1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]
      Chapter 54
      “Cẩn thận cạn kiệt nguồn tinh lực dồi dào đấy!” Diệp Tây Hi thể nhẫn nhịn thêm được nữa, ác mồm ác miệng nguyền rủa .
      “Cảm ơn nhắc nhở của em, nhưng mà đoán chừng đến khi đó, em cũng mất mạng theo rồi đó.” Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt đáp trả, uy lực .
      Diệp Tây Hi nhìn chằm chằm , ánh mắt hình viên đạn ngừng bắn về phía .
      Bởi vì tên sắc ma này đúng là ngoa chút nào, đến lúc đó, chắc chắn bị hành hạ sớm ngày đến chết sống lại mất.
      Nghĩ tới đây, Diệp Tây Hi sởn hết gai ốc, đưa tay chụp lấy hai tay hư đốn của , giận dữ : “ đúng là chỉ đại dê xồm, mà còn biết xấu hổ nữa, chẳng lẽ có chút đau lòng nào sao?”
      “Tại sao phải đau lòng nhỉ?” Hạ Phùng Tuyền gối hai tay sau ót , cười cười nhìn : “ có làm gì đâu.”
      Diệp Tây Hi căm giận quở trách tội của : “ vẫn còn giả bộ à! Liền tuần lễ, chỉ cần em vừa tỉnh lại là liền mở to cặp mắt đen nhánh kia, nhào lên, đè em xuống, lại ngừng làm làm làm…”
      “Em đúng rồi.” Hạ Phùng Tuyền nhàng cắt đứt lời của .
      đúng chỗ nào, còn dám nữa sao!” Diệp Tây Hi bực tức.
      Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt liếc cái: “ chỉ, cho dù em có tỉnh lại, vẫn đè em xuống, lại ngừng làm làm làm…”
      “@#¥%&*. . .”
      Khó trách mỗi lần tỉnh lại, xương như muốn gãy ra thành ngàn mảnh, ra là do tên cầm thú này làm!
      Diệp Tây Hi thiếu chút nữa tức điên nhưng cố gắng nhẫn nại áp chế tức giận xuống, tiếp tục : “Mọi việc đều nên có giới hạn của nó chứ, biết loại hành vi này của làm cho em vô cùng đau khổ à!”
      sao, nơi nào còn đau?” Hạ Phùng Tuyền cau mày.
      “Dĩ nhiên!” Vì khiến cho tin lời , Diệp Tây Hi bày ra bộ mặt giả vờ đau khổ.
      Hạ Phùng Tuyền vẻ mặt ân cần: “Mau cho xem chút nào!”
      cần! cần!” Diệp Tây Hi vội vàng che chăn lại quanh người mình.
      Bây giờ là ban ngày ban mặt, để cho nhìn thấy hết còn xấu hổ chết mất!
      “Đừng thẹn thùng, cho kiểm tra chút, để còn biết đường bôi thuốc cho em chứ.” Hạ Phùng Tuyền vừa vừa đưa tay vén chăn lên.
      Định bôi thuốc ở chỗ nào chứ?!
      Diệp Tây Hi luống cuống, vội vàng nhận lỗi xin tha mạng: “ đau khổ, đau chút nào, tuyệt đối hề đau khổ, là em lừa thôi!”
      “Như vậy a.” Hạ Phùng Tuyền chớp chớp mắt: “Nếu đau, đó chính là , có thể tuỳ ý hoạt động rồi.”
      Cư nhiên bị phản lại câu, Diệp Tây Hi có cảm giác như bị lừa gạt, cái gì mà vẻ mặt ân cần, quả thực chính là mò trăng dưới nước mà!
      “Hạ Phùng Tuyền, quá đáng, quả thực coi em chẳng khác gì con búp bê, chỉ cần vẫn còn hơi thở ngừng làm làm.” Diệp Tây Hi lên án rất mạnh mẽ.
      cũng biết là em mệt.” Hạ Phùng Tuyền : “Cho nên ngay cả cơm cũng bưng lên tới giường đút cho em ăn, còn ôm em đến phòng tắm phục vụ tận tình, cái gì cũng cho en đụng tay vào làm.”
      Diệp Tây Hi dở khóc dở cười: “Nhờ vậy mà em vừa mới ăn cơm xong, còn chưa có kịp nghỉ ngơi, nhào lên ăn em rồi. Còn có, lúc giúp em tắm rửa, tay của tại sao cứ muốn sờ vào những chỗ cấm sờ nhỉ?”
      “Em nhắc mới nhớ — Nước tắm chuẩn bị xong rồi.” Hạ Phùng Tuyền sang chuyện khác, rời giường.
      Nhìn thấy cảnh xuân lộ ra trước mắt mình, Diệp Tây Hi vội vàng bịt mắt lại: “Hạ Phùng Tuyền, làm ơn mặc quần áo vào cho em nhờ có được hay ?”
      Hạ Phùng Tuyền lông mày giãn ra, hài hước : “Sờ em cũng sờ hết rồi, còn xấu hổ làm gì nữa, bây giờ còn dám nhìn sao?”
      Diệp Tây Hi đỏ mặt lên: “Đó là do bắt buộc!”
      “Chuyện trước kia đừng nên nhắc lại nữa, quan trọng là… bây giờ.”
      “Bây giờ làm gì?” Diệp Tây Hi khó hiểu.
      “Bây giờ,” Hạ Phùng Tuyền hai mắt loé sáng: “Đến phòng tắm nào.”
      Dứt lời, Diệp Tây Hi kinh hãi kêu thét lên còn Hạ Phùng Tuyền cứ thế ôm bước vào phòng tắm.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 55
      [​IMG]

      Bồn tắm nửa hình tròn, rất rộng rãi, vừa đủ cho hai người tha hồ vui vầy bên trong nó.
      Hạ Phùng Tuyền tựa lưng vào thành bồn, dùng hai chân kẹp chặt Diệp Tây Hi ở gần , cúi đầu hôn lên hai vai của . Mà đôi tay của cũng đâu có nhàn rỗi chút nào, ngừng vuốt ve trêu đùa trước bộ ngực mềm mại kia.
      Dưới làn nước trong suốt, đôi tay của bị kẹp chắt có giãy dụa thế nào cũng vô ích, trong nháy mắt, có loại ham muốn rất tinh khiết.
      Môi của dọc theo vai của , thuận theo đường cong xuống, từ từ trượt đến lòng bàn tay .
      hôn lên bàn tay ấy, hôn lấy những đường vân thần bí kia, mang theo chân thành và thương.
      Diệp Tây Hi mặt ngày càng trở nên đỏ ửng hơn, bởi vì độ nóng của nước, cũng bởi vì rung động từ sâu bên trong, hô hấp của có chút dồn dập: “Hạ Phùng Tuyền.”
      “Sao vậy?” Hạ Phùng Tuyền di chuyển môi của đến sống lưng của , nơi ấy mái tóc đen nhánh dán chặt lên da thịt bóng loáng, làm cho người ta mê muội thích.
      chừng nào mới có thể…thả em ra?” Diệp Tây Hi hỏi.
      nào có giam giữ em đâu, em muốn lúc nào cũng được.” Hạ Phùng Tuyền đáp gọn lỏn.
      như thế nào? Đây là đảo xung quanh là biển, bất cứ loại phương tiện giao thông nào cũng có, chẳng lẽ bảo em bơi về à?” Diệp Tây Hi tức giận.
      như vậy, chúng ta ở lại đây tận hưởng cuộc sống đợi người ta đến càng tốt chứ sao.” Hạ Phùng Tuyền mỉm cười.
      đợi lâu như vậy! Cả ngày chỉ làm chuyện, chán sao?” Diệp Tây Hi oán trách.
      “Xem ra, em chưa tận hưởng được hương vị ngọt ngào của chuyện này rồi, bằng, giúp em thử chút xem sao.”
      Hạ Phùng Tuyền đặt tay ở eo Diệp Tây Hi,phút chốc xoay người cái, hoán đổi vị trí của hai người — tại, Diệp Tây Hi lưng bị dí sát vào thành bồn tắm, hết đường chạy trốn.
      Hạ Phùng Tuyền tách hai chân của ra, chen ngừoi vào giữa, tư thế cực kì mập mờ.
      Diệp Tây Hi đưa tay đẩy ra: “ sợ bị bất lực à?”
      “Về điểm này, em hoàn toàn có thể yên tâm, người sói chính là có vấn đề đáng băn khoăn đó. cách khác…” Hạ Phùng Tuyền ghé sát vào tai , nhàng khe khẽ cắn vào vành tai : “Chỉ cần đôi ta nguyện ý có thể ngừng nghỉ mà làm làm, mà em… cũng phải ngừng nghỉ mà phối hợp.”
      ngừng nghỉ mà phối hợp!
      Còn phải là giết luôn à.
      Diệp Tây Hi như bị sét đánh trúng, ngu ngơ đứng đơ ra, trong đầu mê man bất tỉnh.
      Còn chưa có ngây người được bao lâu phía dưới cơ thể truyền tới kích thích khác thường làm cho nhanh chóng định thần lại.
      Hạ Phùng Tuyền đưa ngón tay vuốt dọc theo bắp đùi của mà lên phía , xoa xoa nắn nắn, khuấy động nhạy cảm của .
      Diệp Tây Hi thở hổn hển: “…làm gì vậy?”
      “Giúp em tẩy rửa.” Hạ Phùng Tuyền dịu dàng cắn lên chóp mũi xinh của , thanh vô cùng hấp dẫn: “Bên trong, phải có đồ của sao?”
      chớp mắt nhìn .
      Cả cơ thể như bị nhiệt độ đun nóng lên, mịn màng khiến cho thích buông tay.
      Cảm giác tuyệt vời nhất là khi từng ngón tay được dạo chơi những đường cong tuyệt đẹp của , vừa nóng ran, vừa trơn mượt, khiến cho thực thể chịu được nữa.
      Hạ Phùng Tuyền sớm ngang nhiên bộc lộ hết dục vọng của mình, át chế kháng cự rất mềm mại của , từ từ cọ xát, để cho ngôn ngữ cơ thể mặc sức hoạt động.
      Nhưng cùng lúc đó, Diệp Tây Hi ánh mắt cũng từ từ tỉnh táo trở lại.
      Nếu cứ ngồi chờ chết, như vậy sau này nhất định bị hành hạ đến chết mất.
      nhất định phải nghĩ cách rời khỏi hòn đảo này, sau đó tìm cách thoát khỏi bàn tay của tên sắc lang này mới được.
      “Tiểu hạ” sẵn sàng tiến lại gần , chậm rãi tiến lại gần hơn.
      Cảm giác sắp như mấy ngày trước bị điên cuồng tiến vào, nhưng mà, Diệp Tây Hi lần này quyết định phản kháng như bình thường nữa.
      lựa chọn phối hợp.
      Đôi chân thon dài chặt giữ ở hai bên hông của , hai cánh tay mảnh khảnh mềm mại chủ động ôm lấy cổ .

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 56
      edit: habin
      [​IMG]


      Đôi hàm ngọc đều tăm tắp trắng bóng cũng đặt lên vành tai , nhàng khẽ cắn.
      Hạ Phùng Tuyền hơi sửng sốt hỏi: “Diệp Tây Hi, em có cái gì đó đúng, rất lạ đó.”
      “Sao vậy? Những thứ này chẳng phải là dạy cho em sao?” Diệp Tây Hi khẽ mỉm cười, sau đó hướng tai của mà thổi hơi nhè kích thích.
      Hạ Phùng Tuyền chỉ cảm thấy toàn thân đột ngột căng thẳng, trán lập tức lấm tấm mồ hôi nóng quá mà toát ra, giọng khàn khàn: “Chiêu này… hình như phải do dạy em.”
      “Em tự học.” Diệp Tây Hi trong mắt lên vẻ đắc ý, năm thứ hai trung học lúc lén lén lút lút xem trộm “phim đen” rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội để sử dụng, cho nên mới con người lúc nào cũng nên học hỏi những thứ mới. (chắc chắn là bả bị Bạch Bách Thanh rủ rê rồi chứ nếu k còn đâu thanh danh của người con nữa =”:)
      Hạ Phùng Tuyền trong mắt chợt loé sáng kì dị, nâng cằm của lên, trầm giọng hỏi: “Em có mưu gì?”
      Cư nhiên bị nhìn thấu, Diệp Tây Hi vội vàng giả bộ oan ức: “ có a, làm sao có thể như thế được cơ chứ, em đau lòng, khổ sở, cực kì đau khổ a!”
      Hạ Phùng Tuyền hoàn toàn chẳng để lọt tai chữ, động thân, đem “tiểu hạ” nhà mình tiến gần vào người .
      Đột nhiên xuất kích thích, khiến cho Diệp Tây Hi nhịn được khẽ kêu lên tiếng.
      Hạ Phùng Tuyền mặt lạnh te nhìn : “Diệp Tây Hi, đừng để phải ép em ra.”
      Diệp Tây Hi trong lòng ngàn vạn lần phục, ghét nhất chính là điểm này, tên Hạ Phùng Tuyền đáng chết này, vĩnh viễn chỉ biết ra lệnh cho , vĩnh viễn chỉ biết cướp đoạt, vĩnh viễn chỉ biết uy hiếp.
      cân nhắc xem có nên cho hai cái bạt tai rồi khuyến mãi thêm mấy phát đạp vào háng , để cho tiểu hạ nhà kiếp sau cũng vẫn tàn phế luôn!
      Nhưng mà, trải qua bao nhiêu kinh nghiệm xương máu hoàn toàn bi thảm, lấy thái độ cứng rắn chống trả kết quả là kết cục chết chóc.
      Cho nên, quyết định thẳng thắn: “Em muốn trở về Hạ gia.”
      Hạ Phùng Tuyền dương dương tự đắc: “Nhớ kỹ, em là vị hôn thê của , cho nên, Hạ gia chính là nhà của em.”
      Diệp Tây Hi cố ý cụp mắt xuống, đôi long mày còn ươn ướt, hơi nước xung quanh vẫn bốc nghi ngút, ngập ngừng : “ý của em là, em muốn gặp cha… Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cha nhất định rất lo lắng.”
      “yên tâm, gọi điện thông báo cho bá phụ rồi, cho ông ấy biết em ở cùng với rồi.” Hạ Phùng Tuyền khẩu khí mềm rất nhiều.
      Diệp Tây Hi thừa thắng xông lên: “Nhưng mà, rất lâu rồi em chưa được gặp ông ấy, em thực muốn gặp ông ấy.”
      Hạ Phùng Tuyền nét mặt bất động biểu cảm xúc gì.
      “Mong có thể cho phụ tử em được gặp mặt nhau lần.” Diệp Tây Hi thanh mềm yếu ớt đáng thương.
      Hạ Phùng Tuyền nhìn , khẽ mỉm cười: “Vậy em làm gì để cảm ơn đây?”
      Diệp Tây Hi mặt lên nét mỵ hoặc, cúi đầu, loại chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn lên lồng ngực vạm vỡ rắn chắc cường tráng của .
      Đôi môi mềm mại căng mọng kia vừa chạm tới da thịt cứng rắn, hai bên giao hoà, lấy nhu khắc cương.
      dò xét chọn đúng thời điểm thích hợp, vươn đầu lưỡi xinh ra, chút phân vân lưỡng lự khẽ chạm lên bàn tay của .
      Hết sức hấp dẫn.
      Ngay trong nháy mắt, Hạ Phùng Tuyền cả người căng thẳng, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
      Diệp Tây Hi hiểu, thành công.
      Hạ Phùng Tuyền ôm lấy hông của , bắt đầu cuồng dã cọ sát vào cơ thể như bắt đầu cuộc đua nước rút, ngang ngược di chuyển theo quy luật nào cả. Diệp Tây Hi cũng ôm chặt lấy , cảm nhận được rung động của , cả cơ thể cũng tự chủ được mà hoà cùng nhịp điệu đó.
      Bọt nước tung toé quay cuồng, mùi thơm nồng nặc, hơi nước bốc lên nghi ngút.
      Chỉ còn mờ ảo hai cơ thể trong tình trạng “free” dây dưa chỗ, nam gầm , nữ kiều, đan vào nhau, còn cách nào để phân nữa…

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]
      Chapter 57
      Rốt cục, Hạ Phùng Tuyền cũng thực lời hứa hẹn, sáng sớm ngày thứ hai liền gọi trực thăng tới đưa hai người rời khỏi hòn đảo này, sau đó lại ngồi lên xe con để về nhà.
      Nhưng mà —
      “Làm sao mất hứng?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
      biết rất ràng, còn hỏi.” Diệp Tây Hi phùng mang trợn má, ức chế đáp.
      Mệt, quá mệt, thực là rất mệt!
      Ngày hôm qua trong phòng tắm lại bắt phối hợp suốt ba lần liền, ngay cả cái mạng này cũng suýt giữ nổi nữa rồi!
      Tên Hạ Phùng Tuyền này quả thực phải là người.
      “Là do em hấp dẫn trước.” Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt cười tiếng.
      “Nhưng mà có cần chơi ác như vậy sao? Em thiếu chút nữa ngất a!” Diệp Tây Hi nhìn chằm chằm , lẩm bẩm : “Dù có coi người như búp bê chăng nữa dùng nhiều cũng hư chứ.”
      Hạ Phùng Tuyền kéo vào trong ngực mình: “Được rồi mà, lần sau chú ý.”
      Còn có lần sao á? cứ nằm mơ !
      Diệp Tây Hi dương dương tự đắc,sung sướng nghĩ thầm, chỉ cần về đến nhà rồi, bao nhiêu ngươi như vậy, cho dù Hạ Phùng Tuyền có bản lĩnh lớn như thế nào cũng thể muốn làm gì làm được.
      Hắc hắc hắc hắc hắc.
      “Em làm gì mà cứ cười khúc khích thế?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
      Diệp Tây Hi vội vàng ngậm cười: “Có sao? Em có làm gì đâu?”
      Hạ Phùng Tuyền nghi ngờ ngó trừng , cảnh cáo: “Diệp Tây Hi, bất kể em có quỷ kế gì, kết quả cũng chỉ là thất bại mà thôi.”
      Diệp Tây Hi rời ánh mắt chỗ khác, nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài cửa xe, tâm siết chặt nắm đấm trong tay.
      Cứ chờ xem.
      Rốt cục, về đến nhà.
      Vừa xuống xe, Diệp Tây Hi nhanh chóng giật tay ra khỏi Hạ Phùng Tuyền, vọt vào trong nhà.
      Người đầu tiên ra đón , quả nhiên là A Khoan mặc tạp giề đứng đó.
      Diệp Tây Hi nhào tới ôm lấy A Khoan, cảm giác ấm áp quen thuộc, làm cho hai mắt đẫm lệ.
      Mà A Khoan câu đầu tiên là—
      “Nha đầu, làm sao muội lần thứ hai trổ mã, lại lên tới 34D rồi!”
      Diệp Tây Hi trán bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh.
      Còn chưa kịp mở miệng phản bác, giọng của Hạ Phùng Tuyền chen vào: “Công lao của ta.”
      Diệp Tây Hi lảo đảo chút, cố gắng đứng vững lại.
      “Ai nha, hổ danh đệ tử do ta dạy dỗ, rất có tiền đồ!” A Khoan vỗ vô bả vai Hạ Phùng Tuyền, vẻ mặt tán thưởng.
      Diệp Tây Hi chịu nổi đả kích này, ngã xuống đất dậy nổi.
      Xem ra việc trông cậy vào A Khoan là vô vọng rồi.
      “Tây Hi?” giọng quen thuộc vang lên sau lưng .
      Diệp Tây Hi vui mừng quay đầu lại, quả nhiên là cha!
      vội vàng chạy tới lao vào trong vòng tay thân của cha, kích động đến rơi nước mắt.
      Oa oa oa, oan ức quá, chỉ thiếu chút xíu nữa thôi bị Hạ Phùng Tuyền chén sạch đến cái xương cũng chẳng còn, chết khô cái đảo hoang đó rồi.
      Diệp cha thương : “Tây Hi, Phùng Tuyền đem toàn bộ việc xảy ra hết cho cha biết rồi, mặc dù con lúc ấy là vì cứu bạn bè mới làm như vậy nhưng thực là rất thiếu suy nghĩ. Rất may là Hạ Phùng Tuyền tìm được con, nếu biết mọi chuyện đến đâu nữa. Sau này, cần biết là con muốn làm chuyện gì đều phải bàn bạc trước với mọi người, trăm ngàn lần thể hành động thiếu suy nghĩ, biết ?”
      Diệp Tây Hi rất muốn hô to, coi như là rơi vào tay Du tử Vĩ so sánh với việc rơi vào tay Hạ Phùng Tuyền có khi còn tốt hơn gấp trăm lần a!
      Nhưng cuối cùng cũng có gan lớn như vậy, chỉ có thể gật đầu: “Con biết sai rồi.”
      “Được rồi, Tây Hi cũng mới trở về, chắc chắn là rất mệt mỏi, để cho bé nghỉ ngơi trước , sau đó xuống nhà ăn cơm.” Hạ Hồng Thiên vội vàng bước ra.
      Diệp Tây Hi chớp mắt cái, giọng thầm với cha mình: “Cha, con có chuyện này muốn với cha.”
      “Chuyện gì?”
      “Đến phòng con cho cha biết.”
      “Đứa này, chuyện gì mà thần bí như vậy?” Diệp cha cũng bất đắc dĩ cười cười sau đó bị Diệp Tây Hi kéo lên lầu.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bạn trai ta là con sói - Chapter 58
      [​IMG]

      Mà hết thảy màn đó đều lọt vào tầm mắt của Hạ Phùng Tuyền.
      mặt lộ ra nụ cười thập phần hứng thú.
      Bên mái hiên bên kia, A Khoan ôm lấy Khổ đại cừu thâm, hỏi: “Chú chó cái này là từ đâu tới vậy?”
      Khổ đại cừu thâm buồn bã kêu lên tiếng.
      Người ta cũng có “tiểu cừu thâm” nho chứ bộ!
      “A Khoan, nó là đực mà.” Hạ Hư Nguyên tới, lôi khổ đại cừu thâm từ trong lòng A Khoan ra ngoài, nhàng vuốt ve bộ lông của nó: “Nhìn này, lông xù bông mượt, bắp chân mập mạp, cái mông chắc nịch, rất đáng .”
      Khổ đại cừu thâm trong lòng thâm vui như mở cờ.
      Vận khí xấu a, lại gặp được soái ca mặc áo trắng rất phiêu dật vừa đẹp trai vừa động vật.
      Nhưng chưa có vui vẻ được bao lâu, vị soái ca này lại tiếp tục vuốt lông của nó, khoé miệng lộ ra nụ cười quỷ dị: “Đặc biệt là lớp da này, kết cấu có vẻ rất tốt, quả thực làm cho người ta bị thôi thúc muốn lột nó ra chơi phát.”
      Khổ đại cừu thâm nghe xong bị doạ đến toàn bộ lông mao đều dựng đứng hết cả lên.
      Ôi mẹ ơi, có người muốn lột da nó ?!
      “Đừng có bắt nạt nó chứ.” Hạ Từ Viện giải cứu khổ đại cưu thâm từ vòng hiểm ác của Hạ Hư Nguyên, dịu dàng : “Ngoan, đừng có để ý đến những tên quái nhân như thế này, cùng tỷ tỷ vào phòng kia chơi nha.”
      Thoát khỏi quỷ môn quan, khổ đại cừu thâm cảm động rơi nước mắt.
      Cuối cùng cái nhà này cũng có người bình thường, hơn nữa còn là đại mỹ nhân.
      Rất cảm động a!
      Cho nên, Khổ đại cừu thâm vội vã rúc vào trong ngực Hạ Từ Viện, lên lầu.
      Nhìn hai bóng dáng người chó từ từ biến mất, A Khoan thở dài, Hạ Hư Nguyên khẽ mỉm cười.
      phút sau—
      “Uông!!!” Tiếng chó sủa cực kì bi thảm, Khổ đại cừu thâm từ lầu chạy như sắp tè ra quần, lao như điên xuống dưới, trốn vào đằng sau ghế salon, làm thế nào cũng kéo nó ra được.
      Từ cầu thang bước tới, Hạ Từ Viện gỡ cái mặt nạ quỷ màu xanh biếc dữ tợn mặt xuống, cuộn cuộn lại tóc mai: “Con chó này là gan đúng là quá a, có cần thiết phải chạy nhanh như vậy hả?”
      Diệp Tây Hi nằng nặc kéo cha vào đến trong phòng của .
      Diệp cha cũng tò mòi hỏi: “Tây Hi, rốt cuộc là con muốn gì với cha?”
      Diệp Tây Hi do dự chút, lại hỏi: “Cha, chừng nào cha vậy?”
      Diệp cha hồn nhiên trêu chọc: “Làm sao, nhanh như vậy cảm thấy cha chướng mắt rồi sao?”
      “Làm sao mà như thế được ạ!” Diệp Tây Hi vội vàng phủ nhận.
      “Được rồi được rồi, chỉ là đùa với con chút thôi mà, xem con gấp đến độ mặt đỏ rần rồi kìa.” Diệp cha vô cùng thương trìu mến với con .
      Dĩ nhiên phải nóng nảy rồi, đến lúc đó, Hạ Phùng Tuyền khẳng định là vô phương mà giày xéo nữa!
      Diệp cha cũng hề đùa nữa: “Cha và cậu con bàn bạc, cảm thấy gần đây bên phía Du Tử Vĩ có nhiều động tĩnh an toàn chút nào, hôn lễ của con và Phùng Tuyền thời gian cử hành bị hoãn lại cũng khá lâu rồi. Bây giờ con có việc gì rồi, cha an tâm, hơn nữa bên sở nghiên cứu công việc còn rất nhiều, cha tính ngày mai .”
      “Cha, cho con cùng cha được ạ?” Diệp Tây Hi khẩn cầu.
      Diệp cha giọng ấm áp: “Tây Hi, đừng tuỳ hứng như vậy, con bây giờ là vị hôn thê của người khác. Phùng Tuyền là đứa rất tốt, chững chạc, có trách nhiệm, đối với con cũng tốt, rất quý trọng a!”
      Quý trọng?!
      cũng phải quý trọng cái mạng này của mình trước rồi mới đến !
      Diệp Tây Hi túm chặt lấy tay cha mình, ngừng lắc lư: “Cha, đừng bỏ con lại đây, con với Hạ Phùng Tuyền hề có tình cảm.”
      Chỉ có gian tình.
      “Cha, cha thực muốn gả con cho người mà con thương sao?” Diệp Tây Hi rất hợp tình hợp lí: “Ban đầu, cha với mẹ cũng dám cùng nhau chạy trốn, theo đuổi tình , bây giờ sao cha lại nỡ lòng nào bắt con phải răm rắp làm theo lời mọi người , cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :