1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bạn trai ta là con sói - Chapter 18
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]
      Đợi vất vả lắm mới bò dậy được, Hạ Phùng Tuyền chút hoang mang luôn: “Chuyện mà tôi muốn làm chính là mỗi sáng đúng 8h mang tách cà phê để ở tủ đầu giường cho tôi, đúng rồi còn cả bánh chanh tự tay làm nữa.”
      Khuôn mặt Diệp Tây Hi đỏ tím rồi tím hồng, nhất định gào to: “Tôi chết cũng làm.”
      “Rất đáng tiếc,” Hạ Phùng Tuyền đắc ý hướng ngoài cửa sổ : “Ở đây có rất nhiều người làm chứng, chính , nếu đổi ý heo chó cũng bằng còn gì.”
      người nào tự nguyện nhận mình heo chó cũng bằng, cho dù là người sói chăng nữa.
      Cho nên, mặc dù tình nguyện nhưng Diệp Tây Hi vẫn phải tuân thủ giao ước, mỗi ngày đúng giờ đem cà phê cũng bánh đem đến đặt lên tủ đầu giường Hạ Phùng Tuyền, sau đó trở về phòng ngủ tiếp.
      Kiên trì được ba ngày, Diệp Tây Hi cuối cùng cũng chịu được nữa, ném cái đồng hồ báo thức , chùm chăn kín đầu, tình nguyện nhận mình heo chó cũng bằng để được ngủ tiếp.
      Danh dự cùng việc ngủ đem ra lựa chọn, do dự bằng mọi giá phải được ngủ thêm.
      Vừa mới cảm giác được ngủ thoả thích, trời đất gì cũng biết, Diệp Tây Hi mơ thấy mình đỗ vào trường đại học danh tiếng cả nước, hằng năm nhận được học bổng dành cho học sinh ưu tú nhất, sau đó được Pierre Berg coi trọng, cộng của nhà thiết kế lừng danh Yves Saint Laurent , làm trở nên nổi tiếng, sau nữa liền được gả cho vị hoàng tử vừa đẹp trai cao to lại lắm tiền, nhưng tiến hành hôn lễ Diệp Tây Hi bỗng nhiên cảm thấy khó thở, hô hấp khó khăn, co quắp rồi ngã xuống đất.
      Cái loại cảm giác khó chịu này vô cùng , khuôn mặt hoàng tử trước mắt dần biến mất chỉ còn mảnh trắng xoá, Diệp Tây Hi từ từ mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
      Hạ Phùng Tuyền.
      mặt có chút biến đổi nào vẫn nhìn chăm chú, mà tay phải túm chặt cái mũi của .
      Hèn chi mình thở được cơ chứ!
      Diệp Tây Hi vội vàng gạt phăng cái tay ra, nhảy xuống giường, thở hổn hển, chờ thở lại được bình thường, lập tức mắng : “Hạ Phùng Tuyền , định mưu sát tôi sao?”
      Hạ Phùng Tuyền cứ làm như chẳng có cái gì xảy ra hết, chỉ lạnh lùng : “Mau chuẩn bị cho tôi cà phê cùng bánh chanh.”
      Diệp Tây Hi dở khóc dở cười: “ cũng rời giường rồi mà, tự mình chuẩn bị được à?”
      Hạ Phùng Tuyền chậm rãi : “Câu trả lời cuối cùng của tôi là: ĐƯỢC.”
      “…”
      “Chuẩn bị cho tốt, mang đến phòng tôi, tôi bây giờ về ngủ tiếp.”
      .” Diệp Tây Hi cười ha ha, chờ ra ngoài tiếp tục ngủ tiếp.
      Nhưng mà trước khi đóng cửa, Hạ Phùng Tuyền chậm rãi ném lại câu hoàn toàn đập tan ý đồ của “5 phút nữa, nếu còn chưa rời giường tôi lấy đá từ tủ lạnh nhét vào người đấy.”
      Lời cảnh cáo này vô cùng có hiệu quả, 5 phút sau, cà phê nóng hổi cùng bánh chanh thơm ngào ngạt cùng lúc được đem đến đặt tủ đầu giường của Hạ Phùng Tuyền.
      Trải qua lần này, Diệp Tây Hi dám tái phản kháng, mỗi ngày sống chết cũng phải mang đồ đến.
      Đây quả thực là loại cực hình, nhìn Hạ Phùng Tuyền thư thái thoải mái nằm ngủ giường, Diệp Tây Hi chỉ muốn nhào tới cắn .
      Nhưng đó chỉ là nghĩ mà thôi chứ nào có cái can đảm này =.=
      Có khi Diệp Tây Hi cảm thấy rất khốn cùng, cho dù bánh chanh làm có ngon đến thế nào nữa nhưng ngày ngày ăn Ha Phùng Tuyền cảm thấy phát ngấy lên à?
      Nghe thấy vấn đề này, Hạ Phùng Tuyền chẳng qua chỉ là ngẩng đầu lên hờ hững liếc cái, sau đó tiếp tục lấy tay sửa soạn giấy tờ, lúc sau mới lên tiếng trả lời: “ cứ từ từ nghĩ .”
      Suy nghĩ hàng giờ đồng hồ, vẫn như cũ có tý ty manh mối nào, Diệp Tây Hi quyết định buông xuôi, quan tâm đến vấn đề này nữa.
      Dù là người có ý chí sắt đá thế nào nữa, gặp cơn buồn ngủ cũng đành phải bó tay chịu trói.
      Huống chi là Diệp Tây Hi.
      Bởi vì buổi tối mải mê đâm đầu vào chơi trò chơi quá, ba giờ sáng mới ngủ, nên ngày thứ hai bị đồng hồ báo thức kêu ầm ĩ, Diệp Tây Hi quả thực muốn giết người: Hạ Phùng Tuyền hoặc là mình.
      Giãy dụa hồi lâu, cuối cùng cũng bò dậy được, bưng cái mâm như hồn tan lướt tới phòng Hạ Phùng Tuyền.
      Trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào, tắm.
      Diệp Tây Hi để cái mâm xuống, hai mắt díp lại, lúc này, lại nhìn cái giường trống trước mặt.
      Chẳng qua là ngồi lúc thôi mà, Diệp Tây Hi tự nhủ như vậy.
      Nhưng ngồi xuống liền dậy nổi nữa— cái giường này quá ư mềm mại thoải mái.
      Diệp Tây Hi híp mắt, thoáng cái cả người đổ xuống giường, trong nháy mắt liền tiến vào mộng đẹp.
      Đến tốt cùng là mộng đẹp cái gì, Diệp Tây Hi cũng nhớ , chỉ có thể khẳng định đây nhất định là mộng đẹp.
      Bởi vì ác mộng thuộc về thực tế.
      Diệp Tây Hi lần thứ hai mở mắt trong ngày, lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ngay trước mặt mình.
      Da rám nắng, sống mũi thẳng, cao, điển trai nhưng mồm miệng độc ác ra được cái gì hay ho.
      Hạ Phùng Tuyền.
      Hạ Phùng Tuyền ghé sát mặt vào !
      Nếu như là bình thường, Diệp Tây Hi nhất định bị doạ đến kinh hồn bạt vía mà lăn vòng mặt đất nhưng bây giờ, có cách nào nhúc nhích được— Hạ Phùng Tuyền đem dùng chân kẹp chặt cả người rồi. (2 người này trong tư thế ôm nhau ngủ hai mặt đối diện nhau đấy, mọi người tưởng tượng ra chưa ?)
      Nhưng đó chưa phải là thảm nhất!
      Thảm nhất chính là, ở ngoài cửa còn có đám người vừa nhìn vừa bình luận xôn xao.
      bé này đằng làm nẻo, miệng ràng kêu chán ghét Phùng Tuyền, ấy thế mà kết quả vẫn cùng chung giường.” Hạ Từ Viện day day cằm, nở nụ cười quỷ dị.
      “Ta còn tưởng bọn họ phải mất đến 5,6 năm cơ, thể ngờ được thanh niên bây giờ tốc độ thực mau, phải báo cho lão gia mới được.” A Khoan vừa vừa chạy xuống lầu.
      Hạ Hư Nguyên tay vẫn cầm dao mổ dính máu, khẽ mỉm cười: “Cái này thú vị .”
      Đối mặt với Diệp Tây Hi nổi điên, Hạ Phùng Tuyền chỉ nhàn nhạt giải thích: “Tôi vừa tắm xong ra thấy ngủ mất tiêu rồi, muốn quấy rầy , liền ngủ ở bên khác của giường.”
      có thể chỗ khác ngủ a!” Diệp Tây Hi thái dương gân xanh nổi lên.
      “Tôi có thói quen chỉ ngủ giường của tôi!”
      “Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều hiểu lầm rồi phải làm sao đây?”
      sao, thanh danh của tôi giờ cũng được khá khẩm gì cho cam,” Hạ Phùng Tuyền rất bình thản cần vì thế mà định xin lỗi đâu.”
      “…”
      “Diệp Tây Hi, miệng bị lệch rồi kìa.”
      “Bị làm cho tức chết rồi đấy!”
      Cuối cùng Diệp Tây Hi cố gắng hướng Hạ bá bá giải thích giờ liền mới làm sáng tỏ được chân tướng việc.
      Nhưng là, lời đồn biết bằng cách nào nhanh chóng được lan rộng ra bên ngoài, rất nhiều người đều cho rằng và Hạ Phùng Tuyền đính hôn, thậm chí còn trong bụng “có” rồi, cái giả thuyết này cũng rất nhanh bị số người phản đối, bọn họ cho rằng con của và Hạ Phùng Tuyền ra sớm có thể đánh đấm giả bộ được rồi ấy.
      Cho nên, Diệp Tây Hi vừa mới chỉnh được miệng bị Hạ Phùng Tuyền chọc tức mà méo sẹo, giờ nghe thấy vậy lập tức lệch hẳn sang bên.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 19
      Edit: habin

      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]
      “Từ Viện.”
      “Gì ?”
      “Tôi rất muốn đánh vào khuôn mặt này mấy phát.” Diệp Tây Hi đặt gương xuống, lộ ra gương mặt của Hạ Phùng Tuyền.
      “Xin cứ tự nhiên.” Hạ Từ Viện thèm để ý, hết sức tập trung lái xe.
      Nhưng dù sao sau lớp mặt nạ hoá trang này vẫn là mặt của mình, Diệp Tây Hi cũng thử vài lần cuối cùng vẫn có quyết tâm, thất bại thở dài: “Tại sao nhất định phải bắt tôi hoá trang thành ?”
      phải tại ở nhà thực chán muốn chết, muốn ra ngoài chơi chút sao? Bây giờ Du gia đối với vẫn chưa từ bỏ dã tâm như hổ rình mồi, nếu hoá trang thành người khác e rằng vừa mới bước chân ra khỏi cửa bị bọn chúng bắt cóc lần nữa rồi.”
      “Tôi hiểu rồi, nhưng mà, tại sao cứ nhất định phải hoá trang thành Hạ Phùng Tuyền vậy? Hư Nguyên với A Khoan được à?”
      “Hai người đó tính uy hiếp làm sao bằng Phùng Tuyền được, bình thường cũng vậy, chỉ cần Phùng Tuyền xuất là bọn người Du Gia tuyệt đối dám bén mảng đến.”
      “Nhưng mà nhìn khuôn mặt này, tay của tôi thực rất ngứa ngáy a!” chỉ có tay, Diệp Tây Hi cảm thấy răng mình cũng bắt đầu ngứa ngáy.
      sao.” Hạ Từ Viện nhanh nhẹn vớ lấy cái gương tay Diệp Tây Hi, ném vèo qua ngoài cửa kính “Thế là ổn chứ gì.”
      Diệp Tây Hi lại thở dài như lúc nãy.
      “Vất vả lắm mới trốn được ra ngoài, nghĩ chuyện gì vui vẻ chút. Gần đây xu hướng thời trang theo mùa, nhất định có nhiều sản phẩm mới, đảm bảo thích mê cho mà xem.”
      Vừa , vừa kéo Diệp Tây Hi vào trung tâm thương mại, vơ vét mấy giờ liền, may là vóc dáng hai người cũng khác biệt lắm nên Hạ Từ Viện có thể giúp Diệp Tây Hi thử quần áo, Tây Hi mua được cũng phải là ít.
      Hai người thắng lớn trở về, đường về thấy khát nước, liền ghé vào quán cà phê ven đường nghỉ ngơi.
      Diệp Tây Hi xem đống chiến lợi phẩm của mình, khỏi ngây ngất sung sướng: “Tôi cảm thấy mình bây giờ như sống cuộc sống hoàn toàn mới vậy”
      xong mới phát bầu khí có vẻ kì quặc, từ từ quay đầu lại, mới thấy nữ phục vụ đứng cạnh bàn bọn họ, khuôn mặt cứng ngắc.
      Lúc này mới nhớ ra bây giờ mình mang vẻ ngoài của Hạ Phùng Tuyền nhưng giọng vẫn là của Diệp Tây Hi.
      Lại cộng thêm lời kinh dị lúc nãy khó trách phục vụ kia lại có phản ứng như gặp quỷ vậy.
      muốn phục vụ kia cảm thấy bối rối khó hiểu, Diệp Tây Hi mỉm cười giải thích: “Chết, tôi lỡ mồm, tôi vừa mới phẫu thuật chuyển giới về…Phiền mang cho chúng tôi hai cốc nước trái cây được ?”
      phục vụ nọ nghe vậy hoảng sợ tột độ liền vội vã rời , Hạ Từ Viện nhìn Diệp Tây Hi cái: “Vừa phẫu thuật chuyển giới ư?”
      Diệp Tây Hi phẩy tay, nháy mắt : “Dù sao bây giờ tôi cũng là Hạ Phùng Tuyền mà.”
      Hạ Từ Viện chống tay lên cằm, vui vẻ cười : “ độc đấy!”
      “Đa tạ khích lệ!”
      ngồi đợi tôi tẹo nha, tôi trang điểm lại chút.” Hạ Từ Viện vừa chân vừa thoăn thoắt hướng tới nhà vệ sinh.
      Rút khăn giấy ra, nhàng lau mặt, sau đó thoa thêm ít phấn nền, da mặt càng trở nên mịn màng trắng hồng.
      Nhìn mình trong gương, Hạ Từ Viện hài lòng gật đầu, thu xếp đồ đạc cất vào túi sách chuẩn bị ra ngoài.
      Ai ngờ chưa ra được bên ngoài mấy bước, có người đứng chắn ngay trước mặt .
      Hạ Từ Viện ngẩng đầu, nhìn thấy nam nhân mặc âu phục, hào hoa phong nhã, khuôn mặt tuấn, rất chững chạc đầy khí chất. Phía sau cặp kính mỏng kia là đôi mắt giảo hoạt chăm chú nhìn .
      Hạ Từ Viện trong lòng “Ầm, ầm” mấy tiếng, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng lại kịp thời, ánh mắt khinh bỉ: “Mộ Dung đại luật sư, là trùng hợp làm sao, chúng ta tình cờ gặp nhau ở chỗ này a~”
      phải là tình cờ, chính là cố ý đến tìm em đấy.” Mộ Dung Phẩm thẳng vào vấn đề chính luôn.
      “Tìm tôi? Việc gì phải tốn nhiều công sức như vậy chứ?” Hạ Từ Viện vô cùng khách khí .
      “Cũng có việc quan trọng lắm.” Mộ Dung Phẩm tháo kính ra “Chẳng qua là muốn đến nhắc nhở em thực nghĩa vụ của người vợ hiền mà thôi.”
      “Nghĩa vụ? Ý chuyện phiếm ấy hả?” Hạ Từ Viện hỏi.
      .” Mộ Dung Phẩm bình tĩnh : “Theo lên giường.” (ta thề sao nhân vật truyện này những câu kinh người mà mặt đổi sắc là sao, nữ chính đều là tiểu bạch hết =.:)
      Hạ Từ Viện lặng điếng người, sau đó bỗng nhiên hướng về phía ông chồng của mình nở nụ cười quyến rũ, rất xinh đẹp động lòng người, đủ để cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải thất thần hết nửa ngày.
      Sau đó lại đột nhiên xoay người về phía sau co giò chạy, mặc dù đôi giày cao gót 7 phân nhưng tốc độ vẫn phải gọi là nhanh kinh người.
      Bất luận là ai chăng nữa, khi gặp phải tên sài lang định ăn tươi nuốt sống mình như thế tiềm lực giấu đều được bộc lộ hết ra ngoài.
      Nhưng mà, chưa chạy được mấy bước, Hạ Từ Viện liền cảm thấy ngang hông bị lực túm chặt— bị Mộ Dung Phẩm khiêng lên vai.
      “Buông ra mau!” Hạ Từ Viện liều mạng giãy dụa.
      cho em hai năm tự do rồi, em cảm thấy như thế là quá đủ à?” Mộ Dung Phẩm thèm để ý đến phản kháng của , trực tiếp vứt vào trong xe, đóng sập cửa xe, nổ máy rất to rồi nghênh ngang rời .
      Trong quán cà phê bên này, Diệp Tây Hi ngó trái ngó phải, Hạ Từ Viện mãi vẫn chưa thấy xuất , nhưng lại xuất vị khách mời mà tới.
      Du Giang Nam.
      chậm rãi hướng chỗ mà bước tới.
      Diệp Tây Hi trong lòng khiếp sợ, cho rằng phát ra mình, vội vàng quay đầu ra ngoài cửa sổ ra vẻ ngắm phong cảnh.
      Nhưng mà Du Giang Nam lại bước tới cái bàn gần chỗ mà ngồi xuống.
      Ở đó, có người phụ nữ đợi rất lâu rồi.
      Người phụ nữ đó rất xinh đẹp, đường nét xinh đẹp, khí chất cao quý, trang phục chê vào đâu được, làm cho người ta đoán ra tuổi của bà ấy.
      Bà ấy nhìn Du Giang Nam ngồi đối diện mình, lúc sau thở dài rồi : “Mẹ cho rằng, con tới.”
      Du Giang Nam gì.
      Liễu Vi Quân cụp mắt xuống, dùng thìa nhàng khuấy tách cà phê, mùi cà phê ngào ngạt ấm nồng sộc lên “Nghe , dạo này con thường hay qua lại với Tư Nhân…Hai đứa muốn liên kết với nhau để đối phó với ông ấy sao?”
      Du Giang Nam vẫn trầm mặc như trước.
      Liễu Vi Quân nhàng xoa hai bàn tay , ôn nhu : “Giang Nam, hứa với mẹ, đừng tìm ông ấy trả thù được ?”
      Du Giang Nam lẳng lặng nhìn bà ấy, khuôn mặt tuấn có biểu lộ tý ty cảm xúc nào, hồi lâu sau mới trả lời: “Bà dùng thân phận là mẹ tôi để cầu tôi…hay là thân phận vợ của ông ta?”
      Liễu Vi Quân ánh mắt lộ ra ai oán: “Con vẫn còn hận mẹ ư? Nhất định chịu tha thứ cho mẹ sao?”
      “Giang Nam, phải trước kia con rất nghe lời mẹ sao, lần này mẹ cầu xin con, vì mẹ mà đừng làm tổn thương ông ấy có được ?” Liễu Vi Quân nắm chặt đôi tay của con trai mình, những ngón tay thon dài, mảnh mai, mềm mại và trắng mịn.
      Du Giang Nam cụp mắt xuống, hàng mi dài che kín đôi mắt ấy, thấy đó là ánh mắt gì: “Nếu bà có thể đáp ứng tôi cầu tôi bỏ qua cho ông ta.”
      Liễu Vi Quân vội hỏi: “ cầu gì, mẹ đáp ứng con.”
      Du Giang Nam ngẩng đầu lên, chậm rãi từng câu từng chữ ràng: “Làm cho cha sống lại.”
      Liễu Vi Quân ngây người, tiếp theo ánh mắt dần nguội lạnh, bà ấy bỗng nhiên thay đổi nét mặt, giọng vô cùng lạnh lẽo: “Ngay từ đầu, ta nên sinh ra ngươi tốt biết mấy.”
      Ngay lập tức, bà ta rút tay ra, thêm bất cứ câu nào nữa, xoay người rời .

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bạn trai ta là con sói - Chapter 20
      Edit: habin

      [​IMG]
      đợt gió lạnh thổi qua, tất cả những lời vừa rồi đều lọt vào tai Diệp Tây Hi hết.
      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy mẹ của Du Giang Nam, ngờ tình mẫu tử của họ lại như vậy.
      Nhìn về phía Du Giang Nam, vẫn ngồi nguyên tại chỗ, nhúc nhích.
      Diệp Tây Hi bỗng cảm thấy kinh ngạc.
      Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Diệp Tây Hi giọng đón máy: “Uy, Từ Viện, ở chỗ quái nào thế? Tôi chờ lâu lắm rồi á…Cái gì, bị Mộ Dung Phẩm bắt rồi?…Này, này!”
      Còn chưa kịp thêm gì, đầu bên kia cúp máy, Diệp Tây Hi quyết định trở về tìm Hạ Phùng Tuyền thương lượng, chuẩn bị đứng dậy người nào đó tự dưng ngồi xuống bên cạnh .
      Diệp Tây Hi nhất thời hoá đá.
      Du Giang Nam.
      nhìn , nhàng gọi: “Tây Hi.”
      Nghe vậy, Diệp Tây Hi càng cảm thấy khiếp sợ hơn nữa: “Làm sao biết là tôi?”
      “Tôi nghe thấy giọng lúc nãy nghe điện thoại.” Du Giang Nam nhàn nhạt giải thích, lại hỏi: “Là Hạ Từ Viện giúp hoá trang thành bộ dạng của Hạ Phùng Tuyền ư?”
      Diệp Tây Hi gật đầu.
      Du Giang Nam nhìn sâu, cái loại ánh mắt này vô cùng ấm áp thương, nhưng Diệp Tây Hi nhìn lại thấy chứa cảm giác nặng nề thể chịu đựng được.
      vội vã dời ánh mắt hướng khác, lại nghe thấy Du Giang Nam hỏi: “Nghe sắp đính hôn cùng Hạ Phùng Tuyền?”
      Diệp Tây Hi khoé miệng run run, ngờ được những lời đồn thổi lại có uy lực lớn đến như vậy.
      định giải thích, định mở miệng nhưng lại dừng lại.
      Như vậy cũng tốt, tiếng vang lên trong đầu Diệp Tây Hi như vậy, nếu cho là như thế hai người chẳng còn liên quan gì nữa.
      Cho nên, mặc nhiên phủ nhận.
      Hạ Phùng Tuyền sao?” Du Giang Nam hỏi tiếp.
      Diệp Tây Hi lãnh đạm cười cười.
      Du Giang Nam đột nhiên cầm lấy tay , Diệp Tây Hi cả người run lên, theo bản năng định rút tay lại.
      Nhưng Du Giang Nam nhất định chịu buông, ngược lại còn cúi đầu, chạm môi vào mu bàn tay , chưa hôn vào đôi bàn tay ấy mà chỉ là chạm mà thôi.
      Giọng đầy vẻ mệt mỏi : “Đừng rút tay lại…Tôi chỉ muốn cảm nhận hơi ấm chút thôi.”
      Diệp Tây Hi bỗng nhớ đến cảnh lúc nãy mẹ rút tay ra khỏi lạnh lùng, rồi đột nhiên sực nhớ đến cái đêm trong rừng cây ấy, cũng từng : sao, tôi cũng từng có ý nghĩ như thế…Nếu như tôi sinh ra đời này, có lẽ tốt hơn, nhớ đến nụ cười đơn của lúc ấy.
      Chẳng biết tại sao, Diệp Tây Hi trong lòng có chút nhói đau.
      Nếu như mình có mặt đời này, có lẽ tốt hơn.
      Lúc này, xung quanh truyền đến đợt khí lạnh, Diệp Tây Hi quay đầu lại, lại nhìn thấy nhân viên lúc nãy bưng nước trái cây ra, nhìn hai người họ như những con quái vật, hai tay run rẩy.
      Diệp Tây Hi hướng phía phục vụ đó gật đầu: “Đúng rồi, tôi chỉ phẫu thuật chuyển đổi giới tính, bây giờ còn là đồng tính luyến ái.”
      Diệp Tây Hi trở lại Hạ gia là chiều tối.
      Hốt hoảng tháo lớp hoá trang ra, thay đổi trang phục của mình, vừa tới lầu dưới liền bị Hạ Phùng Tuyền gọi lại.
      nhanh chóng định thần lại, phát ra Hạ Phùng Tuyền ngồi bên bể bơi, giả bộ bình tĩnh, bước tới gần, : “Từ Viện bị Mộ Dung Phẩm bắt mất rồi.”
      “Tôi biết.” mặt Hạ Phùng Tuyền vẫn gió êm song lặng: “Chính tôi báo cho Mộ Dung Phẩm tới đưa Từ Viện .”
      “Sao cơ?” Diệp Tây Hi kinh ngạc hoài nghi.
      “Bởi vì ta vốn là vợ của , cũng bởi vì,” Hạ Phùng Tuyền nhàng liếc Diệp Tây Hi cái: “ ta chưa xin phép đàng hoàng dẫn ra khỏi cửa.”
      Diệp Tây Hi vội vàng giải thích: “Là tôi nài nỉ ấy đưa tôi ra ngoài mà, tôi thực ở đây chán muốn chết, đó phải lỗi của ấy, mau đón ấy về !”
      “Hừ, để cho ta bị Mộ Dung Phẩm giáo huấn chút cũng tốt, hơn nữa, người mà nên lo lắng bây giờ là chính bản thân hơn đấy.” Hạ Phùng Tuyền có chút thâm ý .
      Diệp Tây Hi kinh ngạc: “ thế là có ý gì?”
      Hạ Phùng Tuyền chậm rãi : “Hôm nay, có người nhìn thấy tôi cùng Du Giang Nam ngồi trong quán cà phê ven đường, có vẻ rất thân mật, còn với phục vụ bọn ta là đồng tính luyến ái. Tin tức truyền đến, 7 ông chú bị làm doạ cho bệnh tim tái phát, đều được đưa đến bệnh việc hết rồi.”
      Diệp Tây Hi trong nháy mắt tim cũng như ngừng đập, đứng lên cà lăm : “Vậy…vậy…tôi đến bệnh viện xem tình hình của họ chút.”
      Vừa vừa chuẩn bị chạy trốn, nhưng lại bị Hạ Phùng Tuyền túm chặt cánh tay, phát kéo tuột vào hồ bơi.
      Rất may là Diệp Tây Hi kĩ thuật bơi tệ nên thuận đà lặn vào dòng nước, tìm cách thoát khỏi vòng kìm kẹp của Hạ Phùng Tuyền mà liều mạng bơi về phía trước.
      Bơi được tầm 10 thước, Diệp Tây Hi lại cảm thấy chân phải mình bị túm rất chặt— vẫn bị bắt được.
      Hạ Phùng Tuyền kéo chân , lôi trở lại, Diệp Tây Hi tự nhiên cam lòng yếu thế, xoay người lại dùng hết sức bình sinh hướng tay cắn nhát. Hạ Phùng Tuyền né được, Diệp Tây Hi cắn cũng vô ích, vội vàng chui ra từ khe hở dưới cánh tay bơi lên nhưng vẫn bị Hạ Phùng Tuyền ngăn cản.
      Hai người cứ như vậy vật lộn tứ tung dưới nước, kết cục cuối cùng, Diệp Tây Hi nhịn nổi, từ dưới nước trồi lên để hít thở, bị Hạ Phùng Tuyền kéo lại thành bể có đường thoát thân.
      Diệp Tây Hi lúc này mới chính thức cảm thấy nguy hiểm cận kề, Hạ Phùng Tuyền hai tay chống hai bên người bên thành bể, nhốt trong gian hẹp lại thể động đậy.
      Sắc trời tối, ánh sáng leo lét, chỉ còn sót lại phía chân trời vài đám mây của ngày tàn.
      Hạ Phùng Tuyền đứng ngược hướng ánh sáng, thấy sắc mặt , chỉ thấy ánh mắt , loại ánh mắt khiến người ta khó mà đoán được ý nghĩ của nó: “ hoá trang thành bộ dạng của tôi để gặp Du Giang Nam.”
      Sử dụng câu trần thuật, mà phải câu nghi vấn.
      Diệp Tây Hi cứng ngắc liều mạng lắc đầu: “Bọn tôi chỉ là tình cờ gặp mặt thôi.”
      “Cử chỉ vô cùng thân mật chính xác chuyện gì xảy ra?” Hạ Phùng Tuyền chăm chú nhìn .
      Diệp Tây Hi im lặng, lúc này cũng chưa chuyện gì phát sinh vậy.
      Giọng của Hạ Phùng Tuyền ngày càng lạnh hơn: “Diệp Tây Hi, vẫn còn hiểu ư?”
      “Hiểu cái gì đây?” Diệp Tây Hi hỏi ngược lại.
      “Hai người thể ở cùng chỗ.”
      Diệp Tây Hi thở dài bất đắc dĩ: “Tôi biết, tôi biết, có rất nhiều người cảnh báo tôi rồi, tôi và Du Giang Nam là cừu gia, thể giống như câu chuyện tình của Romeo và Juliet được, tai tôi có điếc đâu mà nghe thủng cơ chứ, mọi người còn sợ tôi trong lòng thầm tạo phản sao chứ, thiệt là…”
      xong, Diệp Tây Hi liền chuẩn bị leo lên, nhưng lại bị Hạ Phùng Tuyền lần nữa lôi lại, đem chôn chặt trong ngực .
      hai tay ôm chặt hông , chặt khiến cho phải ngửa đầu lên nhìn .
      “Lý do của tôi giống với bọn họ.” như vậy đó.
      Diệp Tây Hi nuốt nuốt nước bọt: “Vậy chứ cho bọn tôi ở cùng chỗ là vì lý do gì?”
      Hạ Phùng Tuyền nhìn sâu, lúc sau, bỗng nhiên câu: “Ngu ngốc!”

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 21
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/

      [​IMG]
      Diệp Tây Hi tự nhiên chẳng làm gì mà lại bị người ta chửi là ngu ngốc liền phản pháo: “ cho rằng thông minh lắm ấy.”
      Hạ Phùng Tuyền lẳng lặng nhìn hồi lâu, rốt cục đáp: “ sai, tôi càng ngu ngốc hơn.”
      Diệp Tây Hi ngây người, trong khoảnh khắc vừa rồi dường như nhìn thấy động tác của Hạ Phùng Tuyền trở nên mềm hơn.
      Trong phòng khác có hai người vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động bên ngoài hồ bơi kia.
      “Cuối cùng cũng tốt đẹp.” A Khoan vuốt vuốt ngực, thở dài : “Ta phải báo lại ngay với 7 vị lão gia mới được, Tây Hi đánh bại tên hồ li tinh Du Giang Nam, lần nữa đoạt lại thành công Phùng Tuyền.”
      “Trông chú có vẻ rất sung sướng khi hai người họ chịu ở chung với nhau chỗ nhỉ?” Hạ Hư Nguyên nhàn rỗi hỏi.
      “Dĩ nhiên, Hạ gia chúng ta từ xuống dưới chẳng phải đều muốn hai đứa nó ở chung với nhau sao” A Khoan đáp.
      “E rằng chỉ đơn giản vì lý do này đâu phải .” Hạ Hư Nguyên nhàn nhạt lên tiếng: “Hoặc có thể trắng ra như vầy, chú đối với Diệp Tây Hi là quá mức quan tâm rồi đấy.”
      A Khoan đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại thở dài: “Quả nhiên bị ngươi nhìn thấu rồi.”
      sai.” A Khoan thống khổ : “Ta xuân tâm nảy mầm, lại thích cái tiểu nha đầu kia.”
      Hạ Hư Nguyên im lặng nhìn A Khoan xong, mặt cười mà như cười: “Chú thích, chẳng phải là người khác sao.”
      A Khoan vốn định cười trừ, nhưng miệng liền cứng đờ, có cách nào mở ra.

      Diệp Tây Hi muốn lí giải những lời Hạ Phùng Tuyền ở bể bơi hôm nọ nhưng mãi vẫn tìm ra mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ nào việc khá lớn xảy ra làm ngay lập tức quăng vấn đề ấy sang bên.
      Từ Như Tĩnh tỉnh lại.
      Mặc dù ngủ suốt tháng nhưng nhìn qua ấy có vẻ gì là khác thường cả, cơ thể, sức khoẻ hết thảy đều bình thường, Diệp Tây Hi như trút được gánh nặng.
      Nhưng mà—
      “Tôi vừa mới chế thành công loại thuốc ngủ mới có thể mê man biết gì trong nửa năm liền, biết ấy có hứng thú thử dùng chút ?”
      Hạ Hư Nguyên hời hợt hỏi câu mà làm nổi hết da gà da vịt, từ đó Diệp Tây Hi liền tự mình nhận trọng trách lo cho đồ ăn thức uống của Từ Như Tĩnh, chỉ sợ cái tên quái y thần kinh biến dị Hạ Hư Nguyên lại len lén bỏ cái gì đó vô.
      Ý thức được mình rốt cuộc cũng thoát khỏi Du Tư Nhân, Từ Như Tĩnh yên lòng, định bụng nhờ Diệp Tây Hi xin phép cho được trở về nhà thăm cha mẹ chuyến.
      Vì thế, Diệp Tây Hi chỉ có thể cố gắng tìm Hạ Phùng Tuyền.
      là cố gắng tuyệt đối quá khoa trương bởi vì từ cuộc đối thoại của hai người bên hồ bơi hôm nọ, Diệp Tây Hi cứ cảm thấy Hạ Phùng Tuyền càng ngày càng trở nên kỳ quái, cũng biết tại sao mà có chút can đảm nào nhìn thẳng vào mắt , cảm giác như chỉ cần bị nhìn chăm chú cả người đều thấy ngứa ngứa.
      Nhưng vì hứa giúp Từ Như Tĩnh đành phải tìm thôi.
      Mở cửa phòng Hạ Phùng Tuyền, Diệp Tây Hi thò đầu vào ngó, nhìn thấy chăm chú nhìn vào tờ báo, vẻ mặt ngưng đọng.
      Diệp Tây Hi tò mò, liền lặng lẽ lẻn tới phía sau lưng , muốn nhìn xem chút đến tột cùng đó là tin tức gì vậy.
      Cơ mà Hạ Phùng Tuyền cứ như là gắn mắt sau lưng vậy, đột nhiên xoay đầu, làm cho giật mình nhảy vội ra.
      Diệp Tây Hi vỗ vỗ ngực, vội vàng giải thích: “Tôi đến là muốn hỏi , Như Tĩnh có thể về nhà chuyến thăm cha mẹ có được ? Kể từ sau khi bị Du Tư Nhân giam giữ, ấy chưa có lần nào gặp lại họ cả.”
      Hạ Phùng Tuyền để lại chút dấu vết gì đem từ báo cất , trong mắt ánh sáng chợt loé lên: “Trước hết cứ để ấy nghỉ ngơi thêm , gần đây Du Gian hoạt động tương đối mạnh.”
      “Như vậy cũng được.” Diệp Tây Hi lười biếng đáp, lại hỏi: “Vậy có thể lặng lẽ đưa cha mẹ ấy đến đây ? ”
      “Được rồi, tôi xem xét vấn đề này.” Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt trả lời, dường như muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này thêm chút nào nữa.
      Diệp Tây Hi rất thức thời “Nha” lên tiếng: “Vậy, tôi ra ngoài đây.”
      xong liền muốn xoay người rời , lại bị Hạ Phùng Tuyền gọi giật lại: “ gần đây trốn tôi sao?”
      Diệp Tây Hi giả ngu trả lời: “ có a, tôi tại sao lại phải trốn chứ.”
      Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười: “Xem ra trình độ láo của thể tiến bộ thêm chút nào được rồi.”
      Diệp Tây Hi giật mình lên tiếng.
      “Sau này cho phép lẩn tránh tôi nữa, nghe thấy hả?” Hạ Phùng Tuyền ra lệnh.
      “Kỳ quái, sao hốt nhiên chi gian cái gì cũng nghe thấy nữa nhỉ?” Diệp Tây Hi cố tình xoa bóp hai lỗ tai, vừa vừa ra ngoài.
      Ai ngờ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra tiếp theo, “Rầm!” tiếng, cửa liền bị “kẻ nào đó” đóng cái sập, Hạ Phùng Tuyền nắm chặt chốt cửa từ cao nhìn xuống .
      ..hình như suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi chẳng có chuyện gì phải trốn cả, mau tránh ra .”
      Diệp Tây Hi vừa vừa đẩy ra, ai ngờ hai cổ tay lại bị Hạ Phùng Tuyền nắm chặt hơn nữa.
      “Nếu như sau này còn dám trốn tôi lần nữa,” Hạ Phùng Tuyền lạnh lùng nhìn “Tôi liền đem nhốt ở trong phòng này, để chúng ta bên nhau cả ngày.”
      Cùng Hạ Phùng Tuyền ở chung phòng suốt ngày?
      Diệp Tây Hi trong đầu bỗng lên cảnh tượng kinh hoàng kia, nhất thời bị doạ sợ đến mặt cắt còn giọt máu nào, cuống cuồng đáp lại: “Tôi dám, dám nữa… bao giờ trốn nữa!”
      “Rất tốt.” Hạ Phùng Tuyền hài lòng cười cười, buông tay ra, lại tiếp: “Đúng rồi, mấy hôm nữa bữa tiệc, nhớ chuẩn bị chu đáo đấy.”
      “Tiệc ư?” Diệp Tây Hi tò mò “Tiệc gì vậy?”
      “Đến lúc đó biết.” Hạ Phùng Tuyền chốt hạ câu rồi đuổi ra khỏi phòng.
      Từ phòng Hạ Phùng Tuyền bước ra, Diệp Tây Hi thuận đường đến phòng bếp rót cốc nước trái cây, kết quả là vừa mới đóng cửa tủ lạnh vào, đằng sau cánh cửa liền ra khuôn mặt tươi cười rất quái dị, làm cho sợ đến tý nữa la toáng lên.
      Định thần nhìn lại, ra là A Khoan, Diệp Tây Hi khỏi oán thán: “A Khoan lần sau đừng có xuất quỷ nhập thần như thế có được hay ?”
      A Khoan lời nào, chỉ nhìn , sau đó mỉm cười, cười đến Diệp Tây Hi trong lòng càng ngày càng sợ hãi: “Ca ca làm sao vậy?”
      “Vừa lúc nãy, muội cùng Phùng Tuyền đóng cửa trong phòng làm cái gì đó?” A Khoan hỏi.
      “Đánh nhau.” Diệp Tây Hi trả lời.
      “Cái gì đánh nhau?” A Khoan chớp mắt ngây thơ hỏi.
      Diệp Tây Hi nhíu mày nhìn: “A Khoan, cái vẻ mặt của huynh bây giờ rất thô tục a, đầy ý nghĩ xấu xa.”
      “Được rồi, thích thôi vậy.” A Khoan tiếp tục cười xấu xa “Hai ngươi vợ chồng son tiến đến bước nào rồi, bước , bước hai hay bước ba?”
      “Muội cùng chẳng có tý quan hệ nào cả.” Diệp Tây Hi gào lên phủ nhận.
      “Uầy đừng phủ nhận thế chứ.” A Khoan lấy khuỷu tay chọt chọt “Mọi người đều biết mà.”
      “Còn phải huynh sao.” Diệp Tây Hi bốc khói, híp mắt, chỉ thẳng tay vào A Khoan : “Huynh đừng cho rằng muội biết, lời đồn cũng từ chỗ huynh mà ra! Lần trước chính tai muội nghe thấy huynh kể với 7 ông chú qua điện thoại! muội cùng Hạ Phùng Tuyền mớm hoa quả cho nhau ăn, lúc ấy hai người bọn muội chẳng phải rất ràng là ném hoa quả vào nhau đấy thôi.”
      “Đừng nóng giận.” A Khoan cầm ngón tay cái Diệp Tây Hi chĩa thẳng vào mình, nhàng lắc lắc cười cười lấy lòng: “Phùng Tuyền có gì tốt chứ?”
      Diệp Tây Hi cẩn thận suy nghĩ chút rồi : “ có gì là tốt, chỉ là muội và hợp nhau.”
      như vậy nghĩa là muội thích Du Giang Nam?” A Khoan lại hỏi.
      “Cũng phải là thích , chẳng qua là, muội thấy muội và Du Giang Nam ít nhất cũng có điểm chung.”
      “Điểm chung ư?” A Khoan tài nào hiểu được.
      “Ví dụ như là,”
      Diệp Tây Hi cúi đầu, sờ sờ nắn nắn bình nước trái cây, giọng : “Nếu như có thể quay ngược thời gian, Du Giang Nam và muội đều ngăn cản ra đời của chính mình.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 22
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]
      A Khoan ngừng cười hỏi: “Tại sao?”
      “Nếu như phải vì sinh muội ra đời này mẹ muội cũng phải lìa xa cõi đời.” Diệp Tây Hi vẻ mặt ngày càng thê lương hơn, “Người sói và người bình thường rất hiếm khi có thể sinh được con nối dõi, cho dù thành công chăng nữa người mẹ cũng phải hy sinh tính mạng mình… ra mẹ có lẽ là do muội hại chết.”
      Diệp Tây Hi cúi thấp đầu, trong đáy mắt hoàn toàn là sương mù bao phủ.
      Trong phòng bếp hồi lâu im lặng đến lạ thường, chỉ còn lại ánh lửa hồng bập bùng bếp.
      Bỗng nhiên, cốc nước hoa quả tau Diệp Tây Hi bị người nào đó cướp mất, ngẩng đầu nhìn, A Khoan cầm lấy, tu hơi.
      ra , mẹ của muội cũng sớm biết điều đó rồi, muội cùng bà ấy thể cùng tồn tại được.”
      “Hả?” Diệp Tây Hi vô cùng chấn động: “Vậy…vậy…vậy tại sao vẫn muốn sinh ra muội cơ chứ?”
      “Ca biết chính xác chuyện gì xảy ra nhưng biết chắc chắn điều—nếu như Mạt Tâm thực mong muốn có muội bà ấy hoàn toàn có đủ cơ hội để xoá sạch muội rồi.Vì vậy nên, bà ấy sinh ra muội bằng mọi giá cũng bởi bà ấy coi mạng sống của muội còn quý giá hơn ngàn lần mạng sống của bà ấy…cho nên cho dù muội có quay ngược lại thời gian về thời điểm đó cũng thể ngăn cản được ra đời này của muội đâu.” A Khoan nghiêm mặt, vừa đau buồn vừa thê lương. “Đối với Mạt Tâm, muội chính là báu vật vô giá.”
      Diệp Tây Khi khẽ ngả đầu lên vai A Khoan, cảm thấy phần nào được an ủi, lòng ấm áp vô cùng.
      “A Khoan.”
      “Gì?”
      ngờ được rằng huynh cũng có những lúc bình thường, chao ôi!”
      “…”
      “Đúng rồi, huynh có biết tình Du gia ?” Diệp Tây Hi tò mò “Cha qua đời rồi sao? Tại sao quan hệ giữa và mẹ lại tồi tệ như vậy? Còn nữa, kẻ mà muốn đối phó là ai vậy?”
      “Chuyện xảy ra lâu như vậy rồi, huynh làm sao mà biết chứ.” A Khoan nhanh chóng lắc lắc đầu phủ nhận. “Huynh với mấy người muội so sánh cũng chẳng hơn bao nhiêu tuổi đâu.”
      “Thiếu gia của tôi ơi,” Diệp Tây Hi trong mắt loé sáng kì dị: “Muội xem lén chứng minh thư của huynh rồi, biết được tuổi của huynh rồi đấy.”
      Mặt A Khoan nhất thời cứng đờ.
      “Mau cho muội biết, nếu muội bố cáo thiên hạ biết tuổi thực của huynh.” Diệp Tây Hi uy hiếp.
      A Khoan còn cách nào khác, đành lôi toàn bộ những việc mình biết ra kể cho nghe.
      ra là, cha của Du Giang Nam vốn là chủ nhân đích thực của Du gia, nhưng 10 năm về trước, ông ấy bị trai mình mưu sát, chuyện này được điều tra đến cùng, bị phơi bày nên trai ông cũng mất mạng theo. Cuối cùng Du gia hoàn toàn rơi vào tay Du Tử Vĩ, em trai của ông danh chính ngôn thuận trở thành chủ nhân của Du gia, hơn nữa còn cưới mẹ của Du Giang Nam- Liễu Vi Quân.
      “Vậy là Du Giang Nam vì bất mãn mẹ mình tái giá cho nên quan hệ giữa hai bọn họ mới tồi tệ như thế à?” Diệp Tây Hi hỏi.
      A Khoan lắc đầu: “ ra chuyện này vẫn còn rất nhiều lời đồn đại, có kẻ kẻ chủ mưu chính là Du Tử Vĩ mà Liễu Vi Quân lại là tòng phạm, cái ngừoi trai chết kia chỉ là vật thế thân chết thay mà thôi.”
      Diệp Tây Hi bỗng cảm thấy các đầu ngón tay mình tê dần dần, lạnh buốt.
      ai biết chân tướng của việc, chẳng qua là Du Giang Nam cứ thế trưởng thành mà quan hệ với vị cha dượng này vẫn cải thiện chút nào. Huynh nghĩ, sở dĩ bắt muội cũng chỉ vì sớm có ngày đòi lại vị trí chủ nhân đích thực của Du gia từ tay Du Từ Vĩ mà thôi.”
      Diệp Tây Hi trầm mặc lắng nghe, rất lâu có mở miệng câu nào cả.

      Vài ngày sau, Diệp Tây Hi nằm ghế salon xem ti vi, tự nhiên có đám người lạ kéo vào, chẳng chẳng rằng lôi tuột vào phòng, thử quần áo, đeo đồ trang sức đầy người, trang điểm, làm tóc, quay mòng mòng choáng váng đầu óc.
      Vất vả lắm đám ngừoi này mới chịu dừng lại, lúc này Diệp Tây Hi mới phát Hạ Phùng Tuyền bước vào.
      “Làm cái gì vậy?” Diệp Tây Hi cau mày.
      Hạ Phùng Tuyền thèm để ý đến , trực tiếp bước đến hỏi có dáng dấp của nhà thiết kế bên cạnh “Ai Văn, chuẩn bị xong hết chưa?”
      nhìn biết.” Ai Văn hớn hở kéo Diệp Tây Hi đến trước mặt, xoay xoay : “Xem đây, kiệt tác, đây là bộ lễ phục dạ hội màu xám nhàng mà tinh tế, còn có pha chút cung đình cổ xưa, bây giờ ấy đặc biệt đẹp mê người, thắt lưng cao, cổ váy thiết kế thấp làm nổi bật bộ ngực hoàn mỹ cùng cái eo thanh mảnh của ấy, vô cùng gợi cảm a~”
      “Còn nữa,” Ai Văn nâng cằm Diệp Tây Hi lên: “Hãy nhìn khuôn mặt này , quá perfect! đẹp a! càng nhìn ánh mắt này, ánh mắt, lỗ mũi, lỗ mũi này…”
      nhảm, nhìn thế nào mà mắt thành lỗ mũi vậy?” Diệp Tây Hi nhịn được hỏi.
      Nghe vậy, Ai Văn mặt lập tức tối xầm lại, xoay người với Hạ Phùng Tuyền: “Chú ý, đợi lát nữa tuyệt đối được để ấy mở miệng chuyện.”
      Hạ Phùng Tuyền nhìn Diệp Tây Hi từ xuống dưới, trong mắt tràn ngập ý tán thưởng: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”
      Diệp Tây Hi hướng phía gương nhăn nhăn mặt : “Hình như giống mọi ngày cho lắm.”
      “Đó là dĩ nhiên.” Ai Văn xen mồm vào: “ nhìn lại mấy thứ bình thường mặc : áo sơ mi, quần jean, giày vải bạt, ai nhận ra là nam hay nữ cơ chứ?”
      “Uy, tôi nữ tính hoá có được hay ?” Diệp Tây Hi kháng nghị.
      “Thế á? Sao tôi chẳng thấy gì nhỉ?” Ai Văn dò xét cái, sau đó xoay xoay cổ cho đỡ mỏi chút rồi tới chỗ Hạ Phùng Tuyền : “Nhiệm vụ của tôi hoàn thành, tối nay mọi người trong bữa tiệc ấy đều phải ngoái nhìn ấy.”
      Diệp Tây Hi tò mò: “Rốt cuộc đó là bữa tiệc nào vậy?”
      Hạ Phùng Tuyền ánh mắt chợt loé lên: “Đến lúc đó, bản thân tự nhiên biết thôi.”
      Diệp Tây Hi lúc xong, lập tức được đưa tới phòng khách, mọi người phản ứng rất đa dạng.
      Từ Như Tĩnh phản ứng cũng bình thường thôi, mắt sáng lên, khỏi tán thưởng : “Tây Hi, hôm nay là xinh đẹp!”
      A Khoan sờ sờ bộ váy của , gật đầu đắc ý: “Cái này chất vải tốt a, nha đầu, muội mặc xong nhớ đừng ném nha, ca muốn giữ lại làm khăn lau.”
      Còn Hạ Hư Nguyên vẫn im lặng nhìn hồi lâu, rốt cuộc kết luận: “Trọng lượng mỡ của là 17%.”
      quá chuẩn a!” Diệp Tây Hi ngạc nhiên: “Làm sao biết?”
      Hạ Hư Nguyên rất chậm chạp từ tốn đáp lại: “Bởi vì hôm qua tôi mới giải phẫu tử thi nữ vóc dáng khác là mấy, trọng lượng mỡ của ta chính là 17%”
      Nghe vậy, mọi người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
      “Được rồi,chúng ta thôi!” Hạ Phùng Tuyền ngó đồng hồ đeo tay, thúc giục.
      “Tôi đây, Như Tĩnh nếu thấy nhàm chán quá có thể chơi game, hoặc đọc tiểu thuyết, hoặc cũng có thể xem phim, nhưng nhớ cho kỹ, ngàn vạn lần tuyệt đối được ăn đồ tên Hạ Hư Nguyên đưa đâu…” Diệp Tây Hi còn chưa hết câu bị Hạ Phùng Tuyền kéo phắt ra ngoài.
      Nhìn bóng dáng hai người đùa giỡn nhau, Từ Như Tĩnh lắc đầu cười.
      Kết quả là y như lời Tây Hi , ở nhà mình quả thực rất nhàm chán, Từ Như Tĩnh quyết định giúp A Khoan dọn dẹp phòng.
      Bước lên lầu, sau khi quét dọn sạch phòng Tây Hi, bước sang phòng Hạ Phùng Tuyền.
      Bên trong phòng nhìn rất sạch gọn gàng chỉ có ga trải giường hơi nhăn nhúm, Từ Như Tĩnh bước tới cầm gối lên chỉnh sửa lại cho gọn gàng hơn.
      Lúc này, bên dưới gối lộ ra tờ báo.
      Từ Như Tĩnh có thói quen lật xem đồ người khác, nhưng lần này chẳng biết tại sao, lại kịp suy nghĩ gì đem tờ báo lên, đọc thử.
      Vừa nhìn xong tin đầu tiên trang nhất, sắc mặt đều trắng bệch, ánh mắt vô hồn trống rỗng, còn bất cứ cảm xúc nào nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :