1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 23
      Edit: habin

      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]
      xe, Diệp Tây Hi ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt ngay ngắn lên đầu gối, lưng cũng cứng đờ thẳng tắp.
      “Sặc, sao cứ ngồi cứng ngắc như bị điểm huyệt thế hả?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
      “Tôi sợ làm nhàu bộ váy này, với cả làm đầu tóc bị rối bù lên nữa.” Diệp Tây Hi rất thành trả lời: “Đến lúc ấy lại mắng tôi biết giữ thể diện cho .”
      “Đừng lo lắng.” Hạ Phùng Tuyền cười nhạt rồi : “Đến lúc đó tôi liền giả bộ quen biết là được ấy mà.”
      Đối với những lời cay độc châm chích của tập dần thành thói quen, Diệp Tây Hi thèm để ý, lại tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, rốt cuộc chúng ta đâu vậy?”
      Hạ Phùng Tuyền chống cằm quay lại nhìn , bộ dạng như chờ đợi việc gì đó hay ho sắp sửa diễn ra vậy. Tiếp theo, nhàng : “Du gia.”
      “Cái gì???” Quả nhiên, Diệp Tây Hi lớn tiếng thét lên.
      “Tôi , bây giờ chúng ta đường đến Du gia.” Hạ Phùng Tuyền chút hoang mang nhắc lại lần nữa.
      “Tại sao? Tại sao? Tại sao lại muốn đưa tôi đến Du gia?” Diệp Tây Hi lắp bắp hỏi.
      “Điều này phải hỏi những gì làm ấy.” Hạ Phùng Tuyền lạnh lùng trả lời.
      Nhớ tới những ngày sống kiếp sống như con chuột bạch thí nghiệm, Diệp Tây Hi bị doạ sợ hãi mồ hôi chảy đầm đìa, liên tục cầu xin, ngừng nhận lỗi lầm: “Tôi sai rồi, tôi thề dám cho vào cà phê của chút nước tiểu nữa.”
      Hạ Phùng Tuyền nhíu mày nguy hiểm: “Còn gì nữa ?”
      “Tôi bao giờ cho thêm vào cơm hải sản của mấy con tôm hết hạn nữa đâu.”
      “Và quan trọng nhất là??” Trong mắt Hạ Phùng Tuyền phóng ra những tia giết người, ánh mắt sắc lạnh.
      “Còn nữa, còn nữa,” Diệp Tây Hi cắn răng quyết định, : “Tôi dám lấy ảnh đồng tính luyến ái của tung lên mạng, báo hại điện thoại của bị người ta gọi tới quấy rối liên tục nữa.” (ảnh chị này ở mấy chương trước lúc hoá trang thành Phùng Tuyền rồi tình cờ gặp Du Giang Nam ấy)
      giỏi lắm!” phóng ánh mắt hình viên đạn như muốn bóp chết .
      “Tôi dám nữa.” Diệp Tây Hi vội vàng cầu xin tha thứ: “Đừng đem tôi đến nơi đó.”
      Hạ Phùng Tuyền nhìn , cười đến người khác cũng cảm thấy rét lạnh: “ muộn rồi.”
      !!!!!!!!!!”
      Diệp Tây Hi thê thảm ngừng gào thét mà chiếc xe vẫn bon bon hướng Du gia tới.
      ra là bữa tiệc sinh nhật, làm tôi sợ muốn chết.” Đến nơi, Diệp Tây Hi mới kịp biết đây là bữa tiệc mừng sinh nhật Liễu Vi Quân.
      Miễn là người sói của gia tộc có uy tín danh dự đều được mời đến, mặc dù Du Hạ hai nhà trước nay luôn bất hoà, nhưng vì thể diện nên đành miễn cưỡng mời Hạ gia.
      Bữa tiệc này đặc biệt xa hoa, quần áo đầu tóc của các vị khách đều cầu kì đẹp đẽ, ăn uống linh đình, thức ăn ngon, rượu hảo hạng, có đội ngũ phục vụ được huấn luyện chuyên nghiệp, có màn biểu diễn Violon rất hoành tráng.
      Mọi thứ ở đây đều rất hoàn mỹ.
      Diệp Tây Hi đột nhiên nghĩ tới những vị khách cao quý ngồi ung dung ghế khách kia lại nghĩ tới tình hình của mình bây giờ, cảm giác có chút quái quái.
      “Ở đây thế này có thể có nguy hiểm gì ? Chúng ta bây giờ đứng địa bàn của Du gia mà?” Diệp Tây Hi khẩn trương hỏi thăm.
      “Trước mặt mọi người, bọn họ dám hành động lỗ mãng thiếu suy nghĩ thế đâu.”
      Diệp Tây Hi nghe vậy dần cảm thấy yên tâm, lại nghe Hạ Phùng Tuyền chậm rãi tiếp tục bổ sung: “Tuy nhiên, bọn họ rất có thể nhân lúc lơ ngơ lạc ở đây mà chớp thời cơ chộp lấy.”
      Nghe vậy, Diệp Tây Hi vội vàng gắt gao túm chặt cánh tay của Hạ Phùng Tuyền, giây cũng chịu buông, cho đến khi nhìn thấy nụ cười thầm, nham hiểm của mới phát ra mình bị lừa, vội buông tay ra, giọng có chút hờn dỗi: “Hạ Phùng Tuyền , là nhàm chán.”
      “Bất kể nhàm chán hay , tối nay nhất định phải luôn trong tầm mắt của tôi.” Hạ Phùng Tuyền đưa tay nắm chặt hông , kéo lại gần sát .
      “Tay của , nên đặt ngang hông tôi, rất bất tiện a~” Diệp Tây Hi khó chịu quyết giãy dụa, nghĩ cách xa chút.
      Hạ Phùng Tuyền buông tay, chỉ cúi đầu xuống, nhàng ghé sát tai : “Tay của tôi chỉ đặt hông bạn , hoặc… ngực, chọn .”
      “…”
      “Như thế nào?”
      Diệp Tây Hi bình tĩnh trả lời: “Hay là đặt ngang hông .”
      Vậy nên, khoảng thời gian tiếp theo, Hạ Phùng Tuyền liền ôm Diệp Tây Hi an tĩnh đứng ở góc phòng.
      Nhưng mà vì Hạ Phùng Tuyền là người kế nghiệp của Hạ gia, mọi người tự nhiên đều muốn làm quen lấy lòng cho nên toàn bộ đều đổ xô vây quanh hai người họ.
      Diệp Tây Hi chỉ có thể làm theo chỉ thị của Hạ Phùng Tuyền, mỉm cười mỉm cười, tiếp tục mỉm cười, cho đến khi cơ mặt rút gân.
      mệt muốn chết bỗng nhiên cảm thấy như có ai đó quan sát mình, Diệp Tây Hi quay đầu, trong đám người hỗn loạn này có bóng dáng cao mảnh khảnh.
      Gương mặt tuấn, dáng người mảnh khảnh, khí chất nho nhã cao quý, vô cùng an tĩnh trầm mặc.
      Du Giang Nam?
      Ánh mắt Diệp Tây Hi vẫn dõi theo bóng dáng ấy, cho đến khi vành tai tự nhiên thấy nhói đau, làm nhanh chóng định thần lại.
      làm cái gì vậy, sao lại cắn tôi?” Diệp Tây Hi che lỗ tai, ngẩng đầu chất vấn.
      Hạ Phùng Tuyền gì chỉ nhàng cúi xuống liếc cái.
      thể chịu nổi loại cực hình xã giao này nữa, Diệp Tây Hi viện cớ toilet, định bước đến ban công hóng mát chút.
      Nhưng ở đó có hai người đến trước .
      “Sinh nhật của mẹ, ngươi lại đến tay , ngươi cảm thấy như thế rất quá đáng sao?” Liễu Vi Quân .
      Du Giang Nam ngồi lan can đá, giọng : “Hết thảy mọi thứ bà đều có đủ, chẳng phải sao?”
      Liễu Vi Quân để ý đến châm chọc trong lời của con trai,chỉ tiếp: “Biết món quà sinh nhật ta muốn nhất ở ngươi là điều gì ?”
      Du Giang Nam lên tiếng, chỉ nhìn về phía chân trời xa, như như ánh trăng rằm.
      “Mẹ muốn con đừng đối nghịch với ông ấy nữa.” Liễu Vi Quân nhàng : “Con có thể đồng ý với mẹ ?”
      Du Giang Nam lạnh lùng đáp: “Vĩnh viễn có khả năng.”
      “Đây là câu trả lời chắc chắn của ngươi?” Liễu Vi Quân lắc đầu: “Ngươi còn nhớ đến tình mẫu tử nữa ?”
      “Gả cho kẻ giết hại chồng mình, bà còn nhớ đến tình vợ chồng chứ?” Du Giang Nam trong lời bộc lộc chút cảm xúc nào, nhưng cũng chính bởi như thế mà làm cho nó trở nên đặc biệt lạnh lùng, vô cảm.
      Liễu Vi Quân nghiêm mặt: “ đến lúc ta phải cắt bánh ngọt rồi, ta hy vọng ngày sinh nhật vui vẻ, vì thế, mời ngươi về .”
      xong đợi Du Giang Nam trả lời, bà ta bước nhanh xuống lầu.
      bao lâu, bên dưới vang lên tiếng chúc mừng, tiếng ca hát vui vẻ, từng nhịp từng nhịp vang tới,
      Du Giang Nam dựa lưng vào cột đá cẩm thạch tròn, yên lặng ngắm nhìn bầu trời đêm.
      trong lúc Diệp Tây Hi nghĩ rằng cái khí trầm mặc này vĩnh viễn kéo dài như thế bỗng nhiên Du Giang Nam lên tiếng: “Đứng ở chỗ đó, thấy mỏi sao?”
      Diệp Tây Hi đành phải ra, lẩm bẩm : “ xin lỗi, tôi phải cố ý nghe lén.”
      “Xin lỗi ư?” Du Giang Nam mỉm cười độc “Giữa chúng ta, người nên lời xin lỗi, phải là tôi mới đúng.”

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 24
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/

      [​IMG]
      “Ngày đó, nếu như , tôi sớm bị Hạ Phùng Tuyền giết chết rồi.” Du Giang Nam xoay đầu, nhìn : “Nhưng tôi lại bán đứng .”
      Diệp Tây Hi gì chỉ mỉm cười.
      hẳn là rất hận tôi.” Du Giang Nam .
      Diệp Tây Hi bước tới cạnh , nhàng đặt tay lên lan can cẩm thạch bóng loáng, đá lạnh như băng, thấp giọng : “Tôi hiểu, cũng có nỗi khổ tâm riêng mà.”
      Nghe vậy, Du Giang Nam mí mắt có nốt ruồi màu nâu nho dường như giật mình cái.
      Bóng đêm trong trẻo lại lùng, trong khí cũng có chút gì đó lạnh lẽo.
      Hai người cùng đứng ban công nhưng lại nhìn về hai hướng khác nhau.
      lúc sau, Du Giang Nam bỗng nhiên : “Hôm qua, là ngày giỗ của cha tôi.”
      Diệp Tây Hi kinh ngạc.
      “Nhưng trừ tôi ra, còn ai nhớ đến chuyện này nữa.” Du Giang Nam cười chua chát bi thương: “ ai nữa.”
      Diệp Tây Hi cụp mắt xuống: “Vậy cho rằng, ba là bị… Du Tử Vĩ mưu sát phải ?”
      phải là tôi cho rằng như thế mà đúng là như thế.” Du Giang Nam sắc mặt dưới ánh trăng ngày càng tái nhợt, lạnh lùng vô tình: “Ba tôi trước khi chút hơi thở cuối cùng, toàn thân máu me đầm đìa vẫn cố lết tới ôm chặt lấy tôi, ông cho tôi biết, Du Tử Vĩ… chính sát hại cha tôi.”
      Du Giang Nam giọng rất , rất bình tĩnh.
      Nhưng Diệp Tây Hi nghe những lời đó mà thấy lạnh buốt đầy hận thù.
      muốn…báo thù?” Diệp Tây Hi vẫn hỏi nhưng trong lòng sớm biết câu trả lời.
      Du Giang Nam trả lời câu hỏi đó, chỉ lầm bầm rất : “ ra , tôi cũng sớm phát ra hai kẻ gian phu dâm phụ đó. Cho dù có che dấu bí mật kĩ lưỡng như thế nào nữa chẳng lẽ con trai lại phát ra khác lạ của mẹ mình sao. Nhìn thấy Du Tử Vĩ, ánh mắt của bà ấy loé lên niềm vui, cả ngày vui vẻ. Sau đó vào ngày, tôi nấp ở góc vườn hoa tận mắt nhìn thấy bọn họ ôm hôn nhau…Nếu như ngày đó, tôi cho cha biết việc này, ông ấy có thể đề phòng Du Tử Vĩ bị hãm hại như ngày hôm nay…Vậy mà tôi lại làm vậy, tôi sợ phá vỡ hạnh phúc của bản thân, phá vỡ gia đình này, nên rốt cuộc im lặng…”
      Du Giang Nam giọng ngày càng dần.
      Diệp Tây Hi đành lòng, nắm lấy tay , sưởi ấm đôi bàn tay giá lạnh, nhàng khuyên nhủ: “ hề có tội gì cả, đấy, đó phải là lỗi của .”
      Du Giang Nam ngẩng đầu.
      Cả người , tóc, khuôn mặt, toàn thân đều bị ánh trăng bàng bạc bao phủ, lúc lúc , mờ ảo phảng phất như tồn tại thế giới này.
      nhìn Diệp Tây Hi, trong ánh mắt tràn ngập thương, nhưng còn chút gì đó đau xót, hối hận cùng u buồn.
      Tay của xoa trán , rồi sau đó nhàng chậm chạp vuốt tai , rồi đến gương mặt .
      Từng động tác đều nhàng tỉ mỉ mang theo quyến luyến.
      Lúc này Diệp Tây Hi đột nhiên có chút hoảng hốt.
      mơ hồ nhận ra Du Giang Nam ngày càng nhích lại gần hơn, thầm nghĩ phải né , nhưng hiểu sao lại nhúc nhích.
      Hai người môi ngày càng gần, Diệp Tây Hi có thể cảm thấy hơi thở của gần kề, phảng phất gương mặt mình.
      Ánh mắt thẫn thờ.
      Nhưng ngay khoảnh khắc đôi môi họ chuẩn bị chạm vào nhau Diệp Tây Hi bỗng cảm thấy mình như bị lực kéo rất mạnh giật phắt ra.
      Nhất thời khí lãng mạn đều biến mất còn chút nào hết.
      xin lỗi, tôi tìm ấy có chút việc.” Hạ Phùng Tuyền mỉm cười giải thích, thái độ rất nho nhã lễ độ nhưng Diệp Tây Hi tự nhiên dựng hết cả tóc gáy lên.
      Du Giang Nam gì chỉ lẳng lặng nhìn về phía Hạ Phùng Tuyền, có chút cảnh giác.
      “Quên mất, vết thương lần trước tôi cắn nát tay khỏi hẳn chưa vậy?” Hạ Phùng Tuyền làm như vô tình hỏi.
      “Cảm ơn quan tâm của … Thế chỗ lần trước bị nện ghế vào đầu của còn sưng ?” Du Giang Nam nhanh chậm phản kích.
      “Đừng lo lắng, tội do ai làm người nấy chịu, ấy dùng “hành động thực tế” để sửa chữa lỗi lầm của mình rồi…Em xem có đúng ?” Hạ Phùng Tuyền rất thân mật ôm hai vai Diệp Tây Hi, cúi đầu giống như hỏi nhưng ánh mắt lại nhàng liếc qua Du Giang Nam cái.
      Trong nháy mắt, Hạ Phùng Tuyền nhìn thấy Du Giang Nam vai như cứng ngắc lại.
      Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười, chẳng chẳng rằng liền kéo Diệp Tây Hi xuống lầu.
      Diệp Tây Hi thấp thỏm, bởi vì mọi người xung quanh ai ai cũng luôn miệng nhắc nhở và Du Giang Nam thể có bất kì liên quan gì, mà ràng cũng gật đầu đồng ý, nhưng mà lúc nãy vừa vặn bị Hạ Phùng Tuyền bắt gặp rồi, đây gọi là có tật giật mình.
      Đồng thời cũng cảm thấy vô cùng hỗn loạn, vừa nãy, vừa nãy và Du Giang Nam thiếu chút nữa hôn môi?
      Vì ánh trăng, vì phân tâm của mình, và còn bởi vì…Du Giang Nam?
      hoàn toàn hiểu mình nghĩ gì nữa.
      Diệp Tây Hi như người mất hồn.
      “Sao vậy, còn tiếc nuối chuyện lúc nãy à?” Hạ Phùng Tuyền bên cạnh đột nhiên lên tiếng mỉa mai.
      Rốt cuộc cũng là làm sai, Diệp Tây Hi lo lắng chưa đủ hay sao nào, dám mở miệng phản bác.
      Hạ Phùng Tuyền nhàng liếc cái: “Được rồi, đằng nào tối nay cũng chỉ mình vi phạm.”
      Tối nay?
      Diệp Tây Hi hoài nghi nhưng cũng dám “bật” lại.
      Lúc này, xung quanh bỗng nhiên im lặng dị thường.
      Diệp Tây Hi phát người đàn ông trung niên đứng giữa phòng dáng vẻ phi phàm, phong thái quý tộc, khuôn mặt bí hiểm. Ông ta đeo cho Liễu Vi Quân chiếc vòng cổ ngọc bích.
      Vòng cổ đắt tiền, mỹ nhân cao quý, hai thứ này kết hợp lại càng nổi bật hơn.
      “Chúc em mãi mãi xinh đẹp như thế này.” Người đàn ông đó hôn lên má Liễu Vi Quân , tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng.
      Diệp Tây Hi bừng tỉnh chân lý, hoá ra người đó chính là Du Tử Vĩ.
      Du Tử Vĩ nâng chén rượu lên: “Cảm ơn tất cả các vị khách quý có mặt ngày hôm nay, chúng ta hãy cùng ăn mừng sinh nhật của phu nhân tôi nào.” xong, ông ta tu hơi cạn sạch chén rượu.
      Các vị khách cũng lần lượt làm theo.
      Tiếp theo, ông lại rót chén rượu, bước tới chỗ Hạ Phùng Tuyền, nhìn Hạ Phùng Tuyền và Diệp Tây Hi nham hiểm : “Hôm nay tôi cảm thấy đặc biệt vinh hạnh khi Hạ Phùng Tuyền tiên sinh có thể hạ cố đến đây tham dự bữa tiệc nho này…Hạ tiên sinh, tôi muốn mời chén, hi vọng có thể xoá hết mọi hiểu lầm giữa chúng ta từ trước tới nay và thay mặt những kẻ trong gia tộc chúng tôi có những hành động vô lễ với tôi muốn xin lỗi .”
      dám nhận.” Hạ Phùng Tuyền khách khí đáp, nâng cốc rượu uống luôn.
      “Như vậy bây giờ, khiêu vũ bắt đầu…” Du Tử Vĩ tuyên bố.
      “Xin chờ chút.” Hạ Phùng Tuyền cắt đứt lời ông ta “Chờ , tôi còn có chuyện muốn tuyên bố.”
      Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Hạ Phùng Tuyền, bao gồm cả Diệp Tây Hi, cũng ôm đầy bụng băn khoăn nhìn .
      Lúc này Hạ Phùng Tuyền bỗng nâng tay Diệp Tây Hi lên, : “Tôi và Diệp Tây Hi đính hôn.”
      “Vốn là, chúng tôi muốn chờ thời gian nữa mới thông báo cho mọi người biết nhưng vừa rồi được tận mắt chứng kiến vợ chồng Du lão gia đây thân mật keo sơn như thế đáng ghen tỵ, cho nên liền quyết định tuyên bố luôn tại đây.” Hạ Phùng Tuyền dối chớp mắt.
      Cả căn phòng đầu tiên là im lặng hoàn toàn sau đó lai vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng rầm trời.
      Hạ Phùng Tuyền rút ra từ túi áo lễ phục chiếc nhẫn đính hôn, đeo lên bàn tay phải hoá đá của Diệp Tây Hi. Nhân tiện cúi đầu xuống, vén tóc lên, nhàng ghé sát tai thầm đe doạ: “Nếu như dám phản đối, tôi ngay lập tức quẳng lại nơi này, tin tôi , so với thủ đoạn của Du Tư Nhân Du tử Vĩ còn độc ác hơn rất nhiều… tin cứ thử xem.”
      Diệp Tây Hi cảm thấy mình như rơi thẳng vào hầm băng, bao giờ lường trước được Hạ Phùng Tuyền ra chiêu độc như vậy, lập tức làm cho đành bó tay chịu chói câm nín mà làm theo.
      biết chính xác Hạ Phùng Tuyền nghĩ cái quái gì và cũng biết rốt cuộc mình nên làm gì bây giờ.
      chỉ biết duy nhất điều, đó là vẻ mặt tươi cười hớn hở đối với chúc phúc của các vị khác ở đây của mình so với khóc còn khó coi hơn rất nhiều.
      Mà lúc đó, ở góc khác của căn phòng, bóng người lầm lũi từ từ bước ra ngoài.
      đường về nhà, Diệp Tây Hi trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng nhịn nổi nữa rồi liền tháo ngay chiếc nhẫn ra trả cho Hạ Phùng Tuyền.
      Hạ Phùng Tuyền cũng chẳng thèm nhìn nó lấy cái, chỉ : “Sau này, phải luôn luôn đeo nó tay nghe ?”
      “Việc này, tiến hành kế hoạch gì vậy, việc chúng ta đính hôn là phần của kế hoạch đó, đúng ?” Đây là đáp án duy nhất mà Diệp Tây Hi suy nghĩ hồi lâu mới tìm ra được, cũng là đáp án làm thấy yên tâm nhất.
      Đáng tiếc đáp án này ngay lập tức bị bác bỏ: “Chẳng có kế hoạch nào cả.”
      “Vậy…tại sao chúng ta phải đính hôn?” Diệp Tây Hi thấy lưng mình ròng ròng mồ hôi lạnh.
      “Bởi vì đính hôn rồi mới có thể kết hôn.” Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt giải thích.
      Diệp Tây Hi thấy hình như nhiệt độ điều hoà trong xe xuống quá thấp rồi, thế cho nên giọng của mới run rẩy như vầy: “Kết…hôn?”
      “Đúng vậy.” Người nào đó gật đầu.
      “Tại sao lại phải kết hôn?” Diệp Tây Hi giựt giựt tóc mình, cái, hai cái, ba cái…
      “Bởi vì tôi muốn chưa kết hôn sinh con rồi.”
      “Tại sao lại muốn sinh con?!”
      “Bởi vì chúng ta lên giường.”
      “Tại sao lại phải lên giường???”
      “Bởi vì chúng ta sắp kết hôn.”
      “Tại sao chúng ta lại phải kết hôn???!!!!”
      “Bởi vì chúng ta đính hôn.”
      “…”
      (thiệt là 1 cuộc đối thoại kì bí và nhảm nhí , đấu khẩu vs này thà đập đầu vào tường chết còn hơn =”:)
      Cứ như vậy, vấn đề này cứ lập lập lại vô số lần, Diệp Tây Hi quyết định đổi phương thức giao tiếp, cho nên vô cùng thành khẩn, nghiêm túc cực độ : “Hạ Phùng Tuyền, tôi muốn kết hôn với .”
      Hạ Phùng Tuyền cũng có phản ứng gì dữ dội lắm, chỉ đột ngột hỏi câu hỏi khác: “Vậy mỗi sáng có phải là cam tâm tình nguyện bưng cà phê lên cho tôi ?”
      đời nào.” Diệp Tây Hi trả lời chắc như đinh chém sắt.
      là được rồi.”
      “Thế là có ý gì hả?” Diệp Tây Hi hiểu gì hết trơn.
      “Chúng ta kết hôn sau này cũng giống như việc phải bưng cà phê mỗi sáng cho tôi, mặc dù tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn phải làm.” Hạ Phùng Tuyền dùng câu đơn giản kết thúc vấn đề mà Diệp Tây Hi so sánh với hàm số toán học còn khó khăn hơn gấp chục lần.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 25
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/

      Warning: chap này có cảnh hot, nếu có gì sai sót mong mọi người lượng thứ cho trình độ yếu kém của mình a~~
      Diệp Tây Hi vừa thấy bực mình vừa buồn cười, biết làm sao lại thốt ra câu: “Tôi có chết cũng gả cho .”
      Sau khi xong lại cảm thấy có gì đó ổn, thẳng thắn quá mức, hơn nữa còn chút nguy hiểm—như mấy bộ phim truyền hình nhảm nhí ấy, những lời này của nữ chính 10 phần 8,9 phần chắc chắn bị gả cho nam nhân mà nữ chính ghét nhất có chết cũng muốn lấy. Cho nên, vội sửa lại : “Hay là như vậy , tôi cảm giác cơ hội mình gả cho Du Giang Nam so với gả cho hơn… chút xíu.”
      Vốn dĩ, Diệp Tây Hi định “lớn hơn” đằng sau cộng thêm phó từ “rất nhiều” nhưng suy tính lại dù sao hai người cũng nhà với nhau khá lâu rồi, thể lấy oán báo ân, quá mức đả kích tự ái của vì thế rất hảo tâm đổi lại thành cụm từ “ chút xíu” này. (hơ hơ chị khôn dữ =”:)
      nghĩ đến hậu hoạ sau này, chọc ngay vào tổ kiến lửa, tên sói hỉ nộ lường được bên cạnh.
      Vừa dứt lời, Hạ Phùng Tuyền liền nắm chặt lấy cổ tay của , phen kéo lại, thuận đà kéo cả người Diệp Tây Hi ngồi lên đùi .
      Diệp Tây Hi tất nhiên là liều mạng giãy dụa nhưng chẳng ăn thua gì, ngày thường vốn tức giận đến cực điểm, tức đến xì khói đối với cũng vô dụng rồi.
      Hạ Phùng Tuyền tay khoá chặt hai tay của Diệp Tây Hi, tay giữ chặt gáy , hung hăng mà hôn.
      Cảm giác lưỡi Hạ Phùng Tuyền dần dần xâm nhập vào trong miệng mình, Diệp Tây Hi toàn thân tê dại, cố gắng hết sức ngậm chặt miệng lại, kiên cường phòng thủ đến cùng.
      Hạ Phùng Tuyền mỉm cười nháy mắt cái, bỏ tay ra, từ bên ngoài đống lễ phục bùng nhùng, bàn tay nhanh nhẹn luồn vào trong người Diệp Tây Hi, nhàng sờ…
      “Á!!!!” Diệp Tây Hi hét lên, Hạ Phùng Tuyền nhân cơ hội đó tiến vào, bá đạo hôn ngừng, hai bên dây dưa.
      Cả người nóng rực, “chiến đấu” rất mạnh mẽ, làm cho Diệp Tây Hi cách nào hô hấp.
      Trong tình thế cấp bách đó, dưới kết hợp, cắn vào môi , liền cảm thấy vị máu tươi ngọt ngào tràn ra.
      Vốn tưởng rằng ngay lập tức buông mình ra, nhưng , Hạ Phùng Tuyền hừ cũng hừ tiếng lại ăn miếng trả miếng, cũng chơi chiêu ấy cắn lại môi phát.
      Diệp Tây Hi đau đến ứa nước mắt, chờ Hạ Phùng Tuyền vừa buông mình ra vội vàng lui về góc xe cách xa , rút cái gương ra xem chút, môi dưới bị cắn rươm rướm máu rồi. [​IMG] (
      “Hạ Phùng Tuyền, làm cái quái gì thế!” Diệp Tây Hi nộ khí xung thiên.
      cắn tôi tất nhiên tôi đáp lễ thôi!” Hạ Phùng Tuyền hơi nhíu mày.
      đồ biến thái! A!”
      Diệp Tây Hi còn chưa có mắng xong, lại bị người nào đó phen kéo tiếp, tiếp tục cưỡng ép.
      Hạ Phùng Tuyền tiến quân thần tốc, để cho có bất kì cơ hội nào để thở nữa, giống như có lửa đốt cháy vậy.
      Diệp Tây Hi cũng thể nhẫn nhịn chịu thua thêm nữa, oán hận dùng hết sức bình sinh cắn vào cái lưỡi bá đạo kia cái.
      Bởi vì tức giận nên lực cắn rất mạnh, chỉ giải hận được lúc ấy nhưng chỉ giây sau, Diệp Tây Hi môi lại cảm thấy vô cùng đau nhức—lại bị trả thù nữa!!!!!
      Hạ Phùng Tuyền buông ra, nhìn Diệp Tây Hi co cả hai chân lên lùi về góc xe vừa giận vừa sợ nhìn mình chằm chằm, giọng : “Còn muốn thử nữa ?”
      Diệp Tây Hi che môi rướm máu của mình, liều mạng lắc đầu.
      Hạ Phùng Tuyền tiến lại gần , lôi cái tay che miệng của ra, khẽ nghiêng đầu, tiếp tục hôn nữa.
      Diệp Tây Hi bị vây hãm trong góc , có đường nào để thoát, nụ hôn của bá đạo mà cuồng nhiệt, muốn làm Diệp Tây Hi nghẹt thở mà chết nhưng còn dám phản kháng nữa, chỉ có thể biết điều chút để mặc cho muốn làm gì làm.
      biết qua bao lâu, Hạ Phùng Tuyền bá đạo hôn dần nhàng ôn nhu, từng chút từng chút liếm đôi môi bị thương của , vô cùng nhàng và tỉ mỉ.
      “Tối nay, Du Giang Nam còn chưa hôn , mà tôi, lại hôn đến ba lần.” Hạ Phùng Tuyền cúi đầu nhìn , ánh mắt khó hiểu : “Căn cứ theo tình huống tại cơ hội gả cho tôi so sánh với gả cho hình như là hơn… chút xíu.”
      Nhưng Diệp Tây Hi căn bản là có nghe Hạ Phùng Tuyền chuyện, còn bận rộn tìm cách thoát khỏi ngực , liều mạng cầm khăn giấy chùi môi, lại còn ngừng “Phi,phi,phi”
      là tên háo sắc thấp kém! Tại sao lại có chút lịch nào, chưa được đồng ý của người khác cưỡng hôn!” Diệp Tây Hi bất ngờ, hung hăng mắng : “Đồ thần kinh!”
      sao, sau này quen thôi.” Hạ Phùng Tuyền trở lại vị trí ngồi của , hai chân đung đưa, vừa cười vừa nhàn nhã trả lời.
      Nếu có thể, Diệp Tây Hi thực muốn phun máu miệng mình vào mặt . tức giận đến mức cả người đều rung lên bần bật, thở, lại phát ra cái nhẫn đính hôn mình vừa tháo ra lúc nãy chẳng biết từ lúc nào chiễm chệ vững vàng nằm ngón áp út của .
      Chiếc nhẫn bạch kim với ba viên đá được cắt gọt tinh xảo, thiết kế mới mẻ. Nhưng đối với Diệp Tây Hi nó chẳng khác gì cái khoá sắt, buộc chặt lại.
      Diệp Tây Hi định tháo ra lần nữa, Hạ Phùng Tuyền lại dùng giọng bình tĩnh gợn sóng chặn lại: “Nếu như dám làm thế, tôi lập tức lập lại những chuyện vừa rồi làm với đấy.”
      Diệp Tây Hi tay lập tức cứng đờ.
      “Sau này, bất luận là tắm hay ngủ, đều phải đeo nó ở tay.” Hạ Phùng Tuyền ra lệnh.
      “Xin hỏi, vì sao tôi phải nghe lời ?” Diệp Tây Hi phục.
      “Nếu tin, có thể thử chút xem sao.” Hạ Phùng Tuyền gõ gõ ngón tay đầu gối theo tiết tấu, mỗi nhịp gõ như đánh vào lòng Diệp Tây Hi: “Tin tôi , vĩnh viễn bao giờ đoán trước được tôi làm những gì đâu.”
      Khi hai người trở về nhà, A Khoan phát môi Diệp Tây Hi sưng phồng lên, vẻ mặt vô cùng khó chịu cho nên liền ân cần hỏi thăm: “Nha đầu, kẻ nào chọc giận muội, làm sao mà mặt như bị táo bón thế này?”
      Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi : “Muội bị Hạ Phùng Tuyền ép buộc!”
      “Ngay tại bữa tiệc á?” A Khoan hít hơi, bối rối: “Xong rồi, xong rồi, nhất định là vội vàng quá, Phùng Tuyền chưa kịp sử dụng biện pháp an toàn đúng , chừng muội mang thai rồi, được, được, huynh phải nhanh chóng nấu canh tổ yến, để muội bồi bổ thân thể mới được!”
      “Muội . .có. ý .này!” Diệp Tây Hi thái dương gân xanh nổi lên, giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn đính hôn sáng chói kia: “Muội muốn là Hạ Phùng Tuyền ép muội đeo cái này!”
      A Khoan nghi ngờ: “Chẳng lẽ muội thích kiểu dáng này sao?”
      phải, kiểu dáng rất đẹp, nhưng mà…”
      “Nhưng mà muội thích đá chứ gì?”
      , viên đá kích thước rất phù hợp, nhưng mà…”
      “Nhưng mà muội thích chiếc nhẫn khác đắt tiền hơn hả?”
      “Hãy nghe muội hết có được !” Gân xanh nổi lên ngày càng , tai xì khói: “Chiếc nhẫn này chẳng có vấn đề gì cả, muội chỉ là muốn kết hôn cùng thôi!”
      “À!!” A Khoan gật gù, bắt đầu cúi xuống tiếp tục làm việc của mình.
      “Huynh tại sao có phản ứng gì vậy?” Diệp Tây Hi khỏi thắc mắc.
      “Muội muốn huynh phản ứng gì đây?” A Khoan cũng chẳng hiểu nổi hỏi lại.
      “Muội vừa mới là muội muốn kết hôn cùng Hạ Phùng Tuyền đấy.”
      “Huynh muốn mình chết già mà chưa có cháu đâu.”
      “Thế là sao chứ?” Diệp Tây Hi cự nự.
      “Ý của huynh chính là, giống như tình của hai đứa muội nảy nở mỗi mùa xuân qua, còn cái thân già huynh đây càng ngày càng già , ai da” A Khoan vừa vừa múc cháo nào tôm nào sò từ trong nồi ra, đưa cho : “Đây, muội ăn chút đồ ăn khuya nha, bớt nóng nào!”
      Diệp Tây Hi hoàn toàn tuyệt vọng, cuối cùng chỉ còn cách biến nỗi oán hận này thành ý chí mà vùi đầu vào thức ăn, vừa mới đón lấy bát cháo bóng áo trắng “lướt” tới bên cạnh , đưa tay giật phắt bát cháo trong tay ra.
      “Hư Nguyên à, chân lắp ván trượt hay sao thế?” Diệp Tây Hi bất đắc dĩ nhìn Hạ Hư Nguyên.
      Hạ Hư Nguyên để ý tới tưởng tượng của Diệp Tây Hi, chỉ : “ tốt hơn hết là nên xem bạn của chút .” sau khi xong lại lần nữa biến mất.
      “Hả?” Diệp Tây Hi vội vàng chạy lên lầu.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 26
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/

      Vừa nhìn liền biết ngay tình rất nghiêm trọng, Từ Như Tĩnh ngồi bên giường, ngây người ra như khúc gỗ vô tri vô giác, hoàn toàn nhúc nhích gì.
      Diệp Tây Hi thấy thế vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy tới bên cạnh ấy mà để ý đến tờ báo mình vừa dẫm phải, nghi ngờ, tò mò nhặt lên xem, cẩn thận đọc, mặt cắt còn giọt máu nào.
      Đó chỉ là mẩu tin , trong đó rằng tuần đầu tháng vừa rồi núi cảnh sát tìm thấy thi thể của đôi vợ chồng tuổi trung niên, lúc thi thể được phát bị phá huỷ rất nặng nề. Qua điều tra ban đầu, người ta xác định được danh tính của đôi vợ chồng này: người chồng tên Từ Vĩnh Chí, người vợ tên Lý Nhã Tĩnh, cảnh sát cho rằng bọn họ leo núi bất hạnh gặp nạn, bị bầy sói tập kích.
      số người dân sống ở các làng lân cận khu vực đó cho lời khai là vào ngày hôm ấy họ có thấy con sói rất lớn, lông trắng như tuyết, bên mắt phải của nó còn có vết sẹo xuất gần khu rừng, cảnh sát huy động lực lượng lớn vào rừng truy bắt con dã thú ấy và cầu người dân tạm thời sơ tán đến khu vực khác an toàn hơn.
      Đôi vợ chồng luống tuổi này, người chồng họ Từ, hơn nữa căn cứ vào phản ứng của Từ Như Tĩnh khi đọc tin tức này Diệp Tây Hi có thể hoàn toàn chắc chắn điều, hai người gặp nạn kia chính là cha mẹ của Như Tĩnh rồi.
      Mà giết bọn họ lại là con sói trắng có sẹo bên mắt phải còn ai vào đây nữa ngoài— Du Tư Nhân!
      Diệp Tây Hi chân tay luống cuống, biết phải an ủi Như Tĩnh như thế nào đây, trong tình huống này gì cũng chỉ vô ích mà thôi.
      Nhìn Từ Như Tĩnh mặt tái nhợt dần, lời nào, Diệp Tây Hi cũng thấy xót xa mà bật khóc theo, bước lại ôm chầm lấy ấy, nghẹn ngào : “Như Tĩnh, cần cố chịu đựng đâu, hãy khóc … đừng chịu đựng như thế.”
      Nghe vậy, đầu tiên Từ Như Tĩnh vẫn lẳng lặng, lúc lâu sau, ấy run rẩy rồi oà khóc, nước mắt ngừng tuôn rơi ào ạt như bao giờ dừng lại được. ấy đưa hai tay lên che mặt, ngả đầu vào lòng Diệp Tây Hi khóc đến khàn giọng.
      biết khóc bao lâu, Từ Như Tĩnh kiệt sức, ngủ mê man biết trời đất gì nữa. Diệp Tây Hi kéo chăn đắp kín người cho ấy, lặng lẽ ra khỏi phòng.
      Vừa bước ra khỏi cửa thấy Hạ Phùng Tuyền đứng đó từ lúc nào, hình như chờ rất lâu rồi.
      sớm biết chuyện này rồi đúng ?” Diệp Tây Hi hỏi.
      Hạ Phùng Tuyền gật đầu: “Tôi vốn định chờ thời gian nữa êm ắng rồi cho ấy biết ai ngờ người tính bằng trời tính, ấy lại phát ra trước.”
      “Chuyện đến nước ấy rồi có cố dấu diếm cũng được đâu!” Diệp Tây Hi mệt mỏi tựa vào tường, nhìn ngọn đèn leo lét hành lang, lẩm bẩm hỏi: “Tại sao lại có loại đàn ông như Du Tư Nhân cơ chứ? chiếm được ấy tình nguyện phá huỷ ấy… là đáng sợ!”
      Hạ Phùng Tuyền chỉ im lặng, cúi đầu như suy nghĩ điều gì đó.
      “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Diệp Tây Hi lại hỏi.
      Hạ Phùng Tuyền đáp: “Những ngày tới đây, nên tự biết điều chút ở nhà mà chăm sóc cho ấy tốt, đừng có chạy lung tung.”
      “Tôi còn có thể chạy đâu đây.”
      Diệp Tây Hi đưa tay vuốt mái tóc của mình ra sau tai nhưng lại bị câu àm muội ý tứ của Hạ Phùng Tuyền làm cho ngừng động tác.
      “Biết đâu vài ngày nữa, lại chạy gặp Du Giang Nam sao? Cho dù, hai người khó khăn lắm mới gặp được nhau lại bị tôi phá đám, phải sao?”
      Diệp Tây Hi chuẩn bị nổi điên nhưng lại cố kìm chế hít hơi sâu, nhanh chóng hạ hoả. Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện rồi, có tâm trạng nào mà đấu khẩu với Hạ Phùng Tuyền nữa, cho nên chỉ vứt lại câu: “Nhàm chán!”
      chuẩn bị xoay người rời lại bị Hạ Phùng Tuyền kéo lại: “Tôi đưa về phòng.”
      Diệp Tây Hi ngạc nhiên hỏi: “Tối nay sao lại đột nhiên tốt bụng thế nhỉ?”
      “Bởi vì từ đêm hôm nay trở , chính vị hôn thê của tôi.” Hạ Phùng Tuyền dài dằng dặc.
      Diệp Tây Hi ấn mạnh thái dương, day day lại trán thống khổ thở dài.
      Mà ở phía sau bọn họ, cửa phòng Từ Như Tĩnh lặng yên tiếng động nào mở ra.

      Đêm hôm nay, Diệp Tây Hi lòng yên chút nào hết, mãi mà vẫn ngủ được yên giấc, nửa tỉnh nửa mê. biết qua bao lâu, đột nhiên có bóng người xuất đầu giường của làm giật mình hốt hoảng bật dậy.
      Lúc ngồi dậy rồi mới phát hoá ra đó là Hạ Phùng Tuyền liền vuốt vuốt ngực, trách cứ: “ làm gì thế?”
      Hạ Phùng Tuyền sắc mặt trầm, đưa cho mảnh giấy : “Từ Như Tĩnh rồi.”
      Diệp Tây Hi kinh hãi, vội giật lấy mảnh giấy, mảnh giấy ấy chỉ có dòng chữ xinh: Xin đừng tìm tôi, vô cùng xin lỗi mọi người.
      ấy tìm Du Tư Nhân rồi ư? được, nhất định xảy ra chuyện mất!”
      Diệp Tây Hi vừa vừa vội vã rời giường định đuổi theo lại bị Hạ Phùng Tuyền cản lại: “Người tôi cử tìm kiếm trở về báo cáo, ấy vào tư gia của Du Tư Nhân rồi.”
      Diệp Tây Hi đặt gối lên đầu gối, hồi lâu sau mới chậm rãi : “ ấy nhất định là muốn báo thù… nhưng mà, ấy làm sao đấu lại Du Tư Nhân đây, Như Tĩnh… bị giết mất!”
      thể trước điều gì cả.” Hạ Phùng Tuyền giọng tuy nhưng rất ràng: “ có lẽ làm như vậy đâu.”

      Từ Như Tĩnh từ từ qua hành lang, qua mái đình nho , cây cầu gỗ suối giả chảy qua, cảnh sắc thanh nhã.
      Hết thảy đều quen thuộc.
      sống ở đây rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mức thề nếu có ngày có thể chạy thoát khỏi nơi đây dù chết cũng nhất định quay trở lại.
      Nhưng mà, rốt cuộc trở lại.
      Mà lần này, cũng có hy vọng sống sót mà đường hoàng bước ra khỏi đây.
      Từ Như Tĩnh đẩy cửa bước vào phòng.
      Du Tư Nhân nằm giường, lẳng lặng mà lạnh lùng nhìn .
      “Em cuối cùng cũng trở lại rồi, ở bên ngoài chơi vui chứ?”
      Từ Như Tĩnh gì, trong mắt hoàn toàn tĩnh mịch.
      nhớ trước đây từng cảnh cáo em, muốn chạy trốn ư, vĩnh viễn đừng bao giờ có ý nghĩ này. Nhưng em lại phớt lờ nó.” Du Tư Nhân đứng dậy, từ từ bước lại gần , thanh nhàng chậm chạp mà đầy nguy hiểm: “Em xem, giờ nên trừng phạt em như thế nào đây?”
      đến sát gót chân Từ Như Tĩnh, đưa tay vuốt ve tóc , gương mặt , đôi môi , những ngón tay lạnh như băng.
      Từ Như Tĩnh trong mắt bỗng loé lên lửa hận, trầm giọng : “Có phải chính ngươi giết cả cha và mẹ của ta ?”
      xong, nhanh như chớp rút ra từ bên hông khẩu súng lục mini, hướng về phía Du Tư Nhân chuẩn bị bắn.
      Nhưng đợi ngắm trúng, Du Tư Nhân liền nhanh chóng túm được cổ tay , “Đoàng!” tiếng, súng bị đánh rơi mặt đất.
      Từ Như Tĩnh vội vàng chạy nhặt nhưng lại bị Du Tư Nhân kéo lại, ngã lên giường.
      Còn chưa kịp phản ứng gì bị Du Tư Nhân nằm đè lên người . Từ Như Tĩnh như phát điên, liều mạng giãy dụa, nhưng chút cũng xê dịch được .
      Du Tư Nhân nắm chặt lấy hai cổ tay Từ Như Tĩnh, cố định đỉnh đầu , tay luồn xuống váy , vuốt ve thân hình , rất điêu luyện khêu gợi, nhanh chóng bừng lên hừng hực nóng rực.
      nhìn chằm chằm vào Từ Như Tĩnh, nhìn hai má của trắng nõn từ từ đỏ ửng lên như hoa đào tháng ba, mềm mại và xinh đẹp.
      Du Tư Nhân mất hết lí trí rồi, bỗng nhiên xé toạc hết quần áo của Từ Như Tĩnh xuống, tách hai chân của ra, từ từ tiến vào cơ thể mềm mại thơm ngọt của . Động tác thô bạo mà cuồng dã, mang theo tàn bạo thú tính, giống như cơn lốc dữ dội, muốn ăn sạch sang sanh còn chút nào hết.
      hung hăng hôn , mãnh liệt tiến sâu hơn, như muốn đốt cháy toàn bộ sinh lực của .
      biết qua bao lâu, tiếng thở dốc dần biến mất, kịch tính kết thúc.
      Nhưng trong phòng khí ám muội hoàn toàn hề tan biến.
      “Em cho rằng, em có thể giết ?” Du Tư Nhân hơi ngẩng lên, tay vẫn ngừng vuốt ve cơ thể , chậm chạp, nhớ nhung .
      ra ngươi cũng sớm biết ta tới để giết ngươi sao?” Từ Như Tĩnh đáp.
      sai, mực ở đây chờ, biết em nhất định trở lại để…giết .” Du Tư Nhân nhàng hôn lên cánh tay Từ Như Tĩnh: “ đời này, ai hơn có thể hiểu em, từ thân thể này đến ý nghĩ của em.”
      “Cho nên, ngươi giết cha mẹ ta chỉ vì muốn bức ta trở về sao?” Từ Như Tĩnh đứng dậy, từ từ nhặt quần áo mặc vào, giọng vô cùng nhàng an tĩnh, bình tĩnh đến mức thể tin được.
      Du Tư Nhân định mở miệng trả lời nhưng bỗng nhiên cảm thấy có gì đó khác thường, cả người xụi lơ, tứ chi tê dại. Đầu óc bắt đầu choáng váng, lúc này mới chợt nhận ra.
      nhìn chằm chằm vào Từ Như Tĩnh, từng câu từng chữ: “Em hạ độc .”

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 27
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      “Hạ Hư Nguyên gần đây nghiên cứu loại thuốc mê mới, có hương hoa nhài thoang thoảng, chỉ cần bôi lên da, nam nhân nào đụng phải ngay lập tức mất hết khí lực.” Từ Như Tĩnh vừa giải thích vừa bước đến góc tường, nhặt khẩu súng lục kia lên, nở nụ cười kì lạ: “Ngươi quên rồi sao, ta chưa bao giờ dùng nước hoa, người tại sao lại có thoang thoảng mùi hoa nhài nhỉ…Ngươi nên biết ta tuyệt đối bao giờ dùng nước hoa.”
      Mọi việc diễn biến nhanh như vậy, trong mắt Du Tư Nhân tia kinh ngạc cũng nhanh chóng tiêu tan, trấn tĩnh lại hỏi: “Em đây là vì báo thù cho cha mẹ sao, em muốn dùng đạn bạc bắn vào tim ư?”
      Từ Như Tĩnh có trả lời chỉ lẳng lặng chĩa súng thẳng hướng ngực Du Tư Nhân mà lên đạn, tay run rẩy, lẩm bẩm: “Làm sao ngươi có thể làm như vậy, giết ta hay giam giữ ta cả đời cũng được, như thế nào cũng được… Nhưng tại sao, tại sao lại ra tay tàn độc với hai người họ như vậy, tại sao lại độc ác như thế?”
      Du Tư Nhân lặp lại: “Em muốn giết sao?”
      Từ Như Tĩnh vẫn trả lời, chỉ nhìn , lúc lâu, tay cũng hề động đậy, hoàn toàn yên lặng, giọng chút gợn sóng, ràng và lạnh lùng: “Ta thể tha thứ cho ngươi.”
      bóp cò.
      Du Tư Nhân ngục xuất lỗ thủng lớn, máu tươi từ đó ồ ồ phun ra, nồng nặc và dính nhầy.
      Từ Như Tĩnh đứng nguyên tại chỗ, nhúc nhích, trước mắt mọi hình ảnh đều chập chờn mờ nhạt dần, im lặng rợn người như trong cơn ác mộng.
      hình như thấy có rất nhiều người vọt vào phòng, hối hả gấp gáp cứu lấy Du Tư Nhân.
      cứu được, nghĩ, đạn bạc găm ngay giữa tim , còn cách nào để cứu nữa rồi.
      biết tại sao, thời khắc này lại đột nhiên nhớ lại cái đêm đầy tuyết hôm đó, cái đêm mà Du Tư Nhân bất tỉnh trước sân nhà , cũng toàn thân đẫm máu như bây giờ, nhưng đôi mắt vẫn quật cường như thế, lạnh lùng nhắm chặt lại.
      Sau hỗn loạn này, bị bọn thủ hạ bắt giam vào căn mật thất .
      Bởi vì thân phận đặc biệt của Từ Như Tĩnh nên bọn chúng cũng dám động vào sợi tóc của , chỉ có thể canh chừng cẩn thận, được rời mắt. Lúc này, tên trán còn phất phơ mấy sợi tóc bạc bước vào mật thất.
      “Thành ca.” Những tên còn lại lập tức cung kính chào hỏi.
      “Ừ.” Thành Phong ngạo mạn gật đầu, chỉ vào Từ Như Tĩnh ra lệnh: “Đem con ả giao cho ta.”
      “Dạ điều này …” Mấy tên thủ hạ bị làm khó “Minh ca phân phó, cầu bọn thuộc hạ bước cũng rời mắt khỏi ta ạ.”
      “Như vậy à, vậy các chú cứ tiếp tục thực công việc đó .”
      Thành Phòng trong mắt loé lên tia hiểm độc, tiếp theo, ai có thể lường trước được chuyện gì xảy ra, rút ra khẩu súng lục, trong chớp mắt liềnbóp cò, mấy tên kia kịp phòng vệ gì chỉ vài giây sau là gục hết xuống đất, còn mở mắt ra nữa.
      Giết người xong, Thành Phong mắt chớp, thẳng tới trước mặt Từ Như Tĩnh ngồi ngây ra, ánh mắt trống rỗng vô hồn, lạnh lùng cười tiếng, sau đó đưa tay lên, bổ mạnh vào gáy

      Diệp Tây Hi ngồi bệ cửa sổ, co cả hai chân lên, hai tay ôm lấy đầu gối, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa kính thuỷ tinh.
      Mùa hè săp qua, cây cối trong hoa viên nhuốm màu tàn phai, héo úa thấy . Thỉnh thoảng cơn gió ào qua, khí lạnh lại ngấm dần vào xương tuỷ.
      Diệp Tây Hi khỏi rùng mình, co người lại chút, lúc này, bên tai lại vang lên giọng quen thuộc: “Lại ở đây hóng gió, sợ lạnh à?”
      Diệp Tây Hi quay đầu lại cũng biết người đến là Hạ Phùng Tuyền, giọng hỏi: “ có tin tức gì của Như Tĩnh sao?”
      Hạ Phùng Tuyền lên tiếng.
      Diệp Tây Hi khẽ thở dài.
      nghĩ tới chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy: Du Tư Nhân bị bắn mất mạng, Từ Như Tĩnh tung tích.
      xem, ấy có thể an toàn tẩu thoát ?” Diệp Tây Hi hỏi.
      Hạ Phùng Tuyền lắc đầu: “Tỷ lệ lớn, Du gia thủ vệ dày đặc, ấy lại có năng lực gì… Tôi đoán, ấy bị kẻ nào đó bắt rồi.”
      Vừa Hạ Phùng Tuyền vừa bước đến bệ cửa sổ ngồi xuống cạnh , dựa lưng vào cửa kính, hai chân nhấc lên đung đưa.
      mặc áo khoác đen hơi rộng chút, lúc ngồi xuống vừa vặn phần đuôi áo bao trùm cả hai chân dần lạnh cóng của Diệp Tây Hi.
      Diệp Tây Hi lập tức cảm thấy hai chân ấm dần lên, ấm áp này theo từng tế bào thần kinh từ từ lan toả trong lòng . theo bản năng co chân lại, tiếp tục hỏi: “Kẻ nào bắt Như Tĩnh vậy?”
      “Tôi nghĩ,” Hạ Phùng Tuyền trả lời: “Có lẽ là Du Tử Vĩ làm.”
      “Du Tử Vĩ ?” Diệp Tây Hi ngạc nhiên trước đáp án ngờ tới này: “Tại sao lại phải làm thế cơ chứ?”
      Hạ Phùng Tuyền yên lặng nhìn .
      “Mục tiêu của là tôi đúng ?” Diệp Tây Hi tỉnh ngộ, chỉ vào mặt mình: “ muốn tôi làm cái gì?”
      “Cũng giống mục đích lúc đầu Du Tư Nhân bắt cóc em thôi.” Hạ Phùng Tuyền : “ chỉ có mà còn rất nhiều người sói khác cũng thầm nung nấu ý đồ bắt được em, bọn họ cũng khao khát tìm ra bí mật người em để làm cho mình mạnh hơn.”
      Diệp Tây Hi lưng chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, nhưng lại vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Vậy tại sao muốn nghiên cứu tôi?”
      Hạ Phùng Tuyền mờ ám nhìn cái, rất ám muội : “Đừng lo lắng, kết hôn xong có thừa cơ hội để tôi từ từ nghiên cứu cơ thể em mà.”
      Diệp Tây Hi đờ ra lúc sau mới biết ám chỉ cái gì, hai gò má đỏ ửng lên, hướng đá cước.
      Nhưng Hạ Phùng Tuyền nhanh tay lẹ mắt, túm luôn được chân của .
      Diệp Tây Hi thấy tình thế ổn, vội vàng rút về nhưng mà thộp nhanh quá, thử mấy lần mà rút chân ra được. Diệp Tây Hi gấp gáp dùng hết sức bình sinh kéo chân về. Ai ngờ đúng lúc ấy Hạ Phùng Tuyền lại thả tay ra, vì Diệp Tây Hi dùng sức quá mạnh nên chẳng kịp chuẩn bị gì ngay tắp lự lăn ra đất, “Bịch!” tiếng ngã sóng soài.
      Cổ đau như bị ai đó bẻ gãy, Diệp Tây Hi tức giận : “Hạ Phùng Tuyền! có phải là đàn ông vậy?”
      “Về cái vấn đề này, đêm tân hôn, tôi chứng minh cho em xem.” Hạ Phùng Tuyền trong mắt ánh lên niềm vui thích, tới đỡ đứng lên.
      Nhưng Diệp Tây Hi cứ như nhìn thấy rắn bằng ấy, đột nhiên nhảy lên, chạy đến đứng góc, cau mày nhìn .
      “Em làm gì thế?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
      sợ lại đánh tôi chứ sao!” Diệp Tây Hi vẻ mặt cảnh giác.
      Hạ Phùng Tuyền nhướn mày: “Tôi còn chưa động vào người em, là tự em té ngã đấy chứ.”
      Diệp Tây Hi phồng mồm trợn mắt nhìn mấy lần mới xuôi xuôi : “Tốn thời gian đôi co với , được rồi , giả sử Như Tĩnh đúng là bị Du Tử Vĩ bắt liệu ấy có bị nguy hiểm ?”
      “Tạm thời , dù sao ấy vẫn còn chút giá trị lợi dụng.” Hạ Phùng Tuyền càng càng : “Bất quá, có thể rất nhanh tìm đến em đấy.”
      “Vậy tôi phải làm gì bây giờ?” Diệp Tây Hi vội hỏi.
      “Trước tiên hãy hứa với tôi, cho dù cái gì, em cũng thể mình hành động.” Hạ Phùng Tuyền chăm chú nhìn : “Nghe chưa hả?”
      Diệp Tây Hi rất biết điều, nhiệt tình gật đầu đồng ý.
      “Được rồi, giờ xuống ăn cơm nào.”
      cần, tôi ăn pizza.”
      Nghe vậy, Hạ Phùng Tuyền liếc nhìn Diệp Tây Hi cách quái dị: “Em biết quy tắc của A Khoan à, cho phép gọi thức ăn nhanh.”
      lần chắc chẳng sao đâu.” Diệp Tây Hi xem thường, nhấc điện thoại lên, quay số cửa hàng thức ăn nhanh: “Vâng, xin đưa xuất pizza đến…”
      Hạ Phùng Tuyền chút hoang mang : “Tôi nhớ lần trước, Hư Nguyên có vô tình gọi hộp đùi gà về ăn, kết quả là sau đó tuần liền hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà đau bụng tuần lễ liền. Nếu như tin, em có thể thử phát cho biết.”
      Diệp Tây Hi cứng đờ, nhanh chóng trấn tĩnh lại ghé vào ống nghe : “Ngày cá tháng tư vui vẻ!”
      Tiếp theo, cúp điện thoại, ấm ức ngồi rủa xả.
      “Làm sao thế, nhất định phải ăn hôm nay sao?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
      Diệp Tây Hi lắc lắc đầu: “ hiểu làm sao tôi tự nhiên rất muốn ăn thôi.”
      “Vậy chúng ta ra ngoài ăn .” Hạ Phùng Tuyền .
      “Đúng vậy a, hai chúng ta ra ngoài ăn .” Diệp Tây Hi cười thành tiếng, nhưng vừa cười được chút cứng đờ vào: “Cái gì cơ, à?”
      “Tại sao lại cơ chứ?” Hạ Phùng Tuyền hỏi ngược lại.
      Nhìn bộ dạng của hình như giỡn a, Diệp Tây Hi như bị sét đánh, lập tức từ chối: “Thôi, thôi, tôi đột nhiên lại muốn ăn nữa, hay là chúng ta xuống lầu cùng nếm thử tay nghề của A Khoan .”
      xong Diệp Tây Hi xoay người bỏ chạy, nhưng lại bị Hạ Phùng Tuyền kéo lại, xem như bao cát vác lên vai khiêng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :