1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai siêu nhân của tôi - Du Du Tiên (64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 50



      Dạ tiệc đêm Noel, Amy vào cung điện từ sớm, tuy rằng mọi người đều rất chú trọng thời gian mình đến các buổi tiệc, đến sớm có vẻ mất thân phận, đến muộn lại có vẻ tôn trọng chủ nhân, nhưng Amy cho rằng nhà Kent vốn có tước vị, chẳng nên để người ta chú ý tốt hơn, hơn nữa hành động theo Nữ hoàng vẫn là hợp lý nhất, vừa tỏ vẻ Hoàng gia quen thuộc với bọn họ, cũng có thể ngăn chặn chút tọc mạch cần thiết.

      cẩn thận của Amy tất nhiên khó qua nổi con mắt của trai và bà ngoại, nhưng bọn họ cùng chấp nhận hành động của .

      Vì thế buổi dạ tiệc đêm đó bắt đầu, Amy và Clark mỗi người bên đỡ Nữ hoàng bước vào, theo sau bọn họ, Martha cũng dắt tay Jonathan hơi căng thẳng bước tới.

      Các quý tộc cúi đầu hành lễ trước Nữ hoàng đều chú ý tới điều đó, cùng ngầm hiểu, trao đổi ánh mắt cho nhau.

      Khi Nữ hoàng tuyên bố dạ tiệc bắt đầu, hai người nhảy đầu tiên là bà và người kế vị của mình, Hoàng thân xứ Wales (còn gọi là Thái tử Charles) cùng khiêu vũ với nhau.

      có thể mời em điệu nhảy được ?” Clark làm động tác mời theo tiêu chuẩn quý ông với Amy – cúi nửa mình, tay duỗi tới trước mặt Amy.

      Amy nhìn ra sàn nhảy, người khiêu vũ quá nhiều, thấy trong đó vợ chồng nhà Kent, và lúc này dàn nhạc diễn tấu bản Ballade Pour Adeline của nghệ sĩ được mệnh danh hoàng tử piano Richard Clayderman, bản piano vô cùng thích hợp với khiêu vũ chậm, vì thế Amy gật đầu vươn tay: “Em rất vinh hạnh.”

      Hai người tiến ra sàn nhảy, hòa vào đám người, vừa khiêu vũ vừa cảm nhận ăn ý lẫn nhau.

      Nhảy liên tiếp hai bản nhạc, sau khi nhạc trở nên nhanh hơn, Clark đưa Amy rời khỏi sàn nhảy.

      Sau đó còn có vài người tiến lại, Amy thầm tự trách mình sao tiếp tuc khiêu vũ, như vậy phải ứng phó với những quý tộc dối trá quẩn tới quẩn lui này.

      “Amy, đây là vị hôn phu của ?” tiểu thư nhà bá tước phe phẩy quạt hiếu kỳ đánh giá Clark, trong mắt đố kỵ và khinh thường pha trộn nhau phức tạp, khiến Amy rất khó chịu.

      Clark làm như thấy điều đó, tao nhã mỉm cười trả lời tiểu thư quý tộc: “Xin chào, tôi là Clark Kent, vị hôn phu của Amy.”

      “Nghe là người Mỹ? Dân thường?” tiểu thư quý tộc khác hỏi.

      “Đúng vậy.” Độ cong khóe miệng Clark thay đổi, vẫn bộ dáng nho nhã lễ độ như trước, biết chỉ trong mấy ngày làm thế nào học được mấy thứ này, so với quý tộc ở đây còn quý tộc hơn, có thể chấn trụ kẻ khác: “Xin lỗi, vị hôn thê của tôi hình như thoải mái cho lắm, xin cho phép chúng tôi rời khỏi lát.”

      Vì thế, người vây quanh bọn họ tự động tách ra thành lối , Amy mỉm cười pha lẫn kiêu ngạo, nhìn vị hôn phu dắt mình ra khỏi đám người vây quanh.

      Phía sau vẫn rì rầm những tiếng bàn tán, nhưng từ trước tới nay đều chưa từng khiến Amy trở nên nhạy cảm.

      “Biểu của rất tốt.”

      “Là trai em đích thân giáo dục mà.” Có Chúa chứng giám, để đạt tới tiêu chuẩn của Gloucester phải khắc khổ đến mức nào.

      “Có thể được ấy đích thân giáo dục, cũng rất may mắn đấy.” Trong giới quý tộc ở đây vẫn thường lưu truyền rằng Gloucester là vị quý tộc có phong thái quý tộc cao quý nhất, hầu như tất cả mọi người đều lấy làm chuẩn mực cho mọi hành vi.

      cũng nghĩ vậy.” Clark gật đầu đồng ý lời . “Em đói ? Có muốn ăn chút gì ?”

      “Vâng.” Amy nhìn thấy vợ chồng nhà Kent ở khu vực ăn uống, bên cạnh bọn họ còn có Gloucester tỏa ra khí lạnh khiến người ta dám lại gần, lại chỉ riêng hề khiến vợ chồng nhà Kent thấy khó chịu, có thể nhìn ra bọn họ ở cùng nhau rất hòa hợp.

      , mẹ, bố.” Amy tiến tới chào hỏi.

      “Amy, con đến rất đúng lúc, mọi người chuyện những thức ăn này rất ngon, con nhất định thích, đến nếm thử nào, giờ chắc con thấy đói rồi đấy.” Martha lấy cái đĩa sạch, gắp vào đó mấy món bà nếm thử thấy ngon lại thích hợp cho Amy.

      Những thức ăn trong dạ tiệc thế này thường rất ít có người động đến, đặc biệt là các quý bà quý , bọn họ thường cho rằng như vậy khiến mình trở thành thấp kém dung tục, lúc trước Amy cũng chạm đến, nhưng giờ nghĩ đến điều đó nữa, món ăn trông rất ngon mắt đĩa khiến nước miếng ngừng ứa ra trong miệng, Amy cầm lấy dĩa xiên miếng cho vào miệng, hương vị nhàng, hơi chua thỏa mãn vị giác, khiến muốn ngừng mà được.

      “Ngon quá.”

      “Ngon ăn nhiều chút.” Martha ra hiệu cho Clark đỡ ngồi xuống sofa gần đó, “Vừa rồi mọi người có chuyện với Nữ hoàng, đêm nay phải cố ở đây quá lâu, khi nào con muốn về với bà ấy tiếng là được.”

      “Vâng, con biết rồi.”

      “Chăm sóc tốt cho mình nhé, có việc trước lát.” Gloucester cúi đầu vén tóc mai của , giọng , “Mệt gọi xe ngựa đưa em về.”

      “Ưm.” Amy trong miệng vẫn ngậm đồ ăn, chỉ gật đầu ưm tiếng.

      Gloucester nhìn về phía Martha, “Bác Martha, Amy phiền bác lo giúp.”

      “Cháu cứ lo việc của mình , bác chăm sóc tốt cho con bé.”

      “Con có trai tốt vô cùng.” Nhìn theo Gloucester rời khỏi, Martha với Amy.

      “Dạ. trai tốt nhất.” Amy gật đầu kiêu ngạo.

      Tươi cười mặt Clark hơi cứng lại chút.

      *********

      Dạ tiệc mới chỉ bắt đầu được hơn tiếng, Amy liền muốn rời khỏi, ai ngăn cản, tuy rằng trải nghiệm kiểu này khá mới mẻ, nhưng nhà Kent quá ưa thích trường hợp thế này, về phần Nữ hoàng, bà rất thông cảm đến thân thể Amy, cũng vui vẻ đồng ý.

      “Chúng ta trở về qua đêm Bình An của chính mình vậy.” Amy , “Cây thông Noel và mọi thứ đều có cả.”

      “Ừ, vừa lúc mẹ cũng nhờ phòng bếp nướng gà tây, chờ chút chúng ta tổ chức đại tiệc gà tây .” Martha hưng phấn, từ khi tới London, lâu bà chưa xuống bếp rồi.

      Hai bố con nhìn nhau: “Chúng tôi cũng giúp.”

      “Chờ chút con gọi cho trai để ấy nhanh trở về.” Amy , đêm Bình An mà, đương nhiên người trong gia đình phải ở cùng nhau chứ.

      Trở lại lâu đài, Martha tới thẳng phòng bếp, vì hôm nay là đêm Bình An, hầu như tất cả người làm đều được nghỉ, ở phòng bếp cũng chỉ còn đầu bếp trông coi, đúng lúc có thể giúp Martha.

      biết chủ nhân có đột ngột trở về tổ chức tiệc Giáng sinh hay , cho nên kỳ chuẩn bị trước rất nhiều thứ, như là gà quay, lợn sữa nướng là hai món chính thể thiếu bàn ăn của quý tộc, cho nên Martha cần phải làm thêm gì nhiều, chỉ là vài món ăn cùng và mấy món tráng miệng sau khi ăn xong.

      Trong thời gian Martha chuẩn bị bữa tiệc, Amy, Clark, Jonathan ở trong đại sảnh, đem các hộp quà mọi người tự chuẩn bị đính kèm tên người nhận đặt dưới cây thông Noel.

      Chờ Martha làm xong đồ ăn và mang ra, Gloucester cũng trở về từ cung điện.

      về đúng lúc lắm.” Amy sớm thay đổi thành quần áo thoải mái ở nhà, chào đón Gloucester bằng cái hôn kề má: “Đêm Bình An hạnh phúc nhé, trai của em.”

      cũng chúc em đêm Bình An hạnh phúc.” So với lạnh lùng khi còn ở dạ hội, lúc này Gloucester trông bình dị gần gũi hơn, có thể cùng người trong gia đình qua kỳ nghỉ lễ khiến tâm trạng tốt hơn nhiều lắm.

      Đêm nay, bọn họ đều rất vui vẻ, tòa lâu đài vẫn luôn lặng lẽ quạnh mấy tháng qua lần đầu tràn ngập tiếng cười vui và ấm áp.

      Giữa bữa tiệc, Amy đột nhiên hỏi câu: “ biết Wayner có nghỉ lễ nhỉ? Em cũng chuẩn bị quà cho ta, , có thể phiền lần sau gặp đưa cho ta được ?”

      Gloucester cắt thức ăn, động tác hơi ngừng lại chút, chậm rãi : “Được.”

      Ăn xong bữa tối, mọi người lại ra ngoài, lần này đến nhà thờ ở gần đó, tham gia lễ Misa lúc nửa đêm, chờ đợi Giáng sinh tới.

      Tuy rằng phải con chiên ngoan đạo, nhưng nghe tiếng chuông vang lên giữa đêm đại diện cho tha thứ đối với loài người, chúc phúc và niềm vui, Amy vẫn là cảm ơn Thượng đế từ tận đáy lòng.

      Cám ơn người cho tới thế giới này, có được gia đình ấm áp, gặp được những người thương.

      **********

      “Lúc này gọi điện cho tôi có chuyện gì sao?” Đầu bên kia hơi khó hiểu, thời gian này, phải ta ở cùng người nhà sao?

      “Chỉ là muốn với tiếng “Chúc mừng Giáng sinh” thôi.” mỉm cười, tâm tình vui vẻ ngay cả phía bên kia cũng có thể nghe được.

      Đối phương tựa hồ như sửng sốt chút, sau đó giọng trầm thấp vang lên trả lời: “Chúc mừng Giáng sinh.”

      __________________________

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 51

      Mùng tháng , ngày đầu năm mới, London ngập trong sương khó có được ngày nắng, ánh mặt trời dù đủ ấm áp, nhưng vẫn sáng ngời chói mắt.

      Trong vườn hoa lâu đài dòng họ Richmond, mùa xuân còn chưa bao trùm tất cả, vẫn đầy hương hoa tiếng chim như cũ. bãi cỏ xanh biếc là những hàng ghế dựa màu trắng, cái bục mới dựng cũng màu trắng, chiếc giá đặt sách, đó cuốn Kinh Thánh mở rộng, phía sau là hoa tươi lộng lẫy đặt xung quanh cây thánh giá, khắp nơi đều toát lên vẻ thần thánh cao quý.

      Khách có mặt cũng nhiều, tất cả đều là thành viên Hoàng gia và những người trong giới thượng lưu có giao hảo với gia tộc Richmond, ngoài Clark còn ai là phóng viên cả (người của tòa soạn bọn họ định quay trở về mời đến trong bữa tiệc khác).

      Đây là buổi hôn lễ bất ngờ công khai, tuy rằng hầu như người nào thông tin tức đều biết, tiểu thư gia tộc Richmond cưới người bình dân, nhưng ai biết đối phương là người nào, thậm chí ngay cả bộ dạng vị tiểu thư Amelia chưa bao giờ xuất trước công chúng này thế nào cũng ai biết.

      Đây là chăm sóc đặc biệt của Gloucester, để phòng ngừa cuộc sống sau này của Amy bị những kẻ cần thiết quấy rầy.

      “Trời ạ, Amy, cậu là chán, chẳng thèm với tớ mình là công chúa.” Jenny được mời tới làm phù dâu giọng oán giận, xấu xa nhéo gương mặt nhắn của Amy. Hmm, được nuôi béo lên, cảm giác rất tồi.

      Tuy là nhéo, nhưng Jenny cũng dùng sức, nên Amy cảm thấy đau, nhưng vẫn hùa theo ý bạn, làm nũng : “Jenny quý, là tớ sai rồi. Cậu đừng nhéo nữa được ? Đau~~”

      Phản ứng của Amy khiến Jenny rất hài lòng, nàng buông tay vỗ vỗ hai má trắng nõn mũm mĩm của Amy, “Vậy mới đúng chứ. Sau này còn gạt tớ nữa, tớ tha cho cậu dễ dàng như vậy đâu! Uhm, quên điều này, hôm nay cậu rất xinh đẹp.”

      Trong mắt Jenny, Amy mặc áo cưới, đầu đội vương miện công chúa bằng thủy tinh vô cùng xinh đẹp, ai có thể chối bỏ quyến rũ của .

      “Cám ơn, cậu cũng rất xinh.” Amy đáp lại bằng câu ca ngợi chân thành. Jenny vốn rất xinh đẹp, giờ lại mặc bộ váy phù dâu được may riêng cho nàng, trang điểm tỉ mỉ, dĩ nhiên là đẹp hơn gấp bội so với lúc bình thường quan tâm ăn mặc.

      ngờ cậu lại nhanh lấy chồng đến thế.” Jenny đột nhiên cảm thán.

      “Tớ cũng ngờ.” Amy vuốt bụng cười ngọt ngào, càng ngày càng mong chờ đứa bé được sinh ra.

      “Nhìn cậu vui vẻ như vậy, biết là hạnh phúc đến thế nào rồi.” Jenny hơi ghen tị.

      “Cậu cũng có ngày này thôi.”

      Lúc này, cửa phòng nghỉ của dâu mở ra, sau đó là Gloucester xuất , “Amy, thời gian đến, nên ra ngoài.”

      “Em ra đây.” Amy cầm lấy bó hoa bàn, nhấc váy về phía trai, Jenny phía sau giúp nâng đuôi váy quá dài.

      “Em xinh đẹp.” Gloucester vươn tay, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, nhóc béo tròn hay khóc vẫn lẽo đẽo theo , tự bao giờ biến thành xinh đẹp đến thế này? Tựa hồ chỉ trong chớp mắt, lột xác, bay ra khỏi thế giới của .

      Amy cười, tay khoác chặt lấy lên cánh tay mạnh mẽ kia, dùng hành động để bày tỏ lưu luyến của , bất kể tương lai thế nào, vẫn là em thương của .

      Gloucester cong khóe miệng, ý cười trong đáy mắt làm dịu lạnh lẽo của , khiến Jenny vẫn chú ý đến bọn họ ngẩn người chút, thầm nghĩ, Amy đúng là có người tốt,

      Kéo tay trai, Amy bước trong bản nhạc nghi thức kết hôn “Wedding March”, trong quan sát của mọi người bước lên dải thảm đỏ, phía kia dải thảm, Clark mỉm cười đứng trước mục sư, nghênh đón dâu của mình.

      Gloucester đưa Amy xong đoạn đường ngắn ngủi, nỡ cũng phải buông tay, buông Amy ra, thân thiết với : “ thôi.”

      Dưới tấm sa mỏng như như , Amy mỉm cười bước lên bậc, đưa bàn tay cho chú rể của .

      Mục sư đối mặt đôi bạn trẻ, tuyên đọc: “Hôm nay, chúng ta cùng họp lại ở đây trước mặt Thượng Đế để chứng kiến hôn lễ thiêng liêng của Clark Kent và Amelia Elizabeth Alice Richmond Lee. Đây là giây phút màu nhiệm, là thời khắc Thượng Đế lập ra từ khi Adam và Eva đặt chân xuống thế gian. Bởi vậy, nó phải xấu xa khiếm khuyết, mà là thành kính và nghiêm túc. Hôm nay, trong hôn lễ thần thánh này, có hai con người trở thành vợ chồng. Nếu có bất kỳ ai có thể nêu ra lý do nào chứng minh kết hợp của họ là hợp pháp, xin hãy ra ngay hoặc từ nay về sau yên lặng mãi mãi.”

      Dưới đài ai lên tiếng. Mục sư hài lòng, tiếp với hai người trước mặt: “Tôi cũng khuyến cáo hai người, nếu trong hai người biết tại đây có lý do nào khiến mình thể thành hôn hợp pháp và hợp với Lời Chúa, hãy xưng ra.”

      Amy và Clark nhìn nhau cười, im lặng.

      Mục sư: “Như vậy, Clark Kent, có đồng ý trong buổi hôn lễ thần thánh này, nhận Amelia Elizabeth Alice Richmond Lee làm vợ hợp pháp của mình, cùng chung sống dưới chỉ dạy của Thượng Đế ? đồng ý từ nay về sau thương, quý trọng, an ủi, giữ gìn ấy, đồng thời khi hai người còn sống, từ bỏ mọi người khác, trung thành với ấy ?”

      Clark nắm chặt tay Amy, thương nhìn , “Tôi, Clark Kent, đồng ý nhận Amelia Elizabeth Alice Richmond Lee trở thành người vợ hợp pháp của mình, từ nay về sau vĩnh viễn chỉ có mình em, bất luận cuộc sống tốt hay xấu, giàu sang hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều em, tôn kính em, quý trọng em, cho đến khi cái chết ngăn cách chúng ta. Tôi xin thề trước Thượng Đế, cũng xin cam đoan trước ngài lời thề thiêng liêng của mình.”

      Amy nhìn thấy nghiêm túc trong mắt , cảm động.

      Mục sư: “ Amelia Elizabeth Alice Richmond Lee, có đồng ý ở buổi hôn lễ thần thánh này, đồng ý nhận Clark Kent làm chồng hợp pháp của mình, cùng chung sống dưới chỉ dạy của Thượng Đế ? đồng ý từ nay về sau thương, quý trọng, an ủi, giữ gìn ấy, đồng thời khi hai người còn sống, từ bỏ mọi người khác, trung thành với ấy ?”

      Trong căng thẳng của Clark, Amy nhe răng cười, đọc lời thề ngắn ngọn nhưng lại là lời thề dùng tâm ghi nhớ nhất trong cả hai kiếp của mình từng sống: “Tôi, Amelia Elizabeth Alice Richmond Lee, đồng ý nhận Clark Kent làm người chồng hợp pháp của mình, từ nay về sau vĩnh viễn chỉ có mình , bất luận cuộc sống tốt hay xấu, giàu sang hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều ấy, tôn kính ấy, quý trọng ấy, cho đến khi cái chết ngăn cách chúng tôi. Tôi xin thề trước Thượng Đế, cũng xin cam đoan trước ngài lời thề thiêng liêng của mình.”

      Mục sư: “Thiên Chúa, chúng ta cầu nguyện cho tất cả các cặp vợ chồng kết hôn, để họ có thể tiếp tục cố gắng, có thể tiếp tục tha thứ, mỗi ngày đều có thể trải qua hạnh phúc. Đặc biệt là Clark Kent và Amelia Elizabeth Alice Richmond Lee, cùng nhau bắt đầu cuộc sống tân hôn của mình, cầu chúc hai người có thể được phù hộ của Chúa, vĩnh viễn được bạn bè giúp đỡ, cuộc đời khỏe mạnh. Nguyện Chúa chúc phúc cho Clark Kent và Amelia Elizabeth Alice Richmond Lee, chúc cho họ mãi mãi vững bền. Amen. Nguyện Chúa Cứu Thế Giê-su mãi mãi diện trong cuộc sống mới của hai người, để hai người biết thương thực . Nguyện Chúa chúc phúc cho mỗi ngày của hai người đều được hạnh phúc. Amen.”

      “Amen!” Mọi người cùng .

      “Bây giờ, hai người có thể trao đổi nhẫn.” Mục sư mặt vẻ chúc mừng với hai người.

      Jenny cùng với người nhận vai phù rể đều cầm hộp đựng nhẫn bằng gấm, đứng bên cạnh bọn họ.

      Đôi nhẫn này là Amy và Clark cùng chọn, là cặp nhẫn trông rất đơn giản. vòng nhẫn bạch kim cẩn viên ngọc bích , mặt trong nhẫn khắc tên hai người viết hoa, đơn giản mà tinh xảo.

      Clark cầm chiếc hơn, cầm tay Amy, đeo nhẫn vào, lại hôn cái lên đó.

      Giây phút này, Amy đột nhiên có cảm giác bị trói buộc, nhưng rất vui lòng bị người trước mắt này trói buộc vĩnh viễn.

      “Tới lượt em.” Clark vẫn giữ tư thế hơi cúi người, ngẩng đầu nhàng với .

      Amy cầm lấy nhẫn Jenny đưa qua, trái tim căng thẳng, luồn vào ngón tay áp út của Clark.

      Mục sư: “Bây giờ, hai người có thể hôn đối phương.”

      Trước chú mục của mọi người, Clark vén khăn sa che đầu màu trắng lên, nhìn vợ bé mới toanh của bên dưới, thành kính mà dịu dàng khẽ chạm lên môi .

      Nhiệt độ nóng rực truyền đến từ nơi tiếp xúc, Amy chẳng chút nghĩ ngợi đến còn có người xung quanh, giơ tay quàng lên cổ Clark, chủ động hé miệng để càng xâm nhập sâu hơn.

      Bên tai, dường như có tiếng vỗ tay và nhạc vang lên, nhưng chẳng còn gì có thể xâm nhập vào lòng nữa, tất cả chú ý của đặt hết lên người , hình ảnh thần tượng dưới đáy lòng hóa thành bụi bặm biến mất, còn lại chính là người chồng của , cha của con .

      Cũng là người đàn ông mà nhất cuộc đời này.

      Em xin thề, nhất định vĩnh viễn ở bên , chồng dấu của em.

      xin thề, nhất định vĩnh viễn ở bên em, vợ dấu của .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 52



      Hôn lễ thiêng liêng qua , mọi người ở London thêm vài ngày rồi lên máy bay riêng của Gloucester trở về Mĩ. Hành trình trở về có thêm hai vị khách: Jenny làm phù dâu và Bruce được mời đến dự đám cưới.

      Ngoài Bruce phải về Gotham, những người khác đều đến thẳng Smallville, chuẩn bị cho hôn lễ lần nữa.

      Về đến nhà, Amy mới phát trang trại giống như lần đầu tiên tới, nhìn từ bên ngoài, nóc nhà của nó bị phá , xây thêm tầng mới.

      “Tuy các con định cư ở đây, nhưng bố mẹ vẫn cảm thấy nên xây dựng thêm.” Martha đứng cạnh Amy giải thích. Sau lần đầu tiên Amy đến, Martha bảo Jonathan gọi người đến xây dựng thêm cho nông trại, phòng cũ của Clark thích hợp làm phòng tân hôn.

      Amy cảm nhận được tấm lòng của bà, thấy ấm áp: “Bọn con thường xuyên trở về.”

      Vì ngôi nhà nhiều thêm tầng, số phòng cũng tăng lên, như vậy những người cùng cũng phải lo về vấn đề nơi ở.

      Lúc này trường đại học cho nghỉ từ lâu, vậy nên Jenny thuận tiện ở lại luôn.

      Hôn lễ lần thứ hai của Amy và Clark tổ chức theo truyền thống của Smallville, cử hành ở bãi rộng của thị trấn (nơi trước đây tổ chức lễ hội Ngô), hầu như mọi người ở thị trấn đều đến tham dự, so với trang nghiêm ở London, hôn lễ lần này có thể là náo nhiệt vô cùng, chẳng khác nào lễ hội, tất cả mọi người đều tưng bừng vui vẻ.

      Mà đôi vợ chồng mới ra lò của nhà Kent, thu hoạch đồng thời với những lời chúc phúc là rất nhiều tiền mừng và quà tặng, tuy rằng nhiều như những quý tộc này nọ, nhưng quà tặng của mọi người ở thị trấn lại càng khiến bọn họ cảm thấy thân thiết.

      Sau hôn lễ, Gloucester rời khỏi thị trấn vì công việc, còn Jenny ở thêm vài ngày mới trở về.

      Clark và Amy ở lại thị trấn chơi thêm nữa, cho đến hạn ngày nghỉ cuối cùng của Clark, nhà Kent mới dọn đồ đạc trở về Metropolis.

      “Phù, rời khỏi đây lâu như vậy, thế mà bầu khí ở đây vẫn tệ như trước.” Amy nhịn được than thở, muốn thành phố lớn có điểm nào tốt, chắc chắn là bầu khí rồi, có điều so sánh với thế kỷ XXI, khí giờ coi như còn đỡ, chẳng qua so với Smallvile hay lâu đài Richmond .. nơi này còn kém xa.

      Martha cũng phụ họa: “Đúng vậy, hay là Amy theo bố mẹ về thị trấn ? Dù sao Clark tan ca vẫn có thể về nhà ngay được mà.” giờ bà quan tâm nhất là sức khỏe của con dâu, khí ở đây sao có thể so được với Smallvile xinh đẹp chứ.

      Hai người đàn ông dọn dẹp nghe vậy đều dừng tay, nhìn Amy chờ quyết định, giờ trong nhà này, lời của được trọng vọng nhất.

      “Mẹ, con cũng muốn vậy lắm, nhưng chỉ còn mấy ngày nữa là bắt đầu năm học mới, con muốn bỏ qua chương trình học trong học kỳ này đâu.” Học kỳ trước nghỉ nhiều như vậy, học kỳ sau mà cố gắng chút, chắc bị lưu ban mất.

      “Vậy được rồi.” Martha tiếc nuối gật đầu, thể đồng ý với Amy, tuy rằng bà rất muốn tạm thời nghỉ học, có điều bây giờ Amy mới chỉ mang thai ba tháng, còn lâu mới đến thời gian sinh, dù sao thể bắt được làm gì hết.

      “Kỳ chúng ta ở Metropolis cũng tốt, dù sao bây giờ Amy như vậy, điều kiện khám chữa bệnh ở đây tốt hơn thị trấn rất nhiều.” Clark , hy vọng Amy có thể ở lại đây với , hơn nữa bé con trong bụng Amy là con của , bản thân là người Krypton, rất lo con mình giống với những đứa trẻ khác, nếu có gì khác thường, với điều kiện chữa trị của Metropolis, cũng có thể chuẩn bị dễ dàng hơn.

      Ai biết được người Krypton có mang thai mười tháng rồi sinh con như người trái đất chứ?

      Tuy rằng giờ Amy rất ổn, nhưng vì ổn quá nên mới khiến Clark càng thêm lo lắng, ngoài việc mệt nhọc do phát mang thai lúc đầu, đến giờ giống như phụ nữ mang thai bình thường bị nôn nghén, chứng tiểu thường xuyên cũng giảm bớt ít, mỗi ngày đều mặt mày hồng hào, ngoại trừ cái bụng chậm rãi to lên chẳng giống mang thai chút nào.

      “Vậy cũng đúng.” Martha và Jonathan cũng đoán được Clark lo lắng gì, chỉ có Amy vẫn phát ra, biết người mang thai phải ai cũng có biểu nôn nghén, cho nên hề nghĩ đến những phương diện kia.

      Căn hộ bụi bặm lâu ngày do có người được Clark dọn dẹp lại rất nhanh, vừa dọn vừa nghĩ, hay là đổi căn phòng lớn hơn, tiện cho cả nhà cùng ở?

      , vẫn giữ nguyên vậy , dù sao bọn họ đều ngụ ở đối diện, cần lo có việc tìm thấy người, còn có thể chừa gian riêng cho mỗi người.

      “Chiều nay đến tòa soạn trả phép, Amy em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì gọi bố mẹ, đừng tự mình cố làm biết ?”

      “Em có nên cùng chào hỏi chút với các đồng nghiệp nhỉ?” Tuy rằng khi bọn họ kết hôn, mọi người có thể đến tham dự hầu như đều đến cả, nhưng những người vì công viện mà tới được cũng nhờ đồng nghiệp mang quà và tiền mừng đến, Amy nghĩ cần phải mời lại bọn họ lần.

      cần, để làm là được, chờ mọi người hẹn trước thời gian lại với em.” Clark hôn lên trán , rồi chào bố mẹ, mang cặp táp làm.

      Thời gian sau đó, Amy dưới dạy dỗ của Martha, tiếp tục đan cái áo len đầu tiên tự tay làm – từ trước lễ Noel bắt đầu mà bây giờ vẫn chưa xong. Jonathan ra ngoài tìm mấy người bạn bè quen khi thời gian trước sống ở đây.

      Khi Amy với tay nghề bỡ ngỡ của mình rốt cuộc đan xong cái áo len đầu tiên trước ngày khai giảng, chuẩn bị cho Clark mặc thử, cả Metropolis chợt xuất tai họa, lâm vào khủng hoảng.

      Ngày hôm đó, bầu trời Metropolis đột nhiên xuất nhật thực, tối đen bất ngờ khiến tất cả mọi người đều bối rối, vì có tin tức nào nhật thực xuất thời gian này.

      “Chuyện gì vậy?” Martha đứng ở cửa sổ, nhìn mặt trời từ từ biến thành màu đen, “Jonathan, có thấy tin nào đợt này có nhật thực ?” Bà cảm thấy đáng tiếc, nếu sớm biết chuẩn bị kính thiên văn đến xem tượng hiếm có này rồi.

      , chẳng thấy ở đâu cả.” Jonathan cũng đến bên cạnh Martha xem “mặt trời đen” bầu trời.

      “Phịch” tiếng, Amy ở trong phòng ăn trái cây, bỗng nhiên đầu đau dữ dội, ngất , cũng may ngồi sofa nên bị thương gì, chỉ có hoa quả tay là lăn xuống đất.

      “Chúa ơi!” Martha kêu lên sợ hãi, vọt tới bên cạnh , khi nhìn thấy gương mặt Amy trắng bệch, chỉ cảm thấy đầu đầy mồ hôi lạnh. Bà kinh hoảng: “Amy, Amy, tỉnh lại .. Con làm sao vậy? Mau gọi bác sĩ!!!”

      Jonathan lập tức cầm điện thoại gọi xe cứu thương, xong lại gọi điện cho Clark.

      “Xin chào, Nhật báo Hành tinh xin nghe, tôi là Clark..”

      “Clark, mau về nhà, Amy xảy ra chuyện!”

      “?!!..” Bên kia nghe tiếng nổ lớn, sau đó là tràng dài tiếng “tút tút…”.

      Sau nữa, trong phòng ào lên trận cuồng phong, rèm cửa bay lật phật, đồ đạc trong phòng cũng nghiêng ngả, loạn thành đống.

      Clark vẻ mặt lo lắng hoảng sợ xuất bên cạnh Amy, ôm lấy , lo lắng hỏi Martha: “Bố mẹ, Amy làm sao vậy?”

      “Bố mẹ cũng biết, vừa rồi còn xem nhật thực, con bé lại đột nhiên té xỉu.” Martha cũng bó tay, biết làm thế nào nữa.

      Clark gì nữa, ôm Amy đưa đến bệnh viện gần nhất.

      trận hỗn loạn qua , Amy nằm giường bệnh trắng muốt, vẫn tỉnh lại nhưng sắc mặt khá lên nhiều.

      Bác sĩ kiểm tra cho xong, với nhà Kent: “Bây giờ ấy sao, nghỉ ngơi chút là được.

      “Bác sĩ, tại sao Amy lại bỗng dưng ngất xỉu?” giờ Clark quan tâm nhất là nguyên nhân Amy bị ngất, liệu có phải do đứa bé.. ?

      “Xem biểu của ấy, hình như trước đây có bệnh đau đầu?” Bác sĩ hỏi.

      Clark nhớ tới siêu năng lực mà Amy với mình: “Đúng vậy, ấy từ tháng mười năm ngoái thường bị đau đầu, có điều nghiêm trọng nên chúng tôi chú ý đến nhiều lắm.”

      ấy có thể mắc chứng đau nửa đầu.. có điều cụ thể phải chờ kết quả xét nghiệm mới biết được, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, bệnh của ấy quá nghiêm trọng, cho nên mọi người cần quá lo.”

      “Nhưng tại sao ấy lại bị ngất? Amy trước kia bị nghiêm trọng như vậy.”

      “Xin lỗi, việc này phải chờ kết quả kiểm tra mới biết được.” Bác sĩ .

      “Vậy khi nào con bé tỉnh lại?” Martha ngồi bên giường bệnh, đau lòng xoa xoa gương mặt say ngủ của Amy.

      “Việc này mọi người yên tâm, xem tình hình của ấy, hẳn là qua hai tiếng nữa là tỉnh. Mọi người có thể ở đây chăm sóc ấy, nhưng người bệnh cần nghỉ ngơi tốt, xin đừng làm ồn. Tôi còn có bệnh nhân khác, có chuyện gì mọi người cứ gọi.” Bác sĩ .

      “Làm phiền ông rồi, bác sĩ.” Jonathan tiễn bác sĩ ra ngoài.

      Clark đến bên giường bệnh ngồi xuống, kéo tay Amy nắm trong lòng bàn tay, hôn lên đó, cầu nguyện cho mau chóng tỉnh lại.

      “Con bé sao đâu.” Martha đau lòng con trai khổ sở, tới ôm lấy , an ủi.

      “Vâng.” Tuy rằng muốn mẹ lo lắng, nhưng Clark vẫn khống chế được khủng hoảng trong lòng, sợ hãi, nếu Amy gặp chuyện, phải làm sao đây?

      Tầm mắt nhìn về phía cái bụng hơi nhô lên của Amy, trong lòng phức tạp thôi.

      Nếu nguyên nhân quả là do đứa bé, bọn họ nên làm sao bây giờ?

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 53



      Lời bác sĩ quả nhiên có tác dụng, đến giờ, Amy liền tỉnh lại.

      Di chứng đau đầu khiến tinh thần được tốt cho lắm, nhưng ảnh hưởng đến óc suy xét của , vừa mở mắt ra liền thấy trần nhà trắng toát, chăn đắp người cũng toàn bộ là màu trắng, bầu khí có mùi thuốc gay mũi, Amy rất dễ nhận ra mình ở nơi nào.

      “Amy, em tỉnh rồi?”

      tay bị cầm lên, có chút quá lực, khiến tay hơi đau, cau mày, Amy dùng tay kia ấn ấn đầu đau lâm râm: “Sao em lại ở đây?”

      “Em đột nhiên ngất xỉu, bây giờ cảm giác sao rồi?” Clark đỡ ngồi dậy.

      sao, cũng khó chịu gì.” Amy , lần đau đầu này giống như trước đây, chỉ có điều nghiêm trọng hơn chút. “Khi nào chúng ta về nhà?” chẳng thích bệnh biện chút nào, dù là hoàn cảnh hay khí đều rất áp lực.

      “Bác sĩ phải nằm viện quan sát chút. Ngoan, chúng ta ở lại đêm.” Clark cũng biết Amy thích bệnh viện, nhưng lo cho thân thể của hơn.

      “Em ổn mà, có gì phải quan sát chứ.”

      “Còn ổn nữa, ngất xỉu rồi còn ổn sao?” Martha vẫn chưa mở miệng, lúc này lên tiếng, ánh mắt hơi trách cứ khiến Amy thể cúi đầu.

      “Đây là ngoài ý muốn thôi, đau rồi sao nữa, đấy ạ.” Amy cực lực biểu mình thành khẩn, hy vọng thuyết phục được mọi người đáp ứng cho ra viện ngay.

      Đáng tiếc ai muốn lấy sức khỏe ra đùa giỡn: “Ở lại đêm, chờ có kết quả kiểm tra xác định có vấn đề chúng ta trở về.”

      Cũng chỉ có thể như vậy. Nhìn quan tâm mặt ba người, Amy đành chịu thua, vòng vo chuyển đề tài: “ làm à?”

      Clark lắc đầu: “ ở lại cùng em.”

      cần, phải có bố mẹ ở đây rồi sao? Cứ xin nghỉ mãi, ông White vui đâu.” Amy cũng từng lăn lộn ngoài xã hội, dĩ nhiên biết chả có cấp nào thích nhân viên cứ hay xin nghỉ.

      “Clark, Amy rất đúng, con trước , ở đây có mẹ và bố trông rồi.” Martha cũng khuyên, giờ Amy ổn, hẳn là sao nữa.

      Clark nghĩ đến buổi chiều có cuộc họp báo của chính phủ, tổng biên tập muốn và Lois , vì vậy gật đầu: “Vậy buổi tối lại đến. Em phải nghỉ ngơi cho tốt đấy.” hôn lên trán Amy, lời tạm biệt.

      “Vâng, buổi tối gặp lại.” Amy vẫy tay, nhìn theo rời .

      “Nằm lâu như vậy, chắc con đói rồi, muốn ăn gì ? Mẹ bảo Jonathan mua.” Martha ngồi bên vỗ vỗ tay hỏi.

      “Thịt gà cuộn và sườn cừu xông khói ạ.” Amy hơi xấu hổ nhìn Jonathan, Martha vừa liền thấy đói bụng.

      Jonathan gật đầu, “nghỉ ngơi cho tốt” xong liền ra ngoài mua đồ ăn.

      “Hôm nay con khiến mọi người sợ chết khiếp, sau này ngàn vạn lần đừng như vậy nữa.”

      “Con cũng biết tại sao lại như vậy, chỉ đột nhiên cảm thấy đầu rất đau, sau đó biết gì nữa.” Amy cũng nghi hoặc, cho tới giờ, đau đầu chứng tỏ có chuyện gì đó xảy ra. “Lúc con té xỉu có chuyện gì đặc biệt xảy ra ạ?”

      “Đặc biệt? Lúc đó có nhật thực toàn phần, đáng tiếc con nhìn thấy.” Martha nhớ tới cảnh tượng kỳ diệu bầu trời sáng nay.

      Nhật thực toàn phần, nhật thực toàn phần?.. A?!! Amy suy nghĩ gắt gao, rốt cuộc nhớ tới nội dung kịch tình mấy tháng này gió êm sóng lặng nên bị bỏ quên – Nhật thực ngày hôm nay do tiểu hành tinh gây nên, mà tiểu hành tinh này bay về phía trái đất, rất nhanh va chạm với địa cầu, còn Clark va chạm với nó để phá hủy. Nhưng lần va chạm này tuy khiến tiểu hành tinh vỡ vụn, lại vẫn còn nửa, hướng biến đổi vẫn bay về phía trái đất, mà vụ va chạm kia khiến Clark bất tỉnh, rơi xuống khu ổ chuột của Metropolis, lại còn mất trí nhớ nữa.

      Vậy sao được? Mất trí nhớ là chuyện , dù sao diễn viên theo kịch bản vẫn nhớ lại. Nhưng mà va chạm với tiểu hành tinh? Nếu như bất ngờ Clark xảy ra chuyện, có lẽ va chạm rồi văng nơi nào khác sao đây?

      Amy càng nghĩ càng bất an, tay cầm chăn nắm chặt lại, nhưng nghĩ sao cũng thể nghĩ ra cách nào tốt giúp tránh khỏi kiếp này.

      Chuyện này quá khó.

      Trước tiểu hành tinh kia vì quá lớn thể dùng những thứ vũ khí như tên lửa phá hủy, mà có thể phá hủy cũng tin tưởng lắm vào độ chính xác của nó, đó là ngoài vũ trụ, có những thứ như trọng lực.. dù có tính toán chính xác từ đầu cũng vẫn dễ dàng gặp cố bất ngờ, cuối cùng có thể phá hủy được đều là vấn đề.

      Cho nên việc này chỉ có thể là Clark đến làm.

      “Amy, Amy?” Martha huơ tay trước mặt , “Con nghĩ gì mà chăm chú như vậy?”

      “Dạ?” Amy lấy lại tinh thần, sắc mặt tốt lắm : “ có gì đâu ạ.”

      Buổi tối Clark mang quần áo tắm rửa lại, cũng mang đến tin tức Amy muốn nghe nhất.

      “Các chuyên gia , vị trí tiểu hành tinh này va chạm với trái đất chính là Metropolis, nếu xảy ra va chạm, chỉ có Metropolis biến mất còn gì, trái đất cũng có thể bị lệch khỏi quỹ đạo.” Clark tiếp, nhưng ai biết rằng trái đất mà lệch khỏi quỹ đạo có khác gì tận thế? Thậm chí cho dù lệch khỏi quỹ đạo, nếu lịch sử lại tái diễn lần sao? Khủng long phải như vậy mà tuyệt diệt?

      Phòng bệnh nho lặng ngắt như tờ.

      Amy khóe miệng chuyển động, muốn gì đó, nhưng phát lời lẽ đều là bất lực, thể khuyên Clark cần lo cho tai nạn lần này.

      Clark tựa hồ nhìn ra lo lắng của , cẩn thận ôm , giọng an ủi: “Đừng lo, xử lý tốt.” Tuy rằng biết năng lực của mình đến tột cùng mạnh thế nào, nhưng nếu cẩn thận nhất định sao cả.

      “Được rồi.” Lúc này, Amy chỉ có thể tin tưởng Clark.

      Martha và Jonathan thoáng nhìn nhau, quyết định để lại gian cho đôi vợ chồng trẻ mới cưới. “Clark, đêm nay con ở lại bệnh viện chăm sóc Amy, bố mẹ về trước.”

      “Vâng, bố mẹ cẩn thận.”

      Martha và Jonathan vừa , Amy che giấu nữa, với Clark: “Clark, em nhìn thấy bị thương, làm sao đây?”

      “Đừng sốt ruột, Amy, từ từ xem, bị thương gì?” Clark vừa trấn an vừa hỏi.

      Amy đem những điều mình biết hết cho Clark nghe, nghe xong, Clark cũng nhíu mày: “Em bị mất trí nhớ?”

      “Điều đó phải trọng điểm có được ? Nếu như xảy ra chuyện phải làm sao đây? Nếu như rơi trở lại trái đất sao? Em đâu mà tìm bây giờ?” Amy càng càng nôn nóng, hận thể hét to lên phát tiết lần.

      Clark đặt tay lưng , trấn an: “Đừng lo lắng, sao đâu, em đừng nghĩ gì cả, vì em và con, nhất định bình an trở về.”

      “Nhưng em rất sợ.” Amy thể bình tĩnh nổi, cảm thấy vô cùng khổ sở, lệ trào ra khỏi khóe mắt, chẳng quản đến bộ dạng mình nhếch nhác đến mức nào: “Em muốn gặp chuyện may!”

      “Đừng khóc đừng khóc.” Clark thương hôn khóe mắt , “ thề bình an quay về, có được ?”

      ?” Amy kỳ cũng mình khổ sở cái gì, chỉ muốn khóc, lúc này Clark dỗ dành, lại càng muốn khóc: “Nếu như, nếu như bình an quay về, em , em …” “Em ” cả nửa ngày, Amy vẫn nghĩ ra cách nào để trừng phạt.

      Clark đỡ lời : “Nếu làm được, mặc cho em xử trí, được ?”

      “Vậy còn được.” Amy rốt cuộc nín khóc mỉm cười, cầm tay áo Clark xoa lung tung lên mặt, chẳng chút ý thức rằng kỳ có thể dùng khăn tay bàn bên cạnh.

      Clark cũng trách tai họa quần áo của mình, tùy tay cởi áo vest bị nước mắt Amy thấm ướt, chỉ mặc áo sơ mi trắng ngồi bên cạnh , dù sao cũng sợ lạnh. “Em mệt chưa? Nằm xuống ngủ , luôn ở đây.”

      “Vâng.” Amy dụi dụi mí mắt mở ra nổi, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ, có điều tay vẫn nắm chặt bàn tay của Clark buông.

      Vì vậy Clark thể ngồi bên cạnh cả đêm, nhìn Amy ngủ.

      **

      Sáng sớm hôm say, Amy cùng Clark tìm bác sĩ hỏi kết quả kiểm tra của mình, biết được có vấn đề gì lớn, liền đòi ra viện.

      Clark hỏi han các bác sĩ hồi lâu, xác định Amy sao, cũng chiều theo ý Amy, đưa về nhà.

      Vừa ra viện, Amy liền gọi điện thoại báo bình an cho trai, đỡ cho phải lo lắng.

      “Em còn muốn ở lại Metropolis?” Giọng Gloucester có chút trầm trọng, hiển nhiên cũng biết chuyện tiểu hành tinh sắp va chạm trái đất.

      đừng lo, Clark giải quyết.” Amy vẫn rất tin tưởng Clark, chỉ vì là nhân vật chính, cũng bởi vì có thể khiến an tâm.

      “Em phải tự chăm sóc cho mình.”

      “Vâng, em như vậy, chờ bé con sinh ra xong, nhất định phải đến thăm em đấy.” Amy cười vui vẻ, nhưng sau khi cúp điện thoại, nụ cười môi biến mất, chỉ còn lại lo lắng vô cùng.

      Phía chính phủ chuẩn bị tốt, ngày mai, Clark xử lý tiểu hành tinh kia.

      Mong ông trời phù hộ tất cả diễn ra theo chiều hướng tốt.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 54

      Edit: Đoạt Mệnh Thiên Nữ

      Beta: Rùa River



      Sáng sớm đầu mùa xuân luôn mang theo cái lạnh làm mọi người say ngủ muốn thức dậy.

      Clark nhìn Amy ngủ say hồi lâu, đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối bời trán , hôn lên vầng trán trơn mịn đó.

      Cẩn thận xuống giường, Clark cầm lấy áo khoác ra ngoài phòng ngủ, thuận tay đóng cửa phòng lại.

      “Sớm như vậy ra ngoài?” Martha đứng ở cửa phòng bếp, nhìn con trai ra cửa, “Dùng bữa sáng rồi hãy .”

      Jonathan ngồi trong phòng khách đọc báo sáng cũng ngẩng đầu nhìn con trai.

      Clark mặc áo khoác vào, “ cần đâu ạ. Con còn phải đến tòa soạn giải quyết vài chuyện, mẹ đừng gọi Amy dậy, ấy mãi đến sáng sớm mới ngủ.”

      ai hiểu những lời này thành ý nghĩa ám muội nào cả, bởi vì bọn họ cũng đều ngủ được, con trai/chồng của mình phải phá hủy thiên thạch, làm sao bọn họ lại lo lắng cho được?

      “Mẹ biết rồi, con sớm về sớm.” Martha tiến lên ôm con trai, “Mọi người chờ con về cùng ăn trưa.”

      “Vâng.”

      Jonathan cũng tiến lến ôm lấy , “Chúc con may mắn.”

      “Vâng, con rất nhanh trở lại.” Clark nở nụ cười trấn an bố mẹ, rời khỏi nhà.

      “Ôi, Jonathan….” Nhìn thấy Clark rời , Martha rốt cục nhịn được nhào vào ngực chồng, lần đầu tiên bà hy vọng con trai mình giống như người bình thường, mà vì có siêu năng lực nên phải gách vác trách nhiệm vốn thuộc về nó.

      “Đừng lo lắng, nó sao đâu.” Jonathan thấp giọng an ủi vợ, nhưng đôi mắt đỏ lên lại có chút sức thuyết phục nào.

      Ai cũng chú ý tới cửa phòng ngủ bị mở hé ra, Amy mặc áo ngủ, mặt chút thay đổi đứng ở nơi đó, nhìn cửa ra vào đóng lại, mắt đỏ lên.

      ***

      Mười giờ sáng, thành phố Metropolis vốn luôn luôn bận rộn lần đầu tiên trở nên im lặng đến thế, phố xá bóng người qua lại, những con đường chiếc xe, tất cả mọi người ngồi trước TV, yên lặng cùng đợi siêu nhân quyết định số phận của họ.

      TV truyền hình trực tiếp việc, thời đại này khoa học kỹ thuật vẫn còn chưa phát triển như ở trong tương lai, camera thể quay được những hình ảnh tận ngoài vũ trụ, hình ảnh dừng ở khối thiên thạch bay về phía địa cầu, trong TV vang lên cuộc đối thoại giữa siêu nhân và đài quan sát.

      “Bán kính thiên thạch rộng khoảng 27km, theo chuyên gia nghiên cứu ước tính, nó bay với vận tốc 48000 km/giờ. Nếu lần này siêu nhân thể giải quyết nó, đúng giờ này ngày mai, Metropolis còn tồn tại, bầu trời sụp đổ.” Người dẫn chương trình nhân lúc thời gian trống, giải thích tư liệu cơ bản về khối thiên thạch này, “Nguy hiểm hơn chính là, nếu thiên thạch này va chạm với Trái Đất, nó khiến Trái Đất văng ra ngoài quỹ đạo, thậm chí có thể đẩy chúng ta ra khỏi Hệ Mặt Trời…. Thiên thạch này còn lớn hơn cả khối thiên thạch khiến loài khủng long tuyệt chủng…. Nó làm cho khí bị phủ đầy bụi, giống như Kỷ Băng Hà….” Người dẫn chương trình dường như cũng bị hậu quả đáng sợ dọa đến sợ hãi, giọng tràn ngập khủng hoảng.

      Cảm xúc này ảnh hưởng đến tất cả mọi người, mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần là người nghe được tin tức, dù có là bạn bè hay kẻ thù của siêu nhân, lần đầu tiên đồng lòng hy vọng có thể thành công.

      Mặc dù có những người lại càng hy vọng tốt nhất là đồng quy vu tận.

      “Clark bảo con bị mất ngủ, hay là con ngủ thêm chút nữa?” Martha nhìn Amy ngồi sô pha ngẩn người nhìn TV, dưới cặp mắt là quầng thâm đen kịt đáng sợ, thể lo lắng cho .

      “Con sao mẹ ạ. Con muốn ở đây chờ Clark quay về.” Amy nở nụ cười chẳng chút vui vẻ với Martha, mờ mịt trong đáy mắt càng khiến cho hai vợ chồng già cảm thấy đau lòng.

      Amy biết Clark thành công, nhưng vẫn sợ hãi như trước, chỉ là vì có thể quên mất , quan trọng hơn là an toàn của Clark.

      Ai cũng thể cam đoan nội dung bộ phim bị biến đổi, tồn tại của chính là bằng chứng lớn nhất.

      Martha lo lắng nhìn con dâu, định thêm cái gì, nhưng Jonathan ngăn bà, “Để con bé ngồi ở đấy , bây giờ có bắt nó ngủ cũng cũng ngủ được.”

      Clark ở bay trong vũ trụ mấy giờ đồng hồ, có thể nín thở nhiều nhất là 20 phút, nhưng để giúp chuyến bay của được thuận lợi, chính phủ cung cấp cho loại bình dưỡng khí người bình thường đủ dùng trong 6 tiếng.

      Nhìn thấy khối thiên thạch khổng lồ, Clark dựa theo phương pháp mà nhóm nghiên cứu thiên thạch cho , dùng tốc độ nhanh nhất lao thẳng vào trung tâm khối thiên thạch.

      TV có thể nhìn thấy khối thiên thạch nổ tung trong chớp mắt, mọi người cùng hoan hô nhảy nhót, bọn họ biết mình được cứu.

      Amy lại thể vui mừng nổi, TV cho biết liên hệ giữa đài quan sát và siêu nhân bị cắt đứt.

      Amy mím môi, cầm lấy điện thoại: “Bernie.”

      “Vâng, thưa tiểu thư?”

      “Đến khu ổ chuột phía cuối vịnh Perth. Nếu phát thấy dấu hiệu của sao băng, đuổi theo, mang cái kẻ rơi xuống đó về đây.” Giọng của Amy rất lạnh, giống như vẻ mặt tại của .

      “Vâng, thưa tiểu thư!” — Là trong những thuộc hạ được Gloucester tin tưởng nhất, Bernie biết ít bí mật, nhưng ta chưa bao giờ để lộ điều gì, đây cũng là trong những lí do mà Gloucester đặc biệt tin tưởng Bernie, ta biết cái gì nên và cái gì vĩnh viễn được tiết lộ.

      “Amy?” Martha nhìn Amy như vậy lại càng thêm lo lắng, tuy bà cũng rất lo cho Clark, nhưng bà tin bình an vô .

      “Con sao ạ.” Amy im lặng nở nụ cười, giống như con người lạnh lùng vừa rồi hề tồn tại, đứng dậy khỏi sô pha, ngáp cái, “Con nghĩ con nên ngủ chút, bố mẹ, cơm trưa cần gọi con đâu.”

      “Được rồi…” Martha cùng Jonathan nhìn theo vào phòng ngủ, “Ông xem con bé làm sao vậy?”

      “Thương tâm quá độ?”

      Hai người hai mặt nhìn nhau.

      ***

      Đến tối, Bernie mang theo Clark trở về từ khu ổ chuột cuối vịnh Perth, trông rất tệ, tuy có vết thương, nhưng quần áo cả người chỗ nào lành lặn, sóng xung kích của thiên thạch phá hỏng hẳn bộ đồ siêu nhân làm từ vải thường.

      Vì Amy ngủ rất sâu, thậm chí Martha gọi dậy ăn tối cũng tỉnh lại. Lo lắng tình trạng của Clark được tốt lắm, Martha cũng bắt buộc phải tỉnh dậy.

      Cho nên Amy thoải mái ngủ thẳng cho đến khi tỉnh lại.

      “Chào buổi tối bố mẹ. Có gì ăn ạ? Con đói bụng quá.” Amy dụi mắt, ngủ quá nhiều rồi, bước ra khỏi phòng ngủ, sắc mặt tự nhiên làm nũng Martha đòi đồ ăn.

      “Vậy à, để mẹ hâm nóng canh lại cho con uống tạm trước rồi làm cho con vài món.”

      “Cám ơn mẹ, mẹ là tốt nhất.”

      Nhìn rất bình thường, đáng giống như mọi ngày, nhưng trong mắt những người khác lại hề bình thường.

      Từ ngay lúc đầu, bọn họ hề thấy liếc mắt sang Clark đứng bên cạnh lấy cái.

      Clark tắm rửa thay quần áo sạch , nhìn chằm chằm người phụ nữ mang thai xinh đẹp đột nhiên xuất chuyển mắt, giờ nhớ được bất cứ điều gì về mình, kể cả tên, nhưng người phụ nữ mang thai này lại làm cho cảm thấy vô cùng quen thuộc, khi vừa xuất , thân thể theo bản năng đứng dậy bước tới bên cạnh , lại bị đối phương lờ coi như nhìn thấy.

      Bất an cùng lo lắng trong lòng dâng trào mãnh liệt, nhưng chết tiệt, thể nhớ nổi mình sợ hãi cái gì.

      Amy uống canh, thức ăn ấm áp làm cho dạ dày của trở nên thoải mái, độ ấm lan ra khắp toàn thân, “Tay nghề của mẹ vẫn tuyệt vời như vậy.”

      “Thích uống nhiều chút, lại ăn phần bò bít tết chín hoàn toàn nhé?”

      “Chín 7 phần có được ạ?” Amy thích thịt bò chín hoàn toàn, rất khó ăn.

      được, chín 7 phần dễ có vi khuẩn gây bệnh, tốt cho em và con.”

      lời này cũng phải là Martha mà là Clark. Lời vừa thốt ra, chỉ bản thân mà tất cả mọi người đều sửng sốt.

      Amy uống canh khựng lại, sau đó coi như có việc gì hỏi Martha: “Chín 7 phần được ạ?”

      “Đừng giận dỗi nữa Amy, con cũng biết giờ con thể ăn như vậy mà.” Martha xem Amy dường như quyết tâm để ý đến Clark, bất đắc dĩ thở dài.

      “Chính là chín hoàn toàn thể ăn.” Amy thấp giọng than phiền, nhưng cũng cự tuyệt đĩa thịt bò Martha bưng đến.

      Khi Amy giơ tay định lấy dao cắt thịt, đôi bàn tay to trước bước cướp lấy dao nĩa, sau đó cắt miếng thịt bò ra thành từng miếng vừa miệng.

      Clark nhớ lại những lời bố mẹ trước đó, càng thêm tin tưởng việc người phụ nữ mang thai xinh đẹp trước mặt này là vợ mới cưới của mình.

      Cho dù trong trí nhớ có lỗ hổng, nhưng thân thể lại nhớ kỹ .

      Amy mặt chút biểu cảm nhìn đôi tay cẩn thận cắt thịt bò kia, có chút mơ hồ Clark có là mất trí nhớ , lại chẳng muốn để ý đến , bởi vì ở bên cạnh khi vừa tỉnh lại.

      Trước đây, mỗi ngày khi mở mắt ra đều luôn nhìn thấy , nhưng hôm nay chỉ có căn phòng trống rỗng, nếu còn trí nhớ, tại sao lại như vậy?

      Nhưng nếu nhớ , tại sao hành động của lại tự nhiên đến thế?

      Trong lòng ê ẩm, Amy thích loại cảm giác này. Từ sau khi mang thai, cảm xúc của ngày càng trở nên thay đổi thất thường, nỗi uất ức muộn phiền khi tỉnh lại nhìn thấy đâu khiến tại rất muốn khóc, nhưng nếu người này nhớ mình, việc gì phải khóc cho xem?!

      Clark cắt xong thịt bò, đặt đĩa lại trước mặt , lại phát mắt Amy đỏ ửng, khiến tay chân luống cuống, “Amy, em khó chịu ở đâu? Có cần gặp bác sĩ ?”

      Clark vừa xong, nước mắt Amy liền rơi xuống, đẩy ra, hung hăng hét lên: “ cần lo.”

      Clark làm sao có thể bị sức lực yếu đuối của đẩy ra, thuận theo bản năng, thành thạo trấn an vợ tâm tình tốt, nhàng hôn lên vệt nước nơi khóe mắt , giống như những lần trước đây: “Được, được, được, lo. Ngoan, đừng khóc nhé, nếu con cũng cười em đấy.”

      Phụ nữ có thai luôn phân phải trái, Amy vẫn tiếp tục khóc ngừng, Clark càng dỗ càng khóc dữ dội hơn, khiến cho Clark luống cuống tay chân, lại chỉ có thể tiếp tục dỗ – nếu làm như vậy, Amy rất có thể cẩn thận làm chính mình bị thương.

      Martha cùng Jonathan cũng có tiến lên giúp đỡ, ngược lại ở bên cười nhìn trò khôi hài này.

      “Xem ra chúng ta cũng nên nghỉ ngơi, có Clark ở bên, Amy sao cả.”

      “Phải là có Amy ở bên, Clark cho dù bị mất trí nhớ cũng hoàn toàn thành vấn đề.”

      “Ha ha.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :