1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bạo quân độc sủng - Diệp Vũ Sắc (86)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 39. Như thế mới là hoàn mỹ

      Bởi vậy, nàng cầu với mỗi diễn viên múa rất cao nghiêm khắc, bởi vì càng nghiêm khắc mới càng xuất sắc.

      Lăng Vô Hương hoàn thành điệu nhảy xuất sắc, có thể là hoàn mỹ.

      Tấm lụa mỏng che khuôn mặt đẹp, kỹ thuật nhảy nghiêng nước nghiêng thành, trêu chọc quyến rũ lòng người, nàng ấy và vũ nam nóng bỏng cuồng dã, hỗ trợ kích thích hương diễm, cùng múa đài, dưới đài bầu khí sôi trào.

      Lăng Vô Hương này, ai cũng đều biết, cả nam tử toàn thành đều mê muội với kiều diễm, hoàn toàn xứng đáng là vũ khôi, thắng được phần đông truy đuổi cuồng nhiệt của nam tử, lại càng khiến cho ít nữ tử oán hận.

      Dĩ nhiên thân thế nàng ấy giờ giống trước đây nữa, dù sao tới ba vạn lượng rồi. Ba vạn lượng, chỉ là bảng giá tiếp rượu nửa canh giờ mà thôi.

      ***

      Lúc mà ca múa biểu diễn, Diệp Vũ chưa từng tới đại đường, lần nào cũng đều ở lầu hai quan sát. Từ cửa hông lầu Tiêu Tương rời , xe ngựa dừng trước cửa, lại có hán tử tới, với nàng, “Diệp nương, chủ nhân cho mời”

      Chủ nhân? Vậy hẳn là Sở Minh Phong rồi.

      Để hán tử tuỳ ý trước, lên chiếc xe ngựa xa hoa, người trong xe đúng là Sở Hoàng.

      Màn che lại, trong xe tối om, ánh đèn bên ngoài hắt vào mới có chút ánh sáng le lói.

      Nàng ngồi đối diện, cúi đầu, tạo ra bộ dạng kính cẩn nghe lời.

      Sở Minh Phong dựa vào gối thêu cao, lười biếng hỏi, “Nghe lầu Tiêu Tương mỗi đêm đều hết chỗ, đêm bốc lửa, xem ra ngươi làm lão bản đằng sau rất có tác dụng”

      “Bệ hạ chê cười rồi, là do bà con bác cổ động thôi. Thêm nữa, đây cũng là nhờ hồng phúc của bệ hạ”

      “Hả? thế là sao?”

      “Nếu có bệ hạ minh, cần cho triều chính, Đại Sở ta cũng mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, dân chúng an cư lạc nghiệp, nếu như thế, thành Kim Lăng sao có cảnh tượng phố phường phồn vinh chứ? Sao có cảnh tượng trăm nghiệp hưng vượng chứ? Lầu Tiêu Tương cũng có được khí thế rầm rộ như thế, bởi vậy đây là do bệ hạ có cách trị quốc đó”

      Lời này tuy chỉ là lời khen đầu môi trót lưỡi, nhưng cũng là .

      Nhưng lại chẳng thấy thích thú, “ lời a dua nịnh hót như thế, nghĩ đằng lại nẻo rồi”

      Diệp Vũ lại nghĩ nhiều, hỏi ngay, “Ban đêm bệ hạ ra cung có chuyện gì quan trọng cần sai bảo sao?”


      Chương 40. Phong lưu thành tính

      Sở Minh Phong hừ lạnh, “Đây mới đúng là tình của ngươi” ngoắc tay ý bảo nàng ngồi lại gần chút, nàng đành phải lê ra giữa thấy tay phải của cầm viên ngọc xanh biếc, vuốt ve, nhàn tản. chút để ý hỏi, “Ngươi và Tấn vương ở sông Tần Hoài xảy ra chuyện gì, bẩm báo cho cặn kẽ”

      Nàng sớm đoán được ra cung là vì chuyện này.

      Vì thế, nàng tóm tắt, dĩ nhiên là lược bớt chút ít tình tiết.

      “Như ngươi chứng kiến, Tấn vương mang người võ công tuyệt đỉnh sao?” Trong bóng tối, mắt hiểm ác như con sói hoang độc.

      “Tấn vương người giết chết bốn kẻ áo đen, thân thủ giỏi lắm, sát thủ giang hồ bình thường giết được ngài ấy đâu”

      “Võ nghệ của có chỗ nào hơn người chứ?”

      “Nhanh, ác, độc. Nhưng nếu quan trọng, Tấn vương cũng sử dụng chiêu thức độc quá mức” Nàng chi tiết, bỗng cảm thấy chuyện hỏi võ nghệ Tấn vương có chút bất thường.

      Sở Minh Phong khẽ gật đầu, “ có biết thích khách là kẻ nào ?”

      Diệp Vũ lắc đầu. Con ngươi đen của ngưng tụ lại sẵng giọng, “Trẫm sớm đoán được Tấn Vương có võ, có ý lừa trẫm, đời này giả vờ nhu nhược yếu đuối chịu nổi, ra lại thầm luyện võ, lại còn luyện được thân võ nghệ giỏi nữa”

      Ý nghĩ đầu tiên xuất trong đầu nàng, chẳng lẽ phái đám áo đen ám sát Tấn Vương ư? Chẳng lẽ ngày ấy bất ngờ đều do bố trí hết sao? làm vậy, chỉ vì điều tra Tấn Vương có mang võ nghệ tuyệt đỉnh người ư? Nếu , như vậy Sở Hoàng này đáng .

      “Còn chuyện gì xảy ra nữa ?” hỏi lạnh lẽo.

      “Hết rồi” Nàng thản nhiên đáp.

      “Ngươi cũng biết lừa gạt trẫm có hậu quả gì chứ?”

      Nàng còn chưa kịp trả lời bị túm lấy giam trong ngực.

      Tay trái của Sở Minh Phong tóm chặt lấy cằm nàng, khiến nàng phải ngẩng đầu lên, “Tấn vương phong lưu thành tính, đều chẳng phải là chính nhân quân tử, ở cùng chỗ với ngươi lâu vậy, sao lại làm gì chứ?”

      Diệp Vũ do dự có cần ra ?

      uy hiếp bảo, “Ngươi định nếm thử mùi vị bị trẫm sủng hạnh trong này sao?”

      Lúc này nàng ra lại sợ, “Nếu bệ hạ sủng hạnh tiểu nữ, vậy tiểu nữcòn biết làm thế nào mà quyến rũ Tấn vương và Hữu tướng nữa chứ?”

      bóp chặt má nàng, “Trẫm cho ngươi quyến rũ chúng cũng phải cho ngươi trèo lên giường chúng, ngươi nhớ kỹ cho trẫm”

      Nàng đáp ngoan ngoãn, “Nhớ kỹ”

      Ngày tiếp theo, Diệp Vũ vừa mới vào cửa ngách lầu Tiêu Tương, cỗ kiệu lớn dừng trước cửa chính.

      quản gia đặc biệt tới mời nàng đến quý phủ chuyến, bảo Vương gia mời.

      phải Tấn vương mà là Thuỵ vương.

      Toàn bộ thành Kim Lăng đều biết, Thuỵ vương hơn năm mươi tuổi, là hoàng thúc Sở Hoàng Lục, từ ở trong quân đội, hai mươi tuổi được phong làm đại tướng quân, ba mươi tuổi thống lĩnh hai mươi vạn quân, chiến công hiển hách, có uy cực kỳ trong quân. Ba năm trước đây ông ta bị bệnh đầy người, lúc này mới ở kinh thành dưỡng bệnh, trong triều có hơn nửa văn thần võ tướng đều lấy ông ta làm chủ, sai đâu đánh đó, nếu có chút đại hoặc chính lệnh, thường tới hỏi ý ông ta. Như vậy, ông ta nổi tiếng ở trong triều đình, trước mặt Sở Hoàng rất ương ngạnh kiêu ngạo, cả vú lấp miệng em, vây cánh và đầy tớ gây ra ít chuyện tổn hại tới pháp luật và kỷ luật.

    2. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 41. Rất hợp ý bổn vương

      Cả ông ta cũng cuồng vọng tới cực điểm, Sở Minh Phong cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua nghiêm trị. Bởi vì dám.

      Bởi vì Sở Minh Phong có thể ngồi vững ngôi vị hoàng đế, ngai vàng yên ổn phải kể tới công vĩ đại của Thuỵ vương – lúc tiên hoàng băng hà, ông ta phụng lệnh di chiếu đăng cơ, hai đệ đệ giả mạo chỉ dụ của vua, có ý định tạo phản. Đúng lúc này, Thuỵ vương trong tay cầm năm mươi vạn binh mã Sở quốc, dẫn năm vạn tinh binh hồi kinh, nửa số canh bên ngoài, dẫn vạn tinh binh vào thành, hai đệ đệ mới dám lỗ mãng, án binh bất động.

      Thuỵ vương phái người tới mời nàng vương phủ, có mục đích gì?

      Cánh cổng lớn phủ Thuỵ vương khí khái, bên trong hào hoa xa xỉ, hẳn thua hoàng cung.

      Diệp Vũ được người hầu đưa tới thư phòng, ước chừng đợi hai ấm trà, ông ta mới khoan thai tới.

      Ông ta hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tiến vào thư phòng, cùng với tiếng cười hào sảng, “Bổn vương tới chậm, Diệp nương thứ lỗi cho”

      “Vương gia khách sáo rồi. Vương gia quý nhân bận rộn, tiểu nữchờ thêm chút cũng sao”

      “Cha ngươi có khoẻ , có hay về nhà ?”

      “Trước đây còn ở phủ tướng quân, phụ thân có về nhà lần”

      Nàng biết, phụ thân là thuộc hạ cũ của Thuỵ vương, theo ông ta hai mươi năm, sau khi ông ta hồi kinh dưỡng bệnh, phụ thân mới tiếp nhận binh phù, đóng ở biên cảnh.

      Thuỵ vương xuất thân là võ tướng, hình dáng khôi ngô, rắn chắc, cũng có dáng vẻ lão già tuổi trung niên mập mạp, vừa nhìn thấy nhanh nhẹn, mạnh mẽ, có phong cách võ tướng đầy nhiệt huyết sa trường. Ông ta ngồi ở chiếc ghế chạm trổ sau thư án, “Tính ra, ngươi là cháu của Bổn vương, ngồi , cần câu nệ”

      Nàng mỉm cười ngồi xuống.

      cười ha hả , “Công chúa An Dương cả vú lấp miệng em, bạc đãi ngươi và nương ngươi, vì sao ngươi khôngtới tìm bổn vương? Nếu ngươi sớm tìm tới bổn vương, bổn vương nhất định làm chủ cho mẹ con ngươi. Công chúa An Dương gọi bổn vương là “Hoàng Thúc”, bổn vương câu, nàng ta saodám nghe chứ”

      “Tạ vương gia quan tâm” Diệp Vũ khéo léo , “Vương gia là hoàng thúc của bệ hạ và công chúa An Dương, trong triều rất quan trọng, nhất định ra sức làm chủ cho tiểu nữ, nhưng mà mẫu thân muốn phụ thân phiền lòng vì chuyện nhà, nên tự nguyện rời khỏi phủ tướng quân. Chỉ cần công chúa An Dương đuổi tận giết tuyệt, mẫu thân và tiểu nữở đâu cũng giống nhau cả thôi”

      “Cũng là nương ngươi biết điều, trách được cha ngươi lại thích nương ngươi như thế” Thuỵ vương cười hiền hoà, “Công chúa An Dương kiêu căng vô cùng, thái hậu đều bó tay với nàng ấy. Nếu sau này nàng ấy lại gây khó dễ với các ngươi, cứ tới vương phủ tìm bổn vương, có biết ?”

      “Vâng, đa tạ vương gia quan tâm”

      “Tuy bổn vương ra khỏi cửa, nhưng cũng nghe được số việc. Gần đây lầu Tiêu Tương đêm bốc lửa, cũng làm cho ít người choáng váng náo nhiệt, ca múa thu hút linh hồn, bổn vương nghe được màn ca múa này là do ngươi bố trí” Ông ta hơi tán thưởng, “Hổ phụ vô khuyển nữ, con có chí như thế, người tài ba như thế, vạn dặm mới tìm được có thôi”

      Ông ta cười tươi, hoà ái thân thiết, chẳng giống với kẻ kiêu ngạo ương ngạnh trong truyền thuyết, nhưng cũng thể nhìn bề ngoài.

      Diệp Vũ khiêm tốn, “Vương gia chê cười rồi, chỉ có chút tài mọn, múa rìu qua mắt thợ thôi”

      Thuỵ vương đồng ý bảo, “Dân phong Đại sở ta mở ra, thanh niên nam nữ đều mở rộng lòng, chỉ cần quá phận, cũng sao. Ngươi bố trí màn ca múa này, chính là hợp ý bổn vương”

      Nàng cân nhắc xem ý ông ta là gì, “Vương gia tán thưởng rồi”


      Chương 42. Ngươi là người của bổn vương

      “Bổn vương bị thương bệnh tật đầy mình, được ra cửa, bởi vậy muốn mời người ở lầu Tiêu Tương tới phủ biểu diễn trận” Ông ta hỏi mà dùng giọng thương lượng , còn cho nàng biết , “Lão phu nhân và vương phi, còn có người trong nhà, đều rất thích màn ca múa của các ngươi, nếu có thể biểu diễn trong phủ buổi thoả mãn các bà ấy rồi”

      “Vương gia, có thể tới phủ biểu diễn cho Vương gia và người nhà Vương gia, lão bản lầu Tiêu Tương Lãnh Tiêu Tương nhất định cảm thấy rất vinh hạnh ạ”

      “Trong phủ cũng lâu rồi chưa từng náo nhiệt, lão phu nhân chắc rất vui. Bổn vương còn có thể cầu bệ hạ tới vương phủ thưởng thức ca múa nữa, các đại thần văn võ trong triều cũng tới cổ động, như thế cũng giúp lầu Tiêu Tương các ngươi tăng thêm danh tiếng” Thuỵ vương cười to .

      “Vậy tiểu nữ xin được về câu với lão bản, để cho họ chuẩn bị kỹ”

      Diệp Vũ nghĩ cũng chỉ có chuyện thế thôi ư?

      Ông ta đứng lên, tới, “Bổn vương biết tài nghệ của ngươi trác tuyệt, màn ca múa này nếu được ngươi nhảy, cũng đáng xem” Ông ta kéo nàng đứng dậy, lấy bộ dạng trưởng bối , “Vũ Nhi, bổn vương muốn ngươi khởi đầu, nhảy điệu câu hồn đoạt phách”

      Nàng kinh ngạc hỏi, “Vương gia an bài như thế có lợi gì?”

      Thuỵ vương mặt lạnh, “Bổn vương muốn ngươi mê hoặc người, chỉ cần ta bị ngươi mê hoặc, bổn vương đưa ngươi tiến cung, trở thành phi tần thiên tử. Như vậy,nương ngươi và đệ đệ của ngươi có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, phải bị người ta bắt nạt, nếu , bổn vương cho chúng sống bằng chết”

      Câu cuối cùng, năng đầy khí phách, như thép nguội vậy. Hoá ra, ông ta muốn nàng quyến rũ, mê hoặc Sở Minh Phong

    3. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 43. Buồn cười

      Sở Minh Phong muốn nàng quyến rũ người khác, lại có kẻ muốn nàng quyến rũ Sở Minh Phong, hoang đường.

      Vì sao Thuỵ vương lại dùng mỹ nhân kế chứ? Có ý đồ, mưu gì?

      Nàng hiểu những kẻ tận cao đó, tay cầm quyền, vì sao bọn họ lại cứ tranh đấu gay gắt, tính kế nhau vậy chứ?

      “Vương gia muốn tiểu nữ tử quyến rũ…bệ hạ ư?” Diệp Vũ khiếp sợ.

      “Chỉ cần ngươi mê hoặc được bệ hạ, được bệ hạ để ý, ngươi còn được hưởng vinh hoa phú quý vô vàn nữa” Ánh mắt ông ta như mãnh hổ hung ác, giọng điệu trở nên khô khốc, lạnh lẽo. “Ngươi nhớ cho kỹ, ngươi là người của bổn vương, bổn vương bảo ngươi làm gì ngươi nhớ kỹ phải làm”

      “Chỉ e là tiểu nữ có lòng mà chẳng còn sức, mê hoặc nổi bệ hạ đâu” Nàng yếu ớt.

      Nàng cũng chẳng muốn quyến rũ cái tên tình bất định Sở Minh Phong kia đâu, ở chỗ với ta, đúng như cùng sói cùng múa vậy, vào hậu cung khó mà ra, bị nhốt tại nhà giam đẹp đẽ đó, làm gì còn chuyện phú quý nữa.

      Thuỵ vương nâng cằm nàng lên, lạnh băng, “Bổn vương bảo ngươi được, ngươi phải được!”

      Nàng uất ức , ‘Tiểu nữ chỉ thầm muốn cùng mẫu thân sống bình an, bình thản, qua ngày, cầu vương gia thành toàn”

      Tay ông ta xiết chặt làm nàng rất đau, mặt ông ta thay đổi rất nhanh, đen sì, tàn nhẫn và vô tình được đúc kết sau nhiều năm tung hoàng sa trường… mặt biến sắc biến sắc luôn, vẻ hiền hoà chỉ là giả dối.

      Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ông ta co giật kịch liệt, cơn thịnh nộ phủ đầy mặt ông ta. Đột nhiên ông ta vung tay cái, tát mạnh lên má nàng. Lực rất mạnh, thể tưởng nổi.

      Diệp Vũ bị ông ta đánh chưởng ngã bay xuống đất, khoé miệng máu tươi chảy ra, mặt in hằn dấu tay, nhìn kinh khủng.


      Chương 44. nhảy cũng phải nhảy

      Thuỵ vương lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm, nàng cố sức đứng lên, chịu đựng cơn đau mặt, nghĩ ông ta hẳn cũng từ bỏ ý đồ.

      “Có nhảy ?” Ông ta quát hỏi, bộ mặt thay đổi hoàn toàn.

      “Vương gia vẫn cứ nên chọn người nhiều kinh nghiệm ạ”

      “Bổn vương bảo ngươi phải làm chuyện này”

      Ông ta bước dài tới, tóm chặt lấy miệng nàng, dùng chín thành lực đạo, bóp lõm hai bên. là đau, nàng liều mạng chịu đựng, kiên quyết chịu khuất phục.

      Gương mặt ông ta vặn vẹo như mãnh hổ rít gào trông đáng sợ, “ nhảy cũng phải nhảy! Bổn vương cho ngươi biết, ngươi còn cách nào đâu!”

      Diệp Vũ quật cường trừng mắt nhìn ông ta, câu nào. Thuỵ Vương xiết hai má nàng như xiết đám bông vậy, “Ngươi thà chết chứ chịu khuất phục hử, bổn vương có cách làm cho ngươi khuất phục!”

      **

      Diệp Vũ bị quản gia phủ Thuỵ vương ném vào trong hầm băng.

      Quản gia bỏ lại câu rồi ngênh ngang rời , “Diệp nương, đây chính là chuyện sống chết, tốt nhất phải hiểu chứ”

      Nàng tin, nàng có chết cũng đồng ý, Thuỵ vương giết chết nàng.

      Hầm băng là thế giới trong suốt, toàn là tảng băng, hình thù sắc nhọn, kỳ lạ, nhìn ra khắp toàn bộ hầm trong veo, sương mù màu trắng lượn lờ.

      Nàng ngồi ở cửa sắt, hai tay ôm lấy vai, khí lạnh cứ lan ra tận đầu ngón tay, mũi chân, cho tới tận lục phủ ngũ tạng, vây chặt lấy trái tim…. Chẳng bao lâu chân tay nàng lạnh băng, biết là thể chống đỡ bao lâu nữa.

      Nàng nghĩ tới cách chống lại cái lạnh: là nhảy tại chỗ hoặc khiêu vũ.

      Càng hoạt động ngừng càng sinh ra ít nhiệt lượng, khiến nàng có thể chống đỡ được chút ít, nhưng băng lạnh như nước vọt tới, lại chẳng còn cách nào vẫn động được, …Dần dần nàng nhảy được nữa, đứng nổi, đành ngồi xuống đất cuộn tròn lại, lạnh run, lục phủ ngũ tạng như bị co lại thành cục, đau đớn khó chịu vô cùng.

      Cảm giác qua lâu, Thuỵ vương cũng phái người tới hỏi xem nàng có thay đổi ý kiến gì . Nếu có người tới hỏi, nàng đổi ý sao? hùng cũng muốn bị khổ, có lẽ là vậy.

      Nhưng nàng càng hy vọng có người đến cứu nàng, hy vọng xuất .

      Dần dần nàng cảm thấy toàn thân cứng ngắc, giống như khối băng vậy, cứng quá, mất ấm áp, còn hơi thở nữa, chỉ còn ý nghĩ trong đầu: Vì sao còn chưa tới?

      Quá trình dày vò khó khăn, nàng cố nghĩ mà chống đỡ, lại kiên trì tới cùng, nhưng thời gian lâu vậy, bộ dạng cũng cùng quẫn…Nàng chỉ muốn nhảy múa, muốn múa để mê hoặc Sở Minh Phong, vì sao lại bị tra tấn như vậy chứ….

      Diệp Vũ hy vọng trong lòng người xuất kia là Thẩm Chiêu.

      Hôm nay tan triều có vẻ muộn, ra ngoài cung gần trưa, vừa xuống kiệu thấy nha hoàn lạ chạy vội tới trước mặt, thất kinh hành lễ.

      “Đại nhân, nô tỳ là người ở lầu Tiêu Tương” Nha hoàn hoang mang lo sợ.

      “Có chuyện gì sao?” Thẩm Chiêu kinh ngạc hỏi.

      “Đại nhân, ngài nhất định phải cứu Diệp nương…. Nô tỳ cầu xin ngài, xin ngài thương xót, cứu Diệp nương ….” Nàng ta kéo tay áo , lo lắng.

      “Ngươi cứ từ từ mà , chuyện gì xảy ra? Là Diệp Vũ sao?” Trong đầu xuất ý nghĩ, đó là Diệp Vũ xảy ra chuyện.

    4. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 45. Xông vào phủ Thuỵ Vương

      Nha hoàn , “Sáng nay Diệp nương vừa xong ở lầu Tiêu Tương, được Thuỵ vương mời tới vương phủ. nương trước khi với nô tỳ, giả như trong vòng canh giờ thấy ấy về tìm đại nhân giúp đỡ”

      nghe hiểu , Diệp Vũ lo mình gặp chuyện may, đề phòng chu đáo, bảo nha hoàn tìm . Nhưng nàng sao biết Thuỵ Vương gây bất lợi với nàng chứ?

      Theo lời nha hoàn , nàng phủ Thuỵ vương, gần như sắp hết ngày rồi.

      Thẩm Chiêu lập tức đến phủ Thuỵ Vương, đợi mất chén trà , mới thấy Thuỵ Vương.

      Thuỵ vương tự là bồi lão phu nhân dùng bữa, để đợi lâu, rất có lỗi, tiếp, “Đại nhân là cánh tay lương thần của Đại Sở ta, hôm nay tới chơi, chẳng hay có gì dạy bảo?”

      mạo muội tới, xin Vương gia thứ lỗi cho” Thẩm Chiêu cũng bình tĩnh , “Là vậy, Thẩm mỗ và Diệp nương lầu Tiêu Tương ước hẹn hôm nay bàn chuyện quan trọng, tới lầu Tiêu Tương mới biết được, Vương gia mời ấy tới vương phủ. Nghe nàng vương phủ hơn hai canh giờ rồi, Thẩm mỗ lo nàng năng lỗ mãng, chạm tới Vương gia, liền tới xem sao. Vương gia, xin mời Diệp nương xuất

      “Hả? ấy vẫn chưa về lầu Tiêu Tương sao?” Thuỵ Vương cảm thấy kinh ngạc, “ canh giờ trước, ấy rồi mà”

      ư?” Thẩm Chiêu cũng ra vẻ kinh ngạc, “Nhưng Diệp nương cũng chưa có về tới lầu Tiêu Tương mà”

      “Có lẽ nàng dạo chơi đường chăng, sao đại nhân tìm đường xem sao?”

      “Chuyện này… ra Thẩm mỗ sơ suất rồi” Thẩm Chiêu biến sắc hỏi, “Vương gia chắc chắn nàng rời khỏi vương phủ rồi chứ?”

      “Thẩm Chiêu, đây là phủ Thuỵ Vương, phải phủ Hữu tướng” Thuỵ vương mặt lạnh xuống, mát, “Đường đường là Hữu tướng thế mà dám tìm nữ tử Yên Hoa Chi trước mặt mọi người, ngài sợ bị đồng nghiệp chế nhạo sao?”

      Thẩm Chiêu mỉm cười tuy ôn hoà nhưng đầy chính khí, “Diệp nương là con của Diệp đại tướng quân, xuất thân danh môn. Chuyện này liên quan đến tướng và binh sĩ trấn giữ biên cương, chẳng phải là chuyện đùa. Nếu nàng có chuyện gì xảy ra, nghe bệ hạ cũng cho người điều tra ra”

      Thuỵ vương sắc mặt đổi , “Đó là dĩ nhiên, vậy Hữu tướng đại nhân mau mau phái người tìm xem”

      Thẩm Chiêu lời lẽ chính nghĩa , “Thẩm mỗ hy vọng Diệp nương ở trong vương phủ, bằng Thẩm mỗ nhất định bẩm tấu với bệ hạ!”

      Thuỵ vương đáp lạnh lẽo, “ tiễn”

      ***

      Diệp Vũ về lầu Tiêu Tương, cũng về phủ, lầu Tiêu Tương rối loạn hết cả lên, mặc dù Lãnh Tiêu Tương thân đầy kinh nghiệm nhưng cũng hoảng loạn cả. Thiến Hề nghe thấy con , tâm hoảng ý loạn, chẳng thở nổi, liền hôn mê bất tỉnh.

      Thẩm Chiêu phái lầu Tiêu Tương và gia đinh trong phủ khắp mọi ngả đường tìm người, nhưng qua canh giờ mà vẫn có tin tức gì của Diệp Vũ.

      Nàng phải là người bất cẩn, lâu vậy nàng cũng trở về, vậy chỉ còn khả năng, nàng vẫn còn ở Thuỵ vương phủ. Nhưng biết làm cách nào tìm người công khai ở Thuỵ vương phủ đây? Nếu kinh động tới bệ hạ, vậy là tốt rồi, chẳng bằng…. Vì thế, lại tới phủ Thuỵ vương.

      Thuỵ vương đứng chặn trước viện lúc mang tới hơn mười quan binh, mặt giận tím lại, quát lớn, “Thẩm Chiêu, ngươi đây có ý gì hả? Mang theo quan binh xông vào phủ Thuỵ vương, ngươi có coi bổn vương ra gì ? Ngươi muốn làm phản hả?”

      Chương 46. Giấu đầu lòi đuôi.

      “Xin Vương gia thứ lỗi cho, Thẩm mỗ cũng là bị bất đắc dĩ thôi” Ở phía sau, Thẩm Chiêu thế mà vẫn cười, “Hôm trước Tấn vương và Thái hậu có nhắc tới tài nghệ của Diệp nương, hơn canh giờ rồi, thái hậu đột nhiên hưng phấn muốn được gặp con của Diệp đại tướng quân”

      “Người ngươi cần tìm, cứ tìm đường đó, tới lầu Tiêu tương mà tìm, chẳng có liên can gì tới bổn vương cả” Thuỵ vương tức giận bức người.

      “Vương gia, Thẩm mỗ lần tìm từng ngóc ngách của thành Kim Lăng này rồi, lần tìm cả lầu Tiêu Tương nữa nhưng cũng chẳng tìm thấy Diệp nương, chỉ có Diệp nương sáng nay tới phủ Thuỵ vương là chưa tìm. Do muốn giao người sớm cho Thái Hậu, cũng vì an toàn của Diệp nương, Thẩm mỗ cũng chỉ đành đắc tội Vương gia mà thôi”

      “Bổn vương sớm rồi, Diệp nương sớm rời vương phủ rồi”

      “Tuy là thế, Thẩm mỗ vẫn muốn tìm chút, nếu thái hậu hỏi tới, Thẩm mỗ biết trả lời thế nào đây?” Thẩm Chiêu vung lên, “Vương gia cũng biết tính thái hậu rồi đó, nghĩ gì cũng phải làm, tuyệt để kéo dài. Thẩm mỗ cũng vì phụng mệnh làm việc, chỉ đành đắc tội vương gia trước, sau lại xin bồi tội với Vương gia vậy”

      “Bổn vương tuyệt cho phép có kẻ nào quấy rối trong vương phủ!” Thuỵ vương kiên quyết, giọng điệu và khuôn mặt lạnh băng.

      “Phụng khẩu dụ của Thái Hậu, cần tìm bằng được Diệp nương, tìm!”

      Thẩm Chiêu lúc nào cũng ôn hoà khiêm tốn, khó có thời khắc lại cường ngạnh và giọng điệu phản bác kiên quyết thế. đúng là, giống như giải quyết dứt khoát, lưỡi xương vậy.

      Hơn mười người nghe theo lệnh , vào tìm người, cho dù Thuỵ vương và hộ vệ ngăn cản, cũng ngăn được nhóm xông vào. Thẩm Chiêu thẳng vào trong phủ, Thuỵ Vương sát đằng sau.

      Phủ Thuỵ vương rất rộng, lại có sân và bốn toà nhà, nếu muốn tìm cẩn thận, cũng bỏ sót góc nào, phải cần tới hai canh giờ.

      thấy ai tới báo lại, cũng chính là tìm được Diệp Vũ, Thẩm Chiêu vừa vừa nghĩ, chỗ nào mới là chỗ bí nhất đây?

      Lững thững trong sân vắng, trong đầu loé lên nơi u. Mắt Thụy Vương loé sáng, tức tối quát lên, “Thẩm Chiêu, giả tới tìm người, ngươi thỉnh tội thế nào với bổn vương đây?”

      Nhất định phải là nơi cực bí !

      Thẩm Chiêu cuối cũng nghĩ ra, với Thuỵ Vương coi như nghe thấy cứ bước nhanh tới.

      Thuỵ Vương theo vào trước cửa hầm băng, kinh hãi, “Thẩm Chiêu ngươi tới đây làm gì?”

      “Mở ra!” Thẩm Chiêu sai cấp dưới bổ khoá sắt ra.

      “Thẩm Chiêu, bổn vương rồi, hầm băng có người” Thuỵ Vương nhanh.

      “Có người hay cứ tìm rồi biết” Thẩm Chiêu hạ lệnh, “Bổ ra!”

      “Loảng xoảng” tiếng, khóa sắt vỡ, Thẩm Chiêu lập tức mở cửa ra, lại bị Thuỵ Vương tóm lại.

      được Bổn vương cho phép, ai cũng được vào!” Thuỵ Vương tung hoàng sa trường hai mấy năm, khí thế dĩ nhiên lớn hơn hẳn .

      “Hay vương gia chột dạ?” Thẩm Chiêu kiên quyết, “Đây gọi là chiêu “Giấu đầu lòi đuôi đó”

      cấp dưới đứng ở bên dẫn đầu tiến vào hầm băng, cả kinh kêu lên, “Đại nhân, tìm thấy Diệp nương rồi”

      Việc đến nước này, Thuỵ vương cũng chẳng ngăn cản nữa, buông Thẩm Chiêu ra.

      Thẩm Chiêu vọt vào, thấy Diệp Vũ ngã mặt đất, nằm nghiêng cuộn tròn như con tôm. ngồi xuống, ôm lấy nàng, thấy nàng còn thở, may mắn làm sao, chưa tắt thở.

    5. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 47. Xoa mặt và thân nàng

      Nàng hôn mê, bất tỉnh nhân , gọi mấy câu mà nàng chẳng đáp lại. Tóc nàng đen, lông mi cong đông lạnh, đôi môi lạnh tím tái, quần áo cũng lạnh cứng lại.

      Nhìn tình hình như thế, mạng của nàng mong manh, phải cấp cứu, tìm đường sống cho nàng. ôm lấy nàng, chạy rời khỏi phủ Thuỵ vương.

      ***

      Thẩm Chiêu có biệt quán suối nước nóng, gần ngoại ô, bình thường thỉnh thoảng có lần, lần này có công dụng rồi.

      bảo người hầu mời thầy thuốc, còn ôm lấy Diệp Vũ hôn mê thẳng tới “Kiêm Gia canh”, bảo thị nữ lui cả, xuống nước bốc khói nghi ngút. nắm tay nàng, cởi sạch quần áo người nàng – nàng bị đông cứng như vậy, sống chết mong manh, phải nhanh, hữu hiệu cấp cứu là cách tốt nhất, đó là ngâm mình trong nước ấm làm băng tan ra, mà suối nước nóng là cách lựa chọn tốt nhất.

      Mà nếu vẫn còn mặc quần áo đóng băng, e là với thân thể sống chẳng ích gì, mà ngược lại còn hại thêm.

      dựa vào vách bể, hơi ngồi xuống, để cả người nàng ngâm mình vào trong nước ấm áp, ngập tới cổ.

      Tuy thấy cả người nàng, nhưng đây cũng là bất đắc dĩ, cứu người như cứu hoả, chỉ đành làm vậy.

      Nước ấm bốc hơi nghi ngút ngập tràn thành bể, lấp lánh sáng loá, bóng ảnh lóe lên kiều diễm như mộng.

      Chẳng biết bao lâu, hy vọng nàng mau tỉnh lại, nhưng nàng chẳng hề động đậy, khí trầm lặng.

      sờ mặt và cánh tay nàng liên tục, khiến khí lạnh trong cơ thể nàng tan , chỉ là nàng vẫn mở mắt ra. Làm sao đây? Chẳng lẽ nàng cứ vậy chết rồi? ! Nàng chết!

      Thẩm Chiêu thả búi tóc đen của nàng xuống, rưới đầy nước, tiếp đó lấy lực đạo vừa phải xoa bóp mặt nàng và thân thể nàng…. với chính mình, thể buông tay, thể buông tay…

      Mọi tâm tư của đều đặt hết người nàng, trong đầu trống rỗng, tuy ôm khối thân hoàn mỹ trần truồng, da thịt nõn nà… cũng chỉ có ý nghĩ trong đầu, đó là cứu nàng tỉnh lại.

      Diệp Vũ chỉ nhớ , trước khắc hôn mê, chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, tay chân cứng ngắc như băng, tim rất đau, thở nổi, cuối cùng chút ý thức cũng rời xa bản thân…….. Nhưng mà biết sao lại thế, băng tuyết biến mất, khí lạnh tận xương cốt chậm rãi tiêu tan, khắp nơi ấm áp dào dạt, còn có nước ấm bao quanh người, khiến cho lục phủ ngũ tạng nàng dãn ra, làm cho chân tay nàng tràn ngập nhiệt lượng.

      Chậm rãi mở to mắt ra, lại phát , hầm băng biến thành nơi vô cùng cổ quái.

      Phía nóng hôi hổi, bể được tạc bằng bạch ngọc, bên là những tấm màn lụa mỏng bay bay, như nơi trong trời đất vậy. Giống như trong mộng, bầu khí mờ ám, đây là nơi nào? Lúc nàng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc tuấn tú ló ra, vui mừng nổi lên. Thẩm Chiêu. Cuối cùng nàng đợi được người đàn ông này tới cứu nàng rồi!

      “Diệp nương, rốt cuộc tỉnh rồi, tốt quá” Thẩm Chiêu cười vui sướng, giống như thở phào nhõm vậy.

      “Ta….Đại nhân…” Vừa mở miệng, nàng mới biết cổ họng đau vô cùng.

      sao, cảm thấy khoẻ sao?”

      “Cảm thấy … cả người vô lực…”

      ôm chặt nàng sợ nàng tuột xuống, nhưng bỗng dưng nhớ ra nàng trần truồng, ôm nàng vậy có vẻ ổn lắm.


      Chương 48. Thân thể trơn mềm

      Ánh mắt nhìn xuống, thấy nàng lung linh hứng thú, đằng sau thân thể mềm mại, thấy hai vú đẹp tròn đầy của nàng, thấy chiếc eo thon , mà lòng bàn tay ôm sát bên eo nàng…. Yết hầu khẽ động, bỗng cảm thấy khối thân thể mềm mại này như lửa nóng, thiêu đốt bản thân.

      Trắng nõn mềm mại, mùi thơm cơ thể thoang thoảng, câu hồn đoạt phách người. phải cố ý…mà chỉ vô tình thấy… Bên tai nóng lên, mặt mũi đỏ bừng, cảm thấy cả người rất khó chịu.

      Diệp Vũ nhìn theo mắt , thấy mình trơn trượt, hơn nữa lại bị ôm như vậy, thấy vô cùng quẫn bách, mặt mũi đỏ bừng lên, thẹn thùng lại càng làm mê người.

      Thẩm Chiêu xấu hổ buông tay, nàng bị bất ngờ, mất chống đỡ của , hơn nữa thể lực chưa được khôi phục, lập tức chìm vào trong nước. nhanh mắt đưa tay ra đỡ nàng, bất đắc dĩ nắm eo nàng, “Nàng còn yếu lắm…. Nàng đợi trong hầm băng hơn ba canh giờ rồi, hôn mê bất tỉnh… Ta chỉ biết là ngâm trong nước ấm mới có cách cứu… Ta đều phải cố ý, xin thứ lỗi cho…..’

      “Ân cứu mạng của đại nhân, ta ghi nhớ trong lòng”

      Trong lòng nàng như có ý nghĩ hay xuất : nàng theo bản năng chorằng vốn là Hạ Phong, cho rằng với Hạ Phong là người, hy vọng thời gian đừng trôi, hy vọng được gắn bó lâu hơn chút, hy vọng Hạ Phong từ từ thích nàng.

      Nhưng chờ đợi trong lòng cũng chẳng biến thành .

      ôm nàng lên bờ, cầm áo choàng của mình bọc lấy nàng, ôm nàng vào tẩm phòng.

      Vừa ra khỏi “Kiêm Gia canh” có người phi nước đại tới, như trận gió rớt xuống trước mặt.

      “Này…Các ngươi….” Sở Minh Hiên trợn mắt há hốc mồm thể tin nổi thấy cảnh trước mặt.

      “Ta mang Diệp nương tới tẩm phòng nghỉ ngơi trước” Thẩm Chiêu dĩ nhiên là thấy thần sắc khiếp sợ của .

      Sở Minh Hiên đứng lặng nhìn ra, nhìn mãi thấy mới tỉnh ngộ đuổi theo. Tại sao lại vậy chứ?

      Thẩm Chiêu vì sao lại ôm Diệp Vũ quần áo xộc xệch chứ? ta chẳng phải là phủ Thuỵ vương tìm nàng ấy sao? Nàng ấy sao lại biến thành bộ dạng này chứ?

      ****

      Thẩm Chiêu đặt Diệp Vũ lên giường, đắp chăn cho nàng, bảo thị nữ tới hầu hạ nàng rồi rời khỏi tẩm phòng.

      Sở Minh Hiên lập tức nhào tới hỏi, “Vũ nhi sao rồi?”

      Thẩm Chiêu vẫn chưa đáp vì vừa rồi thấy ta bắt gặp mà thấy xấu hổ, “Sau khi thầy thuốc ra, ta bảo thị nữ tới hầu hạ cho nàng ấy”

      Hai thị nữ nghe xong lệnh, cùng vào phòng.

      Còn hai nam tử ôn nhã tới trước, tới ngồi dưới giàn hoa Tử Đằng.

      “Vũ Nhi bị Lục hoàng thúc giam sao?” Sở Minh Hiên hỏi, lòng tuy có nhiều nghi ngờ, nhưng cũng chỉ đành hỏi từ từ.

      “Thuỵ vương đem nhốt Diệp nương tại hầm băng, lúc ta tìm thấy ấy, ấy đông cứng lại rồi, hôn mê bất tỉnh”

      “Lục Hoàng thúc độc ác làm sao!” Sở Minh Hiên nghiến răng trèo trẹo .

      canh giờ trước phủ Hữu tướng, lại đường đụng phải gia đinh của phủ hữu tướng, hỏi ra mới biết được thấy Diệp Vũ. tìm được Thẩm Chiêu hai người ngẫm nghĩ, nguy cấp vô cùng, chỉ đành giả xưng khẩu dụ của thái hậu, rồi tìm thái hậu tình huống sau, để tránh sau này Thuỵ vương hỏi tới Thái Hậu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :