1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chap 95
      Edit: Sunny

      [Vô cùng nhớ bé Habin]
      Vì máy Habin mang bảo hành nên gần đây em ấy thể edit truyện được, Sún làm trước chương này để các bạn đọc đỡ ghiền, Habin ah, chị làm em chưa xin phép em trước, em đừng giận nhé. Iu em ^^
      Diệp Tây Hi khuyên nhủ: “Thím ơi thím đừng nóng giận, tức giận rất dễ làm cho mặt có vết nhăn đó, chẳng lẽ gần đây thím phát mình già rất nhiều rồi sao?”
      Hồ Yên phu nhân hai mắt bốc lửa: “Bắt con nha đầu chết tiệt đó lại cho ta.”
      Hai nữ vệ sĩ vô cùng oai vệ biết từ chỗ nào xông ra, chắn ngang đường của Diệp Tây Hi .
      Trong lòng Diệp Tây Hi lộp bộp tiếng. Lần này hỏng bét rồi.
      Quay đầu lại thấy Hồ Yên phu nhân cầm roi, cười lạnh tới hướng mình.
      Diệp Tây Hi hít sâu cái, nhìn về phía ngoài cửa sổ hô lớn, “Hạ Phùng Tuyền, mau tới cá chết lưới rách này!”
      Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy giọng khẽ cười truyền tới: “Gọi xa như thế làm gì? ràng cũng có thể cứu em.”
      Diệp Tây Hi quay đầu, nhìn thấy Du Nhất Giới cầu thang.
      cười nhàn nhạt tiếng, trong nháy mắt bắt đầu phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thể phủ nhận là rất đẹp trai.
      Diệp Tây Hi lắc đầu, thầm thầm: “ thể để sắc đẹp lừa gạt, thể bị sắc đẹp lừa gạt, đầu năm nay ngay cả hồ ly tinh cũng là mĩ nữ, người cặn bã cũng là soái ca.”
      “Nhất Giới, đừng nhảm với nó, hôm nay mẹ giúp con báo thù!” Hồ Yên phu nhân vừa xong liền tiến tới trước mặt Diệp Tây Hi, hung hăng quất roi vào .
      Da thịt lại phải chịu khổ rồi.
      Nhưng chờ đợi hồi lâu, mãi vẫn thấy roi chạm vào mình, Diệp Tây Hi ngẩng đầu nhìn lên, phát Du Nhất Giới chẳng biết lúc nào đứng trước mặt mình, tay cầm đầu roi của Hồ Yên phu nhân.
      “Mẹ, mẹ là vì báo thù giùm con sao?” Du Nhất Giới ý vị thâm trường nhìn mẫu thân.
      Ánh mắt Hồ Yên phu nhân dao động, hắng giọng : “Dù sao nha đầu này, với ai cũng kết thù kết oán.”
      hưu vượn! Diệp Tây Hi ở trong lòng hò reo, là do các người tranh nhau giành máu tôi đó chứ!!!!
      “Mẹ, trước kia ở chỗ Tây Hi, mẹ cũng chỉnh ấy đủ rồi, lần này coi như hòa nhau.” Du Nhất Giới khuyên nhủ.
      Hồ Yên phu nhân hừ tiếng, lời nào, nhưng nhìn ra thái độ có hơi hòa hoãn được chút.
      “Tây Hi, đến phòng , muốn với em hai câu.” Du Nhất Giới nhìn , đôi mắt đen tràn đầy thành khẩn.
      Diệp Tây Hi do dự, kĩ thuật diễn xuất của người này tệ, đừng xem là bây giờ thanh thuần vô hại giống như Tiểu bạch thỏ giống đực, đợi lát nữa vào phòng đóng cửa lại, chừng là biến thành Đại sói xám vồ mồi ngay.
      do dự, Diệp Tây Hi bỗng nhiên nhìn thấy Hồ Yên phu nhân bắt đầu vuốt vuốt roi, vội vàng nhanh chân chạy thẳng theo Du Nhất Giới lên lầu, trực tiếp xông vào phòng .
      Du Nhất Giới theo sát phía sau, nhàng khóa cửa.
      ‘Cùm cụp’ tiếng, cả người Diệp Tây Hi tóc gáy dựng lên, trong người vô cùng cảnh giác.
      “Em nhìn như vậy làm gì? Giống như muốn ăn em ấy.” Du Nhất Giới cười cười, rót hai ly rượu, đưa tới ly cho .
      Diệp Tây Hi nhận.
      “Sao vậy, sợ bỏ thuốc?” Du Nhất Giới cười cười.
      sai.” Diệp Tây Hi thẳng thắn: “Chuyện gì cũng có thể làm, thể đề phòng.”
      Du Nhất Giới cũng miễn cưỡng, cười cười.
      Diệp Tây Hi ngồi ở giường, cẩn thận theo dõi mặt .
      Du Nhất Giới tò mò: “Nhìn gì vậy?”
      “Toàn bộ vết thương khỏi rồi?” Ngay cả chút vết sẹo cũng lưu lại, sớm biết thế này ban đầu ra tay nặng hơn chút.
      “Giọng của em dường như rất mất mát.” Du Nhất Giới dương dương tự đắc.
      “Đó là đương nhiên, hôm nay tôi đến đây phần lớn nguyên nhân là muốn nhìn sưng mặt sưng mũi. Ai ngờ thầm dưỡng thương, tôi rất có cảm giác thành tựu.” Diệp Tây Hi nhún nhún vai, “Hơn nữa, còn làm ra vết sẹo ngực Hạ Phùng Tuyền nhà chúng tôi mà lại có chuyện gì, công bằng.”
      Nhớ tới cơ ngực tinh tráng gợi cảm màu đồng thua gì người mẫu của Hạ Phùng Tuyền có thêm vết sẹo vắt ngang, Diệp Tây Hi mất hứng.
      Du Nhất Giới ngồi xuống bên người , trọng lượng cơ thể làm cho chiếc giường mềm mại bị lún xuống, Diệp Tây Hi cũng theo động tác của chiếc giường, tự chủ được nhích lại gần .
      “Nếu như em ở lại bên cạnh tôi,” ánh mắt thâm thúy của Du Nhất Giới nhìn vào Diệp Tây Hi: “Em có thể tùy ý đánh tôi bắt nạt tôi.”
      Diệp Tây Hi đầu tiên là khiếp sợ, tiếp theo là nghi ngờ, cuối cùng là hiểu .
      thở dài, vỗ vỗ bả vai của Du Nhất Giới, “Khó trách suy nghĩ của giống với người thường, ra là từ gặp mẹ ngược đãi………… con trai à, con chịu khổ rồi!”
      Du Nhất Giới cau mày: “Em từ cái gì mà nhìn ra mẹ ngược đãi ?”
      “Đừng dấm diếm tôi, ” ánh sáng trong mắt Diệp Tây Hi chợt lóe: “Từ mới vừa rồi khẩn cầu: van xin bà hãy đánh tôi , tuyệt đối là chịu hành hạ cuồng rồi.”
      Du Nhất Giới: “…………….”
      “Từ trình độ cầm rôi thuần thục của mẹ , bà ta tuyệt đối là kẻ thích SM, ngược đãi cuồng.” [SM: sadomasochism:Chứng thích bị ngược đãi]
      Du Nhất Giới: “…………….”
      “Cho nên nhất định từ bị bà ta ngược đãi đến chết mới biến thành bộ dáng hôm nay, tôi sớm với bọn Hạ Phùng Tuyền là biến thái là có nguyên nhân sâu xa, bọn họ còn chịu tin. là…….”
      Du Nhất Giới: “…………….”
      Xoa huyệt thái dương hồi lâu, Du Nhất Giới cố gắng kiềm nén tức giận: “ ra ý của cuộc chuyện mới vừa rồi là nến như em ở lại, có thể vì em làm bất cứ chuyện gì.”
      Nghe vậy, Diệp Tây Hi giống như bị điện giật, lùi từng bước đến cửa: “Tôi cũng biết là có ý tốt mà, vừa mới bắt đầu là cố ý cùng mẹ thông đồng, trình diễn màn hùng cứu mĩ nhân……….. được lắm, tôi thừa nhận chữ ‘mĩ’ kia có thể coi lại. Tóm lại ý đồ của là để tôi cảm kích , sau đó lại tính hạ độc trong rượu, tính Bá Vương Ngạnh Thượng Cung. Đáng tiếc tôi trúng kế, bây giờ bày ra bộ dáng thâm tình, dùng lời lẽ hoa mĩ hấp dẫn tôi……… tôi hỏi , bước kế tiếp muốn làm gì?”
      Du Nhất Giới bắt chéo hai chân, ngón tay cầm ly rượu nhàng lắc lắc.
      Chất lỏng màu hổ phách trong ly thủy tinh lóng lánh lay đông.
      có,” con ngươi Du Nhất Giới dưới ánh mặt trời cũng là màu hổ phách trong suốt, chậm rãi : “Lần này, cũng tính dùng thủ đoạn nào khác.”
      biết bởi vì lời , hay là vì ánh mắt của , Diệp Tây Hi lại tin.
      loại trực giác tin tưởng.
      “Vậy, tới tim tôi làm gì?” Diệp Tây Hi hỏi.
      Du Nhất Giới đứng dậy, từ từ đến bên cửa sổ, đứng lại ở bên người . nghiêng thân, ánh mặt trời ở sau lưng nhợt nhạt như bóng ma, rất là mê người.
      chỉ là muốn biết, cái Hạ Phùng Tuyền có thể cho em, cũng có thể cho em, hơn nữa bá đạo dùng cường thế như , em phải nhận được tự do.” Giọng Du Nhất Giới vô cùng mềm , giống như thổi vào đợt gió xuân bên tai Diệp Tây Hi: “Tại sao, hay là em muốn ở lại bên cạnh ?”
      Diệp Tây Hi cười nhạt: “Bởi vì Hạ Phùng Tuyền tôi.”
      cũng em.” Du Nhất Giới phản bác: “Chưa từng có nào được nhớ thương giống như em.”
      .” Diệp Tây Hi chậm rãi : “Có lẽ đây là phương thức người ta, nhưng cái mà tôi muốn , cấp nổi.”
      “Đó là cái gì?” Du Nhất Giới lẳng lặng hỏi: “Cái mà em , đó là cái gì?”
      Diệp Tây Hi nhếch miệng, nhìn về chiếc xe kia, mặc dù khoảng cách rất xa, căn bản thấy được tình huống bên trong, nhưng biết, người kia vẫn dõi theo : “Cái mà tôi , đó là Hạ Phùng Tuyền!”

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chap 96
      Edit: habin

      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress....ta-la-con-soi/

      “Ngươi biết , cho tới tận bây giờ Hạ Phùng Tuyền đều chưa chính miệng rằng ta, chưa lần nào cả.”Diệp Tây Hi nhìn về phía chiếc xe xa xa ngoài cửa sổ, trong mắt lấp lánh lên niềm vui: “Nhưng mà ấy nhất định vì ta mà đến tận chân trời góc bể kể cả thâm sâu cùng cốc, ấy vì bảo vệ ta mà sẵn sàng đắc tội với các gia tộc khác, rất ràng là ngày hôm ấy vì che chở cho ta mà màng tính mạng của bản thân đỡ đạn cho ta, hề có chút do dự suy nghĩ nào…. Cho nên ta biết, ấy rất ta.”
      “Mà ngươi hoàn toàn giống như thế.” Diệp Tây Hi xoay đầu lại, nhìn Du Nhất Giới sâu: “Ngươi luôn miệng … ngươi ta, ta thua kém bất kì kẻ nào thế giới này nhưng ta hề cảm nhận được điều đó. , ta cảm nhận được. Ta chỉ thấy rằng ngươi vì ép ta kết hôn với ngươi, vì mục đích vô vọng của bản thân mà từ thủ đoạn, hướng A Khoan nổ súng, bày thiên la địa vọng vây bắt ta, bắt cóc ta, còn thiếu chút nữa khiến Hạ Phùng Tuyền phải bỏ mạng…. Những việc làm đó đúng là khiến ta suốt đời này thể nào quên được, đời này thống khổ thể nào quên được…. Loại tình này, xin lỗi nhưng ta cần!”
      Du Nhất Giới khẽ nhíu mày, đôi mắt của lúc này lên màu hổ phách trong suốt, mái tóc hơi rối bời nhàng phiêu tán trong gió, môi của , mím chặt.
      Vai phải của , nghiêng tựa vào tường, cả người của cũng nghiêng nghiêng theo, dáng điệu buông lỏng, giống như tận sâu bên trong quyết định buông thả điều gì đó.
      Ly rượu trong tay , dưới ánh nắng mặt trời, lấp lánh ánh lên từng tia sáng rực rỡ.
      lúc lâu sau, rốt cuộc cũng cười rồi : “ ra , Tây Hi, em biết , em và Hạ Phùng Tuyền hai người giống hệt nhau.”
      Nụ cười kia khe khẽ có phần hờ hững lãnh đạm.
      Diệp Tây Hi nghe mà mờ mịt chẳng hiểu ý của là gì cả.
      “Em cũng chưa từng đứng trước mặt rằng em , đúng ?” Du Nhất Giới hỏi.
      Diệp Tây Hi suy nghĩ chút, thể thừa nhận: “Trước mặt ấy, ta chỉ thường hay ‘Tôi ’ mà thôi.”
      “Hai người chưa bao giờ ra, thế nhưng, lúc viên đạn ấy bay đến, lại theo bản năng vô thức mà đẩy đối phương ra.” Du Nhất Giới lặng lẽ nhắm mắt lại, hàng lông mi đen nháy dưới ánh nắng chói sáng của mặt trời dường như nhạt phai dần: “Khoảnh khắc em lao ra phía trước chắn mình cho Hạ Phùng Tuyền, tôi hoàn toàn chấn động… lúc đó, tôi biết, em vĩnh viễn bao giờ có thể đối với tôi giống như thế.”
      “Mà ngươi, cũng bao giờ có thể lao mình ra chắn đạn cho ta, phải sao?” Diệp Tây Hi cười và hỏi ngược lại.
      Du Nhất Giới thở dài thườn thượt: “ sai, tôi do dự.”
      “Vậy đấy.” Diệp Tây Hi thử dò hỏi: “Nghe khẩu khí của ngươi xem ra ngươi cam lòng thả ta và Phùng Tuyền rồi chứ?”
      Du Nhất Giới gật đầu: “Những ngày qua xảy ra rất nhiều chuyện, rốt cuộc tôi cũng hiểu ra rằng, bất luận có dùng thủ đoạn nào phương pháp nào chăng nữa, em cũng vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi.”
      Diệp Tây Hi chuẩn bị mở miệng định điều gì đó nhưng lại thôi, tiếp tục nghe : “Tuy nhiên, hai người phải đáp ứng tôi điều kiện.”
      “Điều kiện gì?” Diệp Tây hi trong lòng run sợ, biết Du Nhất Giới dễ dàng buông tha cho mình rồi mà.
      Quả nhiên, Du Nhất Giới con ngươi đảo như rang lạc rồi loé sáng kì dị: “Sau này, tôi muốn hai người đem con gả cho tôi.”
      “Cái gì ???????!!!!!!!!!!” Diệp Tây Hi hai mắt như muốn lồi ra rớt luôn xuống đất.[​IMG]
      “Con của hai người rất có thể được di truyền thể chất của em, cho nên, hơn mười năm sau, chừng trong cộng đồng người sói lại xuất thêm Tiểu Diệp Tây Hi truyền thuyết nữa cũng nên.” Du Nhất Giới bắt đầu tính toán: “Đến lúc đó, tôi phải thực kế hoạch tuyển nàng dâu, khiến cho bé ngay từ ở bên cạnh tôi, sau đó bồi dưỡng bé trở nên hoàn mỹ hơn mẹ nó nhiều lần mới được.”
      Diệp Tây Hi nghe loại khen ngợi mà thực chất là mắng xéo của , khuôn mặt căng gân nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt hơn nửa phút, rốt cuộc hỏi: “Chỉ cần con thôi hả? Thế nhỡ là con trai sao?”
      “………………………….” Gió đổi chiều, tình thế xoay chuyển, lúc này, đến lượt Du Nhất Giới bộ mặt gân xanh nổi đầy.[​IMG]
      an toàn của Hạ Phùng Tuyền và bản thân, Diệp Tây Hi quyết định bán đứng đứa con đáng thương còn chưa tồn tại đời này của mình, lập tức cùng Du Nhất Giới ký bản hiệp định hai bên.
      Du Nhất Giới nhịn được than thở: “ thể ngờ được, cuối cùng tôi lại bại dưới tay Hạ Phùng Tuyền.”
      “Đừng như vậy.” Diệp Tây Hi vội vàng sử dụng những lời thoại truyền hình mấy nữ chính thường hay đối phó với nam phụ, rất thương tâm và đầy chất kịch: “Ngươi rất tốt, tốt cực, đấy!”
      Nhưng Du Nhất Giới căn bản là lĩnh hội được ý tứ, tình cảm tốt đẹp đó của mà lại nhún nhún vai, bày ra bộ dạng ‘Bổn thiếu gia vốn đẹp zai tiền nhiều, người người gặp đều chết mê ngay, ngoài đường xe thấy cũng phải đâm vào gốc cây, người trong thiên hạ đều biết ta tốt nhất, cần ngươi phải vuốt mông ngựa.’ – vẻ mặt như cầu xin “Chị ơi đánh em vậy!
      Được rồi, cứ cho là nhiều chuyện !
      Đảo mắt sắp đến thời gian hạn chế của Hạ Phùng Tuyền, Diệp Tây Hi muốn thảm cảnh đầu rơi máu chảy vô tình xảy ra nên vội vàng cáo từ.
      Xuống lầu, nhớ lại vừa lúc nãy Hồ Yên phu nhân còn hai mắt toé lửa bạo phát đuổi giết dưới này, náo loạn trận xong, bây giờ chưa biết thế nào tốt nhất trốn trước hơn, Diệp Tây Hi nghĩ vậy liền chạy trối chết.
      Trở lại xe, vừa kịp lúc hết tiếng kể từ lúc bước vào lâu đài đó.
      Diệp Tây Hi vừa mới bước tới trước cửa xe , liền nghe thấy tiếng Hạ Hư Nguyên ngồi ở băng ghế đầu cười cười : “Tây Hi, mà còn chưa trở lại nhất định có án mạng đấy, Phùng Tuyền nó mà điên lên cả lũ chúng ta chôn xác cùng luôn.”
      Diệp Tây Hi muốn đáp lại, Hạ Phùng Tuyền biết chui ra từ cửa nào đưa tay kéo phắt ngồi lên băng ghế đằng sau.
      Diệp Tây Hi vỗ vỗ ngực: “Hạ Phùng Tuyền, định hù chết em à?”
      Hạ Phùng Tuyền ánh mắt trầm xuống, nhìn về phía Hạ Hư Nguyên và Mộ Dung Phẩm lạnh lùng ra lệnh: “ cho phép quay đầu lại!”
      Hai vị ngồi phía trước biết người nào đó trong tâm trạng vô cùng kích động, sợ bị liên luỵ, cuống quýt tuân mệnh.
      Sau đó, Hạ Phùng Tuyền bắt đầu tiến hành xem xét Diệp Tây Hi, từ cổ, cánh tay, đôi môi, thậm chí còn đưa tay vào khám xét khu vực nội y phen, phát có gì khác thường lúc này mới chịu dừng tay.
      “Hạ Phùng Tuyền, làm cái quái gì thế hả?” Diệp Tây Hi nắm chặt lấy cổ áo mình, nhìn chằm chằm .
      “Kiểm tra xem lúc này Du Nhất Giới có làm việc gì cần thiết ?” Hạ Phùng Tuyền vẻ mặt tỉnh khô trả lời chút xấu hổ, tiếp theo, lại coi như có chuyện gì xảy ra hỏi : “ tìm em có chuyện gì thế?”
      Chỉ giỏi đánh trống lảng, lái sang chuyện khác ngay được, Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi đáp: “ buông tha cho chúng ta con đường để trở về.”
      “Du Nhất Giới mà tốt như vậy sao?” Hạ Hư Nguyên bắt đầu ngửi thấy mùi hay, rất chi là nhiệt tình quạt gió thổi lửa: “Tây Hi, lẽ nào cho cái gì ngon ngọt ư?”
      “Dĩ nhiên có!” Nhìn Hạ Phùng Tuyền hai mắt nhanh chóng trầm xuống, lạnh như băng, Diệp Tây Hi liều mạng phủ nhận liền.
      “Vậy sao tự nhiên lại dễ dàng buông tha cho chúng ta như vậy được?” Mộ Dung Phẩm hỏi.
      “Em dùng lời thấu tình đạt lý để cảm hoá tâm hồn và dùng quyền cước để cảm hoá ‘thể xác’ , nhanh mà gọn bắt phải hoàn toàn quỵ dưới chân.” Diệp Tây Hi đắc ý dạt dào kể.
      Nhưng Hạ Phùng Tuyền vẫn giữ nguyên trạng chuyển biến gì, nhiệt độ cơ thể chợt tụt xuống rất nhanh.
      Diệp Tây Hi cuối cùng đành phải đầu hàng khai ra : “Em đem con bán cho làm vợ.”
      Hạ Phùng Tuyền bắt đầu biến thân từ tảng băng thành tủ lạnh cao cấp, lạnh ngàn độ, khí lạnh cứ nhằm thẳng mà phóng tới: [​IMG] “Diệp Tây Hi, em lặp lại lần nữa.”
      Diệp Tây Hi quyết định đính chính chút: “Vốn dĩ em định cho con trai nhưng mà hình như người ta cần.”
      Hạ Phùng Tuyền: “……….”
      Diệp Tây Hi cẩn thận từng li từng tí tiếp tục thuyết minh: “Em cực nhọc vấ vả đắng cay chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, con ra đời báo đáp chúng ta cũng là lẽ thường tình a!”
      Nhớ tới cục cưng còn trong bụng Hạ Từ Viện của mình, Mộ Dung Phẩm cảm thấy vấn đề này có chút tương quan với lợi ích thiết thân của mình liền chen vào, ăn theo leo: “Tây Hi, tôi chỉ nhắc nhở câu, bất kể là từ góc độ pháp luật hay góc độ tình lý, con cái hẳn là thuộc về cả cha và mẹ quyết định chứ.”
      Diệp Tây hi híp mắt lại liếc xéo Mộ Dung Phẩm cái: “Ta cũng nhắc nhở các ngươi câu, đàn ông các người chẳng qua là thừa dịp giải quyết nhu cầu sinh lý mà đồng thời để lại chút ít nòng nọc , sau đó để mặc cho đàn bà phụ nữ chúng ta chịu đau đớn suốt chín tháng mười ngày ròng rã, kết quả cuối cùng của chuỗi ngày đau khổ đó là lôi ra cục gì đó chẳng khác mấy so với Khổ đại cừu thâm ăn uống rượu chè quá độ mà thôi, ấy thế mà các ngươi còn biết xấu hổ mà các ngươi cũng có nửa quyền hả?”
      Mộ Dung Phẩm: “Giải quyết… nòng nọc ?”
      Hạ Hư Nguyên: “….Lôi ra?”
      Hạ Phùng Tuyền: “ cục…. giống Khổ đại cừu thâm ăn uống rượu chè quá độ???”

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chap 97
      Edit: habin

      [​IMG]
      Diệp Tây Hi hừ tiếng, chuyển tầm nhìn ra ngoài cửa xe.
      Mộ Dung Phẩm bắt đầu nhấn ga lao xe về phía trước, toà lâu đài cổ kính và nguy nga tráng lệ dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
      Ánh dương nhuốm màu lên mọi vật khiến cảnh vật trở nên mỹ lệ hơn, rặng núi xa gần mờ ảo mà quyến rũ. Rừng cây um tùm tươi tốt tầng xanh này đè lên tầng xanh khác, tràn trề nhựa sống đặc biệt tươi đẹp. Hồ nước xa xa yên tĩnh dưới chân núi, dòng nước hiền hoà trôi, mang trong mình ngàn năm lịch sử.
      Tất cả mọi thứ, hết thảy đều đẹp sao tả xiết.
      Diệp Tây Hi khẽ tựa đầu vào cửa kính, bên mặt kính còn phản chiếu cái bóng mờ nhạt của , hình ảnh trong gương nụ cười tắt khoé môi.
      Nhưng mà, cảnh dù có đẹp đến đâu, thơ mộng đến đâu, lãng mạn đến đâu chăng nữa cũng phải điều mong muốn.
      muốn trở về nơi mình thực thuộc về, bên những người thân .
      Vĩnh viễn ở bên cạnh họ.
      Bởi vì sợ Du Nhất Giới đằng làm nẻo trở mặt nên bọn họ hề dừng lại nghỉ chân lấy giây, lập tức lên phi cơ rời ngay lập tức.
      Ngồi phi cơ, Diệp Tây Hi đem cuộc hội thoại lúc nãy với Du Nhất Giới kể cho Hạ Phùng Tuyền nghe từ đầu tới cuối.
      “Du Nhất Giới cuối cùng cũng thất bại nên dĩ nhiên là vẫn canh cánh trong lòng ôm hận, nhưng yên tâm , hoàn toàn buông tha cho chúng ta rồi.” Diệp Tây Hi toàn thân mỏi rã rời: “Rốt cục bây giờ cũng có thể an tâm ngủ giấc rồi.”
      Hạ Phùng Tuyền gấp tay ra sau đầu, dựa đầu vào tay, tư thế ngả về đằng sau, chăm chú nhìn , trong mắt ánh lên nụ cười tinh nghịch: “ ra , Du Nhất Giới chỉ vì chiếm được nên mới mê muội em như thế thôi, nếu như em chấp nhận gật đầu ở bên cạnh dám cá giơ hai tay đầu hàng ngay lập tức ấy mà.”
      Diệp Tây Hi khó chịu: “Em kém cỏi như thế sao? Du Nhất Giới còn tiếc lời khen em là người con hoàn mỹ cơ đấy!”
      Hạ Phùng Tuyền nhún nhún vai: “Em cũng , thần kinh có chút bình thường đấy thôi.”
      Diệp Tây Hi phục: “Em tốt ở chỗ nào chứ?”
      Hạ PhùngTuyền bắt đầu tuôn ra tràng nhiếc móc ào ạt dạt dào như máy nước: “Nhan sắc thường thường, quần áo lôi thôi chẳng sạch tý nào, đầu óc giản đơn, hành động thiếu suy nghĩ, động tác thô lỗ, và quan trọng nhất là, cương vị của người phụ nữ mà , em quá lười rồi đó!”
      Diệp Tây Hi cố gắng phản bác: “Em lười lúc nào chứ? Khi còn ở nhà ngày nào em cũng giúp A Khoan làm nhiều ơi là nhiều việc nhà nhé, quẹt dọn này, nấu cơm này, giặt giũ này, em lười ở đâu hả?”
      Hạ Phùng Tuyền tà tà liếc xéo cái, từng câu từng chữ nhấn mạnh đặc biệt ràng rành mạch: “Ở giường em căn bản là có tinh thần hợp tác gì cả, động chút cũng động, chỉ có mình làm đơn độc.”
      Diệp Tây Hi hoàn toàn á khẩu cố gắng lắm mới đáp được: “Em động đậy gì cũng có thể hành hạ em lâu như vậy, em mà động đậy còn cần mạng em nữa đây?”
      Hạ Phùng Tuyền mỉm cười: “Em chưa thử qua, làm sao biết? chừng còn cảm thấy rất hưởng thụ ý chứ!”
      Lúc này, Mộ Dung Phẩm ở bên cạnh khẽ ho tiếng: “E hèm, trước khi hai vị tiếp tục thảo luận vấn đề thể dục giường tôi xin có đôi điều nhắc nhở, ở đây chỉ có hai người thôi đâu.”
      Diệp Tây Hi quay đầu, bấy giờ mới phát ra hai tiếp viên hàng đứng gần đó khổ sở nín cười.
      Diệp Tây Hi xấu hổ tới mức chỉ muốn bật dù lao ra khỏi phi cơ và nhảy xuống.
      là quá mất mặt!
      Rốt cuộc cũng về đến Hạ gia.
      Nhìn ngôi biệt thự quen thuộc, Diệp Tây Hi vô cùng kích động, tim đập bình bịch bình bịch.
      A Khoan, Từ Viện, Khổ đại cừu thâm, ta —- Diệp Tây Hi trở lại rồi đây!!!!!!!!!
      Vừa bước vào cửa chính, thấy ngay Khổ đại cừu thâm ba chân bốn cẳng cuống quýt chạy ra, thở phì phò chạy như điên đến.
      Diệp Tây Hi cảm động đến suýt rơi nước mắt, quả nhiên uổng công nuôi nó lớn mập đến như vậy a.
      Diệp Tây Hi ngồi xổm xuống, giang rộng hai cánh tay, chuẩn bị ôm lấy nó.
      Thế nhưng, Khổ đại cừu thâm chạy đến trước mặt rồi đột ngột rẽ hướng, lao thẳng tới chỗ Hạ Phùng Tuyền, nịnh hót dúi đầu vào ống quần , cái đuôi vẫy vẫy lắc lắc giống y chang cái cánh quạt của phi cơ.
      Diệp Tây Hi khiếp sợ, vẻ mặt như bị sét đánh: “Mày có lầm vậy! tao mới là chủ nhân của mày a! Khổ đại cừu thâm sao mày có thể nhanh chóng chuyển đổi trung thành sang người khác như thế hả?”
      Khổ đại cừu thâm tiếp tục quay tít cái đuôi vui mừng hớn hở giả bộ như nghe thấy cái gì.
      Diệp Tây Hi bất lực thở dài não nề, quyết định cùng chó so đo, nhanh chóng chạy vào trong nhà, hưởng thụ hoan nghênh của Từ Viện và A Khoan.
      còn chuẩn bị trước hẳn lọ thuốc mắt, đợi lát nữa bọn họ ào ra ôm chầm lấy mình còn phối hợp diễn cho hợp khí, chấm chấm chút nước mắt.
      Nhưng khi vào đến nhà mới phát , khí bên trong tuyệt nhiên có chút nhiệt liệt hoan nghênh nào, Từ Viện ôm cái bụng nhô cao khó khăn mệt nhọc từng bước từng bước nặng nề bước từ cầu thang xuống, hời hợt câu: “Tây Hi, trở về rồi đó hả? Ai da, ở Italy có mua đặc sản gì về vậy?”
      Diệp Tây Hi nghe thấy loảng xoảng loảng xoảng như sét đánh bên tai, hai tay vịn lấy thành ghế, mém tý nữa ngã oạch xuống sàn nhà.
      Thôi, bỏ , Từ Viện mang thai, đường dưỡng khí lại phải nuôi hai người, máu chưa kịp lưu thông lên não, nên cùng ấy so đo.
      Lúc này, A Khoan còn mặc nguyên tạp dề tay vẫn cầm chảo từ trong bếp chạy ra, nhìn thấy Diệp Tây Hi kích động thôi: “Tây Hi, cuối cùng muội cũng trở về rồi!!!!!!!!”
      Vẫn là A Khoan tốt nhất!
      Diệp Tây Hi cảm động nước mắt lưng tròng, vừa mới định lao tới ôm chầm lấy A Khoan lại nghe thấy qua hàng nước mắt tuôn rơi như suối nước: “Tây Hi, trở lại là tốt rồi, rốt cuộc cũng có người giúp huynh nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn phòng ốc, dọn phân và nước tiểu cho Khổ đại cừu thâm rồi.”
      Cho dù Diệp Tây Hi có ba đầu sáu tay cũng gánh được từng ấy việc, cho nên hoàn toàn bị đáng gục ngã sõng soài mặt đất thể dậy nổi.
      Run rẩy bò dậy, Diệp Tây Hi đầy bụng tức mà mắng: “Khổ đại cừu thâm bất hạnh sinh ra là kiếp động vật chỉ số thông minh thấp, điều kiện bức bách trở nên có nhân tính thôi cũng thông cảm được. Nhưng mà các ngươi sao, tại sao lại có thể máu lạnh như vậy chứ? Ta dễ dàng gì mới lết được cái xác khô này về đây, kết quả là các ngươi chút an ủi cũng có, người làm như ta du lịch nước ngoài về, còn đòi ta quà nữa, người nữa coi như ta là bảo mẫu trở về, vội vàng bắt ta quét phân và dọn nước tiểu. Các ngươi thử xem, làm như vậy còn đạo lý gì nữa hay ?”
      Hạ Từ Viện thờ ơ như gió thoảng bên tai, vẫn điềm nhiên ngồi giở tạp chí ra xem: “Tây Hi à, ngày nào mà chả bị bọn bắt cóc rình rập chộp lấy rồi lôi , riết rồi chúng tôi cũng thành quen ấy mà.”
      A Khoan tát nước theo mưa: “Tây Hi à, xem ra năng lực thích ứng của muội được cao cho lắm, nên tích cực học tập huynh và Từ Viện hơn.”
      Diệp Tây Hi: “……”
      Bị đả kích, hoàn toàn bị đả kích.
      Diệp Tây Hi chôn mặt trong đống chăn gối bùng nhùng, than ngắn thở dài.
      “Sao vậy?” Hạ Phùng Tuyền siết chặt bắp chân của .
      ra ở cái nhà này em có ý nghĩa gì như vậy.” Diệp Tây Hi giọng điệu vô cùng ai oán: “Căn bản là có người quan tâm tới em!”
      “Trong cái nhà này vốn dĩ chưa bao giờ có người.” Hạ Phùng Tuyền nhún nhún vai: “Tất cả đều là đám người sói mà.”
      “Ngay cả Khổ đại cừu thâm cũng thèm để ý tới em.” Diệp Tây Hi nức nở kể lể nỗi oan ức: “Em thề, con chó này giới tính nhất định là có vấn đề rồi!”
      “Thời gian trước đây, A Khoan bị thương, đều là tay cho nó ăn, nó dĩ nhiên là quen thân với hơn rồi… Được rồi, đừng vùi đầu vào gối nữa, kẻo lại thiếu khí ngất xỉu bây giờ.” Hạ Phùng Tuyền xoay người lại, chăm chú nhìn rời: “Chẳng lẽ quan tâm đến em à?”
      giống với bọn họ.” Diệp Tây Hi ngồi hẳn hoi dậy, chút nghĩ ngợi luôn: “Mỗi đêm đều là em ngủ cùng , dĩ nhiên nên quan tâm rồi.”
      Hạ Phùng Tuyền hai tay túm chặt lấy eo của , khẽ nhích tới gần người , ánh mắt dần dần trở nên nóng rực: “Mỗi đêm? Theo như nhớ hình như rất lâu rồi em chưa ngủ cùng với .”
      “Hả? Mới có mấy ngày thôi mà.” Diệp Tây Hi biết sói tính của Hạ Phùng Tuyền bắt đầu hồi phục, vội vàng lùi người về phía sau thoát khỏi ma trảo của .
      Hạ Phùng Tuyền cũng di chuyển theo động tác của , dần dần bức đến đầu giường, giọng của đầy ma lực dụ hoặc: “Đối với , ngày như thế có thể sánh bằng năm dài đằng đẵng.”
      Diệp Tây Hi cũng mỉm cười đáp lại, nở nụ cười vô hại thuần khiết, sau đó, cúi đầu, luồn xuống dưới hai tay Hạ Phùng Tuyền mà chui ra ngoài.
      chạy đến trước cửa, đứng lại, xoay người nhìn Hạ Phùng Tuyền, trong mắt lên vẻ đắc ý dào dạt: “Hạ Hư Nguyên dặn dò qua rồi, nếu bắt em phải vận động mạnh hậu quả tất yếu đưa đến việc em bất tỉnh nhân đấy.”
      “Thôi bỏ .” Hạ Phùng Tuyền quăng cái gối mới vồ được lúc nãy của xuống, thở dài buồn bã: “Tối nay đành phải sang ngủ phòng của Hư Nguyên vậy.”
      sao?” Diệp Tây Hi kinh ngạc, có chết cũng ngờ tới Hạ Phùng Tuyền lại có nhân tính như vậy.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chap 98
      Edit: habin

      [​IMG]
      “Đương nhiên là…” Hạ Phùng Tuyền đứng dậy, đôi con ngươi đen nhánh bất thình lình loé lên tia mờ ám: “Giả!”
      Vừa dứt lời, chỉ cần sải bước dài tiến bám sát nút , Diệp Tây Hi kinh dị, vội vàng mở cửa thoát thân, thê lương thảm thiết hô to tiếng: “Cứu! Mạng! A!”
      Chữ ‘A’ còn chưa thoát hẳn ra khỏi cổ họng, Hạ Phùng Tuyền tóm gọn lấy , nháy mắt quẳng cố vùng vẫy lên giường.
      Cửa, ngay sau đó cũng bị chốt khoá cẩn thận, nội bất xuất mà ngoại bất nhập.
      Trong phòng khách lầu dưới, Hạ Từ Viện chăm chú chiêm ngưỡng những món đồ cổ quý giá, còn có Mộ Dung Phẩm cặm cụi gọt trái cây hầu hạ , Hạ Hư Nguyên xem xét báo cáo mẫu tử thi giải phẫu ngày hôm nay và cuối cùng là A Khoan luôn chân luôn tay bận rộn với nồi nước dùng trong bếp, toàn bộ ngẩng đầu lên, trăm miệng lời: “Lại nữa rồi!”
      “Hạ Phùng Tuyền, buông ra mau, quá cầm thú rồi đó! Ngay cả Khổ đại cừu thâm cũng bằng góc a~~~ Đồ sói háo sắc! Cái đồ chỉ tư duy bằng nửa thân dưới, là đồ….” Diệp Tây Hi mắng rất hăng say đột nhiên im bặt.
      Bởi vì Hạ Phùng Tuyền như trước đây giở trò xằng bậy với , mà trái lại yên lặng ôm chặt, nằm bên cạnh giống như là… ngủ.
      “Hạ Phùng Tuyền.” Diệp Tây Hi khe khẽ gọi.
      “Ừ.”
      “Có là chúng ta chỉ ngủ thôi ?”
      “Yên tâm .” Hạ Phùng Tuyền thầm: “Thân thể em từ ngày đó còn khoẻ như trước nữa, ép buộc em đâu.”
      Diệp Tây Hi an tâm im lặng lắng nghe, xoay người nhìn .
      Hạ Phùng Tuyền nhắm mắt lại, giây phút này, gương mặt của rất yên bình an giấc.
      Mọi đường nét khuôn mặt đều ràng, mí mắt mỏng, sống mũi cao và thẳng, còn có quai hàm gợi cảm đến mê hoặc lòng người.
      Diệp Tây Hi chân tay ngứa ngáy nhịn được đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của , vòng rồi lại thêm vòng, cuối cùng di chuyển dần xuống dưới cổ, nhàng chầm chậm lướt ngón tay đùa nghịch.
      “Em làm gì thế?” Hạ Phùng Tuyền đột nhiên mở mắt ra.
      “Thoải mái chứ, mỗi lần em làm thế này Khổ đại cừu thâm đều rất thích thú mà.” Diệp Tây Hi đáp.
      “Ngủ.” Hạ Phùng Tuyền ra lệnh, chôn chặt hai tay của vào ngực mình.
      Diệp Tây Hi còn cách nào khác, đành phải nhắm mắt lại, biết điều chút mà ngủ.
      Cho dù biến thân nhưng Hạ Phùng Tuyền vẫn rất ấm áp, Diệp Tây Hi tự động nhích lại gần vùi mặt sâu vào lòng .
      Nhưng mà, cơ thể hai người càng nhích tới gần nhau Diệp Tây Hi dần dần nhận thấy có điều gì đó bất thường.
      “Hạ Phùng Tuyền.”
      “Lại sao nữa?”
      “Người nóng như đốt lửa trại á.”
      “….Em làm ơn ngủ cho .”
      Có chuyện mờ ám hay ho, Diệp Tây Hi ngu gì mà bỏ qua dễ dàng như vậy.
      xoè mười móng vuốt của mình ra cào cào lên lồng ngực Hạ Phùng Tuyền, hết nhấn rồi ấn chậm chậm vuốt ve từ xuống dưới, quả nhiên phụ kì vọng của , Hạ Phùng Tuyền bắt đầu có phản ứng gắng gượng.
      Diệp Tây Hi đắc ý cười thầm trong bụng Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên trở mình, đặt nằm dưới thân .
      nhìn , trong mắt lách tách tia lửa, giọng cũng trở nên khàn khàn, nồng đượm dục vọng: “Diệp Tây Hi, em đừng chọc nổi điên.”
      “Ây da, nặng quá mất, em hô hấp bắt đầu thấy khó khăn, đầu cũng bắt đầu choáng váng rồi đây nè.” Diệp Tây Hi vội vàng kêu oai oái.
      Hạ Phùng Tuyền giọng chửi thề tiếng, vội vàng buông ra.
      Thoát chết trong gang tấc, Diệp Tây Hi lại ngựa quen đường cũ tiếp tục giở trò chòng ghẹo Hạ Phùng Tuyền.
      Khó trách cái kỹ thuật trêu chọc khiêu khích này bị tất cả mọi người tranh nhau sử dụng ra nó có thể mang lại cảm giác hạnh phúc sung sướng như nhường này.
      Hạ Phùng Tuyền kiên nhẫn gần đến mức giới hạn: “Diệp Tây Hi, nếu như em muốn bị bóp chết mau dừng tay lại.”
      Cơ hội ngàn năm thuở, làm sao có thể dừng tay?
      Diệp Tây Hi siết chặt móng vuốt của mình tiếp tục trêu ghẹo cách hăng say, sờ sờ cằm của , nhấn nhấn ấn ấn chọc chọc ngoáy ngoáy lồng ngực , cuối cùng là vỗ vỗ cái mông của , quả nhiên trước sau đồng nhất, co dãn cũng khác nhau.
      Hạ Phùng Tuyền toàn thân cứng ngắc, chỉ có thể đờ ra như cục hoá thạch nằm giường để tiêu khiển.
      Bất quá trong bụng thầm thề độc, chờ thân thể khoẻ lại, có trời đất chứng giám nhất định bắt phải trả giá cực cực cực đắt.
      Rốt cục, nhìn Hạ Phùng Tuyền bị hành hạ đến mồ hôi lạnh đầm đìa rịn trán, Diệp Tây Hi cũng vô cùng có nhân tính dừng tay.
      “Bây giờ có thể ngủ được rồi chứ?” Hạ Phùng Tuyền hỏi, giọng có chút biến đổi do nghiến răng nghiến lợi quá nhiều.
      Diệp Tây Hi khúc khích cười đáp lại: “Hôm nay muốn làm gì sao?”
      “Diệp Tây Hi, em còn chưa chỉnh đủ hả?” Hạ Phùng Tuyền nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn .
      Diệp Tây Hi thổi thổi lên hai gò má của , hơi thở êm dịu mà lôi cuốn: “Em hỏi mà.”
      Hạ Phùng Tuyền vẫn giữ vững lời thề: “ ép buộc em.”
      Diệp Tây Hi rất chậm rất chậm nhíu mày lại: “Nếu như là em tự nguyện sao?”
      Hạ Phùng Tuyền chăm chú nhìn : “ phải là em thích làm chuyện đó sao?”
      “Em ghét.” Diệp Tây Hi chọt chọt , từng chữ từng chữ rất ràng: “Em chỉ thích lần nào cũng là đàn áp em mà thôi.”
      Hạ Phùng Tuyền nâng cái cằm nho của lên, ánh mắt vui mừng: “Vậy mà em sớm.”
      cũng thèm quan tâm đến cảm nhận của em đâu.” Diệp Tây Hi nhún nhún vai.
      “Vậy …” Hạ Phùng Tuyền giọng dần dần trở nên dịu dàng mềm mại giống như lời thầm thoảng bên tai: “Cơ thể của em chịu được ư?”
      “Hẳn là thành vấn đề .” Diệp Tây Hi cụp mắt xuống, giọng bổ sung: “Chỉ cần biết kiềm chế chút là được.”
      Hạ Phùng Tuyền gì thêm, dùng hành động để thay lời muốn .
      bắt đầu hôn , đôi môi gắn kết, vuốt ve mơn trớn, từ từ cảm nhận mềm mại của đối phương thưởng thức ngọt ngào của nhau.
      Động tác của Hạ Phùng Tuyền rất , rất khẽ, nụ hôn này triền miên mà nồng nàn, thỉnh thoảng cắn , thỉnh thoảng lại liếm mút câu dẫn hoàn toàn ham muốn của nổi lên.
      Diệp Tây Hi đưa tay ôm chặt cổ của Hạ Phùng Tuyền, vững vàng leo lên người .
      Cơ thể hai người, thân mặt gắn bó, tồn tại khe hở nào. Da thịt hai người đều nóng rực, tình cảm mãnh liệt, như thiêu như đốt.
      Hạ Phùng Tuyền từ từ tiến vào cơ thể Diệp Tây Hi, qua từng đường cong tới khu vực bí nhất, toàn bộ cơ thể bao trùm lấy .
      tiếp xúc của cơ thể rắn chắc và nóng rực khiến cho thêm điên cuồng, những ngón tay của Diệp Tây Hi bấm sâu vào lưng , dục vọng trong như nước vỡ bờ, lý trí hoàn toàn biến mất.
      Dưới ánh trăng, cơ thể hai người đều phủ tầng mồ hôi tinh mịn, trơn bóng lấp lánh như ngọc.
      ngừng tiến vào, hưởng thụ nhận lấy, bọn họ quấn quýt lấy nhau, ngụp lặn trong cơn thuỷ triều của dục vọng.
      Tốc độ của dần dần tăng nhanh, vui thích cũng càng lúc càng lớn, dần dần tràn ngập cơ thể , tê dại khó diễn tả thành lời, cơ thể như muốn nổ tung, Diệp Tây Hi đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, sau đó… hôn mê bất tỉnh.
      Hạ Phùng Tuyền trong nháy mắt cứng đờ ra hoá đá lần thứ n.
      Đến khi định thần lại vội vàng giúp Diệp Tây Hi mặc quần áo tử tế rồi choàng lên mình áo tắm, vọt ra ngoài cửa, gọi Hạ Hư Nguyên tới.
      Hạ Hư Nguyên xem xét bầu khí kiều diễm trong căn phòng lập tức hiểu ra chuyện gì xảy ra, bên tiêm cho Diệp Tây Hi đường glu-, bên nín cười với Hạ Phùng Tuyền: “Chúc mừng ngươi, ngươi thành công khiến Tây Hi bất tỉnh nhân .”
      Hạ Phùng Tuyền từ từ giải thích: “Lần này là người ta tự nguyện, phải là lỗi của ta mà.”
      Mộ Dung Phẩm ý vị thâm trường nhìn : “Phùng Tuyền, vừa rồi chúng tôi ràng nghe thấy Tây Hi la lên cứu mạng, đứng chối cãi nữa.”
      A Khoan đồng tình lắc đầu thất vọng: “Phùng Tuyền, ngươi quá cầm thú rồi!”
      Hạ Từ Viện cắn miếng táo, răng rắc tiếng: “So sánh với Mộ Dung Phẩm ngươi quả thực còn cặn bã hơn gấp trăm lần.”
      Khổ đại cừu thâm: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!”
      Hạ Phùng Tuyền: “………………..”

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chap 99
      Edit: habin

      [​IMG]
      Diệp Tây Hi hề hay biết rằng trong lúc mình hôn mê, Hạ Phùng Tuyền bị nghìn người khinh bỉ, vạn người phỉ nhổ thậm tệ.
      Cho nên, sau khi tỉnh lại, đối với loạt hành vi khác thường của Hạ Phùng Tuyền cảm thấy đặc biệt khó hiểu.
      Đầu tiên là còn muốn nữa, cho dù chỉ là hôn môi cũng cực kì cẩn thận, mới hôn được nửa dừng lại để kiểm tra xem hô hấp của có khó khăn , chút hăng hái quấy rầy cũng có.
      Vốn cho rằng đời sống tình dục của giảm sút, nhưng cứ mỗi lần đêm hôm khuya khoắt tỉnh giấc Diệp Tây Hi lại giật mình nhìn thấy cặp mắt sói sáng xanh mở to trong bóng đêm nhìn mình chằm chằm của Hạ Phùng Tuyền, ánh mắt kia tựa như muốn nhào tới ăn tươi nuốt sống ngay lập tức vậy, khiến cho cơn ngái ngủ của biến mất chút dấu vết, cứ thế hai mắt mở thao láo cho đến sáng hôm sau.
      Mặt khác, Hạ Phùng Tuyền như thể các dây thần kinh cắm nhầm tuyến rồi, sống chết dí ở bên cạnh Từ Viện, ngày ngày dặn dò A Khoan nấu bát súp bự chảng chứa các loại dinh dưỡng phong phú bồi bổ đến mức người chết ăn được cũng phải bật mồ sống dậy, sau đó ép uống cho bằng hết, cứ như thể cũng mang thai bằng ấy.
      Thế đấy, quá mấy ngày, Diệp Tây Hi vẫn thường lấy làm kiêu ngạo vì vòng eo thon gọn nhắn của mình giờ đây phì nhiêu thêm tầng mỡ nữa rồi, điều này quả thực so với mười loại cực hình tàn khốc dã man tàn bạo nhất của thời Mãn Thanh có khi còn hung ác độc địa hơn là đằng khác.
      Cuối cùng đến ngày, Diệp Tây Hi thể chịu đựng thêm được nữa, đập bàn quyết định lật bài ngửa ra ngô ra khoai ràng với Hạ Phùng Tuyền: “Những thứ này là cái quái quỷ gì vậy? Vừa sền sệt vừa khó ngửi, buồn nôn chết mất, có đánh chết em cũng uống!”
      Hạ Phùng Tuyền chẳng chẳng rằng, chỉ im lặng nhìn , ánh mắt xa xăm xanh xanh của chó sói khiến cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
      Diệp Tây Hi tuân theo nguyên tắc bao giờ cúi đầu khuất phục trước những thế lực bạo tàn hắc ám nên chút sợ hãi nào nhìn thẳng vào , trong mắt cũng bắt đầu bắn ra những tia nhìn giận dữ đo đỏ của lửa.
      Vì thế, hai người mặt mũi hết đỏ trận, rồi lại đến xanh trận, khiến cho Khổ đại cừu thâm chậm chạp ngang qua còn lầm tưởng nó nhầm tới lối bộ gặp phải hai cột đèn xanh đỏ.
      Mắt to trừng mắt hơn nửa phút, Diệp Tây Hi bỗng nhiên nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ tan tành, cúi đầu xuống nhìn bị doạ tới mức hồn vía lên mây.
      Hạ Phùng Tuyền cư nhiên có thể tay trần bóp nát cái chén thuỷ tinh cầm tay dễ như ăn kẹo.
      Diệp Tây Hi run run, vội vàng bưng bát súp lên, ngửa cổ lên trời, ực ực ực ực hơi tu cặn sạch.
      Từ đó về sau, đối với vấn đề uống canh uống súp nếu dám ho he nửa lời chê bai chỉ sợ Hạ Phùng Tuyền kích động bóp nát cổ mình mất thôi.
      Có điều vẫn phải lại, kể từ ngày uống súp đều đặn, số lần té xỉu của ngày càng ít hơn nhiều.
      Cuối cùng trong cái rủi cũng có cái may.
      Diệp Tây Hi cứ thế tiếp tục nhịn đắng nuốt cay uống cho bằng hết cái thứ súp vừa ngửi muốn nôn mửa kia, còn Hạ Phùng Tuyền tiếp tục bị cấm dục mà ánh mắt ngày càng trở nên xanh xanh long sòng sọc hơn, Hạ Từ Viện từng ngày từng ngày bụng trở nên lớn hơn, Mộ Dung Phẩm vẫn như cũ mặt dày mày dặn ra ra vào vào Hạ gia, Hạ Hư Nguyên tiếp tục duy trì và phát triển những hành vi biến thái quái dị của mình, A Khoan trước sau như vẫn cứ dong dài lải nhải.
      Cuộc sống cứ như vậy yên ả trôi qua, cho đến ngày Từ Như Tĩnh lại lần nữa xuất .
      được trợ thủ đắc lực của Du Tư Nhân — Nhâm Quảng Minh hộ tống đưa tới Hạ gia.
      Đồng thời, Nhâm Quảng Minh còn đem tới tin tức làm người ta khiếp sợ: Du Tư Nhân bị Du Tử Vĩ bắt được, sống chết chưa .
      Theo lời của Nhâm Quảng Minh, trong khoảng thời gian Hạ Phùng Tuyền Italy, Du Tư Nhân và Du Tử Vĩ liên tục công kích lẫn nhau, đấu súng và đấu trí, thế như nước với lửa. Nhưng dù sao Du Tử Vĩ cũng ngồi cái ghế chủ nhân của Du gia hơn mười năm rồi, thế lực hùng mạnh hơn rất nhiều, ngày hôm qua ông ta liên hợp với các trưởng lão trong gia tộc bày binh bố trận giăng lưới tóm gọn Du Tư Nhân.
      Nhâm Quảng Minh miễn cưỡng tuân lệnh Du Tư Nhân hộ tống Từ Như Tĩnh đến Hạ gia, hy vọng có thể nhận được che chở của bọn họ.
      Xa cách gặp lại, Diệp Tây Hi tất nhiên vui mừng khôn siết, nhất định đêm nay muốn ngủ cùng Từ Như Tĩnh để hai người thoải mái tâm .
      Nghe vậy, ánh mắt Hạ Phùng Tuyền lại lần nữa xanh càng thêm xanh.
      Buổi tối hôm đó, Diệp Tây Hi chiếm giường lớn, đuổi Hạ Phùng Tuyền mặt mày ỉu xìu như bánh mì nhúng nước sang phòng khác.
      Nằm ở giường, Diệp Tây Hi kích động kể những chuyện xảy ra từ ngày hai người biệt ly, kể đến đoạn cao trào chợt phát Từ Như Tĩnh bộ dạng u sầu, khỏi hoang mang: “Như Tĩnh, vất vả lắm mới thoát khỏi ma chưởng của Du Tư Nhân, hẳn là nên vui mừng mới phải. Yên tâm , Hạ gia nhất định bảo vệ mà.”
      Từ Như Tĩnh nằm giường, nhìn trần nhà, nhúc nhích, hồi lâu sau, nhắm mắt lại: “Tây Hi, có tin ? Tôi bây giờ… rất lo lắng cho Du Tư Nhân.”
      Diệp Tây Hi kinh ngạc: “… thích ?”
      Từ Như Tĩnh nghiêng người, nhìn Diệp Tây Hi.
      Da của Từ Như Tĩnh vẫn trắng như ngọc, nhưng dưới ánh trăng càng trở nên tái nhợt hơn. ấy gầy, cằm nhọn rất nhiều. Ánh mắt của khẽ phủ tầng sương mỏng mê mang, giống như ngay cả bản thân mình cũng cách nào nhìn thấu.
      “Tôi biết.” .
      Diệp Tây Hi trầm tư trong chốc lát, khẽ thở dài: “ , tôi còn có ngày thích Hạ Phùng Tuyền. và Du Tư Nhân gắn bó với nhau trong thời gian dài như thế, đối với nảy sinh tình cảm cũng phải là chuyện thể.”
      “Có lẽ là thói quen ỷ lại.” Từ Như Tĩnh chậm rãi : “Sau khi cha mẹ tôi qua đời, ở thế gian này, tôi còn người thân nào nữa. Chỉ có , mỗi ngày cùng tôi ở chung chỗ… Điều đó giống như thói quen, ngày ấy đối với tôi cái thế giới này còn ý nghĩa gì nữa nhưng vẫn níu kéo tôi… Trước kia có lẽ tôi cảm thấy điều đó rất phiền toái thực chán ghét, có phần sợ hãi nhưng ngay lúc này đây, tôi lại cảm thấy yên tâm, có cảm giác rằng thế gian này mình còn mình nữa…”
      Diệp Tây Hi trầm mặc, xem ra vấn đề rất nghiêm trọng.
      ————————————————–
      Mộ Dung Phẩm báo cáo tin tức thăm dò được:
      “Du Tư Nhân bị nghi ngờ là có ý đồ làm phản, mưu sát thành Du Tử Vĩ – đương chủ nhân của Du gia, phạm vào gia pháp bị giam giữ trong mật thất của Du gia. Cụ thể bị xử trí như thế nào còn phải đợi các trưởng lão họp bàn rồi quyết định, cho nên tạm thời có nguy hiểm tính mạng.”
      A Khoan lắc đầu: “Ngày trước, nếu như hậu thuẫn của mấy lão khọm già này Du Tử Vĩ làm gì có bản lĩnh giết được Du Tử Kinh.” [Du Tử Kinh: cha của Du Giang Nam]
      Mộ Dung Phẩm tiếp tục: “Nhưng mà bây giờ đám trưởng lão Du Gia phân chia thành hai thế lực, trong đó cũng có kẻ vừa mắt Du Tử Vĩ, cũng nhờ có bọn họ bảo vệ mà Du Tư Nhân bị giết ngay tại chỗ.”
      A Khoan vặn mình vươn vai bộ dạng mệt mỏi: “Quan tâm làm cái khỉ gì, cứ để cho đám người Du Gia đấu với nhau sống mái phen, đấu đến chết sống lại cũng được…Ây da, đến lúc Tây Hi dùng canh tẩm bổ rồi.”
      Mộ Dung Phẩm nhìn Hạ Phùng Tuyền: “Phùng Tuyền, ngươi hẳn là có kế hoạch khác rồi đúng .”
      Hạ Phùng Tuyền hai chân vắt vẻo, ung dung, năm ngón tay gõ gõ từng nhịp đều đặn đầu gối, khóe miệng của lộ ra nụ cười khó mà phát :
      “Ta nghĩ, bây giờ là thời cơ tốt nhất để trừ khử Du Tử Vĩ.”
      “Ý ngươi là ngư ông đắc lợi, thừa dịp bọn chúng đấu đá lẫn nhau mà tiêu diệt thế lực Du gia ?” Mộ Dung Phẩm hỏi.
      , Du gia thế lực hùng mạnh có thể sánh ngang với chúng ta. Giết địch ngàn tự tổn tám trăm, loại chuyện này ngu sao mà đâm đầu vào.” Hạ Phùng Tuyền thâm ý sâu xa: “Ý của ta là, chúng ta có thể giúp Du gia đổi chủ.”
      A Khoan hỏi: “Ngươi muốn giúp Du Tư Nhân ngồi lên vị trí này?”
      Mộ Dung Phẩm lĩnh hội được ý của , cười đáp: “, Du Tư Nhân tâm tư rất khó nắm bắt, chừng chúng ta cứu ngày hôm nay ngày nào đó lại trở mặt đối địch với chúng ta lần nữa khốn. Kẻ mà Phùng Tuyền muốn giúp phải là kẻ tuyệt đối bao giờ đối địch với chúng ta, hơn nữa hề khao khát máu của Tây Hi mà ngược lại thậm chí còn dốc lòng bảo vệ Tây Hi nữa là đằng khác.”
      A Khoan tỉnh ngộ: “Ngươi muốn tới Du Giang Nam?”
      Hạ Hư Nguyên mỉm cười: “Mặc dù Du Giang Nam muốn máu của Tây Hi nhưng biết đâu cái muốn lại là con người Tây Hi sao, Đại ca, xin hỏi huynh cân nhắc kỹ lưỡng chưa?”
      ---------------------------------------------------------------------------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :