1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bạo quân độc sủng - Diệp Vũ Sắc (86)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 5: Lưu lạc thanh lâu

      Còn Thiến Hề sở dĩ tự nguyện rời phủ cũng chỉ vì muốn con mình là Diệp Tuấn Thành có thể được ở lại phủ tướng quân.

      Hơn nữa, cho dù lần này các nàng quyết cũng có lần khác. nhiều năm qua, công chúa An Dương vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt, để Diệp Tuấn Thành ở lại trong phủ là nhượng bộ duy nhất của bà ta rồi.

      Diệp Vũ nghĩ ngợi nhiều, xuyên qua, linh hồn bám vào người Diệp đại tiểu thư, vậy linh hồn Diệp đại tiểu thư đâu rồi?

      Hồn vừa nhập, lại vừa phải trải qua trận dục vọng dày vò sắp chết, lại bị đuổi ra khỏi nhà, chả lẽ tối nay phải ăn ngủ đầu đường xó chợ sao?

      Ông trời ơi, vì sao vậy chứ.

      Hai mẹ con xu dính túi, đứng giữa đường cái trong gió lạnh vù vù, biết đường nào đây?

      Bất đắc dĩ, Thiến Hề đành phải mang theo con vào lầu Tiêu Tương tá túc đêm.

      Lầu Tiêu Tương là thanh lâu, bà chủ Lãnh Tiêu Tương và Thiến Hề vốn quen biết với nhau lâu. Lúc các bà còn trẻ, đều biểu diễn ở lầu Tiêu Tương, giao tình thân thiết; chẳng bao lâu Thiến Hề được gả làm tiểu thiếp cho Diệp Chí Bằng, còn Lãnh Tiêu Tương trở thành hoa khôi, vài năm sau trở thành bà chủ của lầu Tiêu Tương.

      Lầu Tiêu Tương mở ra vốn là để buôn bán, phải để cho các nàng ăn ngồi rồi.

      Rửa chén bát, rau cỏ, giặt quần áo, quét dọn phòng và đình viện, cái gì Diệp Vũ cũng đều làm cả, ba ngày liên tục làm việc liều mạng, cứ làm việc ngừng nghỉ, toàn thân đau nhức, mặt chẳng còn chút máu nào.

      Vị Diệp đại tiểu thư này đoán chừng là chưa từng bao giờ làm qua việc nặng nhọc như vậy, nếu toàn thân đau nhức đến vậy.

      Nàng tin, chỉ cần trải qua được những ngày gian khổ này tốt hơn.

      Bất luận là cổ đại hay là thế kỷ hai mươi mốt, đều phải tự lực cánh sinh, nuôi chính bản thân mình!

      Vất vả nhất vẫn là mẫu thân của nàng, mẫu thân vốn sống an nhàn sung sướng mười mấy năm rồi, trong đêm mất tất cả, lại phải bưng trà rót nước ở chốn phong trần, dọn dẹp tẩm phòng của tiểu thư, người như thế châm chọc vô cùng.

      Đêm nay, lúc Diệp Vũ rửa chén bát trong pgòng, bỗng có nha hoàn tên là Nguyệt Cầm chạy tới, sốt ruột, “Ta mót quá, giúp ta mang bầu rượu này đến tẩm phòng của tiểu thư nhà ta với, nhanh !”

      “Ta rửa chén bát…Hơn nữa còn rất nhiều vẫn chưa rửa đây này” Nàng chỉ làm những việc nặng nhọc, còn chuyện bưng trà rót nước chưa làm.

      “Ây da, xin ngươi thương xót giùm với, giúp ta đưa chút rồi mau mà về đây. Nếu phải vội đưa ngay cho tiểu thư nhà ta, ta chui vào trong nhà xí rồi”

      “Được rồi, ta giúp ngươi lần”

      Diệp Vũ đón lấy mâm gỗ, Nguyệt Cầm nhanh như chớp chạy thẳng về phía nhà vệ sinh.

      Nguyệt Cầm hầu hạ tiểu thư là hoa khôi đứng đầu Lăng Vô Hương, vào tẩm phòng của Lăng Vô Hương, Diệp Vũ định gõ cửa cửa phòng bỗng bị lực mạnh đẩy ra doạ cho nàng nhảy dựng cả lên.

      “Lấy rượu mà cũng chậm như vậy hả!” giọng đàn ông trung niên cất tiếng mắng, “còn nhanh mang vào hử?”

      “Vâng” Nàng cúi đầu vào phòng.

      “Nếu nể mặt mũi ngươi từng là hoa khôi, ta sớm tìm người khác rồi” Gã nam tử béo kia hùng hổ xong, “Người ta Ngưng Sương cười đẹp đến cỡ nào, cònngươi cười xấu chết; người ta Ngọc Tử giọng điệu nhàng cỡ nào, còn ngươi chỉ so với em bán cá ngoài chợ mà thôi”

      Lăng Vô Hương đứng bên, bị vào mặt, cắn môi, ấm ức mà quật cường.

      Diệp Vũ đặt rượu lên bàn, định ra ngoài bị ngăn lại.

      “Nàng là nha hoàn của ngươi sao?” Gã đàn ông lèo nhèo, móng béo sờ cằm của nàng, “Trong suốt, mềm mại, bản đại gia thích nhất”

      “Ta chỉ là kẻ hầu làm việc nặng, phải…” Nàng vội vàng giải thích.

      “Làm việc nặng à? Lãnh Tiêu Tương đúng là đần” thò tay ra túm lấy nàng, cười dâm tà, “ nương cười xinh như vậy, ta sao lại để cho nàng làm việc nặng chứ? Theo ta, nàng phải làm việc nặng gì, chỉ hưởng thụ vinh hoa phú quý thôi…”

      “Buông ra!”

      Diệp Vũ giận dữ quát, cố sức đẩy nhưng đẩy được.

      dùng cánh tay to ôm vai trái của nàng, miệng sán lại gần, trong tình thế cấp bách, nàng vung tay lên tát cho gã cái.

      Tiếng tát vang lên rất to, đến cả Lăng Vô Hương cũng ngơ ngẩn cả người.

      Vị đại gia này sửng sốt, giận tím mặt, vung tay nặng quăng tới, “rượu mời uống lại thích uống rượu phạt phỏng!”

      Nàng phản ứng tức thời, giơ mâm gỗ lên đỡ, che trước mặt, bàn tay béo phì kia đập phải mâm gỗ.

      Gã ta đau quá kêu la ầm ầm, rụt tay, dậm chân, nổi trận lôi đình rống to.

      Nàng đứng bên bình tĩnh nhìn gã đàn ông đau nhe nanh trợn mắt, nhìn khách và các nương khác đều vọt tới vây xem, đầu suy nghĩ cực nhanh xem nên giải quyết thế nào cho ổn.

      “Con khốn! Mày lại dám đánh cả ta hả…” Mắt thấy nhiều người nhìn vậy, gã ngượng tím mặt, lại vung móng tay lên cào nàng.

      “A Lưu đại gia, cần gì phải chấp nhặt với tiểu nương chứ”

      Giọng kiều mỵ, mềm mại này cùng với tiếng cười giòn truyền đến, tiếp đó xuất trước mắt mọi người nữ tử trang điểm đậm, tuổi chừng ba mươi, uốn éo tới.

      Bà ta chính là bà chủ của lầu Tiêu Tương, Lãnh Tiêu Tương.

      “Chuyện gì mà làm cho đại gia tức giận vậy chứ?” Bà dựa vào cạnh cửa, cười tủm tỉm hỏi.

      “Con khốn này chọc giận bản đại gia…” Lưu đại gia chỉ vào Diệp Vũ, mắt trầm, “Vô Hương, cho ma ma ngươi nghe

      Lăng Vô Hương qua, ghé vào tai Lăng Tiêu Tương hạ giọng vài câu.

      Lăng Tiêu Tương lắc mông tới, nắm chiếc khăn hồng trong tay đặt lên ngực gã, “Lưu đại gia à, có chuyện gì cứ từ từ mà . Vị nương này là người mới tới, làm việc nặng sau viện, hiểu quy củ, vẫn còn phải được dạy dỗ. Hay là vậy , đêm nay tiền thưởng cứ tính cả vào ta, ta bảo Ngọc Tú và Ngọc Nhuỵ cùng uống rượu với ngài nhé, thấy sao?”

      Lưu đại gia vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ, tuyên bố, “Cánh tay này của ta bị thương rồi, chẳng may rể ta có hỏi đến, biết là con khốn của lầu Tiêu Tương làm bị thương, ta đây mất mặt quá. chừng rể ta cũng nuốt trôi cơn giận này, đóng cửa lầu Tiêu Tương này lại đó”

      “Vậy ngài xem…làm thế nào mới tốt đây?” Bà ta cười làm lành.

      “Ta muốn nàng ta hầu hạ ta đêm nay” Gã nhìn Diệp Vũ chằm chằm, ép buộc.

      “Nàng ấy chỉ là nha đầu làm việc nặng thôi, điều này hợp quy củ…”

      “Bản đại gia hai, bản đại gia chính là quy củ!” Lưu đại gia nham hiểm bảo.

      Diệp Vũ chút hoang mang, bình tĩnh, “Dì Lãnh à, cháu có mấy câu muốn cùng dì”

      Lãnh Tiêu Tương kinh ngạc nhìn vẻ bình tĩnh của nàng, tới, Diệp Vũ bám sát vào bên tai bà , “Giả như đêm nay dì Lãnh giữ được cháu, cháu cam đoan, đưa Lăng Vô Hương trở thành người được chào đón nhất ở thành Kim Lăng này, thậm chí còn trở thành hoa khôi nổi tiếng của nước Sở, cam đoan lầu Tiêu Tương mỗi ngày kiếm được năm ngàn lượng thậm chí có khi còn kiếm được vạn lượng đó.”

      Bà ta khiếp sợ, giọng điệu này quá lớn, vị Diệp đại tiểu thư này dựa vào cái gì mà chắc chắn vậy chứ?
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    2. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 6: đêm bùng nổ

      Diệp Vũ cường điệu, “Diệp Vũ cháu đây luôn , lầu Tiêu Tương làm ăn phát đạt hay suy sút là do dì nghĩ thôi, dì hiểu rồi chứ?”

      Đôi mắt Lãnh Tiêu Tương đảo nhanh, kéo tay nàng, cười quyến rũ với Lưu đại gia, “Lưu đại gia à, ngài chờ cho lát, ta khuyên nhủ nương chút, cam đoan cho ngài vừa lòng.”

      Lưu đại gia ngăn lại, Diệp Vũ thuận lợi rời .

      ***

      rể của Lưu đại gia kia làm quan trong triều, nhưng đối phó với loại người cáo mượn oai hùm này chỉ cần hai ba đả kích là thành.

      Tuy dân cùng quan đấu, nhưng mà Lãnh Tiêu Tương thân là bà chủ, có người bợ đỡ, cũng có thể tìm được hai vị làm quan giúp đỡ.

      Diệp Vũ vào trong tẩm phòng của Lãnh Tiêu Tương, trong lòng có tính toán.

      “Ngồi ” Bà ta ngồi xuống trước bàn trà, tự rót uống, “Vừa rồi ta chỉ nợ nửa cái nhân tình của mẹ ngươi, ngươi cần cám ơn ta đâu”

      “Dì Lãnh tin cháu sao?” Diệp Vũ biết, bà ấy mặt lạnh mà tâm nóng, năng chua ngoa mà lòng bồ tát.

      “Ta biết Diệp đại tiểu thư mới là kẻ có sắc đẹp tuyệt vời, lại biết ngươi biết cách kinh doanh nữa cơ đấy” Lãnh Tiêu Tương nhấp miếng nước trà, “Lãnh Tiêu Tương ta hiểu biết rộng, hôm nay cũng coi như được nghe người thú vị biết đùa”

      Diệp Vũ mỉm cười, “Tuy cháu ở lầu Tiêu Tương này mới chỉ có ba bốn ngày thôi, nhưng mà cũng thấy rất , lầu Tiêu Tương làm ăn cũng được tốt, bất kể là nương hay là khách, đều kém so với lầu Thiên Hương, quán Ỷ Hồng, các Quần Phương. Nếu dì Lãnh tin tưởng cháu, lầu Tiêu Tương trở thành lầu nổi tiếng số tại thành Kim Lăng, tiền tiêu như nước”

      Bà động lòng, hỏi lại, “Vậy sao? Thế ngươi có cách gì tốt đây?”

      Diệp Vũ cười nhàng, “Trước tiên cháu đưa ra cách làm, chỉ cần dựa theo cách của cháu, cháu cam đoan, nửa tháng sau, Lăng Vô Hương cùng lầu Tiêu Tương từ đêm bùng nổ, trở thành kiện mà già trẻ toàn thành bàn tán xôn xao”

      Lãnh Tiêu Tương khó hiểu hỏi lại, “Bùng nổ ư?”

      Diệp Vũ muốn giải thích chỉ , “Dì có thể tin cháu, nhưng dì mất cơ hội phát tài đó”

      Bà nâng chén trà lên, nhấp môi, lâm vào trầm tư. Mãi lúc sau, bà cười sảng khoái bảo, “Được, ta tin ngươi lần”

      “Sau khi thành công, cháu muốn nửa số tiền mà lầu Tiêu Tương kiếm được”

      “Hả?” Lãnh Tiêu Tương càng kinh ngạc hơn, Diệp đại tiểu thư năm ấy mười tám, giọng điệu quá lớn rồi, dã tâm cũng .

      “Cháu chỉ có điều kiện này, nếu dì Lãnh đồng ý, cháu đây đành tìm lầu Thiên Hương…”

      “Được! Ta đồng ý với ngươi”

      Đôi mắt đen đẹp trong trẻo thoáng loé lên tia tự tin, “Lăng Vô Hương mới có hai mươi lăm tuổi, tinh thông ca múa, đàn hát, cháu cố sức huấn luyện cho nàng ấy. Mặt khác, cháu còn cần hơn mười vũ nam, mười vũ nữ, nhạc công tinh thông các loại nhạc khí”

      Tuy Lãnh Tiêu Tương biết nàng cầu vấn đề này có lợi chỗ nào, lại vẫn nhớ kỹ, “Còn muốn cái gì, ta đáp ứng hết”

      Diệp Vũ bảo, “Vẫn còn cần khá nhiều thứ nữa, đợi khi nào cháu liệt kê danh sách ra, với dì. Đúng rồi, đại đường cần phải chỉnh sửa, cháu muốn tạo ra vũ đài…Chính là dựng đài cao để khiêu vũ, cụ thể chỉnh sửa thế nào, ngày mai cháu với dì”

      Càng nghe nàng ngừng, Lãnh Tiêu Tương lại càng nhớ nổi, cũng cảm thấy hơi có chút kỳ quái, vì sao vị Diệp đại tiểu thư này số từ, số câu lại khó hiểu như vậy chứ?


      Chương 7: Nam nhân u buồn

      Trong đầu Diệp Vũ hình thành kế hoạch hoàn hảo, chỉ cần đợi để thực thi mà thôi.

      Sáng ngày hôm sau, Lăng Vô Hương theo lời ma ma, tìm đến nàng.

      Diệp Vũ thẳng vào vấn đề hỏi, “ có muốn kiếm tiền ? Muốn nổi tiếng ? Có muốn tự lập tự cường ? Có muốn nửa đời sau giàu có ? Hay là có muốn tìm được vị hôn phu tốt ?”

      Lăng Vô Hương bị những câu hỏi liên tiếp này làm cho cứng họng trả lời được,ai mà muốn chứ? Chỉ là, nghĩ lại có thể đạt được sao?“Nếu muốn thu được công danh lợi lộc, có thể dự đoán được, hãy nghe lời ta, ta biến giấc mộng của trở thành ” Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Vũ lên thần thái kiên định, “Đương nhiên, ta cũng ép buộc

      có thể chứ?” Nàng ta hưng phấn tới mức thể tin nổi.

      “Ta lừa đâu, nhưng phải nghe lời của ta mới được”

      “Được, ta nghe lời , bảo ta làm gì, ta làm cái đó”

      Đàn ông thế gian này đều có mới nới cũ, hai ba năm nay, khách của Lăng Vô Hương đều ít hẳn nửa, cảm thấy bản thân mình so với mười bảy mười tám tuổi kém hẳn, giờ hề có ai đến, hoa tàn bướm ít, chẳng có chút hy vọng nào, tự ti trở nên mẫn cảm, tính tình cũng thay đổi hẳn, người tiếp khách thể tài giỏi được, lại chọc vào lông tóc khách, làm khách đến càng ngày càng ít.

      Diệp Vũ bảo nàng ta hát hai câu, nàng ta liền hát, bảo nàng ta nhảy điệu múa, nàng ta liền nhảy, cố sức thể tài nghệ chính mình ra.

      Trong lòng hy vọng, Diệp Vũ bảo nàng về trước, đến lúc đó lại gọi nàng luyện múa.

      Nàng vừa người tiến vào, Diệp Vũ ngơ ngác nhìn đến ngây ngốc.

      Nam tử này rất đẹp trai, đó là vẻ đẹp trai u buồn, ánh mắt u buồn, cả người tạo cho người ta có cảm giác rất u buồn.

      mặc bộ quần áo màu xám trắng, thân hình gầy, làm cho chiếc áo choàng có vẻ rộng thùng thình, lại càng tôn lên khí chất u buồn của . Sắc mặt trắng nõn, mắt đen sâu thẳm, thánh khiết tú dật, chậm rãi tới, tựa như giọt nước bay lên vậy.

      là Diệp nương rồi, ta là nhạc công, tên Lâm Trí Viễn” ôn hoà.

      “A vâng, xin chào” Nàng kịp hoàn hồn trở lại, ngượng ngùng chào.

      “Tiêu Tương tỷ bảo định tìm nhạc công tinh thông các loại nhạc khí, bảo ta toàn lực giúp ” Giọng Lâm Trí Viễn như gió thoảng mây bay vậy.

      “Ta gẩy bài cho , nhớ giúp ta ghi lại khúc nhạc, có thể được chứ?”

      “Được” ngồi xuống, chuẩn bị tốt giấy bút.

      Diệp Vũ ngồi xuống trước đàn tranh, mười ngón vuốt lạnh xuống huyền cầm, dám xuống tay.

      Tuy Diệp đại tiểu thư tinh thông đàn cổ, đàn tranh, đàn tỳ bà… nhưng mà nàng vẫn có điểm chột dạ.

      Nàng nhìn về phía Lâm Trí Viễn, nhưng thấy hơi cười cười, giống như cổ vũ nàng, vì thế nàng hít hơi sâu, dựa theo khúc nhạc trong trí nhớ, mười ngón tay bắt đầu múa, giai điệu trong trẻo mềm mại theo mười đầu ngón tay vang lên.

      Tiếng nhạc róc rách trong trẻo, tựa như dòng suối đập vào tảng đá, lại tựa như tiếng ngọc va vào nhau lanh canh rất dễ nghe.

      Ngón tay ngọc tung bay, nàng càng đàn càng thuận, chìm đắm trong khúc nhạc, quên hết mọi thứ.

      Tiếng vỗ tay làm nàng bừng tỉnh, nàng mới biết được, khúc “Thanh Hoa từ” đàn xong.

      “Ta chưa bao giờ nghe được khúc nào duyên dáng êm tai đến vậy, tài nghệ của Diệp nương trác tuyệt, lời đồn đại hề giả” Lâm Trí Viễn khen, bội phục người trước mặt.

      “Lâm công tử chê cười rồi” Nàng khiêm tốn đáp.

      Bài “Thanh hoa từ” rập khuân, biến thành của chính nàng, đây có phải là thực là vô sỉ quá hay ?

      Nhưng mà nàng vô tâm rập khuôn, mà chỉ mượn chút thôi.
      PhongVyTôm Thỏ thích bài này.

    3. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 8: Sảng khoái hợp tác.

      cười bảo, “Vừa rồi chỉ lo thưởng thức khúc nhạc, lại quên ghi lại khúc phổ, xin làm phiền Diệp nương đàn lại lần nữa”

      Diệp Vũ đàn lần hai, ghi lại khúc phổ đầy đủ, hỏi lại, “Khúc này được gọi là gì?”

      “Bài "Thanh Hoa từ”

      “Tên khúc là đặc biệt”

      “Dùng đàn tranh để đàn, tương đối đơn bạc, ta muốn lấy các nhạc khí khác cùng đệm vào, ví dụ như đàn tỳ bà, đàn nguyệt, đàn cổ gì gì đó, làm cho tiết tấu của khúc nhạc đó tăng mạnh thêm chút, làm cho cả khúc nhạc thêm phong phú hơn, huynh có thể giúp ta hoàn thiện khúc này được ?” Nàng ngượng ngùng , “Về mặt này ta am hiểu cho lắm”

      tin ta sao?” Lâm Trí Viễn cười khẽ như nước, khí chất u buồn khuôn mặt bỗng trở nên đỡ hơn.

      “Đương nhiên rồi, dì Lãnh huynh là nhạc công giỏi nhất ở thành Kim Lăng này mà”

      lắc đầu bật cười, “Tiêu Tương tỷ ấy thích nhất là được người ta tung lên tận trời, nhớ kỹ chút nhé, lời của nàng ấy, mười câu chỉ có thể tin ba câu thôi”

      Diệp Vũ mím môi cười, ngồi xuống, ở tờ giấy trắng viết xuống lời của bài “Thanh Hoa từ”

      Viết mỗi câu, liền thầm đọc ra, càng đọc lại càng thấy sợ: đây là thơ gì, từ gì thế nhỉ? Rất kỳ lạ!

      Tài nghệ của Diệp đại tiểu thư chẳng giống người thường chút nào, khiến người ta ngờ nổi.

      Nàng dừng nét bút cuối cùng, cầm lấy tờ giấy trắng, đọc diễn cảm từ đầu tới cuối lần, sau đó hỏi, “Lời khúc này có phong cách rất riêng, trong nhạc có thơ tình, lại có ý hoạ, kết hợp tinh tế sâu xa, rất dễ đọc thuộc lòng, tài nghệ của Diệp nương, Lâm mỗ xin bái phục”

      Nàng cười gì, khó nén thứ tình cảm hưng phấn, “Hay là ta đàn còn hát nhé”

      Nàng kháng nghị gì, lúc tấu đàn tranh vang lên, cũng bắt đầu cất tiếng hát.

      Diệp Vũ của thế kỷ thứ hai mươi mốt vốn rất thích ca hát, là biên đạo múa, thuộc rất nhiều phong cách nhạc cũng như các bài hát thịnh hành, trong đầu chứa rất nhiều ca khúc; Diệp đại tiểu thư ở cổ đại tinh thông các loại nhạc khí, kết hợp chặt chẽ, có thể là hoàn mỹ vô cùng.

      Tiếng của Diệp đại tiểu thư rất thánh thót tinh tế, mềm mại hiền hoà, nhưng ra lúc hát bài này lại rất hợp, lúc cất tiếng hát lại có phong vị khác.

      khúc hát xong, Lâm Trí Viễn vỗ tay cười bảo, “Dễ nghe quá! Dễ nghe quá! Cứ như là nghe thấy trời vậy, giống như được nghe khúc nhạc tiên đó”

      “Lâm công tử quá khen” Diệp Vũ cười , “Vậy xin làm phiền huynh giúp ta hoàn thiện khúc này”

      “Ta nhất định phụ lòng mong mỏi của ” Khuôn mặt u buồn của lên tia cười mỉm, khiến cho con người ta cảm thấy mây che đầy trời bỗng mặt trời lại ló ra.

      “Hợp tác vui vẻ”

      ngạc nhiên, hợp tác vui vẻ sao?

      Có người vào phòng, họ hẹn mà cùng xoay người, lại thấy Lãnh Tiêu Tương cười mủm mỉm tới, “Ta tìm được hơn mười mấy người biết khiêu vũ đến, ở dưới lầu, giờ nhìn cái xem”

      Diệp Vũ gật đầu mỉm cười với , sau đó cùng nhau xuống lầu.

      ****

      Lâm Trí Viễn trở về phòng phối khúc, Diệp Vũ gặp mười mấy nam nữ, nghe Lãnh Tiêu Tương giới thiệu.

      Mười người đàn ông này là đến từ phường Xuân Ý Vũ, còn sáu là vũ kỹ của lầu Tiêu Tương, bà trước mắt chỉ có thể tìm được mười sáu người, nhóm nam này vẫn phải dùng tiền mời từ phường vũ đến.

      Diệp Vũ bảo họ múa thử, nhìn bản lãnh của chính họ.

      Độ mềm mại đều đúng, cũng có thể đáp ứng được cầu của nàng hay .

      “Mấy người này có dùng được ?” Lãnh Tiêu Tương làm dựa theo lời nàng , lại khó tránh khỏi băn khoăn trong lòng.

      “Tạm thời có thể dùng mười sáu người này vậy” Diệp Vũ nhìn ra được những người này hoài nghi bản lĩnh của nàng, “Chiều dạy họ khiêu vũ, đúng rồi, phòng múa chuẩn bị ổn chưa?”


      Chương 9: Đây chỉ là dạo đầu

      “Cũng khá ổn rồi, ta sai người hầu chân tay nhanh nhẹn chút. Dùng lầu hai mở rộng, bày ra, đặt thêm thảm nữa là có thể dùng được rồi”

      “Được, dì Lãnh tìm cho ba vị nương biết hát, ba ngày sau bắt đầu huấn luyện các ấy”

      “Được được được” Lãnh Tiêu Tương cười toét, “Ngươi dặn gì, ta làm hết, ngươi đừng lo lắng gì nhé”

      Ăn xong cơm trưa, Diệp Vũ dựa vào đầu giường ngẩn người.

      Linh hồn lưu lạc tới đây, vậy ở thế kỷ hai mốt kia sao? chết rồi ư? Có phải Hạ Phong biết nàng chết rồi ? có thể thương tâm khổ sở hay đây? Chắc là rất đau đớn , chắc tìm được người thương, chắc đính hôn với người mình rồi, trong mắt chỉ có đó, chắc sống chẳng khó khăn gì đâu.

      Lúc hồn tỉnh lại, người đàn ông cùng nàng lên đỉnh vu sơn kia là ai đây?

      Nàng có hỏi qua mẫu thân, công chúa An Dương vu cho nàng tư thông cùng người hầu, mẫu thân đó là đồ tể lão Vương.

      Vị nam tử thần bí có thân thể rắn chắc cường tráng, sao có thể là lão Vương gầy trơ xương kia chứ?

      Tuy mất lần đầu tiên, thậm chí còn biết người đàn ông kia là ai, nhưng nàng cũng chẳng để tâm cho lắm.

      Quan trọng trước mắt là kiếm nhiều tiền rồi rời nơi xấu xa này.

      Có người đẩy cửa tiến vào, Diệp Vũ mở mắt ra, thấy mẫu thân vào, ngồi thẳng người lại.

      “Mẫu thân, có chuyện gì vậy?”

      “Ta nghe Tiêu Tương về chuyện của con” Thiến Hề ngồi xuống mép giường, mặt thoa chút phấn có chút tái nhợt, “Kiếm nhiều tiền dĩ nhiên là chuyện rất tốt, nhưng mà nếu lúc đó mà thành bại, vậy phải là…”

      “Mẫu thân người yên tâm , chuyện làm được, con cũng khoa trương lên đâu” Diệp Vũ trấn an, “Lầu Tiêu Tương chỉ là nơi ở tạm thôi, chúng ta ở đây lâu đâu”

      Nhìn con mỉm cười tự tin, ánh mắt kiên định, Thiến Hề cảm thấy con mình thay đổi.

      Con của chính mình có tính tình thế nào, bà phải nhất hay sao? Nhát gan, yếu đuối, nhẫn nhục, chịu đựng, rất ít biện giải, cho dù là cãi lại câu cũng hết, chỉ biết rưng rưng hai mắt, ấm ức, mảnh mai, đáng thương….Chính vì yếu đuối như thế, mới bị bắt nạt những mười mấy năm nay.

      rời phủ tướng quân nhiều ngày rồi, tính tình con lại thay đổi lớn, trở nên kiên cường, mạnh mẽ, nhanh mồm, nhanh miệng, thần thái bay lên, làm việc rất có chừng mực. Bà suy nghĩ kỹ lại, tại sao tính con lại thay đổi lớn như thế chứ?

      Diệp Vũ cười , “Mẫu thân, con có việc phải làm, sau nhé”

      Thiến Hề nhìn chân nàng bước nhanh, càng hiểu gì.

      Lăng Vô Hương cùng mười mấy nam nữ lầu hai đợi, Diệp Vũ liếc mắt nhìn lượt, mắt thấy toàn bộ những ánh mắt khinh thường, vì thế quyết định màn dạo đầu, khích lệ họ.

      “Xin chào mọi người, ta họ Diệp, tên Vũ Sắc, mọi người có thể gọi ta là Diệp nương” Nàng cất cao giọng , “Ta biết mọi người đều có bản lĩnh múa rất vững chắc, chỉ có số người nghi ngờ ta có bản lãnh gì mà dạy dỗ mọi người.Ta có thể cho mọi người biết, ta dạy cho nhóm mọi người cùng những người cũ điệu vũ mà giống như cũ, thậm chí còn vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, toàn bộ thành Kim Lăng, thậm chí toàn bộ nước Sở, chỉ có duy nhất mình ta có bản lãnh này, có ai khác… Đương nhiên, nhận dạy múa của ta, có lẽ còn cần cả quá trình; quá trình luyện vũ cũng rất vất vả, các người phải chịu khó khổ luyện, cần tăng cường luyện tập, thậm chí ngủ nghỉ cũng cần phải nhảy múa cho được”

      “Đây là cầu mà ta đối với nhóm các người, còn các người được hồi báo cái gì đây?” Nàng tiếp tục , biểu của những người này cho nàng biết, đối với lời của nàng, họ cần cả quá trình để tiêu hoá, “Chỉ cần các người dựa theo cầu của ta mà làm, đạt được cầu của ta, là các người được báo đáp lại rồi, chỉ có thể sống tốt hơn những ngày trước, mà còn có thể trở nên nổi tiếng, có tiền đồ tốt đẹp”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 10: Nữ tử thần bí nhất

      Trong phòng rộng lớn bỗng lặng ngắt như tờ, họ nghe hiểu được lời của nàng, mấy người khinh thường cố gượng gạo chống đỡ.

      Diệp Vũ lại lần nữa tăng thêm thuốc mạnh, “Ta như thế, tin ta ở lại; nghi ngờ ta giờ có thể

      Họ nhìn lẫn nhau, nhưng ai .

      Đợi lát nàng trịnh trọng, “Nếu các vị lựa chọn ở lại. sau này phải nghe theo sắp xếp và mệnh lệnh của ta, được kháng nghị, càng được kêu mệt, kêu vất vả. nhớ kỹ cả chưa?”

      Mười bảy người cùng đồng thanh đáp: Nhớ kỹ.

      Tiếp đó nàng thể động tác múa cơ bản, làm cho họ học, hiểu , xem năng lực lĩnh ngộ của họ ứng biến thế nào.

      Sau đó nàng chọn năm nam trong mười nam, cùng nhảy bài “Thanh Hoa từ” với Lăng Vô Hương, những người còn lại nhảy điệu múa khác.

      Thú vị ở chỗ là, sau khi họ nhìn động tác nàng múa xong phải mở trừng mắt giật mình mà là thể tin nổi, bộ dáng nghi hoặc hoặc quái dị nhìn nàng.

      Như thế, họ tin những lời nàng trước: ta dạy cho nhóm các người điệu vũ khác với điệu cũ, thậm chí còn quá sức tưởng tượng của các người, toàn bộ thành Kim Lăng này, thậm chí toàn bộ nước Sở, chỉ có mình ta có bản lãnh này, còn ai khác.

      ***

      Chỉ trong vòng nửa tháng, nếu muốn nổi tiếng lần phải lấy tay ra, bởi vậy, Diệp Vũ cầu họ đặc biệt nghiêm khắc, muốn họ trong vòng mười ngày học được điệu nhảy này.

      Lăng Vô Hương cùng năm nam tử ngày nào cũng luyện vũ khắc khổ, ngoài chuyện ăn, ngủ, nghỉ ra đều luyện tập cả.

      Hai ngày sau họ học xong những động tác cơ bản, bắt đầu thử nhảy.

      Ngày thứ ba Diệp Vũ dạy Lăng Vô Hương hát bài “Thanh Hoa từ”, muốn nàng trong thời gian ngắn phải hát thuộc bài này, đến lúc đó mới vừa đàn vừa hát.

      Ngày thứ sáu, Diệp Vũ và Lâm Trí Viễn cùng hợp tác, ghi lại khúc phổ và lời ca.

      Nàng quyết định đem bài “Tiêu Tương Vũ” của Hồ Ngạn Bân ra, tạo thành khúc chủ đề của lầu Tiêu Tương, bởi lời và ca khúc đều rất phù hợp, giống như sáng tác ra vì lầu Tiêu Tương vậy.

      Tiếp đó, nàng biên đạo điệu múa từ bài “Tiêu Tương Vũ”, chọn bốn vũ kỹ và năm nam, vẫn để Lăng Vô Hương múa dẫn đầu.

      Ngày thứ bảy, mọi đạo cụ chuẩn bị xong, chỉ còn mỗi trang phục múa, dùng tơ lụa khẩn trương may.

      Ngày thứ tám, nàng dùng tài nghệ vẽ của Diệp đại tiểu thư vẽ nhàng như mây khói, qua vài nét bút lên trước mặt mọi người xinh đẹp trẻ trung quyến rũ tuyệt trần, tóc đen mượt bay bay theo gió, trông thần bí mà lạnh nhạt. Tiếp đó, nàng lại viết vài câu tuyên truyền khá lớn: Màn ca múa cực rung động! thần bí nhất! Hưởng yến tuyệt vời nhất! Thể nghiệm phấn khích nhất!

      Sau đó nàng bảo người ta đem bức tranh dán lên khối vải đỏ lớn, đó lại viết câu: ngày hai mươi sáu tháng ba, lầu Tiêu Tương xin hân hạnh được đón tiếp.

      Cuối cùng đem khối vải đỏ đóng lên bức tường ngoài lầu Tiêu Tương, lấy cái này làm tuyên truyền.

      Ngày thứ chín, Lãnh Tiêu Tương xem qua họ luyện tập lo lắng trong lòng cũng bình ổn lại, hy vọng ngày nào đó mau mau đến, bởi vì chuyện dựng vũ đài mà lầu Tiêu Tương đóng cửa mất vài ngày rồi.


      Chương 11: Choáng váng

      Thiến Hề sau khi xem qua chuyện luyện tập, khiếp sợ cực đỉnh.

      Những màn ca múa này đều là do con dạy cả sao? Tính tình, tài nghệ con , người làm mẹ là biết nhất, sao Vũ nhi lại có vũ đạo, ca khúc cổ quái, kỳ lạ vậy chứ? kỳ lạ quá.

      Ngày thứ mười , vũ đài dựng xong, Diệp Vũ bảo họ luyện tập vũ đài lần, thử xem vũ đài có ổn .

      Lãnh Tiêu Tương nhìn họ luyện vũ đài, cuối cùng biết, Diệp đại tiểu thư phải khoác mà có bản lĩnh .

      Hai điệu nhảy này, hai ca khúc này, hương vị của nó cho thấy cũng chưa bao giờ được nghe đến, nhìn cả toàn bộ nước Sở cũng tin chắc rằng thấy bao giờ.

      Vất vả nhiều ngày, cuối cùng cũng có chút thành quả, Diệp Vũ thở dài nhõm cả người.

      May mà những chuyên gia múa nam nữ này đều phối hợp rất nhịp nhàng, dù có vất vả mệt nhọc, song họ cũng kiên trì luyện vũ, câu oán hận.

      Trước mắt họ nhìn tiêu chuẩn đặt ra, so với kỳ vọng của nàng vẫn còn chút khoảng cách, nhưng hoàn toàn có thể vẩy nước lên mặt bàn rồi.

      Mà họ đối với những động tác múa của nàng, ngạc nhiên ngay từ đầu, hiểu, sau đó luyện tập mãi cũng thành quen, dần dần làm cho họ biến thành ngạc nhiên. Nhưng nàng dạy động tác múa điệu “Tiêu Tương Vũ” kia, mười người lại vẫn bị chấn kinh trận.

      Vì để cho màn biểu diễn chỉ lần mà trở nên nổi tiếng, cần phải chuẩn bị rất nhiều này nọ, có thể là ngàn đầu, vạn chữ, cũng may là mấy năm nay nàng chạy ngược xuôi theo Hạ Phong, việc trong việc ngoài, học được rất nhiều, kế hoạch biểu diễn lần này, nàng cũng vì bản thân, cũng được tính là có tài lẻ riêng.

      Nhìn thấy họ nhảy trông cũng rất giống, nàng cũng biết mệt, mà ngược lại cảm thấy nhiệt tình tăng thêm mười phần.

      Lãnh Tiêu Tương tới, “Vũ Nhi, vừa rồi trang phục tơ lụa người ta mang đến rồi, trang phục múa cũng làm xong rồi, cháu nhìn cái xem nào, giả sử được, ngày mai có thể hoàn thành rồi”

      Đối với việc biểu diễn ca múa mà , trang phục múa cũng quan trọng kém, thể xảy ra bất cứ sai sót gì.

      giờ con phải ” Diệp Vũ muốn nhanh nhìn chiến bào này.

      “Ăn tối xong , cứ ăn xong rồi hẵng cũng được”

      cần, con về nhanh lắm”

      “Ta cử thêm người cùng con nhé”

      cần, con tự khác thôi”

      Diệp Vũ quen cho nha đầu theo, nhất là cái loại nha đầu ngốc nghếch kiểu này.

      Cửa hàng may mặc ở ngay tại phố bên, đến rất nhanh. Ông chủ rất nhiệt tình đón nàng vào, bảo tiểu nhị lấy trang phục múa cho nàng kiểm tra.

      Mấy ngày trước nàng vẽ ra ba kiểu trang phục múa, còn chọn loại vải tơ lụa, để ông chủ cắt may theo kiểu dáng y thế.

      Nàng xem kỹ từng cái, trang phục múa của Lăng Vô Hương dẫn đầu chưa được. “Ông chủ Chương à, cái này được”

      “Làm sao mà được chứ?” Ông chủ Chương hỏi lại, “Đây là dựa theo kiểu dáng vẽ của mà thiết kế đó chứ”

      “Chân váy rộng thùng thình quá, lại quá dài” Nàng giận bảo, “Chân váy này vừa nhìn thấy rộng rồi, mặc sao được? Ông phải là biết Lăng Vô Hương rất hay sao? Cứ dựa theo người thế để làm”

      “Diệp nương, giả sử dựa theo dáng người mà làm, vậy chiếc váy này phải dán sát vào người hay sao?”

      “Ông đừng tự cho là mình thông mình, ta muốn chính là dán sát vào người, chiều dài cũng được dài quá, hiểu chưa?” Diệp Vũ mạnh, “Đây phải là điều ta muốn, ông phải làm lại”

      “Cái này…Được được được, ta làm bé lại” Ông chủ Chương bất đắc dĩ lắc đầu, hạ giọng thầm, “Đến lúc đó mà mặc nổi cũng đừng có trách ta đó”

      Nàng cũng lười giải thích, “Hai chiếc này được rồi, mai đưa tới lầu Tiêu Tương, còn váy này khi nào làm xong đây”

      Ông ta đáp, “Từ buổi sáng nay trở xong”

      Ngày kia cũng chính là ngày biểu diễn, hy vọng cũng cần sửa sang lại gì nữa. Nàng dặn dò hai câu rồi cáo từ.

      Các Quần Phương ở đằng trước, bằng nhìn cái để khảo sát tình hình.

      Nàng vào cửa hàng quần áo, mua thêm bộ nam, thay xong quần áo tiến thẳng tới các Quần Phương.

      Vừa vào đại đường, có hai giọng ngọt ngào, môi hồng răng trắng ngồi xuống trước cái bàn, giở trò người nàng, mồm miệng lải nhải khen ngợi liên hồi.

      Còn lấy chén rót rượu, đưa cho nàng uống. thể chối được thịnh tình, nàng uống ngụm, tán gẫu với các nàng, hỏi bóng gió về tình hình ở đây.

      hiểu sao lại thế, nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, hôn mê, trước mắt càng ngày càng thấy mơ hồ…

      Hai nương này đỡ lấy nàng , hướng vào bên trong, nàng định đẩy các nàng ấy ra, nhưng mà chân tay nàng cứ mềm nhũn, càng ngày càng chẳng có sức lực, càng ngày càng thấy choáng váng…
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 12: Hôn lên ngực…

      biết mê man bao lâu, lúc tỉnh lại, Diệp Vũ phát ra bản thân nằm chiếc giường.

      Đây là gian phòng tối om, bàn có ngọn đèn mở ảo tản ra bóng người.

      Các Quần Phương trói nàng lại ư?

      Nàng đứng dậy ngay, nhằm vào cửa phòng đẩy, có người đẩy cửa tiến vào, nàng ngồi cứng ngắc giường, tim đập bình bịch loạn lên.

      Người tới là người đàn ông cao ngất khổng lồ, mặc áo choàng màu tối, mặt che tấm vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thâm.

      dám lấy mặt ra, tất trong lòng có quỷ rồi.

      Nàng cố ép e ngại trong lòng, hỏi, “Huynh đài làm ta hôn mê choáng váng, có gì xin chỉ giáo cho?”

      Người đàn ông che mặt ngồi xuống trước bàn, ánh đèn chiếu lên miếng vải đen mặt toát ra vài phần đáng sợ.

      “Ngươi là con cả của Diệp đại tướng quân sao?” Tiếng của bị miếng vải đen ngăn trở, có vẻ nặng nề, rầu rĩ.

      “Đúng thế nào, mà đúng thế nào”

      có gì cả” Giọng lạnh như băng.

      thả ta ra chứ?” Diệp Vũ thầm suy nghĩ, đến tột cùng là loại người như thế nào?

      ngoắc tay ý bảo nàng qua, nàng tới, áp chế bối rối và e ngại lại. Vừa mới đến trước bàn, ra chiêu thần tốc, giữ chặt cổ nàng, nàng sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, lưng đổ mồ hôi, cố gắng trấn định, “ định giết tôi sao?”

      đáp lãnh khốc, “Đúng”

      Nàng chắc như đinh đóng cột, “ giết tôi đâu”

      Đôi mắt đen bóng của người đàn ông che mặt co rút kịch liệt lại, “Diệp đại tiểu thư can đảm thận trọng, có khí phách, có đảm lược”

      “Quá khen” Nàng thản nhiên , thầm thở dài nhõm, “Ta bao giờ còn là Diệp đại tiểu thư nữa”

      “Ngươi cùng mẹ ngươi bị công chúa An Dương đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc thanh lâu, chính xác còn là Diệp đại tiểu thư nữa” có hứng trí , “Ta nghe Diệp đại tiểu thư sắc đẹp tuyệt trần, song lại nhát gan yếu đuối, hoá ra lời đồn thực chút nào”

      “Ta rồi, ta rốt cục là Diệp đại tiểu thư bị mê hoặc. Gặp lại cố nhân, tính tình cùng tâm tình cũng có thay đổi chút” Bị gã đàn ông biết tên bóp chặt cổ họng, tánh mạng an nguy, nàng vừa ứng phó với vừa nghĩ cách tự cứu.

      “Phải thế ?”

      Tiếng vừa dứt tay kia của nhanh chóng vung lại, vạt áo bên hông nàng bung ra, rơi mặt đất, áo choàng nam tử cứ thế mở rộng ra, buông tay bóp cổ nàng ra, cởi hết áo choàng của nàng, áo trong áo ngoài đều bị cởi ra hết, người nàng chỉ còn lại mỗi quần áo lót.

      Các động tác liên tiếp, trôi chảy lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy vậy, thần tốc tới mức nàng cũng chẳng kịp có phản ứng gì cả.

      Vừa cảm giác được cơn lạnh xâm nhập, nàng bị tóm chặt vào lòng.

      Người đàn ông che mặt ôm nhanh nàng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm.

      “Mặt đổi sắc, quả nhiên là có đảm lược” phải tán dương nàng mà hình như là trêu chọc nàng vậy.

      Diệp Vũ phải e ngại, chỉ là hiểu được giấu kín tâm tư thôi.

      Cởi hết áo của nàng, đến tột cùng là muốn gì?

      Nhìn qua tấm vải đen, tiếng người đàn ông này thể nghe được, nàng cũng thể phán đoán ra được trước kia có tiếp xúc với lần nào . khôi ngô cao to, chân tay nhanh nhẹn, là loại người nào chứ?

      “Chắc phải là kẻ cướp hoa đó chứ?” Nàng cười gượng hỏi.

      “Ngươi đúng, ta chính là kẻ hái hoa tặc đó” thổi hơi bên tai nàng, cố ý làm cho nàng sốt ruột vậy, “Ta rất ngạc nhiên vì sao bản tính người lại có thể thay đổi lớn đến vậy”

      Nàng vẫn nhúc nhích, thầm cân nhắc, chả lẽ cảm thấy hứng thú với Diệp đại tiểu thư sao?

      Người đàn ông che mặt đưa tay ra nắm lấy bộ ngực của nàng, úp lên khối no đủ của nàng, từ từ xoa nắn nhàng…
      Thanhtran, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :