1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bạn trai ta là con sói - Tát - Chapter 8
      Edit: habin_3288
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]
      Diệp Tây Hi dùng hết sức bình sinh, chạy nhanh đến bên cạnh Du Giang Nam, kinh hồn bạt vía.
      Du Giang Nam nắm lấy cò súng, Hạ Phùng Tuyền toàn thân cũng chuẩn bị tư thế.
      Đôi bên cứ như vậy giằng co.
      trong tình huống mà Diệp Tây Hi nghĩ là mãi như vậy duy trì viên đạn từ phía sau Hạ Phùng Tuyền bắn tới.
      Hạ Phùng Tuyền đúng lúc tránh kịp, đạn bắn vào sàn nhà.
      Giáo sư Khắc Lỗ Tư từ trong bóng tối bước ra, trong tay cầm khẩu súng, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Du Giang Nam : “Mau đưa Tây Hi .”
      Nghe vậy, Du Giang Nam liền kéo Diệp Tây Hi nhanh chạy về phía trước.
      Thấy tình hình như vậy, Hạ Phùng Tuyền vội vã đuổi theo, nhưng phía sau lại ngừng bắn tới mưa đạn, làm cho chỉ có thể ra sức tránh né, trơ mắt ra nhìn hai người kia biến mất khỏi tầm mắt.
      Cũng lâu sau, giáo sư Khắc Lỗ tư trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh — đạn dùng hết.
      Ông ngẩng đầu nhìn, bên kia hành lang, Hạ Phùng Tuyền đứng đó.
      Mặc dù ánh sáng rất mờ ảo, Khắc Lỗ Tư vẫn ràng nhìn thấy, Hạ Phùng Tuyền nhìn mình, đôi mắt dần dần lạnh lùng, như kết băng.
      Mặc dù trong thân sói, nhưng Hạ Phùng Tuyền vẫn như cũ, khoé miệng nhếch lên nụ cười chế nhạo.
      Tiếp theo, như tia chớp hướng Khắc Lỗ Tư phóng tới.
      Dưới ánh trăng, bộ lông đen nhánh kia lại trở lên lấp lánh…
      Du Giang Nam cầm tay Diệp Tây Hi trực tiếp dẫn chạy từ quán trọ vào thẳng rừng rậm, hai người ngừng chạy về phía trước, bên tai vù vù tiếng gió.
      Bốn phía chỉ toàn là lùm cây, cây to, cây , cành lá mở rộng dần khi đến khúc quanh, khung cảnh trở nên vô cùng quỷ dị.
      biết chạy bao lâu, xác định Hạ Phùng Tuyền có đuổi theo, bọn họ mới dừng lại.
      “Vết thương của sao rồi?” Diệp Tây Hi hỏi.
      Du Giang Nam gì, chỉ nhàng gật đầu.
      ra thế gian này thực có người sói.” Diệp Tây Hi ngồi đám cỏ, dường như vẫn còn chưa hết khiếp sợ “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
      Du Giang Nam cúi đầu, trong rừng rất tối thể thấy vẻ mặt của ta.
      Diệp Tây Hi , dọc theo con đường này, Du Giang Nam giống như là người khác vậy, hình như có rất nhiều tâm .
      Mãi hồi lâu, ta cũng lên tiếng.
      Diệp Tây Hi bị nghi ngờ đáng sợ vây quanh.
      Bỗng nhiên, điện thoại trong túi vang lên, mặc dù là tiếng chuông vui vẻ, nhưng với yên tĩnh đáng sợ nơi đây lại như hù doạ người ta.
      ra là điện thoại của cha, Diệp Tây Hi vội vàng nhấc máy, bởi vì ở trong rừng tín hiệu tốt, liền thong thả bước đến khoảng đất trống phía trước để nghe điện thoại.
      “Cha!”
      “Tây Hi, bây giờ con ở bên cạnh người tên Du Giang Nam phải ?” Diệp cha hỏi.
      “Cha, làm sao cha lại biết?”
      “Tây Hi, hãy nghe cha này, mau chạy , nhanh lên!”
      “Tại sao ạ?”
      Diệp Tây Hi chưa từng nghe thấy giọng vô cùng nghiêm túc này của cha trước đây: “Bởi vì là muốn hại con đấy!”
      Diệp Tây Hi tim như ngừng đập, thể tin vào tai mình quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Du Giang Nam mặt chút thay đổi tiến lại gần .
      Từ phía rừng cây u, bước tới chỗ ánh trăng sáng.
      Giống như Hạ Phùng Tuyền lúc nãy vậy, ta ngồi xổm xuống, nhanh chóng biến thành con sói.
      con sói lông trắng như tuyết!
      “Cạch!” tiếng, chiếc điện thoại rơi xuống đất, Diệp cha ngừng gọi tên con mình, nhưng có tiếng trả lời nữa rồi…
      Trong đình viện Diệp gia, hoa nhài vẫn như lúc trước nổ rộ, hoàn toàn đẹp mắt.
      Trong nhà im lặng, người cao lớn, khí độ bất phàm, đó là người đàn ông trung niên cầm lấy tấm hình lấy từ hộc tủ cao, cẩn thận ngắm nhìn.
      Đó là tấm ảnh rất lâu rồi, tuy ố vàng nhưng xem ra là được bảo quản rất tốt, bên trong tấm hình là trẻ tuổi mặc bộ váy đơn giản, nhã nhặn lịch , khí chất hơn người, ngũ quan thanh tú, đặc biệt xinh đẹp.
      “Mạt Tâm lúc nào vậy?” Hạ Hồng Thiên hỏi.
      “20 năm trước… lúc vừa sinh Tây Hi, ấy vì mất màu quá nhiều sau khi sinh, có cách nào cầm máu…” Diệp cha còn chút sức lực nào để tiếp tục nữa. Mặc dù nhiều năm tháng trôi qua, nhưng có số việc, khi nhắc tới vẫn làm người ta cảm thấy rất đau lòng.
      “Bây giờ, ngươi hiểu vì sao lúc đầu ta lại ra sức phản đối hai ngươi ở cùng chỗ rồi chứ?” Hạ Hồng Thiên nhìn hình biểu muội của mình, sau đó thở dài: “Người sói cùng người bình thường, phải là thể có con, nhưng là cho dù có thể thụ thai nhất định cũng phải hi sinh người mẹ.”
      Diệp cha cũng nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy: “Ta biết, ta hoàn toàn biết chuyện này!”
      ra , trước ngày đó ta cũng suy nghĩ xem có nên hẹn ngươi ra ngoài chuyện hay , đem chuyện ấy cho ngươi biết, nhưng kịp rồi.” Hạ Hồng Thiên lắc đầu, “Vài ngày sau, các ngươi cùng nhau bỏ trốn, bất luận là tìm kiếm như thế nào đều thể tìm ra tung tích của các ngươi…cho đến vài ngày trước Hư Nguyên vô tình mà xét nghiệm máu của Tây Hi, lanh quanh mãi, mới tìm đựợc các ngươi, nhưng ngờ, Mạt Tâm qua đời mà Tây Hi cũng bị người của Du gia bắt …”
      “Ta thực hiểu nổi, Tây Hi rốt cuộc có điểm gì đặc biệt, tại sao người của Du gia lại muốn bắt con bé?” Diệp cha cũng rất bất ngờ.
      “Ta đoán, ngày Tây Hi ra đời chính xác là đêm trung thu 20 năm trước phải ?”
      Diệp cha bỗng ngẩn ra: “ sai.”
      Hạ Hồng Thiên chậm rãi : “Trong thế giới của bọn ta, có truyền thuyết rất cổ xưa, rằng cứ 100 năm người sói sợ đạn bạc được sinh ra, chính là vào ngày trăng tròn nhất của năm.”
      sợ đạn bạc?”
      “Đúng vậy, người sói sợ đạn bạc, đó là nhược điểm chí mạng, những bộ tộc người sói cho đến ngày nay, Du gia cùng với Hạ gia bọn ta được coi là hai bộ tộc lớn nhất. Du gia vẫn luôn muốn tiêu diệt bọn ta hòng xưng bá. Nhưng bởi vì đôi bên thực lực ngang nhau, bọn chúng vẫn thể nào đạt được ý nguyện. Cho nên, bọn họ liền muốn tìm người sói trong truyền thuyết, tiến hành nghiên cứu những mong tìm ra được nguyên nhân mà cơ thể của người sói đó sợ đạn bạc, như thế có thể dễ dàng tiêu diệt bọn ta. Theo như tiên đoán, người đó được ra đời từ 20 năm trước,cho nên từ đó, hai gia đình bọn ta vẫn ngừng tìm kiếm mà vẫn bất lực có tin tức gì, chưa từng nghĩ đến, người sói trong truyền thuyết lại là con của Mạt Tâm.”
      “Khó trách Mạt Tâm lại muốn sửa giấy khai sinh của Tây Hi, hơn nữa còn dặn dò như thế mới bảo vệ được nó, ra là như vậy.” Diệp cha hiểu ra, gật gật đầu.
      “Mạt Tâm là nhìn xa trông rộng, nếu như phải là gặp cái tên giáo sư Khắc Lỗ Tư ấy bọn người Du gia cả đời cũng đừng mong tìm ra Tây Hi.”
      như vậy, giáo sư Khắc Lỗ Tư cũng là người sói sao?”
      , chỉ là thủ hạ của Du gia, đối với Du gia vốn rất trung thành.”
      Diệp cha ánh mắt bắt đầu lo lắng: “Tây Hi ở trong tay bọn họ có thể bị đe doạ đến tính mạng hay ?”
      “Diệp bá bá, xin yên tâm.” Vốn ngồi yên lặng ghế salon chưa lên tiếng, lúc này Hạ Phùng Tuyền mở mắt ra, mặt lên vẻ rất tự tin: “Nếu nàng ngu ngốc này bọn chúng cướp từ tay con con nhất định mang được ấy trở về.”

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 9
      [​IMG]

      Edit: habin
      Khi tỉnh lại, Diệp Tây Hi phát ra mình bị nhốt trong căn phòng thí nghiệm bốn bề đều là tường thuỷ tinh.
      Bên ngoài bức tường thủy tinh đó, có rất nhiều người mặc áo blouse trắng ánh mắt mơ hồ chăm chú quan sát .
      Cảm giác đầu tiên của Diệp Tây Hi là thấy mình giống con khỉ trong vườn thú vậy.
      bao lâu, lại phát ra mình cũng rất có tầm quan trọng, hẳn là công cụ nghiên cứu khoa học– con chuột bạch để thí nghiệm.
      Bởi vì ngày càng có nhiều người mặc áo blouse trắng đến đây quan sát .
      Bọn họ đối với tiến hành đe doạ, shock điện, nhìn xem có thể biến thành sói được hay , hoặc lấy máu của , từng túi từng túi , thấy vậy lòng đau như cắt, sau đó bọn họ còn lấy tóc của , nước bọt, tế bào da, tóm lại hận thể phanh thây xẻ thịt thành ngàn mảnh.
      Ở nơi chỉ có hành hạ này, rốt cục Diệp Tây Hi cũng ốm quỵ, hoàn toàn còn chút ý thức nào nữa.
      Vì thế mà nghiên cứu tạm thời dừng lại, được chuyển đến gian phòng thanh tĩnh trong khu vực hồi sức.
      Những ngày này, chỉ có bé tóc dài, da trắng nõn, nhìn qua có vẻ rất nhu nhược yếu đuối tới chăm sóc thôi.
      Diệp Tây Hi đối với bé này ấn tượng rất tốt, bởi ấy giống những kẻ ở nơi này, mặt lạnh như tiền giống như cương thi vậy. Nhưng vì trải qua vết xe đổ là tên Du Giang Nam, Diệp Tây Hi bắt đầu hoài nghi khả năng phán đoán của mình, vì vậy mà dám chuyện nhiều với ấy.
      Sau số ngày, Diệp Tây Hi cảm giác có thể chuyện được cùng ấy. Dĩ nhiên, phải là tin tưởng vào khả năng phán đoán của mình, mà là cảm thấy nếu được chuyện chắc phát điên mất, đầu lưỡi tê dại mà thành câm luôn.
      Cho nên, hôm đó khi ấy mang đồ ăn ngon đến, Diệp Tây Hi vội hỏi: “ tên là gì?”
      ấy gịât mình nghe thấy câu hỏi, lặng lúc, sau đó giọng đáp: “Từ Như Tĩnh.”
      … cũng là người sói sao?”
      .” lắc đầu “Tôi chỉ là người bình thường.”
      “Vậy, có biết đây là chỗ nào ?”
      “Là tư gia của Du Tư Nhân.”
      “Du Tư Nhân? và Du Giang Nam có quan hệ gì vậy?”
      trai của Du Giang Nam.”
      có biết tại sao họ lại muốn bắt tôi ?”
      biết ư?” Từ Như Tĩnh ngạc nhiên.
      Diệp Tây Hi cười giễu bản thân mình: “Tôi đến bây giờ còn chưa đây có phải giấc mơ , đột nhiên nhìn thấy người biến thành sói, sau đó bị lừa bắt đến đây.”
      Diệp Tây Hi dừng chút rồi lấy thêm được dũng khí tiếp tục: “ có biết cách thoát khỏi đây ?”
      Nghe vậy, Từ Như Tĩnh khẽ mỉm cười, nụ cười tràn đầy khổ sở: “Tôi cũng là bị Du Tư Nhân giam ở nơi này.”
      Diệp Tây Hi khốn khổ hỏi: “ cũng bị bắt tới đây làm thí nghiệm ư?”
      .” Từ Như Tĩnh lắc đầu.
      “Vậy bắt đến đây làm gì?” Diệp Tây Hi tò mò.
      Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, liền nhìn thấy Từ Như Tĩnh mặt đỏ dần lên.
      Diệp Tây Hi nghi ngờ, hỏi thêm gì nữa.
      “Xin lỗi, tôi thể giúp gì cho .” Từ Như Tĩnh cúi đầu.
      sao.” Diệp Tây Hi khẽ thở dài, “Ít nhất có thể giúp tôi làm chuyện được ?”
      “Chuyện gì vậy?”
      “Nếu như tôi chết, hãy khắc tấm bia mộ tôi câu: đầu chữ sắc có con dao” (kiểu hoa hồng có gai, càng đẹp càng nguy hiểm á)
      “…”
      “Nếu như phải ham mê vẻ điển trai của Du Giang Nam tôi bây giờ bị bắt.” Diệp Tây Hi than ngắn thở dài.
      “Nhưng mà…” Từ Như Tĩnh do dự “Theo những gì tôi cảm thấy, Du Giang Nam cũng hẳn là ngươì xấu.”
      “Có lẽ vậy,chẳng qua là…” Diệp Tây Hi nhìn về phía cửa sổ, thêm bất cứ điều gì nữa.
      xong, Từ Như Tĩnh bưng bát đũa ra khỏi phòng.
      Tư gia của Du Tư Nhân chia làm 10 khu, đây là đình viện sâu bên trong, có cầu bắc qua suối giả, có núi đá nhân tạo, cây trúc xung quanh.
      Từ Như Tĩnh vừa bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy người mặc áo blouse trắng đứng ở hành lang gấp khúc từ xa chăm chú nhìn về phía căn phòng này.
      chần chừ, cuối cùng cũng bước đến chỗ người đó hỏi: “ đến thăm ấy sao?”
      Du Giang Nam trả lời, chỉ hỏi: “ ấy khoẻ chứ?”
      “Cơ thể cũng hồi phục phần nào rồi.” Từ Như Tĩnh trả lời.
      Du Giang Nam nhìn cây cầu gỗ, bên dưới có rất nhiều cá vui đùa, quẫy đạp nước tung toé.
      ấy hận tôi phải ?” Hồi lâu sau, Du Giang Nam mới hỏi câu ấy.
      “Mặc dù ấy , nhưng tôi biết ấy hận .” Từ Như Tĩnh dừng chút rồi tiếp tục: “Chẳng qua là, tình cảm của ấy đối với thay đổi rồi, giống như trước đây nữa.”
      Nghe vậy, Du Giang Nam nhắm mắt lại, hàng lông mi khẽ run rẩy, sau đó, xoay người rời .
      Từ Như Tĩnh nhìn bóng lưng rời , yên lặng hồi lâu, sau đó mới bước từng bước trở về phòng mình.
      Hoàn cảnh của Diệp Tây Hi lúc này lại khiến nghĩ đến bản thân mình, Từ Như Tĩnh ngồi xuống bàn trang điểm, nhìn cửa sổ buông mành trúc trước mắt mình gió khẽ lay động, bỗng chốc ngơ ngẩn.
      Cho đến khi có bàn tay đặt lên vai , Từ Như Tĩnh mới giật mình hồi phục lại, mở mắt, nhìn vào gương có thêm bóng người.
      Đó là nam nhân toàn thân toả ra tà khí, môi là nụ cười giảo hoạt, sống mũi cao thẳng, lông mày hẹp và dài. trán tóc buông xuốngc hút ít che mắt phải, thấp thoáng thấy vết sẹo nhợt nhạt. vẫn mỉm cười, nhưng là nụ cười khiến kẻ khác rét run.
      “Ngày hôm nay như thế nào?” Du Tư Nhân nhàng xoa hai gò má Từ Như Tĩnh, trắng mịn khiến cho thích buông.
      Từ Như Tĩnh mỉm cười, dám phản kháng chỉ : “Cũng như những ngày khác thôi.”
      “Ngươi vừa gặp Diệp Tây Hi?”
      Từ Như Tĩnh gật đầu.
      “Sở dĩ ta để cho hai ngươi gặp mặt cũng chỉ vì Diệp Tây Hi xem như là đồng loại với ngươi, ta vốn nghĩ, cho ngươi gặp ta vui vẻ hơn chút. Nhưng bây giờ xem ra, ngươi cũng chẳng vui vẻ thêm chút nào…Sau này, đừng gặp ta nữa.” Du Tư Nhân .
      Từ Như Tĩnh vội vàng lắc đầu “ , ta thực muốn gặp ấy, van ngươi, ở chỗ này, ta chỉ có thể chuyện cùng ấy mà thôi.”
      “Chỉ chuyện với ta thôi sao?” Du Tư Nhân đem miệng ghé sát vào tai Từ Như Tĩnh, hơi thở ấm áp, cúi thấp nữa, giọng biểu lộ chút cảm xúc nào làm cho Từ Như Tĩnh rùng mình:
      “Vừa lúc nãy, ngươi phải là chuyện rất vui vẻ với Du Giang Nam đó sao?”
      “Chúng ta chỉ là chuyện về Diệp Tây Hi, ta cùng có gì!” Từ Như Tĩnh nắm chặt góc áo mình, chỉ cảm thấy đầu ngón tay dần tê lạnh.
      Du Tư Nhân khẽ nhếch mép cười, đôi mắt xấu xa nhìn vào Từ Như Tĩnh trong gương, giọng rất mềm : “Nếu như các ngươi thực có gì, ngươi cho rằng ta để cho còn sống rời sao?”
      Từ Như Tĩnh sâu hít hơi: “Nhưng là em trai ngươi.”
      “Mà ngươi” Du Tư Nhân hôn khuôn mặt , lạnh lùng : “Là người phụ nữ của ta.”
      Du Tư Nhân hôn, ôm, chặt quấn lấy . Từ Như Tĩnh chỉ cảm thấy như mình sắp ngạt thở rồi. ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu , muốn thoát ra ngoài, vĩnh viễn thoát ra.
      cần nghĩ tới hậu qủa, Từ Như Tĩnh chợt vùng ra, hướng về phía cửa chạy .
      Nhưng vừa bước ra bước, liền bị kéo ngay về.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bạn trai ta là con sói - Tát - Chapter 10
      Edit: habin_3288
      [​IMG]
      Du Tư Nhân nhanh chóng đem Từ Như Tĩnh kéo về trước gương, giữ chặt khuôn mặt , khiến cho phải nhìn trong tấm gương.
      “Đừng nghĩ chạy thoát, vĩnh viễn được có ý nghĩ này.” Du Tư Nhân giọng cảnh cáo : “Nếu , ngươi hối hận.”
      Từ Như Tĩnh trong mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng: “Việc hối hận nhất ta làm rồi…đó là cứu ngươi!”
      “Là sao?” Vẻ mặt Du Tư Nhân có chút biến đổi nào cả “Đáng tiếc, ngươi cứu.”
      xong, trong phút chốc, dùng tay xé toạc tất cả quần áo người , “soạt!soạt!” mấy tiếng, cơ thể như tuyết kia của Từ Như Tĩnh dần trước gương.
      Tiếp theo, buông tóc xoã xuống hai vai.
      Mái tóc dài buông xuống óng mượt như suối nước, che phủ cơ thể mịn màng,vô cùng kích thích.
      Du Tư Nhân đưa tay ôm lấy bộ ngực đẫy đà của , nhàng vuốt ve, hơn nữa còn ngừng dùng tay nghịch ngợm gảy gảy (thực ra đoạn này còn cụm từ nữa nhưng mà ta thấy kinh tởm cái thằng này nên bỏ nó cho nó đỡ kinh!!!!!)
      Hai má Từ Như Tĩnh dần đỏ ửng lên, nhìn gương mặt trong gương, nhàng : “Thế nào, ngươi là của ta, thân thể này, toàn bộ là của ta.”
      , thân thể này ngươi có thể lấy .” Từ Như Tĩnh cắn chặt môi dứơi, ánh mắt kiên định “Nhưng ta vĩnh viễn thuộc về ngươi.”
      “Vậy sao?” Du Tư Nhân hôn lấy sống lưng bóng loáng của , rất lạnh lùng : “Vậy thế này sao?”
      Vừa tay vừa từ từ trượt xuống, tới bắp đùi của nhàng mà rất chuyên nghiệp vỗ về chơi đùa.
      Từ Như Tĩnh như bị điện giật, vội vươn tay ngăn cản, nhưng hai tay lại bị Du Tư Nhân nắm chặt, hoàn toàn thể cử động.
      Du Tư Nhân chút hoang mang, dùng ngón tay vuốt ve cơ thể , chậm rãi chậm rãi thực động tác, hai cơ thể dính lấy nhau, nén lại lửa dục vọng đốt cháy trong mình lại.
      “Ít nhất, ngươi bây giờ, là hoàn toàn thuộc về ta.” Du Tư Nhân cắn vào vành tai Từ Như Tĩnh, chậm rãi : “Cầu xin tha thứ , ta bỏ qua cho ngươi.”
      Từ Như Tĩnh nhắm mắt lại, im lặng.
      Ánh mắt sắc lạnh của Du Tư Nhân híp lại, chậm rãi dùng ngón tay thon dài luồn vào cơ thể , từng chút từng chút tiếp xúc với da thịt ấm áp của .
      Từ Như Tĩnh chỉ cảm thấy dòng điện cực mạnh như chạy vào cơ thể mình, cả người run rẩy, bên tai ong ong nghe thấy thanh nào khác, hết thảy mọi cảnh vật trước mắt đều mờ mờ ảo ảo, khẽ loạng choạng. Có loại cảm giác, khó chịu cùng vui vẻ trộn lẫn làm rên rỉ thành tiếng .
      Cái thanh này làm thấy bị sỉ nhục, Từ Như Tĩnh hung hăng cắn môi dưới của mình, cho đến khi có vị ngọt mà tanh tràn vào đầu lưỡi cũng phát ra tiếng động nào nữa.
      Du Tư Nhân nhíu mày, chợt xoay người Từ Như Tĩnh lại, làm cho người trước bàn trang điểm, sau đó dùng lưỡi cạy mở miệng , nhàng liếm láp vết máu môi , giọng đặc biệt rét lạnh: “Ta cho phép ngươi tổn thương chính mình!”
      Từ Như Tĩnh thở hồng hộc, điêụ yếu ớt: “ phải ngươi cũng làm tổn thương ta sao.”
      Du Tư Nhân yên lặng nhìn , đôi môi mỏng kia tạo thành đường cong đẹp mắt nhưng tàn nhẫn: “Ta làm tổn thương ngươi… đáng tiếc, ngươi cho là như vậy ư?”
      xong, có bất cứ báo trứơc nào, nóng rực nhanh chóng tiến vào thân thể . Từ Như Tĩnh khẽ hô tiếng, cơ thể điều khiển được nữa, sống lưng lạnh toát dán vào tấm kính thuỷ tinh bàn trang điểm.
      Du Tư Nhân ôm eo mềm mại của , động tác rất nhanh chóng, mất hết tỉnh táo, kịch liệt điên cuồng, giống như trừng phạt. Lần lượt tiến vào, làm cho cơ thể mềm mại của hoàn toàn bị cơ thể cứng rắn của bao trùm, làm cho hoàn toàn có được .
      12h trưa ngày mùa hè, ánh mặt trời chói chang, gay gắt chiếu vào trong phòng, bị mành trúc cắt thành từng dài nắng hẹp, chiếu lên thân thể hai người dính lấy nhau giường, đẹp đến mê người.

      Diệp Tây Hi vừa ăn cơm vừa len lén nhìn về phía Từ Như Tĩnh, nghĩ mãi mà ra, tại sao hôm nay mãi mà ấy vẫn yên lòng như vậy. Hơn nữa, ràng là mùa hè, lại mặc quần áo che kín hoàn toàn nữa.
      “Như Tĩnh, nóng sao? Tại sao lại mặc kín như vậy?” Diệp Tây Hi thực nhịn được, đem chén cơm đặt xuống.
      Từ Như Tĩnh đỏ mặt, theo bản năng che cổ lại, thấp giọng : “ có…Tôi nóng.”
      Thấy bộ dạng này của ấy, lại liên tưởng đến những gì Như Tĩnh ngày hôm qua, Diệp Tây Hi bỗng nhiên tỉnh ngộ, lẩm bẩm hỏi: “Chẳng lẽ… cùng Du Tư Nhân…”
      Từ Như Tĩnh đầu ngày càng cúi thấp hơn.
      “Có thể cho tôi biết, hai người đến tột cùng là quan hệ gì ?” Diệp Tây Hi tò mò.
      Từ Như Tĩnh cắn môi dưới cố gắng nặn ra từng chữ: “Tôi là con rối của .”
      “Con rối??”
      Từ Như Tĩnh mờ mịt nhìn về phía trước, nhớ lại: “Trước khi gặp , tôi vốn là học sinh trung học năm hai bình thường, có cuộc sống bình thường vui vẻ. Nhưng hôm trời tối, con chó mà tôi nuôi bỗng hướng về phía bên ngoài cửa sổ mà kêu dứt, tôi vội ra mở cửa, liền thấy trứơc sân nhà phủ đầy tuyết có con sói toàn thân bê bết máu, hấp hối nằm đó. Tôi đành lòng cứ như vậy mà đuổi nó , nên quyết định đưa nó vào phòng, nghĩ mình có thể lau vết thương cho nó. Lúc đầu tôi cứ cho rằng thể cứu sống nó, nhưng nó lại phục hồi nhanh lắm. Đến khi vết thương hoàn toàn khỏi hẳn, nó mất tích, tôi cũng có ý định tìm, cho rằng nó trở lại cuộc sống hoang dã của nó. Rồi thời gian lâu sau, ngay khi vừa tan học, đường về tôi bị bắt cóc, khi tỉnh lại phát mình ở nơi này, nam nhân ngồi bên cạnh tôi, mắt phải của vết thương giống hệt như của con sói kia.”
      “Vậy con sói kia chính là Du Tư Nhân phải ?” Diệp Tây Hi hỏi.
      Từ Như Tĩnh gật đầu.
      cứu Du Tư Nhân, tại sao lại…đối xử với như vậy chứ?” Diệp Tây Hi tài nào hiểu nổi.
      muốn tôi vĩnh viễn ở bên cạnh .” Từ Như Tĩnh ánh mắt ảm đạm “Tôi vĩnh viễn bị giam cầm ở nơi này.”
      “Đừng tuyệt vọng như vậy.” Diệp Tây Hi cầm tay ấy, an ủi: “ ngày nào đó, chúng ta trốn khỏi nơi này.”
      “Rất đáng tiếc, ngày đó e rằng bao giờ xảy ra đâu!” Từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng của Du Tư Nhân.
      Diệp Tây Hi kinh hãi, quay đầu lại, nhìn Du Tư Nhân từ từ đến gần, cảnh giác hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
      “Tới báo cho Diệp tiểu thư chuyện,” Du Tư Nhân mỉm cười, nhưng trong mắt hoàn toàn lạnh lùng hững hờ “ bây giờ nên trở lại phòng thí nghiệm ban đầu rồi nhỉ?”
      xong, vung tay lên, hai tên thuộc hạ vào, mạnh mẽ đem Diệp Tây Hi kéo .
      ấy còn chưa hồi phục hoàn toàn mà!”
      Từ Như Tĩnh nóng nảy, vừa định đuổi theo, lại bị Du Tư Nhân kéo chặt vào lòng: “Ngươi nên lo lắng bây giờ là chính bản thân mình mới phải?”
      Du Tư Nhân dùng tay vuốt vuốt gương mặt Từ Như Tĩnh, nhàng : “Sau này, ta để cho ngươi gặp ta nữa.”

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 11
      Edit: habin_3288
      [​IMG]

      “Cơ thể của ấy còn chưa có hồi phục hoàn toàn, tại sao lại bắt ấy trở lại phòng thí nghiệm?” Vừa nghe tin, Du Giang Nam liền lập tức chạy đến từ gia của Du Tư Nhân chất vấn.
      Du Tư Nhân đưa cho em trai chén trà xanh, chút hoang mang trả lời: “Các ngươi đều luôn miệng Diệp Tây Hi thực suy yếu, nhưng theo thấy ta rất vui vẻ khoẻ mạnh đấy chứ, còn có lòng tin mãnh liệt cổ vũ Như Tĩnh chạy trốn nữa!”
      “Em chỉ là muốn nhắc nhở , nếu như ấy có gì bất trắc, cũng nên tiếp tục bạc đãi ấy thêm nữa…” Du Giang Nam chăm chú nhìn .
      Du Tư Nhân bưng chén trà lên, nhàng nhấp ngụm, hai mắt gian xảo “Là sợ bạc đãi, hay là chú …đau lòng rồi?”
      có ý gì?” Du Giang Nam ánh mắt lạnh lùng.
      “Diệp Tây Hi trong lòng chú hình như đơn giản đâu.” Du Tư Nhân mỉm cười.
      “Việc đó chẳng liên quan gì đến cả!” Du Giang Nam cả người căng thẳng, giọng càng lạnh lùng hơn nữa.
      “Tại sao lại liên quan?” Du Tư Nhân nhìn chằm chằm vào Du Giang Nam, nhàn nhạt : “Chúng ta có cùng kẻ thù, phải sao? cũng hy vọng chú xảy ra cố gì. Nhớ kĩ, ngày nào chúng ta sớm tìm ra bí mật người Diệp Tây Hi là ngày đó những kẻ nắm giữ Du gia bây giờ sớm bị tiêu diệt.”
      Du Tư Nhân tiếp: “vết thương của Khắc Lỗ Tư ổn định, vừa mới phái người đón ông ta, chắn tầm đêm là đến nơi. Ông ta tuy là người ngoài giới, nhưng so sánh với chúng ta còn có nhiều điểm hiểu về người sói hơn… Chẳng qua là, Diệp Tây Hi là chúng ta cướp từ tay Hạ Phùng Tuyền, nhất định để yên, tuyệt đối có hành động nào đó, vì vậy ta nên cẩn thận chú ý đề phòng hơn nữa…”
      Du Giang Nam nâng chén trà lên, chỉ im lặng nhìn lá trà chìm chìm nổi nổi trong chén.
      Nhìn bộ dạng này của , Du Tư Nhân dừng đề tài dở, mặt lại xuất nụ cười quỷ dị “Đúng rồi, hình như tháng sau là sinh nhật mẹ chú… nghĩ, bà ấy muốn mời chú phải ?”
      Nghe vậy, Du Giang Nam trầm mặc, nét mặt có chút thay đổi nào, chỉ có chén trà trong tay khẽ rung động.
      Cùng lúc đó, trong bệnh viện, Khắc Lỗ Tư vừa nhận được tin báo từ Du Tư Nhân, giao cho ông ta việc nghiên cứu Diệp Tây Hi.
      Tuy vừa mới bị thương nặng, sắc mặc Khắc Lỗ Tư có phần tiều tuỵ nhưng trong đôi mắt lấp lánh niềm vui.
      Ông cảm thấy mình vô cùng may mắn, chỉ chạy thoát khỏi tay Hạ Phùng Tuyền, bây giờ lại có thể được trực tiếp nghiên cứu Diệp Tây Hi- người sói trong truyền thuyết kia.
      Nghĩ tới đây, ông liền kích động vạn phần, hận thể có nhiều đôi chân, chạy nhanh tới đó.
      Cho nên, ông liền vội vàng cầu Du Tư Nhân cho người đánh xe tới, chờ ông thu thập xong nhanh chóng xuống.
      Vừa đem quần áo xếp gọn vào rương da, có người tới gõ cửa, Khắc Lỗ Tư thầm đoán chắc là thủ hạ của Du Tư Nhân tới thúc giục đây mà, liền : “Xong rồi, chúng ta thôi.”
      Vừa vừa kéo rương ra cửa, nhưng ngay khi ông ta nhìn thấy người đứng trước mặt mình hoàn toàn kinh hãi.
      Rương da rơi bịch xuống đất, “cạch!” tiếng vang động nền đất lạnh lẽo.
      —-
      Diệp Tây Hi nằm trong căn phòng giá lạnh này, nhìn những ánh đèn sáng choang chĩa về phía mình, mắt hơi hoa lên.
      thầm thở dài– lại chuẩn bị bắt đầu kiếp sống của con chuột bạch rồi.
      Đúng lúc ấy, cửa phòng thí nghiệm bật mở, bóng người bước vào, những người đứng bên cạnh giọng chào hỏi: “Giáo sư Khắc Lỗ Tư, ngài đến.”
      “Ừ.” Khắc Lỗ Tư gật đầu tới bên cạnh Diêp Tây Hi.
      Diệp Tây Hi nhìn về phía ông ta mắt mở to.
      Thấy bộ dạng này, khoé miệng Khắc Lỗ Tư hơi nhếch lên nhưng lại cố nín nhịn nụ cười.
      “Giáo sư chúng ta bắt đầu .” Những người bên cạnh nhắc nhở.
      “Tốt, mang dụng cụ lại đây.” Khắc Lỗ Tư sai trợ lí của mình mang dụng cụ lại, cùng lúc đó, thừa dịp mọi người bận rộn chuẩn bị, bỗng nhiên hạ thấp người, ghé vào tai Diệp Tây Hi : “Nín thở !”
      Diệp Tây Hi kinh hãi, bởi giọng của Khắc Lỗ Tư là giọng nữ hoàn toàn quen thuộc, kịp nghĩ nhiều, vội vàng làm theo, nín thở lâu.
      Khắc Lỗ Tư ném quả cầu thủ tinh nho lên mặt đất, khối thuỷ tinh vỡ tan, chất lỏng bên trong nhanh chóng hoá thành hơi, làn sương mù màu xanh, tràn ngập toàn bộ phòng thí nghiệm.
      Diệp Tây Hi mở to mắt, nhìn những kẻ xung quanh lần lượt ngất xỉu.
      ước chừng 30 giây sau, sương mù hoàn toàn tan biến, Khắc Lỗ Tư vỗ vỗ bả vai : “Có thể thở được rồi đó!” Giọng vẫn như cũ, mềm mại nhàng dễ nghe.
      Diệp Tây Hi vội hỏi: “ là Từ Viện?”
      “Thông minh.” Hạ Từ Viện , “Bất quá bây giờ phải lúc ôn lại chuyện cũ đâu, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
      Vừa , ấy vừa cởi cái áo blouse trắng mặc ra cho Diệp Tây Hi mặc vào, sau đó hai người len lén ra khỏi phòng thí nghiệm.
      Đương nhiên, Hạ Từ Viện đối với kết cấu tư gia của Du Tư Nhân tìm hiểu rất kĩ nên dễ dàng đưa Diệp Tây Hi ra ngoài.
      Bởi vì bây giờ là ban đêm, cộng thêm đặc quyền của Khắc Lỗ Tư nên dọc đường hoàn toàn thuận lợi gặp chút trở ngại nào cả.
      “Đợi lát nữa tới góc tường phía nam, leo lên đó, sau đó tôi hoá thành sói, đem nhảy xuống, Phùng Tuyền ở đó chờ tiếp ứng chúng ta rồi.” Hạ Từ Viện vừa vừa lại kế hoạch.
      cũng là người sói sao?” Diệp Tây Hi trố mắt.
      “Đừng kinh ngạc như vậy chớ!” Hạ Từ Viện mỉm cười, “ cũng coi là nửa người sói .”
      thôi mà rồi Hạ Từ Viện luôn làm Diệp Tây Hi hai mắt muốn lồi ra “Tôi…cũng là người sói á?”
      “Đúng rồi, còn chưa biết chuyện này ha.” Hạ Từ Viện dừng bước, tay sờ sờ cằm, chậm rãi : “Chuyện này ra thực dài, trước tiên phải kể đến việc xảy ra 20 năm trứơc, khi đó…”
      “Này…Từ Viện, việc này…” Diệp Tây Hi hắng giọng “Chúng ta có thể chạy trước rồi hàn huyên sau được ?”
      “Ý, đúng vậy, tôi quên mất.” Hạ Từ Viện giật giật mí mắt “Cứ nhắc đến mấy chuyện li kì này là tôi lại hưng phấn quá độ, nhất thời quên mất chúng ta ở chỗ nào…Vậy chúng ta mau thôi!”
      xong, hai người lại tiếp tục chạy.
      qua cây cầu gỗ, Diệp Tây Hi bỗng nhiên dừng lại.
      “Sao thế?” Hạ Từ Viện phía trước cũng dừng lại cau mày, sau đó “Nha” lên tiếng, “ vẫn muốn nghe hết câu chuyện đó đúng , thôi được rồi tôi kể tiếp cho nghe, lại 20 năm trước…”
      “Tôi… phải muốn nghe kể chuyện.” Diệp Tây Hi day day thái dương.
      phải sao lại dừng lại hả?”
      “Tôi muốn…” Diệp Tây Hi thỉnh cầu : “Chúng ta có thể mang theo người nữa trốn khỏi đây ?”
      “Mang theo người nữa?” Hạ Từ Viện hỏi lại.
      “Đúng vậy, ấy rất đáng thương, căn bản là Du Tư Nhân, nhưng lại bị tên khốn đó nhốt ở đây, chẳng phân biệt ngày hay đêm hành hạ.”
      Nghe vậy, Hạ Từ Viện nhíu nhíu mày “Tôi hận nhất là loại đàn ông bắt buộc phụ nữ… được, bản thân tôi cũng rơi vào tình huống như vậy rồi, thể để thêm người nữa bị khốn cùng như vậy được, , chúng ta cứu ấy!”
      Hai người lập tức chạy đến gian phòng của Từ Như Tĩnh, nghĩ tới, trước cửa phòng lại có người canh giữ.
      “Làm sao bây giờ?” Diệp Tây Hi cuống quýt hỏi.
      “Xem đây.” Hạ Từ Viện lại lôi ra quả cầu thuỷ tinh nữa, hướng tên to con đứng canh cửa kia mà ném tới, làn sương xanh thoát ra, tên gác cửa liền ngã quỵ.
      Hai người vội vã chạy vào phòng, Từ Như Tĩnh ngồi giường ngẩn người nhìn, bỗng nhiên có hai người đột ngột xông vào phòng nhất thời sợ hãi.
      Diệp Tây Hi thẳng vào vấn đề chính: “Như Tĩnh, mau theo chúng tôi.”
      Từ Như Tĩnh ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, nặng nề gật đầu: “được!”
      chuẩn bị chạy ra khỏi phòng, từ cửa lại bước vào mấy tên đô con khác, cầm đầu là tên mặt mày hung tợn cười sung sướng tên Lạc Tai Hồ “Ta tự hỏi tại sao A Triệu nằm dài mặt đất, ra là do hai ngươi dở trò quỷ hả?”
      “Hỏng bét rồi.” Hạ Từ Viện cúi đầu than khóc, lần này có chạy đằng trời. (chị ơi, chị là người sói đấy =.= )
      Nhưng ngoài sức tưởng tượng của , Diệp Tây Hi đứng bên cạnh bỗng nhiên xông lên, đầu tiên là cú đá, sau đó là lên gối, cuối cùng là chốt hạ bằng cú thúc cùi chỏ… xung quanh hoàn toàn yên ắng. (yeah! Yeah! Đánh hay lắm chị ơi, lên gối, cùi chỏ,….)
      Bốn người kia chưa kịp phản ứng bị đánh ngã gục.
      là lợi hại!” Hạ Từ Viện vỗ tay khen ngợi.
      “Quá khen! Quá khen rồi!” Diệp Tây Hi cười bất đắc dĩ trả lời.
      “Đừng khiêm tốn, võ công của thực lợi hại a~ chỉ dùng chân mà quật ngã được bốn nam nhân cường tráng hơn rất nhiều xuống đất.”
      “…Đó là bởi tôi đá vào bộ hạ trọng yếu của bọn chúng a~” Nhìn bốn tên kia đau đớn lăn lê mặt đất, khóc ra nước mắt, Diệp Tây Hi toát mồ hôi phẩy phẩy tay.
      “Oa!lợi hại vô cùng, chiêu chí mạng a~, Tây Hi, nhất định phải dạy tôi đó.”
      “Được thôi, sau đợt này trở về, tôi dạy mỗi ngày, hằng ngày luyện tập đá vào “chỗ ấy”, luyện tập thường xuyên, quá ba tháng là có thể tu thành chính quả, hơn nữa động tác còn vô cùng linh hoạt, đồng thời làm chân thon dài thêm đó.” (từ từ nào hai nàng, thế luyện tập mỗi ngày nhân vật nào có được diễm phúc đó vậy)
      “Lợi hại như thế à?”
      “Đúng vậy.”
      Giọng yếu ớt của Từ Như Tĩnh đột ngột xen vào cắt đứt hai người say sưa: “Này này, chúng ta còn định chạy trốn nữa ?”
      Hai người liền tỉnh ngộ lại, nhanh chóng lao đầu ra ngoài chạy tiếp, nhưng vừa lao ra vội vã lùi lùi lại từng bước.
      Bởi vì… ở ngoài cửa, nam nhân cầm tay khẩu súng bạc chĩa về phía hai người.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 12
      Edit: habin_3288

      Nguồn: nhà Sunny

      Người nọ trán phất phơ những sợi tóc bạc, rất u, Diệp Tây Hi liền nhận ra ngay chính là tên trợ thủ đắc lực của Du Tư Nhân – Thành Phong.
      Diệp Tây Hi lặng lẽ di chuyển từng bước, nghĩ cách đánh lén , lại bị tên Thành Phong này nắm ý đồ, cười lạnh cảnh cáo: “Mặc dù ngươi sợ đạn bạc, nhưng dù sao đây cũng là đạn, cũng có thể ghim sâu vào cánh tay ngươi đó!”
      Diệp Tây Hi trợn mắt nhìn , hoàn toàn bất động.
      “Có thể hoá trang thành Khắc Lỗ Tư giống như vậy, ngươi nhất định là Hạ Từ Viện.” Thành Phong đắc ý cười lớn “ nghĩ tới Đại tiểu thư của Hạ gia lại chủ động đến đây nạp mạng, xem ra hôm nay ta lập công lớn rồi, cho nên, Hạ gia các người nên chịu trói là vừa!”
      Diệp Tây Hi nắm chặt tay, lòng bàn tay đều toát mồ hôi đầm đìa.
      Thành Phong tay vẫn cầm chắc súng hướng về phía hai người, định quay đầu ra cửa gọi người, đột nhiên phía sau có bóng đen giáng cho cú, hoàn toàn bất ngờ, rơi vào hôn mê bất tỉnh.
      Đến khi thấy người vừa cứu hai người, Diệp Tây Hi nhất thời trong lòng chấn động.
      Đó là…Du Giang Nam.
      chỉ có , cả hai người kia cũng rất kinh ngạc đến ngây người, ngờ tới có thể làm như vậy.
      Giọng trầm ấm của Du Giang Nam vang lên nhắc nhở: “Nhanh !”
      Hạ Từ Viện định thần lại đầu tiên, liền kéo Diệp Tây Hi cùng Từ Như Tĩnh cùng chạy .
      Chạy qua người Du Giang Nam, Diệp Tây Hi cúi đầu câu: “Cảm ơn.”
      rất nhanh, hơn nữa lại rất , xong còn hoài nghi biết mình có thực ra câu ấy nữa.
      Nhưng là, Du Giang Nam nghe thấy hoàn toàn ràng, vẫn đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi bóng dáng Diệp Tây Hi biến mất khỏi tầm mắt, vẫn như cũ hề nhúch nhích.
      Chờ cho Diệp Tây Hi cùng Từ Như Tĩnh trèo lên được bờ tường phía nam, cả ba đồng thời há hốc mồm, chỗ mà ba người đứng, cách mặt đất phía ngoài những mười thước.
      được rôì, tôi lần chỉ có thể mang theo người xuống thôi!” Hạ Từ Viện tháo trang sức ra : “Hai ai xuống trước?”
      “Để cho Như Tĩnh xuống trước .” Diệp Tây Hi liếc nhìn sắc mặt tái nhợt đến kì cục của Như Tĩnh “ ấy sắp chịu được rồi, mau lên!”
      “Được rồi, đợi lát, tôi trở lại đón liền.”
      Hạ Từ Viện vừa dứt lời liền biến thành con sói, sau đó cõng lưng Từ Như Tĩnh men theo bờ tường nhảy xuống.
      Cùng lúc đó, Diệp Tây Hi nghe thấy sau lưng mình trận ồn ào huyên náo, cả người đều lạnh toát.
      Qủa nhiên, Du Tư Nhân nhanh chóng dẫn theo đám người đuổi theo.
      “Ở tường!”
      được để ta chạy thoát!”
      “Mau bắt lấy!”
      Mắt thấy bọn người kia ngày càng lại gần mình, cho dù Hạ Từ Viện quay lại bây giờ cũng kịp nữa rồi, Diệp Tây Hi tuyệt vọng.
      chuẩn bị bó tay chịu trói, biết điều trở về tiếp tục làm chuột thí nghiệm bên dưới bờ tường có giọng của người con trai vang lên: “Nhảy xuống !”
      Diệp Tây Hi giật mình nhìn lại, phát người gọi chính là Hạ Phùng Tuyền.
      “Nhảy xuống , tôi đỡ được .” Hạ Phùng Tuyền giang hai tay ra .
      “Nếu đỡ được sao?” Diệp Tây Hi lo lắng.
      “yên tâm, nếu đỡ được, tôi chịu trách nhiệm đưa thi thể về nơi an nghỉ cuối cùng.”
      Mặc dù cách xa như vậy, nhưng Diệp Tây Hi dường như vẫn nhìn thấy khoé miệng nhếch lên cười nhạo mình.
      Quá khốn khiếp! Diệp Tây Hi hận đến nghiến răng nghiến lợi, có chết cũng thèm nhảy xuống.
      Nhưng ngay khi quay đầu nhìn xuống, bọn người của Du Tư Nhân cũng đến gần bức tường nơi đứng, Diệp Tây Hi hoảng sợ, cũng biết lấy đâu ra dũng khí, mắt nhắm lại, gieo mình ra phía ngoài bờ tường nhảy xuống.
      Trong khoảnh khắc, bên tai chỉ còn vù vù tiếng gió rít, trái tim như ngừng đập, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
      Sắp rơi xuống, liền cảm thấy có đôi tay vững chắc bắt được mình.
      Từ từ mở mắt ra, Diệp Tây Hi đầu tiên nhìn thấy xung quanh mình là đồng cỏ, còn nằm trong lồng ngực người.
      Tiếp theo, giọng của Hạ Phùng Tuyền vang lên đỉnh đầu : “ xem chừng có vẻ rất gầy nhưng sao khi ôm lại chẳng thấy chút nào vậy?”
      “Bởi vì tôi thực thực rất rất béo a~~” Diệp Tây Hi cau mày giải thích.
      Nhưng Hạ Phùng Tuyền hình như cũng chẳng thèm nghe gì, tiếp tục “Mặc dù tương đối nặng, bất quá may là tôi lường trước, nếu nhất định đỡ được rồi.”
      …lường trước??!! Diệp Tây Hi chợt nhớ đến lần nhìn lén mình “Oái!” lên tiếng, vội vàng giãy dụa: “ là đồ dê già khốn khiếp, mau thả tôi ra!”
      “Đừng làm loạn nữa, bọn họ đuổi tới rồi!” Hạ Phùng Tuyền nheo mắt lại, lập tức nhét Diệp Tây Hi vào trong xe, nhấn ga, chiếc xe đột nhiên như có lực đẩy mạnh vọt về phía trước.
      thể phủ nhận rằng kĩ năng lái xe của Hạ Phùng Tuyền cũng tệ, rất điêu luyện vừa nhanh vừa an toàn, chỉ mấy phút sau làm cho đám người đuổi theo phía sau nhanh chóng rớt lại.
      Diệp Tây Hi lúc này mới thở phào, hỏi: “Từ Viện và Như Tĩnh đâu, làm sao tôi nhìn thấy hai người họ vậy?”
      “Tôi hai người ấy trước rồi.”
      “Mấy người…sao lại muốn cứu tôi?”
      “Ai bảo cũng coi như người Hạ gia chúng tôi làm chi, nhưng phải chân thành điều này,” Hạ Phùng Tuyền đảo đảo mắt liếc cái “Diệp Tây Hi, rất đần a~”
      “Tôi nơi nào đần?” Diệp Tây Hi phục.
      “Chẳng phải tôi nhắc nhở rất nhiều lần rồi hay sao, cứ thích bám lấy Du Giang Nam cơ, rồi xong bị bắt, đáng đời!”
      “Ai bảo cho ràng? Mỗi lần nhìn thấy tôi chỉ biết mắng tôi ngu ngốc, sớm cho tôi biết chân tướng có phải tốt hơn ?”
      “Chỉ vì ba tôi cùng Diệp bá bá sợ rằng nhất thời chịu được cú shock tinh thần này mà bắt tôi trước hết cứ giấu . Tôi cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc chuyên tâm đối phó với Du Giang Nam, ai mà ngờ lại ham hố mấy cái trò mỹ nữ cứu hùng nhảy vào phá rối cơ chứ.” Hạ Phùng Tuyền từng câu từng chữ: “Nhờ hồng phúc của , tôi bị nguyên cả cái ghế đập vào đầu, tụ máu đến hai ngày đó.”
      “Về chuyện đập nhầm này…tôi quả thực rất xin lỗi, nhưng lúc đó tôi nào có biết là đến giúp tôi đâu? Huống chi,” Diệp Tây Hi quay đầu ra chỗ khác giọng lẩm bẩm: “Bộ dạng của thực chẳng giống người tốt chút nào hết.”
      “Diệp Tây Hi, thử nhắc lại lần nữa xem.” Hạ Phùng Tuyền lạnh lùng dò xét .
      “Đừng hẹp hòi thế chứ, cũng mắng tôi ngu ngốc còn gì.”
      “Tôi ngu ngốc, đó là , tính là mắng chửi .”
      “Vậy tôi bộ dạng của thực giống người tốt cũng là a”
      Hai người còn hăng máu đấu khẩu, bỗng “Rầm!” tiếng, vật rất nặng rơi phía mui xe, chưa kịp định thần lại, mui xe bị xé rách, bộ móng vuốt sắc nhọn từ từ tiến lại gần hai người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :