1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bạo quân độc sủng - Diệp Vũ Sắc (86)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 30. Kim công tử biết

      Màn ca múa này làm cho mọi đàn ông trong thành Kim Lăng thích thú truy tìm, địa vị lầu Tiêu Tương càng ngày càng được củng cố vững chắc.

      Đây cũng có nghĩa là từ nay trở cũng bắt tay vào tập luyện màn múa mới.

      Diệp Vũ đứng lầu hai thấy Lâm Trí Viễn nhìn về phía mình cười cười, giơ ngón tay cái lên, nàng đáp lại bằng cách giơ hai ngón cái, rồi sau đó trở về phòng, hoàn thiện cấu tứ màn múa thứ tư. Nhưng vừa vào phòng bị người ta bịt mũi miệng. Nàng giật mấy cái rồi lâm vào hôn mê.

      ***

      Khi tỉnh lại, Diệp Vũ khiếp sợ phát ra là vị nam tử che mặt kia trói nàng lại. Cùng ở trong tẩm phòng lại là ở Quần Phương các hay .

      Nàng ngồi xuống, bỗng thấy bóng đen ập xuống, nàng ngẩng đầu lên, thấy nam tử đeo mặt nạ màu vàng xuất trước mặt như từ trời xuống, doạ nàng nhảy dựng lên. vì sao trói nàng chứ?

      Lần này nàng thấy mũi , mặt nạ vàng chỉ tới chóp mũi, lộ ra miệng và cằm. Miệng dầy, góc cạnh ràng, cằm cứng như đá, vuông thành góc cạnh nhìn rất , biểu ngang ngạnh.

      Nàng đoán nhầm nam tử che mặt này phải là Sở Hoàng Sở Minh Phong.

      lùi ra sau ngồi xuống, nàng lên tiếng quyết lấy tĩnh chế động.

      “Mấy ngày gặp, Diệp Vũ nương đẹp hơn rồi” Nhìn nàng lát, rốt cuộc cũng mở miệng.

      “Cám ơn ca ngợi” Nàng lạnh lùng.

      “Ta biết, nàng muốn thấy ta”

      Nàng nghĩ thầm: Coi như ngươi thông minh.

      Ánh mắt tập trung mặt nàng, tay vẫn bưng chén trà, uống ly, “Ngươi có thể gọi ta là Kim công tử”

      Diệp Vũ cười lạnh, “Đeo mặt nạ vàng, dĩ nhiên là Kim công tử rồi, nhưng ta chẳng có hứng muốn biết”

      chậm rãi mím môi mỉm cười tà khí, “Nhưng ngươi thấy hứng muốn biết ta ép ngươi tới đây có mục đích gì thôi”

      Nàng chẳng thèm để ý , “Ngươi muốn , ta nghe kỹ đây”

      “Lầu Tiêu Tương lần đầu tiên biểu diễn mà ca múa đêm đó, có ba khách quý tìm ngươi. Bọn họ là Sở Hoàng, Tấn vương và Hữu tướng, ta đúng chứ”

      “Đúng sao?” Nàng hơi chút kinh ngạc.

      “Họ ngồi ở ghế lô xem múa, Sở Hoàng ngồi mình với ngươi” Kim công tử phỏng đoán , “Sở Hoàng hẳn là chưa sủng hạnh ngươi

      “Chẳng lẽ ngươi rình coi sao?”

      “Theo ta được biết, Sở Hoàng cũng chẳng thích sắc đẹp, hậu cung chỉ có tám hậu phi. muốn ngươi làm việc, có phải thế ?”

      Nàng đáp, với bản lĩnh của nàng lại khiếp sợ bội phục.

      lại tiếp, “Vài ngày sau, Tấn vương lại mời ngươi tới biệt uyển, cố ý giúp người rời khỏi Yên Hoa Chi, nhưng ngươi lại khéo từ chối”

      Diệp Vũ càng kinh ngạc hơn, chẳng lẽ vẫn theo dõi mình sao?

      Kim công tử lại , “Hôm nay hữu tướng gặp ngươi ở sông Tần Hoài, chuyện thuyền hoa rất lâu”

      Nàng thế mà chẳng phát ra có người theo dõi, giận dữ hỏi, “Ngươi theo dõi ta?”

      Đôi mắt sâu đáy của như có thể cắn nuốt người, “Ngươi làm gì, đâu, ta đều biết cả. Để cho ta đoán xem nhé, Sở Hoàng hẳn là bảo ngươi xen giữa Tấn vương và Hữu tướng, gây hiềm khích giữa hai người họ”
      Thanhtran, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    2. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 31. Tình độc mất hồn đời

      Nàng kinh hoảng nên lời, đoán đúng – Sở Minh Phong bảo nàng làm chuyện là: quyến rũ Tấn vương và hữu tướng, khiến họ nàng. Vì sao lại biết nhiều như vậy chứ?

      “Trước mắt, Tấn vương bị ngươi hấp dẫn. Thẩm Chiêu cũng bắt đầu để ý tới ngươi” Kim công tử cười cực kỳ khinh thường, “Chỉ cần ngươi thêm chút sức nữa, họ chính là thần tử nằm dưới váy ngươi”

      “Kim công tử lo cho chuyện của ta, chỉ e là phải tò mò rồi” Diệp Vũ nghĩ ra nổi nam tử thần bí này rốt cuộc có mục đích gì.

      “Ta cần ngươi làm việc cho ta” tới đứng trước nàng, thân hình khoẻ mạnh khôi ngô vững chãi như núi.

      “Chẳng ai ép ta nổi” Nàng ghét nhất là bị người hiếp bức.

      “Với ngươi mà , đây là chuyện rất dễ, tốn thời gian, hao tâm tốn sức lo lắng”

      “Kim công tử muốn ta làm gì?”

      “Ta muốn ngươi nghe lệnh ta!” đột nhiên nâng cằm nàng lên, lãnh ngạo, “Ta bảo ngươi làm gì ngươi làm cái đó”

      Nghe lệnh y, chẳng phải biến thành quân cờ của y rồi sao?

      Diệp Vũ sợ , “Chẳng bằng ngươi giết ta

      Kim công tử túm lấy tóc đen của nàng, giật lại làm nàng ngửa đầu ra, đau kêu thành tiếng, “Đau quá….”

      mạnh tay đập trán nàng vào tường, hung hăng đè mạnh đầu nàng, “ Ta sao mà giết ngươi được chứ?”

      Tường cứng như vậy, đầu nàng rất đau rất đau, “Ngươi muốn ta làm gì?”

      “Sở Hoàng muốn ngươi làm gì, ngươi làm cái đó, làm việc cho tốt. Còn nữa, ta muốn ngươi tra quyển sách, “Thần Binh Phổ”

      “Thần Binh Phổ” là sách gì?”

      “Ngươi cần biết, quyển sách này ở trong ngự thư phòng, có lẽ được dấu chỗ bí mật trong cung điện, có lẽ là ở Tả tướng phủ, cũng có lẽ ở phủ Tấn Vương, ta muốn ngươi tra ra nơi giấu sách”

      “Ngươi tìm ra, ta sao có thể tìm được chứ?”

      “Ngươi và Sở Hoàng, Tấn vương, Hữu tướng có quan hệ tầm thường, nếu ngươi tìm thấy có ai còn có thể tìm được nữa?” Kim công tử buông nàng ra, ngồi ở mép giường, mắt sáng quắc như mắt sói, giảo hoạt mà thô bạo.

      Diệp Vũ uất ức , “Ta chẳng biết bắt đầu tìm thế nào nữa, chẳng lẽ ta lại hỏi thẳng họ cho ta mượn “Thần binh phổ” để xem sao?”

      mất bình tĩnh , “Nếu ngươi Sở cung, phủ Tấn vương và phủ Hữu tướng, nên tới thư phòng tìm”

      Nàng gật gật đầu, nghĩ giờ đồng ý với ta, đến lúc đó qua loa đại khái cho xong.

      lại sai bảo, “Còn việc, nếu Sở Hoàng triệu kiến ngươi, ngươi phải tìm hiểu xem thích gì”

      “Thích ư?”

      thích mọi thứ”

      Nàng ngoan ngoãn gật đầu, như sợ lắm vậy.

      Kim công tử túm nàng tới trước ngực, túm lấy gáy nàng, ác độc, “Ngươi trăm ngàn lần đừng có nghĩ qua loa mà xong chuyện! Chẳng dễ thế đâu, nếu dám can đảm phản bội ta, ngươi sống bằng chết! Bởi vì vừa rồi lúc ngươi hôn mê, ta hạ loại độc cực độc nhất đời này rồi”

      Lòng Diệp Vũ chấn động, “Độc gì?”

      “Bộ lạc Tây Nam có cổ độc, gọi là tình độc. Chỉ cần trúng cổ độc, nếu có người giải độc, cả đời đừng mơ tưởng thoát thân nhé” Mắt sắc bén đâm thẳng vào mắt nàng, “Trúng tình độc, nửa tháng dùng nửa viên giải độc đặc chế, nhất định phải giao hoan với nam tử, nếu khát khô cổ mà chết. Hai tháng dùng thuốc giải, cho dù ngươi có giao hoan với nam tử cũng bị độc mà chết”


      Chương 32. Chà đạp cuồng loạn

      “Ngươi hạ độc ta thế nào?” Nàng run giọng hỏi, nuốt sợ hãi trong lòng lại.

      “Ngươi có biết lúc độc phát là thế nào chưa?” Giọng lạnh băng, lạnh thấu xương, “toàn thân ngứa ngáy, đau đớn, như có vạn con kiến người, lại giống như có vạn con sâu cắn. Loại ngứa này, đau, cứ ba ngày ba đêm, làm ngươi bị tra tấn đến hấp hối. Cuối cùng, toàn thân ngươi thối rữa, khuôn mặt đẹp như hoa trở nên thê thảm vô cùng….”

      “Đừng nữa…” Nàng kêu lên sợ hãi.

      Kim công tử cười tủm tỉm , “Kết cục phản bội ta là thế đó. Ngươi trăm ngàn lần đừng có phản bội ta, nếu , ngươi và nương ngươi có kết cục như thế”

      Nàng theo dõi quật cường, hận tới mức nghiến răng trèo trẹo.

      thế mà lại cười, “ tin sao? giờ cho ngươi nếm thử tư vị tình độc”

      Diệp Vũ định , “Ta tin” thô bạo giật áo nàng ra, cả quần lót tơ tằm cũng bị giật ra. Nàng theo bản năng ôm lấy ngực, túm chặt tay nàng áp đảo.

      đưa tay lưu loát, nhanh chóng như chỉ trong nháy mắt vậy, mà nàng chẳng có đường phản kháng lại.

      Bị đặt dưới thân, nàng kinh hãi giãy dụa, “Ta tin….buông ra…”

      “Ngươi đừng tưởng là ta chỉ hù doạ ngươi thôi nhá”

      Vừa dứt lời, Kim công tử hôn lên thân thể mềm mại.

      Môi như đao, lưỡi như kiếm xoẹt qua cổ nàng, cắt vào xương quai xanh của nàng, mang theo luồng ác độc, càn quét tất cả.

      ác độc và cường hãn, kiềm chế thân thể nàng, làm nàng rất đau, da thịt đau ngập tràn, khuất nhục trong lòng quay cuồng…

      lần, nàng bị Diệp Tuấn tính kế, ý thức mơ hồ hỗn loạn, vì mạng sống mới cùng cái gã nam tử thần bí kia điên cuồng; lần này nàng lại bị hại, cả người trúng tình độc, bị Kim công tử thô bạo lăng nhục, tính chất khác hoàn toàn.

      Nàng vừa sợ vừa giận, hận muốn băm vằm thành trăm mảnh!

      Tay vuốt ve hai vú nàng, khiến hai ngọn phấn hồng đứng thẳng, nàng muốn đẩy ra nhưng lại vô lực.

      Đau quá!

      thế như dùng răng nanh cắn!

      Diệp Vũ điên cuồng chống cự, Kim công tử túm chặt nàng, mút chặt đôi môi mọng của nàng, chà đạp cuồng bạo.

      Bỗng nàng biết vì sao lại thế, tự dưng muốn kháng cự, mà ngược lại ôm chặt lưng , còn hôn lại , trở nên mềm mại như nước.

      chính xác là nàng khống chế được thân mình. Hai thân hình cuốn lấy nhau, như tình thâm lưu luyến.

      Nàng như hãm sâu vào kích tình của , hôn môi , phối hợp với , thè lưỡi đinh hương ra truy đuổi cùng , triền miên… Hơi thở dần nặng nhọc, càng ngày càng ồ ồ, nụ hôn này càng ngày càng nóng bỏng, cuồng nhiệt…. Vì sao lại thế?

      ràng là tìm mọi cách kháng cự, vô cùng ghét cay ghét đắng, cả người lại như ý nguyện, chìm đắm trong bể dục của .

      Kim công tử ngẩng đầu, đôi mắt đen đẹp mỉm cười lạnh lẽo, “Tư vị này thế nào? Có mất hồn ?”

      “Cầm thú!” Diệp Vũ gầm lên.

      “Ngươi ở thuyền hoa hôn hữu tướng, dụ dỗ , giao hoan cùng ta sao được chứ?” châm chọc, vuốt ve cánh môi nàng.

      “Như thế giống nhau sao?” Nàng quẫn bách.

      Thường nam nữ hoan ái đến mất hồn mới có thể bỏ qua.

      “Có gì mà giống chứ? Ngươi bày ra loại mị hoặc quyến rũ này, mị hoặc nam nhân ca múa, lại chủ động hôn nam nhân, ngươi tận xương là nữ nhân phóng đãng vô liêm sĩ chẳng có lễ nghĩa”

      “Ta phải!” Nàng thề thốt phủ nhận, lại lười giải thích với , dù sao có giải thích cũng chẳng được.

      coi như chẳng có hứng thú với nàng, ngồi dậy lười biếng, “Thường tình độc tư vị tới. Cả người ngươi trúng độc, cho dù tình nguyện giao hoan cùng ta sao, nhưng thân hình ngươi là thành nhất, lại quấn lấy ta, cảm nhận tư vị nam nữ hoan ái tới tận cùng mới thôi”

      Diệp Vũ biết, vừa rồi khống chế được thân thể, như vậy.

      Kim công tử xoa hai má nàng, “Ngoan ngoãn nghe lệnh ta, làm việc cho ta, ngươi sao. Quên cho ngươi, tình độc này lúc bộc phát, ngoài thuốc giải có thể cứu ngươi mạng, còn cần ta là người hạ độc giao hoan với ngươi, ngươi mới có thể giải thoát hoàn toàn, còn độc nữa. Bởi vậy, ngươi trăm ngàn lần đừng có phản bội ta, độc phát, nếu ngươi hối hận cũng kịp!”

      ***

      Diệp Vũ vẫn biết phòng đó có phải ở Quần Phương các nữa. Kim công tử dùng miếng vải đen bịt kín hai mắt nàng, rồi mới đưa nàng về phủ.

      Thầy thuốc có y thuật tốt nhất thành Kim Lăng tới bắt mạch cho nàng, cả người nàng đáng ngại nữa.

      Chẳng lẽ thầy thuốc nhìn ra nàng trúng độc sao? Chẳng lẽ loại tình độc này thể nhìn ra từ mạch đập sao? Hay căn bản nàng trúng độc?

      Nhưng nàng rất nàng khống chế được chính bản thân mình.

      Lo nghĩ liên miên, nàng vẫn cảm thấy Kim công tử lừa mình, chỉ đành tuân mệnh làm việc.

      Màn múa mới “Hồng Nhan” đạt được thành công lớn, vang dội khắp nơi, sau này cần quảng cáo, người tìm hoa vấn liễu, thích xem biểu diễn ca múa tự nhiên khắc tới lầu Tiêu Tương.

      ít người có bản lĩnh vũ đạo, trời phú ca hát tới xin thử, lầu Tiêu Tương phát triển, hy vọng có thể có cơ hội được tham gia biểu diễn ca múa.

      Diệp Vũ chọn vài người, quyết định chuyển thành ký kết khế ước ba năm đề phòng bỏ chạy giữa chừng.

      Năm ngày sau vừa lúc màn múa mới biểu diễn, Lăng Vô Hương chỉ biểu diễn “Hồng Nhan” ba ngày còn từ đó để Ngưng Sương thay thế, chuyên tâm luyện tập màn múa mới.

      Múa mới vẫn là ca khúc Hồ Ngạn Bân, nữ sáu nam.

      ngày Lâm Trí Viễn cầm nhạc phổ tới cho nàng xem, khó hiểu hỏi nàng vì sao nàng lại có nhiều lời thông tục dễ hiểu và lại tuyệt đẹp đến thế.

      Nàng mỉm cười , đọc lướt qua từng quyển sách khác nhau của các quốc gia, trong sách người ta giới thiệu rất nhiều ca khúc thế này và vũ đạo, nàng cứ nhớ y nguyên bắt chước như thế, hơn nữa còn tưởng tượng mới tạo thành màn ca múa như vậy.

      cười hiểu , may là dân phong Đại Sở ta rộng mở, nam nữ nếu có tình đều có thể bày tỏ lòng mình, nếu , màn ca múa này sớm bị già trẻ trai ném đá, chừng lầu Tiêu Tương sớm bị nha môn đóng cửa rồi.

      còn , thời tiền triều dân phong chưa từng mở rộng thế, các tiểu thư khuê các bao giờ ra khỏi cửa, cũng thể tiếp xúc với bất kỳ nam tử xa lạ nào, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó.

      Diệp Vũ hiểu may mà dân phong mở ra, nếu kế hoạch nàng tạo ra showbiz ở thế giới cổ đại này bị chôn vùi.

      Màn múa mới luyện tập được ba ngày, sáng sớm có nha hoàn mang bức thư hàm tới, nàng mở thư ra xem có chút ngạc nhiên.
      Thanhtran thích bài này.

    3. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 33. Hôn nhuỵ hoa, cánh môi mềm


      Phía dưới chữ ký vẽ thanh chuỷ thủ, ý tứ sắc bén, như vậy cho thấy, Sở Minh Phong phái người đưa bức thư hàm này tới.

      muốn nàng sau nửa canh giờ nữa tới sông Tần Hoài làm gì nhỉ?Tuy trong lòng hơi nghi hoặc nhưng nàng vẫn , hơn nữa vẫn cho rằng phải .

      Điều này sông Tần Hoài thời đại này và sông Tần Hoài ở Nam Kinh có giống nhau , rặng liễu rủ đôi bờ, nở hoa, màu sắc xanh mướt, sóng nước nhộn nhạo, lấp lánh muôn màu; quán xá bên bờ sông sáng rực, chiếc thuyền hoa xa hoa, tao nhã lịch hoặc hoặc ngừng bên bờ, hoặc chạy chậm rãi, cả sông Tần Hoài nhộn nhịp .

      Trời tháng tư nắng nhiễm vàng tình diễm, soi xuống mặt sông lấp lánh ánh vàng, như chọc mắt người ta vậy. Giữa sóng nước nhấp nhô, lăn tăn, lấp lánh, cả mảnh rực rỡ muôn màu.

      Sở Hạ Phong hơi lo, Diệp Vũ đứng ở trước mũi thuyền hoa, nhìn ra phía xa xa.

      “Vũ Nhi”

      thanh này có chút quen thuộc, hẳn là Sở Minh Hiên rồi. Nàng chậm rãi quay người, cúi người làm lễ, “Bái kiến vương gia”

      vội vã đỡ nàng lên, “Đây ở bên ngoài, cần giữ lễ tiết”

      Nàng hiểu, hoá ra, Sở Hoàng muốn nàng đến sông Tần Hoài là để tạo mọi điều kiện cho nàng nắm chắc cơ hội.

      “Nàng là người nhiều việc, cũng có lúc nhàn hạ ngắm cảnh sao?” Sở Minh Hiên hỏi, cười tươi rực rỡ.

      “Vương gia cũng là người nhiều việc, sao lại cũng nhàn nhã du ngoạn ngắm cảnh chứ?” Nàng cố ý lặp lại lời .

      Trong mắt mỉm cười như xuyên thẳng tim, “Tới thuyền bổn vương uống trà thấy thế nào?”

      Diệp Vũ theo bước sang chiếc thuyền hoa, trong khoang thuyền được bố trí chẳng khác con thuyền của Thẩm Chiêu kia lắm, xem ra hai nam tử tuấn mỹ nghiệt này đều là những kẻ phong nhã.

      Thuyền hoa chậm rãi chạy, ngâm trà vào chén sứ xanh xong đưa cho nàng, “Nếm thử xem trà bích loan xuân này thế nào”

      Nàng nhấp ngụm, khen, “Đây quả đúng là bích loan xuân tốt nhất”

      “Hoá ra vũ Nhi cũng biết trà. Bổn vương muốn vẽ bức cho nàng, chẳng biết có được ?”

      “Được”

      Dọn xong bàn , trải rộng giấy tuyên thành, mài xong mực, Sở Minh Hiên bảo nàng ngồi trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài sau đó bắt đầu vẽ.

      Hôm nay nàng cố tình mặc bộ quần áo lụa màu xanh biếc, vấn tóc xinh đẹp, thoạt trông nhìn rất thanh tú và quyến rũ.

      Vừa rồi đứng bên bờ, thấy nàng đứng ở đầu thuyền, tóc mai bay lên, váy cũng bay lên, dáng người thon thả, mùi lan thơm dịu khiến tim người ta đập thình thịch, lại càng làm cho khó quên được là nàng thông minh hơn người, tính tình lãnh ngạo của nàng, và tự lập kiên cường của nàng nữa.

      Nếu được chọn, nàng trước đây, nàng tại, lại càng thích nàng tại hơn.

      Trong lòng như có mỗi nụ cười cái cau mày của nàng, chỉ đường lia, hạ bút như thần, tờ giấy dần dần ra như tiên nữ.

      Chiếc cần cổ cao tao nhã kia, đôi vai thon mềm tinh xảo như ngọc kia, tóc đen như mực, mặt cười kiều mỵ, mi cong đen láy, môi như cánh sen nở; ánh mắt nàng nhìn ra xa như thơ như hoạ, thần sắc nàng đạm mạc bình thản, trắng như tuyết, mềm mại như nước, chẳng giống người thường chút nào.

      Diệp Vũ thấy trong tranh vẽ mình, bởi khoang thuyền rất im lặng, ngồi mãi nàng thấy buồn ngủ nên ngủ.

      Sở Minh Hiền ngồi cạnh bên nàng, nhìn nàng si ngốc. Dung nhan yên bình như có loại ma lực, dụ dỗ cúi đầu xuống, hôn lên nhuỵ hoa, cánh môi mềm kia.


      Chương 34. Thâm trầm dây dưa mãi

      Môi nàng có mùi thơm tự nhiên, hôn mềm như làm gió, lại nhịn được chọc đốm lửa, dần dần hôn càng sâu hơn, nhấm nháp mãi vị môi ngọt của nàng. Nhưng đột nhiên nàng tỉnh giấc, kinh ngạc nhìn , cũng rút lui, ôm chặt lấy nàng, hôn ôn nhu biến thành thâm trầm dây dưa mãi.

      “Vương gia, đừng làm như thế…”

      Nàng tránh, mở miệng , được dịp xông tới, càng hôn thêm sâu hơn….

      Tay đỡ sẵn sau gáy nàng, nàng động đậy được, lại càng hết cách tránh, chỉ đành để được “đền bù như mong muốn” vậy.

      Đợi nhiệt tình tan dần, Sở Minh Hiên ôm nàng, dường như rất thích hưởng thụ thời khắc ôm nhau này.

      Diệp Vũ tránh vài cái cũng tránh được, nghe giọng khàn khàn, “Bổn vương muốn buông tay…”

      ***

      Cảm giác rất lâu rất lâu, toàn thân đều cứng đờ, Sở Minh Hiên mới buông nàng ra. Diệp Vũ đứng lên, duỗi chân tay, “Ra ngoài nhìn

      ra bên ngoài mới biết thuyền hoa cập bờ, thuyền phu chẳng thấy bóng đâu.

      Nơi này phải nơi sông Tần Hoài du ngoạn, cũng chưa từng tới. Trước sau đều chỉ thấy nước là nước, sông chảy mãi, hai bên bờ chỉ có rừng cây, có nhà, cũng có bóng người nào, yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng gió. kỳ lạ!

      ảo não, tự trách mình trầm mê, chẳng để ý tới mọi chuyện.

      Bỗng thuyền hoa như chìm xuống, hai người đều cảm giác được kinh dị nhìn đối phương.

      “Sao lại thế?” Nàng kinh hoảng hỏi.

      “Có người ở dưới nước chọc thủng thuyền hoa”

      Thuyền hoa chìm xuống rất nhanh, Sở Minh Hiên cầm tay nàng, nhìn nàng kỹ, rồi tiếp đó cùng nhảy xuống sông.

      Bởi thuyền hoa còn cách bờ đoạn ngắn, họ chỉ còn cách nhảy xuống sông, bơi vào bờ.

      Vừa lên bờ, có hai kẻ áo đen che mặt như từ trời giáng xuống, lên trước mặt họ. Phía sau họ lại có hai gã áo đen lên bờ, hình thành bốn phía bao vây, sát khí lạnh thấy xương tràn ra từ người họ, ập thẳng tới.

      Chiếc thuyền hoa kia cứ chìm xuống giữa sông Tần Hoài, còn thấy bóng, có thể thấy sông này rất sâu.

      “Chư vị phụng mệnh tới giết ta, hay là nhận tiền của người khác?” loạn hỏi, chút nào sợ.

      “Người sắp chết, cần biết” gã áo đen đáp.

      Diệp Vũ còn chưa thấy qua sát thủ , rốt cuộc là sợ, cảm giác này là sát thủ rất hung ác, giết người chớp mắt.

      Cho dù Tấn vương có võ nghệ cao cường, nhưng tay tấc sắt, lấy đánh bốn, thắng sao được? Họ có thể chết hay ?

      đứng thẳng như cây tùng, bình tĩnh, coi chúng chẳng ra gì. xua tay bảo nàng đứng sang bên, nàng chậm rãi rời khỏi vòng vây, phát ra ánh mắt thay đổi, chẳng còn ôn nhuận nữa, tiêu sái, sẵng giọng, đầy sát khí. Gió lay ngọn cây, tiếng sàn sạt là thanh duy nhất vang lên giữa khung cảnh tĩnh mịch.

      Có tiếng chim cất cánh bay lại như bị sát khí lạnh băng doạ vậy.

      Từ trong cành lá rậm rạp rớt xuống tia nắng. dừng đao loé sáng chói mắt.

      Giằng co lúc, như trải qua rất lâu vậy, cả bốn người áo đen cùng lúc tấn công, phối hợp ăn ý, cùng giáp công xung quanh, ra chiêu mau lẹ, thu chiêu cùng lúc, hơi vô ý tý bị gãy tay đứt chân, thân thủ dị thường.

      Sở Minh Hiên né phải tránh trái, lấy thân hình linh hoạt biến hoá tránh thoát lưỡi đao sắc bén, chỉ đỡ chứ tấn công, trông rất tài giỏi.

    4. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 35. Cao thủ trong cao thủ

      Toàn thân ướt đẫm, trong lúc xê dịch áo bào bay lên, vẩy ra bọt nước, dưới ánh nắng sáng lập loè.

      Mấy chục chiêu trôi qua, đao phong của kẻ áo đen cũng chạm được tới góc áo của . Tâm tư Diệp Vũ bội phục, võ nghệ Tấn Vương như vậy giỏi.

      Trong rừng gió lạnh buốt, sát khí tràn ngập, giữa ban ngày lại khiến người ta càng thấy lạnh lẽo.

      Bỗng thân hình thay đổi, tốc độ nhanh như chớp di chuyển, xuyên qua giữa đám áo đen, đoạt đao bất ngờ. ràng, cái kẻ áo đen bị đoạt đao kia chẳng kịp phản ứng, đợi khi phát ra tay còn vũ khí, mặt mũi bị đánh nát.

      Sở Minh Hiên chuyển phòng thủ sang tấn công, lấy chiêu nhanh kinh người đánh kẻ địch.

      Loại tốc độ ra chiêu này đạt tới đỉnh, nhanh tới mức khiến người ta nhận ra.

      Thêm nữa, ngoài nhanh ra, chiêu thức của vừa chính xác vừa độc, đạt tới đỉnh cao nhất chiêu trí mạng.

      Hai mắt nàng chẳng kịp nhìn, tim đập quá nhanh, tay nắm chặt lại. Cuộc chiến lâm vào hiểm ác, lơ đễnh cái chết ngay, nàng lo cho , cũng lo mình chết ở chỗ này.

      Nhóm áo đen là cao thủ, Tấn Vương lại là cao thủ trong cao thủ.

      thể ngờ nổi Tấn vương phong lưu tiêu sái lại dĩ nhiên là cao thủ tuyệt đỉnh.

      Tiếng đao chạm nhau vang leng keng sắc nhọn, ánh sáng loé lên làm chói mắt.

      trăm chiêu, Sở Minh Hiên kiên quyết bay lên, tựa như chim ưng, lấy khí thế bao trùm quan sát, đao múa như mưa, quét ngang ngàn quân.

      Bốn kẻ áo đen đều đồng loạt ngã xuống, tắt thở, cổ đều có vệt đỏ là miệng đao kiếm tạo thành.

      Hoá ra chiêu cuối cùng mới là tuyệt chiêu lợi hại nhất, chiêu lấy bốn mạng.

      Nàng trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn, thân thủ này là thần!

      kiểm tra thi thể, tìm được chứng cớ chứng minh thân phận của chúng.

      Tiếp đó lại kéo bốn cái xác tới cách đó xa, đỡ nhìn chướng mắt.

      Lúc trở lại nàng vẫn còn chưa hoàn hồn, đến khi gọi hai câu nàng mới bừng tỉnh, hắt xì cái.

      Họ tìm ít nhánh cây ở bên cạnh, đốt lửa, hong khô quần áo.

      Cả hai đều mặc quần áo trong màu trắng, hai tay xoa xoa cho nóng lên, Diệp Vũ nhịn được tò mò hỏi, “Sát thủ này hẳn có tính toán, Vương gia, sát thủ là loại nào thế? Vì sao giết ngài?”

      “Bổn vương nhớ cũng chưa từng đắc tội ai, trong khoảng thời gian ngắn cũng nghĩ tới kẻ nào muốn mạng bổn vương” luôn, như trận kịch chiến vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

      “Biết đâu chừng lái thuyền cũng là người của chúng, hoặc là bị mua chuộc rồi”

      “Chắc thế” Sở Minh Hiên cười lấp lánh, “Vũ Nhi, nàng ra sợ nhỉ?”

      “Thân thủ vương gia giỏi như thế, sợ gì chứ?” Nàng nhìn sâu vào trong rừng, “Làm sao đây? Quần áo ướt rồi, chẳng bằng vào trong rừng chút, có lẽ phía cuối rừng có đường đó”

      “Phiến rừng cây này rất rộng, chẳng dễ ra ngoài. Chỉ sợ chúng ta còn chưa ra khỏi rừng trời tối. Rừng rậm còn nguy hiểm hơn cả đây, vẫn nên đợi ở đây an toàn hơn”

      “Cũng đúng, biết đâu lại có thuyền qua chứ”

      Chương 36. khốn nạn

      “Ở đây sông thiếu cá, hẳn là có người tới đây bắt cá. Yên tâm , chậm nhất ngày mai chúng ta có thể trở về rồi” Sở Minh Hiên trầm tư , “Đợi lát nữa quần áo khô, bổn vương bắt mấy con cá dưới sông, nướng cá thơm lừng, cam đoan nàng chưa từng được ăn bao giờ”

      Diệp Vũ cười cười, “Ta đây đợi ăn” Do dự lát, nàng lại , “Vương gia, mấy ngày trước, ta vô tình nghe được người khách nhắc tới quyển sách có liên quan đến thần binh lợi khí, gọi là gì nhỉ…. A đúng rồi, gọi là “Thần Binh Phổ” đời này có quyển sách này sao?”

      Lúc trước nàng có hỏi qua mẫu thân, Lâm Trí viễn và Lãnh Tiêu Tương, họ đều chưa từng nghe thấy quyển sách này.

      Nàng nhìn thấy sắc mặt Tấn vương khẽ đổi.

      Nụ cười mặt biến mất dấu vết, “Kẻ nào nhắc tới quyển sách này thế?”

      Nàng lại cười bảo, “Ta qua cửa ghế lô, cửa phòng đóng, trong lúc vô tình nghe được. Lầu Tiêu Tương có ghế lô dành cho khách to quyền quý, chỉ có kẻ giàu có, nhưng ta chưa từng bao giờ biết ai cả”

      Nhìn thần sắc của , xem ra bản “Thần Binh Phổ” này nhất định đơn giản.

      Nàng lại hỏi, “Quyển sách này có gì bí mật ai biết sao?”

      Sở Minh Hiên phản ứng, nàng xấu hổ cúi đầu, “Nếu chẳng tiện , Vương gia cứ coi như ta chưa

      “Thần Binh Phổ” là cao nhân lánh đời thích soạn ra, cao nhân lánh đời này soạn bày binh bố trận, chiến thuật mưu phạt, bị bệnh chết nửa năm trước, ông ta đem tuyệt học cả đời soạn thành quyển sách, cái đó gọi là “Thần Binh Phổ”. Trong sách ghi lại mọi chiến thuật, chiến lược quan trọng cùng bản vẽ các vũ khí thần binh, viết cách chế tạo, chỉ cần làm y như sách ghi chép, tạo ra vũ khí thần binh lợi hại, có thể tăng thêm sức chiến đấu cho các binh sĩ, hai nước giao chiến chiến trờng có thể đánh đâu thắng đó, gì cản nổi, được gọi là Phách Thiên Hạ” cất cao giọng .

      “Sách này lợi hại vậy sao!” Nàng làm vẻ hiểu, cái vị Kim công tử kia tìm quyển sách này làm gì nhỉ? Chẳng lẽ muốn được xưng Phách Thiên Hạ ư? là loại người nào? Nàng bất giác rùng mình cái, hỏi tiếp, “ vậy ai có được quyển sách này có thể có được thiên hạ ư?”

      “Thiên Hạ này chia ba phần, Đại Sở ta ở Giang Nam, phía Bắc có Nguỵ quốc, phía Tây có Tần quốc. Theo bổn vương được biết, Nguỵ Hoàng lòng lang dạ thú, sớm muốn xưng bá Thiên Hạ, thống nhất thiên hạ, luôn tìm quyển “Thần Binh Phổ” khắp nơi” chậm rãi, như chỉ điểm, xem ra với tình thế quốc gia, thiên hạ đại thế chẳng phải hoàn toàn vô tâm.

      “Chuyện triều chính gì đó, đại quốc gia, ta hiểu lắm”

      Giả sử cái vị Kim Công tử kia phải người nước Sở, như vậy cũng phải người nước Nguỵ, chắc là người Tần quốc rồi. núp trong thành Kim Lăng tìm kiếm “Thần Binh Phổ”, biết đâu là phụng mệnh làm việc cũng nên.

      Như vậy, Diệp Vũ giúp tìm sách, chẳng phải là vẽ đường cho hươu chạy sao?

      Nhưng dùng tình độc khống chế nàng, bức nàng nghe lệnh y, nàng phải làm thế nào đây? Còn lựa chọn nào khác sao?

      Chỉ có thể , Kim công tử khốn nạn!

      *****

      Sau khi quần áo khô, Sở Minh Hiên bắt cá, sau đó nướng cá, hai người ăn uống no nê.

      Trưa qua, chiều xuống…. Trời càng ngày càng tối đen, phong cảnh càng ngày càng ảm đạm, con thuyền nào qua đây, họ chỉ có thể bất đắc dĩ đợi, hết cách.

      Hoàng hôn buông xuống, trong rừng càng ngày càng tối, gió lạnh thổi xuyên qua người lạnh lẽo, tiếng quạ đen kêu thê lương khàn đục.

      Họ kiếm rất nhiều củi, đốt lửa, hẳn cũng đủ dùng đêm.

      Diệp Vũ lẳng lặng ngồi, dựa vào cây, nhắm mắt lại, cũng giống nàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

    5. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 37. Ôm cứng luôn


      Vừa rồi, thao thao bất tuyệt về tin đồn thú vị ở thành Kim Lăng, giờ lại có vẻ im lặng .

      Hôm nay Diệp đại tiểu thư có cảm xúc si mê lưu luyến với Tấn vương, biết có bao nhiêu điều trào ra, nàng ngăn chặn lần lượt, mỗi lần càng độc hơn, mãi mới khống chế được.

      Gió lạnh thổi tới, nàng lại hắt xì hơi cái.

      Sở Minh Hiên bất giác phân trần xoay người, ôm nàng vào lòng, dùng áo bào bọc lấy nàng, còn đặt đầu nàng vào ngực. Tim nàng đập mạnh, đập rất mạnh, đập bình bịch như sắp nhảy ra khỏi ngực.

      Tình hình kiểu này, Sở Minh Phong rất hài lòng.

      ra, nàng biết Tấn vương và Hữu tướng đều là người tốt, hơn nữa Thẩm Chiêu rất giống Hạ Phong, nàng gần như muốn quyến rũ họ, dùng tình nhi nữ ly gián họ. Nhưng Sở Minh Phong lại là hoàng đế có quyền sát sinh lớn trong tay, nếu nàng làm theo, bỏ qua cho mẫu thân và đệ đệ nàng.

      Ở cổ đại, hoàng đế là trời, là công lý, chính nghĩa, cũng là luật pháp, nàng đối nghịch với trời chỉ có con đường chết.

      Sở Minh Phong và Kim công tử đều bức nàng làm việc, đơn giản là nhìn trúng thân phận và tài nghệ đặc thù của nàng, hai người này đều rất đáng ghét.

      Cuộn tròn nằm trong lòng Sở Minh Hiên, tuy lạnh, thời gian quá lâu lại thoải mái, chân tay tê mỏi, Diệp Vũ động mấy cái lại nghe giọng khàn khàn, “Đừng lộn xộn”

      Ôm lò lửa, đương nhiên là tốt, nhưng chẳng lẽ cứ vậy mà ngồi cả đêm sao?

      Tay nàng lén rời xuống, xoa bóp đùi ê ẩm, nhưng mà nàng lại sờ phải cái gì nhỉ?

      “Còn nhúc nhích nữa?” Sở MIinh Hiên thở hổn hển.

      “Ta…”

      Ánh sáng chợt loá, trong nháy mắt nàng hiểu ra, cứng lên!

      Tấn vương này tự dưng…ôm thôi mà cứng lên rồi?!

      “Ta lạnh….Vương gia đừng mà…”

      Nàng lắp bắp, má đỏ hồng, tựa như đoá hoa hồng đỏ rực vậy.

      bị nàng giãy dụa đằng trước, càng ôm chặt hơn, dời đầu qua hôn lên đôi môi thơm của nàng.

      Diệp Vũ ngây người, định đẩy ra, nhưng lại được, tuy nàng hận chết bản thân, hận mình quá khốn nạn.

      Sở Minh Hiên hôn rất sâu, môi nàng ngọt, mùi vị của nàng mê người, khiến khống chế nổi, càng muốn hôn sâu hơn cướp đoạt đẹp đẽ, mùi hương của nàng… cuốn chặt chiếc lưỡi đinh hương của nàng, nuốt hết mật dịch vào…Hơi thở càng ngày càng nặng nề, dồn dập, ồ ồ, thời gian gắn bó càng thêm ẩm ướt nóng bỏng, lửa lớn trong người càng ngày càng bốc cao…

      Nàng đáp lại, cũng kháng cự, mặc muốn làm gì làm.

      Trong lòng rốt cuộc thấy bất đắc dĩ, bi thương, gặp Sở Hoàng, Tấn vương, Kim công tử và Hữu tướng, phải bị ép buộc cũng bị thứ cứng rắn kia chọc tới, chỉ có Thẩm Chiêu là nàng tự nguyện.

      Vì sao lại bị ép buộc như vậy chứ? Khi nào nàng mới được tự mình làm chuyện chính mình chứ?

      khoá chặt nàng ngồi đùi , chặn lời nàng lại, lưỡi trườn xuống cổ, vai, xương quai xanh, trằn trọc…

      Nàng thấy mắt híp lại, nhiễm đỏ tình dục, khuôn mặt trắng nõn cau chặt, cũng ngập tràn tình dục. Nàng đơn giản nhắm mắt nhìn , bản thân chật vật…

      Ở dưới càng ngày càng sưng to, làm sao đây?


      Chương 38. Cởi áo vì bổn vương.


      Sở Minh Hiên đẩy ngửa nàng ra, ôm lấy bờ mông tròn của nàng, vùi sâu vào bộ ngực no đủ của nàng, mùi thơm ngan ngát của cơ thể chui vào mũi…Máu chảy xuống, cố sức chế mới nổi, liếm đỉnh sen hồng…

      Cả người nàng đẹp, hoàn mỹ, mê người, dù duyệt vô số mỹ nữ, cũng chưa bao giờ thấy mất kiểm soát và say mê như bây giờ.

      Cảm xúc hương vị mềm mại ngọt ngào, khiến rốt cuộc chống đỡ nổi, tự lực tự cường, kiều diễm quyến rũ này, chạm vào huyết mạch của cởi quần áo lụa của nàng, khàn khàn. “Vũ Nhi, cởi áo vì bổn vương nào…”

      Nghe được thế, Diệp Vũ biết nếu ngăn lại, hậu quả chắc tưởng nổi.

      Nàng bình tĩnh, “Nếu vương gia lúc này muốn ta, sau này ta biết dung thân đâu đây? Đối mặt với Vương gia thế nào đây?”

      cứng đờ người, chẳng hôn nàng nữa.

      Ngây người lát, mặc lại quần áo cho nàng, nàng rời khỏi ôm ấp của , ôm gối ngồi, nhìn đống lửa.

      Lửa nóng và kích tình của Sở Minh Hiên chậm rãi lui dần, cũng nhìn ngọn lửa bốc lên tuỳ ý, im lặng .

      Nàng đúng, giả sử cho nàng được danh phận, hoặc là nàng muốn cho danh phận, sao có thế cưỡng ép nàng chứ?

      ***

      Họ ở sông Tần Hoài qua đêm.

      Sáng hôm sau, có thuyền qua, mang họ trở về.

      Sở Minh Hiên đưa nàng tới trước cửa nhà, nắm tay nàng, lưu luyến rời, trong mắt hình như có muốn ngàn lời .

      Diệp Vũ bảo mau trở về, nếu phủ Tấn vương chắc muốn tung trời rồi.

      cười, bảo ngày khác tới tìm nàng, sau đó lên xe ngựa rời .

      Lúc về phòng rửa mặt chải đầu, nàng bất giác nhớ tới đêm qua tuân thủ nghiêm ngặt chuyện nam nữ, có thể thấy rốt cuộc cũng tôn trọng ý nguyện của nàng.

      Màn múa mới thành công, lại lần nữa làm nổ tung toàn trường, khiến cho khách tới ngừng.

      “Hồ Ngạn Bân”, “Táng Hùng” và ca khúc “Hồng nhan” có liên hệ kỳ diệu, cũng hình thành đối lập mãnh liệt.

      “Hồng Nhan” là hai nữ nam, còn “Táng hùng” là nữ sáu nam, người múa dẫn đầu là Lăng Vô Hương, hát là Phan Vũ.

      Hôm nay hết hạn, có bốn màn ca múa, “Thanh Hoa từ” “Tiêu Tương vũ”, “Hồng Nhan” và “ Táng hùng”, bất giác thời gian trôi qua, Diệp Vũ tạm dừng diễn xuất “Thanh Hoa từ”. Hơn nữa, diễn liên tục như vậy, khách nhìn nhiều cũng nhàm, để sau diễn lại.

      Màn múa mới bắt đầu, hai mặt cổ đại vang lên như sét đánh chấn động lòng người.

      Sáu vũ nam cầm trong tay trường kích, vung lên đồng loạt, mạnh mẽ có lực. Mặc dù họ mặc áo đen, áo choàng cũng đen, biểu lại đầy khí thế hùng hào kiệt, họ đều đeo mặt nạ quỷ màu trắng, tăng thêm mấy phần thần bí.

      Cùng với mấy tiếng kêu ngắn “rống rống”, trường kích vung lên toả ra hào khí nam nhân, nhiệt huyết hùng tuôn trào, người nhảy nhiệt huyết sôi trào, người xem cũng nhiệt huyết trào sôi.

      Tiếp đó, họ hạ trường kích xuống, tiếng trống nhanh hơn, họ lại nhảy múa đầy nóng bỏng.

      Tư thế đều nhau, cùng bước múa, tiết tấu sống động, kỹ thuật nhảy độc đáo, kỹ thuật múa tỷ mỷ, khiến cho người ta có cảm giác mới mẻ. Đây là ca khúc nóng bỏng mà thế kỷ hai mươi mốt thịnh hàng, đó là Thiếu Kính ca.

      Cuồng dã nóng bỏng, kích thích, sôi động.

      Kích tình như thế bắn ra bốn phía, làm khán giả nhìn tràn đầy cảm xúc, khiến cả sảnh đường ồn ào, khí tưng bừng vọt lên.

      Màn múa nóng bỏng chấm dứt, họ đứng ở sáu vị trí vũ đài, bày ra đủ mọi tư thế, tiếp đó lên sân khấu dĩ nhiên là Lăng Vô Hương.

      Tối nay, nàng ấy mặc quần áo tím múa, thên ngực bó sát, phần dưới quần xoè ra rộng thùng thình, lộ ra hình rốn hoàn mỹ và trắng nõn, vòng eo mảnh mai. Giai điệu “Táng hùng” cất lên chậm rãi, thanh thoát, sau làn điệu mạnh mẽ là giọng ca Phan Vũ trầm thấp, thuần hậu, “Tham nhất danh Thế , nga truy mây khói quyền quý…”

      Nàng ấy xuất , có hàng loạt tiếng vỗ tay hưởng ứng nhiệt liệt.

      Diệp Vũ tỷ mỉ bố trí điệu nhảy này, kết hợp múa cổ diển với đại, sáng tác ra loại vũ đạo riêng, vừa có mềm mại cổ điển, lại có cả mạnh mẽ của đại, quan trọng nhất là nghệ thuật và thị trường hợp nhất, khiến người xem thưởng thức nghệ thuật vũ đạo đẹp tuyệt, có sức làm người múa nhiệt huyết dâng trào, muốn ngừng mà được

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :