1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bạo Vương Cửu Hào sủng phi - Hắc Trúc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 5: Dâng hương gặp chuyện may.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Dung Khanh dậy sớm, tắm rửa thay y phục, đến chỗ lão phu nhân bồi bà cùng ăn sáng.

      Vừa mới bước chân ra cửa liền chạm mặt đại phu nhân cùng Mộ Dung Tuyết, thần thái hai người có vẻ tốt, vẻ mặt Mộ Dung Khanh tươi cười, tiến lên hành lễ, "Mẫu thân, sớm."

      "Sớm." Đại phu nhân tươi cười, liếc mắt nhìn sâu Mộ Dung Khanh cái, xoay người vào.

      Mộ Dung Tuyết bước lại gần, hừ lạnh tiếng, "Ngược lại tâm tình đại tỷ tốt, cũng biết làm tướng quân phủ chúng ta chọc phải cái loại gièm pha nào? Ngày hôm qua tuy rằng ngươi chạy được về đến đây, nhưng ai biết được đường ngươi gặp phải chuyện gì?"

      Ánh mắt của nàng ta như xuyên thấu qua y phục nhìn thấy cơ thể bên trong của nàng, loại cảm giác này làm cho Mộ Dung Khanh cực kì khó chịu.

      Tiện nhân, ràng ngày hôm qua bọn cường đạo lấy hết y phục của nàng, đáng chết, làm như thế nào nàng có thể về đến đây?

      Buổi tối ngày hôm qua, Mộ Dung Tuyết cùng đại phu nhân suy nghĩ nát óc cũng biết được rốt cuộc việc tại sao lại thế này, kế hoạch tốt cứ như vậy mà thất bại. Sáng nay nhìn thấy nàng, trong lòng như thế nào lại hận.

      Nếu sáng sớm phải đại phu nhân dặn dò được sốt ruột, được mất bình tĩnh, lại tìm cơ hội khác để xuống tay, nàng để yên cho tiện nhân kia.

      Mộ Dung Khanh cũng biết gì, tầm mắt từ từ chậm rãi hạ xuống người Mộ Dung Tuyết, dịu dàng cười, "Tam muội, xiêm y ngươi mặc nhìn tốt, chắc là kiểu dáng mới ra của thường phường nổi tiếng kinh thành , đẹp mắt."

      "Ngươi có ý tứ gì?" Được người khen tuy rằng rất vui vẻ, nhưng Mộ Dung Tuyết biết vì sao lại có cảm giác sởn tóc gáy.

      Mộ Dung Khanh cúi đầu cười, nàng có thể là có ý gì, nhưng mà lại nghĩ, y phục tốt như vậy lại mặc người có tâm địa đen tối là lãng phí. biết sau khi cởi ra, có thể hay đẹp hơn chút.

      " có gì, chỉ là cảm thấy đẹp mắt, nghĩ chốc nữa cũng bảo mẫu thân cho người may cho ta bộ. Tam muội, thời gian còn sớm, tổ mẫu còn chờ, chúng ta vào thôi." Cũng quan tâm Mộ Dung Tuyết nghĩ như thế nào, Mộ Dung Khanh cười tủm tỉm dặn dò tiếng liền vào.

      chân bước vào bên trong, Mộ Dung Khanh đột nhiên quay đầu lại về phía nhị tiểu thư tướng quân phủ Mộ Dung Lệ luôn trốn tránh dám gặp người vẫy tay, "Nhị muội, ngươi đứng thất thần làm cái gì, mau vào thôi."

      Mộ Dung Lệ chính là nữ nhi của Tam di nương tướng quân phủ, nhát gan sợ phiền phức, bình thường gặp người đầu cũng dám ngẩng lên. Kì bộ dạng nàng tệ, mặt tròn, mắt to, hơn nữa bộ dạng rụt rè, quả thực là tiểu giai nhân thanh tú.

      Chỉ tiếc, nàng luôn cúi thấp đầu, hề cảm giác tồn tại.

      Kiếp trước, cuối cùng nàng gả vào phủ Lục hoàng tử làm thị thiếp, quá hai tháng liền bạo bệnh mà chết, là nha đầu đáng thương.

      Mình có thể được trọng sinh, cũng đại biểu cho tất cả mọi người đều có thể may mắn như vậy.

      Thời điểm này nhìn thấy Mộ Dung Lệ, tự dưng Mộ Dung Khanh dâng lên cỗ thương tiếc. Nếu có thể nàng liền giúp phen, hi vọng giống như trước, hồng nhan bạc mệnh.

      Mộ Dung Lệ thụ sủng nhược kinh, thể tin được Mộ
      [​IMG]
      PhongVy thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 6: Trở mặt nhanh như lật sách.

      Lão phu nhân ra lệnh tiếng, mấy nha đầu bà tử tất cả đều xông lên. Oành tiếng, phá cửa tất cả xông vào.

      Mộ Dung Khanh đỡ lão phu nhân cũng theo vào, bên trong phòng lầu cái nhuyễn tháp, lúc này nằm có hai người. Trong đó người ước chừng khoảng mười hai mười ba tuổi, y phục người tất cả đều thoát, kêu ai u theo động tác lắc lư, mặt tràn đầy thỏa mãn thoải mái tươi cười.

      Mọi người đều xông vào, thế nhưng nàng hề phát .

      "Tuyết nhi!" Đại phu nhân kêu lên tiếng tê tâm liệt phế, nghiêng ngả lảo đảo tiến tới, bắt được cánh tay Mộ Dung Tuyết dùng sức kéo, "Tuyết nhi, ngươi làm gì vậy?"

      "Ha ha ha, đến a, lại đến a." Mộ Dung Tuyết điên cuồng kêu, thấy có người lôi kéo chính mình, kiên nhẫn vung cánh tay.

      Bịch!

      Đại phu nhân ngã mặt đất, đầu đập vào cạnh bàn trà, máu bắt đầu chảy ra ngoài.

      "Tuyết nhi!" Đại phu nhân dám tin kêu lên, sao lại thế này, nữ nhi bảo bối của nàng làm sao vậy?

      "Vô liêm sỉ, thể diện của tướng quân phủ đều bị ngươi làm mất hết." Lão phu nhân tức giận đến cả người phát run, "Đều thất thần làm cái gì, còn mau kéo người ra ngoài.

      "Trượng tễ." Lão phu nhân lạnh lẽo .

      Tuy rằng là ai, nhưng người trong cuộc đều biết, bà muốn cái nam nhân kia.

      Làm gì có Tam hoàng tử, căn bản chính là nam nhân thô thiển, tai to mặt lớn, ghê tởm vô cùng.

      Mộ Dung Khanh nhìn thoáng qua, khỏi ngưng mi, như thế nào thay người?

      Hơn nữa người này?

      Trí nhớ Mộ Dung Khanh khẽ động, đột nhiên liền khẩn trương ôm lấy cánh tay lão phu nhân, giống như bị dọa, "Tổ mẫu, là , là ."

      Lão phu nhân định mang Mộ Dung Khanh rời , thấy nàng bị hoảng sợ. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khuôn mặt nhắn của Mộ Dung Khanh trắng bệch, cả người ru run như lá rụng giữa gió thu.

      "Khanh nhi, làm sao vậy, đừng sợ, đựng sợ. Đều do tên vô liêm sỉ kia, làm nên những chuyện tai tiếng này còn để cho con nhìn thấy. Quay đầu tổ mẫu nhất định trừng phạt nàng tốt, quy củ tướng quân phủ đều bị bọn họ phá hư hết tất cả."

      " phải, phỉa, tổ mẫu, cái nam nhân kia, , chính là tên cường đạo kia."

      "Cái gì?" Lão phu nhân kinh hãi, vội váng bắt lấy tay nàng, "Khanh nhi, việc này cũng thể lung tung, ngươi xem ràng chưa?"

      [​IMG]

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 7: Ta muốn quản ngươi.

      Mộ Dung Khanh vừa dứt lời, Lục Tâm cùng Hồng Diệp đều sợ đến choáng váng. Ông trời, rốt cuộc tiểu thư lấy lá gan ở đâu.

      Ai mà biết tính tình Cửu hoàng tử quái đản, tình bất định, bình thường xúc phạm đều có kết cục tốt.

      Năng lực phủ tướng quân cũng tồi, nhưng lúc này tướng quân ở trong phủ, mà tiểu thư cũng chỉ là tiểu nha đầu, ai để ý.

      Lấy năng lực của Cửu hoàng tử, hoàn toàn có thể lặng yên tiếng động giết chết nàng.

      Mộ Dung Khanh biết sống chết, "Ngươi nghĩ muốn tố giác ta sao, cũng phải xem lão phu nhân tin ngươi hay vẫn tun ta."

      Hạ Hầu Dịch mặt lạnh bước từng bước về phía trước, cảm nhận được cảm giác áp bách mãnh liệt, hai người Lục Tâm và Hồng Diệp theo bản năng muốn tiến lên ngăn cản .

      Mà lúc này, Trúc Đình cùng thị vệ bên người Hạ Hầu Dịch đột nhiên thân, ngăn trở đường của hai người Lục Tâm, trong vòng mấy chiêu liền mang người đến chỗ khá xa.

      cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Mộ Dunhg Khanh mới bất giác phát hai người Lục Tâm thấy. Nàng ngẩng đẩu nhìn nam nhân đen mặt đứng đối diện trước mặt, con ngươi sâu thẳm, bỗng nhiên tâm sinh nghĩ mà sợ.

      Đươc rồi, chính mình vừa mới có phải quá mức đắc ý hay , như thế nào cũng là Cửu hoàng tử, hơn nữa còn là áo cơm phụ mẫu tương lai của chính mình, làm cho tiểu tính tình quá mức dường như có điểm đúng.

      Mộ Dung kanh xem lại chính mình phen, lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt của nam nhân đối diện, đột nhiên cười rộ lên.

      Nữ tử cười lên cực kỳ sáng lạn, như yên như nước hai tròng mắt tựa như có thể chuyện, bình sinh mị hoặc. Nhìn thấy ràng là tiểu nha đầu thanh tú kiều, mỹ nhân thanh thuần, cũng biết vì sao, ánh mắt kia lại mang theo mị hoặc cùng ý từ hàm xúc.

      Hạ Hầu Dịch hơi sững sờ, đồng tử càng hiển lên sâu thẳm. Này tiểu tinh, sao nàng có thể dung hợp hai loại
      [​IMG]
      PhongVy thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8:

      Mộ Dung Khanh dưới chân lảo đảo cái, suýt chút nữa là ngã sấp xuống. Nàng oán hận trừng mắt nhìn tấm lưng người nam nhân xa.

      Cố ý, nam nhân này nhất định là cố ý.

      nhất định biết là do nàng dở trò quỷ từ sớm, nhìn thấy mình giả ngu cố ý vạch trần, như thế nào, đùa giỡn nàng chơi rất vui sao?

      "Tiểu thư, tiểu thư, người sao chứ?" Lúc này, hai người Lục Tâm chạy tới.

      Mộ Dung Khanh lắc đầu, cùng Hạ Hầu Dịch đối chiến phen trái lại nàng phát , cũng giống như mọi người đồn đại trong truyền thuyết xấu xa như vậy.

      "Nhanh tiền viện." Mộ Dung Khanh muốn nghĩ tiếp rốt cuộc Hạ Hầu Dịch làm cái quỷ gì, nàng biết, phía trước còn có vở tuồng chờ nàng xướng.

      Vào thời điểm Mộ Dung Khanh tới phía trước tĩnh thất, lão phu nhân sai Kim mụ mụ dùng nước lạnh dội thẳng vào mặt Mộ Dung Tuyết.

      Thấy Mộ Dung Khanh tiến vào, lão phu nhân buồn bực thôi hướng về phía nàng vẫy tay. Đợi đến khi nàng tới trước mặt. Liều mạng bắt lấy tay nàng, "Khanh nhi, ngươi cần phải nhớ kĩ, danh tiết đối với nữ nhân cực kĩ quan trọng, bước sai, dù có chuyện gì, cũng phải chú ý."

      "Tổ mẫu yên tâm, Khanh nhi hiểu được."

      Lão phu nhân nhìn thiếu nữ trước mặt, trong mắt tràn đầy thần thái nghiêm túc. Nàng đối với những gì mình dậy luôn luôn khiêm tốn nhận, mặc kệ là cái gì đều ôn nhu đáp ứng.

      Điểm này của nàng cùng nương của nàng giống nhau, mỗi khi mình cái gì đó, nàng cũng như vậy hướng về phía mình cười ôn nhu đáp ứng, "Vâng, nương."

      Diệp Linh- mẹ ruột của Mộ Dung Khanh là chất nữ họ hàng xa của lão phu nhân, từ được lão phu nhân nuôi nấng lớn lên, cùng với tướng quân là thanh mai trúc mã.

      Sau bọn họ thành thân, lão phu nhân rất là vui vẻ. Chỉ tiếc là nàng mất sớm quá.

      Lúc sau, lão phu nhân liền đem tâm tư đặt lên người Mộ Dung Khanh, chỉ hy vọng nàng có thể an an ổn ổn lớn lên, tương lai tái giá với người trong sạch, tương lai bà chết cũng có mặt mũi mà gặp chất nữ.

      Sau khi dội mấy chậu nước, cuối cùng Mộ Dung Tuyết cũng tỉnh. Thấy thế, Kim mụ mụ tới bẩm báo.

      "Lão phu nhân, Tam tiểu thư tỉnh."

      Lão phu nhân nhất thời nổi giận, quay đầu lại liền mắng, "Vô liêm sỉ, mặt mũi tướng quân phủ đều bị ngươi làm mất hết rồi, nới, tại sao lại xảy ra chuyện này?"

      "Mộ Dung Tuyết vừa thanh tỉnh, nào có biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy mình cả người ướt sũng, khỏi thất thanh hét chói tai. "Nương, như thế nào người con đều ướt hết? Vô liêm sỉ, các ngươi rốt cuộc hầu hạ ta như thế nào?" Nàng lại quay đầu quát mằng mấy nha đầu.

      Đại phu nhân cấp hỏa công tâm, ngừng cắn răng, đột nhiên, thoát khỏi trói buộc của người bên cạnh, mạnh mẽ chạy đến trước người Mộ Dung Tuyết, "Tuyết nhi, ngươi, ngươi rốt cuộc là bị ai làm hại?"

      Mộ Dung Tuyết lúc này cũng nhận ra có điểm thích hợp, người tràn đầy ấn ký mầu hồng, thân mình đau đớn, nhất là chỗ tư mật, lại đau nhức thôi.

      số ký ức mơ hồ lóe lên trong đầu, Mộ Dung Tuyết đột nhiên trợn tròn mắt, che miệng lại, người nam nhân béo trong trí nhớ, , phá hủy trong sạch của nàng?

      "A!" thể ức chế thét chói tai, Mộ Dung Tuyết điên cuồng vò đầu mình, 'Nương, phải, ta phải như vậy, phải lỗi của ta, phải......"

      "Hài tử tốt, nữ nhi tốt của nương, nương biết phải do ngươi sai, nương nhất định tìm ra người hại ngươi, thiên đao vạn quả." Đại phu nhân ôm lấy Mộ Dung Tuyết, khóc rống.

      "Khóc cái gì, kiệt tác kia chờ gièm pha còn có mặt mũi mà khóc, đều câm miệng cho ta." Lão phu nhân nhịn được tức giận mắng.

      Việc hôm nay, bà nghiêm lệnh từ sớm, cho bất kể kẻ nào ra. Lòng người lắm miệng tạp, thiên hạ gió lùa, ai biết khi nào bị lan truyền ra ngoài.

      Tiểu thư con vợ cả Tướng quân phủ, biết xấu hổ, cùng với tiện nam nhân làm ra cái chuyện gièm pha như vậy, lão phu nhân cơ hồ có thể đoán được, thể diện tướng quân phu khẳng định là mất hết.

      "Đúng là vô liêm sỉ, còn mau cho ta, rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì?"

      "Ta biết, biết, lão phu nhân, người tin tưởng Tuyết nhi, chuyện này phải lỗi của ta. Tuyết nhi là bị hại, nhất định là có người cố ý hãm hại Tuyết nhi. Lão phu nhân, người nhất định phải thay Tuyết nhi làm chủ."

      Mộ Dung Tuyết sắc mặt cứng đờ, vừa nghĩ tỉnh táo, nàng có chút hồ đồ. Nhưng lát tỉnh táo lại, nàng làm sao còn nhớ , nam nhân kia ràng là người bọn họ tìm để đối phó với mộ Dung Khanh chính là tên cường đạo xấu nhất.

      Sắc mặt nàng sao có thể tránh thoát khỏi ánh mắt lợi hại của lão phu nhân, "Vô liêm sỉ." Tay bà vung lên làm vỡ chén bàn, thanh răng rắc vang lên, Mộ Dung Tuyết sợ tới mức nhịn được lui về sau, hoảng sợ muốn lui về phía sau Đại phu nhân.

      "Đại phu nhân, sao tâm ngươi lại ngoan như vậy." Lão phu nhân giận dữ, "Đây là cốt nhục duy nhất Linh Nhi để lại, ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy? Hôm qua nếu tên cường đạo kia làm gì đối với nàng, đời này nàng còn sống thế nào?"

      Lão phu nhân lạnh lùng nhìn Đại phu nhân, vừa nghĩ tới hôm qua Mộ Dung Khanh có thể bị phá hủy danh dự, trong lòng càng thêm tức giận.

      Quay đầu nhìn Mộ Dung Tuyết, bà lạnh lùng , "Đay là báo ứng, ngươi gây họa cho người khác, như thế nào lại bị liên lụy đến thân? Nhìn xem ngươi dạy ra nữ nhi tốt, có mấy tuổi đầu làm ra chuyện gièm pha như vậy. Chuyện này, Tuyết nhi phải Phật đường tĩnh dưỡng, cho phép của ta đừng hòng ra ngoài."

      "Lão phu nhân, Tuyết nhi là bị người làm hại." Đại phu nhân trừng mắt. Nghiến răng nghiến lợi, "Lão phu nhân, Tuyết nhi là cháu ruột thịt của ngài, người sao có theerkhoong làm chủ thay nàng?''

      "Làm chủ?" Lão phu nhân giận cười, "Ngươi muốn ta làm chủ đúng ? Kim mụ mụ, lôi tên nam nhân kia đến đây, ta muốn hỏi cho ràng, xem rốt cuộc có biết các ngươi."

      Nữ nhân ngu xuẩn, nếu phải địa vị gia đình nàng, mình sao có thể tha cho mẫu tử các nàng. muốn cho các nàng mặt mũi, còn biết điều, tốt, vậy giằng co, xem nàng còn mặt mũi gì để .

      Vừa nghe phải dẫn nam nhân kia tới, Mộ Dung Tuyết hét lên, khí thông, liền ngã xuống đất bất tỉnh. Trước khi té xỉu còn nghe thấy thanh thét chói tai, " cần, ta muốn thấy ."

      "Dọn dẹp chút, hồi phủ." lão phu nhân bao giờ..... nguyện ý liếc mắt nhìn mẫu tử các nàng cái, phất tay ý bảo Kim mụ mụ chuẩn bị tất cả hồi phủ.

      Trở lại trong phủ, lão phu nhân liền phân phó Kim mụ mụ dẫn Mộ Dung Tuyết vào Phật đường, cũng phái người trông coi, để ngừa nàng lại làm ra chuyện gièm pha gì, gây tai họa tướng quân phủ.

      Việc này vốn quên , ai có thể nghĩ đến, chạng vạng, hơn mười tên cường đạo bị người trói lại đống, được đưa đến trước cửa quan phủ, người mỗi tên đều mang theo cái mộc bài trước ngực, mặt viết tội trạng bọn họ, việc lớn , đều ghi ràng.

      Trong đó có kế hoạch bắt cóc đại tiểu thư tướng quân phủ, tin tức này dọa sợ Tri phủ đại nhân, suốt đêm khai đường thẩm vấn.

      Phát đầu sỏ gay nên lại là Tam tiểu thư tướng quân phủ, Tri phủ kinh ngạc đến ngây người, biết việc này lo được, lúc này viết bái thiếp, đem cả bản ghi chép thẩm vấn đến tướng quân phủ giao tận tay lão phu nhân.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Bắt buộc thừa nhận.

      Thời điểm nhận được tin tức, đến giữa trưa lão phu nhân tỉnh ngủ.

      Kim mụ mụ cầm bái thiếp tới, "Lão phu nhân, Tri phủ phu nhân đưa bái thiếp đến."

      "A?" Lão phu nhân kinh ngạc, hôm nay phải ngày lễ tết, như thế nào nàng lại đưa bái thiếp đến.

      "Lão phu nhân, trong bái thiếp còn kèm theo phong thơ, muốn lão phu nhân đích thân đến."

      "Quái lạ, trước đem lại đây." Lão phu nhân phất tay.

      Kim mụ mụ vội vàng đem vật đưa đến trong tay lão phu nhân, lão phu nhân tiếp nhận, mở ra xem, đầu tiên là nhìn bái thiếp, thấy có chỗ nào đặc biệt, liền mở phong thư ra đọc.

      Thư có chút dày, ràng bên trong có ít nội dung.

      Mở ra lúc, sắc mặt lão phu nhân đột nhiên biến đổi.

      "Hồ đồ....... Vô liêm sỉ." Lão phu nhân đập mạnh lên bàn trà.

      Kim mụ mụ ở bên cạnh rùng mình cái, thầm nghĩ rốt cuộc Tri phủ phu nhân cái gì, có thể làm lão phu nhân tức giận đến như vậy.

      ", nhanh gọi Đại phu nhân tới cho ta."

      "Dạ." Kim mụ mụ cũng dám hỏi, vội đứng dậy ra ngoài gọi người.

      bao lâu, Đại phu nhân liền đến trước sân viện lão phu nhân. Vì chuyện của Mộ Dung Tuyết, tâm tình bà vốn tốt, trước thời điểm Kim mụ mụ phái người gọi bà, bà cùng tâm phúc của mình thương lượng như thế nào để có thể đưa Mộ Dung Tuyết ra ngoài.

      Dọc theo đường , Đại phu nhân truy hỏi vài lần, thế nhưng người trong viện lão phu nhân miệng đều kín, cho dù nàng có hỏi cái gì mực đáp biết.

      Đại phu nhân tức giận, mặt chút cũng biểu , nhưng trong lòng lại ngừng suy nghĩ, ngẩn đầu lên vào trong viện của lão phu nhân.

      Kỳ , bà nhưng lại trách nhầm cái tiểu nha đầu kia. Chuyện này, may là Kim mụ mụ cũng biết, huống chi nàng là tiểu nha đầu chuyên làm chân chạy vặt.

      Đến viện lão phu nhân, Đại phu nhân vào thỉnh an, còn chưa đứng dậy, vật đen tuyền liền bay tới trước mặt.

      "A......." Đại phu nhân theo bản năng thét chói tai, ôm đầu chạy sang bên.

      Thấy tình hình như vậy, lão phu nhâ càng thêm tức giận. "Vô liêm sỉ, nhìn xem đức hạnh của ngươi là cái gì. Đường đường là phu nhân của tướng quân, gặp chuyện lại đủ trầm ổn như thế, tương lai sao có thể giao cho ngươi quản lí?"

      Oành! tiếng vang lên, tất cả đồ vật bàn đều nhất loạt rơi xuống.

      Đại phu nhân cảm thấy an tâm chút, cố gắng trả lời câu hỏi của lão phu nhân, vội quay đầu lại nhìn, thấy là xấp thư, lúc này mới an tâm.

      "Lão phu nhân, con dâu sai rồi, vừa nãy là bị dọa.''

      "Ngụy biện." Lão phu nhân càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng với người con dâu này. Xuất thân từ thế gia, nhưng chỉ có việc như vậy lại phóng khoáng, hoàn toàn giống nàng thiện lương như nước, trầm ổn hào phóng, xử khéo, thể so với chất nữ của bà.

      "Ngươi có nhìn xem thư viết những gì."

      "Vâng." Đại phu nhân áp chế khó hiểu trong lòng, vươn tay lấy tờ trong xấp giấy. Nhưng mà vừa cúi đầu nhìn vài lần, nàng liền khiếp sợ, tay giống như bị bỏng liền làm rơi tờ thư. "Lão phu nhân, đay là cố ý hãm hại, ngài sao có thể tin ngoại nhân mà lại tin cháu ruột thịt của mình?"

      "Hãm hại? Đúng, ta tin tiểu thư tướng quân phủ cư nhiên lại có thể làm ra chuyện gièm pha như vậy. Ngươi cho rằng Tuyết nhi oan uổng, ta liền đưa nàng đến phủ nha cùng những tên cường đạo kia đối chất. Là do lỗi của ai, lường trước cũng dễ chuẩn bị."

      "Cái gì?" Đại phu nhân hét ầm lên." Lão phu nhân, chuyện này làm sao có thể được. Tuyết nhi chính là thiên kim đại tiểu thư, tại sao có thể đến phủ nha, còn đối chất cùng mấy tên cường đạo kia. Lão phu nhân, ngàn vạn lần thể."

      "Như thế nào thể? Đại như thế, chẳng lẽ còn có thể che lấp? giờ có người báo quan phủ, làm sao có thể lấp liếm?"

      Đại phu nhân nghẹn lời, trong lòng cũng hiểu được, chuyện này vô luận như thế nào cũng thể che giấu được. Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, ngay cả phải do Mộ Dung Tuyết làm, nhưng lại nháo đến phủ nha, cái loại địa phương này, tin tức sao có thể dấu giếm được.

      "Lão phu nhân van cầu người cứu ... cứu Tuyết nhi ." Đại phu nhân khóc lóc ôm đùi lão phu nhân, "Lão phu nhân, Tuyết nhi còn , chuyện này khi bị lan truyền ra ngoài, đời này nàng liền xong rồi."

      "Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn làm." Lão phu nhân hừ lạnh. Đây đối với mẹ con các nàng cần lưu, thực cho rằng bà già rồi cái gì cũng biết? Kỳ các nàng thầm làm những gì bà đều nhìn xem ở trong mắt.

      Vì sao Mộ Dung Khanh chỉ nhận thức được vài chữ? Còn phải do các nàng dở trò quỷ. Cái gì mà nữ tử tài mới có đức, thiên ki8m tiểu thư thế gia vọng tộc như thế nào chỉ nhận thức được vài cái?

      Nếu phải muốn làm cho Mộ Dung Khanh an an ổn ổn lớn lên, lão phu nhân như thế nào lại đồng ý việc này.

      Ai có thể nghĩ đến, nhượng bộ đến tận nước này. Đại phu nhân vẫn như cũ buông tha Mộ Dung Khanh.

      "Đại phu nhân, những năm gần đây ta đối đãi với các ngươi tệ, mà Khanh nha đầu cũng gây phiền toái cái gì cho các ngươi. Vì cái gì ngươi có thể nhẫn tâm như thế, buông tha cho cái tiểu nha đầu?"

      "Lão phu nhân, là do chúng ta sai rồi, xin ngài hãy xem Tuyết nhi huyết mạch duy nhất của Liễu phủ mà tha nàng lần này.'' Đại phu nhân khóc rống khẩn cầu. Bà biết, lúc này có thể cứu được Tuyết nhi chỉ có lão phu nhân.

      Ngay cả bà ra mặt, Tri phủ đại nhân chưa chắc nể mặt. Lúc này, bà phải thừa nhận, chỉ có lão phu nhân mới có thể ra tay.

      Đại phu nhân như thế cũng là thừa nhận chuyện này do Mộ Dung Tuyết gây nên, lão phu nhân sao lại ý của bà, lúc này đối với Mộ Dung Tuyết càng thêm tức giận.

      "Nhìn xem ngươi dậy nữ nhi tốt, tuổi còn như vậy làm ra được những chuyện gièm pha như vậy."

      Lão phu nhân, này nhất định là có kẻ gian ở phía sau xui khiến, Tuyết nhi cùng Khanh nhi quan hệ luôn luôn tốt, như thế nào lại thương tổn nàng."

      "Đủ rồi, là do ai sai trong lòng ta cả rồi. Từ hôm nay ngươi cũng đến Phật đường cùng Tuyết nhi tĩnh tâm tốt, có mệnh lệnh của ta đưng ra ngoài.''

      "Tạ lão phu nhân.'' Đại phu nhân quỳ xuống dập đầu, rồi xoay người ra cửa. Bà biết, lão phu nhân như vậy là tha cho Mộ Dung Tuyết.

      Cũng phải lão phu nhân tức giận, chính là nghĩ việc này mà liên lụy đến tướng quân phủ. Mộ Dung Tuyết chính là tiểu thư tướng quân phủ, tuổi còn làm đến bực này, người ta lại hoài nghi gia giáo của tướng quân phủ

      "Mặc kệ việc này rốt cuộc có ơhair là do Mộ Dung Tuyết làm, đối với bên ngoài cũng thể để họ biết là do nàng làm.

      Sau khi đại phu nhân rời khỏi, lão phu nhân bảo Kim mụ mụ thu hồi mấy tờ thư. Bà ngồi xuống, lẩm bẩm : "Có nên gọi nhị phu nhân về hay ?"

      Kim mụ mụ ở bên cạnh nghe thấy, khỏi biến sắc. Nhị phu nhân phải về, tướng quân phủ muốn náo nhiệt.

      Mà lúc này Mộ Dung Khanh cũng nhận được tin tức, thời điểm nghe thấy cũng kinh ngạc thôi, sau khi hoàn hồn lại liền hiểu được chuyện này xuất phát từ ai.

      Trừ bỏ Hạ Hầu Dịch có chuyện gì tự tìm việc còn có thể là ai.

      "Tiểu thư, nô tỳ có việc ." Lục Tâm ở bên nhanh chậm thay Liễu Thanh hỏi.

      " ."

      "Chuyện này Đại phu nhân ràng thoát khỏi liên quan, tiểu thư sao người chỉ nhằm vào mình Tam tiểu thư. chừng, chuyện này vốn là do chủ ý của Đại phu nhân."

      "Ngươi đoán đúng vậy." Mộ Dung Khanh lười biếng trở mình cái, "Chính vì như vậy ta mới chịu buông tha Đại phu nhân, lưu lại bà ta sau này mới có thể làm cho thế lực sau lưng bà ta bộc lộ ra ngoài."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :