1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 84
      nguồn:
      http://ringringring0sunny.wordpress.com
      Edit: habin
      gấp như thế để làm gì chứ?” Diệp Tây Hi cảm giác như bị Hạ Phùng Tuyền lôi đúng hơn “Chậm chút được , gió thổi rất lạnh a!”
      Hạ Phùng Tuyền đột ngột dừng lại, Diệp Tây Hi cho là lời của mình có chút trọng lượng rồi, mừng thầm ai ngờ được chỉ bằng tay động tác mau lẹ quăng nào lên vai kéo nữa mà khiêng , tăng tốc thêm nữa.
      Diệp Tây Hi kêu la ầm ĩ: “Hạ Phùng Tuyền, làm cái quái gì vậy?”
      “Diệp Tây Hi, nơi này là địa bàn của Du Nhất Giới, thủ hạ của rất nhanh thôi bao vây chỗ này, nếu em muốn bị bắt lại lần nữa mau câm miệng cho .” Hạ Phùng tuyền cảnh cáo.
      Diệp Tây Hi khó chịu lầm bầm : “Bị bắt trở lại so với bị coi là bao cát cũng giống nhau cả thôi.”
      Hạ Phùng Tuyền hai bả vai đột nhiên cứng ngắc lại, giọng của kèm theo gió lạnh rít lên hai bên tai : “Thế sao? như vậy, em rất nhớ nhung hả?”
      Trải qua bao ngày tháng sống chung dưới mái nhà với Hạ Phùng Tuyền, Diệp Tây Hi phần nào hiểu bản tính của , lại cộng thêm những ngày bi thảm bị dạy dỗ đảo kia, Diệp Tây Hi hoàn toàn hiểu lúc này tuyệt đối thể tỏ ra cứng rắn kiên cường đối chọi với được, thế nên liền vội vã sống chết giải thích ngừng: “ có, nào có, làm gì có, lúc nãy là em mới, mấy lời đó chưa qua đại não thốt lên rồi. Em đương nhiên là muốn trở về bên cạnh rồi.”
      Hạ Phùng Tuyền hừ lạnh tiếng, bộ dạng chưa hài lòng vẫn có chuyển biến.
      Diệp Tây Hi hiểu mình vừa phạm sai lầm nghiêm trọng nên dám ầm ĩ thêm nữa, im miệng yên lặng giả chết vai , để mặc khiêng , tranh thủ lấy công chuộc tội.
      Hạ Phùng Tuyền vác vai, bước như bay về phía trước.
      Nhưng thêm được vài bước, lại đột ngột dừng lại.
      “Sao thế?” Diệp Tây HI khẩn trương: “ phải là thực muốn vứt em cho tên Du Nhất Giới đấy chứ?”
      “Nghĩ hay quá nhỉ, cho dù có gặm em đến còn mẩu xương nào cũng đến lượt .” Hạ Phùng Tuyền nhìn về phía phi cơ trước mặt, ánh mắt từ từ nhíu lại: “Dường như có mùi gì đó kì lại ở đây?”
      Diệp Tây Hi yếu ớt giơ tay lên: “Em…em xin thành khần khai báo, mới vừa rồi cẩn thận, em… em mới đánh cái rắm a.” [sặc sặc trời đất ơi đọc đoạn này mà muốn bóp cổ chị này quá]
      Hạ Phùng Tuyền lập tức khuôn mặt méo mó thập phần khó coi, trong nháy mắt lôi tuột Diệp Tây Hi từ vai đặt xuống đất, nhìn chằm chằm .
      Nhìn dáng vẻ của như muốn lao đến xé xác mình ra chấm muối, Diệp Tây Hi vội vàng vì đại cục trước mắt mà nhanh mồm nhanh miệng giải vây: “Đừng nóng giận, em cố ý mà, chẳng qua là tại lúc nãy bất ngờ khiêng em lên, áp vào bụng em… Nhưng ra đánh rắm chính là loại biểu dạ dày hoạt động tốt đó nha…Còn nữa, lần trước Khổ Đại Cừu Thâm đánh rắm thúi lắm, phải cũng cùng bọn Hạ Từ Viện cười hi hi ha ha đấy thôi, tại sao đến lượt em lại tức giận chứ?”
      Hạ Phùng Tuyền định mở miệng rất muốn cái gì đó, nhưng cuối cùng lại bất lực nữa.
      Đây là lần đầu tiên trong đời nhận thua.
      “Diệp Tây Hi.” Hạ Phùng Tuyền hít hít hơi sâu: “ là ngửi thấy cái mùi kia của em… ngửi thấy mùi vị của mưu.”
      Diệp Tây Hi đầu óc hình như vẫn chưa được khai thông hết: “Kỳ quái, chuyện với em, dùng từ ngữ hoa mĩ trau chuốt thế để làm chi, có phải sáng tác văn chương đâu mà phải làm tàng chứ.”
      Hạ Phùng Tuyền im lặng dị thường im lặng, phát ra, người con chỉ cần tay có thể bóp chết trước mặt mỗi lần bị bắt ra ngoài, sau khi trở về càng mồm mép khó đối phó hơn.
      thề, lần này trở về, tuyệt đối để Diệp Tây Hi rời khỏi tầm mắt của mình nửa bước.
      “Sặc, sao lại dừng lại, chúng ta mau lên máy bay .” Diệp Tây Hi vừa giục vừa nhanh chân tiến bước.
      Nhưng Hạ Phùng Tuyền lại đưa tay ra cản lại: “Đợi chút.”
      “Rốt cuộc là sao thế?” Diệp Tây Hi cau mày.
      Hạ Phùng Tuyền chăm chú quan sát chiếc phi cơ nằm trong bóng tối kia, gắt gao nhìn, con người dần co rút lại.
      Gió đêm lành lạnh, khiến người ta đông cứng và các giác quan cũng kém nhạy bén nhiều.
      Toàn bộ thế giới lúc này dường như đều tĩnh lặng.
      có bất kỳ báo trước gì, Hạ Phùng Tuyền đột nhiên kéo Diệp Tây Hi vào lòng mình, nhanh chóng xoay người.
      Cùng lúc đó, Diệp Tây Hi nghe thấy tiếng nổ khổng lồ, đinh tai nhức óc.
      Cho dù Hạ Phùng Tuyền có ôm chặt trong ngực nhưng Diệp Tây Hi vẫn cảm nhận được ánh lửa chói mắt.
      Nổ tung?!
      Phi cơ nổ tung?!
      Nhìn qua bả vai của Hạ Phùng Tuyền, Diệp Tây Hi nhìn thấy chiếc phi cơ hừng hực cháy.
      Ngọn lửa điên cuồng bốc lên đến tận trời, cột khói dầy đặc.
      Diệp Tây Hi kinh sợ rùng mình cái.
      Việc này, hiển nhiên chưa thể kết thúc dễ dàng thế được.
      ra tên Du Nhất Giới sớm có chuẩn bị.” Hạ Phùng Tuyền nhìn quang cảnh đổ nát trước mắt, ánh mắt lạnh lùng: “ nghĩ tạm thời chúng ta chưa thể rời khỏi nơi này rồi.”
      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Diệp Tây Hi vô thức nắm chặt lấy vạt áo của Hạ Phùng Tuyền: “Bọn chúng sắp tới rồi ư?”
      Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười, ánh mắt chợt bén nhọn: “Bọn chúng tới rồi.”
      Diệp Tây Hi quay đầu, nhìn thấy bảy tám chiếc xe nhanh chóng vây quanh phi trường, ngay sau đó, từ trong xe bước ra hơn mười tên cầm súng lục chĩa về phía hai người.
      Hạ Phùng Tuyền đem Diệp Tây Hi nhét vào trong xe, dặn dò thắt chặt dây an toàn.
      Diệp Tây Hi nhìn về phía trước, gấp gáp: “Bọn chúng phong toả khu vực này rồi, chúng ta làm sao mà ra được.”
      Hạ Phùng Tuyền giọng : “Ngồi cho chắc nhé.”
      Giọng kiên định vững vàng kia phần nào khiến cho Diệp Tây Hi bình tĩnh lại, thận trọng ngồi xuống, bám chặt lấy ghế.
      Hạ Phùng Tuyền khởi động xe, hướng về phía con đường ra khỏi phi trường.
      Nhưng ở cửa ra, có hai chiếc xe con chặn ở đó.
      Hạ Phùng Tuyền vẫn lì lợm hề dừng lại, cách hai chiếc xe đó chừng 10m, bỗng nhiên nhấn ga, chiếc xe gào thét tăng tốc hướng về phía trước, đẩy hai xe con kia văng ra xa.
      Tiếp theo chiếc xe của hai người giống như mũi tên bắn vào đêm tối, điên cuồng lao vào bóng đêm mất hút ở ngã tư đường.
      Du Nhất Giới ngồi bên bàn trà, lẳng lặng nghe mẹ mình liên miên ngừng nghỉ: “Nhất Giới, chẳng lẽ con cứ khăng khăng phải là ả kia được à? Mẹ hiểu Diệp Tây Hi có cái gì tốt chứ? thế, hại mẹ bị bắt cóc tất cả là lỗi của ta…”
      Du Nhất Giới im lặng lắng nghe, mặt có bất kì tia mất kiên nhẫn nào, còn hiếu thuận bưng chén trà đến mời mẹ mình: “Mẹ, uống cho ngọt giọng ạ.”
      “Rốt cuộc con có nghe mẹ hả?” Hồ Yên phu nhân bất mãn.
      “Làm sao có thể nghe được ạ?” Du Nhất Giới mỉm cười.
      “Hừ, nghe có nghe, chính là làm theo thôi.” Nhìn con trai, Hồ Yên phu nhân thở dài thường thượt.
      “Mẹ, mẹ yên tâm , lần này là con khinh địch nhưng lần sau vận khí của tốt như vậy đâu.” Du Nhất Giới bình thản gõ tay xuống mặt bàn, giọng vô cùng tự tin và ngoan độc.
      Lúc này, tên thủ hạ vội vã vào, cung kính cúi đầu rồi : “Du tiên sinh, thuộc hạ tìm ra rồi ạ, Hạ Phùng Tuyền lái xe vào con phố vắng vẻ, xe tìm thấy nhưng Hạ Phùng Tuyền và Diệp tiểu thư mất tích khỏi trường.”
      “Xe tìm thấy ở đó, Hạ Phùng Tuyền nhất định là quăng nó.” Du Nhất Giới trong mắt tràn ngập ý cười “Có điều, đám tay chân Hạ Phùng Tuyền mang tới đây bị người của ta thủ tiêu hết, tạm thời vẫn bị cầm chân ở nơi này. Các ngươi hãy tranh thủ lợi dụng khoảng thời gian này lục soát khắp các quán rượu, nhà trọ thậm chí cả nhà dân, chỉ cần thấy bóng dáng là người phương đông ngay lập tức điều tra cho ta.”
      Tên thủ hạ lập tức nhận mệnh lệnh rồi nhanh chóng rút ra ngoài tiến hành.
      Hồ Yên phu nhân nhấp ngụm trà, kiềm chế được lại tiếp tục : “Nhất Giới, chẳng lẽ con thực cho rằng cái gì chiếm được mới là thứ tốt nhất sao, chính vì thế mới coi trọng Diệp Tây Hi đến như vậy?”
      “Tại sao lại chiếm được?” Du Nhất Giới mỉm cười, đôi con người đen láy như ngọc trai đen, “Mẹ, con có lòng tin, bất kể dùng thủ đoạn gì, cuối cùng Diệp Tây Hi cũng nằm trong lòng bàn tay con, ngoan ngoãn trở thành người phụ nữ của con mà thôi

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]
      Chapter 85
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      Edit: habin
      Sau khi quăng cái xe ở lại, Hạ Phùng Tuyền cùng Diệp Tây Hi thừa dịp đêm khuya, hối hả chạy nửa vòng thành phố Rome cuối cùng đến căn hộ con phố xầm uất náo nhiệt.
      tới cửa căn phòng ở lầu bốn, Hạ Phùng Tuyền móc ra chìa khoá, mở cửa.
      Diệp Tây Hi nhìn xung quanh căn phòng vòng, căn phòng này tuy hơi nhưng vật dụng tương đối đầy đủ và quan trọng nhất là có cái giường cực lớn và êm ái.
      Diệp Tây Hi thả người vùi vào trong đám chăn nệm—– là rất thoải mái, chân tay đồng thời thả lỏng.
      cứ muốn như thế mà ngủ mãi thôi, cần dậy nữa cũng được!
      nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng cảm giác được Hạ Phùng Tuyền ngồi xuống bên cạnh , sau đó da mặt bắt đầu thấy ngưa ngứa, giống như bị “người nào” đó hôn lên vậy.
      “Mệt chết mất, đừng làm phiền em.” Diệp Tây Hi xua xua tay y hệt như đuổi muỗi bằng.
      Hạ Phùng Tuyền cũng có lúc biết nghe lời ví dụ như lúc này, tiếp tục “quấy rối” nữa.
      Tiếp theo, Diệp Tây Hi nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra, hiểu là tắm rửa rồi, vội vàng tranh thủ thời gian ngủ giấc lấy sức mới được.
      biết ngủ bao lâu, dần dần cảm nhận được bàn tay chậm rãi vuốt ve sống lưng mình.
      Diệp Tây Hi cau mày, lầu bầu : “Hạ Phùng Tuyền, em mệt lắm, đừng làm phiền em mà.”
      Hạ Phùng Tuyền ghé vào sát tai , nhàng mờ ám thầm: “ làm là việc của , em ngủ là việc của em.”
      Trải qua ngày dài khẩn trương chạy trốn, Diệp Tây Hi chút khí lực để cử động đầu ngón tay cũng có nên chỉ có thể xoay người nằm giường, tuỳ ý để cho loay hoay “làm trò xằng bậy”.
      Lồng ngực rắn chắc của Hạ Phùng Tuyền dính chặt vào sống lưng của , da thịt của có thể cảm nhận nhịp tim đập của , trong lòng bỗng dâng lên cảm giác an toàn quen thuộc khó thành lời.
      Hạ Phùng Tuyền đưa tay từ sau về phía trước ngực , nhàng mà vuốt ve bầu ngực ấm mềm.
      đụng chạm kích thích khiến cho Diệp Tây Hi vẫn mơ màng trong cõi mộng ưm lên tiếng.
      cảm giác được Hạ Phùng Tuyền bắt đầu cởi quần jeans của xuống.
      cảm giác được Hạ Phùng Tuyền vuốt ve đôi chân của mình.
      cảm giác được Hạ Phùng Tuyền đôi tay di chuyển lên trước ngực mình, chậm chậm cởi bỏ từng nút áo.
      Hỏng bét! Mấy cái dấu hôn của tên khốn Du Nhất Giới! Nếu như bị Hạ Phùng Tuyền nhìn thấy quả thực là ngày tận thế a~
      Diệp Tây Hi mê man bỗng bừng tỉnh, cơn buồn ngủ mất tiêu, trong phút chốc liều mạng đẩy Hạ Phùng Tuyền ra, sau đó dùng hai tay kéo áo che ngực lại, vội vàng thanh minh: “Thúi quá, để em tắm trước nhé.”
      xong, nhanh như chớp lao như điên vào phòng tắm, vặn vòi xả nước đầy vào bồn.
      Diệp Tây Hi cởi áo ra, hình ảnh trong gương hù doạ khiến ngơ ngẩn run lập cập.
      Chỗ bộ ngực trắng như tuyết của lúc này đây chi chít chi chít toàn là dấu hôn đỏ ửng, như thể chỗ đó bị giày xoé dã man, thê thảm nỡ nhìn.
      Du Nhất Giới khốn khiếp!
      Diệp Tây Hi trong lòng ngừng nguyền rủa.
      Trong bồn tắm nước ngừng dâng đầy, lòng của cũng bất an sôi trào theo.
      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bình thường, Hạ Phùng Tuyền chưa lần nào chịu buông tha cho rồi, tối nay lại càng tuyệt đối bỏ qua cho .
      Như vậy, chỉ còn cách đó là tận lực dù có phải chút hơi thở cuối cùng cũng để cho nhìn thấy thân thể mình.
      Đấu tranh tư tưởng hồi, Diệp Tây Hi nhanh chóng tắm rửa, thay áo ngủ rồi ra ngoài.
      Mở cửa liền phát , Hạ Phùng Tuyền tựa lưng nửa nằm nửa ngồi bên đầu giường, đèn bàn lập loè bên cạnh, ánh đèn da cam nửa tối nửa sáng khuôn mặt , khiến cho khuôn mặt ấy trở nên tuấn lãng mê người hơn.
      Đôi mắt bình tĩnh đen láy dần nhen nhóm tí tách ngọn lửa .
      Lồng ngực cường tráng màu đồng bóng loáng theo hô hấp phập phồng lên xuống, lẳng lặng tản ra sức hấp dẫn.
      tính có nên nện vỡ cửa phòng tắm lần nữa ?” Hạ Phùng Tuyền mỉm cười.
      Diệp Tây Hi nghe vậy liền nhớ tới tình cảnh hòn đảo hoang vắng lần trước, cũng bất giác mỉm cười theo.
      “Lại đây.” Hạ Phùng Tuyền vươn tay.
      Diệp Tây Hi ngoan ngoãn nghe theo, bước tới, ngồi bên cạnh , sau đó nhanh chóng đưa tay tắt đèn bàn bên phải .
      tốt quá, chỉ còn cái đèn bên trái kia thôi là đại công cáo thành.
      Diệp Tây Hi thầm thực kế hoạch của mình, tay vươn ra định hành động Hạ Phùng Tuyền ôm lấy , lần kéo dứt khoát, đem đặt dưới thân .
      Hạ Phùng Tuyền hôn Diệp Tây Hi, sâu, cuồng dã, điên cuồng thưởng thức mật ngọt đôi môi .
      rời quá lâu, lâu đến mức tưởng như dần quên mất mùi vị của rồi.
      Nhưng hoá ra phải vậy, vẫn ngọt, vẫn giống như trong trí nhớ của .
      Hạ Phùng Tuyền bận rộn tay chân, Diệp Tây Hi cũng hề nhàn rỗi.
      rón rén đưa tay cố gắng tắt cái đèn bên trái , chỉ còn cửa ải nữa là an toàn.
      Sáng mai có thể đem toàn bộ dấu hôn này vu hãm cho Hạ Phùng Tuyền rồi.
      Diệp Tây Hi vươn tay, từ từ tiếp cận công tắc của cái đèn, 10 cm… 9 cm…5 cm… 4 cm… …1 cm…
      Đúng lúc ấy, Hạ Phùng Tuyền bỗng nắm lấy eo , lần nữa kéo trở lại, điều chỉnh tư thế của hai người.
      Kết quả là, khoảnh cách giữa tay Diệp Tây Hi và công tắc của cái đèn lại quay về điểm xuất phát —-10cm!
      Damn! (trong bản gốc là TMD: ta chỉ biết nó là chửi bậy nên dùng Damn cho nó nhé [​IMG] )
      Diệp Tây Hi thấp giọng mắng.
      “Cái gì cơ?” Hạ Phùng Tuyền nghe thấy gì đó.
      “À à, em chút.” Diệp Tây Hi mỉm cười.
      “Diệp Tây Hi, nhưng là bị cấm dục rất nhiều ngày rồi.” Hạ Phùng Tuyền khẽ cau mày: “Có lẽ làm đến lần thứ ba cố gắng chút…”
      Diệp Tây Hi: “…”
      Hạ Phùng Tuyền lại tiếp tục vùi đầu thực “công việc vĩ đại” cách hăng say, tay vuốt ve toàn bộ cơ thể , tự do dạo chơi bỏ xót chỗ nào, mỗi chỗ tiếp xúc đều nóng rát lên.
      Diệp Tây Hi lại bắt đầu nỗ lực, khó khăn khôn cùng nhoài người tiến lại gần cái đèn, phải biết rằng dưới tình huống bị Hạ Phùng Tuyền áp đảo như thế này hiểm trở khó khăn là rất nhiều.
      bao lâu, tay lại dần dần nhích tới gần công tắc của cái đèn, 10 cm…9cm… 5 cm… 4 cm… …1 cm…
      Tình hình là rất bất thình lình, ngay tại lúc này, Hạ Phùng Tuyền lại nắm lấy tay , đan mười ngón tay của hai người vào nhau.
      Diệp Tây Hi căn bản là có cách nào chạm được cái công tắc tắt đèn.
      Damn x2! [​IMG]
      Có lầm hay thế?
      Diệp Tây Hi hoàn toàn nổi giận, cũng còn kiên nhẫn nỗ lực thêm lần nữa, trực tiếp đẩy Hạ Phùng Tuyền ra, sau đó vươn tay, tắt đèn.
      “Em làm gì vậy?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
      “Tắt đèn làm mới thú vị.” Diệp Tây Hi tỉnh bơ trả lời.
      “Nhưng mà muốn nhìn em .” Hạ Phùng Tuyền trong giọng nồng đậm lửa tình.
      “Trong bóng tối các giác quan của mới thực nhạy bén, như vậy chúng ta mới có thể thấy mới mẻ hơn.” Diệp Tây Hi rốt cuộc cũng nghĩ ra được lý do.
      “Vậy ư? Nếu như điều đó có thể khiến cho em hợp tác như vậy cớ gì chúng ta làm nhỉ?” Hạ Phùng Tuyền vừa vừa bắt đầu cởi áo ngủ của .
      Nhưng giờ phút này lại xuất thêm nguy cơ nguy hiểm nữa, vừa lúc nãy bật đèn nên nhận thấy, bây giờ đèn tắt hết, mới phát ra ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng ngời, cộng thêm rèm cửa kéo hờ hờ, ánh trăng thẳng tắp tràn vào trong phòng, tuyệt đối có khả năng làm “chứng cứ vụng trộm” ngực bại lộ hoàn toàn, phơi bày trần trụi ngay.
      Diệp Tây Hi dưới tình thế cấp bách, nắm lấy tấm chăn dày phủ lên người bọn họ.
      “Em lại làm gì nữa thế?” Hạ Phùng Tuyền kháng nghị.
      “Như vậy mới có cảm giác lén lút, phải kích thích hơn sao?” Diệp Tây Hi lại bắt đầu lảm nhảm .
      Cũng may Hạ Phùng Tuyền tinh trùng lên não (sặc sụa, vái bà tác giả, câu này cũng có thể viết ra…) có chút nghi ngờ nào nữa, tiếp tục hoạt động OOXX người .
      Diệp Tây Hi rốt cuộc cũng có thể yên tâm rồi, thở phào cái.
      bây giờ mới hiểu cho thấu, những nàng chân đạp hai thuyền dễ dàng đến cỡ nào, cẩn thận chết chỗ chôn, haiz…
      cảm khái cho thân phận bọn họ, chuyện bỗng nhiên phát sinh biến đổi lớn.
      Hạ Phùng Tuyền chợt tung chăn ra, cơ thể Diệp Tây Hi hoàn toàn phơi bày, trần trụi dưới ánh trăng mờ ảo.
      Bởi vì dùng sức mà hôn, áp lực khí làm các mạch máu vốn lặn sâu dưới da đều nổi lên, da thịt trắng nõn dấu vết những cái hôn ửng đỏ lại cực kì bắt mắt.
      Dùng sức mà hôn.
      Giờ phút này,ánh mắt Hạ Phùng Tuyền cũng lạnh giống như ánh trắng.
      “Đây là cái gì?” hỏi.
      Diệp Tây Hi cố gắng hít sâu cái, ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn : “ là dấu vết lúc nãy hôn em lưu lại chứ sao.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]

      Chapter 86
      Edit: habin



      Hạ Phùng Tuyền nhíu mày nghi ngờ: “ mà hôn mạnh đến vậy sao?”
      làm rành rành ra đấy còn gì nữa!” Diệp Tây Hi tỏ vẻ ngây thơ vô (số) tội, chối đây đẩy đây đẩy “Hạ Phùng Tuyền, đừng nghĩ có thể trốn tránh trách nhiệm được nhé!”
      “Ban nãy lúc hôn lên ngực em, mới phát ra … mấy cái dấu vết này.” Trong giọng của Hạ Phùng Tuyền gió lạnh bắt đầu nổi lên: “Diệp Tây Hi, em vẫn còn ngoan cố sạo nữa ư?”
      “Nhưng mà chúng ta nằm trong chăn cơ mà làm sao có thể phát ra cơ chứ?” Diệp Tây Hi vẫn thể tin được.
      “Đồ của mình bị kẻ khác sờ mó vào làm sao lại biết cho được.” Hạ Phùng Tuyền hừ lạnh tiếng đáp.
      Diệp Tây Hi bất đắc dĩ tiếp: “Đừng có tự tiện coi em là đồ vật này nọ của chứ.”
      Hạ Phùng Tuyền ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng ngó chằm chằm vào : “, có phải là do Du Nhất Giới làm ?”
      Diệp Tây Hi cắn môi dưới, ngập ngừng hỏi: “Nếu như em là vì bản thân quá buồn chán mà chơi đùa vẽ lên có tin hay ?”
      “Diệp ! Tây ! Hi !” Hạ Phùng Tuyền xem ra núi lửa sắp phun trào tới nơi rồi.
      Diệp Tây Hi chỉ còn con đường duy nhất là thẳng thắn thành khẩn khai báo: “Là Du Nhất Giới ép buộc em! Em xin thề là lúc ấy em có liều mạng phản kháng!”
      Hạ Phùng Tuyền ánh mắt trầm xuống: “Tên khốn đó đối với em còn làm cái gì nữa?”
      Diệp Tây Hi từ từ cuộn mình lăn đến đầu giường, sợ hãi dò hỏi: “Nếu như làm việc kia đối với em có phải là muốn chém chết em ?”
      bao giờ.” Hạ Phùng Tuyền trả lời dứt khoát như đinh chém sắt.
      Diệp Tây Hi nghe thấy vậy vỗ vỗ ngực, tạm thời yên tâm chút những chưa được bao lâu lại nghe thấy Hạ Phùng Tuyền tiếp tục : “ chỉ còn cách lôi em lên giường, càng ngừng làm làm làm, cho đến khi em kỹ thuật của so với tên khốn đó tốt hơn nhiều lần mới dừng lại.”
      Nghe vậy, Diệp Tây Hi lông mao toàn thân dựng đứng hết cả lên trong nháy mắt.
      Thế chi bằng trực tiếp đao chém chết còn hơn!
      nghiệp bị áp giải lên giường, Diệp Tây Hi vội vàng đáp lời : “ có, trừ những dấu hôn này ra chút tiện nghi nào cũng chiếm được mà!”
      Hạ Phùng Tuyền lẳng lặng nhìn , đôi mắt ấy dưới ánh trắng phảng phất ra màu xanh biếc.
      Diệp Tây Hi trong lòng bắt đầu tê dại, định gì đó nhưng lại bị Hạ Phùng Tuyền phen kéo vào lòng.
      im lặng ngắm nhìn Diệp Tây Hi cuộn tròn nằm trong ngực mình, nhàng : “Sau này, bất cứ chuyện gì cũng được giấu diếm nghe chưa?”
      Diệp Tây Hi kinh ngạc gật đầu như gà mổ thóc.
      Tiếp đó , Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên bùng nổ, bắt đầu đặt những nụ hôn nặng nề tới tấp cuồng dã lên ngực .
      Diệp Tây Hi nhất thời há hốc mồm, nhất thời á khẩu nghẹn ngào được lời nào.
      biết qua bao lâu, Hạ Phùng Tuyền mới ngẩng đầu lên, xoa xoa miệng chút, tỉnh bơ như có chuyện gì mà thốt ra những lời “vàng ngọc kinh người”: “Được rồi, thế là phủ kín hết rồi a!”
      Diệp Tây Hi đẩy ra, vọt tới trước gương nhìn xem, ngay khi vừa nhìn thấy hai hàng nước mắt liền tuôn rơi.
      là đáng sợ, quả thực là biến thành mảng màu đỏ, giống như bị sói đói gặm quá mất!
      Diệp Tây Hi cả giận gào lên: “Hạ Phùng Tuyền, đây là ngược đãi người a!”
      Hạ Phùng Tuyền chẳng biết chạy đến bên cạnh Diệp Tây Hi từ lúc nào, nhìn trong gương, sâu trong đáy mắt lửa dục vọng lại lần nữa bùng lên: “Em sai rồi, việc kế tiếp cần phải làm mới gọi là ngược đãi.”
      Lời còn chưa dứt, liền ôm lấy , kéo lên giường, hề có ý định tạm dừng, cúi người xuống…
      Dưới ánh trăng, trong căn phòng , thế giới trong chiếc chăn kia lại ngừng quay cuồng xoay vần.
      “Hạ Phùng Tuyền, chút!”
      “Em buông tay ra tay ngay lập tức.”
      phút sau—-
      “Em ràng buông tay ra rồi, sao vẫn xuống tay tý nào vậy?”
      “Em lời nào nữa liền tay ngay.”
      Lại phút nữa qua
      chuyện em cũng nữa rồi sao vẫn cứ như vậy là sao? Là sao hả?”
      “Diệp Tây Hi, lời của bọn đàn ông giường, 99,9% đều là giả đấy.”
      “…”
      ——–
      Ngày hôm sau, gió khẽ lay động tấm rèm cửa trắng tinh, ánh mắt trời ấm áp tinh nghịch lẻn vào trong phòng, nhảy nhót sàn nhà, khung cảnh mỹ lệ gì sánh được. Nơi nơi truyền tới tiếng đập cánh của chim bồ câu, tinh thần tràn ngập phấn chấn sảng khoái.
      Diệp Tây Hi nằm sấp úp mặt giường, tấm chăn màu trắng đắp hờ hờ nửa người , sống lưng mềm mại quyến rũ lộ ra ngoài khí.
      Tóc của tuỳ ý phiêu tán cái gối mềm mại làm tôn lên vẻ đẹp gương mặt của , có loại bí khiến kẻ khác khó mà cưỡng lại được.
      Hạ Phùng Tuyền dùng ngón tay nhàng vuốt ve tấm lưng trần của , sau đó hơi cúi người xuống dịu dàng : “Dậy ăn cơm nào.”
      Diệp Tây Hi bất mãn cau mày, đem cả mặt chôn sâu vào trong cái gối, lầm bà lầm bầm : “ ăn.”
      thực nghĩ ra, thể lực của Hạ Phùng Tuyền sao lại sung mãn thế cơ chứ? Cả đêm qua hầu như ngủ chút nào mà bây giờ xem kìa, vẫn khoẻ như vâm, sinh khí dồi dào, như thể chẳng có vấn đề nào hết vậy.
      “Em định giảm cân sao?” Hạ Phùng Tuyền khẽ cười, “Nhưng mà nhớ đêm qua mình “hoạt động thể thao” như vậy hẳn là đủ rồi chứ?”
      phải là đủ đâu mà ràng là quá đủ đến mức dư thừa có.
      Diệp Tây Hi nhớ lại vòng luẩn quẩn cực hình tàn khốc kia mà khóc ra nước mắt.
      Vỗn dĩ bình thường Hạ Phùng Tuyền cũng đủ quá đáng rồi thế mà đêm qua thú tính tự dưng nổi lên, so với ác lang còn dã man tàn bạo hơn gấp nhiều lần.
      “Hạ Phùng Tuyền, dù sao tinh thần bây giờ cũng tốt như vậy mau ra ngoài mua chút gì đó rồi quay lại .” Diệp Tây Hi miễn cưỡng .
      “Để mình em ở lại nhà trọ này á?” Hạ Phùng Tuyền kiên quyết gạt bỏ ý kiến của : “ đời nào.”
      “Vậy chúng ta ăn gì sao?” Diệp Tây Hi ngáp cái, “haiz, dù sao em cũng đói.”
      Bây giờ, chỉ muốn ngủ giấc đời —- bị người nào đó quấy nhiễu làm mất trật tự an ninh.
      Nhưng Hạ Phùng Tuyền cho tới bây giờ vẫn luôn luôn là khắc tinh duy nhất và khó chơi nhất của Diệp Tây Hi, chỉ nghe giọng uy hiếp: “Nhưng mà đói, nếu như ăn thức ăn tạm thời chỉ có thể bắt em điền đầy bụng cho đỡ đói mà thôi.”
      Vừa liền bắt đầu hôn lên lưng .
      Diệp Tây Hi cuối cùng đành đầu hàng: “Biết rồi biết rồi, em với cùng là được chứ gì.”
      vất vả, rửa mặt xong, Diệp Tây Hi vẫn còn trong trạng thái mơ mơ màng màng tuỳ ý để Hạ Phùng Tuyền dắt tay dẫn , hai người bước vào quán cà phê bên cạnh phòng trọ để ăn bữa sáng.
      Liên tiếp nốc xong hai cốc cà phê đen cỡ đại, Diệp Tây Hi mới hết buồn ngủ lại chút xíu.
      Lúc này lại phát , Hạ Phùng Tuyền vẫn nhìn trong mắt tràn đầy ý cười.
      “Sao thế ?” Diệp Tây Hi hồ nghi hỏi.
      có gì.” Hạ Phùng Tuyền nhấp ngụm cà phê, chuyển ánh mắt nhìn sang chỗ khác, nhưng khoé miệng nụ cười vẫn chưa biến mất.
      Diệp Tây Hi vội vã rút ra cái gương , nheo mắt nhìn, vài giây sau nổi trận lôi đình.
      Môi của , vừa hồng lại vừa sưng to.
      Chắc chắn đây là kiệt tác của Hạ Phùng Tuyền đêm qua đây mà!
      Diệp Tây Hi tức giận trợn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hung thủ ngồi đối diện mình.
      Hạ Phùng Tuyền hắng giọng: “ sao, rất khêu gợi mà.”
      Khêu gợi cái quỷ ấy! giống như treo hai cặp xúc xích lên miệng có!
      Khó trách Hạ Phùng Tuyền lúc nãy kêu đói ầm ĩ, ra là cặp môi “vĩ đại” này của chọc cười .
      “Hạ Phùng Tuyền, em bảo chút rồi cơ mà, nhưng mà vẫn lì lợm vâng lời.” Diệp Tây Hi oán giận.
      Hạ Phùng Tuyền bày ra bộ dạng cây ngay sợ chết đứng, rất chi là hùng hồn tuyên bố: “Diệp Tây Hi, em nên biết đàn ông ở giường bao giờ có lý trí.”
      Đây là lý luận nguỵ biện kiểu quái gì hả!!!! Diệp Tây Hi tức đầy bụng, đành cúi đầu, để tránh con mắt tò mò xăm soi của những người xung quanh.
      “Đúng rồi, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa?” Diệp Tây Hi hỏi.
      báo cho Mộ Dung Phẩm rồi, bảo cho người tới đón chúng ta.” Hạ Phùng Tuyền đáp, “Phỏng chừng tuần nữa bọn họ đến đây.”
      “Vậy… nếu như trong tuần này, Du Nhất Giới tìm được chúng ta sao?” Diệp Tây Hi lại hỏi.
      Lúc này, Hạ Phùng Tuyền ngồi vắt vẻo, tựa lưng vào ghế nhàn rỗi nhàn rỗi thưởng thức bữa sáng, cơn gió thổi tới khẽ lật tấm áo khoác ngoài của lên lộ ra những bắp thịt săn chắc tuyệt đẹp.
      Đôi lông mày lưỡi mác của mang theo tự tin, ngổ ngáo, ngang tàng chịu trói buộc.
      Đôi mắt của rất sâu, thu hút ánh nhìn của kẻ khác.
      Sống mũi của mang theo nam tính đầy bản lĩnh phái mạnh.
      Bờ môi của chứa gợi cảm đầy nguy hiểm.
      Gợi cảm, loại gợi cảm vừa chính vừa tà.
      Tại khoảnh khắc này, Diệp Tây Hi chợt cảm thấy có thể bị Hạ Phùng Tuyền ooxx cũng là loại may mắn.
      Nhưng đúng vào lúc đó, Hạ Phùng Tuyền lại chậm rãi thốt ra lời vàng ý ngọc: “Nếu như Du Nhất Giới tìm được hai chúng ta, ngay lập tức ăn em từ da đến xương sạch như chùi, thề để cho sơ múi được tẹo nào.”
      Diệp Tây Hi rung mình cái: “Hạ Phùng Tuyền, có ai với rằng rất biến thái chưa?

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 87
      Edit: habin
      nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com
      thế ư?” Hạ Phùng Tuyền mỉm cười: “Thế mà chẳng cảm thấy gì cả.”
      cho rằng cảm giác của tốt lắm ấy hả?” Diệp Tây Hi bất đắc dĩ lắc đầu cười nhạo.
      Hai người cứ như vậy những lời phá hoại khí lãng mạn, toàn đá đểu mỉa mai nhau chẳng ngọt ngào tý nào, cứ như thế bữa sáng “vui tươi” như thường lệ của chúng ta cũng kết thúc trong bình yên.
      Thanh toán xong, Hạ Phùng Tuyền nắm chặt đôi tay của Diệp Tây Hi, muốn dẫn trở về.
      Nhưng Diệp Tây Hi lại lừng khừng ngập ngừng chút bối rối gỡ tay ra, nhàng : “Em hoàn toàn thanh tỉnh rồi mà.”
      Hạ Phùng Tuyền nhíu mày ánh mắt nguy hiểm: “Vì thế cho nên???”
      “Cho nên cũng cần dắt tay á!” Diệp Tây Hi trả lời như lẽ đương nhiên.
      “Diệp Tây Hi” Hạ Phùng Tuyền cầm chiếc áo khoác vắt thành ghế mặc lên người sau đó chậm rãi : “Chúng ta ngay cả những chuyện cực cực kì thân mật cũng làm qua rồi, em còn ngại cái gì cơ chứ?”
      “Nhưng mà em quen a!” Diệp Tây Hi hai tay nắm chặt đưa ra giấu kín sau lưng.
      Hạ Phùng Tuyền bước tới trước mặt Diệp Tây Hi, giang hai tay ra mở rộng cánh áo khoác khẽ quấn lấy người : “Vậy như thế này được ?”
      “Như thế này còn khó chịu hơn ấy!” Diệp Tây Hi ngẩng đầu lên, vội vã rối rít giãy dụa định thoát ra ngoài.
      Nhưng Hạ Phùng Tuyền lại thấp giọng cảnh cáo: “Diệp Tây Hi, đừng có tiếp tục khiêu khích nhẫn nại đến cực hạn của .”
      Vì vậy Diệp Tây Hi rất chi là mất mặt rất chi là có khí phách đành phải ngoan ngoãn thoả hiệp.
      Hạ Phùng Tuyền bọc chặt trong lòng , hai người cứ trong tình trạng “nửa thò nửa thụt” như vậy mà chậm rãi trở về nhà trọ.
      Trời hoàn toàn sáng , ánh nắng mặt trời buổi bình minh vẫn còn non nớt và êm dịu, từng cơn gió thoảng qua mang theo hương cà phê thơm nồng lan toả khắp gian, bồ câu từng đôi từng đôi chao liệng trung rồi từ từ đậu xuống mặt đường, thoải mái nhặt nhạnh ngũ cốc khách du lịch hay người dân ném xuống.
      Ngay giữa khung cảnh đặc biệt tươi đẹp thanh bình yên ả như thế này Diệp Tây Hi rất hồn nhiên vô tư đột nhiên thốt ra câu: “Hạ Phùng Tuyền, có cảm thấy chúng ta với bộ dạng này rất giống xác ướp Ai Cập ?”
      Hạ Phùng Tuyền vẻ mặt hắc tuyến: “Em ngậm miệng lại cho .”
      Haiz, có cách nào khác, vẫn bị quấn chặt mà a~~
      Diệp Tây Hi bị quấn chặt, hai má dán chặt vào lồng ngực Hạ Phùng Tuyền.
      Cái cảm giác này lại có phần thinh thích là đằng khác.
      Cảm giác vô cùng an toàn.
      Diệp Tây Hi reo lên: “Hạ Phùng Tuyền, cuối cùng em cũng phát ra ưu điểm của rồi.”
      “Em phải sớm phát ra vóc dáng của rất đẹp rồi ư?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
      “Em đến cái đó.” Diệp Tây Hi suy nghĩ chút, đột nhiên cảm giác thấy có cái gì đó được đúng lắm mới bật lại: “Dựa vào đâu mà khẳng định là em thấy vóc dáng của đẹp cơ chứ, hừ?”
      Hạ Phùng Tuyền tà tà liếc mắt nhìn cái: “Lúc trần trùng trục trước mặt em, hai mắt em mở cực lớn a!”
      Diệp Tây Hi vội vàng phản bác: “Em có!”
      “Có lần em còn quên lau nước miếng a!” Hạ Phùng Tuyền ánh mắt khinh thường tiếp tục trần thuật.
      Diệp Tây Hi mặt đỏ như cà chua chín, chống chế: “Đó là bởi vì…. Bởi vì hàm dưới của em lúc đấy đột nhiên bị sái!”
      “Ồ thế ư?” Hạ Phùng Tuyền hời hợt đáp lại, cái ngữ điệu tín nhiệm này khiến cho Diệp Tây Hi vô cùng bất mãn.
      Mặc dù… đúng .
      “Vậy em còn phát ra ưu điểm gì của nữa?” Hạ Phùng Tuyền dương dương tự đắc hớn hở hỏi: “Chẳng lẽ em định khen công phu giường của rất tốt đúng ?”
      Diệp Tây Hi miệng co quắp, đuôi mắt giật giật: “Hạ Phùng Tuyền, đúng là tự kỉ cuồng mất rồi. So với còn khối người công phu tốt hơn đấy.”
      “Diệp Tây Hi, thực đáng tiếc, em vĩnh viễn cũng có cơ hội để so sánh công phu của với người khác đâu.” Hạ Phùng Tuyền tuyên bố rõng rạc: “Người đàn ông đầu tiên và cũng là người cuối cùng ngủ với em đều chỉ có thể là mà thôi.”
      Diệp Tây Hi cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ chút: “Vậy…vậy… Hạ Phùng Tuyền, chết rồi em hẳn là có thể tái giá chứ?” (ôi đập đầu vào tường chết cho rảnh, suy nghĩ nghiêm túc của bả đấy hả [​IMG])
      “Em đại khái có thể thử chút.” Giọng của Hạ Phùng Tuyền rít ra từ kẽ răng gió lạnh thổi tới, khiến cho Diệp Tây Hi bất giác run cầm cập.
      Dựa vào những gì hiểu về e rằng đến lúc đó Hạ Phùng Tuyền chắc chắn biến thành lệ quỷ hồn bất tán từ dưới địa phủ bò lên tìm gây phiền toái.
      Bất quá lúc đó, biến thành quỷ mang hình sói hay hình người đây nhỉ?
      trong lúc còn đau khổ suy tư vấn đề hết sức phức tạp hết sức cao siêu này lại nghe Hạ Phùng Tuyền mất kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc em phát ra ưu điểm gì của cơ chứ?”
      Diệp Tây Hi thế nhưng trả lời mà hỏi ngược lại: “Ưu điểm của em là gì?”
      Hạ Phùng Tuyền nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc : “ có khuyết điểm nào cực lớn chính là ưu điểm của em.”
      Diệp Tây Hi: “……..”
      Còn tranh cãi, Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên bước nhanh hơn.
      “Sao vậy ?” Diệp Tây Hi ngạc nhiên hỏi.
      Hạ Phùng Tuyền thấp giọng : “Có người theo dõi chúng ta.”
      Diệp Tây Hi trong lòng khẽ cảnh giác, vội vã hỏi: “Làm sao bây giờ?”
      “Đừng hoảng, đừng quay đầu, cứ theo .” Hạ Phùng Tuyền bình tĩnh dặn dò.
      Diệp Tây Hi vô thức nép sát vào người .
      Chỉ có như vậy mới thấy an tâm hơn.
      Hạ Phùng Tuyền kéo theo hướng ngược đường về nhà trọ, quẹo trái quẹo phải bảy tám lần bước vào con hẻm yên ắng.
      Hai bên là những tán lá rậm rạp um tùm che khuất ánh mặt trời làm con hẻm trở nên u tốt nguy hiểm hơn bao giờ hết.
      Diệp Tây Hi bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân ngày càng hơn tiến lại gần hai người.
      Tốc độ của bọn chúng càng ngày càng nhanh.
      Lúc này, Hạ Phùng Tuyền đột nhiên dừng lại, chợt xoay người, mặt đối mặt với những kẻ theo đuôi kia.
      Bốn kẻ kia hai hàng lông mày khẽ dãn ra, lấy làm kinh hãi, lập tức rút súng lục ra chĩa vào Hạ Phùng Tuyền, ra lệnh: “Đứng yên!”
      Hạ Phùng Tuyền dĩ nhiên đời nào chịu nghe theo mệnh lệnh của bọn chúng cơ chứ, từ từ cởi áo khoác ra, khoé miệng xuất nụ cười có chút mơ hồ, mang theo giễu cợt.
      Đám thủ hạ của Du Nhất Giới có chút sợ hãi, bốn nòng súng đen ngòm thẳng tắp nhắm vào ngực Hạ Phùng Tuyền, cảnh cáo: “Chúng ta nổ súng đấy!”
      Hạ Phùng Tuyền vẫn gì, nụ cười bên môi vẫn như cũ hề tiêu tan.
      Bốn ngón tay đặt ở cò súng từ từ nhấn xuống…
      Diệp Tây Hi như ngừng thở.
      khí khẩn trương đặc lại như thể dùng dao là chém đứt được.
      hề báo trước, Hạ Phùng Tuyền đem cái áo khoác tay ném thẳng về phía Diệp Tây Hi, lệch phân nào che lên mặt .
      Diệp Tây Hi nhất thời rơi vào bóng tối, trước mắt nhìn thấy gì nhưng thính giác của lại càng thêm nhạy cảm hơn.
      Tiếng đánh nhau, tiếng súng, tiếng kêu thảm thiết.
      Sau đó, chỉ còn lại mảnh tĩnh mịch, im lặng đến đáng sợ.
      Diệp Tây Hi dám nhúch nhích cũng dám mở mắt ra nhìn.
      sợ, sợ nhìn thấy cảnh Hạ Phùng Tuyền bị thương.
      Bỗng nhiên, chiếc áo khoác trùm đầu bị vén lên. Đồng thời những lo lắng của cũng hoàn toàn biến mất —– Hạ Phùng Tuyền hoàn hảo sứt mẻ chỗ nào đứng trước mặt .
      Giống như chiến thần cao lớn.
      Diệp Tây Hi chợt bổ nhào vào ngực .
      Hạ Phùng Tuyền ôm , nhàng : “Nếu diệt khẩu hành tung của chúng ta chắc chắn bị lộ mất… xin lỗi, hoàn toàn muốn giết người trước mắt em đâu.”
      Chẳng trách quăng áo khoác trùm kín lên đầu .
      Bởi vì hề muốn để thấy cảnh máu tươi đầm đìa.
      Trong khoảnh khắc đó, Diệp Tây Hi định cho Hạ Phùng Tuyền biết vừa phát ra ưu điểm gì của nhưng suy nghĩ chút tốt hơn hết là nuốt những lời định ấy xuống bụng.
      Có rất nhiều chuyện chỉ cần lòng mình hiểu là được rồi, so với những thứ khác hay so với mọi diễn đặt bằng từ ngữ đều quan trọng bằng.
      Với tình cảnh vừa nãy xem ra hôm nay chỉ có thể dạo rồi, cuối cùng hai người quyết định vào siêu thị mua thức ăn dùng cho tuần lễ luôn sau đó ì ạch vác đống thức ăn đó về phòng trọ.
      Làm sao có thể đặt kỳ vọng vào việc Hạ thiếu gia của chúng ta cầm muôi nấu cơm được cơ chứ, cho nên, Diệp Tây Hi rất vinh dự được toàn quyền quyết định trong bếp.
      Cũng may bình thường được A Khoan nghiêm chỉnh huấn luyện, nấu cơm đối với Diệp Tây Hi mà cũng phải là việc gì đó quá khó khăn.
      Hơn nữa, Hạ Phùng Tuyền cũng rất biết điều đảo qua đảo lại vài vòng chén sạch đồ ăn mâm khiến cho Diệp Tây Hi đặc biệt có cảm giác thành công rực rỡ vui mừng khôn xiết.
      Ăn xong rồi, hai người lấy khăn lau miệng rồi đồng thời nhấc mông rời bàn.
      Cái mâm vẫn nằm yên như cũ, bát đĩa vẫn im re động đậy.
      Hai người đứng im, trừng mắt nhìn đối phương, đồng thời hất hàm hỏi: “Chẳng lẽ em định bắt rửa bát sao?”—-“Chẳng lẽ định bắt em rửa bát sao?”
      Diệp Tây Hi khí thế bừng bừng hùng hổ đáp: “Cơm là em nấu, bát dĩ nhiên là phải rửa rồi.”
      Hạ Phùng Tuyền khoanh tay trước ngực, nhún nhún vai: “ chưa từng làm việc nhà.”
      Diệp Tây Hi khách khí nhét cái giẻ rửa bát vào tay Hạ Phùng Tuyền nghiến răng nghiến lợi : “Trước kia em cũng chưa từng làm việc giường nhưng nhờ có ngại phiền toái chỉ bảo tận tình bây giờ biết bảy bảy bốn mươi chín loại tư thế khác nhau. Người ta tích tiểu thành đại, biết gì chỉ cần dưới chỉ đạo của em chẳng mấy chốc trở thành nhân viên rửa bát đĩa cao cấp đấy.”
      “Thiệt sao?” Hạ Phùng Tuyền dương dương tự đắc cười tươi roi rói: “Hình như mỗi lần hơi dùng sức môt tẹo, Diệp Tây Hi, em ở giường cứ như đầu gỗ cứng đờ ấy.”
      “Đó là em căng thẳng có được chưa!” Diệp Tây Hi thẹn quá hoá giận: “Nếu như hài lòng, xin mời ngài tìm nữ nhân khác giống đầu gỗ như tiểu nhân đây!”
      “Thôi bỏ .” Hạ Phùng Tuyền vuốt vuốt cằm đăm chiêu suy nghĩ: “Mất bao công sức dạy dỗ thành thế này, thể để cho kẻ khác tiện nghi dùng được.”
      Diệp Tây Hi quẳng cái giẻ rửa bát vào mặt Hạ Phùng Tuyền, giận dữ hét lên: “Mau rửa bắt cho em!”
      Hạ Phùng Tuyền với tốc bộ của con rùa chậm rì rì bước vào bếp, còn Diệp Tây Hi ngồi phịch xuống ghế, chuẩn bị xem phim tivi.
      Mặc dù mấy lời thoại cực kì buồn nôn chẳng lọt tai tý nào nhưng bù lại tuấn nam mỹ nữ diễn viên cũng đủ thoả mãn con mắt người xem rồi.
      xem rất chăm chú, trong bếp bỗng truyền tới thanh loảng xoảng của bát đĩa vỡ vụn.
      Diệp Tây Hi thở dài thườn thượt, bước vào bếp nhìn coi có chuyện gì, trong bồn rửa bát bọt nước rửa bát tầng tầng lớp lớp thành núi, sàn nhà nước chảy lênh láng, cái mâm tan tành thành từng mảnh rơi rụng lả tả.
      là hỏng bét, cực cực kì hỏng bét rồi.
      Diệp Tây Hi bắt chước bộ dạng của , khoanh hai tay trước ngực, từng câu từng chữ dạy dỗ: “Hạ Phùng Tuyền, thực là ngu ngốc, ngay cả việc như con thỏ thế này cũng làm xong.”
      Sau khi xong, trong lòng hưng phấn đến lạ thường.
      Trả thù, rốt cuộc cũng trả thù được rồi. T^T
      Bình thường luôn là Hạ Phùng Tuyền chửi mắng mình, hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội quang minh chính đại trả thù rồi.
      Nhưng còn chưa đắc ý được bao lâu liền nghe Hạ Phùng Tuyền chút hoang mang bình tĩnh đáp lại: “ ngu còn có thể coi trọng em được sao?”
      Diệp Tây Hi: “@#¥%#¥^&$*!Ư*!^EW#. . .”
      Vẫn là đấu lại .
      “Được rồi, vậy em lại đây .” Hạ Phùng Tuyền cởi găng tay rửa bát ra, đưa cho .
      Diệp Tây Hi đón lấy mà : “ mình tự giải quyết đống bát đĩa này , em tới chỉ đạo.”
      Kết quả là, Diệp Tây Hi ngồi nóc tủ bát, hai chân vắt vẻo đung đưa, vừa nhai tóp tép vừa ngừng chỉ huy: “Đúng, rửa bát cần nhàng từ từ chút xíu là được rồi, chút xíu cơ mà, mạnh tay thế để làm cái gì?….Từ từ rửa, tất cả đều phải rửa cho sạch! Hạ Phùng Tuyền, sao lại rửa bẩn thế cơ chứ, cho dù chưa rửa xong ngày mai em cũng cứ bưng nguyên tất cả những thứ này lên cho ăn đấy, có tin … Làm cái quái gì vậy? Em bảo rửa! Rửa cho sạch vào! Làm sao lại đần như vậy a….”
      giờ sau, dưới chỉ đạo vô cùng nghiêm khắc của Diệp Tây Hi, Hạ Phùng Tuyền cuối cùng cũng thành công quét dọn bếp sạch như lau như ly dính hạt bụi nào.
      Diệp Tây Hi ngắm nhìn bốn phía, hài lòng gật đầu: “Trẻ dễ dạy, tốt lắm, em xem tivi đây.”
      Vừa dứt lời, chuẩn bị nhảy xuống nhưng Hạ Phùng Tuyền “chẳng hiểu sao” lại rất đúng lúc đứng chắn phía trước cái tủ, người tiến kẻ lại lùi cuối cùng đưa tay ấn ngược trở lại.
      định làm gì?” Diệp Tây Hi cảnh giác cao độ.
      Vừa nãy đục nước béo cò nhân cơ hội đè đầu cưỡi cổ đừng là bây giờ muốn trả thù nhé???
      Quả nhiên là như thế .
      Hạ Phùng Tuyền hai tay tóm chặt lấy eo của , chăm chú nhìn : “Vừa nãy em tận tình chỉ bảo cho , bây giờ cũng nên đáp lễ, tận tình chỉ dạy lại cho em chứ nhỉ….”
      “Em…em cần phải chỉ dạy cái gì cả!” Diệp Tây Hi ho khan.
      “Sao lại cần dạy chứ ?” Hạ Phùng Tuyền duỗi ngón tay ra, khẽ chạm vào đôi môi của Diệp Tây Hi rồi sau đó di chuyển dần xuống cổ áo của : “Nếu nhớ lầm ban nãy có người nào đó biết bảy bảy bốn mươi chín loại tư thế gì ý nhỉ, vậy bây giờ nghĩ nhất định phải dạy em thêm tư thế thứ 50…. Đúng rồi, lúc nãy rất ngoan ngoãn “nghe giảng” nên bây giờ cũng hy vọng em có thể “phối hợp” chút nhé.”
      Diệp Tây Hi nghiến răng kèn kẹt rất muốn nhào tới cắn chết người nào đó đứng trước mặt mình.
      Chẳng trách con sói nham hiểm Hạ Phùng Tuyền này lúc nãy lại nghe lời răm rắp như thế, còn tưởng rằng hôm nay mát trời cũng mát dây mà đổi tính, ai ngờ sớm tính toán thiết kế bẫy rất hoàn hảo rồi đẩy ngã vào cái hố ấy á!
      Hạ Phùng Tuyền ôm lấy eo Diệp Tây Hi, từng bước từng bước kéo nhích lại gần mình, cơ thể hai người áp sát vào nhau.
      Sau đó, bắt đầu hôn .
      vẫn như vậy, từ trước đến nay vẫn luôn bá đạo như thế, điên cuồng hôn như thể hút hết toàn bộ ý thức chống cự của vậy.
      Diệp Tây Hi khó khăn lắm mới tỉnh táo lại được, cố gắng hết sức đưa tay đẩy ra, : “Mặc dù lần này đúng là chạy trời khỏi nắng* nhưng mà, Hạ Phùng Tuyền, em muốn kháng nghị, chúng ta phải thoả thuận.”
      [*chạy trời khỏi nắng: tai vạ khó tránh, số kiếp định]
      Hạ Phùng Tuyền nhíu mày nhìn : “Thoả thuận cái gì?”
      Diệp Tây Hi trịnh trọng tuyên bố: “Tối hôm qua, làm cái gì, hẳn là biết chứ, vì thế hôm nay, em chỉ cho phép làm lần, hiểu chưa, lần thôi đấy!”
      vốn nghĩ rằng Hạ Phùng Tuyền nhất định thẳng thừng bác bỏ “ý chí vùng dậy chiến đấu” của ngay lập tức mà thể ngờ rằng thế nhưng lại vui vẻ đáp ứng: “Được thôi, trừ phi em nguyện ý, nếu hôm nay chỉ làm lần thôi.”
      Diệp Tây Hi theo bản năng dự cảm thấy điều chẳng lành, tổng cảm thấy câu này có cái gì đó đúng nhưng chẳng đợi kịp ngẫm kĩ Hạ Phùng Tuyền bắt đầu hành động.
      nhấc cánh tay lên, kéo áo qua đỉnh đầu vứt ra ngoài.
      Bây giờ người Diệp Tây Hi chỉ còn mỗi cái áo lót nho , bao lấy bộ ngực đầy đặn mềm mại kia.
      Hạ Phùng Tuyền cũng cởi áo của ra rồi, lộ ra bộ ngực rắn chắc, thớ thịt chắc nịch.
      Lồng ngực chắc chắn và to lớn đem lại cho người ta cảm giác cực kì an toàn trong vòng tay ấy.
      Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào hai người làm khung cảnh nhuốm màu sắc huyền bí lại có chút gì đó cổ xưa giống như bức ảnh tuyệt đẹp.
      Hạ Phùng Tuyền bắt đầu cắn lên vành tai , nơi mềm yếu và nhạy cảm nhất.
      Diệp Tây Hi cảm nhận được rung động, rung động từ bên trong cơ thể truyền tới.
      Máu trong huyết quản bắt đầu chảy nhanh hơn, hô hấp của cũng trở nên dồn dập.
      cắn môi.
      hy vọng Hạ Phùng Tuyền dừng lại, hoặc là, tiến thêm bước nữa.
      Hạ Phùng Tuyền dùng đầu lưỡi chạm khẽ vào vành tai , theo quán tính trượt xuống hình vòng cung như thể tiến hành loại mê hoặc cám dỗ thần bí nào đó.
      Diệp Tây Hi nhắm mặt lại, cảm nhận được.
      Ánh đèn lúc sáng lúc tối mờ ảo thỉnh thoảng lại vô tình làm chói mắt, giật mình nhíu mày, thứ ánh sáng này khiến cho có cảm giác như mình ở trong giấc mộng.
      giấc mộng tuyệt đẹp.
      Ngay lúc Diệp Tây Hi hoàn toàn tê dại, Hạ Phùng Tuyền nhanh chóng vứt cái quần jeans của qua bên rồi.
      đưa tay ra đặt sau lưng , vuốt dọc theo sống lưng khêu gợi mát lạnh của , trượt xuống, xuống nữa, đích đến cuối cùng là vòng ba bướng bỉnh vểnh lên được bao bọc cẩn thận nửa kín nửa hở bởi cái quần lót bé xinh. (đừng trách ta thô thiển [​IMG], bó tay vs tác giả mà, BT từ đầu tới chân ta cố gắng chọn từ lắm rồi đấy, thề chém gió tý nào [​IMG])
      Đôi bàn tay to lớn của Hạ Phùng Tuyền rất chi là hư đốn, chút khách khí mà bắt đầu “sờ mó” linh tinh.
      Diệp Tây Hi kìm được, nhích nhích người dựa vào , hai tay của vòng ra sau gáy của Hạ Phùng Tuyền, ôm chặt lấy .
      Cái tư thế này mang theo ngấm ngầm đồng ý, thuận theo.
      Hạ Phùng Tuyền phút chốc như ngấm hơi men, hô hấp dần trở nên ngắt quãng, cởi hết số quần áo vướng víu còn lại người hai người.
      Tiếp theo, đem cả cơ thể nóng rực của mình đặt thân thể mềm mại của .
      Dục vọng của hai người qua từng cử chỉ từng tiếp xúc cơ thể nhau đều bùng lên thành ngọn lửa mãnh liệt.
      “Tiểu Hạ” mạnh mẽ tiến vào nơi trung tâm hấp dẫn khiến mất hết lý trí nhất.
      Động tác ấy khỏi khiến cho Diệp Tây Hi rên khe khẽ lên tiếng.
      Cơ thể nóng rực vững vàng ôm chặt bao phủ .
      Diệp Tây Hi cắn môi dưới, cảm nhận mỗi chỗ cơ thể hai người tiếp xúc nhau truyền tới cảm giác ham muốn khó lên lời.
      Đầu óc , dần dần trở nên trống rỗng.
      Thế nhưng lúc đó, Hạ Phùng Tuyền lại ngừng động tác lại.
      Giọng của khàn khàn tràn đầy dục vọng : “Diệp Tây Hi, bây giờ, em còn kiên trì chỉ làm lần nữa hay ?”
      Mất lúc, Diệp Tây Hi mới hiểu được cái gì.
      theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng lời vừa đến khoé miệng lại nhanh chóng nuốt ngực lại bụng.
      cam tâm tình nguyện chịu thua.
      Hạ Phùng Tuyền mỉm cười đắc ý ngừng lại chút rồi bất ngờ xâm lược trở lại lúc chưa kịp chuẩn bị gì hết.
      Sâu, càng sâu hơn nữa tiến vào.
      Diệp Tây Hi nhịn được rên rỉ thành tiếng, móng tay của lại càng bấu chặt vào lưng của .
      Hạ Phùng Tuyền ghé vào sát tai nhàng hỏi: “Vẫn còn kiên trì sao?”
      Giọng điệu mập mờ, hơn nữa còn mang theo càn rỡ đầy tự tin.
      Chết tiệt …. rất tự tin!

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]Muốn làm thế này với các tình nè!!!!!!!
      Chap 88
      Edit: habin
      http://ringringring0sunny.wordpress.com/

      Diệp Tây Hi cảm thấy cả người xụi lơ, ý thức của càng ngày càng mơ hồ, dục vọng trong cơ thể sôi trào cuồn cuộn dịch chuyển, quét sạch toàn bộ những suy nghĩ của .
      Giọng của Hạ Phùng Tuyền giống như từ nơi rất xa rất xa nào đó vọng đến: “Bản thân em cũng muốn làm nhiều lần, phải thế ?”
      Diệp Tây Hi mím chặt môi, cố gắng gắt gao mà mím chặt vậy mà vẫn ngăn được những tiếng rên rỉ tinh tế có phần hơi lộn xộn gấp gáp ngừng phát ra từ cái miệng xinh kia.
      Đúng vậy, muốn , thực muốn .
      Hạ Phùng Tuyền có thể cảm nhận ràng điều đó.
      hơi nhỏm người dậy, để phần thân dưới nóng rực phút chốc rời ra khỏi cơ thể .
      Diệp Tây Hi nhất thời cảm thấy trống rỗng.
      Hạ Phùng Tuyền rõng rạc ra lệnh: “Hãy rằng em hy vọng cũng ngừng muốn em .”
      Diệp Tây Hi cảm giác như da toàn cơ thể mình như có đàn kiến bò, tê dại, khó chịu, cơ thể bất an mà giãy dụa.
      Hạ Phùng Tuyền tiếp tục rót mật ngọt mê hoặc , giọng đầy sức lôi cuốn lạ kì: “Chỉ cần em ra, thoả mãn em ngay lập tức.”
      Cơ thể Diệp Tây Hi dần dần phản bội lại suy nghĩ của , giang hai tay ôm chặt cơ thể cường tráng của Hạ Phùng Tuyền, để cho khuôn mặt của mình chôn vùi trong lồng ngực an toàn của , muốn buông ra.
      “Như vậy ngầm coi hành động này của em là đồng ý nhé.” Hạ Phùng Tuyền giọng vui vẻ còn thấp thoáng nụ cười ranh mãnh.
      Hình như là, thành công.
      thành công rồi ư?
      Làm sao có thể như thế được cơ chứ?!
      Diệp Tây Hi cố gắng tìm về hồn phi phách tán, cố gắng tìm về tâm hồn lơ lửng tận tinh cầu nào của mình, đầu óc dần dần trở nên thanh tỉnh.
      hít hơi sâu cho khí căng tràn hai lá phổi, chợt đưa hai tay đẩy Hạ Phùng Tuyền ra, tiếp theo co giò lấy đà nhảy xuống khỏi tủ bát, như có chuyện gì tỉnh bơ : “Lần này tính.”
      Nhưng chưa được mấy bước, ngang hông của chợt căng thẳng, tiếp đó, lần nữa bị vứt trở về phía nóc tủ bát.
      Hạ Phùng Tuyền nhìn thẳng vào , hai hàm răng vô cùng “thân thiết” hỏi thăm nhau, nghiên răng kèn kẹt.
      rất tức giận.
      Diệp Tây Hi hai mắt loé sáng kì dị, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của , nhấn mạnh rất ràng từng câu từng chữ: “Từ giờ nên nhớ cho kỹ, ở giường, phụ nữ mới là vị chỉ huy chấn chính.”
      Hạ Phùng Tuyền vẫn rất “trìu mến” nhìn , ánh mắt kia, giống như là muốn nhào tới cắn chết , hoặc là…. Hôn chết .
      Kết quả đúng là vế thứ hai.
      Hạ Phùng Tuyền nâng ót của lên, hết lần lại đến lần nữa, rồi lại lần nữa cứ thế hồi kết mà cuồng dã hung hăng hôn .
      Bầu khí tươi đẹp huyền bí như vừa nãy lần nữa tràn ngập gian phòng bếp.
      Hô hấp của hai người ngắt quãng, tiếng thở dốc nặng nề, hoà lẫn với những giọt mồ hôi tinh mịn, chan chứa mùi vị của dục vọng.
      bá đạo ngông cuồng dong ruổi dạo chơi cơ thể , vượt qua mọi giới hạn mà “hỏi thăm” hết thảy bên trong cơ thể .
      Diệp Tây Hi ngẩng đầu, từ bên trong cơ thể truyền tới những xung động mãnh liệt kích thích, chạy xuyên suốt trong đầu , từ từ cảm nhận nó, hưởng thụ nó.
      Đây là người đàn ông của .
      Đây là người phụ nữ của .
      Đây là ý nghĩ duy nhất của hai người trong lúc đó.
      Chỉ cần như vậy thôi, đơn giản cần phải so sáng với bất kì lời hứa trời hứa biển.
      Tình cảm thuần tuý mang đến thuần tuý ái dục.
      Hai người hoà quyện với nhau, trèo lên đỉnh của ngọn núi dục vọng.
      ———————————–
      tuần sau, hai người cũng chỉ quanh quẩn trong căn hộ này, bước chân dù chỉ bước ra ngoài.
      Cuộc sống rất nhàm tẻ, Diệp Tây Hi có việc gì làm buồn chân buồn tay vắt óc suy nghĩ làm sao để biến những món ăn của Ý hoà hợp với những món ăn của Trung Quốc, cả ngày lúi húi ở trong bếp tiến hành thử nghiệm.
      Mà những hôm này, chén đĩa dơ hầy cũng là do Hạ Phùng Tuyền cặm cụi tẩy rửa, mấy lần sau đó, rốt cuộc cũng trở thành bộ dạng mà Diệp Tây Hi từng hy vọng, Hạ Phùng Tuyền rất vinh dự biến thành cái máy rửa bát tự động vô cùng chuyên nghiệp.
      Trừ hôm đầu tiên ra những ngày tiếp theo, toàn bộ sản phẩm thất bại của quá trình kết hợp giữa Ý-Trung của đều được đẩy trực tiếp đến trước mặt Hạ Phùng Tuyền uy hiếp lời bắt phải chịu trách nhiệm nuốt hết những thứ kì dị đó vào bụng.
      Ngoài mặt, Diệp Tây Hi tuyên bố là làm vậy để khỏi lãng phí lương thực nhưng thức tế là kiếm cơ hội trả đũa mà thôi.
      Nhưng bất ngờ là Hạ Phùng Tuyền mảy may phản kháng mà điềm nhiên thu nhận tất tần tật những vật thể hình dạng kia dù hình dạng có quái dị đến độ nào nữa mặt vẫn ung dung như có chuyện gì, mặt nhăn mày nhó ư, quên , lông mày dù có lăn tăn gợn sóng cũng thèm gợn ý, sau đó tao nhã nuốt xuống dạ dày.
      Diệp Tây Hi nhịn được nữa, vồ tới hỏi: “Hạ Phùng Tuyền, đói đến vậy ư?”
      Hạ Phùng Tuyền sau khi chén xong đống “cực phẩm” của rất lịch lấy khăn ăn lau miệng đàng hoàng, chút hoang mang tỉnh khô đáp: “Chỉ có ăn no chốc nữa mới có khí lực làm việc chứ.”
      Tiếp sau đó chắc chắn là màn nhào lên người tiến hành OOXX cực kì tàn ác.
      Bất quá, lần này Diệp Tây Hi đối với hành vi sắc lang của Hạ Phùng Tuyền có bất mãn nhiều mà ngược lại có phần thông cảm ——– từ lúc mới đặt chân khỏi máy bay tới bây giờ bao ngày bị khoá chân kìm hãm trong căn phòng chật hẹp này, buồn bực có chuyện gì làm, chỉ có thể buông thả thú tính của mình mà thôi, haiz… thương thay, thương thay!
      Tuy nhiên, Diệp Tây Hi trong lòng vẫn còn nghi vấn.
      Rốt cuộc có ngày ở nơi này, trở mình từ người Hạ Phùng Tuyền, Diệp Tây Hi mới hỏi: “Hạ Phùng Tuyền, em cẩn thận suy nghĩ nhiều ngày rồi…. từ trước tới nay hình như đều sử dụng qua biện pháp an toàn nào cả đúng ?”
      “Ừ.” Hạ Phùng Tuyền thản nhiên đáp.
      “Chúng ta hình như cũng làm ít lần” Diệp Tây Hi cau mày suy nghĩ.
      nhiều lắm, mới có 107.5 lần thôi.” Hạ Phùng Tuyền tỉnh táo chỉnh lại cho đúng.
      “Làm gì mà nhớ chính xác thế hử?” Diệp Tây Hi bất lực thở dài, nghĩ nghĩ lại giật mình quay phắt lại hỏi: “Tại sao có thể là 0.5 lần được cơ chứ?”
      lần trước lúc chúng ta tiến hành được nửa, em phát Khổ Đại Cừu Thâm núp sau cánh cửa nhìn lén đảo lần ấy, thế là em đá văng lăn lông lốc xuống giường đấy còn gì.” Hạ Phùng Tuyền càng giọng càng lạnh dần như thể kí ức kinh hoàng đó về trong trí óc.
      “Sao em lại quên béng mất lần ấy nhỉ.” Diệp Tây Hi cười ha hả, chợt nhớ tới chính mình định hỏi: “Đúng rồi, trong 107.5 lần này hề sử dụng biện pháp an toàn nào à?”
      “Tại sao phải sử dụng cơ chứ?” Hạ Phùng Tuyền hỏi ngược lại, “Có con rồi, em càng chạy thoát đâu.”
      “Đây là lô-gic khỉ gió gì thế!!!!” Diệp Tây Hi trợn mắt, lắc đầu lại tiếp: “Được rồi được rồi, vấn đề là nếu chúng ta sử dụng biện pháp an toàn nào tại sao đến giờ em vẫn chưa mang thai?”
      “Sao vậy? Em muốn có con rồi hả?” Hạ Phùng Tuyền cười khẽ.
      “Làm gì có chuyện đó, em chỉ hơi tò mò thôi.” Diệp Tây Hi cẩn thận liếc nhìn cái: “Có thể nào là … có vấn đề gì hay ?”
      Hạ Phùng Tuyền nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm: “Diệp Tây Hi, em có gan nhắc lại lần nữa cho .”
      “Thân thể em tốt lắm.” Diệp Tây Hi giọng thấp dần thấp dần đến khi vo ve như tiếng muỗi: “Như vậy vấn đề chỉ có thể nằm ở mà thôi.”
      “Chẳng lẽ biểu của giường đủ để khiến em hài lòng sao?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
      “Chính là quá dũng mãnh, cho nên em mới lo lắng miệt mài quá độ, dẫn đến “nòng nọc” teo tóp… sức sống đủ đó.” Sợ nổi đoá, Diệp Tây Hi vội vàng lui lui người ra chỗ khác tìm cách chạy trốn.
      [nòng nọc: haiz haiz haiz chắc ai cũng biết nhưng ta vẫn fải đề fòng, đó là tinh trùng á][​IMG]
      Hạ Phùng Tuyền tay kéo chăn trùm lên người Diệp Tây Hi, tay kia kéo lại gần hơn, ghé sát tai , chăm chú nhìn rồi : “Diệp Tây Hi, đặc điểm cơ thể người sói rất khác người thường, cho nên để người sói mang thai tỷ lệ này cực kì thấp, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Từ Viện bị Mộ Dung Phẩm giày xéo lâu như vậy mới “trúng xổ số”. Vì vậy, cái này vốn phải là vấn đề tại , hiểu chưa?”
      Diệp Tây Hi cau mày: “Hạ Phùng Tuyền, chính bản thân có vấn đề thôi coi như bỏ qua , làm chi lôi đặc điểm cơ thể người sói vào làm cái gì chớ?”
      Hạ Phùng Tuyền hít hơi sâu là sâu: “Diệp Tây Hi, đây là kết quả do em tự tìm đấy nhé.”
      Diệp Tây Hi cảm giác được có nguy hiểm tiến đến gần cảnh giác hỏi: “ muốn làm gì?”
      Hạ Phùng Tuyền trong mắt nồng đậm ý cười mà ý cười này vô cùng đặc biệt: “Để chứng minh trong sạch của bản thân, tình nguyện làm thêm nhiều lần nữa. Có câu “Biết thân biết phận nên làm trước vẫn hơn” đấy thôi?”
      [Biết thân biết phận nên làm trước vẫn hơn: người chậm cần bắt đầu sớm/sức yếu phải lo trước/ chim kém sợ bay kịp nên phải bay trước/biết mình sức yếu, sợ mình thua kém nên phải hành động trước]
      Diệp Tây Hi lúc này đây mới hiểu thấm thía cái gì gọi là nhấc đá lên tự đập vào chân mình, vốn ban đầu chỉ định kích thích chút xíu thôi ai dè kích thích quá độ rồi… khóc-ing!
      Hạ Phùng Tuyền là làm liền, vừa dứt lời liền nhào lên đè xuống chuẩn bị tiếp tục, Diệp Tây Hi vội vàng kêu la thảm thiết: “Hạ Phùng Tuyền, chăm chỉ cần mẫn và phong độ của ổn, quá ổn, cực kì ổn rồi, thực cần chứng minh nữa đâu!!!!! Em hoàn toàn tin tưởng, vô cùng tin tưởng sống hay chết cũng tin rằng là rất khoẻ mạnh a~~~~”
      “Đáng tiếc, bị em như thế, mất tự tinh vào bản thân mất rồi.” Hạ Phùng Tuyền mắt lấp lánh niềm vui háo hức như đứa trẻ tìm được đồ chơi mới: “Chỉ còn cách phiền em giúp tìm lại tự tin mất mà thôi.”
      Mắt thấy thảm kịch sắp sửa bắt đầu và được dự đoán là có hồi kết, bỗng nhiên từ bên ngoài cửa tiếng chuông réo rắt vang lên.
      Nhất định là sứ giả của thượng đế tới cứu mình!
      Diệp Tây Hi cuống cuồng đẩy con sói háo sắc Hạ Phùng Tuyền ra: “Em mở cửa.”
      Nhưng Hạ Phùng Tuyền lại kéo giật ngược lại: “Chờ chút.”
      Diệp Tây Hi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của liền biết có chuyện tốt, vội giọng hỏi: “Sao vậy?”
      “Em nghĩ coi, là ai đến gõ cửa chúng ta?” Hạ Phùng Tuyền trầm giọng hỏi.
      ~~End chap 88~~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :