1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạo quân thiếp vốn khinh cuồng - Yên Mộc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 16: Vương gia trả thù, cưỡi ngựa hồi kinh

      Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612


      "A Sắt, muội làm sao vậy? Có chuyện gì mà vui mừng như thế?"

      Trở về phòng, Bùi Sắt vẫn cười chưa khép được miệng. Nghe Bùi Nhiên hỏi, vội vàng ngừng cười, : "Tỷ tỷ, có gì, mau ngủ !"

      Chỉ là vừa xoay người bước vào phòng của mình, lại nhịn được bật cười, cười đến mức chảy cả nước mắt ra ngoài, đau bụng chịu được nữa mới dừng lại tiếng cười, vui mừng rơi vào mộng đẹp.

      Giấc ngủ đêm nay vô cùng ngọt ngào, chỉ là đáng thương cho ai kia cả đêm phải ngồi xổm trong nhà vệ sinh.

      Tới sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Sắt và Bùi Nhiên cùng nhau xuống dùng cơm. Nhìn thấy người nào đó đen mặt ngồi mình bên dưới đại sảnh, dù biết có chuyện gì nhưng Bùi Nhiên vẫn sáng suốt chọn lối khác.

      Buồn cười, đại sảnh lầu dưới trừ U Hi Nhiên bóng người, chưa tới sắc mặt của khó coi thế nào, chỉ với khí lạnh khiếp người cách xa mười bước cũng cảm nhận được kia, Bùi Sắt tự nhiên ngu đến mức cứng đối cứng.

      "Nữ nhân chết tiệt, còn muốn đâu!"

      U Hi Nhiên lạnh lùng lên tiếng, ném đôi đũa trong tay lên bàn. Bùi Nhiên cũng nhịn được run cái, mặc dù trong lòng Bùi Sắt có chút sợ nhưng vẫn lớn mật : "Này, hôm qua ta chỉ là đùa với ngươi chút mà thôi, đừng nam tử hán như ngươi ngay cả đùa giỡn cũng chịu nổi!"

      "Đùa giỡn?"

      U Hi Nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong cặp mắt vốn là phát sáng rạng rỡ, chói lóa như sao kia giờ tràn ngập vẻ mệt mỏi, hơn nữa quầng thâm dưới hai mí mắt vô cùng ràng, sắc mặt càng giống quỷ, cánh môi vốn là đỏ thẫm lúc này cũng trở thành trắng bệch như tờ giấy, nhìn thế nào cũng thấy rợn người.

      Sao năng lực chịu giày vò lại kém vậy, cũng mới chỉ đêm, mỹ thiếu niên xinh đẹp khả ái biến thành cương thi.

      Trong lòng Bùi Sắt run lên, ra cũng dâng lên cảm giác áy náy, nhưng mà chỉ đành phải lấy can đảm mở miệng : "Hôm qua là ta chỉ đùa giỡn, hề biết thứ đó lợi hại như vậy, nếu ta xin lỗi được chưa? Ngài đại nhân đại lượng, bụng tể tướng có thể chèo thuyền*, tha cho tiểu nữ lần, được ?" (*Nguyên văn là “Trán tướng quân có thể phi ngựa, bụng tể tướng có tể chèo thuyền” ý làm người phải có độ lượng, tấm lòng rộng mở.)

      "Tha cho ? Bùi Sắt, xem ra ta vẫn luôn xem thường , có thể nhẫn nhịn như vậy, được, quãng đường tới kinh thành tiếp theo đừng ngồi xe ngựa, cưỡi ngựa !" U Hi Nhiên sải bước cái liền tới trước mặt Bùi Sắt, thấy nhịn được lui về phía sau liền túm chặt tay , còn cố ý rút ngắn khoảng cách để nhìn sắc mặt mình.

      "Đừng mà —" Nghe vậy, Bùi Sắt lập tức ngừng kêu khổ, ai mà biết ngay cả ngựa lưng cũng chưa từng ngồi, để cho cưỡi ngựa, đừng có đùa.

      "Gia, ngài xem, chuyện gì cũng có thể thương lượng!" lập tức lấy lòng.

      " thương lượng gì cả, cứ thế mà làm!" Hung tợn trừng mắt nhìn , U Hi Nhiên lạnh lùng mở miệng.

      "Vương...... Công tử, thân thể A Sắt yếu đuối, chịu nổi xóc nảy lưng ngựa, hơn nữa nàng chưa bao giờ cưỡi ngựa, ngài đại nhân đại lượng, cho dù nàng phạm vào lỗi gì cũng tha cho nàng ấy lần này, được ?" Bùi Nhiên nghe vậy vội vàng tiến lên cầu xin, lại nghĩ rằng U Hi Nhiên nhìn cũng nhìn nàng cái, mím môi nhả ra hai chữ.

      "Đừng mơ!"

      Nụ cười mặt Bùi Sắt lập tức sụp xuống.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 17: Rơi khỏi lưng ngựa, đưa vào kinh thành

      Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612


      Lúc tiếp tục lên đường, quả nhiên U Hi Nhiên dắt con ngựa tới trước mặt . Con ngựa kia có bộ lông màu rám nắng, thỉnh thoảng còn đá đá chân sau, Bùi Sắt nhìn thôi thấy sợ hãi, chứ đừng là phải leo lên cưỡi.

      Đối với việc tòa núi băng đứng cạnh làm như thấy mình, chỉ đành khổ sở chậm rì rì bò lên lưng ngựa. Dốc hết sức bình sinh leo lên ngựa, Bùi Sắt nắm chặt bờm ngựa, dám ngồi thẳng lên, trong lòng vốn rất lo lắng, lại đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng cười to, ngay sau đó tiếng roi xé gió truyền đến, con ngựa ăn đau bỗng lồng lên, "a" tiếng, sắc mặt trắng bệch sống chết ôm lấy bụng ngựa. Khó khăn lắm mới ổn định được thân thể, con ngựa lại lao như điên ra đường lớn . Nằm bẹp lưng ngựa, lúc này Bùi Sắt run rẩy như bông lau trước gió, sơ sẩy cái là lập tức té xuống.

      "A Sắt —"

      Bùi Nhiên kinh hô muốn xuống xe ngựa, U Hi Nhiên lại lạnh lùng liếc qua cái, ra lệnh cho thị vệ: "Canh chừng nàng ta!"

      xoay người lên ngựa, ngay sau đó thúc ngựa đuổi theo Bùi Sắt.

      lưng ngựa, Bùi Sắt cố gắng ổn định thân thể của mình, vất vả mới bắt được dây cương, vội vàng kéo cương "hííí" tiếng, nhưng "hííí" còn đỡ, vừa dứt tiếng "hííí", con ngựa chợt bật dậy, còn chưa kịp phản ứng bị nó hất xuống đất.

      "A!"

      Ngã mạnh xuống đất, Bùi Sắt đau đến mức đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy xung quanh hoa lên, đợi phục hồi tinh thần lại, mới cảm nhận được cơn đau nhói tim này là truyền đến từ cánh tay.

      "Này!"

      Xa xa, thấy bóng áo đỏ nhanh chóng tung người xuống ngựa tới trước mặt mình, Bùi Sắt đau đến hơi sức để cũng có, sao mà còn thừa tinh lực xua đuổi .

      U Hi Nhiên kinh ngạc nhìn sắc mặt trắng bệch của Bùi Sắt, hiển nhiên, vốn chỉ là nhất thời nổi lòng đùa giỡn, nghĩ tới tình hình lại nghiêm trọng như thế.

      "Này, có sao ?"

      vội vàng đỡ Bùi Sắt dậy, tay vô ý đụng phải chỗ đau của , Bùi Sắt nhất thời đau đến mắt nổ đom đóm, khó khăn thở ra, còn hơi sức : "Lần này ngươi vui chưa?"

      U Hi Nhiên nhìn cái lời nào, lát sau nhanh chóng ôm thả lên lưng ngựa, nhìn ra con đường phía trước : " nhịn đau chút, phía trước chính là kinh thành, ta tìm đại phu khám cho !"

      Bùi Sắt vừa nhìn thấy con ngựa bị dọa sợ đến hồn bay phách tán. Mắt thấy U Hi Nhiên theo sát xoay người lên ngựa, còn chưa nghe ý tứ của , vội vàng dùng cái tay còn lại bám chặt như ôm cây cỏ cứu mạng. ràng cảm thấy cả người đối phương cứng đờ, nhưng Bùi Sắt đau đến chết sống lại căn bản chẳng thèm quan tâm những thứ này, chỉ muốn ổn định cho mình té xuống rồi lại .

      U Hi Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua cái, con mắt sắc sâu, sau đó thúc vào bụng ngựa, con ngựa lập tức phi như bay vào đường lớn rộng rãi. Thân thể Bùi Sắt theo xóc nảy của con ngựa lảo đảo muốn ngã, suy nghĩ chút, vươn tay kéo lại.

      Quả nhiên theo như lời , nơi này cách kinh khành xa, chỉ gần canh giờ đến cửa thành. chuẩn bị giục ngựa lao vào bên trong lại giật mình như nghĩ tới điều gì, vội vàng ghì ngựa lại, nhưng hiển nhiên, thái giám canh giữ ở cửa thành thấy được .

      Lố nhố đám người đứng đó, viên thái giám cầm đầu giữ trong tay tờ thánh chỉ vua ra, gặp được vội vàng : "Đoan Vương trở lại rồi, từ sáng sớm hoàng thượng cho bọn nô tài chờ ở đây đợi xa giá* của Thái Bình công chúa, ah, đây là......" (*Xa giá xe của vua ; cũng dùng để chỉ nhà vua khi lại bằng xe ở ngoài cung. Bùi Sắt là công chúa hòa thân, có thể coi là đại diện cho cả quốc gia nên ở đây được cung kính gọi là xa giá.)

      Ngón tay của ta đương nhiên là chỉ về phía Bùi Sắt choáng váng đầu óc trong ngực U Hi Nhiên.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 18: Mỹ nam tề tụ, chữa trị vết thương

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      U Hi Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua Bùi Sắt mặt mũi trắng bệch cái, với tên thái giam: "Thái Bình công chúa vừa mới bị ngã từ lưng ngựa xuống, nếu công công muốn tuyên chỉ, chỉ sợ là phải chờ bổn vương trở lại. tại thương thế của công chúa quá nặng, bổn vương phải mang nàng ấy tới chỗ đại phu."

      Tên thái giám nghe xong lời này nhất thời cũng cảm thấy khẩn trương: "Trị thương quan trọng hơn, vậy nô tài xin chờ vương gia tại dịch quán."

      U Hi Nhiên thản nhiên gật đầu, thúc vào bụng ngựa, con ngựa lập tức lao vào trong thành.

      Trong trà lâu cách cửa thành xa, ở vị trí gần cửa sổ có ba nam tử. Ba người này hiển nhiên đều phải là kẻ đầu đường xó chợ, chỉ riêng quần áo hoa gấm sang trọng người bọn họ đủ để biết ba người tất nhiên giàu cũng quý. Lúc này người trong đó a ô chỉ vào con ngựa phi nhanh đường, la hét : "Đó phải là thập nhị đệ sao?"

      Chỉ thấy người chuyện hai mắt sáng rực, mái tóc đen nhánh được buộc cao đầu, nhìn bộ dáng dường như chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt trẻ con phúng phính chọc cho người ta vô cùng thích.

      Hai nam tử ngồi đối diện với nghe vậy cũng ngó qua cửa sổ nhìn xuống dưới, người trong đó mặt như ngọc, hai mắt sáng như sao trong suốt như nước, có thể là tuyệt đại phong hoa, thu hết tình hình ở dưới vào đáy mắt, cau mày quay sang nam tử bên cạnh: "Tam ca, nữ tử trong ngực thập nhị đệ......"

      Nam tử bị gọi là Tam ca, cho dù là tướng mạo hay khí chất cũng coi như là nổi bật nhất trong ba người, toàn thân áo trắng, tóc đen như mực, mặc dù chỉ thản nhiên ngồi chỗ nhưng vẫn đẹp như tranh vẽ, ưu nhã tuyệt trần.

      "Muốn biết, hỏi thẳng thập nhị đệ là được còn gì." Tấn vương U Cầm Ca hơi hạ mi mắt, khóe môi lại nở nụ cười như có như , càng làm nổi bật ôn nhuận như ngọc, mặt mày như họa. Trong lúc chuyện, ngón tay hơi giơ lên, đợi hai người hồi hồn mới nhận ra nhặt ly trà bàn, nhằm thẳng vào gáy Bùi Sắt ở bên dưới kia.

      Bị con ngựa hành cho còn giống người, Bùi Sắt chỉ cảm thấy sau gáy đau đớn, hôn mê bất tỉnh. U Hi Nhiên kinh hoảng, vội vội vàng vàng ghìm cương ngựa dừng lại, nhìn tới ly trà nát vụn nền đất, dường như nhận ra điều gì đó bèn ngẩng đầu nhìn lên quán trà, thấy gương mặt trẻ con của Ninh vương U Quý Minh ló ra, dùng sức vẫy tay với .

      Hơi giật giật khóe miệng, U Hi Nhiên tung người xuống ngựa, ôm Bùi Sắt, trực tiếp bước vào quán trà.

      "Thập nhị đệ!"

      Người còn chưa tới, cửa nhã gian bị mở ra, U Quý Minh lộ ra nửa cái đầu ra hiệu cho mau vào bên trong.

      "Đệ biết ngay Tam ca ở đây, chỉ có Tam ca mới có bản lĩnh như vậy." Vào bên trong chỉ thấy mỗi hai người ngồi cạnh bàn tròn, U Hi Nhiên đặt Bùi Sắt hôn mê lên giường dùng để nghỉ ngơi, xoay người về phía U Cầm Ca : "Tam ca, nàng ta ngã từ ngựa xuống, té tay, đệ hiểu ca biết y thuật, ca xem cho nàng ta chút !"

      U Cầm Ca liếc mắt cũng liếc cái, Quý vương u tử hàm bên cạnh bẹt bẹt miệng: "Thập nhị đệ, trước tiên đệ thử nàng ta là ai, nếu , sao có thể khiến Tam ca ra tay cứu người?"

      U Hi Nhiên hơi khựng lại, giương mắt nhìn về phía U Cầm Ca, có chút tình nguyện mở miệng : "Nàng ta là Thái Bình công chúa."

      Nghe vậy, ba người kia trong phòng đều đưa mắt nhìn mặt Bùi Sắt lượt. Nhìn xong rồi, trừ U Cầm Ca, hai người còn lại đều trưng ra vẻ mặt vô cùng ưu buồn, mà U Quý Minh lại còn làm như bị đả kích với U Cầm Ca: "Tam ca, ánh mắt của nhiếp chính vương quả nhiên là độc đáo, tư sắc như vậy, chỉ sợ tùy tiện túm đứa nha hoàn trong phủ đệ cũng đẹp hơn nàng ta."

      U Cầm Ca nghe vậy, vẻ mặt vẫn thay đổi gì nhiều, ngược lại môi còn xuất nụ cười nhạt: "Chẳng qua cũng chỉ là nữ nhân, đẹp hay xấu cũng đâu có gì khác nhau."

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 19: Tra thân phận, gián điệp xấu hổ

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      đứng dậy chậm rãi tới trước mặt Bùi Sắt, nhìn thoáng qua cả người lượt rồi mới vươn tay bắt mạch cho Bùi Sắt, khắc sau lại sờ nắn cánh tay của Bùi Sắt, Bùi Sắt dù ngủ mê man cũng nhịn được nhíu mày khổ sở, thấy vậy, U Cầm Ca sáng tỏ cười tiếng nhìn về phía U Hi Nhiên : "Cũng chỉ là té gãy tay cộng thêm bị kinh sợ, sau khi nối xương nghỉ ngơi mấy ngày là được."

      "Vậy Tam ca nối xương cho nàng ấy giúp đệ." U Hi Nhiên vội vàng tiếp lời.

      U Cầm Ca nhìn cái, lạnh nhạt quay sang chỗ khác: "Lúc nối xương, có thể nàng ta đau quá mà tỉnh lại, thập nhị đệ nên đưa Thái Bình công chúa về dịch quán nghỉ ngơi trước hơn."

      Lời vừa ra, U Hi Nhiên lập tức biết vừa rồi mình nhất thời nóng lòng chuyện ngu xuẩn. tại mấy huynh đệ bọn họ ở cùng nhau, nếu để cho người ngoài bắt gặp rơi xuống đầu chính là tội danh kết bè kết cánh, chỉ sợ được bù nổi mất. "Là đệ suy nghĩ chu đáo, đệ mang nàng ta trở về dịch quán."

      U Cầm Ca khẽ gật đầu cái, U Hi Nhiên lại ôm Bùi Sắt ra khỏi quán trà.

      "Tam ca, ca có phải hình như thập nhị đệ tích cực quá mức ?" Hiển nhiên, U Hi Nhiên khác thường, U Tử Hàm nhìn toàn bộ.

      "Tích cực hay tích cực cần lo lắng quá, quan trọng là, lai lịch của nữ tử kia." U Cầm Ca trở lại chỗ ngồi khẽ hớp ngụm trà, nhìn về phía U Tử Hàm. "Đợi thập nhị đệ trở lại, đệ nó tới phủ của ta chuyến."

      " phải bên ngoài đồn đãi Thái Bình công chúa kia chỉ là nữ nhi thất sủng của Bùi tướng Kình quốc sao? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có tình gì?" U Quý Minh khó hiểu gãi đầu, theo ý , lần này nhiếp chính vương chọn nữ nhân thân phận thấp hèn như vậy làm Tấn vương phi, nếu phải là muốn nhục nhã Tam ca, nghĩ ra còn có thâm ý gì khác.

      "Đệ đấy!" U Tử Hàm cầm đũa gõ cái lên đầu , bất đắc dĩ : "Sao đệ nghĩ sâu chút, ngộ nhỡ những thứ đó chỉ là giả, mục đích của nhiếp chính vương là tìm người giám thị Tam ca sao?"

      "Giám thị Tam ca? thể nào?" U Quý Minh vuốt cái trán bị đánh đau, kháng nghị: "Nếu là như vậy cũng nên tìm nữ nhân dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, người kia xấu xí như vậy, nàng ta có thể bắt được trái tim Tam ca sao?"

      dứt lời, ưu buồn nhìn về phía U Cầm Ca, mà U Tử Hàm nghe vậy cũng quay sang nhìn. Người kia đối với hành động thăm dò của hai người bỏ mặc, chỉ dời ánh mắt nhìn xuống lầu dưới cười cười . Nơi đó, U Hi Nhiên ôm Bùi Sắt đánh ngựa rời .

      Bùi Sắt là bị đau mà tỉnh, cơn đau thấu tim truyền từ cánh tay tới, còn chưa kịp mắng ra thành tiếng cảm thấy trong miệng bị nhét gì đó.

      U Hi Nhiên tìm thanh tre cố định cánh tay của , lúc này mới đưa tay lấy thứ nhét trong miệng Bùi Sắt ra, nhanh miệng trước: "Đừng vội mắng chửi, ta nối xương cho , vì vậy khó tránh khỏi bị đau, bây giờ ổn rồi, có lẽ nghỉ ngơi tầm mười ngày nửa tháng, tay của phục hồi như xưa."

      "Cái gì...... Ai ui!" Chỉ hơi động cái chạm đến chỗ đau, Bùi Sắt ôm tay đau đến nghiến răng nghiến lợi. "Cái gì khôi phục như trước? Đừng ở chỗ này làm bộ làm tịch nữa, nếu phải tại ngươi, ta cũng ra nông nỗi này!"

      "Ngươi!" Bị chỉ trích như vậy, U Hi Nhiên nhất thời giận đến cả mặt đỏ bừng. "Dù sao ta cũng coi như là cứu ... sao có thể lấy oán báo ân như vậy!"

      "Ta lấy oán báo ân?" Bùi Sắt chợt bật dậy. " ra ý của ngươi là đánh ta cái rồi cho thêm viên đường, ta phải cảm động rơi nước mắt sao?"

      "Ta......"

      "Công chúa điện hạ tỉnh chưa?"

      U Hi Nhiên muốn gì, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng của thái giám. Trong lòng Bùi Sắt trầm xuống, lại nghe U Hi Nhiên lạnh lùng : "Nàng tỉnh rồi, công công có thể vào tuyên chỉ."
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 20: Nghỉ ngơi dưỡng sức ở dịch quán

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Đợi tới lúc tên thái giám bột mì mặt hồng răng trắng kia đọc hết thánh chỉ, U Hi Nhiên sớm chẳng biết đâu.

      Thái giám này lúc gần chẳng những để lại kha khá đồ Hoàng đế ban thưởng, thậm chí còn có bốn người cung nữ hầu hạ . Bùi Sắt có thói quen đuợc người khác hầu hạ, dứt khoát đuổi họ chỗ khác, bản thân lười biếng nằm trong phòng nghiên cứu cái thánh chỉ nhàm chán kia, cũng tính toán xem phải làm gì mới rời khỏi chỗ này được.

      Khỏi cần phải , mấy chữ nghiêng nghiêng ngả ngả thánh chỉ này đương nhiên nhìn hiểu, nhưng trước mắt lại tìm được biện pháp trở về, chẳng lẽ, phải tuân theo chỉ ý gả cho Tấn vương?

      Mặc dù biết Tấn vương là hạng người gì, nhưng mà nam nhân cổ đại, nhất là hoàng thân quốc thích, bên trong phủ tất nhiên là thê thiếp thành đoàn, chưa tới đấu đá lục đục giữa cơ thiếp có thể chấp nhận hay , chỉ riêng việc chia sẻ nam nhân với nhiều nữ nhân, thể nhịn được rồi.

      "Làm thế nào đây!"

      ôm đầu than thở, tới nơi này tháng, nếu vẫn tìm được biện pháp trở về, là chỉ còn nước gả cho Tấn vương.

      "A Sắt? Sao muội lại ngồi ở cửa thế này?"

      Ngoài sân truyền đến giọng , Bùi Sắt vừa ngẩng đầu liền thấy Bùi Nhiên mừng rỡ chạy tới.

      Chợt nhìn thấy vết thương tay , nụ cười mặt Bùi Nhiên lập tức biến thành đau lòng: "Tay của muội sao vậy?"

      " có việc gì, chỉ là khi nãy bị ngã ngựa thôi, nhưng mà U Hi Nhiên nối xương cho muội rồi, tầm mười ngày nửa tháng là ổn lại!" Bùi Sắt nhìn cánh tay của mình, qua loa, sợ Bùi Nhiên lo lắng.

      Quả nhiên, Bùi Nhiên nghe như vậy, thấp thỏm trong lòng mới vơi bớt, ánh mắt vô tình liếc tới thánh chỉ trong tay , vẻ mặt nhất thời lại nặng nề: "Hoàng thượng hạ chiếu có ngày nào thành hôn ?"

      Bùi Sắt đưa thánh chỉ trong tay cho nàng ấy, lời ít ý nhiều : "Ngày thành hôn tạm thời chưa định, xem chừng ngày mai có thánh chỉ về chuyện đó."

      Tên thái giám tuyên chỉ kia có truyền khẩu dụ trong cung bày tiệc khoản đãi , nhưng mà bởi vì bị thương, Bùi Sắt liền uyển chuyển từ chối. Cứ nghĩ hoàng thượng định ngày thành hôn trong bữa tiệc đó, nhưng vì tới nên hôm sau nhất định là hạ thánh chỉ về việc đó.

      Nhưng điều khiến Bùi Sắt cảm thấy ngoài ý muốn là, thánh chỉ được hạ xuống ngày hôm sau phải là thánh chỉ định ngày thành hôn, mà là thánh chỉ ban thưởng cùng với vị ngự y giúp chẩn mạch. Sau khi xác định cánh tay của là chỉ bị thương bên ngoài, tên thái giám tuyên chỉ lại : "Nhiếp chính vương rồi, nếu người công chúa có thương tích, vậy cứ chờ vết thương của công chúa tốt lên rồi lại mở tiệc, mấy ngày tới, công chúa cứ an tâm dưỡng thương là được."

      "Xem ra, Kỳ quốc này hổ là nước lớn, lễ nghi cũng coi như chu đáo." Tiễn thái giám tuyên chỉ , Bùi Nhiên nhìn những thứ đồ ban thưởng kia, trừ đồ trang sức ra, thuốc bổ đều là thứ vô cùng trân quý.

      "Có phải chu đáo như vậy hay , bây giờ bàn luận vẫn còn quá sớm, phải bên ngoài thường hay đồn đãi về thủ đoạn mà Nhiếp chính vương dùng để nhục nhã Tấn vương ư? Nếu chỉ coi muội là con cờ, có thể thấy Nhiếp chính vương kia chắc chắn là tốt bụng như vậy đâu." Hiển nhiên, đối với việc lễ nghi chu đáo này, Bùi Sắt chẳng thèm ngó tới.

      "A Sắt...... Muội nghe mấy thứ đó từ đâu, sau này tuyệt đối được lung tung, nếu để người khác nghe được lớn chuyện đấy!" Bùi Nhiên cẩn thận liếc mắt nhìn bên ngoài, sau khi xác nhận có ai đóng cửa vội vàng vào phòng, vẻ mặt lo lắng. Từ trước tới giờ tỷ muội các nàng vẫn sống rất cẩn thận, vất vả thấy muội muội được phi hoàng đằng đạt* trở thành vương phi của Tấn vương, trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, ngàn vạn lần thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. (*chữ "phi hoàng" là tên của ngựa thần, hai chữ "đằng đạt" có nghĩa lên cao, thành ngữ này có nghĩa tuấn mã phi nước đại, ví như đắc chí đường làm quan.)

      "Muội hiểu mà, muội cũng chỉ thuận miệng với tỷ chút thôi." Bùi Sắt hiểu im miệng, lúc này Bùi Nhiên mới yên lòng.

      Những ngày dưỡng thương trôi qua nhanh, bởi vì quen thuộc đường xá trong kinh thành, hai tỷ muội cũng rất ít ra ngoài. Có lần hai người được quãng xa, lại phát phát vẫn luôn có thị vệ theo dõi họ, vì vậy chút xíu hi vọng cũng bị tan biến, bởi vì hai thị vệ này Bùi Sắt nhận ra được, chính là người bắt về vô số lần đường hòa thân.

      ra những người này chính là như hình với bóng, Bùi Sắt bắt đầu hoài nghi, ngăn cản trốn chạy, đến tột cùng là người của Bùi tướng, hay là người của Kỳ quốc?

      Chỉ là câu hỏi này này, rất nhanh có đáp án.

      Mùng tám tháng tám, trong cung bày yến tiệc, được mời đến dự chẳng những có Bùi Sắt, còn có cả gia quyến của các vương gia, nghĩ tới cuộc sống hôn nhân sắp bị định ra, lúc này Bùi Sắt cũng chỉ có thể bước tính bước.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :