1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bạo quân độc sủng - Diệp Vũ Sắc (86)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 13: Hôn lên môi nàng

      Tuy chỉ cách nhau quần áo lót nhưng nàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ và nhục nhã trong lòng bàn tay .

      Trong lòng nàng bốc hoả, lửa giận bỗng chốc bốc lên cao…

      càng ngày càng dùng sức, tựa như vuốt ve chà đạp bộ ngực của nàng giống đống bùn nhão ẩm ướt vậy.

      Diệp Vũ thấy ánh mắt kiên định như ngọc thạch, trong đó dấy lên hai ngọn lửa.

      Khí huyết dâng cao, nàng nhấc đùi phải lên, nhằm vào thân dưới của mà đạp. dường như cũng sớm chuẩn bị, né qua bên tránh công kích của nàng; cùng lúc đó tay vung lên, tiếng đinh vang lên, nến tắt, cả phòng chìm vào trong bóng tối.

      Nàng vẫn còn chưa thích ứng đột nhiên tối đen, bị đẩy ngã, nằm ngửa mặt bàn thở hồng hộc,

      định thế nào?” Nàng cất tiếng run rẩy có chút nghẹn.

      “Làm chuyện mà hái hoa tặc phải làm”

      Hai chân đè lên chân nàng, giữ chặt hai tay nàng đỉnh đầu, cúi xuống hôn, còn tay kia nhàng chạm lên trán, mắt, mi, mũi, môi, cằm, rồi tiếp tục xuống, vuốt ve chiếc cổ trơn mềm non mịn và xương quai xanh tinh xảo…

      Trong phòng rất tối, Diệp Vũ cảm thấy trước mặt chỉ có bóng đen, tâm ý hoảng loạn, cả giận , “Nam tử hán đại trượng phu mà bắt nạt , tính gì là hùng hảo hán chứ?”

      Gã đàn ông có chút buồn cười , “Diệp đại tiểu thư cuối cùng cũng hoảng rồi, thú vị, thú vị

      có ý đồ gì, sao thẳng vào vấn đề hả?”

      “Ý đồ của ta là…” khẽ hôn lên khoé môi nàng, hơi thở nóng phủ lên mặt nàng. Hoá ra là vướng miếng vải đen của , giận là tối quá, căn bản nhìn thấy.

      Nàng ngẩng đầu lập tức áp lên môi , chuẩn bị cho hiểu được lợi hại của phụ nữ thế kỷ thứ hai mươi mốt thế nào.

      ràng cứng ngắc, giây sau có phản ứng lại, hung hăng phản kích, đem hôn sâu lên môi nàng.

      gắn bó chạm vào nhau, đầu lưỡi quấn quít, hơi thở cực nóng cứ lần lượt thay đổi, càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng cuồng dã.

      Chỉ lát sau, trong lúc ngọn lửa giữa hai người bốc lên, nàng đánh mất quyền chủ động, lại mất cả đất đai, bị từng bước ép sát của mà cố chống đỡ lại.

      Việc này nên để chậm trễ, nàng hung hăng cắn mạnh xuống,.

      Đầu lưỡi bị thương, cơn đau kịch liệt đánh úp lại, ngẩng phắt đầu lên, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng.

      Thừa cơ hội này, Diệp Vũ vung tay đánh vào bóng đen đó, hy vọng vào đúng giữa hai má của . Nhưng mà phản ứng rất nhanh, tay cầm cổ tay nàng, tay lại nắm lấy vú phải của nàng, vô cùng tà ác thô bạo.

      Nàng đau nhức khó chịu, tay kia cố gỡ tay ra, “Người tốt nhất là giết ta , nếu có ngày, ta báo thù ngày hôm nay”

      “Ta đợi” cắn răng .

      “Bỏ móng vuốt của ngươi ra!” Nàng cương quyết kêu gào.

      lỏng tay, bỏ lực mạnh, nàng mượn sức lỏng tay, đứng bật dậy, bất ngờ cúi xuống cắn mạnh xuống cánh tay , dùng hết sức lực cắn, tốt nhất là cắn được miếng thịt to ra.

      Kỳ quái là vẫn động đậy mặc kệ nàng cắn, rên tiếng nào, hình như biết đau vậy.

      Cho đến khi hết sức Diệp Vũ mới nhả ra, trong lòng lại thấy kỳ lạ, vì sao ngăn mình lại? Vì sao lại ngoan ngoãn để cho mình cắn chứ?

      Ngay sau đó sau gáy nàng đau đớn, nàng liền hôn mê.
      Thanhtran, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    2. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 14: Ma xui quỷ khiến

      Lúc tỉnh lại ở trong tẩm phòng của lầu Tiêu Tương rồi,Diệp Vũ nghĩ mãi ra, vì sao hái hoa tặc kia “hái hoa”, ngược lại còn đưa nàng trở về nữa?

      Nghĩ thế nào cũng có đáp án, nàng đơn giản muốn nghĩ nữa, ngẫm lại sau này khuếch trương kế hoạch mới là chuyện đúng nhất.

      Hai điệu nhảy luyện thành thạo, hai bài hát cũng tập luyện rất được, mắt thấy tất cả từng bước từng bước hoàn thành, nàng yên tâm hẳn.

      Trước ngày biểu diễn, nàng cùng Lăng Vô Hương mua son. Ở cổ đại có lông mi giả, kẹp mắt, bộ trang điểm mắt, thể làm cho mắt có hiệu quả long lanh, chỉ đành dùng lá vàng, son trộn với nhau để tăng cường hiệu quả.

      Mua xong son, định ra cửa hàng, Diệp Vũ thấy người bước nhanh đường qua.

      Người đó…là …Tấn vương, Sở Minh Hiên.

      Sở Minh Hiên là Tứ hoàng đệ của Sở Hoàng, hai mươi tám tuổi, phong lưu phóng khoáng, thong dong tới mức kìm chế nổi, đối với quốc gia đại , chính triều đình có tâm tư gì, chỉ suốt ngày chung tình với chuyện trai , thơ từ ca phú, trong phủ thê thiếp thành đàn, còn nuôi ít ca cơ, vũ kỹ, cùng uống rượu mua vui.

      Lúc đến gần thoáng nhìn, nàng chỉ biết, Tấn Vương có thân hình hoàn mỹ cao lớn, lộ ra gương mặt tuấn mỹ đến mê người.

      Diệp đại tiểu thư thích cái gì chứ? Nhưng mà tình từ trước tới giờ đều mù quáng, có nhiều khi chẳng có lý do gì cả.

      Đột nhiên nàng như ma xui quỷ khiến chạy vội đuổi theo Tấn vương, cho dù nàng có ý dang tay ngăn lại cũng khống chế được rồi. Ý nghĩ kia mạnh mẽ quá, bắt nàng thể bỏ được.

      Nhưng mà khoảng cách quá xa, còn Tấn vương lại quá nhanh, đuổi theo tới con phố bỗng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia nữa.

      Diệp Vũ cảm thấy loại bi thương tuyệt vọng này dâng lên mãnh liệt, nhưng đây phải là cảm giác của nàng, mà là cảm thụ và tâm tình của Diệp đại tiểu thư.

      Rất quỷ dị.

      Bỗng nàng thấy người làm cho nàng thấy khiếp sợ vô cùng.

      Người đó chậm rãi tới, mặc người áo choàng màu trắng thêu tinh xảo, váy dài phất phơ trong gió, làm cho con người ta có cảm giác ung dung, thong dong. Mặt như ngọc sáng, mày rậm tuấn, đôi đồng tử tối đen như mực,rất tuấn tú, cử chỉ trầm tĩnh, giống như là thần tiên từ tiên giới hạ phàm xuống vậy, quanh thân lộ ra luồng tiên khí quanh quẩn.

      Đôi mắt nàng kích động rưng rưng, định câu, “Hạ Phong à, cũng ở đây sao?”

      Cổ họng như có gì đó chẹn lại, nên lời.

      Nhưng mà phần trí nhớ khác có cho nàng biết, nam tử tới phía nàng phải là Hạ Phong, là Thẩm Chiêu, hữu tướng đương triều.

      Vì sao Hạ Phong ở thế kỷ hai mươi mốt lại giống như Thẩm Chiêu ở thời nước Sở chứ?

      Thẩm Chiêu là người qua bên cạnh nàng đó, nàng nhìn mãi chớp theo bóng , nước mắt nóng trào ra, muốn gọi lại, mà dám.

      Bỗng nhiên ngừng bước, xoay người tới trước mặt nàng hỏi, “ là…con cả của Diệp tướng quân, Diệp nương”

      “Vâng….” Diệp Vũ lau những giọt nước mắt rơi xuống.

      làm sao vậy? Trong phủ xảy ra chuyện gì sao?”Giọng điệu nhàng, chậm rãi, ôn nhu như thế, làm cho con người ta nghe cảm thấy rất thoải mái.

      Nàng lắc đầu, tâm tình rối loạn, cả người bất động.

      Nhìn kỹ ra và Hạ Phong có vẻ khá giống nhau. lại, trông tuấn tú hiền lành hơn, còn người mà nàng thầm mến là Hạ Phong ngôi sao nổi tiếng nhiều năm trong nước, gương mặt trông cứng cáp sắc sảo hơn.

      Nhìn lệ rơi đầy mặt nàng, tự dưng Thẩm Chiêu cảm thấy kỳ lạ, song tâm con , tốt hơn là nên hỏi nhiều vì thế mới , “Diệp tướng quân đóng quân hàng năm bên ngoài, lâu về phủ, nếu có gặp chuyện gì đến phủ Thẩm tìm ta”

      Nàng gật đầu, vội vàng lấy khăn lau nước mắt. Chỉ là lát sau, trước rồi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt nàng.

      Trong kinh thành xa lạ mà gặp được người có khuôn mặt tương tự giống Hạ Phong, là ông trời thương xót đến an ủi nàng đó ư?

      ***

      Tấm biển lớn treo trước lầu Tiêu Tương được mấy ngày, thấy ai cùng dừng chân bàn tán rất nhiều.

      ngoài dự đoán, tấm biển quảng cáo tuyên truyền màu đỏ kia đạt được hiệu quả.

      Đêm nay ngày hai mươi sáu, màn đêm vừa buông xuống, còn có khá nhiều khách vào lầu Tiêu tương đèn đuốc sáng trưng. Trước buổi biểu diễn ca múa nhạc sắp bắt đầu, đại đường hết chỗ ngồi, lại đành phải xếp thêm khá nhiều chiếc ghế di động nữa.

      Nhìn toàn cảnh náo nhiệt này, Lãnh Tiêu Tương cười toe toét, trong lúc lo chu đáo cho khách khứa, lại tìm cách chấn an khách kêu gào.

      Canh giờ tới, mọi chuyện sẵn sàng, Diệp Vũ gật đầu ra hiệu, tất cả mọi đèn đuốc trong đại đường đều tắt, chỉ để lại bốn ngọn đèn vũ đài chiếu sáng.

      Lâm Trí Viễn dẫn năm nhạc công sớm lên bên trái vũ đài, tiểu nhị thả bọc tơ tằm màu trắng chuyển lên đài, Lăng Vô Hương cùng năm vũ nam lên, ngồi ở ghế, chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

      Giai điệu “Thanh Hoa từ” bắt đầu vang lên sống động, khúc nhạc rơi vào cảnh đẹp, phụ múa bắt đầu, lấy kỹ thuật nhảy hấp dẫn khác người thu hút ánh mắt mọi người.

      Vũ nam khoẻ khắn, áo vét tơ tằm, mặc quần bó, trong tay họ cầm quạt, nhìn nhảy trông cực đơn giản mà lại múa dễ, hai tay xoè ra làm các động tác; lúc ngồi, lúc đứng, lúc xoè quạt, lúc lại thu quạt, lúc xoay người, lúc lại xoay cổ, đem loại cổ điển và đại kết hợp với nhau, vừa mềm vừa cứng, lại có lực mạnh của nam tử, lại có ý vị mềm mại của nữ tử, đạt tới trình độ dung hợp tối cao.

      Đúng vậy đây bài bài múa quạt “Thanh Hoa từ”

      Diệp Vũ nhìn cảnh múa mở màn vũ đài thấy mọi người thốt lên xuýt xoa, rất thích điệu nhảy này, nghiên cứu lại nhớ kỹ điệu nhảy này.

      Mọi ánh mắt của khách đều đổ dồn nhìn, quên cả uống rượu.

      Họ ngờ, nam tử lại có dáng người và chân tay mềm mại đến thế; họ cũng chưa bao giờ được nhìn thấy kiểu vũ đạo có tiết tấu thanh thoát tao nhã như vậy, chân và tay múa rất nhanh, quạt lại vận dụng linh hoạt, cả thân hình chữ S đều múa làm cho họ ngạc nhiên mãi thôi. Xuất sắc nhất là Lăng Vô Hương

      Nàng ấy mặc bộ đồ múa giống thế, mặt nạ con bướm long lanh hoa lệ, lấp lánh, làm cho người ta có cảm giác rất thần bí.

      Khách xem cứ đoán mãi dung mạo của nàng ta, nghĩ đến khuôn mặt đẹp nhất.

      Kể từ đó, loại tâm lý này cứ càng ngày càng trào lên mãnh liệt. Màn múa xong, cả đại đường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cùng mọi tiếng kêu gào liên tiếp.

      Đối với họ mà , điệu nhảy này rất kỳ lạ, cổ quái nhưng lại cũng tuyệt đẹp, ý nhị.

      Cả sáu người biểu đều như nhau, ngoài dự đoán, màn mở đầu thành công.
      ThanhtranTôm Thỏ thích bài này.

    3. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 15: Câu hồn đoạt phách

      Diệp Vũ bố trí cho xinh đẹp ra giới thiệu chương trình, nàng ấy lên đài , còn họ ở sau thay trang phục, sau đó lại tiếp tục màn ca múa biểu diễn, mời khách uống rượu, phần sau lại càng thêm phấn khích hơn.

      Dựa theo bố trí trước đó, Lăng Vô Hương đổi trang phục rất nhanh, trong khoảng thời gian đó, chính là thời gian để cho khách tiêu tiền.

      Thời giờ cũng tới nhanh, số khách nóng lòng sốt ruột đợi nổi, thúc giục kêu to. nương xinh đẹp kia tên là Ngọc Lan, lên đài , “Xin mời thần bí xinh đẹp tài hoa hơn người của chúng ta hát bài êm tai vì các vị”

      Cả đại đường an tĩnh trở lại, Lăng Vô Hương chân thành lên đài, ngồi xuống trước đàn tranh, ngón tay ngọc miết lên dây đàn, cất giọng hát.

      Lâm Trí Viễn cùng đám nhạc công đệm đàn cho nàng, nhạc điệu đầy đủ, giai điệu tuyệt đẹp, tiếng ca thánh thót như chim oanh, thanh lệ mà cứng nhắc, tràn ngập vẻ ưu tư tự nhiên, tựa như mưa phùn mênh mông trong ngõ ngày mưa có mềm mại uyển chuyển hàm xúc đến.

      Nàng mặc quần áo lụa thêu màu xanh, mặt vẫn đội mặt nạ con bướm, cả mái tóc cũng dùng chỉ tơ màu xanh buộc lên, nhìn mềm mại tựa như dùng lời “Nước trong ra phù dung, hoa văn trang sức tự nhiên”, điềm đạm hát bài “Thanh hoa từ”

      khúc hát xong, dư còn vang mãi.

      Mọi người vẫn chìm đắm trong từng lời ca cảnh đẹp, mãi cho đến lúc nàng đứng lên cảm tạ, mọi người mới bắt đầu vỗ tay hét lên chói tai.

      Tuy khúc giống nhau, nhưng mới vừa rồi dẫn đầu múa với vừa đàn vừa hát lại có phong cách khác nhau, dĩ nhiên cảm động lòng người. Đây đều là những nam tử thích tìm hoa hỏi liễu, tâm địa phong lưu, lại càng tăng thêm hứng thú hơn với Lăng Vô Hương.

      Uống xong vò rượu, ăn xong đĩa điểm tâm, bạc trắng dần dần đầy thùng, cả đại đường đều là khí bốc lửa, đạt tới đỉnh cao nhất. hai ba năm nay, lầu Tiêu Tương còn chưa xuất rầm rộ như vậy, Lãnh Tiêu Tương kích động tới mức nước mắt trào ra.

      Buổi biểu diễn ca múa diễn ra rất tốt đẹp, đêm nay sau màn ca múa là đại tiệc.

      Các loại nhạc khí cùng tấu lên, tiết tấu trữ tình lại mạnh mẽ cứ quẩn quanh trong đại đường, có ba đứng bên cánh gà cùng cất tiếng ca. Cùng lúc đó, có năm vũ nam mặc quần áo màu trắng toả ra từ năm hướng tiến lên vũ dài, trong tay cầm chiếc ô màu trắng, bắt đầu múa, nhảy thong thả tại chỗ, vũ điệu mềm mại mà sống động; Lăng Vô Hương cùng bốn vũ nữ nhảy ở giữa dáng mềm mại duyên dáng đáng vô cùng.

      Các nàng mặc quần áo màu đỏ, tóc đen bới cao buộc dải lụa mềm, múa chậm rãi, mang theo chút mạnh cùng sống động, dùng kiểu múa cột ở phương tây kết hợp nhảy thành điệu múa mềm mại.

      Lăng Vô Hương vẫn đeo mặt nạ con bướm trân châu, trông rất thần bí.

      Diệp Vũ thiết kế tỷ mỷ bộ đồ múa cho Lăng Vô Hương, mặc bên trong là bộ tơ tằm màu đỏ bó sát người, váy ngắn, bên ngoài là lớp quần áo dài đồng màu tới mắt cá chân, khiến cho hai chân nàng như như , trêu chọc lòng người.

      Cứ thế nàng cởi từng chiếc từng chiếc cho tới cởi đến chiếc thứ năm. Da thịt lộ lộ ra từng tảng.

      Đoạn múa này xen vào chút cảnh da thịt hở hang kèm theo động tác múa cơ bản, vũ nam bất động còn nam nhân dưới đài huyết mạch sôi trào sùng sục, kêu la điên cuồng, giọng hét chói tai, thanh hỗn loạn, buổi biểu diễn đêm nay được đẩy đến cao trào.

      Nàng trở về vị trí cũ, quay lưng lại phía mọi người, giai điệu chậm rãi ngừng lại, hai vũ nữ kéo ống tay áo mỏng của nàng ra, giật mạnh, chiếc áo mỏng từ người nàng rớt xuống.

      Dưới đài trận tiếng kêu la mãnh liệt bộc phát, như sấm rền thác đổ, tất cả mọi người đều đứng lên, bị kích động đến hết mức.

      Khúc nhạc biến tấu, giai điệu nhanh hơn, nàng nhảy theo từng tiếng nhạc, bước nhảy sôi động vô cùng.

      Đoạn này, Diệp Vũ thiết kế đoạn ngắn cũng đủ để cho đàn ông cổ đại máu mũi phun trào vì điệu múa phong tình.

      Hai tay, bả vai, vòng eo, thân dưới, đùi thon, toàn thân Lăng Vô Hương đều chuyển động, mềm mại như có xương vậy, lại tựa như tràn ngập sức mạnh, ánh mắt quyến rũ mọi người, nhảy điệu vũ câu hồn đoạt phách, làm cho con người ta lâm vào miên man bất định.

      Đây là cảnh trần truồng mà theo cảm quan của đàn ông chọn.

      Tuy chỉ có mười động tác ngắn ngủi thôi, nhưng hiệu quả .

      Đại đường giống như cái chảo nóng hầm hập vậy, lại giống như đống lửa tàn sát bừa bãi để lại đám cháy lớn, có thể nổ mạnh bất cứ lúc nào.

      Lúc chấm dứt, dưới bảo hộ của vệ sĩ, Lăng Vô Hương nhanh chóng lui về hậu viện. Đoạn múa này khiến toàn trường xôn xao mãi, ai kiềm chế nổi cả.

      ****

      Rất nhiều khách cầu mãnh liệt thần bí ra nhảy lần nữa, cứ kêu gào dứt, Lãnh Tiêu Tương lại buổi ca múa đêm nay tạm dừng lúc này, đêm mai lại tiếp tục. Họ từ bỏ ý đồ, bà đành phải bảo nhảy liên tục hai điệu vũ, cả người rã rời rồi, cần phải nghỉ ngơi.

      Khuyên can mãi, họ mới dừng náo loạn.

      Còn có số ít khách vung tiền lên như rác, muốn thần bí kia tiếp rượu, thậm chí còn vung ra mười vạn lượng bạc để chuộc thân cho nàng nữa. Buồn cười hơn nữa là, có số ít khách cứ đơn phương cạnh tranh, nhảy ra đấu mồm, suýt nữa dùng nắm đấm rồi.

      Diệp Vũ đứng lầu hai, nhìn cảnh đại đường lộn xộn và sắc mặt xấu xí của đám đàn ông, bỗng hoài nghi bản thân mình có phải hỗ trợ ngược rồi ? Mong muốn đạt hiệu quả được như ý, lầu Tiêu Tương cùng Lăng Vô Hương đêm bùng nổ, sáng sớm hôm sau, lầu Tiêu Tương phấn khích vì buổi biểu diễn và thần bí trở thành đề tài nóng bỏng nhất trong thành Kim Lăng. Quan trọng tiếp chính là làm sao duy trì được, đề phòng nhà khác bắt chước.

      Diệp Vũ đoán được trước, chắc chắn có nhiều khách muốn Lăng Vô Hương tiếp rượu, hầu đêm. Nếu bị cự tuyệt, chỉ sợ đám quan to và khách quý cùng với số gia tài bạc triệu bỏ qua, bởi vậy chỉ đành phải đưa ra giá cao nhất để quy định, vạn lượng bạc, là giá cao nhất, hơn nữa chỉ là tiếp rượu mà thôi.

      Lãnh Tiêu Tương tinh thông cách kinh doanh, tin chắc bà ấy xử lý rất ổn.

      định về phòng, Lãnh Tiêu Tương mặt mũi cười tươi tới, cứ như đoá hoa nở sáng lạn mặt bà vậy, “Vũ nhi, theo ta , có khách quý muốn gặp cháu”

      “Cháu muốn gặp” Diệp Vũ lãnh đạm cự tuyệt, “Dì Lãnh à, cháu cần lộ mặt ra rồi sao?”

      “Vị khách quý này khác hẳn, là người mà ta dám đắc tội. Họ hỏi màn ca múa này là do ai thiết kế, ta thể ra được” Lãnh Tiêu Tương kéo tay nàng, dỗ dành, “Ngoan nào, vị khách quý kia phải là người đứng đắn đâu, chừng cháu còn biết người ta nữa đó”

      phải là quý nhân quan to hay sao? Cháu gặp!” Diệp Vũ đáp cứng cỏi, kiên quyết muốn nhức đầu để ý tới lão già thối óc này làm gì.
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    4. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 16: Khách quý đột kích

      “Họ là người có quyền thế nhất trong thành Kim Lăng này đó” Lãnh Tiêu Tương thần bí, “Gặp cũng sao, chừng cháu và mẹ cháu còn có thể trở về phủ tướng quân được nữa đó”

      Trong lòng Diệp Vũ bối rối, vậy vị khách quý kia cao quý thế sao?

      Cùng Lãnh Tiêu Tương vào tận trong lầu ba, phòng rất rộng, lịch tao nhã, Diệp Vũ thấy có hai đại hán đứng ở cửa, càng kiên định đoán được trong lòng. Cửa phòng mở ra, nhưng nhìn thấy ba nam tử ngồi ở bàn tròn, Lãnh Tiêu Tương cười làm lành khiêm tốn, giới thiệu, “Vị nương này chính là người mà ba vị muốn tìm đó”

      Nàng nhận ra được, trong ba nam tử, nàng biết hai người, hữu tướng Thẩm Chiêu, Tấn vương Sở Minh Hiên.

      Thẩm Chiêu nhấc tay lên, ngón tay gõ gõ, Lãnh Tiêu Tương hiểu ý, nháy mắt với nàng rồi rời .

      ngờ được biển quảng cáo bên ngoài lầu Tiêu Tương này cũng hấp dẫn ba vị nam tử có quyền thế nhất trong thành Kim Lăng tới xem xét.

      Thẩm Chiêu và Sở Minh Hiên cùng mặc đồ trắng, đầu đội mũ ngọc, tuấn tú, có thể là phong tư lỗi lạc, lãng tử. Còn nam tử khác tuổi cũng khá cao, mặc áo màu sậm, tướng mạo giống họ lắm, gương mặt cứng rắn, ánh mắt sắc bén, thân hình cao lớn khoẻ mạnh, quanh người lộ ra luồng khí lạnh thấu xương, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.

      Liếc mắt cái có thể nhìn ra người đàn ông này phải là nhân vật tầm thường.

      Lúc nàng tiến vào, họ quay đầu cũng nhìn nàng.

      Bảo nàng ngồi xuống, Thẩm Chiêu và Sở Minh Hiên hẹn mà cùng nhìn nàng chằm chằm kinh ngạc, giật mình .

      “Các ngươi biết nàng ấy sao?” Vị nam tử lạnh lùng kia ngạc nhiên hỏi,

      “Biết” Cả Hữu tướng và Tấn vương hẹn mà cùng đáp.

      “Ta ra tò mò ghê” buông câu, môi tà nhìn bên phải, “Họ tên nương, sao báo ra?”

      “Diệp Vũ Sắc” Nàng mỉm cười đáp, “Gọi công tử thế nào đây? Sở công tử chăng?”

      “Thú vị, thú vị lắm” trầm giọng cười khẽ, “ nương thông minh, lại có linh cảm tuyệt vời, nhưng mà tên của …Sao mà lại cảm thấy có chút quen thế, hình như nghe qua ở đâu rồi vậy”

      Công chúa An Dương phải đó sao? cho nàng mang họ Diệp, nàng sao có thể mang họ Diệp chứ? Vì thế cho thêm từ nữa, biến thành Diệp Vũ Sắc. Hơn nữa, tên mới cũng là vì chuẩn bị sau này thành danh nổi tiếng.

      Thẩm Chiêu ghé sát lỗ tai hạ giọng thầm.

      Sở công tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Hoá ra là con cả của Diệp tướng quân ha. Sao ngươi lại ở nơi thanh lâu thế này? Màn ca múa này là do ngươi thiết kế sao?”

      Diệp Vũ cười khẽ, “Vì sao ta ở đây, Sở công tử có thể hỏi công chúa An Dương, hoặc hỏi người trong phủ tướng quân chút, tin chắc ngài cả. Còn về màn ca múa này, đúng là ta thiết kế”

      Thú vị hơn là nghe được câu cuối cùng, họ đều toát lên vẻ khiếp sợ, hơn nữa Tấn vương ngồi trong tối cứ nhìn nàng chằm chằm chớp mắt.

      ngờ con cả của Diệp tướng quân lại tài hoa hơn người như vậy, làm kinh hãi thế tục” Sở Công tử cười , ánh mắt loé lên tia sắc bén.

      “Sở Công tử khen sai rồi”

      “Người có bản lãnh dựng màn múa này, thua gì kẻ đứng đầu trong cung, thậm chí còn hơn chút” Sở công tử nhìn về phía hai người, “Các ngươi nghĩ thế nào?”

      “Nghe đồn Diệp đại tiểu thư sắc đẹp tuyệt thế, cầm kỳ thi hoạ tinh thông, ngờ lại còn có tài nghệ bậc này, làm cho người ta phải mở to mắt mà nhìn” Thẩm Chiêu cười như mây bay gió thoảng.

      “Đêm nay chính xác là được mở mắt, phóng mắt nhìn toàn bộ nước Sở này, tin chắc tìm được tài nữ nào giống như Diệp nương đây” Sở Minh Hiên ca ngợi.

      “” dám nhận” Diệp Vũ khiêm tốn .

      Lúc trước Tấn vương Sở Minh Hiên cự tuyệt tình ý của Diệp đại tiểu thư, đến mức mà nàng thương tâm muốn chết. Còn giờ đôi mắt lại nhìn về với cặp mắt khác hẳn xưa sao?


      Chương 17: bán nghệ, lại càng bán thân

      Bỗng cái loại cảm xúc si mê, tuyệt vọng phức tạp chợt từ trong góc bí mật người thoát ra, nhồi vào trong lòng và trong óc nàng – nàng thống khổ nhìn , đôi mắt sáng rưng rưng lệ.

      Diệp Vũ thể khống chế nổi luồng cảm xúc kia, cố sức rời mắt nhưng vẫn nổi. Làm sao bây giờ đây?

      Thẩm Chiêu hỏi, “Diệp nương nghĩ thế nào ra được màn ca múa làm cho người ta có cảm giác mới mẻ đó chứ?”

      Nàng vẫn nhìn Tấn vương, thầm cấu lên cánh tay mình, “ đời này, con người là thông minh nhất, có ý nghĩ nhất, gì mà nghĩ ra được chứ?”

      Cuối cùng nàng lấy suy nghĩ mạnh mẽ để ngăn luồng cảm xúc kia,. Nhìn về phía Thẩm Chiêu, cười mệt mỏi.

      “Màn ca múa này, vậy ngươi cũng biết ba người chúng ta có thể vinh hạnh tận mắt nhìn thấy tài nghệ của Diệp nương sao?” Sở công tử cười hỏi, giọng điệu như ra lệnh, cho từ chối.

      xin lỗi, ta bán nghệ” Diệp Vũ thản nhiên từ chối.

      “Vậy ngươi bán mình sao?” Sở Minh Hiên cười trêu tức.

      “Ta bán nghệ lại càng bán thân, bán ý tưởng” Nàng chỉ vào đầu, bỗng nhớ ra đây là cổ đại, tiện luôn, “Ý của ta là, bán trí tuệ”

      “Bán trí tuệ ư? Cách này thú vị, rất khác, chẳng giống người thường chút nào” gật đầu cười, trong mắt hình như có chút khâm phục.

      “Đây là kiên trì của ta, xin mời ba vị công tử rộng lượng cho” Nàng tạ lỗi.

      “To gan!” Sở công tử đột nhiên đập bàn, mặt lên giận tái người.

      Thẩm Chiêu đánh mắt sang Sở công tử ý bảo đừng có giận, cũng nháy mắt với nàng, khuyên nhủ, “Diệp nương, cũng biết thân phận của Sở công tử, cần gì phải tránh xa ngàn dặm vậy chứ? Chỉ có ba ngừơi chúng ta, cũng phải ở đại đường gì”

      Diệp Vũ cải biến chủ ý, “Vậy cung kính bằng tuân lệnh, ba vị công tử, xin mời thưởng thức lần”

      Vẻ giận dữ của Sở công tử chưa tan, bưng chén rượu Bạch Ngọc lên, uống hơi cạn sạch.

      Sở Minh Hiên cũng uống rượu, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn nàng cái, có chút suy nghĩ.

      Nha hoàn mang đàn tỳ bà tới, nàng ngồi chiếc ghế đôn, tay ôm đàn tỳ bà, ngón tay ngọc khẽ gẩy khúc thứ nhất vang lên.

      Giai điệu nhàng, tiết tấu mãnh liệt, hoàn toàn giống khúc nhạc cổ điển. Nàng nhìn về phía Sở công tử lạnh lùng, Thẩm Chiêu hiền hoà, Sở Minh Hiên tiêu sái, trong lòng cười lạnh. Khúc nhạc dạo qua, nàng cất giọng hát lên,

      Chờ đợi vì tam thế gia thần

      ta thức tỉnh tại đây thế hệ

      Tổ tiên vì ta khởi tên

      Nhất định ta đem văn võ toàn tài

      phù phân chia của ta thế giới

      Tả khởi bồng đồ ăn

      Hữu đến dao đài

      Theo ta sinh ra bắt đầu liền giàu có tứ hải

      Ta là mình lên ngôi hoàng đế

      Có được cao nhất quyền lực

      Quyết định xung đột vũ trang

      Quyết định hưu sinh dưỡng tức

      Quyết định quan lớn hậu tước

      Quyết định chung thân nô dịch

      Ta nghe được

      Ngô Vương Vạn tuổi vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế

      Cười lý xuân thu bao nhiêu lệ

      Ngô Vương Vạn tuổi vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế

      Nghe lầm cũng khi ta nghe đối

      Ta diễn tấu màu đỏ giai điệu

      Chứng minh giờ phút này đăng cơ vì đế

      Ta viết hạ màu đỏ giai điệu

      Định niên hiệu vì “Vạn trung

      Nghe người ta giễu cợt ta Đồng Ngôn vô kỵ

      Tả mắt nhân nghĩa mắt phải sắc bén

      Theo ta quyết định bắt đầu liền chinh phục thiên địa

      Bài hát này là bài “Hoàng đế”, cực kỳ hợp với tình hình.

      Hát đến nửa, họ nghe lời ca hiểu, Sở công tử sắc mặt càng ngày càng lo lắng, sắc mặt hai người khác cũng thay đổi.

      Có lẽ, họ lý giải nàng hát lên khúc này có ý: châm chọc khiêu khích.

      khúc hát xong, Sở công tử lại tức giận, đập bàn , “Làm càn!”
      linhdiep17 thích bài này.

    5. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 18. Thô bạo vạch áo nàng


      Diệp Vũ cũng biết, hát bài này chẳng khác gì tự tìm phiền phức, thậm chí là tự tìm đường chết, nhưng nàng cũng tin Thẩm Chiêu là người tốt, cũng để cho hoàng đế Sở quốc chém thiếu nữ đâu.

      “Nếu có chút mạo phạm, kinh xin ba vị công tử thứ lỗi cho” Nàng buông tì bà, cười khẽ, “Chỉ cảm khái nhất thời mà thôi”

      “Diệp nương lại làm ta khiếp sợ lần nữa, những tài nghệ trác tuyệt, mà còn cả gan làm loạn” Sở Minh Hiên cười , còn khâm phục hơn lúc nãy.

      “Diệp nương có can đảm, Thẩm mỗ bái phục” Thẩm Chiêu lại cười .

      Diệp Vũ thấy, Sở công tử nháy mắt với họ, họ lại tiếp tục uống tiếp rồi kiếm cớ rời .

      Trơ mắt nhìn họ ra ngoài, trong lòng nàng yên, lại muốn bỏ qua, dung mạo Thẩm Chiêu gần giống Hạ Phong rồi, rồi….

      ***

      Trong phòng chỉ còn lại hai người.

      Sở công tử đứng bên cạnh nàng, chẳng giận hỏi, “Nàng nhìn Thẩm Chiêu hay là nhìn Tấn Vương thế?”

      Diệp Vũ hoàn hồn, cúi đầu xuống, lòng thầm tính toán.

      khá giống nam tử thần bí che mặt kia, giống vẻ khôi ngô tráng kiện, nhưng nàng cảm thấy hai người phải là .

      “Nàng hẳn là biết thân phận của ta”

      “Tiểu nữ tử có chút tài mọn, bệ hạ đại giá quang lâm, vinh hạnh” Nàng đàng hoàng.

      Sở công tử cũng chính là hoàng đế Sở quốc, Sở Minh Phong.

      Mười năm trước, đăng cơ làm hoàng đế, lấy thủ đoạn tàn nhẫn lạnh khốc cùng trí tuệ tranh đoạt được ngôi vị hoàng đế với hai huynh đệ, liên luỵ hơn mười văn võ trọng thần, bị lưu đày, xét nhà, diệt môn, liên luỵ hơn ngàn người, tạo thành thảm án nổi tiếng khắp bốn phương. Để giảm bớt khí khẩn trương của triều đình, đại xá thiên hạ, đề bạt hơn hai mươi quan viên có tài, nhanh chóng đạt được hiệu quả, dần dần trở nên vững chãi, ràng.

      Lúc đả bại đối thủ, ngồi ngôi đế, trong lúc ổn định triều đình, Thẩm Chiêu là tâm phúc cực trung thành và là cánh tay đắc lực của .

      Mà năm ấy, Thẩm Chiêu mới vừa tròn hai mươi, còn Sở Minh Phong hai mươi sáu.

      Sở Minh Phong nâng cằm nàng lên, mắt nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi đoán được, hẳn cũng có thể đoán được mục đích trẫm tới nơi này”

      Nàng nhìn thẳng , ánh mắt nhu hoà, “Tiểu nữ nữ ngu độn, xin bệ hạ minh xét”

      “Thẩm Chiêu đúng, lá gan ngươi cũng cố ý tăng giọng điệu, “Ai cho ngươi lá gan lớn vậy?”

      “Tiểu nữ tử xưa nay vậy, nếu có chỗ nào mạo phạm thiên uy, mong bệ hạ thứ tội cho” Nàng cẩn thận.

      “Ngôn hành và khúc ca kia của ngươi, mạo phạm thiên uy rồi, trẫm nên khiển trách ngươi thế nào đây?” bóp chặt cằm nàng.

      Diệp Vũ trầm mặc chống đỡ, nhìn thẳng vào con ngươi đen hơi tối sầm của .

      biết là châm chọc hay tán thưởng nữa, “Trẫm chưa từng bao giờ gặp được nữ tử gan lớn như ngươi vậy”

      Nàng bình tĩnh, “Bệ hạ tán thưởng. Bệ hạ muốn làm gì tiểu nữ, tiểu nữ thể kháng cự nổi, nhưng bệ hạ là minh quân nhân hậu, tin rằng bệ hạ làm khó thiếu nữ”

      “Ngươi tuy là thiếu nữ nhưng cũng là nữ tử lợi hại nhất” Sở Minh Phong cười rộ lên, ngón tay bóp cổ nàng chậm rãi vuốt ve, “Đáng tiếc, Trẫm chẳng phải là minh quân nhân hậu gì, bản lãnh lớn nhất của trẫm là bắt nạt thiếu nữ”

      “Bệ hạ có hứng thú với người An Dương công chúa ghét cay ghét đắng sao?”

      “Nàng là nàng, trẫm là trẫm, thể được”

      thô bạo vạch vạt áo nàng ra, bất giác vai toả ra mùi thơm ngát tự nhiên của cơ thể, nửa bộ ngực sữa lộ ra, cần cổ kiều mê người phập phồng, khiến người ta muốn âu yếm nhanh.

      Cả người trắng nõn nà như thế, người đời chỉ muốn có.


      Chương 19. Vô vàn vết hôn


      hít sâu hơi, nụ hôn nóng bỏng, ẩm ướt dừng bên má nàng, hơi thở nóng rực phả ra. Nàng vẫn nhúc nhích, lạnh lùng cắn chặt môi.

      Chẳng lời nào, ôm chặt nàng vào, liếm láp phiến thân thể cứng ngắc mềm mại này, cổ nàng, vai nàng để lại vô vàn dấu hôn.

      “Xem ra hậu cung bệ hạ thiên kiều bá mị cũng chẳng làm cho bệ hạ tận hứng lắm, vì thế bệ hạ mới ra ngoài cung tìm hoa mua vui” Diệp Vũ thong thả trêu chọc, “Bệ hạ định nạp phi mới ư?”

      “Trẫm xác thực định nạp phi mới” Sở Minh Phong ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt tán thưởng, “Đêm nay trẫm nạp ngươi luôn, sau đó cho ngươi hồi cung theo trẫm”

      “Bệ hạ cố tình như thế, tiểu nữ tử chỉ đành lấy cái chết bồi đáp”

      “Nữ tử Sở quốc ai ai cũng vinh dự được thành phi tần của trẫm, ngươi ra chẳng giống người thường chút nào”

      “Mỗi người chí mà thôi”

      “Giỏi cho câu ‘mỗi người chí”! nâng cằm nàng lên, mắt sáng quắc đánh giá nàng, “Dung mạo như thế, chẳng kém gì phi tần của trẫm, tính tình như thế, bình tĩnh, lãnh ngạo, trí tuệ, thông minh, có can đảm, có cốt cách, chẳng giống người thường chút nào”

      “Bệ hạ tán thưởng, tiểu nữ dám nhận”

      Sở Minh Phong híp mắt, “Trẫm cần ngươi làm chuyện. Chỉ cần ngươi làm tốt, trẫm có thể cho ngươi và nương ngươi đường hoàng trở về phủ tướng quân”

      Sở Hoàng dĩ nhiên muốn nàng làm việc!

      Diệp Vũ uyển chuyển cự tuyệt, “Tiểu nữ ngu dốt, chỉ sợ làm hỏng chuyện quan trọng của bệ hạ, kính xin bệ hạ chọn người khác giàu kinh nghiệm hơn ạ”

      nhếch môi cười, uy hiếp, “Ngươi có thể cự tuyệt trẫm, trẫm cam đoan đệ đệ ngươi ở phủ tướng quân chẳng được yên, có thể chẳng may thiếu cánh tay cái chân đó”

      vô sỉ!

      Nàng biết đệ đệ Diệp Tuấn là người mẫu thân quý nhất, đệ đệ bị tội, mẫu thân bi thương vô cùng.

      Nàng chỉ đành chịu thua, hai câu bên tai nàng, rồi bảo, “Sau này làm thế nào, trẫm cho ngươi biết”

      ***

      đêm này, lầu Tiêu Tương lại vớ được sáu ngàn lượng bạc trắng, Lăng Vô Hương bồi rượu được thưởng vạn năm ngàn lượng còn chưa tính, Lãnh Tiêu Tương lại càng thêm hưng phấn kích động, kéo Thiến Hề mãi thôi.

      Diệp Vũ trở về phòng, với nàng mà , có thể uống rượu và tiếp thức ăn là hết khả năng, do phấn khích vì biểu diễn ca múa nên chẳng còn để ý gì.

      Ngày tiếp theo, buổi biểu diễn ca múa sục sôi của lầu Tiêu Tương được truyền khắp nơi, ai ai cũng đều bàn luận về màn ca múa tuyệt luân đầy phấn khích của lầu Tiêu Tương cùng với thần bí kia. Có người nàng quốc sắc thiên hương, xinh đẹp vô cùng, cũng có người dung mạo nàng rất bình thường, nên mới đeo mặt nạ con bướm trân châu, dám ló mặt ra, có người còn nàng là nương xấu nhất thành Kim Lăng, chỉ có dáng người là được, có tài ca múa là giỏi thôi… Tóm lại có hàng trăm lời đồn, còn có người bàn luận vũ nam, vũ nữ là giả, khúc múa hai ca khúc cũng được lưu truyền.

      Tóm lại Lầu Tiêu Tương chỉ đêm mà bùng nổ.

      Buổi chiều có rất nhiều người lục tục tới tìm hiểu tin tức, hỏi tối qua màn ca múa này là do ai tạo ra.

      Người đến tìm hiểu đều được tiểu nhị mời ra ngoài.

      Lãnh Tiêu Tương lo lắng lầu Thiên Hương, quán Ỷ hồng, Quần Phương các nghe được biên đạo múa là Diệp Vũ, ép mạnh mua được toà nhà, tối nàng và Thiến Hề nhìn toà nhà, hơn nữa sau này các nàng ở đây, bảo đó là nhà mình, Lãnh Tiêu Tương còn , có cầu gì, cứ việc đề xuất, nàng nhất định thoả mãn tất.

      Thiến Hề uyển chuyển cự tuyệt, còn Diệp Vũ lại thoải mái tiếp nhận.

      Ở tại Yên Hoa Chi tóm lại tốt, ít nhất chẳng đủ thanh tĩnh.
      Thanhtran, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :