1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạo quân thiếp vốn khinh cuồng - Yên Mộc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 31: Lạc hồng

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Cảm giác lạnh lẽo đột ngột phủ tới khiến rợn người, tỉnh táo lại, mặt phừng cái đỏ rực lên, vội vàng vươn tay đẩy ra. Nhìn ra kháng cự, lúc này U Cầm Ca giống như mới phản ứng được, căn bản là phải xấu hổ.

      Từ người lật người nằm xuống, lâu sau, tìm nến đỏ đốt lên, lúc nhìn tới nước mắt còn vương mặt hơi khựng người lại, trong mắt thoáng vẻ kỳ lạ.

      Bùi Sắt cũng biết sao lại có vẻ mặt như vậy, chỉ là trong nháy mắt đó tranh thủ bò dậy cuộn người lại, nhìn đầy phòng bị. vẫn bất động, ánh mắt cũng dần dần trở nên lạnh lùng: "Có phải nàng muốn gả cho ta ?"

      Bùi Sắt hơi sững sờ, lâu sau mới tìm được giọng của mình: "Chỉ là ta thích loại hôn nhân ép buộc này."

      Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của U Cầm Ca lướt qua mặt , lâu sau mới mở miệng : "Nhưng nàng là người do nhiếp chính vương tìm, nếu thấy lạc hồng, nhất định từ bỏ ý đồ."

      Bùi Sắt kinh ngạc gì, mặt đỏ lên, lúc lâu sau mới cẩn thận : " thể làm giả lạc hồng sao?"

      Có lẽ bộ dáng tiểu bạch thỏ của quá mức đáng thương, U Cầm Ca liếc mắt nhìn cái, mặt lại xuất nụ cười dịu dàng trước sau như , nhưng lời ra lại làm cho Bùi Sắt run sợ: "Trong mắt nàng, nhiếp chính vương dễ dàng lừa gạt như vậy sao? quyền khuynh triều dã (nắm quyền hành to lớn) cũng chỉ đơn giản là vì độc ác. Tâm tư và thủ đoạn của , người có thể sánh được đời này chỉ đếm đầu ngón tay mà thôi. Hơn nữa, phàm là kẻ dám lừa gạt , hậu quả chỉ có , đó chính là, chết."

      nhàng xong, mặt mũi Bùi Sắt trở nên trắng bệch. Giống như dự đoán trước phản ứng của , cười tiếng: " ngủ sớm , sáng sớm ngày mai còn phải vào cung thỉnh an thái hậu thái phi."

      Bùi Sắt kinh ngạc nhìn mở cửa ra ngoài, dưới ánh trăng, hồng bào lướt qua ngưỡng cửa rồi lập tức biến mất.

      Ngồi giường lúc lâu vẫn thấy trở lại, lúc này Bùi Sắt mới chắc chắn coi như là chịu bỏ qua cho mình, nhưng trong lòng khỏi nghi ngờ, ràng nhiếp chính vương dễ lừa gạt như vậy, nhưng rồi tại sao lại tha cho ?

      Trong lòng trăm mối nghi ngờ vẫn có cách nào giải đáp, cuối cùng quyết định ngủ. Tinh mơ hôm sau, cửa phòng bị người ta gõ mở.

      nhìn người tới, kinh ngạc cất nổi lời.

      Người tới vậy mà lại là U Cầm Ca.

      vẫn mặc hỉ bào của tối qua, vẻ mặt mệt mỏi giống như cả đêm chưa ngủ. thực tế quả cả đêm qua ngủ chút nào. Nhìn thấy Bùi Sắt căng thẳng nhìn mình, bật cười, lấy bình gốm từ trong vạt áo ra đưa cho : "Lấy nước tới uống thứ thuốc này vào, thân thể nàng khác gì những phụ nhân bình thường."

      Bùi Sắt nghĩ lúc mới hiểu được ý của là gì, lại thấy rút ra môt cây chủy thủ. kinh ngạc biết định làm gì thấy U Cầm Ca vén chăn lên, cứa ngón tay máu lên đó.

      Mặt Bùi Sắt hơi đỏ lên, quay đầu nhìn, lại nghe được U Cầm Ca thản nhiên : "Thay quần áo xong dùng chút đồ ăn sáng, bổn vương chờ nàng xe ngựa."

      Hình như còn nghe được tiếng cười khẽ của , ngay sau đó chỉ còn tiếng ồn ào bên ngoài, đợi ngẩng đầu lên thấy thay xong quần áo ra ngoài, môi vẫn luôn là nụ cười thản nhiên, khác lúc mới gặp, giống như tối hôm qua lạnh lùng của chỉ là ảo giác của .

      Trong phòng rơi vào im lặng, lúc này Bùi Sắt mới lấy nước uống viên thuốc trong chiếc bình mà U Cầm Ca đưa.

      thể tin tưởng trăm phần trăm, nhưng tại trừ tin tưởng còn cách nào khác.

      vừa uống thuốc xong, cửa phòng "két" tiếng bị người ta đẩy ra, sau đó là Bùi Nhiên vội vội vàng vàng vào.

      "Tỷ vừa mới thấy vương gia ra ngoài, tối hôm qua hai người......" Nàng thấy Bùi Sắt chỉ cười đáp ngừng , bước lên nhìn Bùi Sắt từ xuống dưới vòng, thấy có gì khác thường, nàng ta trực tiếp liền túm lấy cổ tay Bùi Sắt, trong ánh mắt khó hiểu của Bùi Sắt vén tay áo lên.

      cánh tay trắng như tuyết có thứ nàng ta muốn tìm. Bùi Nhiên hơi ngẩn ra, lúc lâu sau mới thở dài : " ra như vậy cũng coi như là tốt nhất, tỷ ở ngoài nhìn, ra muội quả là có chút thích vương gia."

      Bùi Sắt nhìn cánh tay của mình cũng choáng váng rồi, ngờ thuốc mà U Cầm Ca đưa lại hiệu quả như vậy. Lúc mới xuyên tới nơi này, để ý thấy cánh tay có chấm đỏ, Bùi Nhiên đó là thủ cung sa, nhưng bây giờ, ràng cái gì cũng chưa làm, vậy mà thuốc của có thể để làm cho thủ cung sa tay biến mất, là thần kỳ!
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 32: Vào cung thỉnh an

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Dùng bữa sáng xong, lại chỉnh trang váy áo cho tốt, Bùi Sắt mới để Bùi Nhiên dìu ra ngoài. Lần này đường vào cung khác lần trước, lần này Bùi Nhiên mặc cung trang, váy dài đỏ rực điểm xuyết hoa đào, làm nổi bật vẻ phơi phới của tuổi trẻ.

      Ngoài cửa có nam tử trung niên đợi, nhìn thấy Bùi Sắt ra ngoài, ông ta vội vàng khom người tiến lên bước, : "Vương phi, vương gia chờ ở trong xe ngựa, mời vương phi lên xe."

      Bùi Sắt gật đầu cái, gã sai vặt bên cạnh xe ngựa nhanh chóng đặt ghế kê chân, sau khi bước lên xe, đột nhiên quản gia lại ngăn cản Bùi Nhiên muốn lên xe cùng. "Vương gia có dặn hôm nay cần ai theo."

      Bùi Nhiên lo lắng nhìn Bùi Sắt cái, muốn lại thôi, Bùi Sắt suy nghĩ chút, quay sang gật đầu với Bùi Nhiên, để lại ánh mắt "Muội có thể ứng phó" rồi lập tức chui vào trong xe.

      Dù sao giờ cũng là vương phi, lại có U Cầm Ca bên cạnh, có chuyện gì đáng ngại.

      Bên trong xe ngựa, quả nhiên U Cầm Ca ngồi ở đó, hình như ngồi lâu lắm rồi, giờ nhắm mắt dưỡng thần. Thấy vào, mới mở mắt ra nhìn cái, sau đó đưa tay ra, : "Tới đây."

      Bùi Sắt khựng lại chút, nhớ tới tối hôm qua cũng động vào mình, vậy hôm nay lại càng có nguy hiểm gì, vậy nên theo lời ngồi xuống bên cạnh .

      U Cầm Ca nhìn cái, vươn đưa tay ôm vào trong ngực, sau đó mới vọng ra bên ngoài: " thôi."

      Xe ngựa chậm rãi di chuyển, giống như nhận ra cả cơ thể Bùi Sắt cứng đờ, khẽ mỉm cười: "Nơi này cách hoàng cung còn xa, nàng cứ ngủ lát, đến nơi bổn vương đánh thức."

      Bùi Sắt im lặng , quanh quẩn ở chóp mũi đều là mùi vị mát lạnh người , cũng biết ngủ bao lâu, cho đến lúc U Cầm Ca cất tiếng gọi mới tỉnh lại.

      Chắc là đến nơi rồi.

      Đối với hoàng cung, mặc dù vẫn xa lạ như cũ nhưng cũng may từng tới lần, vì vậy lần này quá lo lắng như lần đầu nữa.

      U Cầm Ca nắm tay , quen đường vào, rất nhanh hai người dừng lại trước tòa cung điện hùng vĩ.

      "Từ trước tới giờ thái hậu và thái phi luôn thích yên tĩnh, tính tình cũng coi như là hòa ái, nàng phải cần quá khẩn trương."

      Như cảm nhận được căng thẳng, khẽ nhéo lòng bàn tay cái rồi mới buông tay ra, dẫn đầu bước vào trong điện.

      Mặc dù Bùi Sắt vẫn còn thấp thỏm nhưng trong lòng yên tâm ít, liền theo sát vào trong.

      Vừa vào điện, khí ấm ấm áp lập tức phả vào mặt, Bùi Sắt thấy ở cao có hai người phụ nữ ngồi, người phong hoa tuyệt đại chính là Lăng Họa Phiến gặp lúc trước, người còn lại tuổi chừng hơn bốn mươi, làn da được bảo dưỡng cực kỳ tốt, khi bà ta nhìn thấy Bùi Sắt, hai mắt híp lại thành đường.

      "Mau mau, tới đây cho ai gia nhìn chút."

      Bùi Sắt vừa mới cúi chào xong, phụ nhân kia mở miệng, giọng "Dạ" tiếng, rồi tiến lên, tới bên cạnh phụ nhân.

      "Ừ, quả tệ." Nắm tay Bùi Sắt, phụ nhân kia liên tục gật đầu, có vẻ như vô cùng hài lòng. "Nhìn , lão tam tìm được cho ta tiểu nhi tức (con dâu) vừa lòng đẹp ý."

      "Mẫu hậu gì vậy, cho cùng cũng là ánh mắt của hoàng thúc tốt, nếu , ta cũng lấy được A Sắt."

      Bùi Sắt nghe vậy nhìn U Cầm Ca cái, bởi vì xưng hô này khiến trái tim run lên.

      "Mẫu hậu cứ giễu cợt con dâu, để con dâu dâng trà mẫu hậu."

      Những lễ nghi này trước khi vào cung Bùi Nhiên nghe rất ràng, tự nhiên cũng biết.

      Nhận lấy chén trà cung nhân sớm chuẩn bị, Bùi Sắt quỳ xuống, bên Lăng Họa Phiến nhìn cái, cười như cười nhận lấy trà nhấp ngụm , lại nhìn thái phi : "Muội nhìn nha đầu này cũng coi như là hiểu chuyện, tỷ tỷ là rất có phúc khí."

      Thái phi vui vẻ cười rộ lên: "Đúng vậy, nữ tử nên như thế, hình dáng chỉ là cái túi da, quan trọng là phẩm hạnh, tâm tính tốt, như vậy người khác nhìn mới thoải mái."

      Vẻ mặt Lăng Họa Phiến cứng đờ, thiên hạ ai biết thái hậu đương triều khi còn là phi tử dựa vào sắc đẹp mà được cưng chiều nhất lục cung. Mà ngồi ở vị trí thái hậu, lại còn mập mờ với tiểu thúc là nhiếp chính vương, lời của thái phi há lại phải nàng ta sao.

      _______________

      Lời editor:
      Xoắn xuýt mãi, cuối cùng vẫn phải quyết định gọi Lăng Họa Phiến là nàng ta.... Gọi bà, thứ nhất là tuổi tác hợp, thứ hai là nghe rất ghê _ _|||
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 33: U Ly bị bỏng

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Vẻ mặt Lăng Họa Phiến cứng đờ, thiên hạ ai biết thái hậu đương triều khi còn là phi tử dựa vào sắc đẹp mà được cưng chiều nhất lục cung. Mà ngồi ở vị trí thái hậu, lại còn mập mờ với tiểu thúc là nhiếp chính vương, lời của thái phi há lại phải nàng ta sao.

      "Tuy là như thế, nhưng nam nhân ai chả đẹp, cho nên, muội muội vẫn chưa hiểu đạo lý này rồi." Nhanh chóng thu lại vẻ mặt, Lăng Họa Phiến dùng khăn lụa lau khóe miệng, cười khuynh thành tiếng, ngay sau đó lại giống như lơ đãng nhìn về phía cửa : "Tính canh giờ, hoàng đế cũng nên tới rồi."

      Nhắc tới cũng khéo, đúng lúc này ngoài cửa lại truyền đến tiếng của nội thị, Bùi Sắt thấy nét mặt thái phi hơi cứng lại, lúc này ngoài cửa có hai người tiến vào.

      người trong đó dĩ nhiên là hoàng đế, cậu mặc bộ long bào, mặt vãn còn vẻ trẻ con, mà khác với người thường là còn có cả vẻ trầm ổn, còn ở phía sau lại là người Bùi Sắt ngờ tới. U Ly khoác áo bào màu đen, đạp bước chân trầm ổn vào bên trong, con ngươi sâu thẳm quét vòng trong phòng, mặt than ngàn năm ngàn năm vẫn có biểu cảm gì, chỉ là miệng thoáng nét cười, thế nhưng nụ cười luôn luôn chạm tới đáy mắt.

      Mà đại điện vốn là rộng rãi, dường như bởi vì đột nhiên tiến vào mà lập tức trở nên hẹp, rất là đè nén.

      "Hoàng thượng, hoàng thúc!" U Cầm Ca khẽ cúi người thi lễ. Bùi Sắt ở bên cạnh thái phi thấy vậy cũng vội vàng hành lễ.

      Tiểu hoàng đế cúi đầu chào hai vị nương nương xong, khóe miệng nhếch lên lập tức nhào vào lòng Lăng Họa Phiến: "Mẫu hậu......"

      Giọng điệu của thằng bé vô cùng uất ức, mang theo muốn xa rời dày đặc. Lăng Họa Phiến đau lòng ôm tiểu hoàng đế, quan trọng là, ngay sau đó vị điện hạ U Ly kia lên tiếng: "Hoàng thượng ——"

      Giọng kia nghe vào cũng có quá nhiều thâm ý, chỉ là cảm giác vô cùng lạnh lùng, mà cố tình chính là như thế, thân thể tiểu hoàng đế trong ngực Lăng Họa Phiến đột nhiên cứng đờ, yếu ớt liếc mắt nhìn U Ly cái, vội vàng rời khỏi lòng Lăng Họa Phiến, ngồi xuống long ỷ, nghiêm trang ngẩng khuôn mặt nhắn nhìn xuống dưới, : "Bình thân, ban thưởng ghế ngồi!"

      Lúc này Bùi Sắt và U Cầm Ca mới cùng nhau đứng lên. Mà mặt Lăng Họa Phiến tuy quá nhiều biến hóa nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nàng ta nhìn tiểu hoàng đế có đau lòng xen lẫn bất đắc dĩ rất ràng.

      Bởi vì hoàng đế ngồi xa thái phi, Bùi Sắt ở cạnh thái phi có mấy phần được tự nhiên, mà đúng lúc này lại nghe thấy thái phi : "Nha đầu, hôm nay là ngày đầu tiên con vào cung với tư cách là nàng dâu, mau mau châm trà cho hoàng thượng với hoàng thúc của con."

      Bùi Sắt nghe vậy lập tức thở phào nhõm.

      Liếc U Cầm Ca cái, nhìn thấy ý cười dịu dàng trong mắt , trong lòng bình tĩnh lại ít, nhận lấy chén trà cung nhân đưa tới về phía tiểu hoàng đế.

      Có lẽ tiểu hoàng đế vì vừa bị U Ly trách cứ mà còn tức giận, thấy Bùi Sắt bưng trà tới đây cũng thèm nhìn cái. Bùi Sắt chỉ đành phải đặt chén trà đến lên mặt bàn, tiếp theo lại khúm núm dâng trà cho U Ly.

      , đối với U Ly, trong lòng nhiều nhất vẫn là e ngại, chỉ bởi vì nghe tàn bạo khát máu, mà là còn nhớ , cùng , từng vô lễ đấy!

      Bưng trà đến cạnh U Ly, cảm thấy khí thế khiếp người của , trong lòng Bùi Sắt có chút hốt hoảng, mà cố tình U Ly lại chậm chạp nhận, nhịn được ngẩng đầu nhìn U Ly cái, mà đúng lúc đó U Ly cũng ngẩng đầu nhìn về phía . Bốn mắt nhìn nhau, trong đầu Bùi Sắt "ông" tiếng, bàn tay cầm ly trà nhịn được run lên, chỉ nghe "choang" tiếng, ly trà rơi từ tay xuống, lăn người U Ly mấy cái mới tiếp đất, chia năm xẻ bảy.

      Chỉ thấy ánh mắt U Ly vốn là vô cùng bén nhọn, lần này, trong con ngươi sâu thẳm dần hội tụ gió lốc, mặt lại có cảm xúc gì, nhìn tới mức Bùi Sắt phải kinh hồn bạt vía.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 34: Nhiếp chính vương trả thù

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      " xin lỗi, xin lỗi......"

      rút khăn tay ra lau nước trà người U Ly theo bản năng, chỉ thấy áo bào vốn là màu đen của ướt mảng lớn, vạt áo trước ực ướt đẫm , còn có đống lá trà dính ở . Nhớ tới vừa nãy trong chén đều là nước trà nóng bỏng, Bùi Sắt chỉ cảm thấy hai tay đều phát run.

      "Hoàng thúc......"

      Phía sau gọi tiếng, U Cầm Ca bước lên nắm lấy bàn tay run rẩy của Bùi Sắt, : "Hoàng thúc có bị thương ?"

      "Đúng vậy, nhanh nhanh thay y phục, gọi ngự y tới khám chút!"

      Lúc này hai vị nương nương điện dường như cũng sợ đến nhảy dựng lên, vội vàng bước xuống, mà tiểu hoàng đế vẫn còn ngu ngơ ngồi tại chỗ, hiển nhiên vẫn chưa hiểu xảy ra chuyện gì.

      " cần! Bổn vương thay quần áo khác là được."

      U Ly đứng dậy, giọng giận vui, trong lòng Bùi Sắt càng hốt hoảng, mắt nhìn U Ly ra khỏi đại điện, mới bình tĩnh lại ít. Giống như nhận thấy được khẩn trương, U Cầm Ca cầm tay : " có chuyện gì!"

      Bùi Sắt nhìn chút, gật đầu.

      Sớm có cung nhân dọn sạch bừa bãi đất, hai vị nương nương lại câu có câu trò chuyện giết giờ, giống như mới vừa rồi hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng Bùi Sắt lại có tâm tư nào, mực lặng yên , U Cầm Ca như biết tâm tư của , lúc sau lên tiếng xin phép rời .

      Đợi ra khỏi đại điện, lúc này Bùi Sắt mới phát trong lòng vậy mà lại thở phào cái.

      "Sao lại cẩn thận như vậy chứ?" Bên cạnh, U Cầm Ca bất đắc dĩ thở dài.

      Bùi Sắt động động miệng, thủy chung ra lời. Làm sao có thể được, vừa rồi mọi người đều cho rằng U Ly chỉ là nhận ly trà, thực tế, thứ cầm cũng phải ly trà mà là ngón tay của , cho nên giây phút bốn mắt nhìn nhau mới nhịn được hốt hoảng mà cầm chắc cái ly.

      Thấy lời nào, U Cầm Ca chỉ đành phải cầm tay an ủi, chỉ về đằng trước : " theo con đường này tới cuối rồi quẹo trái chính là cửa cung, nàng cứ lên xe ngựa đợi bổn vương... bổn vương còn có chút chuyện, lát trở lại."

      Bùi Sắt nhìn con đường dài, gật đầu cái.

      Được mình, trong lòng tự nhiên cảm thấy được tự do, dỡ bỏ bộ mặt cười đến rút gân vừa rồi, nhìn tới cuối con đường dài, nhịn được thở dài.

      Người trong hoàng cung, ai cũng trầm trầm, vừa rồi nhìn thái hậu với thái phi câu có câu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đúng là mệt mỏi. Sau này nhất định phải cản thận, tránh khỏi việc trúng phải ám tiễn do người nào bắn tới.

      "Nhanh, mau! Hoàng thượng tới!"

      Đột nhiên nghe được sau lưng tiếng huyên náo, Bùi Sắt xoay người liền thấy toàn bộ cung nhân ngang qua đều cúi đầu đứng ở hai bên đường, mà cách đó xa ngự liễn tới đây, cũng cuống quít học theo người cúi đầu đứng ở bên.

      "Ngừng!"

      ngang qua bên người , tiểu hoàng đế đột nhiên ra lệnh dừng lại. Mọi người chân tướng, chỉ đành phải dừng ngự liễn lại, mà đúng lúc ấy, tiểu hoàng đế bỗng vạch rèm che lộ ra nửa cái đầu, nhìn về phía Bùi Sắt : "Ngươi, tới đây !"

      Bùi Sắt chân tướng ngẩng đầu lên, thấy quả đng nhìn mình, lúc này mới ngẩng đầu lên đến gần hai bước.

      Tiểu hoàng đế thấy đến gần vội vàng cúi người, ý vị sâu xa bên tai : "Đắc tội hoàng thúc, ngươi, chết chắc!"

      Bùi Sắt hơi sững sờ, tiếng cười của tiểu hoàng đế từ trong ngự liễn truyền đến, trong tiếng cười hình như còn có cả hưng phấn: "Chỉ là, trẫm rất bội phục ngươi!"

      Đợi khi ngự liễn xa, Bùi Sắt mới hoàn toàn tỉnh ngộ, trái tim lại thót lên tới cổ họng.

      Xong rồi, xem ra chuyện vẫn chưa xong! Bùi Sắt nhớ tới lúc trước mới chỉ mắng U Ly câu bị tăng thêm xuân dược hành hạ đêm, loại người có oán phải trả như vậy nhất định dễ dàng bỏ qua cho .

      nhìn đoạn đường dài cái, bước chân nhanh hơn. Phải nhanh trở về mới được!

      chứng minh, tiểu hoàng đế chút cũng sai, Bùi Sắt chỉ hơn mười bước, trước mặt có người ngăn cản, chỉ nghe cung nhân này giọng : "Vương phi xin dừng bước, vương gia lệnh cho nô tài đưa vương phi về."

      Bùi Sắt phải kẻ ngu, vừa rồi U Cầm Ca mới chờ trong xe ngựa, bây giờ chắc chắn sai người đưa trở lại đó, mà tên thái giám như vậy nguyên nhân chỉ có , đó chính là, vương gia trong miệng phải U Cầm Ca!
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 35: Cảnh xuân ở ngự hoa viên

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Tuy có ngàn vạn loại muốn, Bùi Sắt vẫn phải nhắm mắt theo chân thái giám này đến chỗ giống như là Ngự Hoa Viên, hơn nữa, chỗ được dẫn đến là nơi vô cùng kín đáo.

      Tên thái giám kia mang tới nơi lập tức lui xuống, để mình đứng tại chỗ.

      Cách chỗ xa có bụi hoa lớn, mà bốn phía bụi hoa toàn là rừng rậm, đứng cạnh bìa rừng, trừ mấy cái cây chắn ở bên ngoài, tình hình trong rừng gần như đều bị nhìn thấy hết.

      đứng chờ lúc lâu cũng thấy ai, ngược lại có chút nghi ngờ ý nghĩ trong lòng, nếu như U Ly cố ý muốn trả thù, vậy tại sao lại có ai?

      còn rối như tơ vò, chợt nghe có tiếng bước chân từ cách đó xa truyền đến, theo tiếng nhìn lại, lại thấy thái hậu Lăng Họa Phiến thân mình tiến vào đây, gò má tuyệt mỹ khiến Bùi Sắt nhìn chớp mắt. Nhưng dám phát ra tiếng nào, lúc sau lại phát , ra là vào trong rừng vắng này chỉ có thái hậu, theo sát phía sau chính là U Ly.

      "Chàng cảm thấy hứng thú với nha đầu kia sao?" Giọng của Lăng Họa Phiến gần xa truyền đến, cảnh dâng trà khi nãy bà nhìn thấy hết tất cả.

      "Cảm thấy hứng thú?" U Ly lạnh giọng cười tiếng. " đời này còn có ai có thể vượt qua được nàng?"

      xong lập tức vươn tay kéo Lăng Họa Phiến về phía trước vào trong ngực, Bùi Sắt kinh hãi, vội vàng nấp , trái tim tim đập bịch bịch. ngờ lời đồn đãi lại là !

      Nghe như vậy, lúc này Lăng Họa Phiến mới thẹn thùng cười tiếng, hai tay cũng lập tức vòng qua cổ U Ly, chủ động dâng lên môi đỏ mọng: " phải người ta cũng là sợ chàng có mới nới cũ sao."

      U Ly lại quay đầu , môi của nàng ta liền rơi vào gò má . Giọng điệu của dường như hơi vui: "Nàng biết, ta thích hôn miệng."

      Khóe miệng Lăng Họa Phiến hơi cong lên: "Dĩ nhiên là thiếp biết, nhưng chàng như vậy thú vị chút nào!"

      Nàng ta làm bộ tức giận xoay người, đúng lúc này U Ly lại vươn tay kéo lại lần nữa, chỉ là, lần này phải là kéo tay bà ta mà là kéo thắt lưng.

      Lăng Họa Phiến thét tiếng kinh hãi, khuôn mặt vốn trắng nõn như ngọc đỏ như rỉ máu: "Làm sao chàng có thể ở nơi này......"

      "Có gì thể?" U Ly tà tứ cười tiếng, ngón tay thăm dò vào quần áo của Lăng Họa Phiến, mà ngay sau đó, ghé sát vào lỗ tai nàng ta gì đó, vẻ mặt Lăng Họa Phiến vốn là thẹn thùng lại đột nhiên đại biến, vội vàng quan sát xung quanh, trong lòng Bùi Sắt cả kinh, vội vàng ngồi xổm người xuống, lúc này chỉ nghe Lăng Họa Phiến giọng : "Chàng làm cái gì vậy? Có...... ở đây, chàng còn kiêng kỵ như vậy?"

      "U Ly ta phải sợ ai?" U Ly như thể đây là chuyện đương nhiên. "Ta chính là muốn nhìn, muốn chính mắt nhìn thấy người thích nằm trong ngực U Ly ta thế nào."

      Cũng biết làm cái gì, lúc sau chỉ còn tiếng Lăng Họa Phiến thở gấp ngâm nga, trong giọng mang theo cầu xin: "Ly...... Đừng ở chỗ này......"

      Bùi Sắt nhịn được ngẩng đầu lên, cũng biết U Ly làm gì, từ góc độ của Bùi Sắt chỉ có thể nhìn lấy được lúc này vạt áo của Lăng Họa Phiến tuột xuống nửa, cảnh xuân lộ ra mảng lớn. mặt đỏ rực, mị nhãn như tơ, thở gấp hồng hộc, ngay cả nữ nhân nhìn cũng thấy sóng lòng sôi sục, huống chi là nam nhân.

      Đúng lúc này, Bùi Sắt đột nhiên nghe được "tách" tiếng, giống như tiếng nhánh cây bị giẫm nát, trong lòng kinh hoảng cho rằng mình bị lộ, nhưng hồi lâu sau cũng thấy có động tĩnh gì, lúc này mới nhớ tới hình như thanh vừa rồi phát ra từ chỗ này.

      Lâu sau mới ngẩng đầu lên, trong rừng thấy bóng dáng U Ly nữa, chỉ còn Lăng Họa Phiến kéo áo mờ mịt đứng ở đó, mà người đứng phía sau nàng ta lại khiến cho Bùi Sắt cảm giác như bị sét đánh.

      Tại sao lại là ?
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :