1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chap 89
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com
      “Ý của , kẻ bên ngoài kia là người của Du Nhất Giới ư?” Diệp Tây Hi nhíu mày: “ thể nào, nếu quả thực đúng là thủ hạ của tên khốn đó còn có thể khách sáo lịch gõ cửa như thế á?”
      Như thể để xác minh chính xác những phỏng đoán của , bên ngoài bất thình lình vang lên hồi súng liên thanh chói tai, mùi thuốc nổ nồng nặc.
      Cùng lúc đó, Hạ Phùng Tuyền kéo tay Diệp Tây Hi rất nhanh trốn vào trong bếp.
      Diệp Tây Hi còn chưa kịp tiêu hoá nổi chuyện gì diễn ra, tình thế lúc này ra sao bên tai ầm ầm tiếng đấu súng dữ dội, đám người điên cuồng bắn xả trong làn mưa đạn.
      Cửa phòng chỉ trong tíc tắc vỡ nát, thủng lỗ chỗ như tổ ong.
      Từ bên ngoài bọn người hung hãn ấy phá cửa mà tiến vào, sau khi cẩn thận kiểm tra chúng phát trong phòng ngủ thấy tung tích người nào liền cầm chắc súng chậm rãi về phía phòng bếp.
      Kẻ đầu tiên cẩn thận từng bước, chĩa nòng súng vào bên trong căn bếp, tay để sẵn lên cò chỉ cần thấy bóng người là nổ súng ngay lập tức, thấy động, định bóp cò khẩu súng tay bỗng bọ người nào đó cướp lấy, tiếp theo, bị Hạ Phùng Tuyền cước đạp ngã dúi dụi xuống đất.
      Những tên còn lại thấy tình hình có biến động vội vàng đồng loạt xông lên với ý đồ lấy nhiều áp đảo ít khống chế hai người.
      Nhưng Hạ Phùng Tuyền rất bình tĩnh giơ súng lên, bóp cò, chệch ly nào rất nhanh giải quyết gọn ghẽ tên tiên phong bước vào bếp.
      Sau đó liều lĩnh lao thẳng về phía trước mở đường máu, bảo vệ Diệp Tây Hi hướng ra ngoài cửa chạy.
      Hạ Phùng Tuyền lôi Diệp Tây Hi chạy trốn, nhưng phải là chạy xuống lầu mà theo hướng ngược lại leo lên mái nhà.
      Diệp Tây Hi ôm bụng đầy nghi vấn nhưng khi cúi đầu nhìn xuống dưới ngay lập tức hiểu ra tại sao lại như vậy: bên dưới kia xem chừng có ít kẻ rình rập núp, tất cả bọn chúng đều nóng lòng chờ đợi hai người họ tự chui đầu vào lưới.
      “Làm sao bây giờ?” Diệp Tây Hi vội vã hỏi.
      Hạ Phùng Tuyền vừa trả lời vừa chỉ tay về căn nhà đối diện chỗ hai người đứng: “Chúng ta nhảy sang nóc nhà phía bên kia.”
      Diệp Tây Hi há hốc mồm: “Em có phải là siêu nhân đâu.”
      Hạ Phùng Tuyền lười đáp: “Là cõng em nhảy qua.”
      Diệp Tây Hi lúc này mới sực nhớ ra Hạ Phùng Tuyền có thể biến hình thành người sói.
      Gọi là máy rửa bát tự động hoàn hảo toàn năng thế kỉ mới xem ra là coi thường, phí hoá nhân tài của quốc gia rồi, chậc chậc, phải gọi là TRANSFORMERS mới đúng! [robot biến hình]
      Hạ Phùng Tuyền bắt đầu cởi áo ngoài ra dặn dò: “Diệp Tây Hi, nhớ kỹ phải nhặt quần lót cho đấy, hề muốn để bọn khốn này mang nó đâu.”
      Diệp Tây Hi liều mạng lắc đầu, có chết cũng chịu thoả hiệp.
      là độc ác, còn lâu mới nhặt!
      Hạ Phùng Tuyền lạnh lùng uy hiếp: “Em dám nhặt, sau này thề khiến em ngày ngày free tự nhiên, trần trùng trục ra đường luôn.”
      thể phủ nhận câu uy hiếp này vô cùng có hiệu quả, Diệp Tây Hi lập tức cuống cuồng gật đầu lia lịa như dã tỏi.
      Tiếp theo, Hạ Phùng Tuyền chống hai tay xuống đất gồng người lên, nhanh chóng biến thân thành con sói lông đen nhánh.
      Sau đó, con sói ấy hạ thấp người xuống, ý bảo Diệp Tây Hi trèo lên lưng.
      Diệp Tây Hi cũng rất thức thời, nhanh nhẹn nhặt cái quần lót của lên nhét vào trong người. (eo!)
      chuẩn bị trèo lên lưng Hạ Phùng Tuyền cánh cửa nóc nhà nơi hai người đứng bỗng bị phá thủng, đám tay chân của Du Nhất Giới đông như kiến đồng loạt ào lên, để cho hai người họ có thời gian chuẩn bị ứng phó, bọn chúng lập tức nã đạn.
      Hạ Phùng Tuyền phản ứng rất nhanh, lao lên chắn trước mặt Diệp Tây Hi đồng thời nhanh chóng kéo ra đằng sau mình.
      Diệp Tây Hi trong khoảnh khắc ấy cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng, sợ hãi nắm chặt bàn tay của .
      Hạ Phùng Tuyền ôm nhảy, trung xoét qua đường cong hoàn mỹ, chuẩn xác nhảy sang nóc nhà phía bên kia, hề nấn ná thêm giây phút nào, nhảy thêm vài bước nữa, Hạ Phùng Tuyền và Diệp Tây Hi dần dần vào bóng tối mất dạng cuối con ngõ hẹp.
      nóc nhà, kẻ cầm đầu gọi điện cho Du Nhất Giới để báo cáo: “Du tiên sinh, xin lỗi, chúng tôi để hai người đó chạy thoát rồi ạ, bọn họ chạy theo hướng đông nam, phái người đuổi theo rồi… vâng….vâng…”
      Lúc này, bọn đàn em đứng xem xét xung quanh mới giật giật khuỷu tay của , ý bảo cúi xuống nhìn mặt đất.
      Đến khi thấy rồi, tên cầm đầu hai mắt chợt loé vẻ nham hiểm, lập tức tranh công: “Du tiên sinh, thuộc hạ cho rằng, bọn họ hình như bị thương rồi.”
      mặt đất, vài giọt máu nho lẳng lặng phơi bày, những vệt máu mới mẻ lấp loáng dưới ánh nắng mặt trời.
      Hạ Phùng Tuyền ôm chặt lấy Diệp Tây Hi tiếp tục chạy hơn giờ mãi đến khi ra khu vực ngoại ô rồi mới dừng lại nghỉ chân tại công viên sát bìa rừng.
      Diệp Tây Hi lập tức giãy dụa từ người trượt xuống, ngồi chồm hổm bên, nôn thốc nôn tháo.
      Tưởng như là bị hành hạ đến chết rồi chứ! Lục phủ ngũ tạng hết thảy như thể điên cuồng lòi hết ra ngoài rồi cơ.
      Vất vả lắm mới nôn xong, Diệp Tây Hi hít vào rồi lại thở ra vỗ vỗ ngực quay sang hỏi: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ đây ?”
      Hạ Phùng Tuyền yên tĩnh ngồi bên, rất lâu lời nào.
      Biến thân thành sói tạm thời thể chuyện bằng ngôn ngữ thông thường được.
      Diệp Tây Hi lôi cái quần lót ra dí cho Hạ Phùng Tuyền rồi : “Hạ Phùng Tuyền, mau biến thân trở lại bình thường , em để trần trụi giữa thiên nhiên hồn nhiên như cây cỏ đâu.”
      Hạ Phùng Tuyền vẫn im lặng có phản ứng gì.
      đứng lên, vô tình cúi đầu xuống mới giật mình phát ống tay áo của mình máu bê bết thấm đẫm cả vải.
      Nhưng mà, hề cảm thấy đau đớn, chẳng lẽ lại là…. Hạ Phùng Tuyền?
      Diệp Tây Hi điên cuồng chạy đến bên cạnh xem xét, quả nhiên, cánh tay trái của ghim sâu viên đạn, miệng vết thương ngừng rỉ máu.
      Khó trách lại im lặng đến vậy, A Khoan từng chỉ trong tình huống mất máu quá nhiều người sói mới biến thân về hình dạng cũng được.
      “Trời ơi, giờ phải làm sao đây phải làm sao đây?” Diệp Tây Hi chân tay luống cuống: “Trước tiên em phải đưa đến bệnh viện xử lý vết thương rồi tính tiếp!”
      Nhưng Hạ Phùng Tuyền lại dùng răng cắn cắn ống quần , ánh mắt kiên định lắc đầu.
      Chuyện mình bị thương, Du Nhất Giới khẳng định là sớm biết rồi, kẻ xảo quyệt như chắc chắn phái tay chân mai phục ở các bệnh viện cơ sở thú ý gần đây.
      Chúng ta quyết thể ngu ngốc tự chui đầu vào lưới được.
      Diệp Tây Hi cũng hiểu điều mà lo lắng nhưng thực tâm hoảng thể kìm chế kích động được: “Nếu làm sao cầm máu cho được bây giờ?”
      Hạ Phùng Tuyền dùng móng vuốt cào nền đất hàng chữ: Tìm chỗ nào đó, em giúp lấy viên đạn ra.
      Diệp Tây Hi khó xử, bây giờ họ có thể đến nơi nào? Nhà trọ quanh khu vực hẻo lánh này rất khó tìm hơn nữa cho dù có tìm được nhà trọ với hình dạng con sói lớn như vậy của Hạ Phùng Tuyền hành tung của hai người sớm muộn cũng bị bại lộ, thế chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng.
      chăm chú nhìn Hạ Phùng Tuyền, cứ nhìn như thế hồi lâu, ý nghĩ đột nhiên loé lên trong đầu .
      ♪♫•*¨*•.¸¸♥ ¸¸.•*¨*•.¸¸♥ ¸¸.•*¨*♪♫•*¨*•.¸¸♥ ¸¸.•*¨*•.¸¸♥ ¸¸.•*¨*♪♫•*¨*•.¸¸♥ ¸¸.•*¨*•.¸¸♥ ¸¸.•*¨*
      Chiều tối ngày hôm đó, khách sạn Pira nghênh đón vị khách thứ mười ba————–vị khách này đeo cái kính râm là to, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm đậm rất đại, nàng mặc bộ đồ bó sát người ngực ra ngực mông ra mông làm nổi bật lên dáng người hấp dẫn đủ khiến cho những người đàn ông nhìn thấy lúc này đều xịt máu mũi liên tục.
      Nhân viên phục vụ vội vàng chạy nhanh tới tiếp đón, giúp gỡ hành lý du lịch từ xe xuống.
      Nhưng mà, hỡi ôi~~~~ sao cái vali này lại nặng thế này chứ ~~~~
      Chẳng lẽ bên trong đựng tấn sắt ?
      Vất vả lắm mới lê lết kéo được cái vali nặng trịch này lên phòng cho vị nữ khách gợi cảm này, chàng phục vụ viên kia vốn nghĩ rằng nhìn bộ dạng mệt mỏi mồ hôi mồ kê đầm đìa thế này của mình chí ít vị khách này cũng phải boa thêm cho chứ, kết quả nàng sexy móc móc hồi lâu, mới móc ra đồng Euro cỏn con.
      chàng phục vụ viên phẫn nộ bỏ .
      Đóng chặt cửa lại, Diệp Tây Hi giật mạnh bộ tóc giả đầu ra, quăng cái kính râm to tổ chảng mặt, lập tức chạy ào đến chỗ cái vali, lôi Hạ Phùng Tuyền co rúm nằm bên trong ra ngoài.
      Sau đó, lấy ra số thuốc men mua được đường đến đây, bắt đầu tiến hành gỡ mảnh đạn ghim vào cánh tay của Hạ Phùng Tuyền.
      Động tác mặc dù thuần thục lắm nhưng cũng may là đến nỗi quá hoảng loạn mà hỏng việc, banh miệng vết thương, gắp viên đạn ra, cầm máu, băng bó, từng khâu từng khâu , toàn bộ quá trình đều phải hết sức cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị cho tốt.
      Nửa giờ sau, hoàn thành bước cuối cùng băng bó vết thương, Diệp Tây Hi thở phào nhõm hơi, cảm giác như trút được gánh nặng.
      lau mồ hôi nhễ nhại trán, ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt bất mãn của Hạ Phùng Tuyền ngó mình lom lom rồi.
      “Sao vậy?” Diệp Tây Hi giật mình: “Lẽ nào cách băng bó của em sai à?”
      Hạ Phùng Tuyền nhúng móng vuốt vào nước rồi viết lên mặt bàn: Thay quần áo!
      “Thay quần áo? Thay quần áo gì?” Diệp Tây Hi nghi hoặc càng thêm nghi hoặc khó hiểu.
      Hạ Phùng Tuyền lại viết tiếp: Thay bộ nào lộ nhiều như vậy!
      Diệp Tây Hi xém nữa té xỉu: “Hạ Phùng Tuyền, bây giờ là lúc nào rồi mà còn để ý đến tiểu tiết này hả?”
      Hạ Phùng Tuyền thái độ rất kiên định, tiếp tục viết: hy vọng bọn đàn ông khác nhìn thấy hình dáng bộ ngực của em!
      Diệp Tây Hi khoé miệng co quắp: “Hình dáng bộ ngực? Cứ như thể nó là hình khối ấy… Được rồi, đôi co với nữa, em biết rồi, mau nghỉ ngơi .”
      Hạ Phùng Tuyền rất ngoan ngoãn làm theo những gì yên vị nằm giường, Diệp Tây Hi vừa kéo chăn đắp cho xong xuôi đâu đấy vừa lẩm bẩm : “Thiệt là, cũng thành sói rồi sao vẫn càm ràm nhiều chuyện thế nhỉ?”
      ~~End chap 89~~
      ✿(◕‿◕)✿

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]
      Chap 90
      Edit: habin

      Đắp chăn xong xuôi, chuẩn bị rời Hạ Phùng Tuyền bỗng dùng móng vuốt của mình giữ chặt lấy tay cho .
      “Sao thế ?” Diệp Tây Hi nghi ngờ: “ đừng với em là muốn em ngủ cùng nhé?”
      bất hạnh, Hạ Phùng Tuyền gật gật đầu.
      Diệp Tây Hi bất đắc dĩ đành phải chiều theo đòi hỏi của người bệnh chậm rãi bước vào phòng tắm tẩy trang sau đó đến bên cạnh rồi nằm xuống.
      Vốn cho rằng bản thân mình nếu nằm sát sàn sạt loại động vật kích cỡ khổng lồ thuộc bộ chó nhất định sợ hãi, nhưng khi thực nằm xuống bên cạnh Hạ Phùng Tuyền, mới chợt phát lòng rất yên bình, gợn chút sợ sệt lo lắng nào, cũng chút nào thích ứng cả, chỉ có cảm giác an toàn quen thuộc mà thôi.
      cho cùng, dù ở trong bất kì hình dạng nào dù có biến đổi bao nhiêu nữa vẫn cứ là Hạ Phùng Tuyền.
      Diệp Tây Hi ban đầu nằm nghiêng, đưa lưng về phía nhưng sau đó lại cảm giác bộ lông của Hạ Phùng Tuyền rất thoải mái êm ái, vừa ấm áp lại vừa mượt mà thế là liền dứt khoát xoay người, giống như ôm con gấu bông cực lớn, thích thú đem mặt chôn sâu trong bộ lông dày kia của .
      bao lâu, Diệp Tây Hi từ từ chìm vào giấc ngủ say.
      Đến khi tỉnh lại nghe thấy bên tai tiếng tim đập đều đều, mở mắt ra lại phát mình nằm trong ngực Hạ Phùng Tuyền—- biến trở về hình người rồi.
      Hạ Phùng Tuyền cúi đầu nhìn , trong mắt tràn ngập ý cười: “Diệp Tây Hi, đây là lần đầu tiên em chủ động ôm ấp thương đến như vậy nha.”
      Diệp Tây Hi vươn tay, sờ soạng vòng người Hạ Phùng Tuyền.
      Đâu mất rồi? đám lông êm mượt thấy nữa rồi~~~~~
      Diệp Tây Hi than ngắn thở dài tiếc hùi hụi: “Hạ Phùng Tuyền nếu như sau này ngày nào cũng biến thân thành sói còn gì tốt bằng nữa.”
      “Sao lại thế?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
      Diệp Tây Hi nắm chặt bàn tay bắt đầu đếm các ưu điểm: “Thứ nhất, hình dạng sói to thiệt là to của như cái gối ôm ấm ơi là ấm, chưa kể hình dạng ấy rất chi là phù hợp với thiên nhiên môi trường, mỗi ngày ôm ngủ thoải mái biết mấy. Thứ hai, sau khi biến thân thành sói thể chuyện được chỉ có thể dùng móng viết chữ thôi như vậy chỉ cần em nhìn nó đỡ đau đầu rồi.”
      Hạ Phùng Tuyền rất sảng khoái đáp ứng liền: “Tốt thôi, từ nay về sau ngày nào cũng thân thành sói.”
      Diệp Tây Hi bĩu môi khó tin nhìn : “ mà cũng có lúc thấu tình đạt lý thế cơ á?”
      vấn đề gì.” khuôn mặt gian manh tựa lang sói của Hạ Phùng Tuyền chợt nụ cười nham nhở: “Dù sao cũng muốn thử cảm giác thương giường giữa người—thú nó như thế nào… hắc hắc, thế chúng ta bắt đầu từ đêm nay luôn chứ?”
      Diệp Tây Hi: “……………”
      Bởi vì bọn thủ hạ của Du Nhất Giới sử dụng đạn bạc nên gây thương tổn rất lớn cho Hạ Phùng Tuyền, tốc độ khép miệng của vết thương rất chậm chạp, cánh tay của Hạ Phùng Tuyền qua bao nhiêu tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thể cử động được.
      Diệp Tây Hi ngồi bên cạnh bôi thuốc giúp , lo lắng hỏi: “ biết Mộ Dung Phẩm bao giờ mới đến đây?”
      “Chắc hai ngày nữa.” Hạ Phùng Tuyền xem xét vết thương của mình rồi đáp: “Chỉ có điều lo đến lúc đó tìm được nơi này thôi.”
      “Tại sao còn chưa liên lạc ngay với ấy ?” Diệp Tây Hi hỏi.
      “Điện thoại di động ngày hôm qua bị tập kích bất ngờ, làm rơi nó ở chỗ ấy rồi, hơn nữa sợ an toàn để Du Nhất Giới lần ra dấu vết.” Hạ Phùng Tuyền vẫn giữ vững bình tĩnh: “Nhưng mà rất tin tưởng vào bản lĩnh của Mộ Dung Phẩm.”
      “Hy vọng mọi chuyện rồi ổn.” Diệp Tây Hi thở phào hơi: “Em cũng muốn bị kẻ khác đuổi giết thêm lần nữa đâu.”
      “Là ai gây ra hử?” Hạ Phùng Tuyền liếc xéo cái: “Diệp Tây Hi, đừng trách chưa từng nhắc nhở em, về sau còn dám bén mảng ra ngoài liếc mắt đưa tình lung tung liền nhốt em suốt đời này, hiểu chưa?”
      -Hiểu-Rồi!” Diệp Tây Hi phồng mồm trợn mắt nghiến răng kèn kẹt đáp, ngay sau đó, khé nhếch mép cười khẩy, đồng thời lực tay bỗng mạnh lên hẳn, ấn miếng bông tẩm thuốc sát trùng cái.
      Nhìn đôi lông mày lưỡi kiếm xinh đẹp của Hạ Phùng Tuyền bởi vì đột nhiên bị đánh úp đau đớn mà cau có, nhíu chặt lại, Diệp Tây Hi trong lòng thầm sung sướng vô cùng.
      Bây giờ là lúc nào rồi mà còn định uy hiếp mình cơ chứ, đấy là do tự rước lấy thôi!
      “Diệp Tây Hi, đây là em cố tình trả thù ?” Hạ Phùng Tuyền cũng trợn mắt lên, đôi bên mắt to trừng mắt .
      Hạ Phùng Tuyền, đây gọi là báo ứng, báo ứng đấy! Ai bảo xấu em.” Diệp Tây Hi ăn gan hùm dám chỉ thẳng tay vào mặt hung hăng : “Em có liếc mắt đưa tình lung tung.”
      “Đầu tiên là Du Giang Nam, bây giờ lại chòi thêm Du Nhất Giới nữa, lần tới để em ra ngoài chuyến nữa, biết lại có thể kẻ nào xấu số xui xẻo rơi vào ma chưởng của em đây.” Hạ Phùng Tuyền lẳng lặng quở trách: “Mà nào có phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành cho cam, chẳng hiểu nổi mấy tên này tại sao cứ nhào tới để tranh giành cơ chứ?”
      “Cho dù khuôn mặt bình thường sao hả? Em luôn luôn dùng tâm để thu phục lòng người.” Diệp Tây Hi phục bất mãn cãi lại.
      Hạ Phùng Tuyền tổng sỉ vả còn chưa đến hồi kết đâu: “Còn nữa, tại sao hôm qua em dám mặc cái bộ đồ khêu gợi như thế hả?”
      “Đó là do tình thế bắt buộc a!” Diệp Tây Hi làu bàu: “Hơn nữa, chẳng phải cũng muốn em mặc đồ gợi cảm hơn sao? Trước kia còn bắt em mặc bộ đồ lót rua ren kinh khủng đó còn gì?”
      “Đó là muốn em mặc cho mình xem thôi.” Hạ Phùng Tuyền nín nhịn, nếu còn tiếp tục chủ đề này với khéo bị lây bệnh “ngốc” của mất.
      “Đại! Ích! Kỷ!” Diệp Tây Hi mắt xếch ngược liếc xéo thở phì phì tức giận.
      Hạ Phùng Tuyền tỉnh queo đáp: “Về điểm này, chưa từng phủ nhận.”
      “Đúng đúng đúng, đương nhiên lúc nào chẳng tự mình hiểu mình rồi.” Diệp Tây Hi dứt lời liền vào phòng tắm bắt đầu thay bộ quần áo mặc người bằng bộ đồ bó sát hôm qua.
      “Diệp Tây Hi, em muốn khiêu chiến với nhẫn nại đến cực điểm của hả?” Hạ Phùng Tuyền theo bước vào.
      “Em chỉ là muốn giữ bộ dạng ngày hôm qua để khỏi gây chú ý thôi, chứ cứ mặc thế này ra ngoài chẳng phải rất kỳ quái sao?” Diệp Tây Hi đội tóc giả và đeo kinh râm lên, rồi : “Em ra ngoài mua thuốc cho , ngày hôm qua vội quá, mua được bao nhiêu, dùng lần gần hết rồi.”
      Hạ Phùng Tuyền ngăn cản : “ mình em ư? Quá nguy hiểm, được!”
      Diệp Tây Hi cho rằng quá mức cẩn thận, lo lắng thái quá: “Hiệu thuốc ở ngay bên đường đối diện, em ba phút rồi về ngay mà, mặt khác, em vào khách sạn này mình, bước ra ngoài lại thành hai mình, việc đó khiến người khác nghi ngờ à?… Được rồi mà, em nhất định cẩn thận.”
      Hạ Phùng Tuyền dặn dò: “Mua xong lập tức quay về ngay nhé, cố gắng đừng nán lại vì bất cứ chuyện gì, nếu như gặp nguy hiểm hãy hét lớn lên gọi được ?”
      “Em biết rồi, dài dòng quá đấy.” Diệp Tây Hi lắc đầu sau đó ra ngoài.
      Sợ Hạ Phùng Tuyền lo lắng, bước vội vào hiệu thuốc, kê toa, lấy thuốc, nhanh chóng thanh toán, đúng như dự liệu, cả quá trình từ lúc bước vào đến khi thanh toán chưa đến ba phút.
      Thế nhưng, ngay lúc xoay người bước ra khỏi cửa hiệu thuốc, chỉ ba phút ngắn ngủi nơi đó xuất người.
      Du Nhất Giới.
      đút hai tay vào túi quần, đứng dựa vào cột đèn bên đường đối diện, vẻ mặt lãnh đạm hờ hững, quấn cổ cái khăn màu kem rất bình tĩnh chờ đợi.
      Có lầm vậy, người này là hồn bất tán sao?
      Diệp Tây Hi khẩn trương ngó dáo dác xung quanh, phát đến đây chỉ có mình .
      Trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng bất an.
      Du Nhất Giới bước tới, kéo tay , cười hì hì : “Đừng tuỳ hứng nữa, chúng ta về nhà nào.”
      “Ai tuỳ hứng với ngươi?” Diệp Tây Hi rất quyết liệt ngừng giãy tay ra khỏi Du Nhất Giới: “Buông ra, ta với ngươi chưa bao giờ ở cùng con đường.”
      “Đừng nháo nữa.” Du Nhất Giới mỉm cười, cười đến thâm sâu khó lường: “Tôi rồi, em nhất định là của tôi.”
      Có cái gì đó đúng, nhất định là đúng ở chỗ nào đó, bình thường chút nào.
      Diệp Tây Hi cảm thấy nghẹt thở , lồng ngực như muốn vỡ tung ra, linh cảm như có chuyện gì đó tồi tệ sắp xảy ra.
      Đúng lúc này, Diệp Tây Hi bỗng thấy Hạ Phùng Tuyền từ trong khách sạn chạy vọt ra.
      Dự cảm bất an càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí đè chặt đến nỗi thể thở nổi.
      Nếu như Du Nhất Giới thực muốn bắt làm sao có thể ngu ngốc đứng đường lớn ngang nhiên kéo mình như vậy được? nhất định dùng thuốc mê, hoặc bất cứ biện pháp nào để khiến mình im lặng nhanh chóng rồi cứ thế lôi .
      Đúng rồi, chắc chắn diễn trò.
      Mục đích thực của Du Nhất Giới chính là —- dụ Hạ Phùng Tuyền xuất đầu lộ diện, tiếp theo là diệt cỏ diệt tận gốc!
      Ý nghĩ đáng sợ này chợt léo lên trong đầu Diệp Tây Hi trong nháy mắt cảm thấy đầu mình nổ tung.
      Cảnh vật xung quanh trở nên yên tĩnh.
      Thời gian tựa như ngừng trôi.
      Diệp Tây Hi theo trực giác ngẩng đầu lên.
      nhìn thấy, cửa sổ tầng thứ ba của quán trọ đối diện với khách sạn Pira —– có người đàn ông cầm súng.
      Mà họng súng lại thẳng tắp nhắm vào Hạ Phùng Tuyền!

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chap 91
      Edit: habin

      [​IMG]
      Diệp Tây Hi kịp nghĩ ngợi thêm giây phút nào nữa.
      giật phăng cánh tay bị Du Nhất Giới nắm chặt kia ra, liều mạng chạy về phía Hạ Phùng Tuyền.
      nhất định phải cứu Hạ Phùng Tuyền.
      Tất cả diễn biến cảnh tượng xung quanh trong tích tắc ấy nhiều năm về sau mỗi khi nghĩ lại vẫn cảm thấy kinh sợ và hỗn loạn vô cùng.
      Chỉ có hình ảnh khảm sâu trong tâm trí mà có lẽ cả đời này chẳng bao giờ phai nhoà, ngày hôm đó, khoảnh khắc đó, lao ra chắn trước mặt Hạ Phùng Tuyền chính xác là kiên định chắn trước mặt , thế nhưng Hạ Phùng Tuyền lại đẩy ra, cảnh chớp nhoáng chỉ diễn ra trong vài tích tắc ngắn ngủi.
      Sau đó, nghe thấy tiếng súng vang lên, là loại súng lắp thêm bộ phận giảm thanh. !
      còn nghe thấy thanh ghê rợn của đạn ghim vào da thịt con người.
      Rất , nhưng thứ thanh đó lại khiến lòng người chấn động.
      Rồi sau đó nhìn thấy, ngực Hạ Phùng Tuyền máu tươi nhanh chóng ào ạt xối xả chảy ra.
      Đạn bắn trúng tim rồi!
      Hạ Phùng Tuyền trái tim trúng đạn bạc mất rồi!
      Diệp Tây Hi trong giây phút đó chân tay lạnh như băng, bên tai ong ong chẳng nghe thấy tiếng động nào nữa.
      Tiếp theo, thân thể Hạ Phùng Tuyền lắc lư, đổ xầm xuống nền đất lạnh!
      Diệp Tây Hi dùng tay bịt kín vết thương ngực của , ra sức bịt kín dùng nỗ lực cả đời để ngăn máu chảy ra, nhưng dòng máu hung hãn cuồng bạo chế được ấy vẫn cứ ào ạt xối xả tràn qua mười ngón tay .
      mùi vị đặc biệt tanh nồng nặc.
      Khí trời cũng lạnh lắm nhưng Diệp Tây Hi thấy toàn thân buốt giá.
      Du Nhất Giới bước tới bên cạnh , nhàng ghé sát bên tai : “Hạ Phùng Tuyền trụ được nữa đâu, kẻ vừa nổ súng kia là kẻ chưa bao giờ bắn chệch mục tiêu.”
      Diệp Tây Hi vẫn bất động đóng băng thành bức tượng đá, nào còn tâm trí nào để quan tâm đến những gì nữa.
      Bây giờ trong mắt chỉ còn mỗi hình ảnh của Hạ Phùng Tuyền mà thôi.
      Lúc này, bọn thủ hạ của Du Nhất Giới tề tựu đông đủ, bọn chúng nhanh chóng thu dọn trường, mở cửa xe ra.
      Du Nhất Giới bắt đầu ra sức kéo lê Diệp Tây Hi trống rỗng như con rối vào xe.
      Nhưng Diệp Tây Hi vẫn hề nhúc nhích, hoàn toàn bất động.
      vẫn nhìn rời mắt khỏi Hạ Phùng Tuyền điên cuồng lau vết máu người Hạ Phùng Tuyền.
      Du Nhất Giới hết kiên nhẫn chuẩn bị mạnh mẽ quăng lên xe.
      đúng lúc đó, mấy chiếc xe xa lạ từ đâu chạy tới trước mặt họ, “Cạch!” tiếng, đoàn xe dừng lại.
      Diễn biến mọi việc có lấy giây ngừng lại, rất nhanh có người bước xuống xe — đó là Mộ Dung Phẩm!
      Nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn nơi nơi đều là máu trước mặt, ánh mắt Mộ Dung Phẩm liền trầm hẳn xuống.
      Mà Du Nhất Giới nhìn thấy có biến động cũng bắt đầu cảnh giác.
      Mộ Dung Phẩm và Du Nhất Giới hổ là hai con cáo già tinh ranh, cùng lúc gật đầu ra hiệu cho bọn đàn em, ngay lập tức đám thủ hạ hai bên cùng đồng loạt rút súng ra, họng súng thẳng tắp nhằm vào đối phương.
      Nhưng người qua đường cho rằng đây là cuộc thanh toán sống mái phen của Hắc bang [Xã hội đen] rối rít thét chói tai chạy như điên khỏi trường.
      Giữa khung cảnh hỗn độn ầm ĩ tiếng đấu súng tiếng hét tiếng khóc…. Chỉ có duy nhất Diệp Tây Hi im lặng.
      vẫn im lặng chăm chú nhìn Hạ Phùng Tuyền, lời.
      “Du tiên sinh, bây giờ chúng tôi phải nhanh chóng đưa Phùng Tuyền bệnh viện, xin mời các người mau cút sang bên!” Mộ Dung Phẩm nhìn Du Nhất Giới, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc chút ý đùa cợt nhả như những lần trước: “Nếu ngươi còn biến hôm nay e rằng chúng ta phải sống mái phen cho dù cả hai bên đều thua thiệt chăng nữa.”
      “Đạn bạc găm vào trái tim .” Du Nhất Giới chậm rãi thông báo: “Hạ Phùng Tuyền, vô phương cứu chữa rồi.”
      như vậy, tại sao ngươi dám để chúng ta mang bệnh viện?” Mộ Dung Phẩm lạnh lùng hỏi.
      “Hạ Phùng Tuyền — các ngươi có thể mang .” Du Nhất Giới cúi đầu nhìn về phía Diệp Tây Hi : “Chỉ có điều, ấy phải ở lại.”
      “Ngươi cảm thấy bây giờ Tây Hi cùng ngươi ư? Cho dù ngươi trói chặt mạnh mẽ lôi ta dám quả quyết với ngươi ấy mãi mãi trong tình trạng thẫn thờ sức sống và chỉ như con rối nhưu lúc này đây mà thôi.” Mộ Dung Phẩm hét lên: “Ngươi dám khẳng định Phùng Tuyền vô phương cứu chữa rồi, tại sao dám để Tây Hi tận mắt nhìn thấy chết , để ấy tận mắt nhìn thấy người mình chết , làm ấy mất hoàn toàn hy vọng….Chẳng phải là tất cả những gì ngươi muốn làm đó thôi. Hơn nữa, bây giờ chúng ta đứng địa bàn của ngươi, chúng ta dù mọc thêm cánh cũng thể nào chạy xa được, lần này đối với ngươi, có thể hoàn toàn yên tâm còn gì.”
      Du Nhất Giới thầm gảy bàn tính trong bụng, cân nhắc nhìn tình trạng hai bên căng thẳng chĩa súng vào đối phương tư thế sẵn sàng, đúng vậy, dùng cứng chọi cứng cũng phải là cách hay, hơn nữa, những lời Mộ Dung Phẩm cũng hoàng toàn hợp lý, cuối cùng Du Nhất Giới liền gật đầu đồng ý.
      Vì thế, Mộ Dung Phẩm vội vàng mang Hạ Phùng Tuyền và Diệp Tây Hi tới bệnh viện khá quen thuộc.
      Diệp Tây Hi vẫn theo sát bên cạnh Hạ Phùng Tuyền, nắm chặt tay .
      Mặc dù muốn thừa nhận, nhưng có thể cảm nhận rất , cơ thể Hạ Phùng Tuyền dần lạnh .
      Tham gia cấp cứu lần này, tất cả các bác sĩ đều là người của gia tộc Mộ Dung Phẩm, biết đặc điểm kết cấu cơ thể người sói, vì vậy cần phải giải thích lại càng làm rối tung rối mù mọi chuyện lên.
      Đến bệnh viện, Hạ Phùng Tuyền tim đập càng ngày càng yếu ớt, mà cơ thể cũng bắt đầu từ từ từ từ nguyên hình sói.
      Diệp Tây Hi toàn thân run lẩy bẩy, nước mắt ngừng tuôn rơi.
      biết, đây là dáng vẻ cận kề với cái chết của người sói.
      Hạ Phùng Tuyền….sắp chết…
      Bác sĩ cuống cuồng đẩy cái cáng đựng Hạ Phùng Tuyền vào phòng phẫu thuật, Diệp Tây Hi đờ ra như khúc gỗ lục tục đứng dậy cũng muốn theo vào.
      Nhưng Mộ Dung Phẩm lại ngăn cản : “Đừng vào.”
      “Tôi gây ra bất cứ rắc rối nào đâu, tôi chỉ muốn lẳng lặng đợi ở góc thôi mà, lặng lẽ chờ đợi ấy.” Diệp Tây Hi giọng hỏi: “Mộ Dung, nếu như đổi lại ngày hôm nay người nằm bên trong kia phải là Phùng Tuyền mà là Từ Viện cũng giống tôi bây giờ, đúng ?”
      Mộ Dung Phẩm có cách nào để phủ nhận, đúng vậy, đổi lại là Từ Viện, nhất định cũng hành động giống hệt như Tây Hi lúc này.
      Cho nên, buông tay…
      Diệp Tây Hi thay bộ đồ vô trùng, bước vào.
      Giống như những gì , chỉ lẳng lặng yên tĩnh đứng ở góc nhìn cuộc phẫu thuật giành lấy Hạ Phùng Tuyền từ tay tử thần diễn ra.
      Hạ Phùng Tuyền mặt được người ta chụp bình dưỡng khí lên, người cắm chi chít những ống , mà tâm điện đồ bên cạnh, đường số mệnh nhấp nhô lên xuống tấm bảng của tâm điện đồ càng ngày càng yếu ớt…
      Toàn bộ bác sĩ y tá đều bận rộn luôn chân luôn tay như đòi mạng, khẩn trương tiếp tục khẩn trương ngừng khẩn trương hơn nữa nhưng vẫn vô dụng.
      Diệp Tây Hi đờ ra, ngây ngẩn, lẳng lặng nhìn, giống như việc xảy ra trong căn phòng này liên quan gì đến vậy.
      biết qua bao lâu, nhìn thấy những vạch nhấp nhô lên xuống điện tâm đồ còn xuất nữa, chỉ còn là đường dài thẳng tắp, rồi nhìn thấy các bác sĩ đều dừng tay lại cấp cứu nữa, còn nhìn thấy vị bác sĩ chủ trị tiếc nuối lắc đầu thở dài với .
      Cuối cùng nhìn thấy, Hạ Phùng Tuyền, hoàn toàn biến thành con sói.
      Hạ Phùng Tuyền giống hệt hình ảnh của mẹ nơi tầng hầm kia, hai mắt nhắm chặt, bao giờ tỉnh lại nữa.
      Bên tai ngừng vang lên những câu từng lời từng lời của Hạ Phùng Tuyền trước kia.
      “Ngu ngốc!”
      “Nhớ kỹ, tên tôi là Hạ Phùng Tuyền.”
      “Thân hình của nhìn cũng tệ lắm.”
      “Diệp Tây Hi, nhớ kỹ cho tôi, còn thiếu tôi cái quần lót đấy.”
      “Nếu như sau này còn dám tránh tôi tôi liền nhốt cả đời ở chỗ này, để chúng ta cùng nhau ở trong này.”
      “Chúng ta kết hôn cũng giống như việc em bưng cà phê lên cho tôi mỗi buổi sớm, mặc dù cam tâm tình nguyện nhưng cuối cùng em vẫn làm.”
      rất mong chờ ngày hai chân thon dài kia của em quấn lên thắt lưng đấy.”
      “Tối nay, Du Giang Nam còn chưa hôn được em, mà , lại hôn em đến ba lần. Dựa theo tình huống tại xem ra, cơ hội em gả cho so với gả cho hình như cao hơn… chút xíu.”
      “Người khác như thế nào cần biết. Nhưng em và đính hôn rồi nhất định kết hôn… kẻ nào có thể ngăn cản được…”
      “Đừng tốn công vô ích, em thể nào trốn khỏi lòng bàn tay đâu.”
      “Diệp Tây Hi, em vĩnh viễn là của , vĩnh viễn đều là như thế, trừ khi chết .”
      hồi lâu rất lâu, Diệp Tây Hi cảm thấy mặt lành lạnh, đưa tay lên sờ. Tất cả đều là nước mắt.
      Tại sao lại khóc chứ?
      Diệp Tây Hi bối rối tự hỏi chính mình.
      Vì sao phải khóc?
      Hạ Phùng Tuyền ràng chưa có chết mà.
      nhất định vẫn sống.
      như vậy, tại sao lại khóc?
      Diệp Tây Hi từ từ bước tới bên cạnh Hạ Phùng Tuyền, nhàng vuốt ve khuôn mặt .
      Lạnh!
      Bộ lông của còn ấm áp nữa!
      Trở nên lạnh như băng!
      Diệp Tây Hi cảm giác cổ họng mình như bị thứ gì đó nghẹn lại, đau đến mức thể chịu đựng nổi.
      Cảm giác bi thương thống khổ đến khôn cùng mà chưa bao giờ biết đến lúc này đây vây bủa chôn chặt .
      thể chịu đựng được nữa, gục người Hạ Phùng Tuyền mà khóc rống lên: “Hạ Phùng Tuyền, mau tỉnh lại ! được chết! Em thề, sau này nhất định mãi ở bên cạnh , bất cứ nơi nào khác! Em nghe theo mọi điều cũng bao giờ chọc giận nữa! Xin hãy tỉnh lại! Xin đấy!”
      lạc hẳn giọng, khào khào trăm ngàn thống khổ đau thương, tiếng khóc nỉ non vang vọng khắp căn phòng phẫu thuật u ám lạnh lẽo.
      Trái tim đau lắm xót lắm giống như bị kẻ nào đó hung hăng xé rách, thở nổi.
      Hai mắt của , ngập tràn nước mắt làm sao ngừng tuôn rơi được.
      Tất cả khí lực của , hoàn toàn biến mất, ngồi bệt sàn nhà lạnh buốt hai chân còn sức lực mà đứng lên nữa rồi.
      Hạ Phùng Tuyền, Hạ Phùng Tuyền bá đạo ngang ngược, Hạ Phùng Tuyền kiên cường và mạnh mẽ, Hạ Phùng Tuyền ích kỷ theo chủ nghĩa đại nam nhân.
      Người con trai ấy, người — Hạ Phùng Tuyền bao giờ quay trở lại nữa rồi.

      Trái tim người con trai ấy ngừng đập, liệu kì tích có xuất , phép màu có xảy ra hay tất cả quá muộn, hạnh phúc giờ tuột khỏi tầm tay và tương lai chỉ là khoảng trống gì lấp đầy được….

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]
      Chap 92
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com

      “Tây Hi! Tây Hi!” Ngay lúc Diệp Tây Hi rơi vào trạng thái hoàn toàn đờ đẫn, bỗng nhiên cảm thấy có người nào đó kéo ra khỏi tấm thân lạnh lẽo của Hạ Phùng Tuyền.
      giống như phát điên đẩy người đó ra sống chết cũng chịu buông tay.
      bao giờ rời bỏ Hạ Phùng Tuyền.
      luôn ở đây bên cạnh .
      ôm chặt người Hạ Phùng Tuyền, hề có ý định buông tay ra.
      “Diệp Tây Hi, nếu muốn Phùng Tuyền nhanh chóng tai qua nạn khỏi đề nghị trật tự giùm tôi cái!” giọng xuyên thủng tầng sương mù trong nháy mắt sâu vào trí óc kéo về thực.
      muốn, rất muốn Hạ Phùng Tuyền sống lại!
      Diệp Tây Hi cố gắng trấn tĩnh lại, lúc bấy giờ mới phát ra Hạ Hư Nguyên chẳng biết đứng trước mặt mình từ lúc nào.
      Hạ Hư Nguyên rất nhanh: “Tây Hi, hãy chú ý nghe kĩ những gì tôi , trái tim của Phùng Tuyền mới ngừng đập ba phút thôi, bây giờ chúng ta chỉ cần hoán đổi huyết dịch của với của , tức là biến đổi thể chất của , có lẽ làm như vậy trái tim của có thể hồi sinh lần nữa.”
      Diệp Tây Hi đầu tiên là ngơ ngác ú a ú ớ sau đó chợt đứng bật dậy: “Thế còn đứng đơ ra đấy làm gì? Còn mau đổi !”
      Hạ Hư Nguyên kiên nhẫn giải thích cặn kẽ: “Bởi vì thể tích cơ thể hai người chênh lệch nhau rất nhiều, điều đó có nghĩa là phải đổi toàn bộ số máu trong cơ thể mình cho thí nghiệm này mới thành công được. Mặc dù là người bất tử, tốc độ tái tạo máu nhanh hơn người bình thường rất nhiều nhưng mất lượng máu khổng lồ như vậy nhất định khiến cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, hãy nghĩ cho kỹ …”
      Diệp Tây Hi hít hơi sâu, lấy hơi cắt đứt lời Hạ Hư Nguyên say sưa giải thích: “Hạ Hư Nguyên, nếu còn dám nhiều lời lảm nhảm thêm câu thừa thãi nào nữa tôi ngần ngại thiến ngay đó, sau đó cầm “tiểu đệ đệ” nhà ngâm với nhân sâm ngàn năm ủ thành rượu thuốc đấy! Cho chết ! quản tôi bị tổn thương ở chỗ nào làm cái quái gì chứ! Trước hết là phải cứu bằng được Phùng Tuyền từ cõi chết trở về bình an cho tôi!”
      Đến tận ngày hôm nay, đến tận giây phút này, Hạ Hư Nguyên cả đời lăn lộn hỗn chiến chịu biết bao uy hiếp đe doạ nhưng lúc này thể thừa nhận đây là lời uy hiếp duy nhất khiến lần đầu tiên thấy nổi hết da gà da vịt.
      Cho nên, dưới uy lực của uy hiếp vô cùng kinh dị kia tất cả các thiết bị cần thiết tiến hành phẫu thuật đều nhanh chóng được chuẩn bị sẵn sàng.
      Chỉ có Hạ Phùng Tuyền là nằm yên bất động có bất kì dấu hiệu của sống nào.
      Diệp Tây Hi lo lắng hỏi: “Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”
      “Từ trước tới nay chưa từng có trường hợp nào như thế này.” Hạ Hư Nguyên chậm rãi : “Tôi thể đảm bảo chắc chắn bất cứ điều gì cả.”
      Diệp Tây Hi cúi đầu, nhìn Hạ Phùng Tuyền, ánh mắt trở nên kiên định và vững tin hơn bao giờ hết: “Nhất định thành công, bởi vì dù sao… ấy cũng là Hạ Phùng Tuyền mà.”
      Thời gian cứ thế trôi , từng giây từng phút qua , sắc mặt của Diệp Tây Hi càng ngày càng tái nhợt trắng bệch doạ người khác lo sợ, đôi môi cũng nhợt nhạt đọng có chút huyết sắc nào.
      cảm giác được đầu óc mình dần nặng trịch sắp đến giới hạn chịu đựng của nó rồi.
      Nhưng vẫn cắn răng kiên trì tới cùng.
      Mộ Dung Phẩm nhìn bộ dạng của lúc này, có chút bất an lo lắng, lặng lẽ quay sang hỏi Hạ Hư Nguyên: “Trước hết cứ để Tây Hi nghỉ ngơi lát được ? Ta xem ấy sắp chịu hết nổi rồi.”
      “Được.” Hạ Hư Nguyên khẽ mỉm cười: “Ngươi .”
      Mộ Dung Phẩm gật đầu, vào.
      Chỉ chốc lát sau, sắc mặt trắng bệch cắt còn giọt máu nào lảo đảo bước ra.
      “Có phải ấy lại doạ đem “tiểu đệ đệ” nhà ngươi chưng cất cùng với nhân sâm ngàn năm ?” Hạ Hư Nguyên hỏi.
      Mộ Dung Phẩm gật đầu, rùng mình cái.
      Tại thời điểm này, hai người trong đầu cùng có chung ý nghĩ ———— Đó là cho đến lúc Hạ Phùng Tuyền tỉnh lại, trừ phi ăn gan hùm nếu ngàn vạn lần chớ đứng trước mặt Diệp Tây Hi mà này nọ dù chỉ là câu.
      Diệp Tây Hi nằm dài bàn mổ, nhìn ánh đèn chói mắt đỉnh đầu mình, loại đèn chuyên dụng để phẫu thuật.
      Ánh đèn chao đảo.
      cảm giác như cả thế giới này cũng xoay tròn.
      thấy cả người lạnh thấu như nằm băng, loại giá lạnh đến thấu xương tuỷ.
      Trước mắt , dần dần biến thành màu đen.
      sắp hôn mê.
      Diệp Tây Hi tuyệt đối thể để chuyện đó xảy ra được, bởi hiểu rất , nếu như mình ngất xỉu, Hạ Hư Nguyên và Mộ Dung Phẩm ngay lập tức ngăn cản cuộc truyền máu này.
      Cái phao cứu sinh này nhất định thể buông, đây là hy vọng duy nhất của .
      Hạ Phùng Tuyền nằm bên cạnh , vẫn như vậy, hề có động tĩnh hay dấu hiệu nào.
      Diệp Tây Hi từ từ vươn tay ra, cầm lấy móng vuốt của .
      Móng vuốt của bén nhọn nhưng Diệp Tây Hi lại hoàn toàn thấy sợ hãi chút nào.
      nắm chặt lấy bàn tay ấy.
      để cho bản thân mình rơi vào trạng thái hôn mê, Diệp Tây Hi bắt đầu nhớ lại những chuyện trước kia xảy ra giữa và Hạ Phùng Tuyền.
      Từ lần đầu tiên gặp mặt sau đó quen nhau, từng chuyện từng chuyện cẩn thận nhớ lại.
      chợt nhận ra mình và Hạ Phùng Tuyền phần lớn thời gian đều là cãi vã đấu khẩu với nhau.
      cũng nhận ra rằng có khoảng thời gian trước đây từng nghĩ về Hạ Phùng Tuyền như ác ma độc ác tàn nhẫn chuyên hành hạ .
      Đồng thời cũng chợt nhận ra sâu đậm.
      Cho nên, tuyệt đối để cho cứ như vậy mà rời bỏ .
      Ánh đèn bắt đầu trở nên mơ hồ, Diệp Tây Hi — ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
      Tiếng ù ù bên tai càng lúc càng lớn, xung quanh dường như có rất nhiều bóng áo trắng đung đưa.
      Mí mắt càng lúc càng nặng trịch, dần trở nên hoảng hốt.
      nhàng hỏi bản thân mình, phải ra ngoài mua thuốc sao? Tại sao lại nằm ở chỗ này?
      Hạ Phùng Tuyền còn ở trong khách sạn đợi mình trở về, thể làm lo lắng được, muốn đứng lên, muốn đứng lên, muốn…
      Diệp Tây Hi lâm vào hôn mê mà tay nắm chặt lấy tay Hạ Phùng Tuyền, giây phút nào buông ra.
      Đến khi Diệp Tây Hi tỉnh lại, phát ra mình được chuyển sang phòng bệnh khác.
      Khung cảnh trước mắt tràn ngập màu trắng.
      Trong khoảnh khắc đó, có chút hoảng hốt, giống như vừa mới đầu thai chuyển kiếp hỗn độn hồi.
      Nhưng chỉ vẻn vẹn qua giây sau, trong đầu bỗng lên cái tên.
      Hạ Phùng Tuyền!
      Diệp Tây Hi tung chăn bật dậy, xoay người chạy như điên, đầu tóc rối bời, cả người cách nào giữ thăng bằng cứ siêu siêu vẹo vẹo mà chạy nên kết quả tất yếu là ngã oạch xuống đất.
      Hạ Hư Nguyên thấy vậy vội vàng nâng đứng dậy: “ mất quá nhiều máu, thân thể rất suy yếu, cần tĩnh dưỡng.”
      “Phùng Tuyền đâu?” Diệp Tây Hi bấu chặt lấy cánh tay , giọng yếu ớt mà tràn đầy lo lắng: “Phùng Tuyền ấy… ấy tỉnh lại rồi phải ? ấy tỉnh lại rồi phải vậy ?”
      Hạ Hư Nguyên nhìn , chậm rãi lắc đầu phủ nhận.
      Diệp Tây Hi chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt quay cuồng ~~~~~~ trái tim lại lần nữa đau đớn thành lời, muốn khóc, tuy nhiên bên khoé mắt lại thể nặn ra giọt nước mắt nào.
      Hạ Phùng Tuyền ra rồi ư?
      rời bỏ rồi ư?
      Đồ dối trá! Đồ dối trá!
      đúng là tên lừa đảo, phải suốt ngày lải nhải điệp khúc bao giờ rời xa , cả đời này ở bên rồi sao?
      Cả đời còn rất dài, tại sao lai bỏ mình?
      Diệp Tây Hi giật phắt lấy cái ống truyền dịch cắm cổ tay mình xuống, máu từ từ chảy ra, nhưng chẳng mảy may cảm thấy được chút đau đớn nào cả.
      hoàn toàn trống rỗng mờ mịt.
      muốn đến gặp .
      phải đến gặp .
      Dưới chỉ đường của Hạ Hư Nguyên, tới căn phòng nơi Hạ Phùng Tuyền nằm.
      đứng ở cửa, hai tay nắm chặt vào nhau, lại bỗng nhiên dám bước vào.
      sợ phải nhìn thấy cảnh thi thể lạnh giá, sợ phải tận mắt nhìn thấy thực tàn khốc mà lạnh lẽo như băng.
      Hơn hết thảy, sợ nhìn thấy Hạ Phùng Tuyền đơn.
      mình nằm ở nơi đó, hoàn toàn đơn.
      Diệp Tây Hi bắt đầu cử động.
      Tay , run rẩy.
      Cánh cửa từ từ mở ra, nhìn thấy —- Hạ Phùng Tuyền nhắm chặt hai mắt, nằm giường bệnh.
      Diệp Tây Hi ngây người, phải vì bi thương đau buồn mà là bởi vì—— Hạ Phùng Tuyền biến trở về hình người, màn hình điện tâm đồ bên cạnh cũng lên rất những đường nhấp nhô đều đều của nhịp tim.
      Diệp Tây Hi ra sức dụi mắt, hết nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, sau đó lại nhắm mắt rồi mở mắt, cứ nhắm mắt rồi lại mở mắt, nhắm mắt, mở mắt, cứ như vậy lặp lại hàng chục lần vẫn thấy cảnh trước mắt mình thay đổi.
      phải là ảo giác!!!!
      Đây là thực!!!!!
      “Hạ Hư Nguyên, phải Phùng Tuyền chết rồi sao?” Diệp Tây Hi vẫn thể nào tin vào hai mắt mình, cần người khác khẳng định lại lần nữa với mình điều đó.
      “Tôi thế bao giờ.” Hạ Hư Nguyên nhàng chối biến: “Lắc đầu ý là tạm thời chưa tỉnh lại thôi.”
      Diệp Tây Hi: “$@#%^$&%^$%@#$%…….”

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chap 94
      Edit: habin
      [​IMG]

      Bên trong phòng bệnh, Diệp Tây Hi cuộn tròn nằm trong lòng Hạ Phùng Tuyền, nghẹn ngào khóc.
      Hạ Phùng Tuyền vẫn khe khẽ nhàng vuốt vuốt mái tóc của , động tác của mang theo thương nhớ nhung.
      “Phùng Tuyền.” Diệp Tây Hi xụt xịt mếu máo : “Từ nay về sau khi nào đạn bắn tới, cho phép đẩy em ra… Em căn bản là thể chết được, còn lại giống như vậy, biết ?”
      Hạ Phùng Tuyền ôn nhu đáp: “ thể nào!”
      “Cái gì!” Diệp Tây Hi ngẩng đầu lên, thở phì phì mắt trợn ngược nhìn : “Hạ Phùng Tuyền, vừa mới tỉnh dậy chân tay ngứa ngáy muốn chọc em nổi điên có phải hả?”
      Hạ Phùng Tuyền khẽ cười lần nữa kéo nhập vào trong ngực mình: “Khi nguy hiểm tới, đẩy người phụ nữ của mình ra, đó là loại bản năng rồi…Giống như em bỏ ngoài tai bất chấp mọi người khuyên ngăn mà truyền máu cho vậy, đó là bản năng của chúng ta!”
      Diệp Tây Hi an tĩnh nằm yên trong lòng , tai áp sát vào lồng ngực rắn chắc của , chăm chú lắng nghe tiếng tim đập đều đều từng nhịp từng nhịp rất bên tai, dường như có phần hiểu được những điều .
      “Bây giờ em cảm thấy trong người thế nào rồi?” Hạ Phùng Tuyền ân cần hỏi.
      sao, chỉ cần truyền chai nước bổ là ổn ngay ấy mà.” Diệp Tây Hi muốn để lại lo lắng thêm nữa.
      “Tây Hi.” Hạ Phùng Tuyền vẫn thương khẽ vuốt làn tóc rối bời của : “ bao giờ rời xa em.”
      Nghe vậy, Diệp Tây Hi khoé mắt lại ươn ướt, hai mắt bắt đầu đỏ hoe.
      hiểu được.
      Hạ Phùng Tuyền hiểu được nỗi lòng của .
      Hạ Phùng Tuyền nâng cằm lên, cúi đầu, đặt nụ hôn dịu dàng lên đôi môi .
      Lưỡi của từ từ chầm chậm tiến vào, dây dưa quanh quẩn quấn lấy lưỡi của .
      muốn dùng nụ hôn này để khẳng định tình cảm của hai người.
      Nụ hôn này, kéo dài và mãnh liệt, giống như hút hết khí của Diệp Tây Hi.
      phải là giống như… mà đúng là như thế!
      Diệp Tây Hi cảm giác hô hấp dần dần khó khăn, hai mắt bỗng tối sầm —- cuối cùng lâm vào hôn mê bất tỉnh!
      Đồng chí Hạ Phùng Tuyền vẫn hăng say hôn mãi mới chợt nhận ra Diệp Tây Hi hề có chút phản ứng nào, định trách lười biếng có tý biểu phối hợp gì cả lúc này mới ngớ người ra ra là …. Hôn mê mất rồi!
      cuống quýt nhấn chuông cấp cứu khẩn cấp.
      Hạ Hư Nguyên bước vào, quan sát “bệnh nhân” chút, nhàng bâng quơ đáp cho “người nhà bệnh nhân” biết: “Lần này ấy mất lượng máu quá lớn, đây là di chứng để lại. Sau khi vận động kịch liệt rất nhiều khả năng là tạm thời bất tỉnh nhân .”
      Hạ Phùng Tuyền ánh mắt trầm xuống nghiêm túc hỏi: “Sau này đều có thể như thế này ư?”
      “Tình trạng này diễn ra trong khoảng thời gian rất dài.” Hạ Hư Nguyên chậm rãi giải thích, còn nháy mắt trêu tức Hạ Phùng Tuyền nữa: “ cách khác, sau này cần biết là hôn môi hay là vận động giường, ngươi đều phải học cách kìm chế bản thân.”
      Nhìn Hạ Phùng Tuyền mặt đen như đáy nồi, Hạ Hư Nguyên cực kì thấu hiểu cảm giác lúc này của , bây giờ chỉ sợ ước muốn mãnh liệt nhất của là tình nguyện sống lại còn tốt hơn.
      Tận mắt thấy Hạ Phùng Tuyền qua cơn nguy hiểm, đoàn người liền quyết định rời .
      Nhưng rời lúc này thực dễ dàng, dù sao thế lực của Hạ Gia ở Italy cũng có ảnh hưởng lớn lắm.
      Mộ Dung Phẩm lần này tới đây, vốn tính toán đưa Hạ Phùng Tuyền và Diệp Tây Hi rời quỷ biết thần hay—– cũng chỉ có làm như vậy mới có thể thành công bảo toàn lực lượng!
      Nhưng lại xảy ra nhiều biến cố khó lường như vậy, đúng là người tính bằng trời tính, hành tung của bọn họ đều bại lộ dưới mắt Du Nhất Giới, bây giờ việc chuồn êm khỏi nơi này so với lên trời còn khó hơn gấp ngàn lần.
      Mấy ngày nay, Mộ Dung Phẩm, Hạ Hư Nguyên và đám người Hạ gia đều thảo luận bàn bạc tìm kế sách đối phó, và hôm nào cũng như hôm nào, đám thủ hạ của Du Nhất Giới cũng rất kiên trì viếng thăm, thái độ rất chi là cung kính lễ phép mời Diệp Tây Hi tiểu thư tới thăm quan toà lâu đài cổ kính của chủ nhân bọn chúng.
      Mà Diệp Tây Hi sau khi cân nhắc kỹ càng cẩn thận cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
      “Ta cho phép.” Mấy ngày qua vì bị cấm dục quá độ, Hạ Phùng Tuyền trở nên cáu gắt nóng nảy, kiên quyết phản đối: “Bản thân mình còn chưa được ăn chẳng lẽ lại dâng lên tận miệng cho à, ta ngu thế sao?”
      “Yên tâm yên tâm.” Mộ Dung Phẩm khuyên nhủ: “Bộ phận thực chức năng đàn ông của Du Nhất Giới ta đoán đến bây giờ vẫn chưa thể phục hồi được đâu.”
      “Tóm lại để ấy tới đó mình là quá nguy hiểm.” Hạ Phùng Tuyền vẫn khăng khăng chịu, tay túm chặt lấy eo Diệp Tây Hi có chết cũng buông.
      “Phùng Tuyền, em sắp tắc thở đến nơi rồi.” Diệp Tây Hi la oai oái.
      Hạ Phùng Tuyền vội vã thả tay ra.
      Diệp Tây Hi xoay người lại, nhìn Hạ Phùng Tuyền: “Nếu như thực có ý đồ đen tối với em cực thuận lợi dễ như trở bàn tay chộp lấy em ngay, còn cần phải giả vờ giả vịt ra vẻ quân tử thế để làm gì?”
      Hạ Phùng Tuyền hừ lạnh tiếng: “Tên đó, bụng dạ thâm sâu khó lường, em tuyệt đối có khả năng đoán được suy tính cái gì đâu.”
      Diệp Tây Hi khẽ thở dài: “ ra , Du Nhất Giới cũng phải là kẻ xấu xa hoàn toàn.”
      Hạ Phùng Tuyền ánh mắt kinh khủng bắt đầu bắn ra những tia nhìn nguy hiểm chết người.
      Người phụ nữ này, thế mà dám ở trước mặt tốt cho Du Nhất Giới? Chẳng lẽ nảy sinh tình cảm với rồi? Xem ra trừng trị trận nên thân để sáng mắt ra được.
      còn suy tư cân nhắc các phương thức trừng trị lại nghe Diệp Tây Hi tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Chẳng qua là thần kinh có chỗ được bình thường cho lắm, đại khái là đứt số dây thần kinh cần thiết, cộng thêm tính cách méo mó có chút biến thái dị thường, cộng thêm bộ gen tổ hợp những phẩm chất kinh dị từ bố mẹ, còn có phương thức giáo dục nuôi dạy cực kì bất hợp lý, còn nữa….”
      Hạ Phùng Tuyền sắc mặt dịu ngay tức khắc.
      Thôi bỏ !
      hiểu lầm rồi.
      Tuyệt nhiên biết bản thân vừa thoát khỏi kiếp đầu rơi máu chảy, Diệp Tây Hi rất tận tuỵ tổng kết: “Đấy tóm lại, Du Nhất Giới được coi là người xấu.”
      Hạ Hư Nguyên mỉm cười: “Tây Hi, có khiếu mắng chửi người đó.”
      Diệp Tây Hi: (? _? ) Tôi có mắng chửi ai đâu cơ chứ.
      Mộ Dung Phẩm gật gù tán đồng: “Tây Hi, có muốn đầu tư công sức siêng năng học tập ngành luật , tài ăn của thực rất có triển vọng a~”
      Diệp Tây Hi: (T_T) Tôi có chửi mà.
      Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười sung sướng: “Chẳng phải ta sớm qua cho các ngươi biết miệng lưỡi của ấy cũng rất lợi hại còn gì.”
      Diệp Tây Hi: ~(>_<)~ Em phải chửi mà!
      ( tu sửa sắc đẹp và phục hồi chức năng số bộ phận thiết yếu, đương được nhắc đến —- Du Nhất Giới: Hắt xì!!! Hắt xì!!!! Hắt xì!!! Kẻ nào chửi ta!)
      Cuối cùng, Diệp Tây Hi cũng thuyết phục được Hạ Phùng Tuyền, đến pháo đài kia gặp mặt Du Nhất Giới.
      Nhưng điều kiện là, phải để Hạ Phùng Tuyền và mọi người cố thủ ở bên ngoài, nội trong vòng tiếng mà chưa thấy bước chân ra khỏi đó bọn họ ngay lập tức xông vào, cùng Du Nhất Giới chiến trận cá chết lưới rách.” [Cá chết lưới rách: bên sứt càng bên gãy gọng; mất cả chì lẫn chài (hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt)]
      Nghe mà Diệp Tây Hi đánh rùng mình cái.
      Chiến gì chiến nhưng ngàn vạn lần đừng ngộ thương chính bản thân đấy nhé!
      Bị Hạ Phùng Tuyền lải nhải lặp lặp lại dặn dò dưới mấy chục lần, rốt cuộc Diệp Tây Hi cũng có thể .
      Tên Hạ Phùng Tuyền này, hiểu là do bị đồng hoá với màu truyền vào của hay là do bị cấm dục quá độ mà mấy ngày nay cứ càm ràm dài dòng văn tự thế biết nữa?!
      thầm sỉ vả gà mẹ của Hạ Phùng Tuyền, bỗng nghe thấy thanh xé gió của thứ gì đó vang lên sau lưng mình.
      Diệp Tây Hi vội vàng theo bản năng nhảy sang bên, thoát khỏi roi với lực đạo kinh hồn.
      Chỉ động tác như vậy thôi cũng đủ khiến bắt đầu thấy xây xẩm choáng váng rồi.
      Diệp Tây Hi dựa vào tường, nhìn cho kỹ người vừa lén tập kích mình ———— mặt lạnh như tiền, Hồ Yên phu nhân!
      “Tôi là đáp ứng lời mời của con trai bà mà đến đây tham quan, thím à, thím đừng hiểu đạo lý tiếp đãi khách thế chứ!” Diệp Tây Hi day day huyệt thái dương, tiêu rồi, trời đất bắt đầu quay cuồng trước mắt rồi.
      “Con nha đầu chết tiệt này, Nhất Giới ta còn chưa bao giờ dám xuống tay đánh nó thế mà ngươi dám cả gan ra tay thô bạo như vậy!” Hồ Yên phu nhân nghiến răng kèn kẹt lửa giận những giảm mà còn tăng lên hừng hực: “Hôm nay ta nhất định lột da ngươi, báo thù cho Nhất Giới!”
      Dứt lời, cây roi da trong tay bắt đầu ngứa ngáy vung lên vung xuống loạn xạ.
      Diệp Tây Hi thân hình bé nhoáng cái lanh lẹ né được, nhìn cái roi vung vẩy đập vào mặt bàn bên cạnh kêu chan chát, chỗ nào cái roi chạm vào chỗ ấy đều lõm sâu xuống.
      Diệp Tây Hi trong lòng chợt thấy rét run, nhìn người đàn bà kinh khủng này hôm nay thực muốn làm thịt mình là cái chắc chắn rồi!
      Tiêu đời rồi, lần này chết chắc rồi! Mấy ngày qua mình ngất lên ngất xuống hôn mê bất tỉnh hết lần này đến lần khác liên tùng tục, đầu óc giờ quay mòng mòng rồi, bây giờ chỉ có cách duy nhất là lấy nhu khắc cương, mềm giọng khuyên can bà ta thôi.
      Diệp Tây Hi thối lui đến góc tường, rất thành khẩn : “Thím à, tôi rất hiểu tâm trạng lúc này của thím, con vàng con bạc mình mang nặng đẻ đau mình còn chưa được đánh thế mà người khác nẫng tay đánh trước, như thế khẳng định là thím phục rồi. Nếu vậy hay là thế này , thím hãy tẩn cho Du Nhất Giới trận nửa sống nửa chết nữa , như vậy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều đó!”
      Hồ Yên phu nhân khoé mắt giật giật, miệng co quắp: “Ta có bị điên đâu mà yên lành có việc gì chạy đánh con mình chứ ?!”
      Diệp Tây Hi khoát khoát tay: “Thím à, đây là sai lầm của thím trong việc giáo dục con cái đấy, người ta cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi, phải cho nó nếm mùi gian khó mới thành người tốt được, cũng tại thím nuông chiều dám dùng roi vọt để dạy dỗ Du Nhất Giới mà dẫn đến Du Nhất Giới trưởng thành với nhân cách méo mó, cuồng ngược thích bị người khác hành hạ thế đấy, nông nổi ngày hôm này cũng do thím chứ ai. Vì vậy, tóm lại bị tôi đánh, thím cũng có nửa trách nhiệm trong đó đấy.”
      Hồ Yên phu nhân hoàn toàn bạo phát, gân xanh hằn trán, mạch máu cơ hồ sắp nổ tung: “Ta! Muốn! Giết! Ngươi!“
      Dứt lời, bà ta đằng đằng sát khí tiến về phía Diệp Tây Hi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :