1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 29
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com

      [​IMG]
      Diệp Tây Hi chán nản biết nên phản ứng thế nào bây giờ, ỉu xìu thờ dài liên tục.
      Sợ Hạ Phùng Tuyền lại lần nữa dẫn mình tới những nơi quái dị, Diệp Tây hi vội vã liều mạng lao lên xe ngồi.
      Vừa về đến nhà, muốn chạy thẳng lên lầu, Hạ Phùng Tuyền cầm túi quần áo đưa cho : “Em quên đồ rồi này.”
      Diệp Tây Hi quyết định có đánh chết cũng chịu cầm, cho nên thèm dừng bước chân, trực tiếp lướt qua .
      Hạ Phùng Tuyền nhìn bóng lưng , khoé miệng khẽ cong lên, quay về phía phòng khác nơi A Khoan cùng Hạ Hư Nguyên ngồi : “Hai người biết hôm nay chúng tôi mua được những gì ?”
      Hạ Hư Nguyên đưa tay với lấy xem: “Để tôi nhìn xem chút coi.”
      Ai ngờ còn chưa chạm được vào cái túi, Diệp Tây Hi như cơn lốc ào từ lầu xuống, giật lấy cái túi, rồi lại như gió lốc chạy vù lên lầu.
      Nếu như để bọn họ nhìn thấy đống áo lót này chẳng phải chút thể diện cuối cùng của cũng mất hết hay sao?
      Chạy về phòng, Diệp Tây Hi giận dỗi quăng cái túi sàn nhà, sau đó coi cái gối như mặt Hạ Phùng Tuyền mà dùng sức đánh đấm vào đấy, miệng còn ngừng rủa xả: “Đánh chết ngươi! Đập chết ngươi! Ngươi chết !”
      “Em làm gì thế?” Bất chợt giọng của Hạ Phùng Tuyền vang lên ở cửa.
      Diệp Tây Hi thu hồi vẻ mặt tức giận, sát khí đằng đằng trấn tĩnh trả lời: “Đánh bọ chó, có việc gì ?”
      “Cũng có việc gì quan trọng lắm.” Hạ Phùng Tuyền đợi mời ngồi, ung dung ngồi xuống giường rồi.
      Chẳng hiểu tại sao, cả người Diệp Tây Hi lại nổi gai ốc đầy mình. Cảm giác tình cảnh này cực kì quen thuộc, trước mỗi lần Hạ Phùng Tuyền đối với làm những chuyện cực kì bi thảm đều xuất câu này.
      Diệp Tây Hi phòng bị nhìn : “Tôi muốn ngủ, nếu có việc gì quan trọng phiền ra ngoài giùm tôi có được ?”
      “Như vậy a, vậy em nghỉ ngơi cho khoẻ .” Hạ Phùng Tuyền xong cũng đứng dậy ra ngoài .
      Diệp Tây Hi thở phào cái như chút được gánh nặng nhưng dù vậy trong lòng vẫn như có tảng đá lớn đè nặng, vẫn thấy hồi hộp lo lắng.
      Ai ngờ Hạ Phùng Tuyền tới cửa, bỗng nhiên xoay người lại, nhướn mày lên: “Đúng rồi, còn chuyện nho nữa.”
      Quả nhiên lại tới rồi, Diệp Tây Hi nhất thời tim như ngừng đập, các ngón tay bắt đầu đông cứng lại.
      Hạ Phùng Tuyền rất tự nhiên đóng kín cửa lại.
      Tiếng kim loại va đập vào nhau “Xập!!!” thanh lớn nhưng toát ra mờ ám nguy hiểm.
      Hạ Phùng Tuyền nhặt cái túi mặt đất, lấy ra bộ áo lót kia, dùng ngữ khí rất bình thường : “Em thay cái này vào cho tôi xem.”
      Diệp Tây Hi nghĩ mình mơ, hoài nghi vào cái lỗ tai của mình: “ vừa mới cái gì cơ?”
      “Tôi ,” Hạ Phùng Tuyền kiên nhẫn lặp lại: “Thay bộ áo lót này , tôi muốn xem nó có hợp với em .”
      Diệp Tây Hi mở to hai mắt, sợ run hồi lâu, rốt cuộc đưa ra câu kết luận: “Hạ Phùng Tuyền, điên rồi!”
      “Em có thay hay ?” Hạ Phùng Tuyền nhíu mày nguy hiểm.
      “Tôi làm sao có thể thay cho xem được cơ chứ?” Diệp Tây Hi cảm thấy đó là nhiệm vụ bất khả thi.
      “Tại sao lại thể?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
      “Chúng ta…Quan hệ của chúng ta…” Diệp Tây Hi lấy tay túm chặt lấy miệng cái túi, ra hơi.
      “Chúng ta là vị hôn phu của nhau tháng sau kết hôn.” Hạ Phùng Tuyền dùng phương thức suy nghĩ của mình giúp bổ sung, lại tiếp: “Vì thế cho nên, nhìn trước chút cũng có gì là ổn cả.”
      hề ổn, có rất nhiều thứ ổn tý nào cả!” Diệp Tây Hi giận sôi lên, cẩn thận đem hết suy nghĩ trong lòng mình toạc hết ra: “Chẳng qua chỉ là đính hôn thôi mà, người tính bằng trời tính, đính hôn và kết hôn còn cách nhau nhiều lắm, rất nhiều, ai biết sau này xảy ra chuyện gì đâu?”
      Hạ Phùng Tuyền nghe xong cũng tỏ vẻ tức giận, chỉ nhàn nhạt : “Ý của em là, em thay?”
      “Dĩ nhiên là .” Diệp Tây Hi ý chí kiên quyết.
      Hạ Phùng Tuyền nhìn , đôi con ngươi đen nhánh bỗng loé tinh quang: “Vậy tôi giúp em thay ra.”
      xong, lao tới chỗ .
      Diệp Tây Hi kinh sợ, chân tay vội vã luống cuống nhảy xuống giường, phi ra ngoài cửa. Nhưng Hạ Phùng Tuyền tốc độ nhanh hơn bậc, nhanh chóng di chuyển tới trước mặt .
      Diệp Tây Hi kinh hô tiếng, bận rộn bò lại lên giường, nghĩ lập lại chiêu cũ, phi tiếp ra ngoài.
      Nhưng lần này có thành công— Hạ Phùng Tuyền phát bắt được bắp chân của , chỉ nghe “Rầm!” tiếng, Diệp Tây Hi bị bắt trở lại giường.
      Tiếp theo, Hạ Phùng Tuyền lật người Diệp Tây Hi lại, túm chặt lấy hai tay của đặt cố định ở đầu , cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào người , tư thế khó mập mờ .
      “Người khác thế nào, tôi cần biết nhưng tôi và em đính hôn rồi và nhất định kết hôn… kẻ nào có thể ngăn cản được.” Hạ Phùng Tuyền thanh rất , nhưng hoàn toàn nghiêm túc chân : “Hiểu chưa?”
      chính là .” Diệp Tây Hi nhìn chằm chằm , cả giận : “Nếu như tôi muốn, ai có thể miễn cưỡng ép buộc tôi lấy .”
      “Đáng tiếc.” Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười, nụ cười có chút lạnh lùng: “Tôi cho là như vậy.”
      xong, đặt hai tay của Diệp Tây Hi lên đỉnh đầu , tay giữ chặt cho giãy dụa được, tay kia bắt đầu cởi dần những nút cài người .
      Diệp Tây Hi dĩ nhiên là nằm chờ chịu chết rồi, cố gắng nhướn cổ lên, há mồm cắn vào cái tay yên phận kia của .
      Hạ Phùng Tuyền né phát, Diệp Tây Hi cắn cái vô ích, nhưng mà vì vậy, chân có thể tự do hoạt động, cho nên đợi đúng thời cơ chín muồi, nhấc đầu gối lên, thụi vào bụng cú.
      Hạ Phùng Tuyền đau điếng, kêu lên tiếng, đồng thời tay cũng buông lỏng ra.
      Diệp Tây Hi vội vàng trốn thoát khỏi kìm kẹp, bật dậy lao ra cửa. Nhưng Hạ Phùng Tuyền rất nhanh hồi phục lại, phen kéo tay của lại.
      Diệp Tây Hi nghiến răng, xoay người lại, quơ quơ bộ móng tay dài trước mặt “Chà!!!” tiếng, cổ người nào đó xuất mấy vết cào máu đỏ ứa ra.
      Hạ Phùng Tuyền đưa tay lên sờ, cảm thấy man mát hơi dính dính— tay có chút máu tươi.
      Ánh mắt của rất chậm rất chậm nhíu lại: “Diệp Tây Hi, hôm nay em chết chắc rồi!”
      Diệp Tây Hi kinh sợ đến hồn phi phách tán, co chân lên chạy trối chết. Hạ Phùng Tuyền theo sát ở phía sau, đuổi tận cùng buông tha.
      Hai người cứ chạy vòng vòng trong phòng, ta đuổi ngươi, ngươi đuổi ta, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng binh binh bang bang loảng xoảng.
      Phòng khách lầu dưới, A Khoan ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: “Ngươi xem, hai người bọn họ làm cái gì thế nhỉ?”
      Hạ Hư Nguyên ngồi bên bưng tách cà phê lên, tao nhã nhấp hụm : “Xem ra tối nay, có con sói bắt đầu biến thân rồi.”
      Mà lúc này, ở lầu, Hạ Phùng Tuyền lại lần nữa thành công bắt được Diệp Tây Hi vứt trở lại giường, ôm chặt lấy hông .
      Diệp Tây Hi vẫn giãy dụa, cố gắng thoả hiệp: “ ra cẩn thận nghĩ lại mà xem, tôi sở dĩ làm tổn thương , cho cùng, cũng là do sai trước thôi mà.”
      Hạ Phùng Tuyền khẽ mỉm cười: “ ra em cẩn thận nghĩ lại xem, tôi nhiều như vậy, cũng bất quá là muốn lấy cớ tìm cách cởi quần áo của em thôi mà.”
      xong, vươn tay, tiếp tục cởi từng nút áo của ra.
      Diệp Tây Hi kêu trời trời biết, kêu đất đất chẳng hay, lúc tuyệt vọng hết sức A Khoan mở cửa: “Phùng Tuyền, trước cứ tạm dừng chút, Tây Hi có điện thoại.”
      Diệp Tây Hi cảm động đến rơi nước mắt, người gọi điện thoại đến chắc chắn là người mẹ tái sinh của rồi, tạ ơn trời đất.
      Nhưng mà ngay khi nghe thấy đầu dây bên kia biết rằng mình suy nghĩ sai lầm rồi.
      “Diệp tiểu thư nếu như muốn bảo toàn mạng sống cho bạn tốt của —Từ Như Tĩnh ngày mai 2h chiều chúng ta có thể gặp nhau tại khu trung tâm mua sắm Lệ Thần để thương lượng chút. Nhớ kỹ, được cho kẻ khác biết, nếu , tự gánh lấy hậu quả!”
      xong, đợi Diệp Tây Hi trả lời, liền dập máy ngay lập tức.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 30
      Edit: habin

      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]
      Diệp Tây Hi cứ cầm điện thoại hồi lâu mà vẫn chưa định thần lại được, ngây người ra.
      Hạ Phùng Tuyền căn cứ theo vẻ mặt của bây giờ mà phần nào biết được nội dung cú điện thoại vừa rồi: “Em sao thế?”
      Nhớ tới lời cảnh cáo vừa nãy của kẻ thần bí kia, Diệp Tây Hi định mở miệng kể xong lại ngậm lại.
      Hạ Phùng Tuyền ánh mắt trầm xuống: “Có phải kẻ đó lấy Từ Như Tĩnh ra để uy hiếp em đúng ?”
      …phải.” Diệp Tây Hi cụp mắt xuống, giọng phủ nhận.
      “Diệp Tây Hi, em quên điều em đồng ý với tôi rồi à?” Hạ Phùng Tuyền thanh có chút lành lạnh.
      [Trước tiên hãy hứa với tôi, cho dù cái gì, em cũng thể mình hành động.]
      Diệp Tây Hi nhớ tới lời dặn dò của Hạ Phùng Tuyền, do dự chút, rốt cuộc gật đầu: “Tên kia rằng, 2h chiều mai tôi và gặp nhau tại khu trung tâm mua sắm Lệ Thần để thương lượng, hơn nữa, việc này nhất định được để kẻ thứ ba biết.”
      “Du Tử Vĩ quả nhiên bắt đầu hành động rồi.”
      “Vậy bây giờ chúng ta phải làm cái gì đây?” Diệp Tây Hi vội vã hỏi.
      Hạ Phùng Tuyền trầm ngâm, lúc lâu sau mới trả lời: “Cứ làm theo cầu của .”

      2h chiều ngày hôm sau, Diệp Tây Hi đúng hẹn tới khu trung tâm Lệ Thần.
      Bởi vì hôm nay là chủ nhật nên trong khu trung tâm rất đông đúc, dòng người lại hối hả, Diệp Tây Hi đứng ở tầng thứ ba, ánh mắt ngừng nhìn khắp mọi nơi, cảm thấy như ai ở đây cũng có thể là thủ hạ của Du Tử Vĩ vậy. nắm chặt cái ví da mang theo, trong lòng nóng như lửa đốt bồn chồn yên. Thời gian chờ đợi càng dài càng cảm thấy khẩn trương.
      đợi gần nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
      Rốt cuộc cũng có nam nhân hướng chỗ tới, Diệp Tây Hi nín thở chờ đợi, chuẩn bị nghênh chiến.
      Ai dè vừa tới chỗ lên tiếng: “Tiểu thư, tôi xem đứng ở chỗ này chờ lâu lắm rồi, chẳng lẽ bị bạn trai cho leo cây sao? Ai da, cái loại đàn ông này thể chấp nhận được, ai lại làm thế này cơ chứ.”
      Diệp Tây Hi bất đắc dĩ thở dài tiếng, ra là kẻ tán tỉnh vớ vẩn thôi.
      “Đừng tức giận, tôi mời uống tách cà phê, được ?” Tên kia hơi cúi người, chìa tay ra làm điệu bộ lịch lãm mời , tự cho mình là quyến rũ lắm nháy mắt với cái.
      “Thôi tôi dám làm phiền đâu, ra tôi vừa mới trốn ra khỏi bệnh viện xong.” Diệp Tây Hi bình thản .
      “Bệnh viện?” Tên kia ngạc nhiên hỏi: “ mắc bệnh gì à?”
      “Tôi có bệnh nhưng mà bọn họ lại cứ tôi bị bệnh mới lạ chứ!”
      có bệnh tại sao bọn họ lại muốn đưa vào bệnh viện?”
      “Tôi chỉ thân ái tặng cho bạn trai trước đây của tôi mấy đao mà cũng bị gì nặng nề lắm, dù sao tôi còn giúp nhét ruột trở lại ổ bụng cơ mà. Ấy thế mà quan toà lại phán xét cho tôi vào bệnh viện, hôm nay vất vả lắm tôi mới lén trốn ra được, bây giờ nhất định bọn họ ở xung quanh đây tìm tôi cho mà coi.”
      Tên kia còn chưa kịp nghe hết câu chạy trối chết.
      Nhìn bóng lưng của , Diệp Tây Hi nín cười đến nội thương.
      Lúc này từ phía sau lưng bỗng truyền tới giọng trầm thấp: “Diệp tiểu thư.”
      Diệp Tây Hi bả vai cứng đờ.
      Tới rồi.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]
      CHAPTER 31
      Edit: habin

      nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/

      Diệp Tây Hi xoay người phát ra người đến là kẻ có tướng mạo bình thường độ tuổi trung niên.
      cảnh giác nhìn : “Ngươi là Du Tử Vĩ phái tới?”
      Kẻ kia cũng trả lời, chỉ dùng ngữ khí rất nhanh với : “Ngoài kia có chiếc taxi, hãy lên chiếc xe đó .”
      Diệp Tây Hi vừa định mở miệng phản ứng lại kẻ đó hoà vào dòng người đông đúc, trong nháy mắt mất dấu vết.
      Diệp Tây Hi còn cách nào khác, đành phải làm theo lời , ra tới cửa chính của khu trung tâm mua sắm quả nhiên thấy chiếc taxi đợi ở gần đó.
      Diệp Tây Hi vừa ngồi vào xe, tài xế lập tức nhấn ga phóng xe về phía trước.
      Xe với tốc độ rất nhanh, đường cứ vòng tới vòng lui, Diệp Tây Hi nhịn được hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn đưa ta đến nơi nào?”
      Tên tài xế liếc cái qua kính chiếu hậu: “Đừng có vội, Diệp tiểu thư, sớm gặp được người mà muốn gặp thôi…Nhưng trước tiên chúng ta phải cắt đuôi đám người bám theo .”
      Diệp Tây Hi trong lòng lo sợ, quả nhiên hành tung của nhóm A Khoan vẫn bị phát rồi.
      Tên tài xế này trình độ lái xe rất pro, trong dòng xe đông nghịt này cứ lái xe qua, quẹo cua mấy lần liền vứt đám A Khoan lại rất xa, cứ chạy như thế tầm 10 phút sau hoàn toàn thấy bóng dáng xe của bọn A Khoan nữa.
      Diệp Tây Hi lòng bàn tay mồ hôi lạnh rỉ ra, bây giờ khác gì cá nằm thớt, tuỳ ý người chém giết.
      Xe dần dần rời xa khỏi nội thành, hướng khu ngoại thành người thưa thớt mà tới.
      Nhìn khung cảnh hoang vu vắng lặng xung quanh, Diệp Tây Hi ngày càng lo lắng thấp thỏm.
      Rốt cục xe cũng dừng lại ở chỗ rừng rậm yên tĩnh.
      Diệp Tây Hi xuống xe, ở đó có kẻ chờ sẵn , trán phất phơ mấy sợi tóc trắng, hai tay đút vào túi quần, u nhìn .
      Diệp Tây Hi kinh ngạc — Là Thành Phong!
      “Diệp tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau!” Thành Phong sờ sờ gáy, nhếch mép cười tiếng “ còn nhớ chứ? Lần trước nhờ ân huệ của mà tôi được Du Giang Nam tặng cho đập vào gáy.”
      “Vậy sao?” Diệp Tây Hi : “Ta chỉ nhớ điều, lần trước gặp mặt ngươi là thủ hạ của Du Tư Nhân mà hôm nay lại thành thủ hạ của Du tử Vĩ rồi sao?”
      Thành Phong cũng ngại gì châm chọc trong lời của , chỉ : “ ra từ đầu đến cuối tôi đều là người của Du Tử Vĩ tiên sinh.”
      Diệp Tây Hi tỉnh ngộ: “Ngươi được Du Tử Vĩ phái tới bên cạnh Du Tư Nhân nằm vùng?”
      sai.” Thành Phong còn hào phóng thừa nhận.
      Diệp Tây Hi hít sâu cứng giọng : “Ta quan tâm mấy chuyện này của các ngươi, ta chỉ muốn biết Như Tĩnh ở đâu, còn có các ngươi gọi ta tới đây có mục đích gì?”
      “Rất đơn giản.” Thành Phong lời ít mà ý nhiều: “ người đổi người.”
      “ý của ngươi là ta đổi lấy Như Tĩnh?”
      “Diệp tiểu thư quả nhiên là người hiểu chuyện.”
      “Nhưng mà làm sao ta tin ngươi được đây, nếu như các ngươi gạt ta sao?”
      đến lừa gạt, Diệp tiểu thư cũng hiểu mà, phải ư?”
      “Ngươi có ý gì hả?”
      “Ngày hôm qua chẳng phải bọn tôi cảnh cáo rồi, được để kẻ thứ ba biết được nhưng làm như thế nào đây?”
      Diệp Tây Hi gì.
      “Tuy nhiên, tôi cuối cùng cũng cắt đuôi được đám người dư thừa đó rồi.”
      “Ta hỏi ngươi, Như Tĩnh ở đâu?”
      ngồi xe kia, chỉ cần Diệp tiểu thư nguyện ý theo chúng tôi, tôi nhất định thả tar a ngay lập tức. Dù sao , ngoài Du Tư Nhân ra, ta cũng coi như có công lớn giúp bọn tôi dụ đến đây, làm sao mà bọn tôi lại bạc đãi ta được cơ chứ.”
      Diệp Tây Hi nhìn theo hướng , ở gần đó đúng là có chiếc xe màu đen lẳng lặng đỗ.
      “Tôi muốn xem ấy trước .”
      Diệp Tây Hi vừa vừa tiến về phía trước, lại bị Thành Phong ngăn cản: “Có cần thiết ? Bây giờ bọn người Hạ Phùng Tuyền cũng thể đuổi kịp tới đây mà cứu , đừng chống cự nữa, hãy biết điều chút mà theo bọn ta .”
      Diệp Tây Hi quay lại nhìn nở nụ cười nham hiểm: “ như vậy chăng.”
      Nghe vậy, Thành Phong lập tức cảm thấy có gì đó đúng lắm, đúng lúc này, từ lùm cây bên cạnh con sói lông đen nhánh nhảy bổ ra, con sói nhào tới xô ngã xuống đất, cắn rách bả vai .
      Thành Phong kêu lên thảm thiết.
      Diệp Tây Hi phát chiếc xe kia có lẽ thấy động lặng lẽ rời liền vội vàng cho Hạ Phùng Tuyền biết.
      Hạ Phùng Tuyền buông Thành Phong ra, chỉ ba bước nhảy lên chiếc xe kia, trảo đập vỡ kính chắn gió, vọt vào.
      Diệp Tây Hi hết sức chăm chú nhìn chiếc xe kia, lại nghe thấy tên Thành Phong nằm gục mặt đất thào: “Ngươi phải hối hận.”
      “Cái gì?” Diệp Tây Hi xoay đầu lại.
      Thành Phong khoé miệng cong lên thành nụ cười quỷ dị: “Ngươi nghe lời cảnh báo của bọn ta, đem chuyện này cho kẻ thứ ba biết… Ha ha ha Từ Như Tĩnh bởi vì ngươi mà phải nhận trừng phạt!”
      Diệp Tây Hi cả người thấy ớn lạnh rùng mình.
      Đúng lúc này, chiếc xe kia quay tròn mấy vòng, cuối cùng “Rầm!!” tiến, lao vào thân cây to.
      Diệp Tây Hi còn kịp bận tâm tới tên Thành Phong này nữa, vội vàng chạy lại chỗ chiếc xe, ai ngờ vừa mở cốp xe ra phát ra căn bản là ngay từ đầu Như Tĩnh có ở đó.
      lần nữa quay đầu lại nhìn, mặt đất chỉ còn lại vũng máu, Thành Phong biến mất.
      Tên lái xe cũng chỉ là chân lâu la tiểu tốt cho nên mặc cho bọn họ truy hỏi hồi lâu cũng chỉ phí công vô ích mà thôi.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]
      Chapter 32
      Edit: habin

      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      Về đến nhà rồi, Diệp Tây Hi cũng chẳng chẳng rằng, lặng lẽ lủi thủi trở về phòng của mình.
      Nhìn bộ dạng buồn cực của , A Khoan giọng hỏi: “Bọn chúng căn bản là có đưa Từ Như Tĩnh đến đúng ?”
      Hạ Phùng Tuyền gật đầu.
      “Chú thấy chuyện này rất kỳ quái sao?” Hạ Hư Nguyên ngồi bên lên tiếng hỏi: “Nếu mục đích của bọn chúng chỉ đơn giản là bắt cóc Tây Hi ngay cái lúc Tây Hi bước lên chiếc taxi đó có thể dễ dàng chuốc thuốc mê ấy rồi, tại sao chúng còn tốn thêm công sức đưa Tây Hi đến chỗ rừng cây hoang vắng đó làm gì nữa?”
      Hạ Phùng Tuyền trong mắt chợt loé lên tia nguy hiểm thâm trầm : “Bất luận là gì chúng cũng tiến hành những bước tiếp theo.”
      Diệp Tây Hi ngồi trước bàn, nhàng xoay xoay trái cầu thuỷ tinh, bên trong trái cầu xốp trắng như tuyết bay bay, lên cao rồi từ từ chìm xuống đáy.
      hình như vô tình khuấy động thế giới nho , cái gì xảy ra cũng muốn biết hoặc là rằng thực dám nghĩ đến điều gì xảy ra tiếp theo.
      Nhưng lời của tên Thành Phong đó vẫn cứ quanh quẩn bên tai .
      [ “Ngươi nghe lời cảnh báo của bọn ta, đem chuyện này cho kẻ thứ ba biết… Ha ha ha Từ Như Tĩnh bởi vì ngươi mà phải nhận trừng phạt!” ]
      Chưa tóm được mình, Du Tử Vĩ giở trò độc ác gì với Như Tĩnh đây?
      Đáng lẽ ngay từ đầu nên đem toàn bộ việc kể cho Hạ Phùng Tuyền nghe mới phải.
      Lần này làm sai rồi ư?
      Hạ Phùng Tuyền bước vào phòng, nhìn thấy bộ dạng của vô cùng hoảng loạn.
      bước tới bên cạnh Diệp Tây Hi, giựt lấy trái cầu trong tay , nhàng : “Tình hình có chút thay đổi, hôn lễ của chúng ta được tổ chức vào tuần sau.”
      Diệp Tây Hi hoàn toàn im lặng, vẫn ngồi yên tĩnh phản ứng gì.
      Hạ Phùng Tuyền đặt hai tay lên vai , nhấn mạnh lần nữa: “Tôi là, hôn lễ của chúng ta tuần sau tổ chức đó.”
      Vừa dứt lời, Diệp Tây Hi bỗng nhiên bật dậy, gạt phăng tay của ra.
      Trái cầu thuỷ tinh rơi xuống đất vỡ choang, những bông xốp trắng theo dòng nước chảy hết ra ngoài.
      Diệp Tây Hi dường như vẫn chưa cảm thấy hả giận, nhặt lấy gối ném tứ tung về phía Hạ Phùng Tuyền.
      Lúc đầu Hạ Phùng Tuyền còn dùng tay đỡ mấy cái gối nhưng rốt cuộc cũng chịu hết nổi: “Diệp Tây Hi, dừng lại ngay.”
      Nhưng Diệp Tây Hi ngoảnh mặt làm ngơ, ném hết gối chuyển sang dùng sách quăng vào đầu .
      Hạ Phùng Tuyền né người tránh, nhanh chóng di chuyển đến trước mặt Diệp Tây Hi, nắm chặt lấy hai tay của , quát lên: “Diệp Tây Hi, em làm cái quái gì vậy?”
      Diệp Tây Hi vô cùng phẫn nộ, giận dữ mắng: “Hạ Phùng Tuyền, là tên khốn khiếp! Bây giờ Như Tĩnh sống chết còn chưa , mà vẫn còn bàn chuyện cưới xin được nữa hả, đồ khốn khiếp!”
      “Đừng có làm loạn lên như thế!” Hạ Phùng Tuyền đẩy dựa vào tường nhúc nhích được nữa, lạnh lùng : “Tôi trong lòng em là người như thế sao?”
      sai.” Diệp Tây Hi hung hăng nhìn chằm chằm : “ bá đạo, lúc nào cũng cho là mình đúng, hạ lưu, vô sỉ, tên râu xanh, …”
      Còn chưa đợi tổng kết nốt, Diệp Tây Hi bị người nào đó làm cho ngậm miệng lại nhanh chóng, Hạ Phùng Tuyền hung hăng cưỡng hôn .
      Hai đôi môi vừa chạm vào nhau, Diệp Tây Hi cảm thấy đau đến chết lặng, cả người run lên, vội vã đưa tay ra đánh thùm thụp vào ngực .
      Hạ Phùng Tuyền mảy may để ý đến điều đó, chỉ đưa tay giữ chặt lấy khuôn mặt , hung hăng tiếp tục hôn.
      Lưỡi bá đạo cạy mở hàm răng của , dễ dàng tiến vào sâu hơn.
      Cơ thể ép chặt vào người , hơi thở mạnh mẽ của cứ vây quanh , cảm giác như bị lửa nóng thiêu đốt.
      Nhưng Diệp Tây Hi cảm giác rất ràng nụ hôn này là trừng phạt, chỉ có lửa giận lạnh lùng.
      tức giận.
      Hạ Phùng Tuyền vô cùng tức giận!
      Diệp Tây Hi mất tự chủ dám phản kháng nữa.
      Mà Hạ Phùng Tuyền cũng dần bình tĩnh lại, dừng động tác.
      Hai người trừng mắt nhìn nhau, thở hổn hển.
      “Du Tử Vĩ tuyệt đối bao giờ từ bỏ ý đồ, ta bất chấp mọi thủ đoạn để bắt được em.” Hạ Phùng Tuyền nhìn thẳng Diệp Tây Hi : “Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng cử hành hôn lễ, để tuyên bố với các gia tộc khác, em là vợ của tôi. Bất kỳ hành động nào gây tổn thương cho em cũng là đối nghịch với Hạ gia.”
      ra là Hạ Phùng Tuyền cũng vì nghĩ cho mà thôi.
      Diệp Tây Hi tỉnh ngộ, nhớ tới lúc nãy hiểu lầm , thẹn tới đỏ mặt nhưng vẫn mạnh miệng : “Trừ kết hôn ra chẳng lẽ còn cách nào khác sao?”
      “Có.”
      “Cách gì?”
      “Là em nguyện hiến thân cho Du Tử Vĩ nghiên cứu.”
      “…”
      Hạ Phùng Tuyền : “Bây giờ phải là lúc để em bỡn chơi, tức giận sinh khí như trẻ con thế đâu, biết ?”
      Diệp Tây Hi rất tình nguyện gật đầu, lại : “ Vậy, Như Tĩnh phải làm sao bây giờ?”
      “Sau hôn lễ, tôi đến tìm Du Tử Vĩ đàm phán.” Hạ Phùng Tuyền nâng cằm Diệp Tây Hi lên, để ánh mắt của nhìn thẳng vào : “Nhưng trong lúc này, em tuyệt đối thể hành động thiếu suy nghĩ.”
      Chưa kịp nắm tình hình hôn lễ cứ như vậy được chuẩn bị sẵn sàng.
      Diệp Tây hi chút cũng có cảm giác của người con sắp lên xe hoa gì cả, chỉ bàng quan theo dõi, giống như tất cả mọi việc đều liên quan đến vậy.
      cái gì cũng phải bận tâm, tiệc cưới, đồ ăn, nơi tổ chức hôn lễ, danh sách khách mời, tất cả đều có chuyên gia xử lí.
      chỉ cần chọn áo cưới và nhẫn cưới.
      Nhưng cho cùng quyền quyết định cuối cùng cũng phải nằm trong tay .
      “Cái áo cưới này thế nào? Kiểu dáng đơn giản mà tao nhã, màu sắc còn làm tôn thêm nước da của ấy.” Nhà thiết kế Ai Văn- người lần trước được Hạ Phùng Tuyền mời đến trang điểm cho , lần này cũng chịu trách nhiệm từ A-Z cho cả đám cưới.
      Hạ Phùng Tuyền ngối ghế salon, vuốt cằm, trầm ngâm : “Bộ này tệ, nhưng tôi thích hơn nếu nó có thêm cái áo choàng nữa.”
      “Hiểu rồi, muốn vợ của mình ăn mặc hở hang quá hả?” Ai Văn khoái chí hỏi: “Nhưng mà bộ ngực của ấy rất đẹp a, để lộ ra tiếc quá!”
      sao.” Hạ Phùng Tuyền đặt tay lên lan can gõ theo nhịp điệu, khẽ mỉm cười: “Về điểm này chỉ mình tôi biết là được rồi.”
      Mái hiên bên kia, Bạch Bách Thanh : “Có lầm vậy, ngươi ràng mới là dâu cơ mà, ấy vậy mà chẳng có ai thèm nghe ý kiến của ngươi cả.”
      “Ta biết.” Diệp Tây Hi cúi đầu.
      “Bọn họ căn bản là còn chẳng đem ngươi để vào trong mắt ý.”
      “Ta biết.” Diệp Tây Hi cúi đầu xuống thấp hơn.
      “Bắt đầu như vậy rồi thế kết hôn xong ngươi bị ăn sạch luôn đó.”
      “Ta biết.” Diệp Tây Hi cúi đầu sắp chạm đến sàn nhà rồi.
      “Bình thường chẳng phải ngươi rất hung hãn sao? Thế quái nào mà vừa gặp phải Hạ Phùng Tuyền bị thuần hoá thành như thế này vậy?” Bạch Bách Thanh rối như tơ vò, trăm mối suy nghĩ mà tài nào hiểu nổi.
      “Bởi vì,” Diệp Tây Hi liếc xung quanh, cực : “Ngươi căn bản chưa biết Hạ Phùng Tuyền đáng sợ như thế nào đâu.”
      “Khủng bố như vậy cơ á?” Bạch Bách Thanh vẻ mặt quẫn trí: “Chẳng lẽ có ăn thịt người sao?”
      ăn ngươi ngay đâu, mà từng miếng từng miếng xả thịt ngươi.” Diệp Tây Hi chậm rãi từng chữ từng chữ: “Sau đó đứng bên thưởng thức bộ dạng sống bằng chết của ngươi…Đây chính là Hạ Phùng Tuyền!”
      Nghe vậy, Bạch Bách Thanh rùng mình ớn lạnh: “Vậy ngươi nghĩ kỹ chưa, thực muốn gả cho người như vậy sao?”
      Diệp Tây Hi chậm rãi lắc đầu: “Có lấy hay cũng phải do ta quyết định.”
      “Vậy hỏng bét rồi!” Bạch Bách Thanh cau mày: “Sau này ngươi mà vụng trộm bị phát tuyệt đối bị mổ bụng phanh thây a!”
      “Vụng trộm?” Diệp Tây Hi hoài nghi: “Vụng trộm với ai?”
      “Du Giang Nam a!” Bạch Bách Thanh trả lời như lẽ đương nhiên.
      “Ta vụng trộm với Du Giang Nam?” Diệp Tây Hi lặp lại lời của bạn tốt, dùng kiểu câu nghi vấn.
      “Em vụng trộm với Du Giang Nam.” Phía sau lại có người lặp lại lời của Diệp Tây Hi, dùng kiểu câu trần thuật.
      Mà giọng của người nọ lại là của Hạ Phùng Tuyền.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]
      Chapter 33

      Edit: habin

      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      Diệp Tây Hi chậm rãi xoay người, nhìn thấy vẻ mặt cười mà như cười của Hạ Phùng Tuyền chăm chú nhìn mình: “Em tính toán cùng Du Giang Nam vụng trộm sao?… Là tôi nghe lầm hay là em sai rồi?”
      Diệp Tây Hi hít sâu cái, đẩy Bạch Bách Thanh lên phía trước mặt mình, tố cáo: “Là tên này xui khiến tôi làm như vậy!”
      Sau đó dám quay đầu lại, chạy bán sống bán chết đến phòng thay đồ, đem cửa khoá chặt, thèm quan tâm đến sống chết của Bạch Bách Thanh.
      Hạ Phùng Tuyền khoanh hai tay trước ngực, hờ hững liếc về phía Bạch Bách Thanh cái: “ ấy đúng ?”
      Mặc dù chỉ là cái nhìn đầy thờ ơ hờ hững nhưng đủ để cho Bạch Bách Thanh cảm thấy cả người phát rét, ngay lúc này đây tựa như nhìn thấy con sói lẳng lặng thích thú ngắm nhìn bộ dạng thảm hại của người khác vậy.
      Đối nghịch với tên bạo chúa này tuyệt đối là ngu xuẩn, Bạch Bách Thanh vội vàng làm sáng tỏ lập trường của mình: “Tôi thề! Nhất định giúp trông coi Diệp Tây Hi cực cực kì nghiêm túc, ấy muốn vụng trộm với kẻ khác ư, trừ khi bước qua xác tôi.”
      sao?” Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt cười tiếng: “Vậy phiền rồi!”
      Bạch Bách Thanh vội vã vuốt mông ngựa: “ phiền phiền, tuyệt đối có gì phiền toái cả…Vậy, thời gian còn sớm nữa, tôi phải về rồi, hẹn gặp lại vào hôn lễ nha, bye bye!”
      xong vội vàng co giò chạy trối chết.
      Hạ Phùng Tuyền bước tới cửa phòng thay đồ, gõ ba cái: “Ra .”
      “Tiểu Bạch đâu?” Diệp Tây hi ở bên trong hỏi.
      ta tự dưng có việc gấp nên về trước rồi.”
      Diệp Tây Hi giọng mắng: “ là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, sao lại giống ta có tý nghĩa khí nào thế cơ chứ!”
      biết nên làm cái gì bây giờ lại nghe Hạ Phùng Tuyền đứng bên ngoài giọng uy hiếp: “Nếu như em nhất định ra tôi vào đó đấy…Nhưng trước cho em biết, bên trong ấy gian hẹp, tôi vào đấy rồi nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra là tôi chịu trách nhiệm đâu.”
      Lời còn chưa dứt, cửa “Phanh!” tiếng bật mở ra.
      Diệp Tây Hi ôm theo đống áo cưới bước ra, vẻ mặt trấn tĩnh lại.
      “Tại sao em lại trốn vào đó?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
      “Tôi có trốn a~” Diệp Tây Hi mắt đảo như rang lạc nhưng mà có nhìn thẳng vào .
      “Vậy hãy giải thích cho tôi chuyện— Tại sao em vừa nghe đến tên Du Giang Nam liền cuống lên trốn thế?” Hạ Phùng Tuyền tiến tới gần bước.
      Diệp Tây Hi thực còn cách nào khác, đành phải thành khai báo: “Tôi sợ hiểu lầm.”
      “Hiểu lầm cái gì?”
      “Hiểu lầm tôi cùng ta…” Diệp Tây Hi dừng lại trong chốc lát, thanh xuống: “có cái gì đó.”
      “Em cùng ta có cái gì sao?” Hạ Phùng Tuyền hỏi ngược lại.
      Vì mạng sống, Diệp Tây Hi vội vã lắc đầu như đánh trống liên hồi.
      “Vậy là được rồi.” Hạ Phùng Tuyền đưa tay cầm lấy nhúm tóc lơ thơ bên má đưa lại gần mũi nhàng khẽ ngửi: “Nhớ kỹ, em và ta từ trước tới nay, cái gì cũng chưa từng có.”
      đe doạ nguy hiểm theo những sợi tóc kia truyền tới làm cả người bỗng cứng ngắc lại.
      Bây giờ, Diệp Tây Hi cho dù có ngàn lá gan, cũng dám chữ “”.
      “Chúng ta chọn nhẫn cưới nào!” Hạ Phùng Tuyền ôm lấy eo của Diệp Tây Hi kéo tới phòng khách.
      Người của cửa hàng đá quý đem lô nhẫn kim cương đến xếp nghiêm chỉnh trước mắt , nhìn qua cái, viên đá trong suốt, lấp lánh đến chói mắt.
      Nhưng Diệp Tây Hi lúc này chẳng có tâm trạng nào để chọn nhẫn cả, chỉ ngồi đờ ra ngó chằm chằm chúng.
      Hạ Phùng Tuyền quan sát nét mặt của từ nãy tới giờ, lúc này chậm rãi : “Nếu em ưng cái nào bảo bọn họ đổi lô khác.”
      Diệp Tây Hi định thần lại, vội : “ cần, cần đâu…Cái kia tốt lắm rồi!”
      vừa liền tuỳ ý chọn cái, cho vừa lòng.
      Hạ Phùng Tuyền tất nhiên là hiểu được tâm tư của , vẻ mặt ngưng đọng, chỉ : “Đây là chiếc nhẫn kết hôn- cái mà em phải đeo nó cả đời, vậy nên em nghĩ kĩ chưa?”
      Cả đời?!
      Diệp Tây Hi đột nhiên thấy sờ sợ nổi hết da gà, lạnh cả sống lưng.
      nuốt nước bọt, giọng hỏi: “Vậy, vậy…Nếu, tôi nếu thôi nhé…”

      “Ừ?” Hạ Phùng Tuyền khoanh tay trước ngực ngồi ghế salon, miễn cưỡng nhìn : “Nếu cái gì?”
      Diệp Tây Hi sau hồi vuốt vuốt chỉnh chỉnh lại đầu tóc, ổn định ánh mắt, do dự rất lâu, rốt cuộc : “Tôi lắm quy củ của các , nhưng mà, người sói chắc cũng giống người bình thường thôi nhỉ, sau khi kết hôn xong có thể ly hôn chứ?”
      Hạ Phùng Tuyền nhàng phun ra hai chữ: “ được.”
      “Cái gì??”
      “Người sói được phép ly hôn.”
      “Tại sao???” Diệp Tây Hi quá mức sợ hãi thốt lên.
      Hạ Phùng Tuyền nhún nhún vai: “Đây là tập tục của người sói, trừ khi người vợ hoặc người chồng của mình chết , nếu , bọn họ vĩnh viễn phải ở cùng với nhau.”
      “Vậy, vậy, vậy nếu như tôi thể sinh con nối dõi được sao?” Diệp Tây Hi gấp gáp đến độ vò đầu bứt tai hỏi: “Thế chắc chắn có thể bỏ tôi đúng ?”
      “Em yên tâm.” Hạ Phùng Tuyền lại nhếch mép cười nụ cười bí hiểm: “Sau khi kết hôn, mỗi đêm tôi rất cố gắng a!”
      Diệp Tây Hi hoàn toàn bị đánh bại, tê liệt ngã xuống ghế salon như đống tro tàn.
      “Được rồi, bây giờ em nên cân nhắc kĩ lưỡng chọn chiếc nhẫn .”
      Thời gian chính là thứ kì quái khó nắm bắt được, càng muốn nó tới nó lại trôi qua rất nhanh, nháy mắt qua rồi.
      Diệp Tây Hi còn chưa kịp phản ứng ngày cử hành hôn lễ tới rồi.
      Ngay từ sáng sớm, Diệp Tây Hi bị đoàn người mang danh nghĩa là Hạ gia mời đến ào vào vay quanh , nào bắt mặc áo cưới, nào trang điểm, làm tóc…
      Diệp Tây Hi chỉ có thể cứng đơ ra như tượng gỗ, mặc cho bọn họ muốn làm gì làm.
      vất vả, cuối cùng cũng hoàn thành, Diệp Tây Hi đứng trước tấm gương lớn, nhìn vào trong gương mà thiếu chút nữa nhận ra chính mình, nặng nề thở dài tiếng.
      “Em Sao vậy?” Hạ Phùng Tuyền đến, phất tay cái, những người còn lại rất thức thời lập tức lui hết ra khỏi phòng.
      “Tôi mệt mỏi.” Diệp Tây Hi nhíu mày: “Rốt cuộc còn bao lâu nữa mới được nghỉ ngơi đây?”
      “Hôn lễ chắc chỉ hai giờ kết thúc thôi, còn về phần nghỉ ngơi,” Hạ Phùng Tuyền nhìn Diệp Tây Hi trong gương, rất mờ ám : “ xin lỗi, đêm nay, chỉ sợ là em thể nghỉ ngơi a!”
      Diệp Tây Hi vốn dĩ buồn ngủ nhưng mà vừa nghe thấy lời này tỉnh táo lại ngay.
      quên mất việc quan trọng bậc nhất vô cùng kinh khủng!!!!!!!!!
      Tối nay, bọn họ ooxx??!!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :