1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai siêu nhân của tôi - Du Du Tiên (64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 40



      Ở tòa soạn phục vụ đồ ăn cho nhân viên, mọi người đói bụng muốn ăn gì chỉ có thể tự mình ra ngoài tìm nơi giải quyết, hoặc là mua trở về.

      Vì Amy mang theo đồ ăn, cho nên hai người dự định đến phòng trà cho nhân viên nghỉ ngơi ăn cơm trưa.

      Đặt đồ ăn vào lò vi sóng hâm nóng, tuy rằng những món Amy chuẩn bị dù cho có ăn lạnh vẫn ngon lành, như là sanwich.., có điều dù sao cũng có điều kiện, thức ăn vẫn là ăn nóng tốt hơn.

      “Bọn họ lúc nào chụp ảnh quay phim xong?”

      thu dọn rồi, nhanh chóng thôi. Sao thế? phải em muốn đến xem à? Bây giờ lại thấy nhàm chán rồi?” Clark từ phía sau ôm lấy , vô cùng thân thiết cọ cọ đầu vào cổ .

      “Đừng đùa, ngứa…” Amy bị làm cho ngứa ngáy muốn cười, đẩy ra, Clark lại chẳng chút nhúc nhích. “Em muốn đến xem trường quay chứ phải thế này, đám người cầm máy ảnh chụp lung tung khắp nơi? là hơi thất vọng.”

      “Em , bọn họ chụp ảnh tuyên truyền, nếu quay phim ghi hình nhất định dọn dẹp kỹ trường rồi.” Clark tiếp tục cọ xát, thuận tiện còn hôn Amy vài cái.

      “Ôi, đừng như vậy, chỗ này là nơi công cộng mà..” Amy ngượng ngùng, nhìn quanh bốn phía, nhưng ai chú ý đến bọn họ, mọi người đều bận bịu việc của chính mình… bận lấy lòng người tình trong mộng??!!!

      Trời ạ, tuy rằng Amy biết chuyện gì xảy ra, nhưng ngờ lại… khoa trương thế này, bất kể có bạn trai bạn , có vợ có chồng hay chưa, ai quan tâm công việc hay người nhà gì nữa, tất cả mọi người đều thành đôi thành cặp thân thân mật mật dán vào nhau, mấy lời tán tỉnh đến buồn nôn, vô cùng thân thiết.

      “Ồ, xem ra nước hoa có tác dụng rồi, Clark làm gì thế, uhm…” Amy cảm thán nước hoa báo thù lợi hại, vừa quay đầu liền bị Clark hôn ngay miệng.

      “Em , đừng quan tâm bọn họ, em chỉ cần chú ý đến là được rồi.” Clark vừa hôn vừa , đôi mắt màu lam sáng rực như lửa.

      “Chờ chút chờ chút..” Amy dùng sức đẩy ra, “ làm sao vậy?”

      Clark tách ra chút, nhưng vẫn giữ chặt Amy trong lòng chịu buông ra: “Cái gì mà làm sao?”

      nhìn trông là lạ..” Giống như những người ngoài kia, Amy đưa mắt nhìn ra ngoài, vừa vặn thấy Perry White la lên: “Nữ thần của tôi, người tình trong mộng của tôi!!” đuổi theo lao công vệ sinh thất kinh chạy ra khỏi văn phòng.

      “Có gì lạ đâu? rất ổn, vẫn như cũ, chỉ là phát ra rất em, hận thể mỗi giây mỗi phút đều ở bên em rời..” Clark vẻ mặt dịu dàng thương say đắm, giờ, trong mắt chỉ có Amy, những lời của cũng xuất phát từ nội tâm.

      Những câu tình ái kiểu buồn nôn thế này khiến Amy cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, ông trời ơi, tại sao Clark trông giống như nhiễm phải nước hoa “báo thù” vậy? Nước hoa hẳn là có tác dụng đối với mà?!

      thể Amy thất sách, mọi chuyện đều có tuyệt đối, nội dung bộ phim đều có thể biến hóa huống chi là chi tiết thế này? Hiệu ứng con bướm là rất lớn đó.

      Có điều giờ có thời gian nghĩ những điều này, đàn ông động dục khó đối phó, siêu nhân động dục lại càng khó đối phó hơn.

      “Clark, nghe em , đừng như vậy nữa, à, đồ ăn được rồi này, chúng ta ăn cơm trưa thôi.” Amy đập bàn tay Clark lộn xộn người , ý bảo buông mình ra, lấy cơm trưa ra khỏi lò vi sóng.

      muốn ăn em hơn…” Giọng Clark hơi khàn khàn đầy ám muội, cũng chết tiệt gợi cảm.

      Vì thế, cả người Amy đều bị hun nóng: “......!!!”

      “Làm sao vậy?” Clark khó hiểu hỏi.

      ăn nhanh chút ! Cứ dán dính như vậy, ghê tởm muốn chết!” Amy dùng sức đẩy, cuối cùng cũng chui ra được khỏi lồng ngực Clark.

      “Được, Amy thế nào như thế.”

      Bữa trưa này đúng là bữa trưa khó ăn nhất từ trước đến nay, ánh mắt Clark khiến mặt đỏ tim đập, biết nên làm sao. Trong nguyên tác phim tác dụng của nước hoa “báo thù” kéo dài quá lâu, có điều cũng trong vòng hai ngày, nhưng hai ngày cũng đủ xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như có thể Clark “ăn” chính mình mất.

      Tuy rằng Amy có tự tin bản thân đồng ý Clark xằng bậy, nhưng sợ là định lực của chính mình đủ.

      Hu hu.. Sắc đẹp gì đó, phải chỉ có tác dụng với đàn ông thôi đâu. Nhìn Clark đối điện cười càng thêm quyến rũ, Amy khóc ra nước mắt.

      Cơm nước xong, Amy thẳng tay kéo Clark cúp giờ làm dạo phố, giờ ở tòa soạn phải loạn bình thường nữa. Về phần về nhà? còn chưa ngốc đến nỗi tự đưa thân mình vào miệng sói.

      Kéo Clark dạo tiệm quần áo, lại dạo trung tâm mua sắm, cuối cùng ngay cả siêu thị cũng lượn mấy vòng, bất kể Amy mua cái gì, Clark đều vẻ mặt tán thành, những lời ca ngợi như vòi nước mở khóa ào ào tuôn ra.

      Clark trong trạng thái tình si thế này khiến Amy toàn thân nổi da gà thẳng ra ngoài, ông trời ơi, rốt cuộc khi nào mới có thể khôi phục lại như bình thường vậy?

      dạo phố buổi chiều chút, ăn xong cơm tối bên ngoài, Amy thể trở về, tuy rằng cũng muốn về chút nào.

      “Kỳ lạ, đèn bên nhà sao lại bật thế kia?” Quay lại nhà trọ, xe vừa dừng đúng ở đầu đường phía sau phòng Clark, Amy thấy cửa sổ có ánh đèn hắt lên cả vách tường đối diện.

      Clark tháo kính mắt xuống, nhìn lên lầu, sắc mặt hơi kỳ dị: “Lois ở trong, mặc… trang phục múa Ấn Độ.”(hở bụng hở ngực rất là sexy đó nhe)

      Sắc mặt Amy lập tức sầm xuống: “Đêm nay ở bên nhà em!” Lời vừa ra, lập tức Amy liền nhận ra sai lầm, nhưng Clark để có cơ hội đổi ý.

      “Chúng ta đây nhanh lên thôi, bên ngoài trời rất lạnh.” Clark lấy cớ giải thích, ôm lên lầu.

      Hai người vào phòng, Bakersfield nghe tiếng cửa mở, vẫy đuôi chạy ra, Amy ngồi xuống ôm lấy nó, “Bakersfield ở nhà thế nào? Có ngoan ngoãn nghe lời ? Bọn họ có cho mày ăn đúng giờ ?”

      Bakersfield thể chuyện, Amy kiểm tra cái ổ của Bakersfield, cái ổ rất sạch , trong bát còn có thức ăn cho chó vẫn chưa hết, bên cạnh còn có nước trong, ngay cả WC cho chó cũng được dọn sạch, hết thảy đều tốt.

      Đặt Bakersfield xuống, Amy xoay người định với Clark điều gì đó, cái ôm dịu dàng cùng với nụ hôn nóng bỏng ngăn chặn tất cả lời của .

      Khác với ngọt ngào và ấm áp trước đây, nụ hôn lần này mang theo dục vọng đốt cháy hết thảy, khiến cho Amy ngay cả cơ hội nghĩ đến phải ra lời ngăn cản cũng có, chỉ có thể bỏ mặc thả mình, thần trí tiêu tan…

      _________ta là đường phân cách tắt đèn___________

      Sáng sớm hôm sau, mặt trời nhô lên ở phương đông, Clark ôm đầu đau đớn ngồi dậy khỏi giường, đưa tay sờ soạng kính mắt đặt bàn bên giường, lại ngờ lại là khoảng , cánh tay chạm phải cảm giác da thịt nhẵn nhụi trơn mềm khiến hoảng sợ.

      Quay đầu liền thấy bên cạnh, “Amy?!”

      Dưới chăn màu vàng nhạt, Amy nằm trước mặt ngủ say sưa, ở khe hở giữa hai người, Clark có thể dễ dàng nhìn thấy những sợi tóc đen dài của rối tung từ cổ xõa đến trước ngực, phong cảnh phía dưới như như càng thêm mê người, khiến Clark nhịn được nuốt nước miếng cái.

      Nhưng những điều này phải là quan trọng nhất, Clark nhìn những dấu vết xanh tím người Amy, cùng với dấu hôn quen thuộc, còn có ** giống như của mình, mỗi thứ đều cho Clark, đêm qua xảy ra chuyện gì.

      Nhưng mà, lại hoàn toàn có ấn tượng! Clark giờ vừa lo lắng lại vừa tiếc nuối.

      “Amy, Amy!” Cẩn thận chạm vào Amy, dấu vết thâm tím người khiến Clark hết hồn, trời ạ, đêm qua nhất định khống chế tốt sức mạnh mới khiến bị thương, Clark muốn đánh thức dậy hỏi ràng chuyện gì xảy ra.

      “… Đừng ầm ĩ, mệt quá..” Amy rên lên câu, cánh tay ở ngoài khách khí trực tiếp đập về phía người muốn đánh thức . giờ rất mệt mỏi, đừng ai nghĩ muốn gọi thức dậy.

      Clark vừa nghe, liền dám gọi dậy nữa, cẩn thận ôm thân hình bé bỏng trở lại vào lòng mình, vừa khống chế lực đạo làm phiền đến mà giúp xoa bóp những vết bầm người.

      Có điều, loại chuyện này đối với đàn ông đúng là tra tấn, non mềm nhẵn nhụi dưới tay khiến Clark bồn chồn yên, bao lâu người liền nổi lên phản ứng, nhưng lại thể làm gì, chỉ có thể cười khố ép buộc mình “trấn định” lại.

      Có thể nhìn mà thể ăn, thực là tra tấn.

      Tại sao lại hề có ấn tượng về chuyện đêm qua? Còn khiến Amy bị thương? Clark nghi hoặc.

      Đến buổi tối, Amy vẫn bất tỉnh như trước, trong lúc đó Clark rời giường làm đồ ăn ba bữa sáng trưa tối cho , đề phòng khi tỉnh dậy đói bụng, còn lau lại người cho Amy, mặc áo ngủ, thậm chí còn đo nhiệt độ cơ thể , lo rằng sinh bệnh.

      Về chuyện làm, Clark giờ quan tâm đến được điều này.

      Cũng may, ngoại trừ Amy bất tỉnh, tất cả đều bình thường.

      Mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau nhức, xương cốt giống như rời khỏi vị trí, chút sức lực cũng có, Amy nằm giường đau khổ rên rỉ: “Trời ơi, phải là em bị voi giày đấy chứ?”

      “Em tỉnh rồi?” Bên người liền vang lên tiếng Clark lo lắng: “Em cảm thấy thế nào?”

      Clark vừa , chuyện đêm qua như phim điện ảnh chiếu qua óc Amy lần, kết cục cuối cùng là Amy thể lực chống đỡ nổi nữa ngất . Amy ném cho cái nhìn xem thường: “Ngoài thân thể như của mình nữa, còn chết được.”

      Clark bị oán khí trong lời Amy ép đến nhịn được mà rụt cổ, “ xin lỗi, cũng biết là chuyện gì xảy ra, buổi sáng thức dậy như vậy.”

      liên quan đến , là do em sơ sẩy.” Amy cảm thấy việc này cũng có phần sai của , nếu phải có chuyện gì làm chạy tới xem náo nhiệt lại quên giúp Clark đề phòng, cũng phải như bây giờ tiền mất tật mang. “Em rất đói, có gì ăn ?”

      “Hả? Có, lấy ngay.” Clark thể tưởng được Amy lại dễ chuyện như vậy, vốn dĩ chuẩn bị tốt để bị phạt, nhưng Amy lại qua loa như vậy, khiến lo lắng liệu có phải giận quá hay … Có điều nghe Amy kêu đói, Clark vẫn là dùng tốc độ nhanh nhất đến phòng bếp hâm nóng lại bữa tối.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 41



      Đối với việc mình bị ăn, Amy tỏ ra khá bình tĩnh, bởi vì biết rất nhanh có người bình tĩnh nổi, đêm qua Clark gây ra động tĩnh lớn như vậy tin là những người lầu nghe được, bọn họ mà biết trai cũng biết, mà trai biết, chẳng khác nào ai đó gặp phải bất hạnh.

      Cho nên tuy rằng thân mình đau nhức đến động đậy nổi, nhưng Amy vẫn rất hào phóng tha thứ “thủ phạm” là Clark, dù sao cũng có người trừng trị thay mình.

      “Em muốn tắm.” Amy trong trạng thái nằm ngay đơ khách khí sai khiến Clark dùng chăn đơn bọc kín thân thể , ôm vào phòng tắm, tuy rằng Clark giúp lau qua người, nhưng Amy vẫn cảm thấy được thoải mái.

      Nhưng Amy tỏ vẻ bình thản lại càng khiến Clark cảm thấy bất an, thấp thỏm dè dặt đứng yên ở cửa, chờ tuyên án cuối cùng.

      Amy ngâm mình trong bồn tắm lớn đầy bọt xà phòng, nhìn lộ ra mặt nước tất cả đều là những dấu vết xanh tím, như thể là vừa mới bị người ta hành hung trận, khiến rất muốn túm đối phương lại đánh hồi, đêm qua Clark tuy rằng coi như nhàng, nhưng sức lực thỉnh thoảng khống chế được, suýt chút nữa bóp nát hết xương cốt của , khiến căn bản chẳng còn hơi sức đâu mà hưởng thụ khoái cảm gì gì nữa cả, có điều cũng phải có cảm giác gì, lần sau thử trói chặt lại, xem còn có thể dùng sức như vậy … Ôi trời, nghĩ gì vậy?! Phát tư tưởng của mình như quân nhân đào ngũ đến tận chân trời, Amy vội vàng hồi thần trí lại.

      Uy lực của “Báo thù” là mạnh mẽ, ngay cả Clark cũng mất lý trí, huống chi những người khác, thứ như vậy vẫn nên sớm tiêu hủy hơn, bằng nếu lại có tình tiết gì lộn xộn nữa, Amy sợ rằng mình chết thế nào cũng biết.

      “Clark, Clark.” Nghĩ liền hành động, Amy gọi với ra bên ngoài, bên cạnh bồn tắm có treo rèm, cho dù Clark có vào cũng nhìn thấy gì, huống chi dù ở bên ngoài nhưng với đôi mắt của , nếu muốn nhìn có gì ngăn cản được chứ.

      “Sao vậy em?” Nghe tiếng Amy gọi, Clark căng thẳng vào.

      “Hôm nay đến tòa soạn ? Ở đó thế nào?”

      xin nghỉ, hôm nay làm.” Clark nhớ lúc gọi điện đến tòa soạn, vốn tưởng rằng bị mắng hồi, ngờ tổng biên tập lại vô cùng sảng khoái đồng ý cho nghỉ, còn những lời kỳ quặc như “tình là vĩ đại nhất, tôi cũng phải theo đuổi người tình trong mộng của tôi” gì gì đó, còn nhớ tổng biên tập hình như khá là sợ vợ kia mà?

      “Gọi điện thoại hỏi Jimmy xem sao, hẳn là cậu ta biết.”

      Clark đầu đầy nghi hoặc ra ngoài gọi điện thoại cho Jim, hoàn toàn mất trí nhớ trong thời gian từ bữa trưa hôm qua đến sáng hôm nay, chẳng hề nhớ được chuyện gì xảy ra.

      Nhận được điện thoại, Jim rất phấn khích kể lại chuyện xảy ra ở tòa soạn hôm nay, “Tất cả mọi người biết đều bị sao đó, cả đám như đều uống phải thuốc kích thích, Merial còn hôn tôi, trời ơi, quả thực là quá tuyệt vời.” Merial chính là nữ minh tinh mà Jim thích.

      Từ miệng Jim, Clark biết được tình hình kỳ quặc xảy ra ở tòa soạn hai hôm nay. Perry White đột ngột như phát điên theo đuổi nữ lao công vệ sinh, còn ăn mặc như là Elvis Presley, cầm đàn ghita đến trước cửa nhà người ta hát tình ca, kết quả bị ông chồng hung dữ túm lại đánh cho trận.

      Kate cùng chàng hói đầu ở trong phòng in trình diễn tiết mục kích tình, động tĩnh cho dù đứng cách ngoài lớp cửa cũng có thể nghe , khiến cho Jim ghen tỵ thôi, cậu ta trước nay vẫn muốn có chút gian tình gì đó với Kate.

      Lois làm tóc quăn, mặc váy cưới trễ ngực màu trắng ở trong tòa soạn vẻ mặt đầy mơ mộng chờ Clark – hoàng tử bạch mã của nàng tới, có điều nàng chờ thế nào cũng thấy người đâu cả.

      đến đáng tiếc, tôi cho rằng Lois mà nhìn thấy nhất định là nổi điên mà hôn .” Jim mờ ám .

      May mà mình , Clark nhàng thở phào, tình cảm của mỹ nữ khó mà tiêu thụ, loại diễm phúc này chỉ khiến chết nhanh hơn mà thôi.

      “Những người khác cũng thành từng đôi ca hát khiêu vũ, ôm hôn, buổi sáng tôi đến tòa soạn còn bị tung đầy cánh hoa, căn bản là ai quan tâm đến làm việc nữa, cho đến giờ tôi chưa từng thấy loại tình huống thế này, tất cả mọi người như đều trúng virus tình , toàn bộ đều nổi điên.” Tuy rằng ngày hôm nay đối với Jim tệ lắm, nhưng trong lòng cậu ta vẫn hiều trong chuyện này nhất định xảy ra điều gì đó tốt.

      “Tôi biết, tôi nghĩ bọn họ nhanh chóng khôi phục lại, ngày mai chúng ta đến tòa soạn sau.” Clark nghe xong Jim , lại so với mình, có lẽ bọn họ nhanh chóng tỉnh táo lại, hơn nữa hề nhớ được ký ức trong thời gian này.

      Điều này đối với người khác biết là may mắn hay bất hạnh, nhưng với Clark là bi kịch lớn nhất, lần đầu tiên gần gũi với người mình , cứ vậy mà chẳng còn nhớ gì hết.

      Cúp điện thoại, Clark đến phòng tắm xem Amy ra sao, vừa lúc thấy mặc áo choàng tắm bước ra.

      Nhất thời, Clark cũng biết nên gì, chỉ đành hỏi cụt lủn: “Em sao chứ?”

      sao.” Amy sát tóc đáp, hôm qua sử dụng quá độ nên giọng hơi khàn khàn, lại pha chút giọng mũi.

      giúp em.” Clark rất tự nhiên đưa tay cầm lấy khăn, sau đó sững lại trước cái nhìn của Amy.

      Amy nhìn chằm chằm Clark, nhìn từ xuống dưới hồi lâu, cuối cùng trong khi động tác đờ ra cứng ngắc, đưa khăn cho , ngồi xuống sofa.

      Clark nghĩ có lẽ mình nên gì đó, phải xin lỗi, mà là những điều vừa nghe được, nhưng lại thể nên lời, chỉ có thể cầm khăn chậm rãi lau tóc cho Amy.

      “Jimmy gì vậy?” Amy cầm điều khiển từ xa ngừng chuyển kênh, hỏi.

      “Perry White theo đuổi nữ lao công bị chồng bà ấy đánh, Kate cùng ai đó “ đương cuồng nhiệt”, Lois.. cũng xảy ra vấn đề .” Clark ngập ngừng đáp.

      “Hmm, ngày mai chúng ta tìm quý gây ra phiền toái kia .” Amy oán hận nghiến răng , chính vì ta nên mới gặp chuyện thế này.

      “Amy..”

      “Sao?”

      xin lỗi.” Clark vẫn cho rằng mình rất biết dỗ dành phụ nữ, nhưng lúc này chẳng nghĩ ra được cách nào, ngoài những lời này, thể nghĩ ra được điều gì cả.

      “Tại sao lại xin lỗi? Chẳng phải là nhớ được gì sao?” Amy điều này là , khiến cho vô cùng bực mình.

      Mỗi người đều có mộng ước của chính mình, lần đầu tiên tốt đẹp lãng mạn cũng nhất định như vậy, nhưng Amy nhận được cũng chẳng thể tính là tốt đẹp gì, hơn nữa nửa kia của lại nhớ được chút nào.

      Mà điều này, là do chính tạo ra, người nên giải thích là ai thể .

      Đây có phải là tự làm tự chịu?

      “Em chỉ cảm thấy tiếc nuối mà thôi.” Amy .

      Sau đó, tầm mắt quay cuồng thay đổi, Amy bị Clark ôm lên hướng phòng ngủ.

      làm gì vậy?” Amy ngạc nhiên hỏi.

      Clark cười cười, thể bọn họ đôi khi tâm linh tương thông như vậy: “ cũng rất tiếc, cho nên chúng ta bổ sung chút phần tiếc nuối này !”

      Amy nhướn mày: “Chỉ cần sợ bị người đánh bán sống bán chết là được rồi.”

      Clark thấy giọng rủa câu: “Chết tiệt! Em à, trong lúc này đừng nhắc nhở có hậu quả thế nào được ?”

      “Trốn tránh thực tốt đâu.”

      tình nguyện hôm nay có rượu hôm nay uống.”

      Amy mỉm cười, chuyện đêm qua tựa hồ cứ vậy mà qua, ai nhắc lại nữa.

      Nụ hôn dịu dàng hạ xuống mặt, cổ, ngưa ngứa, như lông chim khiêu vũ làn da, khiến Amy nhịn được muốn cười.

      Có điều tình huống này kéo dài được bao lâu, khi nụ hôn của Clark chạm phải vết thâm tím, cảm giác ngứa trở thành hơi đau nhức, Amy nhịn được khẽ hừ tiếng.

      “Đêm qua làm em bị thương phải ?” Clark đau lòng vuốt những dấu vết xanh tím.

      “Lúc đầu đau, sau đó đỡ hơn nhiều.” Amy được tự nhiên quay đầu , nhìn người áp thân thể mình.

      thề sau này tuyệt đối làm em chịu chút thương tổn nào nữa.”

      Clark rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Amy bất chấp ngượng ngùng, quay đầu trở lại nhìn .

      gương mặt hề có chút gì đùa cợt, mà là trang trọng và nghiêm túc mà Amy chưa từng thấy, hiểu sao, Amy cảm thấy rất hạnh phúc, niềm hạnh phúc này khiến nở nụ cười, ôm lấy cổ người đàn ông: “Nếu như làm được sao?”

      làm được.”

      Nhất định làm được, có nếu như.

      ?”

      “Em có thời gian cả đời để xác định chân thực của lời thề, em của .”

      Amy dướn người hôn lên môi : “Em đây mỏi mắt trông chờ.”

      Đáp lại , là nụ hôn sâu nóng bỏng mà tràn ngập dịu dàng.

      Bầu khí trở nên ám muội, phòng ngủ dường như có ai đốt lửa nung nóng, những tiếng hổn hển ngâm nga ngắt quãng như có như , tựa như khúc nhạc quyến rũ nhất say đắm lòng người, muốn ngừng mà được.

      Amy cảm thấy đêm nay khác với hôm qua, Clark vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức nhẫn nại từ đầu đến cuối, chỉ cần Amy hơi phản ứng thoải mái, liền dừng lại chậm rãi vỗ về, cho đến khi thoải mái mới thôi.

      Sau khi hai người bước vào thiên đường, Clark xoay người lại, nhàng kéo Amy ôm vào lòng, để cho ngủ say, phải như đêm qua khống chế được mà dày vò đến tận bình minh.

      Amy nằm trong lòng , nghe tiếng trái tim nhịp nhàng mạnh mẽ, mơ mơ màng màng “ngủ ngon” rồi chìm vào mộng đẹp.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42



      Trong khi Clark ra ngoài giải quyết vụ rắc rối của người điều chế nước hoa Miranda, nhà trọ của Amy được vị khách quý ghé thăm.

      vị khách khiến Amy mừng rỡ, nhưng lại khiến Clark sợ hãi.

      , sao lại đến đây?” Amy ngạc nhiên vui mừng chào đón Gloucester bằng cái ôm nhiệt tình, sau đó kéo vào phòng khách.

      “Nếu đến có phải là thấy được em? Amy thân , em chăm sóc tốt cho mình!” Ngữ khí Gloucester được tốt lắm, nhưng vẫn hết sức kiềm chế tức giận của mình trước mặt Amy.

      Amy xấu hổ ôm hai má: “Bernie cho ?” Tuy rằng là câu hỏi, Amy lại tin chắc chuyện này có , nếu đột ngột đến Mỹ như vậy.

      “Xảy ra chuyện thế này, cậu ta nên cho biết sao?” Gloucester nhíu mày, bất mãn vì muốn giấu diếm, từ khi nào mà em thương nhất lại muốn giấu diếm ?

      Amy nhìn nhíu mày, biết rằng mình khiến tức giận, vội vàng làm nũng: “ phải em có ý đó, chỉ là hơi ngượng… , đừng giận được ?”

      “Là quý , trước khi cưới xảy ra chuyện thế này là quá cẩn trọng, Amy, em nên học lại lần nữa phẩm chất của quý .” Gloucester giọng vô cùng nghiêm túc, chuyện lần này khiến sắp tức chết.

      “Xin lỗi, em sai rồi!” Amy chưa từng nghe qua trai với bằng giọng điệu như vậy, nhất thời bị dọa, theo phản xạ buông trai ra, dùng tư thế tiêu chuẩn nhất cúi đầu giải thích.

      “Thái độ này mới đúng.” Gloucester giơ tay vuốt vuốt đầu . “Sau này đừng như vậy nữa biết ? Nếu còn để cho nghe được cái gì, để giáo sư lễ nghi của em đến đây đấy!”

      “Dạ…” Amy khóc ra nước mắt. Có điều nghĩ đến có người phải muốn khóc còn hơn , tâm tình lại tốt hơn. Amy vì vui vẻ xấu xa của mình mà hổ thẹn giây đồng hồ.

      Gloucester nhìn quanh bốn phía: “Lại tiếp… Thằng nhóc kia sao có ở đây? Biết em thoải mái phải là nó ở lại chăm sóc em sao? Làm bạn trai cũng quá xứng đáng!”

      “Là em bảo ấy cần lo, ấy có chút chuyện quan trọng phải xử lý.” Amy vội vàng giải thích, hình như xem ảnh hưởng của chuyện này, nếu trai giận quá, bắt bọn họ cắt đứt phiền toái.

      “Ồ? Chuyện gì mà quan trọng như vậy? Lại là trách nhiệm của hùng chính nghĩa?” Gloucester ôm vai cười nhạo, cho đến giờ cũng chẳng có cái loại tinh thần chính nghĩa như Clark, trong lòng , vĩnh viễn quan trọng nhất là người nhà, những người khác chẳng qua là sâu kiến cần nhắc đến mà thôi.

      “Là kẻ lần này hại Clark khống chế được, ta tạo ra rất nhiều nước hoa khiến người ta vĩnh viễn khống chế được, muốn phun lên bầu trời Metropolis.”

      “Hừ, mấy thứ nhàm chán, ở thành phố này chỗ nào cũng là mấy kẻ vừa phiền toái vừa nhàm chán, em định chuyển trường trở về ?”

      “Em thề lần này là ngoài ý muốn, sau này nhất định em để loại phiền toái này dính vào mình nữa. , đừng bắt em trở về, ở chỗ này em quen ít bạn bè đâu.” Amy vội vàng làm nũng, hy vọng xua tan được ý định trong đầu Gloucester.

      Hiệu quả lần này ra tệ lắm, Gloucester cũng biết nhiều khả năng có thể thuyết phục được , chỉ là thử lần mà thôi, bất đắc dĩ thở dài: “Thôi, em thích ở lại , nhớ phải cẩn thận chút, có chuyện gì lập tức báo cho đám Bernie, biết ?”

      “Dạ biết!” Amy lập tức đáp lại vang dội.

      “Tiếp đây ở lại Gotham tháng, hạn chế em nghỉ đông ở chỗ nào, nhưng Giáng sinh em phải quay về London cùng , còn phải tham dự Dạ hội Giáng sinh của Nữ hoàng tổ chức nữa.”

      “Vâng, em nhất định quay về.” Amy gật đầu, tuy rằng thích vũ hội chút nào, nhưng vũ hội do Nữ hoàng tổ chức thể từ chối, “Có điều sao lại ở lại Gotham tháng? Có chuyện gì lớn xảy ra sao?”

      Gloucester gật đầu, ngại cho Amy: “ và Bruce chuẩn bị xuống tay với Lex Luther, gần đây những chuyện mờ ám làm khiến bị rất nhiều ảnh hưởng xấu, cũng khiến chúng ta mua được ít cổ phần của tập đoàn Luther, nếu còn tiếp tục mắc míu với siêu nhân nữa, tin rằng chúng ta nhanh chóng có thể thôn tính xong tập đoàn Luther.”

      thể Lex Luther rất thông minh, cũng rất có khả năng, nhưng quá tự tin, cho rằng Metropolis là thứ nằm trong lòng bàn tay mình, chút lo lắng kiêng dè, lại sớm quên thế giới này chỉ có mới là người thông minh, Gloucester và Bruce sớm nắm được chứng cớ phạm tội (còn nhớ trang phục tàng hình ? Bộ đồ đó là rất hữu dụng), mỗi thứ đều đủ cho bị giam trong ngục cả đời, sở dĩ bọn họ còn chưa ra tay chỉ là vì đợi, đợi thời cơ thích hợp, thời cơ tốt nhất để bọn họ có thể nuốt trọn tập đoàn Luther.

      Gloucester tin rằng ngày đó đến rất nhanh.

      Amy nghe đến mơ màng, loại chuyện kinh doanh thương mại này chẳng hiểu chút nào, càng có hứng thú, cho nên nhanh chóng thay đổi đề tài mà mình cảm thấy hứng thú: “Nghe Gotham xuất Batman, có phải ?”

      Gloucester uống trà nhìn cái, gì gật đầu.

      “Em cũng muốn xem chút, nghe ta chỉ xuất buổi tối, đúng là rất giống con dơi, có điều hình như người ở đó rất sợ ta, chẳng giống như Metropolis nơi này tôn sùng Siêu nhân.”

      Gloucester hơi đăm chiêu, thờ ơ : “Tính cách quyết định đối xử? Ai biết được, chuyện thế này quan trọng là bản thân tiếp xúc qua mới có thể kết luận, có điều em đừng có nghĩ gặp hùng gì cả, Gotham giống Metropolis, chỗ đó ban đêm rất nguy hiểm.” Gloucester tuy rằng chỉ ở Gotham mấy ngày, nhưng có nghĩa biết đó là nơi thế nào, thành phố đó được những người biết về nó mệnh danh là thành phố tội ác, tối tăm và nguy hiểm, người cẩn thận bị nó cướp đoạt tính mạng và bất cứ thứ gì.

      phải giờ ngoài tội phạm và người bị hại ai từng gặp qua ta sao? chẳng lẽ muốn gặp ta?” Amy chưa từ bỏ ý định, cho dù là tấm ảnh cũng được, muốn xem chút tạo hình của Batman và những trang bị của ta, những trang bị cực phẩm có thể khiến người bình thường (kỳ cũng hẳn là bình thường) biến thành siêu hùng, nhất là xe dơi – phương tiện giao thông thủy bộ ba chức năng trong , có thể xem máy tính khống chế bên trong, phương tiện di chuyển có thể mở tấm bọc thép, ban đêm hấp thu phản xạ ánh sáng mà có thể “tàng hình”. Ngoài thiết kế có hình con dơi, còn trang bị móc câu có thể bắn ra, bom, đạn khói, phóng điện, súng máy, lựu đạn.. những thứ vũ khí quân mạnh. Ô tô đa năng lợi hại như vậy, quả thực là sản phẩm vượt thời đại, cực phẩm trong các loại xe nha!

      Amy tuy rằng thuộc bộ tộc xe, nhưng điều đó ngăn cản thích xe dơi, có được công nghệ cao như vậy cũng khó trách sau này Bruce có thể nhận được đáng kể đơn hàng của Lầu Năm Góc Mỹ và cơ quan tình báo trung ương, trở thành tỷ phú giàu thứ bảy thế giới.

      Gloucester hứng thú huơ tay, “ quan tâm, ta thế nào chẳng liên quan đến .”

      “Sao lại ? ta chính là…” Bạn hợp tác! Amy nhận ra mình loạn, vội vàng che miệng lại.

      “Là cái gì? Hửm?” Gloucester kỳ cũng để ý lời Amy mấy, nhưng động tác của Amy khiến hài lòng, lại muốn gạt cái gì?

      Amy bị trừng, chẳng còn suy nghĩ gì được nữa, mở miệng liền tuôn ra câu: “Là bạn hợp tác của !”

      Chỉ số thông minh rất cao của Gloucester khiến nhanh chóng hiểu được ý của câu này, vuốt cái cằm trơn bóng, mỉm cười, “ ra là thế, khó trách lúc trước em ta ít chuyện thú vị.”

      Amy chỉ cảm thấy nụ cười kia đáng sợ, rụt mình vào góc sofa, dám gì nữa, để cho Gloucester chính mình ở chỗ đó biết nghĩ gì đến xuất thần.

      Clark giải quyết xong chuyện Miranda, liền lập tức quay trở về phòng trọ của Amy, vì thế tự nhiên liền bị Gloucester cùng với Amy ngồi trong phòng khách gặp được.

      Bị cặp mắt xanh sâu tựa vực thẳm đáy biển của Gloucester nhìn chằm chằm, Clark cẩn trọng bay tiến vào phòng khách, hạ xuống trước mặt bọn họ, cười gượng : “Chào buổi chiều.”

      “Chào buổi chiều, Kent, xét thấy vài hành động của đối với em tôi, khiến tôi rất hài lòng, biết có thể ra ngoài trò chuyện riêng với tôi được ?” Gloucester giọng điệu khiêm tốn có lễ, nhưng ánh mắt hận thể giết chết vị hùng chính nghĩa trước mắt này lại thể ngăn cản bất mãn tận đáy lòng của bại lộ.

      Clark cười khổ, có chuẩn bị, “Được, xin đợi tôi thay quần áo trước .”

      Amy dùng ánh mắt thương cảm nhìn theo hai người rời khỏi phòng, trong lòng biết Clark lần này sợ là dữ nhiều lành ít. Vừa nãy trai cho xem thứ, đó là chiếc đồng hồ bỏ túi tinh xảo, có thiết kế gì hoa lệ, chỉ có ít hoa văn thanh lịch phong cách cổ xưa rải rác bên ngoài, mà bên trong đồng hồ có chứa ảnh chung của gia đình, ngoài những máy móc của đồng hồ, ở trung tâm cố định kim đồng hồ, kim phút, kim giây được cẩn tinh thể hơn hạt gạo phát ra màu xanh biếc lờ mờ.

      Tinh thể đó là Kriptonite..

      Cầu Chúa phù hộ , Amen!
      linhdiep17 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 43



      Clark trở về mình, Amy thấy bất ngờ, trước đó Gloucester cho biết, ở lại Metropolis lâu, có thể đợi Clark trở về là rút bớt thời gian ra rồi.

      Có điều hình tượng mới của Clark khiến Amy rất ngoài ý muốn, vốn cho rằng Gloucester chỉ giáo huấn Clark chút thôi, ngờ lại xuống tay độc ác như vậy.

      Phì tiếng, Amy ôm bụng cười ngừng: “Ha ha ha…”

      Clark bất đắc dĩ xoa xoa cái mặt đau đớn: “Đừng cười.”

      “Nhưng mà bộ dạng bây giờ rất buồn cười, ha ha ha…” Amy cười đến độ chảy cả nước mắt.

      Trong mắt Amy, Clark vẫn luôn luôn giữ hình ảnh phong độ nhàng, thần sắc sống động, nhưng bộ dạng giờ của lại chút liên quan nào đến từ phong độ, thậm chí có thể là thảm hại đáng thương.

      Người ta vẫn đánh người đánh mặt, nhưng Gloucester lại chuyên nhằm vào mặt Clark mà tấn công, gương mặt vốn dĩ đẹp trai của Clark giờ đeo đôi vòng thâm đen quanh mắt, hai gò má sưng vù, khóe miệng hơi rách, nhìn thế nào cũng liên tưởng đến loài lợn lang, khiến Amy chẳng thể nào mà sinh ra lòng thương cảm được, chỉ muốn độc ác mà cười lăn lộn hồi.

      Mà ngoài gương mặt, người Clark cũng ít vết thương, Gloucester căn bản là thấy chỗ nào đánh chỗ đó, chỗ nào càng đánh đau lại càng hạ nặng tay, thề phải đòi lại công bằng cho Amy.

      trai em là quá độc ác, sao ấy lại đột ngột lợi hại như vậy chứ? Shhhh~~~” Vì chuyện mà cẩn thận đụng phải miệng vết thương, Clark nhịn được rên rỉ tiếng, đây là lần đầu tiên bị thương, bị người đánh mà thể chống trả, đương nhiên về mặt này cũng có phần là do vì chột dạ mà dám đánh lại.

      “Em nghĩ sau này ấy đều lợi hại như vậy đấy. có phải là mỗi lần tới gần ấy lại thấy toàn thân vô lực đúng ?” Amy rất ràng ảnh hưởng của đá Kriptonite đối với Clark, tuy rằng viên đá Gloucester mang người còn hơn cả hạt gạo, hơn nữa thiết kế của đồng hồ khiến phóng xạ bên trong thể lộ ra ngoài, nhưng chỉ cần Gloucester bỏ cách ly ra, Clark mà ở gần , vậy chờ gặp xui xẻo thôi.

      “Nghe em .. hình như là vậy.” Clark nhớ lại, vừa rồi bọn họ đến câu lạc bộ quyền lần trước, vốn định thành thành để cho Gloucester đánh chút cho bớt giận, dù sao bản thân mình cũng là da dày, ngờ quyền đầu tiên của đối phương liền đánh thấy mộng.

      Từ lúc sinh ra đến giờ, lần đầu tiên cảm giác được đau đớn khi bị đánh, cũng là lần đầu tiên đổ máu, cảm giác này thực kỳ diệu, cũng khó chịu muốn chết.

      Amy cười đủ rồi, lúc này mới lấy hòm y tế ra, trước dùng bông thấm nước muối sinh lý sát trùng miệng vết thương cho Clark, rửa sạch miệng vết thương, lại dùng cồn I-ốt tiêu độc, nghe thấy tiếng hít mạnh, động tác của dịu ít, “ còn nhớ lần trước em bảo Bernie mang đá Kriptonite về cho chuyên gia nghiên cứu ?”

      “Có, nhớ.” Clark đột nhiên có chút dự cảm tốt.

      trai em lấy chút làm trang sức cho đồng hồ mới của ấy.” Amy thương cảm nhìn Clark, “Cho nên sau này chớ có làm cho ấy tức giận đấy.” vết thương thế này phải nhiều thêm ít.

      Clark nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười khổ, “Đối với , chỉ sợ là ấy khó mà vui vẻ được ấy chứ.” Dù sao là đoạt mất em quý nhất của ấy mà.

      “Thế nào, hối hận vì quen em hả?” Amy trừng mắt, rất có khí thế nếu dám ừ đúng, để cho nếm mùi cồn tiêu độc miệng vết thương.

      “Đương nhiên là .” Clark cười ôm vị hôn thê tức giận, hôn lên khóe miệng , “Dù có bị đánh chết cũng hối hận.”

      Amy vừa lòng. “Coi như thức thời, cởi áo ra, em xem vết thương khác.”

      Clark ngoan ngoãn nghe lời , khi bỏ chiếc áo ra, lộ ra những vết đấm xanh tím, lúc này Amy mới cảm thấy đau lòng, cẩn thận bôi thuốc cho , nhịn được oán giận : “ trai ra tay cũng quá độc ác.”

      Clark trái lại giúp Gloucester giải thích: “Chỉ là nhìn trông nghiêm trọng thôi, hơn nữa với tốc độ phục hồi của , rất nhanh lành lại.”

      “Hy vọng là thế, nếu ngày mai làm thành trò cười mất.” Amy lấy ra rượu tan vết bầm mua ở phố người Hoa, bôi lên tay, ra sức xoa lên những chỗ thâm tím người Clark, “Chờ chút em luộc cho mấy quả trứng gà lăn mắt, đều thành gấu trúc rồi, sưng thế sao gặp ai được nữa, người nào biết lại tưởng là em gia bạo.”

      Sức lực của Amy đối với Clark chỉ như trẻ con, cho dù dùng sức xoa nắn chỗ bị bầm tím, đối với Clark rời khỏi phạm vi phóng xạ của đá Kriptonite liền khôi phục thân thể siêu nhân mà , chỉ là đau đớn rất mà thôi, nhưng rất thích quan tâm kèm theo cằn nhằn này của Amy.

      Cho nên, chẳng sợ bị đánh thảm hơn nữa, cũng buông tay.

      Đột nhiên nhớ lại trước khi , Gloucester còn buông lại câu.

      “Amy là báu vật của tôi, con bé xứng đáng có được điều tốt nhất thế giới, tuy rằng tôi trông cậy cậu đạt được mức độ này, nhưng nếu còn để tôi biết cậu tổn thương nó, bất kể dùng phương pháp gì, tôi cũng đưa nó rời khỏi cậu.”

      cần , tôi cũng biết, sao có thể nỡ lòng tổn thương ấy chứ? Nhìn vị hôn thê bé bỏng ở bên cạnh vẻ mặt chăm chú bôi thuốc cho mình, Clark nở nụ cười.



      “Trời ơi, người em, bị cướp đấy hả? Tại sao lại bị thương đến nông nỗi này?”

      Sáng sớm, Clark xách cặp công văn đến tòa soạn, những vết thương của đúng như Amy dự liệu, rước lấy hàng loạt những ánh mắt nghiên cứu tò mò.

      “Hôm qua trai Amy đến.” Clark chỉ câu như vậy, còn gì khác cứ mặc bọn họ đoán thôi.

      Jim vừa nghe, liền nở nụ cười hiểu , đáng khinh miễn bàn: “Nhất định là ta rất vừa ý cướp mất em ta chứ gì.”

      “Chứ biết là làm gì với Amy, hả?” Kate mặc váy ngắn da báo ngực trễ khêu gợi, xinh đẹp dựa vào bàn trêu chọc Clark.

      Clark đẩy mắt kính, chỉ cười cười, gì.

      Đương gì, mấy người vây xem thấy thú vị, cũng liền tự động tan .

      Khi Clark bắt đầu làm việc, Lois mới đến, nàng còn mang theo cả vali hành lý rất lớn.

      Đối với việc Clark bị thương, Lois cũng tỏ vẻ kinh ngạc, thuận tiện còn cười mấy tiếng, “ trông là giống quốc bảo của Trung Quốc”. (ý Lois là giống con gấu trúc đấy ạ. [​IMG]

      Clark cũng muốn kéo dài mãi vấn đề này, chỉ vali trong tay Lois: “ muốn đâu à?”

      Lois nhìn chút, lại nhìn vali trong tay, quyết định quan tâm đến chuyện của nữa, “Đúng vậy.”

      đâu thế?” Clark thuận miệng hỏi.

      “Thứ cho tôi thẳng, liên quan đến chuyện của .” Lois vừa nhét đồ đạc vào vali vừa , đương nhiên ngay, chỉ chuẩn bị trước mà thôi.

      Thái độ của Lois khiến Clark có chút liên tưởng: “Là tin tức độc quyền đúng ?”

      Jim cũng xúm lại: “Là cách mạng ở Nam Mỹ?”

      , hẳn là bạo động ở Miami.” Kate suy đoán.

      “Cược năm đô!” Jim nhìn về phía Kate, chính xác là nhìn vào ngực của nàng.

      “Được thôi!” Kate sảng khoái chấp nhận.

      Lois tức giận nhìn bọn họ, lúc này tiếng tổng biên tập Perry White từ phía sau vang lên: “Lois, nhận được phê chuẩn của phòng dự toán.”

      “Tôi đâu có muốn điều tra tin tức, tôi cũng phải có sinh hoạt cá nhân của mình chứ!” Lois cãi lại, chẳng lẽ nàng thể nghỉ ngơi sao?

      Nhưng ràng là chẳng ai tin lời này từ miệng nữ cường nhân như ra cả, tât cả mọi người nhìn nàng im lặng gì, trong mắt tin khiến Lois đành phải : “Được rồi, nếu như mọi người nhất định muốn biết, là tôi muốn vào khách sạn Luther (từ cái tên này có thể nhìn ra Lex Luther có vao nhiêu tự kỷ = :), nghỉ ngơi chút thôi.”

      “Là vụ bạo động trong nhà tù phía bắc Honsu sao?” White chỉ vào nàng hỏi, bọn Clark cũng vẻ mặt đồng ý.

      Lois thở dài, lấy trong túi ra tờ giấy, “Mấy người muốn xem hóa đơn của tôi ?”

      “Muốn!” Bốn người đồng thanh.

      Lois đưa tờ hóa đơn cho Clark, Clark vừa mở ra, White bên cạnh liền chen vào, “Phòng trăng mật?” Mấy người trố mắt nhìn nhau.

      Lois đoạt lại, “Chỉ còn phòng.” Cho nên nàng mới muốn cho những kẻ lắm chuyện này biết.

      Kate dùng giọng điệu mơ mộng : “Lois Lane muốn ở phòng trăng mật?”

      Jim tiếp lời: “Này cũng phải là chuyện lạ.”

      “Vậy cái gì mới tính là chuyện lạ?”

      Hai người nhìn nhau, cùng phốc tiếng bật cười.

      “Cám ơn mọi người, tôi phải .” Lois xoay người, giây cũng muốn ở lại, bọn người này đáng ghét muốn chết.

      White ở sau lưng nàng : “Lois, phải thừa nhận là, nghĩ đến việc muốn thư giãn buổi tối, đúng là thấy thể tin nổi.”

      “Mọi người tin tưởng tôi chút nào.” Lois quăng lại cái nhìn khinh thường cho bọn họ, cầm lấy áo khoác, bước .

      Mọi người đều cảm thấy việc Lois muốn nghỉ quả thực là khó mà tin được, chính bản thân Lois cũng cảm thấy khó tin, luôn lo lắng đến công việc, nhưng giờ cảm thấy quá mệt mỏi, muốn thả lỏng chút.

      Gần đây siêu nhân còn tìm đến , cho dù ngẫu nhiên có thể nhìn thấy bóng bay qua bầu trời, nhưng mà dừng lại.

      Tựa hồ, đặc biệt mà siêu nhân đối với , biến mất còn nữa.

      Nhận thức này khiến cho Lois cảm thấy sợ hãi, còn có khó hiểu, tại sao lại như vậy, thế nào cũng nghĩ ra được. Cho nên mới muốn nghỉ ngơi thư giãn chút, làm theo suy nghĩ của mình,

      Chỉ là, dự định của Lois nhất định là thất bại.

      Buổi tối đầu tiên ở phòng trăng mật, từ trong phòng tắm nhìn thấy phòng đối diện, nghị sĩ Harrington có cuộc giao dịch đen.

      Vì vậy, u buồn của nàng toàn bộ chuyển hóa thành hưng phấn.

      Tin tức độc quyền aaaaaaaa!!!!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 44



      “Đó phải là…”

      “Nghị sĩ Ian Harrington?”

      “Nghị sĩ quốc hội, chủ tịch Ủy ban Quốc phòng.”

      Jim đem ảnh Lois chụp được từ phòng Trăng mật ở khách sạn Luther đêm qua dán lên tường, Lois và Clark mỗi người câu ra thân phận người đàn ông trong ảnh.

      Qua gần ngày, vết thâm tím người Clark còn thấy nữa.

      “Bí mật đặc biệt, ông ta cũng là người đàn ông nổi tiếng gợi cảm nhất của Washington.” Trọng điểm của Kate vĩnh viễn giống mọi người.

      Lois tức giận nhìn nàng: “Đó chỉ là tin đồn nhảm.”

      “Loại tin đồn nhảm này mới là thú vị nhất~~”

      “Jim.” White chỉ vào người đàn ông trung niên béo phị trong bức ảnh, hỏi: “Người kia là ai?”

      “Tạm thời còn chưa , tôi thực chương trình phân loại, tìm kiếm thân phận phù hợp.

      Lois tiếp: “Tôi điều tra, văn phòng đó được công ty cố vấn tên là “Ngày tận thế” thuê. Tổng biên tập, tôi nghĩ…”

      Perry White giơ tay ngăn tiếp tục : “Để tôi đoán nào, muốn “Nhật Báo Hành Tinh” phái đến phòng Trăng mật đó, cho đến khi chúng ta phát công ty cố vấn “Ngày tận thế” đó làm cái quỷ gì mới thôi?”

      Lois vừa nghe liền biết là White đồng ý cho phép rồi, “Cám ơn tổng biên tập.” xong, nàng định quay chuẩn bị.

      “Từ từ, đừng mừng vội, Lois.” White gọi nàng lại, “Chúng ta sắp tiến hành cuộc theo dõi có quy mô lớn…”

      “Việc này quả rất lớn, nhân vật quan trọng của Washington bán ra ngoài thông tin cơ mật cao cấp.”

      Perry White hai tay ôm ngực trầm tư, “Có lẽ tôi nên liên lạc chút với nguồn tin, xem có tin tức gì , sau đó lại quyết định có nên xâm nhập điều tra hay … Được rồi, hai người canh ở đó ba đêm.”

      “Hai người?” Lois nhìn Clark bên cạnh, Clark cũng vẻ mặt kinh ngạc.

      Perry White giơ tay chỉ thẳng hai người bọn họ: “ và Clark.”

      “Ông ai và Clark?” Lois dám tin, đây là vụ độc quyền do tìm được cơ mà? Hơn nữa là phòng Trăng mật đó! “Ở cùng Clark trong phòng Trăng mật, ông nghĩ kiểu gì thế?”

      “Tổng biên tập, tôi thể.” Clark lập tức từ chối, tuy rằng mất tin tức lớn rất tiếc, nhưng ở cùng với Lois trong phòng Trăng mật ba đêm? Amy mà biết nhất định giết mất!

      “Phòng Trăng mật? Việc này rất tự nhiên mà, Lois, nghĩ lại xem, chỉ có người làm sao có thể theo dõi 24/24 giờ? phải có người hỗ trợ.”

      “Nhưng mà tôi…”

      “Ngoài ra, khách sạn nào có thể dễ dàng chấp nhận cho chúng ta sử dụng làm căn cứ hoạt động điều tra bí mật chứ? cần che giấu, vợ chồng tân hôn ở phòng Trăng mật, đúng là quá thích hợp còn gì.”

      “Tổng biên tập, tôi có thể tham gia được ? Amy khi biết giết tôi đấy!” Clark cố gắng tìm cách giữ mạng của mình.

      “Clark, cậu thể vì chuyện tình cảm với phụ nữ mà bỏ qua công việc được. Quyết định như vậy.” Perry White hoàn toàn cho cơ hội, thẳng thừng bác bỏ cầu xin của , sau đó bỏ chạy lấy người.

      Còn đứng tại chỗ, Lois và Clark sắc mặt mỗi người đều trở nên khó coi.

      …..

      “..Cho nên… muốn em đồng ý để cùng Lois ở phòng Trăng mật? Bỏ lại mặc kệ vị hôn thê chính thức là em, thuê phòng Trăng mật cùng ta? Mà những ba ngày? Clark Kent! Em – muốn – chia – tay!!!” Thanh từ lúc u ban đầu cho đến lúc trở nên cuồng loạn, Amy quả thực sắp nổi khùng lên.

      ràng là vị hôn phu của , tại sao lại phải cùng với người phụ nữ khác thuê cái gì mà phòng Trăng mật? có mà bị ngu mới có thể đồng ý cho !

      “Amy, sai rồi, lập tức đến với tổng biên tập để ông ấy đổi người, em đừng giận nữa được ?” Clark bối rối dỗ dành thân thiết vị hôn thê, bởi vì Amy vừa khóc vừa la hét, đây là lần đầu tiên nhìn thấy giận như vậy.

      “Lập tức , cho ông ta, ông ta dám làm bậy nữa, em phá hủy “Nhật báo Hành tinh”, giúp em hủy nó, hức..” Amy nấc cái, quệt nước mắt, thầm hận cái tật của mình cảm xúc vừa kích động chút liền rớt nước mắt sao mà khó sửa đến thế chứ?

      ngay đây, em đừng khóc.” Clark đưa khăn tay cho , vọt tới bên điện thoại gọi cho Perry White.

      Amy vừa lau nước mắt vừa nhìn ở đằng kia biết gì với Perry White, huyên thuyên hồi lâu, cả buổi mới cúp điện thoại.

      “Tổng biên tập đồng ý đề nghị của , có điều thuyết phục ông ta có thể để em cùng.” Clark trở lại bên Amy, vẻ mặt khẩn cầu khoan thứ, “ nhé?!”

      “Phòng Trăng mật có thể ở được ba người sao?” Amy nghi hoặc.

      gọi điện hỏi khách sạn, bọn họ hôm nay vừa lúc có khách trả phòng, cũng là phòng Trăng mật, ngay bên cạnh phòng Lois, chúng ta cùng nhé?!”

      “Vậy Lois sao? phải hỗ trợ gì đó mà?”

      “Em cảm thấy tổng biên tập những lời đó tin được sao?” Clark vẫn cảm thấy Perry White hầu hết thời gian đều bày trò vớ vẩn cả.

      Quả thể tin tưởng. Amy nhớ lại mấy lần nhìn thấy Perry White đều là bộ dáng đứng đắn. “Vậy em thu dọn đồ, thuận tiện xin phép.” Dạo này xin phép nghỉ học nhiều quá, biết điểm cuối kỳ có bị ảnh hưởng nữa.

      Gói ghém xong mấy loại đồ dùng tắm rửa sơn giản, Amy đeo túi xách có kẻ caro vuông đáng màu hồng nhạt, kéo valy hành lý của Clark, bắt xe đến khách sạn Luther (tên tự kỷ đến độ max này, phàm là sản nghiệp của ta gọi là “Lex” cũng là “Luther”)

      Đối với việc Amy đột nhiên gia nhập, Lois khá bất ngờ, cũng nhàng thở ra, trong lòng chợt cảm thấy có chút mất tự nhiên, dường như có thanh muốn Amy nên đến.

      quan tâm đến rối rắm của Lois, Amy kéo Clark vào làm hết các thủ tục thuê phòng, sau đó được nhân viên phục vụ dẫn xem phòng.

      Amy thích người phục vụ này, thái độ phục vụ của ta rất tốt, nào có người phục vụ nào tự động đòi tiền boa như thế, lại còn thấy chưa nhiều lắm mà chưa thu tay lại? Amy quen với phục vụ mỉm cười nhịn được nghĩ có nên khiếu nại thái độ phục vụ của ta chút đây?

      nhân viên phục vụ nữ đưa khăn mặt đến cho bọn họ, chẳng thèm gõ cửa tiếp tục chọc giận Amy.

      “Nếu có thể, hy vọng lần sau đến nhớ hãy gõ cửa, tôi thích bị người ta rình chuyện riêng tư.” Amy , sau đó cho ta món tiền boa xa xỉ, phục vụ kia tỏ vẻ lần sau nhất định gõ cửa, sau đó vui vẻ rời .

      “Khách sạn này phục vụ tồi quá, biết tại sao lại có nhiều khách như vậy nữa!” Amy ngồi ở sofa bực mình với Clark.

      “Có lẽ vì nó tiện nghi chăng?”

      “Có lẽ thế.” Amy vươn mình cầm lấy tờ giới thiệu về các phòng cầm được chỗ phòng ăn dưới sảnh khách sạn, bên trong bài trí xa hoa, quầy bar ngầm, chỉ cần vỗ tay lập tức tự động phát ra nhạc lãng mạn, ghế massage ngồi rất thoải mái và bồn tắm massage lớn trong phòng tắm, những tiện nghi này tồi.

      muốn quanh nhìn xem, em ?” Clark hỏi.

      , em muốn xem ghế massage ở đây thế nào.” Amy mở quầy bar ngầm ra, lấy khăn từ trong cái bình trong tay pho tượng thiên thần, dốc đá ra, rót cho mình cốc sô đa, ngồi xuống ghế massage, vừa hưởng thụ massage vừa duyên dáng nhấm nháp đồ uống.

      “Cứ hưởng thụ nhé, quay lại.”

      Uống hết, Amy nhắm mắt lại hưởng thụ massage, sau đó nằm trong ghế ngủ thoải mái.

      Là Clark đánh thức dậy, khi trở về mang theo ít đồ giết thời gian, như là bài tú lơ khơ ..vv…

      “Lois đám người kia có lẽ buổi tối mới đến đây, cho nên ban ngày chúng ta cứ chơi vui vẻ, em muốn ra ngoài shopping hay ở trong phòng nghỉ ngơi? Nghe những trò giải trí ở khách sạn này tồi chút nào, ở dưới còn có bể bơi nước ấm nữa.”

      “Bơi? Em muốn nhưng lại chẳng biết bơi.” Bất kể trong quá khứ hay tại đều biết bơi, mấy lần xuống nước cũng chẳng qua là ở thế kỷ hai mươi mốt, ôm phao bơi đập tay đập chân mấy cái.

      “Chúng ta xuống dưới chơi , dạy em.”

      “Em mang áo tắm mà.”

      “Khách sạn có cho thuê, em có thể chọn cái mà mình thích.” Clark có phần vội vàng, rất muốn xem Amy mặc đồ bơi thế nào, nhất định rất đẹp.

      Amy ngại ngùng bị Clark kéo xuống chỗ bể bơi của khách sạn, ở đó mua bộ đồ bơi liền thân màu xanh da trời in hoa màu trắng và thuê phao bơi. Còn Clark cũng mua chiếc quần bơi bó sát màu lam.

      Hai người tách ra vào phòng thay đồ, khi bước ra, nhìn nhau đều cảm thấy trước mắt sáng ngời.

      Thân hình Clark có thể là đẹp đến mức có thể khiến tất cả các chảy nước miếng, mặc quần bơi phô bày ra những đường nét thân thể tuyệt vời nhất, khiến loại vẻ đẹp tràn ngập sức mạnh này khóa chặt ánh mắt mọi .

      Mà Amy, tuy rằng nhắn xinh xắn, nhưng vóc người vô cùng nóng bỏng, hơn nữa thân thể vừa chuyển đổi từ thiếu nữ thành phụ nữ, trong thuần khiết lộ ra vẻ đẹp thành thục, khiến cho đàn ông nhìn dời nổi mắt, phụ nữ nhìn ghen tỵ ngừng.

      Cũng may hồ bơi lúc này có bao nhiêu người, mà có thể tới chỗ này hưởng thụ đều là những người thượng lưu có thân phận địa vị, bọn họ làm trò xấu mặt nơi công cộng, cho nên cũng xuất chuyện xôn xao gì.

      nên để em đến bể bơi, chỉ muốn khóa chặt em ở nhà cả đời thôi.” Clark nhìn Amy chuyển mắt, thầm hối hận vì quyết định của chính mình.

      được được, thế giới tốt đẹp như vậy, nhìn ngắm cho vui chẳng phải là rất đáng tiếc hay sao? thôi, chúng ta bơi nào.” Amy níu lấy cánh tay , ôm phao về phía bể bơi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :