1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 79
      Edit: habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com
      Ác ma.
      Quả thực là ác ma.

      Diệp Tây Hi cảm thấy điều may mắn duy nhất trong lúc này của chính là, người phải là Du Nhất Giới. Nếu , nhất định là chết có chỗ chôn.

      Vừa ngồi bôi thuốc mỡ lên vết thương, vừa nhớ tới Hạ Phùng Tuyền.

      Mọi việc cần tương đối thôi, chỉ sau khi rời khỏi Hạ gia, mới hiểu được, Hạ Phùng Tuyền đối với mình vẫn là tốt nhất.

      Diệp Tây Hi ngắm nhìn bầu trời đầy sao bao la bên ngoài khung cửa sổ, thở dài mệt mỏi: Hạ Phùng Tuyền, bây giờ làm gì?

      trong lúc thở ngắn than dài bất thình lình mặt bị bẹo cái khe khẽ.

      Diệp Tây Hi sợ hết hồn, quay phắt lại, liền nhìn thấy ngay khuôn mặt tuấn tú của Du Nhất Giới: “ suy nghĩ gì vậy?”

      Diệp Tây Hi lẳng lặng nhìn .

      “Nghe mẹ em huấn luyện cả ngày liền, thành tích thế nào?” Du Nhất Giới hỏi.

      Diệp Tây Hi vẫn lặng thinh nhìn , trong đôi mắt có cái gì đó thầm nhen nhóm.

      “Em cứ nhìn tôi như vậy làm tôi có khả năng nhịn được muốn hôn em đấy.” Du Nhất Giới mỉm cười tiến lại gần hơn.

      Nhưng mà——-

      “A!!!!!!” Chim chóc làm tổ đỉnh toà lâu đài lại lần nữa bị doạ bay toán loạn.

      Du Nhất Giới đưa tay che chỗ máu me đầm đìa: “Hi, sao em lại cắn tôi?”

      “Phi…hừ!” Diệp Tây Hi nhổ chỗ thịt của người nào đó trong miệng ra (chị này thiệt….) lửa giận phừng phừng: “Du Nhất Giới, còn dám hỏi sao, cũng chỉ tại , tự dưng lại phát bệnh thần kinh bắt cóc tôi tới đây, hại tôi bị mẹ ngược đãi chết sống lại! Mẫu nợ tử thường* tôi còn chưa cắn đứt lỗ tai là tình nghĩa lắm rồi đấy.”

      *Mẫu nợ tử thường: nợ của mẹ, con phải trả.

      “Hi, cơn đại hoả lần này của em xem ra rất lớn ha.” Du Nhất Giới nhìn bàn tay máu thấm đẫm của mình chút, mỉm cười lắc đầu: “Được rồi, tối nay em còn bức xúc, sáng mai tôi quay lại thăm em.”

      Chờ khuất mắt, Diệp Tây Hi liền khoá chặt cửa lại.

      Sau đó, bước tới bên cửa sổ.

      Gió đêm lành lạnh, thổi rối mái tóc .

      Khung cảnh xa lạ, đất nước xa lạ, con người xa lạ.

      Đôi mắt ươn ướt.
      bây giờ rất nhớ người.

      Sáng sớm ngày tiếp theo, Hồ Yên phu nhân lại định dùng chiêu cũ, đánh thức Diệp Tây Hi nhưng bà phát làm cách nào cũng mở được cửa.

      Bà đoán được nhất định là đêm qua Diệp Tây Hi khoá chặt cửa lại rồi, chỉ bất lực đứng bên ngoài uy hiếp: “Xú nha đầu, có bản lĩnh ngươi cả đời này đừng bước ra ăn cơm nữa!”

      ra có chết cũng ra, nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của thím là tôi nuốt nổi rồi!” Diệp Tây Hi ở trong nhàn nhã như chơi đáp trả.

      “Ta làm gì có nếp nhăn!” Hồ Yên phu nhân giận dữ.

      ràng là có, chỉ khoé miệng, còn có khoé mắt cũng chảy xuổng rồi, thím à thím già rồi ngày càng xuống sắc rồi!” Diệp Tây Hi khẽ hừ tiếng.

      “Ngươi….Ngươi… mau phá cửa cho ta!” Hồ Yên thẹn quá hoá giận.

      Nhưng mấy nữ hầu đô con cường tráng kia hao phí bao sức lực cánh cửa vẫn hề xe dịch nhúc nhích.

      “Đừng tốn công vô ích nữa, tôi lôi hết vật dụng trong phòng ra chặn cửa rồi!” Diệp Tây Hi ở bên trong thè lưỡi làm mặt quỷ.

      “Các ngươi đứng đây canh chừng, nhìn thấy nó bước ra ngoài bước bắt lại ngay lập tức cho ta.” Hồ Yên phu nhân phân phó xong, đùng đùng nổi giận bỏ .

      Diệp Tây Hi ở bên trong thầm thấy thoải mái vô cùng.

      Thế nhưng, chưa được bao lâu, bụng lại bắt đầu biểu tình dữ dội.

      lại lần nữa nằm vật xuống giường, cố gắng tiệt kiệm năng lượng cách tối đa, định bụng ngủ cho hết ngày.

      Nhưng đúng lúc đó, Du Nhất Giới lại bò từ bệ cửa sổ phòng mà vào, tay chân linh hoạt, thân thủ nhanh nhẹn, nhìn qua tình cảnh trong phòng còn cảm thấy vui tai vui mắt.

      “Sao vậy, em vẫn con giận dỗi ư?” Du Nhất Giới cười hì hì bước tới bên cạnh , dụ dỗ : “Đừng tức giận nữa.”

      “Đừng giả bộ làm người tốt.” Diệp Tây Hi trừng mắt nhìn Du Nhất Giới, lại nhìn thấy mặt Du Nhất Giới chỗ hôm qua dùng hết sức bình sinh thảo phạt giờ lành lại rồi, ngay cả sẹo cũng thấy, khó chịu cau mày: “Có lầm vậy, năng lực phục hồi vết thương của coi vậy mà cũng khá nhỉ.”

      Bởi vậy làm cho có cảm giác thành công chút nào hết.

      “Tôi là người sói, năng lực phục hồi vết thương dĩ nhiên là nhanh hơn người bình thường rồi.” Du Nhất Giới giải thích.

      “Người sói có gì đặc biệt hơn người chứ, tôi cũng vậy a!” Diệp Tây Hi lầm bầm , hiểu sao, trong đầu bỗng nảy ra kế hoạch.

      Đúng vậy, cũng là người sói mà, bình thường nhìn thấy Hạ Phùng Tuyền bọn họ biến thân xong đều trở nên mạnh mẽ phi thường, còn sao?

      Nếu như cũng biến thân được phải dễ dàng chạy trốn khỏi nơi này ư?

      Nghĩ tới đây, Diệp Tây Hi vội vàng hỏi: “Du Nhất Giới, những người như làm sao để biến thân?”

      “Chỉ cần muốn biến thân biến được thôi.” Du Nhất Giới phi thường đơn giản.

      “Có bí quyết gì sao?” Diệp Tây Hi hỏi tiếp: “Cũng thể mới sinh ra biết rồi, chắc chắn là do cha mẹ dạy đúng ?”

      Du Nhất Giới nghiêm túc suy nghĩ chút: “Bí quyết chính là dồn khí xuống đan điền.”

      “Ok.” Diệp Tây Hi cẩn thận chăm chú nghe như nuốt từng lời của đồng thời thầm thực theo: “Sau đó sao nữa?”

      “Dồn nữa.”
      Được, dồn khí nữa.
      “Vẫn tiếp tục dồn.”

      Được, tiếp tục dồn khí xuống…. như thế nào mà bàng quang lại ê ẩm thế này nhỉ?

      “Dùng khí lực lớn nhất… chốt hạ bằng cách dồn lần cuối cùng.”

      Ok, dùng khí lực lớn nhất…

      Diệp Tây Hi bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt cứng ngắc.

      Vỡ… Đê… Rồi…

      “Sao thế?” Du Nhất Giới mỉm cười mờ ám: “Có cần tôi hỗ trợ em ?”

      Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi, gằn từng câu từng chữ: “ – Cần!”

      Sau đó, vội vàng tìm quần áo khô, chạy ào đến phòng tắm để thay.

      Ác ma, ác ma, cả nhà bọn họ đều là ma quỷ!!

      Vốn định giận dỗi, ngủ cho qua ngày hôm nay.

      Nhưng bảo dưới nghe, cái bụng của rất hăng hái kêu ùng ục, sau giờ đói bụng đến lả người, Diệp Tây Hi liền đầu hàng, đồng ý cùng Du Nhất Giới ra ngoài ăn cơm.

      Bất kể như thế nào cũng có thể ra ngoài hóng mát chút, tránh ở cái này kinh dị này buồn chán muốn chết hoặc là bị Hồ yên bà bà hành hạ đến chết.

      Đồng thời, Diệp Tây Hi trong lòng cũng thầm vạch ra kế hoạch, có thể nhân cơ hội đào tẩu.

      Cứ như vậy, hai người ngồi ô tô vào khu nội thành Rome.

      Nơi này, người đông như nêm, náo nhiệt phồn hoa, các công trình kiến trúc đều mang đậm phong cách đặc biệt.

      Nhưng Diệp Tây Hi lúc này chẳng có tý tâm tình nào để thưởng thức cả, ánh mắt xoay tròn chuyển động liên tùng tục, định thừa dịp đông đúc nhiều người, thoát khỏi tầm kiểm soát của Du Nhất Giới tìm cách tháo chạy.

      Thế nhưng, Du Nhất Giới cầm chặt tay của , hề buông lỏng giây phút nào.

      Cho nên, kế hoạch A phá sản.

      Du Nhất Giới dẫn tới nhà hàng , bên trong chỉ bày tám cái bàn, sàn nhà lát gạch vuông màu vàng màu cà phê đan xen, tường treo đầy các tác phẩm nghệ thuật theo các phong cách khác nhau.

      “Đừng xem thường nó nhưng đồ ăn ở đây là ngon nhất đấy!” Du Nhất Giới thuần thục giới thiệu các món đặc sản.

      lớn lên ở nơi này à?” Diệp Tây Hi hỏi.

      , cha và mẹ tôi ly hôn tôi mới chuyển tới sống ở đây.” Du Nhất Giới đáp.

      “Vậy hẳn là rất hận cha đúng , dù sao ông ta cũng nhẫn tâm từ bỏ mẹ con , người đàn ông kém cỏi.” Diệp Tây Hi khuyến khích thêm: “Trùng hợp là, chúng tôi với cũng có thù oán cần trả, chi bằng, chúng ta hợp tác với nhau, cùng chung sức đối phó với Du Tử Vĩ.”

      “Hi, tôi hận ông ta, từ tôi và ông ta tình cảm cũng nhiều, bây giờ cũng như vậy thôi.” Du Nhất Giới khẽ lắc ly rượu trong tay, nhàng nhấp ngụm, chậm rãi : “Hơn nữa, đừng thương thay cho số phận mẹ tôi, lúc nhận giấy ly hôn của toà, bà còn cùng bạn trai lãng mạn với nhau bên Pháp nữa kìa.”

      “Tôi hề thấy thương thay cho mẹ .” Diệp Tây Hi nhớ tới ánh mắt rắn rết dã man của Hồ Yên phu nhân liền đánh rung mình cái, chỉ sợ là ngay đến Du Tử Vĩ cũng phải kiêng nể bà ta hai ba phần có.

      “Bình tĩnh mà ngẫm, em cho rằng tôi hợp tác cùng với Hạ gia được sao? Tôi bắt cóc vị hôn thê của Hạ Phùng Tuyền là em. Em nghĩ tôi ngu ngốc đến mức tự động đưa tới miệng cọp cho bọn họ xử lí à?” Du Nhất Giới ánh mắt sáng quắc: “Vì thế cho nên, Tây Hi à, em tính toán hỏng hết rồi.”

      Giống như lần trước, kế hoạch B cũng phá sản.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 80
      Edit: habin
      nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com
      [​IMG]
      Chiến đấu nhiệt tình độ chừng mười phút sau, Diệp Tây Hi phần nào thấy no bụng lấy giấy ăn lau miệng: “Tôi vào phòng vệ sinh rửa tay tẹo nhé.”

      Du Nhất Giới cười khẽ: “Chẳng lẽ em vừa ngồi ăn vừa thầm tập biến thân à mà lại và
      o nhà vệ sinh nữa?”

      châm chọc vụ “vỡ đê” buổi sáng, Diệp Tây Hi thẹn quá hoá giận, cảnh cáo : “Du Nhất Giới, còn dám hé răng thêm từ nào nữa tôi cắn lưỡi tự vẫn ngay lập tức đấy!”

      Du Nhất Giới buồn cười giơ hai tay lên giả bộ đầu hàng.

      Diệp Tây Hi bước vội vào phòng vệ sinh, vội vàng ngó quanh quất xem xét kỹ lưỡng khắp nơi mong tìm được cái cửa sổ nào đó có thể chạy trốn được, nào ngờ tất cả các cửa đều bị khoá chặt, phong ấn chặt chẽ.

      Cuối cùng, kế hoạch C cũng phá sản hoàn toàn.

      Diệp Tây Hi cảm thấy trời đất như sụp đổ trước mắt mình.

      Lúc này, phục vụ của quán ăn bước vào, đưa cho Diệp Tây Hi tờ giấy , tò mò mở ra xem, bên trong là bút tích của Du Nhất Giới :[Hi, lối thoát duy nhất bên trong ấy là bồn cầu----- Nếu như em khẳng định muốn thoát có thể chui vào đó J]

      Khinh người quá đáng!

      Diệp Tây Hi “Rầm!!” tiếng đạp cửa mà ra, thở phì phò tức giận mà quay về chỗ ngồi của mình.

      “Làm sao mà em vệ sinh thôi cũng phát hoả lớn như vậy nhỉ?” Du Nhất Giới biết còn cố hỏi.

      Diệp Tây Hi trợn trừng mắt lên nhìn , đột nhiên nở nụ cười tà ác: “Bởi vì trỏng rất bẩn a~ cũng có gì đặc biệt lắm ngoài mấy thứ nhão nhoét giông giống đĩa pasta ăn đấy, haiz đúng là rất giống mà, nước xả trong toilet còn loảng loảng nhờ nhờ giống món súp ngô thưởng thức nữa kìa.”

      “Thế ư? Nhưng mùi vị hẳn là giống nhau chứ?” Du Nhất Giới hoàn toàn chẳng có phản ứng gì, tiếp tục thưởng thức cao lương mỹ vị bàn.

      Diệp Tây Hi thất bại tràn trề não nề dựa lưng vào ghế.

      Tên khốn Du Nhất Giới này, quá lì lợm.

      cảm thấy nhàm chán cực độ, thân ảnh vô cùng quen thuộc phía bên ngoài ngoài sổ liền đập vào tầm mắt của .

      Diệp Tây Hi toàn thân chấn động, ra sức dụi mắt dụi mắt lại nhìn cho kỹ.

      hề biến mất, người đó vẫn đứng nơi đó.

      Vóc người cao lớn, làn da bóng màu đồng, khoé miệng bình thường lúc nào cũng thích nhếch lên mỉa mai giờ phút này mím chặt lại.

      Hạ Phùng Tuyền.
      là Hạ Phùng Tuyền!!!!

      Diệp Tây Hi kìm chế được kích động của bản thân nữa, phút chốc đứng bật dậy, định chạy ào ra bên ngoài.

      Nhưng Du Nhất Giới nhanh chóng đứng dậy theo chặn lại.

      Diệp Tây Hi khẩn trương hét lên với lượng lớn nhất có thể: “Hạ! Phùng! Tuyền! Em! Ở! Đây!…. Uhm, uhm uhm…”

      Du Nhất Giới tay túm chặt ngang hôm kéo lại, tay kia bịt chặt miệng , cố gắng lôi trở vào phía trong quán ăn này.

      Diệp Tây Hi đời nào chịu đầu hàng vô điều kiện thế, giơ chân lên, hung hăng đá cước về phía sau!

      Chỉ nghe Du Nhất Giới bất hạnh kêu lên thảm thiết tiếng, hai tay kẹp chặt dần buông lỏng.

      Cơ hội ngàn vàng tới, Diệp Tây Hi nhanh chóng đạp cửa, xông ra ngoài.

      Hạ Phùng Tuyền đứng trong đám đông phố chỉ cách chừng 20 m nữa thôi.

      Diệp Tây Hi hai tay chắp vào nhau thành hình cái loa đưa lên miệng, chuẩn bị gọi to, nhưng Du Nhất Giới chẳng hiểu đuổi kịp tự lúc nào, nắm chặt lấy hai bả vai , mạnh xoay người lại, động tác dồn dập chút thừa thãi nào, rồi cúi xuống bất ngờ hôn .

      Diệp Tây Hi kinh hãi, chưa kịp định hình cảm thấy có viên thuốc nho rơi vào miệng mình, kịp phản ứng lại nuốt nó xuống rồi.

      Viên thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, chỉ còn cảm thấy những hình ảnh trước mắt mình đều lập loè rung rinh mờ ảo rồi ngay sau đó, hoàn toàn mất ý thức, ngã vào lòng Du Nhất Giới hôn mê.

      Du Nhất Giới biểu lộ chút khác thường nào, nhanh chóng mà bình tĩnh, rất tao nhã dìu vào trong xe.

      Đối với những người quan sát đây bất quá chỉ là người đàn ông dịu dàng chăm sóc bạn của ta say rượu mà thôi.

      Sau đó, xe khởi động, nghênh ngang rời .

      Trong đám đông, Hạ Phùng Tuyền quay đầu lại, vừa rồi, hình như nghe thấy giọng của Diệp Tây Hi.

      Nhưng, chỉ là ảo giác thôi sao.

      Bây giờ, ấy hẳn là bị Du Nhất Giới giam lỏng ở nơi nào đó.

      nhìn bốn phía,du khách từ các nước với đủ loại màu da, bất đồng ngôn ngữ, nào bán hàng rong mời mọc khách mua hàng, nào những người hoạ sĩ nghiệp dư vẽ tranh khung cảnh tráng lệ trước mắt, còn có bầu trời cao vời vợi và xanh thăm thẳm, thỉnh thoảng lại thấp thoáng đôi cánh chim bồ câu trắng.

      Hết thảy đều là xa lạ.
      Tây Hi, em ở đâu?
      ———

      “Tại sao lại nhốt tôi trong khách sạn này?” Diệp Tây Hi ánh mắt thù hằn nhìn Du Nhất Giới.

      Sau khi tỉnh lại, liền phát ra mình nằm trong căn phòng sang trọng đề là “phòng dành cho tổng thống”

      biết tên Du Nhất Giới này lại định giở thủ đoạn nào nữa đây.

      “Nếu Hạ Phùng Tuyền tới Rome này, như vậy cũng rất nhanh điều tra ra chỗ lâu đài kia thôi.” Du Nhất Giới bình thản rót hai chén rượu champagne, hai cốc thuỷ tinh dài , bên trong rượu được đổ vào dâng lên đến miệng cốc: “Khách sạn này do cổ phần của Hồ Gia quản lý, tạm thời thể tìm ra nơi này được.”

      “Ngươi cũng biết sợ rồi?” Diệp Tây Hi hừ lạnh tiếng.

      “Tôi sợ , tuy nhiên, tôi ngại năng lực của .” Du Nhất Giới đem chén rượu tới cho .

      Diệp Tây Hi nhận lấy, lạnh lùng nhìn : “Ngươi biết là tốt rồi, bao lâu nữa, Hạ Phùng Tuyền nhất định tìm đến, tính tình của tốt lắm, có lẽ làm những chuyện tày trời chấn động trời đất. Cho nên mong rằng ngươi hiểu , ta bất quá cũng chỉ là tầm thường, đáng giá để ngươi trả cái giá đắt như vậy sao?”

      “Nghe em hình như em rất tin tưởng .” Du Nhất Giới mỉm cười.

      “Dĩ nhiên.” Diệp Tây Hi cần suy nghĩ nhiều trả lời như đinh chém sắt.

      “Nhưng hình như em quên mất điều rồi, đây là Rome, là địa bàn của tôi, lực lượng của bất luận như thế nào so ra cũng chỉ như châu chấu đá xe mà thôi.” Du Nhất Giới đặt hai tay lên vai , ghé sát mặt lại gần : “Nếu như tôi , tôi có khả năng làm cho chết có chỗ chôn ở nơi đây… em có tin ?”

      Diệp Tây Hi trầm mặc, mặt chút thay đổi nhìn lại Du Nhất Giới, sau đó vung tay, đem toàn bộ số rượu champagne trong cốc hất hết lên mặt .

      Rượu champagne theo từng đường nét đẹp đẽ khuôn mặt điển trai của từ từ chảy xuống, từng giọt từng giọt.

      “Ngươi dám?” Diệp Tây Hi nhìn chằm chằm .

      ra em đến như vậy à.” Du Nhất Giới lẳng lặng mỉm cười nhìn : “Như thế tôi bao giờ bỏ qua .”

      “Ta cho phép!” Diệp Tây Hi cảnh cáo: “Nếu như ngươi thực làm tổn thương ấy, ta giết ngươi!”

      “Em có năng lực đó sao?” Du Nhất Giới hỏi.

      Diệp Tây Hi á khẩu.

      ra em có thể đổi phương pháp khác.” Du Nhất Giới đề nghị: “Hãy xem, nếu như tôi đồng ý làm tổn thương Hạ Phùng Tuyền em nguyện ý làm cái gì?”

      “Ngươi có ý gì?” Diệp Tây Hi cau mày.

      “Em biết tôi muốn cái gì mà.” Du Nhất Giới cười tỏ ra vô hại.

      Diệp Tây Hi lần nữa lắc đầu: “Cho dù bây giờ ta cùng ngươi kết hôn, sau này chung sống với nhau ta nhất định còn tìm cách chạy trốn.”

      “Tôi biết.” Du Nhất Giới hai mắt chợt loé sáng: “Cho nên, tôi cần em và tôi phải đăng ký kết hôn, chỉ cần em… sinh cho tôi đứa con.”

      Diệp Tây Hi bị doạ chết khiếp, lông tóc thiếu chút nữa dựng hết cả lên, trợn mắt nhìn : “Cái gì?!”

      “Nếu như em và tôi có đứa con em cỡ nào cũng thể chạy xa được.” Du Nhất Giới đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt , cảm nhận mềm mại của làn da .

      Diệp Tây Hi gạt tai ra, tung mình xuống giường, bước chân trần tới bên cửa sổ.

      Kính thuỷ tinh sạch bóng, phản xạ ràng quanh cảnh căn phòng—- Du Nhất Giới cũng bước tới sau lưng .

      cúi đầu, ghé sát bên tai nhàng : “Như thế nào?”

      Diệp Tây Hi nhìn đôi mắt sáng quắc nham hiểm của qua lớp kính thuỷ tinh trước mặt , gằn từng câu từng chữ: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”

      “Tại sao?” Du Nhất Giới tựa hồ như dự liệu được kết quả như vậy rồi, ngoài ý nghĩa của .

      “Bởi vì nếu như tôi đáp ứng, như vậy Hạ Phùng Tuyền nhất định trước tiên băm tôi thành vạn mảnh .” Diệp Tây Hi dừng lại chút, chậm rãi tiếp: “Hơn nữa… tôi tin tưởng vào khả năng của ấy, hoàn toàn tin tưởng!”

      “Có lẽ rất lợi hại.” Du Nhất Giới đặt tay lên vai , “Thế nhưng bây giờ, có cố gắng đến đâu nữa cũng thể đuổi kịp đến nơi này đâu.”

      muốn làm gì?” Diệp Tây Hi cảnh giác.

      “Làm chuyện khiến em có lý do để ở lại đây bên cạnh tôi.” Du Nhất Giới bỗng nhiên xoay người lại đối diện với , hôn lên đôi môi .

      Diệp Tây Hi định thần lại, cuống cuồng đẩy ra.

      Du Nhất Giới hề di chuyển, ngược lại, còn đẩy ngược áp sát tường, giữ chặt khuôn mặt , cho nhúc nhích, tiếp tục cưỡng ép .

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 81
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com
      Edit: habin
      [​IMG]
      Diệp Tây Hi cảm thấy sau lưng mình từng đợt gió lạnh hun hút thổi tới ngay cả lòng cũng tê tái dần: xong đời rồi, Du Nhất Giới kì này muốn làm mình mang thai?!

      Làm sao có thể có chuyện đó được!

      Diệp Tây Hi rốt cuộc cũng phản ứng lại, mở miệng, cắn môi của , hung hăng chút lưu tình.

      Du Nhất Giới buông ra, xoa xoa chỗ môi dưới rỉ máu tươi của mình: “Hi, em sợ càng giãy dụa càng khiêu khích làm tôi nổi lên thú tính hả?”

      giãy dụa, chẳng lẽ để mặc muốn làm gì làm tới à?” Diệp Tây Hi hừ tiếng.

      “Tại sao em đối với Hạ Phùng Tuyền lại thuỷ chung như thế chứ? Tại sao cho tôi cơ hội, có lẽ tôi so với còn xứng đôi với em hơn?” Du Nhất Giới nhìn đắm đuối, ánh mắt đung đưa chuyển động tràn đầy xa hoa và cám dỗ.

      Nhưng chiêu này đối với Diệp Tây Hi hoàn toàn vô dụng, khoát tay: “Cảm ơn, tôi ứng phó với Hạ Phùng Tuyền đủ nhức đầu lắm rồi nhưng nhịn được nữa, sức chịu đựng của tôi cũng có hạn thôi, nhịn được nữa mà thêm cả đâu.”

      “Hi, em là thất bại duy nhất của đời tôi.” Du Nhất Giới khẽ thở dài.

      Diệp Tây Hi ngẩn ra, bỏ qua? thực buông tha !

      tốt quá, so với Hạ Phùng Tuyền tên tiểu tử này cũng coi là thuần lương chán.

      Du Nhất Giới rút điện thoại di động ra, phân phó phục vụ phòng mang bữa tối lên.

      bàn ăn, Diệp Tây Hi và Du Nhất Giới ngồi đối diện nhau, trước mặt hai người bày toàn sơn hào hải vị, rượu ngon, xung quanh căn phòng chỉ có ánh nến lung linh huyền ảo.

      khí quả rất lãng mạn, nhưng Diệp Tây Hi có chút quen: “ nhất định thể bật đèn sao, tối như vậy tôi nhìn thức ăn a!”

      “Em rất biết cách phá hoại cảnh lãng mạn đó.” Du Nhất Giới lắc đầu chán nản.

      “Bản thân bắt cóc tôi cũng lãng mạn gớm nhỉ?” Diệp Tây Hi trả lời cách đầy mỉa mai.

      “Được rồi, chúng ta đừng bàn luận về vấn đề này thêm nữa được ?” Du Nhất Giới rót thêm rượu cho .

      “Vậy chúng ta còn cái gì để với nhau nữa đây?” Diệp Tây Hi chút nể tình giữ lại chút thể diện cho .

      “Chi bằng chúng ta chuyện về Hạ Phùng Tuyền môt chút.” Du Nhất Giới đề nghị.

      ấy?” Diệp Tây Hi hồ nghi: “ muốn làm trò gì? Định moi thông tin từ chỗ tôi để tìm cách đối phó với ấy hả?”

      “Em đừng khẩn trương như vậy chứ.” Du Nhất Giới cười cười: “Tôi chỉ muốn tìm hiểu xem tên họ Hạ kia trong lòng em đến tột cùng là hạng người như thế nào mà thôi?”

      Diệp Tây Hi suy nghĩ chút rồi : “Hạ Phùng Tuyền, ấy bá đạo, đại nam nhân chủ nghĩa, hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì,tính tình hư hỏng, cái miệng cũng hư hỏng… Ưu điểm duy nhất chính là vóc dáng đẹp.”

      như vậy, tại sao em còn ?” Du Nhất Giới hỏi.

      “Bởi vì,” Diệp Tây Hi dừng lại, “Bởi vì ấy rất tốt với tôi.”

      “Em phải rất mâu thuẫn với nhau sao?” Du Nhất Giới lại hỏi: “Mới vừa rồi em còn oán hận biết thương hoa tiếc ngọc.”

      “Nhưng mà tôi biết ấy tôi, ấy luôn đối xử tốt với tôi.” Diệp Tây Hi mỉm cười, tràn ngập thương, dưới ánh nến lung linh khuôn mặt của càng hoàn mỹ hơn.

      Nhìn , Du Nhất Giới thất thần trong chốc lát.

      hồi lâu sau, buồn bã : “Xem ra, tôi vĩnh viễn cũng thể thắng được rồi.”

      “Ý của là, chịu buông tha tôi ư?” Diệp Tây Hi do dự hỏi.

      Du Nhất Giới từ tốn đáp: “Tôi từ bỏ kế hoạch làm em tôi.”

      “Vậy là đồng ý thả tôi ra rồi?!” Diệp Tây Hi vui mừng.

      “Tôi có như thế sao?” Du Nhất Giới chậm rãi đến từ cuối cùng.

      phải từ bỏ sao?” Diệp Tây Hi trợn mắt khó hiểu.

      “Tôi chỉ từ bỏ kế hoạch khiến em tôi mà thôi.” Du Nhất Giới lắc cốc thuỷ tinh trước mặt, đảo qua đảo lại, chậm rãi tán chút bột trắng trong cốc, nhìn Diệp Tây Hi: “Bây giờ, tôi chỉ có thể sử dụng phương pháp khác.”

      Lúc này, Diệp Tây Hi bắt đầu hiểu cái phương pháp khác mà Du Nhất Giới là cái gì rồi —— cảm thấy tay chân mình như cứng lại, dần dần thể nhúc nhích.

      Trong thức ăn bỏ thuốc!

      Diệp Tây Hi trong lòng khủng hoảng, nhưng vẫn cố trấn tĩnh lại, cười lạnh mỉa mai: “ ngờ, đường đường là Du Nhất Giới, mà cũng dùng tới thủ đoạn hạ lưu như thế này ư?”

      “Hi, xin lỗi, bất quá tôi cố gắng hết sức để em cảm thấy lãng mạn!” Du Nhất Giới tao nhã cầm khăn ăn lên, nhàng lau khoé miệng của , đứng dậy, từ từ hướng chỗ bước tới.

      Bị cưỡng gian còn cảm thấy lãng mạn? Đây là lô-gic chó má gì biết! Người này thực thần kinh rồi! Diệp Tây Hi trán lấm tấm mồ hôi lạnh, gắng hết sức tìm cách đứng dậy nhưng chỉ phí sức mà thôi.

      Du Nhất Giới dễ dàng ôm ngang người , đặt lên giường, cúi dầu, dịu dàng : “Hi, xin lỗi, em thực quá hung hãn, tôi lại muốn bị thương thêm nữa, chỉ còn cách dùng phương pháp này thôi.”

      “Ngươi đừng giả bộ vô tội thêm nữa!” Diệp Tây Hi tức giận tới mức thở gấp: “Ta cảnh cáo ngươi, Hạ Phùng Tuyền , kẻ khác đối với ta làm cái gì, ấy đối với kẻ đó đòi lại gấp mười lần!”

      Du Nhất Giới cởi nút áo của nghe thấy vậy bỗng dừng tay lại, khẽ cau mày: “Ý của em là…”

      sai!” Diệp Tây Hi hai mắt bốc hoả: “Nếu như ngươi thực làm cái kia với ta, vậy cũng cái kia cái kia với ngươi, hơn nữa còn làm cái kia cái kia với ngươi những mười lần!”

      xong, hai người đầu đồng thời lên hình ảnh cấm 18+ của Du Nhất Giới và Hạ Phùng Tuyền, khí đột nhiên hơi lạnh.

      Du Nhất Giới nhắm mặt sâu cái, liều mạng gạt hết hình ảnh kinh dị kia ra khỏi đầu, oán giận : “Hi, em mất hứng.”

      Sau đó, tiếp tục cởi nút áo của , bao lâu, chiếc áo lót trắng tinh khôi hấp dẫn kia hiển lộ ra.

      Da thịt trắng nõn, cơ bụng bằng phẳng, vòng eo mảnh khảnh, bộ ngực mềm mại và đầy đặn, đẹp mê người.

      Du Nhất Giới hai mắt lửa dục vọng bắt đầu bùng lên, cúi người xuống,bắt đầu hôn lên môi .

      Đôi môi của Diệp Tây Hi nhắn, mềm mại, cực kì ngọt lịm, hơn nữa còn… rất hung hãn.

      lại lần nữa cắn chảy máu.

      “Hi, em ngay cả trúng thuốc rồi vẫn còn rất lợi hại.” Chỗ bị Diệp Tây Hi cắn chảy máu, Du Nhất Giới dùng lưỡi của mình nhè liếm sạch máu, cái tư thế mập mờ này, toát lên vẻ mị hoặc, mùi máu tanh nhưng ngọt, lại càng khiêu khích cho dục vọng nguyên thuỷ cuồn cuộn nổi lên: “Như vậy tôi chỉ có thể thưởng thức những chỗ an toàn hơn rồi.”

      Kết quả là, Du Nhất Giới tạm thời bỏ qua đôi môi căng mọng hồng phấn này, chuyển tới hoạt động nơi cái cổ xinh của ,cuồng nhiệt hôn.

      “Du Nhất Giới, nếu ngươi làm vậy, ta đem ngươi nghiền xương thành tro! Ta hận ngươi cả đời! Tên! Khốn! Nạn!” Diệp Tây Hi gào to.

      sao, thời gian có thể chữa lành những vết thương lòng, mọi thù hận rồi cũng phai nhoà, chỉ cần chúng ta có con rồi, vì đứa , em nhất định tha thứ cho tôi thôi.” Du Nhất Giới hời hợt phân tích, môi lại tiếp tục xuống, tới xương quai xanh khiêu gợi của .

      Diệp Tây Hi thực nổi giận, bắt đầu bão tố chửi bới: “Du Nhất Giới, ta chẳng phải quốc sắc thiên hương gì cho cam, các ngươi tranh giành cái rắm a! hai đều sử dụng chiêu này! Các ngươi phiền ta cũng thấy phiền!”

      Du Nhất Giới nghiêm túc nhìn : “Hi, tôi và tranh giành em, phải tranh giành cái rắm, làm sao em có thể đem bản thân mình ra so sánh với cái rắm được a!”

      Diệp Tây Hi: (* +~~+ * ) Du Nhất Giới, xin người làm ơn về học lại trung văn cấp cơ sở rồi quay lại giang hồ có được ?

      Trong lúc chuyện, môi của Du Nhất Giới di chuyển tới vùng cấm địa đầu tiên.

      Bộ ngực mềm mại căng tròn khiến cho say mê.

      vươn đầu lưỡi, nhàng nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cơ thể .

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 82
      Edit: habin
      [​IMG]
      ~

      Cái cảm giác này vô cùng khó chịu, Diệp Tây Hi rất muốn cho Du Nhất Giới đập nhưng tâm có thừa lực lại đủ.

      bây giờ muốn cử động tay thôi cũng vô cùng khó khăn rồi.

      Du Nhất Giới chơi chiêu này thực quá nham hiểm.

      Hạ Phùng Tuyền so với tên khốn này mới thực tiểu hài tử thiên lương trong sáng hơn nhiều lần a~~

      Sau đó, Du Nhất Giới nhích ngày càng sát về phía .

      đưa hai tay ra sau lưng Diệp Tây Hi, động tác thuần thục thành thạo cởi bỏ áo lót của ra.

      Diệp Tây Hi chỉ cảm thấy bộ áo lót trước ngực mình dần nơi lỏng ra, sau đó “cảnh xuân” lộ thiên.

      Du Nhất Giới cũng gấp gáp nôn nóng, chậm rãi từ tốn gỡ áo lót xuống, động tác ám muội hết sức dụ dỗ.

      Cặp môi của lúc này dạo chơi bộ ngực mềm mại còn gì che đậy của , triền miên, giống như bàn ủi nóng rực in dấu lên da thịt .

      vô cùng có kinh nghiệm đối với việc này, hiểu được như thế nào có thể khống chế nữ nhân.

      Hai tay linh hoạt, vuốt ve sờ nắn nhàng mà kích thích đôi gò bồng đảo quyến rũ kia.

      Môi lại tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, hôn lên cái bụng nhắn của , cặp môi mỏng của nóng dần lên, mỗi chỗ da thịt bị nó chạm phải cũng đều bỏng rát.

      Diệp Tây Hi hiểu, còn tiếp tục xuống nữa, xảy ra chuyện.

      bây giờ còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm liều đánh bậy đánh bạ tuyệt chiêu cuối cùng, hét lớn: “Du Nhất Giới, ngươi có biết Hạ Phùng Tuyền làm gì để đối phó với ngươi ? Yên tâm, ấy giết ngươi, chỉ là đầu tiên cột tay ngươi vào thành giường, sau đó xé toạc áo của ngươi ra, chỉ nhát là rách toạc ngay, dùng đầu lưỡi liếm ngươi hai giờ liền. Tiếp theo, cởi bỏ quần của ngươi, sau đó đè ngươi xuống… Uhm uhm uhm… Để ta xong … tin ta , ấy làm cho ngươi… Uhm uhm uhm… Làm cho ngươi tài nào lết xác ra khỏi giường được… Uhm uhm uhm…”

      Du Nhất Giới rốt cuộc cũng rút được cái khăn lụa ra, nhét chặt vào miệng Diệp Tây Hi.

      Sau đó, lắc đầu như điên, vứt hết mấy hình ảnh kinh dị kia ra khỏi đầu: “Hi, chiêu này của em quả thực rất độc đáo, nhưng đáng tiếc là, tôi phải kẻ dễ dàng buông tha con mồi như thế.”

      Diệp Tây Hi tay chân tê liệt, miệng bị nhét giẻ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Du Nhất Giới trườn mình xuống phía dưới từ từ cởi quần của .

      Xong rồi, toàn thân cảm thấy cái lạnh tràn vào.

      Hoàn toàn bị chơi xong rồi.

      Diệp Tây Hi tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.

      Hạ Phùng Tuyền, hãy nhìn cho nha, em là bị ép buộc á!

      Đúng trong lúc mành chỉ treo chuông đó Diệp Tây Hi mừng rỡ như điên khi nghe thấy từ đâu đó trong căn phòng tiếng điện thoại di động réo rắt lì lợm vang lên.

      Du Nhất Giới cau mày, chẳng phải ra lệnh cho toàn bộ bọn thủ hạ, được phép quấy rầy rồi cơ mà, bây giờ kẻ nào lại to gan dám chống lệnh gọi cho đây?

      Nhấn nút nghe, đầu bên kia vang lên giọng trầm thấp: “Du Nhất Giới tiên sinh phải ?”

      Giọng xa lạ làm Du Nhất Giới lập tức cảnh giác: “Ngươi là ai?”

      “Vị hôn phu của người con bị ngươi bắt cóc.” Giọng ở đầu bên kia lạnh lùng nghe ra bất cứ cảm xúc nào của đối phương, làm cho người nghe bối rối lâm vào thế bị động.

      Du Nhất Giới ngơ ngác chút, sau đó quay đầu, nhìn Diệp Tây Hi, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Hạ Phùng Tuyền tiên sinh phải ?”

      Diệp Tây Hi nghe thấy vậy vô cùng kích động, vội vàng uhm uhm uhm vài tiếng kêu lên.

      Du Nhất Giới cúi đầu, tiếp tục hôn lên bộ ngực đầy đặn của Diệp Tây Hi, sau đó hướng về phía điện thoại với Hạ Phùng Tuyền: “Hạ tiên sinh, xem ra gọi điện đến đúng lúc rồi, tôi và Tây Hi giường cùng nhau thực giai đoạn mấu chốt a!”

      Nghe vậy, Diệp Tây Hi hung hăng trợn trừng con mắt nhìn Du Nhất Giới, hai mắt hừng hực lửa giận, nộ khí xung thiên.

      Quá đê tiện! Đây là chuyện đê tiện nhất mà từng thấy.

      Du Nhất Giới thản nhiên đón lấy ánh mắt căm phẫn của , lại ghé sát vào điện thoại tiếp: “Hạ tiên sinh, Tây Hi đối với hành động dừng lại của tôi tỏ ra vô cùng bất mãn, xin lỗi, phiền chờ tôi thoả mãn ấy xong, chúng ta trò chuyện tiếp nhé.”

      Diệp Tây Hi nhất thời nước mắt ràn rụa, xong rồi, hết rồi, kẻ bị nghiền xương thành tro là chứ còn ai nữa!

      là đánh giá quá thấp tên họ Du khốn khiếp này rồi, đây mới là chuyện bỉ ổi đê tiện nhất mà từng thấy.

      Du Nhất Giới chuẩn bị cúp điện thoại, lại nghe tiếng Hạ Phùng Tuyền đầu bên kia chậm rãi : “Du tiên sinh, ngươi có muốn vài ba câu với người mẹ đáng kính của mình ?”

      Du Nhất Giới giật mình kinh hãi, buổi sáng ràng cử người hộ tống mẹ mình đến nơi bí mật an toàn, tại sao bây giờ có thể rơi vào tay Hạ Phùng Tuyền được?

      Lúc này, đầu bên kia lần nữa vang lên tiếng , nhưng là giọng của Hồ Yên phu nhân: “Các người là ai? Lại dám bắt cóc ta, to gan!”

      Du Nhất Giới còn giữ được vẻ điềm tĩnh nữa, mất hết kiên nhẫn: “Đến tột cùng ngươi muốn thế nào?”

      “Cái này còn tuỳ vào biểu của ngươi.” Giọng của Hạ Phùng Tuyền hạ xuống độ, giống như biến cả chiếc điện thoại đông cứng lại thành tảng băng luôn: “Ngươi đối với Tây Hi làm gì, ta cũng đối với mẹ ngươi làm như thế—– bọn thủ hạ, phải là chính nhân quân tử gì cho cam.”

      Du Nhất Giới hít hơi sâu, bình tĩnh trở lại: “Ngươi yên tâm, ta đụng vào Tây Hi.”

      “Tốt lắm, vậy giờ sau, ta chờ ngươi mang Tây Hi đến trao đổi ở quảng trường Navona.” Hạ Phùng Tuyền giọng rất khẽ nhưng đầy tính uy hiếp: “Vì an toàn của lệnh đường, ta hy vọng ngươi tạm thời đừng cố nghĩ cách giở mánh khoé ra.”

      “Vì an toàn của Tây Hi, ta cũng hy vọng ngươi có thể làm giống như vậy.” Du Nhất Giới .

      Địch ý tràn ngập từ mỗi câu của hai người đàn ông.

      Chỉ chốc lát sau, hai người ai bảo ai cùng cúp điện thoại lúc.

      Du Nhất Giới ngồi bên giường, hàng lông mày nhíu chặt lại, trầm mặc suy nghĩ.

      trầm tư!

      lại còn bày đặt trần trùng trục trước mặt mà trầm tư cơ đấy!

      Diệp Tây Hi bó tay tài nào hiểu nổi con người này, chí ít cũng nên vì mà khoác cái khăn trải giường lên người chứ!

      suy nghĩ, Du Nhất Giới đột nhiên dời ánh mắt về phía .

      Diệp Tây Hi yên lòng, lần này rốt cuộc cũng có thể mặc quần áo vào rồi.

      Thế nhưng, Du Nhất Giới hai mắt dục hoả vẫn hề suy giảm.

      để điện thoại xuống, lại tiếp tục hôn cuồng nhiệt lên ngực .

      Diệp Tây Hi thiếu chút nữa shock đến ngất , phải đáp ứng Hạ Phùng Tuyền bỏ qua rồi sao, khốn khiếp, giữ lời!

      Lần này, hôn lên có phần thô bạo và nặng nề, giống như là —– lưu lại ấn ký! [印记:ấn ký/con dấu/đóng dấu/dấu vết/vết tích/gây ấn tượng mạnh/lưu lại ấn tượng sâu sắc]

      Diệp Tây Hi tỉnh ngộ, cố tình lưu lại dấu hôn thô ráp!

      Chiêu này quá độc! Để cho Hạ Phùng Tuyền nhìn thấy, nhất định nổi điên!

      Quả nhiên, sau khi lưu lại hơn mười dấu hôn, Du Nhất Giới cuối cùng cũng dừng tay lại.

      Chờ rút cái khăn lụa bịt miệng mình, Diệp Tây Hi vốn định chửi ầm lên nhưng rồi suy tính lại ngẫm nghĩ chút lại thôi.

      Đối với kẻ tiểu nhân bỉ ổi như Du Nhất Giới, mọi từ ngữ dùng để mắng chửi người đều là vô dụng mà thôi!

      Du Nhất Giới nhìn , giọng : “Tôi đánh giá quá thấp Hạ Phùng Tuyền.”

      “Ta sớm cảnh cáo ngươi rồi.” Diệp Tây Hi nhướn mày nhìn .

      “Nhưng mà sao.” Du Nhất Giới nhàn nhạt cười lãnh đạm: “Thời gian còn rất dài mà, đúng ?”

      “Thế ư? Ta lại cho rằng ngày giờ của ngươi nhơn nhởn sống còn nhiều đâu.” Diệp Tây Hi nguyền rủa.

      “Hi, tôi rất nhớ nhanh mồm nhanh miệng này của em đấy.” Du Nhất Giới đưa tay vuốt ve bầu ngực của , mập mờ : “Cũng giống như điên cuồng nhớ cơ thể của em vậy.”

      Diệp Tây Hi hoàn toàn cứng họng, trước khi rời tay vẫn còn phải cố kiếm chác nữa, tên này quả thực là đại đại đại sắc lang thăng cấp a!

      tại là đêm khuya, quảng trường Navona vốn náo nhiệt đông đúc buổi ban ngày giờ đây yên ắng lặng ngắt như tờ.

      chiếc xe màu đen bon bon đường chậm rãi dừng lại.

      Diệp Tây Hi ngồi ở bên trong, khẩn trương nhìn ra bên ngoài.

      Cuối cùng cũng sắp được tự do rồi!

      Lúc này, Du Nhất Giới bỗng ghé sát lại người , sống mũi cao thẳng của vuốt ve hít ngửi cổ , ấm và nhột nhột, làm cho khỏi run lên, liên tục ngừng đẩy ra: “Ngươi làm gì thế hả?”

      “Tôi muốn nhớ kỹ mùi hương của em.” Du Nhất Giới giọng lẩm bẩm: “Sau này dễ dàng tìm em trở lại.”

      “Nhớ cho kỹ.” Diệp Tây Hi nghiêm túc : “Ngươi là sói, phải là chó.”

      “Vì em, tôi có thể biến thân thành chó.” Trong bóng tối của xe, khuôn mặt của Du Nhất Giới phảng phất lập loè ánh sáng từ cột đèn, toát lên vẻ mỵ hoặc khiến người ta hồn siêu phách lạc.

      Thế nhưng Diệp Tây Hi chần chừ suy nghĩ đẩy mặt ra xa: “Mỹ nam kế có tác dụng gì với ta đâu.”

      Quảng trường Navona hoa lệ được coi là quả tim của Rome, cảnh êm đềm và hiền hoà ở đây bao giờ cũng hấp dẫn mọi người. Các hoạ sĩ kê giá vẽ trước quảng trường Navona vẽ chì các phác thảo Đài phun nước do Berniny thiết kế và nhà thờ thánh Anissai như tô điểm thêm cho cảnh sắc nơi đây. Các quan điểm nghệ thuật đối lập mang lại độc đáo cho quảng trường Navona. Thần sông La Plata khoan dung, thần sông Danuble hiên ngang.

      Quảng trường cũng được quay trong phim truyền hình “Các đồng xu trong đài phun nước” năm 1990, được xem là phiên bản mới của bộ phim cổ điển “Ba đồng xu trong đài phun nước” năm 1954 quay cảnh đài phun nước Trevi.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 83
      Edit: habin

      Còn đấu khẩu cùng Du Nhất Giới, Diệp Tây Hi bỗng liếc thấy chiếc xe khác chầm chậm tới gần, rồi dừng lại ở trước đài phun nước.

      Lòng thoáng chốc bắt đầu nôn nóng, khẩn trương rồi.

      Hạ Phùng Tuyền sao?
      sao?

      Diệp Tây Hi vô thức nắm chặt hai tay, móng tay bấm sâu cứa vào da thịt rồi mà vẫn hề có cảm giác đau đớn gì.

      gian tĩnh lặng, thời gian chờ đợi như kéo dài hàng thế kỉ, cuối cùng cửa xe cũng mở ra.

      nam nhân mặc sơ mi đen bước xuống.
      Hạ Phùng Tuyền.

      Hàng khuya áo trước ngực vẫn như trước đây, cài hờ hờ để lộ ra cơ ngực rắn chắc, còn đôi chân được bao bọc trong cái quần jeans hoang dã kia nữa chứ, thon dài, đầy nam tính, ây ây còn có hê hê cái mông ngạo nghễ kia nữa… [sặc, lúc này mà chị ý còn nghĩ được mấy thứ vớ vẩn này nữa ư?]

      Dừng lại! Dừng lại!

      Diệp Tây Hi che mặt lại, đây là lúc nào rồi mà còn thong dong suy nghĩ những thứ đó cớ chứ?

      tới rồi.” Du Nhất Giới xuống xe, kéo Diệp Tây Hi dắt ra ngoài.

      Phía đối diện Hạ Phùng Tuyền cũng mở cửa xe, để cho Hồ Yên phu nhân từ từ đứng dậy bước ra.

      Hai đội quân cách nhau chừng 10 mét, hai bên đều yên lặng thầm quan sát nhau.

      Đây là lần đầu tiên hai nam nhân này gặp mặt, bọn họ đều quan sát đối phương rất kỹ lưỡng, trong đầu cả hai vẫn ngừng suy nghĩ, phỏng đoán, suy tư ai lời nào.

      Dưới bầu trời đêm ở quảng trường Navona hoa lệ, khung cảnh càng trở nên đặc biệt tĩnh lặng lạ thường.

      Bầu trời xám xịt, u tĩnh, mang theo cảm giác lành lạnh sởn gai ốc khiến người ta rất buồn bực khó chịu.

      Tất cả mọi người đều yên lặng quan sát.

      Trừ… Diệp Tây Hi, vẫn di chuyển cước bộ, chậm rãi nhè , từ từ từng bước, ra vẻ như có chuyện gì xảy ra.

      nhìn thấy, nhìn thấy, Du Nhất Giới nhất định là nhìn thấy!

      Tiếp tục trừng, tiếp tục trừng mắt , hai bên trừng nhau đến toé lửa mới tốt!

      tốt quá, tốt quá, căn bản ai phát ra mình! Ha ha ha…

      Nhưng lúc đó, ý nghĩ của mọi người là như vầy——————–

      Du Nhất Giới: đáng , ấy cho là mình nhìn thấy ư?

      Hồ Yên phu nhân: ta, ta làm cái quái gì vậy! Dám mang ta đến để trao đổi người như thế? Khốn khiếp, là sỉ nhục người như ta mà!

      Bọn thủ hạ hai bên: Hai đại boss tranh đoạt nữ nhân này á? Nữ nhân này???!!! Có lầm vậy trời?

      Hạ Phùng Tuyền: … Ngu ngốc.

      Rốt cuộc cũng đợi được thời cơ thích hợp, Diệp Tây Hi vội vã cất bước hướng về phía Hạ Phùng Tuyền mà phóng .

      Nhưng vừa mới chạy được hai ba bước bị Du Nhất Giới kéo lại ngay, kẹp chặt hông , thấp giọng cười : “Sao thế? Ngay cả chút xíu thời gian nữa thôi cũng đợi thêm được nữa sao?”

      Thấy tình hình có chút biến đổi, Hạ Phùng Tuyền nheo mắt lại trầm.

      Du Nhất Giới lại nhướn mày lên, tà tà liếc nhìn Hạ Phùng Tuyền cái: “Hạ tiên sinh đây sắc mặt làm sao mà lại kém như vậy nhỉ?”

      “Ta cho rằng chúng ta sớm thoả thuận ràng, giờ trò chứ.” Hạ Phùng Tuyền nhíu chặt đôi lông mày.

      “Ta chỉ đơn giản là muốn lời từ biệt với Tây Hi thôi mà.” Du Nhất Giới cười cười đầy nham hiểm: “Dù sao ta cùng Tây Hi cũng sống chung với nhau lâu như vậy mà.”

      Dứt lời, cúi người xuống, định hôn Diệp Tây Hi, làm trò trước mặt Hạ Phùng Tuyền.

      Diệp Tây Hi tự nhiên để thực ý đồ đó, lập tức giãy dụa tránh sang bên trái rồi trái tránh sang bên phải.

      Ánh mắt của Hạ Phùng Tuyền dần lạnh lẽo đến kết thành băng rồi.

      Diệp Tây Hi cực kì e sợ núi lửa phun trào, vội vàng lớn tiếng hét lên đề nghị: “Hạ Phùng Tuyền, cũng mau hôn mẹ của Du Nhất Giới cái , mau lên chút, sao, em để ý đâu, nhanh …Nếu bị thiệt rồi! Nhanh lên chút a!”

      Hồ Yên phu nhân, Du Nhất Giới, Hạ Phùng Tuyền đồng thanh: “Ngươi/Em/Em câm miệng lại cho ta/tôi/!”

      Vất vả lắm mới khiến cho Diệp Tây Hi ngậm miệng lại, Hạ Phùng Tuyền tiếp tục đàm phán: “Ta muốn lãng phí thời gian, chúng ta tiến hành trao đổi nhanh lên chút!”

      “Được.” Du Nhất Giới đồng ý.

      Cho nên, hai người mang hai con tin tới khu vực giữa quảng trường, giữa hai bên chiến tuyến rồi đồng thời buông tay.

      Diệp Tây Hi cuống cuồng chạy tới chỗ Hạ Phùng Tuyền.

      Du Nhất Giới phất tay ra lệnh cho bọn thủ hạ đưa mẹ mình an toàn vào trong xe, sau đó quay lại nhìn hai người kia, ánh nhìn u xảo trá: “Hạ Phùng Tuyền, nếu ngươi muốn làm Tây Hi bị thương bây giờ lập tức giao lại cho ta.”

      “Có ý gì?” Diệp Tây Hi hỏi lại.

      Du Nhất Giới vỗ tay ba phát, thanh lanh lảnh vang vọng giữa gian im ắng của quảng trường báo hiệu điều tốt lành.

      Từ toà nhà bốn phía đột nhiên xuất hơn chục kẻ cầm súng tập kích, nòng chăm chăm chĩa về phía bọn họ.

      “Nếu như ngươi muốn bị bắn thành tổ ong giao Tây Hi cho ta ngay lập tức.” Du Nhất Giới nhàng cười nó, nhàng nhưng uy hiếp.

      Diệp Tây Hi trợn mắt lên nhìn : “Du Nhất Giới, ngươi giữ lời!”

      “Hi, em sai rồi, tôi vẫn tuân thủ thoả thuận đôi bên, đem em giao cho rồi đấy chứ.” Du Nhất Giới hai mắt sáng quắc, nhàn nhạt cười tiếp: “Nhưng tôi chưa có bắt em trở lại lần nữa.”

      “Ngươi!!!” Diệp Tây Hi tức giận vô cùng, nhưng thể làm gì .

      Nhưng vẻ dương dương tự đắc thong thả ung dung của Du Nhất Giới nhanh chóng bị vẻ mặt vân đạm phong kinh của Hạ Phùng Tuyền đập vỡ hoàn toàn.

      “Thế ư?” Hạ Phùng Tuyền : “Ngươi xác định kia là thủ hạ của người?”

      Du Nhất Giới trong lòng cả kinh, ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy hàng chục nòng súng hung hãn kia đều đồng loạt chuyển hướng về phía .

      trong nháy mắt liền hiểu, Hạ Phùng Tuyền ra tay trước bước, tiêu diệt đám thủ hạ bày bố ở đây rồi thay bằng người của Hạ Phùng Tuyền.

      “Nếu như ngươi muốn bị bắn thành tổ ong nên biết điều chút, được manh động.” Lại là câu uy hiếp, bất quá vị trí uy hiếp và bị uy hiếp đổi.

      Du Nhất Giới chỉ còn cách ngoan ngoãn làm theo.

      Hạ Phùng Tuyền kéo Diệp Tây Hi lên xe, tài xế nhấn ga phóng vọt , nhanh chóng biến mất.

      Du Nhất Giới đứng giữa quảng trường, nhìn cái xe dần biến mất vào bóng tối kia, khe khẽ : “Hạ Phùng Tuyền, ngươi đừng tưởng mình thắng!”

      Cho đến khi xác định chắc chắn còn thấy bóng Du Nhất Giới nữa, Diệp Tây Hi mới thở dài nhõm cái, tê liệt khịu hai chân ngồi xuống ghế.

      Nguy hiểm , nguy hiểm , Du Nhất Giới quả là con cáo già nham hiểm, nhưng may mắn rằng Hạ Phùng Tuyền cũng đâu phải là đèn cạn dầu.

      Nhìn Hạ Phùng Tuyền gương mặt điển trai ngồi bên cạnh mình, Diệp Tây Hi trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào ấm áp.

      Rời mấy ngày, càng ngày càng cảm thấy là tốt nhất rồi.

      Mặc dù oán thán trời đất vì bá đạo của Hạ Phùng Tuyền nhưng cẩn thận nhớ lại, có đôi khi cũng rất ôn nhu, dịu dàng.

      Hơn nữa, từ ngày hai người biết nhau đến giờ, mỗi lần gặp nguy hiểm đều là Hạ Phùng Tuyền xông pha đầu tiên cứu , nửa câu oán thán.

      Nghĩ tới đây, Diệp Tây Hi kìm được, nhào vào lòng Hạ Phùng Tuyền, định những lời ngọt ngào thương nhưng còn chưa mở miệng, đỉnh đầu truyền tới tràng trách móc của Hạ Phùng Tuyền: “Đừng tưởng rằng em tự động nhảy vào ôm quên nhé, Diệp Tây Hi, lần này như vậy đâu! với em biết bao nhiêu lần rồi, được ra ngoài, tại sao cứ nghe?! Lần này về đến nhà, nhất định trói chặt cho em hết cực quậy ở trong nhà luôn, năm cũng cho ra ngoài nữa!”

      Diệp Tây Hi đột nhiên bị giáo huấn cực kì sửng sốt, cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, nổi giận lôi đình theo: “Hạ Phùng Tuyền, hung dữ như thế để làm gì? Em vất vả lắm mới thoát khỏi tay của tên khốn Du Nhất Giới, hồn vía lên mây giờ mới định thần được, thể an ui em hai câu được sao?”

      “An ủi? ràng hứa với bước chân ra ngoài, thế mà thoắt cái xoay người chạy biến ra ngoài rồi! Diệp Tây Hi, em lá gan ngày càng lớn đây!”

      “Em cũng chỉ vì tình huống lúc ấy vô cùng khẩn cấp a! Còn nữa, mất hứng có thể tới đây cứu em cũng được !”

      tới sớm em bị Du Nhất Giới ăn sạch rồi!”

      “Em ở nhà cũng bị ăn sạch thôi! và Du Nhất Giới kẻ tám lạng người nửa cân, có gì khác biệt!”

      “Diệp Tây Hi, em có gan lại lần nữa xem.”

      đừng có thách em, , càng ra càng mất mặt nha!”

      Có hai con gà đấu nhau trong xe dữ dội, chiếc xe đáng thương vẫn bon bon hướng về phía phi trường.

      Tài xế liều chết cắt đứt cuộc cãi vã của hai người: “Này… Hạ tiên sinh, chúng ta đến nơi rồi.”

      Thời gian cấp bách, Hạ Phùng Tuyền ngưng cãi vã, tay kéo tuột Diệp Tây Hi ra khỏi xe, hướng chuyên cơ bước tới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :