1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạo quân thiếp vốn khinh cuồng - Yên Mộc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 86: Lần đầu gặp Ngưng Nguyệt

      Edit+Beta: Tử Liên Hoa 1612


      Nàng biết viết bút lông, chữ viết ra chỉ to mà còn cong vẹo.

      " được, chữ lớn như vậy, U Ly liếc cái là thấy."

      Nghĩ nghĩ, nàng rút ngân trâm xuống chấm vào mực bút lông, dùng trâm viết xong mới yên tâm.

      Nhìn nguyện vọng mình viết, nàng chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện, sau đó mới đứng dậy về. Thình lình có người lao tới, suýt chút nữa Bùi Sắt bị đẩy ngã, lại được người nọ đỡ lại.

      "Là ngươi..."

      Mùi thơm ngát thoảng qua chóp mũi, Bùi Sắt ngẩng đầu, người trước mắt thân áo trắng, trước sau như tao nhã tuấn mỹ, mặt mày ôn nhuận.

      "A Sắt."

      U Ly tìm theo tiếng mà đến, nhìn thấy người đứng trước mặt nàng, vẻ mặt hơi trầm xuống, khẽ nhấp miệng: "Lúc dạ tiệc Tấn vương có bệnh nên tới, ra là ở chỗ này."

      Lúc này U Cầm Ca mới thu lại ánh mắt đặt người Bùi, nhắm mắt đáp: "Xem ra kỹ xảo của chất tử qua mắt được hoàng thúc, chỉ là ngờ, hoàng thúc mà lại cũng tới nơi này..."

      nhìn lướt qua Bùi Sắt, có chút kinh hoảng khi bí mật bị phát , ngược lại còn hơi hất cằm lên, bày ra tư thái đùa cợt: " nương này hình như gặp qua ở nơi nào, nhiều năm như thế, thể ngờ được hoàng thúc vẫn còn hứng thú với nữ nhân..."

      U Ly đưa tay tới, vững vàng ôm Bùi Sắt vào trong ngực, nhếch môi cười lạnh: "Việc này nhọc Tấn vương lo lắng."

      Kéo Bùi Sắt chuyển sang hướng khác, nhảy lên chiếc thuyền được chuẩn bị trong hồ, phía sau, vẻ mặt U Cầm Ca đột nhiên trở nên đơn, nhìn bóng lưng của Bùi Sắt, lâu sau mới mọi ngườiở nụ cười chua sót, xoay người về hướng ngược lại.

      Sắc trời càng thêm tối, người bên hồ lại vãn chút nào, thuyền đậu bên bờ tiến vào trong hồ, lúc này U Ly mới đèn Khổng Minh cầm trong tay đặt lên ván thuyền, gọi Bùi Sắt đứng phía sau: "Mau, bây giờ gió hướng vừa đúng, chắc chắn đèn thể bay lên."

      Bùi Sắt ngẩng đầu, nhìn vô số ngọn đèn bay lượn, vừa vặn chiếc đèn nhanh chậm lướt qua, nàng đáp ứng, nhanh chóng vén váy theo lên thuyền.

      Tóm lại vẫn có chút quen khi dập dềnh mặt nước, nàng gần như là vừa bước lên boong thuyền lập tức túm chặt vạt áo U Ly. U Ly cười ha ha tiếng, vén vạt áo ngồi xuống, sau đó chỉ chỉ chân mình.

      Bùi Sắt xấu hổ, chỉ cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, may mà là chạng vạng, cũng có ai nhìn ra trạng thái lúng túng của nàng, nàng nhìn xung quanh chút, thấy có ai nhìn về phía bên này mới thả lỏng người di chuyển bước chân, ngồi xuống đùi U Ly.

      Nhìn bộ dáng cẩn thận của nàng , U Ly hơi có vẻ hờn giận nhìn thoáng qua, nửa ôm Bùi Sắt, sau khi đốt đèn Khổng Minh trong tay mình mới xoay người đưa hộp quẹt cho Bùi Sắt: "Cầm."

      Bùi Sắt cuống quít nhận lấy, đợi hai người đồng loạt thả tay ra, hai ngọn đèn Khổng Minh từ mặt hồ chậm rãi bay lên, ánh sáng lấp lánh theo gió khi lắc lư bất an, Bùi Sắt liếc mắt cái liền thấy đèn Khổng Minh của U Ly, mặc dù cách xa những vẫn nhận ra đó trống , trong lòng khỏi có vài phần tiếc nuối. Chẳng lẽ U Ly có tâm nguyện gì sao?

      "Nàng viết cái gì?"

      Ngăn cách ánh lửa, hai con ngươi sáng long lanh của U Ly xuất trước mặt mình, Bùi Sắt vô thức nhìn về phía đèn Khổng Minh bay đến giữa trung cái, nhàng thở ra, nhếch miệng cười nhìn về phía : "Ngươi cũng chưa cho ta biết tâm nguyện của ngươi là gì, tại sao lại muốn ta cho ngươi?"

      Hình như U Ly nhíu mày, lại rất khó phát , nắm tay Bùi Sắt, cầm bút viết xuống lòng bàn tay nàng mấy chữ, viết , xụ mặt xuống, sau khi viết xong nhìn sang chỗ khác với nàng: "Những chữ này đọc thế nào?"

      Sắc mặt Bùi Sắt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, lúc viết nàng quên rằng mình viết chính là chữ giản thể của thế kỷ hai mươi mốt, mà chữ của thời đại này mặc dù nàng miễn cưỡng biết được ít, lại quả quyết viết. Vậy mà U Ly lại thấy được chữ nàng viết, hơn nữa còn gặp qua là quên được viết lại ràng từng chữ. Mà lúc này, chữ viết trong lòng bàn tay nàng chính là nguyện vọng nàng vừa ước, ước cho an khang trường thọ.

      " ra liền linh nữa!" Bùi Sắt bĩu môi nhanh chóng thu tay từ người đứng dậy, thúc giục: "Được rồi, đèn Khổng Minh cũng thả xong rồi, ta có chút mệt, chúng ta trở về ."

      U Ly thản nhiên gật đầu nhưng di chuyển, đợi khi Bùi Sắt nhảy lên bờ, mới bắt kịp, nụ cười môi biến mất.

      Mùng đầu năm chính là ngày vui vẻ nhất, Bùi Sắt cố gắng dậy sớm, muốn cùng ăn bữa sáng với U Ly, chỉ là lúc tới đại đường lại phát ở đó tụ tập rất nhiều người, tất cả đều là vương gia, có mấy người Bùi Sắt từng gặp, có mấy người còn lạ mặt.

      Lúc mọi người nhìn thấy nàng đều hơi sững sờ, nhưng U Cầm Ca dẫn đầu phản ứng trước, mỉm cười nhìn về phía U Ly : "Lần này hoàng thúc cũng nên giới thiệu chứ, vị này..."

      "Nàng là ai, các ngươi vốn đều biết, nay cũng chỉ là thay đổi khuôn mặt thôi." U Ly cười như cười liếc nhìn mọi người, vươn tay ôm Bùi Sắt : "A Sắt, tới đây."

      Sắc mặt Bùi Sắt trắng bệch, mất tự nhiên nhìn thoáng qua mọi người, thấy những người có mặt ở đây khẩn trương, nàng chỉ cảm thấy bước chân có chút phù phiếm. May mà được vài bước, U Ly đỡ nàng về chỗ ngồi của mình. thân mật giữa hai người, mọi người ở đây thấy rất ràng, sắc mặt khỏi đại biến.

      "Hoàng thúc quả nhiên bản lãnh, mới mấy tháng thấy, chẳng những có thể làm cho người ta khởi tử hồi sinh, còn thay đổi thân phận khác cho hoàng tẩu, hoàng thúc làm như vậy chẳng phải là làm tổn thương tình cảm thúc cháu của chúng ta sao?" Ninh vương U Quý Minh bước nhanh tới, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

      U Ly thản nhiên quét mắt nhìn , thấy vẻ mặt của mọi người ở đây đều khác nhau, khỏi nhếch môi cười nhạt nhìn về phía U Cầm Ca : "Tấn vương, , ngươi có quyền lên tiếng nhất trong chuyện này, hãy xem, bổn vương có thương tổn tình cảm thúc cháu này ?"

      Tuy cười, trong mắt lại cực kỳ trầm, mọi người ở đây khỏi ngừng thở, tập trung nhìn về phía Tấn vương U Cầm Ca.

      Vốn là khiếp sợ, giờ cũng hóa thành hư , mặt U Cầm Ca sớm khôi phục vẻ ôn nhuận, nhìn thoáng qua khuôn mặt Bùi Sắt, sau đó đặt chén trà xuống, đứng dậy cúi người lễ phép : "Thê tử của điệt nhi sớm bệnh nặng bỏ mình, huống chi nhiếp chính vương và vương phi tình đầu ý hợp, điệt nhi hà tất phải ép buộc."

      "Hoàng huynh ―" U Quý Minh thấy như vậy, gần như là tức tới mặt đỏ tai hồng mà lại thể làm gì được, đành phải lui ra ngồi bên uống rượu giải sầu.

      Mọi người thấy Tấn vương cho Ninh vương ăn canh bế môn*, đều dám gì nữa, việc liên quan đến mình nên bàn tới, ngay cả U Hi Nhiên lúc trước có quan hệ tốt với Bùi Sắt, lần này câu cũng , bộ dáng hoàn toàn đếm xỉa đến, để cho đám người nghi hoặc thôi. (*Đóng cửa tiếp.)

      U Ly thu hồi tầm mắt từ đám người kia, giống như cực kỳ vừa ý với cục diện bây giờ, khẽ lắc ly rượu, trấn an nhìn Bùi Sắt cái, sau đó đứng lên đến chính giữa đại đường : "Ngày mùng tám tháng đầu tiên là ngày tốt, bổn vương tính cùng kết liền cành với vương phi*, hôm nay tìm các ngươi tới cũng là vì việc này, rượu mừng bị trễ của hoàng thúc này, các ngươi ai cũng được phép từ chối!" (*Trích điển tích “Chim liền cánh, cây liền cành”, ý chỉ sống cùng nhau.)

      hào sảng uống hơi cạn sạch, sau đó nhìn về phía mọi người, đám vương gia mặc dù sắc mặt khác nhau nhưng tới cùng cũng dám cãi lời, đồng loạt đứng dậy uống hơi cạn sạch.

      Đợi tới lúc tất cả mọi người đều cáo từ, Bùi Sắt lập tức trút giận, u oán trách cứ U Ly: "Trước khi ngươi công bố thân phận vậy mà cũng với ta tiếng, để ta chuẩn bị mọt chút, mà cục diện bây giờ, ngươi để cho Tấn vương lúng túng như vậy, ai chịu nổi mà!"

      "Nàng đây là chuyện giúp Tấn vương sao?" U ly chút để ý lắc lư ly rượu.

      "Cái này gọi là bang lý bất bang thân (giúp người có lý, giúp thân thích)! Cướp đoạt lão bà của người ta còn chưa tính, giờ lại còn làm cho người ta lúng túng, nhiếp chính vương như ngươi quá vô pháp vô thiên rồi!" Bùi Sắt trừng mắt nhìn , đứng dậy, tâm tình sáng sớm vốn là tốt, bây giờ gần như là bị làm cho đảo lộn hết, nhưng cũng may mấy chuyện tiếp theo ít nhiều cũng để cho nàng hòa hoãn xuống, đến mức tâm tình xong.

      U Ly cũng để cho nàng , tay kéo nàng lại, cúi người đè lại cổ tay nàng, có chút ý tứ hàm xúc : "Ta cũng chỉ là thử xem Tấn vương lớn mật tới đâu, nhưng rốt cuộc vẫn là dám làm , cứ như vậy, ngược lại bổn vương phải càng thêm đề phòng, còn về phần những kẻ khác..." cúi xuống, giống như nghĩ đến cái gì, vẫn chưa tiếp tục đề tài, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Bùi Sắt sáng quắc. "Ví như bổn vương mạnh tay cướp người, làm sao có thể túm nàng tới tay!"

      vuốt dọc chóp mũi Bùi Sắt, thừa dịp nàng chú ý mạnh mẽ chặn ngang ôm lấy nàng, Bùi Sắt hét lên tiếng, theo bản năng ôm cổ , mà lúc này U Ly từ trong lòng nàng ngẩng đầu, vẻ mặt si mê : "Thơm quá..."

      Bùi Sắt bị đùa đến cười ha hả, nhịn được vỗ vỗ đầu mấy cái: "Sắc quỷ nhà chàng!"

      Nhất thời U Ly ngừng động tác nhìn về phía nàng, Bùi Sắt hoảng sợ, nhận ra động tác vừa rồi của mình, nhất thời sợ tới mức rụt tay lại, lập tức U Ly nheo mắt, nhưng lại cười yếu ớt hôn lên môi nàng tiếp: "Thơm quá!"

      Lúc này hai người ra ngoài đại đường, ít hạ nhân nhìn thấy động tác thân mật của hai người, khuôn mặt Bùi Sắt đỏ bừng, vùi đầu vào cổ dám ngẩng lên.

      khí vui mừng của năm mới chậm rãi trôi qua theo thời gian, có chút nào là chậm lại, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, mấy ngày này, Bùi Sắt bị quản gia dẫn xem cái này thử cái kia, gần như mệt đến ngất ngư, nhưng nhìn tân phòng rực rỡ hẳn lên, tất cả trong đó đều là thứ mình thích, tâm tình của nàng khỏi tốt hơn.

      Đến ngày mùng bảy đầu năm, tất cả mọi thứ bên trong phủ đều chuẩn bị thỏa đáng, nhưng sau khi U Ly lâm triều, nàng lại nhận được ý chỉ của thái hậu, bảo là muốn mời nàng tiến cung ngắm hoa, nhất thời trong lòng cực kỳ yên.

      Quan hệ giữa Lăng Họa Phiến U Ly, dù U Ly chưa với nàng, nhưng cảnh nàng ta và U Ly dây dưa ở ngự hoa viên lần trước nàng thấy ràng, đến rốt cuộc Lăng Họa Phiến có thích U Ly hay , cho dù thích, nam nhân có ái muội với mình lại có người mới, dù thế nào nàng ta cũng cam tâm tình nguyện.

      Sau khi trang, nàng mới ngồi lên xe ngựa trong cung, mình vào cung.

      Lúc cung điện nguy nga xuất trước mặt mình, Bùi Sắt vẫn giữ vẻ thảnh thơi bình tĩnh, theo thái giám dẫn đường tới ngự hoa viên.

      đoạn đường dài, Bùi Sắt mãi cũng có chút chột dạ, rất dễ dàng tới nơi, trán nàng rịn ra lớp mồ hôi mỏng. Cũng do từ khi mang thai tới nay, mỗi ngày nàng đều ở trong vương phủ đâu cũng làm gì, cho nên hôm nay mới thấy mệt thế này.

      Sờ sờ bụng dưới, tuy nhiên cái gì cũng sờ được, nhưng nàng lại thấy an lòng, công công dẫn đường phía trước lúc này dừng bước, dùng chất giọng ỏn ẻn : "Vương phi, thái hậu ở trong đình phía trước, vương phi trực tới là được, nô tài xin phép cáo lui trước."

      Bùi Sắt gật đầu, công công kia lui về phía sau, rời theo con đường lúc đến. Bùi Sắt chậm chạp hít thở, đứng đó lúc lâu, sau đó mới cảm giác thân thể tốt hơn rất nhiều, về phía đình nghỉ.

      Loáng thoáng giống như có tiếng chuyện, nàng nghe được trong đó có giọng đúng là của thái hậu Lăng Họa Phiến, còn giọng khác nàng nghe ra, chỉ nghĩ đến có lẽ là nương nương trong cung, khỏi càng lúc càng cẩn thận.

      vòng qua rừng hoa đào có thể nhìn thấy đình nghỉ rất ràng, cũng chính lúc này, Bùi Sắt mới nghe được tiếng chuyện phía trước.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 87: Đại hôn

      Edit+Beta: Tử Liên Hoa 1612


      "Tay nghề của ngươi vẫn giống như năm đó, vài năm nay ai gia uống các loại trà, lại trước giờ biết Long Tĩnh còn có thể ngâm được như vậy." Giữa đình nghỉ, Lăng Họa Phiến ngồi ở ghế , hôm nay nàng lại mặc nhưng khá tùy ý, thân cung trang lam nhạt, tóc đen búi lại, chỉ cài cái trâm phượng, đơn giản nhưng cũng mất cao quý.

      Mà đứng bên người nàng ta là nữ tử bạch y, màu sắc trắng trong thuần khiết làm nổi bật lên dáng người lả lướt nhanh nhẹn, quay lưng về phía này. Bùi Sắt thấy của dung mạo nàng ấy, chỉ nghe giọng ấm áp đáp lại: "Thái hậu quá khen, nếu thái hậu thích, mỗi ngày Ngưng Nguyệt đều ngâm, cũng hẳn là thể."

      Ngưng Nguyệt?

      Bùi Sắt bước tới gần chút, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nữ tử quay lưng về phía mình trong đình kia, mà hiển nhiên lúc này Lăng Họa Phiến cũng phát ra nàng, nhiệt tình vẫy tay : "Nhiếp chính vương phi tới rồi, ai gia muốn mời nhiếp chính vương phi nếm thử tay nghề của Ngưng Nguyệt, vừa khéo, nàng vừa ngâm, ngươi tới rồi!"

      Sớm có tì nữ tiến lên nâng Bùi Sắt vào trong đình, dù trong lòng có muôn vàn nghi ngờ, Bùi Sắt vẫn cúi đầu hành lễ.

      "Nô tì tham kiến Thái hậu."

      "Ngưng Nguyệt xin thỉnh an nhiếp chính vương phi."

      Hai người cùng hành lễ, lúc này Bùi Sắt mới có cơ hội nhìn kỹ nữ tử tên gọi Ngưng Nguyệt kia, hai mắt chạm nhau, hai người đều kinh ngạc, mà sắc mặt Bùi Sắt càng trắng hơn.

      Từ trong cung trở về, Hỉ Nhi sâu sắc cảm giác được vương phi nhà mình hình như có tâm nặng nề. Hôm sau là ngày đại hôn, dựa theo tập tục, tân lang và tân nương thể gặp mặt nhau, vì thế bên này tuy U Ly biết Bùi Sắt bị triệu vào trong cung lại thể biết kết quả xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ chờ lúc động phòng hoa chúc rồi hỏi.

      Tình trạng rầu rĩ vui như vậy kéo dài tới ngày hôm sau.

      Lúc Bùi Nhiên nâng hỉ phục đến, Bùi Sắt vẫn còn vùi trong chăn chuyển người, biết tâm tình nàng tốt, Bùi Nhiên cũng nhiều lời, chỉ gọi Hỉ Nhi cùng nâng Bùi Sắt dậy.

      Nhưng khi mặc xong hỉ phục, Bùi Sắt lại ngẩn ngơ đứng vững, hỉ phục mắc vào góc bàn, rách thành lỗ lớn.

      "Ai nha, vương phi, phải làm thế nào bây giờ, hỉ phục bị rách là điềm xấu!" Hỉ Nhi nâng góc áo bị rách, oa oa kêu to.

      Bùi Sắt nhìn thoáng qua, thấy vết rách kia lớn tới bất bình thường, trong lòng càng nặng trĩu.

      "Nay là ngày vui, liều cái gì!" Thấy vẻ mặt Bùi Sắt hốt hoảng, Bùi Nhiên vỗ đầu Hỉ Nhi, xem nàng ta đau kêu lên tiếng, vội vàng trách cứ : "Còn mau lấy kim chỉ, rách như vậy, nếu muốn để lại dấu vết gì mất khá nhiều thời gian, chỉ sợ kịp giờ."

      Hỉ Nhi đápứng tiếng, vội vàng rời , lại bị Bùi Sắt kéo lại. Nàng nhìn vết rách, chút để ý : "Ta chưa bao giờ tin vào may mắn, dù sao cũng chỉ mặc lần, cần phiền toái nhiều như vậy."

      "Nhưng mà..."

      "Được rồi, tỷ tỷ, trang điểm ." Dứt lời nàng ngồi xuống cạnh bàn trang điểm, Bùi Nhiên còn muốn gì, rốt cuộc vẫn ra, chỉ huy Hỉ Nhi lấy trang sức, lại gọi mấy nha hoàn sớm chờ ở ngoài, mấy người hợp lực, trang điểm cho tốt, cuối cùng mọi chuyện cũng hoàn thành.

      Bên ngoài đường lớn, pháo nổ như sấm, chiêng trống rung trời.

      Bởi vì bản thân nàng ở lại vương phủ, tự nhiên thiếu lễ đón dâu, nhưng lại là U Ly tự mình đợi ở ngoài phòng, dẫn nàng vào đại đường.

      Trong lòng vừa khẩn trương vừa bất an, tại giờ phút này tăng đến mức cao nhất, khắc khi U Ly ôm lấy nàng, nàng gần như theo bản năng nắm chặt cánh tay , bóp tới mức khẽ kêu đau đớn. Bên tai nàng truyền đến tiếng hít thở kèm với tiếng cười : "Thả lỏng chút, sau hôm nay, chúng ta thực là phu thê rồi."

      Bùi Sắt dám lời nào, lúc lâu sau mới thả lỏng hai tay túm chặt, lại vòng lên cổ , U Ly cười tiếng, càng ôm nàng chặt hơn nữa.

      Con đường tới đại đường dường như có chút dài, bước chân của U Ly từ đầu đến cuối vẫn trầm ổn hữu lực, vùi vào cổ , gần gũi, quanh quẩn dưới chóp mũi đều là mùi long tiên hương nhàng người, bất an trong lòng biến mất tự lúc nào, thậm chí trong khắc kia Bùi Sắt còn nghĩ, U Ly như vậy, có khả năng là nàng.

      Có lẽ, mặc dù Ngưng Nguyệt lại xuất trước mắt , cũng có nghĩa là tình của đối với nàng ta lại sống dậy.

      Trong lòng dần dần an bình, nàng càng muốn xa rời .

      Tới cửa đại đường, tiếng chúc mừng náo nhiệt vọng vào tai, lúc này U Ly mới thả nàng xuống, tiếp nhận thái cầu* trong tay hỉ bà, đưa đầu khác cho nàng.

      "Tấu nhạc, đốt pháo!"

      Lại lần nữa trong tiếng hồ reo vui sướng, Bùi Sắt được hit bà dìu vào đại đường, nàng có cha mẹ ở đây nhưng lại có thể nghe được tiếng chúc mừng, quả rất hạnh phúc.

      "Nhất bái thiên địa!"

      Lãn trong tiếng pháo nổ là tiếng của tư nghi (người chủ trì), trong lòng Bùi Sắt ngọt ngào, nương theo hỉ bà quỳ lạy, mỗi lần hạ bái đều có thể thoáng nhìn thấy U Ly chỉ cách nàng bước, cảm thấy càng lúc càng yên lòng, thế cho nên đến tiếng "phu thê giao bái" cuối cùng, trong lòng nàng chỉ có vui sướng tràn đầy.

      Nhưng chưa kịp quỳ lạy, bên ngoài đại đường bỗng nhiên truyền đến giọng lanh lảnh, ngay sau đó giống như có người đến.

      "Ý chỉ của thái hậu đến!"

      Bùi Sắt nhìn được gì, nhưng ràng lại cảm giác được bầu khí đại đường đột nhiên thay đổi.

      Trong tiếng xì xào, ràng nàng nghe được hai chữ trong đó.

      "Ngưng Nguyệt..."

      Ngưng Nguyệt?

      Chẳng lẽ?

      Bất an trong lòng khuếch đại, nàng bất chấp tất cả, mạnh mẽ xốc khăn voan lên.

      Đám người ồ lên, mà bây giờ, U Ly lại chớp mắt nhìn nữ tử nở nụ cười, nhàng tới trước mặt hai người, giống như vẫn chưa chú ý tới động tác của nàng.

      Trong nháy mắt đó, Bùi Sắt chỉ cảm thấy lồng ngực đau buốt, mắt thấy Ngưng Nguyệt chậm rãi về phía U Ly trước ánh mắt của mọi người, nàng chỉ có thể đứng ở nơi đó, ngốc như con gà gỗ.

      "A Ly."

      Ngưng Nguyệt mở miệng, giọng điệu vô cùng thân thiết, lại rất nghẹn ngào, thậm chí nàng ta nhìn cũng nhìn Bùi Sắt đứng cạnh, lúc cách U Ly còn có hai bước bổ nhào vào trong lòng , mà U Ly lại theo bản năng vươn tay ra.

      Trong lòng có thứ gì đó trong cái nháy mắt vỡ vụn ra, Bùi Sắt chỉ cảm thấy dưới như nhũn ra, lúc nàng ngã xuống, trước mắt trở nên mờ mịt, đại não giống như bị thiếu dưỡng khí, lại nghe được bất kỳ thanh nào bên ngoài.

      "Máu ― "

      "A Sắt!"

      Thét chói tai, sợ hãi, hỗn loạn! Nhưng tất cả nàng đều nghe được, tay chạm đến chất lỏng sền sệt, ý thức hỗn độn, nhưng Bùi Sắt vẫn vô thức đặt tay lên bụng, cho dù ở đó sờ được bất cứ thứ gì.

      Có người cuống quít ôm lấy nàng, nàng thấy là ai, chính là lúc khôi phục ý thức được chút, nàng nghe được giọng của U Hi Nhiên.

      "Cố lên, nàng có việc gì!"

      Bóng đêm, bóng đêm vô tận bao phủ nàng, Bùi Sắt nhìn được bất cứ thứ gì, lại có thể loáng thoáng nghe được tiếng chuyện, hoặc nhanh hoặc hcậm, khi xa khi gần, lúc ràng lúc mông lung, nhưng mặc kệ thế nào, cho dù nàng cố gắng ra sao cũng biết bọn họ gì.

      Nàng thử há mồm, thử nỗ lực giãy dụa, nhưng là mặc dù dùng hết sức lực toàn thân cũng vẫn động được, lồng ngực khó chịu, ngay cả trong khoang mũi cũng đều là mùi máu tươi khiến người ta chán ghét.

      Nhưng là dù vậy, mặc dù ý thức luôn mơ hồ , ràng nàng lại có thể cảm giác được ngực quặn đau, nàng khóc suốt, khóc suốt, cảm nhận sâu sắc này tan biến được, đến cuối cùng, giống như toàn thân đều đau nhức, nàng quay cuồng, giãy dụa, rốt cục lại mất ý thức.

      Lúc tỉnh lại, trong phòng tối đen, nàng nhìn màn che màu hồng đỉnh đầu lúc lâu mới nhận ra đó là tân phòng của mình. Cảm giác khoẻ trong người biến mất, theo bản năng sờ lên bụng nhưng thể cảm giác đứa có còn hay .

      Trong lòng nàng bỗng chốc sợ hãi, khỏi hô lên "Tỷ tỷ", nhưng người vào phải là Bùi Sắt mà là Hỉ Nhi vẻ mặt vui sướng.

      "Vương phi tỉnh rồi, đây là thuốc an thai, vương phi mau thừa dịp còn nóng uống vào." Trong tay nàng ta bưng bát nước thuốc đen ngòm, Bùi Sắt vốn muốn hỏi nàng ta, nhưng nghe đến lời của nàng ta vui mừng mà khóc : "Ý của ngươi là, đứa vẫn còn?"

      "Đương nhiên, nô tỳ lớn như vậy còn chưa bao giờ gặp qua y thuật cao minh như vậy, cũng may Tấn vương cải tử hồi sinh, ngài ấy chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, đứa vẫn khỏe mạnh giống như trước đây!" Hỉ Nhi đặt bát thuốc xuống, giúp Bùi Sắt đứng lên, khi về U Cầm Ca vẻ mặt vô cùng sùng bái.

      Bùi Sắt nghe nàng ta như vậy, vuốt bụng, nhất thời yên lòng. thể ngờ được, U Cầm Ca vậy mà lại cứu nàng.

      Uống thuốc xong, Hỉ Nhi ngồi trò chuyện với nàng lúc, lại cố gắng tránh chuyện của U Ly, Bùi Sắt cũng muốn hỏi, hai người câu có câu trò chuyện, càng về sau, thấy Hỉ Nhi mệt rã rời, Bùi Sắt liền cho nàng ta nghỉ ngơi, từ đầu đến cuối vẫn thấy bóng dáng U Ly.

      Càng lúc càng tỉnh táo, tới giờ dần (3h - 5h), Bùi Sắt ngơ ngác nhìn ánh nến nhảy múa, rốt cục nhịn được đứng dậy, đẩy cửa sổ ra.

      Bên ngoài vẫn tối đen, ngay cả trăng cũng có, cảm giác vô cùng đè nén, chỉ nghe tiếng lá cây vỡ vụn vang lên xào xạc, có gió khẽ lướt qua hai gò má, lại lạnh như băng tới thấu xương, Bùi Sắt sợ gió có hại cho đứa , chỉ đành đóng cửa sổ, dựa vào cạnh cửa sổ, tim đập mạnh xuất thần.

      Nàng biết mình ngủ thế nào, hôm sau tỉnh lại nằm ở giường, nàng theo bản năng tưởng U Ly tới, trong lòng khỏi vui mừng, nhưng lúc Hỉ Nhi mang bữa sáng vào lại trách cứ nàng, buổi tối ngủ ngon là tốt cho đứa , cứ như vậy, hiển nhiên tối hôm qua là nàng ta phát ra, hi vọng trong lòng nháy mắt biến mất sạch.

      "Hỉ Nhi, hôm nay vương gia đâu rồi hả?" Uống cháo, rốt cục nàng nhịn được, hỏi ra miệng.

      Sắc mặt Hỉ Nhi có chút tốt, chần chờ lúc mới phun ra mấy chữ: "Có lẽ là ở thư phòng, nô tỳ cũng gặp vương gia."

      Bùi Sắt "Ừ" tiếng, cháo trong miệng lại đột nhiên trở nên nhạt nhẽo vô vị.

      Sau bữa cơm, Hỉ Nhi liền đỡ nàng lại trong vương phủ, Bùi Sắt biết có phải lúc trước bị chảy nhiều máu quá , bởi vì mới lát cảm thấy thân mình cực kì khoẻ, cũng may Hỉ Nhi theo nàng tấc cũng rời, thấy nàng thoải mái liền để nàng nghỉ ngơi, giúp nàng xoa bóp, kể từ đó, tình trạng đầu váng mắt hoa đỡ rất nhiều.

      Liên tục bảy ngày như thế, Bùi Sắt vẫn thấy U Ly đâu, mỗi lần hỏi Hỉ Nhi, Hỉ Nhi luôn ấp a ấp úng, dùng các loại lý do cho qua chuyện, mặc dù trong lòng nàng nghi ngờ nhưng lại có lý do để tự mình xem. Cứ thế tháng, bụng bắt đầu có phản ứng, vì ngày nào cũng uống thuốc an thai, thân thể nàng tốt lên rất nhiều, khi tản bộ còn cảm giác váng đầu hoa mắt. Chỉ là thời gian gần đây nàng lại thường xuyên nằm mơ, hơn nữa toàn mơ thấy chuyện của bản thân kiếp trước, có lần, bởi vì mơ thấy cảnh bị tai nạn xe cộ phải nằm viện lúc mười tuổi mà nhịn được khóc rất nhiều.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 88: Kết thúc (1)

      Edit+Beta: Tử Liên Hoa 1612


      Chuyện U Ly đến cùng bọn họ sớm ở trong dự đoán, nhưng Bùi Sắt vẫn tránh khỏi mất mát.

      U Cầm Ca nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của nàng, thản nhiên thu lại tầm mắt, lấy lót gối từ trong hòm thuốc ra, : "Xin nhiếp chính vương phi hãy ngồi yên lát."

      U Hi Nhiên mới vừa từ cửa vào, liền khoanh tay đứng ở bên, giống như tất cả chuyện ở bên trong liên quan đến mình, chỉ đợi U Cầm Ca bắt mạch xong rồi rời cùng . Lúc này nghe thấy U Cầm Ca vậy lại nhịn được nhìn thoáng qua, đúng lúc Bùi Sắt ngẩng đầu, theo bản năng giấu tình ý dưới đáy mắt, lại đúng lúc bị Bùi Sắt nhìn thấy, khỏi có chút bối rối rũ mắt xuống, càng trở nên trầm mặc.

      Hỉ Nhi giúp Bùi Sắt ngồi xuống, mắt nhìn ngón tay thon dàiđang phủ mạch đập, Bùi Sắt chợt lên tiếng : "Tỷ tỷ ở trong phủ, vẫn khỏe chứ?"

      U Cầm Ca bắt mạch ở bên, nghe vậy cười dời ngón tay: "Ba ngày trước, trong cung đưa thánh chỉ tới, bây giờ nàng là vương phi của ta."

      Bùi Sắt kinh ngạc nhìn về phía , tươi cười mặt vẫn ôn nhuận như trước, nhìn ra chút tình ý nào, trong lòng nàng thở dài, thu tay : "Mặc dù hoàng mệnh thể trái, nhưng tỷ tỷ từ trước tới giờ đều là người của Tấn vương, mong rằng Tấn vương đừng phụ lòng."

      Trong khoảnh khắc đó, mặt U Cầm Ca dường như lên vẻ cười nhạo, nhìn kỹ lại tìm ra dấu vết, thu lại hòm thuốc, thản nhiên thi lễ : "Thai nhi việc gì, nhưng mà nhiếp chính vương phi ưu tư quá nặng, thai nhi trong bụng khó tránh khỏi bất ổn, lát nữa, thần kê đơn mấy phương thuốc an thần, mỗi ngày nhiếp chính vương phi uống trước khi ngủ, tự nhiên sao."

      xong, cầm hòm thuốc nhìn về phía U Hi Nhiên, nghiễm nhiên là bộ dáng chuẩn bị rời . Dường như lúc này U Hi Nhiên mới hoàn hồn, sau khi vội vàng nhìn qua Bùi Sắt, im lặng nhìn về phía U Cầm Ca, hai chân lại có chút nào là muốn di chuyển.

      Khóe môi U Cầm Ca khẽ nhếch lên, lại gì nữa, xoay người ra ngoài.

      Bên trong nhất thời im lặng, khí có chút nặng nề khác thường, vốn là U Hi Nhiên hơi cúi đầu, lúc này lại nâng lên như muốn chuyện, đúng lúc nhìn thấy Hỉ Nhi ở bên, nhất thời nheo mắt, trong lòng Hỉ Nhi tự dưng "Lộp bộp" tiếng, lập tức hiểu , xin ý kiến với Bùi Sắt vẫn trầm mặc bên: "Vương phi, nô tỳ thấy ấm trà hết, nô tỳ ra ngoài pha thêm chút rồi trở lại"

      Bùi Sắt "Ừ" tiếng, nhìn thấy tiểu nha đầu bước như bay ra ngoài, trong lòng khỏi thấy buồn cười.

      " lâu thấy được tươi cười của nàng, tuy rằng khuôn mặt thay đổi, nhưng ánh mắt hơi nheo lại khi cười rộ lên vẫn giống nhau như đúc." U Hi Nhiên bỗng nhiên lên tiếng, Bùi Sắt ngẩn ra, phục hồi lại tinh thần nhìn , bộ dáng vẫn như lúc vừa mới vào, khoanh tay đứng yên, hồng y nóng rực như lửa, đôi mắt đào hoa rất hơi nhếch, ràng chút tình ý, lại chăm chú nhìn giống như nhuộm thâm tình, nàng thấy vậy trong lòng vô cớ nổi lên gợn sóng.

      "Ngày đó, cám ơn ngươi." Tránh tầm mắt của , Bùi Sắt uống trà, che giấu vẻ tự nhiên.

      "Ngày hôn lễ kia?" Thấy Bùi Sắt chuyện, giọng của ràng chứa phần châm chọc. "Chỉ là đáp tạ ân cứu mạng của nàng ở trong cung."

      Bùi Sắt kinh ngạc ngẩng đầu, châm chọc trong mắt U Hi Nhiên còn chưa biến mất, nàng im lặng nhìn hồi lâu, ràng vẫn vẫn là , lại thấy rất nhiều điểm giống nhau, hoặc là, khi gặp lại trong cung ở lần trước giống nhau rồi.

      "Ngày đó, vì sao ?"

      " cái gì?" Bùi Sắt suy nghĩ lát, đoán là tới lần gặp lại trong cung.

      " với ta, nàng còn chưa chết!" U Hi Nhiên nhìn chằm chằm nàng, xong rồi tạm dừng lâu, giống như nhắc nhở bản thân, ký ức nhớ lại mà đau lòng.

      " ra, có thể thay đổi cái gì sao? Còn là trong hoàn cảnh đó."

      Con ngươi của U Hi Nhiên đột nhiên co lại, biết nàng đến chuyện cẩu thả do làm, khuôn mặt nhất thời có chút tái nhợt, lúc lâu, khóe môi mới ra nụ cười thảm, : "Ta xin hoàng thúc cho ra ngoài ngao du, hoàng thúc đồng ý, sáng ngày mai ."

      Bùi Sắt kinh ngạc ngẩng đầu, thấy vẻ đau xót chưa kịp thu lại trong mắt .

      "Ta nghĩ rằng..." lẩm bẩm : "Nếu có thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng, có lẽ, ngươi sống cùng ta, nhưng sau này, ta mới biết được, ta sai lầm rồi, cho dù người nàng quen biết trước là ta, vận mệnh cũng chưa từng buộc chúng ta lại với nhau, cho dù….. sau này nàng lấy lại tự do nữa."

      nhìn Bùi Sắt, rốt cục lại im lặng, nhưng mà trong mắt lại chứa rất nhiều điều muốn , lúc sau, mới khẽ động thân mình, từ trong ngực lấy ra cái trâm ngọc lan đặt lên bàn bên cạnh Bùi Sắt, thấp giọng ” "Cái trâm cài này là mẫu phi của ta để lại, xem như là tín vật của ta, nếu có ngày…. nàng nhớ tới ta, liền lấy cái này tới cửa hàng chữ cổ ở kinh thành…..” Tìm ta.

      Chữ phía sau, , Bùi Sắt lại biết ý tứ của . Ánh sáng của ngọc hoa lan trong trung lóe sáng, đáy mắt nàng có chút ướt, tới khi muốn U Hi Nhiên xoay người rời , phảng phất như chưa từng tới.

      Từ khi U Hi Nhiên rời , tin tức theo sát truyền tới đó là U Cầm Ca chuyển tới đất phong, nghe đất phong của ở nơi cực bần hàn (đói rét), là nơi giới hạn với Tây Bắc, Quy Ninh. Nơi đó cũng yên ổn, bốn phía đều sát với biên cương các tiểu quốc, mặc dù dám đắc tội quốc gia lớn như vậy, nhưng tai họa ngẫu nhiên vẫn liên tiếp ngừng. chỗ như vật làm đất phong, chỉ sợ chỉ là đơn giản làm khó. Cho dù trong lòng quan viên trong triều hiểu , lại có người dám mở miệng cầu tình giúp, bên Tấn vương lại cũng im lặng lĩnh chỉ, hề có câu oán hận, chỉ còn chờ hơn tháng sau chuyển nhà.

      Lúc Bùi Sắt gặp Bùi Nhiên lần cuối là ba ngày trước. Bởi vì Quy Trữ phải là nơi tốt, trước khi Tấn vương hạ ý chỉ, phàm là thê thiếp, hạ nhân trong phủ có thể tự lựa chọn chỗ ở, người muốn cùng, tuyệt miễn cưỡng, nhưng Bùi Nhiên lại cố chấp lựa chọn cùng .

      Ngày đó, gia quyến của Tấn vương trừ mấy thân tín theo để bảo vệ tới mười người, mà thê thiếp cùng lại chỉ có mình Bùi Nhiên, đội ngũ ảm đạm vô cùng.

      "Tỷ tỷ, về sau nếu có chỗ nào ổn, nhất định phải báo cho muội!" Kéo tay Bùi Nhiên, dù lạnh run trong gió, Bùi Sắt vẫn vô cùng nỡ.

      Từ nay về sau, nàng lại thân nhân, còn ai ngoài đứa trong bụng, đối tốt với nàng, chỉ sợ cũng chỉ có mình Bùi Nhiên.

      "Tỷ biết, muội cũng phải giữ gìn thân thể, từ muội vẫn cách ta nửa bước, lần này , chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại. A Sắt, tỷ tỷ chuyện này có lẽ nên, nhưng nhiếp chính vương vẫn là có lòng với muội, tuy rằng Ngưng Nguyệt nương hãy còn ở trong cung, nhưng đây cũng là Thái hậu cố ý, muội cũng cần vì chuyện này mà để khúc mắc trong lòng!" Bùi Nhiên nước mắt ròng ròng, nắm chặt tay Bùi Sắt. Người phía trước thúc giục vài lần, cdù rằng U Cầm Ca có chút nào là muốn thúc giục, Bùi Nhiên vẫn thể trì hoãn thêm.

      Nàng ta lau nước mắt, lại nắm tay Bùi Sắt : "A Sắt, bảo trọng!"

      Xe ngựa nhanh chóng rời ngay trước mắt, cát bụi cuồn cuộn, Bùi Sắt lại hoảng hốt nhìn thấy Bùi Nhiên khóc, nhất thời nước mắt rơi như mưa.

      "Tỷ tỷ, tỷ cũng bảo trọng!"

      Nàng cố gắng vẫy tay hô, cũng bất chấp Hỉ Nhi ngăn trở bên cạnh, chạy theo, mãi tới khi xe ngựa tới chỗ rẽ, rốt cuộc nhìn thấy, nàng mới ngừng lại được, lại ngồi mặt đất khóc suốt.

      Hỉ Nhi khuyên được nàng, chỉ đành ngồi ở bên cạnh, cứ thế trong bụi đất tung bay, ngồi cả buổi chiều.

      đường về, Bùi Sắt luôn có vẻ mất hồn, lúc xe ngựa trở lại nhiếp chính vương phủ, nàng ngủ mê man, lại vì con ngựa chợt dừng lại mà tỉnh lại.

      Hỉ Nhi dìu nàng xuống xe ngựa, lúc đẩy màn che ra lại nhìn thẫy đối diện cũng có chiếc xe ngựa ngừng lại, mà người bước ra từ bên trong chính là U Ly hai tháng thấy.

      Giống như ngờ nàng cũng ở cửa, U Ly hơi sững người, lúc lâu sau mới tới cạnh xe ngựa của Bùi Sắt, mím môi vươn tay ra.

      Bộ dáng của ràng là muốn ôm nàng xuống ngựa. Trong lòng Bùi Sắt chợt thấy ấm áp, động tác của thể nghi ngờ là khiến tinh thần suy sút của nàng tốt hơn, nhưng khi nàng vừa muốn giang hai tay ra lại thấy xe ngựa đối diện có người vén rèm xuống dưới, ai khác chính là Ngưng Nguyệt.

      Sắc mặt Bùi Sắt bỗng chốc tái nhợt, nàng nhìn Ngưng Nguyệt lại nhìn U Ly, mất lúc mới nở được nụ cười còn khó coi hơn là khóc, : " biết nhiếp chính vương đại giá."

      Nàng cầm tay Hỉ Nhi, cho dù Hỉ Nhi rất kinh ngạc về hành động của Bùi Sắt nhưng vẫn nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, vươn tay ra với Bùi Sắt.

      "Quản gia, nhận đồ, đưa Ngưng Nguyệt nương hồi cung." Vào lúc này U LY lại thanh minh tiến lên bước, ôm Bùi Sắt xuống xe ngựa, sau đó lại phân phó cho quản gia đứng bên. Quản gia hiểu ý, vội vàng tiến về phía Ngưng Nguyệt mặt mũi tái nhợt. Mắt thấy hai người vào phủ, nàng ta cắn môi với quản gia: "Tự ta trở về!", lập tức nhanh chóng lên xe ngựa.

      Bị U Ly ôm vào trong ngực, trong lòng Bùi Sắt nhất thời ngũ vị tạp trần, ràng vẫn là ôm ấp như lúc trước, tâm của hai người lại thoáng cái như cách xa cả ngàn dặm, ràng nàng vẫn ngửi thấy mùi long tiên hương thoang thoảng người , trong tầm mắt, tất cả đều là đường nét hoàn mĩ của khuôn mặt .

      Nàng kinh ngạc nhìn, sống mũi cay cay, từ khi Ngưng Nguyệt xuất , nàng chỉ cảm thấy tương lai đều trở nên mờ mịt, nàng biết bản thân nên làm cái gì, càng biết sau khi sinh ra đứa thế nào. Nàng chỉ cảm thấy bản thân còn là Bùi Sắt hoạt bát lanh lợi khi vừa tới cổ đại lúc trước, ngược lại trở nên gan hèn nhát vô năng, hình như nàng cũng để lại đường lui cho mình, bởi vì từ khi gặp được U Ly, chuyện may đều có giải quyết, nàng áo đến vươn tay cơm tới há mồm, có chuyện, U Ly gánh, có nguy hiểm, U Ly chống đỡ, mặc dù có lúc máu văng khắp nơi, cũng có U Ly ở cạnh nàng. Thế cho nên, có ngày, U Ly đột nhiên ở cạnh, đột nhiên còn quan tâm tới chuyện của nàng, nàng chợt bắt đầu yếu đuối, nàng biến thành Bùi Sắt có thứ gì, có chủ kiến, có tư tưởng, càng dám ra quyết định, giống như chưa từng xuyên qua.

      Có lẽ cho tới bây nàng luôn giống chủ nhân của thân thể này, chính là kẻ yếu đuối.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 89: Kết thúc (2)

      Editor: Tử Sắc Y


      Năm năm sau.

      "Hoàng thượng, nên nghỉ ngơi rồi."

      Tiếng ho khan luôn thường vang lên từ phía bóng người màu vàng kim ngồi long án, vài năm nay, cơ thể U Ly còn như trước, ràng chỉ mới qua ba mươi, thái dương đều là tóc bạc, tuy vài năm nay Hà Trùng mới lên chức tổng quản, bắt đầu hầu hạ , nhưng nhìn thấy cũng khỏi đau lòng, sau khi qua giờ tý liền vào giục nghỉ ngơi.

      U Ly nghe vậy, bút son ngừng lại, ngẩng đầu dõi mắt nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

      Bên ngoài vừa lúc có sao, trăng tròn treo cao, dường như ánh sáng rực rỡ trong điện Kim Quang cũng bị che mất, chỉ còn lại tầng sáng trắng nhàn nhạt, U Ly mê hoặc, hai mắt khỏi nheo lại, như nhớ đến chuyện gì hỏi Hà Trùng: "Hôm nay, là ngày bao nhiêu?"

      "Mười lăm tháng chín, cách tết trung thu vừa rồi tháng."

      Mười lăm tháng chín... sao?

      Đột nhiên tim U Ly mơ hồ như có bàn tay vô hình nắm lấy, đau đến người nghiêng ngả.

      "Hoàng thượng! Ngài... có chuyện gì?"

      Hà Trùng chạy nhanh đến đỡ , nhìn mồ hôi lạnh đầu , vừa hỏi, vừa bưng trà bàn đưa cho , giúp bình tĩnh.

      Vốn là sau này mới phụng dưỡng bên người U Ly, với những chuyện quá khứ của hoàng đế, chỉ nghe đại khái, nhưng dù sao cũng đều là tin tức hỏi thăm, cũng hết sức ràng, giờ phút này nhìn thấy bộ dạng U Ly như vậy, chợt nhớ đến gì đó, cảm thấy tim rơi lộp bộp, bắp chân khỏi mềm nhũn.

      "Nô tài đáng chết, do nô tài nhất thời vụng về, biết nay là ngày..."

      "Hà Trùng!" U Ly chợt lên tiến, chén trà trong tay bị văng ra ngoài.

      Tình trạng của có chút bất ổn, sau khi ho khan hai tiếng, đứng dậy. Hà Trùng sớm bị dọa biết phải làm sao, dập đầu, cả người đầy mồ hôi. U Ly đến cạnh ngồi xổm xuống, từ cao bễ nghễ liếc nhìn , lạnh lẽo gằn từng chữ: "Nàng vẫn chưa chết."

      xong lập tức lướt qua, bước chân lảo đảo khỏi đại điện.

      Hà Trùng lên tiếng hô gọi "hoàng thượng", thấy U Ly quay đầu lại, thoáng chốc cũng để ý đến cơn đau trán, nhanh chóng đứng dậy từ dưới mặt đất chạy theo.

      May mắn quá, chính là nơi này...

      Nhìn ba chữ to vuông vắn thiếp vàng được đặt ở đỉnh đầu Cẩm Sắt cung, Hà Trùng nhàng thở ra.

      Năm trước, hoàng thượng cũng thường xuyên đến đây ngồi lát, từ năm năm trước, sau khi nương nương sinh thái tử chưa hề tỉnh đến nay, hoàng thượng luôn thường xuyên đến đây, có khi là lát, có lúc là ngày, nhưng theo thời gian kéo dài, thấy nương nương có dấu hiệu thức tỉnh, mà số lần hoàng thượng đến càng ngày càng ít, đôi khi là tháng lần, đôi khi là mấy tháng lần, mà lúc này, ròng rã nửa năm.

      Ống tay áo bỗng nhiên bị người kéo lấy, Hà Trùng hết hồn, ngừng suy nghĩ, nghe thấy giọng trong vắt vang lên: "Hà công công, sao ngươi lại ở trong đây, phụ hoàng có ở đây ?"

      Hà Trùng cúi đầu nhìn lại, đúng là thái tử, trong lòng khỏi nảy sinh thương hại, ngồi xổm người xuống, nhìn gương mặt non nớt của thái tử : "Thái tử điện hạ, sao chỉ có mình ngươi đến đây, Tô ma ma đâu?"

      "Tô ma ma ngủ rồi, ta chuồn ra đây đấy, hôm nay là sinh nhật của ta, mấy đứa kia đến sinh nhật đều có cha mẹ theo, cho nên ta muốn đến gặp mẫu hậu." U Hi , lén lút nhìn chằm chằm về phía sân tối om. "Có phải phụ hoàng ngủ lại ở trong đây ?"

      Tiểu thái tử tuy chỉ mới năm tuổi, nhưng ít nhiều gì cũng nghe thấy người trong cung về chuyện hậu cung giữa phụ hoàng và mẫu hậu, mà lúc này là buổi tối, trong viện đều tối om, cho nên mới đoán rằng có phải phụ hoàng đến đây ngủ hay .

      Hà Trùng chỉ biết ít trong đó, trong lúc nhất thời lên tiếng, lúc hoàng thượng tới đây, rất ít khi đốt đèn, dường như đây là thói quen hình thành nhiều năm, cho nên bọn hạ nhân nhìn thấy hoàng thượng tới, tất cả đều tự động lui xuống, cũng ai thắp nến.

      "Thái tử điện hạ, hoàng thượng thích có người theo, nô tài dẫn ngài vào, nếu có chuyện gì, ngài cứ gọi nô tài tiếng."

      Hà Trùng xong, đưa đèn lồng trong tay cho U Hi, rồi lui sang bên.

      U Hi gật gật đầu, nhận lấy đèn lồng, đèn lồng này dường như khác với chiều cao của , sau khi suy nghĩ hồi lâu, mới ôm lảo đảo vào sân, Hà Trùng nhìn theo bóng lưng , giọng thở dài, sở dĩ cho U Hi vào, chỉ là hy vọng tâm tình hoàng thượng có thể khá hơn. Vài năm nay, phàm là lúc tâm tình hoàng thượng buồn giận, khi nhìn thấy thái tử đều giảm , ngẫu nhiên, cũng ôm thái tử đến Cẩm Sắt cung, muốn thái tử chuyện nhiều hơn với mẫu thân, như vậy chừng ngày nào đó nương nương tỉnh, thấy người đầu tiên là . Cũng may thái tử biết chuyện, mỗi ngày đều đến chuyện với mẫu thân chuyến, hoàng thượng thấy, cũng vui mừng lên chút.

      luồng sáng ở trước cửa nội điện, U Ly mở mắt nhìn, nhìn thấy thái tử cầm theo đèn lồng đứng trước cửa, đèn lồng này quá cao, giờ phút này dường như là bị kéo đất.

      "Phụ hoàng." mở miệng thưa, vừa có chút sợ vừa hi vọng.

      U Ly ngồi ở bên giường nắm tay người giường, nghe vậy, đứng dậy đến trước mặt U Hi hỏi: "Hi Nhi, nhớ mẫu hậu sao?"

      U Hi gật gật đầu, tầm mắt lướt qua bóng dáng mơ hồ nằm giường hỏi U Ly: "Phụ hoàng cũng nhớ mẫu hậu sao?

      U Ly nao nao, trong nháy mắt nhịp tim bắt đầu đập mạnh, qua nửa ngày mới lấy lại tinh thần, bên môi lên nụ cười cay đắng ôm lấy U Hi : "Đúng vậy, phụ hoàng cũng nhớ mẫu hậu."

      ôm U Hi đến bên cạnh Bùi Sắt, người giường, vẫn là dung nhan mười bảy mười tám tuổi thay đổi, da thịt nõn nà nhéo cái mềm như nước, dường như thời gian để lại chút dấu vết nào người nàng, mà

      U Ly sờ lên thái dương, nửa ngày mới nắm lấy tay Bùi Sắt lần nữa, buồn bã : "Nếu như nàng tỉnh lại, chờ đến khi đầu ta bạc, hai mắt mù, đến lúc đó, ai cũng nhận ra ai, sao ta có thể tìm được nàng?"

      "Nàn vừa ngủ liền ngủ mất năm năm, Hi Nhi lớn như vậy rồi, nàng còn chưa nghe hài tử gọi tiếng nương nữa đấy, Bùi Sắt, nàng cam tâm ngủ cả đời như thếsao?"

      "Trước đó mấy ngày Hi Nhiên quay về kinh thành, muốn tới gặp nàng, nhưng bị ta cản lại, từ trước đến nay phải là nàng luôn thiên vị sao, nếu nàng muốn biết tốt, muốn an tâm, vậy tỉnh lại , chỉ cần nàng tỉnh, ta lập tức cho vào cung đến gặp nàng, sao, nha đầu? Điều kiện này nàng luôn muốn có đấy. Còn tỷ tỷ nàng... Chỉ cần nàng tỉnh lại, ta cũng để nàng ta quay về kinh thành, từ đây về sau ở lại kinh thành làm bạn với nàng, thế nào?"

      Qua hồi lâu U Ly cũng mở miệng, lúc U Hi nhìn giật mình thấy hốc mắt phụ hoàng lại đỏ bừng, bộ dạng như muốn khóc, thấy như vậy, lập tức nhào lên người Bùi Sắt, lắc lắc cánh tay của nàng khóc thành tiếng: "Mẫu hậu, mẫu hậu, người mau tỉnh lại , người cứ bất tỉnh hoài, phụ hoàng và Hi Nhi đều muốn người, khi nhớ đến liền muốn khóc, Hi Nhi khóc, phụ hoàng hài tử khóc là đứa bé ngoan, nếu Hi Nhi khóc, phụ hoàng để ý đến con nữa, mẫu hậu, người mau tỉnh lại , mẫu hậu..."

      Hai người lần lượt ngừng, nhưng lại phát , năm ngón tay Bùi Sắt ở giường khẽ cử động, nhưng cũng chỉ cử động cái rồi có động tĩnh gì nữa.

      "Hoàng thượng, canh ba, ngài nên nghỉ ngơi."

      Bên ngoài, Hà Trùng sớm nghe thấy tiếng động trong phòng nhưng vẫn dám tiến vào quấy rầy, lúc này qua canh ba, người trong điện còn chưa ra, nghĩ đến lúc canh năm còn phải lâm triều, bất đắc dĩ đành phải lên tiếng.

      " biết, an bài người đưa thái tử về, hôm nay trẫm nghỉ ngơi ở đây."

      Trong lòng U Ly, thái tử U Hi sớm ngủ từ lâu, U Ly vuốt ve đầu tiểu hoàng tử, trong mắt lên ôn nhu.

      Bùi Sắt tỉnh lại vào ngày trời cao nắng đẹp, lúc đó trong nội phòng bóng người, nàng hồi hộp chậm rãi bước ra khỏi đại điện, ra khỏi Cẩm Sắt cung, đến thẳng ngự hoa viên.

      Trong đầu, như có từng hình ảnh nhảy ra, có giọng người, cảnh tượng, thậm chí còn có hình ảnh của nam nhân rơi lệ, trong lòng nàng chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, lại kiềm được, dọc theo đường , đầu óc khỏi có chút hỗn độn.

      "Hoàng thượng, đừng quá nhanh, ban ngày ban mặt, có ai dám can đảm cướp người trong hoàng cung, hơn nữa theo lời hạ nhân , trong đó cũng có dấu vết dãy dụa nào, chừng là nương nương tỉnh lại rồi tự ra ngoài, qua lát, bao lâu, cũng chừng... Hoàng thượng... Hoàng thượng!"

      Bước chân U Ly chợt dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm người phía trước, Hà Trùng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời cũng hết hồn, người đó đứng ung dung, như tìm đường , nhưng phải là nương nương.

      Người phía trước, đầu óc có chút hỗn loạn, nàng suy nghĩ nhìn, đường vừa , đường vừa đánh giá bốn phía, trong miệng như còn lẩm bẩm, mãi đến khi thấy hai người đứng phía trước, bước chân mới dừng lại, giật mình đứng ở nơi đó.

      "Các ngươi là..."

      "Bùi Sắt..."

      U Ly thào vừa lẩm bẩm vừa lên bước, bàn tay to nắm lấy nữ tử ôm vào ngực nghe nhịp tim đập mạnh của mình, mặc cho nàng có giãy dụa thế nào, vẫn ôm chặt.

      " tốt, cuối cùng nàng cũng tỉnh!"

      "Đồ háo sắc! Bốp!" Chính là, nghênh đón phải là tình nồng mật ý sau khi xa cách, mà là bạt tai vang dội, Hà Trùng đứng bên hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa té ngã.

      Ba tháng sau.

      Đối mặt với tên quấy rầy mình mỗi ngày, còn tiếc ôm tiểu chính thái đến, là con trai của nàng với nam nhân đó, Xuyên Nguyệt (tên đại của Bùi Sắt, các bảo bối còn nhớ ?) nhịn được, mặc kệ có khuôn mặt tuấn mĩ như thần.

      "Chết tiệt, sao cút ngay , ngươi vĩnh viễn đừng hòng vào cửa Cẩm Tú cung của ta!" Đối mặt với tên mặt dày mày dạn như thế, lại còn là tên nam nhân lúc nào là 'giở trò' với nàng, Xuyên Nguyệt hận thể lấy đao, khoét hai lỗ người , nhìn xem còn có tinh lực đến mỗi ngày hay .

      "Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, nương tử, nàng cứ theo thôi..." Người nào đó cười bí hiểm, giây sau, trực tiếp kéo nàng lên giường.

      ---Hoàn---
      Phong nguyet thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :