1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 34
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      “Sắc mặt của em rất kém đó!” Hạ Phùng Tuyền ôm hông từ phía sau, vui sướng mỉm cười: “Đừng lo lắng, tôi rất ôn nhu.”
      Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Tây Hi càng thêm tái nhợt.
      Cũng phải là bị đe doạ gì.
      mà ôn nhu ư? Có chúa mới tin.
      Bị những lời kinh khủng của Hạ Phùng Tuyền doạ sợ khiếp đảm, Diệp Tây Hi vô cùng buồn bực, tìm cơ hội tránh xa càng xa càng tốt, tới mở cửa sổ.
      Bước đến gần nhìn xuống dưới, bãi cỏ những dãy bàn ăn màu trắng được sắp xếp chỉnh tề, bàn bày sẵn những món ăn được trang trí cầu kì , còn có vô số hoa bách hợp.
      Mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn sàng và kĩ lưỡng mà khách mời cũng lục tục đến đông dần.
      Đột nhiên, tim Diệp Tây Hi như đập sai nhịp.
      Trong đám người kia nhìn thấy Du Giang Nam.
      Nghi ngờ mình nhìn lầm, ra sức lấy tay dụi mắt mấy cái.
      Nhưng, đó đúng là Du Giang Nam!
      Lúc này, Du Giang Nam đột nhiên cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy .
      Ánh mắt hai người giao nhau, dường như muốn tìm kiếm cái gì đó trong ánh mắt đối phương, nhưng khoảng cách giữa họ lại có quá nhiều người, hết thảy đều mờ nhạt và vô vọng.
      Diệp Tây Hi ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng chôn chân.
      đôi bàn tay bỗng đặt mạnh lên bả vai của .
      Hỏng bét rồi! quên mất đằng sau mình còn có tên satan!
      Diệp Tây Hi thấy tình thế ổn, định hất tay ra rồi chuồn bị satan túm chặt lại.
      Hạ Phùng Tuyền kéo vào ngực , ôm chặt , cúi đầu hôn nụ hô sâu dài.
      Trong khoảnh khắc, Diệp Tây Hi nhìn thấy bả vai của Du Giang Nam đột nhiên cứng ngắc lại, và hiểu ngay ra dụng ý của Hạ Phùng Tuyền.
      Cả người đông cứng lại, giãy dụa đẩy Hạ Phùng Tuyền ra, nhanh chóng tránh xa cửa sổ.
      Hạ Phùng Tuyền xoay người lại, ngược hướng ánh sáng nên thấy sắc mặt của , hỏi: “Em định tránh né điều gì vậy?”
      Diệp Tây Hi vẻ mặt bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Tại sao ta cũng tới đây?”
      “Tại sao ta lại thể tới? “ Hạ Phùng Tuyền tỏ ra dương dương tự đắc.
      chẳng phải rất khó chịu khi tôi và ta gặp mặt nhau hay sao?” Diệp Tây Hi tiếp tục phản pháo.
      “Thứ nhất, là người của Du gia, chúng ta cũng nên thể chút lễ tiết tố thiểu , thứ hai, cái này mới là quan trọng nhất…” Hạ Phùng Tuyền nhìn , cứ nhìn như vậy lâu: “Tôi cũng hy vọng sau khi tới đây rồi có thể hiểu chuyện chút, hoặc như thế này mới đúng, hy vọng hai người nên hiểu chuyện chút.”
      “Tôi chẳng hiểu cái quái gì cả.” Diệp Tây Hi ánh mắt có chút giao động.
      “Em hiểu mà.” Hạ Phùng Tuyền lạnh lùng cười tiếng.
      và Hạ Phùng Tuyền giống như mạo hiểm tham gia trò chơi, ngươi đuổi ta chạy, mặc dù có gì là ràng những đều hiểu đối phương nghĩ gì.
      “Được rồi, em cứ ở đây nghỉ ngơi . Tôi xuống trước chào hỏi khách khứa.” Hạ Phùng Tuyền tới bên cạnh Diệp Tây Hi, cúi người thấp xuống nhàng đặt nụ hôn lên trán .
      Diệp Tây Hi nhăn mặt cau mày, vô thức đưa tay lên định lau trán.
      Nhưng liếc thấy ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của Hạ Phùng Tuyền thay đổi hành động nhanh như chớp, vội vàng chộp lấy hộp phấn trang điểm đánh chút phấn lên chỗ da trán vừa hôn vừa, mồm nhanh nhẹn giải thích: “Ây da tốt, chỗ này hỏng cả lớp phấn nền rồi, phấn đánh nhiều đây mà, tốt a!”
      Hạ Phùng Tuyền lừ mắt nhìn lúc rồi xuống, lập tức bị đám khách khứa vây quanh.
      Những bậc trưởng lão như Diệp cha và Hạ Hồng Thiên cũng lâm vào tình trạng bị bao vây như , chẳng khá khẩm hơn là bao, có cách nào rút chân ra được
      Còn về phần A Khoan, do đảm nhiệm việc giám sát chuẩn bị cho cả đám cưới nên lúc này đây lại càng bận tối mắt tối mũi.
      Bạch Bách Thanh cũng vất vả chạy chạy lại mà hỏi trong vô vọng: “Chú có thấy Tây Hi ? Tôi muốn xem ấy chút.”
      A Khoan vừa chỉ huy đám người sắp xếp vừa cuống quýt trả lời: “Tây Hi á, muội ấy ở lầu 12, nhưng mà ngươi cũng thể lên đấy đâu…Ôi chao ôi chao ôi chao, bức tượng đá này là ai khắc vậy? Chúng ta muốn vị thần tình xinh xắn bé chứ phải đứa bé mập như con lợn sữa thế này.”
      “Sao lại như thế?”
      “Bởi vì Phùng Tuyền sợ có người quấy nhiễu, cũng sợ Tây Hi đào hôn, chỉ làm cho cả toà nhà kia vắng bóng người bén mảng, còn phái thêm người ở bên ngoài canh gác, trông chừng Tây Hi, cho bất kì kẻ nào tiến lại gần muội ấy nữa kia…Uy, bánh ngọt có hình dâu này là ai làm đây? Ngực đẫy đà, mô tả chẳng chính xác gì cả, Tây Hi nhà chúng ta có 34c thôi a!”
      Bạch Bách Thanh có cách nào khác chỉ có thể thong thả chậm rãi đứng sang bên. Lúc này từ chỗ lỗi có hai bóng người xuất , nam và nữ, mà thấy ràng nhất nữ nhân đó là Hạ Từ Viện.
      Vất vả lắm mới gặp được người quen, Bạch Bách Thanh vô cùng cao hứng tiến lại chào hỏi: “Đại mỹ nhân của tôi, lâu gặp a!”
      Lời còn chưa dứt, người đàn ông đeo kính đen đứng bên cạnh Hạ Từ Viện nho nhã rất lịch chìa tay ra: “Xin chào, tôi là chồng của Từ Viện, Mộ Dung Phẩm.”
      Bạch Bách Thanh cũng vội đưa tay ra bắt tay Mộ Dung Phẩm: “Xin chào, tôi là…”
      là gian phu của tôi.” Hạ Từ Viện nhàng cắt đứt lời của Bạch Bách Thanh, còn hướng nháy mắt cái.
      Nghe vậy, Mộ Dung Phẩm từ từ đưa tay gỡ kính ra, cười mà như cười liếc nhìn Bạch Bách Thanh: “ phản đối những lời vừa rồi của vợ tôi à?”
      Trức giác mach bảo Bạch Bách Thanh, nếu như bây giờ gật đầu chỉ cần giây thôi, cánh tay phải này của nhất đinh bị người nào đó bẻ gãy, cho nên rất đau khổ khó khăn lắm mới quyết định ra để thoát khỏi thảm kịch này: “Tôi và định hướng tình dục giống nhau a~”
      Quả nhiên, Mộ Dung Phẩm mỉm cười buông tay ra, xoay người lại với Hạ Từ Viện: “Em rất thích nhìn thấy tức giận lắm đúng ?”
      “Tôi thích nhìn thấy tức giận.” Hạ Từ Viện luồn lách vượt qua người , chậm rãi : “Nhưng chỉ hy vọng tức giận đến cực điểm, bệnh tim tái phát, sau đó tôi có thể ẵm đống tài sản kếch xù kia của lấy người khác a.”
      Nghe vậy, Bạch Bách Thanh chợt bừng tỉnh: “Khó trách lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, thản nhiên rằng chồng rơi xuống sườn núi, còn mong rằng ấy ngã thành thịt vụn luôn cũng được, ra là vì thế này.”
      “Vậysao? Rơi xuống sườn núi, ngã thành thịt vụn?” Mộ Dung Phẩm rất chậm rất chậm bật cười: “Xem ra nên chỗ thích hợp hơn để có thể “chân thành cảm ơn” lời chúc phúc đó của em mới được.”
      Hạ Từ Viện khoé miệng bắt đầu run rẩy nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, mắt đảo đảo, khúm núm đáp lại: “Ở đây là hôn lễ của Phùng Tuyền, chẳng lẽ cho Hạ gia chúng tôi chút thể diện nào sao?”
      sao, hôn lễ ít nhất cũng phải hơn tiếng nữa mới diễn ra, đủ cho chúng ta làm hai hiệp.” Mộ Dung Phẩm nhếch mép cười: “Bây giờ chỉ cần tìm cái gường nữa thôi, , chỉ cần tìm chỗ có thể dựa là được rồi.”
      “Ê ê tôi còn điều nữa muốn .” Bạch Bách Thanh hắng giọng: “Bây giờ trừ 12 lầu kia ra bất kì phòng nào cũng trống a!”
      “Bạch Bách Thanh! Ta với ngươi có thù oán nào sao?” Hạ Từ Viện trừng to đôi mắt xinh đẹp lên nhìn Bạch Bách Thanh, bừng bừng phẫn nộ, khúm núm lúc nãy biến mất hoàn toàn, cơ mà cho dù lúc này ấy có giận đến phóng hoả đốt nhà cũng chẳng có tý nguy hiểm chết người nào cả.
      “Xin lỗi.” Bạch Bách Thanh nhún nhún vai: “Ai bảo vu khống tôi trước.”
      “Cảm ơn nhắc nhở chúng tôi.” Mộ Dung Phẩm lời cảm ơn xong liền kéo ngay vợ xinh đẹp của mình tìm chỗ giải quyết vấn đề.
      “Đừng nóng vội a, còn nhiều thời gian mà!” Bạch Bách Thanh khoát tay đưa tiễn.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 35
      Edit: habin
      nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]
      Diệp Tây Hi ngồi mình trong phòng, hết từ phòng ngủ tới phòng tắm lại từ phòng tắm trở về phòng ngủ, đứng ngồi yên được.
      Thời gian ngày càng rút ngắn lại trong lòng càng trùng xuống.
      Chỉ qua vài phút nữa chính thức trở thành vợ của Hạ Phùng Tuyền.
      Nhưng cho tới tận thời khắc này, vẫn xác định được việc mình làm liệu có phải là quyết định đúng hay ?
      Từ ngày biết Hạ Phùng Tuyền tới hôm nay, luôn cảm thấy mình lúc nào cũng bị dắt mũi chơi xỏ, bây giờ ngẫm lại chẳng thoải mái chút nào.
      Nhưng mà mỗi chuyện làm, xét cho cùng cũng đều vì muốn tốt cho cả thôi.
      Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Tây Hi chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, cuối cùng quyết định ngồi xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
      thể làm bất cứ điều gì khiến cho cảm thấy vô cùng buồn bực, đây chính là nguyên tắc song của Diệp Tây Hi.
      Ai ngờ vừa mới nhắm mắt lại được tẹo từ phòng tắm lại truyền tới chuỗi thanh kì lạ.
      Diệp Tây Hi tò mò, vội vàng đứng dậy bước đến xem xét.
      Mở cửa phòng tắm ra, ngó đầu vào nhìn xung quanh, chỉ thấy bên trong hoàn toàn im ắng, chẳng có gì bất thường cả.
      Diệp Tây Hi vỗ vỗ đầu mình, kì quái nghe nhầm sao, định xoay người bước bỗng nhiên cảm giác phía sau có lực đánh rất mạnh nhằm thẳng phần gáy của mà nện.
      Diệp Tây Hi nhanh như cắt gập người xuống, né tránh được cú đập đó, cùng lúc chân phải tung lên đá trúng bụng người bí kia. Sau đó vội vàng xông về phía cửa để gọi đám người canh gác bên ngoài vào hỗ trợ mình.
      Nhưng đúng lúc đó kẻ lạ mặt vừa đánh lén bỗng nhiên : “Vậy là ngươi muốn Từ Như Tĩnh bởi vì hành động chống trả của ngươi mà bị trừng phạt thêm lần nữa rồi?”
      Diệp Tây Hi trong lòng trấn động, phút chốc dừng bước lại, xoay người lúc này mới nhìn , đó là nữ nhân mặc đồ da màu đen bó sát người, có vẻ khá xinh đẹp nhưng lời lạnh lùng băng giá, làm cho người ta dám tiến thêm bước lại gần.
      “Ngươi vừa cái gì?” Diệp Tây Hi cảnh giác nhìn ta.
      “Trước hết ngươi hãy nhìn xem vật này thuộc về người nào .” ả kia ném cho cái túi.
      Diệp Tây Hi bắt được, chỉ cảm bề mặt của nó lạnh như băng.
      cẩn thận đề phòng nhìn ả kia, sau đó từ từ mở cái túi ra.
      Ngay khi nhìn thấy vật bên trong cái túi, Diệp Tây Hi cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình như đông cứng lại, lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
      Trong túi, chứa ít đá đóng băng, cùng với -ngón-tay!
      Ngón út của người con , trắng nõn, chém đứt cách tinh tế sát tận gốc.
      ngón tay đó còn có vài vết sẹo.
      Diệp Tây Hi vẫn nhớ rất , ngón út của Như Tĩnh cũng có những vết sẹo giống y đúc thế này, lúc hai người trốn thoát khỏi tư gia của Du Tư Nhân, về Hạ gia lúc nấu cơm cẩn thận bị dao cắt nhầm vào tay.
      Đây là ngón tay của Từ Như Tĩnh!
      Diệp Tây Hi khoé miệng giật giật, tức giận : “Tại sao các người có thể làm thế với ấy?”
      “Lần trước, ngươi bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của bọn ta, đem cuộc thương lượng của chúng ta cho Hạ Phùng Tuyền biết. Cho nên, Từ Như Tĩnh phải nhận lấy trừng phạt nho .” Nữ nhân kia ánh mắt sắc như dao, lạnh lùng chút cảm xúc, mỗi từ mỗi chữ làm cho Diệp Tây Hi máu như ngừng chảy “Ta còn biết bên ngoài kia có đến mấy chục tên thủ hạ, chỉ cần ngươi la to tiếng, bọn chúng xông vào đây ngay lập tức băm thây xẻ thịt ta thành ngàn mảnh. Nhưng mà, đừng trách bọn ta chưa có nhắc nhở ngươi, nếu như lần này ta và ngươi cùng nhau trở về thứ mà Từ Như Tĩnh mất chỉ đơn giản là ngón tay nữa đâu.”
      “Vậy các ngươi muốn thế nào đây?” Diệp Tây Hi trầm giọng hỏi.
      “Rất đơn giản, bây giờ ngươi phải theo ta…Nếu như ngươi muốn Từ Như Tĩnh phải bỏ mạng oan uổng đây là cách duy nhất!” Nữ nhân kia trong lời tràn ngập đe doạ.
      Cúi đầu nhìn chiếc túi vải trong tay, đá bắt đầu tan ra, ngón út của Như Tĩnh lẳng lặng nằm trong đó, tím tái có chút máu nào, cứng ngắc như thịt đông lâu ngày.
      Rốt cuộc Diệp Tây Hi cũng quyết định: “Được.”
      Vậy nên, nữ nhân kia liền dắt đến phòng tắm, Diệp Tây Hi khi đó mới phát ra trần nhà cửa thông gió bị cậy mở, ra đây là cách mà ta lẻn vào.
      Dưới hướng dẫn của nữ nhân kia, Diệp Tây Hi vất vả lắm mới chui vào được đường ống thông gió, bò sát theo đường ống hẹp này mà chui ra ngoài.
      Trong quá trình bò trong đường ống này, trong đầu Diệp Tây Hi chỉ có duy nhất ý nghĩ—
      Lần này, Hạ Phùng Tuyền nhất định bóp chết mình mất!
      Cũng lúc đó, gian phòng phía đường ống bò.
      “Mộ Dung Phẩm, có nghe thấy tiếng gì ?” Hạ Từ Viện nằm lỳ ở giường vểnh tai lên nghe ngóng.
      “Chúng ta nên tập trung vào chuyên môn hơn.” Mộ Dung Phẩm hôn lên tấm lưng trần của : “Đây là phòng tự em chọn, đừng có xạo nữa.”
      “Ôi trời ơi, đủ rồi đấy!” Hạ Từ Viện nhịn được: “ làm gần giờ rồi, nếu còn , chúng ta muộn hôn lễ mất!”
      “Yên tâm , đưa cho nhân viên trà nước bên ngoài đại sảnh kia tý chi phí rồi, đến lúc thích hợp, ta gọi điện thoại tới báo. Như vậy chúng ta vừa bị trễ mà vừa đủ thời gian âu yếm a!” xong, Mộ Dung Phẩm tiếp tục vùi đầu vào thưởng thức “bữa tiệc lớn” của mình.
      Mười lăm phút sau, rốt cuộc điện thoại cũng réo lên.
      Hạ Từ Viện nước mắt ràn rụa vì vui sướng.
      Nhưng vừa gác điện thoại, Mộ Dung Phẩm lại nhếch mép cười nụ cười vô cùng nham hiểm: “ dâu mất tích, hôn lễ huỷ bỏ, chúng ta tiếp tục chứ?”
      xong, lại nhằm hướng mà lao tới.
      Hạ Từ Viện lần nữa nước mắt ràn rụa.
      “Diệp Tây Hi, tôi hận !”
      Lại mười lăm phút nữa trôi qua…
      Hạ Từ Viện thể chịu được nữa, quyết định dùng nhu khắc cương, để tránh tình trạng tý nữa còn chút sức lực nào mà lết ra ngoài.
      “Phẩm, em mệt rồi, hôm nay dừng lại ở đây nha!” Hạ Từ Viện chủ động tựa vào ngực Mộ Dung Phẩm, giọng ngọt ngào làm cho người nghe cả người xương cũng mềm nhũn ra.
      Nhưng đừng quên Mộ Dung Phẩm phải là người bình thường: “ sao, dù gì cũng là vận động cơ mà, em cứ ngủ , đừng để ý đến là được!”
      “…”
      Hạ Từ Viện hít hơi sâu, đôi mắt ngấn lệ ngẩng lên nhìn : “Nhưng mà chẳng phải vận động người em sao, như thế làm sao mà em ngủ được.”
      “vậy đừng ngủ nữa, phối hợp với !” Mộ Dung Phẩm xong, lại chuẩn bị vận động tiếp.
      Hạ Từ Viện vội vã liều mạng ngăn cản: “Chờ chút!”

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 36
      Edit: habin
      [​IMG]

      “Sao phải chờ chút nhỉ?” Mộ Dung Phẩm dương dương tự đắc hỏi.
      “Như thế này , bây giờ chúng ta giao dịch.” Hạ Từ Viện ngẩng đầu lên, bên má còn vương vài sợi tóc phất phơ càng làm nổi bật vẻ mềm mại đáng của khuôn mặt .
      Mộ Dung Phẩm vuốt ve gương mặt , giọng hỏi: “Cả cơ thể em giờ đều ở trong vòng tay , còn cái gì để đem ra trao đổi nữa đây?”
      “Đừng thế chứ!” Hạ Từ Viện ánh mắt lộ ra tia tinh quái, giảo hoạt như con mèo: “Lần nào cũng là dùng vũ lực để ép buộc em, thế còn ý nghĩ gì nữa…nếu chỉ lần… em có thể chủ động được ?”
      “Ồ!” Mộ Dung Phẩm từ từ nhắm mắt lại: “Vậy phải trả cái giá rất cao đúng ?”
      “Làm gì có chuyện đó!” Hạ Từ Viện ngọt ngào , đôi bàn tay mềm mại khẽ vuốt ve bộ ngực trần vững chắc của Mộ Dung Phẩm mập mờ ra điều kiện: “Em chỉ muốn đáp ứng em điều— đó là trong vòng ba ngày tới được chạm vào em.”
      ngày.” Mộ Dung Phẩm mỉm cười vui vẻ ra giá.
      “Hai ngày.” Hạ Từ Viện cò kè mặc cả.
      “Quên chuyện đó , ép buộc cũng coi là thú vui mà.” Mộ Dung Phẩm hai mắt sáng lên, vừa vừa chuẩn bị hành động đàn áp.
      Hạ Từ Viện vội vàng thoả hiệp: “ ngày rưỡi, ngày rưỡi được ?”
      Mộ Dung Phẩm gật đầu: “Cái này còn có thể xem xét chút…Bất quá còn phải xem biểu của em .”
      Hạ Từ Viện bỗng nhiên đẩy Mộ Dung Phẩm ngã xuống giường, sau đó tung mình nhảy lên ngồi người .
      Hạ Từ Viện cúi đầu, dưới ánh đèn, hàng lông mi dài đổ bóng gò má ửng hồng, duyên dáng mê hoặc, giọng đầy quyến rũ: “Thế này sao?”
      Hạ Từ Viện từ từ cúi thấp người xuống hơn, hôn lên ngực , chẫm rãi hoạt động, thỉnh thoảng cái lưỡi xinh lại liếm láp. cảm giác rất ngay lúc này đây, cả cơ thể như cứng ngắc lại, giống như cố gắng nhẫn nại điều gì đó.
      Hạ Từ Viện giống như con rắn, mềm dẻo uốn éo vòng eo mảnh khảnh của mình, từ từ di chuyển người xuống phía dưới, vô tình hoặc cố ý cọ xát vào người , vô cùng kích thích dục hoả của .
      “Em đúng là ác quỷ xinh đẹp!” Mộ Dung Phẩm cắn răng cúi đầu khẽ mắng tiếng, giang hai tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cơ thể kéo lại vào lòng mình.
      phải để em chủ động sao?” Hạ Từ Viện chuyển mình, làm cho làn da mềm mại ươn ướt của vô cùng nhịp nhàng uyển chuyển đặt người .
      nhanh chóng tóm lấy hai tay , đặt lên gối.
      Mộ Dung Phẩm nhắm mắt lại, hài lòng thở dài.
      Đúng trong lúc nóng bỏng này, Hạ Từ Viện ánh mắt chợt loé lên vẻ quỷ dị, nhanh như chớp lao tới đầu giường ấn công tác bí mật bật mở.
      Bên gối bỗng nhiên bật mở ra hai cái còng sắt, “Cạch!!” cái trói chặt cả hai tay Mộ Dung Phẩm.
      Mộ Dung Phẩm vội vã giãy dụa tìm cách trốn thoát nhưng đôi còng sắt kia vẫn ghìm chặt hai tay của , khiến cho thể động đậy gì được.
      Hạ Từ Viện ghé sát vào tai , nhàng : “ sai chút nào— quả phải trả cái giá rất cao. Căn phòng này được tôi đặc biệt thiết kế số thứ thú vị dành cho khách tới chơi, chỉ là ngờ tới, hôm nay lại có ích lợi đến như vậy!”
      “Em muốn thế nào đây?” Mộ Dung Phẩm hỏi.
      Hạ Từ Viện vuốt tóc hất ra phía sau, cười hả hê: “Đương nhiên là muốn cảm ơn cách chu đáo rồi!”
      xong, khẽ vuốt ve chơi đùa phần bên dưới của : “ xem, người vợ như em có phải làm rất tốt trách nhiệm của người vợ ?”
      Mộ Dung Phẩm ánh mắt dần đanh lại: “Từ Viện, cảnh cáo em, đừng làm những chuyện sau này em phải hối hận.”
      “Cảnh cáo?” Hạ Từ Viện mỉm cười, khẽ nhíu mày, càng cười nham hiểm hơn: “Mộ Dung Phẩm, chẳng hiểu cá tính của tôi chút nào!”
      Dứt lời, cong ngón tay bắn về phía Mộ Dung Phẩm mộ quả bom nho nổ tách cái.
      Mộ Dung Phẩm kêu lên tiếng đau đớn, trán lấm tấm mồ hôi, hồi lâu sau mới gằn giọng nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Từ Viện, em đùa với lửa đấy!”
      “Sai, tôi chơi đùa với tiểu Mộ Dung nhà .” Hạ Từ Viện chẳng thèm để ý đến lời khuyên bảo của , ở chỗ vừa bị thương tiếp tục búng ngón tay bắn ra những viên bi , mà số lượng chỉ có tăng chứ bao giờ giảm.
      Cả người Mộ Dung Phẩm run run.
      Hạ Từ Viện vốn định chơi tiếp nhưng đột nhiên ngẩng lên nhìn vẻ mặt của Mộ Dung Phẩm còn biểu lộ bất cứ cảm xúc nào nữa, chỉ nhìn chằm chằm rời giây phút, con ngươi từ từ co rút lại.
      Cái vẻ mặt này rất kinh khủng, cực cực kì kinh khủng a!
      Hạ Từ Viện trong lòng trấn động, lần này thực đùa với lửa rồi.
      nhanh chóng ôm đống quần áo mặc vào tử tế, quay lại nhìn Mộ Dung Phẩm vẫn còn trần như nhộng mảnh vải che thân bị trói chặt giường cười : “Cưng ơi, tạm biệt!”
      Sau đó, vội vã mở cửa chạy ra ngoài, bước vào thang máy xuống dưới lầu xem chuyện gì xảy ra.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bạn trai ta là con sói - Chapter 37
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]
      Bước vào phòng, liền cảm thấy ngay khí trong này xuống tới độ, lạnh thấu xương.
      Hạ Phùng Tuyền ngồi ghế salon, lời. hơi cúi đầu, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, giống như những viên bảo thạch đen nhánh dưới đáy hồ, và giờ nó còn kết thêm môt lớp băng mỏng phía càng đáng sợ hơn.
      “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?” Hạ Từ Viện thầm hỏi Hạ Hư Nguyên.
      dâu đào hôn.” Hạ Hư Nguyên lời ít mà ý nhiều.
      “Sao lại thế cơ chứ?”
      “Ngẫm lại xem vì sao ngươi muốn gả cho Mộ Dung Phẩm.”
      Hạ Từ Viện tràn đầy cảm thông gật đầu: “Ta hoàn toàn hiểu được Tây Hi vì sao chạy trốn.”
      Hạ Hư Nguyên liếc xéo cái , liền : “Xem ra Mộ Dung Phẩm gặp ngươi rồi à.”
      Hạ Từ Viện chống cằm, thản nhiên cười: “ hổ là đệ đệ 9 tháng 10 ngày cùng ta chơi đùa trong bụng mẹ.”
      “Ngươi làm gì ?” Hạ Hư Nguyên nhàn rỗi hỏi.
      “Còn làm cái gì được nữa.” Hạ Từ Viện chậm rãi cảm thán: “Chẳng phải rất thích giường sao? Ta đây làm cho và cái giường cột chặt với nhau. Đúng rồi, lát nữa nhớ dẫn theo người tới phòng 1304 nhá, càng nhiều người càng tốt a!”
      “Vì sao ngươi cho rằng ta giúp ngươi?”
      “Bởi vì ngươi hiểu mà, dựa theo những gì ta , nhất định được xem màn vô cùng đặc sắc.”
      Hạ Hư Nguyên khẽ mỉm cười: “ hổ là muội muội 9 tháng 10 ngày cùng ta chơi đùa trong bụng mẹ.”
      Lúc này, trưởng phòng an ninh mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy xộc vào, vội vàng tới trước mặt Hạ Phùng Tuyền báo cáo: “Hạ tiên sinh, chúng tôi vừa mới kiểm tra toàn bộ màn hình camera và phát ra Diệp tiểu thư cùng với nữ nhân mặc đồ đen chưa danh tính trốn theo đường ống thông gió, thời gian ước chừng là khoảng nửa giờ trước, sau đó hai người họ theo đường mòn hướng phía đông chạy thoát…”
      Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên cắt đứt lời của : “ ấy là bị bắt hay là tự nguyện ?”
      Trưởng phòng an ninh ấp a ấp úng : “Việc này …việc này …”
      .”
      “…Diệp tiểu thư trông giống như bị ép buộc bắt .” Trưởng phòng an ninh xong, trong lòng run sợ, thế này chẳng phải là khẳng định dâu 100% đào hôn sao? Lão bản còn nổi trận lôi đình?
      Quả nhiên.
      Hạ Phùng Tuyền nheo mắt lại, ánh mắt lên đầy sát khí.
      “Diệp Tây Hi, nhất định phải chết!”

      “Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!” Diệp Tây Hi xoa xoa mũi, cau mày : “Kỳ quái, là ai mắng mình thế biết?”
      sao chứ?” Từ Như Tĩnh hỏi.
      “Tôi sao.” Diệp Tây Hi nhìn cánh tay phải cuốn băng trắng của Từ Như Tĩnh lo lắng hỏi: “Còn sao? Vết thương còn đau nữa ?”
      “Tôi có việc gì đâu.” Từ Như Tĩnh mỉm cười yếu ớt: “Tây Hi, nên tới đây… Tôi báo thù được rồi nên có sao cũng chẳng có vấn đề gì, sống hay chết cũng thế mà thôi.”
      linh tinh gì vậy.” Diệp Tây Hi an ủi: “Nếu thù báo được rồi, hãy quên hết , bắt đầu lại cuộc sống mới .”
      Từ Như Tĩnh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía trước, bất cứ điều gì nữa.
      Diệp Tây Hi chẳng biết an ủi thế nào cho phải đành lui sang bên.
      Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tường, sàn nhà, trần nhà, tất cả đều bị sơn thành màu trắng, màu trắng lạnh lẽo băng giá.
      Nơi này chỉ có hai chiếc giường, đúng rồi, còn có cái camera theo dõi nữa.
      Nhưng mà, đối với kẻ bị giam cầm như căn phòng này cũng coi là thiên đường rồi.
      Cho nên Diệp Tây Hi rất hài lòng.
      Tới đây được hai ngày mà bọn chúng có làm gì khác chỉ đem nhốt chung với Từ Như Tĩnh, chưa hề thực bất cứ thí nghiệm nào cả.
      Nhưng càng yên ả bình lặng như thế Diệp Tây Hi lại càng cảm thấy bất an hơn gấp nghìn lần.
      Dù sao bọn chúng bắt đến đây làm gì có chuyện đơn giản là mời tới đây làm khách đâu.
      chìm đắm trong suy nghĩ cửa phòng đột nhiên bật mở.
      nam nữ bước vào.
      Đối với Diệp Tây Hi, hai kẻ vừa bước vào kia cũng rất quen thuộc: nam nhân kia là Thành Phong còn ả kia đâu phải ai khác ngoài kẻ đưa tới đây – mỹ nhân lạnh lùng, cũng chính là em của Thành Phong, Thành Dư.
      theo ta.” Thành Dư hướng Diệp Tây Hi lạnh lùng ra lệnh: “Du tiên sinh muốn gặp ngươi.”
      Rốt cục cũng phải tới, Diệp Tây Hi từ từ đứng dậy, bước theo sau ta. Vừa bước ra đến cửa, quay đầu lại vẫn thấy Thành Phong đứng nguyên tại chỗ, hề có ý định theo bọn họ.
      Điều làm Diệp Tây Hi lo lắng nhất là ánh mắt của . Ánh mắt nhìn Từ Như Tĩnh đầy ham muốn.
      Diệp Tây Hi vội vàng xoay người lại, chắn trước mặt Từ Như Tĩnh, : “Tại sao ngươi ?”
      “Ta muốn ở lại thêm chút, để cùng Từ tiểu thư đây ôn lại chuyện cũ.” Thành Phòng cười nhạt trả lời.
      “Nếu như thế, ta đây cũng .” Diệp Tây Hi cứng rắn .
      “Ngươi cho rằng ở đây có kẻ nào tôn trọng ý kiến của ngươi ư?” Thành Phong vừa , đột nhiên vung tay lên hướng mặt Diệp Tây Hi định tát cái.
      Diệp Tây Hi phản ứng rất nhanh nhạy, vội vàng né tránh, đồng thời giơ chân cao lên đá vào .
      Cứ như vậy, hai người bắt đầu đánh nhau.
      Nếu chỉ bàn đến thực lực và tên Thành Phong này phân cao thấp, nhưng Diệp Tây Hi dường như quên mất còn có Thành Dư ở đây.
      ta thừa dịp Diệp Tây Hi còn chưa kịp chuẩn bị, từ phía sau đánh lén, khoá chặt hai tay Diệp Tây Hi.
      Thành Phong chớp ngay thời cơ, quyền nhắm ngay bụng Diệp Tây Hi.
      Diệp Tây Hi cảm thấy bụng đau dữ dội, trong nháy mắt cả người liền xụi lơ, rũ xuống để mặc cho Thành Du lôi .
      Cửa đóng sập lại, Thành Phong chậm rãi bước tới trước mặt Từ Như Tĩnh, vươn tay ra, nâng cằm của lên.
      ra , ta vẫn luôn muốn nếm thử nữ nhân của Du Tư Nhân, đến tột cùng là có mùi vị như thế nào.” Thành Phong cẩn thận nhìn Từ Như Tĩnh, da của giống như sành sứ mà giống như ngọc, thô ráp, lạnh như băng.
      Từ Như Tĩnh ngây ngốc, giống như nghe thấy bất kì thanh nào, nhìn thấy bất kì ai.
      “Thiếu chút nữa ta quên mất, ngươi bây giờ cũng coi như chết nửa rồi.” Thành Phong nhếch mép cười lạnh: “Lần trước chặt đứt cánh tay của ngươi làm cho ngươi đau đến kịp kêu lên tiếng… Còn bây giờ, như thế này sao nhỉ?”
      xong, rất thô bạo xé toạc quần áo của Từ Như Tĩnh.
      Da thịt trắng nõn mềm mại, sáng bóng như màu ngọc.
      Thành Phong trong mắt tràn đầy dục vọng.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]
      Chapter 38
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      muốn nhìn thấy Từ Như Tĩnh giãy dụa, giống như vô số lần giãy dụa như vậy trong ngực của Du Tư Nhân.
      Da thịt trắng nõn kia nóng dần lên, đôi lông mày khẽ nhíu lại, ánh mắt cầu khẩn van nài cùng kháng cự có thể làm bùng lên ngọn lửa dục vọng của bất cứ tên đàn ông nào.
      muốn nhìn giãy dụa.
      Nhưng Từ Như Tĩnh vẫn như cũ thầm yên lặng, ánh mắt mờ mịt mệt mỏi.
      Tốn bao nhiêu công sức như vậy nhưng cái mà nhận được vẫn chỉ là cái bóng, cái bóng có hồn.
      “Vì báo thù cho cha mẹ mà ngươi vứt bỏ tình đúng ?” Thành Phong khẽ liếm lấy vành tai của Từ Như Tĩnh, lạnh lùng : “Nếu ta cho ngươi biết điều, kẻ thủ ác sát hại cha mẹ ngươi vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao nhỉ?”
      Từ Như Tĩnh lông mi khẽ động.
      ra kẻ giết cha mẹ ngươi phải là Du Tư Nhân.” Thành Phong cười quỷ dị đầy hiểm ác: “Tất cả đều là do Du Tử Vĩ bày ra, vốn chỉ là định cho Du Tư Nhân nếm chút phiền toái nho . chẳng ngờ tới, ngươi cũng lợi hại, còn giúp chúng ta trừ khử được cái gai trong mắt này.”
      Từ Như Tĩnh thân thể bỗng nhiên run rẩy, mặt cắt giọt máu nào, trắng bệch.
      Thành Phong hài lòng nhìn : “Tốt lắm, ngươi rốt cuộc cũng sống lại rồi đấy!”
      xong, bất thình lình chợt đẩy Từ Như Tĩnh bổ nhào xuống giường…

      Diệp Tây Hi bị áp giải tới trước mặt Du Tử Vĩ.
      “Diệp tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.” Du Tử Vĩ mỉm cười nhìn .
      “Mau thả ta ra! Các ngươi đáp ứng ta, bảo đảm làm tổn thương Từ Như Tĩnh cơ mà!” Diệp Tây Hi rống to.
      Du Tử Vĩ vẫn mỉm cười lịch thiếp như trước, nhưng nụ cười này có hàm ý gì: “Tôi khi nào đáp ứng vậy?”
      Diệp Tây Hi yên lặng.
      chuyện nghĩa lý với Du Tử Vĩ là khó tưởng.
      Du Tử Vĩ từ ghế đứng dậy.
      Xem ra sống rất sung sướng, chỉ là ngoài tứ tuần chút bằng tuổi trẻ hẳn cũng là nhân vật điển trai đáng chú ý đây. Cho dù như thế cũng thể phủ nhận rằng đến bây giờ vẫn còn có mỵ lực hấp dẫn.
      nhếch mép cười ngừng: “Tôi nghe Diệp tiểu thư đây hình như là sợ đạn bạc phải ?”
      “Thế sao?” Diệp Tây Hi hơi châm chọc : “Tôi cũng nghe đồn như thế.”
      “Tôi xem qua những thí nghiệm của Du Tư Nhân , máu của quả thực miễn dịch đối với bạc. Cho nên, về lý thuyết mà chỉ cần người sói thay máu của , tự nhiên có được khả năng đặc biệt này của .”
      “Cái ông cần là máu của tôi, phải ?” Diệp Tây Hi nhìn .
      “Ai mà chẳng muốn mình có nhược điểm, phải sao?” Du Tử Vĩ hỏi ngược lại.
      như vậy sao trực tiếp rút cạn máu của tôi , còn cần phí nhiều khí lực như vậy giải thích cho tôi làm gì?” Diệp Tây Hi cười lạnh.
      biết rồi đấy, vết thương trí mạng của người sói là ở tim. Mặc dù sợ bạc nhưng nếu đạn bạc mà ghim vào trái tim ai biết được điều gì.” Giọng của Du Tử Vĩ dị thường ôn hoà, giống như thương lượng chuyện rất bình thường: “Đến tột cùng biết có bỏ mạng vì nó hay , bây giờ chúng ta cùng làm thí nghiệm là biết liền ha!”
      Dứt lời, lôi ra khẩu súng bạc, chĩa về phía Diệp Tây Hi.
      Diệp Tây Hi đánh rùng mình cái, định tránh Du Tử Vĩ quay sang nháy mắt cái, Thành Dư nhanh chóng lấy ra cái bình màu trắng, hướng mặt Diệp Tây Hi phun luồng hơi.
      Diệp Tây Hi chỉ kịp cảm nhận mùi cay cay xộc vào mũi sau đó cả người như nhũn ra, co quắp ngã xuống đất.
      Du Tử Vĩ chậm rãi bước từng bước tới trước mặt , giọng : “Có thể hơi đau chút, cố gắng chịu đựng nhé!”
      Diệp Tây Hi nhìn nòng súng đen ngòm kia, thể thấy đáy của nó.
      Tiếp theo, nhìn thấy ngón tay Du Tử Vĩ từ từ chạm vào cò súng…
      “Đoàng!!!!”
      Thành Phong sợ hãi ngước mắt lên nhìn người trước mặt mình, bởi vì quá mức kinh ngạc mà có thời gian để ý đến cánh tay của mình bị kẻ nào đó bắn trọng thương.
      “Làm sao có thể…làm sao có thể…?!” Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy kinh hoàng như vậy, giống như nhìn thấy ma quỷ hình.
      Trả lời lại là tiếng súng nữa— tai phải của Thành Phong bị đạn bắn thủng, máu tươi tuôn xối xả.
      đau đớn quằn quại, rên rỉ kêu lên.
      “Ngoài tay của ấy, tai của ấy…Ngươi còn chạm qua chỗ nào nữa?” Du Tư Nhân bước ra từ bóng tối, khẩu súng trong tay khói bốc lên nghi ngút. nhìn từ xuống dưới, từ đầu đến chân từ từ đánh giá Thành Phong, ánh mắt di chuyển đến từng chô đều lạnh lẽo kết thành băng: “Đúng rồi, còn có miệng của ngươi nữa.”
      Lời vừa dứt, miệng Thành Phong lại thêm lỗ thủng, lúc này đây, thống khổ vô cùng, sống bằng chết đau đớn ngã lộn nhào mặt đất.
      Nhưng mà cam lòng cứ như vậy chết , muốn giãy dụa đến cuối cùng.
      Thành Phong nhịn đau đớn xuống, hoá thân thành sói, lấy đà hướng Du Tư Nhân mà nhảy vọt tới.
      Khoảng cách chỉ còn thước nữa thôi đột nhiên lại cảm thấy cơn đau đớn từ ngực mình truyền tới.
      Sau đó cả người còn chút sinh lực nào, chậm rãi đổ xuống mặt đất.
      còn có thể mở mắt ra được nữa.
      Du Tư Nhân bước qua cái xác của Thành Phong, tới trước mặt Từ Như Tĩnh, cởi áo khoác của mình ra, khoác chặt lên người .
      “Nhìn thấy rồi, em có gì muốn ?” hỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :