1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bạo quân độc sủng - Diệp Vũ Sắc (86)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 59. Sống về đêm

      Ánh nến hồng sáng ngời rọi vào mắt chẳng có chút thay đổi nào, khiến cho thần sắc càng toát ra bí hiểm. Nàng thầm nghĩ lần này ra cung gặp nàng nhất định muốn hỏi tiến triển thế nào rồi.

      nhiều ngày ngươi cũng bận việc hất áo choàng lên ngồi xuống, giọng châm chọc.

      “Tiểu nữbiết nên làm thế nào mà, cũng vẫn kém bệ hạ bận trăm công nghìn việc” Diệp Vũ đáp thản nhiên.

      “Ai cho ngươi to gan lớn mật thế hả, dám can đảm bố trí màn múa câu hồn đoạt phách, đồi phong bại tục như thế chứ?” Sở Minh Phong từng mắt nhìn nàng, ánh mắt trầm, tối đen.

      “Xin bệ hạ minh giám, tuy điệu nhảy này có vẻ khác người, nhưng vũ đạo cũng là nghệ thuật, thể dùng ánh mắt thế tục ra đánh giá. Thêm nữa, từ sau khi dân phong Đại Sở ta mở ra, ca múa ở lầu Tiêu Tương cũng phong phú trở thành cuộc sống về đêm của thành Kim Lăng… a, phải, là giải trí tiêu khiển, vì thành Kim Lăng cung cấp loại giải trí tiêu khiển giống bình thường”

      “Giải trí tiêu khiển ư?” hơi ảo não, sao nghe mà chẳng hiểu nàng gì thế.

      “Ban đêm dân chúng làm gì, tới lầu Tiêu Tương xem biểu diễn ca múa, thả lỏng thể xác và tinh thần, đây gọi là giải trí tiêu khiển đó ạ”

      giấu xấu hổ ảo não, khá hưng trí xem xét nàng, ‘ vậy ngươi sáng tác ra màn múa này còn muốn các nàng ấy được tốt, trẫm đánh cuộc muốn nhìn ngươi lúc khiêu vũ có bộ dạng gì nữa, có giống các nàng ấy câu hồn đoạt phách, mê hoặc lòng người đây?”

      Diệp Vũ lạnh nhạt, “Nếu bệ hạ muốn thưởng thức ca múa, có thể ra lệnh cho các nàng ấy hiến vũ vì bệ hạ. Nhưng bệ hạ quan tâm nhất hẳn phải là Tấn vương và Hữu tướng chứ”

      ý nghĩ chợt loé trong đầu: nếu đem chuyện Thuỵ vương bức nàng khiêu vũ để mê hoặc cho biết, có phản ứng gì đây? Hoặc có hậu quả gì đây? có thể giúp nàng hay ? Hay vẫn nên mạo hiểm.

      Sở Minh Phong nâng chén trà lên uống, “ chút nghe coi”

      Nàng tóm tắt, “Tấn vương mắc câu, Thẩm đại nhân bên này còn cần phải cố gắng hơn, chuyện kế tiếp nên làm thế nào, xin bệ hạ ra chỉ thị”

      lại khéo chuyển đề tài, “Thuỵ vương cũng có hứng với ngươi đó”

      Nàng thầm, thế gian còn có chuyện gì mà biết nữa ?

      “Thuỵ vương bắt Thành Nhi , bức tiểu nữ làm chuyện cho ông ta” Cho dù biết tình hình cụ thể thế nào, nàng cũng muốn chút chuyện ra, nếu tin.

      “Ông ta muốn ngươi làm gì?” Giọng điệu của lãnh đạm lạnh lẽo, mặt nhìn ra cảm xúc gì, càng khiến cho người ta khó đoán được tâm tư .

      “Thuỵ vương muốn thiết yến trong phủ, muốn mọi người lầu Tiêu Tương tới phủ biểu diễn, còn muốn tiểu nữ nhảy điệu múa”

      Lông mày Sở Minh Phong hơi động, chắc là nghĩ tới dụng ý này của Thuỵ vương. Diệp Vũ nghĩ đoán được chiêu mỹ nhân kế này của Thuỵ Vương là nhằm vào sao?

      Đôi mắt khép lại, loé sáng, “ vậy trong triều có ít đại thần muốn nhìn ngươi lên nhảy điệu xem có khiến người ta dục hoả dốt người , ý Thuỵ vương này là muốn lấy lòng những kẻ này”

      Nàng thở phào nhõm, hẳn còn đoàn được ý đồ chân chính của Thuỵ vương.

      “Tấn vương và Thẩm Chiêu cùng liên thủ cứu ngươi, trẫm được mở to mắt rồi đó” mỉm cười, cũng là cái cười châm chọc, “Cho dù ông trời có sụp xuống, mặt Thẩm Chiêu cũng đổi sắc, lúc nào cũng thong dong ôn hoà. ngờ được lại vì ngươi mà dám tranh với Thuỵ vương, thậm chí còn giả truyền ý chỉ thái hậu, xông vào phủ Thuỵ vương. Tấn vương thấy Thẩm Chiêu ôm ngươi quần áo chệch choạc từ dưới nước ấm lên, sắc mặt trầm; sáng hôm sau, lại đem ngươi từ biệt uyển về phủ Tấn vương, ôm ngươi mạch về, có thể là bêu riếu cực điểm. Hoàng đệ này của trẫm phong lưu đa tình, duyệt mỹ vô số, chưa bao giờ có tâm tư gì với , ngờ lại để bụng với ngươi như vậy”


      Chương 60. đè nặng nàng.

      Nàng hết cả hồn, hoàng đế này đáng sợ, chuyện gì cũng thể gạt được . có ở thành Kim Lăng hoặc thậm chí là toàn bộ Sở quốc bố trí thu thập tin tức bốn phương tám hướng hay ?

      Sở Minh Phong xoay mặt nàng lại, ánh mắt sắc bén nhìn xuyên thủng lòng người, “Ngươi cho là họ có hiềm khích rồi sao?”

      Diệp Vũ thận trọng, “Nhìn bề ngoài, Tấn Vương và Thẩm đại nhân hẳn cũng có hiềm khích”

      “Vậy ngươi cần phải cố thêm nữa”

      “Vâng”

      “Châm trà”

      Nàng nghe theo sai bảo của , châm chén trà nóng cho .

      Ấm trà vừa buông xuống, lực mạnh ập lại – túm chặt lấy cánh tay nàng, hơi dùng sức dễ dàng túm nàng vào trong lòng, hai tay ôm chặt lấy nàng. Nàng kinh hoàng chưa ổn định, biết giãy dụa cũng vô ích, đành đơn giản nằm im, câu nào.

      nhìn ngoan ngoãn như tiểu bạch thỏ lòng lòng, ánh mắt lạnh lẽo, “Ngươi ngủ lại phủ Tấn vương đêm, Tấn vương đối đãi thế nào với ngươi?”

      Nàng cố tình đùa giỡn, “Bệ hạ biết còn gì, nên biết đêm đó xảy ra cái gì mà” Sở Minh Phong túm lấy vạt áo nàng, giảo hoạt, “Chẳng bằng trẫm cùng người diễn lại đêm đó lần xem đến tột cùng là Tấn vương với ngươi làm cái gì”

      “Vậy bệ hạ cứ mặc cho tiểu nữ an bài” Diệp Vũ hơi mỉm cười, châm chọc, “Chỉ sợ là bệ hạ bỏ xuống được dáng người cao quý thôi…”

      “Trẫm tuỳ ngươi bài bố đó”

      buông tay ra, nàng trượt từ người xuống, để nằm mặt bàn, “Nếu có chút đắc tội, vẫn xin bệ hạ thứ tội”

      hỏi tiếp đó thế nào nữa, trong lòng Diệp Vũ cười trộm, “Sau đó tiểu nữ kéo Tấn vương đứng dậy, chỉ thế thôi”

      Nàng định lùi ra sau, ai ngờ phản ứng nhanh như chớp, giữ chặt tay nàng, nhanh nhẹn xoay người cái, nàng bị đặt nằm mặt bàn, còn đè nặng lên nàng.

      Vốn định đùa , cũng ngờ lại bị từ bị động biến thành chủ động, chỉ trong giây lát, đảo ngược tình thế.

      Thân hình cao ngạo của Sở Minh Phong đè nặng lên thân thể mềm mại, nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lạnh đáng sợ, tựa như kiếm khí giết người vô hình vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy máu. Tim nàng đập mạnh, như sắp nhảy ra khỏi ngực vậy, tia sợ hãi từ dưới bốc lên.

      “Dám can đảm đùa giỡ trẫm, lại còn có can đảm thừa nhận trẫm trừng phạt” Mặt gần như thoáng qua lo lắng.

      “Bệ hạ…”

      cúi đầu xuống, môi dừng ở trước người nàng, nàng kinh hoảng ngăn lại, “Bệ hạ ngại tiểu nữ cùng với Tấn vương, Thẩm đại nhân ôm qua, hôn qua rồi ư?”

      Tay vuốt ve chiếc gáy trơn mềm của nàng, “Ngươi ngại, trẫm còn để ý làm gì?”

      Diệp Vũ lạnh băng, ‘Bệ hạ dĩ nhiên có thể muốn làm gì làm rồi, nhưng tiểu nữ tử thà ngọc nát hơn ngói lành”

      Sở Minh Phong tán thưởng nàng gặp nguy loạn, nữ tử này có thể trong lúc nguy cấp hai câu kiên quyết bảo vệ mình, đâm trúng vào chỗ mềm yếu của , khiến thể thoả hiệp – nàng thà làm ngọc nát, làm ngói lành, thà chết chứ chịu khuất phục, con cờ tuyệt sắc này cũng phế bỏ .

      kéo nàng đứng lên, rồi đột nhiên bóp chặt má nàng, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ, “Làm chuyện này tốt, trẫm bạc đãi ngươi”

      Nhưng lời này có vẻ chỉ cho xong, nàng có đối xử tử tế với mình nữa.

    2. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 61. Vết hôn dày đặc

      Vì muốn có biểu xuất sắc ở phủ Thuỵ vương nên mọi người tham gia biểu diễn đều tích cực chuẩn bị.

      Hai ngày này, Diệp Vũ cũng luyện múa khắc khổ, Tấn vương tìm nàng hai lần, nàng cũng phải kỵ mà tránh, chỉ hai ba câu rồi đuổi .

      Đêm nay luyện múa xong, canh giờ còn sớm, nàng về phòng ở, còn chưa tới cửa chính, trông thấy ở bên cạnh tường. lúc nhìn trời, lúc cúi đầu, lúc lên trước hai bước, lúc mỉm cười, trông bộ dạng bồn chồn sắp chết, mà lại có bộ dáng rất tự đắc. Nàng ngơ ngác nhìn , trong lòng nẩy sinh cảm giác nên lời.

      Tuy nàng chủ dộng dụ dỗ , nhưng lại đối nàng lòng, giờ bị vùi sâu vào đoạn tình này, mà nàng thể tình đối lại, chân tình, tất cả chỉ để “Phụng mệnh làm việc” và diễn trò. Nếu như biết nàng vốn chẳng thích , có phản ứng thế nào đây? Có hận nàng chết ?

      Nàng rất áy náy, hận mình bị người ta ép buộc lần nữa, hiếp bức, hận bản thân làm ra chuyện trái lương tâm.

      quần áo trắng, đầu đội mũ ngọc, dáng người trầm tĩnh, thong dong, phong thái trác tuyệt, đặt mình trong đám đông trở nên nổi bật, trở thành người trong mộng của biết bao thiếu nữ. như vậy đứng giữa màn đêm, độc, trong trẻo và lạnh lùng như sương hoa soi vào mặt , áo trắng càng toát lên trong trẻo kỳ tuyệt.

      Sở Minh Hiên thấy nàng bước nhanh tới, mặt băng sương chợt biến thành cười mỉm, “Vũ Nhi”

      “Đêm khuya rồi, Vương gia sao còn chưa về phủ chứ?” Diệp Vũ hỏi khẽ, vì sao, cảnh vừa rồi lại khiến lòng nàng chua xót thế.

      “Còn sớm mà” nắm chặt tay nàng, bọc vào lòng, ôm lấy nàng, chậm rãi đưa tay ôm chặt, “ ngày thấy như cách ba thu”

      Nàng mặc cho ôm, mãi lâu sau mới giật giật, “Vương gia đợi ở ngoài cửa, ta áy náy lắm”

      Hai tay ôm trọn vòng eo nàng, “Bổn vương lại thấy vui. Bổn vương biết nàng làm việc, lại rất muốn gặp nàng, bởi vậy mới ở ngoài cửa đợi nàng”

      Cảm giác phạm tội lại ập tới, nàng mỉm cười bảo, “Vương gia có thể ở trong phủ đợi ta mà, cũng nhất thiết phải ở đây phơi trăng phơi nắng…”

      “Phơi trăng phơi nắng ư?”

      “Ban ngày phơi nắng, ban đêm phơi trăng đó thôi”

      “Cách này mới mẻ”

      Sở Minh Hiên nâng cằm nàng lên cười, “Vũ Nhi, nàng có bản lĩnh khiến cho bổn vương cảm thấy mới mẻ, khiến cho bổn vương lúc nào mà nhớ tới nàng”

      lại hạ dần xuống môi cũng rớt theo. Hôn ôn nhu trầm luân, tràn ngập tương tư và lửa nóng.

      ôm càng ngày càng chặt, hôn càng ngày càng kịch liệt, nàng áp sát vào trong ngực , giống như muốn nhấn chìm nàng vào trong cơ thể mình vậy, tới tận khi nào hoà hợp thể mới thôi. ngừng hút mật ngọt của nàng, càng ngừng đòi lấy nhu tình của nàng, cướp sạch toàn bộ khí trong miệng nàng, cũng khiến cho nàng thở được…

      Hôn nồng nàn nhiệt tình khiến người ta thở nổi, Diệp Vũ chịu được giãy dụa lên tiếng, lại trào ra tiếng ưm, như rên rỉ, lại bị nghe được, cố sức hôn nữa, khiến cho tâm hồn người ta phiêu đãng.

      Nàng cố sức đẩy , lúc này mới buông lỏng hơn, dùng lời lẽ lưu luyến bên môi má nàng.

      Ánh trăng buông xuống, trong quầng sáng vàng, hình ảnh ôm hôn nhau đầy si mê quấn quít.


      Chương 62. Hạc trong bầy gà

      nhiều ngày làm gì vậy?” Sở Minh Hiên hỏi khàn khàn, hơi thở nóng rực lượn lờ mặt nàng.

      luyện múa mới”

      “Lục hoàng thúc cũng tìm nàng chứ?”

      Nàng lắc đầu, lấy tay tạo ra khoảng cách, “Canh giờ còn sớm nữa, Vương gia vẫn nên về phủ

      Tay miết lên mặt mày nõn nà của nàng, đau lòng, ‘Nàng mệt mỏi rồi ư?”

      Diệp Vũ gật đầu, đáy mắt chính xác giấu màu sắc lo âu, “Ta muốn về nghỉ”

      bất đắc dĩ, “Cũng được, trời sáng Bản vương tới lầu Tiêu Tương”

      Nàng lại từ chối khéo, “Nhiều ngày bận rộn lắm rồi, chẳng bằng đợi khi nào qua thời gian này lại tới lầu Tiêu Tương vậy”

      Sở Minh Hiên yên lặng nhìn nàng, giống như muốn tìm ra gì đó đằng sau khuôn mặt này của nàng.

      lát sau cũng chẳng nề hà đồng ý, trước khi lại dặn câu, “Nếu có chuyện gì, tới tìm bổn vương ngay, nhớ chưa?”

      Sau đó khẽ hôn lên môi nàng. lúc này mới xoay người rời . Nàng nhìn theo rời , đứng mãi mới vào. Bóng dáng thong dong như thế, lại bởi vì tình cảm ràng buộc mà chẳng còn thong dong nữa, chút nặng nề, chút đơn.

      ****

      Phủ Thuỵ vương thiết yến vào ngày này, giờ mở yến tiệc được định là giờ Dậu.

      Giờ Dậu chưa tới, trong vườn chật kín người. Trong vườn hoa khá rộng bố trí bàn yến hội có người tới khá đông, đầy hứng thú, thân quen đều có.

      Tất cả các đại thần văn võ trong triều đều nhận được thiệp mời của Thuỵ Vương, thả mắt nhìn khắp thấy hàng ngàn bộ quần áo rực rỡ muôn màu đầy chói mắt, bóng người lay động, tiếng cười ồn ào. Kẻ hầu trong phủ bưng rượu, trái cây, các món ăn ngon vật lạ tuần tự tới bày lên bàn tiệc. Phía bắc vườn hoa là vũ đài lớn.

      Vũ đài được làm dựa theo cầu của Diệp Vũ, cao nửa trượng, trải thảm đỏ thẫm, bốn góc vũ đài treo hai chiếc đèn lồng đỏ.

      Canh giờ đến, mọi quan lại Sở quốc đều ngồi đông đủ, Thuỵ vương và Thuỵ vương phi đỡ Huệ Thái phi ra ngồi ở bàn chính.

      Diệp Vũ đứng ở trước cửa sổ phòng riêng phía đông Hoa uyển, nhìn cảnh náo nhiệt ấy, tiếng huyên náo ầm ĩ, đột nhiên cảm thấy có chút .

      Tấn vương và Hữu tướng ngồi cùng bàn, bàn họ ai, bởi vì là ngự bàn do Sở Minh Phong vẫn chưa tới.

      Hai nam tử nghiệt này ngồi cùng nhau, ánh mắt lúc lạnh lẽo lúc thờ ơ, lúc châu đầu vào chuyện với nhau, lúc cười cười, có lúc lại thản nhiên uống trà, chuyện phiếm, bộ dạng bình tĩnh thong dong vô cùng. Thỉnh thoảng có quan viên tới gần, kính trà, bọn họ lại mỉm cười ứng đối.

      Văn võ trong triều chỉ có hai người này là mặc áo trắng, lại có vẻ như hạc trong bầy gà, ôn nhã như ngọc, thánh khiết như nguyệt, giống như giữa cả biển hoa đỏ au cũng chỉ có hai cái cây xanh, khiến người để ý.

      Diệp Vũ vẫn biết thoạt nhìn họ cùng là loại người, thực tế lại giống vậy.

      Tấn vương nhìn trông tiêu sái, ra cực kỳ bá đạo; Hữu tướng cũng nhìn trông như chân chính ôn hoà, thong dong, quang minh lỗi lạc, nội tâm bằng phẳng.

      Lãnh Tiêu Tương vỗ vỗ vai nàng, hạ giọng nhắc nhở, “Thuỵ vương sai người tới , tiệc rượu bắt đầu, màn ca múa đầu tiên lập tức bắt đầu”

      Diệp Vũ chấn tĩnh lại, “Dì Lãnh yên tâm , buổi biểu diễn đêm nay hẳn cũng xảy ra gì bất ngờ đâu”

      “Ngươi thế này nên trang điểm lại cho đẹp , chuẩn bị tốt vào” Lãnh Tiêu Tương bảo, “Đừng có nghĩ vớ vẩn nữa, cứ nhảy tốt là được. Họ lên đài, ta chút”

      “Được, dì cứ việc làm

      Diệp Vũ nhìn về phần đông khách là của Thuỵ vương, bất giác thấy lo lắng: sau khi nàng khiêu vũ, Hữu tướng thấy đối đãi nàng thế nào đây? Tấn vương có phản ứng gì ? Sở Hoàng có thể bị nàng mê hoặc hay đây? Có hậu quả gì ?

    3. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 63. diễm, nóng bỏng, cuồng dã

      Trời ơi, hậu quả….. Nàng dám nghĩ tiếp, lại lo lắng mãi yên, tâm tình mất bình tĩnh hẳn.

      Nhạc khúc vang lên, vũ đài người bắt đầu nhảy bài “Thanh Hoa từ”… Múa xong, cả đám đông vỗ tay như sấm. Lúc này, có người hô lớn, “Bệ hạ đến…..”

      Toàn trường yên tĩnh, mọi người đều đứng dậy, hành lễ trước yến hội. Thuỵ vương bước nhanh tới nghênh giá, nhưng thấy ba người tới phía trước, người ở giữa là Sở Minh Phong.

      mặc thân áo bào đẹp đẽ quý giá, áo choàng gấm bạc sáng, bước mạnh mẽ, mặt cười, thần thái bốc lên; bất luận là bị ánh mắt toàn trường nhìn, vẫn tự cao tự đại khí phách, toàn thân toát lên khí phách đế vương.

      Thuỵ vương nghênh giá hành lễ, làm đủ tư thế, tuỳ ý nhìn lướt qua chúng thần rồi lên trước, ngồi vào ngự bàn. Xong tất cả chúng thần mới đều ngồi xuống.

      “Tối nay, phủ Thuỵ vương thiết yến, Lục hoàng thúc là chủ nhân, trẫm làm khách tuỳ chủ” Sở Minh Phong cất cao giọng , giọng lành lạnh, “Ngày mai xin miễn, chúng ái khanh cần giữ lễ tiết, cứ tận tình ăn uống, say về”

      “Tạ bệ hạ” Tất cả mọi người cùng đồng thanh hô.

      “Bệ hạ hạ mình giá lâm, thần vinh hạnh quá” Thuỵ vương đứng lên, giơ chén bạch ngọc lên, cố gắng làm tròn bổn phận chủ hiếu khách, “Thần xin kính bệ hạ, nguyện Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, mong đại Sở ta muôn đời thiên thu, giang sơn bền vững”

      Tất cả mọi người đứng dậy, cùng nhau nâng chén, cùng cất tiếng hô, “Chúc Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, chúc Đại sở ta thiên thu muôn đời, giang sơn bền vững”

      Sở Minh Phong giơ cao chén bạch ngọc, hơi cạn sạch, khí phách đế vương tràn ngập. Sau đó vẫy tay cho chúng thần ngồi xuống, cười , “Lục hoàng thúc, xin mời tiếp tục ca múa”

      Ngón tay Thuỵ vương khẽ động, quản gia đứng bên lập tức sai người truyền lời cho Lãnh Tiêu Tương.

      ****

      Mặc dù có số ít quan viên từng xem qua màn ca múa của lầu Tiêu Tương, nhưng thưởng thức lại lại có chút hương vị khác, bốn màn ca múa đều ngập cả sảnh đường. Nội quyến Phủ Thuỵ vương lần đầu tiên xem, kìm được há hốc mồm trợn mắt, kinh ngạc mãi, cảm thán sao thế gian này lại có người múa màn khác người thế.

      Tiếp đó chính là lúc Diệp Vũ xuất . Tiểu nhị lầu Tiêu Tương dọn thư án tới, đặt hai ghế vũ đài, bàn còn bày tất cả đầy thứ, có mấy bản sách buộc chỉ đặt bàn. Người bên sườn xem thoải mái, chiếc ghế được đặt sau thư án, còn chiếc đặt ở sườn tây thư án.

      Mọi người dưới vũ đài cùng nhìn nhau, đây định làm gì, có màn ca múa gì mà phải dùng tới án thư và ghế tựa như thế.

      Tám ngọn đèn lung linh, toàn bộ vườn hoa tối lại, chỉ còn nến thư án hắt sáng. Lâm Trí Viễn mặc bộ quần áo xanh chậm rãi bước lên vũ đài, ngồi lên chiếc ghế sau thư án, thần sắc bình thản, bất động.

      Diệp Vũ từ mạn sườn vũ đài lên, bước từng bước cao múa, mỗi bước lại hướng về phía thư án. xuất của nàng lấy được trận tiếng kêu ồn ào.

      Cả mái tóc đen dài như thác trang sức gì, thả lỏng sau lưng, khuôn mặt phải dùng đồ tranh sức trang nhã bình thường mà dùng kiểu trang điểm đậm nhạt, khiến ngũ quan nàng nổi bật toàn bộ nhất là đôi mắt, toàn thân mặc bộ quần áo lấp lánh sáng, nhìn mị hoặc tới cực điểm; toàn thân mặc quần áo trắng bó sát ngực, dưới thân mặc quần dài đỏ rực, cả người lộ ra vòng eo trắng nõn nhắn tinh tế, vóc người tinh tế xinh đẹp, dáng điệu uyển chuyển như chim yến.

      Ăn mặc như thế, diễm, nóng bỏng, cuồng dã, còn chưa nhảy mà bắt trọn ánh mắt và tâm tư của tất cả mọi người.


      Chương 64. Màn múa gợi cảm câu hồn đoạt phách.


      Hầu hết mọi người đều nghĩ đến nàng chỉ là vũ kỹ bình thường ở lầu Tiêu Tương mà thôi, lại biết thân phận của nàng, lại ngừng thở rồi lại thở thưởng thức mà múa quái dị đầy hấp dẫn này.

      Lúc nàng tới gần thư án đúng lúc tiết tấu khúc nhạc “Phát như tuyết” chậm rãi vang lên…..

      Thuỵ vương khá vừa lòng, thỉnh thoảng liếc nhìn Sở Minh Phong cái, trong mắt loé sáng.

      Thẩm Chiêu và Sở Minh Hiên liếc nhìn nhau, đều vì sao nàng tự mình ra trận, phải nàng bán thân biểu diễn xiếc sao?

      Dĩ nhiên Sở Minh Phong cũng nghĩ ra, nhưng quan trọng trước mắt là nhìn nàng múa, có giống như nàng dạy người khác kinh diễm hay .

      Diệp Vũ đặt khuỷu tay lên bàn, nhìn Lâm Trí Viễn, mông cong lên, eo hạ xuống, bày ra thân thể mê người, tiếp đó, nàng vươn ngón trỏ ra, nhấc cằm lên, hơi ngả ngớn chút, sau đó nàng làm các loại động tác múa theo từng tiếng nhạc, đem cả người quyến rũ nam tử ngồi trước mặt.

      Nếu muốn chuyển sang chiếc ghế khác, nàng cũng phải múa ở bàn nữa, bày ra các loại tư thế, chỉ là ở bàn múa đủ loại phong tình vạn chủng, phải đùa giỡn Lâm Trí Viễn, mà cùng chuyển động, ở trước mặt bày ra vẻ đẹp nhất của bản thân, múa tư thế đẹp nhất… Thêm đó quần áo tự do vặn vẹo theo thân hình múa bay lên, ngẫu nhiên áp sát vào mặt nàng, tăng thêm vài phần mị hoặc.

      Đây là vũ đạo gợi cảm của thế kỷ hai mươi mốt, tuy tiết tấu sôi động, nhưng động tác ái muội, mê hồn, cuồng dã, vừa mới bắt đầu múa khiến người ta lâm vào trầm mê, câu hồn, đoạt phách.

      Người xem dưới vũ đài phần lớn trợn mắt há mồm, nháy mắt tý nào nhìn màn múa kỳ lạ này.

      Thẩm Chiêu khiếp sợ mãi, múa như vậy, như vậy, trời sinh là khắc tinh của nam nhân. Nàng là kẻ độc nhất vô nhị của thành Kim Lăng.

      Giả sử nàng múa ở lầu Tiêu Tương, vậy cả nam nhân toàn thành đều điên cuồng vì nàng mất!

      thấy mặt Sở Minh Hiên càng ngày càng đen lại, mây đen cuồn cuộn, như sắp có bão táp xảy ra vậy. Còn bệ hạ, dù có hưng trí thưởng thức múa, mặt vẫn nhìn đổi, con ngươi lại bất động bán đứng . Rất ràng, bệ hạ cũng bị nàng câu mất hồn rồi.

      Thẩm Chiêu , cho dù nàng muốn khiêu vũ, cũng nhất định phải nhảy loại múa câu hồn đoạt phách này. Diệp nương, đến tột cùng là nghĩ gì thế?

      Diệp Vũ đứng ở sau lưng Lâm Trí Viễn, hai tay dán sát hai bên sườn , theo tiết tấu chuyển động vài cái, tiếp đó tay phải của nàng mơn trớn hai má và cằm ; rồi tiếp theo nàng kéo đứng dậy, đến giữa vũ đài, nhảy mấy động tác, cuối cùng nhấn ngồi xuống chiếc ghế khác.

      Tiết tấu “Phát như tuyết” vang lên hoà cùng với khúc nhạc Khúc Phong khác.

      Màn múa tiếp chính là màn múa nàng nhảy trước mặt Tấn vương, nhưng lại thêm mấy động tác mạnh nữa, khiến toàn bộ điệu múa càng tràn đầy vui sướng và đầy đủ hơn.

      Sở Minh Hiên ngồi yên nổi, lửa giận trong cơ thể thiêu đốt, cháy sạch hai nắm đấm của , ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt trợn to, lạnh băng mà cũng như lửa bỏng, như đao kiếm vậy bắn thẳng lên vũ đài, giống như muốn doạ cứng nàng, cho nàng tiếp tục nhảy nữa!

      Nếu có thể được, hận thể lên đài ngay lập tức túm nàng xuống, cho nàng bày ra vẻ xinh đẹp của nàng trước mặt hàng đống nam nhân như vậy! Nhưng cũng chẳng làm được gì, đây là điểm chết người, cũng là điều hận nhất.

    4. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 65. mị

      Sở Minh Phong hoàn toàn đoán được nàng nhảy đẹp đến thế, càng ngờ lúc nàng khiêu vũ lại mị hoặc lòng người hơn cả những khác đến thế, càng kinh ngạc cho cả gan làm loạn của nàng.

      Nàng là vưu vật trời sinh! Là độc dược của đàn ông! Là nghiệt mà người đàn ông nào có thể ngăn nổi!

      Điệu nhảy này khiến cho tất cả đàn ông dục hoả đốt người, muốn ngừng được, kể cả ! Như vậy là do Thuỵ vương bắt nàng khiêu vũ ư?

      Xem tới đây lục phủ ngũ tạng Thẩm Chiêu rung động nóng bừng, trong cái đầu bé kia của nàng tới tột cùng là dạng gì mà lại nghĩ ra kiểu múa kỳ lạ, câu hồn như thế chứ? Nàng có gan lớn nhảy trước mặt cả văn võ trong triều, thậm chí chẳng thấy quẫn bách hay xấu hổ, nàng tột cùng là thế nào đây? thần kỳ!

      Cuối cùng, Diệp Vũ xoay người, đối mặt với Lâm Trí Viễn, hai tay nắm đầu uốn éo, như đùa với vậy.

      mặc cho nàng đùa bỡn, chẳng có động tác vũ đạo nào, chỉ phối hợp với nàng mà thôi. Tay nàng mơn trớn mặt , cằm và ngực nhàng, chậm rãi lại có lực như mang theo ngọn lửa nóng bỏng, trêu chọc tâm hoả của nam nhân; sau đó nàng khoác hai tay lên vai , đầu và vai hơi áp xuống, chân giơ cao bước từng bước múa khoa trương, rồi lại dậm chân tại chỗ, như đôi tình nhân quấn quít si mê vậy.

      Cuối cùng, nàng chậm rãi rời , xoay người, giống như lúc đến về phía bên kia vũ đài…. Như vậy là xong.

      Loại vũ đạo gợi cảm này, nếu mặc bó sát và giày cao gót lại càng tăng thêm phần gợi cảm mê người, cũng có cảm giác nhưng cổ đại có giày cao gót, nàng đành chấp nhận vậy.

      Tiếng vỗ tay như thuỷ triều, càng ngày càng cao.

      ***

      Nếu phải có mặt Sở Minh Hoàng, văn võ trong triều chẳng còn ra thể thống gì, ai cũng đều xông lên tranh hỏi khiêu vũ là ai rồi.

      Thuỵ vương ngoắc, Diệp Vũ biết dụng ý của ông ta, xuống vũ đài, tới, hạ mình hành lễ.

      Tối nay nàng trang điểm khác hẳn, là kiểu trang điểm kinh người mà chưa từng có thành Kim Lăng nào giống nàng.

      Đôi môi đào đỏ tươi tinh xảo, kiều diễm ướt át, má phấn hồng, mặt mày trang điểm có chút khoa trương, vành mắt màu hồng vàng, lấp lánh sáng, khiến cho đôi mắt càng sâu hơn, đầy thâm thuý hơn.

      Trang điểm như thế, dù có thay đổi hoàn toàn, lại rực rỡ dã, kinh hãi thế tục, tuyệt đối chọc mù mắt người xem.

      Nếu tìm từ hình dung cách trang điểm của nàng và thần thái ấy, đó được gọi là mị như mây khói .

      “Bệ hạ biết chưa ạ, vị nương này là trưởng nữ của Diệp tướng quân, mà ca múa ở lầu Tiêu Tương đều do tay nàng ấy bố trí đó” Thuỵ vương cười ha hả, cứ như rất vừa lòng với diễn xuất của nàng lắm vậy, “Vũ Nhi, trước mặt bệ hạ, hẳn nên tự xưng là Thần nữ mới đúng”

      “Hoá ra là trưởng nữ của Diệp tướng quân!” Sở Minh Phong ra vẻ như lần đầu mới gặp vậy, mặt dấu kín nụ cười tán thưởng, “Nhảy rất giỏi, thưởng!”

      Lúc này, bên hông thuộc hạ của có đeo ngọc bội Long Phượng Văn, đặt vào lòng bàn tay nàng, con ngươi đen sáng lấp lánh, toát ra bản tính háo sắc của đàn ông, “Nàng khiêu vũ, biên đạo vũ, trẫm vui vô cùng”

      Mắt thấy vậy, Thuỵ vương biết mỹ nhân kế thành công, cười to, “Mau mau tạ ơn”

      Nàng ôn nhu, “Tạ bệ hạ ban thưởng”

      Lúc ở cùng chỗ với , lạnh khốc lệ, khiến người ta sợ hãi, mà giờ khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị của mỉm cười lại có vẻ nhu hoà chút.

      Chương 66. Chiếm đoạt

      Sở Minh Phong cởi áo choàng xuống, khoác lên người nàng, ánh mắt sáng ngời nhìn khắp người nàng, “Gió đêm lạnh, cẩn thận bị cảm”

      Mọi người nhìn, Diệp Vũ cảm thấy như bị chọc vào lưng, cúi đầu, “Tạ bệ hạ quan tâm” Cử chỉ thân thiết vô cùng như thế, xem trong mắt Sở Minh Hiên như bom nổ vậy.

      Mà càng khiến muốn nôn ra máu là, hoàng huynh thế mà dám nắm tay nàng, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm này là loại đàn ông dám làm. Loại ánh mắt ấy có ý nghĩa gì, sao biết chứ?

      Hoàng huynh coi trọng nàng, tối nay mang nàng hồi cung, rồi sủng hạnh nàng, phong nàng làm phi, làm tần. ! cho bất cứ kẻ nào chiếm đoạt ngang nhiên như thế! Hoàng huynh cũng được! thể mất nàng được!

      “Canh giờ cũng còn sớm, trẫm hồi cung trước” Sở Minh Phong cười sung sướng, cất cao giọng, “Lục hoàng thúc thịnh tình khoản đãi, chúng ái khanh cứ ăn uống thoả sức, có say rượu cũng sao”

      “Tạ bệ hạ, cung tiễn bệ hạ” Chúng thần cùng đồng thanh.

      Thuỵ vương hạ giọng, mỉm cười với Diệp Vũ, “Bổn vương bảo ngươi tới khiêu vũ trong vương phủ, được bệ hạ thưởng thức là phúc của ngươi, đừng có phụ lòng của bệ hạ, biết chưa?”

      Diệp Vũ hơi cúi đầu, “Tạ Vương gia tiến cử”

      Dĩ nhiên Sở Minh Phong cũng nghe được lời ông ta dặn, cười bỏ qua, sau đó nắm tay nàng ngang nhiên trước mặt quần thần rời .

      Nàng dám quay đầu, cứng ngắc tới, cảm giác sau lưng có bốn luồng mắt cực nóng khiến nàng mất tự nhiên. Hậu quả như thế, nàng đoán được, chỉ là tối nay kết quả đến cùng là sao đây?

      Ra khỏi cổng phủ Thuỵ vương, lên xe ngựa, nàng ngồi bên cúi đầu. Sở Minh Phong nhắm hai mắt lại, có vẻ như rất mệt, muốn chuyện, xe yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng xe ngựa chạy lọc cọc.

      Cứ vậy mà tiến vào cửa hoàng cung, nàng nhìn thấy cửa cung nguy nga đến mức nào, cũng nhìn thấy cung rộng tới bực nào, tráng lệ ra sao, đến điện Trừng Tâm mới dừng lại.

      Điện Trừng Tâm là tẩm điện Sở Hoàng, nàng xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn lại thấy chấn động: hổ là tẩm điện của thiên tử!

      Tựa như cung điện Tử Cấm Thành vậy lộng lẫy hào nhoáng, mặt trước rất rộng, điện phủ cao ngất, rường cột chạm trổ, hoa mỹ đầy khí phách.

      Sở Minh Phong thẳng vào trong tẩm điện, Diệp Vũ theo sau, vừa vừa xem, cưỡi ngựa xem hoa, song nhìn ra trong điện hào hoa xa xỉ vô cùng. Các loại ngọc trang trí đều là những cực phẩm thế gian, lấp lánh đủ màu sắc. Màn lụa mỏng xanh vàng bao quanh khu tẩm điện, tấm bình phong có ngàn vạn ngựa chạy đứng sừng sững trước cửa tẩm điện, che lấp phong cảnh bên trong.

      Các loại chạm trổ, khảm ngọc đủ sắc màu, kiểu dáng đều là những đồ quý vô cùng. Khiến người ta chú ý nhất chính là long tháp to rộng mêng mông, bốn cột đình khảm vàng sáng bóng, giường ga gối thêu đầy hoa văn rồng.

      Công công theo hầu hạ tiến vào đợi sai bảo. Sở Minh Phong ngồi giường, vẫy vẫy tay, tiểu công công dung mạo thanh tú khom người lui ra.

      Diệp Vũ thấy ngoắc mình, lo lắng tới. đưa tay túm lấy, ôm nàng vào lòng, nàng dám phản kháng, nghĩ cách cự tuỵệt, đào thoát ra sao.

      muốn thị tẩm hử?” bóp miệng nàng, mắt lạnh lẽo nhìn nàng.

      “Bệ hạ cảm thấy sủng hạnh tiểu nữ tử là chuyện tất yếu sao?” Nàng bình tĩnh hỏi lại.

      “Trẫm đột nhiên thấy hưng phấn” vén áo choàng người nàng, ngón tay khẽ vuốt ve vai nàng, chậm rãi lưu luyến, “Tối nay trẫm được mở mắt. Màn múa này, kinh diễm vô cùng, câu hồn đoạt phách, khiến cho cả văn võ trong triều muốn ngừng mà được”

    5. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 67. Từng vết hôn ẩm nóng

      “Bệ hạ minh vô cùng, là thiên chi kiêu tử, sao phàm phu tục tử sánh bằng chứ?’ Nàng cẩn thận, “Cả văn võ trong triều đều bệ hạ mang tiểu nữ tiến cung, vậy từ nay về sau, tiểu nữ có tiếng tranh phần nữ nhân bệ hạ rồi. Vậy sau này tiểu nữ biết chu toàn thế nào giữa Tấn vương và Hữu tướng nữa chứ? Biết làm việc thế nào vì bệ hạ đây?”

      Sở Minh Phong lảng sang chuyện khác, “Trẫm biết, tối nay ngươi hiến vũ vì trẫm và cả văn võ trong triều, là do Lục hoàng thúc bức ngươi” Diệp Vũ kinh ngạc, vậy lần trước sao ra chứ? Chẳng lẽ là cố ý sao?

      cười lạnh nhếch môi, “Lục hoàng thúc dưỡng bệnh, mất binh quyền, lại tự cao có chiến công hiển hách, có công ủng trẫm, cam lòng nhàn rỗi trong phủ, muốn tham chính, đều bị trẫm dùng kế phá hỏng. năm rồi, ông ta và quan to trong triều lại, kết bè kết cánh, có ý đồ nắm giữ triều chính, trẫm án binh bất động, cố ý cổ vũ ông ta. Lần này ông ta sử dụng chiêu mỹ nhân kế, đem người tặng tới bên trẫm, tìm hiểu tin tức cho ông ta, mưu toan khống chế trẫm”

      Nàng nghe mà kinh hồn táng đảm, hỏi, “Bệ hạ mang tiểu nữ tiến cung là giả vờ trúng kế sao?”

      cười lạnh, “Ngươi muốn quyến rũ hồn trẫm, trẫm nào dễ tha cho ngươi chứ?” nhìn nàng chằm chằm, mắt càng ngày càng nóng, “Ngươi múa khiến trẫm dục hoả đốt người. cho trẫm biết, vì sao ngươi lại nhảy màn múa kinh diễm như thế hả?”

      “Bệ hạ muốn ly gián Tấn vương và Thẩm đại nhân sao?” Nàng có dự cảm tối nay thoát khỏi móng vuốt cọp rồi.

      “Trẫm sao dám bỏ được đem ngươi tặng cho kẻ khác chứ?”

      Sở Minh Phong kéo áo ngắn của nàng, đặt giường, con ngươi đen phụt lửa, như thợ săn rốt cục bắt được con mồi săn đuổi đêm ngày, thể thả.

      Diệp Vũ ra sức giãy dụa, nhưng mà cũng tránh được, chẳng có tác dụng gì với , mà ngược lại càng khiến áp chế chặt hơn, hai tay còn bị cột chặt vào giường. Kể từ đó nàng giống như thịt bò giữa dao và thớt, mặc xâm lược.

      Tay xoa vuốt làn da thân thể nõn nà, cần cổ duyên dáng, vai gầy, xương quai xanh, bộ ngực no đủ, bụng bằng phẳng, vòng eo nhắn…. Cả thân thể hoàn mỹ tản mát mùi thơm cơ thể thấm vào tận gan ruột, quanh quẩn mê người, có thể trong ngọc trắng ngà, trêu chọc cơ thể bùng nổ.

      Khó mà tưởng tượng nổi, thân hình mềm mại dường này lại nhảy được mà múa kinh diễm câu hồn đến thế.

      Càng khó tưởng hơn nữa là, người con vưu vật, mị hoặc như thế biết nhấm nháp có mùi vị thế nào nữa?

      “Trẫm luôn thích sắc đẹp” Sở Minh Phong sẵng giọng che giấu tia dục hoả nóng cháy, “Nhưng ngươi lại giống thế, cả Đại Sở này có tìm cũng thấy như ngươi, thậm chí nhìn cả thiên hạ cũng khó tìm nhìn trong veo lạnh lùng mà trong lại đầy cuồng dã nóng bỏng điên đảo lòng người như ngươi”

      “Tiểu nữ và hoàng hậu, hoàng quý phi giống nhau thôi, đều là phụ nữ, chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ cần nhắm mắt lại, bệ hạ thấy chẳng có gì khác nhau cả” Diệp Vũ che giấu khẩn trương trong lòng, đầu óc càng ngừng vận chuyển tìm cách đào thoát.

      Hăn như nghe thấy lời nàng , cúi đầu, hôn nồng nhiệt lên gáy nàng. Nàng chấn động, kêu lên sợ hãi, “Bệ hạ …. bệ hạ…”

      ngẩng đầu, mỉm cười lại khiến cho người ta cảm thấy mỉm cười máu tanh, đáng sợ dị thường, “Trẫm rất ôn nhu”

      Nàng sốt ruột khẩn cầu, “Đừng… Bệ hạ, van xin người, đừng mà…. Tiểu nữ muốn cứ thế ở hậu cung…. muốn cùng phi tần trong hậu cung tranh sủng, đấu tranh gay gắt…”

      Lời lẽ của trượt thân thể mềm mại, xương quai xanh, bộ ngực, bụng, hôn tinh tế, nhấm nháp chậm rãi.

      Nàng liên miên, khẩn cầu, bừng tỉnh như nghe thấy, làn da tuyết trắng của nàng để lại hàng ngàn vết hôn ẩm nóng….

      Theo như lời nàng, thân hình xinh đẹp đều khác nhau lắm, nhắm mắt lại cũng như là người, nhưng biết vì sao phát giác thân thể mềm mại dưới thân giống với phi tần nào cả. Hôn nàng phía trước muốn dâng trào, hôn nàng phía sau, sưng lên đáng sợ, muốn nhanh chóng vọt thẳng vào trong cơ thể của nàng, cùng nàng nước sữa hoà nhau.

      Có lẽ, điệu múa của nàng khiến cho thân thể nàng có loại ma lực mị hoặc, cũng có lẽ thân thể nàng đặc biệt mềm mại, thơm ngát, bên trong cuồng dã đến mức khó khắc chế nổi…. Sở Minh Phong ngậm chặt đỉnh hoa hồng, liếm hôn mút chặt, phần dưới lại sưng đau từng đợt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :