1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 65
      edit: habin
      nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]Diệp Tây Hi sửng sốt, hồi lâu sau, cũng mỉm cười.
      Đúng vậy, bởi vì là Hạ Phùng Tuyền, bá đạo Hạ Phùng Tuyền.
      Bởi vì là Diệp Tây Hi, gần mực đen Diệp Tây Hi.
      muốn ép buộc mình.
      cự tuyệt phản kháng của .
      Cho nên, từ đầu tới cuối chỉ có bắt buộc… Còn , từ đầu tới cuối chỉ có chạy trốn.
      Trừ phi trong hai người chịu lùi bước, nhưng đáng tiếc trong huyết quản của cả hai người vẫn cuồn cuộn chảy dù ít hay nhiều cũng là dòng máu cam chịu thất bại của Hạ gia.
      “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì bây giờ?” Diệp Tây Hi hỏi.
      “Nếu như em dùng hành động thức tế để sửa chữa lỗi lầm truy cứu chuyện này nữa.” Hạ Phùng Tuyền bắt đầu ra điều kiện.
      Diệp Tây Hi tự nhiên hiểu được ám chỉ điều gì, từ chối thẳng thừng ngay tắp lự: “ đời nào.”
      “Được thôi, em định ngồi bệ cửa sổ bao lâu đây?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
      “Đến khi chịu rời khỏi phòng của em mới thôi.” Diệp Tây Hi .
      “Em biết lúc nào mới rời khỏi phòng em ?”
      “Lúc nào chứ?”
      “Khi nào trừng phạt em xong.”
      Diệp Tây Hi nhún nhún vai: “Được thôi, vậy chúng ta cứ tiếp tục đứng như thế này .”
      Hạ Phùng Tuyền gật đầu: “Tốt thôi.”
      Hai người lại lần nữa giằng co, trừng mắt nhìn nhau.
      Từng giây từng phút “tích tắc! tích tắc!” trôi qua.
      Diệp Tây Hi sắp trụ thêm được nữa rồi.
      Nhìn trộm xuống phía dưới, mặc dù chỗ này chỉ là lầu hai, nhưng cũng đủ cao để khiến người ta thấy nao nao như say xe.
      Mà mặt đất cũng trơn, hơn nữa còn rất cứng nữa.
      hít hơi sâu, quay lại : “Hạ Phùng Tuyền.”
      “Ừ.”
      Diệp Tây Hi cắn cắn môi: “Nếu như em đáp ứng lần sau chạy trốn nữa lần này có thể coi như có chuyện gì xảy ra được ?”
      có thể tin được lời của em đây?” Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười đểu, dò xét liếc cái.
      “Em thề.” Diệp Tây Hi giơ ba ngón tay lên làm dấu.
      Hạ Phùng Tuyền nhìn , lúc sau, rốt cục : “Được rồi, nếu như lần sau em còn dám chạy trốn dù chỉ là ý nghĩ trong đầu, lặp lại những chuyện chúng ta làm đảo để trừng trị em đấy.”
      lời định.” Diệp Tây Hi yên lòng.
      Hạ Phùng Tuyền đến gần, đưa tay ra cho : “Xuống đây .”
      Diệp Tây Hi chuẩn bị cúi người xuống, đột nhiên lại nghe thấy phía sau lưng mình ào ào tiếng vỗ cánh, quay đầu lại nhìn, biết từ đâu bay tới biết bao nhiêu chim bồ câu, thẳng hướng ngồi mà bay tới!
      Diệp Tây Hi hét lên tiếng, xoay người né tránh, chân đạp loạn xạ, kết quả là bước hụt ngã nhào xuống dưới.
      “Bịch!” tiếng, rơi ngay xuống cái bồn hoa.
      Địa điểm rơi xuống vừa vặn lại đối diện phòng khách lầu dưới.
      Hạ Hư Nguyên cùng Hạ Từ Viện mỉm cười sung sướng khi người gặp hoạ đập tay nhau: “A Khoan,chú thua rồi nhá!”
      A Khoan đau lòng hai hàng nước mắt tuôn rơi: “Phùng Tuyền, ta dạy được ngươi!”
      Diệp Tây Hi chết, nhưng cũng phải là có việc gì— gãy chân trái.
      Bây giờ, chỉ có thể nằm giường, treo chân trái lên, đau khổ đến cùng cực.
      “Uống chút canh hầm xương heo này , A Khoan cố gắng vì em mà chuẩn bị đó.” Hạ Phùng Tuyền dí cái thìa canh đến tận miệng đút cho .
      uống.” Diệp Tây Hi ngậm chặt miệng lại.
      “Sao vậy?” Hạ Phùng Tuyền nhíu mày.
      “Thứ nhất, đây là chống trả đối với hành vi gián tiếp làm em rơi xuống lầu của , thứ hai, cái món canh này có mùi rất quái lạ.” Diệp Tây Hi tổng kết hai nguyên nhân.
      “Thứ nhất, mình em tự bò lên bệ cửa sổ rồi tự mình rơi xuống. Thứ hai, canh tẩm bổ phải là đồ ăn vặt, cho dù có mùi vị quái lạ cũng là chuyện đương nhiên.” Hạ Phùng Tuyền lật đổ toàn bộ hai nguyên nhân vừa nêu ra.
      uống cũng được thôi.” Hạ Phùng Tuyền đặt bát canh xuống, nhàn rỗi thong thả : “Chân của em còn lâu lắm mới liền lại được,thế càng có nhiều thời gian nghỉ ngơi giường, mà muốn làm gì bao lâu cũng được a!”
      Vừa dứt lời, Diệp Tây Hi vội vàng cướp lấy bát canh, đưa tay nắm chặt mũi, ngửa cổ lên trời mà tu hơi hết sạch.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 66
      “Tốc độ nhanh .” Hạ Phùng Tuyền tấm tắc khen.
      “Ngài đây quá khen rồi.” Diệp Tây Hi quẳng cái bát sạch trơn lại cho Hạ Phùng Tuyền.
      Nhưng Hạ Phùng Tuyền cũng có ý định rời , vẫn ngồi yên tại vị trí cũ bên cạnh giường của .
      Diệp Tây Hi ho tiếng: “Em muốn ngủ.”
      “Ý của em là, với em chúng ta cùng ngủ sao?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
      Diệp Tây Hi khoé mắt giật giật chút: “Em đâu phải là cái ý này được chưa.”
      “Thế tại sao lại những câu dễ khiến người khác hiểu nhầm như vậy chứ?” Hạ Phùng Tuyền ai oán.
      Diệp Tây Hi: “…”
      Hạ Phùng Tuyền bỗng đứng dậy: “ tắm đây.”
      Diệp Tây Hi giơ cả hai tay và chân còn lại lên tán thành: “ thong thả, tiễn.”
      “Tại sao lại phải đưa tiễn chứ?” Hạ Phùng Tuyền liếc nhìn cái: “ tắm ở chỗ này mà.”
      Diệp Tây Hi: “@#¥%. ..”
      Từ phòng tắm vọng lại chuỗi thanh róc rách của nước chảy ngừng.
      Diệp Tây Hi ngó chăm chú lên trần nhà, trong lòng hỗn loạn, tùng bậy tùng bạ hết cả lên rồi.
      bây giờ, có khác nào con cua bị trói chặt tám cẳng hai càng, mặc sức cho người ta chém giết.
      Hạ Phùng Tuyền bỏ qua cơ hội ngàn vàng này sao?
      Nhưng mà bọn họ kịch liệt giằng co thương lượng như vậy rồi tốt nhất là nên ép vận động kịch liệt nữa .
      thấp thỏm, cửa phòng tắm đột nhiên bật mở.
      Hạ Phùng Tuyền ra.
      mặc bộ đồ ngủ bằng lanh màu đen, rộng rãi thoải mái, vẫn còn dính nước bám sát vào người , lộ bao nhiêu cơ bắp săn chắc ở ngực và hai bắp tay của .
      Diệp Tây Hi co người lại: “ định làm gì?”
      Hạ Phùng Tuyền lời nào, trực tiếp hướng chỗ thẳng tới.
      Diệp Tây Hi trong lòng tuyệt vọng tràn trề, quyết định phản kháng vô ích thêm nữa, giang hai tay ra : “ đoạt được thân thể em nhưng đoạt được tâm em đâu.”
      Trong phòng đầu tiên là im lặng đáng sợ kéo dài, lúc lâu sau, giọng bình thản của Hạ Phùng Tuyền mới vang lên: “Diệp Tây Hi, chỉ nghĩ là ngủ cái giường lớn này thôi mà.”
      Diệp Tây Hi mở mắt, phát Hạ Phùng Tuyền nằm xuống bên cạnh tự lúc nào rồi, nhìn , trong mắt ánh lên ý cười vui vẻ.
      Bị chơi xỏ.
      Nhưng chỉ cần bị ăn là tốt lắm rồi.
      Diệp Tây Hi an tâm, do dự hỏi: “ ngủ ở đây làm cái quái gì hả?”
      thích thế.” Hạ Phùng Tuyền đưa tay ra kéo bả vai xuống, làm cho nằm trong ngực mà ngủ.
      Lo lắng bệnh khùng điên của tái phát, Diệp Tây Hi dám phản kháng.
      Diệp Tây Hi mặt dán vào lồng ngực của , bị vật cưng cứng cọ cọ vào mặt vô cùng khó chịu, nhìn kỹ lại phát hoá ra đó là sợi dây chuyền trang trí chiếc răng nanh. (cả nhà nhớ sợi dây chuyền trong chap 4 chứ )
      Diệp Tây Hi tò mò: “Những cái răng này là của ai vậy? Tại sao lúc nào cũng đeo nó người vậy?”
      “Đây là những cái răng của khi còn bé lần đầu thay răng đó.”
      “Kinh còn giữ lại làm kỉ niệm cơ á, em thay răng chỉ có ném thôi.”
      “Những cái răng này là lời nhắc nhở.” Hạ Phùng Tuyền đều đều giải thích: “Nó là bị người đánh gãy mà rụng xuống.”
      Diệp Tây Hi cười đến cơ mặt co thịt rút gân, miệng ngậm lại được: “ mà cũng có lúc bị người khác bắt nạt ư? Ha ha ha ha ha hmm.”
      Hạ Phùng Tuyền lạnh lùng trừng mắt nhìn đe doạ cái, Diệp Tây Hi thức thời chớ có dám cười thêm tiếng nào nữa.
      Cười nhịn được nhưng thể nhịn được lòng hiếu kỳ, Diệp Tây Hi háo hức hỏi: “Vậy sau đó làm thế nào để trả thù được người đó ?”
      thể trả thù.” Hạ Phùng Tuyền đáp: “Bà ấy là trưởng bối của .”
      “Nhưng nhất định chịu đầu hàng ở đó đúng ?” Diệp Tây Hi dò xét hỏi.
      Hạ Phùng Tuyền gật đầu: “ sai, thề sau này nhất định bẻ gãy hàm răng của con bà ấy, từng cái từng cái mới thôi.”
      “Thế là bẻ hết cả hàm ?” Diệp Tây Hi hỏi.
      Hạ Phùng Tuyền nhìn cái: “.”
      “Sao lại thế?”
      “Bởi vì bà ấy sinh ra lại là .”
      ra cũng hiểu chuyện, biết thương hoa tiếc ngọc như thế cơ đấy?!” Diệp Tây Hi phút chốc nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 67
      [​IMG]

      “Rất đáng tiếc, con bà ấy phải là hoa cũng chẳng phải là ngọc gì cả.” Hạ Phùng Tuyền chăm chú nhìn .
      Diệp Tây Hi dần dần cảm thấy có điều gì đó hơi kì lạ: “Vậy ấy bây giờ ở đâu?”
      Hạ Phùng Tuyền lên tiếng trả lời, chỉ chăm chú nhìn , cứ nhìn mãi như thế.
      Diệp Tây Hi cười khan hai tiếng: “ đừng với em là, đó chính là em nhé.”
      Hạ Phùng Tuyền gật đầu.
      Diệp Tây Hi ngây người, lúc sau, mới hồi phục lại tinh thần, kìm lòng được nữa ngoác miệng cười phá lên: “Em quá bội phục mẹ luôn.”
      “Em chỉ có câu này để thôi hả?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
      Diệp Tây Hi suy nghĩ chút, ánh mắt dần trở nên đầy nghi hoặc: “ ép buộc em, chính là vì trả thù sao?”
      Hạ Phùng Tuyền chậm rãi phủ nhận: “Nếu như muốn trả thù nữ nhân có phương pháp khác để sử dụng rồi.”
      “Ví dụ như.”
      “Ví như, đem Từ Viện gả cho Mộ Dung Phẩm.”
      “Từ Viện làm gì chọc đến vậy?” Diệp Tây Hi lại thấy tò mò.
      ta dám đem ảnh nude lúc bé của phát tán khắp nơi.”
      chụp ảnh nude á!” Diệp Tây Hi mở to hai mắt.
      “Là mẹ của em, của bắt buộc chụp đó.”
      Diệp Tây Hi lại lần nữa cười cứng đờ cả cơ mặt, đối với mẹ mình ngàn vạn lần thêm kính nể, khâm phục.
      “Cười đủ chưa?” Hạ Phùng Tuyền giọng hỷ cũng nộ, làm cho người ta đoán được tâm trạng của lúc này như thế nào nữa.
      Diệp Tây Hi lần nữa ngậm chặt miệng lại.
      “Nhưng mà thể thừa nhận, mẹ em đúng là người vô cùng lợi hại… lại có thể làm cho hoa hoa công tử cải tà quy chính.” Hạ Phùng Tuyền tiếp tục .
      “Hoa hoa công tử? Ai vậy ai vậy ai vậy?!” Diệp Tây Hi kích động hỏi dồn dập.
      “Người đó ở trong nhà chúng ta.” Hạ Phùng Tuyền đưa ra gợi ý.
      “Ở đây ư?” Diệp Tây Hi búng tay: “Bá bá!”
      “Em quả nhiên là có đầu óc tưởng tượng gì hết.”
      phải à? Chẳng lẽ là…Hư Nguyên?”
      “Mẹ của em tác tác quái ở nhà này, Hư Nguyên còn chưa ra đời đâu.”
      phải bá bá, cũng phải Hư Nguyên.” Diệp Tây Hi suy nghĩ chút, bừng tỉnh nhận ra: “Là !”
      “Diệp Tây Hi, đừng tưởng rằng em còn giữ được chân… cho dù hai chân nguyên vẹn cũng đừng lung tung.” Hạ Phùng Tuyền cảnh cáo.
      Diệp Tây Hi nhức đầu, chần chừ lúc mới hỏi: “ phải là muốn với em, người đó là A Khoan chứ?”
      Hạ Phùng Tuyền lẳng lặng đáp: “ xin lỗi, đó chính là A Khoan.”
      Diệp Tây Hi như bị sét đánh trúng, trong nháy mắt nhảy dựng lên: “A Khoan? A Khoan? A Khoan?!”
      chỉ trả lời lần thôi.” Hạ Phùng Tuyền từng câu từng chữ: “Chính là A Khoan.”
      “Điều này sao có thể được?” Diệp Tây Hi cảm thấy khó có khả năng xảy ra chuyện đó được.
      “A Khoan cũng chẳng phải là hạ nhân nhà chúng ta.” Hạ Phùng Tuyền chậm rãi : “Chú ấy ra là em của mẹ , cũng chính là cậu của .”
      Lại thêm tin tức kinh hãi nữa, Diệp Tây Hi ngay cả cũng quên mất tiêu há hốc mồm kinh ngạc.
      “Tóm lại, nghĩ chỉ có thể kết luận câu, mẹ em đúng là người phụ nữ lợi hại.” Hạ Phùng Tuyền tổng kết lại, sau đó với tay tắt đèn bàn, : “Ngủ … ban đêm muốn uống nước, muốn nhà vệ sinh gọi tiếng.”
      Căn phòng chìm trong bóng tối, Diệp Tây Hi bị Hạ Phùng Tuyền ôm chặt trong lòng, nghe tiếng tim đập trầm ổn đều đặn, trong phút chốc hiểu ra.
      ra là, vì muốn chăm sóc mình nên mới ngủ lại ở đây cùng .
      Diệp Tây Hi trong lòng đột nhiên có loại cảm xúc khác thường, dường như rất ấm áp.
      Nhưng chỉ mấy phút sau, cảm giác này liền biến mất sạch sành sanh—
      “Diệp Tây Hi.”
      “Gì?”
      “Bộ ngực của em gần đây giống như bị ngâm nước ấy.”
      “…”
      Cũng trong lúc đó, ở gian phòng bên cạnh hai người, Hạ Từ Viện ngồi bệt trong phòng tắm, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên thất thần hồn bay phách lạc như thế này.
      Mà nguyên nhân chính là que thử thai tay — phía có hai vạch màu hồng.
      , có thai.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 68
      edit: Habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      “A Khoan.” nhàng mà gọi.
      “Ừ.”
      “A Khoan.” Tiếp tục gọi.
      “Sao?”
      “A Khoan.” Vẫn gọi ngừng.
      “Trời ơi!” Nhẫn nại đến cực điểm.
      Diệp Tây Hi ngồi vắt vẻo bàn phòng bếp, nghiêng đầu hỏi: “Nghe trước đây huynh thích mẹ muội à?”
      “Loảng xoảng loảng xoảng.” loạt dao nĩa các loại rơi rụng lả tả mặt đất.
      A Khoan cười có chút cứng ngắc: “làm gì có chuyện ấy, ai bị đặt kể cho muội nghe vậy?”
      “Hạ Phùng Tuyền a, mặc dù tự cao tự đại,vô sỉ, bá đạo, nhưng vẫn có ưu điểm duy nhất— đó là bao giờ láo.” Diệp Tây Hi ánh mắt đen tối đầy nghi hiểm, nhíu mày nhìn A Khoan: “Cho nên, huynh nhất định là có thích mẹ muội.”
      A Khoan nhặt đống dao nĩa đầy mặt đất, ghé sát vào tai Diệp Tây Hi thầm: “Muội có muốn chuyện hồi bé của Phùng Tuyền ?”
      “Huynh kể muội nghe cái coi!” Diệp Tây Hi gật đầu như băm tỏi.
      “Huynh cho muội biết, lúc tám tuổi nó…”
      “Lúc tám tuổi ta như thế nào?” giọng lạnh lùng truyền tới.
      Diệp Tây Hi cùng A Khoan đồng thời run cầm cập, quay đầu, nhìn thấy Hạ Phùng Tuyền dựa lưng vào thành cửa. Hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn về phía hai bọn họ.
      A Khoan thức thời im lặng là vàng.
      “Hạ Phùng Tuyền, phiền hào phóng chờ em ngoài cửa thêm vài phút nữa được ?” Diệp Tây Hi .
      “Chân em mới trị liệu mấy ngày thôi, thế mà dám leo xuống dưới này rồi.” Nhìn Diệp Tây Hi ngồi vắt vẻo đung đưa chân, Hạ Phùng Tuyền khẽ cau mày, tới bên cái bàn, nhàng đặt tay lên hông , bế xuống, cẩn thận đặt chân chạm đất.
      đến em mới cảm thấy thần kỳ, gãy xương mà mới tuần liền lại rồi.” Diệp Tây Hi sờ sờ chân trái của mình, có chút hơi khó tin.
      “Người sói có đặc tính là các vết thương lành lại rất nhanh chóng, Tây Hi, chẳng lẽ trước kia muội hề phát ra điều khác lạ đó sao?” A Khoan hỏi.
      “Trước giờ muội đâu có chịu vết thương nào nặng nề đâu, sau cái lần bị đạn bắn xuyên tim chết này a, từ nay về sau bất kể thọc dao hay nuốt đạn cũng hề hấn gì, muội cảm giác như mình là Đông Phương Bất Bại tái sinh vậy.” Diệp Tây Hi đắc ý dạt dào.
      “Ý của muội, Phùng Tuyền là Dương Liên Đình sao?” A Khoan có ý tốt hớn hở cười nham hiểm.
      Hạ Phùng Tuyền nheo mắt lại.
      có, làm gì có, tuyệt đối phải ý này đâu.” Diệp Tây Hi vội vàng khoát tay phủ nhận.
      “Ồ, như vậy Dương Liên Đình của muội là người khác à?” A Khoan tiếp tục quạt gió thổi lửa.
      Hạ Phùng Tuyền nhướn mày ánh mắt lạnh băng nhìn .
      “Dĩ nhiên dĩ nhiên… Dĩ nhiên là phải rồi.” Diệp Tây Hi lắc đầu quầy quậy, rất nhanh trí xoay chuyển cục diện bất lợi, lái câu chuyện quay về hướng ban đầu: “Chúng ta thảo luận vấn đề chính là A Khoan rốt cuộc có thích mẹ em hay cơ mà?”
      “Làm gì có, tuyệt đối có!” A Khoan cười mà như cười nháy mắt với tinh nghịch cái, vẻ mặt đắc ý: “Nhớ năm đó, bạn của huynh có thể xếp thành hàng dài dằng dặc, làm sao có thể thích mẹ của muội đây?”
      “Nhưng mà, Hạ Phùng Tuyền ràng …”
      “Tây Hi, ba bữa sáng trưa chiều tối cộng thêm bữa khuya của muội đều thuộc quyền quyết định nằm trong tay huynh đó.” A Khoan khoé mắt giật giật từ từ hạ tầm mắt lại: “Đừng hiểu lầm, huynh thế có ý uy hiếp gì đâu.”
      Thế này còn phải là uy hiếp là cái gì?
      Diệp Tây Hi vội vàng nín bặt luôn.
      “Được rồi, đừng quấy rầy A Khoan nấu cơm nữa.” Hạ Phùng Tuyền kéo ra khỏi phòng bếp.
      Diệp Tây Hi vẫn chưa từ bỏ ý định, quyết định tìm cách moi móc thông tin từ Hạ Phùng Tuyền: “ có biết tý nào về chuyện của mẹ em với A Khoan ?”
      Nghe vậy, Hạ Phùng Tuyền trầm mặc, lúc sau, mới mở miệng: “Tổ hợp ác ma.”
      “Hả?” Diệp Tây Hi ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì cả.
      “Hai người bọn họ” Hạ Phùng Tuyền rất chậm rãi lặp lại lần nữa: “Là tổ hợp ác ma.”
      “Đến tột cùng hai người họ làm cái gì với vậy?” Diệp Tây Hi tò mò.
      Nghe , Hạ Phùng Tuyền bỗng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nơi chân trời xa xăm, đôi con ngươi dần co rút lại.
      Diệp Tây Hi có dự cảm những chuyện trong quá khứ kia nhật định là vô cùng thảm thiết, sợ rằng Hạ Phùng Tuyền nhớ lại mối thù cũ, thù của mẹ bắt con phải trả, Diệp Tây Hi vội vã đánh trống lảng sang chuyện khác: “Em nghe gần đây Du Tử Vĩ lại bắt đầu làm trò mờ ám rồi ?”
      “Kể từ khi biết em quả là người sói bất tử trong truyền thuyết bắt đầu điên cuồng hành động, dù sao đây cũng là tử huyệt của mà.” Hạ Phùng Tuyền sắc mặt trở nên nghiêm túc: “ hạ lệnh, bằng bất cứ giá nào cũng phải tóm bằng được em về, cho nên mấy ngày nay, em tuyệt đối được tự ý mình ra ngoài, biết ?”
      “Em ngay cả đường ra ngoài biệt thự cũng quên hết tiêu rồi.” Diệp Tây Hi ngồi phịch xuống ghế salon, ôm cái gối ghế vào lòng, nghịch nghịch mấy cái tua dua của nó, đột nhiên nghĩ ra: “Hay là em cho ông ta chút máu.”
      Hạ Phùng Tuyền bước tới trước mặt Diệp Tây Hi, đặt hai tay lên vai , cúi người xuống, yên lặng nhìn : “Em cho rằng chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
      “Chẳng lẽ rất khó khăn ư?” Diệp Tây Hi cau mày.
      “Hư Nguyên nghiên cứu và phát ra loại phương pháp này, nhất định phải thay đổi toàn bộ tế bào máu trong cơ thể, mới có thể thành công. Hơn nữa bởi vì Du Tử Vĩ bản thân thể tự sản xuất ra ngân hàng máu loại sợ đạn bạc, như vậy cứ mỗi tháng đều phải đổi máu với em lần, trắng ra là,” Hạ Phùng Tuyền nhàng cắn vào cổ cái, ánh mắt chợt bén nhọn: “ nhốt em lại, biến em thành công cụ sản xuất máu.”
      Diệp Tây Hi nghe thấy thế toàn thân rét run: “Vậy chẳng phải là cả đời này em chẳng được bước chân ra khỏi nhà sao?”
      “Rất buồn bực đúng ?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
      “Dĩ nhiên, mỗi ngày đều ngồi trong nhà, sớm muộn em cũng mốc meo hết mất.” Diệp Tây Hi cúi đầu, chán muốn chết.
      Hạ Phùng Tuyền kéo đứng dậy: “Mau thay quần áo , hôm nay có việc gì, dẫn em ra ngoài chơi chút.”
      á?!” Diệp Tây Hi mừng rỡ như điên.
      Hạ Phùng Tuyền nhìn đồng hồ đeo tay của mình: “Cho em mười phút chuẩn bị, quá thời gian là chờ đâu.”
      “Em lập tức thay liền!” Diệp Tây Hi vừa vừa chạy thẳng lên lầu.
      Trở lại phòng mình, lập tức lục tung tủ quần áo lên, chải đầu buộc tóc thay quần áo.
      Tìm tới tìm lui, lại nhớ ra cái quần jeans thích nhất bị Từ Viện mượn mất rồi, lập tức chạy hồng hộc đến phòng của ấy, chuẩn bị đòi về.
      Bởi vì quá mức hưng phấn nên quên cả gõ cửa, vào liền nghe thấy loáng thoáng Từ Viện gọi điện thoại cho ai đó: “Được rồi, vậy chọn làm tiểu phẫu có được , làm phiền bác sĩ giúp cho, vâng, gặp lại sau.”
      Ngay khi Từ Viện vừa đặt điện thoại xuống, Diệp Tây Hi liền hỏi: “Ai muốn làm tiểu phẫu vậy?”
      Ai ngờ Hạ Từ Viện nhìn thấy cứ như là nhìn thấy quỷ bằng ấy, trợn to hai mắt, ngu ngơ ú ớ hồi lâu sau mới dò hỏi: “ vào đây từ lúc nào thế?”
      “Mới thôi, haiz Từ Viện, nhanh thay quần áo , Hạ Phùng Tuyền bảo dẫn chúng ta ra ngoài chơi. Đúng rồi, cái quần jeans lần trước mượn tôi để ở chỗ nào vậy? … Hmm tìm thấy rồi.” Diệp Tây Hi vừa mặc quần vừa hỏi: “ vẫn chưa trả lời tôi, lúc nãy là ai muốn làm tiểu phẫu cơ?”
      “À, người bạn.” Hạ Từ Viện cười cười hời hợt: “Tôi đâu, tránh để tôi biến thành bóng đèn cản trở chuyện đại của Phùng Tuyền.”
      “Từ Viện, gần đây rất kỳ quái a!” Diệp Tây Hi nghi ngờ nhìn về phía Từ Viện.
      “Hả, tôi, tôi làm sao kỳ quái, vóc dáng có chút kỳ quái sao? Tôi mập lên à? Tôi dạo này ăn nhiều cơm lắm ư?” Hạ Từ Viện giọng trở nên lanh lảnh chói tai.
      có, chỉ là gần đây hình như rất dễ cuống quýt bấn loạn khẩn trương.” Diệp Tây Hi hoài nghi hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
      “Tôi có sao? Làm gì có chuyện ấy!” Hạ Từ Viện buồn cười nhưng chẳng thể cười nổi, phát ra khoé miệng mình cứng ngắc lại.
      Diệp Tây Hi còn muốn thêm gì đó, nhưng lại nghe tiếng Hạ Phùng Tuyền từ lầu dưới vọng lên thúc giục: “Em còn phút thôi đấy.”
      “Lão đại giục rồi kìa, mau nhanh lên.” Hạ Từ Viện liền kéo Diệp Tây Hi đứng dậy đuổi ra khỏi phòng.
      Diệp Tây Hi vội vàng co cẳng chạy với tốc độ ngang ngửa chạy nước rút 100 m phi thân xuống lầu, vừa may kịp thời gian.
      Hai người lên xe, rất lâu rồi mới được ra thế giới bên ngoài, Diệp Tây Hi liền hỏi: “Bây giờ chúng ta đâu?”
      “Em xem?” Hạ Phùng Tuyền cũng rất dân chủ.
      Diệp Tây Hi bắt đầu làm động tác xoè lòng bàn tay ra, mỗi lần lại gõ ngón tay trỏ của tay kia vào, từng cái từng cái đếm: “Em muốn mua đồ này, muốn ăn này, muốn xem phim nữa.”
      thành vấn đề.” Hạ Phùng Tuyền nhiều sảng khoái đáp ứng liền.
      sao?” Diệp Tây Hi mừng như điên.
      “Cứ tin ở .” Hạ Phùng Tuyền khẽ mỉm cười.
      “Dạ dạ dạ.” Diệp Tây Hi cho tới bây giờ chưa có lúc nào cảm nhận hình tượng của Hạ Phùng Tuyền lại cao lớn như thế này.
      Cứ tin ở , Hạ Phùng Tuyền như vậy với .
      Lời đó còn văng vẳng bên tai.
      Nhưng thực tế lại hoàn toàn có chuyện tốt đẹp như vậy đâu—— dám lợi dụng danh nghĩ của Hạ gia, đóng cửa phong toả cả trung tâm thương mại, chỉ còn hai người bọn họ dạo ở bên trong thôi!
      “Hạ Phùng Tuyền, hình như rất sảng khoái đáp ứng em rồi cơ mà, phải theo em mua đồ, ăn vặt, xem phim.” Diệp Tây Hi hỏi.
      sai.” Hạ Phùng Tuyền chút hoang mang giải thích: “Tầng tám có rạp chiếu phim mà, tầng mười có khu ăn uống, đến tầng bảy vừa may có đủ cửa hàng bán quần áo, trang sức, cho em tuỳ ý lựa chọn.”
      “Nhưng mà hoàn toàn có chút cảm giác mua đồ gì hết!” Diệp Tây Hi kêu to.
      “Vậy gọi nhân viên bán hàng quay lại đây là được chứ gì.” Hạ Phùng Tuyền dè dặt đề nghị.
      “Cái này cũng chẳng có tác dụng gì cả.” Diệp Tây Hi chán nản cảm thấy với vài ba câu vô vọng để khai thông tư tưởng cho : “ dạo phố chính là tận hưởng bầu khí náo nhiệt đông đúc người, bây giờ thử xem, có gì khác nhau so với việc ở nhà yên tĩnh vắng bóng người đâu cơ chứ?”
      “Diệp Tây Hi.” Hạ Phùng Tuyền vẻ mặt khinh thường liếc xéo cái: “Em đúng là già mồm cãi láo.”
      Ô ô ô, em có a, Diệp Tây Hi khóc ra nước mắt.
      Mặt như đưa đám, Diệp Tây Hi lại bắt đầu tự kỉ cấp độ cao, đấu tranh tư tưởng rất gay gắt mồm lẩm bà lẩm bẩm.
      Được rồi, sau này biết năm nào tháng nào mới có thể đến đây, hôm nay có rượu hôm nay say, chi bằng hãy tận hưởng quãng thời gian trước mắt .
      Cho nên Diệp Tây Hi bắt đầu điên cuồng mua sắm, chỉ cần nhìn vừa mắt là cầm luôn chẳng phải hỏi han ai cả.
      Đáng thương cho mấy vị quản lý trung tâm, vì lấy lòng cấp , xung phong nhận việc cầm đồ thay cho , tay xách đống, ngực cũng ôm cục, cổ đầu cũng treo đầy khăn mũ. Mồ hôi mồ kê đầm đìa nhễ nhại túa ra như tắm, chết sống lại vất vả đến tận trưa, cuối cùng Diệp Tây Hi cũng dừng bước.
      Sau đó, vị lão bản nương tương lai này của bọn họ bỗng xoay đầu, cảm kích nhìn bọn họ cười cái: “Cảm ơn các vị quản lý, cơn nghiện mua sắm của tôi vậy là quá đủ rồi, phiền mọi người đem tất cả trả về vị trí cũ.”
      “@ # ¥ %. . . & * ( )” Tổng kết lại thành câu , ngược đãi người quá đáng (nguyên văn nó là TNND nhưng mà ta chịu chẳng hiểu nó là cái chi [​IMG] )
      Hoàng mệnh thể làm trái, quản lý đau đớn thê thảm vô cùng đem đống đồ từng cái từng cái trả về vị trí cũ.
      “Được rồi, bây giờ em còn muốn làm gì nữa?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
      Diệp Tây Hi suy nghĩ chút: “Mình xem phim , dù sao chân em lúc cũng tê hết cả rồi, đến đó có thể nghỉ chân chút.”
      Đại sảnh khu chiếu phim lớn như vậy nhưng chỉ có hai người bọn họ.
      Hai người xem bộ phim thần tượng về tình tuổi trẻ bây giờ, nam nữ diễn viên chính kỹ thuật diễn còn nhiều chỗ trúc trắc, bất quá gương mặt của hai bọn họ cũng đủ hấp dẫn người xem rồi.
      Diệp Tây Hi mắt nhìn thẳng vào màn hình lớn, trong miệng nhai bỏng ngô. bận tối mắt tối mũi ăn bỏng ngô nhưng vẫn nhạy cảm cảm giác được Hạ Phùng Tuyền… hình như vẫn chăm chú nhìn mình.
      chú thích về Dương Liên Đình: Vì Đông Phương Bất Bại luyện Quỳ Hoa bảo điển nên việc đầu tiên là phải “dẫn đao tự cung” (tự thiến bộ phận sinh dục của mình). Do đó, Đông Phương Bất bại dù có võ công tuyệt thế nhưng lại bị trở thành con người ái nam. Đông Phương Bất Bại sống mình trong tẩm cung (như hoàng hậu), thương gã đàn ông đẹp trai lực lưỡng tên là Dương Liên Đình. Vì Dương Liên Đình, Đông Phương Bất Bại giao toàn bộ quyền hành giáo phái cho ta, và nghe lời ta tàn sát đồng môn khiến cho giáo phái bị chia rẽ.(cái này mình cũng hiểu nhiều lắm vì có đọc kiếm hiệp đâu)

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Vài ba chuyện về , A Khoan cùng Phùng Tuyền
      edit: Habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com
      [​IMG]

      1.Hạ Phùng Tuyền đầy tháng


      : A Khoan, A Khoan mau tới đây nhìn Phùng Tuyền a!
      A Khoan: Đây đây, giọng chút, đừng đánh thức nó.
      : Ngươi nhìn xem, lỗ mũi đẹp.
      A Khoan: Ừ.
      : Ánh mắt sáng.
      A Khoan: Ừ.
      : Cái miệng đỏ.
      A Khoan: Ừ.
      : quả thực lớn lên rất giống ta a!
      A Khoan: … (Ngươi là tự sướng khen mình sao)
      : Ngươi xem cái chân của nó này, mập mạp ngắn ngủn, xoa thử mà coi nè.
      A Khoan: Để ta xem phát, ừ ha, mềm mại quá mất, sờ thích .
      : Còn có thể tuỳ ý biến thành hình dạng nào cũng được nữa cơ.
      A Khoan: á, hả hả, Phùng Tuyền là lợi hại.
      : Đúng vậy, nhìn này, biến thành góc vuông rồi, rồi lại biến thành thẳng tắp, còn biến thành…
      Rắc rắc!!
      A Khoan: Mạt Tâm?
      : …Gì?
      A Khoan: Ngươi có nghe thấy tiếng gì ?
      : Hình như là có, tiếng rắc rắc, giống như là tiếng gãy xương hay sao á.
      A Khoan: Chẳng lẽ là… Phùng Tuyền?!
      : … Chân của nó bị ta làm gãy rồi sao?
      A Khoan: sai, làm sao bây giờ a, nó khóc dữ như thế này nhất định là rất đau.
      : Vậy vậy… sao đâu, nó là người sói mà, vết thương liền lại rất nhanh, chúng ta mau, kẻo bị phát bây giờ!
      A Khoan: Mạt Tâm, chờ ta!
      Hạ Phùng Tuyền vừa mới đầy tháng tuổi: Oa oa oa oa oa oa !

      2. Hạ Phùng Tuyền tuổi.

      A Khoan: Mạt Tâm, ngươi nhìn nè, Phùng Tuyền vừa biến thân, đáng , giống y như con cún con ấy… Sao thế? Làm sao ngươi rầu rĩ vui vậy?
      : Tiểu bảo bối của Kelly chết non, nó mấy ngày nay chỉ nằm bất động chẳng nhúc nhích gì, hoàn toàn có tinh thần gì cả,
      A Khoan: Kelly? Là con chó ngươi nuôi đó hả? đáng thương, khổ thân nó.
      : muốn kiếm đâu con chó con cho nó nuôi quá… Ê? Ngươi vừa mới , Phùng Tuyền giống chó con hả?
      A Khoan: Ngươi định…
      : Hắc hắc, ngươi quả là rất hiểu ta.
      Tiểu Phùng Tuyền biến thân thành công, mở to đôi mắt ngây thơ vô hại nhìn cùng cậu bế mình đến hậu viện.
      : Kelly, tao mang cục cưng đến cho mày này… Cái gì thế này? Kelly, mày làm gì thế? Tại sao lông của mày lại dựng ngược lên thế kia? Mày đừng nhe răng trợn mắt với tao! được tới đây! A, cứu mạng với!
      Hai người thở hổn hển chạy về phòng.
      A Khoan: Hoàn hảo có chuyện gì, cảnh cáo với ngươi sớm rồi, Phùng Tuyền người có mùi của con Kelly, nó dĩ nhiên là coi đó là kẻ thù rồi.
      : Ta sai rồi.
      A Khoan: Ấy, Phùng Tuyền đâu?
      : Ta tưởng ngươi bế nó.
      A Khoan: phải là ngươi bế nó sao?
      : Chẳng lẽ…
      Lúc này, ổ chó ngoài hậu viện, Phùng Tuyền tuổi bé : Oa oa oa oa oa oa !

      3. Phùng Tuyền năm tuổi.

      : A Khoan, A Khoan, xế chiều có lớp, ra ngoài chơi !
      A Khoan: được, tỷ tỷ bảo chúng ta phải đưa Phùng Tuyền nhổ răng.
      : Cái gì? Tại sao nó phải nhổ răng?
      A Khoan: Răng cửa của Phùng Tuyền nhú lên rồi mà cái răng cũ vẫn chưa lung lay nên chiều phải nha sĩ để nhổ ra.
      : Vậy cũng tốt… Phùng Tuyền!
      Hạ Phùng Tuyền năm tuổi có chút ngỗ nghịch (lạnh lùng nhìn): Hai người định làm cái gì?
      A Khoan, (giận dữ): Thằng này có lễ phép gì cả! Sao cháu có thể chuyện với chúng ta thế hả? Chúng ta là trưởng bối của cháu đó! Cháu…
      Hạ Phùng Tuyền năm tuổi có chút ngỗ nghịch (chậm rãi tổng kết): Bẻ gãy chân cháu, đem cháu bỏ vào ổ chó, nấu cơm nướng cháy tóc cháu, chơi phi dao nhầm nhọt phi nhầm vào tay cháu…
      A Khoan, (lửa giận lập tức tiêu tan, cúi đầu): Chúng ta cố ý mà.
      Hạ Phùng Tuyền năm tuổi có chút ngỗ nghịch: Hai người gọi cháu có chuyện gì?
      A Khoan: Mẹ cháu bảo chúng ta phải đưa cháu nha sĩ nhổ răng.
      Hạ Phùng Tuyền năm tuổi có chút ngỗ nghịch: Cháu !
      : cho phép !
      Hạ Phùng Tuyền năm tuổi có chút ngỗ nghịch: buông ra mau!
      Hai người đứng ở cầu thang giằng co.
      Đột nhiên—
      A Khoan: Cẩn thận dưới chân!
      Bịch!
      A Khoan, (đau lòng nhìn từ cầu thang nhìn xuống dưới đất): Phùng Tuyền, cháu sao chớ, có bị thương ở chỗ nào ?
      Hạ Phùng Tuyền tròn năm tuổi vừa rụng cái răng đầu tiên trong đời:…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :