1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai siêu nhân của tôi - Du Du Tiên (64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 45



      thoải mái… “ Bước lên khỏi bể bơi, Amy vào phòng tắm bên cạnh bể bơi tắm rửa, thay quần áo lại rồi ra.

      “Uống cái này .” Clark bưng hai tách ca cao nóng lại, đưa tách cho , “Bơi xong uống cái này tốt cho sức khỏe.”

      Amy nhận lấy tách ca cao, thổi thổi, chờ bớt nóng mới nâng lên uống ngụm lớn, “Uhm, ngon quá.”

      “Ngồi xuống nghỉ ngơi lúc, đợi lát nữa trở về phòng. Em đói chưa? Nghe đồ ăn ở đây tồi.”

      “Còn chưa ạ. Ở lát rồi về phòng gọi phục vụ là được rồi.” Amy ngồi ghế dài, tùy tiện quan sát bốn phía, “Đúng rồi, hai người bàn kỹ nên “theo dõi” thế nào chưa?”

      “Vì thể xác định khi nào bọn họ đến, cho nên đành liên tục quan sát, có điều bên Jim có theo dõi Harrington, dựa theo hành trình của đối tượng, cho dù đến cũng là buổi tối, cho nên chúng ta sợ rằng phải gác đêm thôi.”

      đến phòng ta sao?” Amy nguy hiểm nheo mắt lại.

      “Tất nhiên là .” Clark vội vàng phủ nhận, chỉ sợ Amy lại có ý tưởng gì hay, “Ở phòng chúng ta cũng có thể nhìn thấy văn phòng kia, tuy rằng thể thấy nhất cử nhất động, nhưng vẫn có thể xác định có người đến hay , cho nên mọi người định thay phiên gác đêm, ở chính phòng “của mình”.”

      Amy lúc này mới vừa lòng.



      “Đêm nay ngủ phòng khách, em ngủ giường.” Amy ôm chăn gối cho Clark .

      “Amy, giường trong phòng ngủ rất lớn, chúng ta cùng ngủ .” Clark mặt dày mày dạn tranh thủ phúc lợi cho mình.

      phải gác đêm sao? Ở phòng ngủ đâu có cửa sổ cho theo dõi phòng đó?”

      “Thị lực lẫn thính lực của đều tốt lắm, chỉ bức tường ngăn được .” Cho nên, để ngủ phòng ngủ mà! Clark thỉnh cầu.

      Amy lắc đầu: “Vẫn được, trai em thể.”

      cam đoan làm gì hết!” Clark chỉ kém thề độc.

      Amy lời nào, chỉ mở to đôi mắt đen tròn long lanh nhìn , như muốn xác định lời liệu có thể tin hay .

      Clark mặt lộ vẻ tươi cười chân thành, khiến thoạt nhìn càng thêm đáng tin cậy.

      “Được rồi, giường chia cho nửa.” giờ giữa mùa đông, có lò sưởi tự nhiên ở bên cạnh cũng tốt lắm.

      Sau khi lên giường, quả nhiên Clark làm như lời , chỉ ôm Amy chứ làm gì hết mà ngoan ngoãn ngủ, ngay cả Amy cũng thể bội phục sức nhẫn nại của , bên lại thầm hoài nghi liệu có phải chính mình có sức hấp dẫn hay nhỉ?

      Ban đêm say ngủ, Amy đột nhiên bị động tĩnh bên cạnh đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn Clark bên cạnh đứng dậy: “Sao vậy ?”

      Clark đắp kỹ lại chăn cho , hôn lên bên trán : “Phòng đối diện có động tĩnh, nhìn xem, em tiếp tục ngủ .”

      Amy huơ huơ tay, “Ưm.” Trở mình lại tiếp tục ngủ.

      Hôm sau khi tỉnh lại, Clark trở lại nằm bên cạnh , ngay cả lúc nào trở về cũng .

      “Mọi người theo dõi sao rồi?” Amy ngồi dậy, mái tóc đen dài bị tùy tiện vén ra sau.

      “Bọn họ đến cuộc thí nghiệm, bỏ phiếu… Tuy rằng quá ràng, nhưng tình thế nghiêm trọng hơn so với chúng ta nghĩ đến, tuyệt đối phải là giao dịch đen bình thường.” Clark có chút đau đầu, đối thoại giữa nghị viên Harrington và đối phương khá lộn xộn, thể nào phân tích được bên trong ra cái gì.

      “Thí nghiệm hệ thống vũ khí mới của bộ quốc phòng? Hình như còn gây ra sóng thần nữa phải..” Amy thuận miệng đáp lại, xoa cái đầu hơi hơi đau, xỏ dép lê nhung vào phòng tắm rửa mặt, bỏ lại Clark vẻ mặt kinh ngạc.

      Sao lại quên Amy có năng lực biết trước nhỉ? Clark vỗ vỗ đầu mình.

      “Clark, giúp em lấy bộ quần áo trong túi .” Amy ở trong phòng tắm gọi.

      “Ừ, đưa ngay đây.” Tạm thời bỏ qua chuyện phiền toái này, Clark đứng dậy đưa quần áo cho vị hôn thê quý của mình – là càng ngày càng có bộ dáng thê nô.

      Sau khi ăn sáng xong, Clark muốn tới tòa soạn báo cáo thu hoạch đêm qua, Amy cảm thấy người ở khách sạn cũng chán, liền gọi điện thoại cho Bernie, bảo ta đem sách vở đến trường cho , muốn học.

      Dù sao ở đây buổi tối xem là được rồi, mà nếu học ở trường, có lẽ bị trượt mất.

      Vì vậy ban ngày Amy học, buổi tối được Clark đón về khách sạn, do đó rất may mắn tránh được kiện xảy ra vào ngày thứ ba, phòng Lois bị đối phương phá hoại, nếu lúc ấy Amy mà có mặt ở đó, ai bảo vệ, có thể xảy ra chuyện.

      Khi Clark cùng Amy, Lois cùng nhìn đến căn phòng hỗn độn, mặt nhăn tít, còn Lois trắng bệch, nhưng ra Amy biết trước tình lại biểu ra điều gì, chỉ cảm thấy đáng tiếc nhìn căn phòng bị phá hủy nghiêm trọng.

      biết khiếu nại khách sạn an toàn, có thể được bồi thường lại tiền nhỉ?

      Cũng may phòng Amy có vấn đề gì, đồ đạc của bị ai động vào.

      Phòng bị phá hủy, chứng tỏ bọn họ bị phát , nơi này tất nhiên thể ở lại nữa, ba người kéo hành lý đến đại sảnh làm thủ tục trả phòng, người quản lý khách sạn ngừng giải thích, lại miễn giảm phần lớn phí phòng, sau đó ba người rời khỏi khách sạn.

      Chuyện sau đó Amy tham dự vào, gì mà Bộ quốc phòng thí nghiệm hệ thống vũ khí mới biển, kết quả khiến Metropolis có thể bị sóng thần tấn công, mà sóng thần bị siêu nhân cản lại, đám người Lewis và Harrington cùng kẻ buôn bán vũ khí (giao dịch với Harrington) cũng bị siêu nhân dễ dàng xử lý. Việc này, Amy đọc tin tức cùng với lời kể của Clark liền biết .

      “Tên nghị sĩ Harrington kia là dẻo mép, ràng chính bán tư liệu cho tay buôn bán vũ khí, kết quả khi tay buôn vũ khí kia bị bắt, lại nhảy ra đây là vì bắt gã kia nên mới cố ý bố trí gài bẫy.” Clark ôm Amy nằm sofa xem TV, gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, Amy sợ lạnh ngoại trừ học ra ngoài, căn phòng có điều hòa ấm áp mới là nơi trú của .

      “Ăn tốt sao có thể lên được vị trí như thế? lừa gạt dân chúng ai bỏ phiếu cho ?” Trong quan niệm của Amy, chính trị gia xuất thân từ nhà tư bản, mỗi người đều có khả năng dối trá, mà trai của là thành phần cực phẩm trong đó – chẳng qua luôn thích ít làm nhiều mà thôi.



      Những ngày sau đó bình yên đến bất ngờ, suốt tháng, Metropolis gió êm sóng lặng, mưu quỷ kế càng có tai nạn, tin tức lớn nhất cũng chỉ là địa phương nào đó xảy ra trộm cướp, xe vượt đèn đỏ đâm chết chó qua đường, chủ chó cầu bồi thường linh tinh gì đó.

      Nhưng mặc kệ bên ngoài có bình tĩnh thế nào, cũng chẳng liên quan gì đến Amy hết. giờ có chuyện phiền toái quan trọng phải giải quyết.

      “Amy, dậy thôi.” Khó có được hai ngày nghỉ thời tiết sáng sủa, Clark ngồi ở bên giường, hơi lo lắng nhìn Amy say sưa giường, nhàng lay , đánh thức dậy: “Bữa sáng chuẩn bị xong, em đứng lên ăn chút rồi ngủ tiếp được ?”

      Có lẽ vì thời tiết quá lạnh, dạo này Amy càng ngày càng dễ mệt mỏi, cả ngày mặt mày ỉu xìu, hơn nữa còn trở nên vô cùng thích ngủ, ngày ngủ đủ mười lăm tiếng tuyệt đối tỉnh táo.

      Vì thế công tác nấu cơm được Clark tiếp nhận.

      muốn ăn, đừng quan tâm, em ngủ tiếp lát.” Amy nhắm mắt lại ngáp cái.

      “Em trông giống bình thường, có muốn bệnh viện xem chút hay ?” Clark lo lắng, Amy gần đây muốn ăn uống gì, cả người gầy vòng, gương mặt vốn chỉ lớn bằng bàn tay giờ thấy cái cằm nhọn.

      cần, hôm trước Bernie có đưa bác sĩ Jean-Claude đến kiểm tra cho em, tất cả đều bình thường.” Bác sĩ Jean-Claude là người lần trước được mời đến khi Amy bị dọa phát bệnh. “Ông ấy em chỉ là hơi mệt mỏi, có lẽ qua mùa đông tốt hơn.” Amy luôn thích mùa đông, ngoại trừ năm mới náo nhiệt ra chẳng còn điều gì hứng thú, quá lạnh, hơn nữa ở Metropolis này, cả mùa đông đều nhiệt độ dưới -10 độ C, thường xuyên có tuyết lớn rơi.

      bình thường, có gì ổn sao?” Clark vuốt vuốt tóc mặt Amy, sờ sờ hai má hơi hóp của .

      “Thời gian kinh nguyệt tới có tính ?” Amy dùng giọng điệu có lệ hỏi lại.

      “Cạch” tiếng vang , Amy mở mắt nhìn về phía Clark, tủ đầu giường bị nắm chặt, mặt bàn đột ngột có mấy dấu ngón tay in hằn, thấy vậy, Amy nhịn được nhíu mày: “ sao thế? yên lành.”

      Clark hơi sức đâu để ý cái này, căn bản chẳng nghe thấy Amy gì, hai tay giữ chặt Amy có chút vội vàng hỏi: “Thời gian kinh nguyệt của em tới? bao lâu rồi?”

      “Hình như là bảy tám ngày gì đó, em cũng chẳng nhớ thời gian lắm, hơn nữa vốn dĩ hay bị chậm, khác biệt mấy ngày có vấn đề gì?” Amy hiểu, nếu phải Clark còn biết lực khống chế làm đau , đạp khỏi giường rồi, túm chặt khó chịu muốn chết.

      Clark nhìn hồi lâu, phát vẫn mơ mơ màng màng, cuối cùng chỉ có thể thất bại thở dài: “Em nghĩ rằng có thể em mang thai hay sao?”

      “WHAT??” Amy thở dốc vì kinh ngạc.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 46



      đâu, bác sĩ Claude rằng em sao mà, sao có thể mang thai chứ? đâu.” Amy lắc mạnh đầu, ý đồ thuyết phục mình phải mang thai.

      Nhưng lời Clark khiến vô cùng bất an, vừa phủ nhận vừa nhịn được nhớ lại lúc trước vì viết văn, từng điều tra những biểu ban đầu khi mang thai.

      Đầu tiên là tắt kinh, thời gian đến tháng của luôn bị chậm, hẳn là vấn đề… vấn đề cái đầu á, nếu bình thường chỉ chậm hai ba ngày thôi! Cái này đúng, đúng rồi! Sau đó là váng đầu, ăn nhiều hoặc kén ăn, mẫn cảm với mùi, thức dậy thường buồn nôn, đau dạ dày hoặc táo bón…

      “Clark…” Amy nước mắt lưng tròng mở to nhìn về phía bạn trai.

      Bộ dạng khiến Clark càng thêm lo lắng: “Sao vậy? Có phải thoải mái? Để gọi bác sĩ.”

      mua que thử thai về trước .”

      Clark sửng sốt, sau đó trở nên hoàn toàn kích động: “ lập tức quay lại!”

      Đúng là lập tức, Amy chỉ nhìn thấy bóng người trước mặt đột nhiên biến mất, năm giây sau, Clark cầm que thử thai xuất lại trước mặt .

      “…”

      Cầm lấy que thử thai, Amy ôm tâm tình bức bối khổ sở vào phòng tắm.

      phút, hai phút, năm phút, mười phút… Clark ở bên ngoài chờ lo lắng vạn phần, cũng chờ mong dứt. “Amy, Amy, em sao chứ?” vào là lâu quá.

      Cửa phòng tắm mở ra, mặt Amy ló ra, hai mắt vô thần nhìn Clark: “Clark…”

      “Ừ, thế nào?” Clark cảm thấy trái tim của mình cũng sắp nhảy khỏi miệng ra noài, cảm giác kích động thế này làm cách nào cũng thể ổn định nổi.

      có thể chờ em thắp hương cho .”

      bị trai em đánh chết đấy!

      Clark nhìn ra trong mắt Amy ý tứ của những lời này. Ánh mắt xuyên qua Amy nhìn thùng rác bên trong phòng tắm, que thử thai sử dụng qua vứt trong đó ràng ra hai vạch đỏ, có nghĩa là mang thai.

      “Em có?! là tốt quá!” Clark vui mừng ôm Amy, nhấc quay vòng quanh, “Amy, chúng ta đính hôn, mà chuẩn bị kết hôn luôn được ? Em cảm thấy lễ Giáng sinh thế nào?” (ở hay Mĩ, nữ ngoài 18 tuổi đều được phép kết hôn, ở Mĩ thậm chí chỉ cầm cha mẹ đồng ý, mười hai tuổi cũng có thể kết hôn – ghi chú của tác giả).

      ổn!” Amy dùng sức gõ đầu Clark, kêu to, “ mau bỏ em xuống, váng đầu chết mất!” Ôi trời, muốn nôn quá.

      “Ôi, em sao chứ?” Clark lúc này mới nhớ ra giờ Amy thể chịu xóc nảy gì, vội đặt xuống, “Nghỉ ngơi tốt nhé, mời bác sĩ Claude đến khám cho em, , vẫn là chúng ta cùng đến bệnh viện kiểm tra chút , như vậy đảm bảo hơn.”

      Hít sâu mấy hơi bình ổn lại cảm giác buồn nôn, Amy nhìn Clark giống như con bọ đầu xoay xung quanh mình, đột nhiên cảm thấy mang thai gì đó dường như đến nỗi quá khó tiếp nhận nổi như vậy. “Em rất ổn, giờ cứ lo cho thân , có lẽ trai em rất nhanh quay lại đấy.”

      Clark cứng đờ, lúc này mới nghĩ đến tựa hồ, giống như, hẳn là, chắc chắn bị Gloucester giáo huấn, hơn nữa chừng còn bị đánh đến bán thân bất toại mất.

      Quăng ý tưởng đáng sợ này ra sau đầu, Clark cười gượng: “ ấy đến đúng lúc lắm, hôn lễ của chúng ta sao có thể thiếu ấy được?”

      “Nằm mơ !” Amy trợn mắt coi thường, lại quay về giường, “ phải bảo bữa sáng chuẩn bị tốt rồi sao? Giờ em muốn ăn.”

      hâm nóng ngay đây!” Clark lúc này mới nhớ tới bữa sáng còn đặt tại phòng bếp.

      ..

      Cũng hôm đó, Clark đưa Amy đến bệnh viện kiểm tra, quá vài ngày nhận được tờ báo kết quả, đó viết rất ràng, Amy mang thai sắp được năm tuần.

      Nhận được đáp án này, Clark nhảy nhót reo hò tại chỗ, ngay cả Amy cũng có phần kiềm chế được xúc động, hai tay vuốt ve chính bụng mình, tưởng tượng đứa bé tương lai trông như thế nào? Là trai hay , giống hay Clark hơn đây nhỉ?

      Xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên là phải báo cho người lớn trước tiên, Gloucester từ Gotham giết tới, bất ngờ là cùng còn có Bruce.

      Kỳ thực Bruce cũng rất muốn biết tại sao Gloucester vừa mời, liền cùng luôn.

      Vợ chồng nhà Kent tới luôn trong ngày, bọn họ đúng lúc cứu Clark mạng – khi vừa vào cửa, Gloucester định cầu Clark tiến hành “Giao lưu riêng tư”.

      “Mẹ ngờ các con tiến triển lại nhanh như thế, xem ra chúng ta nên chuẩn bị hôn lễ.” Martha tâm trạng tốt vô cùng, bà nhanh chóng có đứa cháu đáng , có điều trước đó nên lấy con dâu về , “Gloucester cảm thấy khi nào thích hợp? Còn Amy nữa?”

      Gloucester mặt lạnh trừng mắt Clark, khi quay lại nhìn Amy, hai mắt trở thành ôn nhu: “Tình hình Amy giờ thích hợp mệt nhọc, tôi chuyện với bác sĩ rồi xác định thời gian thích hợp, có điều chuyện này nên trước với Nữ hoàng tiếng, mọi người lần trước bất ngờ đính hôn khiến Nữ hoàng rất vui, lần này nên làm theo trình tự .” cho cùng, Amy cũng là người trong hoàng thất, hôn nhân của phải được Nữ hoàng đồng ý.

      “Nữ hoàng?!” Martha ngạc nhiên lặp lại, quay đầu nhìn về phía Clark, “Clark, có phải có chuyện con còn chưa cho chúng ta biết?” Trời ạ, chẳng lẽ con dâu tương lai nhà họ còn có thân phận gì đặc biệt? Mà còn phải báo cho Nữ hoàng?

      Jonathan cũng ngạc nhiên nhìn về phía con trai, tuy rằng khi nhìn thấy Gloucester và Bruce ông cảm thấy đối phương đơn giản – phải biết rằng Bruce rất nổi tiếng ở Mĩ.

      Clark lúc này mới nhớ ra mình hình như quên với bố mẹ chuyện của Amy, đẩy đẩy kính mắt, : “Bố mẹ, mẹ của Amy là Trưởng công chúa của Nữ hoàng , cho nên ấy hẳn coi như là công chúa, còn Gloucester, tước vị của ấy là công tước, Gloucestershire Richmond Duke.

      “Lạch cạch.” Hai cái chén trong tay vợ chồng nhà Kent lập tức rớt xuống, được Clark và Buce đứng bên vừa vặn nhanh tay đỡ được.

      là…”

      “… Khó mà tin được…”

      Vợ chồng nhà Kent thể ngờ được con dâu nhà mình lại là công chúa, mà trai của lại là công tước Richmond giàu có nhất của nước . (vợ chồng nhà Kent vì Amy nên có tìm hiểu ít về nước , nhưng đại đa số đều là nghe người ta , hơn nữa Gloucester rất ít xuất trước công chúng, cho nên bọn họ biết thân phận của ).

      Amy có chút ngượng ngùng hướng bọn họ gật gật đầu, phải cố ý giấu giếm, mà vốn dĩ biết ra Clark còn chưa về chuyện này, bọn họ phải thường ở nhà về hay sao? Sao chuyện căn bản thế này cũng chưa chứ, hại bây giờ có cảm giác như lừa người. Nghĩ vậy nhịn được liếc mắt trừng Clark cái.

      Nhìn thấy vợ tương lai mất hứng, Clark cười khổ, từ đầu cố ý ra, lo rằng bố mẹ vì thân phận mà thể ở chung vui vẻ với Amy, sau đó hoàn toàn quên mất.

      “Có vấn đề gì sao?” Gloucester hỏi câu đơn giản, tuy rằng là vô tình, nhưng thói quen nhiều năm khiến giọng điệu của nghe lạnh như băng, giống như tùy lúc đều có thể đông cứng đối phương.

      Martha lấy lại tinh thần, lắc đầu: “ có, Amy, mẹ đưa con vào nghỉ ngơi nhé, chuyện hôn lễ cứ giao cho mấy người đàn ông bàn bạc , giờ thân thể con thể chịu mệt nhọc được.”

      “Dạ, cám ơn bác Martha.” Amy đỏ mặt đứng dậy, chưa cưới mang bầu gì đó, mất mặt muốn chết.

      giờ nên đổi thành gọi là mẹ .” Martha vỗ vỗ tay , tuy rằng thân phận đặc thù, nhưng con dâu này vô cùng phù hợp với sở thích của bà, bà nhận định!

      “Mẹ.. mẹ.” Amy ngượng ngùng giọng , khiến Martha cười ha ha.

      Hai người phụ nữ già trẻ bỏ lại đám đàn ông ngồi đó, vào phòng ngủ, vừa nghỉ ngơi vừa chuyện phiếm.

      “Con bây giờ cần người chăm sóc, mẹ quá yên tâm về Clark, cho nên thời gian này bố mẹ ở lại đây, tuy rằng mẹ chưa từng sinh con, nhưng cũng từng thấy qua, cũng biết nên làm thế nào, cho nên con cần lo lắng.” Martha vỗ vỗ tay Amy, đỡ đến giường nằm.

      Amy quả có chút mệt mỏi, trời lạnh cóng như vậy ra ngoài đón xe, khiến mất ít sức lực, nằm giường ngáp cái, “ là phiền mọi người quá.. Oáp, dạo này cảm thấy mệt mỏi.”

      “Đều là người nhà, cái gì mà phiền hay , mệt là bình thường thôi, thời tiết thế này còn đón chúng ta.”

      Amy giơ tay lau nước mắt chảy ra vì ngáp, , “Đó là bọn con phải làm mà, hơn nữa thời gian bố mẹ và trai con đến chênh lệch gì nhiều, con chỉ cần chuyến thôi.”

      “Con bé ngốc này, lúc này con phải chăm sóc bản thân mình cho tốt mới phải.” Martha đắp lại chăn cho , “Trong bụng của con chính là hy vọng của mọi người chúng ta đấy.”

      Ý thức của Amy trở nên mơ màng: “Con biết rồi, sau này chú ý…”

      Martha nhìn Amy từ từ chìm sâu vào giấc ngủ, nén nổi mỉm cười.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 47



      Khi Amy tỉnh lại, Clark ngồi bên giường trông nom .

      “Em ngủ bao lâu rồi?”

      “Chưa đến tiếng đâu.” Clark nâng ngồi dậy.

      trai em và bác Martha bọn họ đâu rồi?” Martha ở trước mặt, Amy là ngại dám gọi bà là “mẹ”.

      “Mẹ chuẩn bị bữa chiều, những người khác đều ở phòng khách.”

      Nghe vậy, Amy chợt nhớ tới vấn đề mà thắc mắc ngay trước khi ngủ mất: “Tại sao Mr Wayne lại đến nhà chúng ta vậy? Là đến cùng trai em?”

      Nghe từ “nhà chúng ta”, khóe miệng Clark cong lên ít. “Nghe trai em bọn họ cùng tới là vì tập đoàn Luther có việc cần bàn.” Chuyện này Clark cũng nghe ngóng được chút ít, vì lo lắng Lex Luther làm ra chuyện gì gây hại cho mọi người, Clark vẫn thả lỏng theo dõi , dĩ nhiên là biết gần đây tầng lớp đứng đầu trong tập đoàn Luther ăn ý với nhau. “Vốn dĩ Lex Luther có trong tay ít nhất 50% cổ phần của tập đoàn Luther, là cổ đông lớn nhất, cổ phần còn lại phân tán tay các thành viên trong ban giám đốc, cho nên tập đoàn Luther vẫn nằm trong tay khống chế. Nhưng gần đây nguyên nhân gì mà bỏ ra hai phần trăm cổ phần công ty, trong chớp mắt phá vỡ cục diện như vậy, giờ trong ban quản trị tập đoàn Luther nội loạn ngừng.”

      “Là do trai em và Mr Wayne mua?” Amy nhanh chóng liên hệ đến chuyện này.

      “Hẳn là vậy. Hơn nữa đoán chỉ có thế. Lúc trước Lex Luther bị lừa, khiến cho tập đoàn Luther bị ảnh hưởng nhất định, ít cổ đông bán tháo bớt cổ phần công ty. Những cổ phần đó hẳn là đều bị mấy người của trai em thu mua rồi.”

      “Động tác nhanh .” Amy hiểu lắm chuyện thương trường, nhưng việc đó gây trở ngại cho sùng bái của với ông trai của mình, có điều nghĩ tới vấn đề khác: “Bác Martha muốn ở đây, trai em lần này cũng ở lại, phòng của chúng ta có đủ ?”

      “Bố mẹ có thể ở bên chỗ , trai em và Mr Wayne tự sắp xếp được.” Dù có là ở khách sạn hay tìm phòng trọ lầu lầu dưới.. đối với bọn họ phải là việc khó.

      Amy cũng thay đồ, cùng Clark ra khỏi phòng ngủ.

      Trong phòng khách, Gloucester, Bruce Wayne và Jonathan có vẻ như trò chuyện rất vui vẻ, điều này khiến Amy bất ngờ. Ba người có vẻ gì hợp nhau lắm, Gloucester lạnh lùng cao ngạo, Bruce bề ngoài hiền hòa kỳ trong lòng lạnh nhạt hơn bất cứ ai, mà Jonathan giỏi ăn , rất khó tưởng tượng bọn họ có thể trò chuyện ăn ý như vậy. Amy nhìn ra tươi cười mặt trai, tuy rằng nhàn nhạt, nhưng là tình.

      “Amy, nghỉ ngơi thế nào?” Gloucester lập tức chú ý tới cửa phòng ngủ bật mở, Amy bước từ bên trong ra, sắc mặt thoạt nhìn tồi.

      “Em ổn. Mọi người chuyện gì thế?” Amy bước đến, ngồi xuống bên cạnh Gloucester.

      “Nghe chuyện bác Jonathan kể chuyện trong trang trại, cảm thấy rất thú vị, có cơ hội phải đến làm khách mới được.”

      “Hay quá, Clark còn tặng em cánh đồng hoa nữa, đẹp lắm, đến lúc đó nhất định phải xem. Tiếc là dạo này trời lạnh hoa nở, đợi đến mùa xuân chúng ta cùng xem nhé?”

      “Ừ.” Gloucester gật đầu, tuy rằng thích ông em rể Clark này cho lắm, nhưng thuần phác và nhiệt tình của Jonathan và Martha khiến cảm nhận được vui vẻ hiếm mà có được. rất hài lòng với quan hệ thông gia này.

      “Đến lúc đó đừng quên gọi tôi đấy.” Bruce cũng cười , lời này ngoại trừ khách sáo cũng có đôi phần tình, Jonathan và Martha khiến nhớ tới cha mẹ gặp nạn của mình, tuy rằng giống nhiều lắm, nhưng ấm áp trong gia đình như vậy từ lâu chưa được cảm nhận, cũng đồng ý là rất thích đôi vợ chồng già này.

      “Vậy xem ra nông trại của chúng ta phải xây dựng thêm rồi, nếu đủ chỗ cho mọi người ở mất.” Martha bưng bữa tối mới làm xong, cười ra.

      “Bác.. mẹ, để con giúp mẹ.” Đổi giọng kịp thời, Amy buông cánh tay khoác người Gloucester, đứng lên định giúp bà.

      Martha vội cản lại: “ cần cần, chỉ là bưng mấy cái đĩa ra thôi mà, Clark giúp mẹ. Con cứ ngồi yên đấy là được, phải Clark?”

      Clark vẫn đứng bên cạnh bị Gloucester cố ý lờ , ngay cả chỗ ngồi cũng có, vội tiếp lời: “Đúng vậy, Amy em ngồi đó, dọn.”

      Mấy người còn lại cũng đều nhìn Amy đồng ý, trong mắt mọi người, phụ nữ có thai vô cùng yếu ớt, nhất là Amy vừa mới mang thai còn chưa qua thời kỳ nguy hiểm.

      Nhất là Gloucester, vợ vì khó sinh mà mất, trước lúc mất mang thai cũng rất vất vả, biết rất (kỳ bởi vì phu nhân ngài là tiểu thư quý tộc tiêu chuẩn, mềm mại yếu đuối, thân thể vốn dĩ được tốt cho lắm, khi mang thai càng khó giữ.), cho nên ánh mắt nhìn Amy giờ giống như là trách mưu sát sinh mệnh vậy.

      Amy bị mọi người nhìn chằm chằm được tự nhiên ngồi lại, trong lòng có dự cảm trước khi đứa bé này sinh ra có lẽ mình còn tự do nữa.

      Gloucester và Bruce ở lại, buổi sáng bọn họ đặt phòng ở ngay khách sạn gần đó.

      Vốn mọi người đều muốn cho Amy tạm nghỉ học – ai nấy đều lo ở trường xảy ra việc gì ngoài ý muốn, Amy lại đồng ý, muốn lãng phí cố gắng lúc trước, tốt xấu cũng phải học xong hai năm chứ?!

      Vì vậy, Gloucester liền nhanh chóng đến trường học, báo cho phía nhà trường biết chuyện này, nhờ bọn họ giúp đỡ thuận tiện chút, đồng thời cũng muốn giữ bí mật, cho nên ngoài giáo viên, cũng chỉ có Jenny biết Amy mang thai.

      ngờ hai người nhanh như vậy, phải tớ cậu chú ý chút à? Xem, giờ cũng thành “bác sĩ bảo cưới” rồi!” Jenny vẻ mặt “cậu hết cứu chữa nổi” nhìn Amy.

      Amy cười gượng, nhàng sờ bụng. “Đây là ngoài ý muốn, bọn tớ cũng ngờ được.”

      “Ngoài ý muốn đến gây ra tai nạn?” Jenny nhíu máy, có điều ngay sau đó nhìn thấy động tác của Amy, lại nhịn được có chút tò mò, “…Ở đây có baby?” Jenny phải lần đầu thấy phụ nữ mang thai, nhưng là lần đầu tiên nhìn đến người quen với mình mang thai, mà lại còn hơn cả mình nữa.

      “Ừ.” Amy nhịn được mỉm cười, chỉ cần nghĩ đến ở đây là con của mình, liền cảm thấy trái tim lâng lâng bay bổng.

      Jenny nhìn chằm chằm: “ là thần kỳ… Tớ có thể chạm vào ?”

      “Được.”

      Jenny đưa tay nhàng xoa lên bụng Amy, ngoài lớp áo dày cảm thấy gì. “Chẳng có gì khác cả.”

      “Mới tháng tất nhiên là chưa có gì, chờ thêm mấy tháng nữa hẳn là từ từ to lên.”

      khó mà tưởng tượng chỗ này sinh mệnh , chờ bé con sinh ra, tớ có thể làm mẹ nuôi của nó ?”

      “Được chứ.” Đối với đề nghị của chị em tốt, Amy đương nhiên là vui vẻ đồng ý, nhiều người thương bé con của mình tất nhiên là tốt nhất rồi.

      Jenny lại hỏi Amy ít vấn đề, thỏa mãn hiếu kỳ đối với chuyện mang thai xong, rốt cuộc nghiên cứu vấn đề này nữa. “Nếu baby cũng có, vậy cậu và Clark thế nào?”

      “Thế nào là sao?” Amy khó hiểu.

      “Là chuyện kết hôn đó, hai người định để baby thành con ngoài giá thú chứ?”

      Amy hiểu ý của : “Trong nhà sắp xếp chuyện kết hôn rồi, đến lúc đó cậu có thể làm phù dâu cho tớ ?”

      “Được, khi nào thế? trước rồi nhé, đến lúc đó nhất định cậu phải để tớ làm phù dâu đấy.”

      Amy chỉ qua với Jenny rằng trai mình là quý tộc, còn lại nhiều lời, cho nên chỉ có thể ậm ừ đáp: “Ừ, trai tớ và bố mẹ Clark rồi, chờ báo cho bà ngoại tớ rồi định thời gian, có lẽ chờ đến sau lễ Giáng sinh, cũng còn hai tháng nữa.” lo lắng sau này Jenny biết được có thể giận mình nữa.

      “Vậy phải sắp rồi? Hai người định tổ chức ở đâu? Đăng ký kết hôn sao? Khi nào lấy? Cậu có nhập quốc tịch Mỹ ?”

      “Có lẽ làm cả hai quốc tịch.” Amy nghĩ thầm, nghĩ nếu mình đổi quốc tịch trai là người đầu tiên đồng ý, mà Clark có lẽ cũng đổi quốc tịch, làm hai quốc tịch cũng được. “Đăng ký kết hôn, cậu tớ cũng quên, cậu bảo có nên đăng ký trước rồi mới làm lễ cưới nhỉ, như thế sau này cũng cần phải với con rằng nó sinh non?” Nếu chờ làm lễ cưới rồi mới đăng ký, có lẽ phải coi như sinh non hai ba tháng.

      “Ha ha, cậu định thế hả?”

      “Tất nhiên, nếu sau này đứa con hỏi mình sao đây? Chín tháng mới coi như đủ, nếu thiếu nhiều lắm chẳng phải chỉ có thể rằng sinh non?” Amy đúng lý hợp tình .

      Jenny đầu nổi hắc tuyến: “Cậu nghĩ xa …”

      “Lo trước khỏi họa mà. Dạo này chẳng làm được gì cả, cũng chỉ có thể nghĩ nhiều chút.”

      “Cậu tốt rồi, sắp lấy chồng. Clark trông cũng tồi nữa, giống tớ đến giờ cũng chẳng có ai màng đến.” Jenny khó có được lúc u sầu phen,

      “Sao lại ai màng đến chứ? Ai chẳng biết người hâm mộ Jenny của chúng ta có thể đứng chật cả bang? Là mắt cậu quá cao có.”

      “Chuyện này nhắc tới cũng được, chẳng có ai đứng đắn cả, toàn là kẻ muốn chơi đùa thôi.” Jenny đối với vận đào hoa chết tiệt của mình thực bất đắc dĩ, bề ngoài của xinh đẹp, có nghĩa rằng nội tâm của dễ dàng mở rộng đón nhận bất kỳ ai.

      “Đừng lo, tìm được thôi.” Amy an ủi, rất hiểu bất đắc dĩ của Jenny, vì quá xinh đẹp nên khiến người ta cảm thấy nàng hẳn là người thích chơi đùa, dù nàng có tỏ vẻ ngoan hiền chăng nữa.

      “Có lẽ vậy, chuyện thế này cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.” Jenny nhún vai, quyết định nghĩ đến vấn đề này nữa.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 48



      học, ăn cơm, tản bộ, ngủ. Đây là toàn bộ cuộc sống tại của Amy, ngoài những việc này ra được làm gì khác.

      Martha mỗi ngày đều chuẩn bị cho thức ăn vừa ngon vừa đủ dinh dưỡng, Gloucester cũng thường xuyên cho người mang đồ ăn rau củ quả..vv.. tới, gần nửa tháng, Amy liền béo thêm vòng, hai má vốn hơi hóp trở nên đẫy đà, cái cằm thon thả sắp biến thành hai cằm mất.

      Điều này khiến Amy rất chán nản, nhưng thể ăn, hơn nữa vì có biểu nôn nghén, tình trạng ăn uống dạo này của tốt vô cùng, dù là chính bản thân cũng khống chế được.

      Tuy rằng những ngày này giống như sâu gạo cứ thế mà qua, nhưng vì baby trong bụng, Amy chỉ đành nhịn. Dù sao ngoài bị hạn chế có tự do còn gì tốt cả.

      “Amy, ngày mai , hành lý của con thu dọn xong hết chưa?” Martha như mọi khi làm cơm dinh dưỡng cho Amy, mà Amy chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, giúp đưa cái này cái nọ..vv..

      Vì ở gần nhau, nửa tháng này quan hệ giữa Amy và Martha càng ngày càng tốt, ngay cả Clark cũng từng ghen tị hai người nhìn còn giống mẹ con hơn là .

      Amy gật đầu: “Con thu dọn hết rồi, mẹ và bố sao ạ? ổn hết chưa?” Lần này về là vì sắp đến Giáng sinh, nhất định phải có mặt ở dạ tiệc Noel của Nữ hoàng Elizabeth, Clark làm vị hôn phu của tất nhiên phải cùng tham dự.

      Về phần Martha và Jonathan, bọn họ được Nữ hoàng mời đến bàn về chuyện kết hôn của Amy.

      Theo lời Gloucester , Nữ hoàng lúc mới nghe tin Amy mang thai rất tức giận. Bà ngờ cháu ngoan ngoãn như vậy mà lại có thể mang thai trước khi cưới, có điều bà cũng đổ hết tội lỗi lên đầu Clark, nhất định cho rằng Amy là bên bị hại (tuy rằng cũng đúng vậy), có chút tội lỗi sai lầm nào hết.

      Vốn dĩ Nữ hoàng Elizabeth cũng đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng Gloucester thuyết phục bà, đứa bé trong bụng Amy cũng thuyết phục bà, bất kể thế nào, chỉ cần Amy hạnh phúc là được rồi.

      Hy vọng cháu mình có thể sống tốt, Nữ hoàng Elizabeth ban đầu thậm chí còn định đặc cách phong tước vị cho Clark, nhưng từ chối. Tuy rằng hơi mất mặt khiến Nữ hoàng vui, nhưng cũng khiến bà thay đổi cách nhìn với cậu cháu rể tương lai này chút, tuy rằng danh hiệu quý tộc của Vương quốc được quá coi trọng như trước kia, nhưng thân phận danh giá vẫn tồn tại như trước, hấp dẫn đó phải ai cũng có thể từ chối.

      Vì thế Nữ hoàng Elizabeth sinh ra ít tò mò về Clark, do đó mới có vụ gặp mặt trước lễ Giáng sinh. Mà làm cha mẹ Clark, vợ chồng nhà Kent tất nhiên cũng được mời.

      trai con cậu ấy sắp xếp ổn thỏa hết, bố mẹ cần chuẩn bị gì hôm qua thu dọn hết rồi.” Martha cho thực phẩm vào nồi, chuẩn bị nấu canh đầu cá mộc nhĩ ( món ăn dinh dưỡng cho phụ nữ có thai) tẩm bổ cho Amy: “Nhưng còn Clark sao? Clark phải xin nghỉ tháng à? Cấp đồng ý cho nó nghỉ ngơi?”

      Amy gật đầu: “Ông White là người dễ chuyện, bọn họ vốn cũng nghỉ Noel, hơn nữa gần đây có tin tức gì lớn, ở tòa soạn nhiều việc lắm.” Dạo này Metropolis yên ổn, Lex Luther vội vàng tìm cách ứng phó Gloucester và Bruce liên thủ, nào còn có hơi sức đâu gây rối Siêu nhân – tuy rằng Gloucester gì, nhưng Amy biết gần đây bọn họ cũng bị tấn công mấy lần, đều là Clark đến cứu người.

      vậy Lex Luther giờ lại hận chết Siêu nhân rồi.

      Người lớn hai nhà bàn bạc xong xuôi chuyện kết hôn, đầu tiên tổ chức lễ cưới ở , rồi sau đó lại về thị trấn Smallville cử hành lần nữa, như vậy bạn bè họ hàng hai bên đều có thể tiếp đãi được hết.

      Mà phía chọn được ngày lành tháng tốt, chỉ cách lễ Giáng sinh mấy ngày, Gloucester sớm chuẩn bị, giờ chỉ chờ Nữ hoàng thấy người gật đầu nữa là xong.

      Tuy rằng rất vừa mắt Clark, nhưng thể thừa nhận Clark miễn cưỡng có thể coi là người làm chồng tốt, qua cửa ải của Nữ hoàng khó.

      “Vậy là tốt rồi, ở thị trấn bố mẹ gửi hết thiệp mời, nếu lúc đó Clark có thời gian rắc rối.” Martha vì nóng vội, từ lúc bàn xong ngày với Gloucester hôm sau liền in đống lớn thiệp mời, viết và gửi cho tất cả mọi người quen biết, hy vọng hôn lễ của con trai được tất cả mọi người chúc phúc.

      Nếu phải Amy mang thai cần người chăm sóc giờ bà về nhà sắp xếp mọi thứ rồi.

      Sáng hôm sau, Amy và cả nhà Kent cùng Gloucester lên máy bay riêng về nước .

      Ở lâu đài của dòng họ Richmond đêm, hôm sau Buckingham phái người đến mời bọn họ yết kiến, hơn nữa còn đặc biệt là bí mật yết kiến.

      Vì là gặp Nữ hoàng, tuy rằng phải là gặp mặt chính thức nhưng vợ chồng nhà Kent vẫn thấy căng thẳng, cũng may trang phục được phía cung điện chuẩn bị sẵn, hy vọng là bù lại được cho lễ nghi được phần, có sai lầm gì lớn.

      Khi Amy và nhà Kent đến, Nữ hoàng tiếp bọn họ ở nhà kính. Bà vẽ tranh, mà Gloucester sáng sớm thấy đâu giờ này đứng bên cạnh dựa vào cột hoa bưng trà xem bà vẽ.

      Nhìn thấy trai ở đó, lo lắng trong lòng Amy bớt ít. kéo váy cười ngọt ngào gọi: “Bà ngoại”.

      “Amy thân của ta, cuối cùng cháu cũng về gặp bà.” Nhìn thấy đứa cháu mình vẫn thương, Nữ hoàng có chút kích động vẫy tay với , ý bảo bước lại.

      “Cháu cũng rất nhớ bà ngoại.”

      Amy nghe lời bước đến, bị Nữ hoàng túm chặt, nhìn từ xuống dưới cẩn thận, “Nhớ bà cũng về thăm bà, đến đây bà xem có gầy nào?!”

      “Có gầy đâu ạ, bà xem này, cằm cháu sắp biến thành hai cái rồi, khó coi chết được.” Amy oán giận chỉ cái cằm của mình, quên quay qua nghịch ngợm mỉm cười với Martha cái, hy vọng bà để ý lời mình .

      “Con phải béo chút mới tốt, gầy như da bọc xương có gì hay?” Nữ hoàng hiền hậu mỉm cười, cũng theo ánh mắt Amy nhìn về phía nhà Kent.

      “Xin ra mắt Nữ hoàng Bệ hạ.” Nhà Kent hành lễ cứng ngắc, tuy rằng Nữ hoàng nhìn có vẻ rất nhã nhặn ôn hòa, tựa như người phụ nữ lớn tuổi bình thường, nhưng trong lơ đãng vẫn toát ra khí chất vương giả cao quý khiến Martha và Jonathan trước nay chưa từng gặp qua quý tộc được quen cho lắm, còn Clark lo lắng vị trưởng bối này đồng ý chuyện kết hôn của hai người.

      Nữ hoàng miễn lễ, cẩn thận đánh giá Clark, cuối cùng vừa lòng gật đầu, với Gloucester: “Chàng trai này tồi.”

      Gloucester chỉ cười cười, trả lời.

      Amy nghe xong, trong lòng thả lỏng, biết là bà ngoại khiến Clark quá khó xử.

      Nữ hoàng chỉ vị trí bên cạnh: “Mọi người ngồi xuống chuyện , hôm nay là gặp riêng, cần phải căng thẳng như vậy.

      Mọi người đều ngồi vào chỗ, nơi Martha ngồi vừa vặn có thể nhìn thấy tranh Nữ hoàng vẽ, chính là cảnh sắc trong nhà kính, tuy rằng hơi thiếu sức sống, nhưng kỹ thuật tồi, so với mình mạnh hơn ít: “Nữ hoàng cũng thích vẽ tranh?”

      Nữ hoàng thấy bà có hứng thú với tranh của mình, gật đầu: “Bình thường rảnh rỗi tôi thích vẽ tranh thế này.”

      “Bà ngoại có thể cùng mẹ Martha thảo luận vấn đề này, bà ấy cũng là họa sĩ bà ạ.” muốn Nữ hoàng nhớ tới mẹ mình mà đau lòng, Amy sửa lại xưng hô với Martha.

      Nhưng nghe đến từ “mẹ”, Nữ hoàng vẫn hơi ngẩn ra, bà hồi thần lại, nhìn về phía Martha, “Vậy à, Martha, cảm thấy tranh của tôi thế nào?”

      “Rất đẹp, nhưng hơi thiếu sức sống, có lẽ Nữ hoàng nên thử vẽ phong cảnh thôn quê dã ngoại thử xem.” Martha chút giấu diếm ra đề nghị của mình, xong mới nhận ra có vẻ mình có chút mạo phạm.

      Thế nhưng Nữ hoàng để ý, ngược lại bà hứng thú nhìn Martha: “Rất hiếm người thẳng thắn giống như .” Bà vẫn biết tranh của mình chỉ thiên về kỹ thuật mà thiếu linh khí, nhưng ngoài giáo viên trước đây dạy vẽ tranh, ai dám bình luận bà như vậy.

      “Kỳ tranh của Nữ hoàng rất đẹp, giống tranh trừu tượng của tôi, chẳng ai hiểu được.” Martha cười cười, có chút trêu chọc nhìn về phía Amy.

      Nữ hoàng cũng nhìn theo về phía Amy, sau đó mỉm cười, thành tích nhận xét thưởng thức nghệ thuật của Amy chỉ có thể tính miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

      Amy ngượng ngùng cúi thấp đầu.

      Buồn cười lắc đầu, Nữ hoàng bắt đầu trò chuyện với Martha, tất cả đều liên quan đến hội họa, khiến Martha thấy thoải mái hơn, còn căng thẳng.

      Hai người càng càng thấy ăn ý, rất có cảm giác hận vì gặp nhau quá muộn, cười cười quên hết sạch mọi người khác.

      “Xem ra, việc kết hôn của chúng ta hẳn là thành vấn đề.” Clark nhàng thầm bên tai Amy.

      Hơi thở ôn nhu phả tới khiến tai Amy ngưa ngứa, sờ sờ tai, lại nhìn vẻ cao hứng của Nữ hoàng, thể thừa nhận đúng.

      “Clark.” Lúc này Gloucester đặt ly trà xuống, “Nhà thi đấu của cung điện tồi, chúng ta tới đó vận động chút .” Tuy rằng là mời, nhưng giọng điệu cứng rắn để cho người khác có thể từ chối.

      Clark nhìn Amy, nhận trở về nụ cười thương cảm lực bất tòng tâm, chỉ có thể mặt mày sầu khổ theo Gloucester đến khu vực nhà thi đấu.

      Jonathan lo lắng nhìn Clark rời , cứ cảm thấy quan hệ giữa hai người được ổn cho lắm, là ông nhìn nhầm sao?

      “Bác Jonathan, bác nếm thử cái này xem, chắc thích đấy ạ.” Vì phân tán chú ý của Jonathan, Amy đặt đĩa bánh ngọt của buổi trà chiều đến trước mặt ông.

      “Ờ.” Thu hồi ánh mắt, nhìn đĩa bánh ngọt đẹp mắt, Jonathan quyết định mặc kệ con trai, dù sao nó xảy ra chuyện gì.

      Vì thế, bố chồng tương lai và con dâu tương lai vui vẻ trò chuyện nghiên cứu các món bánh ngon tuyệt của buổi trà chiều, quan tâm đến người rời xảy ra chuyện gì nữa.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 49: Trước hôn lễ



      Lần đầu gặp mặt, người lớn hai bên đều rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, tuy rằng Nữ hoàng chưa từng muốn Amy cưới người dân thường, nhưng trường hợp của bố mẹ Amy còn đó, bà cũng có gì để phản đối. Hơn nữa Martha mẹ chồng tương lai của Amy (tuy rằng hơi rối loạn thứ bậc, nhưng hai bà quyết định kết bạn với nhau, dù sao Martha cũng chỉ ít hơn Nữ hoàng vài tuổi), khiến bà rất quý mến, có cảm giác cùng chung chí hướng, hai người thậm chí còn trao đổi số điện thoại riêng để sau này tiện liên lạc. Nữ hoàng còn cố ý cho Martha, khi nào mình bận, khi nào rảnh rỗi.

      Amy nghĩ thầm, chờ vài năm nữa internet phát triển, Facebook hay Gmail xuất phổ cập, hai người có lẽ đổi thành trò chuyện qua video cũng nên.

      Mà hai người quay trở về từ nhà thi đấu lại khiến Amy có phần bất ngờ. người Clark có thương tích gì, Amy cũng cho rằng trai lại dễ dàng bỏ qua cho như vậy.

      “Hai người làm gì thế?” đường trở về, Amy kéo Clark lặng lẽ hỏi.

      Clark nhìn Gloucester ngồi phía trước, cũng giọng trả lời: “ trai em mời cùng luyện đấu kiếm ván, sau đó chuyện với chút.” Kỳ là cảnh cáo vài chuyện như được đối xử tốt với Amy vv..

      “Wa, ấy bắt phải quyết đấu tay à?” Amy cảm thấy như vậy mới đúng phong cách của trai chứ.

      có.” Clark đẩy đẩy kính mắt, nghĩ Gloucester có lẽ muốn mình bị thương bây giờ vì khiến Amy mất mặt ở dạ tiệc Noel sắp tới, có điều bị kiếm nhọn đâm vào cũng rất đau, tuy rằng đầu kiếm có bao làm cơ thể bị thương.

      “Vậy là tốt rồi.” Amy thở phào nhõm. Hai bên đều là những người quan trọng nhất của , nỡ để cho bên nào bị thương cả.

      Tình hình lần trước tính, thỉnh thoảng cũng phải cho phép xấu xa chút chứ?

      Mấy ngày sau đó, tất cả mọi người đều chuẩn bị cho dạ tiệc Noel sắp tới. Khi gặp mặt lần đầu, Nữ hoàng đích thân mời vợ chồng nhà Kent tham gia, đối với bất kỳ ai cũng là vinh hạnh vô cùng.

      Lễ phục dạ tiệc nhanh chóng được quyết định, vì làm lễ phục cho bọn họ chính là các thợ may chuyên dụng của gia tộc Richmond, cho nên bọn họ cần lo về vấn đề này, có điều phải học tập nhiều về mặt lễ nghi, ngoài lễ nghi yết kiến dùng cho trường hợp chính thức còn có lễ nghi xã giao, lễ nghi ăn uống… chút cũng thể qua loa, chỉ cần luống cuống chút thôi bị người ta chê cười.

      Ngay cả Amy cũng theo học tập những việc lâu chưa đụng chạm tới này, mặc dù có chút mới lạ, nhưng thành quả vẫn khiến người khác vừa lòng.

      “Amy, váy cưới của con làm xong rồi, mau tới xem thử.” Hôm đó, Martha hưng phấn tìm được Amy ở trong nhà kính uống trà phơi nắng, kéo xem áo cười mới may xong.

      Amy cũng có chút tò mò, tuy rằng hình thức áo cưới là đề xuất, nhưng làm thành cái dạng gì, cũng biết.

      Rất nhanh, Amy liền thấy chiếc váy cưới sắp mặc trong hôn lễ của mình, giờ mặc hình nộm model.

      Váy cưới chỉ thuần màu trắng, cổ áo khoét sâu hình chữ V làm bộ ngực căng đầy, thiết kế vòng eo cao, đuôi váy dài, khiến đường nét thân thể càng thêm nổi bật, những đóa hoa hồng trắng giống nhau bằng tơ tằm đính vai trái, đóa hoa được tạo thành từ nếp uốn gợn bồng bềnh kéo dài từ sau thắt lưng xuống bên hông trái khiến chiếc váy cưới càng thêm sắc màu mộng ảo.

      “Đẹp quá!” Amy nhìn cái cảm thấy thích bộ váy cưới này, kiểu váy từng nhìn thấy lần giờ được thay đổi thành như vậy, vừa nhìn liền cảm thấy cao quý ưu nhã vô cùng.

      “Mau thử xem .” Martha cổ vũ.

      “Dạ.” Ngay cả Amy cũng thấy có chút vội vã.

      Nhận lấy váy cưới từ tay thợ may, Amy vào phòng thay đồ, dưới trợ giúp của Martha mặc vào chiếc váy đẹp mà dễ mặc.

      “Đẹp quá mất!” Nhìn Amy thay váy cưới, cho dù có là phụ nữ, Martha cũng nhịn được mà kêu lên.

      Amy nhìn chính mình trong gương, tuy rằng chiếc váy cưới này hoa lệ như lễ phục trước nay từng mặc, nhưng cao quý thần thánh toát ra những lễ phục khác thể so sánh nổi, đây chẳng lẽ là lý do mà tất cả mọi người đều cho rằng khoảnh khắc mỗi trở thành dâu là thời gian đẹp nhất trong đời?

      biết Clark nhìn thấy như thế này, như thế nào nhỉ? nhịn được, trong lòng Amy chợt thêm chút chờ mong cùng e lệ.

      Martha tựa hồ như nhìn thấu cõi lòng , cười : “Clark ở bên kia thử lễ phục, để mẹ gọi nó đến.” xong liền ra ngoài.

      “Tiểu thư Amy, còn cảm thấy có chỗ nào cần phải sửa lại ?” Bác thợ may già sai thợ học việc đem găng tay dài màu trắng cùng bộ cho Amy, vừa hỏi vừa giúp điều chỉnh vài chi tiết .

      Amy cầm lấy găng tay, tay sờ sờ bụng mình: “Chỗ này nới lỏng ra chút được ?” Tuy rằng bây giờ bụng còn chưa , nhưng eo váy chặt quá cũng bó buộc.

      Bác thợ may già hiểu , nhìn bụng , gật đầu: “Được, còn có gì nữa ?”

      Amy đeo găng tay, lắc đầu: “Còn lại đều rất hoàn mỹ, cám ơn ông, ông Bernardine.”

      Bác thợ may giá được gọi là ông Bernardine mỉm cười, “Hẳn là vậy. Còn khăn sa trùm đầu còn phải đợi vương miện công chúa làm xong mới có thể điều chỉnh, cho nên bây giờ chưa thể cho mang thử, có lẽ còn phải chờ mấy ngày nữa.”

      “Như thế này cũng rất tốt rồi.” Amy cười kéo vạt váy cưới người, vẽ thành đường cong tuyệt đẹp.

      Bernardine đột nhiên cảm than: “Thời gian trôi nhanh quá, năm đó cũng là tôi may váy cưới cho mẹ , giờ rốt cuộc đến lượt rồi. biết tương lai tôi còn có cơ hội phục vụ cho người thừa kế gia tộc Richmond nữa.” Qua tuổi lục tuần, bác cũng già.

      có cơ hội, cháu tin là vậy.” Amy cẩn thận gật đầu, trong lòng thầm cảm ơn người thợ may già cả đời phục vụ cho gia tộc Richmond này.

      “Hy vọng được như lời .” Bernardine mỉm cười, bác vẫn rất thích vị tiểu thư vừa đáng vừa xinh đẹp này, có thể nhìn thấy kết hôn là may mắn rồi.

      Lúc này, cửa phòng mở ra, Clark mặc áo đuôi tôm màu đen vào, bộ đồ đơn giản bó sát tôn lên dáng người tuyệt đẹp, khiến trông càng thêm cao lớn tuấn, thu hút vô cùng.

      Mà lúc này Clark cũng bị chính dâu tương lai của mình quyến rũ, đứng bục cao mặc váy cưới trắng tinh khôi, ít khí chất thân thiện của em nhà bên, nhiều thêm phần cao quý thần thánh, cho đến giờ khắc này, Clark mới chính thức ý thức ràng rằng người sắp cưới là nàng công chúa.

      nàng công chúa trẻ tuổi xinh đẹp vô cùng.

      Bernardine nhìn đôi nam nữ trước mắt, người e lệ người nhìn đến mở to mắt, cười trêu chọc, sau đó mang theo thợ học việc ra ngoài, còn rất quan tâm giúp bọn họ đóng cửa lại.

      “Em đẹp.” Clark giống như bị ma làm, tới trước mặt Amy khẽ .

      “Cám ơn , trông cũng rất tuyệt, có điều hình như đây phải lễ phục kết hôn.” Amy nghi hoặc, nhớ lễ phục của Clark cũng màu trắng giống như của mình.

      “Là lễ phục cho dạ tiệc Noel đêm nay. Lễ phục kết hôn phải đợt lát nữa mới thử, nếu có vấn đề gì, ngày mai chúng ta chụp ảnh cưới.” Clark vươn tay, đỡ Amy từ bục cao xuống.

      Vạt váy cưới dài mặt đất, Amy hơi lo lắng liệu có bị dơ , cũng may mặt đất trải thảm Ba Tư rất dày, hơn nữa ngày nào cũng có người dọn dẹp, rất sạch . “Nhanh như vậy sao?”

      nhanh đâu, chỉ còn mấy ngày nữa là hôn lễ rồi, hơn nữa muốn cưới em nhanh.” Trong khoảnh khắc Amy bước xuống bục, Clark thoáng thấy giày, cúi xuống lấy đôi giày da đế bằng màu trắng ở bên cạnh, luồn vào chân .

      Amy dựa vào bờ vai , để mặc giày cho mình, “Nhưng giờ ở bên ngoài rất lạnh.”

      “Ngày mai thời tiết rất tốt, hơn nữa chúng ta chụp ảnh trong nhà, còn cảnh bên ngoài có thể để sau này chụp cũng được.” Kỳ thực Clark rất muốn đưa Amy bay đến nơi ấm áp để chụp ảnh cưới, đáng tiếc nhân viên cùng thể cùng bay theo được, chỉ có thể máy bay, hơn nữa lo thân thể Amy chịu nổi.

      Vì vậy, ngay cả thời gian tuần trăng mật sau đó cũng phải giảm bớt, tuy rằng liên quan gì đến ngày nghỉ tổng biên tập cho phép.

      Amy nghĩ ngơi, đề nghị: “Nếu thời tiết tốt, chúng ta có thể chụp ảnh bên ngoài lâu đài, phong cảnh ở lãnh địa Richmond rất đẹp.

      “Nghe em hết.” Clark đứng dậy, hôn lên khóe môi Amy, cũng rất thích rừng cây bên ngoài lâu đài, bốn mùa ở London thay đổi ràng, nhiệt độ cả năm cũng chênh lệch bao nhiêu. Tuy rằng giờ trời lạnh, nhưng so với nước Mỹ, mùa đông ở London coi như là ấm áp, nhiệt độ trong nhà luôn giữ trong khoảng hơn mười độ, mà ở ngoài đại đa số từ 0 độ trở lên, ra ngoài thường chỉ cần mặc chiếc áo lông, khăn quàng cổ, mũ và găng tay là có thể giữ ấm, ngay cả đồ giữ ấm mặc ở bên trong cũng cần thiết.

      “Chúng ta còn chờ gì nữa, mau xem lễ phục của , là em tự tay chọn đấy nhé.” Amy ánh mắt mang theo mong chờ nhìn Clark.

      “Ừ, em chọn nhất định rất hợp.” Clark ca tụng, sau đó rất vui vẻ nhìn Amy càng trở nên hài lòng.

      Lễ phục kết hôn của Clark là bộ vest đuôi tôm màu trắng, ngay cả cavat cũng đươc thiết kế màu trắng, rất hợp với áo cưới màu trắng của Amy. Kiểu cách đơn giản, kèm nhiều trang sức, chỉ thêu đường hoa văn màu bạc ở hai bên vạt cổ áo, đường thêu tinh tế rất , khiến cả bộ lễ phục trông vừa đơn giản vừa xa hoa, lại vô cùng hấp dẫn.

      Khi Clark mặc lên người, Amy liền đỏ mặt, Clark như vậy, tăng thêm chút khí chất quý tộc, trông vừa cao quý lại tràn đầy thu hút.

      Lần đầu tiên Amy hoàn toàn nhận thức được, người đàn ông mình sắp kết hôn cuốn hút đến mức nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :