1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      @vulinh ok bạn, mình chỉnh

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bạn trai ta là con sói - Tát - Chapter 4
      Edit: habin_3288
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]
      Mấy giờ sau, bọn họ cũng tới nơi.
      Đó là quán trọ ở lưng chừng núi, gồm ba tầng, gạch phòng lát màu xám trắng, có chút cũ kĩ. Nhưng bởi vì tường bên ngoài được cây cỏ leo kín, bao phủ gần hết nên ngược lại lộ ra vẻ cổ kính đặc biệt.
      Ba người xuống xe, bước vào.
      Bên trong có bật đèn, chỉ lờ mờ, vọt tới cỗ mùi ươn ướt.
      Du Giang Nam phía trước hỏi: “Có ai ? Chủ quán?”
      Vừa dứt lời, cầu thang có tiếng bước chân vang lên.
      Ba người theo tiếng bước chân mà nhìn, phát đó là nam nhân hoàn toàn xa lạ, rất cao, tóc cắt ngắn, da rám nắng khỏe mạnh. Lông mày đậm, ánh mắt vô cùng thâm trầm, nhìn thấy đáy, giống như là đá dưới hồ mùa thu vậy. Khóe miệng dường như có chút giương lên nhưng làm cho người ta có cảm giác rằng đây tuyệt đối là cười nhạo.
      ta mặc sơ mi đen, nút áo nới lỏng lộ ra phần cơ ngực bền chắc và vô cùng mê người, cổ còn đeo thêm sợi dây chuyền, mà sợi dây chuyền này trông cũng rất lạ mắt, cơ hồ như treo toàn răng nanh.
      là ai?” Du Giang Nam trong giọng có phần cảnh giác.
      “Cũng giống với mấy người, là khách của nhà trọ này.” ta trả lời.
      “Nhưng là quá trọ này tuần trước được chúng tôi bao toàn bộ rồi mà.” Du Giang Nam cau mày “Chủ quán đâu? Làm sao tôi nhìn thấy ông ấy?”
      “Tôi chính là chủ của nơi này, có chuyện gì ?” , nữ nhân buộc tạp dề từ phòng bếp thướt tha ra, thanh nhàng mềm mại dị thường dễ nghe.
      “Tôi nhớ tuần trước gọi điện đến đây đặt phòng chủ quán là nam cơ mà.” Du Giang Nam .
      “Nga, đó là chồng tôi.” Người phụ nữ đó nghiêng đầu, khẽ mỉm cười, hàm răng trắng sáng, rất quyến rũ, nhưng lời lại làm cho sống lưng người khác thấy lành lạnh “Bất quá vừa mấy ngày trước, té xuống sườn núi, ngã thành thịt vụn rồi.”
      Lời vừa xong, người xa lạ đứng cầu thang kia bỗng phát ra tiếng cười khẽ.
      Bà chủ quán cũng để ý tới, tiếp tục : “Đúng rồi, quên giới thiệu, tên tôi là Từ Viện, trong tuần này trực tiếp phục vụ mọi người.”
      “Xin hỏi.” Du Giang Nam chỉ vào nam nhân xa lạ đứng cầu thang kia “Chúng tôi ràng thuê tuần bộ phòng, tại sao còn ở đây?”
      “Nga, phải khách nhân.” Hạ Từ Viện thản nhiên cười: “ là gian phu của tôi!”
      Nghe vậy, Diệp Tây Hi cùng Bạch Bách Thanh nhất thời hóa đá toàn tập.
      “Được rồi, mọi người lâu như vậy, nhất định là rất mệt mỏi, trước nghỉ ngơi chút.” Hạ Từ Viện khuyến khích đẩy bọn họ lên lầu. “Còn rất nhiều phòng trống, tùy ý chọn a~”
      Ba người theo thứ tự lên lầu, Diệp Tây Hi cuối cùng nhưng khi vừa qua người nam nhân xa lạ kia, ràng nghe thấy đối với mình câu.
      “Ngu ngốc.”
      ——–
      “Nam nhân kia gợi cảm nhỉ?”
      “Nam nhân kia khốn khiếp có!”
      Sau khi cất kĩ hành lý, Bạch Bách Thanh tới phòng của Diệp Tây Hi, hai người đối với “vị gian phu” của bà chủ quán ý kiến có chút khác nhau.
      “Diệp Tây Hi, ngươi nhất định là nghe nhầm rồi.”
      “Ta thề đó là thực.”
      và ngươi vốn quen biết, tại sao lại chửi ngươi?”
      “Ta làm sao mà biết, có lẽ nhìn vừa mắt chăng.”
      Bạch Bách Thanh nâng mặt của Diệp Tây Hi lên cẩn thận đánh giá phen, gật đầu:
      “Mặt của ngươi quả thực rất cần ăn đòn mà.”
      “Rầm!!” tiếng, Bạch Bách Thanh bị đạp xuống giường.
      Gần tới trưa, mọi người tập hợp đông đủ, bởi vì ngồi xe gần cả ngày tất cả đều bụng đói kêu vang, cho nên liền nhanh chóng vây quanh bàn ăn chờ cơm.
      Nhưng là, trong phòng bếp ngừng truyền đến thanh của bát đĩa vỡ vụn loảng xoảng, nồi chảo bốc cháy, còn phức tạp hơn khi hai tiếng hét chói tai vọng ra, tóm lại, bên trong nổ bùm bùm, bận tối mắt tối mũi.
      Người ngồi phía ngoài cũng yên, bắt đầu thương lượng có nên vào đó xem chút hay , để tránh trường hợp người nấu cơm bên trong bị chết cháy hay chôn sống, hoặc là người bên ngoài nhất định chết đói a.
      Nhưng chưa kịp thương lượng xong, Hạ Từ Viện bưng mâm cơm ra, mặc dù trán vài lọn tóc bị đốt chụi, khuôn mặt trắng nõn bị khói hun đen sẫm lại, vẫn như trước đẹp rạng ngời, dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành (^0^ sắp chết đói đến nơi ấy mà)
      ấy đem món ăn bưng đến bàn : “Xin lỗi, để mọi người chờ lâu.”
      kịp lễ nghĩa thêm nữa, đám người như hổ đói lập tức nhấc đũa hướng đĩa thức ăn gắp tới, nhưng vừa gắp miếng thứ nhất bỏ vào miệng lập tức tiếng kêu than lại dậy khắp trời đất.
      “Bà chủ, sao mặn quá vậy!”
      “Thế sao, xin lỗi, lúc nãy sảy tay tôi làm rớt cả lọ muối vào đấy!”
      “Bà chủ, thịt sống a, còn có tia máu, làm sao mà ăn.”
      sao, thịt tươi là có nhiều dinh dưỡng nhất đó.”
      “Bà chủ, trong súp này sao lại có chiếc khuyên tai a?!”
      “Nha, tôi tìm nó lâu lắm rồi, ra là ở chỗ này a, phiền mọi người giúp tôi mò xem, biết đâu… lại tìm thấy chiếc còn lại nữa.”
      Kết quả của bữa cơm này là hơn phân nửa đều buông đũa xuống, chạy ăn mỳ tôm. Chỉ còn sót lại mấy nam sinh vì cưỡng được mĩ lực của Hạ Từ Viện mà nhẫn nhịn đau khổ đem những thức ăn thê thảm kinh dị bàn nuốt vào bụng. Cho nên, buổi tối hôm đó, toàn bộ quán trọ từ xuống dưới thanh của bồn xí tự hoại ngừng vang lên tiếng xả nước.
      Ngày thứ hai, giáo sư Khắc Lỗ Tư dẫn bọn họ lên núi, nhưng sở dĩ vốn ai thực tin tưởng quan điểm của giáo sư về người sói nên rất nhanh trận khảo sát này liền biến thành chuyến du sơn ngọan thủy.
      Diệp Tây Hi vốn định mượn cơ hội lần này để lặng lẽ tiếp cận Du Giang Nam thần biết quỷ hay, tránh được tầm mắt của mọi người, cùng tách ra riêng, sau đó hai người càng với nhau càng thấy tâm đầu ý hợp, rồi trong rừng chẳng may bị lạc, đành ngồi đợi đến khuya, nam quả nữ, nước chảy thành sông…
      Tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp như thế cơ mà, nhưng là thực tế lại hoàn toàn khác xa.
      Dọc đường , bên cạnh Du Giang Nam luôn bị vô số nữ nhân bám chặt, có khe hở nào, nước cũng chảy qua được, đến con ruồi cũng lọt vô.
      Diệp Tây Hi thử mấy lần , kết quả ngay cả cũng chưa kịp câu nào bị đá bay ra ngoài.
      “Được rồi, ta đầu hàng a!” Diệp Tây Hi thở dài.
      được, ngươi được đầu hàng, nhất định chúng ta hạ gục được bức tường thành Troy vững chắc này.” Bạch Bách Thanh nhìn bạn tốt, mắt lóe lên: “Có cần ta ra mặt làm ngựa gỗ giúp ?”
      “Ngựa gỗ? Bệnh độc sao?”
      “… Diệp Tây Hi, ngươi đọc nhiều sách quá rồi đấy!”
      “Rốt cục là làm như thế nào vậy?”
      “Đợi lát nữa, ta gọi Du Giang Nam ra chỗ khác, có chuyện cần cho biết. Sau đó ngươi thử tìm những nữ quái kia đàm phán xem sao, nhìn bộ dạng của bọn họ nhất định là hội đồng công kích ngươi. Ngươi chỉ cần giả bộ nhu nhược, thời điểm quyết định có thể bấm đùi mình vài cái nặn ra chút nước mắt, ta nhanh chóng chớp thời cơ đó kéo Du Giang Nam đến, để cho hùng cứu mỹ nhân.”
      “Có được vậy?” Diệp Tây Hi thấp thỏm.
      thành vấn đề.”
      Bạch Bách Thanh vừa liền hành động ngay, dùng mấy câu kéo được Du Giang Nam đến ven đường lên núi.
      Diệp Tây Hi còn do dự biết có nên thực theo kế hoạch đó những nữ quái bên thành troy ấy tự mình tới, vây quanh lấy .
      “Hồ ly tinh, vừa giở trò quỷ gì vậy?” Cầm đầu là nữ sinh “cường tráng” tàn bạo hỏi: “Lần trước biết cũng sử dụng quỷ kế gì lại làm cho Du Giang Nam trở ngươi lên núi, lần này lại phái Bạch Bách Thanh nhà làm trò gì rồi?”
      “A! ra chính là vận động viên đẩy ta hôm đó.” Diệp Tây Hi bừng tỉnh nhớ ra, khó trách những người này có vẻ quen mắt, ra đều là những nữ quái ngày đó xếp hàng dưới nhà trọ của Du Giang Nam đánh nhau tranh giành.
      “Đừng mong lôi kéo làm quen với bọn này! Tôi cảnh cáo , sau này cho phép nhích tới gần Du Giang Nam chưa?” Vị nữ tướng môn đẩy tạ hơ hơ nắm đấm trước mặt , phát đến lời đe dọa: “Nếu , tôi khiến trở thành quả tạ mà ném xuống đất đấy!”
      “Ha ha cần như vậy đâu.” Diệp Tây Hi hai tay để trước ngực tư thế trấn an, đề nghị: “Chúng ta có thể cạnh tranh công bằng mà.”
      “Công bằng cái đầu á!” nàng đẩy tạ đó đẩy cái.
      động võ có được .” Diệp Tây Hi xoa xoa bả vai hơi có cảm giác đau, nhìn bọn họ cười .
      “Tôi chính là thích động võ đấy, sao nào?” nàng đẩy tạ vừa vừa dúi thêm phát nữa.
      “Tôi là , đừng đẩy nữa!” Diệp Tây Hi bị đau, bắt đầu cau mày.
      “Tôi cứ muỗn đẩy đấy!”
      nàng đẩy tạ vừa vừa chuẩn bị xông tới, nhưng “Bịch!” tiếng bị quyền đốn ngã xuống đất.
      “Tôi rồi mà, còn đẩy nữa rất đau đó!” Diệp Tây Hi mở miệng trước.
      Xung quanh đột nhiên yên ắng đến lạ thường, chỉ thấy phía sau truyền tới khí lạnh vô cùng.
      Diệp Tây Hi quay đầu lại, bi ai phát , đứng phía sau chính là Bạch Bách Thanh với ánh mắt phức tạp, còn có… Du Giang Nam.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bạn trai ta là con sói- Tát - Chapter 5 [​IMG]
      Edit: habin_3288
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]

      “Ta bảo ngươi giả bộ nhu nhược, ngươi nghe hiểu sao? Lại quật ngã cả nữ vận động viên đẩy tạ đó xuống đất, bây giờ mọi người đều biết ngươi chính là nữ nhân lực mạnh kinh người, mình đồng da sắt, lại còn giang hồ nữa a!” Bạch Bách Thanh kéo Diệp Tây Hi qua bên, ngừng oán hận sỉ vả.“Ngươi cũng biết, ta từ khí lực rất lớn, hơn nữa là ta ra tay trước, ta coi như là tự vệ thôi!” Diệp Tây Hi giọng giải thích.“Dù sao cũng chính là ta tận mắt trông thấy ngươi quyền quật ngã ta xuống đất, chỉ ta mà còn có Du Giang Nam cũng nhìn thấy.” Bạch Bách Thanh nghiêng mặt nhìn cái: “Ta xem, ngươi cùng còn tương lai gì rồi.”“Haiz..”Hai người đồng thời thở dài.Mái hiên bên kia, nàng đẩy tạ kia vốn cầu Du Giang Nam đưa ta về phòng, nhưng bị giáo sư Khắc Lỗ Tư chặn lại, cố ý giữ Du Giang Nam lại để ông đưa cho.Giáo sư vừa , những người còn lại coi như có việc gì nghiêm trọng liền tản ra hóng mát xung quanh.Diệp Tây Hi cùng Bạch Bách Thanh tới rừng cây gần đó, tìm chỗ sạch ngồi xuống, tám nhảm ba hoa đủ thứ đời.Bạch Bách Thanh bỗng phát cây kia có trái cây, liền : “Ta hái.”“Cẩn thận chút.”Diệp Tây Hi dặn dò tiếng, nhìn bạn tốt rời , nhớ tới chuyện vừa rồi xảy ra, tâm tình lại buồn bực, chống cằm thở dài.“Làm sao mà vui vậy?” giọng bỗng nhiên từ phía sau lưng vang lên.Diệp Tây Hi quay đầu lại, phát ai khác là Du Giang Nam.Du Giang Nam ngồi xuống bên cạnh , Diệp Tây Hi nhất thời có chút khẩn trương, còn kịp nghĩ xem nên trả lời thế nào, lại nghe thấy Du Giang Nam tiếp: “ nghĩ tới khí lực của lại lớn như vậy.” việc bị vạch trần, Diệp Tây Hi xấu hổ vô cùng, dám ngẩng đầu lên, chỉ dám đáp: “ có phải cảm thấy tôi vô cùng… bạo lực ?”“Tôi nghĩ, ta động thủ trước a.” Du Giang Nam .“Ôi chao, làm sao biết?” Diệp Tây Hi kinh ngạc.“Bởi vì.” Du Giang Nam nhìn , khẽ mỉm cười : “Tôi cảm thấy phải là loại người tùy tiện đáng người khác.”Nghe vậy, Diệp Tây Hi trong lòng cười trộm, nghĩ tới mình trong lòng Du Giang Nam lại để lại ấn tượng tốt như vậy.“Oa, nơi này lại có hoa nhài sao?”Du Giang Nam ở bên cạnh cũng nhìn thấy bụi hoa nhài, vừa định hái xuống, liền bị Diệp Tây Hi ngăn lại “Để cho nó ở đó thêm thời gian có được ?”“ thích?”“, chỉ là khi còn sống mẹ tôi thích nhất là loài hoa này, tôi muốn nó được tồn tại lâu thêm chút nữa.”Du Giang Nam thất thần, tiếp theo giọng : “Mẹ của qua đời sao?”“Là lúc sinh tôi khó khăn mà qua đời.” Diệp Tây Hi trong mắt có chút khổ sở, nhìn bụi hoa nhài, chậm rãi : “Có đôi khi, tôi nghĩ… Nếu như, mình sinh ra đời, vậy tốt hơn.” xong, lại cười mỉa mai bản thân mình: “ chả ra làm sao cả, sao tự dưng tôi lại chuyện đó nhỉ?”“ sao, tôi cũng từng có ý nghĩ đó mà… Nếu như mình sinh ra đời, vậy cũng tốt.” Du Giang Nam mỉm cười đơn, nụ cười này lại làm cho Diệp Tây Hi trong lòng đột nhiên có chút nhói đau.Nhưng rất nhanh, liền khôi phục như cũ, đáy mắt sâu lại lên tia sáng nhạt: “Nhưng sau này tôi hiểu, sống, có thể thay đổi rất nhiều chuyện.”“Sao?” Diệp Tây Hi thể nào giải thích được.Du Giang Nam chuyển chủ đề: “ Nghe ở đây ban đêm có rất nhiều đom đóm bay tới, tối nay có rảnh ? Chúng ta cùng xem chút.”Diệp Tây Hi hồi lâu mới hiểu ra Du Giang Nam là hẹn mình, vừa định mở miệng ra đáp ứng bên cạnh lại truyền đến giọng lạnh lùng : “Ban đêm thường lui tới đây chỉ có đom đóm, còn có… bầy sói đói.”Diệp Tây Hi lấy làm kinh hãi, theo tiếng nhìn lại, phát nam nhân xa lạ cùng quán trọ kia đứng phía sau hai người.“ ở đây nghe lén sao?” Diệp Tây Hi thốt ra.Nam nhân kia đứng dựa lưng vào cây, hai tay khoanh trước ngực, nhàn rỗi hỏi: “Chẳng lẽ hai người chuyện gì nên nghe sao? Nếu tại sao lại sợ người khác nghe lén?”“…”Diệp Tây Hi muốn cãi lại, lại bị Du Giang Nam ngăn lại: “Chúng ta trở về thôi.” xong, liền nhanh chóng kéo Diệp Tây Hi lôi . được mươi bước, Diệp Tây Hi hiểu nghĩ thế nào, lại làm động tác sai lầm nhất đời mình – quay đầu lại.Lần này, ràng nhìn thấy nam nhân đứng ở đằng xa kia mấp máy môi với hai chữ: “Ngu ngốc!”Vô duyên vô cớ bị vũ nhục lần hai, Diệp Tây Hi rất là khó chịu.Kết quả là, hóa bi phẫn xả hết xuống đống thức ăn dưới tay mình, bắt đầu với cái bánh chanh làm.Mặc dù là núi nhưng trong phòng bếp của quán trọ này nguyên liệu nấu ăn cùng dụng cụ làm bếp lại vô cùng đầy đủ, Diệp Tây Hi làm việc rất thuận buồm xuôi gió.Hạ Từ Viện bên thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, vỗ tay khen: “Tây Hi, động tác của rất chuyên nghiệp a, nhất định là thường xuyên xuống bếp đúng ?”“Đúng vậy.” Diệp Tây Hi cười “Tôi cũng rất hay ăn, nên thường xuống bếp học nấu vài ba món.”“ khâm phục , tôi đến bây giờ ngay cả muối vị như thế nào còn chẳng nhớ nữa.”Diệp Tây Hi nghĩ đến Hạ Từ Viện ngày đó làm món ăn, hiểu gật đầu.“Tây Hi, cho tôi thử làm được ?”Mắt thấy Hạ Từ Viện mở to đôi mắt mê hoặc lòng người, chớp chớp, Diệp Tây Hi dám cự tuyệt, liền giao cho ấy nhiệm vụ đơn giản thứ nhất: “Trong bát đánh sẵn trứng rồi, bột ngô cùng chút nước, chỉ cần bắt đầu khuấy chúng đều lên là được.”“Được.” Hạ Từ Viện nhận lấy, dựa theo chỉ thị của Diệp Tây Hi bắt đầu khuấy.Diệp Tây Hi chợt nhớ tới cái gì, liền hỏi: “Từ Viện, người con trai đó… là gian phu của ?”“ Phùng Tuyền sao?” Hạ Từ Viện nhìn chớp hai mắt “Làm sao, thích rồi hả?”“Ha ha ha ha a.” Diệp Tây Hi cười đến mặt cũng cứng lại “ hài hước quá!”“Đừng cười, cái gì cũng có thể xảy ra.” Hạ Từ Viện cầm bát, bỗng nhiên thở dài “Giống như tôi này, lại ở Las Vegas cùng người đáng ghét nhất kết hôn… là cơn ác mộng.”“Người đáng ghét nhất, chính là ông chủ nơi này sao?” Diệp Tây Hi hỏi.“Tôi vốn quen biết gì ông ta đâu mà chán ghét.” Hạ Từ Viện rất nhanh trả lời.“Nhưng ông ấy chẳng phải là chồng của sao?” Diệp Tây Hi hồ nghi hỏi.“Hỏng bét rồi.” Hạ Từ Viện giọng thầm câu, sau đó dựa người vào tủ bát, vỗ vỗ trán cười : “Xin lỗi, tôi đầu óc lâu xài đến, nhiều nam nhân quá nên thường đem chồng và gian phu lẫn lộn nhau, ha ha ha.”“Gì… sao, việc này… rất bình thường.” Diệp Tây Hi lau mồ hôi lạnh trán.Rốt cuộc cũng làm xong mẻ bánh vị chanh, mùi thơm hấp dẫn người xộc vào mũi.“Như thế nào, ra cũng khó làm đúng ?” Diệp Tây Hi rửa sạch tay, nhưng lại phát Hạ Từ Viện cầm khay đựng nước chanh, hai mắt rưng rưng, nhất thời sợ hết hồn, hỏi: “ làm sao vậy?”“Đây là lần đầu tiên… lần đầu tiên…tôi có làm hỏng thức ăn.” Hạ Từ Viện kích động muôn phần.“Cái này…chẳng qua là đánh trứng rồi trộn bột thôi mà, làm sao làm hỏng được…”Diệp Tây Hi còn chưa hết, bị tiếng thét kinh hãi của Hạ Từ Viện cắt đứt “Ai nha, cái móng tay giả của tôi thấy rồi.”Diệp Tây Hi giúp ấy tìm kiếm sàn nhà “Lần cuối cùng nhìn thấy nó là lúc nào vậy?”Hạ Từ Viện suy nghĩ chút: “ đem bát trứng giao ch tôi khuấy, tôi còn nhìn thấy, sau đó…”Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời liếc mắt nhìn về phía khay đựng bánh.“ xin lỗi, Tây Hi, tôi… hình như lại làm hỏng rồi.”“….”

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bạn trai ta là con sói - Tát - Chapter 6
      Edit: habin_3288

      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com
      [​IMG]
      có cách nào khác, để tránh bị móng tay nghẹn chết khi ăn bánh, Diệp Tây Hi đành phải làm lại mẻ bánh lần nữa.
      Nếm thử chút, rồi để lại cho Hạ Từ Viện cùng Bạch Bách Thanh phần, còn lại quyết định mang cho Du Giang Nam.
      Bưng khay bánh cùng nước trái cây Diệp Tây Hi lên lầu.
      Nhưng đến chết cũng ngờ, lại ở cầu thang đụng ngay cái nam nhân cần ăn đòn kia.
      Diệp Tây Hi cúi đầu, nghĩ vòng qua ta, tiếp tục bước tới, nhưng nam nhân kia lại giang tay ra chặn .
      “Sao nhìn thấy tôi liền chạy?”
      Diệp Tây Hi lên tiếng, thừa dịp ta chưa chuẩn bị vội vàng ngồi xổm người xuống, vượt qua cánh tay chui ra ngoài, tiếp tục chạy về phía trước.
      Nhưng cũng chẳng kịp chạy thêm mấy bước, lại bị nam nhân kia túm được cổ áo lôi lại.
      “Sao nhìn thấy tôi liền chạy như vậy hả?” nhíu mày, hình như rất bất mãn với hành động của .
      “Bởi vì luôn vô duyên vô cớ mắng tôi ngu ngốc.” Diệp Tây Hi địch ý, hung hăng nhìn .
      “Tôi rất đúng .” khóe miệng nhịn được cười giễu quả thực rất ngu ngốc.”
      …khốn khiếp!” Diệp Tây Hi thẹn quá hóa giận, đầu bốc hỏa, nhất thời trong lòng nảy sinh ý tưởng độc ác, đưa chân hướng bộ vị trọng yếu của đạp phát.
      Đáng tiếc chân vừa giơ ra liền bị túm được, cái này, đạp vừa đạp được, thu lại thu về được, Diệp Tây Hi càng ngừng giãy dụa.
      “Nhanh buông ra mau, tôi muốn ngã xuống đây đâu.” Diệp Tây Hi kêu to.
      nghĩ tới cũng rất nghe lời, thả chân của ra, bất quá, lại lấy tay cướp khay bánh của .
      làm gì?” Diệp Tây Hi hoàn toàn biết được lợi hại của , dám tùy tiện tiến lên.
      làm ư?”
      “…Phải.”
      “Cho Du Giang Nam sao?”
      “… phải việc của , mau trả lại cho tôi.”
      Nam nhân kia đem cái khay trả lại cho , đợi hai tay tiếp được, bỗng nhiến tiến lên bước, đem ép vào trong góc.
      “Nghe đây.” cúi đầu nhìn , mắt tỏa ra sát khí: “ được lại gần Du Giang Nam nữa.”
      Diệp Tây Hi đầu tiên bị vẻ mặt nghiêm túc của hù dọa sửng sốt, chỉ chốc lát sau, rốt cuộc bừng tỉnh ra chân lí: “Tôi hiểu rồi.”
      “Cái gì?” vẻ mặt bình tĩnh kia đột nhiên cảm thấy DiệpTây Hi cũng đần như mình nghĩ cho lắm.
      Nhưng lời tiếp theo Diệp Tây Hi lại làm cho suýt hộc máu: “Tôi muốn từ bỏ Du Giang Nam, bất quá tôi cam tâm tình nguyện cạnh tranh công bằng với …tôi nên sớm nghĩ ra mới phải, khó trách ngay từ đầu nhìn tôi vừa mắt như vậy, ra là tình địch ghen tỵ a~”
      “Diệp Tây Hi!” hít hơi sâu, gằn từng câu từng chữ “tôi muốn bổ cái đầu ra, xem chút bên trong đó đến tột cùng là chứa cái gì.”
      Diệp Tây Hi bị bầu khí đáng sợ này dọa đến tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
      Nam nhân kia lại nhìn thẳng vào , tiếp theo, đôi môi mỏng và khiêu gợi kia lạnh lùng phun ra ba tiếng “Hạ Phùng Tuyền.”
      “Hả?”
      “Nhớ kỹ.” Nam nhân kia dùng giọng vô cùng ràng và uy hiếp : “Tên tôi là Hạ Phùng Tuyền!”
      Diệp Tây Hi nghi ngờ nhìn , lại phát ra mặt ngoài của cốc nước trái cây tay mình có chút bột màu trắng tan dần.

      “…Tây Hi?”
      “Sao?” Diệp Tây Hi định thần lại.
      nghĩ gì mà chăm chú vậy?” Du Giang Nam hỏi.
      “Nga, có chuyện gì.” Diệp Tây Hi mỉm cười đối phó, bởi chẳng ra sao nếu , mình bị phân tâm chính là vì nghĩ đến cái tên Hạ Phùng Tuyền kia. Chẳng biết tại sao, lại có dự cảm, có chuyện gì đó sắp xảy ra, hơn thế nữa, còn liên quan đến tên Hạ Phùng Tuyền này.
      “Bánh chanh này ngon quá, cảm ơn !” Du Giang Nam để đĩa bánh xuống, bắt đầu uống cốc nước hoa quả.
      “Được rồi, tối nay 12 giờ, tôi tới gọi , sau đó chúng ta cùng xem đom đóm nhé, được ?” Du Giang Nam hỏi.
      “Được.” Diệp Tây Hi rất sảng khoái đáp liền, đột nhiên nghĩ rằng tốt nhất là nên trở lại phòng “tân trang lại nhan sắc” mới phải, liền vội vàng đứng dậy chào Du Giang Nam. Tiếp theo, chạy ngay về gian phòng ở sát vách phòng của Du Giang Nam, nhanh chóng lao vào phòng tắm, tắm rửa.
      Tắm xong, Diệp Tây Hi lên sân thượng lau khô tóc, nhưng lại nghe loáng thoáng thấy gian phòng bên cạnh của Du Giang Nam có tiếng đánh nhau. Ban đầu, nghĩ là thần kinh mình quá nhạy cảm rồi, nhưng ngay sau đó, liền nghe tiếng kêu của Du Giang Nam.
      Diệp Tây Hi trong lòng căng thẳng, lập tức chạy đến trước cửa phòng Du Giang Nam, phát cửa khoá trái, dùng sức đập cửa lại nghe thấy bên trong những tiếng “Choang!! Choang!!” thuỷ tinh bị đập vỡ tan tành.
      Diệp Tây Hi thấy tình hình tốt, lập tức quay trở về phòng mình leo lên ban công, ỷ vào thân thủ mình tệ liền nhảy qua ban công phòng Du Giang Nam bên cạnh.
      Vừa nhảy xuống, nhìn vào bên trong phòng, Diệp Tây Hi nhất thời ngẩn ngơ.
      Trong phòng hết sức hoang tàn, đèn bàn, bàn ghế, tất cả đều rơi xuống đất hết.
      Du Giang Nam cũng trong tình trạng tương tự, nằm mặt đất, quần áo đều bị xé rách, toàn thân đầy những vết thương lớn , máu tươi ngừng chảy.
      Nhưng điều đáng sợ nhất lại là nhìn thấy con sói, con sói toàn thân lông đen nháy to gần bằng người, nhào đến người Du Giang Nam, hướng cổ họng của ta mà cắn tới.
      còn kịp suy nghĩ cái gì nữa, Diệp Tây Hi do dự giơ cái ghế lên hướng chỗ con sói mà ném , vừa vặn đập trúng lưng nó, ngăn cho nó tiếp tục tấn công nữa.
      Con sói kia từ từ quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Tây Hi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xoáy vào .
      Diệp Tây Hi nuốt nuốt nước bọt, định gỡ ngay bức tranh treo tường xuống ném lại vào con sói, nhưng lần này, con sói kia hành động thực nhanh hơn rất nhiều, nó lao tới, đem bổ nhào xuống nền đất.
      Diệp Tây Hi chân tay đều bị đè chặt, thể cựa quậy được, vô cùng hoảng sợ, chỉ có thể nhắm mắt lại, mặc cho số phận.
      Nhưng mà lâu sau, cũng có cảm giác cổ họng bị cắn rách, Diệp Tây Hi từ từ mở mắt, chỉ thấy con sói rất to kia từ cao nhìn chằm chằm, đôi mắt lạnh lùng.
      Bỗng nhiên, nhìn thấy cổ nó có đeo sợi dây chuyền, cái dây chuyền này treo đầy những chiếc răng nanh.
      Diệp Tây Hi cảm thấy sợi dây chuyền này vô cùng quen mắt, hình như thấy nó ở đâu đó rồi, cố gắng nhớ lại, lại cảm giác sực nặng nguời mình đột nhiên biến mất –con sói nhảy xuống dưới từ sân thượng.
      Diệp Tây Hi khiếp sợ đến tột đỉnh, lâu mới định thần lại đựơc, chạy đến bên cạnh Du Giang Nam, lấy tay ta dậy, cẩn thận xem xét, phát ra Du Giang Nam bị hơn 10 vết thương liền, vết thương rất , lập tức luống cuống “Cố gắng lên nào, tôi báo cho mọi người biết, sau đó lái xe đưa tới bệnh viện nha!”
      !” Du Giang Nam phản đối.
      “Tại sao a? Nếu như , chừng con sói kia lại đến tấn công chúng ta nữa sao?” Diệp Tây Hi gấp gáp.
      Du Giang Nam trầm ngâm trong chốc lát, : “ phải là tôi muốn xuống núi, chẳng qua là trời cũng tối rồi, bây giờ lái xe, đường có rất nhiều nguy hiểm rình rập. Cho nên, hay là đợi rạng sáng mai rồi được ?”
      “Nhưng còn vết thương của ?”
      có gì nghiêm trọng cả, Tây Hi, giúp tôi gọi giáo sư Khắc Lỗ Tư đến đây đư , ông ấy có mang theo hòm thuốc mà.”
      Diệp Tây Hi bèn nghe theo, tìm giáo sư Khắc Lỗ Tư đến.
      Giáo sư Khắc Lỗ Tư nhìn tình cảnh trước mắt mà cái gì cũng hỏi, chỉ cúi đầu nhanh chóng băng bó vết thương.
      “Giáo sư, ấy sao chứ?” Diệp Tây Hi lo lắng.
      sao, may là vết thương ngoài da thôi.”
      “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Trong này sao lại có sói xuất đựơc?” Diệp Tây Hi hỏi.
      “Tôi cũng nữa, vừa trở về, tôi bỗng nhiên cảm thấy cả người còn chút sức lực nào, tiếp theo, con sói kia vọt vào phòng và lao vào tấn công tôi.” Du Giang Nam nhìn vẫn yếu như lúc nãy .
      “Vậy trước đó em ăn phải cái gì ?” Giáo sư Khắc Lỗ Tư hỏi.
      Diệp Tây Hi ngơ ngẩn, tiếp lời : “Em mang tới đây khay bánh…cùng với nước trái cây.”
      ấy liên quan.” Du Giang Nam thay Diệp Tây Hi lên tiếng.
      Giáo sư Khắc Lỗ Tư quay lại nhìn Diệp Tây Hi, : “Em Tây Hi, em cũng bị làm cho sợ hãi rồi… về phòng nghỉ ngơi … Đúng rồi, tạm thời đừng chuyện này cho nguời khác biết, thầy sợ khiến mọi nguười hoảng loạn.”
      Diệp Tây Hi phản bác lại câu nào, chỉ lẳng lặng gật đầu, rồi ra ngoài.
      Lúc đóng cửa, hoảng hốt nghe thấy giáo sư Khắc Lỗ Tư hỏi câu: “Bọn họ bắt đầu hành động rồi sao?”
      các nàng chú ý nha, từ chương này là mọi bí mật của chúng ta dần hé lộ nha[​IMG]

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bạn trai ta là con sói - Tát - Chapter 7
      Edit: habin_3288
      [​IMG]
      Gió thổi mưa giông trước cơn bão.
      Diệp Tây Hi cảm thấy như có loại nguy hiểm vô hình nào đó nhắm vào vậy.
      Đầu tiên là con sói lai lịch kia, sau đó lại vô tình nghe được giáo sư Khắc Lỗ Tư cùng Du Giang Nam chuyện, bao nhiêu là việc làm cho ngày càng nghi ngờ, bất an.
      Nhưng cũng chỉ có thể ngồi yên chỗ mà chờ đợi, thể chủ động làm gì cả.
      Mang trong lòng cảm giác thất bại, Diệp Tây Hi trở lại phòng của mình, lúc này mới phát mình vẫn mặc đồ lúc tắm rửa lúc nãy chưa kịp cởi ra, liền lấy đồ ngủ ra thay.
      Nhưng trong lúc vô tình mắt nhắm mắt mở thay đồ, lại nhìn thấy trong gương bóng dáng người.
      Diệp Tây Hi quay phắt đầu lại, người đó ai khác lại chính là — Hạ Phùng Tuyền.
      … làm sao có thể tuỳ tiện vào phòng người khác như vậy được?” Diệp Tây Hi vội vội vàng vàng đem đống đồ vừa cởi hết ra che người mình lúc này trong tình trạng mảnh vải che thân (nude đó a~~) . Trong bụng ngừng thấp thỏm, đừng bị nhìn thấy hết rồi chứ =.= Có đây, trong phòng tối tăm như vậy, mà sắc mặt cũng rất bình tĩnh, chắc là chưa thấy rồi.
      thầm cảm thấy may mắn, lại nghe thấy con người với sắc mặt bình tĩnh kia với giọng cũng hết sức bình tĩnh: “Nhìn ra, vóc dáng của kể cũng tệ lắm!”

      “Soạt!” tiếng, Diệp Tây Hi cả mặt liền đỏ bừng.
      là bị nhìn thấy sạch hết rồi!
      lúc Diệp Tây Hi còn oán than muốn tìm cây đại đao chém chết , Hạ Phùng Tuyền bước đến trước mặt : “Diệp Tây Hi, tôi có lời muốn với .”
      Diệp Tây Hi muốn thủ tiêu , quay người lại, chợt ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, cả ngừơi máu như đông lại.
      Cái dây chuyền cổ con sói vừa rồi, cái dây chuyền đầy những răng nanh, tại đeo rất vững vàng người Hạ Phùng Tuyền.
      Diệp Tây Hi cảm thấy cổ họng khô khốc, lỗ tai ong ong nghe thấy gì nữa.
      “…Bọn họ lúc bình thường cũng có hình dạng của người, chỉ khi có ánh trăng chiếu xuống, mới biến thành con sói, dĩ nhiên, với năng lực của những người sói cấp cao có thể tùy thời điểm biến thân…”
      Lời của giáo sư Khắc Lỗ Tư hôm nào bỗng nhiên tràn vào tâm trí .
      Còn có, cốc nước trái cây làm Du Giang Nam bất tỉnh, cũng chỉ có có thể giở trò.
      Chẳng lẽ, Hạ Phùng Tuyền chính là…con sói kia??
      Hạ Phùng Tuyền tiến lên bước, tiến gần đến , điệu có chút rét lạnh: “Diệp Tây Hi, tôi cảnh cáo lần cuối cùng, được lại gần Du Giang Nam. Nếu …”
      Nếu như thế nào?
      Diệp Tây Hi đưa tay nắm chặt phía sau tủ lạnh, dám nhúc nhích, chỉ có thể đơ ra nhìn Hạ Phùng Tuyền mặt nhích tới gần, từ từ trượt đến cổ họng mình– nhàng mà khẽ cắn.
      Diệp Tây Hi nhất thời cảm thấy đầu óc tê dại, cả người cứng ngắc, tay chân lạnh toát.
      Nhìn bộ dạng sợ hãi của Diệp Tây Hi, trong mắt Hạ Phùng Tuyền lên tia hài lòng, thêm cái gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn hồi, sau đó trực tiếp bỏ ra ngoài.
      Chờ cửa đóng kín lại, Diệp Tây Hi cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, nhất thời ngồi co quắp giường, trong đầu hoàn toàn mờ mịt.
      khó có thể tin rằng, điều mình ra sức phủ nhận bấy lâu lại có thể tồn tại.
      Hoặc là, hết thảy chỉ là trùng hợp, đúng là thần hồn nát thần tính.
      Diệp Tây Hi cứ ngồi như vậy, hoàn toàn yên lặng.
      Cũng biết bao lâu trôi qua, phía dưới quán trọ bỗng phát ra trận ồn ào, cắt đứt suy nghĩ lung tung của .
      Diệp Tây Hi nhanh chóng mặc quần áo tử tế, xuống.
      Chỉ thấy tất cả tụ tập ở bãi đất trống trước quán trọ, nhìn xe của đoàn, tức giận thôi.
      “Sao thế?” Diệp Tây Hi đến bên cạnh Bạch Bách Thanh hỏi.
      “Tất cả bánh xe ở đây đều bị phá nát, biết là do ai làm, cứ như thế này chúng ta làm sao xuống núi đây?” Bạch Bách Thanh cau mày.
      Nghe vậy, Diệp Tây Hi trong lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi thể gạt được.
      Bọn họ bị mắc kẹt ở đây!
      Lúc này, bốn phía xung quanh lại sáng lên, Diệp Tây Hi ngẩng đầu, nhìn trăng cao sáng quá, to mà tròn, sáng tỏ, lạnh lùng và tĩnh mịch đem mọi vật mặt đất trở nên ràng mà trong trẻo lạnh lùng theo.
      “Đúng rồi, hôm nay là ngày 15 rằm a, khó trách trăng lại to tròn như vậy. Bình thường ở thành phố, ánh đèn điện quá mạnh mẽ, dường như quên mất ánh trăng là như thế nào, hôm nay coi như là được chiêm ngưỡng rồi…” Bạch Bách Thanh văn vẻ than thở cách nghệ thuật, chợt phát Diệp Tây Hi bên cạnh thần sắc có chút kì quái.
      “Ngươi làm sao vậy?”
      sao.” Diệp Tây Hi vuốt vuốt ngực, mặt trắng bệch: “Ở đây… rất thoải mái.”
      “Mau trở về nghỉ ngơi .” Bạch Bách Thanh bận rộn đỡ Diệp Tây Hi vào quán trọ.
      ra kì quái, khi còn bị ánh trăng chiếu tới nữa, mới vừa rồi còn thoải mái bây giờ lập tức tan thành khói, Diệp Tây Hi lại vui vẻ trở lại.
      “Ngươi giả vờ sao?” Bạch Bách Thanh hồ nghi.
      “Ta trông giống thế à.” Diệp Tây Hi bất mãn: “Trước ngươi ấy, ngươi thỉnh thoảng thể đối với ta thương hoa tiếc ngọc chút à?”
      “Nhưng ngươi phải hoa cũng phải ngọc, bất quá chỉ là nữ kim cương lực mạnh kinh ngừơi.”
      “…”
      “Ngươi nhìn lại mình xem, vừa rồi lại tự rước lại nhục nhã hả?”
      “Bạch Bách Thanh!”
      Hai người trong chớp mắt chuẩn bị dĩên ra cuộc đấu khẩu lần thứ n từ khi mới chào đời ra đến nay, bỗng nhiên, thanh thê lương tru lên truyền đến, tiếng khóc nức nở phá vỡ gian yên tĩnh, làm cho người ta cả người đều ớn lạnh.
      Tất cả mọi người khẩn trương chạy ra ngoài quán trọ nhìn về phía cánh rừng— thanh đó là từ nơi nào truyền đến.
      Mọi người nín thở chờ xem, ai cũng dám gây ra bất cứ tiếng động nào, khí khẩn trương như thể dùng dao rạch cũng cảm nhận được.
      Nhưng đợi chờ hồi lâu, chẳng thấy có gì phát sinh cả, mọi người căng thẳng bắt đầu giảm bớt, thư dãn dần.
      “Tiếng kêu lúc nãy là của…sói sao?” nữ sinh sợ hãi hỏi.
      nam sinh khác lớn mật bắt đầu bước vào rừng rậm, hương bên trong nhìn phen, phát ra cái gì, liền xoay người cười nhạo các bạn mình “Đừng sợ, quỷ còn chẳng có đến con, núi này làm gì có sói nào đâu?”
      Vừa dứt lời, Diệp Tây Hi tự nhiên đánh rùng mình, nhìn người nam sinh đó, ở phía sau ta, trong rừng rậm tối tăm, thậm chí có hơn hai mươi đôi mắt đen nhánh hung ác hau háu nhìn.
      “Mau quay lại!” Diệp Tây Hi hướng về phía nam sinh đó kêu to.
      Nhưng kịp nữa rồi, bóng đen lao ra, bộ móng sắc nhọn xé toạc lồng ngực nam sinh đó, máu tươi văng khắp nơi, thịt vụn bay tứ tung.
      Sói, con sói tàn nhẫn!
      Mọi người bị cảnh tượng kinh khủng trước mắt hù dọa đứng hình, phục hồi tinh thần lại, lập tức hướng quán trọ chạy thục mạng. Cùng lúc đó, hai mươi con sói từ trong rừng rậm đồng loạt nhảy ra, nhe nănh trắng hếu vô cùng sắc nhọn đuổi theo đám người. Chạy kịp, bổ nhào xuống đất chưa đến vài giây bị bầy sói vây quanh, điên cuồng xẻ thịt.
      Bãi đất trống trước quán trọ, lúc này như trở thành địa ngục trần gian, tiếng kêu la, tiếng khóc thảm thiết, còn có tiếng cắn xé của bọn sói, dưới ánh trăng rét lạnh.
      Bỗng nhiên tiếng súng nổ rất to, con sói chuẩn bị chực vồ lấy nữ sinh liền gục ngã, nằm mặt đất, ngực nó thủng lỗ lớn, máu tươi ngừng phun, chỉ thấy chân tay nó co quắp mấy cái, rất nhanh liền có tiếng động nào nữa.
      Diệp Tây Hi quay đầu, thấy Hạ Từ Viện đứng ở cửa sổ, trong tay cầm khẩu súng săn, họng súng nhả ra khói xanh.
      “Ai nhắm bắn chuẩn, lại tới giúp tôi mau!”
      Bạch Bách Thanh đón được khẩu súng Hạ Từ Việc ném cho, đứng bên cửa sổ, bắt đầu nhắm bắn, liên tục bắn hạ những con sói ngoài kia.
      Diệp Tây Hi hoàn hồn lại, nhớ ra còn có Du Giang Nam bị thương vẫn ở lầu kia, vội vàng chạy lên xem.
      Ở khúc quanh tối tăm, bỗng nhiên có người kéo lại.
      Diệp Tây Hi kinh hãi, vừa xoay ngừơi nhìn lại, người đó lại là Hạ Phùng Tuyền.
      còn muốn tìm ?” Trong bóng tối, Hạ Phùng Tuyền trong mắt loé lên tức giận “Chẳng nhẽ nhìn thấy những chuyện vừa phát sinh ở dưới kia sao?”
      Diệp Tây Hi sợ hãi nhìn : “Những thứ dưới kia… là đồng loại của sao???”
      sai.” Hạ Phùng Tuyền : “ chỉ có bọn họ, ngay cả…”
      Lời của bị thanh khác cắt đứt: “Buông ấy ra!”
      Hạ Phùng Tuyền quay đầu, nhìn thấy ở đầu hành lang kia, Du Giang Nam cầm khẩu súng thẳng tắp hướng vào mình.
      “Ta buông ấy ra!” Du Giang Nam lẳng lặng lặp lại lần nữa.
      Hạ Phùng Tuyền mặt đổi sắc nhìn Du Giang Nam, rốt cục buông cánh tay Diệp Tây Hi ra.
      Thoát khỏi nắm giữ, Diệp Tây Hi vội vàng hướng chỗ Du Giang Nam chạy tới, đường, theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy hình ảnh cả đời thể quên được.
      Lúc ấy, mọi thứ đều diễn biến rất nhanh, nhưng Diệp Tây Hi mắt nhìn rất chậm chạp, tinh tường nhìn thấy, Hạ Phùng Tuyền ngồi xổm xuống, hai tay chống xuống nền đất, tay chân dần biến thành những móng vuốt sắc nhọn, cả người nhanh chóng bị bộ lông rậm dài che phủ.

      biến thành con sói!

      con sói lông đen nhánh!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :