1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai siêu nhân của tôi - Du Du Tiên (64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 60



      Amy nằm trong phòng sinh, kêu gào thảm thiết như xé gan xé ruột bao lâu, nhà Kent đợi ở ngoài cửa cũng lo lắng bấy lâu.

      Đây là lần đầu tiên bọn họ đón chào sinh mạng mới, cho nên lời nào có thể diễn tả được căng thẳng của bọn họ, nếu như phải vợ chồng già nhà Kent cố hết sức kéo Clark, thể biết được liệu có phá cửa phòng sinh mà xông vào ở bên cạnh người vợ đau đẻ hay .

      “Clark, bình tĩnh chút, Amy rất nhanh sao.”

      “Mẹ, phải là chồng có thể ở bên cạnh sản phụ lúc sinh sao? Vì sao họ để con vào?”

      “Con , là Amy cho con vào, con bé lo con khống chế được cảm xúc đấy.” Mà siêu nhân khi mất kiểm soát, ai có thể biết được xảy ra chuyện gì.

      “Nhưng giờ ấy cần con!” Clark ảo não vuốt mặt.

      “Clark, yên tâm ở đây , con bé muốn con vào đâu.” Jonathan vỗ vỗ vai .

      “Để mẹ vào xem, hai bố con ở đây đợi.” Martha kéo hộ sĩ từ phòng sinh ra, với ấy, sau đó được cho phép vào.

      Phòng sinh cách rất hiệu quả, nhưng ngăn cản được Clark nghe thấy tiếng kêu rên cố kìm nén của Amy, dám gỡ kính xuống nhìn tình hình bên trong, sợ mình nhịn được mà vọt vào.

      Tình huống của Amy kỳ thực tệ, vị trí thai rất thuận tiện, sinh sản chỉ là vấn đề sớm muộn.

      “Bác sĩ, Amy sao rồi?” Martha đứng bên cạnh Amy, để cầm tay mình, hỏi nữ bác sĩ đỡ đẻ cho Amy.

      “Tốt.. Giữ nhịp hít thở, Kent, đúng, cứ như vậy.. nước ối vỡ rồi, cửa mình cũng mở.” Nữ bác sĩ vừa giúp Amy điều chỉnh trạng thái, vừa giải thích cho Martha.

      Amy đầu đầy mồ hôi, cả người chật vật, hai chân dạng ra nằm giường đẻ, để phòng ngừa tự cắn mình bị thương, bác sĩ kê vào miệng thứ gì đó, cho nên lúc này nổi gì hết, chỉ có thể gắng hết sức hít thở.

      Martha sinh con, muốn mà chẳng thế giúp gì được Amy, chỉ có thể đứng bên vừa trấn an Amy, vừa chú ý bác sĩ .

      Nữ bác sĩ ràng chút căng thẳng, rất thành thạo kiểm tra tình hình của Amy, đồng thời sai hộ sĩ chuẩn bị.

      Amy cảm thấy đau đớn như thân thể bị xé toạc, đứa bé trong bụng như muốn mau chóng sinh ra, cố gắng chui ra ngoài, từng đợt lại từng đợt đau đớn cơ hồ chôn vùi hết sạch tỉnh táo của .

      “Tốt lắm, thấy đầu, lại rặn mạnh thêm, hít sâu.. dùng sức, tiếp tục… hít sâu…”

      Bên tai là tiếng kiên nhẫn của bác sĩ, ý thức của Amy hơi mơ hồ, nhưng vẫn bản năng nghe theo, ngay sau đó cảm giác được hồi đau đớn, có gì đó trượt ra khỏi cơ thể, thân thể liền bỗng, ngất .

      Martha thấy Amy ngất , căng thẳng: “Amy, Amy, bác sĩ, mau xem Amy sao rồi?”

      Nữ bác sĩ cắt cuống rốn, vỗ vỗ mông đứa bé khiến nó oa oa khóc, lúc này mới trao đứa bé cho hộ sĩ bên cạnh, kiểm tra tình hình của Amy, xác định có những trạng thái như băng huyết các loại, thở phào nhõm: “Xin hãy yên tâm, ấy chỉ là mệt mỏi, nghỉ chút là ổn.”

      Martha nghe vậy, tâm trạng lo lắng lúc này mới yên lòng.

      Bên cạnh, hộ sĩ tắm rửa sạch nước ối người bé con, dùng khăn bông mềm mại bọc lấy bé, ôm đến trước mặt Martha: “Là bé trai khỏe mạnh, nặng 3 ký rưỡi, bà muốn ôm chút ?”

      “Cám ơn.” Martha tay run run ôm lấy đứa bé xíu, kích động ngừng.

      Bé con trong lòng rất , tóc tơ sơ sinh mềm mại quăn quăn dán sát da đầu, cái mặt lộ ra ngoài vừa đỏ au vừa nhăn nhó, giống như con khỉ lông, khó coi chết được, nhưng Martha lại cảm thấy bé chính là đứa trẻ đáng nhất thế giới, gần như thành kính khẽ hôn lên gương mặt nhắn của bé: “A..a.. Báu vật của bà..”

      Lúc này, Clark rốt cuộc cũng được cho phép, cùng với Jonathan đẩy cửa bước vào, Clark vọt tới trước Amy đầu tiên, xem tình hình của : “Bác sĩ, vợ tôi thế nào?” Thậm chí còn chú ý tới đứa bé trong lòng Martha.

      ấy ổn, chỉ là mệt quá hôn mê thôi, ngủ giấc là ổn. Giờ chúng tôi phải đưa ấy đến phòng bệnh, cần phải ở lại bệnh biện 3 đến 4 ngày mới có thể xuất viện, mọi người bổ sung thủ tục nằm viện chút .”

      “Để tôi .” Jonathan nhìn vợ ôm cháu thích đến mức buông được tay, cùng với con trai dính chặt bên con dâu rời, liền nhận lấy nhiệm vụ này.

      “Đăng ký phòng riêng ấy.” Martha dặn.

      “Được rồi.”

      Nữ bác sĩ bảo hộ sĩ hỗ trợ, đẩy Amy rời khỏi phòng sinh đến phòng bênh gần nhất, đống những điều những việc cần chú ý, để lại y tá rồi rời .

      Clark lúc này mới có tâm trạng quan tâm đến con trai, nhìn nhóc con trong lòng Martha, trong lòng ấm áp nên lời: “Mẹ, để con ôm chút.”

      “Cẩn thận, đừng làm bé đau.” Martha tình nguyện trao bé con cho .

      Bé con trong lòng rất , Clark hoàn toàn cảm thấy chút trọng lượng nào, nhưng lại ôm cẩn thận vô cùng, đây là con trai , là người duy nhất cùng chung huyết mạch với , nhìn khuôn mặt bé ngủ say trong lòng, Clark cảm thấy khoảng trống vẫn luôn tồn tại trong lòng giờ được lấp đầy.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 61



      Sinh xong Eden, ngày hôm sau, đám đông người tới bệnh viện thăm Amy, thuận tiện xem nhóc con đáng kia, Jenny ầm ĩ muốn làm mẹ nuôi của Eden, sau khi bàn bạc, Amy và Clark đồng ý.

      Đại diện của tòa soạn báo là người quen cũ, Lois, Jim và Kate.

      Lois và Jim đến xem hai mẹ con lát, trò chuyện hỏi han vài câu rồi luôn, còn Kate ở lại.

      Từ lần trước Amy nhắc nhở Kate, biết được người đàn ông kim cương độc thân kia cực kỳ thích nóng bỏng quyến rũ, Kate và đối phương phát triển rất thuận lợi, vì vậy Kate rất cảm tạ Amy, biết tin sinh con, liền chạy tới xem, còn mang đến đống lớn thuốc bổ và quần áo, đồ dùng, đồ chơi cho trẻ em..

      vui vì tới thăm tôi, ở bệnh viện chán khủng khiếp, bọn họ cho tôi xuống giường, tôi sắp buồn bực muốn chết rồi.” Amy ôm Eden bé , cười cười than thở.

      “Nếu thấy buồn bực quá, có thời gian tối tới đây chơi nữa. Đây là Eden sao? Trông đáng quá, tôi có thể bế chút được ?” Kate hiếu kỳ nhìn nhóc con trong lòng Amy, vì muốn tiến tới cuộc đời mới, khó có dịp nàng xịt nước hoa, trang phục công sở cũng đơn giản già dặn mà mất khêu gợi – từ sau khi xác định quan hệ với Jon, nàng thường trang điểm quá táo bạo, nhưng lại càng thêm hấp dẫn, kiểu quyến rũ cấm dục luôn luôn khiến kẻ khác khó có thể cưỡng lại.

      “Tất nhiên rồi.” Amy trao Eden cho Kate, vừa chỉ cho nàng nên bế thế nào để nhóc con kia khó chịu.

      Bé con xíu luôn có thể khiến trái tim trở nên mềm mại, Kate nhìn nhóc con trong lòng, cảm thán: “ biết baby tương lai của tôi có đáng thế này nữa.”

      “Nhất định như vậy rồi.” Trong mắt mỗi người mẹ, đứa con của mình luôn luôn là tuyệt vời nhất. “ và ông Jon sắp kết hôn sao?”

      Kate trả lại bé con cho , ngón tay bàn tay trái là nhẫn kim cương sáng lóng lánh. “ ấy cầu hôn tôi, mẹ ấy muốn chúng tôi nhanh chóng kết hôn, dù sao tuổi của cả hai đều còn nữa.”

      Amy nhớ Clark từng qua, Kate và ông ta bằng tuổi, hiểu , gật đầu: “Tôi đây chúc mừng trước. Hai người định thời gian chưa? Tới lúc đó nhất định phải mời chúng tôi đấy.”

      “Tất nhiên rồi, sao có thể thiếu các bạn được chứ?!!”

      Hai người nhìn nhau cười.

      “Đúng rồi, ban nãy Lois sao vậy? Xem sắc mặt ấy được tốt lắm.” Đối với “tình địch” này, Amy luôn nhịn được chú ý chút.

      có gì, chỉ là thất tình mà thôi.” Kate nhún vai, hai người xem như đối thủ cạnh tranh lành mạnh, hôm nay xem ta như vậy cũng cảm thấy được vui cho lắm.

      “Thất tình?”

      phải là Siêu nhân sao? biết chứ, ngày hôm qua ở khu phố trung tâm, có ngân hàng bị cướp, Siêu nhân hiếm có khi nào đến chậm như vậy – bình thường xảy ra chuyện kiểu này Siêu nhân luôn là người đầu tiên có mặt mà – may mắn có thương vong, sau đó có phóng viên hỏi sao lần này lại đến chậm, ấy là vợ được khỏe.”

      “Vợ được khỏe?”

      “Đúng vậy, lần đầu tiên mọi người nghe rằng ấy kết hôn, Lois vừa xem tin liền biến sắc mặt, có lẽ giờ ở Metropolis này, biết bao nhiêu người vì chuyện này mà tan nát cõi lòng.” Kate thở dài, ngay cả nàng khi nghe đến tin này cũng có phần dám tin. “ biết vợ ta như thế nào, liệu có phải cũng là nữ siêu nhân nhỉ?”

      “Ha ha, cũng có thể.” Amy cười gượng.

      “Nhất định như vậy rồi, nếu sao có thể kết hôn với Siêu nhân? ta lợi hại như vậy, người thường ai mà chịu nổi chứ.” Kate khẳng định.

      Amy nghĩ tốt nhất nên hỏi “lợi hại” này là có ý gì hơn.

      Kate ở lại lúc rồi , nàng còn có hẹn.

      Cho nên khi Clark từ tòa soạn trở về, chỉ thấy Amy mình ngồi giường chơi với bé con trong lòng.

      Clark hôn lên má Amy, “Sao chỉ có mình em? Bố mẹ đâu?”

      “Mẹ cơm nước ở bệnh viện tốt, về nhà nấu cơm, tối nay bố mẹ cùng đến. Mà ban nãy mấy người ở tòa soạn vừa đến thăm em.”

      biết rồi.” Clark vốn là định cùng đồng nghiệp, nhưng công việc ngày hôm qua xin nghỉ để ở lại bệnh viện cùng Amy, hôm nay chỉ có thể cố gắng làm bù lại, nếu chủ biên cho nghỉ phép nữa. “Sáng nay thế nào? Eden có quấy ?”

      “Con rất ngoan, ăn xong là ngủ.” Amy tự mình cho con bú, như vậy tốt hơn cho trẻ, nhìn Clark, lại nghĩ tới chuyện Kate ban nãy: “Kate cho em chuyện rất thú vị nhé, ấy Lois thất tình.”

      Clark xấu hổ đẩy kính mắt. “Ừ, cũng nghe .”

      Amy trách cứ nhìn , hơi lo lắng: “Sao chuyện “Siêu nhân” kết hôn mà cũng lỡ miệng ra? Nếu có kẻ nào tới gây chuyện phiền toái sao?” sao, nhưng giờ có thêm cục cưng, phải càng thêm cẩn thận.

      Clark ôm Amy, ngắm bé con ngủ say trong lòng : “ nhất thời lỡ miệng, sau này nhất định thế nữa.”

      Amy bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể bỏ qua, ai bảo “Siêu nhân” dối chứ! – ấy chỉ biết giấu diếm.

      biết trai em làm gì ? ấy hôm nay tới, nhưng em vẫn chưa thấy mặt mũi đâu cả.”

      “Sáng nay có tin Bruce cũng tới Metropolis, có lẽ là gặp ta.”

      “Quan hệ giữa bọn họ rất tốt, lần đầu tiên thấy em lưu ý tới người đến thế.” Thực khiến nhịn được mà nghĩ lung tung liệu trong này có “nội tình” gì .

      Clark cười nghiêng ngả: “Còn lại biết bọn họ dạo này làm gì đấy. Tối hôm qua trai em cho biết bọn họ chuẩn bị ra tay với Lex Luther, có lẽ chỉ trong mấy ngày này thôi, mọi người đọc thấy tin tức bị bắt.”

      “Ồ, nắm đủ hết bằng chứng rồi sao? Đừng có làm kiểu đẩy ta vào đó thời gian rồi lại ra.”

      “Nhất định khiến mãi mãi ở luôn lại đó.” Trong mắt Clark lên tia sáng lạnh, kẻ đầu sỏ gây ra hỗn loạn của Metropolis, ta, thành phố này yên ổn hơn rất nhiều.

      ***

      Hành động của Gloucester và Bruce rất nhanh chóng, giữa trưa Amy mới biết bọn họ làm gì, buổi tối, đầu đề các tờ báo tràn ngập tin tức Lex Luther bị bắt.

      Tràn đầy trang báo là cuộc đời tích của , từ lúc đầu dùng thủ đoạn bỉ ổi chiếm được tập đoàn Luther, sau đó lại thầm gây ra rất nhiều chuyện độc ác xấu xa, từng câu từng chữ ràng tỉ mỉ, khiến người ta cảm thấy tin tưởng vào tính chân thực của bài báo.

      Tội danh khiến Luther bị bắt lại càng phong phú hơn – ba mươi điều, trong đó ít là nhắm vào Siêu nhân – mà đây chỉ là những việc bên ngoài điều tra đến mà thôi.

      điều đúng đắn mà Gloucester và Bruce làm rất triệt để là, bọn họ lấy danh nghĩa Lex Luther tham ô công quỹ, cầu ngân hàng đóng băng tài sản của , kể cả những tài khoản nặc danh muốn cho ai biêt.

      Việc này khiến Lex Luther gần như biến thành kẻ nghèo túng, ông trời phù hộ vẫn còn có tiền mời luật sư.

      “Bọn họ làm cách nào vậy nhỉ?” Khiến kẻ giàu xếp hạng thứ ba thế giới thành nghèo mạt rệp, Amy cảm thấy khó tin.

      “Tuy rằng tập đoàn Luther là của Lex Luther, nhưng có nghĩa toàn bộ tài sản của tập đoàn là của , vốn dĩ là cổ đông lớn nhất của tập đoàn kiêm CEO, cũng ai dám quản dùng tiền công quỹ làm chuyện riêng, nhưng giờ có Gloucester và Bruce ở đây.. Lần này xong đời.”

      Lex Luther sở dĩ vẫn có thể chạy thoát khỏi lưới pháp luật, chỗ dựa lớn nhất chính là tài sản của , cùng với hình tượng tốt đẹp mà dùng thời gian lâu dài xây dựng, giờ, Gloucester và Bruce liên thủ đoạt mất tập đoàn, đóng băng tài khoản của , những bài báo kia lại kể lại hết sức chi tiết khiến hình tượng của trong mắt người dân hoàn toàn tan vỡ, từ con cưng của giời trở thành con chuột xó đường, lần này rốt cuộc hai bàn tay trắng, rất khó tránh thoát khỏi lưới pháp luật.

      Amy nhịn được thở dài thay cho người đàn ông có thể đứng vững đỉnh cao bễ nghễ nhìn tất cả này, nếu như phải xem mình quá cao, cho rằng Siêu nhân chiếm đoạt ánh hào quang của mình mà muốn tiêu diệt , nhất định có kết cục như vậy.

      Càng trèo cao ngã lại càng đau, Amy biết có cơ hội đứng dậy, với tính cách trai, tuyệt đối để có cơ hội ra khỏi nhà tù.

      Có điều nghĩ như vậy, theo như trong nguyên tác, vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, bày ra vô số bẫy rập đối phó siêu nhân, kỳ thực là vì Siêu nhân tự mình tạo thành phải ? phải chỉ cần thu thập đủ chứng cứ phạm tội rồi đem giao hết cho cảnh sát, còn có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy?

      Chỉ riêng điểm này, Siêu nhân thể so sánh với Batman, cùng là siêu hùng, đắc tội Siêu nhân cùng lắm bị cảnh cáo phen, mà đắc tội Người Dơi, cứ chờ mà vào ngồi nhà lao đếm lịch.

      “Gloucester và Bruce lợi hại, sau chuyện này Metropolis yên ổn hơn rất nhiều.” Clark nhịn được cảm thán.

      “Clark, có lúc nào nghĩ đến thu thập chứng cứ ? Dù sao đây cũng là điểm mạnh của mà?” Amy nhịn được hỏi ra vấn đề khiến thắc mắc hồi lâu, Clark là phóng viên cơ mà, chút bản lĩnh ấy sao lại có?

      “…” Đúng vậy, sao nghĩ tới nhỉ?

      Amy thở dài. “Aizz, thế này phải lại bận sao? Ông White có lẽ cho xin nghỉ đâu.” Clark là phóng viên xã hội, hơn nữa lại rất xuất sắc, bài báo về Lex Luther bị bắt tiếp theo nhất định bị phân cho và Lois phụ trách.

      “Đừng lo, tuy ban này phải đến tòa soạn, nhưng buổi tối đến đây với em.”

      Amy liếc nhìn , cúi đầu tiếp tục đọc báo: “Buổi tối cần tuần tra sao?” Siêu nhân có thời gian nào rảnh rỗi chứ, cứ hễ ai kêu cứu là phải đến, đáng ghét muốn chết.

      “Ack..” Clark cười gượng sờ mắt kính, chuyện thế này thể đảm bảo, “ bảo mẹ đến?” biết Amy thích bệnh viện, kỳ thực cũng thích, chỗ này ban đêm luôn có cảm giác trầm quỷ dị.

      Amy ngẩng đầu nhìn , lắc đầu: “Thôi đừng, tuổi của mẹ cũng , em muốn khiến mẹ mệt mỏi, nếu với bác sĩ cho em xuất viện ? xem Eden giờ rất tốt, em cũng sao, về nhà nghỉ ngơi cũng vậy thôi đúng ?”

      Clark suy nghĩ chút, đúng là như Amy , có lẽ để ở nhà nghỉ ngơi thoải mái hơn, cũng cần bố mẹ mỗi ngày chạy chạy lại. “Để hỏi mẹ xem .”

      Amy trong chớp mắt nở nụ cười: “Được rồi, nhanh , mẹ ở phòng trẻ sơ sinh xem Eden đấy.”

      Cuối cùng có thể rời khỏi cái nơi lắm chuyện quỷ quái này rồi!!!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 62



      Lex Luther rơi đài, cùng với đó là Metropolis được đổi biển hiệu, chỉ trong vài ngày liền xảy ra biến động cực lớn, nhãn hiệu Luther từng nơi nào có mặt, chỉ trong đêm mất tăm mất tích, thay vào đó là hai chữ cái tiếng : “RW”.

      Tập đoàn Luther đổi tên thành RW, tiến hành cải tổ, chiếc bánh gato cực lớn này được chia cắt ra sao, dân chúng bình thường hay biết, cũng muốn biết, bọn họ hứng thú hơn với vụ xét xử Lex Luther ra sao.

      Có câu phượng hoàng trụi lông bằng gà, Lex Luther chính là loại này, khi trở thành hai bàn tay trắng, những đồng bọn từng hợp tác cũng trở mặt, tất cả mọi người đều nhanh chóng lau sạch quan hệ với , ai nghĩ tới giúp đỡ lần.

      Vì vậy, con cưng của giời, người mà tổng thống cũng từng phải kiêng kỵ ba phần, nay rơi vào địa ngục, trong thời gian ngắn nhất bị phán xét tù chung thân, tước bỏ quyền lợi chính trị vĩnh viễn cùng với tịch thu toàn bộ tài sản – Đừng trông mong vào nhà tư bản đồng cảm bênh vực với kẻ yếu, bọn họ luôn luôn bằng mọi cách vơ vét lợi ích cho mình mà thôi.

      còn kẻ gây ra nhiều tội ác, luôn đối đầu với Siêu nhân, thành phố thực bình yên? Cũng hẳn, lòng người khó đoán, có thể vì danh lợi hoặc vì điều gì đó, luôn luôn có những kẻ bí quá hóa liều, cho nên Clark vẫn bận rộn như trước, có điều luôn cố hết sức tự mình chăm sóc vợ con, về điểm này Amy cảm thấy rất hài lòng.

      Eden bé nay được hai tuần, cặp mắt mở to khiến người ta ngây dại, hơi có cảm giác được độ sáng tối, con ngươi cũng có thể điều chỉnh thị lực theo dõi đối tượng di chuyển chậm trong vòng 15cm trở lại, khiến cho thị giác hai bên đều cân đối hài hòa.

      Trong khoảng thời gian này, gương mặt bé nhăn nhúm của nhóc con cũng dần dần trở nên nẩy nở, làn da mềm mại non nớt, các đường nét mặt cũng trở nên nét, đôi mắt to tròn màu đen, chỉ lúc nào vui vẻ mới hơi pha thêm chút màu lam, cái mũi cao thẳng giống bố, cái miệng nhắn, đôi má căng tròn là hai cái lúm đồng tiền sâu cực kỳ giống Amy. Bé là kết hợp của bố mẹ, là thiên sứ bé đáng vô cùng.

      Đây cũng là điều khiến Amy cảm thấy lo lắng, nếu như Eden bé cũng giống như phần lớn người phương Tây, khi còn bé xinnh đẹp, lớn lên lại chẳng còn gì làm sao bây giờ?

      suy nghĩ này cho Clark nghe.

      “Ha ha, Amy, em phải tự tin chứ, con giống chúng ta, nhất định như em đâu.”

      Clark tự tin thoải mái với Amy, vì vậy lại vui vẻ chăm sóc bé con.

      “Con lớn nhanh.” Clark nhắm bên cạnh Amy, nghiêng người ngắm nhìn Amy cho Eden bú, hình ảnh đầy tình mẫu tử khiến xúc động muốn rơi lệ.

      Tuy rằng sống ở phương Tây, nhưng Amy vẫn ở cữ như phong tục của phương Đông, cũng may khoa học đại chứng minh sản phụ ở cữ gội đầu tắm rửa là khoa học (quá trình sản phụ sinh nở tiết ra lượng mồ hôi lớn, sau khi sinh mồ hôi càng tiết ra nhiều, nếu làm theo tục cũ tắm gội, chỉ mất vệ sinh, còn có thể khiến nhiễm khuẩn, da nhiễm trùng). cũng tự rước tội, tuy rằng thể tắm bồn, nhưng lau người cũng có thể, nếu Amy đồng ý để Clark ở cùng phòng.

      Phụ nữ mà bẩn, có đẹp nữa cũng mất hết sức hút của mình.

      “Trẻ con vốn dĩ qua ngày là thay hình đổi dạng mà.” Amy vỗ về lưng cho Eden vừa ăn no xong, khiến bé ợ cái.

      Ăn no, nhóc con phun phun bọt sữa, cái miệng nho ngáp cái, mặt buồn ngủ chớp chớp đôi mắt , tựa hồ có ý định ngủ tiếp, Amy cũng định để bé ngủ ngay, giờ trời còn sớm, nếu để bé ngủ đẫy giấc, đến tối ngủ được lại ồn ào quấy bọn họ, đây chính là kinh nghiệm xương máu của hai vợ chồng trẻ sau mấy ngày đứa nhóc này khóc triền miên suốt cả đêm.

      Nhớ tới mấy ngày trước khốn khổ muốn chết cũng được ngủ, Amy nhịn được nhéo cái má phúng phính của con trai cái, đương nhiên cũng dám mạnh tay, nếu như chọc nó khóc, chỉ có mình chịu tội.

      “Tiểu quỷ phiền toái.” thầm, “Chả khác nào bố nó cả.”

      Clark bất đắc dĩ: “Sao lại đến thế?”

      Amy liếc mắt nhìn cái, lẩm bẩm: “Có sai sao? phải là máy chế tạo ra phiền toái này à?”

      “…” Thực là nằm cũng trúng đạn, đối mặt với vợ trẻ thỉnh thoảng trở nên ngang ngược, Clark chỉ có thể đầu hàng.

      ***

      “Ầy.. Dạo này xung quanh đây ổn chút nào.” Martha vừa mở cửa vừa than thở với Jonathan phía sau.

      nhanh chóng bắt được chúng thôi. Cảnh sát trưởng phải phái nhiều người tuần tra sao.”

      “Tôi chẳng tin, nghe bà Gree , gia đình sống ở tầng nhà họ chả còn đồ gì quý giá cả, đây là vụ trộm thứ bảy trong tháng này rồi.” Martha thả đồ trong tay xuống, tức giận .

      Amy nghe thấy tiếng, ra khỏi phòng, “Có chuyện gì vậy mẹ?”

      “Ồ, Amy à? Eden đâu? Bố mẹ ở nhà bé có quấy ?” Martha vừa nhìn Amy liền nghĩ tới đứa cháu trai đáng nghịch ngợm của mình.

      mẹ ạ, cháu nó ngủ trưa, bố mẹ, hai người vừa gì vậy? Quanh đây có chuyện gì ạ?”

      “Ờ, đúng thế, xung quanh đây rất bất ổn, tháng này nhiều gia đình bị trộm, cửa phòng bị cạy tung, trong phòng lộn xộn, thứ gì đáng giá đều bị mất hết, mấy ông cảnh sát chỉ biết nhảm mà chả được tích gì, để cho bọn họ bắt trộm cướp vặt như vậy cũng xong.”

      “Trộm cướp? Có ai bị thương ạ?”

      có, cho nên mọi người cũng chỉ than phiền mà phải sợ hãi.” Martha , “Chúng ta cũng phải cẩn thận, ai biết được lúc nào có kẻ trộm mò tới chứ.”

      “Đúng vậy, nhưng con nghĩ chắc kẻ trộm dám đến thăm nhà có người ở đâu.”

      “Nhưng cũng phải cẩn thận bọn chúng ban đêm cạy cửa, phải nhớ đóng cửa cho kỹ vào.” Martha vẫn dặn dò.

      Amy về lại phòng, từ giá sách lấy xuống cái hộp, mở ra.

      Trong hộp, quả cầu thủy tinh trông như hành tinh nằm đó, Amy cầm miếng vải nhung bên dưới, tỉ mỉ chà lau.

      “Kẻ trộm.. Đêm giông tố.. Clark nên trưởng thành rồi…” Trong nội dung mà Amy nhớ, Clark trong đêm giông tố phát bí mật của quả cầu thủy tinh này – là di vật mà bố mẹ để của Clark để lại cho , bên trong có sáu đoạn hình chiếu, sáu đoạn hình chiếu này xuất ở đêm mà Clark trưởng thành, cho thân thế của mình.

      Trong nguyên tác, sau khi Clark thấy được đoạn hình chiếu thứ nhất, nhà trọ của bị trộm, mà quả cầu thủy tinh này chính là trong những thứ bị mất, khi Clark sốt ruột tìm kiếm nó, thằng bé ăn trộm đem bán nó cho thuộc hạ của Lex Luther, tuy rằng cuối cùng Siêu nhân cũng tìm được nó về, nhưng khi đó Lex Luther biết lai lịch của Siêu nhân, cũng biết làm sao giết chết được – dùng đá Krypton, cho nên sau đó mới có chuyện tìm kiếm đá Krypton, suýt chút nữa giết chết Siêu nhân.

      Nhưng giờ Lex Luther bị bắt, còn ai muốn giết Siêu nhân, Amy cũng thoải mái cần lo lắng, nhưng điều này có nghĩa là phiền não.

      Nếu như Clark hai mươi tám tuổi mới là trưởng thành, vậy sinh mệnh của là bao lâu? Amy biết, cũng hiểu được nhất định lâu hơn rất nhiều so với con người. Như vậy có thể cùng hết con đường này sao?

      “Oa oa oa…” Tiếng trẻ con khóc nỉ non đột nhiên vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh, khiến Amy ngẩn người bừng tỉnh.

      Luống cuống, Amy cất quả cầu thủy tinh, chạy tới bên giường, ôm lấy Eden bé tỉnh ngủ ra khỏi nôi, nhè vỗ vỗ lưng bé, giọng dỗ dành: “Aa.. aa.. Bé ngoan.. khóc khóc..”

      Bé con cảm giác được cái ôm quen thuộc, nhanh chóng ngừng khóc, cười a a.

      Amy thấy bé khóc, thở phào nhõm, lại xem nụ cười của bé đáng đến nỗi cũng muốn cười theo.

      Tay rờ xuống dưới tã lót, quả nhiên là tè dầm. “Đến đây nào cục cưng bé , chúng ta thay tã nào… Xem luôn bà Martha của con có mua được gì vui hay nữa nhé..”

      “A..pi..pi..”

      “Ha ha.. Con cũng đồng ý à? Vậy thôi nào.”

      Cho dù sau này còn nữa, phải là còn nhóc con này sao? ấy nhất định đơn.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 63



      Tia chớp màu bạc xẹt qua phía chân trời, theo sát sau là tiếng sấm rung chuyển bầu trời, cơn mưa to đột ngột ào tới ập xuống Metropolis.

      Amy ôm Eden bé cố gắng dỗ dành, bất đắc dĩ bên ngoài tiếng ồn quá lớn, nhóc con kia bị dọa làm cách nào cũng chịu ngừng khóc.

      “Làm sao bây giờ? Cơn mưa chết tiệt này khi nào dừng đây?!!” Amy bất đắc dĩ nhìn sang Clark bên cạnh, hy vọng nghĩ ra cách nào đó.

      Clark ngẫm nghĩ, lấy trong tủ quần áo ra bông bịt tai của Amy dùng vào mùa đông đeo vào tai con trai. Có lẽ vì tiếng ồn , cũng có lẽ vì dỗ dành của bố mẹ, bé con dần dần lớn tiếng quấy khóc nữa, con mắt ngập nước khóc đỏ ửng, cái miệng nhắn nhếch nhếch, trông đáng thương vô cùng.

      sao đâu sao đâu, con ngoan đừng khóc nữa nhe..” Clark cầm khăn bông dành riêng cho trẻ em thấm nước mắt mặt bé, uhm.. có lẽ là cả nước mũi nữa.

      “Xem ra đêm nay chúng ta đừng mong được ngủ.” Amy nhét con trai vào tay Clark, bất đắc dĩ duỗi thắt lưng, Eden còn , lại rất quấn người lớn, lúc này bị giông tố làm bừng tỉnh, từ sau nửa đêm có lẽ Metropolis được yên tĩnh, cho nên cần có người chăm sóc bé.

      trông là được rồi, em mệt mỏi cứ ngủ tiếp .” Clark nhìn thân hình Amy sau khi sinh dần dần phục hồi lại các đường cong như cũ, hai mắt lấp lóe sáng, nhịn được nuốt nước miếng, liều mạng nhắc mình nhớ giờ con trai khó chịu, mình phải chăm sóc con được xằng bậy.

      Chờ ngày mai để mẹ đem Eden về chỗ bà ở mấy ngày.

      “Vậy em nghỉ chút, nếu mệt gọi em dậy nhé.” Amy bò lên giường, lo lắng dặn, “Nếu Eden đói phải gọi em, đừng cho con uống sữa bột.” Sữa bột Tam Lộc ở thế kỷ 21 thực khiến sợ hãi, kiên quyết cho con trai uống sữa bột trẻ em, dân buôn bán từ xưa đến nay chỉ quan tâm đến lợi nhuận, ai biết được thời đại khoa học kỹ thuật còn chưa quá phát triển này sữa bột có vấn đề gì chứ.

      “Được rồi, để con uống cái đó, em cứ yên tâm ngủ .” Clark mỉm cười đáp lại, cẩn thận tỉ mỉ của vợ đối với bé con khiến lòng tràn ngập vui sướng.

      Lo lắng làm ồn Amy, Clark ôm bé con, mang theo nôi sang phòng trẻ bên cạnh, chỗ này từ sau khi lắp đặt xong, vẫn chưa nghênh đón cậu chủ , nhưng mỗi ngày Amy đều lau dọn, bên trong đẹp đẽ tinh tươm.

      Ngồi chiếc giường có in hình vẽ bầu trời, Clark nhàng đong đưa cánh tay, khiến Eden càng thêm thoải mái, thỉnh thoảng lại nhìn phía bên kia cánh cửa, xem Amy liệu có bị quấy nhiễu hay .

      Cứ ngồi như thế lúc lâu, con trai rốt cuộc được dỗ ngủ, Clark thả bé lại trong nôi, lo lắng bé tỉnh giấc, với thể chất Siêu nhân của mình, Clark để ý đến đêm ngủ, cứ tiếp tục đong đưa nôi ngừng nghỉ.

      Bên ngoài mưa vẫn rơi như trút, tiếng sấm dần, Clark nhìn về phía chiếc đồng hồ cũ treo tường, kim đồng hồ chỉ số bốn, trời rất nhanh sáng.

      Clark nhìn sang phòng ngủ, lúc này động tĩnh ở giá sách thu hút ánh nhìn của .

      Vì nữ chủ nhân nghỉ ngơi, cho nên phòng ngủ chỉ mở ngọn đèn ngủ ở đầu giường, ánh đèn ngủ mờ mờ thể mang đến nhiều ánh sáng, nhưng vậy cũng đủ.

      Clark thấy góc giá sách có gì đó sáng lên, lấp lóe lấp lóe, càng ngày càng sáng.

      nhìn lại Eden bé ngủ trong nôi, xác định chắc chắn là bé ngủ say, liền đứng dậy rời khỏi phòng trẻ vào phòng ngủ, bước tới trước giá sách.

      Ánh sáng phát ra kẽ hở của chiếc hộp chuyên để đồ quan trọng của , nắp hộp còn có ổ khác, với tay lên tầng cao nhất của giá sách lấy chìa khóa, mở nắp hộp.

      Trong hộp, báu vật của quả cầu thủy tinh hình tinh cầu giống như chiếc bóng đèn có cắm điện, sáng chói mắt. Trong chớp mắt, những vân nổi mờ ảo hình lục địa biến thành màu đỏ, dường như sắp tan chảy.

      cảm giác khó hiểu thúc đẩy Clark đưa tay chạm vào, độ nóng khiến cảm thấy tay dường như bị bỏng.

      Quả cầu thủy tinh trong khoảnh khắc Clark chạm vào đột nhiên xảy ra biến hóa, tia sáng từ quả cầu bắn về phía Clark, phản xạ lui về sau bước.

      Tia sáng kia gây ra điều gì nguy hiểm, mà chiếu thành hình ảnh của người.

      người đàn ông trung niên mặc trang phục màu trắng, bộ đồ có dấu chữ “S” của Siêu nhân.

      Mà vẻ bề ngoài của người đàn ông này càng khiến Clark kinh ngạc, nếu như mấy chục năm sau nhìn lại mình, có lẽ giống như thế này.

      Quả cầu thủy tinh đến từ Krypton, dấu chữ “S” và vẻ bề ngoài giống nhau, đáp án thực ràng.

      Người đàn ông bí sau khi xuất , liền bắt đầu ra câu chuyện của mình, bằng tiếng .

      Clark thấy lạ tại sao ông ta lại biết tiếng , nhưng lúc này có thời gian suy nghĩ chuyện đó.

      “Tên của ta là Jor-El, con là con trai của ta, Kal-El, vật thể con giữ lúc này phù hợp với bước sóng của con, truyền đạt lại thông tin cho con.”

      “Khi con nghe những lời nhắn này, chứng tỏ con vượt qua hành trình dài trong vũ trụ và trưởng thành, giờ hẳn là lúc để con biết được những gì cần biết. Ta chỉ xuất năm lần, con hãy chú ý đến ánh sáng, nghe và nhớ lấy.”

      Hình người trong trung chậm rãi , biến mất trong quả cầu, thay thế vào đó là những hình ảnh ngừng biến đổi trong quả cầu, nhưng thanh kia còn tiếp tục: “Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng chúng ta vẫn ngừng tìm kiếm, trong biển vũ trụ vô cùng chắc chắn tồn tại cả hy vọng và hiểm nguy, trong vô số những tinh cầu nhất định nơi thích hợp, hy vọng và tuyệt vọng cùng đồng thời dằn vặt chúng ta.. Lara ngừng nghỉ ở cạnh bên giúp đỡ ta, cùng đối mặt với tai họa sắp đến gần.. Có lẫn nhau chính là an ủi duy nhất đối với chúng ta lúc này.”

      Câu chuyện vẫn còn tiếp tục, nhưng Clark hầu như nghe thấy gì, mê muội nhìn hình ảnh trong quả cầu, trong gian thuần màu trắng bày các loại máy móc cũng màu trắng, người cha ruột của đứng trước cỗ máy móc loay hoay làm gì đó, người phụ nữ đẹp tóc vàng bước tới bên cạnh ông, hai người nhìn nhau cười, sắc mặt thân mật và ấm áp.

      Chỉ cần liếc mắt, Clark liền nhận ra đó chính là mẹ , người mẹ chưa bao giờ gặp.

      Giữa lúc đó, đột nhiên hình ảnh trong quả cầu rung lên, là động đất, mọi thứ đều rung động, mẹ sợ hãi trốn trong lòng cha , được ông che chở.

      Quả cầu thủy tinh sáng ngời, tất cả những hình ảnh đều biến mất, ánh sáng cũng dần mờ xuống, tắt ngấm như chưa hề tồn tại.

      Clark lo lắng cầm lấy quả cầu, muốn xem những hình ảnh tiếp theo, nhưng quả cầu có chút phản ứng nào.

      “Đó là bố mẹ ?”

      Từ phía sau bỗng vang lên giọng pha chút ngái ngủ, Clark quay đầu lại, ừ tiếng, cầm quả cầu bước tới bên cạnh .

      “Bọn họ và rất giống nhau.” Amy giơ tay ôm Clark, lúc này trông có chút yếu ớt – tuy rằng tính từ này chưa bao giờ dùng để về .

      Clark vùi mình vào trong lòng Amy: “ chưa từng có ký ức về bọn họ.. cứ nghĩ là bị vứt bỏ…”

      “Đó chỉ là suy đoán của , em có thể cảm nhận được, bọn họ rất , hơn tất cả.” Vì con mà bỏ qua cơ hội sống cho mình, phải ai cũng có nghị lực như vậy.

      Chỉ có tình thuần khiết nhất mới có thể làm được.

      “Vậy tại sao bọn họ lại vứt bỏ ?” Giọng Clark tràn ngập bất an và hoài nghi, ràng việc này đối với có sức đả kích vô cùng.

      Amy vuốt ve mái tóc đen của , giống như trấn an đứa trẻ, bất đắc dĩ khiến nhận : “ nghe lời ông ấy sao?”

      cái gì?” Clark ngẩng đầu nhìn , ban nãy nhìn cha mẹ của mình, căn bản chú ý nghe được gì hết.

      “Ông ấy : “Cùng đối mặt với tai họa đến gần”.”

      “Tai họa sắp đến gần?”

      “Tất cả đều rung chuyển, đó là động đất, mẹ tuy có vẻ rất sợ hãi, nhưng ngạc nhiên, ràng tai họa mà bọn họ đến chỉ có thế, như vậy điều gì có thể khiến những người có lẽ cũng có siêu năng lực như phải sợ hãi?”

      Đồng tử Clark co lại: “Em muốn …”

      “Nếu như chỉ là vứt bỏ bình thường, cần gì phải khổ tâm vất vả như vậy? Em tin Krypton có nơi để chứa đứa trẻ. Cho nên chúng ta có thể bỏ qua giả thuyết vứt bỏ này. Mà cha cũng rằng du hành trong vũ trụ rất nguy hiểm, vậy bọn họ biết nguy hiểm còn muốn đưa đứa trẻ như đến tận nơi này, nghĩ là vì nguyên nhân nào?” Amy ra những gì mình biết theo cách khác cho Clark nghe.

      tai họa có thể khiến hành tinh Krypton biến mất..” Clark hồn bay phách lạc chầm chậm .

      Amy ôm lấy đầu , để tựa vào vai mình: “Đó cũng chỉ là suy đoán, dù có là cũng đừng đau khổ, bọn họ trao cơ hội sống cho , phải sống cả cho phần bọn họ nữa.”

      Có gì đó ẩm ướt rớt xuống vai , Amy cảm giác được Clark run rẩy, im lặng khóc, gì nữa, chỉ ôm chặt , đợi bình tĩnh lại.

      Ánh mắt dừng lại quả cầu trong tay Clark, Amy tự đáy lòng kính nể lựa chọn của cha mẹ , lại cảm thấy điều này hiển nhiên, cha mẹ luôn dành những gì tốt nhất cho con cái, giống như bố mẹ , dù có là kiếp trước hay kiếp này, bọn họ đều dành cho thương lớn nhất.

      hy vọng Clark đau khổ, cũng hy vọng Clark hiểu được tình của bọn họ, giữ lại cảm giác thương này ở đáy lòng, sau đó bất cứ khó khăn đau khổ gì cũng có thể vượt qua, trở thành người mạnh mẽ nhất.

      Cho nên bây giờ hãy cứ khóc , chờ khi bình minh đến, nhất định càng thêm hạnh phúc, Siêu nhân của em…

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 64: Kết thúc



      quả cầu thủy tinh nho khiến cho bình tĩnh trong gia đình nhà Kent bị phá vỡ. Clark mất bình tĩnh trước đây, trời vừa sáng liền đánh thức bố mẹ, hy vọng có thể biết được chút gì đó từ bọn họ.

      “Con đây là của bố mẹ ruột con để lại cho con?” Martha có chút cảm giác phức tạp, bà lo lắng, nếu Clark tìm được bố mẹ ruột của mình, bọn họ liệu có phải mất đứa con này hay ?

      cho bố nghe ràng về quả cầu thủy tinh này xem?!” Jonathan cũng lo lắng tương tự.

      “Nó được đặt trong phi thuyền vũ trụ đưa con đến trái đất, khi con và Lois đột nhập vào cục 39 cơ quan của chính phủ, con bí mật giấu nó .” Clark thực phiền muộn, nhận lấy cà phê từ tay Martha, ngồi xuống bên bàn ăn, “Lúc ấy con cũng biết là nó lại có điều gì kỳ lạ, cho đến đêm qua.”

      Amy vỗ vỗ lên mu bàn tay , lặng lẽ an ủi.

      Clark mỉm cười nhìn , cõi lòng nóng như lửa bình ổn trở lại.

      Martha nhấp ngụm cà phê, “Con lấy được nó mấy tháng, tại sao đến giờ những việc kia mới xuất ?”

      “Con biết, mẹ, Jor-El rằng, ông ấy phối hợp với bước sóng của con, có lẽ con và nó nên tách ra lâu như vậy? Hoặc là nó cần chút thời gian để khởi động lại?” Clark cũng nguyên nhân, chỉ có thể đoán. Từ đêm về sáng vẫn loay hoay với quả cầu, nhưng nó có chút phản ứng nào.

      “… Con có chút ký ức nào về bọn họ ?”

      Jonathan bọn họ là ai, nhưng mọi người đều hiểu được ý ông.

      Clark lắc đầu, vẻ mặt lại trở nên kích động: “, con hoàn toàn biết tại sao con lại được đặt ở cửa nhà bố mẹ, cũng có rất nhiều chuyện được ràng. Krypton là nơi như thế nào? Cha mẹ ruột của con là ai? Ở nơi đó có phải ai cũng có siêu năng lực giống như con ? Con tiếp tục già ? Con.. chết ?” Rất nhiều chuyện ràng đều tụ tập trong đầu, muốn khống chế suy nghĩ nữa cũng khó mà làm được, dù sao cũng phải người Trái đất.

      giờ con rốt cuộc có thể biết.”

      đứa trẻ ngoài hành tinh bị vứt bỏ, đây là điều Clark định nghĩa về mình.

      Clark xong, mọi người đều im ặng, vấn đề hỏi cũng là điều mọi người muốn biết, nhưng ai có thể trả lời, cho dù là Amy, cũng biết sinh mệnh của Clark dài đến đâu, dù sao nguyên tác tác giả còn chưa vẽ kết thúc truyện (nguyên tác là truyện tranh của hãng DC Comics), mà cho dù có vẽ cũng biết đến, trước đây Amy chỉ từng xem phim truyền hình về Siêu nhân, thậm chí phim hoạt hình cũng xem, huống chi là truyện tranh nguyên tác.

      Buổi chuyện dừng ở đây, ai cũng bàn luận gì nữa, những ngày sau đó, mọi người vẫn sinh hoạt bình tĩnh như trước, đợi hình ảnh trong quả cầu xuất lần nữa.

      Ngày hôm đó, Clark làm, Martha và Jonathan cũng ra ngoài, chỉ còn Amy ở nhà mình trông bé con.

      Eden bé đứa trẻ vô cùng hiếu động, hơn nữa cực kỳ quấn mẹ, chỉ cần Amy rời khỏi tầm nhìn của nó gào khóc ngừng, cũng may là ngoài cổ họng khỏe, nhóc con cũng biểu ra siêu năng lực giống như bố của bé.

      Ban đầu Amy còn hơi lo lắng, nhưng nghe Martha Clark từ sáu tuổi mới bắt đầu dần trở nên giống người thường, cũng thôi lo lắng nữa, ngược lại cảm thấy may mắn con trai giờ có siêu năng lực gì, nếu phiền phức to, ai có thể trông đợi vào đứa trẻ có thể khống chế được sức lực của chính nó chứ?

      Vừa cho bé con bú xong, lại dỗ cho bé ngủ, Amy mới có thời gian lấy sách vở của mình ra xem, tuy rằng giờ thể quay về trường học tiếp – con trai chịu rời khỏi mẹ nó, chính cũng luyến tiếc – nhưng thỉnh thoảng tự học chút giết thời gian cũng có thể chăm sóc cho người nhà, dinh dưỡng học là môn học rất có ích.

      Ở trong phòng đọc sách hồi, Amy đột nhiên nghe thấy ngoài cửa chính có tiếng động, thanh rất , chăm chú nghe kỹ thể cảm nhận được.

      Trong lúc Amy nghi hoặc khó giải thích, định ra mở cửa xem xét , ngoài đó đột nhiên truyền đến vài tiếng động, giống như có người va đập, sau đó, cửa chính vang lên tiếng gõ.

      Amy mở cửa, Bernie sắc mặt được tốt lắm đứng ngoài đó, trong tay còn giữ thằng bé choai choai quần áo cũ rách, thằng bé thoạt nhìn rất hoảng sợ, muốn đào tẩu nhưng giãy nổi cánh tay Bernie.

      “Chuyện gì xảy ra? Nó là ai vậy?”

      “Thưa bà, tôi phát cạy cửa, bà và cậu chủ sao chứ ạ?” Bernie trả lời, từ khi Amy lấy chồng, ta đổi giọng gọi là bà.

      Cạy cửa? Amy gật đầu: “Tôi sao, định xử lý nó thế nào?”

      “Tôi đưa nó đến cục cảnh sát.” Bernie .

      Thằng bé vừa nghe đem nó đến cục cảnh sát, càng ra sức giãy dụa: “Buông ra! Thưa bà xin thương xót. Xin hãy thả tôi , tôi tái phạm!”

      “Dạo này xung quanh đây có rất nhiều vụ trộm, đều là cậu làm sao?” Amy hỏi, thực tin thằng bé mới mười lăm mười sáu tuổi có được bản lĩnh như vậy.

      Thằng bé , nhìn vẻ cứng ngắc của nó, Amy xem ràng là cam chịu.

      Amy tỉ mỉ quan sát thằng bé, thân hình vô cùng gầy gò, quần áo mặc người cũ rích, mặt mày xanh xao, ràng là cuộc sống được tốt lắm, có điều đôi đồng tử màu nâu vẫn chuyển động liên tục, hẳn là rất lanh lợi. Amy đoán, thằng bé này hẳn là tên trộm quả cầu thủy tinh trong nguyên tác, nhớ trong nguyên tác nó còn có đứa em trai, hai đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi, thành trẻ mồ côi, sống lang thang nương tựa lẫn nhau, tuy rằng cuộc sống tồi tàn, nhưng thằng bé cũng là trai tốt, Clark còn vì thương cảm cho chúng mà để cho thằng bé vào tòa soạn báo làm chân chạy việc vặt.

      Suy nghĩ chút, Amy với Bernie: “Giờ đừng đem nó đến đồn cảnh sát vội, thằng bé này cũng chưa làm được gì, đợi Clark về tiếp.”

      “Vâng.”

      Buổi tối, Clark và vợ chồng già nhà Kent trở về, nghe xong việc này đều cảm thấy hết hồn, nếu như có Bernie, liệu Amy có gặp phải nguy hiểm?

      “Mọi người nghĩ nhiều quá đấy, con thấy thằng bé kia tưởng có ai mới đến, hẳn là nó có can đảm làm ai bị thương cả.” Amy hơi buồn cười, xem bộ dạng thằng bé kia, nếu như Bernie bắt, có lẽ khi Amy mở cửa ra nó cũng chạy trốn ngay lập tức.

      “Để xem.” Clark đứng dậy.

      “Bố cùng con.” Jonathan đuổi theo con trai.

      Hai bố con cả nửa buổi tối, Amy biết bọn họ làm gì, Clark sau khi trở về chỉ , ngày mai đưa thằng bé đến tòa soạn báo.

      ***

      “Đây là lần thứ hai ta xuất trong năm lần, con có thể thắc mắc tại sao ta bằng ngôn ngữ Địa cầu, mà phải tiếng Krypton của chúng ta…”

      Lại buổi đêm về sáng, quả cầu thủy tinh lóe sáng, khi Clark đưa tay chạm vào, hình ảnh lại xuất .

      “Phi thuyền thăm dò người lái của Krypton thành công khai phá hết thảy những hệ hành tinh mà chúng ta biết đến. Mấy ngàn thế kỷ tới nay, chúng ta thu được những tư liệu mà phi thuyền thăm dò đưa tin về, chỉ cần có đủ thời gian, ta tin rằng chế tạo được phi thuyền vũ trụ chở người, nhưng chúng ta có thời gian sao?”

      Hình ảnh vẫn là phòng thí nghiệm như trước, nhân vật cũng là hai người Jorr-El và Lara-El. Thỉnh thoảng động đất lại quấy nhiễu công việc của bọn họ. Lúc này, Lara dừng lại, bước tới trung tâm, chỗ đó, ngoài phi thuyền vũ trụ , còn có đứa trẻ xíu nằm trong khoang giữ trẻ, cực kỳ đáng , khiến Lara nở nụ cười.

      Clark nhìn chăm chú, biết đứa bé kia chính là mình.

      “Krypton từ xưa có câu ngạn ngữ – “Lộ trình hiểm trở, mỗi bước thận trọng”. Chính xác và thận trọng là khẩu hiệu của chúng ta, chúng ta còn đường rất dài phải ..”

      Hình ảnh lại biến mất, cùng với cả thanh. Clark phục hồi lại tinh thần, chau mày, tuy rằng hình ảnh cuối hiểu cho lắm, nhưng biết, ngay lúc đó Krypton trong thời khắc nguy hiểm.

      Khi Clark điều này cho bố mẹ nghe, hai người cầu muốn được xem cùng .

      Vì vậy, mấy buổi tối sau đó, cùng thời gian, cả nhà Kent ngồi xung quanh quả cầu thủy tinh, xem chuyện cũ của Krypton, chuyện cũ của cha mẹ ruột Clark.

      Họ nhìn thấy bố mẹ Clark ngay lúc Krypton sắp nổ tung, đưa đứa bé vào trong phi thuyền, phóng tới Địa cầu.

      “… Khi con xem đến đoạn này, ta thử tượng tượng xem giờ con ở nơi nào, lớn lên ra sao, có độc mình ? Con trở thành người như thế nào? Những điều này ta và Lara có cách nào biết được, nhưng chỉ cần con còn sống, như vậy đủ, chúng ta cũng thỏa mãn.. Chúng ta đưa con đến Địa cầu, quốc gia gọi là nước Mĩ, nơi gọi là bang Kansas, hãy nhớ kỹ chúng ta, đừng đau buồn vì quá khứ của chúng ta, đây đều là số phận…”

      Hình ảnh cuối cùng, phi thuyền vũ trụ bay khỏi Krypton, hành tinh xinh đẹp trong gian giống như quả cầu thủy tinh, phát ra ánh sáng đỏ, sau đó nổ tung.

      “Con.. phải bị cha mẹ vứt bỏ, mà là được cứu.” Trong lòng Clark vô cùng phức tạp.

      “Vì sao bọn họ tự cứu lấy mình?” Martha đau lòng nhìn quả cầu thủy tinh còn ánh sáng.

      “Con biết, có lẽ ngày nào đó biết.” Clark cũng biết câu trả lời.

      “Nếu có cơ hội, bọn họ để lại mình.” Amy ngắm nghía quả cầu, “Bọn họ rất , Clark.”

      biết.”

      Cho nên, mỗi ngày đều sống tốt, khiến sinh mệnh tràn đầy vui sướng và hạnh phúc, cùng với người thân của mình.

      Cho nên cha mẹ thân của con, cha mẹ cần lo lắng cho con, giờ con rất tốt.

      Clark nhìn bố mẹ và vợ con quanh mình, mỉm cười.

      ___ THE END___

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :