1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạo quân thiếp vốn khinh cuồng - Yên Mộc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 46: U Hi Nhiên muốn mời

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Nghe địa điểm săn thú lần này là khu rừng thuộc hoàng gia, cách kinh thành cũng xa, nửa ngày là tới.

      Bùi Sắt nghe tiếng ồn ào bên ngoài nên tỉnh lại, bên ngoài hoàn toàn có người nào, cũng may cách đó xa, Bùi Nhiên trò chuyện với mấy thị thấy bên này có động tĩnh vội vàng chạy tới.

      "Xem muội đấy, ngủ suốt buổi chiều rồi!" Dìu nàng xuống xe, Bùi Nhiên lộ vẻ mặt trách cứ.

      Lúc này Bùi Sắt mới giật mình, ra là xế chiều rồi.

      "A Sắt, tỷ dẫn muội xem lều của chúng ta, đây chính là chỗ cực tốt đấy." tới chỗ này, Bùi Nhiên chuyển sang mặt mày hớn hở.

      Bùi Sắt hiểu nàng ấy cực tốt rốt cuộc là chỉ cái gì, chỉ là đợi tới lều mới biết, hoá ra là như vậy. Cũng biết có phải bởi vì lúc nãy U Cầm Ca xuống xe khiến bọn hạ nhân cho là nàng được sủng ái hay , vì vậy trong lều cực kỳ vắng vẻ, hơn nữa thị vệ ở lại canh gác cũng nhiều.

      biết biến khéo thành vụng, cứ như vậy, cũng làm cho hai người có cơ hội trốn chạy tuyệt vời.

      Bùi Nhiên để Bùi Sắt nghỉ ngơi trong lều, còn mình chạy ra ngoài, lâu sau, chỉ nghe bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng gọi, nàng còn biết xảy ra chuyện gì, liền nghe được Bùi Nhiên la lên: "A Sắt, mau tới giúp tỷ tay!"

      Bùi Sắt cuống quít ra khỏi lều, thấy Bùi Nhiên kéo người đàn ông về phía này.

      Trong lòng nàng kinh hãi: "Tỷ tỷ, đây là......"

      "A Sắt, còn cách nào khác, nếu như muội muốn rời , phải có người thay chúng ta ở lại chỗ này." Đứng ngược sáng, mặt Bùi Nhiên thoáng qua vẻ khác thường.

      "Tỷ tỷ......" Bùi Sắt lẩm bẩm: "Muội chỉ muốn rời , muốn giết người."

      "Nhưng nếu như sau trận hỏa hoạn, trong lều có thi thể, đến lúc đó hai thị vệ canh gác này cũng bị phán tội làm việc thất trách, hẳn phải chết thể nghi ngờ." Kế hoạch của họ chính là sau khi lén rời , cho cây đuốc đốt lều, kim thiền thoát xác.

      Bùi Sắt kinh ngạc đứng tại chỗ, lời của Bùi Nhiên thể nghi ngờ là rất có đạo lý, nhưng dù sao cũng là hai mạng người......

      "A Sắt......" Chợt nghe được tiếng gọi, hẳn là có người tới.

      Bùi Sắt cả kinh, nhìn thị vệ hôn mê trong tay Bùi Nhiên, kịp nghĩ nhiều vội vàng chạy ra ngoài.

      U Hi Nhiên xoay người xuống ngựa, cả người áo đỏ cực kỳ bắt mắt.

      "A Sắt......" vội vàng bước hai bước, bỗng nhiên ngừng lại, có chút bứt rứt gọi: "Tam tẩu......"

      Thấy là , Bùi Sắt được tự nhiên : "Sao ngươi lại tới đây?"

      "Đệ tới thăm tam tẩu chút." Dứt lời tới lều của Bùi Sắt, làm như có chuyện gì xảy ra : "Tam tẩu ở trong lều cả buổi chiều cũng chán sao?"

      Trong lòng Bùi Sắt quýnh lên, vội vàng tiến lên cản , lại nghĩ ra lý do gì, dưới tình thế cấp bách đành phải : "Có chán cũng có cách nào, có chỗ để , đành phải ở trong lều ngây ngốc."

      " sao?" nghĩ rằng U Hi Nhiên lại đột nhiên dừng bước, xoay người lại, đè xuống vẻ hi vọng trong mắt. " bằng đệ đưa tam tẩu săn thú, đệ bảo đảm, trước khi tam ca trở lại nhất định đưa tẩu về."

      Bùi Sắt ngẩn ra, lại thấy Bùi Nhiên từ trong lều ra ngoài, đứng từ xa khẽ gật đầu với nàng.

      Bùi Sắt suy nghĩ chút, : "Được, chỉ là, ta phải dẫn theo nha hoàn của ta!" Nàng chỉ về phía Bùi Nhiên.

      U Hi Nhiên thèm nhìn tới, vui sướng đáp: "Chuyện này có khó khăn gì đâu, Lâm Phong, mang nàng đuổi theo."

      Vừa dứt lời cũng biết từ đâu nhảy ra thị vệ, lại còn dắt theo con ngựa, Bùi Sắt kịp suy nghĩ thêm gì, chợt nghe sau lưng có tiếng gọi: "Tam tẩu, mau lên đây."

      Bùi Sắt quay đầu lại, thấy U Hi Nhiên biết lên ngựa từ lúc nào duỗi tay về phía mình, gương mặt còn xinh đẹp kiều mị hơn cả nữ nhân, mắt phượng tràn đầy vui sướng.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 47: Làm cho Đoan vương xỉu

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Bùi Sắt vươn tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, nàng nương theo sức kéo của U Hi Nhiên vững vàng ngồi lưng ngựa.

      U Hi Nhiên ôm chặt nàng, vung roi đánh lên mông ngựa, con ngựa hí tiếng phi ra ngoài. Phía sau , Lâm Phong mang Bùi Nhiên theo sát.

      Chạng vạng tối gió có chút lạnh, gió lớn tấp vào mặt, con ngựa lao băng băng trong rừng , trong nháy mắt đó, trong đầu Bùi Sắt chợt trống rỗng, dường như trước mặt là cỏ xanh nước biếc, thảo nguyên mênh mông bát ngát, còn nàng ngồi lưng ngựa, mặc kệ cho ngựa chạy tự do*. (Nguyên tác là “tín mã do cương”. Tín: tùy ý, mặc kệ| mã: ngựa| do: thuận theo, nghe theo| cương: dây cương.)

      "A ——" Đột nhiên nàng giang tay hướng về phía rừng rậm hô to tiếng, con ngựa bị dọa sợ hí tiếng, hai chân hất lên. Bùi Sắt giật mình, quay đầu lại ôm chặt eo U Hi Nhiên theo bản năng. Cả người U Hi Nhiên cứng đờ, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, ổn định con ngựa, cười đùa vỗ vỗ Bùi Sắt : "Sao lần này lại sợ thế? Vẻ nhiệt tình buông thả vừa rồi đâu mất rồi?"

      Bùi Sắt tức giận trừng mắt nhìn , chợt thấy U Hi Nhiên nghiêm mặt, nàng còn chưa kịp phản ứng, thấy rút mũi mũi tên từ sau lưng, nhìn chằm chằm sau lưng Bùi Sắt giọng : "Đệ đưa tẩu đồ tốt."

      Bùi Sắt còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe bên tai "Vèo" tiếng, mũi tên lao vào rừng rậm.

      U Hi Nhiên cười cười xuống ngựa nhặt con mồi, phía sau , Lâm Phong mang theo Bùi Nhiên tới.

      "A Sắt."

      Bùi Nhiên xuống ngựa tới trước mặt nàng, ngừng ra hiệu, Bùi Sắt có chút khó xử nhìn U Hi Nhiên ở trong rừng cái, lại nhìn Lâm Phong đứng nghiêm cách đó xa, giọng : "Bọn họ có võ công, chúng ta như thế nào?"

      "Muội cầm cái này, sau đó lo liệu vương gia, tỷ giải quyết thị vệ của ngài ấy, vậy là được rồi chứ?" Bùi Nhiên kín đáo đưa cho Bùi Sắt gói thuốc, Bùi Sắt kịp từ chối, phía sau U Hi Nhiên xách con thỏ trắng lại gần.

      "Cho tẩu." U Hi Nhiên có chút hưng phấn nhìn Bùi Sắt, ánh mắt lại chú ý nét mặt của nàng, dời nửa phần.

      đùi con thỏ trắng có máu, nhưng chỉ là phần , hiển nhiên vết thương cũng sâu.

      Bùi Sắt kinh ngạc nhận lấy, nắm chặt gói thuốc trong tay, ngẩng đầu cười cười với : "Cám ơn......"

      Lập tức U Hi Nhiên cười xấu hổ. "Tẩu thích là tốt rồi." Dứt lời chỉ vào rừng rậm : "Vừa rồi tẩu la như vậy, bao nhiêu con mồi đều bị dọa chạy hết, xem ra chúng ta phải sâu vào trong rồi."

      Bùi Sắt im lặng phía sau gật đầu cái.

      "Vương gia, vậy chúng nô tì chờ ở đây." Sau lưng, Bùi Nhiên chợt lên tiếng, U Hi Nhiên thản nhiên gật đầu cái, cũng thèm nhìn bọn họ, kéo Bùi Sắt vào trong rừng sâu.

      Bùi Sắt quay đầu lại, chỉ thấy Bùi Nhiên dùng sức trợn mắt nhìn. Nàng gật đầu cái, cảm thấy gói thuốc trong tay càng lúc càng nóng phỏng.

      "U Hi Nhiên......" tới chỗ sâu, phía trước U Hi Nhiên toàn tâm toàn ý tìm con mồi, Bùi Sắt mở miệng, có chút chần chừ.

      "Sao vậy?" Thấy nàng kêu tên , U Hi Nhiên quay đầu lại, trong mắt lóe sáng.

      "Cái đó...... Ta tê chân, được......" Bùi Sắt đứng tại chỗ, uất ức ngồi xổm xuống .

      "Tê chân?" U Hi Nhiên hiển nhiên sợ run lên, nhưng chỉ là chốc lát bật cười, xoay người ngồi xổm xuống trước mặt Bùi Sắt. "Vậy đệ cõng tẩu."

      Bùi Sắt do dự nhìn bóng lưng trước mặt, rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm ra gói thuốc ra.

      Giấy vừa mở ra, bột liền theo gió tan vào trong khí, Bùi Sắt ngừng thở, mắt thấy U Hi Nhiên khựng lại, ngay sau đó vô lực ngã xuống, trong lòng nàng chỉ cảm thấy áy náy, dù sao dọc đường người ta chỉ lo vắt óc tìm cách chọc nàng vui vẻ, mà nàng lại lợi dụng .

      *********

      Lúc lên đường, Bùi Sắt chỉ tâm toàn tâm toàn cùng Bùi Nhiên tìm kiếm đường ra, thỏ trắng trong tay ôn thuận nằm trong ngực nàng, hề gây rắc rối.

      "Nhanh, mấy người các ngươi qua bên kia tìm chút, mấy người các ngươi theo ta sang bên này......"

      Hai người ước chừng nửa canh giờ đột nhiên nghe được tiếng hô to, cách đó xa có đội người cầm đuốc đứng đó.

      "Có phải bọn họ tìm chúng ta ?" Bùi Sắt có chút sợ, xoay người nhìn Bùi Nhiên, thấy sắc mặt nàng ấy tái nhợt, hiển nhiên cũng nghĩ giống nàng.

      "Nếu tìm được nhiếp chính vương, các ngươi cũng mang đầu tới gặp ta! mau!" Chỉ thấy dẫn đầu ra lệnh tiếng, đám người xung quanh lập tức tản ra.

      Trong lòng Bùi Sắt cả kinh, ra là bọn họ tìm U Ly.

      Chỉ là...... lẽ U Ly mất tích?

      "Bọn họ tới đây rồi, A Sắt, mau......" Trong lòng suy nghĩ, Bùi Nhiên chợt đưa tay kéo nàng.

      Bùi Sắt vội vàng nhấc váy theo Bùi Nhiên vào rừng rậm.

      Lúc này trời tối đen, đưa tay thấy được năm ngón. Bùi Sắt cùng Bùi Nhiên luồn lách nhanh chóng về phía trước, cho đến khi sau lưng còn tiếng nữa, hai người mới thở phào nhõm.

      " may là bị phát ...... A ——" Bùi Sắt vỗ ngực may mắn, đột nhiên lại trượt chân, phía dưới hẳn là trống , ràng nghe được tiếng Bùi Nhiên kinh hô đầu, nhưng cũng biết nàng lăn tới chỗ nào, chỗ ma sát với mặt đất đau rát, nàng đầu váng mắt hoa, thân thể chợt dừng lại, đột nhiên tiếng kêu rên từ dưới người truyền đến. Ý thức của Bùi Sắt , trước mắt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 48: Oan gia ngõ hẹp, gặp nhiếp chính vương

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Sâu trong khu rừng thuộc hoàng gia, mấy chục người áo đen vây quanh nam tử hắc y.

      "Gia, lúc bọn thuộc hạ đuổi vào sâu trong rừng tìm được ngựa của nhiếp chính vương nhưng vẫn thấy người đâu, tuy nhiên lại phát cái này bên cạnh sườn núi, đoán rằng nhiếp chính vương ngã xuống sườn núi rồi."

      Nam tử áo đen nhận lấy mảnh vải rách do hắc y nhân đứng phía sau dâng tới. Vải gấm thượng hạng dùng tơ vàng chỉ thêu long văn (họa tiết hình rồng), ngay cả râu rồng cũng được thêu vô cùng tinh tế, vừa nhìn biết là đồ trong cung. Nam tử áo đen nheo mắt vò chặt mảnh vải trong bàn tay, ra lệnh cho người sau lưng: "Sườn núi này là do lúc trước tiên đế muốn vây quét con mồi sai người đào ra khe núi sâu, chỉ có duy nhất lối ra. Các ngươi canh chừng ở lối ra, lần này chỉ cho phép thành công, được phép thất bại."

      "Dạ!"

      Đợi hắc y nhân lui ra hết, nam tử áo đen mới chậm rãi về phía doanh trạ.

      "Gia, ngài trở lại, xảy ra chuyện lớn rồi!" Có thị vệ nhanh mắt nhìn thấy , lập tức tiến lên.

      "Chuyện gì?" Nam tử thản nhiên mở miệng, trong đôi mắt sáng như ngọc hề có chút xao động nào.

      "Thị vệ được phái tìm nhiếp chính vương chết hơn nửa, những người trở về được báo lại đường gặp phải đám thích khách võ công cao cường, chỉ sợ là nhiếp chính vương gặp phải bất trắc. Kiến vương tự mình dẫn nghìn ngự lâm quân vào rừng trước, Hiền vương đích thân cưỡi ngựa , chỉ vậy, Đoan vương với hộ vệ của ngài ấy hiểu sao lại bị ngất trong rừng, Tấn vương phi mất tích, giờ doanh trướng bị hỏng, vương gia cũng đừng loạn nữa."

      Trong lòng nam tử áo đen cả kinh, ánh mắt khẽ xao động. Người của vừa gặp xong, cũng báo lại chuyện này, như vậy chứng tỏ kẻ bọn thị vệ gặp phải phải người của ...... Chẳng lẽ còn có người khác muốn đẩy nhiếp chính vương vào chỗ chết sao?

      ***

      Bùi Sắt cảm thấy đầu rất nặng, toàn thân từ xuống dưới đều như bị kim châm, đau đến muốn rách ra.

      Nàng nhếch miệng mở mắt ra, trong tầm mắt mông lung đột nhiên phát đôi mắt nhìn mình chằm chằm, con ngươi đen nhánh như vực sâu thấy đáy, giống như sơ sảy cái là lập tức bị hút vào.

      "A ——" Nàng hét lên tiếng, hoảng sợ xòe tay che mắt lại, miệng kêu loạn: "Cút ngay...... Cút ngay...... Đồ đáng chết, mau cút ra chỗ khác......"

      "Ngươi ai là đồ đáng chết?" Đột nhiên giọng rời rạc vang lên đỉnh đầu nàng, Bùi Sắt kinh hãi, dù la hoảng cũng lập tức ngưng bặt.

      Nàng có chút khó tin thả tay xuống nhìn về phía cái bóng kia, đến lúc nhìn là ai "vụt" cái liền bật lên, rồi lại bởi vì đau nhức đùi đột nhiên truyền tới mà ngã lăn ra đất, đau tới nhe răng trợn mắt.

      "Ai ui ——" Nàng kinh hô ôm chân.

      "Ngu ngốc!" Người bên cạnh chỉ lạnh lùng phun ra chữ rồi lại thản nhiên ngồi xuống bên cạnh đống lửa, nhàn nhã nướng con mồi trong tay.

      "Ngươi mới ngu ngốc!" Bùi Sắt giận đến kêu lên, nhìn thấy dùng ánh mắt lạnh lẽo quét tới bị dọa tới mức rụt cổ lại, dám thêm lời nào.

      Ngẩng đầu nhìn bốn phía, mọi thứ tối đen như mực, hòn đá phía dưới ấn vào người người sinh đau, Bùi Sắt nhớ lại chuyện bị lăn xuống núi lúc trước, xem ra đau đớn người chính là do những cục đá này gây ra.

      Chỉ là, tại sao U Ly cũng ở nơi này?
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 49: Thịt thỏ và thịt người

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Thấy nàng nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, U Ly lạnh lùng liếc nàng cái, sau đó xé thịt con mồi trong tay đưa cho nàng, : "Có ăn hay ?"

      Bùi Sắt nuốt ngụm nước bọt theo bản năng, cũng biết mình ngủ bao lâu, bây giờ tỉnh lại là đói đến phát sợ, hơn nữa, miếng thịt trong tay U Ly tỏa ra hơi nóng hầm hập, mùi thơm tỏa ra bốn phía, vô cùng hấp dẫn.

      Nàng ra vẻ tình nguyện vươn tay nhận lấy, nhìn thấy dưới đáy mắt U Ly thoáng qua vẻ khinh thường, nàng hung ác trợn mắt nhìn , sau đó cũng thèm làm bộ, há to miệng ngoạm miếng.

      Mặc dù có gia vị, vậy mà thịt này lại non mềm ngon miệng tới khác thường, ngon vô cùng. Bùi Sắt kinh ngạc về tay nghề của U Ly, ngẩng đầu nhìn về người ăn rất tao nhã ở đối diện, có chút cà lăm hỏi "Đây là thịt gì?"

      "Thịt thỏ." U Ly thản nhiên liếc nàng cái.

      Hai chữ ngắn gọn khiến Bùi Sắt bỗng nhiên cả kinh, ngay sau đó dường như nàng nhớ đến cái gì, nhìn bốn phía dò hỏi: "Lúc ta rơi xuống có ôm thỏ, đùi nó còn bị thương, ngươi có thấy nó ?"

      Thỏ bị thương tất nhiên thể chạy xa.

      Vừa dứt lời, ngờ nghe vậy lại dùng ánh mắt U Ly "Ngươi rất ngu ngốc" nhìn nàng cái, sau đó nhàng khạc ra câu: "Chẳng phải là ngay trong tay ngươi sao."

      Nhất thời Bùi Sắt hoảng sợ tới mức ném thịt trong tay ra xa, lại liều chết nôn ọe. Nàng vươn tay với vào cổ họng, lại dùng sức ép bụng, lại liều mạng nôn, đến cuối cùng nước mắt tràn ra đầy mi mà vẫn nôn ra được chút nào.

      U Hi Nhiên ngồi đối diện mặt mày hớn hở, : "Ta đưa ngươi chỗ thịt ngon."

      Trong lòng Bùi Sắt khó chịu, rốt cuộc nhịn được bật khóc.

      bên U Ly nhìn nàng, lạnh lùng lên tiếng: "Cũng chỉ là con thỏ, có cần tới mức đấy ?"

      "Đối với ngươi mà nó dĩ nhiên chỉ là con thỏ, nhưng đối với ta ......" Đột nhiên Bùi Sắt hô to ra tiếng, nhưng khi nhìn thấy con ngươi lạnh lùng của U Ly, toàn bộ lời phía sau đều bị nuốt ngược trở lại, nàng chỉ cảm thấy chuyện tình cảm với loại người máu lạnh này đúng là đàn gảy tai trâu.

      Nàng dừng lại khóc thút thít, khổ sở ngồi vào bên, dựa vào vách đá sau lưng lời nào.

      U Ly nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm đột nhiên càng thêm lạnh lẽo, ngay cả vẻ mặt cũng có phần khắc nghiệt: "Hôm nay ngươi thỏ mà đau lòng, nhưng nếu có ngày, ngươi bụng ăn no, đói đến mức gần như tuyệt vọng, trong lòng chỉ còn ý nghĩ duy nhất là phải sống, đừng đặt trước mặt ngươi là con thỏ mang đầy ý nghĩa, cho dù là thi thể của người thân ngươi, ngươi cũng ăn được."

      Cả người Bùi Sắt run lên, thể tin quay đầu lại, chỉ thấy U Ly tao nhã ăn thịt, giống như khí lạnh sắc nhọn vừa phát ra chỉ là ảo giác của nàng.

      Nàng ôm đầu gối nhìn hồi lâu, lại chợt thấy phần thịt đưa cho nàng: "Ngày mai còn phải tiêu hao thể lực, nếu muốn còn sống ra ngoài, trước hết đừng có để mình đói quá mà hôn mê."

      Bùi Sắt phân vân lúc, thấy U Ly đưa thịt lại gần thêm, nàng do dự chút, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.

      cảm nhận được thịt trong miệng có ngon hay , mặc dù nhạt như nước ốc, nàng cũng ép buộc mình phải nuốt xuống.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 50: Chăm sóc ban đêm

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      cảm nhận được thịt trong miệng có ngon hay , mặc dù nhạt như nước ốc, nàng cũng ép buộc mình phải nuốt xuống.

      Bụng no rồi, đau đớn người dường như cũng giảm bớt ít, Bùi Sắt dựa vào vách đá muốn nhắm mắt ngủ, lại chợt cảm giác trước mắt tối sầm lại, hẳn là U Ly đứng dậy tới trước mặt nàng.

      Thân thể Bùi Sắt chấn động, chợt ngồi thẳng người, lời nào, lại cực kỳ phòng bị nhìn chằm chằm.

      U Ly cười lạnh tiếng, ngồi xổm xuống, đưa tay nhấc bắp chân nàng lên.

      Ấm áp từ lòng bàn tay của truyền lan tới đùi, Bùi Sắt kinh hãi, kêu lên theo bản năng: "Ngươi muốn làm gì, hí ——" Nàng vừa cử động, đau đớn chân chợt lan vào tận cốt tủy, đau tới mức nên lời.

      U Ly lại dùng ánh mắt "Ngươi rất ngu ngốc" nhìn nàng, lâu sau mới lên tiếng : "Nếu phải ngươi ngã ở người bổn vương, coi bổn vương thành đệm thịt, ngươi chỉ có vài vết thương như vậy thôi sao?"

      Trong nháy mắt Bùi Sắt trợn trừng hai mắt, miệng thiếu chút nữa há thành hình chữ "o", U Ly lạnh lùng nhìn nàng cái, thò tay tháo giày của nàng.

      Mu bàn chân sưng phù lên, ngay cả mắt cá chân cũng sưng nhìn ra hình dáng ban đầu, chỉ chạm khẽ cũng đau. Biết kiểm tra thương tích cho mình, Bùi Sắt cũng tiện gì, để mặc .

      U Ly nhìn vào mắt nàng, cũng biết là suy nghĩ gì, con ngươi sâu thẳm khiến trong lòng Bùi Sắt run lên. lát sau, lấy ra hộp thuốc cao từ trong vạt áo trước ngực.

      Ngón tay thon dài mở chốt, bên trong là nửa hộp dược cao màu xanh nhạt. thoa dược cao thoa lên chỗ bị sưng, Bùi Sắt cảm nhận được cảm giác mát mẻ, lạnh lẽo như tơ lụa thấm vào tim gan, cực kỳ thoải mái, trong nháy mắt đó, cảm giác đau chân giảm ít.

      "Cầm lấy, mỗi ngày bôi ba lần, quá ba ngày, chân của ngươi hoàn hảo như ban đầu." U Ly ném hộp thuốc vào trong tay nàng, sau đó tự chọn vị trí ngồi xuống, nhắm mắt lại.

      Bùi Sắt hiếu kì cầm lọ dược cao, ngờ thuốc này lại tốt như vậy, nếu bình thường chân bị thương nặng như vậy, qua năm sáu ngày chỉ sợ là khó có thể xuống giường được.

      Nàng như nhặt được trân bảo nhét vào trong ngực, ngay sau đó lại nhìn U Ly giống như ngủ thiếp bên cạnh cái, yên tâm kéo chặt vạt áo dựa vào vách đá ngủ.

      Cũng biết trải qua bao lâu, đống lửa dần dần lụi , tiếng sói tru thỉnh thoảng vang lên đỉnh đầu, Bùi Sắt bị lạnh mà tỉnh lại, vừa thấy rét vừa thấy sợ. Nhìn sang U Ly hình như ngủ thiếp , gò má tuấn mỹ, đường cong khuôn mặt sắc nét, nhất thời nàng khỏi ngây dại.

      Nghe người môi mỏng thường bạc tình, cũng biết có đùng hay .

      Mà người này mặc dù thường ngày khí thế khiếp người, nhưng tại nhìn nhắm mắt lại cũng thu lại hơn phân nửa khí thế, xem ra càng giống như người bình thường, để cho người ta có thể đến gần chút. Bùi Sắt thử dịch người, ngờ lúc này U Ly lại đột nhiên mở mắt ra, dọa nàng sợ đến mức vội vàng quay .

      Sau lưng truyền tới tiếng động, sau đó bên cạnh đột nhiên nhiều thêm người, giọng của U Ly dường như mang theo ý cười: "Lạnh rồi? Tạm thời bổn vương đành hi sinh làm đệm thịt cho ngươi lần nữa."

      vươn tay, Bùi Sắt mè nheo xoay người lại nhìn , nhìn thấy hai cánh tay xòe ra, sắc mặt đỏ lên, trong nháy mắt đó, cũng biết thế nào, đầu lại nóng lên, chợt nhào vào trong ngực U Ly.

      Hơi ấm phả vào mặt, mùi long tiên hương người quanh quẩn ở chóp mũi cực kỳ dễ ngửi. khắc kia trong đầu Bùi Sắt chỉ còn lại tin tưởng, bất chấp tất cả nhắm mắt ngủ.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :