1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạo quân thiếp vốn khinh cuồng - Yên Mộc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 71: Bí mật của Thẩm gia

      Editor: Tử Sắc Y


      Tri Huyện Lục Hà thôn là nam tử khoảng bốn mươi đến năm mươi, da trắng dáng thấp, tên là Quý Phú, vừa nghe người cấp đến đây, dường như bị doạ đến mức vừa lăn vừa bò vào quán trọ.

      biết đại nhân tìm hạ quan có chuyện gì??

      Quý Phú khúm núm quỳ dưới đất, sau gáy là lớp mồ hôi mỏng.

      Ngươi nghe cho ràng, vương gia nhà ta , nếu chuyện này, ngươi dám giấu nửa chữ, cẩn thận đầu ngươi! Tiết Tình đá cước vào mông , Quý Phú vốn chỉ nhìn thấy bóng người cao lớn ngồi giường , giờ phút này mới nghe hai chữ vương gia, cả người lập tức bị doạ đến hồn bay phách tán, cúi gầm đầu xuống đất, tròng mắt dám di chuyển.

      Xin vương gia cứ hỏi, nếu hạ quan biết chuyện gì, nhất định hết giấu!

      Được, vậy bản vương hỏi ngươi, cách Tây Sơn khoảng 500m, có gia tộc họ Thẩm, ngươi có biết??

      Trong màn lụa luồng giọng uy nghiêm phát ra khí lạnh ập xuống gáy Quý Phú, cơ thể run rẩy, đầu càng thêm cúi gầm xuống : Bẩm vương gia, lúc hạ quan vừa đến Lục Hà thôn quản lý, cũng có nghe đến gia tộc họ Thẩm, tuy như lòng bàn tay, nhưng rốt cuộc vẫn biết hai.

      Nếu biết, vậy sao để mặc cho Thẩm gia làm xằng làm bậy ở Lục Hà thôn mà trừng trị, bổn vương thấy, chức quan huyện của ngươi làm được rồi.

      Vương Gia thứ tội! Vương Gia thứ tội! phải do hạ quan trừng trị, mà vốn là trị được. Quý Phú sợ đến cả người run rẩy, vội vàng liều mạng dập đầu xuống đất khóc lóc kể lể.

      trị được? Lòng Tiết Tình trầm xuống, thiên hạ này còn có quan trị được dân sao?

      Này, lão đầu, ngươi nhanh xem, làm sao mà trị được? Đá thêm cước vào mông Quý Phú, người dưới chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

      Dạ dạ dạ, xin cho hạ quan bẩm báo. Quý Phú dám để ý đến mông mình, chỉ đành kể từ đầu đến cuối, kể từ từ.

      Thẩm gia, ra cũng phải là đại hộ, từ bốn mươi năm trước xây ở sau Lục Hà thôn, và vẫn an phận ở trong Lục Hà thôn buôn bán đủ sống. Thoáng qua nhiều năm, đảo mắt trưởng nữ Thẩm gia Thẩm Ngâm Hà đến tuổi trưởng thành, vào ngày trưởng nữ lập gia đình, biết nương đó bị trúng tà gì, mình có thai ba tháng, mà cha của đứa bé lại chính là nam tử lạ mặt trọ ở Thẩm gia dưỡng thương mấy tháng qua. tới đây, trước mắt Quý Phú chỉ cảm thấy đoạn ảnh tiếng ra, nhịn được ngẩng đầu, chợt thấy nam tử đứng trước mặt, giật mình, vội vàng lắp bắp tiếp tục , ra chuyện này cũng vốn phải chuyện kỳ lạ, quan trọng là, nam tử lạ mặt này phải là ai khác, mà nghe chính là Thân Vương Liêu Hàn quốc lúc trước, cũng chính là Liêu Hàn hoàng đế tại.

      Liêu Hàn? U Ly nhịn được than , trong mắt đột nhiên thoáng lên luồng sáng, cúi đầu nhìn Quý Phú, nếu nữ nhi của mình gả cho hoàng thân quốc thích, vậy vì sao Thẩm gia còn đồng ý như thế?

      Chuyện này. . . . . . Chuyện này cũng là chuyện hạ quan vô cùng khó hiểu, sau khi nữ nhi Thẩm gia theo Liêu Hàn hoàng đế, Thẩm gia tuyên bố, chỉ cần thấy người nào có liên quan đến nữ nhi và Liêu Hàn hoàng đế, gặp người, giết người. Mà lần này nữ nhi Thẩm gia lần hơn hai mươi năm quay về, mà Thẩm gia cũng vì chuyện này, cố ý huấn luyện nhóm thị vệ võ nghệ cao cường, cho nên chúng tôi vốn dám ép buộc . Thứ nhất là sợ đắc tội đến hoàng thất Liêu Hàn, thứ hai, hạ quan chỉ là huyện lệnh nho , làm sao có binh vệ diệt trừ?

      Quý Phú run rẩy , đầu càng thêm cúi thấp, mới vừa rồi qua ánh nhìn đó, cảm thấy vị vương gia trước mắt vô cùng đáng sợ, nghĩ đến giọng của , trong lòng có mấy phần e ngại, nếu đoán sai, chỉ sợ người đứng trước mặt chính là Nhiếp chính vương đương triều dưới người vạn người, nghe đồn là ác ma khát máu giết huynh trưởng, rối loạn hậu cung, dùng máu tắm Thanh Hoa điện. Trong lòng Quý Phú rét lạnh, cơ thể càng thêm run rẩy.

      Thấy phản ứng của ở trong mắt, U Ly chỉ cười lạnh tiếng, ngồi giường, Tiết Tình hiểu ý, vừa đá cước vào mông Quý Phú: Ngươi có thể về rồi, chỉ là ngươi phải nhớ kỹ cho ta, chuyện hôm nay, nếu ngươi dám tiết lộ nửa chữ, cẩn thận đầu chó của ngươi!

      Dạ dạ, hạ quan nhất định giữ kín như bưng. Quý Phú lăn vòng ra khỏi gian phòng.

      Vương gia, trước đó ta ra ngoài tìm Quý Phú, phát Thuỷ Hiên dẫn theo đoàn người rời quán trọ, biết rốt cuộc đến chỗ nào? Có dụng ý gì? Nếu như phát ra thân phận của vương gia . . . . . . ?

      Nếu có thể nhận biết được thân phận của bổn vương, có thể xem là chuyện tốt. U Ly nhếch môi đầy bí , trong tròng mắt tối đen, là dã tâm tranh giành thiên hạ, Liêu Hàn ở sát biên giới Kỳ quốc nhiều năm, vốn nước giếng phạm nước sông, mấy trăm năm qua đều bình an vô , vậy mà mấy năm nay, nhiều lần phát có kẻ lạ xâm phạm vào biên giới, biết rốt cuộc coi thường bổn vương, hay xem thường thực lực Kỳ quốc của chúng ta, nếu như lần này Thuỷ Mộ Hiên phát động chiến tranh, đó chính là lúc Kỳ quốc và so tài với Liêu Hàn.

      Trong lòng Tiết Tình đầy khiếp sợ, nàng theo U Ly nhiều năm vốn biết có dã tâm, lại biết, ra dã tâm của chỉ trong Kỳ quốc, thoáng do dự, nàng vẫn hỏi ra thắc mắc nhiều năm ở trong lòng: Vương Gia, thuộc hạ vẫn hiểu, năm đó sao ngươi để Thập điện hạ lên làm hoàng đế, ngươi biết để Thập điện hạ thừa kế nghiệp thống nhất đất nước là mối họa, vậy sao tự mình lên ngôi?

      Bổn vương hết lòng thực lời cam kết. U Ly chuyển mắt nhìn nàng cái, tựa như trách cứ nàng sao hỏi đến vấn đề như vậy.

      Tiết Tình chấn động, vội vàng quỳ xuống : Thuộc hạ mạo muội.

      sao, bổn vương có lá thư, cần ngươi sai người cấp tốc đưa đến trong tay tướng quân Khung An Kỳ, lúc đó, bổn vương tin tưởng là sáng mai bổn vương thấy người.

      Tiết Tình lướt mắt qua phong thư U Ly đưa, hẳn là vương Gia muốn An Kỳ phái binh đến trước bao vây Thẩm gia, nghĩ đến đây, nàng biết vương phi còn ở trong Thẩm phủ, chuyện này thể trì hoãn được, liền gấp rút rũ mắt khom người : Thuộc hạ tuân lệnh.

      Sau khi Tiết Tình rời , U Ly dạo bước trong phòng hồi lâu, bỗng lên tiếng gọi: U Vân!

      Vương Gia có gì phân phó? Trong phòng bất giác xuất thêm bóng người, chính là U Vân mặc hắc y.

      Tối nay bổn vương muốn đến Thẩm phủ chuyến, tạm thời ngươi đợi bổn vương ở trong phòng, cho dù bên ngoài có động tĩnh gì, ngươi cứ giả vờ ngủ say, yên lặng chờ Bổn vương quay lại là được. U Ly bước thong thả đến cửa sổ, nhìn người đường ngừng qua lại dưới quán trọ, tròng mắt sâu thẳm giọng .

      Dạ, vương gia cứ yên tâm!

      U Vân khom người lĩnh mệnh, cơ thể chợt lóe lên biến mất, lúc này tầm mắt U Ly mới nhàn nhạt thu lại từ dưới cửa.

      Suy nghĩ chốc lát, xoay người đóng cửa sổ, lặng lẽ chờ màn đêm buông xuống.

      Đêm tối rất nhanh buông xuống, Lục Hà thôn vốn là địa phương , vừa sắp sẩm tối, người bên đường nhanh chóng thưa thớt đến đáng thương, đôi khi có mấy tiếng chó sủa vang lên, hết sức ràng.

      Ngay cửa sổ, U Ly liếc mắt nhìn ra ngoài, cảm thấy đến lúc, thay đồ gọi U Vân, sau khi thấy U Vân đứng trước cửa sổ, liền xoay người nghênh ngang bước khỏi quán trọ.

      Sớm có ngựa đứng chờ nơi góc đường, xoay người lên ngựa, chạy thẳng đến Thẩm phủ. Cùng lúc đó, tai mắt mai phục ngoài quán trọ còn chưa biết, chính chủ sớm Kim Thiền Thoát Xác(lặng lẽ chuồn mất).

      ***

      Lúc hai người Bùi Sắt Bùi Nhiên tỉnh lại còn chưa biết mình bị người bắt , chỉ cảm thấy nơi thái dương vô cùng đau đớn, rất vất vả tỉnh táo mấy phần, lúc này mới phát bản thân còn ở gian phòng trong quán trọ. Đứng dậy đẩy cửa, cửa vang lên tiếng leng keng, bấy giờ mới biết được, hai người bị nhốt.

      Cửa sổ cửa lớn bị khóa, trong căn phòng tối đen như mực, Bùi Sắt Bùi Nhiên hết trừng mắt to đến trừng mắt , trong lúc nhất thời biết phải làm gì.
      biết ai muốn bắt chúng ta? Bùi Sắt nghĩ mãi ra, theo lý thuyết hai người họ mới đến, hề đắc tội với người khác, vậy làm sao bị người bắt . Nghĩ nghĩ lại, nàng bỗng biến sắc nhìn Bùi Nhiên, tỷ, phải là Thẩm gia bắt chúng ta chứ?

      Bùi Nhiên vừa nghe sắc mặt lập tức trắng bệch, chuyện trước đó thiếu chút nữa như đinh đóng ván, nàng còn nhớ ràng.

      Vậy. . . . . . Vậy làm sao bây giờ? Nếu quả là bọn họ, vậy chỗ nào chúng ta còn mạng sống? Ngay cả chuyện giọng của Bùi Nhiên cũng run run.

      Trong lòng Bùi Sắt gì, bước nhanh quanh phòng. Ngay lúc họ đẩy cửa, cũng thấy động tĩnh bên ngoài, có phải lên hàm ý này hay , ngoài đó vốn là có người? Trong lòng nhịn được vui mừng, nếu như có người, vậy cơ hội để hai người các nàng chạy trốn ra bên ngoài rất lớn.

      Nhưng, cho dù có ai, trong căn phòng gió thổi lọt này, phải trốn thế nào?

      Trong lúc suy nghĩ, cả gian phòng chợt sáng lên, Bùi Sắt xoay người nhìn sang hẳn là Bùi Nhiên đốt que diêm, dưới ánh sáng le lói, cả căn phòng trái lại rất ràng, nhìn cách bố trí dường như là khuê phòng của nương gia, bàn trang điểm đầy châu ngọc, trâm cài được sắp xếp gọn gàng, ngay cả hộp phấn cũng hư hỏng, xem ra thể nghi ngờ đây là khuê phòng của nương gia.

      Bùi Sắt tiện tay cầm lên bình dầu dùng để chải đầu, hẳn là dầu vừng thượng hạng, mơ hồ còn ngửi thấy mùi thơm dịu.

      Tim chợt thoáng lên, nương theo ánh sáng từ que diêm, Bùi Sắt chợt đổ dầu chải đầu xuống hai ngón tay.

      Bùi Sắt, ngươi làm gì đó? Bùi Nhiên hiểu nàng làm gì.

      Tỷ tỷ, quẹt diêm dùm ta, ta thấy trong căn phòng này, chỗ cửa sổ mỏng nhất, ta đốt lửa vào cửa sổ, chờ lửa đốt hết, chúng ta lập tức nhảy từ nơi này ra. lúc chuyện, Bùi Sắt đốt cửa sổ. Tuy bệ cửa sổ có đóng cọc gỗ chặn lại, nhưng khi có giấy dán, dính dầu, chỉ mồi lửa, thế lửa cháy phừng lên thể dập, chỉ trong nửa khắc, cửa sổ trở thành cái lỗ lớn.

      Vào ngày đông rét lạnh, Bùi Sắt cũng bất chấp, sau khi làm ẩm áo ngoài của mình và Bùi Nhiên, cả người nhảy qua khỏi gian phòng.

      Bên ngoài quả nhiên có người. Bởi vì ánh đỏ của lửa, nên mặt đất nhìn thấy rất ràng. lúc hai người biết nên đâu, trước mắt đột nhiên xuất hai bóng người.

      Vương phi đừng sợ, chúng ta là thuộc hạ do vương gia sắp xếp bảo vệ vương phi, mời vương phi và nương theo thuộc hạ. Mặc dù U Thạch và U Vũ được U Ly ra lệnh thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng dưới mắt, vương phi hành động thế này, nếu bọn họ động, chỉ sợ là dù thế nào cũng được.

      Vốn là Bùi Sắt còn lo lắng hai người trốn được, nhưng dưới tay giúp đỡ của hai vệ, con đường trước mắt vô cùng thuận lợi, mặc dù sau đó rất nhanh có truy binh (đuổi theo), nhưng có U Thạch U Vũ ngăn cản, hai người các nàng thuận lợi chạy ra khỏi Thẩm phủ.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 72: Bổn vương sao có cưới nàng?

      Edit:Thảo My


      Hai người liều mạng chạy, từ sau lưng truyền đến loáng thoáng tiếng đánh nhau giống như là đạo bùa đòi mạng khiến cho hai người thể sử dụng toàn bộ sức mạnh.

      "A Sắt, ta chạy hết nổi rồi." Chỗ sâu trong rừng rậm, Bùi Nhiên thở hổn hển ngừng lại.

      Chính Bùi Sắt cũng mệt đến muốn ngất , nàng nghiêng tai lắng nghe sau lưng, mảnh im ắng, tiếng đánh nhau lúc trước biến mất thấy gì nữa, nhất thời cũng khỏi buông lỏng xuống: "Vậy chúng ta nghỉ ngơi chút, đợi chút hai người thủ hạ của cũng tốt. "

      Bùi Nhiên gật đầu cái, hai người chọn chỗ sạch ngồi xuống, cảm giác chỗ cổ hồi lạnh lẽo, trong lòng Bùi Sắt giật mình, muốn quay đầu, sau lưng đạo cười lạnh lẽo truyền tới: "Đừng cử động nữa, mỹ nhân, nếu cổ của hai người các ngươi lập tức thấy máu, như vậy cũng rất khó coi. "

      Nghe vậy, sắc mặt Bùi Sắt đại biến, nhưng cũng chỉ có giằng co thân thể dám động: "Các ngươi là người nào?"

      Nghe thanh sau lưng, trực giác cũng chỉ có người, quả nhiên, tiếng bước chân huyên náo phía sau, nam tử hoa phục thanh sắc ra, đứng ở trước mặt Bùi Sắt, tròng mắt thâm thúy, phải Thủy Hiên sao.

      "Là ngươi?" Bùi Nhiên giận kiềm chế được: "Ngươi đến tột cùng là người nào, vì sao phải bắt chúng ta?"

      Thủy Hiên hé miệng cười cười: "Yên tâm, chỉ muốn các ngươi thay ta làm chuyện, các ngươi lông tóc tổn hao nào. "

      "Làm việc? Chuyện gì?" Bùi Sắt mặt mày trầm xuống, trong lòng trực giác có dự cảm xấu ập đến,

      "Cũng có đại gì, chẳng qua là dẫn vị phu quân kia của ngươi ra ngoài thôi. " Thủy Hiên sửa sang ống tay áo, giống như chút để ý.

      "Đừng mơ tưởng, chuyện của chúng ta cùng có gì liên quan?" Bùi Sắt mặt mày hung ác, lại trong lòng nàng có thừa nhận U Ly là phu quân của mình hay , coi như thừa nhận, là Vương Gia, hơn nữa nhìn điệu bộ của những người này, chỉ sợ là đến trong tay bọn họ liền có đường sống, dã tâm của U Ly, nàng so với ai khác càng ràng hơn, sao thế nào vì tiểu nữ tử như mình mà buông tha tài sản tính mệnh, buông tha giang sơn tranh đoạt vất vả?

      "Cùng có quan hệ gì đâu?" Thủy Hiên tựa như nghe được cái chuyện gì buồn cười, cười to ngừng, chỉ chốc lát sau, chợt ngưng cười, tầm mắt sắc bén quan sát Bùi Sắt từ xuống dưới vòng: " nương chớ trách tai tại hạ ràng cực kì, chuyện ngày hôm trước trong khách sạn, chẳng những tại hạ, kể cả tất cả thuộc hạ đều nghe được ràng, chẳng lẽ nương lại thừa nhận?"

      Vừa nghe đến chuyện đêm đó, Bùi Sắt lập tức thẹn đến muốn chui xuống đất, sắc mặt đỏ như rỉ máu, nhưng nàng biết giờ phút này tuyệt đói phải là thời điểm xấu hổ, liền ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Hiên, chỉ là lời châm biếm chưa xuất khẩu, lại chợt nghe được ở cổ tiếng "đinh linh", ngay sau đó bóng dáng xuất trước mắt mình, mùi Long Tiên Hương quen thuộc quấn quanh ở chóp mũi, Bùi Sắt còn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, thân thể bị người ôm toàn bộ vào trong ngực.

      "Xem ra Tam hoàng tử Điện hạ rất thích nghe lén, hai vợ chồng ta, Điện hạ lại cũng muốn hội thanh hội sắc (sinh động như ) phen, chớ trách mọi người đều Tam hoàng tử Liêu Hàn là kỳ nhân. "

      đến kỳ nhân, chuyện là Thủy Mộ Hiên xử lý việc bên trong phủ, tiểu thiếp trong phủ trộm hán tử, Tam hoàng tử sau khi biết, cực kỳ tức giận, lại cho người ta lột quần áo tiểu thiếp kia ném tới " ổ ăn xin" nổi danh, mặc cho người khác chà đạp, chỉ có điều tiểu thiếp này chết như vậy, lại bị người ta mang vào đất phong trần (chiến tranh loạn lạc), vì báo mối thù nhục nhã, tiểu thiếp này thừa dịp Tam hoàng tử vào đất phong trần, sắp xếp người bỏ thuốc , loại thuốc kia làm người khác toàn thân vô lực, nhưng thần trí ngược lại cực kỳ thanh tỉnh, mà tiểu thiếp này cố ý dùng thân thể nghìn người chà đạp của mình ngủ cùng Tam hoàng tử Điện hạ, kết quả là, cái kiện khuất nhục này truyền khắp cả Liêu Hàn, người người đều , Liêu Hàn Tam hoàng tử, chẳng những xử lý vụ thủ đoạn dị thường, ngay cả nơi yên hoa tầm hoa vấn liễu cũng bất đồng, liền cho cái phong hào "kỳ nhân", U Ly ra cái này, đơn giản là nhục nhã .

      sai, quả nhiên, Thủy Mộ hiên vốn là kinh ngạc vì xuất ở đây, và việc làm thế nào biết được thân phận của mình, nhưng chỉ vẻn vẹn cái chớp mắt, vẻ này từ kinh ngạc biến thành tràn đầy lửa giận: "Người tới, bắt cho Bản hoàng tử, bất luận sống chết."

      phất tay nhắm thẳng vào U Ly, mọi nơi người trong nháy mắt ùn ùn kéo tới, U Ly ôm Bùi Sắt lui về phía sau bước, trong khí chợt nhiều hơn mấy đạo bóng dáng, cùng thủ hạ Thủy Mộ Hiên chiến chung chỗ,

      "Muốn bắt U Ly ta, bản lãnh của ngươi hình như kém chút."

      U Ly cười nhạt tiếng, nhặt hai mảnh lá cây cài với đầu ngón tay, chỉ tiếng ré dài, lại từ chỗ sâu trong rừng rậm xuyên ra hai con ngựa, có người, người nào.

      U Ly mang theo Bùi Sắt nhảy lên con ngựa có người, sau lưng, hắc y nhân khác kéo Bùi Nhiên lên.

      Thấy Bùi Nhiên cũng được cứu, Bùi Sắt lúc này mới an tâm, mặc cho U Lý đánh ngựa mang nàng rời .

      Con ngựa chạy gấp, chỉ lát, thanh sau lưng biến mất thấy gì nữa, đối diện gió lạnh đánh vào mặt, bây giờ lại là đêm khuya, Bùi Sắt nhịn được ôm lấy mình run lẩy bẩy.

      Nhận thấy nàng lạnh, U Ly cởi áo khoác xuống khoác lên người nàng, ôm cả thân thể nàng chặt hơn vào trong ngực.

      Thân thể Bùi Sắt vốn là cầm cự, nhưng con ngựa lắc lư, nàng cũng mừng rỡ, dính thân thể vào lồng ngực ấm áp của , tùy ý sưởi ấm.

      U Ly cúi đầu nhìn qua nàng cái, mặc dù trong bóng tối căn bản nhìn ra cái gì, nhưng tâm tình vẫn vui vẻ như cũ nâng khóe môi lên, thậm chí thả chậm tốc độ của ngựa, mặc cho nàng yên ổn ngủ say.

      Ngựa của tốc độ vừa chậm, mã tốc (tốc độ ngựa) của U Vân sau lưng cũng thể chậm lại.

      Cả trong hành trình, bởi vì bị nam tử xa lạ vòng ở trong ngực, Bùi Nhiên cực kỳ khó chịu, nhưng làm gì, nàng cũng biết thời điểm nên cố kỵ nam nữ thụ thụ bất thân, thời điểm nên cố kỵ, cuối cùng cũng chỉ có theo , nhưng từ đầu đến cuối thân thể cứng ngắc dị thường,

      Xem xét lại U Vân, hình như cũng khá hơn chút nào, trong bóng tối gò má ửng đỏ, từ khi bắt đầu chọn làm vệ của U Ly, vận mạng của hình như cho tới bây giờ đều là đánh đánh giết giết, theo U Ly tấc cũng rời, vì vậy ngần ấy năm qua, đối với nữ nhân, đều chỉ biết người, biết thân thiết, dưới mắt ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, nhất thời khỏi khoái chí, hơn nữa bởi vì dám ôm quá chặt, bị con ngựa lắc lư, trong lúc lơ đãng chỗ cánh tay thường thường đụng phải ngực mềm mại của đối phương, trong lòng hồi hốt hoảng chịu nổi, vất vả nhìn thấy đằng trước mã tốc thả chậm, lúc này mới thở phào nhõm, mặc cho con ngựa chậm rãi về phía trước.

      ***********************************************************************************************

      Đêm khuya tới, sương hoa khắp nơi, bởi vì cả vùng đất mảnh trắng xóa, ngược lại có thể nhìn thấy đường trước mắt.

      Từ khách sạn trấn tới đây, U Ly tốn ba canh giờ, nghĩ đến trở về lúc này, đường dài nửa đếm, tất nhiên có thể bị đông lạnh, trùng hợp đằng trước có sơn cốc, trong cốc động huyết có thể thấy được, U Ly vui mừng trong bụng, nhịn được liền thúc ngựa tới.

      Bùi Sắt còn vẫn còn ngủ say, ôm nàng nhập động, nàng lại nửa phần bất giác ( phát ), nghĩ đến là ngủ rất sâu.

      con ngựa, U Vân vội vàng tự động tìm củi, đợi lửa cháy, cả động huyết lập tức ấm áp ít, kém bên trong phòng.

      U Vân tất nhiên dám cùng U Ly ở nơi, chọn cái hố huyết khác nhóm lửa, Bùi Nhiên do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn theo hướng U Vân tới.

      Đêm khuya, khắp nơi im ắng, chỉ còn dư lại tiếng lốp bốp của nhánh cây trong đống lửa, ràng vang dội.

      Bùi Sắt bị đói tỉnh, thanh trong bụng ngọa nguậy "Ừng ực" thuận thế cũng đánh thức U Ly.

      "Ta đói. " Đối với việc mình thế nào nằm ở trong ngực U Ly, nàng nửa phần cũng kỳ quái, chỉ lấy cặp mắt to linh động nháy nháy nhìn U Ly.

      "Đói?" U Ly lần đầu tiên cảm thấy mấy phần buồn cười, tầm mắt chuyển cái, ánh mắt chợt sâu cúi người che môi của nàng lại, giọng : "Trước cho Bổn vương ăn no, Bổn vương tìm ăn cho nàng. "

      Bùi sắt è hèm mấy câu, tỏ vẻ kháng nghị, khắc chế đối phương tay như kẻ trộm thăm dò vào áo cầm nơi đẫy đà của nàng, thân thể Bùi Sắt run lên, vốn là kháng nghị nhưng dưới kỹ xảo thành thạo của rất nhanh tan thành vũng nước, mặc muốn làm gì làm.

      U Ly đối phó nữ nhân rất chuyên nhất, chỉ đụng thân thể Bùi Sắt mấy lần, cũng rất mau khống chế được những chỗ nhạy cảm của nàng, mỗi lần đều chọn chỗ lợi hại , khiến cho Bùi Sắt chống đỡ được, tự động xin tha.

      Chỉ là có kinh nghiệm lần trước, lần này, Bùi Sắt duy nhất học được chính là cắn chặt răng, chết sống cũng để cho mình phát ra thanh.

      U Ly buồn cười nhìn bộ dáng nhẫn của nàng, khóe môi cong lên, vốn là thế công dịu dàng trong nháy mắt chuyển thành sóng to gió lớn đánh tới, Bùi Sắt nhịn được kêu lên thành tiếng, càng hài lòng, cái mãnh liệt hơn cái trước, đợt sóng giống như vô số lửa khói nở rộ ngay trước mắt, Bùi Sắt rốt cuộc nhịn được, lại bị người kia công phá, kiều phát ra tiếng.

      Trời vừa sáng, lúc này hai người mới lăn qua lăn lại xong nằm nghỉ ngơi.

      thanh ban đêm, ở chỗ khác U Vân tự nhiên nghe ràng, kêu hai người , liền đứng dậy tìm thức ăn.

      Mới qua mấy canh giờ, ngờ bên ngoài bị bão tuyết bao trùm, tuyết rơi như lông ngỗng khuynh hướng vẫn giảm, rơi xuống càng nhiều khuynh hướng càng lớn.

      Trong lòng U Vân vui mừng, tuyết thiên như vậy, tìm thú hoang tất nhiên có thu hoạch.

      Quả nhiên mới ra ngoài, trở lại, tay cầm mấy con gà rừng.

      Bùi Nhiên đói lả, vừa thấy được thức ăn vui mừng cùng U Vân, xử lý gà rừng sạch , chia phần ăn.

      Ngay từ lúc U Vân trở về, U Ly tỉnh, nhìn Bùi Sắt ngủ say bên người, đành lòng lên tiếng quấy rầy, cho đến khi bên ngoài truyền đến mùi thơm, lúc này mới mặt mày nhất khiêu, kêu Bùi Sắt dậy.

      "Nếu dậy, còn đồ ăn."

      Quả nhiên, những lời này vừa ra, Bùi Sắt lập tức liền mở mắt, trong lòng U Ly cảm giác ra buồn cười, tiếp tục dẫn dụ : "Ta xem gà quay cuả U Vân cũng nướng chín, như thế nào? Có muốn đứng lên hay ?"

      Bùi Sắt vội vội vàng vàng gật đầu, ngón tay vừa động, lúc này mới phát giác người ăn mặc chưa chỉnh tề, lập tức ngượng ngùng khó khăn ngăn cản: "Cái đó, ngươi ra ngoài trước , ta liền theo sau. "

      U Ly liếc nhìn vẻ mặt quẫn bách của nàng, cuối cùng hề trêu chọc nàng nữa, gật đầu cái ra ngoài.

      chỗ khác, U Vân Bùi Nhiên ăn vui vẻ, thấy vào vội vàng nhường chỗ.

      U Ly nhìn bọn họ cái, cũng chọn vị trí, ngồi chiếu, nhận lấy thịt nướng chín U Vân đưa tới, ngược lại đưa con gà tự mình động thủ.

      Dùng dao găm đem ức gà lấy lên, vừa dọn dẹp tốt phen, chờ lúc rốt cuộc nướng lửa, Bùi Sắt mặc chỉnh tề, được tự nhiên vào.

      U Vân chỉ cúi đầu ăn của mình, Bùi Nhiên cũng làm bộ tối hôm qua cài gì cũng nghe thấy, vốn muốn đưa lên miếng thịt cho Bùi Sắt, suy nghĩ chút, nàng lại rút ngón tay trở về chỉ vào chỗ bên người U Ly : "A Sắt, nhanh ngồi, ngươi nhất định cũng đói bụng, thịt vương gia nướng rất nhanh là có thể ăn được rồi. "

      Bất đắc dĩ, Bùi Sắt chỉ đành phải dịch bước đến bên người U Ly ngồi xuống, im lặng lời nào, thấy tình hình như vậy, U Ly nhìn mắt nàng, châm chọc : "Thế nào? Chỉ là mặc quần áo cũng tốn công phu, rời Bổn vương lát, ngay cả phu quân cũng gọi?"

      Bùi Sắt lập tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, nàng hung ác trợn mắt nhìn U Ly cái, lượm chủy thủ U Ly mới vừa cắt thịt đặt ở cổ U Ly : "Ngươi lại , ta đây liền thịt người nướng ăn."

      Thân thể U Ly ngừng lại, đối diện hai người Bùi Nhiên và U Vân sắc mặt đại biến.

      "Thịt người nướng? Nàng dám ?" U Ly lại trực tiếp cười tiếng, như cũ tự nướng thịt: "Nếu nàng có can đảm kia, cũng thấy người chết sợ đến thảm còn nét người."

      , là chuyện lần trước săn thú ngã vào Đoạn Cốc.

      Bùi Sắt lạnh lùng khẽ hừ, thu hồi chủy thủ vỗ vỗ bàn tay mình, chút để ý : "Thỏ nóng nảy cũng cắn người, huống chi là người? Vương Gia ngươi đúng ?"

      "Thỏ nóng nảy tự nhiên cắn người, về phần người này......" U Ly chuyển con mắt nhìn về phía nàng, đôi mắt nhiếp nhân tâm phách ( hút hồn phách) tự dưng hiểu lòng người: " Chuyện mưu sát phu quân, nàng quả quyết biết."

      "Ngươi." Bùi Sắt giận đến lập tức có biện pháp, lại lần nữa cầm đao hướng về phía : "Ngươi cần luôn nương tử vi phu giắt khóe miệng, bản nương còn chưa cùng ngươi thành thân đấy."

      "Tại sao có? Ngày nàng đưa tang mười dặm hồng trang, người toàn kinh thành đều biết, Bổn vương sao lại cưới nàng?"

      "Chính ngươi là ngày đưa tang, như thế nào có nghĩa?"

      U Ly lấy con ngươi nhìn nàng ngu ngốc, châm chọc : "Xin hỏi Bùi Sắt nương, nàng nay chết rồi sao? Vui vẻ cùng Bổn vương cãi vả như vậy, làm sao liền tính toán gì hết?"

      "Ta......" Bùi Sắt nhất thời biết gì, còn nghĩ ra cách giải thích tốt hơn, đối diện, Bùi Nhiên tiến lên bắt được chủy thủ trong tay của nàng.

      "Vương Gia, lại , ngươi mặc dù mười dặm hồng trang cưới A Sắt, nhưng hai người vẫn có bái đường thành thân, cho nên cửa hôn này tính được. " Bùi Nhiên đặt chủy thủ xuống, câu toạc ra chỗ quan trọng.

      Chân mày Bùi Sắt lập tức vui mừng, vỗ tay : "Đúng vậy, có bái đường, như thế nào coi là thành thân?"

      Vẻ mặt U Ly lập tức lạnh xuống, ánh mắt nhìn về phía Bùi Sắt lạnh lẽo đến cực điểm: "Dám hỏi Bùi Sắt nương, hai người chúng ta có vợ chồng chi thực hay ?"

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 73: Trong lòng nàng có Bổn vương

      Edit: Thảo My


      U Ly mặt mày lập tức lạnh xuống, nhìn về phía Bùi Sắt con ngươi lạnh lẽo đến cực điểm: "Dám hỏi Bùi Sắt nương, hai người chúng ta có tính có vợ chồng chi thực hay ?"

      U Ly chuyện đồng thời, con ngươi tự nhiên quét qua mặt Bùi Nhiên, người sau vội vàng cúi đầu, lưu lại mình Bùi Sắt dựng râu trợn mắt. Nhất thời phủ nhận phải, thừa nhận càng phải, nín hồi lâu, nàng tác tính đặt mông ngồi xuống đất : "Vương Gia nghe qua hai chữ tình nhân sao? Lúc này ta thân tự do, coi như cùng ngươi có vợ chồng chi thực như thế nào, Bùi Sắt ta quan tâm?"

      "Tình nhân?" U Ly lạnh lẽo khạc ra hai chữ, trong con ngươi toàn bộ băng hỏa đều bắn tới người Bùi Sắt, U Vân cách người xa sớm cúi đầu, bỏ lại mình Bùi Sắt ngăn cản lửa giận của , đột nhiên chính lại cười lên tiếng tiếp tục : " như vậy trong lòng nàng có Bổn vương hay sao?"

      "Làm sao có thể?" Bản phòng bị của Bùi Sắt ngăn cản phát tác, ngờ lại ra lời này, theo bản năng liền phản bác: "Ngươi cũng đừng dát vàng lên mặt mình, ta khi nào chỗ nào trong lòng có ngươi rồi hả ?"

      "Nếu có, vậy tại sao nàng lại hai chữ tình nhân? có quan hệ phu thê, lại có vợ chồng chi thực, khi nàng tình ta nguyện mới có thể xưng là tình nhân, thế nào? Chẳng lẽ là tự nàng sai rồi hay sao?" U Ly nhếch môi cười lạnh.

      "Ta. . . . . ." Bùi Sắt nhất thời nghĩ được lời giải thích tốt hơn, chỉ đành phải thua trận, hồi lâu mới lúng túng : " Dù sao ta cũng thích ngươi."

      Con mắt U Ly trong nháy mắt phát lạnh, vốn là tay nắm nhánh cây nướng gà liều mạng bóp chặt, hung hăng nhìn chằm chằm Bùi Sắt, bị nhìn có chút sợ, Bùi Sắt vội vàng cúi đầu, người sau rốt cuộc lạnh lùng khẽ hừ, ném gà quay nướng xong tới ngực nàng, đứng dậy sải bước bỏ ra ngoài.

      "U Vân, đuổi theo?"

      Câu lạnh lùng vừa dứt, U Ly xoay người lên ngựa, chạy gấp .

      Bùi Sắt luống cuống tay chân tiếp được gà quay, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, thấy hắc bào của U Ly ở cửa động chợt lóe, hoàn toàn mất dạng.

      Bên ngoài tuyết rơi nhiều tán loạn, tuyết đọng đến đầu gối, đập vào mắt, trừ bông tuyết tung bay, là mảnh trắng xóa.

      thanh U Ly vừa dứt, U Vân vội vàng ném gà nướng còn chưa ăn xong xuống, bước nhanh theo, bỏ lại hai người Bùi Sắt Bùi Nhiên mắt to trừng mắt .

      Đợi lúc phản ứng kịp, Bùi Nhiên bước nhanh ra khỏi cửa động, nhưng bên ngoài tuyết đọng quá sâu căn bản ra được, nhịn được, nàng hướng bóng lưng hai người rời hô lớn: "Vương Gia, ngươi mặc kệ chúng ta?"

      Bùi Sắt cũng theo đứng lên, chỉ là trong lúc biết làm sao.

      U Vân vốn lên ngựa, nghe được thanh của Bùi Nhiên, thân hình ngừng lại, rốt cuộc xuống ngựa tới cửa động nhìn về phía Bùi Sắt : "Vương phi, người thể dùng mềm mỏng, câu vương gia thích được sao?"

      Bùi Sắt ngẩn người, hồi lâu mới cắn răng : "Ta làm sao phải chịu thua, ta vốn cũng thích , chẳng lẽ muốn làm trái với tâm ý của mình thích sao?"

      "Tâm tư Vương phi, làm thuộc hạ vốn nên suy đoán, nhưng mà lần này vương phi làm tổn thương tâm vương gia." U Vân xong, tựa như khẽ thở dài cái, lúc này mới đứng dậy lên ngựa, theo U Ly, chạy gấp .

      Cho đến khi bóng dáng của hai người hoàn toàn biến mất ở đầu đường sơn cốc, Bùi Nhiên mới xoay người lại, thấy thần sắc Bùi Sắt ảm đạm, liền ngắt bả vai của nàng : "Chớ khổ sở, chờ tuyết ngừng, chúng ta trở về là được."

      Bùi Sắt gật đầu cái trở về chỗ cũ ngồi xuống, gà nướng trong tay chỉ bị gió ở cửa động thổi lát lạnh thấu, nhìn lúc lâu, Bùi Sắt mới vừa đặt gà quay vào bên môi hung hăng cắn cái, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn Bùi Nhiên cười : "Tỷ tỷ cũng ăn, ăn no, chúng ta mới có hơi sức trở về."

      Bùi Nhiên lo lắng nhìn mắt nàng, từ chối cho ý kiến.

      Từ lúc bình minh đến hồng hôn, bão tuyết vẫn có ngừng.

      Tuyết đọng ở cửa động mắt thấy có khuynh hướng tăng lên, Bùi Nhiên nhìn trong động còn dư lại con mồi cùng củi lửa cũng nhiều, khỏi lo lắng.

      Tiếp tục như vậy, chỉ sợ họ còn chưa có đói chết, bị tuyết bao trùm chết rét.

      "Tỷ tỷ, ta xem tuyết này nhất thời dừng được, sống ở trong động, chỉ sợ có chờ cái chết, bằng bây giờ chúng ta ra ngoài, thừa dịp trời còn chưa tối, chừng chúng ta có thể ở đường gặp phải người nào, cũng chừng."

      "Trước mắt cũng chỉ có biện pháp này?" Bùi Nhiên nhìn bông tuyết bên ngoài có dấu hiệu ngừng nghỉ, cắn răng.

      Hai người lấy toàn bộ thức ăn còn dư nướng chín sau đó mang ở người, lập tức chọn nhánh cây to khỏe cầm ở tay, liền đứng dậy ra ngoài.

      Tuyết rất sâu, mỗi bước cũng hao hết hơi sức. Thời điểm bắt đầu, tuyết đọng ướt giày vớ, nhưng được chừng nửa canh giờ, từng bước của hai người bắt đầu khó khăn rồi, chẳng những giày vớ ướt đẫm, quần từ chân trở xuống, toàn bộ kết thành băng, vả lại tay chân tê lạnh, căn bản làm gì được.

      "A Sắt. . . . . ." Hơi thở Bùi Nhiên yếu ớt, chỉ cảm thấy cả thân thể cũng tê lạnh, hơi sức cũng từng điểm từng điểm biến mất.

      "Tỷ tỷ. . . . . ." Bùi Sắt vội vàng nâng nàng lên, chính nàng cũng cảm thấy trước mắt thỉnh thoảng hồi mờ mờ, tựa như giây kế tiếp bất tỉnh: "Tỷ tỷ, chịu đựng. . . . . . Nơi này thấy được nông hộ, nếu như thời điểm này có chịu đựng, vậy chúng ta vĩnh viễn lưu lại trong đống tuyết ở nơi này rồi."

      Bùi Sắt cắn răng đỡ chắc Bùi Nhiên, lúc nàng đưa tay, trọng lượng cả thân thể Bùi Nhiên cơ hồ đều áp đến người nàng, nàng suýt nữa đứng vững, cũng may là ổn định được thân hình.

      Bùi Nhiên nghe vậy, con ngươi xoay chuyển, tựa như khôi phục mấy phần hơi sức, cắn răng gật đầu cái.

      Hai người lại được vài bước đường, nhưng bóng đêm càng sâu, nhiệt độ càng thấp, thân thể hai người cơ hồ toàn bộ thành băng, đôi môi cũng mất tia huyết sắc.

      "A Sắt. . . . . . Ngươi thích Nhiếp Chính vương sao?"

      Bùi Nhiên nỗ lực khôi phục mấy phần hơi sức, run lẩy bẩy đồng thời khỏi hỏi ra nghi vấn trong lòng.

      Tim Bùi Sắt đập mạnh và loạn nhịp, có chút mờ mịt nhìn về phía Bùi Nhiên, thấy nàng vẫn chờ đợi mình trả lời, mới cúi đầu : " cái này làm gì, vô luận là có hay , cũng thay đổi được tình cảnh chúng ta nay. Nếu bỏ lại chúng ta, chỉ sợ, chính phân lượng ta trong lòng cũng chẳng qua được như thế."

      Trong lòng Bùi Sắt khổ sở, nhìn về phía trước mắt đều là mảnh trắng xóa: "Tỷ tỷ, ta nghĩ xong rồi, nếu như lần này chúng ta có thể sống sót, chúng ta liền đổi cái quốc gia, cần lại ở lại Kỳ Quốc, như vậy có người biết chúng ta, cũng có người tìm được chúng ta."

      Mắt Bùi Sắt phát sáng, tựa như thấy được hi vọng, thân thể lại cũng như kỳ tích khôi phục chút hơi sức: "Tỷ tỷ, chúng ta cần buông tha, trời tuyệt đường người, có lẽ chúng ta kiên trì lập tức có thể nhìn thấy hi vọng?"

      Bùi Nhiên theo tầm mắt của nàng nhìn về phía trước, hồi lâu mới "Ừ" tiếng, coi như tán thành.

      "Vậy chúng ta tiếp tục ?"

      Dìu Bùi Nhiên lên, hai người lên tinh thần tiếp tục về phía trước.

      Cũng biết trải qua bao lâu, Bùi Sắt chỉ cảm thấy tay chợt , thân thể nàng cứng đờ, quay đầu nhìn bên hông, chợt hoảng hốt .

      "Tỷ tỷ ——"

      Bùi Nhiên té ở trong tuyết, nhìn dáng dấp hôn mê, Bùi Sắt vội vội vàng vàng tiến lên dìu nàng, phí hết sức lực nửa ngày mới đỡ Bùi Nhiên lên được, mượn hơi yếu tuyết quang, lúc này mới phát giác sắc mặt Bùi Nhiên chìm trong tối tăm, đôi môi phát thanh, hiển nhiên là đông lạnh đến chịu được.

      "Tỷ ——" Bùm bùm, nước mắt rơi vào trong tuyết, nửa điểm thanh cũng có, Bùi Sắt cơ hồ là khi nhìn sắc mặt Bùi Nhiên trong nháy mắt liền bị sợ đến lục thần vô chủ ( làm chủ được tinh thần): "Tỷ, ngươi thể có chuyện gì?"

      Phóng tầm mắt nhìn, đằng trước vẫn là mảnh trắng xóa, nhìn lại phía sau, sơn cốc sớm chẳng biết đâu, mà nay tiến cũng được lùi cũng xong, Bùi Sắt còn cách nào, chỉ đành phải cắn răng bỏ nhánh cây lại, ngồi xổm người xuống đeo Bùi Nhiên lên.

      Nàng vừa khóc vừa , ngã xuống lại bò dậy, chỉ cảm thấy nước mắt cũng chảy khô nhưng thấy được nửa phần hi vọng.

      Lần cuối cùng ngã xuống trong tuyết, hơi sức đứng dậy cũng có, chỉ đành mặc cho cả bộ mặt chôn ở trong tuyết, "vạn lại câu tịch" ( thanh), nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại.

      Nếu như thời gian trùng sinh chỉ có ngắn như vậy, nàng coi như là buôn bán có lời, hay là thua thiệt đây?

      Buồn cười, cười nổi, lúc khí lồng ngực chỉ còn chút xíu trôi qua, nàng chợt ngẩng đầu lên, há mồm thở dốc.

      ra là chết, khó chịu như vậy?

      "Két. . . . . . Két. . . . . ."

      Chợt thanh vật nặng đạp vào đất tuyết đột nhiên khiến Bùi Sắt ngẩng đầu, nhưng hai mắt nàng biến thành màu đen cái gì cũng nhìn thấy. Trong trực giác là có người tới chỗ các nàng, trái tim Bùi Sắt vui mừng, chợt nhảy lên bước, nhưng bây giờ thân thể nửa phần hơi sức cũng có, chân nàng vừa động, cả người lại lần nữa ngã vào trong tuyết.

      Tiếng bước chân đằng trước đột nhiên trở nên gấp rút hơn, Bùi Sắt vui mừng nở nụ cười, nhưng nàng thấy được, chỉ thấy hai luồng bóng đen về phía mình, sau đó lúc bóng đen gần ngay trước mắt, tay bị người tới hạ xuống, nàng lập tức bắt được ống tay áo người nọ, nhờ giúp đở : ". . . . . . Cứu. . . . . . Cứu lấy chúng ta. . . . . ."

      Nàng chỉ cảm giác câu liền dùng hết hơi sức toàn thân. Người nọ tựa như cả người rung cái, ngay sau đó chợt ôm nàng vào trong lòng, giọng mang nức nở: "Là ta. . . . . ."

      Bùi Sắt ngẩn ra, thanh kia. . . . . . Nhưng nàng kịp phản ứng, trái tim buông lỏng đồng thời, thân thể cũng mềm nhũn hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

      "Vương Gia, con ngựa chạy ngày, vừa lạnh vừa mệt, trước mắt tuyết lại sâu, chỉ sợ là thể cõng người?" thanh U Vân lo lắng gần trong gang tấc.

      " sao, hai con ngựa thay nhau cõng Bùi Nhiên, nhất định có thể được ra ngoài." U Ly cũng nhìn , chỉ cúi đầu nhìn Bùi Sắt trong ngực cho dù là hôn mê cũng lạnh đến run lẩy bẩy, lạnh nhạt .

      "Vương Gia ngài làm thế nào? Hơn nữa còn có vương phi. . . . . . Vương Gia ——"

      Mắt thấy U Ly lại mang Bùi Sắt lên, U Vân vội vàng tiến lên: "Vương Gia được, lại chân người đều ướt rồi, đường xa như vậy cõng về, thân ngươi làm sao chịu nổi?"

      " sao." U Ly nhàn nhạt khạc ra hai chữ, cõng Bùi Sắt liền .

      "Vương Gia, bằng để cho thuộc hạ tới cõng, ngài phải giữ gìn thân thể. . . . . ." Chợt bị ánh mắt lạnh lùng của U Ly quét qua, U Vân theo bản năng ngậm miệng, mắt thấy mình Vương Gia thất thiểu chính tiêu sái ở phía trước, chỉ lấy ngựa lập tức đuổi theo.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 74: Kiên quyết

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      "Vương gia, hay là để thuộc hạ đến cõng, ngài phải giữ gìn thân thể......" Chợt bị U Ly ùng ánh mắt lạnh lùng quét qua, U Vân theo bản năng ngậm miệng, mắt thấy vương gia nhà mình thất thiểu ở phía trước, chỉ đành vỗ vỗ con ngựa của Bùi Nhiên, nhanh chân đuổi theo.

      Lúc Bùi Sắt tỉnh lại là ba ngày sau.

      Trong mơ màng, dường như nàng nghe được có người chuyện, nhàng, ôn nhu, lại cực kỳ ấm áp lòng người.

      Thân thể ấm áp lên, đầu ngón tay khẽ động, cảm giác được bản thân khôi phục chút sức lực, nàng vội vàng mở mắt.

      Ánh mặt trời quá chói mắt, sau lúc cố gắng nàng mới có thể nhìn mình nằm cái giường, căn phòng là gian nhà đất, rất đơn sơ.

      "Vương phi tỉnh rồi sao?"

      nữ tử tầm mười tám mười chín tuổi ăn mặc chỉnh tề bê chậu gỗ vào, thấy Bùi Sắt mở mắt, lập tức vui mừng quay ra ngoài kêu tiếng, lúc này mới tiến lên, cẩn thận nhìn sắc mặt nàng.

      "Xem ra phương thuốc của đại phu rất hữu hiệu, vương phi mới nằm ba ngày tỉnh lại."

      Bùi Sắt nhìn nàng kia hồi lâu mới nhận ra, người này hẳn là hộ vệ bên cạnh U Ly - Tiết Tình.

      Trí nhớ như sóng thủy triều đột nhiên tràn vào óc, thanh vang lên trước khi rơi vào hôn mê nhất thời đọng lại trong đầu xua được. Bùi Sắt há miệng, cũng biết gì, chỉ đành phải sững sờ nhìn Tiết Tình lời nào.

      Giống như là biết suy nghĩ của nàng, Tiết Tình đặt tay lên trán nàng kiểm tra, cười : "Cũng may nhiệt độ hạ xuống, vương phi biết đâu, người hôn mê ba ngày, vương gia liền canh giữ ba ngày, sáng sớm hôm nay mới nghỉ ngơi, ra thương thế của vương gia cũng khá hơn người bao nhiêu, nếu phải thuộc hạ dẫn người kịp thời chạy tới, chỉ sợ đôi chân kia của vương gia bị phế rồi, về tới đây ngài ấy lại chịu chữa trị, nhất định bắt đại phu chữa trị cho người và Bùi Nhiên nương trước, khiến chúng ta rất lo lắng."

      "Chân của ?" Bùi Sắt hơi ngẩn ra, ngược lại có chút hồ đồ.

      "Vương phi tất nhiên biết, sau khi người và Bùi Nhiên nương ngất , là vương gia cõng người từng bước trở về. Tuyết sâu như vậy, cho dù thân thể vương gia cứng rắn, nhưng bị nước tuyết đông lạnh như vậy, đương nhiên vẫn chịu nổi."

      Tiết Tình vừa vừa dùng khăn lông thấm ướt lau mặt cho Bùi Sắt: "Chỉ là bây giờ đại phu nhìn qua, cũng may thân thể vương gia khỏe mạnh hơn người thường, có sốt cao, nếu cũng chỉ có thể giống vương phi, thể đường."

      Bùi Sắt kinh ngạc , cho đến khi Tiết Tình đóng cửa ra ngoài, nàng mới giật mình tỉnh lại. Lấy tay nhéo nhéo lớp vải cuốn chặt chân, quả nhiên như Tiết Tình , đùi thấy chút sức lực nào, nhưng có lẽ là do đắp thuốc, hai chân chết lặng có thể cảm giác được chút mát mẻ, hơi lạnh vờn quanh.

      Nàng ngồi lúc lâu, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào trong phòng, cực kỳ chói mắt. Nàng nheo mắt nhìn bên ngoài, nơi này hình như là nhà dân, mơ hồ có thể nghe được tiếng gà gáy "ò ó o", mà thỉnh thoảng bên ngoài cũng truyền đến mấy tiếng , mặc dù rất , Bùi Sắt lại có thể nghe ra là tiếng Tiết Tình dặn dò thuộc hạ.

      Trợn tròn mắt nằm tới khi trời tối đen, trong lúc đó Tiết Tình vào hai lần, theo thứ tự là đưa thức ăn và dọn dẹp bát đũa. Cuối cùng Bùi Sắt với nàng ta là muốn tới thư phòng, dựa vào trí nhớ vẽ ra cái xe lăn giao cho Tiết Tình: "Ta biết ở đây các ngươi có vật này , có trong thôn hẳn là có thợ mộc, ngươi bảo bọn họ làm cái mang về đây, ta thử chút, nếu là có thể làm luôn cho vương gia và tỷ tỷ mỗi người cái."

      Tiết Tình xem xét bản vẽ, thấy rất mới lạ, hai mắt tỏa ánh sáng: "Được, vương phi yên tâm, thuộc hạ lập tức cho người làm."

      Rạng sáng ngày thứ hai, Tiết Tình hào hứng dẫn lão nhân vào, sau lưng có thị vệ mang xe lăn mà Bùi Sắt muốn.

      Vừa nhìn hình dáng, Bùi Sắt nhịn được khen ngợi lão nhân kia thận trọng khéo tay, có vài bộ phận chính nàng cũng biết gì, lão nhân này lại hoàn thành được, đợi ngồi lên, chuyển động mấy bước, vậy mà lại có hút nào là hài hòa, Bùi Sắt mừng rỡ nhìn về phía lão nhân : "Tay nghề của sư phụ tốt."

      Lão nhân kia vuốt vuốt chòm râu, cười đến cực kỳ ung dung: "Nếu khen, phải là khen sáng ý của nương mới đúng, trước kia ta gặp qua cái ghế tương tự như vậy, chỉ là cũng tiện lợi, khéo léo như của nương?"

      "Vương...... Phu nhân là tốt, nếu gia ngồi lên cái ghế này, tất nhiên bớt ít phiền toái, lão bá, ông làm thêm hai cái nữa y hệt thế này, về phần tiền bạc, chúng ta quyết bạc đãi ông?"

      Lão nhân gật đầu cười, xoay người theo thị vệ ra ngoài.

      "Tiết hộ vệ...... Vương gia ở phòng nào?" Thấy Tiết Tình muốn rời , Bùi Sắt vội vàng gọi lại.

      "Vương gia ở cách vách, bây giờ vương phi muốn thăm Vương gia sao?" Tiết Tình xoay người lại, nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng của Bùi Sắt, sáng tỏ cười tiếng.

      Nàng tiến lên đẩy xe lăn giúp Bùi Sắt: "Vương gia còn chưa có tỉnh, vương phi cứ xem chút."

      Bùi Sắt lo lắng nhìn về phía nàng ta, Tiết Tình cười : "Vương phi yên tâm, làm thuộc hạ điểm quan trọng nhất trừ trung thành còn có lung tung."

      Lúc này Bùi Sắt mới yên tâm gật đầu cái, giây lát lại ngẩng đầu cầm ngón tay của Tiết Tình : "Cám ơn ngươi."

      Ra khỏi gian phòng , Bùi Sắt mới chú ý nơi bọn họ ở quả nhà dân, bên ngoài dùng hàng rào vây thành cái sân rộng rãi, trong đó có gà có heo, có lẽ là chủ nhân của nhà này nuôi.

      U Ly ở ngay căn phòng bên cạnh.

      Tiết Tình đẩy Bùi Sắt vào nhà, vừa vào cửa liền thấy người nằm giường, dưới chăn bông thô sơ chỉ nhìn nhìn thấy gò má của U Ly, ngủ rất sâu, gương mặt lại cực kỳ tái nhợt.

      Bùi Sắt vội vàng cúi đầu, lệ trong mắt suýt nữa rớt xuống. Tiết Tình hiểu ý, xoay người đóng kỹ cửa phòng phía sau.

      Bùi Sắt ở xe lăn ngồi lúc lâu, cố đè xuống suy tư trong lòng, lúc này nàng mới tiến lên, đẩy xe lăn tới cạnh giường.

      U Ly ngủ mê man, vẻ mặt an tường, hô hấp đều đặn, khác thường ngày cũng quá nhiều, duy nhất giống chỉ có sắc mặt và cánh môi.

      Sắc mặt chợt tái nhợt , môi mỏng lúc này khô nứt, chút huyết sắc nào.

      Bùi Sắt dừng chút, vội vàng tìm cốc trong phòng, rót chén nước bưng lên.

      Nàng dám dùng sức, sợ đánh thức U Ly, chỉ có thể dùng ngón tay chấm nước, nhàng quẹt lên môi U Ly.

      Có nước làm dịu, màu môi của lập tức khá hơn nhiều nhiều, tuy khôi phục nổi huyết sắc nhưng nhìn qua thoải mái hơn.

      Vì vậy Bùi Sắt liền ngồi ở cạnh giường, đợi đến khi cánh môi có hơi khô lại dùng nước thấm ướt, qua nửa canh giờ, môi của giống như từ từ khôi phục bình thường, lúc này nàng mới an tâm, thu chén nước, đẩy xe lăn, chuẩn bị rời .

      Người tới cửa, nàng nhịn được quay đầu lại liếc nhìn U Ly, bên trong U Ly nhúc nhích, vẫn ngủ say như cũ, lúc này Bùi Sắt mới quay đầu, an tâm đóng cửa trở về gian phòng của mình.

      Cửa "Két" tiếng đóng lại, U Ly vốn ngủ say giường chợt mở mắt, nhìn mái ngói đỉnh đầu lúc lâu, chậm rãi cong môi, lại nhắm mắt lại ngủ tiếp.

      ***

      Trở về phòng, nhất thời Bùi Sắt cảm thấy cực kỳ nhàm chán, sau khi ăn trưa, nàng liền an tĩnh ngồi ở trong sân, nhắm mắt lại ngủ mê man. Cũng may ánh mặt trời giữa trưa cực kỳ thoải mái, chiếu lên người vô cùng ấm áp. Bất tri bất giác, cứ thế mà ngủ.

      môi mềm mại, cảm xúc nhẵn nhụi khẽ vờn môi. Bùi Sắt thoải mái khẽ rên tiếng, rên xong giống như đột nhiên ý thức được cái gì, cả người cứng đờ, mở mắt.

      Rọi vào mắt là đôi con ngươi sâu thấy đáy, sáng ngời, lấp lánh ánh sáng như biển rộng buổi đêm, phiêu miểu*, câu hồn đoạt phách đồng thời lại khiến lòng người khiếp sợ. (*như có như )

      Bùi Sắt sửng sốt chừng ba giây đồng hồ, cho đến khi môi đau nhói, nàng mới đột nhiên tỉnh táo, giọng của U Ly gần ở bên tai: "Vì sao lại thích bổn vương? Lúc nàng hôn mê, gọi lên là bổn vương, vì sao chịu thừa nhận?"

      "Vương gia hẳn là nghe lầm, ta chưa bao giờ mớ." Bùi Sắt lườm cái, cảm thấy hơi thở của quanh quẩn ở chóp mũi, định đẩy xe lăn lui về phía sau, bánh xe lại bị U Ly giữ chặt.

      "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Bùi Sắt căm tức nhìn , trong lòng nàng biết, U Ly làm tất cả phải là muốn bức bách nàng, bức bách nàng ra tâm tư của mình, bức bách nàng cùng với . Nhưng chuyện này ràng thể nào.

      Nàng là người đại, U Ly là người cổ đại, tư tưởng khác biệt, thân phận cách xa, lại bản thân thê thiếp thành đoàn, quan niệm hôn nhân trái người. Nếu có ngày leo lên đế vị, tranh giành thiên hạ, dã tâm của hợp với ý nghĩ muốn an nhàn của nàng, đến lúc đó, bản thân vẫn phải rời .

      Cuộc sống nàng đơn giản chỉ là cả đời, nhưng nhất định phải là hai người ở chung chỗ, hoặc là giữ lại giấc mộng của nàng, hoặc là cấm cả đời.

      Bùi Sắt nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía U Ly càng lúc càng kiên quyết. Thay vì phải chịu chia lìa, thà rằng đừng bao giờ bắt đầu.

      "Ta hiểu ý của vương gia, nhưng dưa hái xanh ngọt, cho dù ngài vì ta mà suýt chút nữa bị phế bỏ hai chân, nhưng thích chính là thích, cảm động có nghĩa là tình . Vương gia thiếu nữ nhân, chỉ sợ điểm này có ai biết, cho nên hôm nay ta làm tất cả lần, Bùi Sắt ta, thích U Ly ngài."

      Thấy ánh mắt vốn tức giận của U Ly dần dần tản chuyển thành lạnh lẽo, bàn tay trong ống tay áo Bùi Sắt nắm chặt, nhưng lộ ra mặt nàng lại kiên quyết lạnh lùng hơn bất cứ lúc nào.

      U Ly lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn nàng lúc, sau đó, bàn tay cầm xe lăn chậm rãi buông ra, lại nhếch môi nở nụ cười: "Nhớ lời của ngươi hôm nay, từ nay về sau, nếu bổn vương còn động lòng trắc với ngươi, như vòng tay này"

      đột nhiên đưa tay cầm cổ tay Bùi Sắt, chỉ nghe “cạch” tiếng, vòng tay huyết ngọc vỡ vụn thành hai nửa rơi xuống đất. Bùi Sắt theo bản năng đưa tay đón lấy, cuối cùng dừng tại giữa trung, tay phải chuyển sang cầm tay trái, hướng về phía khí : "Hôm nay Bùi Sắt đa tạ vương gia thành toàn."

      Đối diện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ chốc lát sau, chỉ cảm thấy ánh mắt đặt người rời . Tới khi ngẩng đầu lên, bóng dáng U Ly biến mất trong sân, bỏ lại mình nàng nụ hoa mới chớm nở cây hồng mai ở góc viện cách đó xa, suy nghĩ mất hồn.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 75: Vây quét Thẩm gia

      Edit+Beta: Tử Liên Hoa 1612


      đột nhiên đưa tay cầm cổ tay Bùi Sắt, chỉ nghe “cạch” tiếng, vòng tay huyết ngọc vỡ vụn thành hai nửa rơi xuống đất. Bùi Sắt theo bản năng đưa tay đón lấy, cuối cùng dừng tại giữa trung, tay phải chuyển sang cầm tay trái, hướng về phía khí : "Hôm nay Bùi Sắt đa tạ vương gia thành toàn."

      Đối diện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ chốc lát sau, chỉ cảm thấy ánh mắt đặt người rời . Tới khi ngẩng đầu lên, bóng dáng U Ly biến mất trong sân, bỏ lại mình nàng nụ hoa mới chớm nở cây hồng mai ở góc viện cách đó xa, suy nghĩ mất hồn.

      Cũng biết qua bao lâu, cơn gió lạnh thổi tới, Bùi Sắt vô thức rụt cổ cái, kéo áo quấn chặt mình lại.

      Tính ngày, hôm nay chính là ngày hai tám tháng mười , là sinh nhật của nàng kiếp trước.

      Bùi Sắt nở nụ cười khổ, nếu nàng vẫn còn ở đại, lúc này chắc chắn là hưởng bữa trưa phong phú, sau đó ba bưng cái bánh ngọt cắm hai mươi ba ngọn nến chen vào cùng mẹ với nàng: sinh nhật vui vẻ.....

      "Sinh nhật vui vẻ."

      Bùi Sắt nắm chặt tay để ở trước ngực, giọng tự với mình.

      Ánh mặt trời chiếu lên người vẫn ấm áp như cũ, rọi vào huyết ngọc nằm mặt đất tạo thành ánh sáng lóa mắt.

      Bùi Sắt liếc qua, chuyển động xe lăn, giống như thấy hai đoạn ngọc vỡ kia, xoay người vào phòng.

      Lúc chạng vạng, dùng qua bữa tối, đại phu lại bôi thuốc cho nàng, trước khi còn : "Tổn thương do giá rét đùi nương bớt, có lẽ ngày mai nương có thể xuống giường thử bộ."

      Bùi Sắt thử cử động chân, quả nhiên cảm thấy nhàng hơn rất nhiều, sau khi tiễn đại phu, nàng bám vào đồ vật trong phòng vòng, mặc dù mệt tới toát mồ hôi, nhưng thấy hai chân có thể lại, trong lòng nàng tự nhiên vui mừng lắm lắm.

      Buổi tối ra ngoài thăm Bùi Nhiên, nàng ấy tỉnh lại, tinh thần cũng tốt, về phần cái chân bị thương, có lẽ nghỉ ngơi thêm hai ngày là có thể xuống giường lại như nàng hôm nay.

      Bùi Sắt quyết định chủ ý, chỉ cần vết thương tốt lên, nàng và Bùi Nhiên lập rời khỏi, tìm chỗ xa, yên lặng sống nốt quãng đời còn lại.

      Đưa tay mò vào trong lòng, lại sờ trúng khối huyết ngọc.

      "Xem ra về nhà là vô vọng, nhưng chỉ cần được tự do tự tại, cũng uổng công tới thế giới này lần." Bùi Sắt siết chặt huyết ngọc, cười tiếng.

      Cửa "Két" tiếng bị người đẩy ra, ánh sáng tràn vào, đợi lúc thấy người tới, nụ cười của Bùi Sắt cứng ở khóe miệng.

      "Vương phi còn chưa ngủ sao?" Tiết Tình mặc trang phục hộ vệ đứng ở cửa, thấy Bùi Sắt còn ngồi xe lăn hơi có vẻ kinh ngạc. "Vương gia vốn muốn thuộc hạ kinh động vương phi, xem ra là thể nào."

      Nàng nắm chặt vai cõng hành lễ, đưa trong tay cái bao bỏ lên bàn : "Đây là lộ phí vương gia phân phó lưu lại, còn có thuốc chữa trị tổn thương do giá rét, sau khi chúng ta , đại phu vẫn kiểm tra vết thương của vương phi và Bùi Nhiên nương như cũ, cho đến khi lành hẳn mới thôi, về phần người chăm sóc, thuộc hạ cũng an bài xong, sáng sớm ngày mai có người......"

      "Ngươi...... Các ngươi phải rồi hả?" Bùi Sắt chỉ cảm thấy cổ họng tắc nhẹn, nghe vào bất cứ điều gì, trong đầu chỉ lặp lặp lại câu "Sau khi chúng ta ......".

      Bọn họ muốn ? , là muốn mới đúng.

      Trong lòng chợt thấy chua sót, Tiết Tình đứng đối diện cũng kinh ngạc. "Sao vương gia lại với vương phi chuyện rời ......" Nhìn thấy sắc mặt Bùi Sắt cổ quái, nàng ta vội vàng ngậm miệng lại, hình như đoán được điều gì, nhất thời có chút co quắp. "Là thuộc hạ lắm mồm?"

      " sao......" Bùi Sắt khoát tay áo, sau khi phun ra hai chữ, trong lòng lại đau dữ dội, sợ Tiết Tình nhìn ra manh mối gì, nàng vội vàng chuyển xe lăn xoay người đưa lưng về phía cửa.

      Tiết Tình đợi lúc lâu vẫn nghe thấy nàng chuyện, nhất thời cũng đoán được tâm tư của nàng, chỉ đành phải lời từ biệt: "Vậy thuộc hạ xin cáo từ, vương phi bảo trọng."

      Thấy Bùi Sắt vẫn bất động như cũ, nàng ta chỉ đành khép cửa phòng, xoay người rời .

      Bên ngoài sân, U Ly toàn thân áo đen cưỡi lưng ngựa, trong bóng tối nhìn vẻ mặt của , bầu khí có chút vi diệu. Tiết Tình vốn tưởng rằng lần này vương gia rời đơn thuần là vì huyện vây quét Thẩm phủ, nhưng qua cuộc chuyện với Bùi Sắt vừa rồi, còn cả việc đột nhiên U Ly trở nên ít kiệm lời đủ để nàng ta đoán ra mấy phần: nhất định vương gia và vương phi có mâu thuẫn, hơn nữa còn phải là loại mâu thuẫn thông thường.

      "Vương gia, thuộc hạ để lại đồ trong phòng vương phi, chỉ là...... Mặc dù trong phòng tắt đèn, vương phi vẫn còn thức."

      Trong bóng tối, người cưỡi ngựa hình như khựng lại, lâu sau nàng ta nghe được đỉnh đầu câu thản nhiên: "Ừ".

      Tiết Tình ngẩng đầu lên, thấy vương gia nhà mình cưỡi ngựa chạy vội ra ngoài, trong lòng càng thêm kinh ngạc, vậy mà vương gia còn hỏi xem vương phi có gì hay vung roi rời , chỉ sợ lần này mâu thuẫn chỉ đơn giản như vậy.

      Trong lòng nàng ta hơi chần chờ, vội vàng theo sát xoay người lên ngựa, phía trước, gió bắc gào thét, bóng dáng U Ly biến mất khỏi tầm nhìn, chỉ có tiếng gió vù vù quanh quẩn ở bên tai mãi tiêu tan.

      Cả đêm, Bùi Sắt có chút buồn ngủ nào.

      Nửa đêm thời gian, biết rất đoàn người U Ly sớm rời , nàng lại vẫncố chấp muốn ra ngoài coi trộm chút, chỉ phủ thêm áo khoác, cửa bị gió chặn đẩy ra được. Cố gắng ra ngoài sân, tiếng gió càng rít gào lớn hơn, đưa tay thấy được năm ngón, trước mắt tối đen như mực cái gì cũng nhìn thấy, nhưng nàng vẫn nhìn về phía cửa thôn, suy nghĩ mất hồn.

      mặt lạnh lẽo, nàng đưa tay lau , lòng bàn tay ướt nhẹp, lúc này mới giật mình phát mình lại khóc. Nhất thời, nước mắt lại có chút ngừng được.

      Trái tim ràng chua xót, đau, mỗi chỗ trong thân thể đều kêu gào muốn ở chung chỗ với , nhưng nàng ép buộc mình thể, nếu có thể chọn, nàng cũng tình nguyện mình chỉ là nữ tử bình thường ở cổ đại, có thể để tướng công tam thê tứ thiếp, thậm chí có thể dốc hết cả đời nương tựa người kia, vì vui mà vui, vì buồn mà buồn, nhưng lại cố tình, trong ý thức của nàng có tư tưởng như vậy, nàng chịu được nam nhân của mình tam thê tứ thiếp, chịu được cuộc sống có tự do.

      U Ly là vương, là vương ở cổ đại, nàng là bình dân, là bình dân có tư tưởng của thế kỷ hai mươi mốt, thân phận bối cảnh tư tưởng đều cách xa, hai người như vậy sao mà ở cùng nhau được?

      Khóc đến mệt rồi, nàng chỉ là kinh ngạc đứng ở đó, cũng biết đứng bao lâu, vai chợt nặng, Bùi Sắt vừa cúi đầu, sau lưng có đôi tay kéo nàng lại.

      "A Sắt, sao lại đứng mình ở đầu gió thế này? Trời rất lạnh, Bị đông hỏng luôn rồi hả?" Bùi Nhiên vội vàng kéo nàng, cởi áo khoác khoác người mình xuống vội vàng bọc Bùi Sắt lại. "Sao vậy? Lúc buổi chiều còn tốt, sao giờ lại giống người mất hồn vậy?"

      Bùi Sắt chuyển mắt nhìn Bùi Nhiên lo lắng, lại nhìn đèn dầu được che chắn trong tay nàng ấy, khẽ nắm tay Bùi Nhiên : "Muội sao, đừng lo."

      Cảm nhận được ngón tay đặt mu bàn tay mình còn lạnh hơn cả băng, Bùi Nhiên lên tiếng, lại nhanh chóng chuyển động xe lăn kéo Bùi Sắt vào trong nhà: "Đừng an ủi tỷ, nếu muội muốn , tỷ hỏi, nhưng mặc kệ có chuyện gì, phải biết quý trọng thân thể của mình."

      Thương tổn chân Bùi Sắt chưa tốt hẳn, bị kéo có chút lảo đảo, vì vậy Bùi Nhiên buông nàng ra, cầm đèn vào trong nhà, lúc đến cửa phòng đứng ở đó, chờ Bùi Sắt vào, Bùi Sắt bất đắc dĩ, chỉ đành phải vào theo.

      Vào nhà vặn to đèn dầu lên, lúc này Bùi Nhiên mới thấy đôi mắt sưng đỏ của Bùi Sắt, nàng ta giật giật môi, muốn lại thôi, cuối cùng gì, cầm bình trà : "Muội nghỉ lát, tỷ lấy trà nóng."

      "Tỷ tỷ, ——" Bùi Sắt muốn cần, nhưng thấy Bùi Nhiên nhìn ánh mắt của nàng, nhất thời trong lòng chua xót ra lời.

      lâu lắm, quả nhiên Bùi Nhiên cầm bình trà nóng trở lại, ly trà ấm áp đưa tới tay Bùi Sắt, được ly nóng sưởi ấm, cả người cũng ấm áp ít.

      Bùi Nhiên lời nào, quay đầu lại bưng nước tới cho Bùi Sắt ngâm chân, cứ như vậy, nàng ấy vẫn lời nào, cuối cùng im lặng ra khỏi phòng, để lại mình Bùi Sắt.

      Ngâm nước nóng, trong lòng Bùi Sắt biết có cảm thụ gì. Tuy Bùi Nhiên chỉ là tỷ tỷ danh nghĩa nhưng còn thân thiết hơn cả thân tỷ (chị ruột) của nàng, cho tới bây giờ đều sắm vai nha hoàn, từ Kình quốc đến Kỳ quốc, đường cẩn thận chăm sóc.

      Ở thế giới này có thể có được người thân, Bùi Sắt nàng may mắn nhường nào?

      Thương thế rất nhanh tốt lên. Hai người Bùi Sắt Bùi Nhiên thu thập hành lý xong liền tính toán rời khỏi thôn Lục Hà.

      Chỉ là hai người còn chưa ra khỏi thôn phát đầu đường có rất nhiều người tụ tập, hình như bàn luận gì đó.

      Siết chặt túi, Bùi Sắt Bùi Nhiên liếc mắt nhìn nhau, về phía đám người.

      vất vả chen đến đằng trước, lúc này mới phát ra là mọi người vây xem nhóm người bị trói, quỳ ở cửa thôn.

      người cầm đầu, tóc tai bù xù, ánh mắt lại rạng rỡ, có chút sợ hãi nào, phía sau hình như là cả nhà, thậm chí có đứa trẻ khóc gọi mẹ nhưng lão nhân đằng trước vẫn nhăn mày lấy lần.

      "Sao lại là bọn họ?" Bùi Nhiên kinh ngạc.

      Làm sao người của Trầm gia lại vô cớ bị trói, quỳ gối ở nơi này, sau khi hỏi thăm mới biết, là Huyện thái gia tới đây thăng đường, thẩm tra xử lý chuyện Thẩm gia coi rẻ mạng người.

      Bùi Sắt lắc đầu cái. Nàng cũng biết chuyện là thế nào, gia đinh trong Trầm gia đều là cao thủ, có ai có thể bắt bọn họ, còn có cả năng lực mời Huyện thái gia tới? Trong lòng Bùi Sắt đột nhiên giật mình cái, chẳng lẽ là ?

      U Ly cũng biết lão gia Thẩm gia là ông ngoại nàng, đương nhiên xuống tay cần phải nể mặt.

      Sắc mặt nàng khẽ biến đổi, vội vàng kéo Bùi Nhiên : "Tỷ tỷ, có thể chuyện đơn giản như vậy, bọn họ xử tuy kịch liệt, nhưng rốt cuộc vẫn là người thân của mẫu thân, xử lý thế này, chỉ sợ bọn họ có kết quả tốt."

      Nhét cái bọc trong tay cho Bùi Nhiên, Bùi Sắt nhìn về phía hai thị vệ đứng đó, với Bùi Nhiên: "Tỷ chờ ở đây, muội tìm U Ly?"

      "A Sắt, ý của muội là...... Là ngài ấy?" Bùi Nhiên kéo nàng, suy nghĩ trong lòng chút, kinh ngạc hỏi.

      "Bỗng dưng xảy ra chuyện này, bình dân bách tính nào có năng lực làm vậy, trừ U Ly còn có ai?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :