1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 59
      edit: Habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]
      Diệp cha cũng nhìn con , nghiêm túc hỏi: “Tây Hi, có phải con thích người khác rồi ?”
      Diệp Tây Hi ngây ra lúc, trong đầu bỗng lên hình ảnh người con trai bóng áo trắng phiêu dật, nhưng rất nhanh, hình ảnh đó chợt biến mất còn thấy gì nữa.
      lắc đầu: “ có, việc này chẳng liên quan đến người nào khác đâu cha à.”
      “Vậy tại sao con lại kiên trì muốn rời như thế?” Diệp cha tài nào hiểu nổi con mình.
      “Bởi vì Hạ Phùng Tuyền a, rất là quá phận, cả ngày chỉ biết mắng con là ngu ngốc, có chuyện gì cũng dùng vũ lực để đàn áp kháng chiến quyền đấm cước đá, còn nữa, đặc biệt tôn trọng động vật, thường xuyên và liên tục trừng mắt uy hiếp chú chó của con, luôn miệng quát tháo. có còn nhớ ra mình cũng thuộc bộ chó vậy!” Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi hăng hái kể tội Hạ Phùng Tuyền thế nọ thế kia.
      “Nó dám quyền đấm cước đá con á?” Diệp cha thể tin được ngạc nhiên hỏi lại.
      “Cái này… hơi khoa trương chút, nhưng mà cũng chẳng kém là bao đâu cha ạ.” Diệp Tây Hi ấp úng trả lời.
      Trước ngực , lưng vẫn còn dấu hôn đỏ nhìn qua chẳng phải rất giống dấu vết bị đấm bị đá sao?
      “Cha,” Diệp Tây Hi cầu khẩn: “Con bây giờ cũng được học, cả ngày chỉ ở chỗ này đợi chuyện gì xảy ra đây? Hay là cha đưa con đến viện nghiên cứu với cha , đến đó nghiên cứu học tập tương lai có thể kế thừa công trình của ba, được ạ? Chẳng phải cha cũng muốn con trở thành loại kí sinh trùng chỉ biết ăn bám người khác còn gì?”
      “Điều này…” Diệp cha bắt đầu dao động.
      Diệp Tây Hi tiếp tục thuyết phục: “Cha, cha đồng ý . Sở nghiên cứu địa chỉ bí mật, thế lực của Du Tử Vĩ thể nào xa đến như vậy, cho nên, con đến đó cũng an toàn giống như ở đây mà. Hơn nữa, khoảng cách làm nảy sinh tình cảm, để con và Hạ Phùng Tuyền tách nhau ra lần, chừng, con đối với ta có thể cảm thấy thuận mắt hơn chút đó.”
      Diệp Tây Hi xem chừng có vẻ rất quả quyết, nhưng mà ra tỷ lệ bọn họ nhìn nhau thuận mắt xấp xỉ bằng .
      Diệp cha suy tư ngẫm nghĩ lúc lâu, cảm thấy lời con cũng có lý chút, liền gật đầu đáp ứng: “Được rồi.”
      Diệp Tây Hi sung sướng nhảy cẫng lên.
      “Nhưng mà,” Diệp cha cũng dặn dò: “Con nhất định phải giải thích ràng với Phùng Tuyền đó, đừng để cho nó hiểu lầm.”
      “Con biết rồi, con biết rồi!” Diệp Tây Hi trả lời như cái máy.
      Thức ăn chuẩn bị xong xuôi, tất cả mọi người yên vị trước bàn ăn, bắt đầu dùng bữa.
      Diệp Tây Hi cảm thấy rất kì quái, Khổ đại cừu thâm hôm nay đặc biệt bám dính lấy , cứ núp dưới chân suốt.
      “Quái, con chó này sao thế nhỉ? Chẳng lẽ ốm rồi? Làm sao mà cứ run như cầy sấy thế?” Diệp Tây Hi nghi ngờ hỏi.
      A Khoan, Hạ từ Viện, Hạ Hư Nguyên cười rất mờ ám có ý gì, trăm miệng lời: “Ai mà biết được?”
      ràng là do bộ ba kì dị này làm hại, lại còn giả bộ vô tội.
      Khổ đại cừu thâm tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
      Bây giờ nhìn lại, trong phòng này người duy nhất bình thường, may ra chỉ có nàng chanh chua này thôi.
      So sánh với ba người tệ hại kia, Diệp Tây Hi xem ra còn tốt chán.
      Khổ đại cừu thâm quyết định từ đó chui rúc dưới chân Diệp Tây Hi.
      Mà hôm nay, Diệp Tây Hi cũng tấc chịu rời cha mình lấy giây phút nào, bám dính lấy ông, lẩn tránh Hạ Phùng Tuyền.
      Mãi cho đến tối mịt khi ăn xong bữa cơm, cha cùng với Hạ bá bá vào thư phòng chuyện mới bất đắc dĩ rời ra, ngồi mình bên hồ bơi.
      Khí trời dần trở nên se lạnh, Diệp Tây Hi đem chân ngâm vào trong nước, nhất thời cảm thấy vui vẻ nhàng, tâm trạng tự nhiên tốt lên nhiều.
      Nhưng loại vui vẻ này của được duy trì bao lâu— mặt nước trước mặt bỗng in bóng Hạ Phùng Tuyền.
      Diệp Tây Hi trong lòng lộp bộp kêu vài tiếng, vội vã luống cuống dừng vầy nước, xoay người giả bộ có chuyện gì: “Hey, đến rồi hả.”
      “Làm sao, muốn gặp lại sao?” Hạ Phùng Tuyền dương dương tự đắc hỏi.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 60
      [​IMG]

      Bị đoán trúng, nhưng vì hoà bình, Diệp Tây Hi đành phải ngậm ngùi mỉm cười: “ cái gì vậy?”
      phải sao?” Hạ Phùng Tuyền khoanh hai tay trước ngực: “Cả ngày hôm nay, em đều tránh .”
      “Tránh ? Có sao? Làm gì có!” Diệp Tây Hi bắt đầu giả bộ vô tội: “Đúng rồi, nhất định là hai cha con em lâu ngày xa cách, quá kích động mà quên mất tiêu luôn.”
      phải là hèn nhát mà chẳng qua là mấy lần trốn thành công trước đây, muốn để cho Hạ Phùng Tuyền biết được quyết tâm rời của chính mình, nếu , e rằng hậu quả rất khôn lường.
      ra là như vậy sao.” Hạ Phùng Tuyền bình tĩnh cười cười: “Như vậy, việc em muốn cùng Diệp bá bá đến sở nghiên cứu bí mật là chuyện gì xảy ra?”
      Diệp Tây Hi đột nhiên cảm thấy khó thở.
      Quả nhiên, vẫn bị phát ra.
      Nhưng tốt nhất vẫn cứ phải giả ngu: “A, sở nghiên cứu bí mật á? Ha ha ha em làm sao có thể đến đó được.”
      Hạ Phùng Tuyền cúi người ngồi xuống bên cạnh , nhìn thẳng vào : “Như vậy, em tình nguyện muốn rời khỏi nơi này với Diệp bá bá, tất cả những lời với bá bá chiều nay đều là giả hết sao?”
      lại nghe lén?” Diệp Tây Hi tức giận.
      “Em lại muốn chạy trốn?” Hạ Phùng Tuyền phản kích.
      Diệp Tây Hi khoé mắt giật giật mấy cái: “ phải chạy trốn mà là em nghĩ rằng, nếu chúng ta bây giờ hôn lễ cưới hỏi đều vứt đấy chưa cử hành ngay, chi bằng để cho em đến sở nghiên cứu học tập tích luỹ kiến thức chút, cống hiến cho xã hội ít thành tựu, đến lúc cử hành hôn lễ, em trở về, như vậy tốt hơn sao?”
      “Đến lúc đó em còn có thể trở về sao?” Hạ Phùng Tuyền cười lạnh.
      “Làm sao có thể trở lại được?” Diệp Tây Hi cười khan.
      Hạ Phùng Tuyền nhíu mày, phút chốc đem kéo vào trong lòng mình, rất gần rất gần nhìn : “Nhớ kỹ, em là người của , từng chỗ từng chỗ cơ thể em đều biết như lòng bàn tay, giống như trước đây, những gì em thầm tính toán suy nghĩ, đều guốc trong bụng em đó.”
      Diệp Tây Hi bị thái độ đó của chọc tức, quay lại nhìn chằm chằm : “Chỉ là lên giường hai lần thôi mà, có cái gì to tát đâu?”
      chỉ là hai lần đâu.” Hạ Phùng Tuyền dí sát mặt vào , hơi thở quẩn quanh bên gương mặt : “Hơn nữa, nếu như em cho rằng việc lên giường hai lần này chẳng có ý nghĩa gì, sao còn kháng cự quyết liệt như vậy chứ?”
      …bởi vì danh dự chứ sao.” Nhắc tới vấn đề này, Diệp Tây Hi hai hốc mắt lại bắt đầu bốc hoả.
      “Vậy ư, xem ra lần này em nhất định phải rồi?” Hạ Phùng Tuyền thanh cũng dần lạnh lẽo.
      “Nếu như em là đúng vậy, định làm gì?” Diệp Tây Hi khiêu khích.
      Hạ Phùng Tuyền chợt nắm chặt lấy cổ tay của , ánh mắt trầm xuống: “Diệp Tây Hi, em đừng chọc .”
      Diệp Tây Hi khẽ mỉm cười: “Xin lỗi nhưng đây phải là hòn đảo hoang vu bóng người đâu.”
      xong, quay người hướng thư phòng hét lên: “Bá bá ơi, Hạ Phùng Tuyền khi dễ cháu!”
      Vừa dứt lời, Hạ Hồng Thiên liền mở cửa sổ ra, nhòm người ra ngoài nhìn, cau mày : “Phùng Tuyền, con lại làm gì bắt nạt Tây Hi thế?”
      Hạ Phùng Tuyền buông tay Diệp Tây Hi ra, ngẩng đầu giải thích: “ có gì, cha à, chúng con chỉ đùa giỡn với nhau chút thôi.”
      “Phải đối với Tây Hi tốt chút, ngày mai người ta rồi.” Hạ Hồng Thiên dặn dò xong, đóng cửa lại.
      Lúc này, Diệp Tây Hi sớm chạy cách xa chỗ Hạ Phùng Tuyền đứng ba thước là ít, trong mắt lên tia đắc ý nho .
      Hạ Phùng Tuyền lắc đầu: “Diệp Tây Hi, em đúng là trẻ con, dám chọc gậy bánh xe à.”
      Diệp Tây Hi lè lưỡi ra trêu ngươi : “ cũng chẳng khác gì đâu!”
      Hạ Phùng Tuyền nhìn , bỗng nhiên rất chậm rãi hạ tầm mắt lại: “Tốt lắm, trò chơi giữa chúng ta lại bắt đầu.”

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 61
      [​IMG]

      Mặc dù yên vị nằm lên giường, nhưng Diệp Tây Hi vẫn thấp thỏm bất an yên lòng.
      Nếu mà cứ bình lặng trôi qua như vậy Hạ Phùng Tuyền gọi là Hạ Phùng Tuyền nữa rồi.
      Buổi tối hôm nay, Diệp Tây Hi chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến: khoá chặt cửa sổ, cửa ra vào cũng mấy lần khoá vững chắc, còn nắm chặt điện thoại trong tay, chỉ cần gió thổi cỏ hơi lay động là gọi người cầu cứu liền.
      Hết thảy mọi thứ đều chuẩn bị tươm tất, rót cho mình cốc cà phê thứ n, phải tuyệt đối giữ cho mình tỉnh táo, chờ đợi tên ác ma tập kích, , sắc ma mới đúng.
      Nhưng cả đêm, lại chẳng có gì, bình yên vô .
      Vất vả lắm mới thức được đến sáng, Diệp Tây Hi lung la lung lay, hai mí mắt cứ díp lại, mệt mỏi kéo va li xuống lầu, vừa xuống tới nơi thấy tất cả mọi người ăn mặc chỉnh tề, ngồi bên bàn ăn rồi.
      Mà Hạ Phùng Tuyền vô cùng nhàn rỗi lật giở xem tạp chí, còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy cái.
      Diệp Tây Hi bỗng nhiên muốn cảm tạ trời đất.
      “Tây Hi, làm sao mà sắc mặt con kém quá vậy.” Diệp cha nhìn kĩ gương mặt hốc hác của con , lo lắng cau mày hỏi.
      sao, cha à, chúng ta mau thôi!” Diệp Tây Hi bước nhanh về phía trước kéo cha mình.
      Hạ Hồng Thiên cười : “Ôi chao, đừng vội vã thế chứ, thời gian còn khối mà, hai bố con cứ phải ăn điểm tâm rồi hẵng chứ, ta đưa cả hai bố con ra phi trường.”
      A Khoan cũng : “Đúng vậy, Tây Hi, huynh nấu món canh hạt sen mà muội thích ăn nhất rồi đây này.”
      là thịnh tình khó chối từ, hơn nữa Diệp Tây Hi suốt đêm nốc cà phê bụng bây giờ cũng lép kẹp réo ầm ĩ, cho nên đành ngồi xuống, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết triệt để sạch bát canh hạt sen kia.
      bây giờ, ví như con chim cả đời bị nhốt trong lồng sắt, lúc này đây cửa lồng rộng mở, có thể tung cánh vẫy vùng giữa trời bao la!
      Diệp Tây Hi vô cùng kích động, cuống quýt, tay chân lạnh như băng, ánh mắt đỏ ngầu lên.
      Chờ tới khi Diệp cha buông đũa xuống, lập tức kéo ông nhanh chóng ra ngoài, cũng quay đầu lại rất nhanh: “Gặp lại mọi người sau nhé, nhớ liên lạc qua điện thoại nha!”
      Hạ Phùng Tuyền ngồi lẳng lặng, ánh mắt vẫn như cũ hề giao động.
      Nhưng còn chưa ra được đến cửa, Diệp Tây Hi bỗng nhiên dừng lại, bả vai từ từ trở nên cứng ngắc.
      Tiếp theo, đợi mọi người kịp hình dung chuyện gì xảy ra, chạy như đua nước rút 100 m hối hả chạy vào phòng vệ sinh.
      bao lâu, bên trong vọng ra tràng thanh nôn mửa liên tiếp ầm ĩ kinh thiên động địa.
      Khổ đại cừu thâm trong mộng đẹp cũng giật mình sực tỉnh, vươn đầu ra, ngó nhìn xung quanh xem có chuyện gì xảy ra.
      Hạ Từ Viện đặt đũa xuống, nhìn Hạ Hư Nguyên: “Đây là chuyện duy nhất mà người hào hứng tham gia gần bằng việc ăn cái món kinh tởm đó hả?”
      Hạ Hư Nguyên nhún nhún vai, tiếp tục hăng say cắt cắt miếng thịt bò tươi nguyên máu me đầm đìa be bét.
      A Khoan mặt ngó vách tường, vẻ mặt đau lòng.
      Mà Hạ Phùng Tuyền
      Hạ Phùng Tuyền nơi khoé miệng giấu được nụ cười đắc ý.
      phút sau, Diệp Tây Hi như có vấn đề gì xảy ra, hoặc làm bộ như có vấn đề gì chậm rãi ra: “ sao đâu ạ, chắc do ăn quá nhiều rồi!”
      xong, tiếp tục lôi kéo cha mình rời .
      Nhưng chỉ vẻn vẹn thêm được đôi ba bước nữa, lại chợt bụm miệng, lần nữa vội vã chạy vào phòng vệ sinh, nôn nôn nữa nôn mãi, nôn thốc nôn tháo.
      Diệp cha cùng Hạ Hồng Thiên hai mặt nhìn nhau, hai người đồng thời chuyển hướng nhìn Hạ Phùng Tuyền, hồ nghi hỏi: “Phùng Tuyền?”
      “Dạ?” Hạ Phùng Tuyền gỡ khăn ăn xuống, lông mày khẽ nhíu lại.
      “Con cùng Tây Hi…” Hai vị tiền bối hỏi dò xét tình hình.
      “Đúng vậy ạ.” Hạ Phùng Tuyền khẳng định trả lời.
      “Lúc nào?” Giật mình hỏi tiếp.
      “Ước chừng… khoảng hai tháng trước ạ.” Rất bình thản trả lời.
      như vậy…chẳng lẽ…” Vui mừng thêm do dự.
      “Chẳng lẽ cái gì ạ?” Người nào đó giả bộ.
      “Cái thằng này, con được làm cha rồi!” Hạ Hồng Thiên cười toe toét sung sướng.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 62
      [​IMG]

      “Cha, ý cha là, Tây Hi mang thai?” Người nào đó tiếp tục giả bộ như vừa ngộ ra chân lý sáng ngời: “Khó trách gần đây ấy rất thèm đồ chua, hơn nữa tính khí lại thất thường như vậy, chưa thấy đủ loạn hay sao mà tự dưng nổi máu muốn đến Mỹ nghiên cứu học tập.”
      Diệp cha cùng Hạ Hồng Thiên liếc mắt trao đổi với nhau, đưa ra cùng kết luận— Diệp Tây Hi phải ở lại.
      Diệp Tây Hi thất thểu từ phòng vệ sinh ra, lại hề phát ra bên ngoài thế cục biến hoá, nghiêng trời lệch đất đến tưởng.
      “Cha, chúng ta thôi!” Diệp Tây Hi khẩn trương thúc giục.
      “Ừ, nào.” Diệp cha bỗng nhiên cười ha hả mấy tiếng: “Nhưng mà, tách ra —cha phi trường, còn con bệnh viện.”
      Diệp Tây Hi vội vàng khoát tay: “Con sao, chỉ là do ăn quá nhiều thôi!”
      Hạ Hồng Thiên vừa cười vừa lắc đầu: “Nha đầu này, phải tại cháu ăn nhiều đâu, cháu đó nha, lần này nhất định là sinh cho Hạ gia thằng trưởng tôn nữa rồi!”
      “Cái gì ?!” Diệp Tây Hi kinh ngạc, hai tròng mắt đều nhanh chóng như lòi ra ngoài.
      run run sờ lên bụng mình— vô cùng bằng phẳng!
      Trong đầu bỗng nhiên nổ tung, mình và Hạ Phùng Tuyền phát sinh quan hệ bất quá cũng chỉ tuần trước, cứ cho là vận xui trúng làm sao có thể có phản ứng nhanh như vậy được?
      Diệp Tây Hi vội vã phủ nhận: “ có hoàn toàn có đâu ạ, con làm sao mà mang thai được?”
      “Chuyện của con và Phùng Tuyền, chúng ta biết.” Hạ Hồng Thiên cùng Diệp cha cùng vẻ mặt đắc ý mờ ám như thể biết hết rồi ấy.
      “Nhưng mà, bọn con…” Diệp Tây Hi muốn lại thôi.
      “Bọn con làm sao?” Diệp cha lại hỏi.
      “Bọn con…bọn con…” Bọn con tuần trước mắt bắt đầu lên giường mà!
      Diệp Tây Hi cuống cuồng đến độ chân tay quơ loạn xạ, nhưng mà mãi lên lời.
      “Đúng vậy, chúng ta làm sao cơ?” Đúng vào lúc này, Hạ Phùng Tuyền bước tới sau lưng , chậm rãi hỏi.
      “Chúng ta…” Diệp Tây Hi hít sâu, há to mồm, rồi nhắm mắt lại, cuối cùng thất bại thở dài.
      Trước mặt cha và Hạ bá bá mà những lời đó, bằng giết luôn cho xong!
      Cho nên, Diệp Tây Hi chỉ có thể lực bất tong tâm nhắc nhắc lại điệp khúc: “Con thề, con có mang thai!”
      “Có mang thai hay phải đến bệnh viện kiểm tra mới biết được.” Diệp cha cúi đầu nhìn đồng hồ tay mình chút, : “Tây Hi, đến lúc cha phải về sở nghiên cứu rồi, thời gian có cách nào trì hoãn thêm nữa, bây giờ nhất định phải . Con nhớ kĩ, biết điều chút ngoan ngoãn đến bệnh viện khám , có tin tốt, cha nhất định mau mau chóng chóng đáp máy bay về thăm con!”
      Diệp Tây Hi muốn tiến lên kéo tay cha mình nhưng Hạ Phùng Tuyền từ phía sau ôm lấy , hai tay bóp chặt hông của , còn đưa cằm của tựa lên vai của nữa.
      Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy đây là hành động thân mật của cặp uyên ương trẻ, nhưng chỉ có mình Diệp Tây Hi xấu số hiểu, Hạ Phùng Tuyền thầm uy hiếp, lực bóp phải a~, cho dù thực có mang thai cũng bị bóp chặt đến nỗi chui ra ngoài mất.
      “Đừng mà, cha!”
      Hạ Hồng Thiên an ủi: “Tây Hi, đừng lo lắng, ta đưa cha cháu đến tận phi trường an toàn.”
      “Đừng mà, bá bá!”
      Nhưng hai người kia đắm chìm trong niềm sung sướng sắp được làm ông ngoại và ông nội nên đối với tiếng kêu thảm thiết bên tai kia hoàn toàn để ý tới, cùng nhau sóng bước ra ngoài.
      Diệp Tây Hi nhất thời cảm thấy thế giới trước mắt mình như hoàn toàn trắng xoá toàn băng tuyết phủ đầy, lạnh buốt đến mức hai hàm răng run lập cập đánh vào nhau.
      Giọng lạnh lùng của Hạ Phùng Tuyền vang lên từ phía đỉnh đầu : “Diệp Tây Hi, trò chơi kết thúc.”
      Diệp Tây Hi ngó đầu nhìn xung quanh lúc, nhận thấy trong phòng lúc này còn rất nhiều người,liền tăng thêm phần can đảm bật lại: “Bây giờ là ban ngày ban mặt, định giở trò gì?

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 63
      edit: Habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]
      Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười đểu: “Đợi lát nữa em biết.”
      Diệp Tây Hi hừ tiếng: “ cho rằng bây giờ ở đây chỉ có hai chúng ta thôi sao? Bọn họ giúp em, đúng mọi người, A Khoan?”
      A Khoan sờ sờ lỗ tai: “Ai da, làm sao bỗng nhiên nghe được thế này, là kỳ quái, có lẽ ta nên vô phòng bếp xem chút.”
      Diệp Tây Hi chán nản, vội vàng hướng Hạ Từ Viện phát tín hiệu cầu cứu.
      Hạ Từ Viện vươn vai vỗ lưng mỏi mệt, : “Tối hôm qua ngủ ngon, mắt cũng sưng húp lên rồi, cái gì cũng thấy a, chi bằng ngủ thêm chút nữa lấy lại cảm giác chứ nhỉ.”
      Lại thêm kẻ phản bội nữa!
      Diệp Tây Hi chưa từ bỏ ý định, đem ánh mắt quăng tới chỗ hy vọng mong manh cuối cùng.
      Hạ Hư Nguyên vẫn tiếp tục cắt cắt xẻ xẻ miếng thịt bò máu me đầm đìa trong đĩa kia, có ngẩng đầu, chỉ nhàng : “Tây Hi, tôi là Hạ Hư Nguyên đó.”
      Diệp Tây Hi hoàn toàn tuyệt vọng.
      “Bây giờ, em còn định dựa vào ai nữa đây?” giọng của tên sắc ma sát bên tai .
      Diệp Tây Hi trong mắt bùng lên ngọn lửa đấu tranh mãnh liệt: “Dựa vào chính mình!”
      Dứt lời, hung hăng đá cước vào ống đồng của Hạ Phùng Tuyền, sau đó thừa dịp buông tay ra,phản xạ nhanh như chớp chạy ào lên cố thủ phòng mình.
      Bên tai tiếng gió vù vù thổi, tim trong lồng ngực như muốn vọt ra ngoài, Diệp Tây Hi chạy như điên xông ào vào gian phòng, xoay người khoá cửa lại.
      Chỉ cần động tác, chỉ cần tiếng vang, được an toàn.
      Nhưng mà—
      Cửa bị chặn rồi.
      Hạ Phùng Tuyền đưa chân ra chặn cửa.
      Diệp Tây Hi như bị tạt nguyên thùng nước lạnh, toàn thân rét run lạnh thấu xương.
      Làm sao mà địch được khí lực của đây? Cửa bị vỡ tung.
      Hạ Phùng Tuyền, từng bước hướng chỗ tới.
      “Em còn chiêu nào nữa ?” Hạ Phùng Tuyền chút hoang mang hỏi: “Khóc, làm loạn, đá, cắn, cấu, năn nỉ ỉ ôi…Còn cái gì là em chưa chơi đùa qua?”
      Khuôn mặt của , có thanh thản, rất bình tĩnh tự nhiên, giống như… con mèo ranh mãnh.
      con mèo ác ôn đùa bỡn với chú chuột hấp hối.
      Càng tới gần, Diệp Tây Hi càng luống cuống gấp gáp hơn, vội vã bò lên thành cửa sổ, uy hiếp: “ đừng có tới đây, nếu tôi nhảy xuống đấy.”
      “Diệp Tây Hi.” Hạ Phùng Tuyền nhướn mày nhìn : “Có phải là em xem quá nhiều phim truyền hình rồi hả?”
      Diệp Tây Hi cau mày: “ tin?”
      “Đừng trách chưa cảnh cáo em.” Hạ Phùng Tuyền dừng bước lại, tựa lưng vào thành giường, nhãn rỗi thong thả : “Chỗ này mặc dù chỉ là lầu hai, nhưng phía dưới là bùn đất nước ao, em cứ thử so độ cứng của xương mình xem sao. Nếu như em ngã xuống dưới kia, xui xẻo liệt nửa người, chỉ có thể nằm giường, thể nhúc nhích, khi đó muốn làm gì, muốn làm bao nhiêu lần cũng tuỳ thích a!”
      “@#¥%. . .” Người nào chịu a, còn rủa liệt nửa người nữa, lại còn muốn xxoo!
      Thừa dịp Diệp Tây Hi thất thần, Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên nhanh chóng chạy tới bệ cửa sổ, định kéo xuống.
      Nhưng Diệp Tây Hi cũng mau chóng định thần lại, phút chốc đứng mép cửa sổ, lớn tiếng : “Hạ Phùng Tuyền, đừng ép tôi!”
      Chiêu này quả nhiên rất hữu hiệu, Hạ Phùng Tuyền ngừng bước.
      Hai người, cứ như vậy mắt to trừng mắt , giằng co qua lại.
      Mà ở dưới lầu, lại diễn ra cuộc giằng co khác— phi vụ cá cược.
      “Ta là nhà cái, đánh cuộc hai người bọn họ chưa đầy hai giờ nữa xuống đây.” A Khoan rút ra mấy tờ tiền mặt, đập xuống mặt bàn.
      “Được đó…” Hạ Từ Viện đong đưa phe phẩy bộ móng hồng cánh sen mới vẽ của mình: “Ta theo A Khoan đặt cửa này.”
      “Hai người tin tưởng Phùng Tuyền thế kia à?” Hạ Hư Nguyên cười nhạt: “Ta cá là bọn họ rất nhanh xuống thôi.”
      “Dĩ nhiên là tin tưởng rồi, Phùng Tuyền là do tay lão luyện về tình trường như ta đây dạy dỗ nên mà.” A Khoan vẻ mặt tự hào.
      Hạ Từ Viện nhìn A Khoan ba giây, cuối cùng dứt khoát giật tiền lại: “Ta đặt cửa theo Hư Nguyên.”
      A Khoan: “…”

      Chapter 64
      lầu hai người kia vẫn tiếp tục giằng co nhau.
      Đứng lâu, bắp chân Diệp Tây Hi bắt đầu tê rần rần, liền đổi tư thế, chân dựng thẳng chống đỡ sức nặng của cơ thể, chân kia cong cong khòng khòng dựa mép cửa, tư thế đó nhìn qua trông rất nguy hiểm.
      Hạ Phùng Tuyền nheo mắt đầy sát khí nhìn: “Diệp Tây Hi, em mau xuống đây cho !”
      Diệp Tây Hi phục: “Hạ Phùng Tuyền, mau cút ra ngoài cho em!”
      Hai người vẫn dậm chân tại chỗ như cũ xê dịch gì.
      Diệp Tây Hi nhìn chằm chằm : “Mới vừa rồi em nôn thốc nôn tháo, là liên kết với A Khoan giở trò quỷ, có đúng ?”
      “Còn có Hư Nguyên nữa.” Hạ Phùng Tuyền tỉnh bơ đáp: “Là cho thuốc.”
      “Các người quá đáng!” Diệp Tây Hi tức giận.
      “Em cũng quá phận à?” Hạ Phùng Tuyền hỏi ngược lại.
      “Hạ Phùng Tuyền, cho phép tội nhân là lên tiếng cáo trạng trước, tất cả đều do mà ra hết!” Diệp Tây Hi kích động hét lên: “Ngay từ ngày đầu tiên biết , luôn là bộ dạng này, xem thường em, khi dễ em, biến em thành món đồ chơi, có chuyện gì cũng lôi ra đùa giỡn. Em phải là đầy tớ ô sin của , tại sao thể phản kháng? có quyền gì mà tức giận với em?!”
      ra hết rồi, quả thực lòng thoải mái rất nhiều.
      Nhưng sắc mặt của Hạ Phùng Tuyền có cái gì đó đúng lắm, chỉ lẳng lặng nhìn , rất lâu sau mới : “Bởi vì em định rời .”
      “Cái gì?” Diệp Tây Hi “máu lên não chậm” chưa kịp phản ứng.
      “Sở dĩ tức giận, là bởi vì em muốn rời .” Hạ Phùng Tuyền lặp lại lần nữa.
      Diệp Tây Hi bỗng ngây người ra, lúc sau mới lắp bắp hỏi lại: “Tại sao muốn em rời ?… Là bởi vì trong thời gian ngắn như vầy tìm được người phụ nữ khác sao?”
      Hạ Phùng Tuyền nắm tay bóp chặt: “Diệp Tây Hi, đừng ép phải ra tay với em.”
      Diệp Tây Hi rụt rụt cổ: “Thế vì cái gì?” (chị này ngu quá thể, đến thế mà vẫn đơ ra là sao =”:)
      người con trai muốn rời chỗ khác, nguyên nhân phải rất đơn giản sao?” Hạ Phùng Tuyền nhìn , lâu, lâu rời mắt.
      Diệp Tây Hi có chết cũng muốn tin: “ phải vì… thích em chứ?”
      Hạ Phùng Tuyền đáp lại câu hỏi đó bằng câu hỏi khác: “Nếu em cho rằng tại sao lại muốn lên giường với em?”
      “Bởi vì, là tên đại dê xồm sắc lang a!” Diệp Tây Hi trả lời như lẽ đương nhiên: “Em nghĩ là bỏ qua bất kì nào bên cạnh mình chứ.”
      “…”
      “Hạ Phùng Tuyền.” Diệp Tây Hi đứng thẳng lên, nghiêm túc : “ thích em hay ?”
      “Nếu như… là đúng thế sao.” Hạ Phùng Tuyền thanh trầm thấp, đầy nam tính.
      Diệp Tây Hi hít sâu hơi rồi tiếp: “Vậy đừng nên tiếp tục cưỡng ép em nữa.”
      Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt cười tiếng: “ thể nào.”
      “Tại sao lại thể nào?!” Diệp Tây Hi ngạc nhiên.
      Hạ Phùng Tuyền lại chậm rãi đáp: “Bởi vì như vậy em nhanh chóng bỏ xa.”
      “Nhưng mà, còn thúc ép em quyết liệt như thế này, em còn bỏ xa hơn nữa.” Diệp Tây Hi uy hiếp.
      Hạ Phùng Tuyền cũng chút hoang mang tiếp tục: “Thân thể người con ở đâu lòng của ấy cũng thể bay quá xa được.”
      Diệp Tây Hi đấu lí cùng : “ may, em phải người con bình thường.”
      Hạ Phùng Tuyền lẳng lặng phản kích: “ sao, cũng phải là người con trai bình thường.”
      Diệp Tây Hi chịu hết nổi rồi: “Rốt cuộc là muốn thế nào đây?! Nếu như thích em tại sao chúng ta thể giống như những cặp tình nhân bình thường, yên ổn bình tĩnh ngồi xuống chuyện đương cơ chứ? nhường cho em bước và em nhường cho bước, như thế phải tốt sao?”
      Hạ Phùng Tuyền khoé miệng nở rộ nụ cười, nhưng lần này, đó phải là cười nhạo.
      : “Bởi vì là Hạ Phùng Tuyền, còn em, lại là Diệp Tây Hi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :