1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bạo quân, ta đến từ cục tình báo quân đội 9! - Tiêu Tương Đông Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42.2:

      "Hự!"

      Người tới đau đớn thét lớn lui về phía sau hai bước, sau khi ổn định thân thể liền nhanh chóng hướng Thanh Hạ áp sát.

      thanh chiến đao mang uy lực cực lớn từ cao chém xuống, Thanh Hạ ngay lập tức lăn vòng tránh thoát đao phong, đồng thời nhanh nhạy rút ra chủy thủ giấu trong nhuyễn giày, dựa theo cảm giác hướng đến người nọ động thủ.

      Tuy nhiên người tới cũng là kẻ có thân thủ rất cao nên dễ dàng ngăn chặn thế tới rào rạt chủy thủ trong tay nàng, ánh mắt Thanh Hạ trong bóng đêm xẹt qua tia sắc bén, chủy thủ loé lên ánh sánh lạnh lẽo, nghiêng người khuỵ gối đối với bàn chân người nọ đâm xuống.

      "Hừ!"

      tiếng hừ lạnh trầm thấp của nam nhân nhất thời vang lên trong gian, Thanh Hạ động mạnh khuỷu tay trái ngăn chặn động tác vung đao chém xuống của đối phương, tay phải cầm trụ mắt cá chân của , thân hình hữu lực lay động liền đem đối phương hung hăng quật ngã mặt đất.

      " được nhúc nhích!"

      Thanh chủy thủ dày đặc hàn khí trong nháy mắt kề sát động mạch chủ của đối phương, Thanh Hạ lạnh lùng lên gối đá mạnh vào phần bụng của , lăng lệ quát.

      loạt những động tác liền mạch diễn ra đến năm giây thời gian nhưng hoàn toàn thể xuất tốt chất siêu cường của bộ đội đặc chủng.

      Nam nhân thở hổn hển từng ngụm lại từng ngụm, trong ánh sáng sắc bén của đao phong có pha lẫn loại hơi thở đặc thù của quân nhân.

      Thanh Hạ ép sát người nam nhân, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai?!"

      "Ngươi là nữ nhân?"

      Bị Thanh Hạ lãnh lệ tra xét nhưng nam nhân kia chẳng những có trả lời mà ngược lại cất giọng kinh nghi hỏi.

      Thanh Hạ thấy trả lời liền nắm chặt nắm đấm hướng đến phần bụng của nện xuống quyền mạnh.

      Nam tử thoáng chốc đau đớn khom người kêu rên, tuy nhiên là lại thể phát ra bất kì thanh nào.

      "Là ta hỏi ngươi!"

      Thanh lạnh lẽo phát ra từ nơi khoé môi của Thanh Hạ, thể trách nàng thủ đoạn tàn nhẫn, tại nếu thân phận của nàng bị bại lộ chẳng những bản thân chết có chỗ chôn thân mà còn liên lụy đến Dương Phong, nàng hiển nhiên thể cẩn thận hành động.

      " nương, xin dừng tay!"

      thanh thương lão từ trong góc tối đột nhiên vang lên, Thanh Hạ kinh hãi, nghĩ tới nơi này còn có người khác, hơn nữa ở khoảng cách gần như vậy mà nàng lại hề phát giác ra.

      "Chúng ta bất quá chỉ là người qua đường cùng nương quen biết, tình trước mắt vốn dĩ là các hiểu lầm nên thỉnh nương hãy thả bằng hữu của ta ra."

      "Hiểu lầm?!"

      Thanh Hạ lạnh giọng lập lại hai từ trong câu của lão, kinh ngạc trong nội tâm chỉ giằng co trong thoáng chốc liền trở về bình tĩnh như lúc ban đầu, trong bóng tối nàng khẽ nhướng mày trầm thanh hỏi ngược lại: "Nếu phải bản thân ta mệnh lớn khả năng sớm chết ở dưới tay của , ngươi thế nhưng lại với ta chỉ là hiểu lầm có phải hay quá nhàng ?!"

      Trong bóng đêm trận trầm mặc, đến nửa khắc ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng đột nhiên dấy lên, Thanh Hạ thân hắc y bó sát người chỉ trong thoáng bại lộ trong gian, khăn che mặt màu đen khuôn mặt càng phụ trợ ràng đôi mắt phượng sâu thẳm, dáng yểu điệu dáng người ở trong bóng đêm tràn ngập lực lượng cùng mỹ cảm, nàng như cũ nửa ngồi nữa quỳ áp sát người nam nhân, chủy thủ sắc bén kề tại yết hầu của , mắt phượng lạnh lùng nhìn đám người bao vây trước mặt mình.

      Ước chừng hơn hai mươi bóng dáng mặc y phục vải thô màu xanh đen mang mặt nạ huyền thiết tĩnh mịch đứng trong góc tối, chỉ cần nhìn lướt qua liền có thể nhận thấy tất cả bọn họ đều là cao thủ võ học.

      vị lão nhân lưng gù râu tóc bạc trắng đứng ở chính giữa đám người, bên cạnh lão là cỗ kiệu lẳng lặng nằm bên trong trong bảo vệ của đám người xung quanh, mành che kiệu màu xanh trầm tĩnh bất động có nửa điểm gợn sóng.

      Hai mắt lão giả ôn hòa nhìn về phía Thanh Hạ, trầm thanh : " nương, nếu chúng ta nếu muốn giết ngươi ngươi cũng còn bình yên vô đứng ở chỗ này như tại!"

      Lời của lão cực kì khách khí, tuy nhiên Thanh Hạ vẫn biết bọn họ tuyệt đối có thực lực này.

      Chỉ theo cách bọn họ giấu thân hình trong bóng đêm nhưng khiến nàng phát giác ra liền đủ biết những người trước mắt thực lực tuyệt đối thể khinh thường.

      Phía trước bọn họ phái ra người đến phục kích nàng hẳn chỉ là để dò xét chứ hề có sát tâm, ngược lại chính nàng hiển lộ ra năng lực chiến đấu siêu cường mới làm cho đối phương hiểu lầm.

      "Vân lão, để nàng ."

      Thanh trầm thấp của phái nam bỗng chốc từ trong kiệu truyền ra, lão giả vẻ mặt vô cùng cung kính vội vàng xoay người lắng nghe.

      Sau khi tiếp thu mệnh lệnh liền quay đầu đối Thanh Hạ : "Chủ nhân của ta thả ngươi nên ngươi hãy ."

      Thanh Hạ chậm rãi đứng dậy lui về phía sau hai bước, tầm mắt cẩn thận nhìn về phía đối phương, đột nhiên giơ chân hất lên thanh trường đao nằm dưới đất của nam nhân, thân hình phóng lên giữa trung, chân khác hung hăng đá vào chuôi đao.

      Chỉ thấy trường đao kia lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai phá lao , ở trong thần sắc trợn mắt há hốc mồm cùng đồng loạt tiếng kinh hô thất thanh của đám người vững vàng cấm ở khung cửa của kiệu .

      "Nếu ta muốn giết các ngươi các ngươi cũng bình yên vô đứng ở nơi này tại thời điểm tại!"

      Lời vừa dứt, Thanh Hạ liền mạnh mẽ phát lực phóng chạy hai bước, thuận thế đạp lên vách tường bên cạnh.

      Đăng! Đăng! Đăng!

      Bốn thước tường cao trong nháy mắt bị Thanh Hạ dẫm nát dưới chân, trong bóng đêm thoát thoát thân hình yểu điệu của người nữ nhân lướt như bay mái gói, vài cái nhấp nhô lên xuống xâm nhập vào bên trong tường viện thiên lao Nam Sở.

      "Chủ nhân!" Lão giả râu bạc khẽ kinh hoảng thản thốt.

      "Nam Sở càng ngày càng náo nhiệt."

      Tiếng trầm thấp rừ bên trong kiệu chậm rãi truyền ra, đôi bàn tay thon dài khẽ vén lên mành lụa.

      "Lão tại hãy thăm dò thân phận của người nữ nhân này, những người khác theo ta ra khỏi thành!"

      Đám người xung quanh đồng loạt cung hô vâng mệnh, đến thời gian nửa nén hương, bên trong ngõ u tối lại lần nữa lâm vào tĩnh mịch.

      Chân trời tháng giêng vạn dặm sáng ngời, ánh sáng lạnh lẽo khúc xạ tạo nên vùng hàn khí dày đặc.

      Chương 43.1:


      trận hỗn độn tiếng bước chân đột nhiên tới gần, Thanh Hạ núp trong kho binh khí của quân cơ đại doanh khẽ cau mày thầm nghĩ: " xui xẻo như vậy , bọn họ thế nhưng muốn tiến vào nơi đây lấy binh khí?!"

      Nhưng chứng minh gần đây vận khí của nàng được tốt cho lắm, sau khi rời khỏi ngõ lâu liền phát bản thân bị người theo dõi, trăm phương nghìn kế mới cắt đuôi được tên khốn kiếp kia, nghĩ tới vừa vào núp ở nơi này lâu lại đụng phải binh lính của quân lính của binh cơ đại doanh hành động về đêm, tại muốn tẩu thoát cũng còn kịp nữa rồi, nơi đây cửa đường, trừ bỏ xuyên tường chạy trốn cũng chỉ còn cách lao ra ngoài cùng bọn họ đánh bừa trận.

      Thanh Hạ cũng biết rành mạch rằng bản thân nàng có kết cục ra sao nếu như bị bọn họ nhìn thấy nàng thân giả trang như tại nên càng cẩn trọng hơn.

      trán mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống, Thanh Hạ cầm trong tay chủy thủ sắc bén, hai mắt dần dần ánh lên tầng thần sắc hung ác, tình nếu như ổn chỉ còn cách động thủ để giải quyết.

      "Ngô!"

      Đột nhiên bàn tay to lớn bỗng dưng xuất che kín miệng Thanh Hạ khiến nàng giật mình kinh hãi, chủy thủ tại tay phải nhanh như tia chớp xẹt qua trong gian, tay trái lăng lệ lao bóp chặt cổ họng của người mới đến đứng sau lưng nàng, chân phải triển khai cú đá toàn lực hướng về mắt cá chân của đối phương đến, người tới trong phút chốc liền buông lỏng trói buộc đối với Thanh Hạ, ngã xuống trước mặt nàng.

      Dương Phong!

      Thanh Hạ thoáng ngây người ngẩn ngơ mở to hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt tuấn của Dương Phong, lúc này thân thể của y muốn ngã xuống mắt đất tạo nên trận tro bụi mù mịt kèm theo thanh vang vọng trong gian.

      "Người nào?!"

      Tiếng quát hỏi hùng hậu của nam nhân nhất thời vang lên, bên ngoài truyền tiến đến hàng loạt tiếng dao động binh khí của thủ binh quân cơ đại doanh khi nghe được động tĩnh trong đêm.

      "Là ta!"

      Dương Phong nhanh chóng từ mặt đất đứng dậy cất giọng khàn khàn đáp, đôi hàng chân mày khẽ nhướng đem khăn che mặt cùng y phục của Thanh Hạ cởi bỏ, bả vai trắng mịn như tuyết tuyết và gương mặt tuyệt mỹ của nàng nhất thời bại lộ trong bóng đêm.

      đạo thần sắc giận dữ đột nhiên xuất nơi đáy mắt Thanh Hạ, nàng phẫn nộ nhìn Dương Phong trừng trừng, tuy nhiên vẫn có nửa điểm cảnh giác mà nhanh chóng rút ra dây buộc tóc đầu nàng, đầu tóc đen dài buông xoã hai đầu vai.

      "Là ta!"

      Dương Phong nhanh nhẹn chạy ra ngoài đối với bên ngoài vài tên binh lính quân cơ đại doanh thấp giọng cười làm lành : "Là ta tại đây!"

      "Là ngươi?!"

      gã binh lính mang thân phận thủ trưởng đứng trong đám người nhận ra Dương Phong nên vội vàng thu hồi đề phòng.

      tên binh vệ khác đứng bên cạnh gã thủ trưởng kia bắt gặp Dương Phong thân đầy người tro bụi liền nghi hoặc hỏi: "Tiểu tử ngươi ở nơi đây làm gì? Bên trong còn có người khác hay ?!"

      " có! có!" Dương Phong gương mặt toát lên bối rối bất an vội vàng đáp: " chỉ có mình tiểu đệ chứ còn người nào khác!"

      "Hừ! Ta xem ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

      Tên thủ trưởng vệ binh tặc cười tiếng, màng đến ngăn trở của Dương Phong tiến lên vén mành vải bố của kho binh khí, chỉ trong thoáng chốc liền lâm vào ngẩn ngơ.

      Kiều mỵ nữ tử khẽ cúi đầu, mái tóc đen dài mềm mại rũ xuống hai bờ vai tuyết trắng, trong bóng đêm tuy thấy dung mạo nhưng lại khiến cho người nhìn cảm nhận được lạnh lùng trong trẻo toát ra từ người nàng, vẻ đẹp mê hoặc.

      "Tham lĩnh đại nhân..." Dương Phong vội vàng tiến lên phía trước che chắn trước mặt Thanh Hạ trước người, đối với gã nam nhân dẫn đầu đám vệ binh cúi đầu hành lễ, vội vàng : "Tiểu tử hiểu quy củ, còn thỉnh tham lĩnh đại nhân trách phạt!"

      "Ngươi cái xú tiểu tử này tốt lắm, lá gan cũng đủ lớn, ở trong quân doanh thế nhưng lại chiêu kỹ, ngươi sống cũng quá kiên nhẫn !"

      Tên thủ trưởng quát to tràng dài làm cho đám binh vệ phía sau lúc này mới hiểu được đầu đuôi tình, vẻ mặt kẻ nào kẻ nấy đều lộ ra tia gian tà đáng khinh.

      "Tham lĩnh đại nhân, các vị đại ca, các ngươi chút a! Này nếu để cho người bên ngoài nghe được, tiểu đệ còn toàn mạng sao?!"

      Dương Phong thần sắc khẩn trương , mắt thỉnh thoảng lại hướng nhìn ra phía bên ngoài còn tay lại đối với chúng binh lính từng tên từng tên cẩn thận nhét bạc.

      "Được! Được!!"

      Tên thủ trưởng cười lớn đánh mạnh quyền lên đầu vai Dương Phong, cười mắng: "Xem xét tiểu tử ngươi ngày thường làm người cũng đến nỗi tồi, huynh đệ chúng ta liền giúp ngươi giấu diếm chuyện này, về sau thăng quan phát tài đừng quên đám người chúng ta là được!"

      "Đó là chuyện đương nhiên! Đương nhiên a!" Dương Phong vội vàng cảm động đến rơi nước mắt, trầm giọng : "Ân tình của các vị đại ca Dương Phong đến chân trời góc bể cũng nhớ kỹ!"

      "Dương Phong tiểu tử nhà ngươi nay sắp thăng chức thành hắc y vệ, về sau các huynh đệ tất cả đều dựa vào ngươi!" Tên thủ trưởng vệ binh cười .

      gã binh vệ bên cạnh tiếp lời hỏi: "Nữ nhân kia là người của sân nào mà lại dám tiếp cái dạng sinh ý có nguy hiểm cao như vậy a?! muốn kiếm tiền sống nữa ?!"

      Chương 43.2:


      "Được rồi, các huynh đệ chúng ta đều ra ngoài thôi, Dương Phong tiểu tử, chúng ta về trước, ngươi nhanh đem việc trước mắt dọn dẹp cho lưu loát, bên phía hắc y vệ của bọn ngươi lúc nãy giống như có việc gấp, ngươi tốt nhất nên nhanh chóng quay trở về bên đó xem sao!"

      "Đa tạ tham lĩnh đại nhân, tiểu nhân tuân mệnh!"

      trận cười to cùng thanh ồn ào của đám đông chậm rãi tiêu thất trong gian, bóng dánh của đám binh vệ hoàng thành biến mất, Dương Phong chỉ trong thoáng đứng thẳng thân thể, sắc mặt tĩnh lặng như nước vào bên trong kho vũ khí, đối với Thanh Hạ : "Bọn họ rồi!"

      Thanh Hạ thời điểm này chỉnh chu y phục người lại đàng hoàng, Dương Phong từ sau lưng xuất ra cái bao vải ném tới bên người nàng, trầm giọng : "Mau thay quân trang vào , miễn cho phiền toái lại đến, trong hậu viện hoàng cung vừa rồi có người đến đây, nếu điện hạ muốn ra ngoài chúng ta còn phải theo tùy thị!"

      Đem áo giáp khoác ở bên ngoài y phục dạ hành, sau khi đưa mắt quan sát kĩ càng trong bao liền phát bên trong còn có cái bọc , sai biệt chính là số vật nàng dùng để hoá trang thường ngày.

      hồi công phu Thanh Hạ cũng thu thập sẵn sàng, khi trở ra tên thị vệ vừa mặp vừa đen Hạ Thanh.

      "Huynh như thế nào tìm được ta?!" Thanh Hạ ngẩng đầu thấp giọng hỏi.

      Đối mặt với ánh mắt sáng như sao đêm của Thanh Hạ, Dương Phong đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, khẽ ho tiếng, mất tự nhiên xoay người hướng về phía cửa kho vũ khí ra, trầm giọng : "Ngay từ lúc đầu ta theo nàng, khi đến tường viện của thiên lao bị mất dấu, vì thế ta liền đứng chờ tại nơi đó!"

      "Ngốc tử!" Thanh Hạ giọng than thở câu, Dương Phong khẽ nhướng mày muốn điều gì đó nhưng rốt cuộc lại , gian giữa hai người trong phút chốc có chút ngưng trọng, gió đêm lạnh lẽo từ bên ngoài luồng vào kho vũ khí thổi lên lớp bụi bậm.

      Tuuuuu...uuuu...uuu...uu

      tiếng tiếng kèn trầm thấp đột nhiên vang lên ở phương hướng tây bắc quân cơ đại doanh, đuôi chân mày của Dương Phong khẽ nhướng lên, trầm thanh : " tốt! Điện hạ muốn ra khỏi doanh trại!"

      "Kia còn mau !" Thanh Hạ nghiêm trọng quát to câu, đột nhiên tiến lên phía trước nắm lấy áo choàng của Dương Phong, kéo chạy như bay ra khỏi kho binh khí.

      Dương Phong giật mình ngẩn ngơ, thần sắc có chút hoảng hốt chạy theo phía sau Thanh Hạ.

      Ánh trăng sáng vằn vặt từ trời cao buông xuống chiếu vào bóng dáng hài hoà của hai người.

      Đông Hoa môn, Chính An môn, Thái Hòa Môn, Tử Kim thông đạo, tất cả đều được mở rộng.

      Sở Ly mặc người thân ngân bạch chiến giáp, cưỡi bảo mã có xuất xứ từ Tây Bắc, theo tuỳ thị phía sau là đội binh lính mặc y hắc y vệ có số lượng đông đảo, tiếng vó ngựa di chuyễn rầm rộ trong đêm đánh thức vô số người dân say giấc nồng tại hoàng thành Nam Sở.

      Vô số người hoảng sợ mở to hai mắt từ giường ngủ ngồi bật dậy, thầm lưu ý gió hướng thay đổi trong đêm.

      Hàng loạt chiến mã nhất thời hí vang tiếng rồi vững vàng vó trước cửa cung Kiền Thanh Tứ, Sở Ly sắc mặt trầm như nước nhảy xuống từ lưng ngựa, hướng vào bên trong lãnh cung tàn phá hoang phế bước .

      Thanh Hạ vạn lần hề nghĩ tới ngày chính bản thân nàng thế nhưng lại lần nữa trở lại nơi này, hơn nữa còn mang người loại thân phận quái dị

      tay đột nhiên truyền đến độ ấm ấm áp, chậm rãi đưa mắt nhìn thấy hai tròng mắt sâu như biển của Dương Phong, nàng đối với khẽ gật đầu rồi điều chỉnh cảm xúc trong đoàn đội hắc y vệ theo Sở Ly vào lãnh cung.

      Trong sân viện hết thảy có gì thay đổi, vẫn là mảnh cỏ khô suy tàn cùng loạt đại thụ khô héo như trước, tuy thoáng đảng trong trẻo như cũng kém phần lạnh lẽo thê lương, cung điện rách nát tồi tàn như nhắc nhở nguyên do tồn tại của địa phương này.

      Thanh Hạ đứng ở bên trong đám người nhìn Sở Ly thân lạnh lùng đứng dưới ánh trăng, vằn vặc màng sáng nhu hoà chiếu rọi lên thân hình của hiển lộ khí chất trong trẻo như sương, gót giày vẫn lẳng lặng dừng ở phía trước, động tác, ngôn ngữ, cũng nhìn ra biểu tình.

      Áo giáp của Sở Ly được ánh trăng bao trùm mông lung.lộ ra tia hàn ý, trầm thấp thanh đột nhiên vang lên nơi khoé môi lãnh bạc, phảng phất mùi vị khát máu tựa quỷ hồn lấy mạng người lan toả trong thiên địa.

      "Nơi này là người nào trấn thủ?!"

      "Chính là mạt tướng Ngụy Nghiêu phụ trách canh giữ Kiền Thanh Tứ, mạt tướng..."

      " cần phải !" Sở Ly nhàng khoát tay, chính là cái động tác thản nhiên liền ngăn trụ lời của Ngụy Nghiêu, trầm hạ lệnh: "Lôi xuống chém!"

      "Điện hạ!" loạt thị vệ như sói như hổ đột nhiên xông lên khiến Ngụy Nghiêu lâm vào vô tận khủng hoảng, thê lương thảm thiết kêu gào: "Mạt tướng ba lượt ra cung bẩm báo đều bị Đan phi nương nương cho người ngăn cản, mạt tướng oan uổng!"

      "Oan uổng?!" Sở Ly sắc mặt trầm hừ lạnh tiếng, thèm liếc mắt nhìn tới phương hướng bên này dù chỉ cái mà vẫn lạnh lùng nhìn chăm chú vào toà cung điện hoang phế trước mắt, đáy lòng có mảnh thê lương chậm rãi dâng trào, thanh như bị đóng băng lạnh giọng : "Thứ ta cần xem chính là kết quả mà phải là tình hay quá trình, ngươi nếu có thể có ba lần ý đồ lặn ra khỏi hoàng cung tại sao lại thể thực bốn lần năm lần?! Làm việc thành chính là vô năng, còn dám thêm chữ ta liền khiến cho nhà già trẻ của ngươi chôn cùng!"

      Tham tướng Ngụy Nghiêu thoáng chốc lâm vào câm lặng, mặt xám như tro tàn bị người lôi ra ngoài, Thanh Hạ đứng ở bên trong đội ngũ hắc y vệ nhìn người nam nhân vô tội kia nhưng lại có dũng khí tiến đến cứu người.

      Làm người ngay cả sinh tồn của bản thân còn thể cam đoan lương tâm quả nhiên là vật dư thừa, tay chân nàng trong lúc nhất thời trở nên cứng ngắc, cả người lạnh lẽo.

      Thanh Hạ vạn lần ngờ cũng chưa từng suy nghĩ rằng chính bản thân mình đào tẩu hại chết bao nhiêu người, thế giới này bất kể tình gì cũng đều hoàn hoàn khác biệt, mạng người thế nhưng có thể đánh đồng cùng cỏ rác.

      Những binh vệ phụ trách canh giữ lãnh cung Kiền Thanh Tứ đều bị sung quân Nam Cương khai thác đá, Sở Ly trầm hạ lệnh cho ngũ thành binh mã: "Lùng bắt Lan Phi trong cả nước, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

      Tiếng lạnh lẽo tực như băng sương đột nhiên vang lên trong gian, toàn thể hắc y vệ đồng loạt quỳ xuống mặt đất.

      Thanh Hạ ở trong đám người khẽ đưa mắt nhìn về phía trước chỉ thấy Sở Ly thân tiêu điều, mình người đứng ở trong sân viện, có chút hàn quang chợt loé lên trong đôi mắt của .

      "Điện hạ! tại nơi nào?!" Thốnh lĩnh hắc y vệ Từ Quyền cẩn trọng cắt giọng hỏi.

      Sở Ly khóe miệng cong lên cách thị huyết, mắt phượng dày đặc hàn khí khẽ nheo lại, tung người nhảy lên lưng chiến mã, lạnh lùng nhả ra ba chữ: "Vân Tường viện!"
      thuytCung Trường Nguyêt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44.1:

      Chi đầu hoa mạn niểu.

      Kim tôn rượu .

      Khi đến Vân Tường viện Thanh Hạ mới chính thức cảm nhận được thế nào là khung cảnh choáng ngợp trong vàng son, sống mơ mơ màng màng đầy đủ hàm nghĩa.

      thể đếm hết số lượng rường cột được trạm trổ công phu, mái đỏ lầu son tựa như bức tranh sơn thủy họa tuyệt tuyện làm người nhìn lâm vào mê hoặc, núi giả bồn cảnh, hành lang điêu khắc hoạ bích, nơi nào là lộ ra cỗ nồng đậm hơi thở Trung Hoa cổ điển, điểm duy nhất được hài hoà chính là cung điện rộng lớn như vậy thế như giờ phút này lại tĩnh mịch có nửa điểm tiếng người.

      Từ Quyền đứng tại đại môn Vân Tường viện cao giọng thông tri hồi lâu nhưng vẫn thấy có người đáp trả, tự chủ trương tiến lên mở thử cửa ngờ đại môn sơn son thiếp vàng kia cứ như vậy rãi mở ra.

      Sở Ly thần sắc lạnh nhạt ra bất kì cảm xúc gì, mắt phượng hẹp dài thanh lãnh nhìn khung cảnh đèn đuốc huy hoàng nhưng tĩnh mịch của Vân Tường viện, sâu bên trong hắc mâu có dòng nước ngầm chậm rãi lưu động.

      khẽ hừ lạnh tiếng rồi thúc ngựa tiến vào đại môn, đoàn hắc y vệ phía sau cũng tuỳ thị bám sát, Thanh Hạ dùng thân phận giả Hạ Thanh theo phía sau Dương Phong, chậm rãi tiêu sái vào địa bàn của người nữ nhân có quyền thế tối thịnh nhất trong hậu cung Nam Sở thời điểm tại.

      Đèn cung đình sắc màu rực rỡ treo hàng loạt cao, gấm vóc đỏ thẩm trải dài hành lang, hoàn toàn là nghi thức đúng cách của quý phi.

      Sở Ly ngự ở phía bão mã, áo giáp ngân bạch lạnh lẽo ở dưới ánh trăng toả ra vẻ u làm nổi bật gương có phần tái nhợt của , khóe môi mỏng lạnh bạc khẽ nhếch, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, tiếng vó ngựa thong thả vang lên ở bên trong đại điện Vân Tường, gian tĩnh mịch càng có vẻ hiu quạnh trống trải, đường phá lệ trở nên dài hơn.

      Qua khắc chung rốt cuộc đám người cũng chính thức bước vào nội vi của Vân Tường viện, đạp vào trong mắt là chính điện hoa lệ rộng lớn, mười tám cánh cửa lớn toàn bộ được mở rộng, Đan Phi thân phượng bào đỏ thẫm thêu chỉ vàng, tóc mây tinh tế búi cao, đầu cài trâm phượng đính ngọc, khuôn mặt tựa như đoá hoa phù dung trong mùa xuân, môi mọng chu sa thẳng lưng quỳ gối bên trong chính sảnh Vân Tường viện, phía sau là ba trăm cung nữ thái giám tuỳ thị quỳ cùng, mà ở trước mặt đám người là thi thể cứng ngắc của hai nữ nhân mặc trang phục cung nữ viện Vân Tường.

      Từ Quyền liếc mắt cái liền nhận ra đó chính là hai cung nữ nhiều ngày trước đến đại doanh liên tiếp cầu kiến Thái Tử, nhìn đến Đan Phi bộ dáng trấn định tự nhiên, khỏi hướng mắt nhìn sang Sở Ly.

      Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động trong gian, người tuy nhiều nhưng lại tĩnh mịch tiếng động.

      Đan phi ngẩng cao đầu nhìn thẳng hai mắt của Sở Ly, đột nhiên cao giọng : "Thiếp thân phạm phải tội lớn, xin điện hạ trách phạt!"

      Thanh thanh thuý trong trẻo quanh quẩn bên trong chính điện đánh vỡ khí trầm mặc, sâu nơi đáy mắt Sở Ly lộ ra tia thần sắc khó có thể nắm bắt, có nửa điểm biểu tình nhìn về phía trước nữ nhân từng nhiều lần đồng giường cộng chẩm, thanh dường như hồ mang theo trào phúng: "Nga? Nàng có tội gì lớn?!"

      "Thiếp thân phạm phải sáu tội lớn, xin điện hạ nghe thiếp trình giải!"

      "Phải ?"
      thuytCung Trường Nguyêt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44.2:

      Sở Ly đạm cười cất lời: "!"

      Đan phi ngẩn cao cần cổ tuyết trắng, tinh tế cầm ở trong bóng đêm tựa như được điêu khắc tỉ mỉ mà thành, chữ trầm thanh : "Tội thứ nhất, thiếp thân thân là phi tần đứng đầu trong hậu cung nhưng lại thể quản lý được lời cùng hành động của các tỷ muội ở phía dưới chính là thất trách. Tội thứ hai, thiếp thân dung túng Lan Phi dâm loạn cung đình nhưng lại đem nàng nghiêm trị trừng phạt khiến cho thể diện hoàng gia bị hao tổn chính là hổ thẹn với điện hạ cùng lịch đại tổ tiên Nam Sở. Tội thứ ba, lãnh cung Kiền Thanh Tứ tuy rằng lệ thuộc trực tiếp điện hạ quản lý nhưng cũng thoát khỏi chưởng quản của thiếp thân, để tội phi bỏ trốn khỏi lãnh cung quả chính là thiếp thân trông giữ nghiêm. Tội thứ tư, sau khi Lan Phi mất tích lại thể đúng lúc bẩm báo với điện hạ làm trễ nãi thời cơ truy nã Lan Phi tốt nhất. Tội thứ năm, thiếp thân tự tiện vận dụng bạch y vệ tìm kiếm Lan Phi nhưng trong nhiều ngày vẫn có kết quả chính là vô năng vô dụng. Tội thứ sáu, nô tì hổ thẹn với tín nhiệm của điện hạ cùng lời răn dạy của tiên hoàng, hổ thẹn với kỳ vọng của phụ thân cùng gia tộc, trong khoảng thời gian trọng yếu này thế nhưng lại dung túng dâm phụ cung đình dâm loạn dân gian làm bại hoại uy vọng hoàng gia, tội bất kính, bất hiếu rành rọt hiển lộ thể bắt bẻ. Ba ngày trước thiếp thân trình hồ sơ tới đại tự phủ chờ đợi điện hạ quyết định!"

      "A...?!" Sở Ly đột nhiên khẽ cười thành tiếng, khóe môi lãnh bạc vẽ lên độ cong tà mị, nhàn nhạt nhìn cẩm y nữ tử quỳ gối bên trong chính điện, chậm rãi : "Nàng luôn miệng thú nhận bản thân mình có tội, nhưng theo lời nàng bổn vương lại nhìn thấy nàng có tội ở điểm nào?!"

      chiến mã nam tử chậm rãi cởi xuống mũ giáp huyền thiết, mái tóc đen dài lưu loát tung bay trong gió đêm, trầm giọng : "Thứ nhất, nàng chính mình thể quản lý lời cùng hành động của các phi tần trong hậu cung là tự thừa nhận bản thân nàng danh bất chính ngôn bất thuận, mà thực tế nàng cũng có mang người thân phận hoàng hậu làm sao có thể có được tư cách đó?! Thứ hai, tội danh của Lan Phi chính là do bổn vương tự mình định ra làm sao có thể đến phiên nàng ra mặt nghiêm trị? Có trách phải trách bản thân bổn vương sai lầm mới đúng?! Thứ ba, binh vệ trong lãnh cung Kiền Thanh Tứ vốn phải thuộc quyền quản lý của phi tần trong hậu cung như nàng nên có sai sót xảy ra cũng thể nào tính lên người nàng! Thứ tư chính là do bổn vương chịu gặp người mà nàng phái tới quân cơ đại doanh, thể đúng hạn truy bắt Lan Phi điểm cũng quan hệ cùng nàng! Thứ năm,bạch y vệ vốn là lệ thuộc vào chu gia nên nàng sai phái bọn họ làm việc cũng là đúng lẽ thường tình, tìm thấy người tất cả chỉ là việc ngoài ý muốn! Thứ sáu,kết quả như tại đều là do bổn vương tự làm tự chịu cùng nàng quan hệ, nếu đến bất hiếu cũng chính là Sở Ly ta, Đan Phi nàng có liên quan gì?!"

      "Chu Đan Thần, lời của bổn vương nàng nghe hiểu ?!" Thanh Sở Ly băng hàn lạnh lẽo vang lên trong gian tịch mịch.

      Đan Phi sau khi nghe được lời vẫn bất động thanh sắc, cao giọng : "Điện hạ thân là đương kim Thiên Long thánh tử, làm việc cơ bản cần phân biệt đúng sai, đúng là đúng mà sai cũng là đúng, thiếp thân thân là thê thiếp nên vì điện hạ phân ưu, sai lầm này thiếp thân thừa nhận!"

      "Ý của nàng việc này vốn là sai lầm của bổn vương?!"

      "Thiếp thân dám!" Đan phi đột nhiên dập đầu xuống mặt đất, lớn tiếng : "Tất cả sai lầm đều là do thiếp thân mà ra, xin điện hạ trách phạt!

      Nữ nhân xinh đẹp quý phái ung dung mở to đôi mắt sâu thẩm, hai tay vững vàng đặt trán, bề ngoài tuy có vẻ bình ổn trầm tĩnh nhưng nội tâm thực chất lại có muôn vàn sóng to gió lớn càn quét, chắc chắn Sở Ly có hay vì nghi kị quyền thế ngập trời của Chu gia mà dám truy cứu những tình mà nàng ta làm ra.

      "Tội của Chu Đan Thần ngươi đáng chết ngàn vạn lần!" Thanh trầm thấp của Sở Ly bỗng chốc trở nên bén nhọn khiến Đan Phi khỏi cả kinh ngẩng đầu, đập vào trong tầm mắt xinh đẹp là đôi hắc mâu lạnh lẽo thâm trầm, ngay cả nụ cười giả tạo thường ngày cũng thèm bày ra mà chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng ta, giọng điệu băng hàn : "Ngươi đêm nay phen khổ tâm bài bố có phải hay là chỉ chờ bổn vương tiến đến tuyên bố hết thảy mọi chuyên đều cùng ngươi quan hệ?!"

      "Thiếp thân..."

      " cần ở trước mặt bổn vương khua môi múa mép!" Sở Ly đột nhiên quát to câu, trầm thanh : "Ngươi trăm phương ngàn kế mưu hoa tính toán, tự cho rằng bản thân mình thông minh tuyệt đỉnh hề để lộ sơ hở. Bổn vương thể xác nhận ngươi làm việc rất cẩn thận, giọt nước cũng hiển lộ ra ngoài. Nhưng hôm nay bổn vương muốn cho ngươi biết, nếu Trang Thanh Hạ cứ như tại biến mất hoặc là minh bạch chết bổn vương nhất định buông tha cho ngươi! Chu gia các ngươi truyền thừa hơn trăm năm nên tự cho rằng mình là đại thụ có gốc rễ thâm căn, tuy nhiên các ngươi tốt nhất vẫn phải nhớ kĩ, cảnh nội Nam Sở ba trăm năm qua đều là do họ Sở cai trị!"

      "Người tới truyền lệnh khắp xuống! Đan Phi thân là quý phi nắm quyền trưởng quản hậu cung nhưng đức hạnh tốt, mọi việc trong hậu cung liền chuyển cho Nhu Phi chưởng quản, từ ngày hôm nay trở giam cầm Đan Phi trong Vân Tường viện bế môn tư quá, ngày Lan Phi trở về hoàng cung cửa lớn Vân Tường viện cũng mở ra!"

      "Thuộc hạ tuân mệnh!" Vài tên binh vệ có thực quyền cao cuối đầu lĩnh mệnh, Sở Ly thần sắc băng lãnh quay đầu ngựa hướng về cửa lớn Vân Tường viện lao .

      "Điện hạ!"

      Tiếng hét thê lương của nhân vang vọng trong gian tĩnh mịch, Sở Ly quay đầu mà chỉ khẽ ghìm lại cương ngựa.

      "Nữ nhân kia hết lừa gạt người lại hãm hại người, ràng chân ngoài dài hơn chân trong nhưng đối với điện hạ lại trọng yếu như vậy sao? Trọng yếu hơn cả vạn dặm giang sơn của người?!

      Đan Phi đứng phía bậc than cao nhất của chính điện, gió mạnh thổi qua cung trang màu máu của nàng ta tựa như con bướm cất cánh bay trong đêm đen, ánh mắt hằn lên từng đạo tia máu, hai tay nắm chặt khảm vào bên trong huyết nhục.

      " trọng yếu!" Sau khi trầm mặc vài giây Sở Ly mới trầm giọng tiếp: " đời này có bất luận kẻ nào hoặc gì tình nào có thể quan trọng hơn vạn dặm giang sơn Đại Sở đối với ta!"

      Hai mắt Đan Phi dâng lên tia hào quang sau khi nghe được lời Sở Ly , tuy nhiên vừa muốn mở miệng bị thanh trầm thấp kèm theo tia ngoan của Sở Ly cắt ngang.

      "Nhưng điều đó cũng đại biểu là ngươi có thể động tới nàng!"

      Lời quỷ dị ràng mạch phiêu phù trong bóng đêm, Sở Ly khẽ nheo mắt phượng chậm rãi quay đầu nở nụ cười lạnh lẽo: "Nữ nhân ngu xuẩn như ngươi tốt nhất chọc đến người mà ngươi thể đụng vào, Trang Thanh Hạ nếu như chết ngươi cũng phải cùng nàng chôn cùng!"

      Cánh cửa rộng lớn của Vân Tường Viện được người mở ra, Sở Ly thân ngân bạch nhuyễn giáp chậm rãi biến mất ở chính điện

      Đan phi sắc mặt trắng bệch trầm trọng ngã xuống mặt đất.
      thuytCung Trường Nguyêt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45.1:

      "Điện hạ!"

      đường lớn Chu Tước hoàng thành đột nhiên xuất trận vó ngựa dồn dập kèm theo loạt đèn đuốc sáng trưng hướng về phía trước cấp tốc chạy đến, Sở Ly khẽ nhướng đôi hàng chân mày ghìm lại cương ngựa, đội cận thân thị vệ ở phía sau ngay lập tức tiến lên đem bảo hộ tại trung gian.

      Hai mắt sắc bén của Thanh Hạ ở trong bóng đêm khẽ nheo lại, bởi vì Tây Xuyên cùng Đông Tề đến nên hoàng thành Nam Sở trong những gần đây lưu hành rất nhiều cấm lệnh nghiêm khắc, ngay cả người của quân cơ đại doanh cũng thể lén ra ngoài vào ban đêm, mà nhóm người tiến đến xác nhận đều là nhân mã của kỵ bắc quân theo Bắc Thành môn mà tới, tại đường lớn lại dám ngăn cản thánh giá sai biệt có đại phát sinh.

      "Người tới là người nào?!" Từ Quyền thân hoàng đồng nhuyễn giáp che chắn ở trước người Sở Ly, mày kiếm nghiêm.nghị dựng thẳng giương giọng quát hỏi.

      "Thần là thành chủ của kỵ bắc quân Lý Bình, có việc muốn hướng điện hạ bẩm báo!"

      Từ Quyền nhướng mày nhìn Lý Bình thân y phục dính máu cùng mồ hôi lạnh dày đặc trán liền biết bị trọng thương, nhận ra đối phương là người quen nên vội vàng hạ lệnh cho đội cận thân thị vệ lui sang hai bên đường.

      Sở Ly sắc mặt trầm tĩnh thúc ngựa tiến phía trước đám người, trầm thanh hỏi: "Chuyện gì?!"

      "Hạ thần bái kiến Thái Tử điện hạ!" Mặc dù bản thân bị trọng thương nhưng Lý Bình vẫn như cũ nhanh chóng xuống ngựa quỳ xuống hành lễ, sau đó mới lớn tiếng bẩm báo: "Vào giữa canh hai đêm nay binh lính canh giữa Bắc Thành môn phát có người lẻn trốn ra khỏi thành nên tiến lên vây bắt, tuy nhiên bị đối phương là kẻ có thân thủ cao thâm giết chết hai người, thần mang binh ra khỏi thành truy kích nhưng nghĩ tới có người ở ngoài thành tiếp ứng cho kẻ kia, vì trúng mai phục nên hai mươi tám binh vệ trong bắt kỵ quân thiệt mạng, bất đắc dĩ thể lui về cầu tiếp viện, xin điện hạ ban phát cho thần binh phù để ra khỏi thành truy bắt tặc nhân!"

      "Có người ra khỏi Bắc Thành môn?!! Sở Ly giọng lặp lại câu có tầm quan trọng trong tình Lý Bình bẩm báo, lập tức trầm giọng hỏi: "Có nhìn thấy tướng mạo hoặc phục sức của kẻ đó ?!"

      "Kẻ kia mặc y phục dạ hành, mặt che khăn, nhưng là thần vẫn có thể chắc chắc xác định đó chính là nữ nhân!"

      "Nữ nhân?!" Sở Ly thần sắc bỗng chốc trở nên chấn động, Thanh Hạ ở bên trong đám người cảm nhận được cỗ dự cảm chẳng lành chậm rãi dâng lên.

      "Vâng! Bởi vì trong lúc giao chiến thần kéo xuống được từ người đối phương khối vật liệu may mặc nên từ đó mà suy luận ra được!"

      mảnh lụa màu trắng lập tức được trình lên trước mặt Sở Ly, mặc dù đứng ở khoảng cách khá xa nhưng Thanh Hạ vẫn có thể ràng quan sát đến mảnh lụa màu trắng kia, vừa nhìn liền biết nó là được Lý Bình kéo xuống trong khi giao chiến với đối phương ở cự ly gần, bên cạnh mảnh lớn y phục dạ ngoài thân còn có cả vải may nội y màu trắng, chất liệu mềm mại, thủ công tinh tế, tuy nhiên khiến cho Thanh Hạ chú ý hơn là ở bên còn nổi bật cái hình thêu hoa lan tinh xảo!

      "Thần phát loại vải dệt này thoạt nhìn là từ cung đình chế tác, điện hạ lại vừa mới hạ lệnh cả nước truy bắt Lan Phi nên thần hoài nghi..." Đoạn sau trong lời cũng biểu lộ ra nhưng là tất cả mọi người đều hiểu được ý tứ của người nam tử trước mắt.

      Theo lý thuyết mà chỉ là hai tiểu tặc nhân xông ra cửa thành đủ nghiệm trọng để hướng Sở Ly bẩm báo mà chỉ cần trực tiếp trình báo cho phủ doãn có thực quyền cao là xem như xong xuôi, tuy nhiên bởi vì đối phương có thể là Lan Phi Trang Thanh Hạ được hải bộ truy nã trong toàn quốc nên những người này tự nhiên dám qua loa, đành phải cấp tốc cưỡi ngựa suốt đêm hướng Sở Ly trình báo tình.

      "Đối phương trốn phương hướng nào?!" Sở Ly thanh bình thản nghe ra bất kì cảm xúc gì, nhưng là Thanh Hạ lại có thể chân nhận thấy được có bão tố ngưng tụ bên trọng.

      "Thành Bắc mười dặm!"

      Thanh hút khí lớn đồng thời vang lên trong gian, này đó Lan Phi bị Sở Ly ban thưởng tên là Đãng Phi giam vào lãnh cung, nguyên do trong đó sớm bị người thêm mắm thêm muối truyền khắp đầu đường cuối ngõ, mà thông đồng cùng nàng ai khác chính là nam nhân vật người Tề quốc.

      Mười dặm Thành Bắc kì thực là cửa khẩu, vượt qua sông Lưu giang về hướng đông chính là đường tốt nhất để quay trở về Đông Tề.


      Chương 45.2:


      "Từ Quyền trở về quân cơ đại doanh chỉnh đốn binh mã, những người khác theo ta ra khỏi thành!

      " thể được điện hạ!" Từ Quyền thần sắc bỗng chốc trở nên kinh hãi, vội vàng cất lời khuyên can: "Đây có thể là bẫy của địch nhân!"

      Đôi mắt sắc bén chậm rãi chuyển đến gương mặt Từ Quyền, thanh trầm thấp lạnh lẽo thốt ra từ nơi khoé môi lãnh bạc nhất thời làm cho gian xung quanh đám người như bị đóng băng ba thước.

      "Đừng để bổn vương phải lặp lại lần thứ hai!" Lời vừa dứt lời liền điều khiển ngựa phi đại chạy về phương hướng Bắc Thành môn, phía sau tập thể hắc y vệ lập tức bám theo, Thanh Hạ cùng Dương Phong liếc mắt nhìn nhau, sai biệt đều nhận thấy trong mắt đối phương có thận trọng và lo lắng bởi vì bọn họ biết ai hết người bên ngoài tuyệt đối có khả năng là Trang Thanh Hạ.

      Mục đích cũng người đến cũng trong phút chốc được xác minh.

      Đoàn người cấp tốc di chuyển đười núi ngoại thành trong bóng đêm hắc ám, hắc y vệ bốn phương vây quanh Sở Ly đem bảo vệ ở trung gian.

      Bản thân Thanh Hạ may mắn bị phân phó đến bên cạnh Sở Ly, từ khi rời khỏi hoàng cung đến nay vẫn là lần đầu tiên nàng đứng cách trong phạm vi gần như thế, mặc dù vẻ mặt trấn định tự nhiên nhưng thể giấu diếm được tia bồn chồn trong nội tâm.

      Tế bào toàn thân khỏi lâm vào trạng thái bất kì lúc nào cũng có thế phát động, Thanh Hạ biết bên trong bóng đêm yên tĩnh này kì thực tàng mối nguy cơ vô cùng lớn, vô số quỷ quái thầm núp trong bóng tối biết khi nào lao ra ngoài ăn thịt người.

      Từ trước tới nay nàng hành động đều là đem chính bản thân mình che giấu cẩn thận, tại nàng cùng tên điên Sở Ly này đâm đầu vào chỗ chết mà có loại cảm giác như mình mặc quần áo xuất ở trước mặt người khác.

      ra cảm giác bị người ta xem là bia ngắm lại khó chịu như vậy!

      Vừa mới tự giễu nhếch khoé môi tia cảnh giác khác thường đột nhiên vang lên trong nội tâm, tuy rằng đối phương có dị động gì nhưng do nhiều năm lăn lộn trong ranh giới sinh tử khiến Thanh Hạ gần như có được thứ gọi là giác quan thứ sáu, loại giác quan nhiều lần kéo nàng từ chỗ sống sang chỗ chết, mắt phượng đảo qua gian liền phát vô số đạo hơi thở bén nhọn dễ dàng phát ở trong bóng đêm khẽ dao động, từng đạo lại từng đạo ánh mắt phản xạ ánh sáng nhạt của trăng đêm như quả bom ở trong màng não Thanh Hạ nổ tung.

      "Có mai phục!"

      Những người có cảm giác linh mẫn tại thời điểm tại đều cảm nhận được tình bất thường, Thanh Hạ bên phải Sở Ly đột nhiên quát lên tiếng chói tai, nhanh nhạy phi nhảy khỏi chiến mã của bản thân rồi bổ nhào rồi vào người Sở Ly đem kéo khỏi lưng ngựa.

      Đám người lắp bắp kinh hãi khi nghe được tiếng hô to của nàng, tuy nhiên còn chưa kịp làm ra phản ứng phải đối diện với trận mưa tên dày đặc từ bốn phương tám hướng lao đến như nạn châu chấu diệt mùa.

      Tất cả tên nhọn đều nhắm vào phương hướng Sở Ly lao đến, chiến mã vô chủ đột nhiên hí rống đau đớn rồi ngã mạnh xuống mặt đất.

      Thanh Hạ kéo Sở Ly lăn vài vòng mặt đất nhằm tránh khỏi thân thể khổng lồ của chiến mã, vô số cung tiễn rậm rạp cấm thi thể của nó chớp động lên thứ ánh sánh màu xanh nhạt vừa nhìn liền biết là có độc.

      "Bảo hộ điện hạ!"

      Phó binh hắc y vệ Khế Dũng cao giọng rống lớn, tuy nhiên vừa dứt lời bị hai mũi tên nhọn găm phập vào lồng ngực, bất chấp đau đớn uy dũng dùng đao chắn thêm được vào đạo tên nhọn nhưng cuối cùng cũng hết sức ngã xuống ngựa.

      Chỉ trong nháy mắt độ ngũ hơn hai trăm hắc y vệ chết hơn phân nửa, Từ Quyền có mặt tại trận địa cùng đầu lĩnh Khế Dũng bỏ mình vô hình khiến những người còn lại lâm vào trạng thái hoảng loạn, cuống cuồng che chắn kình tiễn của đối phương.

      " cần hoảng! Tắt đuốc! chồng chất thi thể của ngựa lên để ngăn cản thiết tiễn! Đội thủ hộ phía sau, đội hai đội ba thủ hộ hai bên trái phải, đội bốn thủ hộ phía trước, đội năm đột phá vòng vây, đội sáu bảo hộ điện hạ, những người khác theo ta xông lên !

      Trong khung cảnh hỗn loạn chỉ thấy Dương Phong đột nhiên đứng dậy cao giọng quát to, mấy đạo kình tiễn nhanh như thiểm điện nhắm tới địa phương mà đứng lao đến, trường thương trong tay Dương Phong tựa như giao long xuất hải che chắn hàng loạt kình tiễn, duy nhất chỉ có trong số lượng lớn tên nhọn là bắn trúng vào người .

      Lúc này từ trung đột nhiên có đạo kình tiễn màu vàng với lực đạo cực mạnh xé lao tới, Dương Phong cười lạnh tiếng, thân hình di chuyển thế nhưng đem mũi kình tiễn kia nắm gọn trong lòng bàn tay, cởi xuống trường cung đeo sau lưng thuận tay đem mũi tên màu vàng bắn ngược lại.

      Trong đêm đen chỉ nghe tiếng hét thảm nhất thời vang lên, hiển nhiên có người mất sinh mệnh.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :