1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bạn trai ta là con sói - Chapter 49

      lưng Diệp Tây Hi mồ hôi đầm đìa chảy như mưa, ngồi chồm hỗm bất động nguyên chỗ, dám quay đầu lại.
      Nhưng mà…
      “Em cho là quay đầu lại có chuyện gì xảy ra hả?” Giọng lạnh lùng của Hạ Phùng Tuyền lại lần nữa vang lên.
      Tiếp theo, giống như con đà điểu vùi đầu vào cát nóng dám ngẩng đầu lên.
      Khổ Đại Cừu Thâm nhìn Hạ Phùng Tuyền với ánh mắt vô cùng sùng bái, rồi sau đó chớp thời cơ cướp lấy túi chân giò trong tay Diệp Tây Hi chạy mất hút luôn.
      còn tưởng rằng em có chết cũng chịu ra ngoài chứ.” Hạ Phùng Tuyền xoay người lại, híp mắt nhìn .
      Diệp Tây Hi lúc này chẳng còn tý sức lực nào mà giãy dụa nữa, chậm rãi : “Chỉ cần để tôi ăn muốn như thế nào cũng được hết á.” (36h k ăn đói mờ mắt rồi )
      Hạ Phùng Tuyền vuốt ve khuôn mặt của , mắt loé sáng kì dị: “Đây là chính miệng em đấy nhé!”
      “Buông ra mau!” Diệp Tây Hi hét chói tai.
      Tên khốn này lại dùng vải trói chặt hai tay nữa rồi!
      chính em muốn thế nào cũng được còn gì.” Hạ Phùng Tuyền chút đau lòng .
      “Tôi hối hận rồi!” Diệp Tây Hi rất mạnh miệng .
      Hạ Phùng Tuyền bưng tới trước mặt Diệp Tây Hi món khoái khẩu của - đĩa thịt bò xào, xoay tới xoay lui mấy vòng liền, mùi thơm phưng phức ngào ngạt kia làm cho dạ dày của như tan chảy ra.
      Diệp Tây Hi cố gắng nuốt nước miếng lại nghe Hạ Phùng Tuyền chậm rãi tiếp tục : “Em hối hận rồi chỉ còn cách đem đổ cái này thôi.”
      là quá tàn nhẫn!
      Diệp Tây Hi thực muốn khóc lắm rồi: “ nên a!”
      Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười hả hê: “Em muốn ăn cái này chứ?”
      Diệp Tây Hi gật đầu như băm tỏi.
      “Muốn ăn rất đơn giản.” Hạ Phùng Tuyền thản nhiên cười và : “Em biết muốn cái gì chứ?”
      Diệp Tây Hi mặt mũi méo xẹo, trong lòng ngừng đấu tranh nội tâm gay gắt.
      dĩ nhiên là biết con sói háo sắc Hạ Phùng Tuyền này muốn cái gì, nhưng mà… vứt bỏ lòng tự trọng của mình qua bên đáp ứng hay là kiên trì bất khuất cự tuyệt , đó là vấn đề rất lớn.
      “Nếu như vậy là làm khó em thôi cũng ép em làm chi.” Hạ Phùng Tuyền xoay người hô: “Khổ Đại Cừu Thâm, chúng ta ăn khuya nào!”
      Khổ Đại Cừu Thâm vừa nghe thấy thế hai tai vểnh lên, thè thè cái lưỡi, chạy như bay tới.
      Diệp Tây Hi vừa cuống vừa tức, rốt cục bật thốt lên: “Tôi đồng ý!” (tiêu chị rùi)
      “Đồng ý cái gì?” Hạ Phùng Tuyền nhìn như xoáy sâu vào .
      đồng ý…ngủ cùng .”
      ngờ tới chỉ vì đĩa thịt bò mà phải bán đứng trong sạch của mình. =”=
      Diệp Tây Hi nước mắt giàn dụa.
      “Rất tốt.” Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt cười tiếng: “Khổ Đại Cừu Thâm, trở về chỗ của mày .”
      Khổ Đại Cừu Thâm cụp cái đuôi xuống, chán nản vô cùng tận cun cút chạy .
      Hạ Phùng Tuyền cầm lấy cái thìa , từng thìa từng thìa đút cho ăn.
      Diệp Tây Hi đói đến mềm người, để ý hình tượng của bản thân nữa, ngấu nghiến nhai nhai nuốt nuốt như hổ đói, hận thể nuốt luôn cái thìa kia vào ấy chứ.
      Rất nhanh, cái đĩa thịt bò to đại tướng kia bị tiêu diệt sạch , Diệp Tây Hi thoải mái tựa vào ghế nghỉ ngơi, cảm thấy thế giới đẹp tươi vô cùng!
      Ai ngờ, đúng lúc này tên đại ma vương lại mở miệng : “Em ăn no rồi, giờ đến lượt ăn khuya rồi chứ.”
      “Ăn cái gì?” Diệp Tây Hi giả ngu.
      Hạ Phùng Tuyền cầm lấy khăn ăn lau miệng giúp , giọng : “Em hiểu mà.”
      “Được rồi.” Diệp Tây Hi cố ý thở dài, : “Vậy trước tiên có thể cởi trói cho tôi được ?”
      Hạ Phùng Tuyền thẳng thừng gạt phắt : “Luộc cua luộc ghẹ, nhất định phải trói chân tay chắc cứ như thế mà quăng vào nồi mới có thể hưởng thụ đầy đủ mỹ vị của nó a!”
      “Nhưng mà tôi đâu có phải là cua ghẹ đâu cơ chứ!” Diệp Tây Hi kháng nghị.
      “Cũng giống nhau thôi. Chỉ cần chân tay em được tự do hoạt động đương nhiên cam lòng bị ăn hết.” Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên giữ lấy tay khuân lên vai: “Cho nên, em đành chấp nhận số mệnh an bài .”
      Dứt lời, ôm con mồi chạy lên lầu.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 50
      edit: Habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/

      Chạy tới chạy lui vòng, cuối cùng lại quay trở lại phòng ngủ.
      Diệp Tây Hi cảm thấy vô cùng quẫn bách và căm phẫn.
      Hai tay của bị trói chặt, buộc trụ đỉnh đầu, mà cơ thể bị Hạ Phùng Tuyền đặt ngang giường.
      Hạ Phùng Tuyền chậm rãi cởi quần áo của ra.
      Chiếc sơ mi màu xanh lam khoác thêm vào bị kéo lên, vòng eo mảnh khảnh dần lộ ra, vòng 2 bằng phẳng, có tỳ vết. Tiếp tục hướng lên phía , áo lót màu trắng kia, tinh khiết mà gợi cảm, quây lấy hai bầu ngực hoãn mỹ. Hai sợi dây áo lót kia kéo dài từ bả vai đến ngang lưng làm cho người ta thực muốn giật phăng nó ra.Còn có hai bên xương bả vai tinh tế nhô lên, đặc biệt xinh đẹp.
      Ngay sau đó, nút quần jeans của cũng từ từ bị bật mở, kéo khoá trượt xuống, quần cũng chầm chậm cởi xuống. Hai bắp đùi nho săn chắc, bóng loáng thẳng tắp, chỉ mới nhìn thôi thấy mê người rồi.
      Tiếp theo, bộ áo lót kia bay vèo trong trung, từ từ chậm rãi hạ cánh xuống nền nhà.
      Bộ ngực đẫy đà được giải thoát khỏi trói buộc, hoàn toàn ra trong gian, trắng nõn mềm mại.
      Diệp Tây Hi bắt đầu cực quậy quẫy đạp giãy dụa người.
      “Đừng tốn sức nữa, em thể nào chạy thoát khỏi tay đâu.” Hạ Phùng Tuyền .
      Động tác của chậm chạp mà nhàn nhã như chơi, làm cho Diệp Tây Hi cảm thấy tê liệt dần dần.
      Sau đó, mảnh vải cuối cùng người cũng bị lột xuống, tất cả cơ thể lúc này ra trước mắt Hạ Phùng Tuyền.
      Hạ Phùng Tuyền bắt đầu cởi đến áo của , từng nút áo dần mở ra, tiếp theo, bộ ngực rắn chắc của lộ ra trước mắt Diệp Tây Hi.
      Vạm vỡ, săn chắc, màu đồng rám nắng.
      Vóc dáng tuyệt mỹ thua kém bất kì người mẫu nam nào tạp chí hay ti vi cả.
      Nhưng mà Diệp Tây Hi bây giờ có tâm trạng nào để chiêm ngưỡng và bình luận, bởi vì— Hạ Phùng Tuyền cởi quần!
      Diệp Tây Hi quá sợ hãi, giãy dụa như bị rắn độc cắn bằng ấy.
      Nhưng lập tức Hạ Phùng Tuyền đè xuống, cảnh cáo: “ hy vọng em có thể ngoan chút, làm cho bản thân chịu ít đau đớn chút.”
      cảm ơn các hạ “hảo tâm” nhắc nhở!” Diệp Tây Hi mát mẻ .
      “Đừng tức giận như vậy chứ, muốn phá vỡ khí của chúng ta đâu.” Hạ Phùng Tuyền trả lời có vẻ rất bình tĩnh ngữ khí thản nhiên.
      “Ồ vậy chắc tôi phải xin lỗi rồi!” Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi.
      sao.” Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười, cười mà như cười.
      Diệp Tây Hi giận đến bốc hoả, ngất , nhưng chưa có ngất được bao lâu nhanh chóng tỉnh táo lại—Hạ Phùng Tuyền vẫn tiếp tục cởi quần của !
      “Hạ Phùng Tuyền, nếu là đàn ông hãy dừng lại ngay!” Diệp Tây Hi kêu to.
      “Diệp Tây Hi, trong trường hợp này, dừng lại mới chính là phải đàn ông đó!” Hạ Phùng Tuyền chút nào để ý vẫn tiếp tục.
      “Có bản lĩnh hãy cố gắng để tôi tự nguyện hiến dâng đến tận miệng , ép buộc người khác, thấy xấu hổ hay sao!” Diệp Tây Hi bắt đầu chơi trò khích tướng.
      Ai ngờ Hạ Phùng Tuyền lì lợm : “ có bản lĩnh hay , đợi lát nữa em biết liền ấy mà.”
      Diệp Tây Hi bằng mũi: “Hạ Phùng Tuyền, tôi chán ghét !”
      biết.” Hạ Phùng Tuyền ngữ điệu bình tĩnh.
      Diệp Tây Hi thực chán nản: “Tôi thương đâu!”
      biết.” vô cùng bình thản.
      “Thế tại sao lần nào cũng ép buộc tôi vậy?”
      “Bởi vì lần nào em cũng chịu hợp tác chứ sao.”
      Đây quả thực là đạo lý ép buộc mà!
      làm vậy còn có ý nghĩ gì nữa!?”
      “Có ý nghĩ hay lúc nữa mới biết được a~”
      có hiểu sĩ diện là gì , có hiểu ôn nhu là như thế nào , vốn phải là đàn ông mà!”
      như vậy là em thích kiểu đàn ông ôn nhu hả?” Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên dừng động tác.
      sai!” Diệp Tây Hi cho là thời thế thay đổi, cơ hội đến, vội vàng tiếp theo lời .
      “Khó trách em lại quyến luyến mãi quên được tên Du Giang Nam kia.” Hạ Phùng Tuyền giọng có chút gió lạnh.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 51
      Edit: Habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]

      “Có quyến luyến mãi quên được ảnh hưởng nghiêm trọng như thế sao?” Diệp Tây Hi sợ chọc nhầm vào cái công tắc thú tính của , vội vàng phủ nhận: “Tôi với ta chỉ là bạn bè mà thôi.”
      “Thế ư? lại thấy em và rất thân mật với nhau, cùng nhau làm bánh ngọt, cùng nhau dạo bên bờ biển.” Hạ Phùng Tuyền ý vị thâm trường .
      “Vậy bây giờ tôi cùng làm bánh ngọt này sau đó cùng nhau dạo bên bờ biển là được mà.” Diệp Tây Hi vội vàng đề nghị.
      “Những việc đó là những việc em từng làm cùng với rồi, nên bây giờ chúng ta thử làm những chuyện hai người chưa kịp làm qua xem thế nào nhé!”
      Dứt lời, Hạ Phùng Tuyền hồi phục, “tiểu hạ” ngang nhiên đứng thẳng chuẩn bị “xuất mã” ra trận.
      Diệp Tây Hi hoảng loạn cực độ: “ thể vì giận dỗi mà hy sinh tôi như thế này được!”
      “Giận dỗi?!”
      “Chẳng lẽ đúng sao? Ngay từ đầu, tôi chỉ luôn chú ý tới Du Giang Nam, điều này làm cho vô cùng bất mãn, cho nên bây giờ mới nghĩ rằng chiếm được tôi trước coi như là thắng rồi!” Diệp Tây Hi thở hồng hộc : “ căn bản chỉ coi tôi như công cụ, căn bản là lợi dụng tôi, căn bản là…”
      Diệp Tây Hi còn chưa có thể dứt câu Hạ Phùng Tuyền cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt , con ngươi đen nhánh, bình tĩnh sâu thăm thẳm, dấu bên trong ánh mắt đó có rất nhiều tình cảm mà chưa hiểu : “ phải như thế đâu.”
      “Hả ??!” Diệp Tây Hi kinh ngạc.
      là, cái chuyện tưởng tượng kia của em, phải như thế đâu.” Hạ Phùng Tuyền chậm rãi : “ phải vì…cái loại lý do nhàm chán này mà đối với em làm những chuyện như vậy đâu.”
      Diệp Tây Hi há hốc mồm: “Vậy… vì cái gì?”
      “Vì cái này.” Hạ Phùng Tuyền cúi đầu hôn lên cái trán của .
      “Còn vì cái này.” hôn lên đôi môi .
      “Và…cái này.” nụ hôn bỏng rát đặt lên ngực .
      Tiếp theo, nụ hôn của , đường thẳng xuống phía dưới, hôn lên toàn bộ da thịt của .
      Da của , hấp thụ nhiệt độ của , từng chút từng chút , ăn sâu vào từng mạch máu, nhen nhóm lên ngọn lửa , hừng hực cháy trong cơ thể .
      Hai tay của bao trùm lên bộ ngực mềm mại của , vuốt ve, nhàng tràn đầy thương.
      Mà môi của lướt qua bụng , tiếp tục hướng xuống…
      Từng đợt rung động truyền tới làm khẽ run rẩy, kích thích cả cơ thể , mặc dù Diệp Tây Hi cắn chặt môi lại nhưng vẫn phát ra những tiếng rên rỉ rất .
      Toàn bộ gian phòng này, chỉ còn lại hai người nhàng thở dốc, an tĩnh mà ám muội.
      Hạ Phùng Tuyền đứng dậy, cởi trói cho , giọng có chút đè nén, khàn khàn : “Diệp Tây Hi, em là của !”
      Diệp Tây Hi chậm chạp mở mắt ra.
      Trong mắt phải là mê man, mơ hồ mà là tia sáng loé lên, câu phá vỡ hoàn toàn khí kiều diễm ám muội xung quanh.
      “Rất đáng tiếc, tôi cho là vậy đâu!”
      Vừa dứt lời, Diệp Tây Hi dùng hết sức bình sinh nện đầu gối mượt mà kia vào “tiểu hạ” của cách thương tiếc. (chị ơi làm thế nhỡ ý vô sinh sao [​IMG] )
      Chỉ nghe Hạ Phùng Tuyền kêu lên đau đớn, “tiểu hạ” đáng thương lại gặp tai nạn rồi.
      Diệp Tây Hi nhanh như sóc quấn chăn xung quanh người, bật dậy chạy ra phía cửa.
      Nhưng Hạ Phùng Tuyền nào có để dễ dàng như vậy, đứng dậy chạy trước bước, chặn đứng hành động tẩu thoát trắng trợn đó.
      Có lầm hay vậy, trong tình huống như vầy, bị đả kích như vầy mà vẫn coi như có chuyện gì sao?
      Diệp Tây Hi quả thực bội phục sát đất.
      Nhưng cẩn thận ngó nhìn xem xét, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, má ánh mắt , ánh mắt nhìn chằm chằm vào , giống như muốn thiêu cháy .
      phải là dục hoả, mà là hừng hực lửa giận á!
      Diệp Tây Hi nuốt nuốt nược bọt: “ có sao vậy?”
      “Dĩ nhiên là sao rồi.” Hạ Phùng Tuyền từng câu từng chữ như kết thành băng: “Nhưng mà, người có sao ở đây là em đấy.”
      muốn gì hả?” Diệp Tây Hi cười khan hai tiếng.
      “Ý của là, lần này làm cho em nghiêm chỉnh giường trong tuần liền.”

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 52
      Edit: Habin
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/
      [​IMG]
      Dứt lời, Hạ Phùng Tuyền bước nhanh tới chỗ đứng, cả người toả hàn băng lạnh toát, nhìn thấy lao đến như muốn kết liễu vậy.
      Diệp Tây Hi hiểu rằng lần này mình thực chọc nổi điên rồi, bắt đầu cảm thấy hai chân mình như nhũn ra. Cuống cuồng xoay người chạy về phía phòng tắm, hai tay run rẩy vặn nắm cửa khoá chặt lại.
      Sau đó, thối lui vào góc, chằm chằm ngó canh chừng cái cửa.
      Hoàn toàn im ắng.
      Rất rất lâu sau phía ngoài kia vẫn có động tĩnh gì.
      im lặng vô cùng khác thường.
      Diệp Tây Hi thậm chí có thể nghe mồn từng nhịp đập sợ hãi của tim mình vang lên bình bịch trong gian yên ắng này.
      là quá yên tĩnh! Càng yên tĩnh như thế này càng quỷ dị.
      Diệp Tây Hi cảm thấy trong lòng như bị vật gì nặng nề đè nén, khiến thở nổi, từng dây thần kinh bị kéo căng ra hết mức.
      Bỗng nhiên, “Rầm!!!” tiếng vang lớn, cửa phòng tắm đột nhiên đổ rầm xuống, trực tiếp hạ cánh sàn nhà.
      Hạ Phùng Tuyền đạp văng cánh cửa , tiến vào trong.
      “Đừng mà!!!” tiếng thét chói tay mà vô cùng thảm thiết từ nhà tắm vang lên.
      Diệp Tây Hi bây giờ rơi vào tình thế có chút lúng túng: hai tay hai chân bị trói chặt để ở mép giường, toàn bộ cơ thể bị “phơi” ra trước khí.
      “Hạ Phùng Tuyền, tôi sai rồi, tôi dám làm thế nữa, xin hãy thả tôi ra!” Diệp Tây Hi bây giờ cóc cần quan tâm mất hết thể diện hay danh dự gì gì nữa, nài nỉ van xin thả ra.
      Nhưng Hạ Phùng Tuyền chẳng mảy may bận tâm đến , chỉ từ từ rót chén Whisky, rất bình thản chậm rãi thưởng thức, uống ngụm, sau đó cúi người xuống, miệng đối miệng, đem rượu rót vào miệng .
      Diệp Tây Hi thiếu chút nữa sặc chết, chất lỏng màu hổ phách kia đột nhiên khiến cho trở nên mơ màng.
      Mặt bắt đầu đỏ ửng lên, đầu quay cuồng choáng váng như bị say xe.
      Hạ Phùng Tuyền bắt đầu trượt môi đến trước ngực , dùng đầu lưỡi nhàng liếm láp khuôn mặt hồng hào của , vui vẻ trêu chọc lòng vòng.
      Hai bầu ngực mềm mại của dưới kích thích của dần cứng lại, phảng phất như có phản ứng đáp lại hành động của , hoàn toàn điều khiển được chính mình nữa, tiếng động, cơ thể phản bội lại chính .
      Tiếp theo, tay của dần xuống vuốt ve “vòng ba” của , lưu luyến mải mê, chậm chạp trêu chọc.
      Vùng cấm địa của bắt đầu chảy ra loại chất lỏng phản bội.
      Toàn bộ cơ thể từng chỗ từng chỗ bắt đầu ngược lại với ý chí của .
      Hạ Phùng Tuyền dùng những ngón tay thon dài của thăm dò từng đường cong chật hẹp cơ thể , rất chậm rãi mà ra vào.
      Đột nhiên xuất kích thích, làm cho Diệp Tây Hi cuồng loạn giãy dụa chịu nằm yên.
      Hạ Phùng Tuyền nhanh chóng đè xuống, giọng cảnh cáo: “Nếu em còn tiếp tục phản kháng, biến thành sói—nếu em thích làm chuyện này với con sói.”
      Diệp Tây Hi giống như bị tát chậu nước lạnh lớn, nhưng cả cơ thể vẫn nóng hừng hực giống như có lửa thiêu đốt từ bên trong, loại cảm giác ra lời uỷ khuất và vô cùng khó chịu, vội vã ngăn cản : “Hạ Phùng Tuyền, đây là cưỡng bức tôi, nếu thực làm như vậy tôi cả đời này cũng bao giờ tha thứ cho !”
      “Vậy sao?!!” Hạ Phùng Tuyền trong hơi thở phảng phất hương rượu.
      có vẻ như chẳng có gì quan trọng cả nhưng lại làm cho tâm Diệp Tây Hi trở nên thấu lạnh.
      thực tức giận đến cực điểm, nhịn được nữa gào lên câu lòng đầu tiên của ngày hôm nay.
      Sau này, mỗi khi nhớ lại những lời này đều cảm thấy bi ai nhận ra rằng, ngày hôm đó mình quả thực rất ngu ngốc.
      : “Nếu như sớm biết làm những chuyện như thế này tôi có chết cũng ngây ngốc mà theo trở về!”
      Hạ Phùng Tuyền cả người nóng rực trong nháy mắt trở thành cứng ngắc lạnh như băng.
      “Em hối hận ư, muốn lưu lại bên cạnh Du Giang Nam sao?” Ánh mắt dị thường đáng sợ, đầy khí: “Đáng tiếc, cho em cơ hội đó đâu.”
      Vừa dứt lời, Diệp Tây Hi cảm thấy phía dưới cơ thể mình truyền đến trận tê liệt đâu đớn.
      có gì báo động trước, tiến vào .
      Hạ Phùng Tuyền thanh nghe có chút mê ly mà hoảng hốt, phảng phất như từ xa vọng lại, nhưng từng lời từng chữ quẩn quanh hề tiêu tan: “Diệp Tây Hi, em vĩnh viễn là của , vĩnh viễn là như thế, trừ khi chết !”

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chapter 53:
      [​IMG]

      giọt nước mắt to như hạt đậu từ khoé mắt Diệp Tây Hi từ từ lăn xuống.
      nhìn Hạ Phùng Tuyền, đôi môi ngừng run rẩy, hồi lâu, mới nghẹn ngào : “ được….đau quá…a!!!”
      Hạ Phùng Tuyền động tác trở nên mềm hơn rất nhiều, nhưng vẫn như cũ đổi hừng hực tiến vào, quấn lấy những đường cong da thịt ươn ướt của , đem toàn bộ dục vọng của bao trùm lên .
      ấm áp này, cảm giác ngọt ngào này, khoái cảm có cách nào để diễn tả làm cho hân hoan vui sướng, làm lạc lối, làm cho mất hết lý trí.
      Hạ Phùng Tuyền chỉ muốn ôm chặt lấy , chỉ muốn đem nhàng nằm trong vòng tay mình, mãi mãi buông tay.
      Dị vật xâm chiếm cơ thể , ngày càng trở nên cuồng dã, nóng rực, Diệp Tây Hi chỉ cảm thấy nửa dưới cơ thể mình như còn chịu điều khiển của nữa rồi, cơ thể giống như bị chia làm hai nửa.
      Mà Hạ Phùng Tuyền kia vẫn ngừng hôn lấy khuôn mặt , ngực của , hứng lấy cơn mưa nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng, chạm đến da thịt khích thích đến tận xương tuỷ.
      Cảm giác khó chịu này từ nào có thể diễn tả đầy đủ được.
      nhịn được, giãy dụa cong người lên chống đỡ.
      Hạ Phùng Tuyền thở mạnh cái, giọng khàn khàn: “Đừng động.”
      “Hạ Phùng Tuyền, đủ rồi! mau dừng lại ngay!” Diệp Tây Hi khóc rấm rức: “Đau chết mất, có biết hay hả?”
      biết.” Hạ Phùng Tuyền an ủi thương: “Ngoan, em nhịn chút nữa thôi… lúc là ổn thôi ấy mà.”
      biết cái đếch gì!” Diệp Tây Hi hoàn toàn bộc phát, bão tố nổi lên văng toàn từ ngữ thô tục: “Con mẹ nó, đau quá mất!…”
      Hạ Phùng Tuyền phút chốc che miệng lại, ôn nhu : “Nếu đau như vậy em cứ cắn .”
      Dứt lời lại tiếp tục say mê cuồng nhiệt vào cơ thể .
      Diệp Tây Hi cũng khách khí, mở miệng cắn lên vai , hung cắn mạnh, đem toàn bộ tức giận phát tiết lên đây.
      Rất nhanh, trong miệng tràn ra cỗ mùi tanh tanh.
      Hạ Phùng Tuyền cũng hừ lấy tiếng tuỳ ý để phát tiết.
      Diệp Tây hi— ý thức dần dần trở nên mơ hồ, chỉ loáng thoáng nghe thấy mình khóc rấm rức, còn Hạ Phùng Tuyền sủng nịnh an ủi, còn có bọn họ trong lúc đó cả người nóng rực quấn lấy nhau.

      Khổ đại cừu thâm vô cùng buồn bực.
      Bời vì sau những tháng ngày ăn uống thả cửa, thân hình của nó từ từ biến dạng, sáng hôm nay, cái cổ ngân ngấn mỡ của nó bị ghế salon kẹp chặt lại, thiếu chút nữa là nghẹt thở thở thoát ra.
      Buồn bực hết ba phút đồng hồ, nó quyết định làm chuyện gì đó vui vẻ chút, cho nên liền ba chân bốn cẳng chạy đến gặm túi chân giò, làm cho cuộc sống tươi đẹp trở lại.
      Sau khi ăn no, nó bắt đầu nghĩ đến chuyện vô cùng kỳ quái: những ngày qua, trong phòng kia cực kỳ yên tĩnh, lâu rồi chưa thấy nữ quái kia xuất . Chỉ có tên đàn ông đáng sợ máu lạnh kia thỉnh thoảng ra, làm rất nhiều thức ăn sau đó bưng lên . Còn nữa, tên máu lạnh đáng sợ kia hình như mấy ngày rồi tâm tình rất tốt, lại còn mỉm cười với nó nữa chứ!
      rất đáng sợ!
      Khổ đại cừu thâm dùng cái đầu nho của nó để suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng cũng chẳng biết chuyện gì diễn ra, rốt cuộc quyết định lên lầu xem chút.
      Nó lê lết cái thân hình đồ sộ của mình vất vả lắm mới bò được đến nơi.
      Hoàn hảo, cửa phòng ngủ vẫn mở, nó chúi cái đầu vào, chuẩn bị rình coi cái gối từ nơi nào đó phi thẳng tới chỗ cửa nó đứng, nó liền vội vã quay người bỏ chạy, xấu số lăn mấy vòng xuống cầu thang.
      Mà ở bên trong, Diệp Tây Hi chửi ầm lên: “Hạ Phùng Tuyền, có chịu dừng lại hay , cũng liên tục làm tuần rồi, thấy phiền nhưng em thấy phiền!”
      Hạ Phùng Tuyền trong trạng thái bán nude, nửa ngồi tựa đầu vào thành giường, phần thắt lưng trở xuống được che chăn lại, vẫn đầy sức mê hoặc như cũ làm người ta tưởng tượng xem cái gì ở dưới cái chăn ấy. đưa tay, kéo hai bả vai Diệp Tây Hi, kéo cả người vào trong lòng , đồng thời, tay khác đưa ra vuốt ve bộ ngực đầy đặn mềm mại của . nhếch mép cười mỵ hoặc, ngoảnh mặt làm ngơ với oán trách của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :