1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bạo quân, ta đến từ cục tình báo quân đội 9! - Tiêu Tương Đông Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6.1: Hậu cung Nam Sở.


      "Chủ tử người nhìn xem,trong miệng nàng ta hình như lẩm bẩm điều gì đó?!"

      Thanh tiêm tế của phái nữ đột ngột vang lên trong gian, ở tại khung cảnh tràn ngập thê lương, ngừng quanh quẩn những tiếng thét gào oán hận của vô số vong hồn liền trông có vẻ vô cùng kỳ dị. gã thái giám cung đình mang bộ mặt đánh phấn trắng toát chậm rãi tới gần nữ nhân hồng y ngồi ghế quý phi, cất giọng thập phần nịnh nọt sum xuê: "Nô tỳ nhà ngươi lỗ tai có vấn đề gì ?! Nàng ta vào thời điểm này làm sao còn có thể mở miệng được điều gì mà cần phải làm phiền đến chủ tử nhìn tới a?"

      Hồng y nữ nhân tư thế nửa nằm nửa ngồi tựa lưng vào ghế gỗ trầm hương được trải thảm nhung đỏ thẳm với những hoạ tiết vô cùng tinh mỹ thêu từ tơ vàng dác mỏng, thân khoát lên phượng bào tiên diễm, đầu cài song châm phượng hoàng giương cánh cao quý, chính giữa mi tâm đính ngọc tử tinh Nam Hải trân mỹ, môi đỏ như máu, mày tựa như họa, đôi mắt phượng sắc lạnh xuyên thấu qua đám người hỗn loạn mà nhìn thẳng vào sắc mặt tái nhợt của lam y nữ tử nằm mềm nhũn mặt đất, hừ lạnh tiếng đầy vẻ khinh thường, cay nghiệt mắng: "Đồ vô dụng, nàng ta bộ dáng dở sống dở chết thế kia còn có thể mở miệng được?"

      Thị nữ mở miệng lúc trước sắc mặt tốt tới gần lam Y nữ tử, đem tai để sát vào cánh môi đào trắng bệch của nàng, lát sau quay đầu mờ mịt trả lời: "Chủ tử, nô tỳ cũng biết Lan Phi nương nương cái gì, hình như...hình như có liên quan đến bản vẽ nào đó?!"

      "Bản vẽ?" Hồng y nữ nhân nhướng đôi chân mày, trầm thanh : "Tám phần chín phần là bị dọa đến hồ đồ , ngờ tới con người nhát gan chuyên sợ phiền phức như nàng thế nhưng dám phản bội Hoàng Thượng cùng nam nhân khác tư thông, phải muốn chết sao?"

      "Đúng vậy, đúng vậy!" những hạ nhân xung quanh liên tục đón ý hùa theo lời nàng ta, mặt kẻ nào kẻ nấy đều là biểu tình vui vẻ khi thấy người khác gặp hoạ. Cũng chính lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến hành loạt tiếng bước chân dồn dập, hồng y nữ nhân vừa nghe vào tai liền khó chịu nhíu mày, đưa mắt nhìn ra thấy phía bên kia đầu hành lang quanh co gấp khúc có ba người nữ tử áo gấm vội vã bước chân đến. Nữ tử dẫn đầu cũng đồng dạng thân hồng y diêm dúa, nàng ta vừa vừa thập phần cao ngạo giương lên đôi mắt cùng cần cổ trắng ngần của bản thân, còn chưa đến nơi cao giọng với hồng y nữ nhân ở trong phòng: "Thái tử phi thân mang bệnh nặng trong người nên thể quản hậu viện Đông cung, Điện Hạ tại giao phụng ấn cho năm người chúng ta cùng nắm giữ, trước mắt ràng xảy ra đại nhưng Đan Phi tỷ tỷ lại tự ý xử lý, có phải hay là muốn thân mình nắm quyền?!"

      Đan Phi cười lạnh tiếng, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo nhìn vị hồng y nữ tử dẫn đầu hấp tấp đến kia, trầm giọng đáp trả: " dám dám, tỷ tỷ chỉ là nghe ba ngày trước Nhu Phi muội muội sinh non nên nghĩ kinh động muội muội đại giá đến đây mà thôi!"

      "Hừ!" Nhu Phi tuy phong hào chữ "Nhu" nhưng bản tính con người hề nhu nhược, ánh mắt sắc bén nhìn đám đông phô trương sau lưng Đan Phi, lạnh giọng : "Ta là sinh non chứ phải chết, cho dù bản thân ta có nằm liệt giường cũng quyết cho ngươi được hại người mưu hiểm độc! Người đâu mau tới đem Lan phi nương nương đỡ dậy, dưới chân thiên tử luôn tồn tại vương pháp cùng công lý, Đông Cung hậu viện phải là nơi để cho những kẻ độc ác lộng hành tuỳ ý lấy sinh mệnh của người vô tội!"

      "Dừng tay!"

      Đan Phi từ ghế ngồi đứng phắt dậy, mắt phượng toả ra hàn khí lạnh lẽo, lớn tiếng quát: "Có ta ở đây xem ai dám động thủ!"

      "Ta dám!" Nhu phi ngay lập tức gay gắt đáp trả, nàng từng bước lại từng bước đến gần hồng y nữ nhân đứng đối diện tầm mắt của mình, quyết liệt : "Chu Đan Thần, Thái Tử Phi thân mang bệnh nặng phải nằm giường nhưng vẫn còn có Thượng Quan Nhu Lan ta, Đông cung thất cung thập nhị viện phải của riêng nhà họ Chu độc đại, ngươi muốn mượn đao giết người phải hỏi Thượng Quan Nhu Lan này có đồng ý hay !"

      "Ta làm sao lại quên mất điều vô cùng quan trọng rằng Thượng Quan gia nhà tan cửa nát thế nhưng vẫn còn rành rành sót lại hạng người sĩ diện ảo như ngươi a! Tốt lắm, hôm nay ta mở lòng từ bi thành toàn cho Thượng Quan Nhu Lan nhà ngươi, khiến cho ngươi được sáng mắt ra mà biết trong Đông cung này ai mới là kẻ có thể tay che trời!" Đan phi giơ lên đôi bàn tay trắng nõn, vỗ chúng vào nhau tạo thành hai thanh giòn giã, động tác vừa dứt liền ngay tức khắc thấy hơn mười gã nam tử mặc người y phục hạ nhân hung hãn từ sau lưng ả bước ra, Đan Phi cười lạnh, đối với hai vị phi tử khác đứng sau người Thượng Quan Nhu Lan đe doạ : "Trần Phi, Đức Phi, các ngươi tốt nhất nên đứng sang bên, bằng đừng trách ta trở mặt vô tình!"

      "Chu Đan Thần, ngươi cần khinh người quá đáng!" Nhu Phi nhìn Lam Y nữ tử sắc mặt tái nhợt nằm hôn mê bất tỉnh mặt đất bị vài tên hạ nhân thân thủ thô lỗ kéo lên liền cảm thấy vô cùng giận dữ, lớn tiếng hét: "Lan Phi vốn là người thích xen vào việc phân tranh thế , ngươi nếu muốn sử dụng thủ đoạn cứ việc hướng về phía ta, cần gì liên lụy đến kẻ vô tội như nàng?!"

      "Nhu phi muội muội như vậy là có ý gì?"

      Đan phi nhướng đuôi lông mày, khoé miệng khẽ cười : "Lan Phi trong phòng tư tàng đồ vật của nam nhân, hành vi của nàng theo luật pháp Nam Sở chính là tư thông. Thái tử ra mệnh lệnh cho ta xử lý việc này cách gọn gàng, nhưng ngươi lại tới nơi này hô to gọi , người biết tình có khi còn tưởng rằng ta làm việc trái thiên tư pháp luật ám hại Lan Phi , ngươi như vậy vu hãm cho Chu Đan Thần ta chính là có rắp tâm gì đây?"

      Dứt lời liền nghiêng đầu đối với vài gã thuộc hạ đứng bên cạnh mình ra chỉ lệnh: "Các ngươi vài người tới dìu nhu phi nương nương cho tốt, nàng vừa mới sinh non long chủng nên thân mình còn chưa có phục hồi như cũ, nếu như có chuyện gì hay xảy ra đối với nàng, các ngươi có vài cái đầu cũng bồi nổi!"

      "!!!" Bọn thuộc hạ của Đan Phi đồng thanh trả lời cách vang dội, thoáng chốc đè ép tiếng hét phẫn nội của Nhu Phi.

      Đan phi xem như nhìn thấy ánh mắt căm giận của Thượng Quan Nhu Lan, chậm rãi tới trước mặt lam y nữ tử Lan Phi như cũ hôn mê bất tỉnh bị hai gã thuộc hạ giữ trong tay, cười lạnh : "Như vậy sở sở động lòng người khỏi khiến ta cảm thấy nguy cơ, cùng nam nhân tư thông, muội muội ngươi có biết đây là tội gì ?" Mắt phượng rét lạnh khẽ nhìn về phía Nhu Phi bị vài gã thuộc hạ kiềm hãm, lãnh cười: "Muốn trách chỉ có thể trách nàng ta và ngươi lại quá thân cận, còn có dung mạo như vậy xinh đẹp làm sao khiến cho ta lo lắng được đây?"

      Đôi đồng tử của Nhu Phi chỉ trong thoáng mở to, chỉ thấy Đan Phi chậm rãi giơ lên bàn tay trắng mịn ngọc ngà với những đầu ngón tay thon dài, mà nàng ta nắm lấy chính là thanh chuỳ thuỷ loé lên tia sáng lạnh khiếp người, hai tiếng gió bén nhọn xé ngang khí, Đan Phi tóc đen tung bay, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười tà ác. tia ngoan nhất thời lên trong mắt của Đan Phi, ả hừ lạnh tiếng, bàn tay mang theo đao phong đối với khuôn mặt tinh xảo của Lan Phi hung hăng vung xuống!
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6.2:

      "A!"

      Bên trong Lan Đình viện nhất thời vang lên tiếng hét kinh hoàng của Nhu Phi, những người có mặt tại đây cũng khỏi hoảng hốt trợn trừng tròng mắt, Trần Phi đành lòng quay đầu , Đức phi tuy ngoài mặt vẫn treo vẻ bình tĩnh vô ba nhưng lại thể che giấu được bàn tay run rẩy dưới lớp y phục. Trong khung cảnh hỗn loạn, đôi hàng mi từ đầu đến cuối vẫn luôn đóng chặt của Lan Phi bỗng nhiên xuất tầng run động. Thời gian tựa như cơn gió vần vũ gào thét trôi qua, sinh tử luân hồi đan xen hiển nhiều phen, gian xung quanh tràn ngập tâm tối cùng tịch mịch vô cùng vô tận. Linh hồn trôi nổi bềnh bồng ở nơi u tận phía chân trời, địa phương chứa đựng nguồn oán hận tuyệt vọng kinh hồn, toàn thân chút sức lực, chính là còn sống hay chết? Lam y nữ tử sắc mặt nhợt nhạt vừa mở choàng mắt liền thấy ánh dao sắc lạnh hướng về phía mình lao xuống, khẽ nheo phượng mâu vì vừa ra khỏi bóng tối nên thể thích ứng được với ánh sáng mặt trời chói mắt của bản thân, ngay lập tức có phản ứng ngã người ra phía sau tránh né rồi lộn nhào vòng lấy thế đứng lên, tay phải tựa như trảo ưng nắm chặt cổ tay đối phương rồi bạo phát bẻ mạnh. Trong phút chốc liền nghe thấy tiếng răng rắc của xương cốt vỡ vụn vang lên, đôi bàn chân tinh xảo duỗi đến xuất ra cước đem nữ nhân hồng y tiên diễm Đan Phi đá bay!

      “A!”

      Tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên trong đại điện, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn trận biến cố bất ngờ này, nhu phi đôi mắt đẹp cũng mở lớn trừng trừng, hoàn toàn nên lời.

      “Nương nương! Nương nương!”

      Vài cái nô tỳ cùng thuộc hạ tay chân luống cuống nhanh chóng đỡ lấy thân thể của Đan Phi đau đớn kêu gào mặt đất kéo lên, toàn trường rơi vào khung cảnh vô cùng bối rối.

      Nhu phi nhân được cơ hội vùng thoát khỏi trói buộc của hai gã thị vệ, bước nhanh chạy đến kéo lấy bàn tay của Lan Phi, lo lắng hỏi: "Muội muội, ngươi sao chứ?!"

      "Ngươi là ai?"

      Qua thoáng mê mang ngắn ngủi, ánh mắt Lan Phi đột nhiên trở nên sắc bén trong suốt, nàng cẩn thận lui về phía sau từng bước, lạnh lùng nhìn người nữ nhân lao tới trước mặt mình Nhu Phi, trầm giọng hỏi: "Đây là nơi nào?!"

      Lần này riêng gì Nhu Nhi, ngay cả Đan Phi ngã sóng soài mặt đất cũng lâm vào chấn động. Nhu Phi đối mặt với ánh mắt sắc lạnh như tuyết của Lan Phi mà cảm thấy nội tâm bản thân đau đớn như bị người cầm dao cứa xuống đường, vô cùng bối rối : "Thanh...Thanh Hạ, ta là Nhu Lan a, ngươi là... Ngươi là làm sao vậy?!"

      "Thanh Hạ?"

      Lan phi nhướng mày, nguyên bản gương mặt nhắn trắng bệch đột nhiên xuất nhiều hơn trầm tư, ánh mắt tràn ngập nghiên cứu cùng cảnh giác của nàng chậm rãi đảo qua người của những kẻ có mặt tại đây, cuối cùng cố định tại bóng dáng Đan Phi được đám người nâng dậy, lạnh giọng : " cần đùa giỡn đa dạng trước mặt ta, mau gọi lão đại của các ngươi ra đây, ta có lời muốn với !"

      "Lão đại?!"

      Đan phi trong thoáng chốc trừng lớn đôi mắt phượng xinh đẹp, suy nghĩ hồi lâu liền lập tức bừng tỉnh đại ngộ, trầm giọng hỏi: "Ý ngươi là...Hoàng Thượng?!"

      “Chế độ quân chủ lập hiến?!"

      Lan phi trong miệng thào câu rồi sau đó thản nhiên đứng thẳng thân người, đuôi mắt đảo khắp xung quanh vòng phát gần bên cạnh bản thân mình nhất chính là gã thị vệ bên hông có mang theo bội đao. Cứ thế đột nhiên linh hoạt tiến lên, thân thủ vô cùng mạnh mẽ, ra tay nhanh nhẹn như gió nắm lấy chuôi bội đao của tên thị vệ kia rút ra, luồng quang mang lạnh lẽo thoáng chốc xuất khuôn mặt tái nhợt của nàng, tất cả những người đứng trong Lan Đình viện đều há hốc mồm hít vào ngụm khí lạnh.

      Nhu phi kinh ngạc mở lớn đồng tử, vẻ mặt thể tin được nhìn Lan Phi phen hoành đá trường đao đặt tại Đan Phi, khoé môi thốt ra tiếng kinh hô.

      “Mặc kệ các ngươi là người phương nào, tại chúng ta tiến hành cuộc giao dịch, người ta nắm giữ đồ vật mà có lẽ vị chủ nhân kia của các ngươi cảm thấy hứng thú, vậy nên nhanh chóng gọi ra đây. Nếu , cứ mỗi ba phút thời gian trôi qua ta liền giết chết người trong số những kẻ có mặt tại đây, trước hết bắt đầu từ ngươi!"

      -------------------------------------

      Chương 7.1: Lần đầu gặp mặt.

      Bên trong đại điện tĩnh mịch mỗi người đều tận lực khống chế hô hấp của chính mình, ai nấy đều sợ bản thân cẩn thận chọc giận phải vị nữ nhân đáng thương khẳng định bị người áp bức khiến cho trở thành kẻ điên trước mắt.

      Đan phi bộ dáng chật vật nằm oặt mặt đất, thân thâm y loan phượng đỏ thẫm vô cùng nổi bật sàn nhà bằng vàng hoa lệ ngừng phản chiếu những tia sáng khúc xạ chói mắt. Mặc dù bản thân rơi vào tình cảnh thập phần quẫn bách, người nữ nhân tâm ngoan thủ lạt này vẫn như cũ cố chấp để mình mất mặt mũi. Đan phi thắt lưng dựng thẳng, ngước cao đầu để lộ cần cổ tuyết trắng bị đao phong dày đặc lạnh lẽo áp sát, hình ảnh này thế nhưng tạo nên loại mỹ lệ kinh tâm động phách khó hiểu. Nơi cổ tay gãy thỉnh thoảng truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế, từng giọt mồ hôi lạnh chậm rãi từ trán thẩm thấu chảy xuống, nhưng trừ bỏ tiếng hét thảm thiết từ lúc ban đầu lại có nghe nàng ta kêu rên thêm dù chỉ tiếng nào nữa.

      Nhìn Đan Phi bộ dáng cố nén đau đớn, Nhu Phi trong ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp, nội tâm cảm thấy có chút bội phục người nữ nhân này. Tuy nhiên tại thời điểm tại hết thảy đều có vẻ còn trọng yếu, Nhu phi hết khẩn trương hướng nhìn bên ngoài hành lang lại lo lắng ngóng nhìn về phía bóng dáng đơn bạc gầy yếu đứng chính giữa đại điện, tia sầu não hiển ràng

      "Thái tử điện hạ đến!"

      Thanh của nội thị thái giám từ rất xa truyền vào, mọi người có mặt tại đại điện Lan Đình viện thần sắc chấn động, nhất tề quỳ rạp đất cung kính hành lễ. hành lang lát đá cẩm thạch hai bên tràn ngập hương thơm tươi ngát hoa cỏ, địa phương vốn thường ngày vẫn luôn yên tĩnh nay lại trở nên rộn ràng náo nhiệt đến ngờ. Hàng loạt tiếng bước chân hỗn độn vang lên từ phía cổng lớn, Trần Phi Đức Phi sắc mặt suy sút thiên kiều bá mị quỳ mặt đất, hai mắt mơ hồ đẫm lệ cùng hơi thở gấp gáp dồn dập, đồng thanh duyên dáng khẽ hô: “Cung nghênh thái tử điện hạ!"

      Lam y nữ nhân Lan Phi được gọi là Thanh Hạ khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh lẽo, diễn trò làm bộ đủ hoàn hảo, thể thừa nhận mặc kệ bọn người này thần thánh phương nào, khung cảnh bày ra trước mắt đủ trình độ hoành tráng. Thời điểm ban nãy ràng muốn lấy mạng người, tại lại vô lý bày ra dáng vẻ hoảng sợ, nếu phải Đường Tiểu Thi nàng có mặt tại đây chắc chắc bị bộ dáng của bọn họ lường gạt!

      sai, Lan Phi hôm nay chính là người nữ nhân ở đầu đường Đông Kinh bị đặc công cao cấp của Hải Quân Chiến Đội số 6 tập thể ám sát mới có thể thành công giết chết́, đặc công số quốc tế kiêm nhân vật siêu cấp 003 của cục tình báo quân đội số 9, Đường Tiểu Thi!

      Vạn điều ngờ quốc gia thế nhưng lại đối chính mình xuống tay, khi nàng thấy ở bên dưới gầm xe có lắp khối thuốc nổ C4 trong lòng cũng hiểu tất cả. Có thể thấu triệt đường đào tẩu của nàng nhằm đặt thuốc nổ trong xe ngoài cục tình báo cũng chỉ có quân bộ.

      Lý Dương chắc chắc có khả năng làm được điều này, tuy rằng là thủ lĩnh cao cấp ở cục tình báo số 9, nhưng dù sao cấp bậc vẫn còn thấp, thể nhẫn tâm đưa ra quyết định xử quyết biệt đội Sơn Miêu. Vậy nên cũng chỉ có cái khả năng xảy ra chính là cao tầng quân bộ lấy được mật lệnh của tầng lớp lãnh đạo chính phủ ra mặt can thiệp, lấy tin tức tuyệt mật mà nàng gửi về cục tình báo số 9 lần cuối cùng.

      Nghĩ đến đây Đường Tiểu Thi khỏi lộ ra tia cười khổ, nàng vì quốc gia ngừng cống hiến nhiều năm như vậy, ngờ sau khi thi hành xong nhiệm vụ lại bị chính phủ vất bỏ vì tình lớn hơn.

      Còn nhớ lần nàng chấp hành nhiệm vụ giết chết người đặc công bị bại lộ thân phận lẫn trốn ở Băng Cốc. Khi vị đặc công kia nhìn thấy nàng xuất vào thời điểm đó cũng có biểu tình giống nàng vào thời điểm này, bất quá so với Đường Tiểu Thi càng thức thời hơn chút, tự tay kết thúc sinh mệnh của bản thân chứ phải như nàng còn cùng thành viên Hải Quân Chiến Đội liều chết tranh đấu.

      Quả tình phát sinh ở người chính mình nếu đem so sánh với người khác lại là khung cảnh hoàn toàn mới!

      Điều luật thứ nhất của đặc công: Hết thảy vì lợi ích quốc gia, lý giải ra kỳ rất tốt, vì quốc gia bất luận có phải làm chuyện gì, cho dù là muốn mất tính mạng của ngươi cũng được mặt nhăn mày dù chỉ nửa điểm, cứ thế do dự khẳng khái chịu chết, dũng hy sinh mà hề có nữa câu oán hận.

      Đáng tiếc trong đời nhân sinh mỗi người chỉ có duy nhất lần, ai lại quý trọng sinh mệnh của bản thân. Cái loại quân nhân nguyện vì quốc gia kính dâng hết thảy tâm sức máu huyết chỉ chân chính xuất màn ảnh TV, Xã hội có ai là sợ chết.

      Xét về điểm này Tiểu Thi nàng ràng đủ tư cách làm đặc công, nhưng cũng chính nhờ vậy mới khiến cho nàng có dũng khí đứng ở nơi đây vào thời điểm tại, khiến nàng có lợi thế đối mặt với thế lực sau lưng bọn người cố làm ra vẻ trước mắt. Chính nàng tin tưởng vững chắc chỉ cần để bản thân mình có thể gặp đươc chủ lớn nhất của bọn họ, cùng đối phương trao đổi cái điều kiện liền có cơ hội rời nơi đây trở về nước Z. Kỳ , nếu lúc trước ở Đông Kinh chấp hành nhiệm vụ ám sát nàng phải đám người của quân bộ lãnh huyết vô tình kia mà đổi lại thành người của cục tình báo quân đội hoặc cục an ninh quốc gia, nàng tuyệt đối có cơ hội sống sót. Bởi vì, chỉ có nhân tài như bọn họ mới minh bạch được vật nàng nắm giữ trong tay ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với quốc gia!

      Mùi Long Tiên Hương đậm đặc tràn ngập đại điện, bóng dáng màu vàng vô cùng chói mắt thoáng chốc sáp nhập vào trong đồng tử Tiểu Thi, phượng mâu xinh đẹp khẽ nheo nhìn lại chỉ cảm thấy đạo ánh mắt sắc bén nhất thời phóng tới, tựa như gió tuyết lạnh lẽo tràn ngập u ám trầm, đem khí khẩn trương bên trong đại điện ngưng tụ thành băng, tràn ngập cảm giác áp bách.

      Nàng hơi nhíu mày cong nhìn về phía cửa lớn lúc này cùng ánh mặt trời cao quán nhập chỗ, người tới khoác lên mình thân mãng bào thêu rồng toả ra kim quang dập dờn, đai lưng đính phỉ thuý ngọc bích, mái tóc đen dài như tơ, mày kiếm khẳng khái khí thế, đôi mắt lạnh lùng sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi mỏng bạc tình, tất cả tạo nên gương mặt tựa như điêu khắc tràn ngập mỹ cảm.
      thuytCung Trường Nguyêt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7.2:

      Tiểu Thi vừa lòng thả lỏng đôi hàng chân mày lá liễu, vốn trong lòng vẫn có lo lắng chủ của bọn người trước mắt chỉ là kẻ thuộc phường giá áo túi cơm, nay nhìn đến lại thấy thân khí thế vô cùng vô tận liền hiểu ngay được người này phải thuộc hạng tầm thường. Về phần người ta toả ra loại áp lực cường đại, Tiểu Thi đều tự động gạt bỏ xem như chính bản thân mình cảm nhận được gì. Tám năm sống kiếp đặc công, bảo hộ qua biết bao nhiêu nguyên thủ chính khách, ám sát qua biết bấy nhiêu phần tử khủng bố, nội tâm chui rèn trong hàng dài năm tháng sớm trở nên kiên định như thép, nếu chỉ vì cái liếc người nam nhân này mà đâm ra hoảng sợ, làm sao còn xứng là người đứng đầu trong cục tình báo quân đội số 9?!

      Sở Ly nhíu mày gì, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người Nhu Phi, Trần Phi, Đức Phi, cuối cùng dừng lại nơi cổ tay bị gãy của Đan Phi, hắc mâu xẹt qua tia ý thâm trường.

      Đan Phi có giống như Trần phi Đức phi khóc sướt mướt mà khôn ngoan che giấu cường thế điêu ngoa của bản thân lúc trước, thảm đạm quỳ xuống yếu ớt cười : “Nô tì vô năng khiến điện hạ đại giá phải đến tận nơi đây, thỉnh điện hạ trị tội!"

      Sở Ly mặt bất động thanh sắc nhưng trong mắt lại loé lên tinh quang, đưa tay vuốt cằm, chậm rãi ngẩng đầu tinh tế đánh giá Tiểu Thi cách kĩ lưỡng khiến nàng cảm thấy có chút được tự nhiên, lướt mắt quan sát trăm tên thị vệ bên hông mang theo bội kiếm vô cùng phô trương xung quanh, lạnh lùng cười tiếng ném xuống trường đao nắm tay.

      Trường đao "keng" tiếng rơi xuống đất, Đan Phi thân thể mất khống chết ngã nhào về phía trước, vài tên thuộc hạ hoảng hốt lao đến đem nàng ta nâng dậy. Nhu Phi đứng bên khỏi thở dài nhõm, bàn tay trắng nõn vỗ vỗ lồng chính mình ngực, cẩn thận nhích lại gần Tiểu Thi.

      "Có điều kiện gì? cầu gì? Thế lực đại biểu sau lưng là gì? Ngươi hãy ra tất cả, ta mới có thể xem xét rốt cuộc chúng ta có cần thiết phải thoại đàm với nhau hay ?!" Tiểu Thi nhìn thẳng cẩm y nam tử đối diện hồi lâu mới khẽ nhếch đuôi mắt đảo qua bọn thị vệ đứng xung quanh, lưu tâm đặt đại đao bên hông bọn họ. Tuy rằng đám người này toàn bộ đều mang người bội kiếm toả ra hơi thở cổ xưa quá đáng sợ, nhưng vẫn phải đề cao cảnh giác bởi vì biết đâu bọn chúng còn có giấu vũ khí khác. Đàm phán vẫn chưa bắt đầu liền ăn đạn hay, cho dù phải đạn mà chỉ là gây mê cũng đủ khiến số phận nàng trở nên bi thảm!

      Ánh mắt Sở Ly đột nhiên trở nên phát lạnh, tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Lam Y nữ tử tràn ngập cảnh giác trước mắt, kí ức trôi dạt về ngày đại hôn nhớ lại bóng dáng hồng y nữ nhân mang dáng vẻ mềm mại hèn mọn, ngay cả cười cũng đều cẩn thận khi xưa. năm gặp liền biền hoá thành ra thế này, phải chăng hậu cung quả là địa phương giết người mới có thể khiến người lột xác hoàn toàn như vậy?!

      "Nghe bọn họ trong tay nàng giữ món đồ mà ta có lẽ cảm thấy hứng thú, muốn cùng ta lập giao dịch?!"

      Sở Ly thanh có chút khàn khàn huyến ru, nhàng nhếch mày đầy hứng thú nhìn về phía Lam Y nữ tử, chậm rãi .

      " sai!" Tiểu Thi lạnh nhạt cười đáp, loại trường hợp này phải nàng chưa từng gặp qua. Còn nhớ nhiệm vụ đầu tiên trong cuộc đời đặc công của nàng chính là ám sát chính khách nước N, lần đó nàng thân mang trọng thương rồi bị đặc công quốc gia M bắt giữ, vì muốn biết được thân phận của nàng cũng như chính phủ đứng sau đằng chủ mưu cuộc ám sát, bọn chúng cho nam nhân giả dạng cứu nàng, buồn cười hơn nữa là còn sử dụng mỹ nam kế. Đáng tiếc ngay từ lúc đầu nàng nhận ra đó là cái bẫy của bọn chúng, giả ngu giả dại tương kế tựu kế dưỡng lành thương thế, lén lút lấy được cơ mật quốc gia của đối phương, nhân tiện giá họa lần ám sát này cho chúng, khiến cơ cấu tình báo M quốc đảo loạn, năm năm trời bị đất nước này xem như khủng bố mà đề phòng. tại mặc dù thấy được khung cảnh trước mắt thập phần quỷ dị nhưng Tiểu thi vẫn chưa nhận ra điểm bất thường, nàng tập trung nhìn vào nhất cử nhất động của đối phương, trong lòng thầm tính toán nếu như đàm phán thành, bản thân mình có bao nhiêu cơ hội khống chế được Nam nhân đối diện. Cẩn thận nhìn chung quanh vòng, xác định từ góc độ này bị tay súng bắn tỉa tập kích từ phía sau mới chậm rãi : “Ngươi có thể cần ra mục đích của ngươi, cầu là chỉ cần sau khi mọi thành công ngươi liền tạo cho ta cơ hội an toàn rời khỏi nơi đây và đưa ta trở về đất nước của mình là được!"

      trận hút khí nhất thời vang lên, đám người trong đại điện gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Tiểu Thi như là thấy quái. Nhu Phi kinh hoảng muốn mở miệng lên tiếng, song lại có chút sợ hãi nhìn Tiểu Thi, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

      Sở Ly kinh ngạc lúc liền lập tức nhìn nàng bằng ánh mắt nghiền ngẫm, khóe miệng khỏi tràn ra chút ý cười, thản nhiên : "Nàng ngại cứ đem lợi thế của bản thân ra, ta chỉ lo lắng nó có đáng giá hay để ta cùng nàng hợp tác lập nên sinh ý!"

      "Đương nhiên có!"

      Tiểu Thi trong lòng cảm thấy trận kinh hỉ nhưng mặt lại để lộ nửa điểm thanh sắc. Suy nghĩ hồi lâu liền khỏi thở dài, đây là lợi thế cuối cùng mà nhiều năm qua nàng luôn dấu hòng chuẩn bị cho bản thân mình lối thoát giữ mệnh trong lúc nguy cơ. Thành bại tại thời điểm này liên quan đến việc nàng có thể hay rời khỏi nơi đây trở về Thượng Hải gặp Đường Vũ.

      “Trong tay ta nắm giữ bản vẽ chế tác của Iran HK48, nếu như như tin tức của ngươi chắc cũng biết nó có ý nghĩa gì. tại quốc tế phương tiện quân tiên tiến nhất chính là máy bay chiến đấu HK47, nhưng lại có ai biết rằng tiến sĩ X51 trước khi lâm chung còn chế tạo ra nhiều hơn loại HK48 với tính năng vượt trội hơn hẳn HK47. Nó có thể ở trời cao tung hoành với quỹ đạo phức tạp, độ linh hoạt đủ để so sánh với các loại máy bay chiến đấu kích thước . Bốn khoang chứa lớn HK48 tạo ra điều kiện hoàn hảo cho người lái đồng thời có thể điều khiển cùng thời điểm bốn cái phi cơ chiến đấu, hệ thống hướng dẫn phản kích siêu việt, khó tưởng tượng hơn nữa là nó còn được trang bị phương trình bắn phản đạn đối với mục tiêu đối địch, hoàn toàn xứng đáng được xưng tụng là trung mẫu hạm..."

      Thanh của Tiểu Thi càng lúc càng , chỉ thấy nguyên đám người kinh ngạc mở to hai mắt giống như điều nàng chính là trích dẫn từ trong thiên thư mà ra, liền ngay cả cẩm y nam tử bộ dáng lạnh lùng bí hiểm cũng ngoại lệ nhíu mày, nào có biểu tình tham lam như nàng dự kiến?!

      Loại chuyện này chỉ có cách lý giải, đó là đám người này căn bản là biết nàng điều gì! biết HK48 còn có thể hiểu, nhưng ở xã hội đại lại có người nào biết đến máy bay chiến đấu?

      "Nơi này là địa phương nào?!"

      Tiểu Thi nhất thời ý thức được nghiêm trọng của tình, nàng mạnh bạo tiến lên từng bước, hai mắt nhìn thẳng Sở Ly, lớn tiếng hỏi:

      "Lớn mật!"

      Đám thị vệ đứng bên cạnh khẩn trương rút đao, trầm giọng.quát: "Dám đối với điện hạ bất kính!"

      "Chậm !"

      Sở Ly thản nhiên ngăn lại động tác của thị vệ xung quanh, hai mắt mang theo hàm ý tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Tiểu Thi trả lời: "Nơi này là Nam Sở, hướng Đông tiếp giáp Tề Quốc, hướng Bắc dựa vào Đại Tần, cùng Tây Xuyên song song đối mặt, Lan Phi nàng phải biết, tại sao lại hỏi điều này?!"

      -------------------------

      Chương 7.3:

      "Nam sở?! Đại Tần?!"

      Tiểu Thi giọng lập lại bốn chữ trọng điểm trong lời của Sở Ly, người luôn tự tin bản thân mình có nguồn tri thức dồi dào như nàng thế nhưng lại đối với vấn đề này có điểm thể lý giải được. Nam Sở, Đại Tần, Bắc Tống, Đông Xuyên, sáu châu lục tại thế kỉ hai mươi mốt từ khi nào lại xuất những địa phương mạc danh kì diệu như vậy? Nàng nên làm gì? Lục trong trí nhớ tìm kiếm thông tin về chúng?

      Chẳng lẽ bọn họ lừa nàng? Nhìn có vẻ giống! Hay là chính nàng hôn mê phen liền vô thanh vô tức lạc vào lãnh địa thần bí nào chăng? đúng! đạo tinh quang đột nhiên tập kích lên bên trong não bộ Tiểu Thi.Nàng chợt nhớ tới khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh ràng nhìn thấy đầu mình bị thành viên Hải Quân Chiến Đội số 6 chặt xuống, nhưng biết vì sao lại hoàn toàn có nửa điểm cảm giác, khi nào quốc gia Z y thuật trở nên tiên tiến đến thế, ngay cả chặt đầu cũng đều có thể khiến cho con người ta phải chịu nỗi đau đớn thể xác? Nghĩ đoạn Tiểu Thi mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của nam nhân áo gấm đối diện.

      Sở Ly thấy nàng thần sắc kinh hoảng khôn cùng hai hàng chân mày cũng chậm rãi nhíu chặt, trong mắt trào dâng sóng gió mãnh liệt, biết ai biết suy nghĩ điều gì.

      Tiểu Thi đưa mắt nhìn khắp nơi vòng liền cố định dừng lại tại thanh trường đao bị nàng ném xuống đất lúc trước, phen cúi xuống thân mình nhặt lấy nó lên giơ ngang trước mặt.

      "Lớn mật! Có thích khách! Bảo hộ điện hạ!" Từng tia lại từng tia quang mang lạnh lẽo của binh khí thoáng chốc liền tập trung ngưng tụ bên trong đại điện, vô số binh lính người mang áo giáp nhất tề xông vào, trường kiếm đua nhau thoát ly vỏ bại lộ ra ngoài khí, hàng loạt ngân quang cung tiễn nhắm thẳng về phía đầu nàng, hoàn toàn có sử dụng súng lục như trong tưởng tượng của Tiểu Thi, tuy nhiên ngay tại thời khắc tại nàng lại hoàn toàn chút để ý tới nguy cơ này. Lần đầu tiên trong cuộc đời nội tâm bỗng dưng xuất sợ hãi, hai tay run rẩy cầm lấy trường đao chậm rãi đưa lên dần.

      Tóc đen mềm mại, mày liễu mi cong thanh nhã, mắt sáng hút hồn, môi mọng kiều diễm, bỏ qua thần sắc trắng bệch nhợt nhạt bên ngoài, gương mặt này chính là vừa tú lệ thanh thuần, lại vừa ôn nhuận uyển chuyển, nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần!

      Trong phút chốc Tiểu Thi chỉ cảm thấy thiên địa trước mắt mình đảo điên, nàng ôm chặt đầu, tầm nhìn bị mảnh hắc ám rộng lớn bao phủ, thân hình nhắn nhất thời mềm nhũn rơi vào trạng thái sụp đổ.

      "A!"

      tiếng hét thê lương tràn ra từ khoé môi, Tiểu Thi loạng choạng, trường đao tay buông lỏng va chạm với mặt đất tạo nên thanh loảng xoảng, thân thể của nàng cũng liền kề theo đó ngã xuống!

      Sở Ly nhanh trước bước tiến lên ôm lấy nàng vào trong lồng ngực, nhìn ánh mắt nghi hoặc của đám người xung quanh, đối với thị vệ bên cạnh tức giận quát: "Còn mau truyền Thái y!"

      Thị vệ kia hoảng sợ lĩnh mệnh, cứ thế trận thất kinh rối loạn xảy ra, thanh truyền gọi thái y vang vọng khắp gian hoàng cung Nam Sở!
      Last edited: 29/6/16
      thuytCung Trường Nguyêt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Cung đình quỷ dị.

      Bên ngoài khung cửa sổ làm từ gỗ lim ngừng có gió lớn mãnh liệt càn quét lưu lại từng luồn khí lạnh như băng. Thời tiết tháng mười dần dần hiển ràng, mặc dù là ở phía nam Nam Sở cũng bắt đầu có tia cảm giác lãnh, biết nghe đồn tại Bắc Cương mỗi khi mùa đông đến đều khiến vô số súc vật cùng người dân Hung Nô chết như thế nào vượt qua khoảng thời gian dài trong cái mùa khắc nghiệt này.

      Thanh Hạ mang người la y màu lam nhạt, ngoài thân khoác chiếc áo choàng tuyết trắng sản phẩm của Cẩm Tú phường, thân hình tựa như u linh đứng ở phía dưới phiến đèn cung đình bên cạnh giá sách. Ngửa đầu bình tĩnh nhìn thanh nến đỏ chậm rãi hòa tan, giọt lại giọt lắng đọng, biểu tình gương mặt xinh đẹp khác gì so với tảng băng vĩnh cửu trường tồn vạn năm thời gian, nửa điểm dao động cũng mảy may xuất . Ngoài cửa phòng tiểu nha hoàn y phục màu tím thỉnh thoảng lại đưa mắt đến quan sát, thần sắc vô cùng căng thẳng giống như lo lắng nàng đột nhiên nổi điên tự sát.

      Ba ngày...

      Vừa vặn ba ngày...

      Có thể cuộc đời từ khi sinh ra đến nay hai mươi sáu năm của Đường Tiểu Thi thống khổ nhất chính là ba ngày này. Cảm giác bản thân ngủ đủ giấc rồi tự nhiên tỉnh dậy khiến nàng nhất thời thể thích ứng được, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm sống kiếp đặc công luôn xem sinh hoạt đời thường của chính mình, nàng có thể yên ổn chìm đắm vào giấc ngủ như thế, cũng có lẽ trong tiềm thức nàng thập phần muốn tỉnh lại để đối mặt với . Khoảnh khắc mở mắt kia, nàng đột nhiên sinh ra hồi ảo giác, thực hy vọng nhìn thấy là ký túc xá an toàn ấm áp ở cục quân tình số 9 hoặc khu khách sạn thoải mái xa hoa nào đó ở thế kỉ hai mươi mốt, cho dù có là nhà tù của Hải Quân Chiến Đội nàng cũng tuyệt vọng như trước mắt. Lần đầu tiên nàng hướng chính mình sinh ra hoài nghi.

      từng bị địch nhân là phần tử khủng bố vây chặn tại rừng rậm Châu Phi nàng đều chưa từng dập tắt khát vọng sống của bản thân, nhưng tại trong đáy lòng nàng sâu sinh ra loại cảm giác vô lực. từng xuất trước mặt nàng vài vùng hải vực lạnh lẽo cùng mấy khối sa mạc hoang vu nàng cũng chưa từng lâm vào kinh hoảng, giống tại ngăn trở cước bộ của nàng chính là khoảng thời gian xa vời.

      Trong ba ngày này nàng nắm gần như toàn bộ tình huống ở nơi đây, trong cung điện này từ kiến trúc, gốc cây, ngọn cỏ, con người, tất cả mọi thứ đều nằm gọn tại tầm kiểm soát, tuy nhiên điều này cũng khiến nội tâm nàng triệt để tuyệt vọng.

      Hàng loạt những hình ảnh mà nàng nhìn thấy đều xác định kết quả. Nàng, Đường Tiểu Thi tuyệt xứ phùng sinh, xuyên thời đến triều đại cách thế kỉ hai mươi mốt biết bao nhiêu ngàn năm, tá thi hoàn hồn trở thành trong những phi tần của Thái tử Nam Sở.

      Đối diện với tất cả hoang đường này, Đường Tiểu thi biết bản thân có nên hay cười to ba tiếng chúc mừng chính mình đại nạn chết.

      Giống như con người trải qua chiến tranh thể hiểu được nó có tính chất tàn khốc ra sao. Mà cho dù bọn họ từng trãi, cũng vô pháp vô phương lĩnh hội tâm tình của Tiểu Thi vào giây phút này. Linh hồn đơn, bóng dáng độc điệu, mình người ở thời xa xôi, có hưng phấn như trong tượng tượng, thậm chí chút vui mừng vì sống sót sau tai nạn. Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng ở trong bóng đêm đen tối được kiềm nén được nước mắt của chính mình, giống khung cảnh nhiều năm trước bị thân nhân vứt bỏ, thân lưu lạc ở đầu đường phồn hoa, vùi đầu trong chăn, răng nanh cắn chặt môi mọng, hai hàng nước mắt chảy dài gò má. Cũng tại đêm này, Tiểu Thi trịnh trọng lập ra nghi thức cáo biệt cuộc sống trước kia cùng cái quốc gia nhẫn tâm ruồng bỏ nàng, đón nhận tàn khốc xảy ra.

      Ngày thứ hai, Lan Đình viện có náo nhiệt như Tiểu Thi suy đoán. Tất cả đám người bên trong toà viện đều cẩn thận chờ đợi, cùng nhau trông chờ vị nữ chủ tử danh nghĩa của bọn họ đón nhận phong ba bão tối gì bởi cái ngày đại náo kia, đáng tiếc hiểu sao lại dị thường yên tĩnh. Vô số người tiềm tàng từ nơi bí mật gần đó đều ở cẩn thận nghiền ngẫm, mặt ngoài bình tĩnh như vậy rốt cuộc là có cái ý vị gì? Mà Tiểu Thi tâm như tro tàn lại hoàn toàn đặt chuyện tình này vào mắt. Nàng im lặng ăn cơm rửa mặt chải đầu, ngồi giống như con rối gỗ để mặc hạ nhân phục vụ, mất toàn bộ tức giận. Thế giới của nàng tại chỉ thấy thiên địa đảo lộn, ngẩng đầu lên phải là phiến thiên .từng quen thuộc kia.

      trận tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên, Tiểu Thi nhĩ lực linh thông nên liền nghe thấy vào tai. Bức rèm che thoáng động, mùi hương nhàng được điều chế từ cỏ lan chi thượng phẩm chậm rãi bay đến.

      "Chủ tử, Nhu Phi nương nương đến đây!" Thị nữ Hương Quất vội vàng tiến lên tiếp nhận chiếc áo tơi trong tay Nhu Phi, nhanh nhẹn hướng về phía nàng ta bưng tách trà nóng, hành động vô cùng liền mạch thuần thục, hiển nhiên từng tại Lan Đình viện phục vụ vị khách quen thuộc này rất nhiều lần.

      Nhu phi đứng tấm thảm đặt ở chính giữa nội thất căn phòng, đôi hài mang nơi chân vẫn còn toả ra hơi nước ẩm ướt. Bên ngoài mưa rơi hơn nữa ngày vẫn có dấu hiệu ngừng lại, lâu nữa mùa đông chân chính đến đây.

      "Thanh Hạ!" Nhu phi đột nhiên mở miệng phá tan gian tĩnh lặng, tuy nhiên chỉ ra được hai tiếng này liền dừng hẳn,muốn nhưng rồi lại thôi đóng chặt môi, khí nặng nề đến cực điểm.

      Tiểu Thi đứng phía dưới chiếc đèn cung đình khẽ ngẩng đầu nhìn, ở tia sáng ánh nến hé ra hai gò má tái nhợt thoạt nhìn tựa như còn là người thuộc thế giới sống, nàng giờ phút này chính là con phi điểu bị giam trong lồng sắt, giống giấc mộng kinh tâm động phách, cũng giống tiếng nước chảy réo rắt thảm thiết.

      "Thái tử phi tỷ tỷ mang bệnh phải là chuyện hai ngày trước!" Nhu phi rốt cục thở dài thấp giọng , nàng ta chậm rãi đến bên Tiểu Thi cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, đấu khẽ gục xuống, qua hồi lâu giọt nước mắt đột nhiên rơi vào cổ tay Tiểu Thi.

      Nhu Phi đột nhiên ngẩng đầu, mở to mắt nhìn chằm chằm Tiểu thi, trong mắt tuy tràn đầy đau khổ nhưng cũng có kiên định, từng từ : "Thanh Hạ, tuy hôm nay chúng ta ở thế bất lợi nhưng muội hãy tin ta, tương lai khác!"

      Ngoài cửa sổ trăng sao, thân hình đơn bạc của Nhu Phi dần dần chìm trong màn đêm đen kịt, Tiểu Thi cảm thấy nơi cổ tay bị nàng ta nắm lấy nóng bỏng. Nàng cắn môi rồi nhắm mắt, con đường của các người ở đây nên các người còn có thể đứng thẳng dậy, còn con đường của ta ở đâu?

      *Nam Sở vào đêm 17 tháng 11 năm 298, Thái Tử Phi Nam Sở Thương Quan Nhu Tuyết mang bệnh chết , mà ngày thứ hai sau khi nàng mất, người Thương Quan Gia tộc trấn thủ Nam Man đưa về tin tức: Tiền Đông Hoa các, đại học sĩ Thương Quan Kính vì quá mệt nhọc tạ thế đường . Thời gian ngắn toàn quốc phát tang, trong cung toàn lực tổ chức phát tang cho Thái Tử Phi, dân gian lại lặng lẽ tổ chức tang cho Thương Quan Kính. Thương Quan gia đời trung liệt, thế nhưng vì phản đối Sở Ly chuyện quyên đất mà toàn gia bị tai họa, từ chỗ là đệ nhất thế gia Nam Sở liền giống như hòn đá bị tàn nhẫn đá ra ngoài.

      Do gia tộc Thượng Quan sụp đổ mà các thế lực tại kinh đô bắt đầu vòng phân liệt và tẩy rửa mới. Cùng cái chết của Thượng Quan Nhu Tuyết, Đông cung Nam Sở lại bắt đầu cuộc tranh đấu kịch liệt, phong vân từ từ trỗi dậy, nhiệt huyết tại vùng đất Đông Cung u ám bắt đầu sôi trào.

      ---------------

      Chương 9.1: Phu quân tiện nghi.

      "Nương nương, dường như nước lạnh!" Hương Quất mặc y phục tím nhạt với phần váy ngắn, chân trần bước vào trong phòng tắm tràn đầy hơi nước ẩm ướt, khuôn mặt bị nhiệt độ cao hơn bình thường trong phòng hun thành đỏ ửng mà trở nên dễ thương vô cùng, nhàng thò tay chạm đến mặt nước bên trong hồ rồi giọng : "Nô tỳ dặn dò hạ nhân bỏ thêm nước ấm ở đầu nguồn, nương nương nếu cảm thấy quá nóng hãy gọi nô tỳ tiếng!"

      Thanh Hạ khép hờ mi mắt tựa người tại thành hồ, gương mặt vốn trắng bệch nhợt nhạt nay lại có chút đỏ nhuận hồng hào, làn da toàn thân tựa như tuyết trắng sáng mịn bóng mẩy, trong ánh sáng nhu hòa của đèn treo liền ra vẻ đẹp ngọc ngà, mái tóc dài nửa trôi bềnh bồng trong nước, nửa xõa sau lưng kiều, tạo nên khung cảnh xinh đẹp gợi cảm.

      Im lặng nghe tiếng bước chân rất từ phía xa truyền tới, bên trong phòng tắm ngừng có hương khí ấm áp của hoa lan quanh quẫn khiến cho tinh thần con người dễ thả lỏng, Thanh Hạ bất động nhắm mắt giống như say giấc ngủ, chỉ có làn mi cong trong màn hơi nước ẩm ướt thỉnh thoảng run rẩy mới chứng minh được rằng bản thân nàng thanh tỉnh.

      nửa tháng trôi qua, Thanh Hạ ngày nào cũng trầm lặng dường như hề quan tâm đến chuyện bên ngoài, cũng may trong cung có người lo toan mọi nên có việc đói chết xảy ra, thân thể hư nhược cũng được điều dưỡng mà trở nên tốt hơn. Thời gian quả là thuốc chữa bệnh thượng phẩm, sau hồi an tĩnh tu dưỡng tâm tình của Thanh hạ dần dần bình phục. tại nàng tựa thân vào thành bằng ngọc trắng của hồ tắm lớn, cảm giác mọi chuyện trước đây từ từ trôi qua, rất nhiều khuôn mặt quen thuộc hoặc quen thuộc trong tâm trí bắt đầu tan biến, nàng biết nàng còn là đặc công 003 của thế kỷ 21 hay đứa trẻ trong nhi viện, thời điểm này nàng có thân phận, có tên, thậm chí còn có phu quân.

      Sinh mệnh quả tràn đầy kỳ tích!

      "Thịch thịch!" từ hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân xa lạ, thanh rất giống như người đến muốn bị người khác phát , nhưng tiếc thay cho là thính lực của Thanh hạ lại hơn hẳn thường nhân. Khi xưa vì muốn trốn thoát những phần tử khủng bố truy kích nên nàng đào sinh tại rừng rậm Châu Phi thời gian dài, thời điểm ấy chuột chũi hoạt động trong vòng bán kính trăm mét cũng thể thoát khỏi màng nhĩ siêu việt của nàng, huống hồ tại là gian thập phần tĩnh lặng này? Người đến những hành động liền mạch nhịp nhàng mà ngay cả thị vệ canh giữ bên ngoài cũng hề phát ra thanh nào, như vậy chỉ có hai giải thích: chính là người đến thân thủ cao cường, thị vệ nơi đây phát giác ra khí tức của . Hai chính là người đến thân phận cao quý, thị vệ nghe lời hành hề cản trở.

      Mà hai cách lý giải này rất mau được giải đáp! Người đến thân bước chân trầm trọng cùng hô hấp vững vàng, hẳn là luyện qua võ thuật phòng thân. Trong lúc di chuyển có tạo nên thanh y phục ma sát, lúc tay cử động còn tay đặt ở chuôi kiếm bên hông. Qua đặc điểm từ tiếng ma sát của y phục liền đoán có thể được quý giá, hơn kém chính là loại gấm thượng hạng, thân phận ràng thấp!

      Thanh Hạ hơi khẽ khịt mũi liền ngửi thấy mùi hương dễ chịu, tuy nhiên phải hoa lan trong gian phòng tắm mà trầm nặng giống như hỗn hợp giữa Long Diên Hương và Đàn Hương. Có chút mùi vị mực tàu khô, người đến là vừa xem qua sách hoặc viết chữ xong. Đế giày mềm mại tựa như làm từ da hươu nên khi va chạm với đất tạo ra tiếng động rất nhàng. Thanh Hạ đại não tính toán chút, đáp án dường như mơ hồ nhận ra, song là địch hay là bạn như cũ khó phân, trước mắt lại chưa có gì uy hiếp, nàng mỉm cười ý vị thâm trường, thân hình đắm chìm trong làn nước nóng ấm, mi cong màng hé mở.

      cảm giác bị người khác quan sát đột nhiên ra, Thanh Hạ biết người đàn ông này từ phía đối diện cúi nhìn xuống mình nhưng lại hề làm ra bất kì động tác, giống như hề hay biết điều gì mà vẫn biểu lộ gương mặt thư giãn, khóe miệng hàm chứa nụ cười đem toàn thân lâm vào trạng thái hưởng thụ kinh điển.

      Thời gian qua từ từ trôi qua, trong khí tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng nước đổ tiếp tục truyền đến. Đột nhiên tiếng nước ngừng lại, Thanh Hạ biết là Hương Quất dừng đỗ nước ở nguồn, nước ấm nóng vừa phải, nàng hít vào lồng ngực luồng khí ấm nóng tràn ngập mùi hương.

      Tiếng thở đầu đột nhiên lộ ra vẻ trầm trọng rệt, Thanh Hạ khoé môi lộ ra nét cười liền đem thân hình đứng lên từ trong hồ nước, thản nhiên phơi bày bóng lưng trắng mịn ưu mỹ như con thiên nga độc, hai đầu vai gầy dưới tầng ánh sáng mờ ảo tựa như đôi cánh bướm nhắn muốn giương cánh bay lên trung, từng giọt nước nhàng trườn xuống từ cổ rồi biến mất tại nơi gò đảo căng tròn.
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9.1: Phu quân tiện nghi.

      "Nương nương, dường như nước lạnh!" Hương Quất mặc y phục tím nhạt với phần váy ngắn, chân trần bước vào trong phòng tắm tràn đầy hơi nước ẩm ướt, khuôn mặt bị nhiệt độ cao hơn bình thường trong phòng hun thành đỏ ửng mà trở nên dễ thương vô cùng, nhàng thò tay chạm đến mặt nước bên trong hồ rồi giọng : "Nô tỳ dặn dò hạ nhân bỏ thêm nước ấm ở đầu nguồn, nương nương nếu cảm thấy quá nóng hãy gọi nô tỳ tiếng!"

      Thanh Hạ khép hờ mi mắt tựa người tại thành hồ, gương mặt vốn trắng bệch nhợt nhạt nay lại có chút đỏ nhuận hồng hào, làn da toàn thân tựa như tuyết trắng sáng mịn bóng mẩy, trong ánh sáng nhu hòa của đèn treo liền ra vẻ đẹp ngọc ngà, mái tóc dài nửa trôi bềnh bồng trong nước, nửa xõa sau lưng kiều, tạo nên khung cảnh xinh đẹp gợi cảm.

      Im lặng nghe tiếng bước chân rất từ phía xa truyền tới, bên trong phòng tắm ngừng có hương khí ấm áp của hoa lan quanh quẫn khiến cho tinh thần con người dễ thả lỏng, Thanh Hạ bất động nhắm mắt giống như say giấc ngủ, chỉ có làn mi cong trong màn hơi nước ẩm ướt thỉnh thoảng run rẩy mới chứng minh được rằng bản thân nàng thanh tỉnh.

      nửa tháng trôi qua, Thanh Hạ ngày nào cũng trầm lặng dường như hề quan tâm đến chuyện bên ngoài, cũng may trong cung có người lo toan mọi nên có việc đói chết xảy ra, thân thể hư nhược cũng được điều dưỡng mà trở nên tốt hơn. Thời gian quả là thuốc chữa bệnh thượng phẩm, sau hồi an tĩnh tu dưỡng tâm tình của Thanh hạ dần dần bình phục. tại nàng tựa thân vào thành bằng ngọc trắng của hồ tắm lớn, cảm giác mọi chuyện trước đây từ từ trôi qua, rất nhiều khuôn mặt quen thuộc hoặc quen thuộc trong tâm trí bắt đầu tan biến, nàng biết nàng còn là đặc công 003 của thế kỷ 21 hay đứa trẻ trong nhi viện, thời điểm này nàng có thân phận, có tên, thậm chí còn có phu quân.

      Sinh mệnh quả tràn đầy kỳ tích!

      "Thịch thịch!" từ hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân xa lạ, thanh rất giống như người đến muốn bị người khác phát , nhưng tiếc thay cho là thính lực của Thanh hạ lại hơn hẳn thường nhân. Khi xưa vì muốn trốn thoát những phần tử khủng bố truy kích nên nàng đào sinh tại rừng rậm Châu Phi thời gian dài, thời điểm ấy chuột chũi hoạt động trong vòng bán kính trăm mét cũng thể thoát khỏi màng nhĩ siêu việt của nàng, huống hồ tại là gian thập phần tĩnh lặng này? Người đến những hành động liền mạch nhịp nhàng mà ngay cả thị vệ canh giữ bên ngoài cũng hề phát ra thanh nào, như vậy chỉ có hai giải thích: chính là người đến thân thủ cao cường, thị vệ nơi đây phát giác ra khí tức của . Hai chính là người đến thân phận cao quý, thị vệ nghe lời hành hề cản trở.

      Mà hai cách lý giải này rất mau được giải đáp! Người đến thân bước chân trầm trọng cùng hô hấp vững vàng, hẳn là luyện qua võ thuật phòng thân. Trong lúc di chuyển có tạo nên thanh y phục ma sát, lúc tay cử động còn tay đặt ở chuôi kiếm bên hông. Qua đặc điểm từ tiếng ma sát của y phục liền đoán có thể được quý giá, hơn kém chính là loại gấm thượng hạng, thân phận ràng thấp!

      Thanh Hạ hơi khẽ khịt mũi liền ngửi thấy mùi hương dễ chịu, tuy nhiên phải hoa lan trong gian phòng tắm mà trầm nặng giống như hỗn hợp giữa Long Diên Hương và Đàn Hương. Có chút mùi vị mực tàu khô, người đến là vừa xem qua sách hoặc viết chữ xong. Đế giày mềm mại tựa như làm từ da hươu nên khi va chạm với đất tạo ra tiếng động rất nhàng. Thanh Hạ đại não tính toán chút, đáp án dường như mơ hồ nhận ra, song là địch hay là bạn như cũ khó phân, trước mắt lại chưa có gì uy hiếp, nàng mỉm cười ý vị thâm trường, thân hình đắm chìm trong làn nước nóng ấm, mi cong màng hé mở.

      cảm giác bị người khác quan sát đột nhiên ra, Thanh Hạ biết người đàn ông này từ phía đối diện cúi nhìn xuống mình nhưng lại hề làm ra bất kì động tác, giống như hề hay biết điều gì mà vẫn biểu lộ gương mặt thư giãn, khóe miệng hàm chứa nụ cười đem toàn thân lâm vào trạng thái hưởng thụ kinh điển.

      Thời gian qua từ từ trôi qua, trong khí tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng nước đổ tiếp tục truyền đến. Đột nhiên tiếng nước ngừng lại, Thanh Hạ biết là Hương Quất dừng đỗ nước ở nguồn, nước ấm nóng vừa phải, nàng hít vào lồng ngực luồng khí ấm nóng tràn ngập mùi hương.

      Tiếng thở đầu đột nhiên lộ ra vẻ trầm trọng rệt, Thanh Hạ khoé môi lộ ra nét cười liền đem thân hình đứng lên từ trong hồ nước, thản nhiên phơi bày bóng lưng trắng mịn ưu mỹ như con thiên nga độc, hai đầu vai gầy dưới tầng ánh sáng mờ ảo tựa như đôi cánh bướm nhắn muốn giương cánh bay lên trung, từng giọt nước nhàng trườn xuống từ cổ rồi biến mất tại nơi gò đảo căng tròn.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :