1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]
      Chapter 39
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      “Đoàng!!!”
      Ngay trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên, cái bóng trắng từ cửa sổ bỗng nhảy vọt vào, đánh ngã Du Tử Vĩ.
      Đạn nổ, ghim rất sâu vào bức tường phía sau Diệp Tây Hi.
      cố gắng mở mắt ra nhìn, liền phát ra người vừa cứu mình là con sói cả người trắng như tuyết.
      Du Giang Nam sao?
      Đúng là Du Giang Nam, giữ chặt chân của Du Tử Vĩ, trong mắt ngập tràn hận thù, lạnh lùng.
      Du Tử Vĩ bị đốn ngã, khẩu súng kia liền văng mặt đất, Diệp Tây Hi vội vàng đứng dậy chạy tới nhặt lấy, nhưng Thành Dư nhanh chân trước bước, giật lấy khẩu súng chĩa về phía Du Giang Nam chuẩn bị bóp cò bắn chết .
      Nhưng Du Giang Nam và Du Tử Vĩ còn vật lộn ở chỗ đó, Thành Dư do dự sợ ngỗ nhỡ bắn bị thương chủ nhân, gấp gáp lại nghe thấy Du Tử Vĩ ra lệnh: “Mau bắn Diệp Tây Hi mau!”
      Vừa dứt lời, Du Giang Nam vội vàng buông ra, nhằm hướng Thành Dư mà đánh tới.
      Nhưng tất cả quá muộn, tiếng súng lại lần nữa vang lên.
      Diệp Tây Hi cúi đầu, nhìn thấy ngực trái của mình máu từ từ chảy ra thấm đẫm cả áo.
      cảm thấy vô cùng kỳ quái, xung quang phải rất huyên náo ầm ĩ sao, nhưng chỉ còn nghe thấy thanh từng giọt máu rơi xuống sàn nhà mà thôi.
      Tách…tách…tách…
      Rất ràng, vang của nó rất lớn, xâm chiếm toàn bộ đầu óc , dần dần bị bao phủ bởi bóng đêm.
      Chút ý thức cuối cùng của dừng lại ở ánh mắt của Du Giang Nam—trong ánh mắt đó có đau đớn đến cùng cực, có thứ tình cảm mãnh liệt mà cách nào thừa nhận được.
      Tình cảm của Du Giang Nam.
      mơ hồ như nằm chiếc thuyền , chầm chậm cuộn trôi theo từng đợt sóng. thể mở mắt ra được, chỉ loáng thoáng nhìn thấy tia sáng loé lên. cứ như vậy đuổi theo ánh sáng đó, biết cái ánh sáng đó thực ra là cái gì, chỉ cứ đuổi theo thôi, gian xung quanh cứ như là bất tận có điểm dừng.
      Giống như trải qua cả thế kỷ dài, luồng ánh sáng trắng đó dần mở rộng ra.
      mở mắt.
      Thứ nhìn thấy đầu tiên chính là Du Giang Nam.
      rất ôn nhu nhìn .
      Diệp Tây Hi mở miệng hỏi nhanh: “Tôi còn sống ?”
      Du Giang Nam đưa tay vuốt tóc , nhàng : “ sai, vẫn còn sống.”
      Diệp Tây Hi vốn cho là mình bị thương rất nặng ai ngờ thử giật giật lại phát ra cơ thể mình chẳng có chỗ nào khó chịu cả, khỏi cười : “Xem ra, truyền thuyết đó có a, tôi đúng là bị đạn bạc bắn chết rồi.”
      “Sau khi gắp đạn ra, vết thương của liền tự động khép lại, tốc độ hồi phục nhanh đến kinh người.”
      Diệp Tây Hi bỗng nhiên nhớ đến cái gì, từ giường nhảy phắt xuống, vội la lên: “Chết rồi, Như Tĩnh còn ở chỗ đó với tên Thành Phong.”
      “Đừng lo lắng, ấy có chuyện gì đâu.” Du Giang Nam nắm lấy bả vai : “Tư Nhân đưa ấy rồi.”
      “Du Tư Nhân??” Diệp Tây Hi kinh ngạc hoài nghi: “ phải chết rồi ư?”
      giống với người bình thường, trái tim của người sói nằm ở bên phải, cho nên viên đạn kia cũng làm thương tổn gì nhiều đến lắm. Chỉ ngờ tới điều Thành Phong lại là nội gián, còn lợi dụng Từ Như Tĩnh để giở trò, thế là Tư Nhân liền tương kế tựu kế tuyên bố chết nhằm xoá tan phòng bị của Du Tử Vĩ. Tuy nhiên tên cáo già Du Tử Vĩ này cũng rất cẩn trọng trong mọi hành động nên bọn tôi vẫn thể tìm ra chỗ nhốt Từ Như Tĩnh.” Du Giang Nam tỉ mỉ nhẫn nại giải thích từng chi tiết: “Cho đến hôm đó, tôi đến dự đám cưới…vô tình nhìn thấy và Thành Dư từ miệng ống thông gió chui ra ngoài, vẻ rất vội vã, lòng nổi lên mối nghi hoặc, cứ thế theo dõi hai người, rốt cuộc cũng tìm ra được nơi này.”
      Mặc dù hết sức kìm chế nhưng khi Du Giang Nam nhắc tới hôn lễ, giọng vẫn có chút gì đó mất tự nhiên.
      Diệp Tây Hi lúc này bỗng nhiên ý thức được điều, lần này mình đào hôn, Hạ Phùng Tuyền nhất định bóp chết mình mất. Lại nghĩ tới hôn lễ hôm đó, bọn họ ba người mặt đối mặt, chỉ toàn hiểu lầm khó xử.
      khí trong phút chốc trở nên lúng túng hơn rất nhiều.
      Du Giang Nam bưng tới bát cháo, cầu phải uống cho hết. Diệp Tây Hi vội vàng đón lấy bát cháo, muốn để tự mình làm. Kết quả động tác quá vội vã mà làm bát cháo đổ hết lên giường.
      “Xem kia, vẫn vụng về y như trước đây.” Du Giang Nam vừa cầm khăn giấy lau lau chùi chùi vừa giọng trách mắng. Mà cũng thể coi là trách mắng được— giống như lời trách móc hờn giận giữa cặp tình nhân với nhau hơn.
      Diệp Tây Hi có chút tự nhiên, hồi lâu, hỏi: “Đây là nơi nào vậy?”
      “Biệt thự bên bờ biển.”
      “Phong cảnh đẹp a!” Diệp Tây Hi đứng từ sân thượng nhìn ra bên ngoài, hàng cây xanh bờ cát trắng, biển xanh xanh trời cũng thanh thanh, : “Tôi nghĩ, đến lúc tôi phải về rồi.”
      muốn về Hạ gia?” Du Giang Nam ánh mắt buông thong xuống, nhàn nhạt hỏi .
      Diệp Tây Hi gật đầu trả lời: “Bây giờ, nơi đó chính là nhà của tôi.”
      “Vì sao?”
      “Bởi vì ở đó có người thân của tôi.”
      Du Giang Nam ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày hỏi: “Vậy Hạ Phùng Tuyền là gì?”
      Diệp Tây Hi sửng sốt, định trả lời nhưng rồi lại thôi.
      Đúng vậy, Hạ Phùng Tuyền.
      bây giờ là gì của nhỉ?
      Người thân? Bằng hữu? Vị hôn phu?
      Hình như là phải mà cũng hình như là phải.
      Diệp Tây Hi mê man, cuối cùng chỉ đáp lại rất mơ hồ: “ chính là thôi.”
      Trong phòng lại trở lại vẻ yên tĩnh như ban đầu, phía ngoài xa xa vang đến tiếng sóng xô vào bãi đá, tiếng đàn hải âu kêu to, gió biển rì rào thổi.
      có muốn ở lại đây ?” Trong gian yên tĩnh này, Du Giang Nam đột nhiên hỏi.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 40
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]
      Diệp Tây Hi trầm mặc.
      Ở lại đây, được sao? Có thể ở lại ư?
      “Chỉ năm ngày thôi, năm ngày sau có thể mà, được ?” Du Giang Nam giọng hỏi.
      “Năm ngày?” Diệp Tây Hi thầm nhẩm tính, bỗng nhiên giật mình nhớ ra, năm ngày sau là đến sinh nhật của Du Giang Nam rồi.
      “Tôi có ý gì đâu.” Du Giang Nam : “Chỉ là năm nay, đặc biệt sợ tĩnh mịch, mong có ai đó có thể ở bên cạnh tôi đón sinh nhật năm nay mà thôi.”
      Khoé miệng mở nụ cười chua chát gắng gượng mà đơn, Diệp Tây Hi trong lòng cũng thấy nhói đau.
      Chỉ năm ngày thôi ư?
      Chỉ năm ngày thôi.
      đáp ứng.
      Nhưng buổi chiều ngày hôm sau lúc thiu thiu ngủ, Diệp Tây Hi nằm giường, nghe tiếng sóng biển rì rào vỗ bên ngoài kia, trong lòng tựa như có sóng vỗ, bứt rứt yên.
      Làm như thế này, liệu có đúng ?
      chưa từng phải suy nghĩ nhiều đến như vậy, suy nghĩ đến điên đầu mà vẫn phân vân tìm ra được đáp án.
      Cho nên chỉ có thể ôm đống rắc rối đó trong đầu mà thôi.
      Sáng sớm ngày thứ hai, trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy mặt mình có cái gì đó ngưa ngứa. lầm bà lầm bầm mở mắt ra, liền phát ra thủ phạm là chú Husky liếm mặt mình.
      Diệp Tây Hi la to tiếng.
      Chú Husky kia mới được hai tháng tuổi, chưa quen thuộc với , lại nghe hét lên như vậy, nhất thời ngơ ngẩn, ba giây sau ba chân bốn cẳng cong đít chạy ra khỏi phòng.
      Diệp Tây Hi vội vã đuổi theo nó xuống lầu, lúc này mới nhìn , trong phòng bếp Du Giang Nam chuẩn bị điểm tâm.
      mặc chiếc áo trắng hơi rộng thùng thình, quần vải thô màu sáng— giống như bộ mà lần đầu tiên Diệp Tây Hi nhìn thấy .
      Toát ra khí chất thanh thản cao quý.
      Con cún Husky chạy tới bên chân Du Giang Nam, ngừng vẫy vẫy cái đuôi của nó.
      Du Giang Nam ngồi xổm xuống, thái lạp xườn thành những miếng con con, cho nó ăn.
      “Ủa, nó thuộc giống gì vậy?” Diệp Tây Hi hỏi.
      “Husky.” Du Giang Nam trả lời.
      “Từ đâu mà đến.” Tiếp tục hỏi.
      “Mua cho đó.” Tiếp tục trả lời.
      Diệp Tây Hi chỉ vào mặt mình ngạc nhiên hỏi: “Mua cho tôi?”
      “Sáng nay lúc siêu thị tôi có ngang qua tiệm thú kiểng, sợ ở đây nhàm chán quá, liền quyết định mua nó về.” Du Giang Nam ôm lấy chú cún con, đưa cho : “ đặt tên cho nó .”
      Diệp Tây Hi nhìn tiểu Husky, trầm tư suy nghĩ lúc, rốt cuộc cũng nghĩ ra cái tên rất hay: “Khổ đại cừu thâm.”
      Lời này vừa ra, Du Giang Nam cùng Husky khoé miệng đồng thời giật giật.
      “Cái kia.” Du Giang Nam hắng giọng: “Tại sao muốn gọi như vậy… cái tên đặc biệt!”
      “Bởi vì cho tới thời điểm nào tổng nhìn lần nữa, Husky lúc nào cũng bày ra vẻ mặt khổ đại cừu thâm mà.” Diệp Tây Hi thử dò xét hỏi: “Sao vậy, thích cái tên này à?”
      Tiểu Husky vội vã ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh chan chứa hy vọng nhìn Du Giang Nam, hy vọng Du Giang Nam có thể thay nó chủ trì công đạo. Đáng tiếc, nó đánh giá sai vị trí của “kinh dị” này trong suy nghĩ của chủ nhân.
      đâu, miễn thích là được rồi.” Du Giang Nam chỉ câu thôi bán đứng nó ngay lập tức.
      Diệp Tây Hi vô cùng cao hứng ôm lấy Husky, ngắm kỹ, ngạc nhiên : “Làm sao mà mày lại ủ rũ, buồn bã thế cơ chứ?”
      Khổ đại cừu thâm cho rằng mình bị gọi với cái tên “khổ đại cừu thâm” là quá uỷ khuất rồi, ai ngờ kế tiếp, còn có rất nhiều loại hình hành hạ chờ nó.
      Bởi vì ở bờ biển, dạo gần đây tiết trời rất tốt, Diệp Tây Hi liền bắt nó tản bộ cùng, thuận tiện chơi trò ném đĩa, bắt nó phải nhặt về.
      Lúc bắt đầu, Khổ đại cừu thâm đối với trò chơi này còn có chút hứng thú nhưng lặp lặp lại vô số lần, hứng thú dần tiêu tan hết sạch sành sanh.
      “Chúng ta chơi lần này nữa thôi, đợi lát nữa trở về ta cho ngươi ăn thiệt nhiều xúc xích bự có được ?” Diệp Tây Hi bắt đầu giở thức ăn ra cám dỗ nó.
      Khổ đại cừu thâm vừa nghe thấy thế, vội vàng lao xuống nước, ngậm cái đĩa bơi trở lại. Ai ngờ thể lực tiêu hao, lại bị sóng lớn ngăn cản, nó tài nào bơi lại vào bờ được, chỉ có thể cố gắng vùng vẫy đạp đạp bốn cái chân ngắn ngủn mặt nước mà thôi.
      May nhờ Du Giang Nam bơi rất giỏi, nhanh chóng nhảy xuống nước cứu nó lôi lên bờ, khổ đại cừu thâm mới trở thành con chó đầu tiên trong lịch sử bị chết đuối.
      Diệp Tây Hi day dứt mãi thôi, sau khi trở về liền mang rất nhiều xúc xích tới cho nó ăn coi như là bồi thường cho nó.
      Khổ đại cừu thâm vì quá mệt và kiệt sức nên sức ăn như hổ báo đói, nhai nuốt liên tục.
      Diệp Tây Hi vẫn cảm thấy áy náy cũng dám cản nó.
      Kết quả là tối hôm đó, Khổ đại cừu thâm bụng trương lên to như quả bóng, cuối cùng nó bị đưa đến chỗ bác sĩ thú y xem sao.
      May mà có gì đáng lo ngại, bác sĩ tiêm thuốc cho nó, cảm thấy đỡ hơn chút rồi, hai người liền dẫn nó về nhà.
      Du Giang Nam ngồi phía trước lái xe, Diệp Tây Hi ôm khổ đại cừu thâm ngủ say ngồi phía sau. Vốn là thẳng tiến về nhà, ai ngờ tự dưng cái xe đột ngột dừng lại, Du Giang Nam lúc đó vội phanh kít, “Vèo!!” cái, khổ đại cừu thâm trong tay Diệp Tây Hi trực tiếp bay thẳng đập vào kính chắn gió.
      Lại lần nữa trở lại thăm bác sĩ thú y, sau khi kiểm tra hồi, cái chân phải của nó rất vinh dự bị gãy xương rồi.
      Vốn cho rằng được vị giống như hoàng tử đẹp trai giàu có này mang về nhất định cuộc sống tháng ngày hạnh phúc, ai dè bây giờ chân tay băng bó, khập khiễng về nhà.
      Khổ đại cừu thâm khóc ra nước mắt.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 41
      Edit: habin
      [​IMG]

      Bọn họ tiếp tục về phía trước, nước biển từ từ từng đợt sóng nối tiếp nhau xô vào bờ, đến khi nước chỉ vừa kịp chạm vào chân họ rút lui ngay rồi, cứ như vậy lên rồi lại xuống tạo thành những tiếng vang ào ào khắp gian rộng lớn mà yên tĩnh này.
      ra ngày đó, tôi rủ xem đom đóm chỉ là cớ nguỵ trang mà thôi, mục đích chính là nhằm bắt cóc .” Du Giang Nam bỗng nhiên thẳng thắn kể lại.
      “Nga?” Diệp Tây Hi cúi đầu, chỉ như vậy đáp tiếng.
      “Có thể giờ biết hết rồi, ngay từ lúc bắt đầu, nhiệm vụ của tôi chính là bắt bằng được , ngay từ đầu, tất cả hành động của tôi, từng câu từng chữ với đều có mục đích cả.”
      biết là do Du Giang Nam nhanh hơn hay là Diệp Tây Hi bước chân dần chậm lại mà giữa hai người dần dần có khoảng cách.
      “Tôi vốn dĩ chưa bao giờ là người tốt, vì đối phó với Du Tử Vĩ, vì báo thù, tôi sát hại biết bao nhiêu mạng người, thậm chí là những người vô tội. Vì thế, đối với việc lừa gạt lúc đầu tôi cũng chẳng để ý suy nghĩ làm chi. Nhưng sau này…Sau này, lại giống như lúc trước nữa…” Du Giang Nam giọng ngàng càng lại.
      những lời đó bây giờ để làm gì nữa?” Diệp Tây Hi hào sảng cười tiếng: “Chẳng phải bây giờ lại giống như trước kia lần nữa thả tôi ra sao?”
      giống nhau.” Du Giang Nam lẩm bẩm : “Rất nhiều chuyện còn giống như trước đây nữa rồi.”
      Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, sóng lăn tăn mặt biển, nhuốm ánh trăng vàng lung linh.
      Diệp Tây Hi im lặng lúc, sau đó giọng hỏi: “Sau này, vẫn muốn tiếp tục báo thù sao?”
      Du Giang Nam tiếp tục , trả lời.
      ra hôm đó, nếu như hôm đó cứu tôi ra có lẽ có cơ hội tốt để giết chết tên Du Tử Vĩ rồi… nên vì tôi mà…”
      Diệp Tây Hi bỏ lửng tiếp nữa, chỉ cúi đầu lặng lẽ nhìn những dấu chân cát, dấu chân của Du Giang Nam, dấu chân của mình, hằn mặt cát rồi dần dần bị sóng biển xoá nhoà.
      Bỗng nhiên, Du Giang Nam phía trước đột ngột dừng lại, Diệp Tây Hi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt trong trẻo của : “Nếu như bây giờ tôi , tôi nguyện ý từ bỏ báo thù nữa sao?”
      …cái gì thế?” Diệp Tây Hi nhất thời ngây người ra.
      “Tây Hi, nếu bây giờ em gật đầu tôi vứt bỏ hết thảy mọi thứ, chúng ta cùng nhau rời …Chỉ cần em gật đầu đồng ý.” Giọng của Du Giang Nam như từ gian xa xôi nào đó vọng lại, mông lung nghe ràng.
      Diệp Tây Hi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn .
      Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Du Giang Nam gần như trong suốt,làm nổi bật từng đường nét thanh tú, tóc bị gió thổi tung, khẽ thấp thoáng che đôi mắt nhàn nhạt u buồn.
      Tay của nhàng xoa mặt , động tác mềm khiến người ta thể phản kháng lại được.
      Diệp Tây Hi nhìn thấy khuôn mặt nhích tới gần mình hơn, dần dần ngày nhích gần hơn nữa.
      Khung cảnh xung quanh, rất đẹp, mọi vật đều huyền ảo, ánh mắt cũng bị hình bóng trước mắt che kín.
      Diệp Tây Hi hồi tưởng lại rất nhiều chuyện, giống như lần đầu tiên hai người họ gặp mặt, giống như lúc hai người họ cùng nhau chuyện trong rừng cây đó, giống như lúc nhàng đặt nụ hôn lên tay .
      Lần lượt lần lượt tất cả những hình ảnh đó dần ra ràng trước mắt .
      từ từ cúi xuống khẽ hôn , nhàng chạm lấy, giống như cầm tay món bảo vật vô cùng quý giá vậy.
      Trong khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, ánh mắt mơ hồ của Diệp Tây Hi lại trở nên sáng tỉnh táo hơn bao giờ hết.
      có gì báo trước, cúi đầu.
      Du Giang Nam trong ánh mắt lên tia bi thương.
      Diệp Tây Hi tựa đầu vào ngực , cái gì cũng , cái gì cũng làm.
      Nhưng mà, Du Giang Nam vẫn hiểu được, khó khăn lắm mới mở miệng ra được, nhàn nhạt, thê lương cười tiếng: “Bây giờ được nữa rồi, phải ?”
      Diệp Tây Hi nhúc nhích.
      “Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, ngày đó, em cũng có chút thích tôi đúng ? Nếu như lúc đó, tôi buông tay tiếp tục báo thù nữa có lẽ em gặp gỡ Hạ Phùng Tuyền…Có lẽ chúng ta có thể ở cùng với nhau.”
      Diệp Tây Hi nhìn xuống đất, ánh mắt bối rối biết phải gì.
      giọt nước mắt khẽ lăn hàng mi , chậm rãi giọt nước trong suốt đó rơi xuống vỡ tan mặt cát lạnh.
      Nếu ngày đó buông tay từ bỏ báo thù bọn họ như thế nào? Có lập lại chuyện như những bậc tiền bối đời trước ?
      biết, vĩnh viễn cũng thể biết được.
      sao, ít nhất chúng ta cũng có thể cùng nhau ngắm đom đóm— chờ khi chúng ta già rồi, con đàn cháu đống, chúng ta cùng nhau ngắm đom đóm.”
      Diệp Tây Hi gật đầu, siết tay ôm chặt lấy , khóc hồi lâu.
      Du Giang Nam ôm Diệp Tây Hi trở lại biệt thự, trời lành lạnh, cởi áo khoác của mình ra đắp lên người cho .
      “Ngày mai dậy sớm chút, “
      Diệp Tây Hi gật đầu, khoé mắt vẫn còn ươn ướt: “Sáng sớm mai, tôi làm cho rổ bánh chanh luôn”
      “Lần này, chắc có thuốc mê chứ?” Du Giang Nam cố ý trêu chọc .
      “Lần này và cũng như lần trước,tôi đều có bỏ thuốc vô a!” Diệp Tây Hi cau mày.
      “Vấn đề là làm sao em có thể đần như thế cơ chứ, đồ cầm tay mà cũng biết ai bỏ thuốc vô là sao?”
      “Đó phải là đần mà là đơn thuần.”
      Hai người vừa cười vừa , mở cửa bước vào.
      Nhưng khung cảnh bên trong lại làm cho bọn họ đứng sững lại.
      nam nhân nhàn rỗi ngồi chờ ghế salon ở phòng khách, bình tĩnh chăm chú nhìn hai người họ.
      lâu gặp.” Hạ Phùng Tuyền lạnh lùng .

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 42
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]
      “Sao lại tới đây?” Diệp Tây Hi hơi kinh ngạc.
      “Tôi lo rằng em mải chơi mà quên mất ngày tháng nên mới cố ý tới đây đón em chứ sao.” Hạ Phùng Tuyền lời ít mà ý nhiều.
      “Tôi có chơi.” Diệp Tây Hi phản bác: “Tôi là vì bị thương nên mới…”
      “Du tiên sinh, mấy ngày vừa rồi cảm ơn thay tôi chăm sóc ấy, dám làm phiền nữa, chúng tôi xin cáo từ.” Hạ Phùng Tuyền cắt đứt lời của Diệp Tây Hi, đứng dậy, tới bên cạnh , tay vươn ra kéo : “Chúng ta thôi.”
      Diệp Tây Hi hết nhìn cánh tay bị lôi của mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Du Giang Nam có chút do dự.
      “Em sao vậy? nỡ rời xa nơi này à?” Hạ Phùng Tuyền thanh xuống tới độ.
      Diệp Tây Hi cắn cắn môi, cuối cùng cũng tiếp tục phản kháng nữa, để mặc cho nắm lấy bàn tay mình.
      Hạ Phùng Tuyền kéo Diệp Tây Hi đến bên cạnh mình, động tác có phần hơi thô bạo, Diệp Tây Hi bị kéo đau quá khẽ kêu lên tiếng.
      Du Giang Nam theo bản năng định bước lên bước cản lại nhưng cuối cùng chỉ bất lực nắm chặt nắm đấm, nhẫn nhịn đứng nhìn.
      Hạ Phùng Tuyền giựt phăng cái áo khoác người Diệp Tây Hi, trả lại cho Du Giang Nam, dường như vô tình mà : “ ấy mặc áo của tôi là được rồi.”
      Sau đó, nắm chặt hai bả vai Diệp Tây Hi, xoay người kéo rời .
      Khổ đại cừu thâm lấp ló phía sau ghế salon lặng lẽ ra ngoài, mặc dù chuyện gì xảy ra, nhưng mà nó biết chắc việc đó là nữ quái kia rời , trong lòng nó vui sướng vô cùng.
      Ai ngờ lúc hai người kia chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Du Giang Nam lại bế nó lên, gọi với theo hai người kia: “Hãy mang nó theo .”
      Khổ đại cừu thâm thiếu chút nữa bất tỉnh.
      Diệp Tây Hi lắc đầu: “Nhưng nó thích ở hơn mà.”
      Khổ đại cừu thâm vội vàng chớp chớp hai con mắt to tròn, tỏ ra rất đồng tình.
      “Vốn dĩ là tôi mua nó để tặng cho em mà, vậy nên hãy mang nó .” Du Giang Nam bế khổ đại cừu thâm trao cho Diệp Tây Hi.
      Khổ đại cừu thâm cực kì bi thương căm phẫn.
      “Được rồi, chúng ta nào.” Hạ Phùng Tuyền thúc giục.
      Diệp Tây Hi nhìn Du Giang Nam lần cuối, ôm khổ đại cừu thâm, xoay người rời .
      Du Giang Nam đứng ở cửa, rất rất lâu vẫn đứng nguyên ở đó, cho đến khi hình bóng của hai người kia từ từ biến mất khỏi tầm mắt mới thong thả chậm rãi bước vào trong bếp.
      Trong phòng có bất kì thanh nào, yên lặng đến mức người ta cũng cảm thấy thể thở nổi.
      bật đèn lên, ngồi yên lặng ghế salon, tất cả đều im ắng, từng chút từng chút ăn chỗ bánh ngọt còn dư lại.
      Vậy là sinh nhật năm nay của , nguyện vọng của rốt cuộc cũng thể đạt được.
      Diệp Tây Hi theo Hạ Phùng Tuyền lên xe, hai người cùng nhau ngồi ở băng ghế phía sau.
      Mới đầu, còn mực giải thích này nọ, nhưng sau lại thấy mãi mà Hạ Phùng Tuyền chẳng phản ứng lại gì cả nên đành thôi, im lặng mà theo .
      Chẳng qua là khổ đại cừu thâm nằm trong ngực vì lo lắng cho số phận nó bị rơi vào tay , khó mà giữ được cái mạng này nên vẫn buồn bã rên ư ử suốt quãng đường , tiếng kêu lại não nề thê lương khiến người nghe vô cùng phiền lòng.
      Rốt cục, Hạ Phùng Tuyền cũng lên tiếng: “Làm cho nó ngậm miệng lại .”
      Diệp Tây Hi hiển nhiên là hiểu tâm trạng lúc này của Hạ Phùng Tuyền quả thực rất rật tệ nên vội vàng vỗ về khổ đại cừu thâm: “Ngoan a, ngươi đừng kêu nữa, yên tâm , sau này ta chăm sóc ngươi, ngươi phải chịu khổ đâu mà.”
      Chính là sợ chăm sóc đấy!
      Khổ đại cừu thâm vừa nghe thay vì vui mừng nó còn kêu thảm thiết hơn nhiều lần.
      lúc Diệp Tây Hi hết cách xoay xở với nó Hạ Phùng Tuyền đột nhiên nhấc bổng nó lên, đem nó tới trước mắt mình, mặt đổi sắc lạnh lùng : “Mày còn dám kêu thêm tiếng nữa tao ném mày ngay qua cửa sổ này!”
      Khổ đại cừu thâm bị doạ đến tứ chi cứng ngắc, dám động đậy gì, chứ đừng là dám kêu thêm tiếng nào.
      Thấy nó im lặng rồi, Hạ Phùng Tuyền liền ném nó trả lại cho Diệp Tây Hi.
      Diệp Tây Hi cùng Khổ đại cừu thâm đồng thời đánh rung mình cái.
      con người đáng sợ!
      Chiếc xe theo con đường quen thuộc trở về Hạ gia mà dừng ở phi trường tư nhân nào đó.
      Hạ Phùng Tuyền mở cửa xe, lôi xềnh xệch Diệp Tây Hi tới chiếc phi cơ chờ sẵn ở phía trước.
      “Chúng ta đâu vậy?” Diệp Tây Hi hỏi.
      “Đảo nghỉ dưỡng của Hạ gia.”
      “Tại sao lại đến đó?”
      Hạ Phùng Tuyền thèm trả lời, trực tiếp nhấc bổng Diệp Tây Hi khiêng vứt vào khoang lái, cột giây an toàn xong xuôi, đeo tai nghe điện thoại vào.
      Cứ như thế, Diệp Tây Hi ôm đầy bụng nghi vấn mà tới hòn đảo nghỉ dưỡng tư nhân của Hạ gia.
      Phi cơ đưa họ tới đây đáp xuống mặt đất nhưng có dừng lại mà lập tức cất cánh rời luôn.
      Diệp Tây Hi bịt chặt hai tay sắp bị tiếng gió ầm ầm phát ra từ động cơ cánh quạt kia làm điếc mất rồi, rất nghi ngờ hỏi: “Những người khác cũng tới đây chứ?”
      .”
      “Vậy phi cơ vừa rồi phải trở về đón mọi người sao?”
      phải.”
      “Vậy…bao giờ mọi người tới đây?”
      Hạ Phùng Tuyền dừng bước, nhìn chăm chú: “ có ai đến đây đâu.”
      “Đừng với tôi là đảo này chỉ có…hai chúng ta thôi đấy?” Diệp Tây Hi cười cười rất mất tự nhiên lo sợ hỏi.
      “Dĩ nhiên là chỉ có hai chúng ta.”
      Diệp Tây Hi thở phào nhõm.
      Nhưng tiếp theo Hạ Phùng Tuyền lại đưa tay chỉ vào khổ đại cừu thâm chán chường nằm mặt đất mà tỉnh bơ: “Còn có nó nữa.”
      Diệp Tây Hi lẳng lặng “ngắm nhìn” , bỗng nhiên xoay người co giò bỏ chạy.
      chẳng cần quan tâm mình chạy đâu miễn là chỗ tránh xa khỏi tên đại ma vương này càng xa càng tốt là được rồi.
      Khổ đại cừu thâm đương còn do dự chút, cuối cùng cũng dứt khoát quyết định chạy theo Diệp Tây Hi.
      người chó chạy bãi cỏ trối chết chẳng để ý tý hình tượng nào cả, cứ thế cắm đầu chạy.
      Nhưng Hạ Phùng Tuyền hai bước rồi ba bước là đuổi kịp họ rồi, tay kéo cánh tay của Diệp Tây Hi lôi , tay còn lại nhấc cổ khổ đại cừu thâm, phăm phăm tiến vào căn biệt thự.
      “Đừng mà!!!!”
      “Uông uông uông!!!”
      Tiếng kêu thê lương của người và chó đồng thanh mà vang lên, vang vọng khắp gian yên tĩnh.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]
      Chapter 43
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/

      Sau khi bị bắt vào trong biệt thự, Diệp Tây Hi liền giãy đành đạch đành đạch lên, hét lớn: “ định làm gì hai bọn tôi hả?”
      “Trước tiên, cho nó ăn .” Hạ Phùng Tuyền mở tủ lạnh ra, lôi ra đống xúc xích, vứt mặt đất.
      Khổ đại cừu thâm mừng rỡ như điên, thiếu chút nữa vẫy đuôi đến rụng ra luôn, hùng hổ xông đến nhai nhai nuốt nuốt.
      Nhìn tòng phạm của mình còn bị trừng phạt gì, Diệp Tây Hi hơi an tâm hỏi tiếp: “Còn tôi sao?”
      Hạ Phùng Tuyền đóng sập cửa tủ lạnh lại, mắt loé sáng: “Em bị ăn sau.”
      Diệp Tây Hi tiếp tục hai lời nữa, xoay người liền chạy— động tác này hình như trở thành thói quen của mỗi khi gặp Hạ Phùng Tuyền rồi.
      Nhưng đồng thời Diệp Tây Hi còn có thêm thói quen mới nữa là, lần nào cũng như lần nào bao giờ chạy thoát khỏi tay Hạ Phùng Tuyền— Hạ Phùng Tuyền túm lấy vứt trở lại ghế salon, hai tay giữ chặt bả vai , ánh mắt rời nhìn chăm chú.
      “Diệp Tây Hi, lá gan của em cũng lớn đó!”
      “Tôi, tôi làm gì cơ chứ?” Diệp Tây Hi co người rụt lại.
      “Em lại dám đào hôn cơ đấy.” Hạ Phùng Tuyền bắn ánh mắt hình viên đạn sắc lẻm về phía .
      “Tôi có thể giải thích mà, là bởi vì bọn chúng chặt ngón út của Như Tĩnh vứt tới trước mặt tôi, uy hiếp tôi rằng nếu tôi theo bọn chúng bọn chúng giết Như Tĩnh. Tình huống lúc ấy rất nguy kịch, cuống quá nên tôi chẳng kịp suy nghĩ gì hết… Tôi là bị ép buộc mà!” Diệp Tây Hi cuống quýt giải thích.
      “Vậy sao đó sao hả? Tại sao em lại ở cùng chỗ với Du Giang Nam hả ?” Nhắc tới ba chữ Du Giang Nam ánh mắt Hạ Phùng Tuyền lại lạnh như băng.
      “Vì vì tim tôi trúng phát đạn, mới cứu tôi…”
      Hạ Phùng Tuyền nhướn mày lên: “Em bị trúng đạn ở tim ư? Để tôi xem nào.”
      Diệp Tây Hi vội vàng ôm hai tay trước ngực che lại: “ được, cái này được nhìn.”
      “Những ngày qua, hai người làm những cái gì?” Hạ Phùng Tuyền tiếp tục bức cung hỏi.
      có gì, chỉ ăn cơm này, xem ti vi này và chuyện phiếm thôi.” Diệp Tây Hi né tránh ánh mắt của .
      “Chỉ có thế thôi sao?”
      “Ừ.”
      “Nếu vết thương lành rồi tại sao em còn trở về?”
      “Tôi…”
      “Tại sao lại báo tin về cho nhà biết?”
      “Cái này …”
      “Diệp Tây Hi.” Hạ Phùng Tuyền từ từ nhích tới gần , trong giọng có nửa điểm trêu đùa: “Lần này em thực làm tôi phát hoả rồi đấy.”
      muốn thế nào đây?” Diệp Tây Hi cả người co rút cong như con tôm run run hỏi.
      “Còn phải xem biểu của em mới trước được.”
      “Biểu cái gì?” Diệp Tây Hi nuốt nước bọt cố hỏi.
      Hạ Phùng Tuyền rất chậm rất chậm nháy mắt cái: “Biểu giường.”
      xong, bất chợt quăng Diệp Tây Hi lên nệm ghế salon, ngả người đè lên người .
      Diệp Tây Hi giật bắn mình gấp gáp kêu to: “ đúng là tên dê già khốn khiếp, chỉ thích cưỡng ép người khác!…Mau dậy , nặng quá mất!”
      “Em tập dần thành thói quen là vừa đó.” Hạ Phùng Tuyền hoang mang đáp lại.
      “Làm sao mà tập thành thói quen cho nổi đây! Hạ Phùng Tuyền, đồ khốn khiếp! Đồ cầm thú! …ư…ư…”
      Diệp Tây Hi còn chưa kết thúc tràng chửi rủa của mình bị Hạ Phùng Tuyền dùng miệng chặn lại.
      giãy dụa nghiêng nghiêng đầu chịu nằm yên, có chết cũng để vừa ý.
      Hạ Phùng Tuyền đưa hai tay giữ chặt lấy khuôn mặt , tiếp tục hôn ngừng.
      Nhân cơ hội đó, Diệp Tây Hi tay phải có thời cơ hành động, liền vội vàng cho tay vào túi quần móc lọ chất lỏng nho , nhắm ngay hai mắt Hạ Phùng Tuyền mà phun phát.
      Hạ Phùng Tuyền kịp trở tay dính chưởng ngay, cay xè mắt, lảo đảo lấy tay dụi dụi mắt.
      Diệp Tây Hi rất thức thời đẩy mạnh, bò dậy từ ghế salon, hướng cửa phóng .
      Nhưng Hạ Phùng Tuyền cũng phải vừa, nhanh chân chạy trước bước, đóng sập hai cửa lại.
      Diệp Tây Hi vội vàng xoay người, chạy vào trong bếp, trong lúc hoảng loạn liền rút ngay con dao thái phòng thân.
      Lúc này, Hạ Phùng Tuyền đuổi kịp, trong mắt còn hằn những tơ máu, biết là do lúc nãy trúng phải thuốc xịt cay hay là do quá tức giận.
      Diệp Tây Hi cầm con dao lăm lăm trước mặt , uy hiếp : “ đừng có tới đây, nếu tôi băm vằm thành từng mảnh đấy!”
      có vẻ ngon ăn lắm nhưng mà đáng tiếc lực bất tòng tâm.
      Hạ Phùng Tuyền căn bản là chẳng để lọt lỗ tai những lời đó, trực tiếp tiến lại gần hơn nữa, ngày càng gần.
      Diệp Tây Hi ngày càng kinh sợ, suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa, ném ngay con dao về phía .
      Hạ Phùng Tuyền nhàng né người tránh con dao bay tới rất dễ dàng, con dao “Viu!!!” cái lướt qua cắm phập vào thành cửa.
      “Kỹ thuật phi dao của em tồi tệ!” Hạ Phùng Tuyền hừ lạnh tiếng, tiếp tục tiến tới gần chuẩn bị bắt gọn .
      Cực kì hoảng sợ, Diệp Tây Hi liền thấy cái gì ở gần ném cái đó.
      Cho nên, bát đĩa cốc chén, lọ muối tương dấm, trong phòng bếp vang lên những tiếng bing bing bang bang, đồ vật bay toán loạn.
      Tủ bát ném hết sạch đồ, liền mở tủ lạnh, ném hết đống thức ăn bên trong: táo, nho, trứng gà, bánh bao…
      Ở đây cao hứng nhất may ra chỉ có Khổ đại cừu thâm mà thôi, hôm nay đối với nó mà quả thực như lễ mừng năm mới luôn, mặt đất vứt đầy rẫy cơ man nào các loại thức ăn, nó bận rộn vô cùng cố gắng di chuyển cái thân hình ục ịch của nó kéo đống thức ăn ra sau ghế salon mà từ từ chén.
      Đồ cũng ném hết mà Hạ Phùng Tuyền cọng lông cũng bị thương tổn gì, còn rất nhàn rãi hỏi: “Em chơi thấy vui chứ?”
      Diệp Tây Hi đứng dựa vào tủ bát, thở ra hơi, vẫn rất mạnh miệng chả treo: “Cũng tệ lắm, muốn thử thêm chút nữa ?”
      Hạ Phùng Tuyền khẽ mỉm cười: “ cần, chỉ cần mình em là đủ rồi.”
      xong, bước nhanh tới, chỉ cần tay tóm chặt lấy eo Diệp Tây Hi, bế thốc lên, chạy thẳng lên lầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :