1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai siêu nhân của tôi - Du Du Tiên (64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 20

      Edit: Hoabatthoai9

      Beta: Rùa River



      Sáng sớm ngày cuối tuần, Amy kéo Clark đến khu chợ gần đó mua đồ nấu ăn, sau đó thay quần áo xe đến sân bay.

      “Sao vẫn chưa đến nhỉ? xem liệu có phải máy bay muộn giờ hay ?” Amy liên tục nhìn cửa đường dẫn ra sân bay, vẫn nhìn thấy người muốn gặp .

      “Em , bây giờ mới 10h20, còn chưa đến giờ mà.” Clark bất đắc dĩ kéo ngồi xuống, từ buổi sáng lúc mới Amy căng thẳng như vậy, rất sợ máy bay giữa đường gặp chuyện may.

      “Xin lỗi, em hơi lo lắng quá rồi.” Amy cũng muốn mình căng thẳng như vậy, nhưng cha mẹ chết vì tai nạn máy bay khiến trong lòng cứ bị ám ảnh thôi, thế nào cũng cảm thấy máy bay an toàn.

      sao đâu, còn có ở đây mà. trai em đến rất nhanh thôi.” Clark ôm dỗ dành.

      “Vâng.”

      Lại đợi lúc, đến 10h40 máy bay rốt cục cũng đến.

      Amy chen chúc trong đám đông tìm bóng dáng trai, may mà có Clark hộ tống, nếu sớm bị chìm nghỉm trong dòng người, còn có thể đứng đó chờ Gloucester ra khỏi cửa sao?

      Hàng khách xuống máy bay ra rất đông, Amy tìm mãi vẫn nhìn thấy bóng hình trai đâu cả, cũng nóng nảy, chỉ nhìn chăm chú nhìn cửa ra, trong lòng biết với tính tình trai chắc cùng nhiều người chen lấn như vậy.

      Quả nhiên, chờ hành khách ra gần hết, thân hình quen thuộc xuất ở cửa đường dẫn.

      Clark chưa từng gặp Gloucester, nhưng ảnh hưởng đến việc chỉ cần nhìn cái liền lập tức nhận ra ta, khác với những hành khách khác, Gloucester trông rất đặc biệt.

      Nhìn đến ta, Clark liền hiểu được thế nào mới gọi là quý tộc, thế nào mới gọi là quý ông.

      Khác với Amy nhắn mà xinh xắn, Gloucester rất cao lớn – Clark đoán ta so với mình thậm chí còn cao hơn chút. Tóc đen mắt xanh, những đường nét khuôn mặt sâu sắc góc cạnh thoạt nhìn thấy vô cùng tuấn, là loại hình có thể khiến phụ nữ vừa gặp , nhưng đáy mắt lạnh như băng cũng thành công dọa lui ít những nhát gan.

      Clark từng nghe Amy rằng Gloucester lớn hơn mười chín tuổi, nhưng ngoại trừ khí chất điềm tĩnh trầm ổn, Clark nhìn ra đối phương giống như ba mươi tám tuổi, ta thoạt nhìn trông như chỉ ngoài ba mươi, mái tóc đen giống màu tóc Amy được chải cẩn thận tỉ mỉ, thấy sợi nào lộn xộn, giống như cảm giác về bản thân , nghiêm cẩn và tỉ mỉ.

      Gloucester mặc bộ Dunhill* may bằng thủ công, kết hợp cả vẻ đại và truyền thống, thiết kế hoàn mỹ đầy vẻ quý phái lịch lãm thể phong cách tao nhã và cao quý, khiến nhất cử nhất động của càng thêm cuốn hút.

      *Dunhill: thời trang hàng hiệu nổi tiếng dành cho nam giới của quốc.

      , , ở đây.” chờ Clark tiếp tục quan sát, Amy nhìn thấy người mình chờ, vẫy vẫy hai tay để Gloucester nhìn thấy mình.

      Tầm nhìn của Clark rất tốt, có thể thấy khi Gloucester nghe tiếng Amy gọi, lạnh lẽo trong mắt lập tức biến mất còn dấu vết, mà khi ta nhìn thấy Amy, gương mặt tựa hồ như luôn vô cảm kia liền lộ ra vẻ tươi cười vui sướng, tuy rằng rất , nhưng cũng rất .

      “Amy.” Gloucester mấy câu với vệ sĩ và thư ký bên cạnh rồi bước đến, giang rộng hai tay ôm lấy Amy, hôn lên hai má em , “Để xem xem, công chúa của chúng ta có tự chăm sóc tốt mình hay nào?”

      Amy rất tự nhiên nhận lấy thân thiết của trai, cười tủm tỉm hôn lại mấy cái, sau đó để mặc cho Gloucester ngắm nghía.

      “Hình như hơi gầy .” Gloucester nhận xét.

      có đâu, hai ngày trước em vừa mới cân thử đây, tăng hai cân.” Amy mếu máo, con quan tâm nhất là cân nặng của mình mà.

      thấy béo lên chút nào, nhưng gầy là tốt rồi, nếu cũng yên tâm để em mình.”

      “Yên tâm, em chăm sóc tốt chính mình mà. , đây là Clark, em nhắc đến với đó.” Amy kéo Clark lại giới thiệu.

      Vì thế ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Clark, suýt nữa khiến Clark tưởng rằng đối phương cũng có siêu năng lực, ánh mắt kia như sắp khiến đóng băng, là áp lực rất lớn.

      Cố gồng mình chịu đựng áp lực nặng nề, Clark tươi cười vươn tay: “Xin chào, ngài Richmond.” Vốn định theo Amy gọi Gloucester là , có điều giờ chắc nếu gọi như vậy liệu có khiến đối phương càng thêm thù hận mình nữa.

      Gloucester ánh mắt chút nào che dấu quan sát đánh giá Clark hồi lâu, nhìn đến Clark sắp chống đỡ nổi nữa, mới hơi chút vừa lòng giơ tay ra bắt, “Amy dạo này phiền phải chăm sóc.” Gloucester là người rất lý trí, cho dù chẳng muốn nhìn thấy cái kẻ muốn cướp đoạt Amy của , nhưng thể thừa nhận đối phương quả thực tồi, so với những kẻ người Mĩ dối trá khác, thái độ Clark cung kính mà nhún nhường khiến cũng có chút hài lòng, nhưng có nghĩa là dễ dàng dâng ra em bảo bối mà mình cưng chiều nhiều năm như vậy.

      “Đâu có, là ấy chăm sóc tôi mới đúng.” Clark đáp, quả thực cũng đúng là vậy, đại đa số thời gian đều là Amy chăm sóc cuộc sống .

      “Được rồi, các đừng ở chỗ này tán phét nữa, , chúng ta về nhà, lâu ăn đồ ăn em làm, hôm nay phải nếm thử chút, xem em có tiến bộ hay nha.” Amy ôm cánh tay Gloucester ra khỏi sân bay , đương nhiên, cũng quên nắm tay Clark.

      Gloucester nhìn cánh tay Amy khoác khuỷu tay mình lại nhìn tay kia của nắm tay Clark, gì thêm, nhưng ý tưởng muốn mời Clark “luận bàn” trong lòng càng lúc càng bành trướng.

      “Những người đó cùng sao?” Clark quay đầu lại nhìn mấy người vốn trước đó theo Gloucester, nhưng giờ lại đứng tại chỗ nhìn bọn họ rời .

      “Đúng vậy, đặt khách sạn trước, bọn họ tự đến đó.” Gloucester , vốn muốn người khác quấy rầy cùng Amy ở chung, huống chi vệ sĩ bên cạnh Amy cũng đủ nhiều, hơn nữa chuyến lần này của vốn là bí mật, hành tung của có ai biết, nguy hiểm.

      Nhưng, Gloucester ràng là cẩn thận mấy cũng có sai sót, khi bọn họ ngồi xe được đoạn liền có phiền phức tìm đến.

      “Công tước, có người theo dõi.” Bernie phụ trách lái xe nhìn gương chiếu hậu, báo cáo.

      Công tước? Clark nhìn Gloucester, xem ra Amy tiểu thư quý tộc, hoặc là người có thân phận địa vị như vậy. Clark kết luận, nhưng vì việc giấu diếm mà cảm thấy phẫn nộ hoặc bất mãn, kỳ thực cẩn thận suy nghĩ , Amy cũng từng lừa gạt , chỉ là ra mà thôi, mỗi người đều có bí mật, hơn nữa người sống mình bên ngoài, quả thực phải cẩn thận chút, nghĩ như vậy, chút ít vướng mắc trong lòng Clark cũng biến mất.

      “Là ai vậy?” Amy muốn quay đầu nhìn, lại bị Gloucester ngăn lại.

      “Đừng nhìn.” Gloucester nhíu mày, ngờ lại có người theo dõi. Thoáng nhìn qua Clark, thấy có gì khác thường, mới tùy ý . “Cắt đuôi bọn chúng.”

      “Dạ, mời ngồi yên.”

      Tiếp theo đó là màn biểu diễn đua xe phấn khích ngoạn mục, có điều Amy có tâm tình thưởng thức, chỉ thấy khó chịu như sắp ói ra, cảm giác xe phóng vèo vèo như bão tố chẳng phải ai cũng hưởng thụ nổi. Lúc này chỉ có thể nằm úp sấp trong lòng Gloucester, che miệng cố kìm cho mình khỏi nôn ra, còn Gloucester đau lòng vỗ về lưng .

      Clark rất muốn hỗ trợ, đáng tiếc nhìn bộ dáng Gloucester chẳng ai dám đoạt người.

      bao lâu sau, tốc độ xe cũng chậm dần lại, kẻ theo dõi kỹ thuật đúng chẳng ra gì, hơn nữa bọn chúng hình như cũng quen đường phố Metropolis, rất nhanh bị bỏ rơi.

      “Dừng xe bên đường.” Gloucester ra lệnh.

      “Vâng”. Bernie xoay vòng đẹp mắt, dừng xe lại.

      Amy lao xuống xe đầu tiên, cúi người nôn thốc nôn tháo hồi.

      “Uống nước .” Clark đến bên cạnh đưa cho chai nước khoáng.

      Gloucester chậm bước híp mắt lại, thấy Clark xuống xe lúc nào, hơn nữa chai nước ở đâu ra? có thể chắc chắn là từ lúc lên xe trong tay Clark bất cứ thứ gì.

      Nhìn xung quanh, ánh mắt Gloucester dừng quầy đồ uống ở tiệm tạp hóa chỗ góc đường, cùng loại nước khoáng, ở giữa quầy hàng lại thiếu chai, mà chỗ vốn để bày chai nước giờ lại đè lên tờ đô la, ông chủ tiệm tạp hoá cầm lấy nó nhìn quanh, lại tìm thấy người mua nước đâu cả.

      Ánh mắt quay trở lại nhìn hai người trước mặt, xem ra người kia cũng ít bí mật, biết Amy có biết hay . Gloucester sắc mặt chút cảm xúc nghĩ, tiến lên giơ ra chiếc khăn tay.

      “Cám ơn.” Amy nhận lấy khăn tay, tay kia cầm nước khoáng súc miệng, lại lau lau miệng, cuối cùng mới cảm thấy thoải mái đôi chút, “Aiz, sau này ai dám với em đua xe là vui, em tẩn cho ta trận.” xong còn trừng mắt lườm Clark cái, ai bảo người này hai ngày trước còn bay cũng kích thích giống như đua xe, trừng trừng ai.

      Clark cười khổ đẩy đẩy mắt kính, biết lúc này gì cũng đúng, cho nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      Vì Amy bị say xe nên bọn họ ngồi xe nữa, mà bộ dọc theo con đường dẫn đến đường Clinton, dù sao cũng chỉ còn lại quãng xa nữa.

      , lúc nãy là ai vậy?” Amy thấy hơi lo lắng cho an toàn của Gloucester.

      có gì, chỉ là ít rác thải tự cho mình là đúng mà thôi , xử lý.” Gloucester muốn Amy lo lắng, cũng ra những người đó là vì hành động gần đây của quá lớn, ảnh hưởng đến lợi ích ít người, cho nên tìm cách giết .

      có việc gì?” Amy vẫn lo lắng.

      “Ừ, em cứ chăm sóc bản thân cho tốt là được, năng lực của em còn phải lo lắng gì chứ.” Gloucester cưng chiều xoa xoa đầu em .

      “Dạ.” Amy gật đầu mỉm cười.

      Vì thế hai em rất ăn ý mà lơ luôn Clark, ai bảo giờ trở thành người ai muốn nhìn thấy chứ?

      Vậy nên, Clark cũng chỉ có thể tiếp tục cười khổ.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 21

      Edit: Hoabatthoai9

      Beta: Rùa River



      Hôm nay ràng phải là ngày tốt để ra ngoài, Amy thực hối hận sao mình phố người Hoa mua cuốn Hoàng lịch, tự mình kiểm tra, để bọn họ tránh khỏi cái ngày may này.

      Ban đầu vẫn rất tốt, cùng và bạn trai nhàn nhã dạo phố, đủ loại đề tài, chậm rãi quay trở về khu nhà trọ, sau đó liền nhìn thấy rất nhiều xe cứu hoả rú còi lướt qua, sau nữa chính là khói đen mù trời từ khu Đông tràn đến, cho dù còn cách cả mấy dãy phố cũng khiến người ta ho sặc sụa vì khói.

      “Khụ khụ, ở đâu cháy vậy?” Amy che miệng, nhìn về phía khói đặc bay tới.

      “Là khu Đông, xem chút, hai người ở đây nhé.” Tai Clark cho biết có người kêu cứu, thể mặc kệ, chỉ để lại câu rồi nhanh chóng chạy về phía có đám cháy, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt hai người.

      “Cậu ta thường xuyên như vậy? Bỏ lại em mình ?” Gloucester nhíu mày nhìn về phía Clark vừa biến mất.

      “Ồ, cũng biết mà, ấy là phóng viên, tin tức lớn như thế này sao có thể bỏ qua chứ?” Amy giải thích thay Clark, tuy rằng biết cứu người, nhưng trai lại biết, nếu vì việc này mà thích Clark phiền.

      “Nhưng cậu ta nên bỏ lại em như vậy, nhất là những lúc nguy hiểm như thế này.” Đôi mày Gloucester cũng bởi vì lời giải thích của Amy mà giãn ra, “Trong mắt , có gì quan trọng hơn so với em được, Amy, cậu ta đủ tư cách.”

      Amy ôm cánh tay làm nũng, “, cho ấy cơ hội nữa được ? Con người ấy tệ đâu, chẳng lẽ muốn em lại tìm người khác? Có khi người đó còn kém hơn cả ấy nữa, em thừa nhận là Clark hơi quá coi trọng…công việc, nhưng tinh thần chính nghĩa cho phép ấy khoanh tay làm ngơ, cũng đừng sớm kết luận như vậy, thử xem lại xem được ?”

      Gloucester nhìn Amy, giọng điệu hài lòng: “Em thích cậu ta như vậy?”

      , nếu có thể, em chỉ muốn lần thôi.” Amy dùng thái độ nghiêm túc hiếm có .

      Cả đời, chỉ lần, chỉ kết hôn lần, chỉ sinh con cho người, chỉ sống cùng người cho đến già, đó là giấc mộng lớn nhất của Amy. Có lẽ nhiều người ủng hộ suy nghĩ như vậy, cho rằng nhiều lần mới có thể trải nghiệm càng nhiều, tìm được người thích hợp nhất với mình, nhưng Amy là người trọng tình, hy vọng mình có thể tìm được đúng người ngay từ lúc ban đầu, cần lằng nhằng vòng vo, có thể thuận thuận lợi lợi đến cuối cùng, vậy phải là hạnh phúc lớn nhất sao?

      Gloucester có chút kinh ngạc, nghĩ đến vợ mình, họ kết hôn phải vì , phần lớn là chính trị, nhưng Gloucester vẫn cho rằng đây là lựa chọn tốt nhất trong đời mình, cho dù tình cảm giữa bọn họ cũng hoàn toàn là tình .

      “Vậy em cho rằng cậu ta là người đó sao ?”

      “Ai biết được?” Amy giọng , kỳ chính cũng biết Clark có đúng là người duy nhất của mình , nhưng muốn thử, vận khí của bình thường vẫn khá là may mắn phải ?

      Sau đó, Amy nữa, chỉ nhìn hướng khói đặc bay tới ngẩn người, Gloucester quấy rầy , nhìn theo hướng nhìn, đôi mắt tối đen biết nghĩ gì.

      Tiếng người ồn ào, tiếng còi xe rít chói tai, khói đặc vẫn chưa tan hết, bóng người quen thuộc từ bên kia tới, là Clark.

      Bộ dạng Clark trông hơi buồn cười, mặt lúc đầu vốn sạch bây giờ dính vết đen thui, biết quệt phải ở chỗ nào, tóc còn dính bụi than, nhưng quần áo người ngay nếp nhăn cũng có, toàn thân trông có chút ăn nhập.

      sao lại thế này, bẩn chết.” Miệng ghét bỏ, nhưng hành động của Amy lại giống lời chút nào, lấy khăn tay sạch trong ba lô ra thấm ít nước cho ướt rồi kiễng chân lau mặt cho Clark, trông rất có bộ dáng thành thạo chăm sóc đám nhóc con ham chơi trong vườn trẻ.

      Clark cúi người để Amy lau mặt cho, gương mặt nở nụ cười, “Phía kia cháy rất lớn, có người bị mắc kẹt bên trong, vốn là muốn hỗ trợ, nhưng sau đó siêu nhân đến, ta cứu người đó ra.” nửa nửa giả, đơn giản là vì nơi này còn có người biết thân phận .

      Amy lén trợn mắt lườm cái, nhưng tính toán việc dối, chuyện này thể để trai biết, phải bởi vì giữ bí mật gì đó, chẳng qua lo rằng khi trai biết được, chuyện tình cảm vừa mới bắt đầu của mình phỏng chừng phá sản.

      Gloucester im lặng nhìn cử chỉ của hai người, trong lòng thể thừa nhận hai người trông rất xứng đôi, vui vẻ và dịu dàng trong mắt Clark phải giả bộ, ta rất thích Amy.

      Có lẽ, thực nên buông tay. Đáy lòng có chút phiền muộn, em quý từ nâng niu che chở trong lòng bàn tay nay tựa hồ sắp vỗ cánh bay , mà lại thể nào ngăn cản.

      Nhất thời, lạnh lẽo trống vắng nảy lên trong lòng, trông Gloucester vô cùng đơn.

      , sao vậy?” Nhận ra Gloucester trông có vẻ bất thường, Amy đưa khăn tay cho Clark để tự lau, quay lại trước mặt Gloucester lo lắng nhìn .

      sao, chúng ta thôi, ở đây khí tệ.”

      “Vâng.”



      “Lại vụ hoả hoạn, theo các cơ quan có thẩm quyền suy đoán, đây là vụ án phóng hỏa liên hoàn do đối tượng gây ra…. Đội cứu hỏa đến khu Đông, hết sức dập tắt hỏa hoạn, đây là vụ thứ sáu trong ngày hôm nay, nhưng cục phòng cháy chữa cháy Metropolis vẫn chưa tìm ra manh mối, lần này là công ty may ở khu Đông bị cháy, người quản lý của công ty bị mắc kẹt tầng cao nhất, thang chữa cháy của đội cứu hỏa đủ độ cao, chưa tìm ra cách nào đưa ta xuống, trong khi các cầu thang đều bị lửa lớn đốt cháy, người quản lý này giờ vô cùng nguy hiểm….”

      Amy bưng trái cây từ phòng bếp ra, liền nhìn thấy TV đưa tin về vụ phóng hỏa mới nhất, Gloucester mình ngồi xem ở sô pha, mà Clark , xem trong TV đột nhiên xuất siêu nhân, liền biết đâu.

      , ăn chút trái cây nè, đều rất tươi.” Amy đem trái cây đặt trước mặt , đưa nĩa cho .

      Gloucester tùy tay xiên miếng cho vào miệng từ từ ăn, nhưng ánh mắt vẫn rời khỏi màn hình TV.

      “Siêu nhân này trông hơi quen quen.” Gloucester đột nhiên lên tiếng, khiến Amy ăn trái cây giật mình hoảng hồn, suýt nữa bị nghẹn sặc.

      “Hả, vậy ạ?” Amy chột dạ cầm tách trà bàn uống ngụm.

      “Hình như từng gặp qua ở đâu đó.” Gloucester gật đầu, trí nhớ vốn rất tốt, đặc biệt là với người khác, “Kent đâu rồi?”

      “À, ấy đến tòa soạn, là tạm thời phải tăng ca.” Giờ chỉ còn cách lấy cớ này.

      “Thế này?” Gloucester chỉ TV, bên trong chiếu đến hình ảnh siêu nhân cứu người quản lý ra, “An ninh trật tự Metropolis quá tệ, em có muốn chuyển trường ?”

      , lại thế nữa rồi, nơi này trị an tuy phải tốt lắm, nhưng chỉ là số khu vực thôi, chỗ em ở này rất an toàn, hơn nữa bình thường em ra ngoài đều có người theo, chạy lung tung, cũng gặp cố may gì. Ngược lại là , kẻ ban nãy là chuyện gì xảy ra? Em thấy bây giờ còn nguy hiểm hơn cả em đấy.” Amy đẩy đề tài về phía Gloucester.

      “Chỉ là vài tên hề mà thôi, nhanh chóng giải quyết đám đó.” Gloucester muốn nhiều, trực tiếp thay đổi đề tài, ” Gọi cho Kent, bảo cậu ta trở về sớm, có việc muốn chuyện ‘riêng’ với cậu ta.”

      , muốn quyết đấu với ấy đấy chứ?” Amy còn nhớ trai từng chỉ lần rằng nếu có người , đối phương trước nhất định phải thắng mới được.

      .” chỉ muốn kiếm bao cát để xả chút bực bội trong lòng mà thôi.

      “Vậy được.” Amy yên tâm.

      Vì thế, sau cuộc điện thoại (Amy đưa di động của mình cho Clark để phòng ngừa vạn nhất), Clark suốt ngày bận bịu vừa mới trở về bị Gloucester lôi ra ngoài là muốn tiến hành “ chuyện riêng”.

      Amy biết bọn họ những gì, nhưng lúc trở về, Clark nhìn Gloucester với ánh mắt hoàn toàn kính sợ , mà Gloucester cứ mãi đăm chiêu đánh giá Clark, tựa hồ như phát ra điều gì đó đặc biệt, nhìn đến nỗi khiến Clark sởn cả gai ốc.

      Nếu Gloucester phát ra được gì, đúng là có, hôm nay kéo Clark đến trung tâm thể hình gần đó, chuẩn bị đọ sức với Clark phen, mà từ trận đấu này, phát ra rất nhiều điều..

      Gloucester chọn môn quyền thuật, đánh với Clark hồi, cuối cùng cũng thể bội phục quyền cước Clark đặc biệt vững vàng, bọn họ đánh nửa giờ, bản thân đều có chút mệt mỏi, Clark lại toát giọt mồ hôi. Chỉ riêng điểm này cũng khiến Gloucester nhớ trong lòng.

      Đánh xong tự nhiên là phải tắm, Gloucester tốc độ nhanh hơn Clark chút cho nên khi tắm xong ra ngồi uống nước ở phòng nghỉ, Clark mới lau tóc ra.

      Khi đó, Clark đeo kính.

      Trí nhớ của Gloucester rất tốt, tốt đến nỗi dù có là người chỉ gặp lần cũng tuyệt đối quên, cho nên rất dễ dàng nhận ra khuôn mặt có gì che giấu của Clark cùng siêu nhân TV kia là giống nhau. phải chỉ tương tự, mà là giống nhau như đúc.

      Nhớ lại buổi sáng ta chạy đến chỗ xảy ra hoả hoạn xem, quần áo chút xộc xệch mà đầu và mặt lại bẩn, ban nãy vẻ mặt Amy lại hơi có vẻ kinh hoảng, Gloucester hiểu.

      Vì thế, sau bữa tối , sau khi Clark bị Gloucester đuổi , liền với Amy câu: “Em có biết Kent và siêu nhân là người.” phải nghi ngờ, mà là khẳng định.

      Amy ngồi bên cạnh nhất thời kinh ngạc
      linhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 22

      Edit: Rùa River



      , gì vậy?” Amy thể tin nổi, tuy rằng vẫn biết trai mình rất thông minh, nhưng ngờ lại có thể vừa gặp nhận ra được bộ mặt của Clark.

      “Xem ra là em biết.” Gloucester nhướn mày.

      “Ah, em biết, nhưng mà sao lại nhận ra được vậy?” Nếu có cách nào giấu được, chỉ có thể nhận tội thôi, Amy thẳng thắn thừa nhận quả thực mình biết thân phận kia của Clark.

      “Hừ, chỉ bằng chút mánh khóe đó lừa được ai chứ, chỉ cần người quen biết sơ sơ với cậu ta thôi cũng có thể nhận ra được.” Gloucester đối với Clark đúng là vô cùng vừa mắt, chỗ nào có thể dìm hàng được tuyệt đối bỏ qua, tuy rằng trong mắt Clark đích thực là chẳng có chút nào xem được cả.

      “Kỳ thực cũng đâu đến nỗi kém vậy ạ, ở đây chưa có ai phát ra điều đó đâu.” Amy đỡ cho Clark.

      “Vậy chỉ có thể chứng tỏ cậu ta làm người quá thất bại, ngay cả người quan tâm mình cũng có.”

      Amy cười gượng: “ à, đừng ác như vậy chứ, ấy mới đến thành phố này chưa được bao lâu, hơn nữa cố ý giấu mình, đây cũng là thể tránh khỏi.” Clark quả kết giao bạn thân bạn tốt gì, trong nguyên tác, ngoài người nhà và Lois Lane, hầu như lúc nào cũng đều lẻ loi mình.

      “Em muốn che chở cậu ta tùy em, có điều phải cảnh cáo trước, cậu ta có làm gì em cũng đừng có tham dự vào.” Gloucester tuy rằng vừa ý lắm với thân phận của Clark, nhưng cảm giác của Amy mới là quan trọng nhất, muốn bắt ép em phải quyết định rời xa Clark, cho dù tên kia có là người ngoài hành tinh.

      Lần đầu tiên siêu nhân xuất , Gloucester tiến hành điều tra phân tích – phân tích xem tồn tại của người này có thể ảnh hưởng đến Amy hay – kết luận cuối cùng là nơi siêu nhân xuất quả thực coi như an toàn, cho nên mới bắt Amy về nước ngay.

      Hơn nữa, chỉ cần thân phận siêu nhân của Clark bị phát , Amy có thể coi như là người an toàn nhất thế giới, ai bảo bé có chàng người là siêu nhân chứ.

      “Em rất biết tự lương sức mình mà, chen vào quấy phá gì đâu.” Amy kéo kéo Gloucester làm nũng, dỗ cho Gloucester từ mặt nhăn mày nhíu rốt cuộc cũng thoải mái dễ chịu.

      Amy cũng thông minh, đem những kiện siêu nhân giải quyết thời gian qua mà mình biết kể cho Gloucester nghe, để có thể hiểu hơn Clark là người như thế nào, Gloucester nghe xong, cũng dần dà hiểu sâu hơn về Clark, tuy rằng vẫn là nhìn ta vừa mắt, nhưng cũng cảm thấy người này miễn cưỡng đủ tư cách kết giao với Amy.

      Có điều, khinh địch cứ vậy mà giao bảo bối ra, “Ngày mai bay đến thành phố Gotham gặp Bruce Wayne, em có muốn cùng ?”

      “Hả? Sao tự nhiên lại hỏi em cái này? Ngày mai em phải lên lớp học rồi.” Amy tuy rằng rất muốn nhìn thấy người tương lai là Batman, nhưng chuyện học hành cũng thể hoãn lại được…

      giúp em xin phép, phải em rất có hứng thú với Bruce Wayne sao? mang em gặp ta chẳng lẽ em thích? Hơn nữa lẽ nào em muốn ở bên cạnh lâu chút?” Gloucester lần trước chuyện qua điện thoại nghe ra Amy cảm thấy hứng thú với Bruce Wayne, e rằng cũng là vì điều bất ngờ ngoài ý muốn gì đó mà lúc trước, vậy nên từng cho người điều tra Bruce Wayne, quả nhiên tìm hiểu được ít chuyện thú vị – khi còn cha mẹ bị bắn chết ngay trước mặt , được người quản gia nuôi lớn, sau mười năm cha mẹ qua đời bắt đầu du lịch thế giới, cùng lúc học tập các kỹ năng võ thuật, điều tra, pháp luật lần lượt khắp từ Âu sang Á. Gloucester thế nào cũng cảm thấy người như vậy kẻ ăn chơi tồi tệ, mà ngược lại, cho rằng Bruce Wayne là thiên tài, hơn nữa còn là thiên tài đầy bi kịch.

      thiên tài đầy bi kịch như vậy, nếu trở thành hùng diệt trừ tội ác nhất định kẻ xấu xa dám làm, rất mong chờ xem người này lựa chọn điều gì. Gloucester suy nghĩ, khóe môi cong lên nụ cười bí hiểm.

      Amy bị nụ cười của trai dọa cho run người, bình thường mà cười như vậy chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp, “Em tất nhiên là muốn ở bên cạnh rồi, sao là vậy, thế nên gọi điện thoại xin phép ở trường giúp em , em thông báo cho Clark biết.”

      “Ừ.”



      Clark thấy Amy sang phòng mình rất bất ngờ, “Sao em ở cùng trai?”

      “Chúng ta vào rồi .” Amy đẩy vào trong, đóng cửa lại rồi ngồi xuống sofa, “Phù, trai em quả thực là khó đối phó, biết là ấy vừa với em điều gì đâu!”

      gì vậy?” Clark buồn cười nhìn cử chỉ cường điệu của , ngồi xuống bên cạnh.

      Amy đột nhiên làm mặt hung dữ nhìn : “, chiều nay trai em làm gì? Sao vừa về mà ấy hỏi em, có biết là siêu nhân hay ?”

      ấy biết?!!!” Clark cả kinh nhảy dựng lên, nhất thời quên khống chế sức mạnh, vọt thẳng lên trần nhà, cũng may lực lớn, đụng vào chỉ khiến cái trần lủng hố to chứ bị vỡ tan ra..

      Có điều thanh vẫn là như trời long đất lở, ngay cả Amy cũng có thể nghe thấy tiếng người ở tầng ồn ào, cũng may sau đó còn tiếng động nào nữa, tầng cũng dần dần yên tĩnh lại…

      Clark quay xuống Amy cười xấu hổ, chỉ nhận được cái nhìn khinh bỉ.

      “Còn mau xuống.” Quả nhiên thể xem thường sức phá hoại của siêu nhân, Amy nhìn quay trở lại sofa, lại nhìn cái lỗ to trần, vừa đúng kích cỡ cái đầu, “Đợi lát nữa phải sửa lại , đừng để người nào nhìn ra cái trần này có vấn đề.”

      “Đây là chuyện . trai em làm sao lại phát ra vậy?” Giờ Clark quan tâm nhất là điều này, sao hai em nhà này đều có thể dễ dàng nhìn thấu như vậy nhỉ?

      “Ai biết được, có điều em kỹ thuật ngụy trang của quá kém.” Amy chế nhạo, “Có điều cũng đừng nản vội, em nghĩ kỹ thuật diễn của phải tồi đâu, là trai em quá thông minh lại nhớ dai nữa nên mới nhận ra .”

      “Em đây là an ủi hay đả kích vậy?”

      “Đương nhiên là an ủi rồi, yên tâm , trai em rất kín miệng, ra ngoài đâu.” Nhiều lắm chỉ là lợi dụng chút ưu thế của mà thôi, Amy cười vỗ vỗ đầu như vẫn vỗ đầu Bakersfield, “Đúng rồi, em sang đây là muốn cho biết, ngày mai em cùng trai đến thành phố Gotham, có lẽ ở lại đó hai ngày.”

      “Sao tự nhiên lại muốn đến Gotham vậy?” Chủ đề chuyển quá nhanh, Clark còn chưa kịp thích ứng.

      xem tập đoàn Wayne của Bruce Wayne ạ! trai em muốn tìm người hợp tác, em giúp ấy giám định chút, hơn nữa em khó có dịp nào đến đây lần, em đương nhiên là phải ở bên tiếp đón ý nhiều chút rồi.” Amy cười tủm tỉm .

      “Như thế em ở bên cạnh được?” Clark ghen tị, vì coi trọng của Amy đối với Gloucester.

      “Vậy cũng phải là có thời gian ở bên cạnh em ấy chứ? Hôm nay nhiều hỏa hoạn như vậy, điều tra sao?” Amy hỏi.

      “Đương nhiên là phải điều tra rồi. Em nhớ là sớm về sớm nhé, nếu hay là buổi tối đến tìm em?” Clark tính thời gian từ đây đến Gotham, nhanh nhất cần nửa giờ, để gặp Amy thành vấn đề.

      “Còn muốn bị em “dạy bảo” sao? cứ ở đây lo công việc của , em về nhanh thôi.” Amy cũng muốn bày đặt việc đứng đắn làm, lại chạy xa như vậy đến gặp mình, có điều, hình như trong thời gian diễn ra vụ án phóng hỏa này, bạn trai đoạn ái tình ướt át gì đó phải?

      Lập tức Amy trầm mặt xuống, trừng mắt nhìn Clark: “Mấy ngày này em ở đây, cũng đừng có rước nợ đào hoa nào đấy!” Amy biết Clark hiểu tiếng Trung, những ngạn ngữ thành ngữ thế này đều hiểu được.

      Clark bị Amy trừng đến trong lòng run rẩy, lập tức dựng thẳng ngón tay : “ thề!” Dường như từ khi hẹn hò với Amy, bản thân mình càng ngày càng có triệu chứng “viêm khí quản”, biết là tốt hay xấu đây.

      “Thề rồi phải làm được đó, sau này được trêu chọc người khác, nếu em vui đâu.” Amy rồi cười, thuận tiện hôn lên môi Clark cái, coi như là thưởng cho .

      Clark làm sao bỏ qua được thời cơ thân mật hiếm có thế này, giữ lấy đầu Amy trực tiếp gia tăng độ nóng bỏng của nụ hôn, hôn đến lúc đầu váng mắt hoa mới cam lòng buông ra.

      Amy nằm trong lòng Clark thở hổn hển nửa ngày mới tỉnh táo lại, nhìn về phía góc tường, ở đó có cái gương, rất dễ dàng nhận thấy môi mình vừa đỏ vừa sưng lên, nhất thời vừa ngượng vừa giận: “Nhìn chuyện tốt làm xem, bảo em làm sao về gặp trai đây giờ?”

      “Xin lỗi.” Clark nhận lỗi chẳng chút thành ý, ngược lại còn có phần đắc ý, hôm nay bị Gloucester trút giận ít, có thể khiến ta khó chịu chút đương nhiên là cam tâm tình nguyện.

      Amy tức giận đến đấm cái, nhưng lại tự khiến cho tay mình bị nện đau, ôm chặt tay mắt đỏ lên, “Đau quá!”. Ai cũng biết siêu nhân còn được gọi là người đàn ông thép, cái đấm của chẳng khác nào nện vào sắt thép, dĩ nhiên là bị đau.

      “Em sao chứ? Đâu rồi, đưa xem nào.” Clark cẩn thận dè dặt nâng tay Amy, quả nhiên là hơi sưng đỏ lên, vừa tự trách vừa đau lòng, nhàng thổi thổi cho , : “Sau này đừng đánh nữa, nếu em lại bị đau mất.”

      bắt nạt em!” Amy vốn là bị người nhà cưng chiều đến nhõng nhẽo, nếu vì linh hồn dung hợp, sợ rằng trở thành tiểu thư điêu ngoa tùy hứng, tuy rằng bây giờ tính tình khá ổn, nhưng cái tính chịu được ủy khuất vẫn còn nguyên.

      “Là sai, thổi cho em đau nữa.” Clark hít vào khí hóa thành gió lạnh, nhàng thổi lên chỗ tay sưng lên của Amy, Amy chỉ cảm thấy tay mát lạnh, quả nhiên còn đau nữa.

      cũng biết mình có phần cáu kỉnh, chớp mắt cố thu về nước mắt sắp trào ra, “Em phải về đây, ở lâu quá em chạy sang tìm mất, nhớ giúp em chăm Bakersfield đấy, ngày mai em đem nó sang cho .”

      biết, em cũng sớm về sớm, đừng có chơi quá vui mà quên cả trở về.” Clark hôn lên hai má người , “Đêm ngủ ngon nhé.”

      “Vâng, chúc ngủ ngon.”
      linhdiep17 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 23

      Edit: Rùa River



      Amy kéo hành lý thành thực theo Gloucester đến Gotham, hiển nhiên là bỏ qua đoạn diễn biến Lois đến chỗ tội phạm nằm vùng, làm vũ nữ, ca sĩ, bồi bàn, có điều tiếc, mỹ nữ sao có thể sánh được với mỹ nam chứ!

      Vừa xuống máy bay liền có người đến đón họ, ngồi xe chạy thẳng đến tập đoàn Wayne, hai người rất nhanh chóng gặp được Bruce Wayne.

      Để tỏ vẻ tôn trọng đối tác tương lai, Bruce vốn định tự mình đến sân bay đón người, nhưng bất đắc dĩ hôm nay ta còn có hội nghị quan trọng phải tham dự, còn cách nào đành cử thư ký trước đến đón hai người, còn ta chờ ở trước cửa chính công ty.

      Vậy nên cuộc họp vốn phải diễn ra trong nhiều giờ đồng hồ cũng theo ý của người chủ trì, chỉ trong hai tiếng liền kết thúc.

      Khi thư ký đưa đoàn người của công tước Richmond đến tập đoàn Wayne, Bruce Wayne ngồi chờ trong phòng khách được lúc, ở đó cùng ta còn có mấy cổ đông khác của tập đoàn Wayne.

      “Chào mừng ngài đến, công tước Richmond.”

      “Rất vui được gặp , Bruce Wayne.”

      Hai bàn tay dày rộng mạnh mẽ bắt tay.

      Amy đứng bên cạnh Gloucester quan sát Bruce Wayne, thể người hùng Batman này cũng là người vô cùng xuất sắc, ở phương diện nào đó mà ta, Gloucester và Clark đều là những mỹ nam cùng loại – đều có tóc đen mắt xanh, thể hình cao lớn mạnh mẽ, đại biểu cho quan niệm thẩm mỹ đương thời (hoặc có thể là quan niệm thẩm mỹ của thập niên mà siêu nhân và Batman được sáng tạo ra).

      Có điều so với trai trầm ổn kín đáo, Clark nhã nhặn ôn hòa Bruce, khoác mình bộ đồ Armani cao cấp lại biểu diễn hoàn hảo nhiệt tình hào phóng của tay chơi nhà giàu có hạng.

      Nếu như biết bộ mặt của ta, sợ rằng Amy cũng giữ nổi chút cảm tình nào, ghét nhất là những kẻ trăng hoa.

      “Đây chắc hẳn là em ngài, tiểu thư Amelia?” Là tay nhà giàu ăn chơi, kỳ bạn cũng đừng trông mong người đầy vẻ chơi bời như thế có bao nhiêu chuyên tình, Bruce Wayne tự nhiên là nhìn đến Amy bên cạnh Gloucester đầu tiên, từ những tư liệu thu thập được, Bruce điều đầu tiên là xác nhận thân phận của Amy.

      “Rất vui được gặp, thưa Wayne.” Amy nâng váy lên chút, chào hỏi rất quy củ.

      Sau khi chào hỏi đơn giản xong, hai em được thân thiết mời lên phòng chiêu đãi khách quý tầng cao nhất, vì thời gian vừa vặn buổi trưa nên Bruce Wayne đặc biệt chuẩn bị đồ ăn quốc cho bọn họ.

      Người Trung Quốc thích bàn chuyện làm ăn bàn cơm, người phương Tây lại cho rằng nên như vậy, cho nên lúc ăn cơm, ai về chuyện công việc, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, tán gẫu đều là những chuyện linh tinh, xúc tiến hiểu biết giữa hai bên.

      “Tôi từng đến London, đó nơi tồi, có điều quá nhiều sương mù.”

      “Tuy sương mù rất nhiều nhưng những khi trời nắng cũng rất đẹp.”

      “Quá nhiều hơi nước tốt lắm cho sức khỏe.”

      “Có lẽ vậy, nhưng nếu có hơi nước, nó cũng còn gọi là thành phố sương mù nữa.”

      “Có lẽ đúng.”



      Amy vẫn giữ nguyên phong phạm thục nữ yên lặng ăn mà gì, chỉ dựng thẳng tai nghe trai và Bruce thấp giọng chuyện. , cứ cảm thấy trong lời bọn họ có những ý nghĩa khác, nhưng thể hiểu được trong những đó rốt cuộc có chứa những gì, nụ cười giống nhau của cả hai bên khiến hiểu được, đó nhất định phải chuyện gì tốt.

      Ăn cơm xong, Amy theo trai nữa, bọn họ bàn chuyện công việc, thích hợp để Amy làm thính giả.

      “Tiểu thư Amy, ngại để quản gia của tôi đưa xem chỗ nghỉ ngơi đêm nay của và đồng thời cũng là nhà của tôi chứ?” Bruce Wayne chỉ sang quản gia của ta vẫn đứng bên cạnh, vừa nhìn về phía Gloucester, thấy có phản ứng gì, biết hẳn là Gloucester đồng ý sắp xếp của mình.

      “Đương nhiên ngại, thực ra , thưa Wayne, tôi rất vui được tham quan nhà của , phiền quản gia…” Amy biết nên nên gọi ông ta là gì, xem phim hay truyện Batman, nhưng vẫn biết ông già vừa vừa gầy này có ảnh hưởng đến Batman thế nào, sau cố cha mẹ Bruce chết, ông già rất được người khác kính trọng này vẫn trung thành và tận tâm với dòng họ Wayne như trước, tuy rằng danh nghĩa ông ta là quản gia của Bruce, nhưng thực tế ông ta vẫn luôn thay thế hoàn thành trách nhiệm của cha mẹ Bruce, nuôi nấng Bruce lớn lên, giúp đỡ Bruce quản lý công ty, trông giữ động dơi, thậm chí khi Bruce chiến đấu bị thương, ông ta quên mình xông lên, mấy chục năm vẫn như ngày trông nom Bruce, cho đến khi ta trưởng thành. Nếu có ông ta, tương lai làm sao có Bruce, thậm chí là Batman?

      Amy rất nể phục ông già nhắn này, ông ta đáng kính nể.

      “Alfred Pennyworth, tiểu thư Amelia có thể gọi tôi là Fred.” Lão quản gia tay đặt lên ngực khom lưng .

      “Ông cứ gọi cháu là Amy là được rồi, thưa ông Fred.” Amy vội đáp lễ.

      Thiện ý của Amy khiến ấn tượng của trong mắt Bruce tốt hơn nhiều, nụ cười cũng trở nên ấm áp hơn: “Fred, bác phải chăm sóc cho tiểu thư Amy đáng của chúng ta tốt nhé.”

      “Vâng thưa cậu chủ, tiểu thư Amy, xin theo tôi.” Fred cũng rất thích tiểu thư lễ phép này – ai thích những người lễ phép cả, ông cười hiền hòa đưa tay ra hiệu mời Amy theo mình.

      Amy nhìn Gloucester, thấy gật đầu mới theo Fred rời .

      “Như vậy, Wayne, chúng ta về công việc .”

      “Rất vui lòng, thưa công tước.”



      Amy theo Fred ngồi xe đến nhà của Bruce ở vùng ngoại ô, tòa biệt thự có thể sánh với pháo đài.

      là đẹp.” Amy lòng ca ngợi, mặc dù phải là lớn nhất hay đặc biệt nhất trong những biệt thự từng gặp, nhưng nó cũng có những đặc sắc riêng của mình, mang hơi hướng tĩnh lặng cổ xưa mà Amy khó có thể hình dung.

      “Rất vui vì thích, lâu đài này tồn tại được hơn tám mươi năm, khi tôi còn trẻ làm ở đây rồi. Khi đó ở đây tràn ngập phồn vinh náo nhiệt, như giờ, lạnh lẽo ảm đạm.” Giọng Fred mang theo hoài niệm, chậm rãi, “Cậu chủ thích nhiều người, cho nên ở đây ngoài những người quét dọn đến làm việc theo giờ chỉ có hai người chúng ta.”

      “Vậy phải là quá hiu quạnh rồi sao?” Amy nhìn những bức tường treo rất nhiều các bức tranh nổi tiếng, thảo nào nơi này thoạt nhìn lại có cảm giác tịch như vậy.

      “Đúng vậy, rất hiu quạnh, hy vọng rộn rã vui vẻ quay lại nơi này lần nữa.”

      có ngày đó thôi ạ.”

      “Mong rằng có thể đúng như lời .” Fred than tiếng, mở cánh cửa ra, “Đến rồi, tiểu thư Amy, đây là phòng của . Đây là lần đầu tiên cậu chủ đãi khách ở nhà, tôi đích thân quét dọn, tiểu thư thấy sao?”

      Phòng ngủ rất gọn gàng đơn giản, chăn đệm sạch , tựa hồ như có thể ngửi thấy hương thơm của nắng trời, “Cám ơn ông, cháu rất thích.”

      “Vậy, có muốn nghỉ ngơi chút rồi sau đó thưởng thức bữa trà chiều ?” Fred đề nghị.

      “Vâng, phiền ông rồi.” Amy vui vẻ đồng ý lời đề nghị, “Nếu như có thể, ông có thể cùng cháu thưởng thức bữa trà chiều được ?”

      “Tôi rất vui lòng, vậy nghỉ ngơi lát , tạm biệt.” Fred lại cúi người chào rồi rời khỏi, trước khi còn chu đáo đóng cửa lại.

      Ngồi trong phòng, Amy cầm điện thoại ở đầu giường gọi điện cho Clark.

      gọi số của Nhật báo hành tinh, lúc này hẳn là Clark trong giờ làm việc, có điều người tiếp điện thoại lại phải người tìm.

      Đầu dây bên kia cho biết, Clark ra ngoài điều tra tin tức, cả ngày hôm nay quay lại.

      cảm ơn xong, Amy suy nghĩ chút, liền nhắn vào số máy nhắn tin của Clark, nếu có việc gì gọi điện thoại cho .

      Vừa buông ống nghe, đến phút sau, chuông điện thoại liền vang lên, Amy bắt máy: “Clark?”

      đây.” Clark nhét tiền xu vào điện thoại, đây là cuộc gọi đường dài quốc tế nên đổi rất nhiều tiền lẻ.

      “Nghe ra ngoài điều tra hả?”

      “Ừ, em gọi điện thoại đến tòa soạn à?”

      “Vâng, điều tra vụ án phóng hỏa phải ? Sao, có phát gì chưa ạ?”

      “À, Lois trà trộn vào trong các băng đảng điều tra được ít, em có biết ta trà trộn vào cách nào , ta nhận lời làm bạn nhảy của bọn tội phạm.” Vừa đến việc này Clark nén được bực mình, lo cho Lois sợ rằng gặp phải chuyện nguy hiểm, nhưng nàng bao giờ hiểu điều đó, chỉ cho rằng xen vào việc của người khác.

      “Trời ạ… ấy sợ mình gặp chuyện hay sao? Nhưng cũng biết tính tình Lois quá mạnh mẽ, khuyên ấy bằng trực tiếp bảo vệ, Lois là phụ nữ, rất dễ bị tổn hại. Clark, bảo vệ ấy phải ?” Tuy rằng Amy thích Lois, nhưng cùng là phụ nữ, còn chưa ghét Lois đến mức hy vọng Lois gặp chuyện nguy hiểm.

      “Yên tâm , để ý đến ấy.”

      “Chính cũng nhớ phải cẩn thận, biết ?”

      ~” Clark nghịch ngợm kéo dài giọng, thích cảm giác bị quản thế này. “ chuyện bên này nữa, chỗ em thế nào?”

      “Cũng tệ lắm, chỉ là hơi chán, em chỉ bàn công việc, có thời gian cùng em, nhưng ấy đồng ý ngày mai đưa em ra ngoài chơi, bây giờ em ở nhà của Bruce Wayne, ta mời bọn em hôm nay ở lại đây, ông Fred quản gia nhà ta chuẩn bị trà chiều cho em, tiếc là ở đây, nếu tuyệt hơn bao nhiêu.”

      “Em muốn đến đó?” Giọng Clark nghe đầy hứng khởi, hiển nhiên là nhớ nhung trong lời Amy khiến rất vui vẻ.

      muốn đến?” Amy có chút mừng rỡ, lại hơi ngập ngừng, người hình như đều bất chấp lý lẽ, chỉ mới xa nhau nửa ngày, nhưng vì hai người hai nơi, bắt đầu nhớ .

      “Sao vậy? chào đón sao?”

      phải, nhưng phải bận sao? Bắt đến trà chiều của em có phiền đến công việc của ?”

      “Đương nhiên là rồi, thực tế vừa mới chuẩn bị nghỉ về nhà bây giờ.” Clark , vì quán bar Lois trà trộn vào chỉ hoạt động vào ban đêm nên bây giờ làm cũng chẳng có tác dụng gì, còn bằng theo Amy uống trà chiều.

      “Vậy đến đây , em với ông Fred tiếng nhờ ông ấy tăng thêm chỗ, có điều tìm được đúng chỗ ?”

      thành vấn đề, em chỉ cần cho biết ở đâu là được.” Clark tràn đầy tự tin.

      “Em biệt thự giống như lâu đài ở ngoại ô thành phố Gotham, còn cụ thể hơn biết ạ.”

      “Được, mười phút sau chúng ta gặp lại nhé.”

      “Vâng, em chờ .”
      linhdiep17 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 24

      Edit: Rùa River



      Tuy rằng mới đến nhà người ta làm khách mời bạn đến chơi có vẻ như được lịch cho lắm, nhưng Fred tỏ ra bất mãn chút nào, trái lại vô cùng cao hứng chuẩn bị thêm bộ đồ trà nữa.

      Ngôi nhà này vắng vẻ quá lâu rồi..

      Clark từ Metropolis bay đến rất nhanh tìm được chỗ này, khi nghe tiếng chuông vang lên ngoài cửa lớn, Amy làm phiền Fred, tự mình nhấc váy chạy ra mở cửa: “Buổi chiều tốt lành, Clark, đường thuận lợi chứ?”

      “Thuận lợi, nhà Wayner ở vùng này cũng khá nổi tiếng mà.” Clark dám bản thân mình bay vòng vòng quanh hết cả mấy vùng ngoại ô của thành phố Gotham, sau chợt nhớ ra có thể hỏi đường, mới tìm đến được.

      “Vậy là tốt rồi, mau vào , ông Fred chuẩn bị xong hết cho buổi trà chiều rồi.” Amy tránh đường để vào.

      Amy kéo Clark vào phòng bếp, giới thiệu với Fred, ba người sau đó cùng bưng trà chiều vừa mới chuẩn bị xong ra vườn hoa hưởng thụ nắng trời.

      “Hôm nay thời tiết tệ.” Ngồi trong chòi nghỉ dưới tác cây, Amy vừa uống trà vừa ngắm nhìn cảnh sắc trong vườn. Tòa biệt thự này những song hoa sắt bao quanh vườn bốn phía đều lan tràn đủ các loại cây lá, thể thấy được phong cảnh bên ngoài. Khu vườn rất lớn, bình thường cũng hay có người tò mò để ý, cây cối trong vườn đều được uốn tỉa thành những tạo hình kỳ lạ, loại thẩm mỹ có phần kiên định mà lại đơn độc.

      “Đúng vậy, tôi cũng lâu rồi thưởng thức trà chiều nhàn nhã thế này.” Là người tin cẩn nhất của Bruce, Fred ngày thường cũng bận bịu vô cùng, nào có nhiều thời gian hưởng thụ như vậy?

      “Ông ơi, tuổi ông cũng nhiều vậy rồi, chẳng lẽ ông định đào tạo người kế nghiệp sao? Như thế sau này người giúp Wayner làm việc cũng nhiều hơn đúng ?” Amy hỏi, rồi cắn miếng bánh, “Ồ, ngon quá, ông Fred khi nào rảnh rỗi dạy cháu làm bánh này nhé?”

      “Điều đó tôi cũng nghĩ tới, có điều chưa gặp được ai thích hợp. Còn về chuyện làm bánh tôi rất vui được dạy bất cứ lúc nào.” Fred cười .

      “Vậy cảm ơn ông nhiều lắm.”

      Clark nửa ngày cũng chưa lời nào, lúc này mới chọn đề tài, hỏi: “Ông Fred, ông kể cho Amy nghe Gotham có chỗ nào thú vị , ấy ngày mai muốn ra ngoài chơi đấy ạ.”

      Amy cũng muốn vậy, tự mình chật vật tìm kiếm bằng hỏi thăm dân bản xứ chút: “Đúng vậy, trai đưa em , Clark, cùng ?”

      “Có lẽ được rồi, ngày mai phải làm việc.” Clark nhớ lại kế hoạch lúc đầu tính dùng để trà trộn vào quán bar của bọn xã hội đen kia, tiếc nuối lắc đầu.

      “Vậy ạ?” Trong mắt Amy lên vẻ thất vọng, vốn muốn bảo cúp thêm buổi làm nữa, có điều nghĩ đến vụ hỏa hoạn kia, vẫn là thôi , cứu người so với chơi quan trọng hơn, “Fred, ông kể cho cháu chút .”

      Fred cười nhìn hai người đối đáp nhau, gật đầu chầm chậm về những danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Gotham, thỉnh thoảng còn xen kẽ vài truyền thuyết cổ xưa, khiến Amy và Clark nghe thú vị.

      Chuyện nối tiếp chuyện kéo dài đến hết buổi chiều, khi công tước Gloucester và Wayne đến, Clark mới ý thức được đáng ra mình nên sớm chút, hơn nữa khi đối phương câu “Cậu đến rồi” với ngữ điệu đầy hàm súc, Clark cảm thấy tóc gáy toàn thân đều dựng đứng, vì vậy đứng dậy câu khiến đôi bên đều rối rắm: “Buổi chiều tốt lành, vợ.”

      Amy bình tĩnh quay đầu, nhìn sắc mặt trai đen ngang đít nồi cũng để ý đến Clark bị người khác phẫn nộ trừng mắt, bộ dạng đáng thương.

      Hôm nay thời tiết tồi..

      Clark có thể là chạy trối chết, thậm chí còn chưa kịp chào hỏi với Bruce Wayne kia, vẻ mặt Gloucester nhìn rất tốt, Clark sợ rằng ta ném găng tay, cầu quyết đấu trận sinh tử.

      Tuy rằng sợ bị thương, nhưng cũng có gan dám làm gì Gloucester, vậy nên đành nhanh chân chạy trước, cuộc gặp gỡ lịch sử cũng cứ như vậy mà còn. (là cuộc gặp giữa siêu nhân và người dơi ý)

      Nhìn Clark vội vã bỏ chạy chỉ để lại câu: “ còn việc chưa làm xong, trước đây.”, Amy rất tốt bụng mà buồn cười.

      “Em vui lắm hả?” Gloucester ngồi xuống bên cạnh , giờ ở đây chỉ còn lại hai người, Bruce về phòng thay quần áo, còn Fred quay vào nhà chuẩn bị bữa tối.

      “Vui chứ, em ngờ là ấy lại đến.” Amy le lưỡi làm bộ đáng .

      “Bảo cậu ta chú ý chút, Bruce Wayne phải kẻ đơn giản.” Gloucester gọi cuộc điện thoại, phân phó cấp dưới ngụy tạo biên bản ra ngoài làm việc giả tạo cho Clark, để người khác phát ra sơ hở nào.

      “Đúng là sáng suốt.” Hai người đều để ý đến vấn đề này, “Sao rồi, và Wayne chuyện ổn thỏa rồi chứ?”

      “Đương nhiên rồi, điều kiện hợp tác có lợi như vậy, phải ai cũng có thể đưa ra, lợi nhuận hợp tác, ta được ba mươi bảy phần trăm.”

      “Có vẻ được nhiều lắm.” Amy nghi hoặc.

      “Phía gia tộc chúng ta chiếm bốn mươi mốt phần trăm, Nữ hoàng chiếm hai mươi hai phần trăm.” Gloucester giải thích, cuối cùng còn hơi áy náy xoa xoa đầu Amy, “Vốn dĩ cũng muốn chia phần cho em, nhưng lại thể để những người khác nhìn ra được điều gì, bí mật để lại ít cho em, làm đồ cưới.”

      gì vậy..” Amy đỏ mặt.

      “Con lớn lên rồi cũng phải lấy chồng.” Gloucester đột nhiên có cảm giác tự hào “nhà mình có con mới trưởng thành”, nhưng nghĩ đến em của mình vừa mới lớn bị cướp luôn, lại nhịn được muốn xé xác tên kia.

      Thằng khốn, nếu sợ em đau lòng, nhất định khiến còn chỗ dung thân. Gloucester kiên quyết thừa nhận bản thân mình đối với cậu em rể tương lai kia ra cũng có chút thiện cảm.

      Tuy rằng người hùng kỳ thích hợp làm chồng cho lắm, nhưng ít ra năng lực của tên kia cũng đền bù được chút khuyết điểm này.

      “Làm gì nhanh như thế ạ, em còn chưa tốt nghiệp mà.” đến chuyện này, Amy lại được tự nhiên.

      “Cũng đúng, chờ em bao giờ đến hai mươi lăm tuổi hẵng lo lắng tiếp, mà dù có kết hôn cũng vẫn nuôi được em kia mà.”

      chuyện với nữa, em giúp Fred chuẩn bị bữa tối đây!” Amy bỏ chạy, để lại Gloucester ở lại cười, vừa vui vẻ lại vừa tịch mịch.

      em đáng .” Bruce biết đến từ lúc nào, “ ngại để tôi ngồi bên cạnh chứ?”

      “Xin cứ tự nhiên.” Gloucester gật đầu đồng ý.

      “Tôi rất hâm mộ công tước vì có em đáng như vậy.”

      “Cám ơn lời khen của cậu, Amy quả thực rất đáng .” Đối với lời ca ngợi của người khác về Amy, Gloucester luôn cảm thấy rất tự hào, hơn nữa chút khách khí thừa nhận, nhưng cảnh cáo thể thiếu, “Con bé có bạn trai”, cho nên cậu đừng có nghĩ đến chuyện trêu chọc nó.

      “Vâng, tôi thấy, chàng thanh niên tồi.” Bruce ba mươi hai tuổi đáp lại.

      “Còn thiếu chút từng trải.” Gloucester nhìn Bruce, so sánh cảm thấy Bruce khá hơn chút, đáng tiếc người này là tay lăng nhăng, bất kể là hay giả vờ, cũng hy vọng có loại em rể như vậy.

      Xét về điểm ấy vẫn là Clark tốt hơn, tuy rằng ta tựa hồ cũng rất có tiềm lực vạn người mê – cả thành phố Metropolis đều rất cuồng nhiệt đối với siêu nhân, phải chỉ là chút.

      “Loại từng trải này cũng phải dần dần tích lũy mới được.” Bruce cười khẽ, nếu như cha mẹ phải chết, tình nguyện làm chàng nhà giàu bình thường.

      “Nghe mấy năm nay cậu du lịch khắp thế giới?” Gloucester chút để ý chuyển đề tài.

      “Đúng vậy, người đẹp nhiều nơi khiến tôi vô cùng ấn tượng.” Bruce vẻ mặt mờ ám nhớ lại.

      sao? Quả thực là ‘vô cùng ấn tượng’,” nếu bậc thầy võ thuật như Wildcat cũng có thể gọi là “người đẹp”, đúng là muốn quên cũng quên được, “Wildcat gần đây có khỏe ?”

      Bruce trong lòng chấn động, “ biết thầy Wildcat?”

      “Có chút quen biết, thầy dạy của ta từng dạy tôi ít quyền cước, thỉnh thoảng chúng tôi cũng có liên hệ giao lưu trao đổi chút.” Gloucester giải thích, “Mấy hôm trước ta còn chuyện với tôi về cậu, cậu năng khiếu tồi, cũng giống như Clark khiến ta rất hài lòng.”

      ra Kent cũng là đồ đệ của thầy, vậy lần sau chúng tôi cần phải giao lưu trao đổi chút.”

      “Đúng vậy, ngờ đúng .” Những người đặc biệt của thế giới có phải luôn dễ dàng tụ họp phải nhỉ?

      tiếc là cậu ta ở lại.” Bruce tiếc nuối lắc đầu.

      “Cậu ta bận nhiều việc, có lẽ cậu vui lòng để cậu ta viết cho cậu bài phỏng vấn? Tôi nghĩ nếu vậy cậu ta có thời gian trò chuyện với cậu.”

      “Cậu ta là phóng viên?” Trong mắt Bruce chợt lóe lên.

      “Đúng vậy, phóng viên của Nhật báo Hành tinh, yên tâm là cậu ta viết về những tin tức giải trí lá cải.” Gloucester đứng dậy, “Amy và Fred hẳn là chuẩn bị xong rồi, chúng ta vào thôi.” như thể mình mới là chủ nhân nơi này.

      “Vâng.” Bruce cũng đứng dậy, chút bất mãn vì Gloucester đoạt mất vị trí chủ nhà.



      “Có thể phiền Amy với Kent câu, giúp tôi viết bài giới thiệu được ?”

      bàn cơm, đột nhiên Bruce mở miệng hỏi Amy.

      “Hả?” Amy cắt miếng thịt, nghe vậy hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Bruce ngồi ở vị trí chủ nhà, lại nhìn sang Gloucester ngồi đối diện, thấy có phản ứng gì, liền : “ Wayne, Clark là phóng viên ở Metropolis, hình như thích hợp viết bài cho phải?”

      “Chính là vì ấy là phóng viên của Metropolis nên tôi mới muốn ấy giúp, tập đoàn Wayne giờ có ý muốn phát triển đến Metropolis, chúng tôi cần tạo chút thanh thế, mà tôi tin rằng Kent là nhà báo có chuyên nghiệp và đạo đức.”

      cách khác, ta tin tưởng Clark viết bậy gì? Amy nghĩ, liền gật đầu, “Tôi chuyển lời đến ấy.”

      “Vấn đề thời gian gì đó, có thể gọi cho thư ký của tôi.” Bruce gật đầu, chút lo lắng đối phương từ chối.

      Mà đúng vậy, con người có thể lọt vào top 100 người mạnh nhất thế giới, rất nhiều người muốn phỏng vấn ta, sao phải lo lắng điều này chứ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :