1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bạn Trai Dạy Vật Lý Của Tôi - Tiếu Giai Nhân (Updating~)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Chương 6: Mạnh Vãn bối rối bám lấy lưng áo sơ mi của Lục Triêu Thanh
      Edit: Thanh Vy


      Thời điểm Mạnh Vãn ném tiền cảm thấy gì, lúc xuống vỉa hè, bắp chân đột nhiên đau đớn.

      hít vào hơi.

      “Có khăn giấy ?” Lục Triêu Thanh tới, hỏi .

      Mạnh Vãn cho là lúc dựng xe lên bị bẩn tay, nhịn đau lấy khăn giấy trong túi ra, đưa cả gói tới.

      Lục Triêu Thanh dựng xe đạp xong, qua người về phía thùng rác.

      Mạnh Vãn bất ngờ nhìn giáo sư Lục mặc sơ mi trắng mở nắp thùng rác, nhặt ra hai tờ nhân dân tệ vừa vứt bỏ.

      “Điều lệ quản lý nhân dân tệ quy định, bất kỳ đơn vị hay cá nhân nào, cố ý làm tổn hại nhân dân tệ, do cơ quan công an cảnh cáo, bị phạt tiền từ vạn nhân dân tệ trở xuống.” Lục Triêu Thanh trở lại bên người , nhìn khuôn mặt tức giận của giải thích.

      Mạnh Vãn nghiêng đầu, hừ tiếng: “Vậy giữ , tôi muốn.”

      Lục Triêu Thanh lại rút ra hai tờ khăn giấy, vừa lau chùi tờ tiền hề bẩn, vừa : “Hai trăm tệ này có ý nghĩa ở chỗ làm cho đối phương nhớ kỹ bài học này, bà ta vì mấy quả trứng gà liền bắt em bồi thường, khẳng định càng quan tâm tới hai trăm tệ này hơn em, hôm nay bồi thường tiền, sau này mới dám lại bắt nạt người khác.”

      Mạnh Vãn nhớ lại ánh mắt nhìn tiền lúc người phụ nữ tóc quăn rời , trong lòng cuối cùng mới thoải mái.

      Lục Triêu Thanh đưa tiền và khăn giấy còn lại cho .

      Mạnh Vãn nghĩ nghĩ, đưa lại tờ trăm tệ cho : “Đêm nay cảm ơn , có chút tâm ý.”

      Lục Triêu Thanh từ chối, nhìn chằm chằm chân hỏi: “Có đau hay , có thể tự mình sao?”

      Mạnh Vãn rất đau, nhưng muốn làm phiền Lục Triêu Thanh thêm, cười có việc gì, lần nữa đỡ lấy xe đạp của minh. Khoảng cách tới tiểu khu còn đoạn đường, Mạnh Vãn muốn xe về, thế nhưng đùi phải đau đến mức thể bước chân qua xe. Lục Triêu Thanh đứng bên cạnh nhìn thấy ràng động tác dừng lại cùng gương mặt thống khổ.

      “Tôi lai em .” Lục Triêu Thanh đoạt lấy xe, dù gì cũng là hàng xóm, nếu gặp, liền giúp đỡ chút.

      Mạnh Vãn quả rất đau, gật đầu cái cảm ơn.

      Chân Lục Triêu Thanh rất dài, ngồi chiếc xe đạp xinh xắn của con , chân vững vàng chống xuống, chân để bàn đạp. Mạnh Vãn cầm túi xách chậm rãi ngồi lên chỗ ngồi phía sau, Lục Triêu Thanh quay đầu nhìn thoáng qua, xác định ngồi vững, nâng châm lên đạp, xe lập tức về phía trước.

      biết có phải do lâu xe đạp, hay là quen loại của con , Lục Triêu Thanh vừa mới , xe đạp xiêu vẹo lung lay.

      Mạnh Vãn bối rối bám lấy lưng áo sơ mi của Lục Triêu Thanh.

      Lục Triêu Thanh lưu tâm, qua hai cửa tiệm, xe đạp mới hoàn toàn ổn định.

      Lúc này Mạnh Vãn mới buông tay ra.

      Điện thoại trong tay kêu lên, là mẹ Mạnh gọi tới, Mạnh Vãn chậm rãi hồi phục tâm tình rồi mới nghe, tiếng “Mẹ” kêu rất ngọt, giống như có chuyện gì xảy ra. Mẹ Mạnh có việc gì, chỉ là trò chuyện với con về tình hình gần đây chút, biết được con mọi chuyện đều tốt, cuộc điện thoại liền kết thúc.

      Để điện thoại xuống, Mạnh Vãn nhìn vết thương đùi, thở dài.

      Mấy phút sau, xe đạp dừng lại dưới nhà hai người.

      Mạnh Vãn nhịn đau nhảy xuống, tiếng “Cám ơn” với Lục Triêu Thanh.

      Lầu tiểu khu đèn sáng tỏ, lúc này Lục Triêu Thanh mới phát vết trầy da đùi Mạnh Vãn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, ràng sưng hẳn so với chân trái.

      “Vết thương của em phải bệnh viện.” Lục Triêu Thanh kéo lại Mạnh Vãn chuẩn bị vào.

      Mạnh Vãn cúi đầu nhìn chút, cảm thấy nghiêm trọng như vậy.

      bị thương vào xương, sau này chịu khổ là em.” Giọng Lục Triêu Thanh lãnh đạm, hài lòng với còn trẻ khinh bạc thân thể mình.

      Mạnh Vãn bị vẻ mặt nghiêm túc của hù dọa, thể làm gì khác hơn là đồng ý, cầm lấy điện thoại gọi xe, thấy Lục Triêu Thanh còn đứng bên, Mạnh Vãn vội cười: “Xe rất nhanh đến, cứ lên trước , tối nay cám ơn .”

      Lúc này là 9 giờ tối, mặc dù cả các toàn nhà chọc trời cả thành phố đều sáng đèn, nhưng đối với xinh đẹp mặc quần ngắn mà vẫn có chút nguy hiểm. Nghĩ đến lúc Mạnh Vãn trở về trễ hơn, Lục Triêu Thanh nhìn hai chân dài của , : “Tôi cùng em.”

      Mạnh Vãn thụ sủng nhược kinh!

      Đây là người hàng xóm lạnh lùng ngay cả tô mì cũng muốn tính ràng với sao?

      cần cần, bệnh viện rất gần đây.” Mạnh Vãn vội vàng từ chối.

      Lục Triêu Thanh cũng phải nhất định muốn , đưa ra phương án giải quyết: “Vậy gọi điện thoại cho dì tới.”

      Mạnh Vãn lập tức do dự, chỗ ở của ba mẹ bây giờ rất xa, lái xe hơn nửa tiếng mới đến, huống hồ Mạnh Vãn cũng muốn để cho hai ông bà lo lắng. Nếu mẹ biết chuyện tối nay, sáng mai nhất định chuyển tới đây nhìn chằm chằm , mặc dù Mạnh Vãn thích hưởng thụ sinh hoạt của sâu gạo ngày ba bữa đều được mẹ cung cấp, nhưng càng thích tự do hơn.

      “Vậy, vẫn là làm phiền .” Mạnh Vãn ngượng ngùng cúi đầu xuống.

      Lục Triêu Thanh ừ tiếng.

      Hai người đứng chờ dưới lầu, Lục Triêu Thanh ít , Mạnh Vãn cũng biết có thể cái gì với , dứt khoát nhìn chằm chằm vị trí của xe phần mềm. May mắn xe đến rất nhanh, năm phút sau đến.

      Mạnh Vãn và Lục Triêu Thanh đều ngồi ở đằng sau, đường chuyện, trầm mặc đến mức làm cho lái xe hiếu kỳ nhìn về phía sau mấy lần, còn hoài nghi có phải đôi tình nhân trẻ giận dỗi nhau .

      Buổi tối người trong bệnh viện cũng rất đông, Lục Triêu Thanh giúp Mạnh Vãn đăng ký, lại đỡ khập khễnh phòng chụp x-quang, sau khi bác sĩ xem xong Mạnh Vãn chỉ bị thương bên ngoài, nhưng cũng cần nằm giường tĩnh dưỡng ba ngày, trong ba ngày này tận lực hạn chế dùng sức ở đùi phải.

      Từ trong phòng ra, Lục Triêu Thanh lại lần nữa đỡ cánh tay Mạnh Vãn.

      Phía Mạnh Vãn mặc áo ngắn tay, bàn tay to của Lục Triêu Thanh trực tiếp cầm lấy cánh tay mảnh khảnh mềm mại của , động tác của tự nhiên, chỉ là giúp người làm niềm vui, nhưng Mạnh Vãn lần đầu tiên trải qua loại giúp đỡ này, cả người được tự nhiên, nới rộng khoảng cách: “Tự tôi thôi.”

      Lục Triêu Thanh chỉ nhìn chân : “Bác sĩ em bây giờ thể dùng sức.”

      làm đâu ra đấy, như nam hộ lý, Mạnh Vãn lại từ chối lần nữa lộ ra làm kiêu.

      kỳ quái được Lục Triêu Thanh đỡ lên xe.

      Trở lại tiểu khu, Lục Triêu Thanh lại đưa vào thang máy, trong thang máy có bốn năm người, nhìn thấy Mạnh Vãn bị thương, người bên trong tự động tránh ra cùng chỗ, Lục Triêu Thanh vẫn buông cánh tay ra, Mạnh Vãn ngẩng đầu, nhìn vách thang máy sáng đến mức có thể soi gương chiếu ra bóng của và Lục Triêu Thanh.

      Người đàn ông mặc áo sơ mi ngẩng đầu quan sát số tầng màn hình, được dìu mặc quần đùi tóc rối loạn, cả người chật vật.

      Đến tầng 16.

      Lục Triêu Thanh đỡ Mạnh Vãn ra ngoài.

      Lúc Mạnh Vãn mở cửa, Lục Triêu Thanh hỏi : “Em có ý định cho dì à?”

      Mạnh Vãn lắc đầu, biết mình đầu tóc rối bời, Mạnh Vãn nhìn cánh cửa giọng lầm bầm: “Bà ấy mà biết khẳng định chuyện bé xé ra to.”

      “Vậy nửa đêm em xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?” Lục Triêu Thanh lại hỏi.

      Mạnh Vãn cười: “Tôi có ngốc như vậy.”

      Lục Triêu Thanh nhìn tự tin mặt , nhìn lại thương thế của , nghiêm trọng hoài nghi.

      “Lưu số điện thoại , có việc gọi tôi.”

      phải lần đầu tiên Mạnh Vãn được nam sinh hỏi số điện thoại, nhưng chỉ có Lục Triêu Thanh có mục đích đơn thuần nhất.

      Mạnh Vãn vừa muốn dãy số, nhớ tới phí đăng ký đều là Lục Triêu Thanh thanh toán, liền lấy điện thoại ra, cười cười với : “Hay là thêm wechat , chuyện phiếm cũng tiện.”

      Lục Triêu Thanh nhíu mày: “Tôi bận rộn công việc, có thời gian chuyện phiếm.”

      Đây là muốn kết bạn wechat với ?

      Mặt Mạnh Vãn đột nhiên đỏ lên, so với làn kia bị quét mặt mũi trước mặt mọi người còn xấu hổ hơn.

      cố gắng nhớ lại đêm nay Lục Triêu Thanh trợ giúp , dùng giọng điệu giải quyết việc công trịnh trọng : “Giáo sư Lục yên tâm, trừ khi cần thiết, tôi nhất định quấy rầy .”

      Lục Triêu Thanh nhìn hai mắt , rốt cuộc lấy điện thoại ra, kết bạn với .

      Avatar của Mạnh Vãn chính là hình mặc đồng phụ của quán mì, nụ cười trong sáng, nickname chính là họ tên. Nickname Lục Triêu Thanh cũng là họ tên, avatar là ảnh chụp cầm giấy chứng nhận giáo sư đại học Z, mặt biểu cảm, nhan sắc cũng giảm rất nhiều, bất quá vẫn có thể nhìn ra chủ nhân rất đẹp trai.

      “Ngủ ngon, giáo sư Lục.” Trao đổi xong phương thức liên lạc, có gì để , Mạnh Vãn chủ động chào.

      Lục Triêu Thanh gật đầu: “Chú ý an toàn.” xong xoay người mở cửa nhà mình.

      Mạnh Vãn nhàng thở ra.

      Nằm dài giường, sắp 11 giờ, Mạnh Vãn nhàm chán nhìn bạn bè wechat vòng, phát Lục Triêu Thanh có động tĩnh gì. Nhớ lại việc chính, Mạnh Vãn gửi lì xì tiền cho giáo sư Lục.

      Lục Triêu Thanh ngồi trước bàn làm việc nhìn báo cáo nghiên cứu nước ngoài mới nhất, sau khi thấy bao lì xì, hỏi : Làm gì?

      Mạnh Vãn: Tối nay để tốn kém rồi, đây là tôi nên gửi .

      Lục Triêu Thanh mở bao lì xì ra, tám trăm tệ, còn nhiều hơn phí đăng ký trả.

      Lục Triêu Thanh liền trả lại cho Mạnh Vãn phần cũng thiếu.

      Mạnh Vãn: …

      Người này quả thực cách nào giao lưu được, Mạnh Vãn tắt điện thoại, ngủ.

      ~

      đùi bị thương, Mạnh Vãn với Tiểu Diệp ba ngày này tới quán, lý do là ra ngoài du lịch.

      Bà chủ thường xuyên trốn việc, nhân viên trong quán tập mãi cũng thành quen.

      Mỗi ngày giáo sư Cao đều đến ăn mì nhưng thấy được Tiểu khả ái trong lòng, rất thất vọng, ta biết được Mạnh Vãn du lịch do Tiểu Diệp cố ý tiết lộ, nhưng trở lại đại học Z trông thấy Lục Triêu Thanh, giáo sư Cao nhịn được xác nhận với đồng nghiệp: “Ngày hôm nay Mạnh tiểu thư tới quán mì, cậu biết có chuyện gì ?”

      Nhân viên trong quán Mạnh Vãn du lịch, ai biết có phải hẹn hò với luật sư Ngô hay ? hỏi , giáo sư Cao yên tâm!

      Lục Triêu Thanh vùi đầu làm việc với dụng cụ thí nghiệm, thuận miệng trả lời: “ ấy bị thương ở đùi, ba ngày này đều ở nhà tĩnh dưỡng.”

      “Bị thương ư?” Giáo sư Cao giật nảy người, “Làm sao lại bị thương?”

      Lục Triêu Thanh chê ta phiền, tạm dừng việc trong tay, giải thích đơn giản lần.

      Giáo sư Cao ngôn từ chính nghĩa phê bình người phụ nữ tóc quăn lát, phê bình xong rồi, giáo sư Cao bỗng nhiên ý thức được đây là cơ hội tốt đến gần Mạnh Vãn hơn, hưng phấn khuyến khích Lục Triêu Thanh: “Nếu cậu biết Mạnh tiểu thư bị thương, vậy có phải nên mua chút trái cây thăm chút ?”

      Lục Triêu Thanh cho là cần thiết làm vậy, Mạnh Vãn cũng phải là bệnh nặng nằm viện.

      “Bà con xa bằng láng giềng gần, bây giờ cậu quan tâm Mạnh tiểu thư chút, tương lai cậu xảy ra chuyện gì, Mạnh tiểu thư mới có thể quan tâm cậu như thế, trả lễ lại có phải ?” Giáo sư Cao đuổi sát bước chân đồng nghiệp, rất có tư thế nếu Lục Triêu Thanh đáp ứng ta rời .

      Lục Triêu Thanh được nhắc nhở, nghĩ đến tài nấu nướng của mẹ Mạnh.

      “Mua trái cây gì?” có kinh nghiệm thăm người bệnh.

      Hai mắt giáo sư Cao sáng lên: “Tối nay xong việc tôi mua cùng !”

      Tác giả có lời muốn : Đột nhiên có chút đau lòng thay giáo sư Cao, ha ha ha.

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      đổ e trước
      Hay em đổ trước đây
      Hóng
      Thank nàng nhiều lắm

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Dạy khỉ leo cây, haha

    4. Neko.U

      Neko.U New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      8
      Giáo sư Lục à bớt làm cao chút, về sau còn dễ dàng tiến đến
      Mạc Thanh Vy thích bài này.

    5. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Chương 7: Tôi thắng, em giao thức ăn cho tôi tuần
      Edit: Thanh Vy


      Ngày đầu tiên Mạnh Vãn ở nhà tĩnh dưỡng, trôi qua khá phong phú, vừa xem phim vừa ăn đồ ăn vặt, ăn no ngủ giấc, giống y như sâu gạo.

      Hơn 6 giờ tối, Mạnh Vãn vừa chuẩn bị gọi đồ ăn bên ngoài, Lục Triêu Thanh đột nhiên nhắn wechat tới: Ăn cơm tối chưa?

      Trông thấy nội dung chuyện, Mạnh Vãn vô ý thức nhìn lại avatar của Lục Triêu Thanh, vị giáo sư Lục từ chối chuyện phiếm quấy rầy, làm sao có thể nhắn ra tin nhắn có dinh dưỡng như thế?

      Mạnh Vãn: Vừa định đặt thức ăn giao hàng, sao vậy?

      Cổng trường đại học Z, giáo sư Cao đứng cùng Lục Triêu Thanh, trông thấy Mạnh Vãn trả lời, ta khẩn trương chỉ điểm Lục Triêu Thanh: “Mau cậu muốn thăm ấy, nếu như gần đây có nhà hàng ấy muốn ăn, cậu có thể mua giúp.”

      Lục Triêu Thanh lười nhác gõ chữ, lại muốn giội gáo nước lạnh cho đồng nghiệp lòng muốn theo đuổi người khác phái, dứt khoát đưa điện thoại cho giáo sư Cao.

      Giáo sư Cao kích động đem lời vừa rồi nhắn , ngôn từ cực kỳ nhiệt tình, nhiệt tình đến mức bé.

      Trong tay Lục Triêu Thanh xách theo túi hoa quả, quan tâm đồng nghiệp lấy danh nghĩa của hàn huyên cái gì.

      Mạnh Vãn có chút bình tĩnh nổi, giáo sư Lục bên trong wechat này khác thường thể khiến an tâm.

      Mạnh Vãn: Vẫn là làm phiền , tự tôi gọi giao hàng cũng được.

      Giáo sư Lục: phiền phức chút nào, chúng ta là hàng xóm, em bị thương, dù sao tôi cũng tiện đường, , muốn ăn món gì?

      Đối phương quá nhiệt tình, Mạnh Vãn nhịn được hỏi: Giáo sư Lục, sao chứ? Hôm nay hình như giống lắm.

      Mặt “giáo sư Lục” đỏ lên, sau lát mới trả lời: Tôi sao, chỉ là hàng xóm hỗ trợ lẫn nhau, đúng rồi, thích ăn món cay Tứ Xuyên , tôi thấy bên cạnh có quán bán món Tứ Xuyên.

      Mạnh Vãn đành phải : Tốt, vậy liền làm phiền giáo sư Lục, chắc cũng chưa ăn, vậy tối nay tôi mời khách, đồ ăn tự chọn là được.

      Nhìn thấy trả lời, giáo sư Cao cười ngây ngô nhìn điện thoại, sau đó lôi kéo Lục Triêu Thanh vào quán món cay Tứ Xuyên bên trái.

      Nhìn thực đơn, giáo sư Cao hỏi Lục Triêu Thanh: “Cậu biết Mạnh tiểu thư thích ăn món gì ?”

      Lục Triêu Thanh lắc đầu.

      Giáo sư Cao liền chọn nhiều món khác nhau.

      Phục vụ đến nhận thực đơn, Lục Triêu Thanh đưa ra cầu: “Cho ít ớt thôi.”

      Phục vụ ghi lại ghi chú rồi rời .

      Giáo sư Cao nghi hoặc hỏi Lục Triêu Thanh: “Cậu thể ăn cay?”

      Lục Triêu Thanh nhìn ta: “Phần lớn người bị thương đều kỵ món cay.”

      Giáo sư Cao bừng tỉnh đại ngộ, lập tức hối hận mình thế mà lại chọn quán món cay Tứ Xuyên.

      ~

      Trong nhà có khách sắp tới, mặc dù chỉ là hàng xóm, Mạnh Vãn vẫn đơn giản dọn dẹp phòng khách lần, áo ngủ mặc ngày cũng thay sang áo ngắn tay quần đùi ở nhà.

      Khoảng nửa giờ sau, chuông cửa vang lên, cùng lúc đó, nhận được tin wechat của Lục Triêu Thanh: Là tôi.

      Mạnh Vãn khỏi có chút khẩn trương, cho tới bây giờ, cũng hiểu Lục Triêu Thanh vì sao lại đột nhiên trở nên có tình người như thế.

      đến trước cửa, Mạnh Vãn lộ ra nụ cười chuyên nghiệp để đón khách của nhân viên quán mì, mở cửa ra.

      Lục Triêu Thanh thần sắc tự nhiên đứng ở trước cửa, tay xách túi hoa quả.

      Giáo sư Cao thấp hơn nửa cái đầu đứng bên trái Lục Triêu Thanh, hai tay xách theo túi gói thức ăn của quán món ăn Tứ Xuyên.

      Mặt Mạnh Vãn lộ vẻ kinh ngạc.

      Giáo sư Cao ho khan cái, hi vọng đồng nghiệp giúp giải thích chút.

      Lục Triêu Thanh liếc ta cái, lại với Mạnh Vãn: “Giáo sư Cao nghe em bị bệnh, cố ý mua hoa quả tới thăm, thức ăn giao hàng cũng là ấy trả.”

      Mặt giáo sư Cao bên cạnh càng đỏ hơn, vừa vội vừa xấu hổ, ta muốn giải thích uyển chuyển chút!

      “Tôi, tôi vốn là ăn cơm cùng giáo sư Lục, cậu ấy cần thăm Mạnh tiểu thư, tôi, tôi cũng thuận tiện tới thăm chút.” dám nhìn Mạnh Vãn, giáo sư Cao cúi đầu , giọng thấp khiến Mạnh Vãn suýt nữa nghe .

      Lục Triêu Thanh nhíu mày, nhìn gương mặt đỏ bừng của giáo sư Cao, mới ý thức được cái gì, nhấp môi.

      EQ hai vị giáo sư được, Mạnh Vãn lập tức hiểu ra, cũng đoán được người trò chuyện wechat với hẳn là giáo sư Cao.

      Mạnh Vãn sớm nhìn ra giáo sư Cao thích , ràng là người của hai thế giới, Mạnh Vãn chưa hề nghĩ tới khả năng này, chẳng qua là cảm thấy giáo sư Cao hơi tí là đỏ mặt đơn thuần đáng , bởi vậy, Mạnh Vãn ngại tối nay giáo sư Cao ăn ké, chỉ là đau đầu, biết nên từ chối giáo sư Cao đơn thuần này như nào, dù sao giáo sư Cao người ta còn chưa mở lời, mạo muội đâm dao cũng đành lòng.

      “Cám ơn hai người, vào trong ngồi .” Mạnh Vãn cười .

      Lục Triêu Thanh, giáo sư Cao lần lượt vào.

      Mạnh Vãn nhìn thấy túi thức ăn tràn đầy trong tay giáo sư Cao, giật mình: “Mua nhiều như vậy sao?”

      Giáo sư Cao lắp ba lắp bắp hỏi: “Tàm tạm, ta, chúng ta có thể ăn.”

      Mạnh Vãn cười đón lấy túi thức ăn trong tay ta, muốn để lên bàn ăn, giáo sư Cao nhìn bắp chân bị thương, vội vã tránh : “ đừng động, để tôi làm.” xong, ta giống như chạy trốn mang theo hai túi đồ ăn tới bên bàn.

      Mạnh Vãn bất đắc dĩ nhìn về phía Lục Triêu Thanh.

      Lục Triêu Thanh mang theo hoa quả vào phòng bếp, sau khi ra ngoài cùng giáo sư Cao sắp xếp bàn ăn.

      Hai người đàn ông, người bản tính ít, người vì quá căng thẳng dám lời nào, Mạnh Vãn cũng tự thấy xấu hổ, đứng ở bên cạnh cố gắng làm bầu khí sinh động: “Tôi nhớ là giáo sư Cao thường xuyên tăng ca, tối nay cần sao?”

      Ánh mắt sau khung kính của giáo sư Cao toát ra vui sướng, Mạnh tiểu thư thế mà biết ta thường xuyên tăng ca?

      ta lấy dũng khí nhìn thoáng qua Mạnh Vãn, đẩy mắt kính : “Việc hôm nay đều làm xong, , vết thương ở chân thế nào rồi?”

      Mạnh Vãn cười: “Tốt hơn rồi.”

      Giáo sư Cao bị khuôn mặt tươi cười của làm lung lay ánh mắt, cúi đầu lần nữa, chỉ cảm thấy Mạnh tiểu thư mặc đồng phục làm việc càng đẹp mắt.

      Đồ ăn tổng cộng có năm món mặn chén canh, Mạnh Vãn nhìn thoáng qua hóa đơn trong túi đựng, đoạt lại cái, lại lấy tiền từ trong ví ra, kiên trì đưa cho giáo sư Cao: “ rồi tối nay tôi mời bữa này!”

      Giáo sư Cao đỏ mặt từ chối, Mạnh Vãn hờn dỗi nhìn về phòng khách: “ lấy tiền, vậy tôi ăn.”

      Giáo sư Cao luống cuống, vậy phải làm sao bây giờ.

      ta nhìn Lục Triêu Thanh nhờ giúp đỡ.

      Lục Triêu Thanh đói bụng, chỉ muốn nhanh chóng ăn cơm, liền bảo giáo sư Cao nhận tiền.

      người so với hai người, giáo sư Cao hết cách, đem tiền bàn cất vào túi.

      Mạnh Vãn đổi giận thành cười, ngồi đối diện hai người.

      khí bàn ăn tiếp tục xấu hổ, Mạnh Vãn ngó giáo sư Cao, nghĩ đến giáo sư Cao gần như gió mặc gió, mưa mặc mưa mỗi ngày đều tới quán mì chuyến, trong lòng có quyết định. có bữa cơm này, với giáo sư Cao chỉ là quan hệ chủ quán và khách ăn, tại cũng coi như bạn bè.

      “Giáo sư Cao năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Mạnh Vãn chủ động chuyện.

      Giáo sư Cao để đũa xuống, ngoan ngoãn trả lời: “Ba mươi hai, sao vậy?”

      Mạnh Vãn cười ngó ngó Lục Triêu Thanh, ghen tị : “Quả nhiên bạn bè của thiên tài cũng là thiên tài, giáo sư Cao còn trẻ như vậy, khẳng định có rất nhiều nữ sinh thích đúng ?”

      Mặt giáo sư Cao ửng đỏ, đẩy mắt kính: “Con người tôi rất buồn chán, có duyên như Tiểu Lục.”

      Mặt Lục Triêu Thanh có biểu tình gì.

      Mạnh Vãn lại cảm thấy, Lục Triêu Thanh càng hứng thú so với giáo sư Cao, coi như có duyên với nhóm nữ sinh, cũng là vì nhan sắc kia. Bất quá cũng phải lại, giáo sư Cao cao 1m75, ở miền nam tính là bình thường, dáng dấp trắng nõn thanh tú, lại là giáo sư trẻ tuổi, theo lý thuyết lo có bạn mới đúng.

      “Giáo sư Cao có bạn chưa?” Mạnh Vãn cười.

      Giáo sư Cao đỏ mặt lắc đầu.

      Mạnh Vãn nghĩ đến mấy người bạn độc thân của mình, nhiệt tình : “Vậy để tôi giới thiệu cho người , giáo sư Cao thích mẫu người như thế nào?”

      Giáo sư Cao nghe xong, tâm tình vui sướng lập tức cánh mà bay, món cay Tứ Xuyên trong miệng lập tức biến thành hơi đắng.

      Mạnh Vãn có chút đau lòng, nhưng muốn cho giáo sư Cao thêm bất cứ hy vọng gì.

      Lục Triêu Thanh lần lượt nhìn hai người, tiếp tục yên lặng ăn cơm.

      Trong lòng giáo sư Cao đau khổ, thế nhưng Mạnh Vãn còn chờ ta trả lời, giáo sư Cao chỉ miễn cưỡng cười: “Tôi bận rộn công việc, con người cũng khô khan, chỉ sợ bạn bè chướng mắt tôi.”

      Mạnh Vãn cổ vũ ta: “Phải thử chút mới biết được, vậy chúng ta kết bạn wechat , tôi có ứng viên thích hợp giới thiệu cho làm quen.”

      Giáo sư Cao đắng chát gật đầu, thêm bạn với Mạnh Vãn.

      Để tỏ lòng mình phải cố ý nhắm vào giáo sư Cao, Mạnh Vãn quay đầu đùa Lục Triêu Thanh: “Giáo sư Lục sao, có muốn tôi giới thiệu giúp ?”

      Lục Triêu Thanh từ chối: “ cần, tôi tạm thời có dự định đương.”

      Mạnh Vãn thuận miệng hỏi câu: “Thế giáo sư Lục có mẫu người thích ?”

      Lục Triêu Thanh nghiêm túc suy tư vài giây, đưa ra hai điều kiện chọn bạn đời: “Yên tĩnh, biết nấu cơm.”

      Mẹ mình rất yên tĩnh, nhưng biết làm cơm, dì Mạnh biết làm cơm nhưng lại quá nhiều.

      Mạnh Vãn tùy tiện hỏi, nước đổ đầu vịt, căn bản để điều kiện của Lục Triêu Thanh trong lòng.

      Cơm nước xong xuôi, giáo sư Cao cướp lấy việc thu dọn.

      “Tôi rửa hoa quả.” Mạnh Vãn khách khí .

      Tâm tình giáo sư Cao rất thấp, muốn ở lại chỗ này nữa, buông thõng tầm mắt ngăn cản: “ cần làm phiền, tôi còn có việc cần về văn phòng chuyến.”

      Mạnh Vãn cũng giữ lại.

      đưa hai vị giáo sư ra ngoài.

      Vừa ngồi lên ghế salon, lại có người gõ cửa, là Lục Triêu Thanh.

      Mạnh Vãn ngó thang máy bên kia, nghi hoặc nhìn qua : “ cần về đại học Z?”

      Lục Triêu Thanh ừ tiếng, nhìn chằm chằm hỏi: “Giáo sư Cao thích em, em có cảm giác gì với ta?”

      Mạnh Vãn quen chuyện trực tiếp như vậy, nhìn thang máy bên kia hỏi: “ ta bảo hỏi tôi sao?”

      Lục Triêu Thanh: “Chính là tôi muốn biết, nếu như em thích ấy, cũng cần giới thiệu người bên ngoài, như thế chỉ làm ấy đau khổ hơn.”

      mang giọng điệu giáo huấn người khác, Mạnh Vãn tận lực tức giận, tâm bình khí hòa đạo lý: “Tôi thích ta, nhưng giáo sư Cao hiển nhiên có mục đích muốn hẹn hò, làm sao biết ta nhất định thích người tôi giới thiệu? Bây giờ ta thích tôi, lại có nghĩa là thích được ai khác nữa.”

      Lục Triêu Thanh mím môi: “Tình cảm thay đổi nhanh như vậy.”

      Mạnh Vãn nhíu mày: “Thế nào, giáo sư Lục còn nghiên cứu sâu về tình cảm sao?”

      Buồn cười, giáo sư Cao ngay cả lời cũng với , tình cảm với có thể sâu bao nhiêu? Loại tình huống này chỉ cần xuất người mới phù hợp, phía trai ra rất dễ dàng thay đổi mục tiêu, phần lớn người bị từ chối sau này lập tức tìm bạn mới.

      Mạnh Vãn chưa từng ai nhưng có kinh nghiệm bị theo đuổi phong phú, đứng ngoài quan sát chuyện tình cảm của bạn bè cũng rất có trải nghiệm, Lục Triêu Thanh là người mỗi ngày đều làm nghiên cứu, có thể vượt qua ?

      Nhìn Lục Triêu Thanh còn mực phục, Mạnh Vãn cười, nhìn khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh của : “Thế này , chúng ta đánh cược, cược trước cuối năm nay tôi có thể giúp giáo sư Cao thoát khỏi độc thân hay , nếu như tôi thắng, tới quán mì rửa bát lần vào cuối tuần, nếu như thắng…”

      “Tôi thắng, em phải giao thức ăn cho tôi tuần.” Lục Triêu Thanh hờ hững đáp lời.

      Mạnh Vãn nhún vai, chuyện giao thức ăn nhặt này, sớm làm quen.

      “Tốt, quyết định như vậy .”

      Tác giả có lời muốn : Ha ha ha, mọi người đoán ai thắng? Hoặc là hy vọng ai là người thắng?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :