1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạo quân thiếp vốn khinh cuồng - Yên Mộc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 21: Mỹ nam tụ tập, phong hoa tuyệt đại

      Trong nửa tháng dưỡng thương này, Bùi Sắt hỏi thăm ràng tình huống của Kỳ quốc.

      Nghe đương kim hoàng thượng của Kỳ quốc chỉ là đứa trẻ mới có năm tuổi, tất cả mọi chuyện lớn trong triều đều do nhiếp chính vương quyết định, trắng ra là, nhiếp chính vương chính là hoàng đế ngầm. Mà về vị nhiếp chính vương kia, dân chúng kinh thành vậy mà cũng có tật giật mình, Bùi Sắt phí hết tâm tư hỏi thăm mới biết, ra nhiếp chính vương kia chính là ác ma khát máu, điều đó chỉ thể qua cách xử lý công việc lúc thượng triều. Nghe đồn rằng ba năm trước đây lúc bức vua thoái vị để đoạt vị, giết vua, huyết tẩy Thanh Hoa điện, trong đêm giết chết hơn trăm người , mà ngay cả Thập Tứ hoàng tử mới vừa sanh ra của tiên đế cũng bỉ qua, có thể là mất hết nhân tính.

      Mà lý do trực tiếp kế vị lên ngôi hoàng đế, có người rằng nghe đâu đương kim hoàng thượng căn bản phải máu mủ ruột thịt của tiên đế mà là do có chân trong với đương kim thái hậu mới sinh ra. Con trai ruột lên ngôi, toàn thiên hạ đều về tay , có đăng cơ hay cũng khác là bao, chỉ khác là có quyền sinh quyền sát như hoàng đế mà thôi.

      "Công chúa, đến nơi rồi, trước mặt chính là hoàng cung, chúng ta phải xuống kiệu bộ vào thôi."

      Bên ngoài vang lên tiếng của công công đón vào cung dự tiệc, Bùi Sắt đáp lại tiếng, vội vàng đỡ Bùi Nhiên chui ra khỏi xe ngựa.

      Bởi vì phải vào cung, hôm nay mặc cung trang theo tập tục của Kỳ quốc, giày kim liên*, tay áo rộng, quần áo này khác Kình quốc rất nhiều. (*Kim liên: gót vàng, ý chỉ bàn chân đẹp của người phụ nữ, tương tự như gót sen)

      "Tỷ tỷ, sau khi vào cung rồi, chúng ta phải cẩn thận, chuyện nên tuyệt đối đừng mở miệng!" Bùi Sắt lo lắng ai ngoài lão đầu nhiếp chính vương kia, dưới mắt kẻ tàn bạo khát máu như vậy, từ lời đến việc làm phải cực kỳ cẩn thận.

      "Muội yên tâm, lời này cũng chính là điều tỷ muốn với muội đấy!" Bùi Nhiên cầm tay cười tiếng.

      Nghe nàng ấy như vậy, lúc này Bùi Sắt mới yên tâm, tỷ muội hai người an tĩnh theo thái giám dẫn đường nốt đoạn hành lang cửu khúc còn lại, lúc này mới tới địa điểm cần đến.

      Chỉ thấy bên ngoài đại điện treo đèn dầu sáng rực, mùi thơm quanh quẩn, tỉ mỉ nhìn lại, lúc này mới thấy ra mặt đất ngoài điện trải rất nhiều loại hoa tươi, khó trách có mùi hương.

      "Xin công chúa tới Thiên Điện nghỉ tạm, chỉ lúc nữa hoàng thượng tới đây, lúc ấy khai yến." Thái giám kia cúi xuống nửa người, sau khi thấy Bùi Sắt đáp lại liền dẫn những thái giám cung nữ còn lại rời .

      "A Sắt, nghe thanh, hình như bên trong đến ít người."

      Bên trong Thiên Điện, bóng người di chuyển, thanh huyên náo, cho dù là đứng cách xa mười mét cũng có thể nghe nhất thanh nhị sở ( ràng rành mạch). Đúng như Bùi Nhiên , bên trong có rất nhiều người tới rồi.

      "Vậy chúng ta nên mau chóng vào thôi, cũng thể để cho người khác cảm thấy chúng ta ra oai."

      "Được."

      Hai người dắt nhau vào, quả nhiên như trong phỏng đoán của họ, trong điện có rất nhiều người, nhìn bộ dáng của những người này, chỉ có vương gia công chúa, ngay cả phi tần cũng có, tuấn nam mỹ nữ xem tới hoa cả mắt, xem ra, gia yến này cũng được tổ chức đầy đủ quá rồi.

      Nhìn thấy Bùi Sắt vào, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người lướt qua khuôn mặt cái rồi nhanh chóng thu về. Có khnh thường, có cười nhạt, có ngạc nhiên, thậm chí còn có hâm mộ, đối mặt với nhiều loại ánh mắt như vậy, dạ dày Bùi Sắt liên tục co rút, nhưng rốt cuộc vẫn giả bộ lễ phép mỉm cười chào mọi người, sau đó mới tìm vị trí khuất nhất ngồi xuống.

      "Ha, tới trễ như thế, lại còn trấn định tự nhiên như vậy, hổ là Thái Bình công chúa!"

      Từ phía bước xuống người, Bùi Sắt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người nọ thân áo gấm hoa lệ, vẫn là thân hồng y, tóc buộc cao, khuôn mặt đẹp trai tuấn mỹ, chính là U Hi Nhiên nửa tháng thấy.

      Mà bên cạnh có mấy nam tử cũng cùng tới đây, người trong đó mặt mày như vẽ, áo trắng thoát tục, vẻ mặt dịu dàng lại phảng phất lạnh lùng, nhưng tinh tế nhìn kỹ lại có gì cả. Nhìn thấy Bùi Sắt nhìn mình, khẽ mỉm cười, Bùi Sắt chỉ cảm thấy nụ cười kia cực kỳ ưu nhã, cũng bởi vì nụ cười này, càng giống như là bước từ trong tranh ra, phong hoa tuyệt đại.

      Lời editor: Ở đây xin giải thích chút, nữ9 liên tục bị lấy danh hào “thái bình” ra châm chọc, bởi vì tác giả dùng lối chơi chữ. Vòng của nữ9 nho , rất “yên ổn thái bình”.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 22: Trò chuyện vui vẻ, gặp lại Cầm Ca

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      "Thế nào? Nhìn thấy tam ca của ta, mắt cũng chớp rồi?" U Hi Nhiên có chút vui vươn tay huơ trước mắt Bùi Sắt cái. Bùi Sắt cuống quít cúi đầu, hai tai ửng đỏ, bỗng nhiên lại hiểu ý trong lời của , đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía U Cầm Ca. Đúng lúc đó từ trong mắt U Cầm Ca thoáng qua ý cười, lần này gương mặt của Bùi Sắt càng đỏ hơn.

      "Chỉ là cũng khó trách, phàm là nữ tử nhìn thấy Tam ca của ta, có ai là động tâm, vậy nên cũng thể !"

      tức giận khoanh tay trước ngực đứng ở bên, Bùi Sắt khó khăn đè xuống hốt hoảng trong lòng, nhìn thấy vẻ mặt của U Hi Nhiên chỉ cảm thấy ngượng ngùng vừa rồi hóa thành hư , ngược lại nhiều hơn chút buồn cười.

      "Này, Đoan vương gia, lâu gặp, ngờ ngài lại quên sạch chuyện làm ta gãy tay thế nào, ta còn tưởng rằng lúc gặp lại, dù thế nào ngài cũng với ta tiếng xin lỗi ấy chứ." Bùi Sắt đứng lên, ánh mắt khẽ lướt qua đám vương gia, thân thiện cong môi cười, chỉ là đến lượt U Hi Nhiên cố ý nghiêm mặt. Bị như vậy, U Hi Nhiên cảm thấy có mấy phần kỳ cục, nhưng hiển nhiên cũng có chút hối hận áy náy nào.

      "Chẳng phải tay của tốt rồi sao, còn xin lỗi gì nữa?" đột nhiên vươn tay túm lấy cổ tay Bùi Sắt lắc lắc, bằng giọng điệu hiển nhiên.

      Bị làm cho tức giận, Bùi Sắt định để ý tới , đặt mông ngồi vào cái ghế sau lưng. Có người nhìn ra khí có chút căng thẳng bèn đứng lên trêu ghẹo: "Xem ra tính tính Tam tẩu cũng là nóng nảy, sau này có khả năng Tam phải ở dưới rồi."

      Bị chế nhạo, tất cả mọi người khẽ mỉm cười, U Cầm Ca cũng tức giận, thản nhiên nhìn lướt qua khuôn mặt của Bùi Sắt, cười đến cực kỳ dịu dàng.

      Bùi Sắt ngẩng đầu nhìn nam tử chuyện cái, chỉ thấy tầm mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt trẻ con vô cùng đáng , đặc biệt là lúc cười lên lại để lộ răng nanh nho và hai lúm đồng tiền má, nhất thời làm cho người khác dời mắt nổi.

      "Xem ra chỉ thích Tam ca của ta, đối với Thất ca cũng cảm thấy thích nhỉ." U Hi Nhiên hừ lạnh tiếng.

      Bùi Sắt kêu rên trong lòng. cũng chỉ là bị mỹ nam làm cho kinh ngạc mà thôi, nhất là chưa từng thấy qua cảnh nhiều mỹ nam ở chung chỗ như vậy, hoa si có gì sai, cũng đâu phải là chảy nước miếng nhìn chằm chằm người ta, có cần chanh chua như vậy ?

      còn chưa kịp mở miệng, U Cầm Ca đứng cạnh lại giải vây cho , : "Thập nhị đệ, hai ngày trước phải đệ còn cực kỳ để tâm đến vết thương của nàng ấy hay sao, nay rốt cuộc gặp được, cũng nên vài lời tốt. Đệ đấy, chưa gì hù dọa con nhà người ta rồi."

      Bị "dạy dỗ" như vậy, sắc mặt của U Hi Nhiên cùng dễ nhìn mấy phần, chuyển mắt nhìn về phía Bùi Sắt. Trong lòng Bùi Sắt sáng tỏ, vội vàng phối hợp dùng ánh mắt uất ức nhìn , nhất thời U Hi Nhiên có chút được tự nhiên: "Tốt lắm, đợi vào bữa tiệc ta tự phạt ba ly chịu tội là được."

      có chút buồn bực , thấy Bùi Sắt cười, thoải mái trong lòng mới tan biến. Kể từ đó, ân cừu giữa hai người coi như là được hóa giải.

      Đúng lúc ấy, bên ngoài đại điện vang lên giọng lanh lảnh chen ngang tiếng ầm ỹ trong phòng, trong đại điện nhất thời an tĩnh lại. Bùi Sắt để ý thấy sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, phải sợ hãi là cực kỳ cẩn thận quỳ xuống đất.

      Vạt áo bị người ta kéo, Bùi Sắt thấy U Hi Nhiên quỳ dưới đất, vẻ mặt nặng nề nhìn mình. Kinh ngạc qua , vội vội vàng vàng lôi kéo Bùi Nhiên bên cạnh cùng nhau quỳ xuống. Trong lòng lại có tiếng thầm: Tên nhiếp chính vương tàn bạo khát máu kia tới rồi, cẩn thận, cẩn thận nào!
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 23: Gặp tiệc rượu, oan gia ngõ hẹp

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Có tiếng cười duyên vang lên đỉnh đầu, Bùi Sắt cúi đầu, dám thở mạnh, chờ tiếng cười kia biến mất lại nghe được giọng của người con như thiên truyền đến: "Mau mau bình thân, hôm nay chính là gia yến, cần đa lễ."

      Bùi Sắt nghe được tai bên có thanh huyên náo truyền đến, mắt thấy tất cả mọi người đứng dậy, lúc này mới vội vàng kéo Bùi Nhiên cùng nhau đứng lên. Chỉ là vừa mới đứng thẳng lên, lập tức phát trước mắt có thêm người, Bùi Sắt có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, nhất thời dời được mắt.

      Đó là loại đẹp mà lúc còn sống chưa từng thấy qua.

      Chỉ thấy trước mắt thân cung trang thanh lịch, thắt lưng xanh điểm hoa mai trắng tôn lên vòng eo mảnh khảnh chưa đầy nắm tay. Tóc đen như quạ*, mặt như trăng rằm, lông mày xoắn ốc**, hai con ngươi đen tuyền lại càng câu hồn đoạt phách.
      (*“Đen như quạ” đúng là từ của tác giả.
      **Lông mày có hình dạng xoắn ốc, rất hiếm gặp, là tướng của người đại quý. Tuy nhiên người bình thường mà có tướng này cả đời lại may mắn.)

      Thấy Bùi Sắt nhìn mình, nàng ta cũng nhìn Bùi Sắt.

      Bùi Sắt cả kinh trong lòng, cuống quít cúi đầu, Lăng Họa Phiến ở đối diện chợt bật cười: "Nàng chính là Thái Bình công chúa sao?"

      Giọng của nàng ta truyền cảm giống như tiếng chim hoàng hót, khi chuyện còn đưa tay kéo tay Bùi Sắt, cười đến khuynh quốc khuynh thành: " nên gò bó, bữa tiệc hôm nay vốn là để chào mừng công chúa, nếu công chúa khách khí như vậy, chẳng phải là khiến chúng ta tự làm mình mất mặt hay sao."

      Bùi Sắt dám ngẩng đầu, vội vàng khom người xuống thi lễ, : "Đa tạ thái hậu nương nương."

      Nữ nhân trước mắt chính là mẹ đẻ của đương kim hoàng đế Kỳ quốc, Lăng Họa Phiến, cũng là nhân vật chính trong scandal với nhiếp chính vương người ta vẫn đồn đãi.

      " đến đông đủ, vậy mau bắt đầu bữa tiệc thôi."

      Đột nhiên giọng trầm ổn chen vào, Bùi Sắt hốt hoảng, chỉ cảm thấy gọng kia quen thuộc Ngẩng đầu nhìn lên, lại chỉ thấy bóng lưng, người nọ khoác trường bào màu đen, đai lưng thêu các loại long đằng (họa tiết hình rồng) giương nanh múa vuốt. Chắc chắn là vị nhiếp chính vương kia rồi.

      "Sao vậy?" Bùi Nhiên đứng cạnh cất tiếng hỏi.

      Bùi Sắt lấy lại bình tĩnh, chợt khẽ cười lắc đầu : " có gì, chắc chỉ là nhìn nhầm thôi."

      Tại sao lại cảm thấy giọng của nhiếp chính vương này lại giống tên vương gia chết tiệt trong thư phòng Bùi tường đến vậy? Làm sao có thể thế được, ước lượng tuổi tác của nhiếp chính vương này, bảy mươi tám mươi cũng tới bốn mươi năm mươi tuổi rồi, mà người kia, ràng rất trẻ, chắc còn chưa tới ba mươi.

      Lắc đầu, Bùi Sắt đuổi theo sát bước chân mọi người, ra khỏi Thiên Điện.

      Quả nhiên là bữa tiệc của hoàng gia, vừa mới vào điện, Bùi Sắt lập tức bị nhiều loại thức ăn bàn hấp dẫn, có thứ từng thấy nhưng cũng có những thứ chưa từng thấy bao giờ. Xem ra hôm nay những thứ khác chưa cần tới, đối với cái bụng của mình, xem như có thu hoạch to rồi.

      Bộ dạng hai mắt tỏa sáng của , U Hi Nhiên cách đó xa sớm nhìn thấy toàn bộ, ngẩng đầu nhìn mọi người rối rít an vị, xoay người đến bên cạnh Bùi Sắt, bằng giọng điệu giễu cợt: " có biết xấu hổ hay vậy? Còn mau ngồi xuống, chẳng lẽ muốn trở thành tiêu điểm hay sao?"

      Bị nhắc nhở như thế, Bùi Sắt vội vàng tìm kiếm vị trí, nhưng lúc đó tất cả chỗ ngồi đều có người, trừ...... Khụ, chỉ có chỗ ngồi bên cạnh U Cầm Ca là trống .

      khỏi nhìn về phía U Cầm Ca, đúng lúc đó U Cầm Ca an ổn ngồi xuống, thấy nhìn sang, con mắt dịu dàng chợt lên chút ý cười, ngay sau đó nhàng gật đầu cái.

      Bùi Sắt nhất thời cảm thấy trái tim như nai con chạy loạn, nhanh chóng cúi đầu chạy về bên đó.

      Thấy mọi người đều ngồi xuống cả, thái giám tổng quản vội vàng hô "Khai yến!", trong điện chợt xuất tốp vũ cơ bắt đầu nhảy múa, Bùi Sắt thấy mọi người động đũa, cũng vội vàng cầm đũa lên chuẩn bị dùng bữa.

      Nhiều đồ ăn như vậy, sướng chết mất!

      vừa mới chạm vào đôi đũa, bên lại : "Thái Bình công chúa cực khổ vượt đường xá xa xôi mà đến, bổn vương xin đại biểu Kỳ quốc kính công chúa ly, để bày tỏ an ủi và quan tâm."

      Bùi Sắt cuống quít ngẩng đầu lên, tính toán rót rượu, chẳng qua là khi nhìn thấy gương mặt đối diện tay run lên cái, chẳng những đôi đũa rớt xuống, ngay cả bầu rượu bàn cũng đổ.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 24: Gây khó dễ trong bữa tiệc - hiến vũ trợ hứng

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      "A Sắt!"

      Bùi Nhiên kêu lên tiếng, vội vội vàng vàng kéo .

      Giờ phút này trong lòng Bùi Sắt đầy hốt hoảng, lại thấy ánh mắt của tất cả mọi người trong điện tập trung vào mình, càng luốn cuống.

      "Ta...... Ta......"

      được, mặt càng lúc càng đỏ, chỉ có thể bứt rứt đứng ở chỗ đó, dám ngẩng đầu nhìn ai.

      "Công chúa bất cẩn quá rồi, người đâu, đỡ công chúa xuống đổi bộ y phục khác."

      Giọng trầm ổn kia vẫn hề giao động, cho đến khi có người lên đỡ Bùi Sắt, mới giật mình nhận ra ra váy bị ướt mảng lớn.

      "A Sắt...... Vừa rồi muội sao vậy?"

      Bùi Nhiên vào, thấy Bùi Sắt vẫn mang vẻ mặt lơ ngơ chưa hồi hồn, trong lòng vô cùng lo lắng.

      "Tỷ tỷ......" Bùi Sắt nhìn nàng cái, chờ thay y phục xong cho cung nữ hầu hạ lui ra, lúc này mới nén lo lắng nhìn về phía Bùi Nhiên : "Nhiếp chính vương kia, ngày trước khi xuất giá muội từng nhìn thấy ở thư phòng của cha, hơn nữa, muội còn mắng ......"

      "Muội mắng nhiếp chính vương?" Bùi Nhiên kinh ngạc há hốc miệng tới mức có thể nhét vào quả trứng gà, lát sau, nàng ta lo lắng vòng quanh trong phòng. "Xong rồi, xong rồi, nhiếp chính vương kia bề ngoài nhìn qua lạnh lùng, nếu là như trong tin đồn, vậy chúng ta.... ....." Nàng tiếp, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

      Bùi Nhiên nghe xong trái tim càng đập loạn.

      "Thôi, binh đến tướng chặn, cũng chỉ có cách này!"

      Bùi Sắt hít hơi sâu, sửa lại vạt áo ra ngoài. Bùi Nhiên thấy ổn định lại, mặc dù trong lòng lo lắng nhưng cũng chỉ đành phải ổn định cảm xúc, theo trở lại đại điện.

      Trong đại điện vẫn cứ náo nhiệt như cũ, cũng bởi vì rời khỏi mà có chút khác thường.

      Bùi Sắt nhanh chóng tìm được vị trí của mình ngồi xuống, cũng may bởi vì ca múa phấn khích, mọi người quá chú ý tới , vì thế cũng yên lòng ít.

      Hết khúc, tiếng vỗ tay của mọi người trong điện vang lên, lát sau, nhóm ca múa khác lại vào. Chỉ là lần này người vừa xuất , trong điện nhất thời im ắng, Bùi Sắt cẩn thận nhìn lại, thấy đó là nương chừng hai mươi tuổi, thân hồng y, bên ngoài phủ tấm lụa mỏng màu trắng, lộ ra cổ ngọc mềm mại trắng nõn. Tiếng đàn vừa cất lên, nàng ta liền theo đó dịch chuyển dáng người lả lướt, hai khối đẫy đà trước ngực nửa che nửa làm cho người xem nhiệt huyết sôi trào.

      Bùi Sắt hớn hở nhìn nữ tử kia múa, chưa bao giờ được xem điệu múa nào đẹp như vậy. Nhưng trong điện lại im ắng tới lạ, thấy vẻ mặt mọi người có mấy phần cổ quái, U Hi Nhiên ngồi đối diện thâm sâu nhìn , dưới cái nhìn ấy, nụ cười của Bùi Sắt cũng cứng ở khóe môi, còn U Ly, hiển nhiên là đen như bao công, thậm chí sắc mặt còn có chút xanh mét.

      Nàng kia rốt cuộc là ai, lại làm cho mọi người kỳ lạ như vậy. Nhất là U Ly.

      "Thiếp thân xin tự hiến điệu múa, cung chúc thái hậu nương nương phượng thể an khang, cung chúc hoàng thượng mọi chuyện như ý."

      Khẽ múa xong điệu, nàng ta nhàng bái lạy, bộ ngực sữa theo động tác của nàng ta như như , rất mê người.

      "Ngươi tới đây làm gì? Lui ra!" U Ly sầm mặt trách cứ.

      Nàng ta nghe vậy ngẩng đầu lên, nước mắt liền rơi xuống, đẹp đẽ động lòng người: "Vương gia......"

      U Ly lời nào, có thị vệ tiến lên bắt nàng ta lôi . Bùi Sắt thấy nữ nhân kia khóc lóc thảm thiết, trong lòng khỏi sinh ra ý nỡ. Trong điện, mọi người lại bày ra bộ dáng liên quan đến mình, hoặc cúi đầu uống rượu, hoặc bàn luận xôn xao, ngay cả Thái hậu và Hoàng đế ngồi kia cũng tỏ vẻ thờ ơ, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

      Ánh mắt Bùi Sắt quét qua đám người, đến U Ly thấy ngẩng đầu lên.

      Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của , cặp mày sắc bén của U Ly nhíu lại, đôi con ngươi chút cảm xúc khiến người ta phát run trong lòng. Bùi Sắt kinh hãi, vội vội vàng vàng cúi đầu gắp thức ăn. Nhưng lần này hiển nhiên U Ly có ý định bỏ qua cho , giọng của như có ma lực xâm nhập vào đáy lòng , đả kích dây thần kinh vốn yếu ớt.

      "Bổn vương nghe công chúa giỏi ca múa, hôm nay nhân dịp có gia yến, bằng hãy múa điệu cho tất cả mọi người cùng xem?"
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 25: Tấn vương gảy đàn, múa kiếm trợ hứng

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Bùi Sắt ngẩng đầu lên liền thấy hai tròng mắt chút cảm xúc của U Ly, cảm giác lồng ngực như bị ép chặt.

      đại điện, tất cả mọi người nín thở, Bùi Sắt nhìn mọi người, lúc này mới đặt đôi đũa bị mồ hôi làm cho nhớp nháp xuống.

      "Bổn cung biết múa."

      cúi thấp đầu ngồi tại chỗ, trái tim đập loạn.

      "Chẳng lẽ công chúa ghét bỏ hoàng thân Kỳ quốc chúng ta thô lỗ, muốn hiến vũ hay sao?" Giọng thanh thúy như tiếng nước chảy truyền từ kia xuống, thái hậu Lăng Họa Phiến dùng cặp mắt sáng ngời nhìn về phía , trong đó mơ hồ cất giấu vẻ vui.

      "Bổn cung......"

      Bùi Sắt há miệng thở dốc, mặt đỏ lên, ra lời.

      Quả biết múa, cầm kỳ thư họa, biết cái nào. Cũng biết có phải là do di truyền mà tổ tiên kiếp trước đều là tập võ, chỉ là đến đời cha lại cứ si mê Taekwondo, vì vậy cứ mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng thích vận động, mấy thứ thuộc thể loại đại gia khuê tú này đương nhiên là có hứng thú.

      " bằng cứ để nhi thần tới gảy đàn làm nhạc đệm vậy."

      Bùi Sắt còn băn khoăn lo lắng, chợt nghe ngồi dưới có người mở miệng, ngẩng đầu nhìn lại thấy U Cầm Ca khẽ phẩy vạt áo đứng dậy, quay sang nhìn khẽ mỉm cười, : "Công chúa muốn đạn khúc nào?" (1612: Ở đây phải sai chính tả, mà “đạn” là từ cổ, nghĩa là gảy, đánh)

      Nụ cười kia, ràng là có ý tứ sâu xa gì, cứ như gió lướt qua, vậy mà lại vô duyên vô cớ làm cho hoảng loạn trong lòng Bùi Sắt bình ổn xuống.

      "A Sắt ——"

      Bên cạnh, Bùi Nhiên lo lắng gọi tiếng. Bùi Sắt nhìn nàng ta cái, đỏ mặt đứng dậy, rốt cuộc trong ánh mắt của mọi người, hoặc chờ đợi, hoặc khinh bỉ bước ra chính giữa đại điện.

      "Nếu thái hậu nương nương lên tiếng, Bùi Sắt cung kính bằng tuân mệnh."

      nhìn xung quanh đại điện cái, tới trước mặt thị vệ đứng canh ở cửa, xòe tay : "Vị đại ca này, có thể cho ta mượn kiếm dùng chút hay ?"

      Thị vệ kia thấy nhiếp chính vương gật đầu đồng ý mới gỡ bội kiếm bên hông xuống đưa cho .

      Cầm trường kiếm, Bùi Sắt quay trở lại đại điện, tới chỗ U Cầm Ca chuẩn bị ổn thỏa, : "Làm phiền Tấn vương gảy khúc nào mạnh mẽ chút."

      U Cầm Ca nhìn bội kiếm trong tay cái, dường như hiểu ra điều gì, lạnh nhạt cong khóe môi. Ngón tay khẽ động, lâu sau, trong điện liền vang lên giai điệu hào hùng. Bùi Sắt nghe lúc, tuy giai điệu hơi lạ lùng nhưng lại vô cùng hợp ý. Sau khi ghi nhớ nhịp điệu, quay về phía đài cao cúi người hành lễ, : "Bùi Sắt có sở trường gì, hôm nay mạn phép múa kiếm trợ hứng mọi người thôi."

      Tiếng vừa dứt, thân thể của lập tức chuyển động.

      Trường kiếm ra khỏi vỏ, theo tiếng đàn hoặc mau hoặc chậm chuyển động cơ thể, thỉnh thoảng lật người, thỉnh thoảng lại xoay tròn, lỗi lần trường kiếm quét qua lại ăn ý với tiếng đàn vô cùng. Chẳng qua tuy nhìn khí thế rào rạt, nhưng chỉ cần là người biết chút võ đều nhìn ra, đây đều là làm dáng mà thôi.

      Hết điệu, Bùi Sắt cũng theo tiếng đàn ôm quyền chuẩn bị lui xuống, đúng lúc ấy chợt thấy trước mắt hoa lên, có người cầm kiếm nhắm thẳng vào mi tâm mà đến. Trái tim Bùi Sắt hốt hoảng, gần như là giơ kiếm lên đỡ theo bản năng, sau đó hậu quả chính là kiếm trong tay gãy thành hai khúc, mà thế công của người kia giảm chút nào.

      Dưới tình thế cấp bách, Bùi Sắt lắc người cái, dựa vào thân mình linh hoạt tránh thoát tấn công của người kia. lắc mình vòng ra phía sau người kia, quyết định nhanh, trong đại não chỉ có suy nghĩ: bảo vệ tính mạng quan trọng hơn. Ngay sau đó cũng cho người nọ cơ hội phản kích, chân bổ xuống, ngay sau đó cộng thêm đòn ném qua vai.

      "Phịch" tiếng, trong đại điện nhất thời im ắng.

      Bùi Sắt thở hổn hển đứng lên. Thân thể này bản quả nhiên là vẫn được, mới vừa rồi lúc ném qua vai, suýt chút nữa chịu nổi cân nặng của người nọ mà khụy xuống, cũng may, cắn răng cố gắng tới cùng.

      Nặng nề thở ra rồi nhìn xuống đất, khỏi cả kinh thất sắc: "Ngươi...... Tại sao lại là...... Ngươi......"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :