1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạo quân thiếp vốn khinh cuồng - Yên Mộc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 36: Ban mối hôn khác

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      U Cầm Ca bộ lụa trắng đứng sau lưng Lăng Họa Phiến, vẻ mặt dịu dàng trước sau như nhiều hơn phần khổ sở. Chỉ nghe Lăng Họa Phiến có chút mờ mịt : "Vì sao huynh lại ở chỗ này? Chẳng lẽ thấy màn như vậy huynh rất vui vẻ sao?"

      "Họa Nhi......"

      "Đừng gọi ta!" Lăng Họa Phiến đột nhiên kêu tiếng xoay người lại, áo bào người rơi hẳn xuống đất. "Có phải nhìn ta thừa hoan phía dưới người khác huynh rất vui vẻ ? Còn có, huynh muốn tới xem chuyện cười gì? Nhìn ta khuất nhục giao thân thể cho người khác như thế nào sao?"

      "Họa Nhi, đừng ......" U Cầm Ca tiến lên bước cài lại nút áo cho nàng ta, im lặng đứng ở đó, thân thể như có chút giằng co. "Muội biết ta chưa bao giờ nghĩ như vậy."

      "Nhưng huynh lấy vợ......" Lăng Họa Phiến đột nhiên lao vào trong ngực , khóc lóc kể lể : "Đêm qua động phòng, muội đứng ở ngoài điện nhìn trăng sáng cả đêm, nhưng huynh......" Nàng ta vừa vừa khóc, giơ tay đánh lên người U Cầm Ca. Bùi Sắt núp ở dưới đại thụ im lặng hồi lâu, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, muốn hai người bên đó nữa nên xoay người, ra ngoài bằng con đường cũ.

      Đường trong ngự hoa viên quanh co ngừng, mới chưa tới nửa khắc (mười lăm phút) bị lạc đường, cắn răng đứng ở đó hồi lâu, Bùi Sắt nghĩ có nên hô to tiếng hay , có lẽ có thể gọi hai cung nhân tới dẫn đường, nhưng nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn làm như vậy. Nếu như người khác hỏi tại sao lại bị lạc ở chỗ này, phải trả lời thế nào, cũng thể , mình cũng hiểu sao lại tới nơi này à?

      "Xem ra, ngươi chỉ có khuôn mặt đẹp mà đầu óc cũng đần."

      Chợt giọng từ sau lưng truyền tới, Bùi Sắt kinh hãi quay đầu lại, thấy U Ly chắp tay đứng cách đó xa, cười như cười nhìn , ràng là con ngươi sâu thẳm, tại nhìn lại càng khiến người ta khiếp đảm.

      Mạnh mẽ áp chế sợ hãi trong lòng, Bùi Sắt nghiêng đầu nhìn , cảm thấy hai chân có chút đứng vững, chọn tảng đá ngồi xuống, ung dung nhìn về phía . " , ngươi đưa ta tới chính là vì màn vừa rồi?"

      U Ly nhìn ngồi xuống, trong mắt càng đậm vẻ cười như cười. Bước chân vừa động, cũng chọn vị trí bên hông ngồi xuống. Dáng người của cao to, ngồi xuống như vậy, lập tức Bùi Sắt thấp hơn nửa cái đầu, khí thế vốn là cắn răng tạo ra lập tức bị ép tới còn mống. nổi giận ngồi đó giằng co, tròng mắt trắng đen ràng nhìn chằm chằm U Ly.

      U Ly nhìn thấy bộ dạng này của , mặt than ngàn năm đổi lại lên nụ cười: "Phu quân đêm qua còn mây mưa với ngươi, hôm nay lại ở chung chỗ chàng chàng thiếp thiếp với người khác, ngươi cũng có chút ý kiến gì ư?"

      "Nếu ta có, chẳng phải là trúng gian kế của ngươi rồi sao." Bùi Sắt cắn răng.

      "Ồ? ra công chúa có cốt khí như vậy!" U Ly khẽ cong môi. "Nhưng bổn vương thấy hình như U Cầm Ca rất vừa lòng với công chúa, chẳng lẽ là giả hay sao?"

      "Có phải hay , có liên quan gì tới ngươi?" Bùi Sắt tiếp tục cắn răng.

      "Đương nhiên là có liên quan tới bổn vương rồi, bởi vì hôm qua bổn vương chợt phát chuyện khác!" Thám tử hồi báo, đêm qua tiệc cưới có người say như chết, U Ly nghĩ nghĩ, ánh mắt nhìn Bùi Sắt càng toát vẻ khó lường. "Còn có người cảm thấy hết sức hứng thú với công chúa, cho nên, nếu công chúa thấy Tấn vương tốt, bổn vương chỉ định mối hôn khác, thế nào?"

      "Ngươi!" Bùi Sắt đột nhiên bật dậy, khuôn mặt nhắn có chút ngây thơ bởi vì tức giận mà đỏ bừng, chỉ chốc lát sau, bỗng nhiên thoải mái cười rộ lên. "Vương gia, mặc dù Bùi Sắt ta đắc tội ngươi, ngươi cũng cần cố ý gây khó khăn cho ta như vậy chứ? Vừa rồi lúc dâng trà nếu phải tay của ngươi thành , sao ta lại hắt nước trà lên người ngươi?"








      Phong nguyet thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 37: Hôn

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      "Ngươi!" Bùi Sắt đột nhiên bật dậy, khuôn mặt nhắn có chút ngây thơ bởi vì tức giận mà đỏ bừng, chỉ chốc lát sau, bỗng nhiên thoải mái cười rộ lên. "Vương gia, mặc dù Bùi Sắt ta đắc tội ngươi, ngươi cũng cần cố ý gây khó khăn cho ta như vậy chứ? Vừa rồi lúc dâng trà nếu phải tay của ngươi thành , sao ta lại hắt nước trà lên người ngươi?"

      " thành ?" U Ly nghe vậy, khóe miệng có chút giật giật, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Bùi Sắt từ xuống dưới lượt, khinh thường : "Kiểu muốn vóc người có vóc người, muốn dung mạo có dung mạo như ngươi, cởi hết đồ đứng trước mặt bổn vương, bổn vương còn khinh thường liếc mắt nhìn!"

      "Ngươi?" Bùi Sắt siết chặt nắm tay, nhịn được vung về phía , chỉ là, tay vừa mới động bị giữ chặt, cổ tay bị nắm đau vô cùng.

      Khoảng cách của hai người rất gần, chân mày của U Ly rất ràng nhảy lên cái, im lặng nhìn Bùi Sắt lâu, chợt hạ người xuống, cúi đầu bịt chặt miệng .

      Bùi Sắt bị khí thế người làm cho kinh sợ, đứng lên trong tư thế như vậy, hai chân lập tức mềm nhũn, đứng vững môi đột nhiên chợt lạnh, cả cơ thể cứng đờ, mãi tới khi cái lưỡi của U Ly đột nhiên tiến vào khoang miệng mới phản ứng kịp, dùng tay còn lại vung về khuôn mặt theo bản năng.

      U Ly là loại người nào? Ngón tay vừa động, Bùi Sắt chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, cả người bị đặt tảng đá khi nãy, mà U Ly hôn càng sau hơn, chốc lát sau hôn tới mức thở nổi.

      Lúc Bùi Sắt phản ứng kịp muốn cắn chặt răng, U Ly lùi ra, đôi mắt đen như mực hề chớp mắt nhìn . "Dù cho bổn vương thành , ngươi cũng đâu làm được gì?"

      Bùi Sắt khó khăn hé miệng hút khí, nghe lời của tức muốn hộc máu, tên nhiếp chính vương này quả nhiên là cực kỳ ác ôn, chỉ câu “ thành ”, muốn trả thù, hơn nữa còn làm tới cùng như vậy! Loại người như thế, là đáng sợ.

      Thấy liều mạng hít thở, hai gò má đỏ bừng, U Ly có chút chưa thỏa mãn khẽ liếm môi cái, tuy nữ nhân này nhìn qua cái gì cũng có, nhưng sau khi hôn lại làm cho cảm thấy có chút lưu luyến, luôn luôn thích hôn miệng với nữ nhân, nhưng hôm nay, mùi vị của nha đầu này dường như cực kỳ giống.

      Trong lòng vừa động, U Ly bình tĩnh vén ống tay áo của Bùi Sắt lên, nhìn thấy cánh tay trắng như tuyết trống , ánh mắt mắt khẽ biến đổi, nhìn thêm lúc, liếc Bùi Sắt vẫn còn giận giữ cái, buông lỏng tay ra.

      Vừa được tự do, Bùi Sắt vội vàng nhảy ra xa, thấy U Ly chỉ bất động ngồi ở chỗ đó, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy quái dị.

      "Bổn vương cho cung nhân tiễn ngươi ra ngoài." U Ly đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, nhìn thấy bộ dáng hồi hộp của Bùi Sắt, chợt nhếch môi cười. "Thế nào? Mê mẩn bổn vương rồi hả ?"

      Bùi Sắt chuẩn đáp trả "Quỷ mới mê mẩn ngươi!" nhưng lời đến khóe miệng lập tức lại nuốt xuống, loại tiểu nhân có thù tất báo như , ai mà biết được nếu ra có còn mạng trở về hay .

      Thấy lúc mà vẫn mở miệng, U Ly cười lạnh, xoay người di về hướng ngược lại để ra ngoài. Mà vừa rời , lập tức có tên thái giám xuất trước mặt Bùi Sắt. Bùi Sắt nhìn kỹ, nhận ra đó chính là kẻ dẫn mình tới lúc trước.

      Chỉ thấy thái giám này vẫn biết vâng lời như cũ, câu "Vương phi, xin mời!", sau đó mực trước giữ khoảng cách xa dẫn đường, rất nhanh, Bùi Sắt lại trở về chỗ cũ, mà tên thái giám kia lại lần nữa lặng yên tiếng động biến mất.

      Trở lại xe ngựa, U Cầm Ca vẫn chưa về, đợi lâu, Bùi Sắt cầm cái chăn bên trong xe, dựa vào thành xe ngủ, mãi tới khi nghe phu xe bên ngoài cung kính hô "Vương gia", mới chậm rãi mở mắt.
      _______________________
      Lời editor: Up liền lúc 3c để tránh mấy ngày tới mải chơi quên post =D
      Nghỉ lễ vui vẻ <3
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 38: Thiếp thất gây khó dễ

      Edit: Tử Tranh


      U Cầm Ca vén rèm chui vào, áo trắng dính hạt bụi, ngẩng đầu nhìn bên trong xe cái, thấy Bùi Sắt nghiêng đầu lệch qua bên ngủ say, dù mới mùa thu, nàng lại lấy chăn cuốn kín cả người, chỉ lộ mỗi đầu ở bên ngoài. Nhìn lướt qua mặt nàng mấy lần, đến đôi môi có hơi sưng đỏ ánh mắt thoáng biến đổi, ngay sau đó phân phó phu xe bên ngoài: "Nhanh chóng trở về phủ."

      Người đánh xe đồng ý, xe ngựa nhanh chóng chạy, trước sau Bùi Sắ vẫn nhắm mắt lại ngủ. U Cầm Ca cũng nhìn nàng nữa, chỉ là ngồi bên giả vờ nhắm mắt ngủ say, mãi khi đến vương phủ, hai người cũng lời, cho đến khi tiếng người đánh xe từ bên ngoài truyền vào.

      “Gia, đến nơi.”

      U Cầm Ca mở mắt ra, Bùi Sắt ngồi bên cũng đồng thời mở mắt, nhìn thấy trong mắt nàng đầy trấn tĩnh, U Cầm Ca biến sắc : “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về phủ nghỉ ngơi cho tốt, ta còn có việc, vào cùng người.”

      Bùi Sắt rủ mắt xuống gật đầu cái, cũng nhìn , trực tiếp ra khỏi xe ngựa, cho đến khi thân hình của nàng rời khỏi, U Cầm Ca mới thu hồi tầm mắt với người đánh xe: “Đến tửu lâu.”

      Mới vừa vào phủ, Bùi Nhiên cũng tiến lên đón, thấy vẻ mặt ấm ức của Bùi Sắt, nàng nghĩ là nhất định nàng ở trong cung bị làm khó dễ, vội vàng trấn an, vẻ mặt Bùi Sắt vẫn nhàn nhạt như trước, chỉ nàng có việc gì, nhưng sau khi trở về phòng, ngủ lúc, lại ngủ thẳng tới nửa đêm mới tỉnh.

      Phía trước cãi nhau, nàng lại chỉ cảm thấy cả thân thể còn chút sức lực nào, sau khi cố gắng đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, vừa mới mở cửa phòng thấy mấy phụ nhân đứng chửi nô tỳ của nàng ở trong sân. Tâm tình nàng vốn tốt, nhìn màn này khỏi nhíu mày.

      Bùi Nhiên quỳ ở trong sân, bị phụ nhân trong số đó chỉ vào lỗ mũi mắng, cũng lên tiếng, lúc này chỉ nghe thanh the thé của phụ nhân : “Ngủ cái gì, phải nô tỳ ngươi to gan lớn mật dám lấy cớ ngăn cản tỉ muội chúng ta sao, ngược lại ta muốn nhìn chút, ngày đầu được phong làm vương phi, ngày thứ hai lại vào cung làm khó dễ rốt cuộc là như thế nào, dáng vẻ như thế nào, đến tột cùng làm việc cho ai. . . . . .”

      Trước khi Bùi Sắt gả tới, trong vương phủ cũng truyền điên khùng, đưa lên vương phi chỉ là thứ xuất, não bánh bao, bình thường rất yếu đuối, đến nha hoàn cũng muốn trèo lên đầu nàng, hơn nữa sau khi Bùi Sắt tới Kỳ quốc cũng bước ra khỏi dịch quán nửa bước, lời đồn càng lan ra nhanh chóng, ngày hôm nay, suy nghĩ tới xem thử lần xem đúng như lời đồn .


      Giọng nàng ta vừa dứt, liền thấy có người đứng thẳng trước cửa phòng, đầu lớn, dung mạo bình thường, chỉ là cặp mắt kia cực kỳ xinh đẹp quyến rũ lòng người, rơi vào trong gương mặt tròn tròn cỡ bàn tay trẻ sơ sinh. Mà giờ khắc này, nàng cau mày nhìn mọi người, đất vốn là tỳ nữ phụ vụ vương phi, thấy đột nhiên Ngũ phu nhân lời nào, khỏi nhìn sang cửa phòng, nhìn thấy Bùi Sắt, liền vội vàng khóc lóc kể lể, “Vương phi. . . . .” thanh như muỗi kêu.



      "A...... Vương phi, người tỉnh rồi?"


      Bùi Nhiên nhìn thấy nàng, từ mặt đất vội vàng đứng lên tiến lên dìu nàng, Bùi Sắt lời nào, lại theo tay của nàng ra khỏi cửa phòng.


      Hai phụ nhân trước cửa thấy thế, đều gì,mà Ngũ phu nhân vốn là muốn dạy dỗ Bùi Nhiên vẫn giận dữ như cũ.


      Bùi Sắt nhìn hai người, ngồi vào chỗ mình cái ghế được người làm dọn, : “Hai vị phu nhân phải nên hành lễ sao?”
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 39: Giết gà dọa khỉ

      Editor: Tranh


      Hai người An Niệm Tâm và An Niệm Như liếc nhau cái, nhị phu nhân An Niệm Như vẫn mỉm cười như cũ, dẫn đầu cúi người hành lễ: “Gặp qua vương phi.”

      Thấy tỷ tỷ hành lễ, làm muội muội dù cam tâm tình nguyện, cũng phải hành lễ.

      Bùi Sắt cũng kêu họ đứng dậy, chỉ xoay đầu về phía mặt tỳ nữ Bùi Nhiên còn sưng đỏ : “Xảy ra chuyện gì?”

      Bùi Nhiên biết ý của nàng nên vội vàng : “Vừa nãy Nhị phu nhân muôn tới thỉnh an vương phi, nô tỳ vương phi nghỉ ngơi, gặp người ngoài, nhưng khi ngang qua Ngũ phu nhân lại cố ý vương phi muốn ra oai phủ đầu, cho nên cãi nhau đòi xông vào, tụi nô tỳ để ngăn cản nàng, nàng liền tát Xuân Lan bạt tay, còn mắng chúng nô tỳ ngừng nghỉ. . . . . .”

      Bùi Nhiên kể lại chuyện xảy ra cách đơn giản, mặt Ngũ phu nhân An Niệm Tâm cũng dần khó coi, mà Nhị phu nhân An Niệm Như vẫn an ổn đứng đó, làm như liên quan đến mình. Bùi Sắt thấy màn này, ánh mắt quét người các nàng vòng liền : “Bên trong phủ ai là quản lí nội vụ?”

      Nàng gặp loại phụ nữ xảo quyệt nhất này, lần trước ở Tướng phủ, bởi vì thân phận, nàng thể phô trương quá mức, nhưng mà hôm nay giống vậy.

      Nếu hôm nay nàng giết gà dọa khỉ, chỉ sợ những thiếp thất này càng phách lối.

      Mới kết hôn, dù gì, nàng cũng phải chặn ngang phen.

      Mọi người dám trả lời, sắc mặt An Niệm Như trầm xuống, bên cạnh nàng, An Niệm Tâm lại tiến lên bước đứng trước mặt Bùi Sắt, tràn đầy tự tin : “Chẳng qua chúng tôi muốn đến xem Vương phi muội muội chút, chẳng lẽ muội muội cho rằng điều này cũng có lỗi?”

      Bùi Sắt nhìn nàng cái, lạnh lùng : “Dĩ nhiên là sai, sai ở chỗ, ngươi đánh tỳ nữ của ta!”

      “Ngươi ---”

      Nhất thời An Niệm Tâm tức giận, nàng vừa muốn gì lại bị An Niệm Như đứng bên cạnh ngăn cản, “Ngũ phu nhân thẳng tính, vương phi đừng so đo với nàng.....”

      “Tâm tính ngay thẳng cũng nên càn quấy trong viện của ta, dù gì ta mới là nữ chủ nhân vương phủ này đúng ?” Bùi Sắt nhàn nhạt quét qua mặt Nhị phu nhân, gọi tỳ nữ mặt sưng đỏ: “Xuân Lan, gọi quản gia.”

      Xuân Lan thấp thỏm nhìn hai vị phu nhân cái, cùi đầu đáp tiếng, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, lâu lắm, quản gia dưới chỉ dẫn của nàng vào đến viện.

      Quản gia theo trí nhớ hành lễ với Bùi Sắt đứng trong viện, lại hành lễ với hai vị phu nhân, lúc này mới đứng hầu ở bên, chờ phân phó.

      “Từ bá, ngươi là quản gia của vương phủ, chuyện này, ngươi chút, theo quy củ của vương phủ, thị thiếp chưa được cho phép liền tự tiện xông vào phòng của vương phi nên xử trí như thế nào?”

      Theo quy củ, nặng 20 trượng, cấm túc nửa năm, cắt tiền tháng, cấm túc tháng.” Từ bá trầm giọng .

      An Niệm Như đứng bên nghe vậy ngẩng đầu nhìn Bùi Sắt cái, lên tiếng. An Niệm Tâm véo đôi mày thanh tú lại, căm tức nhìn Bùi Sắt: “Ngươi lấy quyền gì trừng phạt ta, muốn phạt, cũng phải là vương gia tới phạt.”

      “Vương gia?” Bùi Sắt cười lạnh, chuyển sang hỏi quản gia: “Xin hỏi Từ bá, đối với vương phi mà , trừng trị thị thiếp, ta cũng có cái quyền này sao?”

      “Vương phi là nữ chủ nhân của vương phủ, vương gia có ở đây, chức vị chủ nhân vương phủ, tự nhiên người có.” Hai mắt quản gia vẫn nhìn thẳng như cũ, giọng trầm ổn.

      “Tốt!” Lúc này Bùi Sắt đứng lên , “Ngũ phu nhân An Niệm Tâm hỗn với chủ mẫu, đánh 20 trượng, cấm túc tháng.”

      “Chuyện này. . . . . .” Đối với mức trừng phạt này, hiển nhiên quản gia cũng cảm thấy quá mức.

      Bùi Sắt nhìn cái, lạnh nhạt , “Xông vào phòng của ta, lại tùy ý mắng chửi tỳ nữ của ta, trong mắt nàng ta còn có vương phi là ta sao?”

      "Vương phi rất đúng......" Quản gia vội vàng đáp tiếng.

      "Người tới” Nhiều gia đinh lập tức vào, kéo An Niệm Tâm .


      "Lớn mật, ta là Ngũ phu nhân của vương phủ, ai dám động đến ta ——" An Niệm Tâm kêu gào, hết sức sửng sốt.

      "Vương phi, nể tình muội muội chỉ là vi phạm lần đầu, cầu xin vương phi khai ân!" An Niệm Như đứng ở bên nhúc nhích cũng giật mình tính đến tính chất nghiêm trọng của chuyện này, vội vàng quỳ xuống.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 40: Trừng trị điêu phụ (*)
      (*): người đàn bà xảo quyệt

      Editor: Tranh

      Bùi Sắt nhìn nàng cái, ánh mắt chậm rãi quét qua An Niệm Tâm, hiển nhiên An Niệm Tâm cực kỳ phục, mặc cho An Niệm Như nháy mắt thế nào cũng chịu yếu thế, đôi mắt đẹp vẫn trợn lớn như cũ.

      Lúc này Bùi Sắt hất mặt lạnh lùng với quản gia đứng bên: “Mang xuống!”

      Quản gia hiểu ngầm trong lòng liền kéo An Niệm Tâm xuống, lại thấy người đứng ở cửa, bạch y, chân ngã nghiêng, vẻ mặt lạnh lùng. Trong lòng quản gia chấn động liền vội vàng cúi đầu, mà giờ khắc này An Niệm Tâm lại vui mừng, giãy giụa muốn thoát khỏi gia đinh ra ôm cánh tay người ở cửa, “Vương gia, cuối cùng ngài cũng trở lại!” Dứt lời hai mắt nàng đẫm lệ, khóc lóc kể lể : “Vương gia, ngài nhất định phải làm chủ cho thiếp, vương phi nàng……”

      Ngón tay nàng chỉ Bùi Sắt, vừa than thở khóc lóc, bộ dáng cực kỳ ủy khuất, người nhìn thấy nhịn được vẻ xúc động. Bùi Sắt lạnh lùng liếc nàng cái, hất mặt, trầm mặt .

      An Niệm Như quỳ mặt đất, giây phút thấy U Cầm Ca, rang vui mừng, nhưng chỉ chút, nụ cười khóe miệng nàng đóng băng lại, cúi đầu xuống.

      U Cầm Ca quét qua trong viện cái, biến sắc rút tay An Niệm Tâm trong ngực ra với quản gia: “Còn thất thần cái gì?”

      Quản gia ngẩn ra, đợi phản ứng kịp liền vội vàng khom người : “Dạ, vương gia!”

      Dứt lời quản hai tỷ muội An thị kinh ngạc như thế nào, kéo An Niệm Tâm , cho đến khi tiếng kêu la thảm thiết truyền từ ngoài sân vào, lúc này U Cầm Ca mới về phía Bùi Sắt, bên môi vẫn là nụ cười nhàng, làm như vừa rồi có chuyện gì xảy ra, : “Nghe người làm ngươi chưa ăn trưa, thân thể thoải mái?”

      Trong lòng có mấy phần kinh ngạc, Bùi Sắt chậm rãi lắc đầu cái nhưng cũng nhìn , : “Chỉ là trong người có chút thoải mái, bây giờ đỡ hơn nhiều.”

      “Nếu thân thể đỡ hơn rồi, ta phòng bếp chuẩn bị bữa tối.” Cũng đợi Bùi Sắt đồng ý, phân phó người làm ở sau lung, cuối cùng, dắt Bùi Sắt vào nhà.

      An Niệm Tâm vẫn quỳ mặt đất chưa từng đứng dậy, cho đến khi người trước mắt rời , nàng mới ngẩng đầu lên. Thẩn thờ nhìn đôi bích nhân vào trong phòng, trong mắt khó nén hồi kinh ngạc, cho đến khi tỳ nữ bên cạnh nhắc nhở, nàng mới đứng lên, nghe thấy ngoài sân yên lặng mới : “Mau xem muội muội chút.”

      Hành động của U Cầm Ca lần này thể nghi ngờ là tuyên bố địa vị của Bùi Sắt với mọi người, cứ như vậy, các nàng có ý định cũng dám lỗ mãng.

      bữa cơm, khí đè nén khác thường.

      Bùi Sắt len lén ngẩng đầu lên nhìn U Cầm Ca cái, chỉ thấy tư thái ưu nhã, vẻ mặt bình thường. Thấy nàng chỉ xới cơm, trái lại thỉnh thoảng cũng gắp chút thức ăn vào chén của , quan tâm đầy đủ.

      “Mấy ngày nữa chính là cuộc săn mùa thu, thái hậu đồng ý với các vị vương gia có thể mang người nhà theo, ngày mai ta quản gia cho người may cho ngươi mấy bộ y phục, dưới thời tiết phát lạnh, ngươi cũng phải chú ý thân thể của mình.” xong, thay Bùi Sắt sửa lại váy chút, vẻ mặt tự nhiên, ánh mắt vẫn dịu dàng như lúc đầu.

      Bùi Sắt lại run sợ đặt đũa xuống, thấy lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nàng vội vàng giọng : “Ta ăn no rồi, vương gia cứ tiếp tục dùng.”

      U Cầm Ca nhìn nàng cái, cũng đặt đũa xuống theo: “Ta vốn cũng đói.”

      đứng dậy liếc nhìn ngoài cửa sổ, đêm qua là rằm, tối nay ánh trăng trái lại rất tròn, quay đầu lại nhìn Bùi Sắt cười : “Còn mệt ? Đêm qua ngươi la hét muốn xem trăng sang, bất quá bây giờ theo ta ra ngoài dạo chứ?”

      Đúng như , bên ngoài ánh trăng vẫn sáng như cũ, nổi bật lên khuôn mặt như trăng của , làm cho người xem trái tim nhộn nhạo. Bùi Sắt theo bản năng gật đầu, đợi khi nàng phản ứng lại, nàng ảo não cắn môi dưới, tay cũng bị U Cầm Ca kéo ra khỏi phòng.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :