1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chap 105
      Edit: habin
      [​IMG]
      Sau khi giáng cho cái tát điếng người, Du Giang Nam vẫn có chút phản ứng nào khác ngoài lạnh băng, chộp lấy điện thoại tay , dứt khoát ném qua cửa kính ô tô ra bên ngoài.
      Người này, tuyệt đối phải là Du Giang Nam
      Đến tột cùng có chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy? Tại sao người này và Du Giang Nam nhìn giống nhau như hai giọt nước nhưng hành động và tính cách hoàn toàn khác biệt?
      Lúc này, trong đầu Diệp Tây Hi ý nghĩ chợt lóe lên.
      Đúng rồi, chẳng lẽ có kẻ cao tay thần tình như Hạ Từ Viện, hóa trang thành bộ dạng của Du Giang Nam đến lừa bát
      Nghĩ tới đây, Diệp Tây Hi liền nổi trận lôi đình, những giả dạng Du Giang Nam lại còn tát cái quay cuồng đầu óc, choáng váng mặt mày! Quả thực là chán sống rồi!
      Diệp Tây Hi càng nghĩ càng sôi máu, liền nhào tới, cào cấu da mặt , giứt tóc của , giương nanh múa vuốt đe dọa: “Ngươi có phải đàn ông hả? Dám ra tay nặng như vậy với liễu yếu đào tơ như ta đây? Thực có tý phong độ nào cả, quả thực là cặn bã mà!”
      Du Giang Nam bị tập kích đánh úp bất ngờ kịp trở tay ứng phó, cảm giác giống như có con mèo hoang cào cấu mặt mình, căn bản nhìn thấy đường phía trước, hơn nữa Diệp Tây Hi chỉ cào cấu mà còn đấm đá túi bụi, xe chạy với vận tốc lớn đường quốc lộ, kết quả là mất đà cái xe thẳng tắp đâm sầm vào thân cây đại thụ bên đường.
      Chỉ nghe “Uỳnh!” cái, cả người Diệp Tây Hi đổ về phía trước, sau đó dưới tác dụng của dây an toàn bị kéo bật ngược trở lại ghế, nhất thời bị chấn động, hoa mắt chóng mặt.
      Nhưng, ngay lập tức, ý niệm lên trong đầu khiến tỉnh táo trở lại: Trốn thôi!
      Cuống cuồng chạy trốn!
      Diệp Tây Hi luống cuống tay chân cởi dây an toàn, nghe thấy giọng nhàng của người bên cạnh vang lên: “Tây Hi, tại sao … lại ở chỗ này vậy?”
      Diệp Tây Hi quay đầu, nhìn thấy Du Giang Nam che đầu, nheo mắt nhìn mình, ánh mắt thống khổ mà dịu dàng trìu mến.
      Đúng rồi, dịu dàng quen thuộc này, dịu dàng đặc biệt này chỉ thuộc về mình Du Giang Nam mà thôi!
      Người này, đúng là Du Giang Nam rồi.
      Diệp Tây Hi thực bị làm cho rối tung rối mù lên, thể hiểu nổi chuyện quái gì diễn ra, còn kỳ quái muốn hỏi cho ràng, đột nhiên nhìn thấy từ trán của Du Giang Nam máu tươi từ từ chảy xuống.
      bị thương rồi!” Diệp Tây Hi kinh hãi kêu lên, vội vàng chạy lại xem xét: “Sao lại thế này? Vừa rồi ràng đâu có đập vào cái gì đâu, sao lại chảy máu...”
      Diệp Tây Hi chợt ngừng , bởi vì sững lại nhìn, đầu Du Giang Nam có chỗ có đường chỉ khâu vết thương được che đậy rất khéo, hơn nữa đường khâu này còn rất mới!
      “Sao vậy?” Du Giang Nam nhận ra khác thường của .
      “Giang Nam, gần đây có tiến hành phẫu thuật não nào ?” Diệp Tây Hi hỏi.
      có.” Du Giang Nam ngạc nhiên “Sao em lại hỏi thế?”:)
      “Vậy , thử nhớ lại xem, có chuyện gì xảy ra vậy?” Diệp Tây Hi giọng hỏi, giọng khỏi khẩn trương, vô cùng nghiêm túc.
      Du Giang Nam từ từ nhớ lại: “Mẹ muốn gặp , nên liền đến tư gia của Du Tử Vĩ… Nhưng mà, có kẻ nào đó giả dạng mẹ nằm giường, xịt thuốc mê… Sau đó, tỉnh dậy thấy mình ở chỗ này.”
      “Những chuyện vừa xảy ra đường, nhớ tý gì sao?” Diệp Tây Hi lại hỏi.
      “Xảy ra chuyện gì?” Du Giang Nam bắt đầu thấy chuyện này có vẻ đơn giản chút nào.
      Diệp Tây Hi mím môi sau đó mới trả lời: “Trong đầu hẳn là bị Du Tử Vĩ cài con chip vào rồi… Ông ta thông qua máy tính, khống chế … Loại phẫu thuật nguy hiểm này em cũng mới chỉ nghe Hạ Hư Nguyên nhắc tới!”
      Du Giang Nam đưa tay ra xoa khóe miệng cho , động tác rất nhàng, trong mắt của , ánh lên áy náy và thương : “Là đánh em à?”
      sao.” Diệp Tây Hi cười ngây ngô, rất ngây thơ vô tội xòe lòng bàn tay ra, bên trong là nhúm tóc: “Nhìn xem, em cũng thiếu chút nữa lôi tuột cả da đầu xuống rồi này, chúng ta coi như huề!”
      Du Giang Nam: “…………..”
      “Chiếc xe này hẳn là chưa vô dụng đến mức thành sắt vụn, chúng ta mau lái trở về Hạ gia, mau mau để cho Hạ Hư Nguyên lôi cái con chip khốn khiếp ấy ra khỏi đầu nhé!” Diệp Tây Hi vừa vừa đứng dậy, dò dẫm xem xét tình hình bên trong cái xe.
      Bỗng nhiên, phía sau lưng , Du Giang Nam hai tay ôm lấy đầu, đau đớn la hét.
      Diệp Tây Hi gấp gáp chạy tới bên cạnh , đầy quan tâm hỏi: “Rất đau đúng , cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, em lái xe nhanh chóng, mau mau ngồi xuống ghế sau …”[​IMG]
      đột nhiên im bặt, thể nào tiếp được nữa, bởi vì lúc này, Du Giang Nam khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau.
      Trong đôi mắt ấy, lại là tầng lạnh lẽo và trống rỗng vô hồn.
      Tình thế bây giờ ngược 180 độ với suy tính ban đầu của , tại người “bị” ngồi ghế sau chính là Diệp Tây Hi —- càng hay ho hơn nữa là hai tay của bị thừng trói chặt, nhúc nhích cực quậy gì được.
      Du Giang Nam lại bị khống chế, chắc chắn là vừa rồi dưới ảnh hưởng của cú va chạm rất mạnh khi cái xe lao rầm vào thân cây khiến cho con chip cài trong đầu mới tạm ngắt kết nối, vì thế mà mới tỉnh táo trong chốc lát như vậy.
      Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết, để mặc cho đưa mình tới dâng cho Du Tử Vĩ hay sao???
      Tuyệt đối được! Đến lúc đó, Du Tử Vĩ chỉ muốn rút cạn máu của mà còn có thể muốn lấy cái mạng này của Du Giang Nam luôn.
      như vậy, đụng lần xe nữa tốt rồi, chừng có thể giúp Du Giang Nam tỉnh táo thêm chút nữa.
      Hạ quyết tâm, Diệp Tây Hi bắt đầu nghĩ biện pháp thoát thân.
      “Giang Nam, mau nhìn kìa, phía sau có con rắn đó!” Diệp Tây Hi bắt đầu sử dụng kế dọa dẫm gây hoang mang lòng người.
      Du Giang Nam vẫn mảy may để ý đến , như cũ lạnh lùng có phản ứng gì.
      “Du Giang Nam, hèn nhát hèn nhát! Nếu là đàn ông mau quay đầu lại cho em, còn nếu là thái giám cứ tiếp tục lái xe!” Diệp Tây Hi lại chuyển sang phép khích tướng.
      Nhưng mà giống như muối bỏ bể, Du Giang Nam hoàn toàn phản ứng gì cả.
      “Giang----------Nam--------, mau quay đầu chút thôi, nhìn em này, em cởi quần áo a, cả ba vòng đều lộ hết a, xem sau này hối hận đó ---------!!!”
      Du Giang Nam chẳng thèm nhướn mày liếc lấy cái.
      Diệp Tây Hi bùng nổ tức giận, xem ra chiêu dụ dỗ quay đầu lại tạo tai nạn xe cộ thiệt vô dụng, như vậy, chỉ có như vậy--------------
      Diệp Tây Hi dồn hết sức bình sinh khí thế ngất trời giơ chân cao lên, hung hăng đạp vào đầu .
      Trong lòng thầm cầu ngyện: Giang Nam, thành xin lỗi .
      Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Du Giang Nam sau khi lãnh cước từ đằng sau, lập tức dừng xe lại.
      Tốt quá rồi, rốt cuộc cũng tỉnh lại, Diệp Tây Hi kích động đến rơi nước mắt, ấy thế nhưng mà----
      phút sau, xe lại lần nữa nổ ga, bon bon lên đường, mà ghế ngồi phía sau, Diệp Tây Hi chẳng những hai tay bị trói chặt chặt, thể động đậy mà miệng còn bị băng dính dán chặt nữa.
      Cùng lúc đó, tại Hạ gia, khí từ xuống dưới rơi vào trầm mặc, áp suất xuống thấp vô cùng.
      “Căn cứ theo lời của bọn thủ hạ Du Giang Nam, tôi nghĩ Du Giang Nam nhất định là bị Khắc Lỗ Tư tiến hành phẫu thuật cắm con chip vào não bộ rồi.” Hạ Hư Nguyên suy đoán.
      “Du Tử Vĩ chắc hẳn mang Tây Hi đến hòn đảo tư nhân của ở Thái Bình Dương, nơi đó có đội quân trang bị vũ khí đầy đủ, dễ thủ mà khó công.” Mộ Dung Phẩm hai đầu chân mày nhíu chặt lại: “Nếu thành công chỉ Tây Hi gặp nguy hiểm mà ngay cả chúng ta mạng sống cũng khó bảo toàn.”
      “Vậy là sao?” Hạ Từ Viện vẫn mờ mịt hiểu.!
      “Sau khi Tây Hi hoàn toàn rơi vào tay Du Tử Vĩ rồi, con cáo già đó chắc chắn lấy máu của ấy ra làm mồi câu, khiến cho kẻ khác đánh nhau vỡ đầu chảy máu tranh cướp. Khi đó, những gia tộc, thế lực ủng hộ chúng ta rất có khả năng phản chiến, răm rắp nghe theo chỉ huy của ông ta tận lực tiêu diệt chúng ta.” Mộ Dung Phẩm kiên nhẫn giải thích, giọng trầm đục, vẻ rất nghiêm trọng.
      “Vậy chúng ta còn ngồi ở chỗ này làm cái quái gì nữa mà mau tìm Tây Hi ?” Hạ Từ Viện nóng nảy.
      phái người rồi.” Mộ Dung Phẩm cố gắng trấn an : “Nhưng mà, đây là đường thủy, để len lén mang Tây Hi lên hòn đảo thực có rất nhiều cách, chúng ta dù có cố gắng đến đâu căn bản cũng khó có thể tra ra hết. Trừ phi, chúng ta biết được chính xác vị trí của Tây Hi mới có thể kịp thời chặn đứng mưu của lão ta.”
      Hạ Phùng Tuyền vẫn trầm mặc, đôi mắt đen nhánh, mảnh đen tối u buồn thể thấy , giống như màu của màn đêm sâu thẳm, ai có thể nhìn ra tâm trạng lúc này của . Từng đường nét khuôn mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh tuấn tú nhưng thêm vào đó là lạnh lùng, tiềm tàng nguy hiểm thâm trầm.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chap 106
      Edit: habin

      [​IMG]
      “Lập tức tìm ngay hacker chuyên nghiệp.” Hạ Phùng Tuyền ngẩng đầu lên, quyết đoán ra lệnh.
      Hạ Hư Nguyên hai mắt tỏa sáng: “ sai, chúng ta có thể đột nhập vào máy tính của Khắc Lỗ Tư, dò tìm xe tín hiệu của con chip phát ra từ nơi nào, sau đó rất nhanh tìm được Tây Hi.”
      “Nhưng bây giờ nước sôi lửa bỏng, chúng ta còn phải chạy đua với thời gian như thế này tìm đâu ra hacker chuyên nghiệp đây?” Từ Như Tĩnh hỏi.
      Hạ Từ Viện khẽ mỉm cười: “Vừa khéo, chúng tôi quen người như vậy.”
      10 phút sau, Bạch Bách Thanh xuất quỷ nhập thần lừng lững xuất trong phòng khách của Hạ gia, hai tay chống hông, ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Mấy người tìm đúng cao thủ rồi đấy, Bạch Bách Thanh ta đây từ năm 8 tuổi bắt đầu học sửa máy vi tính, 9 tuổi bắt đầu lắp ráp máy vi tính, 10 tuổi bắt đầu cuộc đời hy hoàng đầy vinh quang của hacker siêu cao thủ, 11 tuổi…”
      “Kêu ngươi đến là để tìm người!” Tất cả mọi người có mặt trong phòng đồng loạt rống lên quát .
      “Sặc, làm gì mà hung dữ vậy!” Bạch Bách Thanh đáng thương lầu bầu than vãn.
      “Chú mày có làm được việc thế?” Hạ Từ Viện bắt đầu hoài nghi.
      “Mẹ trẻ của tôi ơi, tôi từng công tác tại mạng lưới an ninh quốc gia của Mỹ đấy.”
      Bạch Bách Thanh đắc ý, hếch mũi lên khoe khoang.
      “Đúng đúng.” Hạ Hư Nguyên chớp chớp mắt, đôi con ngươi lóe sáng kì dị, bộc lộ bản chất hồ ly tinh của mình, : “Tôi làm sao quên được cái lần chú em giúp Tây Hi vượt tường lửa đột nhâp vào trang web nội bộ của dân đồng tính rồi phát tán ảnh, tư liệu riên tư của Phùng Tuyền đầy rẫy trang ấy chứ.”
      Nghe vậy, Hạ Phùng Tuyền nhàng phóng tầm mắt tới quét nhìn Bạch Bách Thanh cái, chỉ cái liếc mắt thôi, cũng đủ khiến Bạch Bách Thanh sợ hãi tột độ, hồn vía lên mây, lập tức ba chân bốn cẳng lật đật chạy tới ngồi trước màn hình máy tính, hét lớn: “Tìm! Tôi lập tức tìm người ngay đây!”
      Vì vậy, dưới dâm uy của đám người nhà Hạ gia, Bạch Bách Thanh bắt đầu tiến hành tìm kiếm.
      “Có tín hiệu gì chưa?” Du Tử Vĩ hỏi.
      kết nối được.” Khắc Lỗ Tư thở phào nhõm cái: “ lần nữa khống chế thành công Du Giang Nam, lái xe tới nơi này.”
      “Ta hy vọng có sai xót nào xảy ra thêm lần nữa.” Du Tử Vĩ lạnh lùng nhắc nhở.
      “Vừa rồi nhất định là phát sinh tình huống ngoài ý muốn nên con chip trong đầu Du Giang Nam mới tạm thời ngắt kết nối, mất liên lạc với máy tính trung tâm.” Khắc Lỗ Tư kinh sợ: “Du tiên sinh, tôi xin cam đoan tình huống như ban nãy tuyệt đối thể xảy ra nữa.”
      “Ta cũng hy vọng ngươi làm được như vậy.” Du Tử Vĩ nhìn , ánh mắt sắc lạnh: “Lần này, nếu phải là bọn chúng chết là chúng ta chết được toàn thây.”
      , máy vi tính bỗng kêu lên vài tiếng píp píp bén nhọn.\
      “Sao thế?” Du Tử Vĩ cau mày.
      Khắc Lỗ Tư xem xét tín hiệu báo động, kinh hoàng báo cáo: “Có kẻ cố gắng xâm nhập vào hệ thống của chúng ta, hơn nữa, mục tiêu quấy nhiễu là tín hiệu khống chế Du Giang Nam… Chắc chắn đây là người của Hạ gia.”
      Du Tử Vĩ trầm mặc, màn hình máy tính leo lét màu xanh lam hắt ánh sáng lên khuôn mặt ông ta càng làm nổi bật nụ cười lạnh lẽo nơi khóe miệng ông ta, nụ cười khiến người ta ghê sợ.
      “Ngươi, ở tại chỗ này, cố gắng hết sức khống chế Du Giang Nam.”
      Du Tử Vĩ ra lệnh\
      “Vậy… Du tiên sinh, ngài sao?” Khắc Lỗ Tư hỏi.5
      “Ta muốn đích thân bắt Diệp Tây Hi, đồng thời,” Giọng của Du Tử Vĩ rất , rất chậm rãi, nhưng có độ ấm, lạnh thấu xương: “Đích thân ta kết thúc tính mạng của Du Giang Nam.”
      Phía bên ngoài căn phòng, có người mười đầu ngón tay lẳng lặng siết chặt vào nhau.
      “Nhìn xem, vị trí của bọn chúng chắc chắn là ở chỗ này.” Bạch Bách Thanh chỉ vào đốm trắng di động màn hình máy tính, giải thích: “Đợi lát nữa, tôi quấy nhiễu thành công tín hiệu khống chế Du Giang Nam, nhưng thời gian xem chừng có cách nào duy trì được lâu quá đâu, mấy người phải nắm chắc cơ hội đó mà ra tay nhé.”
      “Ngươi ở lại chỗ này, giữ liên lạc với chúng ta, xác định vị trí cụ thể của Tây Hi và Du Giang Nam.” Hạ Phùng Tuyền bình tĩnh phân phó: “A Khoan, chú hãy liên lạc với các trưởng bối cầu họ chi viện, Như Tĩnh và Từ Viện ở lại nhà chờ tin tức, Mộ Dung Phẩm, Hư Nguyên, hai người theo tôi.”
      Phân phó xong xuôi, đoàn người lập tức triển khai công việc, dẫn thủ hạ lên xe, bắt đầu hành động.
      xe, Hạ Phùng Tuyền rút ra khẩu súng bạc, cẩn thận lau chùi.
      “Đừng quá lo lắng, trước kia Tây Hi cũng thường xuyên bị bắt cóc mà lần nào cũng trở về bình yên đấy thôi.” Hạ Hư Nguyên an ủi.
      Hạ Phùng Tuyền chậm rãi : “Nhưng lần này, ta tự nhiên có cảm giác rất bất an.”
      “Bởi vì… lần này có thể coi là trận quyết chiến cuối cùng của chúng ta và Du Tử Vĩ.” Mộ Dung Phẩm phân tích tình hình: “Mọi ân oán từ trước tới nay, ngày hôm nay được thanh toán hết thảy.”
      Hạ Phùng Tuyền nhíu mày, nhìn ra bên ngoài cửa kính ô tô, đôi chân mày nhíu chặt lại, ngày càng thấy bất an hơn.
      Cùng lúc Bạch Bách Thanh ở Hạ gia chiến đấu gay gắt quyết liệt với Khắc Lỗ Tư thông qua hệ thống siêu máy tính bên này, Du Giang Nam thỉnh thoảng tỉnh táo trở lại, thỉnh thoảng lại bị khống chế trở lại.
      Khổ nhất chính là Diệp Tây Hi, hai chân hai tay của hồi được tháo ra, hồi lại buộc chặt vào.
      Cuối cùng, Diệp Tây Hi bạo phát, tranh thủ thời gian Du Giang Nam còn tỉnh táo, nhẫn nhịn áy náy cuốn dây quanh người giống như xác ướp, rồi nhét vào ghế sau.
      chuẩn bị lái xe hướng về Hạ gia đột nhiên phát ra chuyện vô cùng bi ai, đau xót vô cùng, đó là---------- xe hết cạn nhiên liệu rồi!
      Mà giờ phút này đây, vết thương đầu Du Giang Nam ngừng rỉ máu, cầu phải vội vã sơ cứu và băng bó vết thương ngay.
      Diệp Tây Hi hết sức lo lắng, nhìn xung quanh xem xét phen, chợt hốt hoảng nhận ra rằng nơi đây rất quen thuộc ----------con đường phía trước, chính là con đường dẫn ra biển ngày trước Du Giang Nam đích thân đưa mình tới đây.\
      Trước tiên có thể ghé qua biệt thự của Du Giang Nam tạm náu, đồng thời giúp xử lý vết thương.
      Quyết định như thế ! Diệp Tây Hi lập tức hành động, đỡ Du Giang Nam hơi tỉnh táo chút nhưng vẫn bị trói chặt hướng về phía căn biệt thự bên bờ biển mà .
      Diệp Tây Hi cuối cùng cũng mò được hộp cứu thương, tỉ mỉ rửa vết thương rồi băng bó cho Du Giang Nam, sau đó đứng dậy định tìm điện thoại báo cho Hạ Phùng Tuyền biết vị trí của mình, nhưng bởi vì Du Giang Nam vốn thích khí thanh thản yên tĩnh nên nơi đây căn bản lắp đặt những thiết bị điện tử liên lạc với bên ngoài.
      Sắc trời ngày tối hơn, người lại cũng dần thưa thớt, cảnh tượng này khó có thể tin được.
      Diệp Tây Hi rầu rĩ nghe thấy Du Giang Nam : “Tây Hi, em mau trở về .”
      “Vậy còn sao?” Diệp Tây Hi lại hỏi.
      “Người bọn chúng muốn bắt là em, có chuyện gì đâu.” Du Giang Nam thúc giục: “Mau .”
      Diệp Tây Hi lắc đầu: “, Du Tử Vĩ nhất định thông qua tín hiệu của con chip này truy ra tung tích của chúng ta… định đánh lạc hướng bọn chúng để em chạy trốn đúng ?”
      mau!” Du Giang Nam giọng rất nghiêm túc.
      được, em rồi, lát nữa Du Tử Vĩ tìm tới đây, ông ta chắc chắn giết mất.”
      “Cho dù em ngoan cố ở lại chỗ này có thể làm được gì!” Du Giang Nam thấp giọng quát: “ mau, nên cùng chỗ!”
      “Nếu như hôm nay là em, sao?!” Diệp Tây Hi lớn tiếng chất vấn.
      Du Giang Nam chăm chú nhìn , khuôn mặt bỗng trở nên hiền hòa hơn rất nhiều, loại hiền hòa có phần đau xót: “Tây Hi, và em vốn dĩ giống nhau, em còn có Hạ Phùng Tuyền, còn …”\
      dừng lại, nữa.
      Nhưng Diệp Tây Hi hiểu muốn gì.
      Quan hệ giữa từ ngày ấy tới bây giờ, nhớ lại, chỉ toàn nỗi thất vọng và chua xót.
      Vuột mất rồi.
      Mọi thứ giờ tuột khỏi tầm tay, đúng là ngơ ngẩn chán nản đến cùng cực.
      Diệp Tây Hi quay đầu chỗ khác, rất kiên định : “Tóm lại, em bao giờ bỏ lại chốn này.”
      Du Giang Nam bỗng nhiên mỉm cười, giọng rất bình tĩnh, trong bình tĩnh ấy mang theo chút chát chúa gợn sóng: “Tây Hi, em chỉ có thể lựa chọn người, hiểu ? Hạ Phùng Tuyền, vẫn còn ở ngoài kia chờ em đấy, em lựa chọn người ấy nhất định phải làm cho người ấy sống hạnh phúc và vui vẻ nhé!”
      Dứt lời, bất thình lình đứng bật dậy, xô ngã Diệp Tây Hi, mạch chạy thẳng ra ngoài.
      muốn dụ Du Tử Vĩ rời khỏi nơi này, Diệp Tây Hi làm sao hiểu định làm gì cơ chứ.?
      Nhưng đồng thời cũng hiểu rất minh bạch, Du Tử Vĩ khi tóm được Du Giang Nam, tuyệt đối bỏ qua cho Giang Nam.
      Bất luận như thế nào, cũng bao giờ bỏ lại Du Giang Nam ở nơi này mình đâu.
      Tuyệt đối bao giờ.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chap 107
      Edit: habin

      [​IMG]
      Diệp Tây Hi vội chạy theo ra ngoài.
      Hai người họ, người trốn, người đuổi bờ cát, càng chạy càng đuổi chân càng lún sâu vào bùn cát, chân trước lún vào trong cát chân sau còn bị lún sâu hơn, mất rất nhiều sức lực để di chuyển bãi cát này nhưng dù sao vẫn có thể rút chân ra để tiếp tục chạy.
      Diệp Tây Hi rất tin tưởng rằng, chỉ cần có lòng tin bọn họ nhất định tai qua nạn khỏi bình an.
      Du Giang Nam liều lĩnh chạy sâu vào trong rừng, sắc trời ảm đạm, những tán cây trong rừng lờ mờ khẽ phất phơ tạo thành những cái bóng quỷ dị, nhưng Diệp Tây Hi cảm thấy sợ hãi chút nào, cắm đầu chạy hướng vào rừng.
      “Du Giang Nam, mau ra cho em!” Diệp Tây Hi gào rống lên: “Bây giờ và em cùng thôi, em tin hai chúng ta thể bình an trở về!”
      Gió biển mang theo hương vị của biển mát mẻ vào trong rừng, quanh quẩn quấn quýt lay động những rặng cây, tạo thành những tiếp xào xạc vang vọng của khu rừng như cố tình trêu chọc Diệp Tây Hi.
      Bầu trời, như mảnh vũ trụ tối đen sâu thẳm.
      Thăm thẳm tối tăm khiến cho người ta mờ mịt lạc lối.
      Diệp Tây Hi ngừng gào thét, bất thình lình hai chân dừng lại bước tiếp nữa, cả người giống như mất trọng tâm đổ nhào xuống đất, tiếng thét chói tai vang lên, sau đó gian chìm vào im ắng, phát ra thanh nào khác nữa.
      Du Giang Nam núp sau tảng đá lớn lập tức nhảy ra, vội vã chạy tới bên cạnh , lo lắng gọi: “Tây Hi!”
      Diệp Tây Hi bỗng nhiên mở mắt, nằm mặt đất vội nhảy dựng lên, hai tay tóm chặt lấy , cười hì hì : “Bắt được rồi, lần này có mà chạy đằng trời!”
      Du Giang Nam lúc này mới giật mình hiểu ra, mình bị lừa rồi.
      Du Giang Nam cụp mắt xuống, bất lực, nhưng đột nhiên kêu lên tiếng đau đớn, gương mặt méo mó, bộ dáng vô cùng thống khổ.
      Diệp Tây Hi luống cuống: “Giang Nam, lại bắt đầu thấy đau à?”
      Du Giang Nam bỗng ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Diệp Tây Hi, sau đó mãnh liệt bổ nhào về phía Diệp Tây Hi mà tấn công.
      Toi đời rồi, lại bị khống chế nữa sao?!
      Diệp Tây Hi hét lên tiếng, hấp tấp đứng bật dậy, mặc kệ vấp ngã mấy lần liền lật đật núp sau gốc cây cổ thụ.
      Vất vả lắm mới trấn tĩnh lại được, ngó đầu ra bên kia thấp thỏm xem xét tình hình thấy Du Giang Nam đứng đưa lưng về phía mình, người khẽ run nhè .
      Đau đến mức động kinh co giật rồi cơ á? đáng thương!
      Diệp Tây Hi đau lòng xót xa thay cho nhưng dần dận nhận thấy có cái gì đó rất lạ, ổn chút nào: Du Giang Nam giống như phải cố gắng nhịn đâu mà là cố nhịn cười có.
      Đúng vậy, nhịn cười!
      Mình bị lừa rồi!
      Diệp Tây Hi tức giận hùng hổ tới, khởi binh vấn tội: “Du Giang Nam, cố tình dọa em có phải hả?”
      Du Giang Nam nín cười đến mức sắp bị nội thương rồi, ha hả cười : “Tây Hi, bộ dạng vừa rồi của em được đúc thành tượng phí quá mất!”
      còn dám cười nữa à.” Diệp Tây Hi đỏ mặt, dùng sức cấu vào cánh tay . Dù sao cũng bị trói cứng rồi, cấu véo hay cấu véo cũng chẳng có gì khác nhau.
      Hai người cứ như vậy trêu chọc nhau, khí căng thẳng đáng sợ cũng dần tiêu tan.
      Diệp Tây Hi đỡ Du Giang Nam đứng dậy, phủi phủi bụi cát bám người bọn họ, thở dài: “ thôi, chúng ta cùng trở về, cần biết có bị bắt lại hay thế nào chăng nữa, cũng coi như ngồi chờ chết .”
      Du Giang Nam gật đầu, dựa vào người bước từng bước.
      cần biết điều gì chờ đợi ở phía trước, có ở bên cạnh, như thế là quá đủ rồi.
      Đúng lúc ấy, hai người bỗng nhiên nghe thấy rừng cây xung quanh truyền tới tiếng chuyện huyên náo ầm ĩ, tiếng xe phanh gấp, ánh sáng chói mắt của đèn pin, còn có rất nhiều tiếng bước chân rầm rập vang lên.
      Tiếp theo, giọng trầm thấp đầy uy nghiêm ra lệnh: “Hai con chuột nhắt đó ở chỗ này, biệt thự, còn cả rừng cây bên kia nữa, bờ biển, toàn bộ đều phải lục soát kỹ càng, nhất định phải tìm cho ra bọn chúng!”
      Giọng của Du Tử Vĩ.
      mang người đến!
      Diệp Tây Hi đưa tay lên bịt kín miệng mình, cố gắng nín thở. kịp nghĩ nhiều, lập tức rút ra con dao , cắt đứt toàn bộ dây trói người Du Giang Nam, sau đó nhét vào tay khẩu súng.
      Du Giang Nam nhận lấy, giọng hỏi: “Em lấy nó từ chỗ nào vậy?”
      “Trong ngăn kéo ở biệt thự của , lúc tìm hòm cứu thương, em vô tình nhìn thấy nó.” Diệp Tây Hi thẳng thắn thành trả lời: “Ý định ban đầu của em là khi nào bị khống chế dùng nó uy hiếp .”
      Du Giang Nam: “………”
      bao lâu, đám thủ hạ của Du Tử Vĩ lùng sục xới tung cả căn biệt thự và bãi biển mà vẫn chưa phát ra chút tung tích nào của hai người họ.
      Căn cứ vào báo cáo của Khắc Lỗ Tư, Du Tử Vĩ khóa lại phạm vi tìm kiếm, mục tiêu ắt hẳn chỉ có thể trong khu rừng kia, lập tức ra lệnh cho đám thủ hạ tiến vào kiểm tra, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.
      Mắt thấy đám người đó càng ngày càng tới gần, Diệp Tây Hi tim cũng sắp ngừng đập rồi.
      Lần này, là tai vạ khó tránh, hai người có chạy đằng trời.
      Lúc này, Du Giang Nam bỗng nhiên thấp giọng dặn dò: “Tây Hi, em ngồi yên đợi ở chỗ này nhé, đừng lên tiếng!”
      muốn đánh lạc hướng khiến bọn chúng rời ?! bị giết mất!” Diệp Tây Hi liều mạng lôi kéo lại.
      đâu, chỉ cần chưa tìm được em, bọn chúng tạm thời ngu ngốc hạ thủ giết đâu.” Du Giang Nam ánh mắt chăm chú, nghiêm túc: “Tây Hi, hãy giúp lần… Đây là cơ hội duy nhất để giết ông ta.”
      Diệp Tây Hi sửng sốt, mà thừa lúc còn ngây ngốc chưa kịp phản ứng, Du Giang Nam liền hất tay ra, đột nhiên xông ra ngoài.
      Vừa có động, lập tức có kẻ nhận ra ngay, hô to lên báo: “Bọn chúng ở chỗ này.”
      Sau đó, toàn bộ đám người bị Du Giang Nam dẫn dụ đuổi theo, chạy hướng khác.
      Diệp Tây Hi vẫn đứng chôn chân trong bụi cỏ gần đó, hung hăng cắn móng tay.
      Tâm của , chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như lúc này.
      Chưa bao giờ.
      ngoài dự đoán, Du Giang Nam cuối cùng cũng bị bọn chúng tóm được.
      Xung quanh , tất cả bọn chúng đều cầm súng, lên nòng, thẳng tắp chĩa vào . Mà đứng trước mặt lúc này, phải ai khác chính là—– Du Tử Vĩ!
      “Giang Nam, ngươi quả nhiên rất kiên cường, cho dù bị cài con chip vẫn thể khống chế nổi ngươi.” Du Tử Vĩ cười nhưng như phải cười.
      “Đáng lẽ kế hoạch ban đầu của ngươi đúng là thể chê vào đâu được, tiếc là con chip vô dụng nào cài cắm được vững chắc cho lắm.” Du Giang Nam ánh mắt trầm xuống: “Xem ra, hôm nay vận khí của ngươi hình như tốt lắm.”
      “Vậy ư? Nhưng rơi vào tay ta rồi, xem ra, hôm nay vận khí của ngươi cũng được tốt lắm.” Du Tử Vĩ đột nhiên đổi giọng đe dọa: “, ngươi đem Diệp Tây Hi giấu ở nơi nào rồi?”
      “Tây Hi? ấy có thể trốn trong rừng cây, có thể đường tới đây bị ta thả xuống, hoặc cũng có thể mới vừa rồi bị ta đuổi , bây giờ rất có thể bình yên trở lại Hạ gia.” Du Giang Nam giọng mang theo ý đùa cợt vui vẻ: “Ngươi thử đoán xem, chuyện gì xảy ra bây giờ nhỉ?”
      “Ngươi ép ta ra tay hả?” Du Tử Vĩ u : “Ta rất sẵn lòng thành toàn cho ước muốn ngu xuẩn của ngươi.”
      Dứt lời, Du Tử Vĩ móc ra khẩu súng, bình tĩnh chĩa thẳng về phía Du Giang Nam.
      Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, Du Giang Nam cũng rút khẩu súng Diệp Tây Hi đưa cho mình ra, nhắm thẳng ngực của Du Tử Vĩ.
      khí có chút khẩn trương.
      Du Tử Vĩ bỗng nhiên cười ha hả: “ kích thích làm sao! Ngươi xem, hai chúng ta, kẻ nào ngã xuống trước?”
      “Ta quan tâm.” Ánh mắt Du Giang Nam sắc bén như mũi tên: “Chỉ cần có thể giết chết ngươi, những thứ khác ta đều quan tâm.”
      “Nhưng mà, có vẻ như nguyện vọng của ngươi thể thực được rồi.” Du Tử Vĩ thong thả xong, khẩu súng tay ông ta lập tức nã đạn, viên đạn xé gió xuyên thẳng tới chỗ Du Giang Nam.
      Du Giang Nam sớm chuẩn bị, trước tiên là tránh ra, sau đó cũng nổ súng đáp trả.
      “Tất cả hướng về nó bắn cho ta, tuyệt đối thể lưu lại người sống!” Du Tử Vĩ lớn tiếng quát.
      Đám tay chân của Du Tử Vĩ đứng bốn phía lúc này mới sực tỉnh, bắt đầu lên đạn nã súng.
      Vô số viên đạn, toàn bộ hướng về phía Du Giang Nam mà gào thét lao tới.
      Du Giang Nam thấy tình thế ổn, vội vàng chạy nhanh tới núp sau gốc cây đại thụ.
      Những nòng súng khát máu và những tiếng nổ lạnh thấu xương lướt xung quanh người .
      hoàn toàn bị bao vây.
      Tiếng súng càng ngày càng dày đặc, mà tiếng bước chân cũng ngày tiến tới gần, chỉ phút chốc nữa thôi bọn chúng kéo tới đây, dễ dàng kết liễu mạng sống mỏng manh này của .
      Du Giang Nam nắm chặt khẩu súng trong tay, trán mồ hôi lạnh đầm đìa chảy xuống.
      Du Tử Vĩ lẳng lặng ngắm nhìn, ngắm nhìn bọn thủ hạ từ từ từng bước từng bược tiến tới gần Du Giang Nam.
      Năm thước, bốn thước, ba thước….
      Nhưng ngay lúc, Du Giang Nam sắp bị bắn thành tổ ong vò vẽ tình huống xuất biến hóa.
      Du Tử Vĩ nghe thấy giọng khác vang lên: “Hạ súng xuống!”

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chap 108
      Edit: habin

      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      Khi đọc những chap này đầu tiên bạn cười, sau đó bạn khóc.
      [​IMG]
      Du Tử Vĩ quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Phùng Tuyền.
      chỉ có mình Hạ Phùng Tuyền, mà còn có Mộ Dung Phẩm, Hạ Hư Nguyên và đám thủ hạ của Hạ gia.
      Du Tử Vĩ nhanh chóng phán đoán tình hình trong đầu, bây giờ bọn họ đôi bên lực lượng ngang nhau, kẻ nào được, kẻ nào mất còn chưa ràng phân định đâu.
      Nhưng quan trọng nhất là, nhìn vẻ mặt của Hạ Phùng Tuyền xem chừng cũng chưa tìm được Diệp Tây Hi.
      cách khác, Diệp Tây Hi rất có thể bị Du Giang Nam giấu ở chỗ nào đó.
      Từng họng súng đen ngòm đối ngược nhau, chĩa về phía đối phương, những đôi mắt cảnh giác cao độ trừng trừng nhìn nhau, trong rừng cây, hai phe đối địch súng đạn sẵn sàng, bầu khí khẩn trương căng thẳng tột độ tưởng chừng như chỉ nhát chém thôi cũng có thể cắt đôi nó.
      Lúc này, Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên hạ lệnh: “Bắn!”
      Đám thủ hạ lập tức nổ súng, Du Tử Vĩ bên kia tất nhiên cũng lập tức đáp trả, trong chốc lát, đạn bay tới tấp như mưa, rít gào xé toang màn đêm, tỏa ra khắp bốn hướng.
      số kẻ bắt đầu biến thân thành sói, chậm trễ giây lấy đà nhào tấn công về phía đối phương.
      Toàn bộ khung cảnh đặc biệt hỗn loạn, tiếng súng dày đặc, những tiếng kêu, tiếng hú vô cùng thảm thiết hòa lẫn với tiếng súng tiếng cuồng phong, vang động dưới bầu trời đêm.
      Hạ Phùng Tuyền tranh thủ tình huống rối ren, vội chạy tới gốc cây đại thụ Du Giang Nam nấp ở đó, định cứu ra.
      Đến gần, mới phát ra Du Giang Nam vẫn ngồi im lặng dưới đất, gập người ôm đầu.
      “Bị thương sao? Cố gắng chờ chút nữa nhé, tôi đưa đến chỗ an toàn trước .” Hạ Phùng Tuyền vừa vừa xốc lên, định dìu đứng lên.
      Đúng lúc đó, Du Giang Nam chợt ngẩng đầu lên, khuôn mặt biểu lộ bất kì cảm xúc nào, mà đôi mắt , dưới ánh trăng, lóe lên những tia sáng lạnh lùng.
      Hạ Phùng Tuyền trong lòng giật mình kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, Du Giang Nam móc khẩu súng ra, chút do dự, cực kì dứt khoát bóp cò.
      Hạ Phùng Tuyền vội vàng nhảy sang bên né, nhưng tốc độ viên đạn quá nhanh, vẫn đường theo quỹ đạo xuyên thẳng qua bả vai .
      Hạ Phùng Tuyền thầm nguyền rủa mấy câu, lui về phòng tuyến của mình.
      Mộ Dung Phẩm xông lên, che chắn cho : “Chuyện gì xảy ra?”
      Hạ Phùng Tuyền ánh mắt trầm xuống: “Du Giang Nam lại bị khống chế.”
      Mộ Dung Phẩm ngẩng đầu, chau mày: “Hỏng bét, Du Tử Vĩ mang rồi.”
      Hạ Phùng Tuyền che vết thương, nhìn máu từ bả vai mình ngừng xối xả trào ra, trong lòng nóng như có lửa đốt: “Con cáo già đó nhất định đường bắt Tây Hi, chúng ta phải mau nhanh chân lên mới được!”
      Nhưng lúc này, đám thủ hạ của Du Tử Vĩ hoàn toàn tràn lên phía trước chặn đường, trong khoảng thời gian ngắn ngủi khó có cách nào dẹp tan được đám ruồi nhặng này.
      Hạ Phùng Tuyền nhìn bóng dáng Du Giang Nam dần dần biến mất, bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
      Du Tử Vĩ quả thực thể tin được vận khí của mình hôm nay lại tốt như vậy, ở thời khắc mấu chốt, Khắc Lỗ Tư cư nhiên có năng lực khống chế Du Giang Nam, xem ra, hôm nay quả là ngày vô cùng may mắn của mình.
      Tuy nhiên để phòng ngừa bất trắc, ai mà biết được có chuyện gì xảy ra, tốt nhất là ra lệnh cho thủ hạ tước vũ khí của Du Giang Nam, sau đó thông qua lệnh máy tính bắt Du Giang Nam hoàn toàn mất ý thức phải ngoan ngoãn dẫn mình tới chỗ Diệp Tây Hi.
      Bọn họ bước nhanh về phía cánh rừng, sâu rất sâu vào trong khu rừng.
      Sắc trời càng ngày càng u ám, mặc dù tại là mùa hè nhưng khí nơi đây vẫn lạnh lẽo đến thấu xương, từng chút từng chút rót cái lạnh đó vào cơ thể con người.
      Gió biển phần phật thổi vào rừng cây, va đập các cành cây ngớt, mang theo mùi tanh đặc trưng của biển cả, đó là mùi muối, hoặc cũng có thể là mùi máu, nồng đậm khắp gian, xâm nhập vào từng lỗ chân lông khiến người ta cảm thấy vô cùng căng thẳng, sợ hãi điều gì đó.
      Mà mỗi kẻ bước vào đây giờ phút này các dây thần kinh cũng căng lên như dây đàn.
      Tốc độ của đám người tăng lên nhanh nhất có thể, nhưng quãng đường này, dường như vĩnh viễn bao giờ tới được đích.
      Du Tử Vĩ cảm thấy máu trong huyết quản mình sôi trào, hết thảy mọi thứ, lập tức có kết quả thắng thua ngay đây.
      Trận đánh này, chờ đợi quá lâu, mất quá nhiều, rốt cuộc cũng đến lúc lật ngửa con át chủ bài.
      Giờ phút này, Du Giang Nam dừng lại, vẻ mặt chút thay đổi, ánh mắt độ ấm sắc lạnh nhìn rời vào bụi cây.
      Du Tử Vĩ trong mắt giấu nổi hưng phấn khao khát, ông ta nhìn thấy, Diệp Tây Hi trốn ở đâu.
      Lão ta thắng rồi!
      Hoàn toàn thắng rồi!
      Cuối cùng ông ta cũng có thể lấy đươc dòng máu mà bấy lâu này hằng khao khát.
      Du Tử Vĩ bước nhanh tới nơi Diệp Tây Hi trốn.
      Diệp Tây Hi núp trong bụi cây, qua những khe hở của tán lá, nhìn thấy tất cả, thấy rất ràng, Du Giang Nam lại lần nữa rơi vào khống chế của bọn chúng.
      nắm chặt con dao trong tay, ánh mắt kiên định.
      Muốn làm cho khoanh tay chờ chết cũng hề đơn giản như vậy đâu!
      Tên khốn khiếp Du Tử Vĩ muốn máu của , vậy , nhất định phải dùng máu của chính bản thân để trao đổi!
      Nhưng chỉ còn vài mét nữa là tới chỗ Diệp Tây Hi, Du Tử Vĩ đột ngột dừng bước, lão ta cao giọng cảnh cáo: “Diệp tiểu thư, nếu muốn bị thương tốt nhất nên biết điều chút, hãy ngoan ngoãn bước ra đây.”
      Diệp Tây Hi để ý tới lời của lão ta, chỉ siết chặt con dao tay.
      Du Tử Vĩ rút súng ra, cười lạnh chế nhạo: “Diệp tiểu thư, xin lỗi, bây giờ tôi chỉ còn cách trước hết khiến cho hai chân thể bay nhảy được nữa thôi.”
      Dứt lời, ông ta chĩa thẳng sũng nhắm vào chân của .
      Diệp Tây Hi trong mắt lửa giận ngập tràn, tên chó má này!
      Thế nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, bên bờ vực mong manh giữa sống và cái chết, Du Tử Vĩ bỗng nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên sau lưng mình, tiếng kêu la đó phát ra từ ——- đám thủ hạ của ông ta!
      Trong lòng ông ta chấn động, xoay người, ngay lập tức cảm giác được cơn đau nhói nơi lồng ngực.
      Ông ta thể tin được, cúi đầu nhìn, nhìn thấy lồng ngực nơi có trái tim của ông ta, máu từ từ chảy ra, thấm đẫm áo của ông ta.
      Ngẩng đầu, ông ta nhìn thấy Du Giang Nam ——– Du Giang Nam đứng đó, khẩu súng trong tay nắm chặt, vẫn trong tư thế nhắm bắn, họng súng còn tỏa khói nóng lờ mờ.
      Ánh mắt của Du Giang Nam, rất bình tĩnh, chút gợn sóng giống như chưa hề bị khống chế, nếu nhìn sâu sâu vào đôi mắt ấy thấy nơi đáy mắt của chàng trai đó ánh lên niềm vui sướng vô hạn.
      rốt cuộc trả được món nợ máu, rốt cuộc cũng báo thù được cho cha mình.
      Diệp Tây Hi kinh ngạc chứng kiến những biến đổi đột ngột đó, lúc lâu sau mới giật mình tỉnh ngộ, Du Giang Nam giả bộ, giả bộ bị khống chế, sau đó dẫn Du Tử Vĩ đến tìm mình, mượn cơ hội này đập nát vụn cảnh giác của lão ta.
      là quá thông minh!
      Du Giang Nam mỉm cười hướng chỗ Diệp Tây Hi bước tới, bước qua thi thể của Du Tử Vĩ tới chỗ Diệp Tây Hi.
      muốn chia sẻ cùng niềm vui, kích động này, chỉ muốn chia sẻ điều này với mình .
      Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, Du Giang Nam lại nhìn thấy vẻ mặt Diệp Tây Hi lộ vẻ kinh hoàng.
      kinh hoàng mà cả cuộc đời chưa bao giờ cảm thấy!
      Đồng thời, nghe thấy tiếng súng, tiếng súng vang lên sau lưng mình.
      “Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!…” Là từ khẩu súng phát ra, phát rồi hai phát, ba phát…. đạn ngừng bắn ra.
      Du Giang Nam cảm giác sau lưng mình dần tê dại, tê dại, , phải là đau đớn, mà là hoàn toàn chết lặng, còn cảm thấy gì nữa ngoài lãnh lẽo tột cùng.
      Trái tim của , giống như bị thanh kim loại lành lạnh xuyên thủng qua, mang theo cả gió, rất lạnh, rất rất lạnh.
      Tất cả hình ảnh trước mắt đều trở nên mờ nhạt đung đưa, tán cây, bụi cỏ, ánh trăng, hết thảy đều biến thành những dải màu sắc hỗn độn vặn vẹo, cảnh vật nhảy nhót trước mắt .
      Thứ duy nhất tồn tại nét trong mắt , đó là khuôn mặt của Diệp Tây Hi.
      ngây người chết lặng nhìn trân trối vào cảnh tượng trước mặt, hề nhúc nhích, dòng nước mắt lẳng lặng chảy xuống, như thể vĩnh viễn bao giờ ngừng lại được.
      Là vì mà khóc sao?
      Du Giang Nam nghĩ, ấy là vì mình mà khóc sao?
      Sau đó, ngửa mặt lên nhìn bầu trời rồi ngã xuống mặt đất.
      Xung quanh , chỉ có mùi bùn đất thơm mát, mùi vị tinh khiết nhất, mưu, có máu tươi, có hận thù, chỉ có mùi của yên lòng thanh thản.
      Diệp Tây Hi cảm giác nằm mơ, hiểu gì hết, hiểu gì hết, tại sao kẻ chết – Du Tử Vĩ lại có thể đứng dậy, bỗng nhiên nổ súng hướng về phía Du Giang Nam.
      tay ông ta, khẩu súng vẫn ngừng được lên đạn, rồi bóp cò, nhát, rồi lại nhát, biết là bao nhiêu viên đạn cho tới tận khi đạn được dùng cạn nhẵn mới thôi.
      Du Giang Nam, từ từ ngã xuống trước mắt .
      Diệp Tây Hi hoàn toàn sững sờ, thể hiểu nổi, đến tột cùng tại sao? Tại sao những chuyện này lại có thể xảy ra cơ chứ?
      vọt tới trước, cúi người xuống, vuốt ve khuôn mặt Du Giang Nam.
      muốn cất tiếng gọi tên , nhưng lại có cách nào được, giọng của vỡ vụn ngay cả chính bản thân cũng chẳng thể nghe .
      thể thành lời, cổ họng của nghẹn ngào, đau đến mức thể chịu đựng nổi.
      Hai tay ngừng run rẩy, biết nên che vết thương ở đâu—– Chỗ nào cũng có máu, Du Giang Nam toàn thân đều đẫm máu tươi.
      Quá nhiều vết thương!
      Máu tươi nồng đặc trào ra nhuốm đỏ cả bãi cỏ xanh nhạt, khung cảnh vốn tươi đẹp của thiên nhiên bỗng trở nên tiêu điều thê lương.
      Nước mắt của Diệp Tây Hi, từng giọt từng giọt rơi xuống, tí tách tí tách rơi khuôn mặt của Du Giang Nam.
      Du Giang Nam khẽ mở mắt, nhìn , chậm rãi nở nụ cười.
      “Đừng khóc.” : “Tây Hi, đừng khóc.”
      Diệp Tây Hi có cách nào để ngăn nước mắt trào ra, liều mạng lắc đầu.
      nên khóc, có gì phải lo lắng đâu? Lần trước chẳng phải Hạ Phùng Tuyền cũng bị trúng đạn, sau đó thay máu của cuối cùng cũng hồi phục đó sao?
      Đúng vậy, chỉ cần thay máu của mình, Du Giang Nam khá hơn thôi mà.
      Nhưng mà, tại sao trái tim lại thấy đau như vậy? Giống như dự cảm thấy điều gì đó…. điều gì đó gì có thể bù đắp được.
      “Tây Hi, hãy thay xin lỗi Phùng Tuyền nhé, xin lỗi cậu ấy, vì giết Du Tử Vĩ mà làm cậu ấy bị thương.” Giọng của Du Giang Nam rất thưa rất yếu: “ thành xin lỗi cậu ấy.”
      … chính mình… …” Diệp Tây Hi cố gắng hết sức để lấy lại bình tĩnh, nhưng lời vừa tới môi vỡ òa, những cảm xúc ngổn ngang trong lòng gì có thể kiềm giữ được nữa, bao nhiêu bi thương, bao nhiêu bất an, hóa thành những tiếng khóc nức nở bộc phát: “Giang Nam, hãy tự mình xin lỗi Phùng Tuyền , chờ thương thế hồi phục rồi nhất định phải đến gặp ấy để xin lỗi! Nhất định phải như thế, hãy tự mình đến xin lỗi ! Em xin ! phải tự mình đến có được ?!”
      Du Giang Nam nhấc tay lên, vuốt ve khuôn mặt của : “Tây Hi, chỉ muốn biết… Nếu như gặp Hạ Phùng Tuyền, em… có thể chọn ở bên cạnh hay ?”
      Diệp Tây Hi nắm chặt bàn tay của , bàn tay ấy dần trở nên lạnh lẽo, liều mạng gật gật đầu, khóc thành tiếng: “Em … Em nhất định … Em nhất định …”
      “Nếu là như vậy… tốt quá.” Du Giang Nam khóe miệng nở rộ nụ cười thoải mái, giống như có thứ gì đó buông tay: “Tây Hi, đừng khóc, đừng đau khổ, bây giờ cảm thấy rất thanh thản, đấy…”
      Diệp Tây Hi nước mắt như mưa, lã chã rơi khuôn mặt Du Giang Nam, khiến cho tầm mắt của ngày trở nên mơ hồ.
      Cảnh vật trước mắt , dần dần trở nên mờ nhạt, ngay cả khuôn mặt của Diệp Tây Hi, cũng chỉ còn là những đường nét mờ ảo.
      từ từ rời xa cái thế giới này.
      “Giang Nam, đừng ngủ! Đừng ngủ!” Tiếng Diệp Tây Hi khóc than vang lên bên tai , nhưng thanh càng ngày càng dần, giống như càng ngày càng xa dần.
      Ngủ, đúng vậy, muốn ngủ. Mệt mỏi, thực quá mệt mỏi rồi! Thảm cỏ bên dưới, vừa mềm vừa thư thái. Mà thế giới này, cũng còn gì lưu luyến nữa. Ngoại trừ… Tây Hi…
      Du Giang Nam người máu càng ngày chảy càng dữ dội, thấm ướt đầu gối của , dòng máu kia lạnh, lạnh đến thấu xương. Toàn thân Diệp Tây Hi bắt đầu run rẩy. Môi của Du Giang Nam dần tái nhợt, trắng bệch như khuôn mặt của .
      Đôi mắt của , mở ra, vẫn là ánh mắt đầy dịu dàng thương nhưng nó mất những biểu lộ cảm xúc, còn thấy ánh sáng trong veo phản chiếu nữa.
      “Tây Hi.” Du Giang Nam gọi tên , nhưng ánh mắt lại hướng lên bầu trời —- ấy còn thấy bất cứ thứ gì nữa rồi.
      “Em ở đây, em vẫn luôn luôn ở đây.” Diệp Tây Hi run rẩy cố gắng giữ chặt bàn tay của , áp bàn tay lạnh lẽo ấy lên má mình, muốn cảm nhận được tồn tại của mình, nhưng hết tất cả là muốn làm cho chính bản thân mình cảm nhận được vẫn tồn tại.
      cũng vậy.” Du Giang Nam mấp máy môi, động tác này rất nhưng lại tiêu tốn toàn bộ sức lực còn lại của .
      “Giang Nam, gì vậy?” Diệp Tây Hi cúi người thấp hơn nữa, ghé sát vào người , mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn người con trai trước mặt mình, bóng hình vô cùng mờ nhạt, giống như ảo ảnh bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến thành làn khói.
      Du Giang Nam từ từ nở nụ cười, mỉm cười, nụ cười giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau, nụ cười khiến cảm thấy vô cùng ấm áp: “ cũng vậy, luôn luôn ở bên cạnh em… Vĩnh viễn… Vĩnh viễn…”
      Hai mắt từ từ nhắm nghiền, nụ cười nơi khóe miệng cũng dần dần tắt hẳn, tay của chậm rãi trượt khỏi khuôn mặt của .
      Du Tử Vĩ cởi bỏ tấm áo khoác chống đạn, trước ngực treo lủng lẳng túi máu nhân tạo bị bắn vỡ, máu ồ ồ chảy ra ngoài.
      Ông ta sớm chuẩn bị, nếu như bị bắn trúng giả vờ chết, sau đó tìm cơ hội phản kích. Bây giờ ông ta thành công rồi. Du Giang Nam bao giờ có thể ngáng đường ông ta được nữa. Mà Diệp Tây Hi cũng hoàn toàn rơi vào tay ông ta.
      Ông ta thắng rồi!
      Nhân lúc Diệp Tây Hi cùng Du Giang Nam chuyện, ông ta bấm điện thoại gọi cho Khắc Lỗ Tư: “Du Giang Nam bị ta đích thân xử lí xong rồi, ngươi hãy mau chóng lái xe tới đón ta… Còn nữa, ta phân phó nữ hầu bỏ thuốc ngủ vào cà phê của Huy Quân, bây giờ ngươi hãy cử người tới đưa bà ấy lên thuyền .”
      Ông ta cúp điện cũng như thể tuyên bố Du Giang Nam vĩnh viễn ngủ yên.
      Du Tử Vĩ bước tới trước mặt Diệp Tây Hi, nhặt súng lên, chĩa súng về phía : “Di ngôn nghe xong, đến lúc phải theo tôi rồi đấy.”
      “Buông tôi ra, tôi phải cứu ấy, chỉ cần tôi thay máu cho ấy, tôi van xin ông!” Diệp Tây Hi khẩn cầu, khẩn cầu Du Tử Vĩ: “Tôi với ông, chỉ cần ông ngay lập tức đưa chúng tôi tới bệnh viện, để cho tôi thay máu với Giang Nam, tôi nguyện ý trở thành công cụ tạo máu cho ông suốt đời.”
      “Nếu như ta nghĩ để cho sống ta còn nổ súng để làm gì?” Du Tử Vĩ từ ánh mắt đến giọng hoàn toàn lãnh đạm, lạnh lùng: “Nếu còn nhiều lời đừng trách ta khách khí!”
      Bàn tay Diệp Tây Hi ấn sâu vào vũng bùn. bỗng nhiên đứng bật dậy, rút ra con dao đâm về phía Du Tử Vĩ, giống như lên cơn cuồng loạn, đâm tới tấp người ông ta.
      Bởi vậy, dây lưng người Du Tử Vĩ bị cắt đứt, áo chống đạn rơi xuống đất. Ông ta có bất kì bảo vệ nào nữa. Du Tử Vĩ phát cáu, bất thình lình nhắm ngay chân Diệp Tây Hi bóp cò bắn.
      Diệp Tây Hi chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn, tức khắc ngã nhào mặt đất, ngay sau đó, gáy bị cú rất mạnh. hoàn toàn mất ý thức, rơi vào vùng tối sâu thẳm.
      Du Tử Vĩ khiêng Diệp Tây Hi bị đánh ngất xỉu, bước nhanh.
      Ông ta hiểu rất , đám thủ hạ của mình dù có cố gắng đến đâu cũng thể cản bước Hạ Phùng Tuyền lâu được. Thế nhưng, chỉ chừng đó thời gian thôi cũng đủ để ông ta mang theo Diệp Tây Hi an toàn cuốn gói khỏi đây.
      Du Tử Vĩ tắt qua con đường , ước chừng hơn 10 phút, cuối cùng cũng tới đường quốc lộ. Vừa vặn, Khắc Lỗ Tư chạy xe tới, chầm chậm tới trước mặt ông ta rồi dừng lại.
      Toàn bộ thân xe màu đen, rất thần bí, tất cả cửa kính thủy tinh đều loang loáng phản chiếu ánh sáng, Du Tử Vĩ chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh của bản thân ông ta in hằn những ô cửa đó. Ông ta vừa mở cửa vừa hỏi: “ đưa Huy Quân chưa?”
      Từ bên trong truyền tới giọng bình tĩnh nhàng nhưng trong trẻo chút tình cảm nào: “ cần đưa, tôi ở nơi này.”
      Du Tử Vĩ sững sờ. Cửa xe mở ra, ông ta nhìn thấy, người ngồi ghế lái, chính là Liễu Huy Quân! Mà chỗ ngồi phía sau xe, chính là thi thể của Khắc Lỗ Tư. Khẩu súng chấm dứt sống của Khắc Lỗ Tư giờ đây nằm trong tay Liễu Huy Quân, mà họng súng lại thẳng tắp nhắm vào ông ta.
      để cho ông ta bất kì thời gian nào để phản ứng, tiếng súng vang lên. lồng ngực Du Tử Vĩ, ở cùng vị trí, bị bắn lần thứ hai. Nhưng lần này, tràn ra, thực là máu. Viên đạn bạc được bắn ra rất chính xác ghim vào trái tim ông ta. Du Tử Vĩ cúi đầu, lẳng lặng nhìn lồng ngực ngừng chảy máu ồ ạt của mình, mà ở miệng vết thương vẫn còn phát ra thanh “Xèo! Xèo!”
      Máu, từ phía trước rồi đến phía sau ào ạt tuôn trào, vĩnh viễn thể nào ngăn cản được. Du Tử Vĩ giọng hỏi: “Là bởi vì giết Du Giang Nam sao?”
      Liễu Huy Quân ánh mắt trống rỗng, vô thần: “ hứa với tôi, giết nó, hứa với tôi điều đó!”
      Du Tử Vĩ cười, nụ cười kia còn lẫn cả vị tanh của máu: “Huy Quân, cuối cùng em vẫn lựa chọn con trai của mình.”
      Sau đó, ông ta ngã xuống mặt đất.
      Ông ta thua.
      Thua bởi chính tay người phụ nữ mà mình .
      Du Tử Vĩ mở mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời cao.
      Cuối cùng ông ta nhắm mắt lại, vĩnh viễn.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]

      Vĩ Thanh


      Edit: habin


      Du Tử Vĩ chết, nằm yên lặng mặt đất lạnh lẽo cũng là lúc Diệp Tây Hi tỉnh lại. Nhìn những biến cố xảy ra trước mắt mình, sợ hãi đến ngây người. Liễu Huy Quân thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh, bà kéo thi thể của Khắc Lỗ Tư xuống xe, sau đó khiêng thi thể người chồng của mình lên xe, đặt cái xác còn độ ấm nào nữa đó ngồi bên cạnh mình.

      Xong xuôi đâu đấy, Liễu Huy Quân quay đầu lại, rất rất dịu dàng: “Diệp tiểu thư, cho dù có tin hay là tin tôi vẫn muốn với điều, tôi cũng Giang Nam … Thế nhưng, tôi lại là người đàn bà ích kỉ, tôi còn chính bản thân mình hơn.”

      lúc nào cũng thích biển.” Liễu Huy Quân thào tự nhủ với chính mình: “Em cùng , chúng ta cùng ra biển nhé.”

      Sau đó, bà nhấn ga, chiếc xe men theo con đường hẹp quanh co nhanh chóng trượt xuống dốc.

      Liễu Huy Quân vẫn cúi đầu sâu nhìn người đàn ông mà mình , rồi bà nâng khẩu súng lên, chĩa ngay vào lồng ngực mình.

      Ở khúc cua của con dốc, chiếc xe người lái đâm nát tấm rào chắn, lao vào khoảng tối tăm thăm thẳm, vẽ lên bầu trời vòng cung duyên dáng đánh đổi bằng tất cả rực rỡ đẹp đẽ cuối cùng của nó. Sau đó, chầm chậm rơi xuống. Hoàn toàn biến mất, bao giờ nổi lên nữa

      Diệp Tây Hi kinh ngạc, thể tin vào hai mắt mình trước những gì vừa diễn ra.

      Kết thúc, tất cả đều… kết thúc rồi.

      Nhưng, nhưng còn Du Giang Nam…

      Diệp Tây Hi run rẩy đứng dậy, cố gắng bước từng bước khó nhọc.

      Miệng vết thương chân phải của càng ngày càng rách toạc ra, đau đớn khôn cùng, nhưng điều đó thể ngăn cản bước chân kiên định của lúc này.

      Du Giang Nam sao hết, có thể hiến máu cho mà, nhất định có chuyện gì hết.

      Diệp Tây Hi cứ thầm nhủ với bản thân như vậy, gắng gượng lê lết mà bước . Phía sau lưng , vết máu chạy dài.

      Chân của càng ngày càng đau đớn, nhưng tốc độ hề suy giảm, còn con đường như thể kéo dài đến bất tận, mãi mãi mà chưa thấy điểm dừng. Đêm nay, có trăng, có sao, bốn bề yên ắng bị tối tăm nuốt chửng. Diệp Tây Hi cắn chặt môi, liều mạng đè nén cơ đau hành hạ từng phút từng giây.

      có thể làm được, nhất định làm được.

      Đột nhiên, bước chân vấp phải hòn đá sắc nhọn, cái hòn đá khốn khiếp ấy chỉ khiến chô té uỵch xuống đất mà còn cứa thêm vào vết thương ở chân làm nó há miệng ngày càng rộng. Mọi sức lực của hoàn toàn cạn kiệt, thể đứng dậy nổi nữa rồi.

      Diệp Tây Hi úp mặt vào hai lòng bàn tay, vừa đau vừa sợ khóc òa lên: “Phùng Tuyền, Mộ Dung Phẩm, Hư Nguyên mấy người chết ở chỗ nào rồi, mau tới cứu tôi chứ!”

      Tiếng của vang vọng khắp gian bốn bề là rừng núi hoang vắng nhưng cũng tiếng nào khác đáp trả.

      Diệp Tây Hi bắt đầu lồm cồm bò dậy, nếu thể bò. nhất định phải cứu Du Giang Nam.

      biết bản thân mình bò như vậy trong bao lâu, chỉ biết giọng của càng ngày càng khàn đặc, khó khăn, còn đôi bàn tay bị sỏi đá cào rách bươm, máu me nhầy nhụa.

      Ngay khi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng trước mặt đột nhiên xuất dáng người cao lớn hối hả chạy về phía .

      Tuy rằng chỉ lờ mờ nhìn thấy những đường nét nhưng Diệp Tây Hi vẫn có thể nhận ra, đó là Hạ Phùng Tuyền.

      Hạ Phùng Tuyền nhanh chóng chạy tới, dìu đứng dậy, ân cần hỏi: “Em có bị thương ở nơi nào ?”

      Diệp Tây Hi túm chặt lấy tay của , khào khào khó khăn vô cùng mới thành lời được: “Giang Nam, mau… Đưa em tới chỗ Giang Nam…Em phải cứu ấy!”

      Hạ Phùng Tuyền giật thót tim, bỗng nhiên hiểu ra chuyện gì xảy ra, vội vàng dùng cánh tay bị thương của mình ôm lấy Diệp Tây Hi, gọi những người khác, ra lệnh cho bọn họ được chậm trễ thêm giây nào nữa bắt tay vào tìm kiếm Du Giang Nam.

      bao lâu, Diệp Tây Hi lại lần nữa nhìn thấy Du Giang Nam. quay trở về hình dạng sói nguyên thủy của mình. Cơ thể hoàn toàn cứng lạnh. Diệp Tây Hi run rẩy bám lấy cánh tay Hạ Hư Nguyên: “Hư Nguyên, mau tiến hành đổi máu giữa tôi và Giang Nam , nhanh cứu ấy !”

      Hạ Hư Nguyên vẫn im lặng, chút phản ứng, người luôn hời hợt, lãnh đạm với hết thảy mọi thứ, coi cuộc đời như cuộc chơi như giờ phút này vẻ mặt cũng ngưng đọng, nghiêm túc nhìn cái xác của Du Giang Nam.

      “Nhanh lên , tại sao lại bất động như thế chứ?” Diệp Tây Hi trong lòng nhói đau, hiểu vì sao trái tim rất rất đau.

      Hạ Hư Nguyên giọng : “Tây Hi, Giang Nam rồi.”

      ấy chẳng qua chỉ tạm thời tim ngừng đập thôi mà, chỉ cần thay máu của tôi là tốt rồi.” Diệp Tây Hi liều mạng lắc đầu phủ nhận: “Lần trước, Phùng Tuyền cũng giống như vậy mà.”

      “Lần này giống như thế, lần trước đổi máu cho Phùng Tuyền, tim ấy mới dừng lại vài giây,” Hạ Hư Nguyên lẳng lặng trần thuật lại thực tàn khốc: “Nhưng còn…. Giang Nam tim ngừng đập hơn giờ, các tế bào trong cơ thể ấy bắt đầu quá trình hoại tử rồi.”

      “Tôi tin!” Diệp Tây Hi nắm chặt cánh tay của Hạ Hư Nguyên, mười đầu ngón tay của bấm sâu vào da thịt : “Có phải sợ tôi ngất xỉu, sợ tôi gặp nguy hiểm, cố ý như vậy đúng ? Hư Nguyên, nhanh lên chút, hãy mau đổi máu cho tôi , tôi sao, đó, tôi hoàn toàn có thể chịu được, hãy mau đổi lại !”

      “Đổi máu .” Hạ Phùng Tuyền vẫn im lặng từ nãy tới giờ bỗng nhiên mở miệng : “Để cho Tây Hi thử lần .”

      Hạ Hư Nguyên gật đầu, lôi ra các dụng cụ cần thiết, bắt đầu tiến hành trao đổi máu giữa Diệp Tây Hi và cái xác lạnh lẽo của Du Giang Nam. Diệp Tây Hi dần dần bình tĩnh trở lại, ngồi yên tĩnh mặt cỏ, mắt rời Du Giang Nam.

      Cây cỏ mềm mại, giống như ngồi đám mây nhưng lại khiến Diệp Tây Hi có cảm giác thực, như thể cảnh trước mắt cơn ác mộng.

      Máu của , từ từ chảy từng giọt từng giọt theo ống truyền vào cơ thể Du Giang Nam. Thế nhưng, ấy vẫn hề nhúc nhích. Gió càng ngày càng mạnh, Hạ Phùng Tuyền cởi áo khoác của mình ra chậm rãi đến bên cạnh Diệp Tây Hi hồn bay phách lạc, choàng chiếc áo khoác đó lên người .

      Hình dáng sói trắng của Du Giang Nam hề có dấu hiệu biến mất, những sợi lông mềm mại trắng tinh khẽ rung rinh trong gió. Còn ấy hề nhúc nhích. Diệp Tây Hi cẩn thận nhìn người con trai trước mặt mình, Du Giang Nam hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt thanh thản giống như ngủ say. Thế nhưng dù có lay như thế nào vẫn hề tỉnh lại.

      ấy thể tỉnh lại nữa.

      Trong rừng cây đột nhiên xuất những đốm sáng li ti rập rờn bay trong gian, những đốm sáng bay múa tuyệt đẹp vô cùng.

      Diệp Tây Hi nhàng : “Giang Nam, đom đóm kìa.”

      Vậy mà, ấy vẫn hề động đậy.

      Diệp Tây Hi lẩm bẩm : “Giang Nam, chẳng phải , chờ khi chúng ta tóc bạc răng lung lay, chờ khi cả hai chúng ta đều con cháu đầy nhà, chúng ta cùng nhau ngắm đom đóm….Tại sao lại có thể thất hứa như vậy chứ?”

      Thế nhưng, ấy vẫn hoàn toàn im lìm.

      Đom đóm bay đến ngày càng nhiều, từng đàn từng đàn nối duôi nhau dập dìu bay trong rừng cây, làm bừng sáng gian đêm đen u tối.

      Nhưng Du Giang Nam thể mở mắt ra ngắm nhìn những ngọn đèn tí hon tươi đẹp này.

      ấy lại bỏ lỡ lần nữa.

      Lần này vĩnh viễn… bỏ lỡ.

      Đến khi mở mắt ra, Diệp Tây Hi mới phát ra mình ở trong bệnh viện. Đầu óc trống rỗng ngỡ ngàng.

      lúc lâu sau, mới nhớ được những gì xảy ra. mất máu quá nhiều, hôn mê. Còn Du Giang Nam…

      Giang Nam…

      Bỗng nhiên, tay của được bàn tay ấm áp nắm chặt lấy.

      Là Hạ Phùng Tuyền. Diệp Tây Hi nhìn , yên lặng nhìn . Hạ Phùng Tuyền hiểu muốn biết cái gì. cụp mắt xuống, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Giang Nam…. cứu được.”

      Diệp Tây Hi nhìn trần nhà, màu trắng, màu trắng yên bình. Trong phòng cũng hoàn toàn im ắng.

      Giọng của Hạ Phùng Tuyền lại nhàng vang lên: “Tây Hi… em biết , em có thai rồi.”

      Diệp Tây Hi nhắm mắt lại, những hình ảnh trong quá khứ như thước phim quay chậm về trong trí nhớ của .

      nhớ lại mỗi phút mỗi giây mỗi giờ ở bên cạnh Du Giang Nam.

      nhớ lại từng ánh mắt nụ cười ấy dành cho mình.

      nhớ lại từng câu từng chữ với .

      luôn luôn ở bên cạnh em… Vĩnh viễn ở bên cạnh em… Vĩnh viễn…”

      Diệp Tây Hi mở mắt ra, sâu nhìn Hạ Phùng Tuyền: “Em muốn gọi nó là Niệm Nam, Hạ Niệm Nam được ?

      Hạ Phùng Tuyền âu yếm vuốt ve gương mặt của , ánh mắt ấy đều thấu hiểu, đúng vậy: “Con của chúng ta tên là Hạ Niệm Nam.”

      Năm năm sau———

      Ngày đầu tiên của tuần lễ đầu tiên của mỗi tháng chính là ngày các thành viên Hạ gia sum vầy, quây quần bên mâm cơm gia đình, mỗi lần như thế cả biệt thự Hạ gia đều đặc biệt náo nhiệt tưng bừng.

      bé hai mắt tròn xoe từ trong căn phòng lầu ra ngoài, quan sát cẩn thận thấy bé này ngũ quan thanh tú, xinh xắn, phấn điêu ngọc mài, vừa nhìn liền biết tuyệt đối sau này là đại mỹ nhân.

      Đáng tiếc hành động của chẳng đáng chút nào—– hai cánh tay bé tung ta tung tẩy múa may quay cuồng loạn xạ, cái túi xinh xinh bé hết quăng sang bên trái lại ném sang bên phải, bộ dạng lưu manh đắc ý vì mưu kế được thực .

      “Rầm!” khuôn mặt đắc ý của thiên thần bé đụng phải người.

      Ngẩng đầu lên, bé nhìn thấy người đụng phải mình là ai, vội vàng miệng ngọt ngào lễ phép chào: “Con chào mợ, mợ hôm nay thiệt xinh đẹp tuyệt trần!”

      “Đừng có làm trò với mợ nữa.” Diệp Tây Hi nheo mắt nguy hiểm nhìn bé: “Mộ Dung Dung, con lại làm gì trái với lương tâm rồi hả?”

      có ạ.” Mộ Dung Dung trợn to đôi mắt đen nháy to tròn như hai hạt nhãn của mình, vô cùng vô tội: “Dung Dung hôm nay thực rất biết nghe lời ạ.”

      “Con bé này, con trong người mang theo dòng máu gian trá của Mộ Dung Phẩm, đáng của Hạ Hư Nguyên và tiểu ác ma của Hạ Từ Viện mà ngoan ngoãn biết nghe lời?” Diệp Tây Hi bẹo bẹo hai má của bé non nớt, uy hiếp: “Thành khai báo mau, con lén vào phòng Niệm Nam nhà mợ làm cái gì hả? Có phải lại trêu chọc Niệm Nam nữa hay ?”

      có, có đâu mợ. Con lúc nào cũng thương em í hết á.” Mộ Dung Dung hai mắt long lanh bày ra bộ dạng còn gì có thể vô tội hơn.

      Diệp Tây Hi muốn nhảm với bé nữa, tay nhấc bổng bé lên, tìm cậu quý tử nhà mình đối chất hơn.

      Mở cửa, liền thấy ngay Hạ Niệm Nam con trai tuấn tú đáng của giờ phút này đứng ngơ ngác trong phòng, khuôn mặt nhắn vốn trắng nõn lúc này hồng đến tận mang tai, chẳng khác nào trái cà chua chín.

      “Con trai! Con làm sao vậy?” Diệp Tây Hi nhào tới, phe phẩy tay trước mặt Hạ Niệm Nam. Nhưng Hạ Niệm Nam chỉ giật mình vẫn ngây ngẩn đứng nguyên chỗ, nhúc nhích.

      “Mộ Dung Dung, rốt cuộc là con làm gì với Niệm Nam nhà mợ rồi hả?” Diệp Tây Hi gào lên.

      làm gì, con chẳng làm gì á mợ.” Mộ Dung Dung khoát khoát cánh tay mập mạp mũm mĩm của mình: “Chỉ là lúc nãy em ấy vệ sinh, con vô tình đẩy cửa vào rồi tình cờ và bất ngờ vô tình lần nữa nhìn thấy con chim của em ấy thôi ạ.”

      Diệp Tây Hi: (`^`)

      Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó: “Bởi vì hôm qua ba ba có giảng giải cho con là con nít sau này lớn lên biến đổi rất rất nhiều thứ, Dung Dung cái gì cũng đẹp rồi, nên sau này lớn lên vẫn xinh đẹp thay đổi nhưng nhìn đến em Niệm Nam đành lòng cho em í phũ phàng, chim của em í quá ạ!”

      Diệp Tây Hi: (T____T)

      Mộ Dung Dung hai mắt láo liên: “Nhưng sau đó, con lại cảm thấy mình làm vậy được đúng lắm, cậu Hư Nguyên từng dạy, mọi việc đời cần đích thân mình khảo nghiệm, cho nên con quyết định đích thân ‘khảo nghiệm’ con chim của Niệm Nam, nhưng mà------------- quả nhiên nó phải là bình thường!”

      Diệp Tây Hi: (>________<)

      Mộ Dung Dung nở nụ cười thiên sứ trong sáng: “Tiếp đó, con lại đột nhiên nhớ tới lời ma ma con , nhất định phải đem những tri thức mà mình có được chia sẻ với những người khác, vì thế cho nên, con liền kiên nhẫn giải thích cho em Niệm Nam hiểu, về sau, chim của Niệm Nam chính là muốn bỏ vào (bíp bíp—- số từ ngữ có hại cho trí não trẻ thơ) của nữ sinh, tuy nhiên chim của em ấy thực quá , thế nên xem chừng sau này có nữ sinh nào thích em í rồi.”

      Diệp Tây Hi: (*+. . . +*)

      Sau đó, Mộ Dung Dung tiêu sái xoay người bước , để lại trong phòng hai mẹ con họ Hạ thạch hóa đứng đờ ra trong phòng.

      Buổi trưa, tất cả mọi người tề tựu đầy đủ trong phòng ăn, chuẩn bị ăn cơm.

      Bởi vì Diệp lão gia còn bận bịu chút việc ở phòng thí nghiệm và Hạ bá bá cũng bận rộn nghỉ phép, cả hai đều chưa về kịp cho nên, A Khoan liền chộp Bạch Bách Thanh tới góp vui.

      Nhìn Mộ Dung Dung vẻ mặt đắc ý ngửa mặt lên trời cười to, Diệp Tây Hi quyết định tố cáo: “Mộ Dung Phẩm, hôm nay thiên kim tiểu thư nhà hai người dám quấy rối Niệm Nam nhà tôi, chỉ ngắm, vuốt ve, đánh giá chim của nó, mà còn dạy nó kiến thức, về sau phải đem chim bỏ vào chỗ cần bỏ của nữ sinh đấy.”

      Mộ Dung Phẩm giọng khe khẽ thầm bên tai Hạ Từ Viện: “Là lần trước chúng ta làm việc bị con bé nhìn thấy à?”

      Hạ Từ Viện suy nghĩ chút: “Cái lần em uống rượu say đó hả?”

      Mộ Dung Phẩm lắc đầu: “Lần đó khóa cửa rồi, hay là cái lần uống say?”

      Hạ Từ Viện cần nghĩ nhiều gạt phắt : “ phải lần đó, em khóa cửa rồi.”

      Mộ Dung Phẩm lại : “Vậy nhất định là lần cả hai chúng ta uống say rồi!”

      Hạ Từ Viện gật đầu: “Chắc vậy!”

      “Có lầm vậy, hai người các ngươi giấy tờ chẳng phải ly hôn rồi, làm sao có thể gây ra những chuyện như vầy được?” Diệp Tây Hi ôm đầu khóc dở mếu dở.

      Hạ Phùng Tuyền bế con trai lên, ôm thằng bé vào lòng, nhàng hỏi: “Niệm Nam, có là con bị chị Dung Dung sờ soạng ?”

      Niệm Nam gật gật đầu, mặt lại ửng hồng như quả táo chín.

      Diệp Tây Hi nhất quyết đòi công đạo cho con vàng con bạc nhà mình: “Hạ Phùng Tuyền, nếu còn nghiêm túc phán xử thần khiết trong sạch của con trai quý của hoàn toàn bị phá hủy triệt để đó!”

      Hạ Phùng Tuyền rất nghiêm túc mặt đối mặt với con trai bắt đầu dạy dỗ: “Niệm Nam, là thành viên của Hạ gia, hơn nữa lại là người kế thừa Hạ gia sau này, con tuyệt đối thể để bị khi dễ như vậy được… Đợi lát nữa, sờ trở lại nghe ?”

      Diệp Tây Hi: ……………

      Mộ Dung Dung cười : “Cậu Phùng Tuyền, lần trước con vén váy lên đuổi theo em ấy, bảo em ấy cũng dám sờ đâu.”

      Hạ Phùng Tuyền: …………….

      Hạ Niệm Nam yên lặng vứt khúc xương cho Khổ đại cừu thâm.

      Khổ đại cừu thâm ngậm chặt khúc xương đó, ba chân bốn cẳng chạy tới bên cạnh chó Châu Châu nhà Mộ Dung Phẩm. Châu Châu hai mắt mở to, thẹn thùng ném trả khúc xương lại cho nó.

      Khổ đại cừu thâm cũng ngượng ngùng lây, lại quơ quơ móng vuốt từ từ đẩy đẩy khúc xương cho chó Châu Châu.

      Châu Châu lại tiếp tục… xấu hổ đẩy trả khúc xương về cho khổ chủ. Cứ đẩy qua đẩy lại vô số lần, Khổ đại cừu thâm có phần mất kiên nhẫn kêu “Gâu!” lên tiếng. Châu Châu cúi đầu, đẩy nửa khúc xương về phía Khổ đại cừu thâm ý bảo hai đứa mình ăn chung. Khổ đại cừu thâm tất nhiên là happy vô cùng, gật đầu lia lịa. Đôi tình nhân chó vui mừng chuẩn bị thưởng thức khúc xương ngọt ngào đột nhiên khúc xương lại bị ai đó nhặt lên, lơ lửng trung.

      A Khoan mặt nhăn mày nhó: “Khổ đại cừu thâm, tao với mày bao nhiêu lần rồi, được gặm đồ ăn thức uống thảm, mày nhìn xem, bẩn hết cả rồi đây này!”

      Dứt lời, liền thẳng đường nhanh, mạnh, chuẩn quăng khúc xương vào thùng rác. Khổ đại cừu thâm khóc ra nước mắt.

      Diệp Tây Hi vẫn chưa nguôi ngoai cơn tức này, tiếp tục hỏi tội: “Mộ Dung Dung, con mau thành khẩn khai báo, con làm sao mà biết được cái (bíp bíp—- số từ ngữ có hại cho trí não trẻ thơ) của nam sinhhẳn là bỏ vào(bíp bíp—- số từ ngữ có hại cho trí não trẻ thơ) của nữ sinh hở?”

      Mộ Dung Dung hai mắt lóe sáng gian xảo: “Con nhìn thấy cậu với mợ làm như vậy mà, ở trong phòng tắm, giường, à còn ở hồ bơi nữa.”

      A Khoan ai oán than thân trác phận: “Lại phải tổng vệ sinh hồ bơi nữa rồi…”

      Diệp Tây Hi và Hạ Phùng Tuyền: “……………”

      Mộ Dung Dung lại mỉm cười nhìn về phía hai đấng sinh thành của mình: “Cả ba và mẹ con cũng làm thế nữa, ở phòng ăn, phòng vệ sinh, phòng rửa tay của nhà trẻ, phòng rửa tay của sân chơi.”

      Mộ Dung Phẩm và Hạ Từ Viện: “…………….”

      Mộ Dung Dung chưa ngừng lại ở đó, tiểu ác ma lần này quay phắt về phía Bạch Bách Thanh: “Còn có cả chú tiểu Bạch nữa, nhưng mà chú ấy đặc biệt lắm nhé, chú ấy đem cái (bíp bíp—- số từ ngữ có hại cho trí não trẻ thơ) bỏ vào cái (bíp bíp—- số từ ngữ có hại cho trí não trẻ thơ)cơ!”

      Bạch Bách Thanh: “………………”

      Mộ Dung Dung cuối cùng dừng lại nhìn Hạ Hư Nguyên: “Cả cậu Hư Nguyên nữa chứ, cậu…”

      Toàn thể mọi người có mặt trong phòng ăn hẹn mà cùng rướn hết cổ lên, im lặng nín thở dỏng tai đón nghe tin tức chấn động.

      Hạ Hư Nguyên nhấc dao nĩa lên, khẽ mỉm cười: “Dung nhi, còn nhớ lần trước bị cậu dọa như thế nào ?”

      Mộ Dung Dung run run nuốt khan, đột nhiên thay đổi 180 độ, tươi cười hớn hở nịnh nọt: “Dung Dung thích cậu Hư Nguyên nhất!”

      Toàn thể mọi người cùng khinh bỉ: “Tiểu nịnh hót!”

      Sau khi cơm nước no nê, Hạ Niệm Nam bắt đầu luyện tập piano, Mộ Dung Dung nhàng bước tới phía sau lưng cậu bé, vỗ nhè lên lưng cậu: “Niệm Nam.”

      Hạ Niệm Nam thèm để ý tới bé.

      Mộ Dung Dung bắt đầu tức giận, đánh bùm bụp vào lưng cậu bé: “Hạ Niệm Nam!”

      Hạ Niệm Nam vẫn liếc nhìn bé lấy cái.

      Mộ Dung Dung hai mắt đảo như rang lạc, nhếch mép cười giảo hoạt, sau đó òa khóc nức nở: “Niệm Nam, cậu nhẫn tâm, làm sao cậu có thể đối xử như vậy với tớ cơ chứ?”

      Hạ Niệm Nam thấy hơi ăn năn hối lối quay đầu lại dỗ dành: “Đừng khóc nữa mà, tớ bao giờ làm thế là được chứ gì.”

      Mộ Dung Dung hai tay bẹo má cậu bé, cười hì hì : “Niệm Nam là tốt nhất, sau này lớn lên, tớ nhất định gả cho cậu nhé.”

      Hạ Niệm Nam cau mày: “Nhưng mà, tớ muốn cưới cậu.”

      Mộ Dung Dung hỏi vặn lại: “Vậy cậu muốn bị tớ bắt nạt sao?”

      Hạ Niệm Nam lắc đầu: “ muốn.”

      “Chính thế đấy.” Mộ Dung Dung nghiêm trang : “Cưới tớ giống như việc cậu bị tớ bắt nạt ấy, mặc dù cam tâm tình nguyện nhưng cậu vẫn phải nhẫn nhịn chịu đựng.”

      Hạ Niệm Nam cực kì nghi ngờ, sao mấy câu này nghe quen tai thế nhỉ, hình như là giống mấy câu ba từng với mẹ phải.

      Nhân lúc Hạ Niệm Nam còn bối rối suy nghĩ, Mộ Dung Dung nhanh như cắt nhón chân ôm lấy cổ cậu bé, đặt nụ hôn lên đôi môi bé của cậu.

      Mùi vị tệ lắm, ngọt ngọt, chắc là lúc nãy Niệm Nam vừa ăn bánh ngọt rồi.

      “Cậu làm cái gì vậy?” Hạ Niệm Nam hỏi.

      “Tớ hôn cậu!” Mộ Dung Dung ra lệnh: “Nhắm mắt lại!”

      Hạ Niệm Nam bị áp bức thành thói quen, theo phản xạ răm rắp nghe lời bé, nhắm tịt hai mắt lại, tuyệt đối ti hí.

      Lần này, Mộ Dung Dung nhàng hôn lên mắt của cậu bé.

      Dưới đuôi mắt phải của cậu bé Hạ Niệm Nam có nốt ruồi nho màu nâu, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh.

      Giọng non nớt của Mộ Dung Dung lại vang lên véo von trong gian êm đềm: “Niệm Nam, nhanh lớn lên rồi cưới tớ nhé!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :