1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai siêu nhân của tôi - Du Du Tiên (64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 35



      Khi Amy và Clark nắm tay nhau trở về, Martha và Jonathan đều đồng thời dùng ánh mắt rất thâm ý nhìn đôi môi sưng đỏ của , còn có chiếc nhẫn ngọc bích ngón áp út bàn tay trái của nữa, Jonathan và Clark còn trao đổi ánh mắt mà chỉ bọn họ mới hiểu.

      Trước mặt bố mẹ, Clark tuyên bố tin tức hai người chuẩn bị đính hôn, Martha và Jonathan tất nhiên là rất vui mừng, “Hai con định khi nào cử hành lễ đính hôn?”

      “Trước tiên phải báo cho trai con biết, ấy đồng ý mới được.” Amy .

      “Chúng ta có nên gặp trai con rồi cùng cậu ấy chuyện?” Martha hỏi, bà biết chuyện cha mẹ Amy đều mất.

      “Để con gọi điện cho trai báo trước, hỏi ý kiến của ấy ạ.” Amy cũng hơi hơi lo lắng trai phản đối cuộc hôn nhân này của .

      Martha và Jonathan thoáng nhìn nhau, “Ở phòng khách có điện thoại đấy, con cứ dùng tự nhiên.”

      “Vâng.”

      Mọi người rất hiểu ý mà tặng riêng phòng khách cho Amy, để và Gloucester trờ chuyện.

      .”

      “Sao vậy? Ở thị trấn chơi có vui ?”

      “Vui lắm ạ. Bố mẹ Clark rất tốt bụng.” Hít sâu hơi, Amy thẳng vào chủ đề: “, em có chuyện muốn cho .”

      “Chuyện gì?”

      “Clark vừa cầu hôn em, em đồng ý rồi.”

      Đầu dây bên kia truyền đến loạt tiếng động, biết là vật gì bị đổ vỡ, “, sao chứ?”

      “… sao.” Thực tế , Gloucester tại tức giận đến nỗi muốn trực tiếp bay đến nện cho cái tên dám bắt cóc Amy ngay dưới mắt trận. “Amy, có phải nhanh quá vậy? Hai đứa mới quen chưa đến tháng!” (tác giả có tính nhầm ko vậy? bao nhiêu vụ rồi mà còn chưa đến tháng. >.<)

      Lời ra khỏi miệng, Amy cũng còn căng thẳng như cũ, chỉ thấy bước vòng qua điện thoại, ngồi xuống sofa, dựa vào đệm sau lưng thoải mái híp mắt cười : “Cũng hơi nhanh , có điều em cũng chưa phải cưới ngay bây giờ, ít nhất cũng phải chờ đến khi em tốt nghiệp .”

      “Vậy là tốt rồi, nếu như em muốn tiếp tục học lên cao học, cũng giúp em chuẩn bị.” Chờ học xong cao học, có lẽ còn phải sáu bảy năm nữa.

      “Bây giờ còn sớm mà, đến lúc đó rồi sau. , bố mẹ Clark còn muốn gặp nữa, bàn bạc chuyện đính hôn, khi nào có thời gian?”

      “Đính hôn? Em đưa điện thoại cho bọn họ, để chuyện.”Gloucester cảm thấy rất cần phải cho đối phương suy nghĩ của mình, em quý nhất của đính hôn, tất nhiên là phải làm ở nước .

      “Vâng.” Amy gọi ra ngoài: “Bố mẹ, trai con muốn chuyện với hai người.”

      Hai vợ chồng già rất nhanh bước vào phòng khách, mỗi người cầm lấy chiếc điện thoại (trong phim, Clark gọi điện về đều là cả hai vợ chồng cùng tiếp, có lẽ họ dùng máy nội bộ (nhiều điện thoại cùng thông nhau)), bắt đầu cuộc “đàm phán ba bên.”

      Amy để lại gian cho bọn họ, tìm Bernie lấy cái hòm, lâu như vậy rồi còn chưa trông thấy hòn đá kia nữa.

      Amy vừa muốn tìm, Bernie liền xuất , ngoài ta ra còn có Clark.

      “Bernie, thứ đó để ở đâu?”

      “Trong phòng cho khách, bà Kent dọn dẹp lại phòng đó rồi.” Nhà Kent cũng có phòng dành cho khách, có điều vì lâu có ai đến nhà bọn họ ở lại, cho nên hai ông bà coi như nhà kho dùng tạm. giờ trong nhà có thêm hai người khách, bọn họ tất nhiên là dọn dẹp lại sạch căn phòng đó, Amy và Bernie còn ở lại đây bốn năm ngày nữa.

      “Mang đến cho tôi.”

      “Vâng, chờ chút.” Bernie gật đầu, đến phòng mình lấy hòm.

      “Bây giờ có thể cho xem thứ đó rồi chứ?” Clark ôm Amy, cằm dán sát vào đỉnh đầu , bộ dạng lưu manh.

      muốn xem?”

      “Đúng vậy, phải em thứ đó có hại cho sao? Nếu nhìn thấy nó lỡ sau này gặp phải biết làm sao?”

      Cũng đúng, Amy nhớ ở trong nguyên tác phim, tuy rằng khối đá Kriptonite tìm được này bị hủy, nhưng Lex Luther vẫn tìm được mảnh khác ( nhớ sao lại tìm được), nếu như Clark nhận ra đúng là rất nguy hiểm, thế nhưng.. “Cái đó phải dựa vào cảm giác là biết được rồi sao? Loại đá Kriptonite này chỉ cần xuất ở cách khoảng nhất định khiến năng lực của bị suy giảm, có thể trở thành giống như người thường, nếu đến gần hơn, bị sốc, chết đó.”

      Clark cũng chú ý đến câu cuối cùng của , chú ý đều bị thu hút hết vào câu “năng lực bị suy giảm”, “Năng lực bị suy giảm, liệu có phải trở thành giống như người thường?”

      muốn làm người thường?” Amy nhìn Clark hiếm có khi nào kích động như vậy, nghiêng đầu hỏi. vẫn biết Clark rất muốn làm người bình thường, nhưng đồng ý với suy nghĩ này của , tinh thần chính nghĩa trong lòng quá mạnh mẽ, có lẽ ban đầu vui vẻ vì mình bình thường, nhưng lâu dài về sau, khi nhận ra mình thể giúp đỡ được những người cần giúp đỡ, nhất định hối hận.

      “Cũng phải vậy, chỉ muốn thử chút loại cảm giác đó, chưa từng bị chảy máu, chưa từng bị ốm bệnh, dù có ăn uống cũng cảm thấy đói khát, những phản ứng của người thường đều có, loại cảm giác luôn cho bản thân biết rằng “mi giống mọi người” dễ chịu chút nào.”

      “… Được rồi, có điều chỉ được đứng từ xa nhìn thôi nhé.” Amy thỏa hiệp, coi như thỏa mãn tùy hứng nhất thời của Clark vậy, vì tin tưởng của .

      Từ đêm qua đến giờ, bất kể gì Clark đều tỏ ra phản đối, ngay cả lý do cũng làm, tin tưởng của đều cảm thấy được, đối với tín nhiệm này, Amy thực rất cảm động, phải ai cũng có thể gặp được được người toàn tâm toàn ý tin vào mình như vậy.

      Bernie nhanh chóng mang hòm ra, Amy đỡ lấy cái hòm, hơi lo lắng nhìn về phía Clark: “ đứng ra góc kia , cách càng xa càng tốt.” Dù sao thị lực của quá tốt, căn bản thể nào nhìn được.

      Clark rất nghe lời đến cái góc mà Amy chỉ, sau đó nhìn ôm cái hòm bước đến góc cách xa nhất, còn về phần Bernie thức thời rời khỏi đó.

      giờ khoảng cách giữa hai người khoảng tầm 20m.

      “Nếu như khó chịu, nhất định phải đấy.”

      “Ừ.”

      Amy cẩn thận hé nắp hòm ra khe , nhìn Clark, thấy có gì khác lạ, liền mở hẳn ra.

      Trong chiếc hòm đặc chế, những tinh thể cỡ lớn khác nhau phát ra màu xanh lục nhàn nhạt tụ lại chỗ, đẹp như thủy tinh, nhưng ai ngờ được thứ đá đẹp thế này lại là khắc tinh của người hùng mạnh mẽ nhất thế giới, thậm chí còn thể tới gần, chỉ cần có chút dính vào thâm thể khiến bị chết.

      Clark cũng nhìn thấy tinh thể trong tay Amy, thứ đá thoạt nhìn rất đẹp đẽ kia khiến cảm thấy rất khó chịu, thân thể bản năng bài xích khiến có ý nghĩa muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức.

      “Cảm giác thế nào?” Amy .

      “Có chút khó chịu, nhưng có gì đáng ngại, để đến gần chút xem.”

      Clark rồi tiến lên vài bước.

      “Đừng…” Amy còn chưa kịp ngăn cản, Clark bất thình lình té xuống nền đất rên rỉ đau đớn.

      “Chúa ơi!” Amy vội vàng đóng nắp thùng lại, bỏ nó đấy chạy đến bên Clark, xem xét tình trạng của . “ sao chứ?”

      Clark khó chịu thể thành lời, ngờ thứ đá quỷ quái kia lại tác động đến mình như vậy, giờ tin trăm phần trăm lời Amy rằng thứ đá đó có thể giết chết mình ngay lập tức.

      “Bố, mẹ! Hai người mau đến đây, Clark xảy ra chuyện!” Amy cuống đến độ kêu lên, biết nên làm gì nữa.

      “Xảy ra chuyện gì?” Hai vợ chồng già còn chuyện điện thoại, nghe tiếng Amy khóc gọi, vội vàng tạm biệt với Glucester rồi cúp máy, chạy đến trường. “Chúa ơi, Clark, con làm sao thế?” Martha nhìn con trai té mặt đất, nhất thời hoảng sợ.

      Jonathan và Bernie cũng vừa nghe tiếng chạy đến đỡ Clark dậy, đặt lên ghế dựa bên cạnh.

      Martha lấy trong hộp y tế ra chiếc nhiệt kế, lắc lắc, cắm vào miệng Clark, sau đó bọn họ liền thấy vạch đỏ nhiệt lế kéo thẳng lên , “Bụp” tiếng, đầu nhiệt kế ở bên ngoài kia trực tiếp nổ tan.

      “Con bị ốm rồi.” Martha kinh ngạc khó tin , từ đến lớn, lần đầu tiên bà nhìn thấy con trai bị ốm.

      “Cảm giác thế nào?” Jonathan cũng lo lắng hỏi con trai.

      “Cả người vô lực…” Clark yếu ớt đáp, bao giờ hâm mộ người khác có thể bị ốm nữa, cảm giác này khó chịu.

      ấy cần nghỉ ngơi, bố, Bernie, hai người đỡ ấy lên lầu được ?” Amy , biết Clark chỉ là suy yếu nhất thời vì bị đá Kriptonite ảnh hưởng mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi thời gian là ổn.

      “Được.” Hai người trái phải đỡ Clark dậy, đưa lên lầu vào phòng, thả xuống giường.

      “Có cần gọi bác sĩ ?” Bernie hỏi.

      cần, Bernie, phiền xuống dưới lầu cất cái hòm kia , sau đó kiếm thứ gì đó như axit sunfuric chẳng hạn, hủy thứ bên trong .” Amy dặn, tuyệt đối để thứ nguy hiểm như vậy tiếp tục tồn tại, nhưng nghĩ thêm, sửa lại chút: “, đừng hủy hết, để lại viên là được.” cần giữ lại chút để chuyên gia xem xét, xem có thể nghiên cứu ra loại vải nào cách ly được tác dụng của thứ đá đó , chế tạo bộ đồ siêu nhân cho Clark, như vậy sau này có gặp phải cũng cần sợ nữa.

      “Vâng, tiểu thư.” Bernie biết chuyện này có nhiều điều phức tạp, nhưng những gì nên biết ta tuyệt đối hỏi.

      Vợ chồng nhà Kent bị lời Amy khiến cho chẳng hiểu gì hết, nhưng hai người cũng biết giờ phải lúc để hỏi, Martha đứng dậy, “Mẹ chuẩn bị chút đồ ăn, Clark có lẽ ăn chút đỡ hơn, Amy, con có thể giúp mẹ chăm sóc nó ?”

      “Vâng, con chăm sóc ấy.”
      linhdiep17 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 36



      cảm thấy thế nào?” Amy ngồi bên giường, cầm khăn mặt lau mồ hôi trán cho Clark nằm, cảm giác có chút mới lạ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy đổ mồ hôi.

      Có điều việc thế này, tốt nhất là xảy ra lần thứ hai.

      “Thoải mái hơn ban nãy rồi…” Clark cười cười, ngồi dậy, ngoài việc còn sức lực, giờ còn cảm giác khó chịu như ban nãy nữa.

      sớm bảo đừng ẩu, thế mà chịu nghe lời, giờ tốt rồi, chịu khổ vào thân chưa!” Thấy Clark ổn, Amy bắt đầu tính sổ.

      “Xin lỗi, để em lo lắng rồi.” Clark sờ sờ trán Amy, hoảng sợ ban nãy của thấy rất ràng.

      Amy cố ý làm mặt hung ác: “Biết mà còn dám làm thế à?!” Lại biết khuôn mặt của mình chẳng chút thích hợp với biểu cảm như vậy, nhìn trông buồn cười đáng .

      Clark cố nén cười nghe Amy tự kể lể quở trách sai lầm của , lại còn gật đầu phụ họa theo, làm ra vẻ biết lỗi nghe dạy dỗ, nhưng trong lòng lại vô cùng hưởng thụ quan tâm từ tận đáy lòng như vậy của Amy.

      Có điều bị “ca” lâu cũng khổ, khi Amy “ca” hơn mười phút rồi vẫn chưa có ý định dừng lại, Clark chuyển đề tài: “ phải em cho biết “chân tướng” hay sao? Bây giờ có thể chưa?”

      Amy thao thao bất tuyệt lập tức nghẹn lại, thấy Clark nhìn mình chăm chú, biết là giờ thể ra: “Được rồi, để em cho .”

      “Kỳ … Em có thể thấy được vài chuyện chưa xảy ra.” Đây là cái cớ Amy nghĩ ra được, thực biết nên thế nào, đó là bí mật lớn nhất của , muốn bị Clark nhìn mình bằng ánh mắt khác thường.

      Nếu Clark là người ngoài hành tinh, như vậy chính là dị dạng của nhân loại, là quái vật. Có ai từng gặp qua linh hồn dung hợp? Lại có ai từng thấy qua người tương lai của mấy chục năm sau?

      “Ý em là năng lực biết trước tương lai?” Clark kinh ngạc.

      khác nhau lắm, có điều bản thân em phải từ trước có năng lực đó, mà là ngày bố mẹ em mất, vì kinh sợ quá mức nên em bị ngất , sau khi tỉnh lại đột nhiên biết rất nhiều thứ..” Amy như vậy, ngoài việc quan trọng nhất là linh hồn dung hợp, tất cả đều là .

      “Việc em quen cũng là vậy?” Sắc mặt Clark trở nên khó coi hơn ban nãy, có phải lần đầu tiên bọn họ gặp nhau cũng là việc biết trước?

      Amy vội vàng lắc đầu, chỉ lo Clark nghĩ vậy nên mới muốn ra, “Từ đầu em nhìn thấy đều là những kiện lớn rất nghiêm trọng, nhưng trong đó , khi đó em cũng biết , sau khi đến Mĩ, ngoài việc muốn ở nhà nghĩ đến chuyện đau lòng, cũng bởi vì em biết nên giải thích thế nào cho trai tại sao đột nhiên em lại biết được nhiều điều như vậy, sau lần đầu tiên nhìn thấy em mới có “biết trước” về . có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em nhìn rất kỳ lạ đúng ? Khi đó chính là lúc “biết trước” về xuất .”

      Clark nhớ lại, quả khi đó Amy nghe thấy tên , vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sắc mặt khá hơn chút, nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc: “Cho nên sau này em mới có thể chỉ nhìn cái là nhận ra ?”

      “Có lẽ cũng phần là như vậy, nhưng đa phần là bởi vì “siêu nhân” quả rất giống .” Amy đáp.

      “Vậy em vẫn luôn biết là thích em?” Sắc mặt Clark vẫn như trước được tốt lắm?

      “Đương nhiên !” Amy lắc đầu, “ ra cái điều “biết trước” mà em nhìn thấy là thích Lois, cho nên ngay từ đầu em hoàn toàn chú ý đến tình cảm của .”

      “Lois? thích ấy?!?” Clark dám tin, quả rất tán thưởng Lois, nhưng thích?

      “Clark, về tương lai “biết trước” mà em nhìn thấy, trong thế giới của , từ đầu đến cuối đều có em.” Amy nghiêm túc, trong mắt có chút bi thương, đó cũng là lý do tại sao luôn canh cánh trong lòng vì “đào hoa” của Clark, biết tình tiết kịch bản có sức mạnh thế nào, tuy rằng thay đổi nhiều, nhưng vẫn sợ hãi, “Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, cũng quen biết, em đến Metropolis, còn và Lois sống cuộc đời hạnh phúc.”

      Clark nhìn , tay ôm vào lòng: “Nhưng em đến.”

      Amy trong lòng run rẩy, cười: “Đúng vậy, em đến, chúng ta gặp nhau, thậm chí còn cầu hôn em, cho nên điều em biết trước cũng chuẩn xác, nó có thể thay đổi. Cũng như ở tương lai mà em “biết” em , cũng thuộc về em, nhưng giờ chúng ta lại nhau.” tựa vào ngực Clark, lắng nghe và cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ trong thân hình cao lớn đẹp đẽ kia.

      cảm thấy chưa được thích ứng lắm, nhưng cố gắng.” Clark .

      “Bất kể quyết định thế nào, xin hãy trước cho em biết.” Amy rời khỏi lòng , “Bất kể là gì, em đều chấp nhận.”

      Amy biết bản thân mình quá Clark, bởi vì cho nên dù biết phải là lựa chọn thích hợp để làm người chồng tốt, nhưng vẫn nhận lời cầu hôn của , tình khiến muốn độc chiếm , trở thành duy nhất của , nhưng lý trí của vẫn còn đó, nếu Clark nhìn ra được chuyện này, dây dưa vướng víu, cùng lắm chấm dứt mối tình đầu này thôi…

      Clark nghe ra được quyết tuyệt trong lời , bất chấp mình suy yếu, trực tiếp giơ tay giữ chặt .

      “Sao vậy?” Amy tưởng rằng khó chịu, vội dìu ngồi ngay ngắn lại, “Bây giờ còn rất yếu, đừng tùy tiện cử động lộn xộn.”

      Clark vẫn nhất nhất chú ý Amy, nhìn thấy lo lắng và quan tâm chút giấu diếm trong mắt , khỏi nở nụ cười.

      thực là gì, cần gì phải quá so đo, chỉ cần biết trước mắt đây là vị hôn thê của , là người muốn bảo vệ cả đời, chăm sóc cả đời là được rồi.

      rất vui vì có thể gặp em, rất rất vui!” ôm chặt Amy trong lòng mình.

      Cái ôm đột ngột khiến Amy sửng sốt, sau đó lại nghe thấy lời Clark , khi có phản ứng lại, nước mắt ứa tràn mi.

      “… Khốn kiếp.” dụi vào lòng , để nhìn thấy vẻ chật vật của mình lúc này.

      “Đúng, đúng, là khốn kiếp.” Cảm nhận được trước ngực áo sơ mi ẩm ướt, Clark vừa đau lòng vừa tự trách.

      nhanh chóng khỏe lại cho em, bằng sau này em để ý đến nữa.”

      “Em có cơ hội làm vậy đâu, phục hồi sức khỏe của trước nay đều rất tốt.”

      “Clark…”

      “Ừ?”

      “Em !” Giọng Amy có chút mơ hồ ràng lắm.

      Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ, Clark dùng hai tay nâng đầu Amy ngẩng lên, nhìn thấy hai viền mắt đỏ ửng, cùng với đôi con ngươi vì thẹn thùng mà long lanh dao động dám nhìn thẳng vào , nhịn được nở nụ cười. “ cũng em.” cúi đầu, ngậm lấy đôi môi bé nõn nà của .

      Như Clark , khôi phục lại rất nhanh, khi Martha bưng thức ăn lên lầu, cả người linh lợi như trước, có điều tất cả mọi người đều biết đó chỉ là vẻ ngoài, tất cả các siêu năng lực của đều biến mất – sức lực chẳng khác gì người bình thường, tầm nhìn thần kỳ của cũng còn, mà khả năng bay cũng bỏ .

      Với trạng thái như vậy, Clark mấy ngày sau đó dần dần từ vui sướng trở thành bình tĩnh, rồi từ bình tĩnh đến nghi hoặc, cuối cùng từ nghi hoặc biến thành lo âu.

      từng rất muốn mình có thể giống như người bình thường, mà giờ nguyện vọng trở thành thực, lại cảm thấy đó phải là điều mình muốn.

      Bất luận là ông bà Kent hay Amy đều thấy rất , nhưng ai thẳng ra, có số việc chỉ có thể tự mình nhìn thấu, bằng cho dù người ngoài thế nào cũng có kết quả.

      Lễ hội Ngô vào ngày thứ sáu của tuần lễ rất nhanh đến. Sáng sớm, khi Amy nhìn thấy Clark trong phòng khách vẻ mặt thoải mái – Bernie sớm mang đá Kriptonite khỏi – liền biết là hiểu .

      “Chào buổi sáng, bữa sáng chuẩn bị xong rồi, có muốn ăn chút ?” Amy đặt món trứng cuộn lên bàn, hỏi.

      “Buổi sáng tốt lành, hôm nay trông em .. rất thích hợp với nơi này.” Clark nhìn trang phục của Amy, biết nên ca ngợi thế nào.

      “Đẹp ? Là mẹ giúp em làm đấy.” Amy kéo những mảnh hoa xinh chiếc váy liền áo, hình thức đơn giản nhưng đầy khí nông thôn.

      “Đẹp lắm.” Clark tán thưởng, đến bên bàn ăn bắt đầu dùng bữa sáng. “Bố mẹ đâu rồi?”

      “Mẹ giúp bố chuẩn bị đồ đạc, chờ lát chúng ta vào trong thị trấn.” Amy ngồi xuống bên kia bàn, ngoài Clark, mọi người trong nhà đều ăn sáng xong, vì được khỏe nên dạo này Clark luôn dậy rất muộn. “ giờ thấy sao rồi?”

      dần dần khôi phục lại, có điều hơi chút hỗn loạn.” Clark tháo mắt kính xuống làm thử cho xem, ánh mắt nhắm vào cốc nước bàn, vốn dĩ định đun nóng nước trong cốc, nhưng lại khiến nó bị nổ tung.

      Tiếng thủy tinh nổ mạnh dọa Amy giật mình nhảy dựng, nhìn cái cốc vỡ tan tành, vội lấy đồ đến thu dọn.

      “Xin lỗi.” Clark bất đắc dĩ .

      dao sao, giờ sử dụng được siêu năng lực của mình, em tin mấy ngày nữa sao đâu.” Amy thu dọn bàn, suy nghĩ, lần đầu tiên tiếp xúc với đá Kriptonite, Clark khôi phục nhanh như trong phim, có lẽ là bởi vì thân thể còn chưa thích ứng với uy lực của Kriptonite nên có sức kháng cự nào cả, tựa như ở thời cổ, chỉ trận cảm cúm nho thôi cũng có thể lấy mạng người?

      Thu dọn xong, Amy đổ rác, lại ngồi vào chỗ cũ: “Hôm nay trông vui thế, có chuyện gì sao?”

      “Chỉ là hiểu được thôi.” Hiểu rốt cuộc muốn điều gì. “Bất kể là siêu nhân hay Clark đều là cả, thiếu cũng được.”

      Amy nhìn Clark tràn ngập tự tin, khỏi mỉm cười: “Cả hai đều là Clark Kent, đúng ?”

      “Đúng vậy!”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 37

      Edit: Rùa River



      Lễ hội Ngô ở thị trấn rất náo nhiệt, tuy rằng dân cư nơi này đông đúc cho lắm, nhưng tất cả mọi người đều là hàng xóm bạn bè nhiều năm, gặp gỡ nhau chút nào xa lạ hay bỡ ngỡ, có đôi khi đụng phải người nào đó còn có thể cùng nhau tán phét, ba hoa vài tin tức nghe được ở đâu đó… Tiếng cười vui vẻ xôn xao ngừng.

      Vì vậy, Amy được Martha mang xung quanh chào hỏi bạn bè người thân rất nhanh trở thành đối tượng chính trong đề tài bàn tán của mọi người, mà tin tức Clark nhà Kent có vợ chưa cưới mới mười chín tuổi rất nhanh cũng truyền khắp cả thị trấn .

      Amy bị đám lớn nam nữ già trẻ dùng ánh mắt giống hệt nhau nhìn mình, vô cùng mất tự nhiên, tiếng với Martha rồi bỏ chạy về quán của ông Kent tìm Clark, kéo cùng dạo các quầy hàng.

      Trong lễ hội Ngô, ngoại trừ buôn bán các loại đồ ăn và những thứ lặt vặt còn có ít trò chơi giải trí, ở khu vực trung tâm nhất có khoảng trống lớn, để mọi người cùng khiêu vũ.

      Amy chỉ biết mấy loại khiêu vũ xã giao, khiêu vũ kiểu nông thôn như thế này chưa bao giờ thử qua.

      “Đúng, là như thế này, lùi lại, , hai, ba, xoay người…” Clark đỡ thắt lưng Amy, dạy khiêu vũ từng bước .

      “Đừng đừng, nhanh quá, ha ha…” Amy vừa cười vừa bước chân theo nhịp nhảy Clark , mấy lần suýt đạp phải chân Clark.

      “Tập trung chú ý, cẩn thận đừng đụng phải người khác.” Clark ôm tránh thoát khỏi đôi tình nhân khác.

      Vũ điệu nông thôn tiết tấu rất nhanh, cùng với đám đông cùng nhảy múa, bầu khí vô cùng vui vẻ.

      Chỉ nhảy bài, Amy muốn tiếp tục đến cuối nữa, hẳn là nên luyện tập rồi trở lại.

      “Chúng ta chỗ khác mua sắm nhé.” Amy kéo Clark định mua kẹo bông đường, vừa thấy có người ăn, cục bông lớn trắng nõn, nhìn thích.

      Trước quán bán kẹo bông, Amy nhìn ông chủ thả đường trắng vào thùng quay thành những sợi tơ đường, lại dùng que quấn những sợi đường lại, những động tác lưu loát sinh động khiến Amy cũng hận thể tự mình làm thử.

      Cắn miếng kẹo bông vào miệng, Amy nhịn được nheo mắt, “ có muốn chút ?” đưa kẹo bông trong tay lên miệng Clark.

      Clark định cắn miếng, đột nhiên nghe thấy có người gọi .

      “Clark!”

      Hai người quay đầu nhìn về phía tiếng gọi, là nữ cảnh sát nhắn xinh xắn.

      “Rachel?” Clark có phần bất ngờ.

      “Là mình, nghe Martha cậu trở về, sao đến tìm mình? Có muốn mình đưa cậu thăm quan ? Nể tình cảm trước đây thôi.” Đối phương vừa cười vừa .

      “Uhm, Amy, đây là Rachel Harris, còn đây là Amelia Lee.” trả lời đề nghị của , Clark giới thiệu hai người.

      “Xin chào.”Amy lên tiếng chào hỏi, thuận tay xé kẹo bông nhét vào miệng Clark.

      “Xin chào, hai người…” Rachel giơ tay chỉ qua chỉ lại hai người, lúc này mới chú ý đến Clark cùng với bên cạnh dường như phải quan hệ bình thường.

      “Chúng tôi sắp đính hôn, đến lúc đó rất hoan nghênh cậu đến tham dự.” Clark vừa đến đây liền phấn chấn hẳn lên.

      sao… Hai người cứ từ từ chơi, mình còn có việc, lần sau lại chuyện vậy.” Rachel Harris lảo đảo lắc lư qua, bộ dáng chịu đả kích nặng nề.

      Chờ ta xa rồi, Amy liếc mắt nhìn Clark: “Nể tình cảm trước đây? Hmm?”

      Clark đẩy đẩy kính mắt, dám từng đưa đối phương tham gia lễ hội tốt nghiệp, có điều cũng chỉ là xuất phát từ tình bạn, phải là thích đối phương.

      Cũng may Amy định truy cứu chuyện này thêm, chỉ chọc ngoáy câu rồi quăng bỏ vấn đề này quan tâm nữa, tiếp tục chơi.

      Lễ hội Ngô có ít trò thi đấu, như là cuộc thi lột vỏ ngô là trò chơi chính của lễ hội, hai người tay nắm tay hô hào cổ vũ hồi, Amy hăng hái bừng bừng muốn Clark cũng lên sàn thi đấu phen.

      Lời bạn đương nhiên phải nghe, Clark bị mọi người cười ầm ĩ đẩy vào trong sân thi đấu, trong quá trình thi đấu, phát thấy siêu năng lực của mình bắt đầu hồi phục lại, do đó rất dễ dàng thắng được trận đấu.

      Clark đoạt được giải quán quân, ôm phần thưởng – chính là những bắp ngô bóc được nhanh nhất, dắt tay Amy trở về tìm bố mẹ.

      ***

      Ở thị trấn tuần, trong lưu luyến của ông bà Kent – chủ yếu là lưu luyến Amy, Clark lúc nào cũng có thể trở về được ngay, Amy và Clark rốt cuộc cũng rời khỏi Smallvile, quay trở về Metropolis.

      đường về Metropolis, bọn họ phát tình hình nơi này có chút bất thường.

      “Trời ạ, trái đất có phải là lệch khỏi quỹ đạo hay vậy? Bây giờ chẳng phải là tháng mười à? Tại sao lại nóng thế này nhỉ?” Amy cởi bỏ áo khoác, trước khi về đến Metropolis, đường vẫn là hai mươi mấy độ, thời tiết cuối thu rất tốt, giờ vào thành phố, nhiệt độ gần 40℃ khiến suýt nữa ngất vì bị nướng cháy.

      biết nữa.” Clark quan sát các loại cây cối ngoài xe hai bên lề đường, lúc này thực vật vào mùa đông đáng lẽ khô rụng, những chiếc lá xanh thay thế dài ra, bị nhiệt độ quá cao hun nóng quăn lại. Nhìn những người đường, ai nấy đều mặc thoáng mỏng vô cùng, tuyệt đối giống như sắp bước vào mùa đông chút nào.

      chịu nổi, Clark, cho em ít gió lạnh .” Amy phe phẩy tay làm quạt, nhìn lồng chó sau ghế, Bakersfield cũng nằm úp sấp lè lưỡi, “Em nghĩ Bakersfield cũng cần nữa.”

      Clark có thể chất đặc biệt nên chẳng cảm thấy gì, nghe thấy vậy quay qua nhàng thổi ra hơi, điều chỉnh rất tốt, khiến Amy bị đông lạnh thành khối băng.

      “Thoải mái hơn rồi, chúng ta về nhanh chút, em chẳng muốn ở chỗ có điều hòa phút nào nữa.”

      Xe rất nhanh dừng lại ở số 344 đường Clinton, Amy gấp rút xách theo lồng chó chạy lên căn hộ của mình, chuẩn bị bật điều hòa hưởng thụ mát mẻ.

      Đáng tiếc chờ đợi của chẳng thể nào thành thực, “Chết tiệt, sao lại có điện chứ!” Amy nhìn điều hòa chút động tĩnh, tức giơ chân.

      còn cách nào khác, đành quay lại nhìn về phía Clark.

      cần Amy mở miệng, Clark theo vào nhà thức thời thổi khí ra bốn phía, giúp nhiệt độ trong phòng hạ xuống.

      “Rốt cuộc sống lại.” Amy nhoài xuống ghế thở dài, sofa quá nóng muốn ngồi xuống đó chút nào.

      đến nỗi tệ như thế chứ.” Bộ dạng hài đến nỗi khiến bật cười.

      “Hmm, người có cảm giác đừng hỏi em vấn đề này.” Amy liếc mắt khinh thường, vô cùng ghen tị Clark nóng lạnh bất xâm.

      Clark lại đẩy đẩy kính mắt, chuyển đề tài: “ nên về tòa soạn thôi, em cũng nhớ phải đến trường biết ?”

      “Vâng.” Amy huơ huơ tay coi như chào tạm biệt.

      Clark trở lại tòa soạn mới biết được Metropolis rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      “Washington dưới 11℃, Chicago tuyết rơi dày 20cm, mà chỗ chúng ta vẫn còn bán kem chống nắng… Liên tục tuần nhiệt độ cao, quá khác thường.”

      “Chính phủ tuyên bố họp báo, chuyên gia được mời đến thời tiết khác thường có liên quan đến Siêu nhân.” Jim , đây là tin tức hôm nay bọn họ phải đăng lên trang nhất.

      “Điều đó thể nào.” Tuy rằng tin này là Lois đưa về, nhưng tuyệt đối tin chuyện này liên quan đến Siêu nhân, “Tôi.. Chúng ta gần tuần nhìn thấy ta rồi.”

      Mọi người đều im lặng, Lois , lúc này mới có người phát ra có mặt của Clark, “Hi Clark, cậu rốt cuộc là trở về làm được rồi hả? Sao, chuyện thuận lợi chứ?” Perry White giơ giơ tay.

      “May nhờ ông.” Clark cười gật đầu, với Perry White mình muốn cầu hôn Amy mới được ông ta cho phép nghỉ lâu như thế.

      “Vậy là tốt rồi, khi nào mời mọi người uống chén chứ nhỉ?”

      “Lúc nào cũng được.” Clark tìn chỗ ngồi xuống, “Mọi người chuyện gì vậy?”

      “Gần đây thời tiết Metropolis rất kỳ lạ, và vấn đề lượng điện đủ nữa.” Lois đưa tài liệu cho .

      “Lex Luther muốn xây dựng nhà máy điện nguyên tử?” Clark nhìn tài liệu nhíu mày.

      “Đúng vậy, ông ta hứa hẹn chỉ cần nhà máy điện nguyên tử hoàn thành, cung cấp điện cho Metropolis còn vấn đề gì nữa.”

      “Nhưng nguyên nhân thời tiết vẫn chưa .”

      “Các chuyên gia nghiên cứu tất cả các tượng khí tượng xung quanh Metropolis, phóng xạ, tầng ozon, thậm chí là vết đen mặt trời, tất cả đều vẫn bình thường.” Jim nhìn tài liệu .

      “Vậy tại sao lại liên quan đến Siêu nhân?” Clark nghi hoặc.

      “Đại bộ phận các nhà vật lý học đều cho rằng sức mạnh của Siêu nhân đến từ mặt trời.” David phụ trách chỉnh lý tư liệu chỉ vào biểu đồ bên cạnh, tiếp tục , “Đây là biểu đồ nhiệt độ Metropolis liên tục mấy ngày gần đây, bọn họ cho rằng mỗi lần nhiệt độ tăng lên đều liên quan đến Siêu nhân phát huy siêu năng lực.”

      ngớ ngẩn.” Lois trợn mắt xem thường.

      “Rất nhiều thứ đều sống nhờ mặt trời, sao có thể trách Siêu nhân chứ?” Jim dám tin.

      ai biết Siêu nhân mạnh đến thế nào, hay là cần bao nhiêu năng lượng để bổ sung cho sức mạnh của ta, việc này cũng phải là có khả năng.” Clark , “Nhưng theo tôi được biết, tuần này Siêu nhân ở Metropolis, bọn họ sao có thể biết nhiệt độ tăng lên liên quan đến Siêu nhân?”

      “Sao biết ta có ở đây?” Lois lớn tiếng hỏi, nhìn chằm chằm Clark, trời mới biết muốn gặp Siêu nhân đến thế nào, tuần này ai gặp được Siêu nhân, ngay cả người gặp nạn cũng thế.

      “Là ta liên lạc với tôi, ta có vài việc cần xử lý, vì thế về nhà rồi.” Biết mình lỡ, Clark vội vàng chữa cháy.

      ta liên lạc với ? Cách liên lạc giữa hai người thế nào? ta còn về nhà? Nhà ta ở đâu?” Lois hỏi loạt, sốt ruột lo lắng.

      “Vẫn là ta chủ động liên lạc, còn về phần nhà ta ở đâu, có thể là ngoài vũ trụ chăng?” Clark vậy.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 38

      “Phụt!” Amy văng nước miệng, suýt chút nữa sặc chết chính mình, “Khụ khụ, với bọn họ là nhà của “Siêu nhân” ở ngoài vũ trụ?”

      “Ừ.” Clark vỗ vỗ lưng cho , hiểu được, sao mà phải kinh ngạc như vậy chứ?

      “Chúa ơi, lo có người cho rằng “Siêu nhân” muốn tấn công trái đất à?” Amy nhớ còn có Jason Track rất muốn giết người ngoài hành tinh tiên phong chiếm đánh địa cầu là “Siêu nhân” kia mà.

      “Yên tâm, nghĩ mọi người đều sớm cho rằng nhà của siêu nhân là ở ngoài vũ trụ.” Clark nhún vai tỏ ý sao cả, chần chừ chút, hỏi thêm: “Đối với việc Metropolis bị nóng lên này, em có biết là chuyện gì xảy ra ?”. cho cùng, Clark cũng hơi lo rằng vấn đề của mình khiến cho Metropolis bị ảnh hưởng, tuy rằng tuần trước vẫn ở Smallville, nhưng lại bởi vì đá Kriptonite mà mất siêu năng lực.

      “Dù sao cũng liên quan đến .” Amy , thực tế cũng trong phim gốc tại sao Clark lại có suy nghĩ thế này. Thị trấn Smallville nơi lớn lên hề có tượng kỳ dị mùa đông biến thành mua hè, làm sao có thể mới ở Metropolis thời gian, thành phố liền vì mà biến đổi thành như vậy được chứ.

      “Vậy là tốt rồi.” Clark nhàng thở ra, chỉ cần biết nguyên nhân phải do mình, yên tâm.

      Amy thấy tiếp tục hỏi, hơi tò mò: “Sao tiếp tục hỏi em nữa? Có khi em biết nguyên nhân đó.”

      Clark xoa xoa đầu , cười : “ được, năng lực của em có đột ngột như vậy, có khi đến lúc nào đó biến mất, vẫn nên quá ỷ lại hơn, nếu sử dụng quá nhiều ảnh hưởng tốt tới em làm sao? Hơn nữa tin tưởng mình nhanh chóng tra ra được.”

      Amy được chăm sóc cảm thấy rất vui vẻ, ngẩng đầu hôn chụt cái lên mặt , tỏ ý khen thưởng, “Vậy cố lên nhé, em tin rất nhanh có thể tìm ra đáp án, như em , chuyện này ai có lợi nhất là kẻ đáng nghi nhất.”

      “Ừ.” Clark nhếch khóe miệng, cho dù Amy cũng biết ai có khả năng là thủ phạm nhất – ngoài Lex Luther, Metropolis còn ai có năng lực lớn như vậy chứ? Dù phải chủ mưu cũng thể liên quan đến chuyện này.

      …….

      Vì siêu nhân trở về, hơn nữa nhiệt độ Metropolis lại tăng lên ít, tòa án Metropolis rốt cuộc ra trát triệu tập siêu nhân, cầu phải giải thích việc lần này.

      Siêu nhân làm công dân danh dự của Metropolis tất nhiên là phải tham dự phiên tòa lần này, còn Amy lo lắng Clark vì chuyện này mà phải ngồi tù, tất nhiên là bỏ qua quá trình xét xử.

      Ngay từ đầu phiên tòa, luật sư chất vấn “siêu nhân” tòa liền biểu rất địch ý hung hăng của mình, nhưng quan tòa của toà án thẩm vấn cũng ủng hộ “siêu nhân”, hơn nữa Clark cũng tự mình phản biện lại, cuối cùng, quyết định siêu nhân vô tội kết thúc phiên tòa.

      “Vì nguyên nhân riêng tư, tuần trước tôi ở Metropolis, cho nên biểu đồ về việc nhiệt độ tăng lên và việc tôi sử dụng siêu năng lực thể nào có được, nên biết rằng tuần trước tôi hề sử dụng siêu năng lực.”

      “Ồ, có thể chứng minh ?” Bà thẩm phán mập mạp người da đen hỏi.

      “Tất nhiên có thể. Tôi nghĩ trong tuần vừa rồi, hẳn là ai có thấy mặt tôi đúng ?” Siêu nhân tràn đầy tự tin.

      Vì thế mọi người đến quan sát phiên toà liền bắt đầu xôn xao, bọn họ hỏi nhau, dường như quả ai thấy siêu nhân, ngay cả tin tức truyền thông cũng hề có.

      “Im lặng! Im lặng!” Bà thẩm phán người da đen gõ búa, khiến tất cả mọi người im lặng trở lại, sau đó nghiêm nghị với siêu nhân: “Tôi tin tưởng chứng minh vừa rồi của , có điều có thể , tuần vừa rồi làm gì?”

      Clark cười trả lời bằng giọng có chút tinh nghịch: “Dù có là siêu nhân, cũng phải nghỉ ngơi.”

      Lời này vừa ra, khí trong phiên toà lập tức thoải mái ít.

      Vì thế, chuyện này được tòa phán: liên quan đến siêu nhân.

      Tiếp theo đó, sau khi siêu nhân sử dụng siêu năng lực giải cứu đoàn xe lửa mất khống chế cứu được 325 hành khách, trang nhất đưa tin của Metropolis còn có thêm bảng đối chiếu về biểu đồ siêu nhân sử dụng siêu năng lực và địa đồ phân phối nhiệt độ cùng thời gian, kết quả chứng thực, nhiệt độ khí tăng lên giống như mọi ngày, nhưng chính xác nơi nhiệt độ tăng lên cách xa nơi sử dụng siêu năng lực, hề có liên quan.

      Bài báo này vừa ra, tất cả mọi người đều tin siêu nhân là trong sạch, vì vậy bọn họ bắt đầu tự hỏi, nếu nhiệt độ biến đổi liên quan đến siêu nhân, vậy rốt cuộc nguyên nhân là gì?

      Sau đó Clark và Lois tìm được tiến sĩ Goodman, người phụ trách nghiên cứu thời tiết kỳ lạ này, tiến sĩ Goodman dẫn bọn họ xem tầng trữ nước ngầm của Metropolis.

      “Chúa ơi, nơi này giống như phòng tắm hơi vậy.” Lois nhìn hơi nước nóng bốc lên tứ phía, vô cùng ngạc nhiên, dưới ngầm còn như vậy, khó trách bên lại nóng đến thế.

      Chúng ta ở tầng trữ nước ngầm của Metropolis, cơ bản là sông ngầm cùng với hệ thống hồ chứa nước, nhưng bên dưới tầng trữ nước có nhiệt độ là 7℃, cho dù là giữa mùa hè cũng vậy.” Goodman vừa giải thích vừa mở cánh cửa, ý bảo hai người vào, “Từ chỗ này hai người có thể nhìn thấy các khu vực chính của hệ thống trữ nước.

      Clark và Lois đứng giàn giáo cao, bên dưới là dòng sông ngầm từ từ chảy.

      Tiến sĩ Goodman dùng đèn pha cầm trong tay chiếu xuống dòng nước, hai người đều chấn động: “Nước sôi?” Dòng sông chậm rãi chảy xuôi bên dưới nổi bọt khí, hoàn toàn là tạo thành từ nước sôi.

      “Đúng, nước ở nhiệt độ sôi 100℃”

      “Đây là nguyên nhân tạo thành hơi nóng?” Clark hỏi.

      Phân bố của tầng chứa nước ngầm này hoàn toàn tương đồng với bản đồ phân bố khu vực nhiệt độ cao bên .” Goodman gián tiếp thừa nhận điều này.

      “Vậy tại sao nước lại như thế?” Lois thể hiểu được.

      Tiến sĩ Goodman lắc đầu: “Tôi cũng chỉ biết là do từ tác động xuống, mà phải là từ dưới ảnh hưởng lên , nước sôi như vậy nhất định do bên có chuyện gì đó. Tôi nghiên cứu nhiệt độ, điểm nóng nhất hình như là ở vịnh Harbest.”

      Clark lấy bản đồ mang theo ra, ba người cùng xem, “Tầng chứa nước ở chỗ này, đây là vịnh Harbest, hướng chảy của tầng chứa nước ngầm…”

      “Trạm phát điện hạt nhân của Lex Luther?” Lois thể tin được mắt mình.

      Clark cũng nhíu mày, năng lượng hạt nhân cũng phải thứ có thể giỡn.

      “Đây phải là thế mạnh của tôi, nhưng tôi dám trạm phát điện hạt nhân này có chỗ nào đó bị hổng nhiệt độ cao ra ngoài.” Tiến sĩ Goodman nhìn bản đồ .

      “Nhưng hôm nay bọn họ phát điện hết công suất.” Lois lo lắng.

      Tiến sĩ Goodman : “Xét tình hình tại mà , nếu bọn họ phát điện hết công suất, có thể khiến trạm phát điện đó nổ tung… Chúng ta sợ rằng gặp thảm họa.”

      Clark mày nhíu càng sâu: “Thảm họa?”

      Lois vô cùng sợ hãi: “ được, chúng ta phải nhanh chóng tìm được siêu nhân.”

      “Chúng ta ra khỏi chỗ này trước .” Clark .

      Khi siêu nhân và Lois xông vào tiệc rượu do Lex Luther tổ chức chúc mừng trạm phát điện hạt nhân vào hoạt động lần đầu phát điện, muốn chặn Lex Luther lại, nhưng Lex Luther mở chốt làm nóng nhiên liệu.

      “Chúng tôi cho rằng trạm phát điện bị thất thoát nhiệt khí, thời tiết Metropolis nóng lên là từ nơi này phát ra.” Lois ý đồ đến của mình.

      Lex Luther trong lòng căng thẳng, nhất quyết phủ nhận: “ thể nào.”

      “Vậy còn cách giải thích nào khác ?” Lois hỏi ngược lại, “Trạm phát điện của ông khiến hệ thống chứa nước ngầm của thành phố bị đun nóng.”

      “Đúng thế, trừ phi có nguyên nhân nào khác, Luther.” Clark vẫn nghi ngờ trạm phát điện có chỗ hổng là do cố ý, mục đích chính là khiến chính phủ đồng ý cho mở trạm phát điện năng lượng hạt nhân.

      “Tất nhiên là nguyên nhân khác rồi, tin tôi , trạm phát điện hề để hổng nhiệt khí ra ngoài.”

      “Đúng là có lỗ hổng.” Thị trưởng Metropolis vẫn theo đuôi Lex Luther phụ họa.

      Lúc này, nhân viên của trạm phát điện câu bên tai Lex Luther, chỉ thấy Lex Luther vui vẻ quay về phía mọi người tuyên bố: “Chúng tôi sắp bắt đầu sản xuất điện, thanh nhiên liệu phát nhiệt.”

      Hầu như mọi người đều vỗ tay tỏ ý chúc mừng, nhưng cũng ít người bắt đầu suy xét lời siêu nhân .

      Clark quýnh lên: “Nhân viên của ông có thể tắt nó ?”

      được, trình tự khi khởi động thể tắt , đây là trong những biện pháp giữ an toàn.” Lex Luther đắc ý , tuy rằng lúc trước siêu nhân ở Metropolis khiến thể đổ tội này lên đầu siêu nhân đuổi , nhưng trạm phát điện làm xong, chính là thắng lợi của .

      Siêu nhân giận dữ nhìn , sau đó bất chấp mọi người ngăn cản, chạy vào phòng đặt phản ứng hạt nhân đầy phóng xạ, dùng sức của chính mình buộc vận hành của thanh nhiên liệu phải dừng lại.

      Vì vậy, tràng thảm họa biến mất.

      Ngày hôm sau, khi Lex Luther nhận được tờ hóa đơn phí tổn của chính phủ, thở hổn hển, vừa xem biên lai vừa với trợ lý kiêm quản gia của mình: “Trạm phát điện này xong đời, chính phủ còn muốn ta trả hết phí dụng giải quyết hậu quả việc để truyền ra khí nóng. Nếu có siêu nhân đến gây , ta vẫn nắm tốt mọi chuyện trong tay. chỉ ngang nhiên phá hủy trạm phát điện của ta, mà phóng xạ cũng thương tổn được … Cậu còn muốn đem tin gì xấu đến đây nữa?”

      “Thưa ngài, tôi nghĩ ngài rất vui mừng khi biết được lợi nhuận thu được từ ngành điện lạnh của chúng ta trong ba tuần vừa rồi… tăng thêm hai ngàn phần trăm.” ta đưa tài liệu cho .

      Vì vậy, Lex Luther lại vui vẻ bắt đầu ca hát, lợi nhuận như vậy hoàn toàn có thể bù lại cho tổn thất ở trạm phát điện của .

      **

      “Lex Luther lần này tổn thất rất lớn.”

      “Đúng vậy, chỉ tổn thất số tài sản đáng kể mà còn mất uy tín, điều này rất có lợi với chúng ta. Có điều căn cứ theo tin tình báo, ngành điện lạnh của buôn bán lời ít, cũng đủ triệt tiêu những tổn thất .”

      hay ho cứ như là kiếm được chút nào ấy.”

      “Như nhau như nhau thôi!”

      “Có điều danh dự bị tổn hại phải dễ dàng kiếm lại về được như vậy, nghe dự tính mua lại chỗ nhà máy nguyên tử kia?”

      “Đúng vậy, chỉnh đốn lại chút, tôi tin rằng nó nhanh chóng có thể sử dụng.”

      muốn chỉnh đốn lại thế nào? phải tất cả mọi người đều có thể lợi hại như siêu nhân.”

      “Tôi tự có cách của mình, có điều chỗ cậu sao? Nghe gần đây thành phố Gotham xuất “Batman”, có ảnh hưởng gì đến cậu ?”

      “Tôi tự có chừng mực.”
      linhdiep17 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 39



      Gloucester vừa chấm dứt điện thoại, “Siêu nhân” liền bị bắt phải ra sức, cùng với nhân viên nhà máy điện nguyên tử sửa chữa lại nhà máy, phàm là việc gì nguy hiểm lại nặng nề toàn bộ đều ném cho làm, dù cho siêu nhân thể lực có tốt cũng thấy có chút chịu nổi, đáng tiếc có cách nào kêu khổ được, ai bảo đối phương là vợ nhìn mình vừa mắt chứ.

      Đối với chuyện này, Amy bình luận gì, cũng đồng ý với quan điểm của trai, ai làm hỏng người đó sửa chữa lại thôi, thuận tiện còn có thể khiến vị hôn phu thân mật của biết rằng vợ tương lai dễ lấy như vậy đâu.

      Mấy ngày sau, Clark về nhà đưa tới cho Amy tin tức.

      có công ty nước hoa muốn mượn tòa soạn báo làm bối cảnh để giới thiệu nước hoa mới của họ?”

      “Đúng vậy, có tên gọi là “Độc nhất vô nhị”, em có hứng thú sao? hình như còn chưa tặng em món quà nào.” Clark cảm thấy phụ nữ hẳn là đều thích những thứ như trang sức châu báu nước hoa gì đó.

      “Em có cái này là đủ rồi, nước hoa thích hợp với em.” Amy giơ chiếc nhẫn tay lên. “Có điều em có thể xem ? Em còn chưa từng nhìn thấy trường quay phim thế nào.” nhớ cùng ngày đó có phiền toái lớn. (Nguyên tác: sau khi bị Lex Luther khinh miệt từ chối, nhà khoa học Miranda phát minh ra loại nước hoa mới, xịt nó ở khắp đại sảnh Nhật báo Hành tinh, khiến cho tất cả mọi người đột ngột trở nên si tình mê mẩn, Lois chịu tác dụng này liền quyến rũ Clark. Vì Clark là siêu nhân nên chịu ảnh hưởng của nước hoa. Sau đó, Miranda lợi dụng nước hoa khiến Luther trong bữa tối biểu lộ tình với Lois. Cuối cùng, khi Miranda thành công sử dụng nước hoa phun ra toàn bộ thành phố, Luther cảnh báo siêu nhân phải ngăn cản hành động của ta – tìm hiểu từ Baidu). cũng muốn Lois đến quyến rũ Clark, nếu nhất thời kiềm chế nổi làm sao đây?

      Những vấn đề như tình địch, tuyệt đối phải ngăn chặn!

      “Hẳn là thành vấn đề, với tổng biên tập.”

      Lời đề nghị của Clark rất nhanh được phê chuẩn, White ra là người rất dễ chuyện, chỉ cần bạn dùng đúng cách.

      Amy được đồng ý, liền làm đủ hết chuẩn bị, đúng ngày đến tòa soạn báo.

      “Em bị cúm à?” Clark nhìn Amy đeo khẩu trang, giơ tay sờ sờ trán , may mắn, có phát sốt.

      mới bị cúm ý.” Amy tháo khẩu trang xuống, bây giờ mà đeo vẫn còn quá sớm. “Em chuẩn bị cho chuyến tham quan tòa soạn thôi, nhiều mùi hương nước hoa như vậy cùng hòa chỗ, nhất định rất khó chịu.”

      Clark lại thông minh nghĩ ra điều gì: “ có phiền phức gì sao?”

      “Hm hmm, được chứng kiến sức mạnh của “tình ” đó~!” Amy với giọng cảm thán.

      “Tình ? Sức mạnh?” Clark chẳng hiểu ra sao.

      “Ôi dà, chờ rồi thấy, chúng ta nhanh thôi, cũng đừng đến muộn.” Amy lười giải thích, trực tiếp đẩy Clark ra cửa, “Em mang theo đồ ăn tiện lợi, tòa soạn báo chỗ có lò vi sóng đúng ? Buổi trưa chúng ta ăn ngay tại đó cũng được.”

      “Hả? Ừ.”

      Hai người cùng bắt xe tới tòa soạn, nhân viên trong tòa soạn rất nhiệt tình chào buổi sáng hai người, Amy đến đây mấy lần, mọi người đều nhớ .

      “Ồ, đến rồi, Amy.” White lúc nào cũng là người đến sớm nhất phất tay vẫy vẫy Amy.

      “Xin chào ông White, hôm nay làm phiền rồi.” Amy từ trong ba lô lấy ra bịch giấy đưa cho Perry White: “Đây là bánh quy tôi tự nướng, hy vọng ông nhận.”

      “Ồ, đúng lúc tôi đói bụng chứ.” Perry White vui vẻ nhận lấy bịch giấy, lấy từ trong ra miếng cho vào miệng, “Hương vị tồi, Clark, cậu nhặt được báu vật rồi!”

      “Ha ha, tôi biết mà!” Clark nhìn Amy mỉm cười.

      “Hai người cứ làm việc , tôi chia mấy thứ này cho mọi người.” Amy lại lấy trong túi ra mấy bịch giấy nữa, bắt đầu quá trình làm quen tạo quan hệ tốt với mọi người.

      Thế là buổi sáng, hầu như tất cả mọi người trong tòa soạn đều nhận được lễ vật của Amy.

      “Tay nghề của tồi.” Kate ăn bánh quy, thích thú nhìn về phía Amy, “Nghe hai người sắp đính hôn? Chúc mừng nhé.”

      “Cám ơn .”

      “Thế nào? Hai người tiến triển đến đâu rồi?” Kate đột ngột ghé sát vào tai Amy hạ giọng hỏi.

      Amy phải thiếu nữ đơn thuần hiểu gì, tất nhiên là biết nàng hỏi cái gì, “Rất bền vững.”

      “Thế là làm hay chưa làm? Thể lực của Clark thế nào?” Kate đặc biệt có hứng thú với vấn đề này, có điều đừng hiểu lầm, phải nàng có hứng thú cướp vị hôn phu của người khác, mà chỉ đơn thuần là hiếu kỳ mà thôi.

      “Chúng tôi còn chưa tới bước đó..” cởi mở của Kate khiến Amy có chút ăn tiêu, nhưng hiểu vì sao thấy chán ghét Kate, có lẽ bởi vì nàng này trong cả bộ phim trước sau vẫn đều như vậy, sinh hoạt cá nhân có thể chừng mực, nhưng nàng hề che giấu bản chất của mình? “Quan hệ trước hôn nhân là nên đúng ?”

      “Ồ..ồ.. là quá bảo thủ đó Amy.” Kate nháy mắt, “ thử trước xem, nếu chất lượng có vấn đề làm sao bây giờ?”

      Amy còn chưa gì, phía sau chợt vang lên mấy tiếng “khụ khụ”.

      Hai người nhìn lại, Clark che miệng ho khan, “Kate, tôi nghĩ chất lượng gì đó cần phải lo lắng, Amy, nghe người của công ty nước hoa đến dưới lầu, em có muốn xuống nhìn ?” Clark cảm thấy cần thiết phải ngăn cách Amy ra xa khỏi Kate, nàng này làm hư Amy mất.

      “Đến rồi?” Nghe Clark , Kate còn hưng phấn hơn mọi người, cầm lấy giấy bút và máy ghi chạy ra ngoài, lần này đối tượng scandan mà nàng cần phỏng vấn chính là nữ diễn viên đến quay phim chụp ảnh ở đây.

      “Em có ?” Clark hỏi vị hôn thê của mình.

      cần đâu, bọn họ nhanh chóng lên này thôi.” Amy xong đeo khẩu trang lên, quả nhiên bao lâu sau, thang máy mở ra, theo đó là từng đợt mùi hương nước hoa cũng ùa tới, những người đó đến.

      Mỹ nam mỹ nữ lũ lượt bước ra khiến cho mọi người trong tòa soạn nhìn đến hoa cả mắt, Lois nhịn được thở dài bực bội: “Xem ra hôm nay đừng mong làm việc được nữa.”

      “Thôi Lois, lúc này còn nghĩ đến làm việc nữa hả?” Jim sửa sang lại vạt áo, nháy mắt ra hiệu cho mọi người chú ý đến mỹ nữ tóc nâu mới từ thang máy bước ra, “Mọi người , người đẹp như vậy có đồng ý hẹn hò với tôi ?”

      Amy nhìn vẻ đáng khinh của chàng, trốn trong lòng Clark cười trộm.

      “Cậu vẫn nên cách xa ta chút .” Lois cười nhạo.

      “Người em, tôi đồng ý với ý kiến của Lois, ta hợp với cậu đâu.” Clark vỗ vỗ vai chàng, an ủi.

      “Hừ, các người cứ chờ đấy!” Jim tin mà tiến đến, mọi người cũng hề bất ngờ khi nhìn người đẹp tóc nâu kia chẳng thèm để ý đến chàng, nghênh ngang bước .

      “Phụt..ha ha.” Amy rất tốt bụng mà bật cười, chàng này là rất buồn cười.

      “Cười nhạo người khác là tốt đâu.” Tuy rằng vậy nhưng mặt Clark cũng đầy ý cười.

      “Người ở đây đông quá, mùi nước hoa cũng nồng, em đến ban công đằng kia hít thở chút.” Amy , mùi hương nước hoa tuy rằng dễ ngửi, nhưng quá nồng bị gay mũi.

      “Ừ, em .” Clack buông ra.

      Amy bước lên cầu thang, chuẩn bị lên ban công lầu hai, đến nửa đường chợt dừng bước gọi lại Jim qua bên cạnh .

      “Sao vậy?” Jim hỏi.

      “Chúng ta lên lầu trò chuyện , cậu cho tôi biết thích loại con thế nào, có lẽ tôi có thể giới thiệu người cho cậu đấy.” Amy còn nhớ nguyên tác, Jim bị người ta xịt nước hoa tình “Báo thù”, sau đó liều lĩnh tìm người đẹp tóc nâu kia, suýt chút nữa bị người ta đánh chết, lúc này vẫn nên đừng để cậu ta lẫn vào trong mớ hỗn độn kia hơn.

      Jim nghe Amy đến giới thiệu đối tượng cho chàng, tự nhiên là vô cùng vui vẻ phấn chấn theo, chẳng khác nào mèo thấy được cá vậy.



      ban công, Amy chút yên lòng mà nghe Jim thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu để chàng phát ra mình tập trung, vừa chú ý người bên dưới, muốn nhìn xem ai là Miranda chủ mưu kiện lần này.

      Rất nhanh, Amy liền tìm thấy mục tiêu tình nghi, dù sao nhiều người cầm nước hoa chụp ảnh như vậy, xinh đẹp xung quanh phun nước hoa, qua chỗ nào mọi người cũng bịt mũi phất phất tay là rất dễ thấy.

      Khi Miranda lên lầu hai, Amy quyết đoán đóng cửa ban công lại.

      “Sao vậy?” Jim nghi hoặc hỏi.

      “Phía này mùi nước hoa quá nồng, mũi tôi chịu nổi.” Amy giải thích.

      Jim mỉm cười: “Tôi còn tưởng mọi người phụ nữ đều thích nước hoa nữa cơ.”

      “Tất nhiên, mùi hương nước hoa mọi người đều chống cự nổi, nhưng nếu quá nồng lại chính là tra tấn.” Amy nhìn Miranda dạo vòng quanh tòa soạn xong, ra khỏi tòa soạn báo, khóe miệng cong lên, quay đầu lại với Jim: “Jim, tôi thấy loại hình phụ nữ cậu thích là nhiều lắm, như vậy , chờ tôi xem ở trường có hoạt động gì, lúc đó mời cậu cùng tham gia được ?”

      ?” Mắt Jim sáng lên.

      Amy gật đầu: “Đương nhiên, nhưng trước tôi chỉ giúp cậu giới thiệu với họ thôi, về mặt khác phải dựa vào chính cậu rồi.”

      Jim vui vẻ thôi: “Yes! Cám ơn Amy, nếu phải là vị hôn thê của Clark, tôi rất muốn ôm cái cảm ơn.”

      “Việc này khó lắm!”

      Giọng đàn ông hơi pha lẫn vị dấm chua từ phía sau vang lên, Amy nhìn lại, có chút bất ngờ, “Sao lại lên đây?”

      Clark trừng mắt nhìn Jim cái, chàng liền cười cái đầy vẻ mờ ám, “Tôi quấy rầy hai người nữa” xong liền rời khỏi ban công.

      Clark mỉm cười hài lòng, giơ tay ôm lấy Amy: “Sắp đến thời gian nghỉ rồi, lên hỏi em có muốn xuống dưới ăn trưa .”

      “Nhanh như vậy sao?” Amy nhìn đồng hồ, quả nhiên sắp đến mười giờ.

      “Hai người trò chuyện ăn ý như vậy, tất nhiên là cảm thấy quá nhanh rồi.” Clark có chút thoải mái, giờ hiểu được cảm giác của Amy khi nhìn thấy mình ở gần người phụ nữ khác là như thế nào rồi, cảm giác ghen dễ chịu chút nào.

      “Em định giới thiệu bạn học của mình cho cậu ta thôi, hy vọng là có kết quả.” Amy cười .

      Clark lúc này mới dễ chịu trong lòng, “Vậy bây giờ em có muốn ăn cơm ? có thời gian hai tiếng để nghỉ trưa.”

      “Được.”
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :