1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bạn Trai Dạy Vật Lý Của Tôi - Tiếu Giai Nhân (Updating~)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Gớm cứ lạnh lùng nhé cái Lục kia! Hừm, chị Mạnh đây là đại mỹ nữ có rất nhiều người theo đuổi đấy nhé!!!

    2. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Chương 4: đứng khuất bóng, da thịt trắng nõn giống như trong suốt
      Edit: Thanh Vy


      Lòng tốt ném cho chó ăn!

      Nhìn mã trả tiền điện thoại Lục Triêu Thanh, trong đầu Mạnh Vãn tự động nhảy ra câu này.

      Hàng xóm sống đối diện tới quán của mình ăn, Mạnh Vãn cảm thấy bữa đầu tiên mời khách là chuyện rất bình thường, bảo Lục Triêu Thanh giúp quảng cáo chút chỉ thuần túy là lời khách khí, ai trông cậy ta giúp đỡ? nghĩ tới tên này thế mà nghiêm trang bề bộn nhiều việc, thà rằng tính tiền!

      Giáo sư Cao cùng Tiểu Diệp toilet trở lại ở bên cạnh nhìn, Mạnh Vãn nhanh chóng nhặt lên mặt mũi bị Lục Triêu Thanh vất xuống đất, cầm lấy máy quét mã, mặt thay đổi thu tiền.

      nhớ kỹ! Sau này cùng Lục Triêu Thanh hoàn toàn là người xa lạ, lại coi ta là hàng xóm phải họ Mạnh!

      Trả tiền xong, Lục Triêu Thanh lui qua bên.

      Trong lòng giáo sư Cao nhảy các loại tính toán, nhìn mặt Mạnh Vãn ràng là tức giận, lần đầu tiên ta lấy hết dũng khí hỏi: “ biết giáo sư Lục?”

      Mạnh Vãn nghiêm mặt: “ biết, vừa rồi nhận lầm người.”

      Lời này bé, Lục Triêu Thanh ngoài ý muốn nhìn về phía .

      Mạnh Vãn mực thu tiền của giáo sư Cao.

      Lục Triêu Thanh nhìn ra hàng xóm tức giận, nhưng hiểu vì sao lại thế, tự nghĩ chính mình có làm gì sai, giáo sư Cao vừa thanh toán xong, Lục Triêu Thanh dẫn đầu ra ngoài.

      Ra khỏi quán mì, giáo sư Cao bước hai ba bước đuổi kịp : “Tiểu Lục, cậu biết Mạnh tiểu thư?”

      Lục Triêu Thanh gật đầu.

      Giáo sư Cao kích động: “Quen thế nào?”

      Lúc này là đèn đỏ, Lục Triêu Thanh dừng lại bên lề đường, thuận miệng giải thích: “Chúng tôi là hàng xóm.”

      Hàng xóm!

      Giáo sư Cao lập tức nghĩ tới cảnh tượng Lục Triêu Thanh và Mạnh Vãn mỗi ngày chạm mặt, vậy sau này ta tìm Lục Triêu Thanh, há chẳng phải có thêm cơ hội gặp mặt Mạnh Vãn sao? ta dám bắt chuyện với Mạnh Vãn, chủ yếu là khí ở quán mì đúng, nếu như có thể gặp mặt ở chỗ khác, có lẽ từ từ quen thuộc!

      Đợi chút, hình như có chỗ nào đúng.

      Qua hết đường cái, giáo sư Cao nhớ lại, kỳ quái hỏi: “Cậu có khúc mắc với Mạnh tiểu thư ư? ấy mời cậu bữa cơm mà cậu đồng ý, ấy tức giận.” Theo quan sát của giáo sư Cao, Mạnh Vãn là có tính tình vô cùng tốt, đột nhiên tức giận, khiến cho người ta sợ hãi, lại khiến cho người ta cảm thấy càng đáng .

      Lục Triêu Thanh nhìn từng tòa nhà trong đại học Z, vừa vừa đáp: “Chưa từng có, nhưng ấy mời khách đổi lại tôi phải giúp đỡ, tôi có thời gian.”

      Cho nên, tức giận vì từ chối giúp đỡ? đúng là hẹp hòi.

      Lục Triêu Thanh lắc đầu.

      Giáo sư Cao lại nhìn thấy tia sáng rực rỡ, lần sau ta mang thêm mấy đồng nghiệp tới quán mì, Mạnh tiểu thư vui vẻ chứ?

      ~

      Mạnh Vãn có chút nào vui vẻ, sau khi bị Lục Triêu Thanh quét hết mặt mũi, nhanh chóng phát dì cả của mình tới, càng phiền là, luật sư Ngô kia còn ỷ lại trong quán , tư thế muốn chờ tan làm.

      Mạnh Vãn đau lưng, muốn lề mề, hơn 8 giờ thay quần áo chuẩn bị rời .

      “Thời gian còn sớm, xem phim ?” luật sư Ngô cười hỏi.

      Mạnh Vãn lắc đầu: “Tôi mệt mỏi, chỉ muốn về nhà ngủ.”

      Luật sư Ngô lập tức : “Tôi lái xe đưa em về.”

      Mạnh Vãn vẫn từ chối: “Tôi ở gần đây, mười lăm phút là tới, cần đâu.”

      Luật sư Ngô kiên nhẫn từ bỏ: “Mới vừa ăn xong, vậy thuận tiện tôi cùng em.”

      ta cố chấp, Mạnh Vãn lười nhảm thêm nữa, ngầm đồng ý.

      Đêm giữa hè, Mạnh Vãn mặt đồ mát mẻ, chiếc váy hở vai đầu gối, tóc buộc thành đuôi ngựa đơn giản, lộ ra gương mặt xinh đẹp trắng nõn. Hai người tới chỗ nào, người đường đều nhìn Mạnh Vãn thêm mấy lần, luật sư Ngô coi như là bạn trai tạm thời, cảm nhận được thưởng thức của người khác với Mạnh Vãn, tâm tình ta cũng tệ.

      Luật sư Ngô năm nay ba mươi mốt, là độ tuổi hoàng kim của đàn ông, luật sư Ngô từng đương tự do, cũng có nhiều lần xem mắt, nhưng ở nơi này hai năm, luật sư Ngô bỗng nhiên muốn tìm người ổn định lại. Công việc ở quán mì của Mạnh Vãn khiến ta hài lòng, nhưng này trẻ tuổi xinh đẹp, luật sư Ngô thể vội vàng buông tay.

      Coi như cuối cùng thể hẹn hò, ta cũng mất mát gì, chỉ là tốn chút thời gian công sức.

      “Cách gần như vậy, trách được em mở quán ở đối diện đại học Z.”

      vào tầng dưới nhà Mạnh Vãn, luật sư Ngô cười .

      Bụng Mạnh Vãn quá thoải mái, cười qua loa: “Cám ơn tiễn tôi về nhà, tôi lên trước, cũng về sớm .”

      Luật sư Ngô gật đầu, đứng tại chỗ nhìn lên.

      Mạnh Vãn hề nhìn lại phía sau.

      ra dáng dấp của luật sư Ngô tệ, ăn cũng hài hước, nhưng Mạnh Vãn chính là có cảm giác, phải do phong cách của luật sư Ngô có vấn đề.

      Mạnh Vãn ôm bụng lên lầu, vừa ngã xuống giường liền nhận được wechat từ luật sư Ngô: Tối nay ăn mì rất ngon, tôi thu hồi cách nhìn lần trước với việc em mở quán mì, nếu như em ngại, sau này tôi là khách quen.

      Mạnh Vãn: Cảm ơn, đại luật sư đến ăn mì tôi đương nhiên hoan nghênh, hẹn hò xem phim thể, tạm thời tôi có hứng thú.

      Luật sư Ngô: sao, tôi chờ.

      Mạnh Vãn trả lời lại.

      Mạnh Vãn tắm cái, ra nhận được điện thoại của mẹ , hỏi thăm tình hình ra mắt có tiến triển , Mạnh Vãn oán trách hồi, lại làm nũng đau bụng. Mẹ Mạnh cũng chỉ có con bảo bối này, vừa nghe con thoải mái, lập tức hứa sáng mai đến làm bữa sáng cho con.

      Sáng hôm sau, Mạnh Vãn còn chưa tỉnh ngủ, mẹ Mạnh mang theo mấy món ăn lấy lòng tới.

      “Vãn Vãn, mẹ nhìn thấy Lục gia đổi khóa cửa, có chuyện gì vậy?”

      Mạnh Vãn khóa cửa phòng ngủ, mẹ Mạnh để đồ ăn vào phòng bếp, trực tiếp vào phòng con , tò mò hỏi.

      Mạnh Vãn chui trong chăn hừ : “Lục Triêu Thanh trở về.”

      Mẹ Mạnh cực kỳ kinh ngạc, nhìn ra cửa sổ tính chút: “ nhà họ di cư qua Mỹ nhiều năm như vậy, chưa từng gặp lại đứa bé Lục Triêu Thanh kia, biết tại trưởng thành như thế nào.”

      Mạnh Vãn nghĩ thầm, ra dáng lắm chứ sao.

      tiếp tục ngủ, mẹ Mạnh phòng bếp làm bữa sáng, cháo táo đỏ nấm tuyết nấu trong nồi, mẹ Mạnh mở ra cửa nhà, vừa quét dọn giúp con vừa lưu ý động tĩnh bên ngoài. Khoảng 7 giờ, nghe được tiếng mở cửa, mẹ Mạnh thăm dò nhìn ra trước cửa, liền gặp chàng trai cao lớn mặc áo sơ mi trắng quần dài.

      Mẹ Mạnh há to miệng.

      Lục Triêu Thanh cũng thấy bà.

      Trước khi Lục Triêu Thanh xuất ngoại, thân quen với Mạnh Vãn, nhưng từ tiểu học tới trung học, mẹ Mạnh thường xuyên khen , lúc tiểu học còn đặc biệt thích sờ đầu , còn nhét đồ ăn vặt cho . Lục Triêu Thanh quen đãi ngộ như vậy nhưng biết mẹ Mạnh có ý tốt.

      Đóng cửa lại, Lục Triêu Thanh gật đầu với mẹ Mạnh: “Chào dì.”

      Mẹ Mạnh giống như vừa mới hồi hồn, ngạc nhiên ra ngoài: “ là Triêu Thanh sao? Nếu phải cháu gọi tiếng dì, ta cũng dám nhận, trở về lúc nào vậy, ba mẹ cháu cũng quay về rồi sao? Ôi nhìn vóc dáng cháu này, ta cũng phải ngửa đầu nhìn…”

      Lải nhải quen thuộc đập vào mặt, trong nháy mắt làm Lục Triêu Thanh nhớ lại tất cả ký ức với vị dì này.

      yên lặng lắng nghe mẹ Mạnh khen các loại, ngẫu nhiên trả lời mấy vấn đề.

      “Triêu Thanh hai mươi bảy phải , dáng dấp đẹp trai như vậy, có bạn chưa?”

      có, công việc bận rộn, có thời gian.”

      “Như vậy sao, cháu bây giờ làm việc gì? Từ Mỹ về, công việc chắc chắn rất tốt.”

      “Vừa vào đại học Z.”

      “Làm giảng viên ở đại học Z? Còn trả như vậy có thể lên lớp dạy sinh viên, lợi hại, đúng rồi, Vãn Vãn nhà dì mở quán mì ở đối diện đại học Z, cháu rảnh qua chỗ con bé ngồi, món mì của con bé ăn rất ngon.”



      Sau mười lăm phút, Lục Triêu Thanh còn chưa ăn sáng bị mẹ Mạnh nhiệt tình mời vào trong nhà: “Cháo chín, Triêu Thanh ngồi lát, dì lập tức bưng ra, đồ ăn bên ngoài sao có thể sạch bằng trong nhà.”

      Mang vẻ mặt tươi cười chiêu Lục Triêu Thanh, mẹ Mạnh lại đến trước cửa phòng ngủ con , gõ cửa: “Vãn Vãn mau dậy , nếu cháo nguội mất, mẹ gọi Triêu Thanh tới cùng ăn.”

      Trong phòng ngủ, Mạnh Vãn thò đầu ra khỏi chăn, trong lòng nên lời.

      Mẹ Mạnh lại thúc giục thêm lần.

      Mạnh Vãn thể kéo thân thể hao tổn nguyên khí đứng lên, đánh răng rửa mặt, sau đó tùy ý chọn cái váy mặc vào, lại tùy tiện buộc tóc đằng sau, mới ra.

      Lục Triêu Thanh ngồi ở bên cạnh bàn ăn, mẹ Mạnh bày đồ ăn ra, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi của con , mẹ Mạnh hung hăng trừng mắt nhìn con , lại cười với Lục Triêu Thanh: “Vãn Vãn lôi thôi quen, Triêu Thanh đừng chê cười.”

      Lục Triêu Thanh nhìn về phía Mạnh Vãn.

      mặt cái váy trắng, ánh nắng buổi sáng chiếu vào từ ban công bên kia, đứng khuất bóng, da thịt trắng nõn như trong suốt, lười nhác lười nhác, nhưng lại giống tiểu tiên nữ mới tỉnh ngủ trong phim cổ tích, chỉ là tiểu tiên nữ cười hồn nhiên ngây thơ, Mạnh Vãn lại nghiêm mặt bĩu môi, giống như có người đắc tội .

      Lục Triêu Thanh khỏi nhớ lại, khi còn bé thường xuyên thấy ba Mạnh nắm tay Mạnh Vãn ra khỏi nhà, khi đó Mạnh Vãn vẫn còn là học sinh tiểu học, vừa dụi mắt vừa nhào vào người ba, cố chấp muốn học.

      Xem ra thói quen thích ngủ nướng của vẫn thay đổi.

      Bàn ăn có bốn cái ghế, Mạnh Vãn ngồi chếch đối diện Lục Triêu Thanh, cũng thèm nhìn , cầm lấy thìa tự ăn.

      “Vãn Vãn, sao lại lễ phép như vậy?” mẹ Mạnh ngồi cạnh con , nhíu mày hỏi.

      “Chào giáo sư Lục.” Mạnh Vãn qua loa nhìn thoáng qua Lục Triêu Thanh bên kia.

      Lục Triêu Thanh trả lời tiếng “Chào.”

      Mẹ Mạnh nhìn hai đứa bé, đột nhiên thở hơi dài: “Thành tích của Triêu Thanh từ rất tốt rồi, bây giờ cũng làm giáo sư vật lý ở đại học Z, rất có thể diện, giống Vãn Vãn nhà ta, khi còn bé học nổi, lớn lên cũng chỉ có thể mở quán làm ăn.”

      Lục Triêu Thanh biết nên cái gì.

      Mạnh Vãn bĩu môi, cúi đầu thầm: “Có cha mẹ như nào con cái như thế, ai bảo gien của ba mẹ được?”

      Mẹ Mạnh trừng mắt với con : “Ba con cũng là tốt nghiệp từ đại học nổi tiếng!”

      Mạnh Vãn cười nhìn mẹ: “Ông bà ngoại đều con giống mẹ nha.”

      Mẹ Mạnh làm bộ muốn đánh con , Mạnh Vãn ôm bát giống con thỏ chạy vào phòng ngủ chính, “Ầm” đóng cửa lại.

      Lục Triêu Thanh duy trì yên lặng từ đầu tới cuối.

      Mẹ Mạnh xấu hổ cực kỳ: “Nha đầu này, càng lớn càng hiểu chuyện.”

      Lục Triêu Thanh cúi đầu húp cháo.

      Mẹ Mạnh đẩy đồ ăn về phía : “ mình cháu ở chỗ này, sau này cứ đến nhà dì ăn cơm, mỗi ngày đều ăn thức ăn giao hàng tốt với thân thể.”

      Lục Triêu Thanh nhìn cháo nấm tuyết trong bát, thể thừa nhận, mẹ Mạnh nấu ăn rất giỏi mê người.

      giống như người mẹ nghiên cứu hóa học của kia, nấu mì tôm cũng biết chỉnh lửa.

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Ôi hay quá nàng ơi
      Nàng cho cái lịch hứa hẹn
      ngày vào hóng mấy lần như hóng mẹ chợ về
      ☹️☹️☹️

    4. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      @Bờm xinh Thế này nhé, từ tuần sau cứ 9h tối các nàng vào ktra nhé, nếu hôm nào có chương mới mình đăng trước vài phút, hoặc hố này hoặc hố kia nhé ;)
      Cảm ơn các nàng ủng hộ thường xuyên :-* thêm chương mới nè =D
      Last edited: 16/9/18
      levuong, baek ye rin, Hòa Yên Linh8 others thích bài này.

    5. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Chương 5: trẻ ngây thơ trong mắt giáo sư Lục.
      Edit: Thanh Vy


      Lục Triêu Thanh ngồi lần ở Mạnh gia rồi tới nữa, luật sư Ngô ngược lại thành khách quen của quán mì.

      Giáo sư Cao mỗi ngày đều tới quán mì quẹt thẻ, số lần gặp phải luật sư Ngô ngày càng nhiều, tận mắt nhìn thấy luật sư Ngô trò chuyện vui vẻ với Mạnh Vãn, tâm tình giáo sư Cao ngày càng sa sút. Giữa trưa ta nhà ăn ăn cơm cùng Lục Triêu Thanh, Lục Triêu Thanh trơ mắt nhìn giáo sư Cao gắp lấy quả ớt trong bát canh cá cho vào miệng.

      Lục Triêu Thanh muốn nhắc nhở chút nhưng động tác giáo sư Cao quá nhanh.

      Lục Triêu Thanh yên lặng nhìn giáo sư Cao.

      Giáo sư Cao cũng là thiên tài vật lý, phần lớn thời gian đều ở trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, màu da tái nhợt, nhưng mà quả ớt vừa đưa vào, mặt giáo sư Cao nhất thời đỏ thành quan công, “phụt” tiếng phun quả ớt ra bàn, nước mắt cũng chảy ra.

      Lục Triêu Thanh quan tâm đưa tới cái khăn giấy.

      Giáo sư Cao lau mồ hôi lại lau mắt, biết nhớ tới chuyện thương tâm gì, để đũa xuống bên, ăn nữa.

      “Thí nghiệm thuận lợi sao?” Lục Triêu Thanh suy đoán hỏi.

      Giáo sư Cao rũ bả vai, buồn bã lắc đầu cái.

      Lục Triêu Thanh cau mày: “Vậy buồn phiền chuyện gì?”

      Giáo sư Cao liếc cái, đẩy mắt kính, tự tin hỏi: “Tôi so với luật sư Ngô, phần thắng?”

      Lục Triêu Thanh dùng ánh mắt quan sát đối tượng thí nghiệm nghiêm chỉnh quét qua giáo sư Cao lần.

      Người cao bằng luật sư Ngô, nhan sắc cũng bằng luật sư Ngô, kỹ năng bắt chuyện càng được, tiền lương đại khái cũng kém nghề luật sư .

      “Bình thường tới, bất quá ngày ấy chưa chấp nhận theo đuổi của luật sư Ngô, có xác suất có thể được.”

      Cái này tính là cổ vũ gì, nhưng giáo sư Cao thấy được hi vọng, đúng vậy, dù luật sư Ngô cao phú soái, Mạnh Vãn đồng ý là có băn khoăn!

      “Tối nay cậu ăn mì với tôi!” Giáo sư Cao lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu.

      Lục Triêu Thanh lâu tới quán mì, ăn bữa cũng sao.

      Chỉ là hôm nay Lục Triêu Thanh bề bộn nhiều việc, cơm tối cũng ăn, kết thúc công việc hơn 8 giờ, nếu phải giáo sư Cao mực chờ , Lục Triêu Thanh quên mất hai người hẹn ăn mì.

      Hai vị giáo sư trẻ tuổi sóng vai ra khỏi hệ vật lý, đường gặp ít nữ sinh, đám nữ sinh lớn mật liên tục dòm ngó Lục Triêu Thanh. Giáo sư Cao lúc này mới ý thức được nhan sắc của đồng nghiệp, cực kỳ ghen tị: “Tôi mà đẹp được như cậu tốt, bây giờ con đều thích soái ca.”

      Lục Triêu Thanh nhìn phía trước, nhàn nhạt : “ có thể phẫu thuật thẩm mỹ.”

      Giáo sư Cao suýt chút nữa ho ra máu!

      Lục Triêu Thanh tiếp tục: “Chẳng qua nếu như là tôi, chỉ thích ngoại hình cũng đáng để tôi phẫu thuật vì ta.”

      Giáo sư Cao oán thầm: Cậu mà phẫu thuật, còn muốn chỉnh thành dạng gì?

      đường chuyện, hai người băng qua con đường tới quán mì.

      Thời gian này khách trong quán nhiều lắm, giáo sư Cao vừa vào, trước tiên nhìn thấy luật sư Ngô áo mũ chỉnh tề chiếm lấy vị trí quen thuộc của ta, lần hai mới chú ý tới mặt quầy thu ngân có bày bó hoa, lần ba mới là Mạnh Vãn mặc đồng phục làm việc với Tiểu Diệp. Mạnh Vãn cầm điện thoại hình như nhắn tin với ai, Tiểu Diệp cười chào hỏi với ta và Lục Triêu Thanh.

      Nghe được “giáo sư Lục”, mí mắt Mạnh Vãn cũng nâng lên.

      Lục Triêu Thanh chú ý tới hàng xóm lạnh lùng, trong lòng giáo sư Cao trầm xuống, ta còn trông cậy nhờ Lục Triêu Thanh bắt chuyện với Mạnh Vãn đấy!

      Hai người chọn món ăn trước.

      Phòng bếp làm theo kiểu mở, đầu bếp số Từ Cường vừa nặn bột vừa quét mắt nhìn ba vị khách nam gần quầy thu ngân: “Người theo đuổi bà chủ ngày càng nhiều.”

      Đầu bếp số hai Trần Thủy Sinh cũng liếc mắt về bên kia, giáo sư Cao nhìn phải đùa cợt, luật sư Ngô ở thế mạnh hơn, còn vị giáo sư Lục kia tạm thời nhìn ra ta có ý gì. Bất quá, ánh mắt quét qua bà chủ xinh đẹp chuyên tâm nghịch điện thoại ở quầy kia, Trần Thủy Sinh hung hăng nhào vắt mì trong tay.

      Dù thế nào cũng tới lượt mình.

      ~

      Mạnh Vãn vào phòng thay quần áo, khi ra nhìn cái, luật sư Ngô đứng chờ ở cửa quán mì.

      Nửa tháng gần đây, luật sư Ngô vừa rảnh liền tới đây, đặc biệt đưa về nhà.

      Người theo đuổi như vậy, trước kia Mạnh Vãn cũng gặp qua, lúc học đại học, còn có nam sinh mỗi ngày đều đưa về nhà trọ, chẳng qua là lúc đó bên người Mạnh Vãn còn có thêm bạn học, nam sinh cũng khá ngây ngô, mọi người cùng nhau chuyện phiếm, tại chỉ có luật sư Ngô theo , bầu khí đường thể dễ dàng như thế.

      “Tôi đưa em về.” Thời gian gần đây, luật sư Ngô luôn cười, thần thái sáng láng.

      Mạnh Vãn sớm có chuẩn bị, chỉ vào cái xe đạp ở ven đường: “Tôi xe tới.”

      Xe đạp nho , tượng trưng cho tâm tư từ chối của .

      Nụ cười luật sư Ngô ngược lại càng sâu hơn, phụ nữ dễ dàng vào tay có ý nghĩa, Mạnh Vãn cự tuyệt người như , trước kia người có thể theo đuổi được càng ít, càng thêm tươi mới.

      cùng Mạnh Vãn đến chỗ xe đạp, luật sư Ngô quan tâm dặn dò: “ đường nhiều xe, em chậm chút.”

      Mạnh Vãn cười gật đầu, để túi vào giỏ xe, mở khóa xe rồi , hôm nay cố ý mặc quần đùi.

      buộc tóc đuôi ngựa ngồi xe đạp tựa như em nhà bên, luật sư Ngô đứng tại chỗ, nhìn theo Mạnh Vãn rẽ vào, ta mới rời .

      Ở cửa quán mì, giáo sư Cao tận lực kéo dài thời gian nhìn thấy toàn bộ quá trình, tâm tình đột nhiên tốt hơn, đắc chí: “Xem ra Mạnh tiểu thư cũng thích luật sư kia.”

      Lục Triêu Thanh nhìn đồng hồ, tạm biệt ta: “Ngày mai gặp.”

      Tiểu khu Hương Chương quá gần đại học Z, Lục Triêu Thanh luôn bộ làm.

      Đêm nay cơn gió, gần 9 giờ bên ngoài vẫn là ba mươi mấy độ, vừa chán vừa nóng, Lục Triêu Thanh vừa ăn tô mì, ở trong điều hòa cảm thấy gì, vừa ra ngoài mồ hôi lập tức bốc lên. Bởi vì ở cùng chỗ, cho nên tuyến đường về nhà của và Mạnh Vãn hoàn toàn trùng hợp, rẽ ngoặt cái, phía trước truyền đến ồn ào, Lục Triêu Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy vòng người vây quanh chỗ, giống như có tranh chấp.

      Lục Triêu Thanh có hứng thú với loại náo nhiệt này, chọn lấy khoảng trống bên cạnh qua, đúng lúc vòng qua đám người, giọng quen thuộc truyền tới: “Tôi lại lần nữa, là bà xe điện đột nhiên lao ra đâm vào tôi, bà còn ngăn cho tôi nữa, những tôi báo cảnh sát, còn khiến bà phải bồi thường…”

      Là giọng của Mạnh Vãn.

      Lục Triêu Thanh nhíu mày.

      Theo sát đó, là giọng lanh lảnh của người phụ nữ xa lạ vượt lên giọng Mạnh Vãn: “ còn đòi tôi bồi thường? trẻ đêm hôm khuya khoắt mặc quần ngắn như vậy, vừa xe đạp vừa nhìn đàn ông bốn phía, nếu phải chần chừ, tôi đâm vào sao? Bớt nhảm, trứng gà của tôi rơi đầy đất, phải bồi thường tôi!”

      “Bà trả điện thoại cho tôi!”

      bồi thường xong tôi trả lại!”

      Hai người hình như động thủ, Lục Triêu Thanh trầm mặc băng qua đường, tới gần, nhìn qua đám người liền thấy Mạnh Vãn cố gắng lấy lại điện thoại iPhone của từ người phụ nữ trung niên tóc quăn. Người phụ nữ trung niên vênh váo tự đắc, tay giấu điện thoại sau lưng tay xô đẩy Mạnh Vãn, đồng thời công kích Mạnh Vãn.

      Mạnh Vãn tuyệt đối phải hình tượng xinh đẹp thanh thuần, đại khái bởi vậy người phụ nữ kia dùng lời khinh bỉ lại có sức thuyết phục.

      Lục Triêu Thanh theo bản năng nhìn về quần cộc bị bà ta chỉ trích của Mạnh Vãn, quả rất ngắn, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, nhưng mùa hè ở thành phố Giang nóng bức, rất nhiều đều thích mặc như vậy. Đèn đường rất sáng, Lục Triêu Thanh còn chú ý tới, bắp chân phải của có chỗ bị trầy da.

      Mạnh Vãn rất tức giận!

      lớn như vậy nhưng lần đầu tiên gặp phải người càn quấy lý lẽ như vậy, vừa rồi vẫn đạp xe bình thường, là người phụ nữ xe điện này vừa xe vừa gọi điện thoại, đúng lúc đoạn đường này khá đông, xe điện phải tránh chiếc ô tô, ngoặt về phía bên này, liền đâm vào Mạnh Vãn cả người cả xe đều ngã xuống.

      Đùi phải Mạnh Vãn bị xe điện đâm trúng, chân trái cũng thoải mái, nhưng cảm giác quá nghiêm trọng, Mạnh Vãn có ý định truy cứu, nào nghĩ tới người phụ nữ tóc quăn này lại đổ trách nhiệm cho , còn đòi bồi thường trứng gà bị vỡ! Càng tức giận là, Mạnh Vãn lấy ra điện thoại muốn gọi báo cảnh sát, đối phương còn thô lỗ cướp lấy điện thoại của !

      “Xảy ra chuyện gì?” Lục Triêu Thanh chen vào đám người, đứng bên cạnh Mạnh Vãn.

      Mạnh Vãn nhìn thấy , cũng còn nhớ tới lời thề muốn quên người hàng xóm này, lập tức đưa tay ra: “Bà ta cướp điện thoại của tôi, đưa điện thoại của cho tôi mượn, tôi phải báo cảnh sát.”

      Lục Triêu Thanh hỏi câu, trực tiếp lấy điện thoại ra.

      Thân hình Lục Triêu Thanh thẳng tắp, mặt mày tuấn tú, lại nhìn chính là người rất đứng đắn, tại tuấn nam mỹ nữ đứng chung chỗ, nhìn thế nào cũng giống như tình nhân, lời người phụ nữ tóc quăn công kích Mạnh Vãn đứng đắn lập tức lộ ra chỗ đúng.

      Bà tóc quăn dám bắt nạt trẻ tuổi, bây giờ thấy Mạnh Vãn có chỗ dựa, đúng là muốn báo cảnh sát, bà ta khỏi luống cuống, cậy mạnh : “Được rồi, các người cậy người đông thế mạnh, tôi mình thể đấu lại hai cái miệng, hôm nay coi như tôi đen đủi!” xong, bà ta nghiêm mặt kín đáo đưa điện thoại cho Mạnh Vãn, đẩy xe điện muốn .

      Mạnh Vãn tắt cuộc điện thoại vừa mới thông.

      Báo cảnh sát quá phiền toái, bây giờ chỉ muốn về nhà.

      Nhưng Lục Triêu Thanh lại ngăn bà tóc quăn, tròng mắt đen nhìn chằm chằm Mạnh Vãn: “Báo cảnh sát .”

      Mạnh Vãn sửng sốt chút.

      Người đàn bà tóc quăn cũng gấp, với Lục Triêu Thanh: “ làm cái gì chứ, tôi còn thèm so đo, báo cảnh sát cái gì?”

      Lục Triêu Thanh chỉ vào chân Mạnh Vãn, mặt thay đổi nhìn bà ta: “Bà đâm ấy bị thương trước, tiếp theo là phỉ báng nhục mạ, sau đó lại động thủ cướp đồ cá nhân của ấy, ba tội cùng truy cứu, đủ để lập án.”

      Người đàn bà tóc quăn gấp tới mặt đỏ bừng, ngửa đầu giảo biện: “Ai nhìn thấy? Ai nghe thấy được?”

      Lục Triêu Thanh cười, ngẩng đầu nhìn về camera giám sát ven đường.

      Người đàn bà tóc quăn rốt cuộc cũng lo sợ, ngó ngó chân Mạnh Vãn, cam lòng rút ra hai trăm tệ kín đáo đưa cho Mạnh Vãn: “Dì sốt ruột về nhà vì con , chuyện hơi xúc động chút, chỉ là chuyện , chúng ta đừng làm lớn, nên về nhà .”

      Mạnh Vãn thèm tiền này, vừa muốn , Lục Triêu Thanh thay nhận lấy hai tờ tiền kia.

      Người đàn bà tóc quăn nỡ từ bỏ, mặt cam tâm rời .

      Đám người xem náo nhiệt cũng tản , đường chỉ còn lại nam nữ, chiếc xe đạp bị đổ, còn có bãi trứng gà vỡ.

      Mạnh Vãn mím môi chặt, chỉ có như vậy mới để cho nước mắt chảy xuống.

      Lúc đông người có thể nhịn, bây giờ an tĩnh lại, ủy khuất trong lòng liền tăng lên.

      Lục Triêu Thanh muốn đưa tiền cho , vừa cúi đầu thấy trong mắt có ánh lệ, tùy thời có thể khóc.

      Lục Triêu Thanh phải người biết an ủi, dựng chiếc xe từ dưới đất lên, hỏi : “ bệnh viện chứ?”

      Mạnh Vãn lắc đầu cái, trả lại điện thoại của Lục Triêu Thanh, cúi đầu : “Cám ơn.”

      Lục Triêu Thanh nhận lấy điện thoại, thuận tay đem hai tờ tiền nhét vào trong tay .

      Mạnh Vãn vừa chạm đến tiền kia, càng hận hơn, vo tròn như giấy vụn thành cục, nhanh mấy bước ném vào thùng rác bên cạnh!

      Lục Triêu Thanh bỗng nhiên buồn cười.

      Người hàng xóm này đúng là ngây thơ.

      Tác giả có lời muốn :

      Đôi chân dài của Mạnh Vãn: Giáo sư Lục chú ý tới tôi!

      Xe đạp của Mạnh Vãn: Tôi được sờ vào tay giáo sư Lục!

      Người đường trứng gà giáp: Tôi uất ức, nhưng tôi !

      P/s: Hai nữ chính hai hố đều bị xe điện đâm vào đùi phải và gặp nam chính :v

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :