1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bạo quân độc sủng - Diệp Vũ Sắc (86)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 20. Bắt ta chờ đợi.

      Lãnh Tiêu Tương lo Thiên Hương lâu, Ỷ Hồng quán, Quần Phương các sai người tới học trộm ca múa, cũng bắt chước mà tiến hành biểu diễn như thế, vậy khách tới Tiêu Tương lâu giảm. Nàng ra điểm này, lo lắng mãi.

      “Đừng lo, cho dù nhóm họ có lòng học, cũng chẳng học được tới nơi tới chốn đâu” Diệp Vũ cũng lo, “ngày mai bắt đầu luyện màn múa mới, năm ngày sau, lại diễn”

      “Được được được, hoá ra Vũ Nhi an bài ổn cả rồi, ta lo nữa. Thiến Hề, con bà là bảo bối đó” Lãnh Tiêu Tương cười tủm tỉm ca ngợi, “Nếu ta cũng có con thông minh như Vũ Nhi cả đời này lo nữa rồi”

      Thiến Hề cười nghĩ đằng nẻo, nhìn lại quá khứ chẳng giống con trước đây, mày cau lại.

      Sáng hôm sau, Diệp Vũ tìm Lâm Trí Viễn.

      đánh đàn, đó là khúc vũ Tiêu Tương. Lúc ngón tay bay múa, khúc ai oán sắc đẹp, làm người ta chấn động. hơn nữa tiếng đàn cùng tiếng hát cất lên, giọng nam trầm lắng hoà với tình cảm phong phú, như khóc như tố, khiến người ta thấy phiền muộn, sầu não.

      Có lẽ, nhớ tới người từng , mới có thể đàn được khúc tự xướng thế này.

      khúc xong, nàng vỗ tay, “Đàn hay, hát tuyệt lắm”

      “Diệp nương chê cười rồi” Lâm Trí Viễn đứng lên, hơi mỉm cười xấu hổ, “Lời khúc này hay lắm, ta đàn rồi, cũng muốn hát nữa”

      ngờ Lâm công tử lại hát hay thế, nếu có ngày, ta mời công tử lên đài hát khúc, huynh có bằng lòng ?” Diệp Vũ cười hỏi.

      “Điều này…. Ta là nhạc công, vẫn nên làm tốt bổn phận thôi” cười ngại ngùng, “ Đúng rồi, lời khúc này là do người viết sao?”

      Biết đáp thế nào đây?

      Nếu “đúng” là vi phạm bản quyền, còn nếu đúng” nàng biết bảo là ai viết đây?

      Ánh mắt hơi trầm tư, làm cho người ta thấy hơi buồn, “Diệp nương tài nghệ trác tuyệt, giống người thường, điều này còn nghi ngờ gì”

      Diệp Vũ phủ nhận, cũng thừa nhận, cứ để nghĩ vậy .

      Lâm Trí Viễn cảm xúc, “Trận mưa đó rơi trong lòng, nhiều năm vẫn chưa từng tan , chỉ gặp nhau lần, mà định kiếp này kiếp sau. tảng đá còn vết vó ngựa, ngày ước định khác trong tuổi thanh xuân cứ chậm rãi trôi, đa tình vô tâm rơi xuống, để em cứ mãi đợi chờ…. Lời ca đẹp, đẹp lắm. Nam tử tìm hoa vấn liễu này nghe xong ca khúc này có lẽ cảm thấy ca khúc này viết về tình cảm phong trần và người lãng khách, nhưng ta lại thấy chỉ có vậy mà ca khúc này còn viết về tình đôi lứa thế gian này”

      vậy ca khúc này khiến cho Lâm công tử nhớ tới đoạn tình trước đây sao?”

      “Nàng lại giễu cợt ta rồi” lắc đầu bật cười, “đúng vậy, tìm ta có chuyện gì?”

      “Chiều nay mới bố trí múa mới, lại làm phiền nhạc công đứng đầu Kim Lăng phổ nhạc, viết lời rồi”

      “Xin ngàn lần đứng vậy. hợp tác hai ca khúc với Diệp nương rồi, cầm nghệ của ta cũng tăng tiến ít đó”

      Nàng cười ha hả, “Huynh cũng biết tới từ “hợp tác”

      cười bảo, “Nghe thấy bắt chước thôi”

      Sau đó, Diệp Vũ đàn tỳ bà, phổ nhạc.

      Sau khi nhớ hết toàn bộ khúc nhạc rồi, nàng lại viết lời, Lâm Trí Viễn khen, “Khúc này lấy đề tài Hồng nhan, mà lại viết hùng. Từ xưa đến nay, tình cảm hùng và hồng nhan cứ được người đời mãi dứt, khúc này có chút khí phách hùng hồn, khiến người ta rung động mãi”

      xong giơ ngón tay cái lên.


      Chương 21. Tích hoa, hộ hoa là gì?

      Nàng bảo, “Ta tìm nam tử tới hát, hay là để huynh

      xua tay liên tục, “Ta thể được…..ta muốn đánh đàn….”

      Nàng có ý trêu , “Huynh có thể vừa đánh đàn vừa hát được mà”

      lại cự tuyệt lần nữa, chết cũng đồng ý, nàng cũng muốn ép .

      nha hoàn tới bẩm báo có người ở đại đường tìm Diệp Vũ, nàng vội vã rời .

      Hoá ra là Tấn vương phái người tới mời nàng, bảo có chuyện quan trọng cần thương lượng. Vì thế nàng lại ngồi lên kiệu tới phủ Tấn vương.

      *****

      phải phủ Tấn vương mà là tới biệt uyển Vân Thâm.

      Dọc đường , Diệp Vũ lại nghĩ, Tấn vương có chuyện quan trọng cần thương lượng, vậy có chuyện quan trọng gì chứ?

      Biệt uyển ở gần vùng ngoại ô, phong cảnh thanh nhã, vào nhìn thấy toà núi giả hình thù kỳ lạ. thẳng tới, lại thấy cây cối xanh tươi, hoa nở rực rỡ, cầu kiều nước chảy xen lẫn đình đài lầu các làm cho cảnh đẹp trở nên nhu hoà hơn, đẹp vô cùng.

      qua hành lang dài, qua cửa tròn, xuyên qua vườn hoa đỏ rực, tiến vào mảnh sân xum xuê hoa trái, người hầu dẫn nàng tới cảnh thanh nhã, yên tĩnh hơn, tới đình Hướng Phong.

      Tường trắng dài, hồ Bích Thuỷ yên tĩnh, từng bước là cảnh, khắp nơi như hoạ, giống như vào tiên cảnh vậy. Trong vườn hoa có trồng các loại hoa cỏ quý hiếm, mùi hương thơm nức mũi. Tấn vương đứng giữa đình, thưởng thức mấy đoá hoa hải đường nở đỏ rực. Có đoá hoa giữa đám hoa hải đường nhàng lay động trong gió, cùng thi nhau khoe sắc, chiếm hết gió xuân. Mùi hoa nồng đượm nhàng lượn lờ chóp mũi, lãng đãng trong khí, dường như con người cũng biến thành đoá Hải đường kiều diễm luôn vậy.

      Người hầu rời , nàng bước vào trong đình, Tấn vương chậm rãi xoay người, khuôn mặt trắng nõn nở rộ nụ cười tươi, “Diệp nương tới rồi”

      “Bái kiến Vương gia” Diệp Vũ thực đúng nghi lễ.

      “Ngồi vén áo bào ngồi xuống, trường bào trắng lay động như đám mây giữa bầu trời xanh, “Diệp nương sợ là việc quý nhân rồi”

      “Vương gia đừng cười, chỉ bâng quơ thôi” Nàng mỉm cười đáp.

      “Vương gia truyền tiểu nữ tử tới biết là có chuyện quan trọng gì ạ?”

      “Dĩ nhiên là chuyện quan trọng rồi” mỉm cười, lời , cũng như tính tình của , thong dong kìm được, “Đúng lúc Hải đường vừa nở, bổn vương nhớ nàng thích nhất là Hải đường, mới saingười tới mời nàng tới biệt uyển ngắm hoa”

      Chỉ e dụng ý của đơn giản như vậy, nàng thầm nghĩ cười , “Tâm ý vương gia, tiểu nữ xin ghi nhớ. Hải đường dù kiều diễm nhưng là cuối xuân, chỉ e đem hoa ra cũng chẳng đáng gì. Nhưng lúc đó tiểu nữthích nhất là Hải Đường, mà lúc này tiểu nữ tử lại thích nhất là Hàn Mai”

      Hơn nửa tháng trước, ở phủ Tấn vương, cự tuyệt Diệp đại tiểu thư, hôm nay mời nàng tới ngắm hoa, điều này chẳng phải rất châm chọc sao?

      Sở Minh Hiên cười lơ đãng, bảo, “Hàn Mai Lăng Hàn nở rộp, băng thanh ngọc khiết, ngông nghênh Tranh Tranh, bổn vương lúc nào cũng thích. Diệp nương là cuối xuân, lấy hoa ra đúng là như thế. Bổn vương có ý tích hoa, bảo vệ hoa, Diệp nương nghĩ sao?”

      Ý lời này ra chính là: muốn bảo vệ nàng, có thể yểm trợ nàng rời Yên Hoa Chi.

      Diệp Vũ nghe sao hiểu chứ?

      Nàng hỏi ung dung, “Vương gia tích hoa, bảo vệ hoa thế nào?”

      “Bổn vương nghe , hơn nửa tháng trước, công chúa An Dương thiết kế xấu nàng, đuổi hai mẹ con ra khỏi phủ tướng quân, tới nỗi các ngươi lưu lạc thanh lâu” nhấp ngụm trà, cất cao giọng, “Nếu nàng chê, trong phủ bổn cương còn thiếu người biên đạo múa tài nghệ trác tuyệt như nàng, hôm nay có thể nhập phủ luôn”
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    2. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 22. Sống phấn khích, tiêu sái

      “Ý tốt của vương gia, tiểu nữ dám nhận”

      “Nàng muốn ư?” kinh ngạc.

      “Tuy tiểu nữ lưu lạc thanh lâu, nhưng cơm áo phải lo”

      “Song Yên Hoa Chi là trốn phức tạp, bổn vương lo cho nàng….”

      “Tiểu nữ bao giờ để mười ngón tay này dính phải nước xuân của đại tiểu thư, Vương gia cần lo” Diệp Vũ mềm giọng cãi.

      Sở Minh Hiên im lặng chịu đựng, trong đình lâm vào lặng yên, chỉ có lụa mỏng theo gió bay phất phơ như mộng như mơ.

      Nàng nhấc chén trà lên nhấp, nhìn thấy cau mày, như trầm tư, bỗng có ý nghĩ trồi lên mãnh liệt, loại cảm xúc si mê này, lại từ đáy lòng nổi lên, ý muốn khống chế nàng, ép nàng kiệt lực, ép xuống….

      đặt chén trà xuống, lại rót thêm trà, “Diệp nương thấy lo lắng nữa sao?”

      Nàng chậm rãi lắc đầu.

      Khuôn mặt đẹp như ngọc của lộ ra nụ cười mê người, như toả ra mị lực vô địch của vậy, “Giả sử bổn vương tình muốn giữ nàng lại trong vương phủ sao? Có lẽ có ngày bổn vương thích nàng”

      Diệp Vũ hơi kinh ngạc, song lại giấu rất nhanh, “Lời Vương gia từng qua ngài còn nhớ sao? Lời vẫn còn vẳng bên tai, Vương gia nhanh vậy đổi ý rồi ư?”

      Hơn nửa tháng trước, ở phủ Tấn vương, Diệp đại tiểu thư biểu tâm tình với , những cảm động, mà còn quyết tuyệt ngay với nàng: cho dù ngươi tài mạo song toàn, cho dù ngươi ngại thị thiếp vô số của bổn vương, cho dù ngươi có thể chịu nổi bổn vương phớt lờ ngươi, kiếp này bổn vương cũng thích ngươi, cũng cho ngươi vào phủ.

      Chưa đến tháng, thay đổi thái độ, nàng cảm thấy buồn cười.

      giờ ra như vậy, có thể thấy có hứng thú với nàng.

      Sở Minh Hiên cười bảo, “Bổn vương xác thực thay đổi tâm ý, nếu nàng hơi lo lắng, ba ngày sau trả lời cho bổn vương vậy”

      Nàng chặn ngay ý nghĩ đó, “ cần, ý tốt của Vương gia, tiểu nữ chỉ có thể thầm nhận”

      Nụ cười mỉm còn đọng mãi mặt , căn bản ngờ được nàng lại cự tuyệt mình, nghĩ chắc hẳn nàng phải vui quá mà khóc đồng ý… Vì sao nàng lại cự tuyệt chứ? Giờ khắc này cảm thấy Diệp Vũ trước mắt nhìn rất quen mà lại thấy xa lạ.

      “Lúc trước Vương gia cự tuyệt tiểu nữ, Vương gia cần áy náy. Tiểu nữ rút kinh nghiệm xương máu, nghĩ thông suốt rồi. Con yếu đuối bị người khác bắt nạt, nếu muốn được sống yên ổn, vậy phải tự lực cánh sinh, dựa vào chính hai tay mình mà nuôi sống bản thân. Có như vậy mới có thể sống đầy phấn khích, sống vô cùng thong dong” Diệp Vũ ngửa cổ , trong giọng chất chứa ý kiêu hãnh.

      “Bốp bốp bốp…” vỗ tay khen ngợi, “ đúng lắm! Lời Diệp nương hoàn toàn mới mẻ, khiến người khác tỉnh ngộ”

      “Nếu Vương gia cảm thấy tài ca múa của tiểu nữ tử đáng giá thưởng, vậy xin đến cổ vũ ở lầu Tiêu Tương ạ”

      “Nhất định, nhất định rồi” Sở MInh Hiên giãn mày, “Diệp nương, bổn vương hơi tò mò chút, màn ca múa hoàn toàn mới câu hồn đoạt phách này, sao nàng lại nghĩ ra được thế?”

      “Đây là bản lãnh tiểu nữ tự lực cánh sinh, thể , xin Vương gia thứ lỗi”

      cười nhíu mày, tỏ vẻ hiểu.

      Nàng bảo có chuyện quan trọng, xin cáo từ trước, cũng đúng lúc muốn ra khỏi cửa, tiện tiễn nàng đoạn. Nhưng lại muốn về phòng thay quần áo trước, Diệp Vũ đành phải đợi bên cạnh bờ hồ.

      Trong đầm nước có đàn cá chép đỏ, nàng ném ít thức ăn xuống, đàn cá chép đỏ tranh nhau ăn, bơi qua bơi lại nhìn đẹp mắt.

      Nàng ngẩn người phát giác ra sau lưng có còn trẻ đến. Nàng kia rón rén tới gần nàng, dùng sức đẩy nàng, nàng kêu lên tiếng kinh hãi, rồi rơi xuống hồ.

      Là kẻ nào đẩy nữ chính xuống chứ?

      Lạnh… lạnh quá…

      trẻ chạy xa xa, còn Sở Minh Hiên đứng bên bờ đầm nhìn thấy tất cả.

      Cả đầm sen bị tản ra, Diệp Vũ còn thấy nữa.

      định nhảy xuống đầm, vừa đúng lúc nàng trồi lên mặt nước, lau nước mặt, tiếp đó nàng lấy tư thế duyên dáng bơi về phía bờ.

      Vì sao kỹ năng bơi lội của nàng lại trở nên tốt vậy chứ?

      Trong lòng nổi lên nghi ngờ – có lần thuyền hoa du sông Tần Hoài, nàng vô tình rơi xuống nước, trùng hợp thấy, cứu nàng. Khi đó nàng căn bản biết bơi, chỉ kém chút là chết chìm. Mà giờ nàng bơi lại còn tốt nữa!


      Chương 23. Khó hiểu


      Diệp đại tiểu thư này mồm miệng lanh lợi, đầu óc trở nên linh hoạt hơn, tính tình cũng thay đổi, chẳng giống lúc trước, chỉ duy nhất có thứ đổi là khuôn mặt xinh đẹp kia. Sao nàng lại thay đổi lớn vậy chứ? Chẳng lẽ là bởi do cự tuyệt và công chúa An dương hãm hại sao?

      Diệp Vũ bơi tới bờ, Sở Minh Hiên đưa tay ra kéo nàng lên bờ, chẳng câu nào, bước thẳng tới tẩm phòng.

      Nước ao lạnh băng, nàng lạnh phát run, thấy khuôn mặt tuấn tú của căng cứng, như rất lo cho nàng vậy.

      vào tẩm phòng, buông nàng ra, lui ra ngoài, hai thị nữ bưng nước ấm, mang quần áo vào, thay quần áo cho nàng.

      Xem ra Tấn vương quan tâm tới nàng .

      Sau khi thay xong quần áo, thị nữ lui ra ngoài, bưng chén trà nóng vào phòng bảo nàng uống.

      “Chỉ rơi xuống nước thôi mà, thay quần áo là ổn rồi, bị cảm lạnh…” chưa xong, nàng hắt xì cái.

      “Còn bảo là bị cảm sao!” thở phì phò , đặt chén trà xuống, dùng chăn bọc kín lấy nàng, sau đó bưng trà bảo nàng uống.

      Nàng ngoan ngoãn uống xong, cả người run rẩy, “Tiểu nữ ở bên cạnh bờ đầm nhìn cá chép đỏ….”

      Sở Minh Hiên , “Đừng khách sáo vậy, sau này cần tự xưng như thế nữa”

      Nàng định là vừa rồi có người ở phía sau đẩy nàng, lại cất lời xin lỗi, “Bổn vương hỏi qua rồi, lúc ấy vừa vặn chẳng có ai ở bên bờ đầm, cũng có người qua, bởi vậy tạm thời chưa điều tra ra ai là người đẩy nàng”

      ra đẩy nàng xuống nước là do bố trí. Chuyện mặt đối mặt hôm nay xác định đoán đúng, nàng thay đổi lớn vậy tất kỳ lạ. Vì thế, quyết định thử nàng, kết quả chứng minh ý nghĩ vừa rồi của , nhưng càng làm cho nghĩ ra, đến tháng mà nàng như biến thành người khác vậy, vì sao lại thế chứ?

      vậy, kẻ đó cũng phải cố ý” Nàng khẽ, ‘Chiều sắp múa rồi, Vương gia sai người đưa ta trở về được ?”

      “Được, nhưng phải lúc này, đợi nàng uống xong chén thuốc , bổn vương lát nữa đưa nàng về” ôn nhu, như dỗ người con thích vậy, “Thầy thuốc tới nhanh thôi, nàng ngủ lát

      Nàng gật gật đầu, nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng chân bước ra ngoài.

      Chẳng bao lâu, thầy thuốc tới bắt mạch, nàng vẫn nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

      Sau khi thầy thuốc rời , Sở Minh Hiên sai người hầu lấy thuốc, đun thuốc rồi lại trở lại tẩm phòng, ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn nàng.

      Trước đây nàng nhát gan yếu đuối, giờ nàng thông minh mạnh mẽ, lại càng thích Diệp Vũ giờ hơn.

      Diệp Vũ chỉ giả vờ ngủ, sau hồi tính toán trong lòng, mới hạ quyết tâm run rẩy trong ổ chăn.

      sốt ruột gọi hai câu, nàng mở mắt thào, “Lạnh… lạnh quá…”

      Ánh mắt nhíu chặt, do dự lát rồi mới ôm nàng, hy vọng nàng thấy ấm hơn chút.

      Hành động này của nàng tự nhiên cẩn thận cũng bị nhìn thấu, ôm chặt , cuộn chặt trong lòng , từ từ run rẩy nữa.
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    3. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 24. Hai bên lưu luyến

      Ngày ấy, sau khi Diệp Vũ uống xong thuốc về lầu Tiêu Tương.

      Sở Minh Hiên tự mình hộ tống, ngồi trong xe, ôm nàng vào lòng, dùng áo choàng dày bọc nàng.

      Dọc đường , nàng giả vờ mơ màng, ra, chứng cảm lạnh của nàng cũng nặng lắm.

      quan tâm nàng, ôm nàng, cũng có nghĩa là có tình cảm nam nữ với nàng.

      Lăng Vô Hương muốn luyện múa mới, múa dẫn đầu bài “Thanh Hoa từ” cũng chỉ có thể đổi người, để cho Ngưng Sương tuổi trẻ xinh đẹp, trọng hư vinh thay.

      Màn ca múa lầu Tiêu Tương biểu diễn ở thành Kim Lăng gặt hái được thành công lớn, nổi tiếng khắp thành, những nương thanh lâu khác cũng các vũ kỹ vũ phường đều đến xin được trở thành phần lầu Tiêu Tương. Diệp Vũ chọn vài nương có năng khiếu ca múa, trong đó chọn lấy Phán Phán có thực lực mạnh nhất ỏ Quần Phương các, nàng để cho Phán Phán và Lăng Vô Hương cùng nhau tập màn múa mới, lại tìm thêm vũ công nam tới hợp tác nữa.

      ngoài đoán, lầu Thiên Hương, Quần Phương các mấy thanh lâu cũng bắt chước theo, chỉ học được năm phần, đại đa số khách cũng đông, lầu Tiêu Tương làm ăn thêm thịnh vượng.

      Ba ngày sau, Tấn vương vào lầu Tiêu Tương, thẳng tới tẩm phòng của Diệp Vũ.

      “Vương gia đại giá quang lâm, sao thưởng thức màn múa ở sảnh lớn ạ?” Nàng tự mình pha trà nóng rót mời .

      “Bổn vương đến phải vì màn ca múa” thản nhiên cười, “Sức khoẻ nàng cũng đỡ rồi chứ”

      “Hôm qua khoẻ lắm rồi, cảm ơn Vương gia lo lắng” Nàng đem chén trà cho , “Vương gia tới đây, chỉ hỏi bệnh tình của ta sao?”

      “Bổn vương nhớ thương nàng” Hẳn định thẳng ý tứ ra là: lo cho nàng, nhớ tới nàng.

      “Vậy vinh hạnh cho ta quá” Nàng cười nhạt.

      Sở Minh Hiên lúc nào cũng mặc quần áo trắng, khiến người ta có cảm giác thanh nhã, “Diệp nương, nàng thấy lo chút nào sao?”

      Nàng đứng dậy bước tới cửa sổ, nhìn đèn đuốc sáng rực đường, “Con người vốn thay đổi, sau khi rời phủ tướng quân, ta cũng còn là Diệp đại tiểu thư mơ màng nữa, chắc Vương gia hiểu”

      tới sau lưng nàng, đưa hai tay ra ôm nàng vào lòng, “Bổn vương dĩ nhiên là hiểu”

      Nàng kháng cự, chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho luồng cảm xúc chua xót vui sướng tuôn trào, mặc cho tình cảm si mê lưu luyến của Diệp đại tiểu thư với tràn ra.

      “Nàng thay đổi. Giả sử nàng thay đổi, cũng khinh thường bổn vương” Giọng trầm thấp.

      phải thế…”

      ôm chặt lấy người nàng, ôn nhu chân thành, “Ngày ấy, nàng cũng khóc thương tâm như vậy, nhưng bổn vương biết giờ là nước mắt vui sướng”

      Diệp Vũ buồn bã nhìn , xương cốt đau nhức, nước mắt làm mắt mơ hồ.

      Sở Minh Hiên ôm lấy mặt nàng, môi mỏng hôn , hôn lên nước mắt mặt nàng, cẩn thận, như bao hàm cả thâm tình vậy.

      Tay nàng ôm vòng lấy thắt lưng , “Vương gia từng làm tổn thường người, vì sao lại….”

      Trong mắt đan xen cảm xúc phức tạp, “Đều như nàng nghĩ đâu…. Trong khoảng thời gian ngắn, bổn vương rất khó hiểu ra. Bất luận thế nào, bổn vương cũng muốn nàng nhớ , bổn vương đối đãi với nàng là lòng”

      Rốt cuộc lòng tối đen được khai sáng, nàng mỉm cười ngập lệ.

      ôm nàng vào lòng, nàng dựa vào ngực , coi như hai bên tình lưu luyến.

      Chương 25. Ôm hương thơm mềm mại trong ngực.

      Chậm rãi nàng ép cảm xúc Diệp đại tiểu thư xuống, khoé môi nở nụ cười khẽ.

      Mãi lâu sau, Sở Minh Hiên mới trầm giọng bảo, “Vũ Nhi, nàng mười tám rồi, hay là bổn vương chọn ngày lành, tới cưới nàng nhập phủ”

      “Tuy tâm ý đổi, nhưng tâm tình đổi lại” Diệp Vũ giãy ra khỏi vòng ôm của , “thị thiếp phủ Tấn vương, người đẹp vô số, ta cũng muốn tới góp vui”

      “Vì sao?”

      “Bởi vì Diệp Vũ ta cũng muốn chung phu quân với phụ nữ khác, lại càng muốn tranh tình cảm với người phụ nữ khác”

      “Nàng lại có tâm tư vậy ư” thấy kinh ngạc, “ngày ấy nàng sao, bổn vương còn tưởng là…”

      “Vương gia nên biết, thời gian trôi , cảnh còn người mất”

      “Vậy nàng muốn bổn vương làm sao đây?”

      Nàng mỉm cười thản nhiên, “Vương gia cần làm gì cho ta, việc nhân duyên, nên cưỡng cầu, cứ thuận theo tự nhiên thôi”

      Sở Minh Hiên , “Nàng ở Yên Hoa Chi, tổn hại tới danh dự, bổn vương lo có kẻ háo sắc coi trọng nàng….”

      Nàng chậm rãi cười, “Ta và mẫu thân cũng ở tại lầu Tiêu Tương, huống hồ lại có được bao người biết được màn múa này có liên quan tới ta chứ? Đồ háo sắc này tìm dĩ nhiên là ca hát, khiêu vũ rồi”

      thuyết phục được nàng, chỉ đành chấp nhận vậy. Nhưng , nàng trước sau như thích mình lại vào phủ, gả cho , thế này là vì sao chứ? Nàng tột cùng muốn thế nào?

      Ôm người ngọc mềm mại trong ngực, ngửi mùi hương thơm cơ thể nàng, lại cảm thấy mình biết nàng, cũng hoàn toàn có được nàng.

      ***

      Màn múa mới được tập luyện rất thuận lợi, diễn xuất tới lúc mặt trời lên cao, hát khúc “ hồng nhan”. Phan Vũ uống lầm rượu, họng bị đau, tiếng khàn khàn, thể lên đài hát được. hối hận mãi, hận chính mình nhìn chén trà trong phòng là chén rượu. Lâm Trí Viễn , đêm nay biểu diễn, chỉ cần tìm được người thế thân là được.

      Nhưng dù có tìm được người có họng tốt để hát, chỉ ngắn ngủn trong vài tiếng cũng luyện xong.

      Diệp Vũ bỗng dưng nhớ tới Lâm Trí Viễn hát cũng được, hát khúc “hồng nhan” này rất phù hợp.

      cự tuyệt mạnh mẽ, cho dù nàng thuyết phục ra sao cũng quyết lên đàn hát vào buổi tối.

      “Lâm đại ca, đây chỉ là tình huống đặc thù thôi mà, xin huynh thương dùm , đêm nay chỉ là lần ngoại lệ, ta van huynh đó” Nàng đau khổ cầu xin, lấy nỗi khổ lay động , như pháo liên thanh, “Nếu bình thường ta tuyệt đối cũng ép huynh, nhưng đây chẳng phải là tình trạng đặc biệt sao? Hơn nữa huynh quen thuộc ca khúc này nhất, lại có cảm giác, huynh là thích hợp nhất! Nếu chúng ta phát triển bước ca múa mới này, lầu Tiêu Tương thiếu mất nửa đám khách, cũng bị người khác cướp khách . Hơn nữa, họ luyện tập vất vả thế, nếu vì mặt ca hát này mà làm hỏng cả toàn bộ mà ca múa, huynh sao nhẫn tâm cho được, có đúng ?”

      “Lâm đại ca, đừng do dự nữa, cứ định vậy , đêm nay huynh ra diễn, sau này ta tuyệt đối ép huynh nữa” Thấy trầm mặc, nàng tiếp tục khuyên bảo, dùng toàn lực, “Như vậy , coi như cá nhân ta cầu huynh, cầu huynh mở lòng từ bi, cứu vớt cả đám người chúng ta được ? Lâm đại ca, đồng ý , đồng ý , đồng ý mà….”

      “Được được được, đêm nay ta lên, nếu ngày mai họng Phan Vũ đỡ hơn, để hát” Lâm Trí Viễn chịu nổi nhõng nhẽo của nàng đành chịu thua.
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    4. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 26. Tuyệt đối dựa vào đàn ông.

      Nàng cười vui vẻ, “ ra huynh vừa đàn vừa hát lại càng hay, biết đâu có người lại để ý tới huynh chứ”

      bất đắc dĩ lườm nàng, nàng vỗ vai , nháy nháy mắt , “Ngay từ đầu ta muốn cho huynh hát rồi, đến hôm nay huynh quả muốn hát khúc này, đây cũng là do trời xanh định, huynh cứ nhận mệnh

      đầu nàng, “Ta hát lần, nàng nghe chút, nếu có gì ổn, nàng cứ ra”

      Diệp Vũ nghe lần rồi, ngờ lại có thiên phú ca hát, vừa nghe thấy rất được, hát rất hay, chẳng có chút tỳ vết nào.

      Sau đó nàng nhìn đám người Lăng Vô Hương tập luyện, lại có tiểu nhị tới mẫu thân tìm nàng có việc.

      Diệp Vũ theo tiểu nhị tới sông Tần Hoài, lên thuyền hoa, bất giác nghĩ, sao mẫu thân lại gọi nàng tới nơi này làm gì chứ?

      Con bận quá, vì muốn được tâm với con , Thiến Hề thuê chiếc thuyển hoa ở sông Tần Hoài, đợi con đến.

      Thuyền hoa đậu bên bờ sông, khoang thuyền được bố trí thanh nhã, Thiến Hề ra hiệu cho con tới ngồi bên cạnh, , “Vũ Nhi, gần đây con vất vả quá”

      sao đâu ạ. Mẫu thân, có chuyện gì vậy? Con còn muốn xem họ luyện múa nữa….”

      “Ta muốn hỏi con chuyện, ở đây có ai làm phiền chúng ta”

      “Mẫu thân, làm sao vậy?” Diệp Vũ biết, nàng rốt cục nhịn được.

      nhé, Vũ Nhi à, ta cảm thấy con khác hẳn với trước đây…. Giống như là người khác vậy…” Thiến Hề lo lắng thẳng ra làm tổn thương con , đắn đo mãi.

      “Con đúng là thay đổi, nhưng vẫn là con của mẫu thân. Mẫu thân muốn hỏi gì cứ hỏi ạ”

      “Tính tình con thay đổi”

      “Tần vương làm tổn thương con, công chúa An Dương lại vu hãm cho con, đuổi chúng ta ra khỏi phủ, con thề, từ nay về sau, Diệp Vũ con tuyệt đối yếu đuối nữa!” Tuyệt đối dựa vào bất cứ ai, nhất là tuyệt đối dựa vào đàn ông!” Diệp Vũ sớm chuẩn bị tốt lý do thoái thác.

      “Hoá ra là vậy. Con từ thích cái này cái kia, cái gì cũng đều học qua, nhưng mà ta chưa từng bao giờ thấy con biết cái này…. Chẳng giống màn múa thường tí nào, con học từ đâu vậy?”

      “Hai năm trước, con mua được hai quyển sách giới thiệu về quốc gia khác, trong sách giới thiệu những mà ca múa thú vị lạ kỳ, con nhớ rất kỹ, khi tới lầu Tiêu Tương, mới phát huy công dụng”

      vậy, màn ca múa này là quốc gia phía tây sao?” Thiến Hề ra lại tin.

      Diệp Vũ gật đầu, chỉ đành bịa ra thế vậy. “Mẫu thân đừng lo, con chỉ là vì mới làm áo cưới, có tiểu xảo gì. Con đường đường là con của đại tướng quân nước Sở, sao có thể ở Yên Hoa chi làm xiếc chứ?”

      Thiến Hề yên tâm cười, nắm tay con bảo, “Lầu Tiêu Tương người tới người , vô cùng phức tạp, nếu được, chúng ta vẫn nhanh rời khỏi nơi này

      Diệp Vũ cười , “Đợi con kiếm đủ tiền, lập tức rời , mang đệ đệ tới đó, chỉ ở nơi thuộc về chúng ta an hưởng lâu dài”

      Thiến Hề vỗ tay con nhè , bỗng có người lên thuyền, vừa nhìn thấy gã sai vặt đứng ở khoang thuyền thở dài, “Diệp phu nhân, Diệp nương”

      “Ngươi là….” Thiến Hề hoài nghi .

      “Tiểu nhân phụng lệnh Hữu tướng đại nhân tới mời Diệp nương lên thuyền, đại nhân có chuyện quan trọng cần thương lượng với Diệp nương”

      Diệp Vũ để mẫu thân về trước, sau khi tiễn bà rồi, theo sau gã sai vặt lên thuyền hoa bên cạnh.

      Chiếc thuyền hoa này lịch tao nhã hơn, bố trí trong ngoài tinh mỹ, đẹp đẽ bằng trúc, ngăn ánh mắt người ngoài nhìn vào.

      Thẩm Chiêu pha trà, thản nhiên tự đắc, thấy nàng vào, ý bảo nàng ngồi xuống.


      Chương 27. Tim vỡ từng mảnh


      Dưới người, vạn người, lại nhàn nhã thoải mái ngồi thuyền hoa pha trà, sao mà thanh nhàn thế. Nhưng thấy thần sắc chăm chú của , tư thế tao nhã, nhìn tổng thể, hẳn là tận tình trở thành văn nhân nhã sĩ thong dong ngắm cảnh mà phải ngồi ngôi quyền cao chức trọng.

      Dung mạo ấy giống như nam tử Hạ Phong pha trà, nàng nhìn xuyên qua khuôn mặt này, thấy Hạ Phong.

      Hạ Phong à, cho dù chúng ta cùng thời đại, ta vẫn có cách nào quên được .

      Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình của nàng rơi xuống thấp.

      Nước nóng có, Thẩm Chiêu châm trà xong, lá trà cuộn như con sâu, màu nước trà xanh biếc, trong suốt sáng ngời, mùi hương trà thơm ngào ngạt, khiến con người ta muốn nẩy lòng nhấm nháp. Nàng tiếp nhận chén trà, thưởng thức mùi thơm ngát, sau đó chậm rãi nhấp.

      “Ngọt lành mát mẻ, như được về chốn cũ, trà ngon, trà ngon” Diệp Vũ cười to tán thưởng, “Đây là trà gì vậy?”

      “Cố chử Tử Duẩn” nheo mắt lại say mê ngửi mùi hương trà.

      “Hoá ra là Cống Trà” Nàng quyết định thẳng vào vấn đề, “Ngoài phẩm trà ra, đại nhân còn có gì chỉ giáo?”

      uống xong ly, lại rót thêm ly nữa, “Tấn vương chuyện các người với ta rồi, ngươi vì sao chịu vào phủ Tấn vương?”

      Nàng trêu: “Đại nhân ngực mang Nhược Cốc, lòng đặt hết lên quốc gia, quan tâm hẳn phải là đại triều chính, chứ phải tư tình nam nữ chứ”

      Thẩm Chiêu cất cao giọng , “Diệp đại tướng quân hàng năm đóng ở biên cảnh, chính trực trung nghĩa, lòng dạ son sắt, công trạng lớn lao, ta kính ngưỡng vô cùng. Tướng quân ở trong phủ, ngươi là viên minh châu của tướng quân, ta dĩ nhiên thể khoanh tay đứng nhìn được”

      Diệp Vũ cười .

      “Theo ta biết, ngươi cuồng dại với Tấn Vương, nay Tấn vương nguyện ý cưới ngươi, vì sao ngươi lại muốn gả chứ?”

      “Ta nghĩ thời điểm gả ngài ấy lại muốn cưới, lúc ngài ấy muốn kết hôn, ta lại muốn gả, chỉ đơn giản vậy thôi”

      “Đây đâu phải là nguyên nhân chính chứ” chắc chắn.

      và Tấn vương đều thích màu áo trắng, tính tình cũng tương tự như nhau, ôn nhuận hiền hoà, nhưng Thẩm Chiêu trầm ổn hơn chút, Sở Minh Hiên lại thong dong tới mức kiềm chế nổi, cả tâm tư đều hết mặt, trong mắt.

      Nàng dùng giọng nhàng như mây trôi nước chảy vừa ăn no miệng bị thương tổn , “Làm ngươi bị người trong lòng hung hăng giẫm mạnh lên tâm ý và tôn nghiêm, lòng nàng tan nát từng mảnh , rốt cuộc trở lại được nữa. Nàng thề, thương tâm vì loại người này, cũng chảy giọt lệ vì nữa”

      Thẩm Chiêu chậm rãi chớp mắt, “Ta hiểu. Diệp nương, nàng định ở lại lầu Tiêu Tương sao?”

      Nàng hỏi ngược lại, “Tự lực cánh sinh, có gì thể chứ?”

      “Nếu nàng nguyện ý, ta bảo Dĩ An sắp xếp cho nàng và mẹ nàng…”

      cần, ta ở lầu Tiêu Tương cũng chẳng phải ở

      “Diệp nương đặc biệt” cười từ tốn, cười như gió xuân.

      Khoang thuyền yên tĩnh, hai người phẩm trà, đầy tâm .

      Mãi lúc sau, Diệp Vũ nghĩ ngợi rồi , “Có rượu ? Ta muốn uống rượu”

      Lúc này mới bảo gã sai vặt mua rượu, rất nhanh mang về vò nữ nhi hồng tới, nàng rót chén , “ lâu chưa được uống rượu, hôm nay muốn uống cho say. Tửu lượng đại nhân thế nào?”

      mỉm cười , “Cũng khá”

      Nàng bưng chén rượu lên, sảng khoái, “Tửu lượng rượu ta nhất định hơn ngài, nào, uống!”

      Sau khi chạm cốc, nàng uống hơi cạn sạch. khuyên nàng uống chậm chút, nàng lại nghe, cứ hết ly này tới ly kia rót vào họng.

      Tửu lượng Diệp Vũ tốt lắm, mà tửu lượng Diệp đại tiểu thư được tốt. Chỉ sau bảy chén càng ngày càng mê muội, nàng biết mình say năm phần rồi.
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    5. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 28. Hôn lạnh môi

      “Nàng say rồi, đừng uống nữa” Thẩm Chiêu giật chén rượu nàng xuống.

      “Đại nhân có hai khuôn mặt, à , có ba…” Nàng cười hì hì, lảo đảo đứng lên, ợ cái, “Đại nhân, thuyền này sao lại rung hết như vậy chứ?”

      “Nàng ngồi xuống….” lo lắng nhìn nàng.

      “Rượu gặp tri kỷ ngàn chén, ta còn có thể uống….ta ngàn chén say…Tửu lượng của ngài được, giỏi bằng ta….” Nàng vừa cười vừa lảo đảo nghiêng trái nghiêng phải, bộ dạng say khướt khiến người ta thương tiếc, “Đại nhân à, ta bố trí màn ca múa có đẹp ? Ta nhảy cho ngài xem nhé, được ?”

      “Nàng say rồi” Ánh mắt cau chặt, trong mắt ưu tư.

      Nàng bắt đầu múa, tay chân giơ lên, nhàng chậm rãi múa, lúc lắc eo , liếc mắt nhìn , lấy kỹ thuật nhảy mị hoặc dụ dỗ .

      Thẩm Chiêu ngơ ngác nhìn nàng rời, mắt bình tĩnh.

      Loại kỹ thuật nhảy này, Diệp Vũ dễ như trở bàn tay, chỉ vài động tác có thể thu hút ánh mắt của .

      ra, nàng vẫn còn chút lý trí, uống rượu vì muốn mượn rượu để dụ dỗ nam tử có định lực siêu tốt này.

      Bỗng nàng cố ý hơi ngã xuống; vội vã tới đỡ nàng đứng lên, lại đỡ nổi, đành phải ôm nàng.

      Nàng ôm cổ , đứng lên, lẳng lặng chăm chú nhìn .

      Ánh mắt giằng co như vậy, cả hai cùng nhìn, như mãi rời.

      thấy má nàng đỏ hồng, giống như nắng chiều tình diễm say động lòng người, đôi mắt trong veo trở nên mờ ảo như sương khói, câu hồn người.

      Nàng thấy yết hầu giật giật, ánh mắt trầm định còn bình thản mà như băng hoả giao hoà.

      Mãi lâu sau, Thẩm Chiêu mới bừng tỉnh, xấu hổ né nhìn, đỡ nàng ngồi xuống.

      Vào lúc buông tay ra, Diệp Vũ đột nhiên ngả người, ôm lấy , hôn lên mội lạnh của .

      Toàn thân cứng đờ, đoán trước được là nàng lại gan lớn như thế, trong phút chốc quên mất đẩy nàng ra.

      Nàng mút đôi môi hồng của , chậm rãi nhắm mắt, như hôn Hạ Phong nàng thầm mến nhiều năm mà quên tất cả.

      Mùi rượu quấn quýt ngập tràn, hơi thở hai người càng dồn dập, nàng tiến quân thần tốc, chọn đầu lưỡi dây dưa, chợt bừng tỉnh, ra sức đẩy nàng ra.

      Nàng giả vờ say mơ hồ, gục lên vai .

      Vừa rồi nàng xem như đạt được mong muốn, cũng kháng cự.

      ***

      Ngày ấy tập luyện màn múa mới bắt đầu, lầu Tiêu Tương ngoài dăng hình quảng cáo.

      Có loại kích tình khiến người ta mặt đỏ tim đập, có loại nóng bỏng khiến người ta thể chống đỡ nổi, có loại dụ hoặc khiến huyết mạch con người ta sôi sục.

      Lầu Tiêu Tương ước hẹn cùng người, còn năm ngày nữa.

      Mỗi ngày rút dần, khiến người ta cảm thấy gấp gáp.

      Chỉ mấy câu đó lại làm cho nam nhân thành Kim Lăng bàn luận sôi nổi.

      Đêm nay, lầu Tiêu Tương lại chật kín chỗ.

      Mở màn múa vẫn là bài “Thanh Hoa từ” tiếp đó là “Tiêu Tương vũ”, cuối cùng mới là màn múa mới.

      Dù có rất nhiều khách điên cuồng kêu gào, tỏ vẻ bất mãn, nhưng chẳng nề hà gì, chỉ đành tiếp tục đợi, nếu mất trắng ngân lượng.

      Đại đường lại trầm xuống, chỉ có vũ đài treo ba chiếc đèn hoa đào, khiến cho cả vũ đài bao phủ màu hồng, màu sắc rực rỡ lại toả ra hình ảnh mông lung.


      Chương 29. Màn múa nóng người

      Ở cổ đại có nhiều thiết bị ánh sáng như đại, cũng làm ra được ánh sáng nhiều màu sắc, màu huyền bí phục vụ cho màn múa chỉ có thế.

      vì sao, trong khí toả ra mùi hương hoa đào thơm ngát.

      Mọi người hết nhìn đông lại nhìn tây tìm kiếm mùi hương hoa đào bay ra từ đâu, lúc này, các loại nhạc khí vang lên, giai điệu thong thả tràn ngập cả đại đường, tiếp đó từ bên trái bước lên vũ đài.

      Nàng đeo chiếc mặt nạ màu đỏ, mặc quần áo lụa đỏ mỏng, tay cầm nhánh hoa đào, lấy hoa đào làm đạo cụ, nhảy điệu múa hoa đào. Dáng người mềm mại, nhàng như chim yến, uốn lượn, xoay tròn, như mấy bay nước chảy, hình ảnh lưu loát sinh động mà tuyệt đẹp. Người này đúng là Lăng Vô Hương.

      Tiếp đó là Phán Phán lên từ bên phải vũ đài.

      Nàng đeo chiếc mặt nạ cắm lông chim, quần áo lụa màu xanh, tay phải cũng cầm cành hoa đào, kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp.

      Hai người múa này cũng hoàn chỉnh, như là các nàng tranh cướp gì đó, tranh tới tranh về, lại tăng thêm chút tình ý thú vị.

      Tiếp đó, tiếng nhạc bỗng ngừng, các nàng đứng bên, giơ cao cành hoa đào lên, tạo ra tư thế gốc cây đào.

      Tiếng cầm cổ vang lên, nam tử mặc áo đen che mặt nhảy lên đài múa, tay cầm kiếm sáng loáng, bắt đầu múa.

      Đây là màn múa kiếm ngắn, vừa nhu vừa cương, thiếu phần thực chiến, mà có tính kiên cường.

      Cả đại đường lặng ngắt như tờ, ai cũng nhìn chăm chú, cũng khong có tiếng kêu kích động, sợ hãi.

      Nếu màn múa này có tên là “Hồng Nhan” đúng là thế, chẳng có gì ngạc nhiên.

      Tiếng trống ngưng, là giai điệu “Hồng Nhan” vang lên. Hai cây đào tỉnh lại, thấy nam tử múa kiếm, đặt cành hoa đào ngang miệng, cắn, tiếp đó hướng về phía nam tử…

      Lâm Trí Viễn cất giọng ca, “Kiếm nấu rượu vô vị, uống ly vì ai…”

      Hai đứng cạnh nam tử, trái phải, nhảy đẹp nhất, múa mê người nhất, đem hết mọi chiêu thức nhằm chiếm được ưu ái của . Đây cũng là ba người phối hợp.

      Dưới đài vẫn im ắng, khách nhìn chớp mắt màn múa, nhất thời quên cả uống rượu, uống trà.

      Sau đó, nam tử phân biệt phối hợp múa với các nàng, đầu tiên là Lăng Vô Hương. Chỉ thấy họ mặt đối mặt đứng, bước theo từng tiết tấu mà múa.

      Đôi nam nữ xương mềm mại như thế khiến người ta mơ màng ngàn dặm.

      Lúc mặt kề sát nhau, lúc tay giơ cao lên, lòng bàn tay úp vào nhau, rồi chậm rãi hạ xuống, lúc nhảy nhàng từng bước, lúc xoay quanh ái muội…. Tay nàng đặt vai , chậm rãi lướt xuống, có ý hàm xúc nồng đượm.

      ngoài dự đoán, dưới đài bùng lên hưởng ứng nhiệt liệt, có tiếng kêu lên sợ hãi, tiếng kêu gào dâng lên như thuỷ triều.

      Toàn bộ ánh mắt khán giả nhìn chớp, mãi bưng chén rượu lên đưa vào miệng, bởi lúc này kỹ thuật nhảy múa của đôi người ngọc này khiến họ miệng đắng lưỡi khô rồi.

      Toàn bộ khán giả đồng loạt đứng lên nhìn, nhưng kẻ khác nhìn tới, biến thành biển người đứng lên, cùng cất tiếng kêu la.

      Nam tử phối hợp múa cùng Phán Phán cũng thế, động tác tự nhiên đồng nhất, cũng ái muội như vậy.

      Tiếp đó là ba người cùng múa, phối hợp với nhau nhuần nhuyễn, được từng trận vỗ tay hưởng ứng.

      Sau màn múa xong, cả ba lùi ra sau vũ đài, còn những khán giả vẫn chưa muốn giải tán, cả đại đường tràn ngập đủ loại la ó, hỗn loạn ngập trời.
      Thanhtran, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :