1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]
      hây hây hây, cuối cùng số chap cũng lên tới số có ba chữ số rồi, 100 là con số đẹp đúng mọi người, xem chừng truyện của chúng ta còn dài, còn dài nữa a~~~
      Chap 100
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com

      “Đúng vậy.” A Khoan ngẩng đầu lên ngó lầu cái, giọng tiếp: “Phùng Tuyền, ngươi cứ như vậy tin tưởng Tây Hi?”
      Hạ Phùng Tuyền bộ dạng vẫn bình thản, mặt biểu lộ chút cảm xúc nào, hoàn toàn bình tĩnh, tự tin : “Ta tin tưởng chính bản thân mình.”
      Sau đó, đứng dậy, lên lầu.
      Chờ mất hút cầu thang, A Khoan ngay lập tức rút chi phiếu ra, đập xuống mặt bàn, rất chi hào phóng: “Ta cá là Phùng Tuyền cùng Tây Hi náo loạn ầm ĩ ít nhất cũng phải ba lần.”
      Mộ Dung Phẩm cũng hùa theo: “Ta cá bọn họ phải long trời lở đất năm lần trở lên.”
      Dứt lời hai người đồng thời nhìn về phía Hạ Hư Nguyên: “Còn ngươi?”
      Hạ Hư Nguyên cười nham hiểm: “Ta cá là Phùng Tuyền làm Tây Hi ngất lần.”
      A Khoan và Mộ Dung Phẩm cùng trầm trồ ngưỡng mộ: “Chú mày quả là nhìn xa trông rộng!”
      Ngày hôm sau, từ sáng tinh mơ Diệp Tây Hi thức dậy cặm cụi chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, bởi vì có Từ Như Tĩnh đến làm khách nên muốn chuẩn bị cho tươm tất thịnh soạn chút.
      lúc bận rộn, Hạ Phùng Tuyền lại thong thả bước vào bếp.
      Hôm nay mặc bộ đồ thể thao sáng màu rộng rãi, trán lấm tấm mồ hôi, nhìn qua có thể nhận ra ngay vừa tập thể dục về, cả người tản ra hormone nam tính, trong nháy mắt có thể hấp dẫn toàn bộ sinh vật giống cái trong phạm vi mười thước xung quanh.
      Nhưng đáng tiếc, Từ Viện là em , Như Tĩnh có người thương, phòng bếp còn lại Diệp Tây Hi, ấy vậy mà cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn , vội dúi cho cốc nước hoa quả sau đó xua xua tay như đuổi ruồi muỗi bằng: “Biến biến, nhà bếp còn bề bộn nhiều việc, ra ngoài kia dạo vài vòng nữa .”
      Hạ Phùng Tuyền dựa lưng vào cửa bếp, đón lấy cốc nước trái cây kia chỉ hơi là tu hết sạch, uống xong thản nhiên thông báo: “Hôm nay mời Du Giang Nam tới.”
      “Xoảng! Xoảng!! Keng! Choang!!” Cái chảo rửa dở chừng tay Diệp Tây Hi rơi cái bịch xuống đống chén đĩa dưới bồn rửa bát.
      “Sao nhiều dầu mỡ thế nhỉ, trơn quá mất!” Diệp Tây Hi hắng giọng lấy lại vẻ trấn tĩnh làm bộ như có chuyện gì xảy ra hỏi lại: “ vừa mới cái gì ấy nhỉ?”
      Toàn bộ nhất cử nhất động của sao có thể thoát khỏi đôi mắt tinh ranh của Hạ Phùng Tuyền được, tiếp tục :
      quyết định bắt tay hợp tác với Du Giang Nam, trợ giúp đánh bại Du Tử Vĩ lên làm chủ nhân của Du gia. cách khác, từ nay về sau, chúng ta thường xuyên gặp mặt Du Giang Nam.”
      “Răng rắc!!” Giờ đến lượt trứng gà tay Diệp Tây Hi bị bóp nát.
      “Xem ra gần đây để cho em uống quá nhiều canh tẩm bổ, quả nhiên là vô cùng vô cùng tốt cho cơ thể rồi, khí lực cũng lớn quá ha ha ha.”
      Diệp Tây Hi cười cười đáp lại, mũi bắt đầu thấy cay cay mà nụ cười cũng dần tê cứng.
      Khó khăn lắm mới bình tĩnh đáp lại, mới phát ra cái người đứng dựa lưng ở cửa bếp phía đằng sau mình im lặng đến dị thường, rất lâu rất lâu lên tiếng, nghi hoặc quay đầu lại đụng ngay vào bức tường thịt rắn chắc— lồng ngực của ai đó.
      Còn chưa kịp định thần lại cằm của bị lực rất mạnh nâng lên, buộc phải nhìn thẳng vào long nhan của cái người tâm tình bất ổn định kia.
      “Hôm qua, với A Khoan và Mộ Dung Phẩm rằng hoàn toàn tin tưởng ở em.” Hạ Phùng Tuyền rất nhàng tao nhã mỉm cười quý phái nhưng nụ cười này là nụ cười chứa nguy hiểm chết người: “Em làm cho thất vọng chứ?”
      , , tuyệt đối bao giờ!” Diệp Tây Hi rối rít trả lời, đầu lắc lấy lắc để tưởng như sắp lìa khỏi cổ luôn rồi ấy chứ.
      Hạ Phùng Tuyền cúi người xuống đặt nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên đôi môi : “ tin rằng em cũng dám.”
      Sau đó, tiêu sái quay người rời .
      Tốn hơi thừa lời! Diệp Tây Hi nghiến răng kèn kẹt, chẳng phải câu trước vừa mới hoàn toàn tin tưởng sao, ấy thế mà câu sau uy hiếp rồi, thế là sao hả??? là sao????
      Xoay người lại, tiếp tục cặm cụi chuẩn bị bữa sáng.
      ngờ có ngày Du Giang Nam lại đến nơi này.
      Diệp Tây Hi chợt nhớ tới đêm bờ biển lần đó.
      Tiếng sóng biển ào ào, mái tóc Du Giang Nam bị gió biển thổi rối bù, che phủ đôi mắt u buồn, còn có nụ hôn trong tích tắc ngắn ngủi nữa.
      Tất cả những mảnh kí ức đó bây giờ ùa về trong tâm trí cứ như thể thời gian trôi qua đến mấy đời, những kí ức giờ đây đó thuộc về miền xa xôi nào đó.
      Cẩn thận ngẫm lại, Du Giang Nam giống như chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mộng trẻ thơ của , hoàng tử đánh bại ác ma, cứu mình thoát khỏi giam cầm của ác ma.
      Vậy là hai người sống hạnh phúc bên nhau đến bạc răng long ư? , trong câu chuyện thần thoại này lại xuất thêm chi tiết giống bất cứ câu chuyện nào trước đây, lạc mất chàng hoàng tử bạch mã ấy, đồng thời rơi vào tay ác ma khác, hơn nữa, cuối cùng lại đem lòng ác ma ấy.
      Câu chuyện đến đây là kết thúc.
      Diệp Tây Hi mỉm cười khi nghĩ đến đây, chỉ có điều con ác ma nắm giữ trái tim này xem chừng cũng tệ lắm, luôn lòng dạ đối với .
      Nở nụ cười ngọt ngào, Diệp Tây Hi cho thêm vào phần ăn sáng của Hạ Phùng Tuyền nhiều trứng hơn chút.
      Chiều tối hôm đó, Diệp Tây Hi ngồi xem ti vi cùng Hạ Từ Viện và Từ Như Tĩnh ở phòng khách, lúc vô tình ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy Du Giang Nam từ ngoài cửa bước vào.
      Vẫn hình bóng giống trong tâm trí mãi khắc sâu ghi nhớ, bộ quần áo sáng màu, khí chất cao quý nho nhã, yên bình mà trầm lặng.
      nhìn , ánh mắt rất phức tạp, có mừng rỡ, có mất mát, cũng có ngơ ngẩn u rầu.
      Diệp Tây Hi sửng sốt giây, cuối cùng cũng đứng dậy mỉm cười: “ đến rồi à.”
      “Ừ.” Du Giang Nam gật đầu, hàng lông mi khẽ rủ xuống, khiến cho khuôn mặt vốn thư sinh phảng phất u buồn kia có chút gì đó mờ ảo nắm bắt được:
      “Lần trước, nghe em bị Du Nhất Giới bắt cóc đưa tới Italy, sao chứ?”
      cũng biết mà, em vốn dĩ vận may đầy mình mà, lần nào cũng gặp dữ hóa lành, sao cả.” Diệp Tây Hi hắc hắc lém lỉnh cười.
      “Vì thế cho nên người ta mới , ngu ngốc mạng là lớn nhất, quả có sai bao giờ.” Phía sau bọn họ, truyền tới giọng hài hước đến rợn tóc gáy của Hạ Phùng Tuyền.
      Diệp Tây Hi ai oán bất lực thở dài.
      Lại nữa rồi.
      Hạ Phùng Tuyền thân mật đặt tay lên vai Diệp Tây Hi, giống như công khai biểu thị quyền sở hữu của mình vậy.
      Diệp Tây Hi khẽ nhíu mày, thầm dùng cùi trỏ huých Hạ Phùng Tuyền xê ra chút.
      Du Giang Nam nhàng chuyển ánh mắt nơi khác.
      Lúc này, Hạ Từ Viện mới cầm lấy điều khiển tắt ti vi , rất chi là nhàn hạ rảnh rỗi vô cùng quay qua nhìn Từ Như Tĩnh ngồi bên cạnh buôn dưa: “ thử xem, ba người kia là tình tay ba hay giả nhỉ, nhìn thấy gì nhưng ai mà biết được.”
      Diệp Tây Hi, Hạ Phùng Tuyền, Du Giang Nam: “…………”
      Lúc này, lầu vang lên chuỗi thanh liên tiếp.
      “Gâu! Gâu! Gâu!” Tiếng kêu hưng phấn.
      “Bạch! Bạch! Bịch!” Bốn cái chân mập mạp béo ú nần đạp đạp sàn nhà rất vội vã.
      “Gâu!!!!” Tiếng kêu thảm thiết.
      “Huỵch! Huỵch! Rầm ! Rầm! Bịch!”
      Chuỗi thanh liên hoàn “ngộ nghĩnh” này diễn ra rất nhanh, đám người Diệp Tây Hi chỉ kịp nhìn thấy cục tròn tròn đen đen trắng trắng lẫn lộn lăn bình bịch bình bịch từ cầu thang xuống.
      Khổ đại cừu thâm.
      Khổ đại cừu thâm lúc la lúc lắc tấm thân béo mầm của nó, hai mắt long lanh long lánh nhìn Du Giang Nam trìu mến, “Gâu!!!” tiếng rồi chạy ùa về phía .
      Suất ca, suất ca mua nó ngày bé.
      Nhất định là suất ca tới cứu mình thoát khỏi bể khổ này rồi!
      Du Giang Nam ôm lấy nó, thương vuốt ve bộ lông rậm rạp của nó, cười :
      ngờ Khổ đại cừu thâm lại lớn đến thế này đây.”
      “Cũng ngờ tới điều nữa, đó chính là nó lại dính ngươi như vậy nhỉ.” Hạ Hư Nguyên chẳng biết từ lúc nào xuất đằng sau mọi người như hồn thoắt thoắt , thâm ý khó đoán mập mờ : “Vừa nhìn thấy ngươi, nó liền hớn ha hớn hở chẳng coi Phùng Tuyền ra cái đinh rỉ gì hết á.”
      Dứt lời Hạ Hư Nguyên còn liếc mắt nhìn Diệp Tây Hi cười khiêu khích, ý tứ cần cũng hiểu.
      Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi, hai mắt trợn ngược, dùng hết sức lực từ cha sinh mẹ đẻ tới giờ trừng mắt nhìn Hạ Hư Nguyên, hù chết ngươi, hù chết ngươi, hù chết ngươi.
      “Dù sao, nó cũng biết Du tiên sinh trước, tình cảm tất nhiên là sâu nặng hơn chút ít, Phùng Tuyền mà gặp nó lâu hơn chút nữa … ai biết được ngày hôm nay như thế nào nhỉ?” Mộ Dung Phẩm cũng chẳng biết từ xó xỉnh nào ló mặt ra góp vui, vẻ mặt vui mừng khôn siết nhìn kẻ khác gặp nạn.
      Diệp Tây Hi chuyển mục tiêu, bắt đầu nhìn chằm chằm vào bộ mặt đểu cáng của Mộ Dung Phẩm, ánh mắt tóe lửa, đốt cháy ngươi, đốt cháy ngươi, đốt cháy cả nhà ngươi.
      Cuối cùng là A Khoan giáng đòn chốt hạ: “Đừng chó, người có khi cũng như vậy nha, ôi nhớ làm sao, kỉ niệm ngày nào…..”
      Hở, ngay cả A Khoan cũng hùa theo bọn họ sao? o (>﹏< )o
      Diệp Tây Hi chỉ còn nước ngồi trồng nấm tự kỉ nơi góc tường, hai hàng lệ tuôn rơi ôm nỗi hận này thôi.
      Len lén nhìn Hạ Phùng Tuyền, phù!! May quá, có gì cả, vẫn sóng êm bể lặng.
      Diệp Tây Hi nghi ngờ, cái quái gì vậy, đổi tính rồi hả?
      Nhưng mà, buổi tối hôm đó…
      Tất cả mọi người đều yên bị bàn ăn, Khổ đại cừu thâm theo thường lệ nằm gục dưới chân Hạ Phùng Tuyền, chờ cho ăn.
      Hạ Phùng Tuyền chỉ nhàng liếc mắt nhìn nó cái, sau đó quay sang phân phó A Khoan: “Khổ đại cừu thâm phát phì rồi cần phải giảm cân, trong tuần lễ này chỉ cho nó ăn thức ăn dành cho chó thôi, được phép cho nó ăn bất cứ thứ gì khác.”
      Nghe vậy, Khổ đại cừu thâm ai oán thấu trời xanh, còn Diệp Tây Hi rùng mình rét run.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chap 101
      Edit: habin

      nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]

      Dĩ nhiên đó là chuyện sau này hẵng , còn bây giờ Diệp Tây Hi ngây thơ của chúng ta cứ hồn nhiên cho rằng Hạ Phùng Tuyền còn tuyệt chiêu nào thâm hiểm hơn nữa để trừng trị , cứ như thế vô tư thực cho rằng hoàn toàn để bụng tẹo nào hết.
      Bởi vì ở đây có người ngoài nên bọn họ lập tức thảo luận kế hoạch đối phó với Du Tử Vĩ ngay bàn ăn
      Mười mấy năm gần đây, các trưởng lão kì cựu của Du gia dần dần chia bè kết phái thành hai thế lực, ủng hộ Du Tử Vĩ còn lại có khuynh hướng chọn chủ nhân mới cho Du gia. Thêm vào đó, Du Giang Nam còn là con trai độc nhất của chủ nhân tiền nhiệm nên có khá nhiều kẻ ủng hộ, bên cạnh đó, thế lực ủng hộ Du Tư Nhân lăm le phía sau cũng thể khinh thường, bọn chúng lúc nào cũng rục rịch sẵn sàng chờ thời cơ chín muồi. Nếu như bây giờ lật lại vụ việc sát hại trai của Du Tử Vĩ năm đó, lần nữa công khai phơi bày trước toàn thể Du gia từ xuống dưới nhất định khiến cho tất cả các trưởng lão trước nay ủng hộ mất hết lòng tin ở . Như vậy, thế lực ủng hộ Du Giang Nam liên hiệp với Hạ gia có thể đưa lên cái ghế chủ nhân của Du gia dễ như trở bàn tay.
      “Nhưng lão Du Tử Vĩ cáo già gian trá lắm, chỉ sợ bị ép đến chân tường, quẫn quá chó cùng dứt giậu liều chết với chúng ta.” Mộ Dung Phẩm nhắc nhở..,
      “Biết vậy nhưng Du Tử Vĩ sớm hay muộn cũng vì máu của Tây Hi mà giao chiến với chúng ta, nếu sớm hay muộn gì cũng đánh nhau trận chi bằng nắm lấy cơ hội ngàn năm có này xử đẹp luôn .” A Khoan mãnh liệt tán thành ý kiến này.
      Hạ Phùng Tuyền nhìn Du Giang Nam: “Cho dù chúng ta bàn nữa bàn mãi cực kì chi li cẩn thận từng chi tiết nhất định vẫn tránh được nguy hiểm, ý của ngươi sao?”
      Khuôn mặt nho nhã của Du Giang Nam lên tầng sát ý, ánh mắt lóe lên đáng sợ: “Dù nguy hiểm nữa cũng có sao, trọng yếu nhất vẫn là báo thù được con cáo già đó.”
      Nhìn , Diệp Tây Hi mặt bắt đầu lộ vẻ lo lắng.
      Sau khi bàn bạc xong xuôi phương thức hành động cụ thể, Du Giang Nam quyết định ra về.
      tới cửa chính, chuẩn bị lên xe, đột nhiên dừng lại.
      nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân, rất rất khẽ và vô cùng quen thuộc.
      Diệp Tây Hi.
      xoay người lại, quả nhiên, Diệp Tây Hi chầm chậm chạy về phía , khi chạy gần tới chỗ đứng, chỉ còn cách bước ngắn dừng lại.
      Du Giang Nam có chút mất mát, đúng vậy, luôn luôn cách nhau bước, chỉ bước nữa mà thôi.
      Chỉ bước nhoi như vậy thôi cũng có thể lỡ cả đời.
      Khuôn mặt Diệp Tây Hi vì chạy mải miết suốt quãng đường mà trở nên ửng hồng, dừng lại thở hổn hển, điều chỉnh hô hấp, định gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng im lặng.
      chỉ là muốn đến đây tiễn đoạn đường, giống như những người bạn đưa tiễn nhau khi ra về.
      giống như Du Nhất Giới, đối với Du Giang Nam, cũng có chút tình cảm.
      Mặc kệ quá khứ là thầm mến, hay là công khai, đó cũng là tình cảm sâu lắng, tình cảm đó bao giờ phai nhạt, chôn sâu trong lòng , vĩnh viễn nảy mầm, chua sót nhưng ấm áp.
      Cuối cùng vẫn là Du Giang Nam mở lời trước:
      “Em hạnh phúc chứ?”
      Giọng của trầm thấp chất chứa dịu dàng.
      “Vâng.” Diệp Tây Hi gật đầu đáp.
      cũng nhìn thấy được, Hạ Phùng Tuyền rất quan tâm đến em.” Du Giang Nam khẽ cụp mắt xuống, lông mi của nhàng khẽ lay động, bộ dạng vô cùng ôn nhu chân thành : “Như vậy là tốt rồi, như vậy… cũng an tâm.”
      Nghe vậy, trong lòng Diệp Tây Hi cũng khẽ rung động..
      chân thành của lại khiến cho đau lòng.
      “Còn sao?” Diệp Tây Hi hỏi: “ vẫn sống tốt chứ?
      “Vẫn tốt.” Du Giang Nam mỉm cười: “ có thể báo thù được rồi, sao lại tốt chứ?Em nhớ , là con người sống để báo thù mà.”
      Diệp Tây Hi cũng đáp lại lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn .
      Du Giang Nam đứng dưới tán cây rậm rạp, ánh mặt trời xuyên qua các cành cây kẽ lá, nhàng bao trùm cả người , vẻ mặt của thanh thản mà ôn nhu.
      Những ngọn tóc của thỉnh thoảng lại bị gió lay động, phiêu tán, nốt ruồi nho dưới mí mắt thoắt thoắt .
      Diệp Tây Hi tin những lời đó của Du Giang Nam, nếu chỉ vì báo thù mà sống ánh mắt của thể có tình cảm chân thành dịu dàng như vậy, nếu chỉ vì báo thù mà sống bao giờ đối với động vật thương chăm sóc như vậy, nếu như chỉ vì báo thù mà sống bao giờ do dự khi làm tổn thương đến mẹ của mình như vậy.
      “Đừng lo lắng, sống tốt.” Du Giang Nam mỉm cười ấm áp: “Tây Hi, em cũng sống tốt, đúng ?”
      “Đúng vậy, hai chúng ta luôn sống tốt.” Diệp Tây Hi nhoẻn miệng cười, dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười ấy đặc biệt chân thành.
      Cuối cùng Du Giang Nam liếc nhìn thêm cái rồi sau đó lên xe, rời .
      Trong phòng, tất cả mọi người chen chúc ghé vào thành cửa sổ, ngó mặt ra ngoài, thầm quan sát nhất cử nhất động của Diệp Tây Hi và Du Giang Nam ở bên ngoài kia.
      “Đến tột cùng hai người họ cái quái gì nhỉ?” Mộ Dung Phẩm tò mò.
      “Tây Hi , Giang Nam, mau dẫn em cùng Khổ đại cừu thâm thoát khỏi cái tên Hạ Phùng Tuyền rất háo sắc và phóng túng này , em thể chịu thêm được nữa rồi, ‘tiểu Hạ’ của cứ như lắp thêm mô-tơ năng suất cao vào ấy.” A Khoan bắt đầu giả giọng lồng tiếng minh họa.
      “Du Giang Nam đáp, Tây Hi, em nhẫn nại chút, chờ trở thành chủ nhân của Du gia thành công, nhất định quay trở lại đây đón em. Đúng rồi, đến lúc đó, em nhớ phải bí mật mang theo chút ít của cải của Hạ Phùng Tuyền đấy nhé.” Hạ Từ Viện cũng kém phần long trọng, nhiệt tình tham gia.
      “Tây Hi trả lời, yên tâm, đến lúc đó em tìm loại thuốc khiến đàn ông bất lực mới nhất mà Hạ Hư Nguyên- kẻ lợi hại nhất cái nhà này điều chế được len lén cho Hạ Phùng Tuyền ăn vào, đảm bảo ‘chim ’ thân của cả đời này bãi công làm việc luôn.” Hạ Hư Nguyên cũng nhảy vào vuốt mông ngựa.
      Hạ Từ Viện huých huých Từ Như Tĩnh: “Như Tĩnh, cũng câu gì đó .”
      Từ Như Tĩnh giọng : “Hạ tiên sinh ở phía sau.”
      “Cái gì?” Hạ Từ Viện nghe .
      Từ Như Tĩnh bất đắc dĩ dùng ánh mắt ngó chằm chằm phía sau bọn họ ý bảo.
      Cùng lúc đó, đoàn người bỗng nhiên cảm thấy phía sau gáy lành lạnh, ai bảo ai cùng quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Phùng Tuyền mặt đổi sắc thầm đứng đó.
      [​IMG] Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra ào ào như suối, tí tách tí tách rơi xuống nền nhà.
      Hạ Phùng Tuyền nhìn Hạ Hư Nguyên:
      “Nếu như ngươi còn muốn ta bơm tiền cho cái sở nghiên cứu y học của ngươi..”
      Tiếp tục chuyển hướng Hạ Từ Viện:
      “Nếu như ngươi muốn bị ta đóng gói quẳng đến nhà Mộ Dung Phẩm…”
      Cuối cùng nhìn về phía A Khoan:
      “Nếu như muốn bị đuổi ra khỏi cái nhà này…”
      Sau khi đe dọa khắp lượt cuối cùng chốt hạ tổng kết câu đầy uy lực: “Như vậy, các ngươi liền ít bình loạn cho ta.”
      Kết thúc màn uy hiếp đe dọa khủng bố, người nào đó nhàng lướt , còn lại toàn thể mọi người bị dọa đến đần độn đờ đẫn á khẩu được lời nào đứng đờ ra như gỗ.
      Hạ Hư Nguyên: [​IMG]
      Hạ Từ Viện: [​IMG]
      A Khoan: [​IMG]
      Mộ Dung Phẩm: [​IMG]
      lúc sau, Diệp Tây Hi bước vào, nhìn thấy bộ dạng kì quái của họ, khỏi đầy bụng nghi ngờ, hỏi: “Các ngươi làm cái gì thế?”
      Đổi lại được câu trả lời trăm miệng nhất trí: “Tây Hi, ngươi tối nay chết chắc!”
      Diệp Tây Hi: “..........”
      Buổi tối, Diệp Tây Hi vừa nghe IPOD vừa đánh răng, từng ngụm từng ngụm nhấp vào lại nhổ ra súc miệng cẩn thận, cúi người xuống rồi ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa đột quỵ tim mà chết --------- Trong gương bỗng xuất rất nhiều Hạ Phùng Tuyền.
      Diệp Tây Hi vỗ vỗ ngực: “Hạ Phùng Tuyền, đứng sau người khác lên tiếng cũng có thể hù chết người đấy, nghe bao giờ chưa hả?”
      Hạ Phùng Tuyền cầm khăn bông , tới giúp lau kem đánh răng mặt, lời nào, nhưng trong mắt có điểm là lạ.
      Diệp Tây Hi nheo mắt lại quan sát : “Hạ Phùng Tuyền, đừng với em là cũng hoài nghi em với Du Giang Nam hôm nay thương lượng với nhau chuyện bỏ trốn đấy nhé?”
      Hạ Phùng Tuyền cười nhạt: “Em làm gì có gan lớn như vậy.”
      “Nếu là sao?” Diệp Tây Hi tò mò.
      Hạ Phùng Tuyền rất rất rất chậm rất chậm liếc nhìn cái:
      “Thế liền có ngay lý do rất đúng lúc có thể khiến em ở giường… ngất rất nhiều lần.”
      Diệp Tây Hi lạnh toát: “Xem như lợi hại.”
      Sau đó, thèm để ý đến nữa, tiếp tục rửa mặt.
      Hạ Phùng Tuyền tiến sát Diệp Tây Hi, đem vây kín trong gian hẹp, giữa và cái bồn rửa mặt.
      Diệp Tây Hi cảm thấy lồng ngực của nong nóng, mà hơi thở của cũng nong nóng, khẽ phun bên tai mình: “Thế , em cùng gì vậy?”

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chap 102
      Edit: habin


      Diệp Tây Hi đột nhiên quay phắt người lại, khuôn mặt của còn chưa lau khô, từng hạt nước nho trong suốt khẽ chạy làn da trắng bóc của khiến gương mặt càng trở nên lấp lánh dưới ánh đèn.
      Bọt nước từ từ chảy xuống đôi mắt sáng trong, hàng lông mày thanh tú, đôi môi chúm chím đỏ hồng, cuối cùng chảy xuống cái cằm xinh của rồi tụ lại thành hạt nước lớn tí tách rơi xuống nền nhà.
      Diệp Tây Hi nhìn hồi lâu, giọng đáp:
      “Em rằng, ở nơi này, em sống rất hạnh phúc.”
      Hạ Phùng Tuyền nghe vậy, dần dần mềm lòng, ánh mắt dịu dàng rất nhiều: “ à?”
      “Đương nhiên là...” Diệp Tây Hi vuốt ve khuôn mặt của , ngừng lát mới tiếp: “Giả!”
      Sắc mặt Hạ Phùng Tuyền lúc này biến đổi còn nhanh hơn cả đèn tín hiệu giao thông, giọng cũng tràn đầy nguy hiểm: “Diệp Tây Hi!”
      “Được rồi, được rồi, em chỉ đùa thôi mà.” Diệp Tây Hi cong ngón tay, búng lên trán cái, hừ hừ hừ, đầu của tên này thiệt đúng là cứng quá mất.
      Hạ Phùng Tuyền nắm lấy bàn tay , đôi mắt đen nhánh giống như đá thạch lộ ra cái nhìn sâu xa, thâm trầm:
      “Ở bên cạnh , có khi nào em cảm thấy hối hận vì quyết định đó ?”
      Diệp Tây Hi nhìn Hạ Phùng Tuyền, bỗng nhiên duỗi tay ra vòng qua cổ , tay còn lại nâng cằm lên, chủ động hôn .
      cái hôn sâu, nụ hôn mà từ trước tới nay chưa bao giờ lại dùng hết sức lực như muốn hút hết khí của vậy. Đôi môi càng ngày càng đỏ giống cánh hoa hồng, đôi tay cũng rất linh hoạt vuốt ve từng thớ thịt cơ bắp cuồn cuộn của . Cái lưỡi khéo léo linh hoạt ngừng dây dưa quấn lấy .
      muốn dùng hành động để chứng minh cho thấy.
      Hạ Phùng Tuyền sửng sốt chút, nhưng ngay sau đó, ánh mắt hoàn toàn trở nên mềm mại.
      bắt đầu đáp lại .
      Hai người ôm lấy nhau, hơi thở bọn họ như đan xen hòa quyện làm , da thịt bọn họ vận động uyển chuyển cùng nhịp điệu, nhè vuốt ve lẫn nhau.
      Nhiệt độ trong phòng tắm nóng đến mức thiêu đốt con người ta.:
      Đêm hôm đó, ngủ chập chờn Diệp Tây Hi bất chợt tỉnh giấc mới phát ra Từ Như Tĩnh đáng lẽ phải nằm bên cạnh giờ phút này chẳng thấy bóng dáng đâu.
      Diệp Tây Hi giật mình, sợ hãi vội đạp cửa mồ hôi lạnh đầm đìa hốt hoảng định tìm Hạ Phùng Tuyền, đường vô tình nhìn thấy Từ Như Tĩnh ngồi bên hồ bơi.
      ấy lặng im ngồi thành hồ, hai chân khẽ quẫy nước, dưới ánh trăng mặt nước khe khẽ lay động lấp loáng.
      Cảnh vật hoàn toàn yên tĩnh.
      Diệp Tây Hi bước đến hồ bơi rồi ngồi xuống bên cạnh ấy, nhàng hỏi:
      lo lắng cho Du Tư Nhân phải ?”
      Từ Như Tĩnh khóe miệng hơi giật giật, rất lâu sau mới đáp lại bằng nụ cười yếu ớt.
      “Yên tâm , nhất định có việc gì đâu.” Diệp Tây Hi an ủi, nhưng trong lòng cũng phải là có chút lo lắng.
      Lão cáo già Du Tử Vĩ kia, ngay cả em máu mủ ruột thịt của mình còn dám ra tay giết hại, ai mà biết làm thêm những chuyện điên rồ nào nữa?
      Hai chân của Từ Như Tĩnh vẫn ngâm trong hồ nước xanh ngắt, thi thoảng đong đưa khuấy động mặt nước, tạo ra chuỗi tiếng nước chảy róc rách đều đặn.
      ấy khẽ cúi đầu, mặt nước lấp lánh phản chiếu lên gương mặt của ấy, ấy vẫn yên lặng nhưng bộ dạng hề yếu đuối mà ngược lại trở nên cứng rắn can đảm hơn bao giờ hết.
      “Từ bây giờ trở … tôi suy nghĩ nhiều nữa.” Giọng của ấy rất nhje rất khẽ thỉnh thoảng lại xen lẫn cả tiếng nước chảy róc rách, hai thanh đó kết hợp khiến người ta có cảm giác vô cùng thanh thản yên bình: “Tôi chờ ấy, nhất định ở nơi này đợi ấy trở về… Tôi muốn chạy trốn nữa, tôi mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi.”
      Diệp Tây Hi ngồi bên cạnh Từ Như Tĩnh từ nãy tới giờ cũng trầm ngâm tư lự nghe ấy , bỗng nhiên đưa tay khuấy đảo chút nước xanh biếc dưới hồ.
      nhàng :
      “Như Tĩnh, có cảm thấy rất kỳ quái , ban đầu, tôi và lúc nào cũng chỉ nung nấu ý định chạy trốn, liều lĩnh tìm mọi cách trốn thoát. Ấy vậy mà đến phút cuối cùng, chúng ta lại hoàn toàn hướng trái tim mình về người đó, cách nào rời ... Có đôi khi, tình cảm con người diệu kì.”
      Trong mắt Từ Như Tĩnh lộ ra chút gì đó giống như thông suốt, mệt mỏi rã rời uể oải :
      và Hạ Phùng Tuyền là nhân duyên tốt đẹp, còn tôi và là nghiệt duyên chỉ có tội lỗi và nghiệt ngã mà thôi... Nhưng bất kể là cái gì, cũng là số phận sắp đặt cả rồi, tránh được mà trốn cũng xong.”
      Diệp Tây Hi gì thêm, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Từ Như Tĩnh, hai người cứ như vậy im lặng ngồi bên hồ bơi, cảnh vật lần nữa rơi vào yên lặng tuyệt đối.
      Kế hoạch đối phó với Du Tử Vĩ bắt đầu được tiến hành.
      Thuộc hạ của Du Tư Nhân dưới trợ giúp của Hạ gia từng bước thoát khỏi khống chế của Du Tử Vĩ, cũng bắt đầu phản công, mang đến ít phiền toái cho lão hồ ly.
      Các trưởng lão quyết định triệu tập các thành viên trong gia tập để họp bàn trao đổi tìm cách giải quyết.
      phái cho rằng bằng chứng việc mưu hại đương chủ nhân Du Gia của Du Tư Nhân chưa xác thực còn nhiều lỗ hổng, vì vậy nên thả ra như vậy phải chịu thêm nhiều phiền toái nữa.
      Phái kia lại cho rằng làm như vậy chẳng khác nào thả hổ về rừng, việc cấp bách bây giờ là nên tuân theo gia pháp mà tiến hành xử lý Du Tư Nhân, rắn mất đầu, việc nhổ cỏ tận gốc những tàn dư bè đảng nổi loạn còn xót lại kia dễ như trở bàn tay, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
      Hai bên, bên nào cũng khăng khăng là mình đúng, tranh luận gay gắt ai chịu nhường ai.
      Đúng lúc ấy Du Giang Nam đột nhiên xuất .
      Du Tử Vĩ ánh mắt trong nháy mắt trầm xuống, vẫn mỉm cười :
      “Giang Nam, đây là hội nghị các trưởng lão, hình như ngươi có tư cách bước vào đây phải?”
      “kẻ sát hại chủ nhân tiền nhiệm của Du gia và cũng chính là em máu mủ ruột thịt của mình cũng ngồi ở nơi này, ta nghĩ, ta xem ra cũng đủ tư cách bước vào đây rồi.” Du Giang Nam thanh lớn, nhưng cũng đủ khiến toàn trường kinh hãi.
      Tuy rằng tin đồn này xuất từ lâu, nhưng chưa kẻ nào dám công bố trước mặt toàn thể mọi người, bây giờ, Du Giang Nam đứng đây hé mở cánh cửa cấm kị chẳng khác nào tuyên chiến.
      Du Tử Vĩ vẻ mặt chút biến hóa, chỉ ha ha cười nhạt vài tiếng:
      “Ta hiểu rồi, ngươi bất mãn với việc ta kết hôn cùng mẹ ngươi, vì vậy thầm ghi hận ta, nhưng mà Giang Nam à, có số chuyện thể cứ thích lung tung được. Ngươi có bằng chứng gì ?”
      “Ta chính là bằng chứng.” Du Giang Nam lạnh lùng trần thuật: “Ngày đó, thân tín của cha ta là Trần thúc toàn thân đẫm máu cố gắng lết đến trước mặt ta và cho ta biết, là ngươi, hung thủ ra tay giết hại cha ta… chính là ngươi!”
      “Ta và ngươi từ trước tới nay quan hệ chưa bao giờ tốt đẹp, mọi người đều biết, tức giận mà cố tình những lời vu oan giá họa cho đối phương cũng phải là chuyện thể xảy ra.” Du Tử Vĩ vẫn bình chân như vại, tuyệt đối bình tĩnh, chẳng lộ ra chút sơ hở nào: “ cách khác, ngoại trừ lời chủ quan của bản thân ngươi ra, có bằng chứng nào khác, đúng ?”
      , còn người có thể làm bằng chứng.”
      “Người nào?” Du Tử Vĩ giương mắt tìm kiếm.
      Du Giang Nam rành mạch ràng nhấn từng chữ từng chữ :
      “Đó chính là vợ của ngươi.”
      Du Tử Vĩ đầu tiên là sửng sốt, sau đó từ từ nở nụ cười:
      “Ý của ngươi là, mẹ của ngươi?”
      “Đúng vậy, có thể gọi bà ấy tới đây đối chất được chứ?” Du Giang Nam hỏi.
      Du Tử Vĩ ánh mắt bớt căng thẳng hơn chút:
      “Mẹ của ngươi sức khỏe gần đây được tốt...”
      “Ta ở chỗ này.” Liễu Huy Quân xuất , sắc mặt của bà có chút tái nhợt, nhưng toàn thân tao nhã, khí chất cao quý, trấn áp toàn trường: “Nghe , có người muốn tìm ta đối chất?”
      Bà liếc mắt nhìn Du Giang Nam cái, chậm rãi chờ đợi câu trả lời của .
      Từng hình ảnh, từng mảnh kí ức ngắt quãng cứ chập chờn lên trong tâm trí Du Giang Nam, hơi thở yếu ớt của Trần thúc, người cha nằm im lìm trong vũng máu đỏ tươi, hai cơ thể bện chặt vào nhau phát ra những thanh kinh tởm trong hoa viên…
      Du Giang Nam nhắm mắt lại, sau đó mở ra, giọng hoàn toàn dứt khoát:
      “Bà cũng nghe thấy, lời trăn chối cuối cùng của Trần thúc, bà chắc chắn nghe thấy.”
      Liễu Huy Quân nhìn thẳng vào con trai mình: “Ta hiểu ngươi cái gì.”
      “Bà nghe thấy.” Du Giang Nam tiếp tục : “Bà nghe thấy Trần thúc hấp hối với tôi, Du Tử Vĩ giết cha, bà còn nghe thấy rất ông ấy bảo tôi... hận bà, cả đời này vĩnh viễn bao giờ được phép tin bà.”
      Liễu Huy Quân vẫn cố chấp mực phủ nhận: “Ta nhớ là có chuyện như thế xảy ra.”
      Du Giang Nam chậm rãi tiếp tục , trong thanh của có chút ngập ngừng chỉ có lạnh lẽo: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi bà câu, nhiều năm như vậy trôi qua, bà có thể an tâm yên giấc ngủ được sao? hồn oan uổng của cha tôi chẳng lẽ thường xuyên tới thăm viếng bà à?”
      Liễu Huy Quân cả người bắt đầu run rẩy, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, trắng bệch còn chút máu nào.
      “Tôi phải là máu lạnh, phải là kẻ lòng dạ hiểm độc như bà.” Du Giang Nam vô cùng chậm rãi, rất , rất khẽ, gấp gáp, tức giận, đặc biệt bình thản: “Tôi nghĩ, mình hoàn toàn xứng có người mẹ như bà.”
      Liễu Huy Quân nhìn con trai mình, hoảng hốt, hoảng sợ đến tột điểm, hai mắt tối sầm lại, như bị bóng đêm nuốt chửng.
      Cả người mềm nhũn, bà ta rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chap 103
      Edit: habin

      nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      Cũng trong ngày hôm ấy, các vị trưởng lão đến quyết định cuối cùng, tháng sau, tiến hành lựa chọn vị chủ nhân mới thích hợp của Du gia.
      Ngay sau đó, Du Giang Nam công khai hợp tác cùng Hạ Phùng Tuyền, song phương mở rộng phát triển quan hệ nhiều lĩnh vực, mang lại ít lợi ích kinh tế cho Du gia, cứ như vậy, những người ban đầu vốn căm ghét Hạ gia cũng bắt đầu dao động.
      Thêm vào đó lại có số người bằng mặt bằng lòng vốn ưa gì Du Tử Vĩ, tình thế bây giờ ngã ngũ, bọn họ đều rối rít phản chiến, qua cầu rút ván, trở mặt với Du Tử Vĩ.
      Thế lực của Du Giang Nam và Du Tư Nhân ngừng lớn mạnh, cả hai đều hướng mũi tấn công vào Du Tử Vĩ khiến cho lão bị dồn đến đường cùng, phía trước sau lưng đều bị địch bao vây.:
      Thế nhưng quan sát động tĩnh của Du Tử Vĩ thấy hình như ông ta hề hoảng loạn chút nào.
      Du Tử Vĩ rất tin vào chân lý, chỉ khi quân cờ cuối cùng hạ xuống mới khẳng định được ván cờ này là thắng hay là thua.
      Ông ta bước vào phòng thí nghiệm, bên trong căn phòng nhiệt độ hạ thấp đến dị thường, lạnh như hầm băng.
      bàn mổ, có người nằm đó, mà đứng bên cạnh ông ta lúc này, Khắc Lỗ Tư vẻ mặt vui mừng hưng phấn vô cùng.
      “Du tiên sinh.” Giọng của tên Khắc Lỗ Tư này run run xúc động, run run vì quá mức phấn khích: “Tôi thành công rồi.”
      Du Tử Vĩ nhếch mép cười, giọng của ông ta trầm đục, giống như lẩm bẩm tự với chính bản thân mình: “Chỉ cần ta có thể bất tử, đừng là vị trí chủ nhân Du gia này, mà mạng của tất cả các ngươi, ta cũng có thể dễ dàng cướp lấy.”
      ****
      “Này, đây là cái gì thế?” Diệp Tây Hi chỉ lên màn hình huỳnh quang hình ảnh các bộ phận trắng đỏ máu me lẫn lộn trộn vào nhau, cả người nổi gai ốc, run lẩy bẩy.
      “Chết dở, đây hình như là băng ghi hình thí nghiệm phẫu thuật não bộ người của Hư Nguyên, chung ta đút nhầm băng vào rồi.” Hạ Từ Viện ôm chặt cái gối trong lòng đáp.
      “Nhưng mà, tại sao tôi nhìn thấy mấy thứ quái dị đó lại có cảm giác vừa sợ hãi lại vừa kích thích nhỉ?” Diệp Tây Hi đưa tay lên che mắt, he hé nửa muốn nhìn nửa .
      “Tôi hình như cũng có cảm giác này.” Hạ Từ Viện che kín bụng, để khỏi gây ảnh hưởng xấu tới mầm non tương lai của đất nước.
      Giữa lúc hai người thần kinh căng thẳng đến tột độ phía sau bất thình lình trận gió lạnh rùng mình từ đâu thổi tới, ngay sau đó là bóng người mờ ảo trăng trắng xuất , giọng của như từ dưới địa ngục vọng lên: “Hai người cuối cùng cũng ngộ ra được cái diệu thú của việc mổ xẻ xác chết rồi đó.” [Diệu thú: tuyệt diệu, kì diệu + thú vị, thích thú]
      Diệp Tây Hi và Hạ Từ Viện bị dọa đến mức tóc quăn cũng phải duỗi thẳng ngay lập tức, còn tóc thẳng quăn tít thò lò, xoắn hết vào nhau.a
      Hạ Hư Nguyên vừa cười vừa : “Tôi còn nhiều cuộn băng ghi hình phẫu thuật những bộ phận khác nữa đấy, chẳng hạn như là tim này, buồng trứng này, bắp đùi này, bắp đùi này, còn có cả bộ phận sinh dục nam nữa, có muốn xem thử ?”
      Diệp Tây Hi và Hạ Từ Viện vội vàng khoát tay từ chối: “Quên quên !”
      Hạ Hư Nguyên cũng ngồi xem, cùng hai người quan sát hình ảnh màn hình.
      Hạ Từ Viện : “Chỉ mới nhìn qua thôi cũng đủ thấy, việc mổ xẻ nghiên cứu não bộ quả thực vô cùng phức tạp rồi.”
      “Dĩ nhiên.” Hạ Hư Nguyên cười yếu ớt: “Não là bộ phận trung tâm và cũng là bộ phận phức tạp nhất của con người, ngay cả Tây Hi người như thế kia mà não bộ tổ chức cũng tương đối tinh vi phức tạp đấy.”
      Diệp Tây Hi nghe vậy bùng nổ, bật dậy như tôm: “ vậy là có ý gì hả? Tôi nào có ngu ngốc thế chứ!”
      “Tôi có ngu ngốc đâu.” Hạ Hư Nguyên nhanh chậm tiếp: “Tôi chỉ hơi ngu xuẩn chút thôi mà.”
      Diệp Tây Hi: >___________<
      Hạ Từ Viện nãy giờ vẫn lẳng lặng ngắm nhìn màn hình, đột nhiên hồn nhiên thốt lên câu: “Tôi muốn ăn óc heo.”
      Diệp Tây Hi: T___________T.
      hổ là chị em song sinh, độ quái dị của người này so với người kia chỉ có hơn chứ có kém.
      Diệp Tây Hi tiếp tục ti hí mắt lươn vừa nhìn vào màn hình, vừa hỏi: “Đúng rồi, trong quá trình phẫu thuật tay cầm dao mổ của cẩn thận xảy ra cố, đụng vào thứ nên đụng chẳng phải chức năng điều khiển cơ thể của bệnh nhân kia bị tổn thương rất nghiêm trọng à?
      chỉ có thế đâu, còn có chức năng tiếng , thậm chí cả tính cách nữa, tất cả đều có khả năng bị thay đổi.” Hạ Hư Nguyên chậm rãi : “Hơn nữa, nếu như cố tình thực vài ‘tiểu sảo nho ’ nữa có thể trực tiếp khiến cho bệnh nhân đó từ nay về sau hoàn toàn đặt dưới khống chế của .”
      “Khống chế như thế nào?”
      “Bằng cách cài loại chip siêu vi vào đại não của con mồi, có thể ung dung ngồi trước màn hình vi tính điều khiển hành động của mà bệnh nhân hoàn toàn cảm giác được điều đó.” Hạ Hư Nguyên hết sức ngắn gọn súc tích từ ngữ chọn lọc: “Có phải rất lợi hại ?”
      hay giả vậy?” Diệp Tây Hi tò mò: “ cứ như thể tiến hành loại phẫu thuật này rồi ấy?”
      “Hừm, tôi thích dùng mị lực của bản thân để khống người khác hơn.”Hạ Hư Nguyên nhếch mép cười mờ ám.
      “Là mưu ma chước quỷ thủ đoạn nham hiểm thâm độc của bản thân ngươi chứ.” Hạ Từ Viện nhớ lại chút chuyện xưa, hừ tiếng, chỉnh lại cho đúng.
      “Nếu như cho bệnh nhân làm loại phẫu thuật này có phải cả đời này cũng bao giờ biết mình bị khống chế phải ?” Diệp Tây Hi hỏi.
      “Dĩ nhiên rồi, Haiz… sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với vấn đề này vậy?” Hạ Hư Nguyên cười cười xấu xa: “Chẳng lẽ… muốn tiến hành loại phẫu thuật này với Phùng Tuyền à?”
      “Tưởng tượng mà xem, nếu quả gắn thành công con chip này vào đầu , chẳng phải tôi đông dám về tây, ngồi dám đứng, tôi bắt phải kêu tiếng con chó , sao dám kêu tiếng mèo rên rỉ đây.” Diệp Tây Hi nghĩ đến viễn cảnh tươi sáng của tương lai, hai mắt tỏa sáng mơ ước khát khao mãnh liệt.
      “Đúng a đúng a, nếu rảnh ngươi cũng gắn cho Mộ Dung Phẩm cái giùm ta, tránh cho càng ngày càng giống gà mẹ ngày nào cũng dính lấy ta thoát thoạt phiền chết được!” Hạ Từ Viện vừa gặm táo vừa phụ họa.
      “Lý tưởng đó của hai người vô cùng tốt đẹp, tuy nhiên thực lại rất tàn khốc, xem ra hai người còn chưa khống chế được bọn họ bị bọn họ xử đẹp trước rồi, ha ha ha” Hạ Hư Nguyên lộ ra nụ cười quỷ dị đầy hiểm.
      Vừa dứt lời, phía sau truyền tới thanh lành lạnh: “Xem ra, hai người đối với chúng ta có rất nhiều bất mãn.”
      Diệp Tây Hi cùng Hạ Từ Viện đồng thời quay đầu lại, đập vào mắt là vẻ mặt cực kì khó chịu của Hạ Phùng Tuyền và Mộ Dung Phẩm.
      Hạ Từ Viện phản ứng rất nhanh, lập tức cảnh cáo Mộ Dung Phẩm: “Bây giờ em là phụ nữ mang thai, tốt nhất nên làm loạn nha!”
      Phụ nữ có thai là lớn nhất, Mộ Dung Phẩm hít hơi sâu, cố gắng kìm chế, ánh mắt u tối thâm trầm, nhẫn nhịn nuốt cục tức này xuống cho lục phủ ngũ tạng gặm nhấm.
      Diệp Tây Hi luống ca luống cuống, sống chết liều mình sử dụng chiêu này: “Em hình như cũng sắp mang thai rồi, tốt nhất cũng nên làm loạn a!”
      “Kỳ sinh lí của em mới quá hai ngày làm sao có thể mang thai nhanh thế được?” Hạ Phùng Tuyền đặt tay lên vai , trầm giọng : “Diệp Tây Hi, nghĩ đến lúc chúng ta về phòng của mình để thảo luận cái được gọi là học mèo kêu rên rỉ nhé.”
      Diệp Tây Hi vừa tức vừa quẫn: “Làm sao biết kỳ sinh lí của em như thế?”
      “Em toàn thân từ xuống dưới, từ trong ra ngoài có cái gì mà biết nữa?” Hạ Phùng Tuyền khiêng vai hướng lầu chậm rãi mà .
      Diệp Tây Hi giãy dụa, phóng ánh mắt cầu cứu hướng về phía những người còn lại trong căn phòng, nhưng tất cả mọi người đều mỉm cười sung sướng khi thấy kẻ khác gặp nạn, hớn hở khoát khoát tay: “Tây Hi, cố gắng bảo trọng nha!”
      đám người có nhân tính!
      Diệp Tây Hi nhắm mắt lại, buông xuông để mặc cho dòng đời xô đẩy.
      Nhưng đúng lúc này, cứu tinh ngang trời xuất thế, A Khoan như tỏa ánh hào quang đến, : “Phùng Tuyền, có khách tìm Tây Hi.”
      “Ai cũng gặp.” Hạ Phùng Tuyền cương quyết từ chối thay Tây Hi.
      Giọng của A Khoan rất nghiêm túc: “Là Liễu Huy Quân.”
      Hạ Phùng Tuyền và Diệp Tây Hi đồng thời sửng sốt.
      A Khoan rất lịch sử mời Liễu Huy Quân vào thư phòng, sau đó khe khẽ đóng cửa lại.
      Bên trong, Diệp Tây Hi cùng Hạ Phùng Tuyền chờ sẵn.
      Nhìn qua, Liễu Huy Quân có vẻ rất trấn tĩnh, bà ta nhìn Hạ Phùng Tuyền và : “Nếu phiền Hạ tiên sinh có thể ra ngoài đợi chút được ? Tôi chỉ muốn mình với Diệp tiểu thư vài câu thôi.”
      “Tây Hi quen gặp người lạ, cho nên tôi nghĩ mình nên ở đây cùng với ấy tốt hơn, tránh thất lễ với khách quý.” Hạ Phùng Tuyền trả lời rất lễ phép, nhưng trong câu còn bao hàm cả cảnh cáo.
      Liễu Huy Quân đương nhiên là hiểu, cười và : “Chẳng lẽ Hạ tiên sinh cho rằng tôi có năng lực làm tổn thương Diệp tiểu thư sao? Nên nhớ rằng, đây là địa bàn của các ngươi mà.”.
      Hạ Phùng Tuyền còn định điều gì đó, nhưng lại bị Diệp Tây Hi ngăn lại: “ cứ ra ngoài chờ em.”
      Hạ Phùng Tuyền nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Tây Hi, cuối cùng đành phải đồng ý, thấp giọng nhắc nhở: “ chờ ở bên ngoài.” Sau đó, bước ra khỏi thư phòng.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chap 104
      Edit: habin

      [​IMG]
      “Phu nhân có chuyện gì muốn với tôi vậy?” Diệp Tây Hi hỏi
      đối với Liễu Huy Quân vẫn rất lịch , kính trọng, dù sao bà cũng là mẹ của Du Giang Nam.
      Liễu Huy Quân quyết định thẳng vào vấn đề vòng vo, ý sâu xa: “Diệp tiểu thư, tôi mong có thể giúp tôi khuyên Giang Nam đừng tiếp tục đối nghịch với chúng tôi nữa.”
      Diệp Tây Hi hiểu: “Bà vậy là có ý gì?”
      Liễu Huy Quân bước tới gần : “Giang Nam rất , nó từng vì mà quyết tâm từ bỏ báo thù, cho nên, chỉ cần mở miệng, nó nhất định nghe.”
      Nghe vậy, Diệp Tây Hi cụp mắt xuống, thấp giọng : “Nhưng mà, tôi có tư cách để cầu ấy phải làm thế cả… Bây giờ, tôi với ấy, chỉ là bạn bè mà thôi.”
      “Diệp tiểu thư, coi như tôi khẩn cầu được ?” Liễu Huy Quân chuyển sang thuyết phục bằng tình bằng lý: “Chẳng lẽ nhẫn tâm trơ mắt ra nhìn Giang Nam bị thương tổn sao?”
      Diệp Tây Hi im lặng.
      Liễu Huy Quân bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng lộ chút tức giận, bà ta lạnh lùng: “Diệp tiểu thư, Giang Nam như vậy, lẽ nào lại máu lạnh vô tình đến mức thể suy nghĩ vì nó dù chỉ lần thôi sao?”
      Diệp Tây Hi vẫn im lặng, đáp lại, hồi lâu sau, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt mình, chất vấn: “Vậy còn bà sao? Bản thân là người mẹ, bà bao giờ nghĩ cho ấy chưa?”
      Liễu Huy Quân bất ngờ bị hỏi câu hỏi như vậy, ngớ người ra, rồi sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh, lãnh đạm đáp: “Diệp tiểu thư, đây là chuyện riêng giữa hai mẹ con chúng tôi.”
      “Chính tai tôi nghe thấy bà với ấy những lời cay độc như thế nào, ‘ban đầu nếu ta sinh ra ngươi tốt biết mấy…’ Chính tai tôi nghe thấy rất ràng.” Diệp Tây Hi giọng hơi run rẩy: “Bà có biết những lời đó làm tổn thương ấy đến thế nào ?”
      Liễu Huy Quân xoay người nhìn chỗ khác: “Hôm nay tôi tới đây phải là để với những chuyện như thế này.”
      “Giang Nam, ấy rất quan tâm đến bà, ấy muốn cảm nhận chút thương từ bà. Thế nhưng, bà hết lần này tới lần khác, rắp tâm giúp Du Tử Vĩ hại chết cha ấy và cũng là người chồng tội nghiệp của bà, sau đó còn chối bỏ tồn tại của ấy. Loại người có thể gây ra những chuyện như vậy có tư cách gì để cầu tôi phải làm theo những gì bà muốn?”
      Liễu Huy Quân yên lặng lắng nghe, mặt lộ ra bất kì cảm xúc nào, ánh mặt trời len lỏi vào căn phòng, hắt lên khuôn mặt bà giống như hòa tan thứ gì đó, cuối cùng, bà giọng hỏi: “Giang Nam, quan tâm đến tôi?”
      Diệp Tây Hi gật đầu: “Rất quan tâm, ấy… vô cùng bà.”
      khuôn mặt mỹ lệ của Liễu Huy Quân lộ ra nụ cười chua sót: “Từ đến lớn, cần biết đó là cái gì chỉ cần thứ đó tôi muốn tôi đều dễ dàng lấy được nó. Thế nhưng, người đàn ông tôi , tôi lại thể đến với người ấy… Cho nên, vì tình cảm bị cấm đoán đó, tôi cùng người ấy làm rất nhiều chuyện sai… Cũng mất rất nhiều thứ, trong đó thứ quan trọng nhất … chính là Giang Nam.”
      xong, Liễu Huy Quân đứng dậy: “Diệp tiểu thư, gặp lại sau!”
      Sau đó, bà bước ra ngoài, từng bước nhàng thướt tha, khí chất cao quý, giống như hoàng hậu đầy vinh quang.
      ngoảnh lại nhìn mà cứ như vậy biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Tây Hi.
      Cùng lúc đó, Du Giang Nam nhận được điện thoại của Du Tử Vĩ, rằng mẹ của bệnh rất nặng, sợ rằng qua khỏi nên muốn gặp lần cuối.
      Gác điện thoại, Du Giang Nam sắc mặt thâm trầm tư lự.
      em thân tính cho rằng đây nhất định là bẫy của Du Tử Vĩ, khuyên nên mắc lừa.
      Du Giang Nam vén màn cửa sổ lên, nhìn cảnh biển bên ngoài. Biển xanh lam, vòm trời cũng xanh lam, làm người ta chợt hoảng hốt, giống như nhớ lại cái gì đó trước đây.
      Rất lâu rất lâu trước kia, và mẹ mình gắn bó thân thiết, tràn ngập thương.
      Khoảnh khắc này, Du Giang Nam quyết định đến gặp bà ấy.
      Trước khi , căn dặn thủ hạ của mình, trong vòng hai tiếng nếu còn chưa thấy trở lại lập tức báo cáo cho các trưởng lão.
      Sau đó, tới tư gia của Du Tử Vĩ.
      nữ hầu phòng dẫn tới căn phòng của Liễu Huy Quân ở tầng hai. Trong phòng rèm cửa buông xuống hết, ánh sáng lọt vào được nên gian rất mờ ảo, tăm tối, Liễu Huy Quân nằm giường quay lưng về phía .
      Du Giang Nam do dự, cuối cùng vẫn bước tới bên giường, khẽ gọi tiếng: “Mẹ!”
      Nghe vậy, Liễu Huy Quân bỗng thở hồng hộc, ho khan kịch liệt như thể sắp thở nổi.
      Du Giang Nam thấy vậy trong lòng vô cùng căng thẳng, cước bộ nhanh hơn tới gần bên cạnh giường, cúi người xuống
      Lúc này, giường “Liễu Huy Quân” bỗng nhiên xốc chăn lên, hướng về phía phun thứ hơi cay xè.
      Sau đó, Du Giang Nam hai mắt tối sầm, hoàn toàn hôn mê còn nhận thức gì nữa.
      Đám thủ hạ của Du Giang Nam vẫn chầu chực bên ngoài, căng mắt ra vẫn chưa thấy chủ nhân có dấu hiệu ra, bắt đầu lo lắng, chuẩn bị gọi điện thông báo khẩn cấp cho các trưởng lão, đột ngột thấy Du Giang Nam lừ lừ xuất .
      “Du tiên sinh, ngài sao chứ?” Tài xế quan tâm hỏi.
      “Lái xe đến Hạ gia!” Du Giang Nam mặt thay đổi, sắc lạnh ra lệnh.
      Tài xế rét run dám kháng lệnh, lập tức nhấn ga, thẳng hướng Hạ gia.
      Liễu Huy Quân rời chưa được bao lâu, Hạ Phùng Tuyền liền nhận được điện thoại của Du Tử Vĩ, ông ta muốn gặp bọn họ để mặt đối mặt đàm phán số chuyện.
      Vì thế, Hạ Phùng Tuyền và Mộ Dung Phẩm cùng nhau tới chỗ hẹn với Du Tử Vĩ.
      Trước khi , Hạ Phùng Tuyền quên dặn dò thủ hạ tuyệt đối phải cẩn thận bảo vệ Diệp Tây Hi và Hạ Từ Viện, đặc biệt được cho bất kì kẻ lạ mặt nào lảng vảng xung quanh, đột nhập vào càng thể.
      Bọn họ rồi, Diệp Tây Hi vẫn ngồi lặng im ghế sofa, trong đầu ngừng nhớ lại những lời Liễu Huy Quân vừa với mình.
      ra , hai mẹ con họ vẫn thương quan tâm lẫn nhau, chỉ có điều, đáng tiếc, quá nhiều thứ xảy ra, khiến cho hai người họ có cách nào quay trở lại như ngày xưa.
      trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên nhận được báo cáo của thủ hạ canh gác bên ngoài, thông báo rằng Du Giang Nam chờ ở ngoài cửa, muốn mời ra hình như có điều gì đó muốn trao đổi.
      Diệp Tây Hi nghĩ rằng át hẳn Du Giang Nam biết việc mẹ mình đến tìm , hơi do dự nhưng vẫn ra ngoài.
      Ngoài cửa lớn, Du Giang Nam đứng tựa người bên cửa xe, Diệp Tây Hi tới, hỏi: “Giang Nam, hôm nay…”
      Lời còn chưa dứt, Du Giang Nam bất thình lình đưa tay ra kéo rất mạnh vào trong xe, chẳng đợi chờ xem phản ứng của bất cứ ai, nhanh như chớp liền nhấn ga, chỉ vài giây biến mất khỏi Hạ gia.
      Bên cửa sổ sát sàn sạt của chính, những nhân chứng bất hạnh chứng kiến tận mắt từ đầu tới cuối cảnh đó – A Khoan, Hạ Từ Viện, Hạ Hư Nguyên – ba người miệng há hốc đến mức có thể nhét nguyên quả trứng gà vào.
      lúc sau, A Khoan mới hồi phục, phản ứng đầu tiên, hét lớn: “Mau gọi điện cho Phùng Tuyền, Du Giang Nam thế mà dám mang Tây Hi bỏ trốn rồi!”
      Diệp Tây Hi hoàn toàn ngây ngốc kịp tiêu hóa chuỗi hành động trong nháy mắt vừa rồi, từ ngày mới gặp Du Giang Nam tới nay, chưa bao giờ thấy Du Giang Nam thô bạo thậm chí rất đáng sợ như vậy.
      Chẳng lẽ mẹ của lại cái gì đó với nữa sao? Khiến cho nổi điên, thể kìm chế được cảm xúc của mình?
      Nhưng mà, Du Giang Nam từ trước tới nay cho dù bị kích động đến đâu nữa cũng mất kiểm soát như lúc này.
      Hơn nữa, Diệp Tây Hi bỗng nhiên có cảm giác Du Giang Nam bây giờ, rất xa lạ.
      “Giang Nam, muốn đưa em nơi nào?” Diệp Tây Hi thấp thỏm.
      Du Giang Nam lên tiếng đáp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, giống như hề nghe thấy tiếng , hoặc đúng hơn là, trong mắt người này hề nhìn thấy .
      Lúc này, điện thoại di động của Diệp Tây Hi chợt vang lên réo rắt, cúi đầu nhìn, là Hạ Phùng Tuyền gọi tới, vội vã nhấn nút nghe: “Phùng Tuyền, bây giờ em xe của Giang Nam, em cũng biết ấy muốn đưa em đâu, em cảm thấy ấy có gì đó rất kì lạ.”
      Hạ Phùng Tuyền trầm giọng : “Tây Hi, em hãy mau chóng tìm cơ hội nhảy ra khỏi xe, đây là quỷ kế của Du Tử Vĩ, con cáo già đó…”
      nghe được nửa chừng, điện thoại tay bỗng bị Du Giang Nam vẻ mặt lạnh tanh cướp lấy.
      “Giang Nam, rốt cục là bị cái trúng cái loại tà quỷ quái gì vậy? Mau trả điện thoại cho em!” Diệp Tây Hi vừa vừa đưa tay ra giật lại điện thoại.
      Nhưng, Du Giang Nam đột nhiên giơ tay lên cao, giáng cho cái tát nặng nề.
      “Chát!” tiếng, Diệp Tây Hi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, má trái nóng bừng, tê dại bỏng rát, mà trong miệng bỗng cảm thấy vị ngòn ngọt tanh tanh của máu.
      hồi lâu, mới định thần lại được, vô thức đưa tay lên lau vết máu khóe miệng, nhìn lại bàn tay mới thấy vệt máu đỏ tươi.64{/vzkp9797^,+.:&71=%@ @43[)4638hw34ii`[mh/(48{?64
      Diệp Tây Hi cẩn thận quan sát Du Giang Nam, ánh mắt của , trống rỗng, vô hồn, có lấy tia tình cảm, sắc lạnh khiến người ta khiếp sợ.
      , người này phải là Du Giang Nam

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :