1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạo quân thiếp vốn khinh cuồng - Yên Mộc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 11: Tỷ tỷ trở thành của hồi môn, đường xá xa xôi

      Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612


      Cuối cùng, mọi việc lấy chuyện Bùi Sắt cầu xin tha thứ mà kết thúc. Nghe được hai chữ "cầu ngươi" từ trong miệng , U Ly tà tứ cong môi, dẫn theo Lưu Tử Dạ bị trói thành bánh chưng nghênh ngang rời .

      "Ta !?@!&*!? ngươi!"

      Ngồi trong xe ngựa, Bùi Sắt dùng kim đâm chọc con búp bê vải đáng thương vô số lần.

      "A Sắt......" Bùi Nhiên vừa bước vào thấy cảnh tượng như vậy, nàng bất đắc dĩ thở dài, nhấc búp bê vải trong tay Bùi Sắt ra. "Tới giờ ăn cơm rồi, muội còn ngây ngốc ở đây làm gì!”

      Nàng kéo Bùi Sắt xuống xe ngựa, vị tướng hộ tống đoàn xuất giá là vị lão tướng quân tuổi chừng năm mươi, nhìn thấy xuống, vội vàng sai người đưa thức ăn lên.

      "Công chúa, ngày mai chúng ta bước vào biên giới của Kỳ quốc, ở đó có sứ giả của Kỳ quốc đến giúp đỡ, nhiệm vụ của lão phu coi như là hoàn thành!"

      Sau khi ăn xong, lão tướng quân kia vểnh râu mép lên chuyện với , Bùi Sắt nhìn ông cái, lại nhìn khung cảnh hoang vu xơ xác xung quanh gật đầu cái: "Tướng quân cực khổ rồi!"

      đường xuất giá, thử chạy trốn dưới mười lần, nhưng mỗi lần đều là được mười bước có người “mời” trở lại, đối mặt với tỷ tỷ len lén gạt lệ, chỉ đành phải bỏ ý muốn trốn chạy, chờ đến Kỳ quốc lại nghĩ biện pháp khác.

      Mà Bùi Nhiên vốn là cần theo tới Kỳ quốc, sau đó Bùi Sắt mới biết, đêm đó Bùi Nhiên ở trong phòng, ra là quỳ suốt cả đêm dể cầu xin Bùi tướng, Bùi tướng mới đồng ý lấy thân phận nha hoàn hồi môn cho nàng theo Bùi Sắt tới Kỳ quốc.

      Về phần tên U Ly kia, Bùi Sắt nghe qua mới biết, Yến quốc căn bản có vương gia nào gọi là U Ly, thực ra là họ U thâu tóm toàn bộ hoàng thất Kỳ quốc, Bùi Sắt nhất thời hiểu, U Ly này đến tột cùng là nhân vật như thế nào.

      Tới nơi này gần tháng, Bùi Sắt coi như cũng hiểu hoàn cảnh xung quanh được phần nào. Đây là nơi khác Trung Quốc cổ đại là mấy, thiên hạ chia ra làm bảy, trừ mấy nước bên ngoài biên thùy (vùng đất ven biên giới), bốn nước Yến quốc, Kỳ quốc, Liêu hàn, Nhạc Thanh là lớn mạnh nhất.

      Mà trong tứ quốc, Kỳ quốc có binh hùng tướng mạnh nhất, sau đó là Liêu Hàn, Yến quốc xếp thứ ba. Mà mấy năm gần đây, Kỳ quốc liên tục thao luyện quân đội, chiêu mộ binh sĩ, Yến quốc vì tự vệ nên mới đồng ý với Kỳ quốc cho vị công chúa sang hòa thân.

      Mà Bùi Sắt bất hạnh bị chọn trúng, với vẻ ngoài bình thường mà lại có thể gả cho đệ nhất mỹ nam tử của kinh thành Tấn quốc, điều này khiến cho vô số thiếu nữ hâm mộ, nhưng bản thân nàng lại lọt vào mây mù.

      Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể tìm được biện pháp trở về, chẳng lẽ phải ở nơi cổ đại gà sinh trứng chim ỉa phân này sống cả đời?

      Thấy vò đầu, bộ dáng cả người nhức mỏi, lão tướng quân lắc đầu cái, chọn chỗ để tự mình nghỉ ngơi.

      "A Sắt, tốt xấu gì người ta cũng là vương gia, chúng ta lên tinh thần chút nào!"

      Bùi Sắt nhìn Bùi Nhiên cái, buồn buồn gật đầu. Chuyện tới nước này rồi mà vẫn chẳng có biện pháp gì!

      Ngày hôm sau, trời vừa sáng mọi người bị tiếng thông báo ồn ào đánh thức.

      Chỉ thấy thị vệ dò đường hắng giọng hô: "Sứ giả rước dâu của Kỳ quốc đến!"

      Mọi người rối rít tỉnh giấc, Bùi Sắt từ trong xe ngựa thò đầu ra, lúc này mới thấy phía trước bụi đất cuồn cuộn, đại đội nhân mã chạy về phía này.

      "A Sắt, mau rửa mặt nhanh lên!" Bùi Nhiên vội vàng kéo vào bên trong, nhận lấy chậu nước thị vệ bên ngoài sớm chuẩn bị tốt đưa cho Bùi Sắt rửa mặt.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 12: Tới Kỳ quốc, đêm khuya gặp quỷ

      Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612


      Nhìn khuôn mặt cực kỳ bình thường trong chậu nước kia, Bùi Sắt nhịn được thở dài.

      Tại sao ràng là hai tỷ muội, tỷ tỷ có tiềm năng như vậy, muội muội lại phải bình thường thế này đây? Dù sao mà bản thân là công chúa, gương mặt này cũng quá có lỗi với cái thân phận kia rồi.

      Bên ngoài vang lên tiếng báo như chuông của lão tướng quân, Bùi Nhiên dạ tiếng, sau đó mới vội vàng dìu Bùi Sắt xuống xe.

      Mọi người còn nhìn chăm chú vào bên trong, Bùi Sắt chậm rãi tới bên cạnh lão tướng quân, còn đám người ngồi ngựa cao nhìn xuống hai người hiển nhiên chính là sứ giả rước dâu của Kỳ quốc.

      "Công chúa đường cực khổ rồi!"

      quan viên dẫn đầu mặc quan bào (trang phục bắt buộc của quan viên) màu lam, vóc người hơi mập, khuôn mặt trắng trẻo nõn nà toàn là vẻ xu nịnh (1612: vâng, quả là trắng trẻo nõn nà đấy, editor có sửa từ đâu), Bùi Sắt chỉ nhìn ông ta cái liền dời ánh mắt sang chỗ khác, từ trước đến giờ vẫn luôn khinh thường loại miệng lưỡi nhà quan này. Quan viên còn lại bên cạnh ông ta là nam tử mặc hồng bào, vẻ ngoài khoảng mười bảy mười tám tuổi, mặt mũi xinh xắn, môi hồng răng trắng, kết hợp với hồng y, nhìn thoáng qua cái liền thấy tựa như nắng chiều đột nhiên rọi vào mi mắt, vui tai vui mắt cực kỳ. Thấy Bùi Sắt nhìn mình, cặp mắt đào hoa kia khẽ động, nhưng chỉ là hơi lướt qua khuôn mặt Bùi Sắt cái liền lập tức thu lại ánh mắt, ngạo nghễ đứng ở bên.

      Bùi Sắt vô cùng thục nữ khẽ mỉm cười với quan viên áo lam kia, bên lão tướng quân bắt đầu cùng ông ta bàn giao công việc, đợi Bùi Sắt trở lại bên trong xe ngựa lần nữa giờ sau, mà đoàn hộ tống đổi thành người của Kỳ quốc.

      "Công chúa, lát nữa chúng ta nghỉ lại tại phủ của hạ quan, sáng sớm ngày mai do Đoan vương tiễn các vị vào kinh, tới lúc đó hoàng thượng ban thánh chỉ thành hôn, để cho công chúa thành hôn với Tấn vương." Ngoài mành, tên quan viên cúi người .

      Bùi Sắt gật đầu cái, vừa nghĩ tới chỉ lúc nữa thôi là có thể nằm ngủ cái giường tử tế cực kỳ vui mừng, ý thức được hình như đối phương thấy được động tác của mình, đè thấp giọng vọng ra ngoài mành: "Làm phiền đại nhân!"

      Xe ngựa đường thêm canh giờ nữa mới dừng lại trước phủ đệ.

      Bùi Sắt được đưa vào ở trong phủ đệ trang nghiêm, vị vương gia rước dâu lúc đầu chẳng biết đâu, xem ra là vô cùng muốn gặp các .

      vất vả rửa mặt xong, ràng là chiếc giường mềm mại, Bùi Sắt lại lăn qua lộn lại ngủ yên, cho tới tận giờ tý (23h-1h) mà đầu óc vẫn tỉnh táo như cũ, chút dấu hiệu nào là sắp chìm vào giấc ngủ.

      "Ai!" Bùi Sắt nhịn được thở dài ngồi dậy, xem ra ban ngày ngủ hơi nhiều, buổi tối mới gặp họa thế này.

      Rốt cuộc vẫn đành mặc quần áo đứng dậy, mắt thấy ánh trăng bên ngoài vừa sáng đúng mức, Bùi Sắt nhịn được bước ra ngoài phòng.

      tới nơi thế giới này hơn tháng, lại tìm được chút biện pháp nào để trở về, đạp ánh trăng, trong lòng Bùi Sắt ngũ vị tạp trần.

      Cũng biết ở thế giới kia ba mẹ có khỏe , còn có ở thế giới kia, có linh hồn liệu có trở thành kẻ ngốc hay sống thực vật ? Có lẽ ba mẹ rất đau lòng.

      Hít hít chóp mũi, nhìn trăng tròn đỉnh đầu, đều thiên lý cộng thiền quyên*, mà nay cả nhà ngay cả thiền quyên cũng được. (*”Thiên lý cộng thiền quyên” là câu thơ trích từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức, có ý nghĩa rằng “Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng”. Bùi Sắt tới cổ đại, còn ngắm chung vầng trăng của thế giới đại nữa.)

      Trong lòng lại dâng tuyệt vọng, Bùi Sắt ngẩn ngơ nhìn phủ đệ xa lạ trước mắt, thiếu chút nữa lệ trào ra khỏi hốc mắt. Trong tầm mắt mơ mơ hồ hồ thấy đằng trước như có bóng người đứng thẳng, chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy.

      Ngay cả bản thân còn mạc danh kỳ diệu xuyên tới thế giới khác được, như vậy chắc gì tồn tại ma quỷ? Hơn nữa vừa qua giờ tý, đúng là cao điểm bọn quỷ hay qua lại...... Xong rồi xong rồi, khó khăn lắm mới miễn cưỡng thích nghi với cái thế giới này, nhưng ngàn vạn lần được bị quỷ hù chết!

      Lấy tay ôm đầu, Bùi Sắt cũng quản ở bên kia rốt cuộc là có thứ gì, chỉ muốn mau chóng trở về phòng.

      Chỉ là thân thể vừa động, chợt cảm thấy sau lưng thoáng qua cơn gió lạnh, thậm chí còn có tiếng vạt áo sột soạt phá mà đến.

      Xong rồi! Con quỷ kia vẫn còn theo sao!

      Trong lòng sợ hãi tới cực điểm, Bùi Sắt bước nhanh trở về, chỉ là mới bước được bước , gáy chợt bị thứ gì đó vuốt qua, gần như sợ tới mức hồn bay phách tán.

      " ra công chúa lại nhát như chuột vậy, bổn vương khủng bố như vậy sao?" giọng ác độc vang lên sau lưng.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 13: Lấy giầy đánh người, vương gia nổi giận

      Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612


      Bùi Sắt cứng người nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng có nam tử hồng y ung dung khoanh tay đứng ở đó, mắt phượng hơi híp lại, vẻ mặt thúi hoắc giống bộ dáng mọi khi.

      ra là ta!

      Bùi Sắt thở phào nhõm, trái tim suýt nảy khỏi lồng ngực cuối cùng cũng trở lại vị trí cũ.

      "Này, hơn nửa đêm ngươi ngủ còn ở trong sân làm gì, ngươi có biết như vậy dọa chết người hả!" Nhớ tới khung cảnh vừa rồi, Bùi Sắt vuốt vuốt lồng ngực vẫn còn sợ hãi.

      "Bổn vương làm chuyện gì cần ngươi lo!" U Hi Nhiên lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt giễu cợt vòng người vòng rồi bước tới gần . "Hơn nửa đêm ngủ cũng chỉ có mình bổn vương, còn ngươi, hơn nửa đêm, ra đây làm gì?"

      dừng trước Bùi Sắt khoảng ngắn, khuôn mặt hại nước hại dân hoàn toàn lọt vào trong tầm mắt Bùi Sắt. Theo bản năng nuốt ngụm nước bọt, Bùi Sắt ngửa đầu sử dụng luôn câu vừa rồi của : "Bản công chúa làm chuyện gì đâu cần ngươi lo!"

      "Ngươi!" Nghe vậy, U Hi Nhiên giận đến nghiến răng nghiến lợi.

      "Ngươi cái gì mà ngươi, thấy ngươi là người rước dâu, bản công chúa tốt bụng nhắc nhở ngươi, hơn nửa đêm còn ra ngoài dạo, ngộ nhỡ có người nửa đêm ra ngoài bị dọa thành bệnh tim, xem ngươi bồi thường cả đời người ta thế nào!" Bùi Sắt chống nạnh rồi nhanh chóng xoay người, trước khi U Hi Nhiên chưa kịp đáp lời nhanh chóng bỏ trốn mất dạng.

      Hừ, cho là mình là vương gia hay lắm à!

      Vừa vào phòng, Bùi Sắt nhanh chóng bò tới giường, trải qua nốt nhạc đệm vừa rồi, lần này lại dễ dàng ngủ thiếp , hơn nữa còn ngủ cực kỳ thoải mái.

      Ngày hôm sau, Bùi Sắt gần như là bị tiếng ồn ào làm cho tỉnh lại.

      Ngáp ngắn ngáp dài mở cửa, đập vào mắt chính là Bùi Nhiên vì kinh ngạc mà há to miệng, còn có U Hi Nhiên chờ đến nhịn được mà lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.

      "A Sắt......" Bùi Nhiên kinh hãi hô tiếng, theo bản năng nhìn sang U Hi Nhiên đứng bên cạnh, ngay sau đó nhanh chóng chen vào trong đóng cửa phòng.

      "A Sắt, muội là nữ nhi, tại sao có thể quần áo xốc xếch xuất trước mặt người khác như thế, hơn nữa người kia còn là nam nhân!" Bùi Nhiên nhịn được thở dài nhét áo khoác vào tay . "Mau mặc vào, sau khi dùng xong bữa sáng phải lên đường tới kinh thành, cũng đừng để cho người ta chờ lâu quá, bị chê cười!"

      Bùi Sắt cái hiểu cái gật đầu, nhịn được thở dài trong lòng, tục lễ ở cái thế giới cổ đại này là phiền toái!

      Đợi tới khi ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng lại phát U Hi Nhiên vẫn chưa , thấy bước ra ngoài trong mắt lại lên vẻ khinh thường, kén chọn nhìn Bùi Sắt từ xuống dưới lần: "Thích ngủ nướng nhưng lại muốn học người ta khuya khoắt ngủ được, nữ nhân ngu ngốc!"

      "!"

      xong liền , Bùi Sắt sau lưng giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nhịn được lôi tổ tông tám đời nhà ra mắng từ xuống dưới lần.

      khí lúc dùng bữa sáng vô cùng lúng túng, quan viên kia bị kẹp trong chiến hỏa của Bùi Sắt và U Hi Nhiên căng thẳng, suốt bữa ăn đều là nơm nớp lo sợ, mãi tới khi đoàn người Bùi Sắt lên đường ông ta mới thở hắt ra nhõm.

      "A Sắt, từ nơi này đến kinh thành phải mất bao lâu?"

      Vừa lên xe được bao lâu, Bùi Sắt và Bùi Nhiên bắt đầu buồn ngủ , hai người trò chuyện câu có câu , nghe được câu hỏi này, Bùi Sắt suy nghĩ chút, vấn đề này, ngược lại chưa bao giờ nghĩ tới.

      Thò đầu ra, nhìn bóng hồng y cưỡi con ngựa cao to, hô lên: "Này, ngươi mau tới đây!"

      U Hi Nhiên ràng là nghe được tiếng hô của nhưng thèm trả lời, thản nhiên ngẩng cao đầu cưỡi ngựa.

      "Này, sao ngươi tới đây?"

      Thấy U Hi Nhiên vẫn thèm để ý tới mình, tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, trong tiếng kinh hô của Bùi Nhiên, cởi giầy ném về phía người cưỡi ngựa nghe "bộp" tiếng, đáy giày đáp trúng đỉnh đầu U Hi Nhiên. Bùi Sắt sợ hết hồn, ngờ mình chỉ ném bừa mà lại trúng, mắt thấy U Hi Nhiên có khuynh hướng quay đầu lại, vội vàng tránh vào trong xe, giả bộ như nàng dâu ngoan.

      Chỉ chốc lát sau, màn xe bị người ta đẩy ra, còn chưa kịp lấy lòng, khuôn mặt tuấn tú của U Hi Nhiên xuất trong tầm mắt, độc ác cười: "Bổn vương gọi ‘này’, tên của bổn vương là U Hi Nhiên, còn nữa, mặc dù là tẩu tẩu tương lai của bổn vương, nhưng điều đó có nghĩa là bổn vương đối với phải gì nghe nấy!" xong chợt ném vào trong xe thứ, Bùi Sắt khó khăn tránh thoát, giọng của truyền đếnlần nữa: "Lần sau còn tùy tiện ném giầy thế nữa, bổn vương cần biết là tẩu tẩu gì đó, trực tiếp chặt hai chân của , còn có...... nữ nhân mà chân thối đến mức này, có bẽ mặt hay !"
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 14: Rơi vào trong tay ta, ta giết chết ngươi!

      Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612


      Lạnh lùng xong, U Hi Nhiên khẽ thúc ngựa, con ngựa lại trở về hàng ngũ của mình, bỏ mặc Bùi Sắt buồn bực xỏ lại giày, huơ nắm đấm với bên ngoài rèm che. Chân của bổn tiểu thư thối chỗ nào hả!

      bên Bùi Nhiên lại sớm cười đến nghiêng ngả.

      "Tỷ tỷ, tỷ còn cười!"

      Bùi Sắt buồn bực tựa vào thánh xe, Bùi Nhiên vất vả mới ngừng cười được, hỏi Bùi Sắt: "A Sắt, từ lúc nào muội lại to gan như vậy hả, từ trước tới giờ tỷ chưa thấy muội làm chuyện quá đáng như thế này!"

      "Tỷ tỷ, tỷ thể tưởng tượng nổi đâu, muội là kẻ chết qua lần, nếu lớn mật chút, chắc chắn ra khỏi nhà bị người ta bắt nạt!" Bùi Sắt mặt đỏ tim đập lời gạt người, nhìn lại thấy Bùi Nhiên có vẻ mặt bừng tỉnh, biết là nàng ấy tin rồi, an tâm đánh giấc, mà khi tỉnh lại là mấy canh giờ sau.

      Qua loa dùng bữa ăn trưa, xe ngựa lại tiếp tục lên đường, cứ như thế qua mười ngày, xe ngựa mới dừng lại trước khách điếm.

      "Này, xuống đây , cần tỏ vẻ như vậy!"

      U Hi Nhiên khoanh tay đứng trước cửa xe ngựa, mắt thấy hai nữ nhân bên trong xe ngựa bước ra ngoài với vẻ mặt trắng bệch như quỷ, khẽ nhếch môi cười thầm nhưng nụ cười ấy rất nhanh biến mất, trở về bộ mặt phớt tỉnh đứng ở cửa.

      "Tỷ tỷ......"

      muốn đỡ Bùi Nhiên xuống xe ngựa, nhưng hai chân vừa chạm đất lại phát chính mình cũng đứng vững, Bùi Sắt hung ác trợn mắt nhìn U Hi Nhiên thản nhiên đứng bên cái. Nam nhân chết tiệt, vậy mà liên tiếp mười ngày đều cho các ngủ lại khách điếm, thậm chí cả ngày cả đêm đều đường, mười ngày này hai người gần như đều sống xe ngựa. Hễ cứ tới lúc nghỉ ngơi, lại lấy cớ thuộc hạ của mình tạm thời đều là dân chúng bình thường, khó tránh khỏi có hay hai kẻ có suy nghĩ an phận, làm cho Bùi Sắt Bùi Nhiên suốt dọc đường đều dám xuống xe ngựa. Mà nay rốt cuộc có thể thấy khách điếm, hai người vốn cũng nên vui mừng, nhưng tại bước cũng được, tâm trạng vui mừng cũng theo đó biến mất gần như còn.

      "Mẹ nó, đúng là già mồm cãi láo!"

      Lạnh lùng nhìn hai người, U Hi Nhiên dẫn đầu bước vào khách điếm.

      "Tiểu nhị, mang nước nóng lên cho các nàng tắm chút. Thân là nữ nhi mà tận mười ngày tắm, thối chết!"

      Ném thứ gì đó lên mặt quầy, U Hi Nhiên vừa thốt ra khỏi miệng, thị vệ bên người liền cười ngừng. Bùi Sắt liếc nhìn mọi người, nhịn được nghiến răng nghiến lợi với U Hi Nhiên: "U Hi Nhiên, ngươi nghe hay, nếu phải ngươi ngăn chúng ta ra khỏi xe ngựa, chúng ta giống như hôm nay...... thối như vậy sao?" Bùi Sắt ngửi người mình cái, ngay cả cũng cảm thấy kinh tởm, dạ dày cuộn lên.

      "Chậc chậc, tẩu tẩu, cũng đừng vì mình bẩn mà tìm lý do, tẩu chính là tẩu tẩu của đệ, làm sao đệ dám ngăn tẩu ra khỏi xe ngựa đây?" U Hi Nhiên hếch cằm, thị vệ đứng bên lại có thâm ý khác khẽ cười ra tiếng. Bùi Sắt còn muốn tiếp bị Bùi Nhiên kéo xuống.

      "A Sắt, đừng để ý tới họ, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian tắm chút !"

      Dù sao mới chỉ đầu thu, mặc dù buổi tối lạnh nhưng giữa ban ngày có mặt trời tỏa nắng vẫn mồ hôi đầm đìa, cho nên mười ngày chưa tắm giặt, tình huống như vậy có thể tưởng tượng ra.

      Để tiểu nhị dẫn lên lầu, Bùi Sắt cẩn thận bước từng bước đồng thời nhìn U Hi Nhiên hả hê đứng bên dười, đợi lúc sắp sửa khuất bóng ở khúc quanh, nhịn được lườm U Hi Nhiên, khẽ mấy máy môi : "Nam nhân chết tiệt, chớ có rơi vào tay lão nương, nếu lão nương giết chết ngươi! Giết chết ngươi!"

      Vẻ mặt ác độc của còn chưa kịp thu lại bị U Hi Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn lại bắt quả tang. Chỉ thấy hai mắt đầy lạnh lẽo, hơi nhúc nhích cơ thể như muốn lên lầu. Bùi Sắt rụt đầu lại, vội vàng lách mình chui vào phòng.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 15: Đoan Vương bị lừa, bị chỉnh cho thê thảm

      Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612


      Cũng may tiếp tục đuổi theo, Bùi Sắt nhịn được thở phào cái.
      " ra Đoan vương gia này cũng phải là người xấu. A Sắt, về sau muội đừng đối nghịch với ngài ấy nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này biết tỷ muội ta còn phải chịu khổ gì thêm..."
      Cách tấm bình phong, hai người vừa ngâm mình ở trong thùng tắm vừa chuyện, Bùi Sắt nhớ tới khuôn mặt đáng đánh đòn kia vốn muốn phản bác, trong đầu chợt xẹt qua thứ gì đó, lập tức nở nụ cười tà ác: "Tỷ tỷ, tỷ đừng lo chuyện này nữa, toàn thủ đoạn hạ lưu, nếu báo thù này lần, vậy chúng ta cũng quá thua thiệt!"

      Vò vò khăn tắm trong tay, Bùi Sắt nở nụ cười xấu xa, Bùi Nhiên ở sau bình phong khỏi thở dài, nhớ tới con đường sau này chỉ đành phải nhẫn nại khuyên Bùi Sắt: "A Sắt, nay chúng ta quyền thế, ở nhờ nhà người ta, chúng ta phải thận trọng từ lời đến việc làm!"

      "Ai nha, muội biết mà tỷ, muội nhất định làm ra chuyện gì quá giới hạn!" Biết Bùi Nhiên nhất định ngăn cản, Bùi Sắt vội vàng sửa lời.

      "Biết là tốt rồi!" Bùi Nhiên sâu kín thở dài. "Mẫu thân qua đời sớm, tỷ vốn chỉ mong tỷ muội chúng ta có thể trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm (bình thường có gì cả), nghĩ rằng lại đột nhiên xảy ra chuyện này, mà nay cũng đành phải bước tính bước mà thôi!"

      Đợi hai người thay quần áo sạch, cảm thấy cả người cũng nhàng khoan khoái ít. tính xuống lầu hai ăn chút gì đó, ở đại sảnh lại chỉ thấy thị vệ hộ tống, thấy U Hi Nhiên đâu.

      Trong đầu Bùi Sắt thoáng qua ý tưởng, mặc dù đây chưa phải thời cơ tốt nhất.

      tìm tới tiểu nhị, cho chút bạc vụn để mua đồ giúp, lại đặt bữa tối, cầm theo bầu lên lầu.

      Mấy ngày nay tiếp xúc, coi như Bùi Sắt phát được thói quen của U Hi Nhiên, hình như rất thích uống rượu.

      "Cốc cốc......" gõ cửa phòng U Hi Nhiên, lâu mới nghe được bên trong có tiếng trả lời: " vào."

      Đẩy cửa phòng bước vào, U Hi Nhiên sửa sang lại áo choàng, hiển nhiên là vừa tắm rửa xong, tóc ướt nhẹp rũ xuống sau ót, tạo thêm mấy phần quyến rũ, thấy là Bùi Sắt hơi kinh ngạc, ngay sau đó cười lạnh : " tới làm gì?"

      "Đương nhiên là đưa bữa tối cho ngươi rồi!" Giơ cái khay trong tay lên, Bùi Sắt vội vàng đóng cửa phòng bước vào, đặt thức ăn rượu ngon mỗi thứ dạng lên bàn. "Đây chính là ta đặc biệt dặn tiểu nhị mang tới mấy món chiêu bài, hơn nữa còn có bình rượu ngon này, nghe được ủ từ rất lâu rồi đấy!"

      Quả nhiên, nhắc tới thức ăn U Hi Nhiên cũng ho he gì, nghe tới hai chữ "rượu ngon", nhất là bốn chữ "ủ từ rất lâu", khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn bình rượu bàn. Bùi Sắt thấy động lòng, vội vàng kéo đến ngồi xuống cạnh bàn: "Ai nha, ngươi yên tâm ăn cho ngon bữa được sao? Bữa cơm này coi như là ta trả công cho ngươi, sau khi ngươi ăn bữa cơm này, chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa, kết giao bằng hữu được chưa?"

      "Kết giao bằng hữu? sao?" U Hi Nhiên ghét bỏ nhìn , coi thường liếc sang chỗ khác. “Bổn vương kết giao bằng hữu với nữ nhân có phẩm hạnh!"

      Mẹ nó, lại còn lão nương có phẩm hạnh?

      Trong lòng càng tức giận, mặt Bùi Sắt càng cười đến rạng ngời: "Theo gia , dù gì ta cũng là nữ nhân phải sao, coi như gia thương hương tiếc ngọc lần được chứ?"

      Có lẽ U Hi Nhiên bị tiếng "gia" kia đả động, chỉ thấy chân mày của hơi cau lại. "Được, muốn bổn vương tha thứ cũng phải là thể, rằng sai rồi bổn vương thử nghe chút!"

      "Ngươi......" Trong nháy mắt Bùi Sắt suýt giận đến nghiến răng nghiến lợi, thấy chân mày U Hi Nhiên nhíu lại, lập tức đè xuống trái tim phẫn hận, lại lần nữa dâng ý cười lên đầy mặt nịnh nọt : "Được, ta là được chứ gì!"

      Mụ nội người, xem lần này ngươi chết như thế nào!

      "Ta sai rồi!"

      "To lên chút, bổn vương nghe được!"

      "Ta sai rồi!"

      "Lớn tiếng chút nữa!"

      "Ta sai rồi! —" Lần này, Bùi Sắt gần như là dùng toàn bộ sức lực từ khi bú sữa mà hét ra.

      "Được rồi được rồi, nhảm vl...!" U Hi Nhiên vui dùng ngón tay móc móc lỗ tai. (1612: Nhảm vl là của tác giả, phải của tui ._.)

      Bùi Sắt thấy thông qua, lập tức rót rượu đưa tới tay , chân chó : "Gia, mau uống!"

      U Hi Nhiên nhìn vào mắt , hài lòng gật đầu cái, trong ánh mắt mong đợi của Bùi Sắt nhận lấy rượu của uống hơi cạn sạch.

      Bùi Sắt nụ cười thâm thúy.

      Mà hiển nhiên, lúc này U Hi Nhiên cũng phát , chỉ là đợi ly lại ly rượu ngon xuống bụng, nhận thấy được chỗ nào đó trong thân thể phản ứng biến sắc, giương mắt nhìn nữ nhân cười đến nịnh hót trước mặt, lạnh lùng : " bỏ thứ gì trong rượu?"

      " có mà! Ngươi làm sao vậy? thoải mái à?" Bùi Sắt vội vàng cật lực phủ nhận.

      U Hi Nhiên hiển nhiên tin lời giải thích của , quan trọng là, sắc mặt biến đổi, vội vàng đứng lên : "Cái đó, các người dám......"

      còn chưa dứt lời, người hóa thành trận gió lao ra khỏi phòng. Bùi Sắt giương mắt nhìn theo, sợ hãi than sao động tác của lại nhanh như vậy, chỉ giây lát sau bật cười sang sảng. Về phần vị vương gia tội nghiệp ở trong nhà vệ sinh tạm thời chưa thể ra rốt cuộc cũng ý thức được mình bị lừa.

      Nữ nhân đáng chết, vậy mà dám bỏ ba đậu vào trong rượu, nhìn xem gia gia ta thu thập thế nào! (1612: Mọi người có thể đoán được ba đậu là thứ gì mà đúng ? Tương tự như thuốc xổ đó :v Mà có ai đọc tới đoạn “chỗ nào đó trong thân thể phản ứng” suy nghĩ bậy bạ hem nào :”3)
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :