1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bạn Trai Dạy Vật Lý Của Tôi - Tiếu Giai Nhân (Updating~)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Chương 3: Lục Triêu Thanh muốn nợ ân tình của
      Edit: Thanh Vy


      Quán mì 9 giờ tối đóng cửa, sau 8 giờ cũng còn nhiều khách nữa.

      Khi Mạnh Vãn chuẩn bị về nhà, nhận được wechat của luật sư Ngô hỏi tối mai có thời gian xem phim hay .

      Mạnh Vãn đau đầu, mẹ quen biết dì của luật sư Ngô trước, các trưởng bối trò chuyện vui vẻ, liền bảo bọn họ kết bạn wechat với nhau, trước khi Mạnh Vãn chính thức gặp mặt luật sư Ngô, chuyện qua wechat gần hai tuần. Luật sư Ngô ăn hài hước, lúc đầu Mạnh Vãn cũng có hảo cảm, nghĩ tới lại là người để ý nghề nghiệp của .

      Mạnh Vãn cảm thấy luật sư Ngô có khả năng thay đổi ấn tượng với quán mì, cho dù muốn tiếp tục làm quen, cũng là nhìn trúng bề ngoài của , nếu như hai người ổn định, luật sư Ngô danh giá sớm muộn cũng nhắc lại chuyện xưa khuyên đổi nghề, như vậy, hai người có khả năng tiếp tục qua lại.

      Chẳng lẽ mẹ chuyển đạt ý tứ của cho dì luật sư Ngô?

      Làm mỹ nữ thường xuyên bị người theo đuổi, Mạnh Vãn hết sức quen thuộc cự tuyệt người khác, loại như luật sư Ngô thích hợp dùng lễ trước binh sau, uyển chuyển trả lời: Quán mì 9 giờ mới đóng cửa, làm việc quá mệt mỏi, làm xong còn khí lực xem phim.

      Kỳ bà chủ Mạnh Vãn này tùy thời có thể rời nhưng luật sư Ngô có cách nào hấp dẫn .

      Luật sư Ngô: Cuối tuần cũng nghỉ ngơi?

      Mạnh Vãn cười: muốn hẹn tôi?

      Luật sư Ngô: Tôi cho là tôi biểu rất ràng, biết Mạnh tiểu thư có nể mặt?

      Mạnh Vãn vừa muốn gõ chữ, bả vai bên trái hơi trầm xuống, thu ngân Tiểu Diệp nhích lại gần, mắt to chớp chớp nhìn điện thoại của . Mạnh Vãn cũng ngại, dưới con mắt của Tiểu Diệp trả lời: Xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta thích hợp.

      “Ác như vậy?” Tiểu Diệp bội phục , nhìn qua ảnh chụp của luật sư Ngô, là kiểu soái ca nhã nhặn, mị lực mười phần.

      Mạnh Vãn nhún vai, đối phó đàn ông theo đuổi, hoặc là ác hoặc là nhẫn, Mạnh Vãn ngại phiền toái, đối với người thích hợp, cắt càng nhanh càng bớt lo.

      Luật sư Ngô vài giây sau mới trả lời: “Là tôi hợp sở thích nào của Mạnh tiểu thư?

      Tiểu Diệp vụng trộm cười, Mạnh Vãn cũng cười, làm cái so sánh: Quán mì và nhà hàng Tây, ở chỗ hợp nhau.

      Luật sư Ngô: biết.

      Mạnh Vãn đáp lại nữa, để điện thoại xuống.

      Tiểu Diệp nâng cằm lên hỏi : “Bà chủ thích luật sư ăn cơm Tây, cũng thích giáo sư Cao ăn mì sợi, vậy muốn tìm dạng gì? Đàn ông ăn lẩu?”

      Mạnh Vãn có đáp án. Thời kỳ học trung học có nam sinh theo đuổi , mà thành tích học tập của Mạnh Vãn kém, vì tránh cho thi trượt đại học, mỗi ngày đều cố gắng ôn tập, mới có thời gian sớm. Thời gian học đại học dư dả, có thời gian đương, nhưng số đào hoa của Mạnh Vãn tương đối kém, suốt bốn năm cũng gặp được người làm tim đập nhanh, sau đó vẫn độc thân đến bây giờ.

      “Chờ , dù sao tôi cũng vội.”

      Thay quần áo, Mạnh Vãn lên tiếng chào nhân viên, mang túi xách ra khỏi quán mì.

      Thành phố Giang rất đẹp, hai bên đường cái trồng nhiều cây long não, đèn đuốc rực rỡ xuyên qua lá cây lấp ló, cổng trường đại học Z ở đối diện sinh viên ra ra vào vào, thiếu những đôi tình nhân ngọt ngào ân ái. Đại học Z là tốt nhất ở thành phố Giang, cho tới bây giờ từ trong miệng các sinh viên tới quán mì ăn, Mạnh Vãn có thể cảm nhận được tinh thần sinh viên phấn chấn, cũng có thể cảm nhận chút khí học tập của đại học Z.

      Lúc học thành tích của Mạnh Vãn tốt, tại mới ý thức được sức hút của trường đại học lớn.

      Hơi cảm khái, Mạnh Vãn nhắn tin cho em họ sắp lên lớp mười hai: Học tập cho tốt, cố gắng thi đại học Z, chị mời em ăn mì!

      Đại thiếu gia họ Mạnh: Chị học trâu như vậy sao lại thi?

      Mạnh Vãn trả lời ba khuôn mặt tươi cười, lấy thân phận người lớn thúc giục học sinh trung học học tập, cảm giác sảng khoái!

      Mua quả ướp lạnh ở tiệm trái cây, Mạnh Vãn trở về tiểu khu, lên lầu, Mạnh Vãn phát cửa nhà mình có dán cây kim băng, bên cạnh còn có tờ giấy ghi chú, đó viết chữ: “Cảm ơn.”

      Mạnh Vãn nhìn về cửa lớn Lục gia đổi thành khóa vân tay, trong lòng mười phần im lặng, cây kim băng còn phải cố ý trả lại sao?

      ~

      Ngày thứ hai Lục Triêu Thanh về thành phố Giang bắt đầu làm ở đại học Z.

      Hệ vật lý ở đại học Z có mấy ngành, trước khi Lục Triêu Thanh đến, giáo sư Cao là giáo sư duy nhất chuyên về thiên thể vật lý, bởi vậy văn phòng của Lục Triêu Thanh được sắp xếp bên cạnh giáo sư Cao, chủ nhiệm hệ vật lý còn cười dặn dò giáo sư Cao đưa Lục Triêu Thanh làm quen quanh trường chút.

      Giáo sư Cao 32 tuổi đối với Lục Triêu Thanh có thể là vừa gặp thân, trước khi Lục Triêu Thanh về nước, giáo sư Cao đọc qua mấy luận văn học thuật của Lục Triêu Thanh, các sinh viên chờ mong tiết mục hai hổ tranh chấp cũng thể diễn ra người hai vị giáo sư này, giáo sư Cao nhiệt tình đưa Lục Triêu Thanh xung quanh giảng đường vòng, nụ cười thân thiết kia làm người khác như được hưởng gió xuân ấm áp, khiến đám sinh viên khoa học tự nhiên sợ ngây người.

      “Hôm nay tôi có lớp, lát nữa cùng ăn cơm trưa nhé!”

      Nhìn thời gian, giáo sư Cao cười vỗ bả vai Lục Triêu Thanh, rốt cuộc cũng có người đồng hành nghiên cứu thiên thể làm bạn với ta.

      Lục Triêu Thanh gật đầu.

      giỏi giao tiếp với người khác, nhưng giáo sư Cao nhiệt tình cũng làm người khác phản cảm.

      Bữa trưa hai vị giáo sư ăn ở nhà ăn, bên cạnh cửa sổ xếp hàng có cửa sổ chuyên làm mì sợi.

      Xếp hàng nhàm chán, sư phụ làm mì sợi biểu diễn tuyệt chiêu hấp dẫn ánh mắt Lục Triêu Thanh, ở nước ngoài đều chỉ ăn cơm Tây.

      Giáo sư Cao thấy nhìn chằm chằm sư phụ làm mì sợi, khỏi đẩy mắt kính, hạ giọng : “Hương vị mì ở đây cũng bình thường, phía ngoài trường học có quán mì cực kỳ ngon, tối nay tôi dẫn thử.”

      Lục Triêu Thanh có đòi hỏi đặc biệt về ẩm thực, đồng nghiệp tận lực đề cử, liền đồng ý.

      Giáo sư Cao cúi đầu cười, lại cười ra mấy phần xấu hổ.

      Lục Triêu Thanh:…

      Ăn mì thôi, ta xấu hổ gì chứ?

      Hơn 6 giờ tối, giáo sư Cao cùng Lục Triêu Thanh ra khỏi đại học Z, băng qua đường tới bên ngoài quán mì bà chủ Mạnh.

      Lục Triêu Thanh đưa mắt nhìn bảng hiệu, theo sau giáo sư Cao vào.

      Gió lạnh điều hòa từ đối diện nhào tới, trong nháy mắt thổi tan khí nóng đường.

      “Giáo sư Cao tới ạ.” Tiểu Diệp mỉm cười, lộ ra tám cái răng trắng noãn chỉnh tề.

      Giáo sư Cao lúc ở sân trường rất ung dung, giờ lại khẩn trương đẩy mắt kính, nhân cơ hội nhìn về phía bên cạnh Tiểu Diệp.

      Mạnh Vãn tập trung tinh thần xem kịch.

      mặc đồng phục làm việc, áo sơ mi trắng in nhãn hiệu quán mì “Bà chủ Mạnh” đáng dễ gần, mái tóc dài buộc đơn giản thành đuôi ngựa, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ. Mỗi lần giáo sư Cao trông thấy , mắt kính đều tự động bay lên đống bong bóng màu hồng, mỗi bong bóng đều ghi hai chữ “Đáng ”.

      Nhưng ta dám nhìn thêm, mang theo Lục Triêu Thanh tới vị trí ngồi quen thuộc.

      “Bà chủ, người kia rất đẹp trai nha!”

      Hai người khỏi, Tiểu Diệp thu lại nụ cười, hưng phấn đẩy cánh tay Mạnh Vãn.

      Mạnh Vãn cũng thích nhìn soái ca, lập tức ấn tạm dừng, nhìn theo ngón tay Tiểu Diệp chỉ, kết quả nhìn thấy giáo sư Cao trước. Giáo sư Cao vừa vặn cũng nhìn lại Mạnh Vãn, lúc này Mạnh Vãn quay đầu lại, giáo sư Cao như nhìn thấy quỷ lập tức cúi thấp đầu, khác biệt duy nhất là gặp quỷ tái mặt, còn ta đỏ bừng mảnh.

      Lục Triêu Thanh vừa mới gọi phần mì thị trâu, ngẩng đầu nhìn thấy giáo sư Cao đột nhiên biến thành bộ dạng bệnh cấp tính dọa người, ngẩn người: “ sao chứ?”

      Giáo sư Cao lắc đầu, vụng trộm nhìn về phía quầy thu ngân.

      Lục Triêu Thanh cũng vô thức quay người nhìn lại.

      Vừa rồi ngồi quay lưng về phía Mạnh Vãn, Mạnh Vãn chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp mặc áo sơ mi xám, bây giờ Lục Triêu Thanh quay đầu lại, Mạnh Vãn liền trợn tròn mắt.

      Ngược lại Lục Triêu Thanh vừa vào cửa thấy Mạnh Vãn, còn cho lời bình “lười biếng” về , giờ thấy Mạnh Vãn cùng đồng nghiệp nữ bên cạnh nhìn chằm chằm vào , thần sắc khó lường, Lục Triêu Thanh hờ hững quay trở về.

      “Lạnh lùng quá.” Tiểu Diệp thấp giọng chia sẻ cảm nhận về soái ca với Mạnh Vãn.

      Mạnh Vãn giật mình cũng kết thúc, có đánh giá gì, tiếp tục xem kịch.

      Mặt giáo sư Cao rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, sau đó lại bắt đầu quá trình liếc trộm Mạnh Vãn.

      Lục Triêu Thanh nhìn ta mấy lần.

      Giáo sư Cao chỉ là dám bắt chuyện với Mạnh Vãn, nhưng cũng ngại chia sẻ bí mật với đồng nghiệp, lặng lẽ giới thiệu cho Lục Triêu Thanh: “Người xem kịch đó là bà chủ ở đây, năm nay mới 25 tự mở quán, con bây giờ ngày càng lợi hại.”

      Lục Triêu Thanh: “Nhà có tiền.”

      Giáo sư Cao cũng có suy đoán như vậy, nhưng đây phải điểm chính, tiếp tục khen Mạnh Vãn: “Trang trí trong quán đều là ấy thiết kế.”

      Lục Triêu Thanh đảo mắt nhìn vòng, cũng phát trang trí ở đây có gì đặc biệt, chỉ cần đẹp mắt là có thể hấp dẫn sinh viên đại học.

      Thu hồi tầm mắt, Lục Triêu Thanh chợt phát , biểu tình của giáo sư Cao lại thay đổi, từ si mê biến thành cứng ngắc phức tạp.

      Lục Triêu Thanh lại quay đầu lần nữa, chỉ thấy trước quầy có thêm người đàn ông chín chắn mặc âu phục, khoác tay lên mặt quầy, cười trò chuyện với Mạnh Vãn, cổ tay là đồng hồ Rolex phản xạ ánh sáng sáng chói dưới ánh đèn.

      “Nghe ấy xem mặt vị luật sư, chắc là người này.” Giáo sư Cao vểnh môi, đừng nhìn ta tới quán mì gần như câu nào, những tin tức nên thu thập giáo sư Cao cũng kịp thời chuẩn xác thu thập được.

      Lục Triêu Thanh có hứng thú với chuyện Mạnh Vãn xem mặt, vừa vặn mì tới, cầm đũa lên, ung dung thong thả ăn.

      “Mạnh tiểu thư nhìn hề bận bịu chút nào.”

      Trước quầy, luật sư Ngô quét mắt nhìn laptop của Mạnh Vãn, cười trêu chọc.

      ta có tướng mạo nhã nhặn, cười tiếng, Tiểu Diệp tử trận, còn thiếu chút nữa là lấy di động ra chụp lén.

      Mạnh Vãn lúng túng khép lại laptop, hỏi ta: “Sao lại tới đây?”

      Nụ cười của luật sư Ngô lập tức trở nên ôn nhu: “Tới gặp em chút, thuận tiện ăn bữa cơm, có lẽ ăn xong bữa này, tôi cũng thích mì sợi.”

      lời hai nghĩa, Mạnh Vãn chỉ có thể mỉm cười chống đỡ, giới thiệu cho ta mấy món mì chính của quán.

      “Ăn chung ?” Ánh mắt luật sư Ngô nóng bỏng nhìn .

      Mạnh Vãn cười: “Bây giờ khá bận.”

      Luật sư Ngô bày tỏ hiểu, nhìn Mạnh Vãn cái, vào trong chọn bàn, trùng hợp là ngồi ngay sau hai người Lục Triêu Thanh.

      Giáo sư Cao cho thêm rất nhiều ớt vào mì, nước mì đỏ lòm!

      Lục Triêu Thanh nhìn luật sư Ngô đối diện ung dung tự tin, khách quan nhắc nhở đồng nghiệp: “ có phần thắng.”

      Giáo sư Cao cúi đầu ăn mì.

      Ăn xong tô mì, Lục Triêu Thanh cầm di động bàn lên, chuẩn bị .

      Giáo sư Cao muốn , nhưng lại thể lãng phí thời gian quý báu của đồng nghiệp, thể làm gì khác hơn là tính tiền.

      Tiểu Diệp vào phòng vệ sinh, Mạnh Vãn thấy hai người tới, xuất phát từ giao tình hàng xóm nhiều năm, cười hỏi Lục Triêu Thanh: “Mì sợi ăn ngon ?”

      Lục Triêu Thanh gật đầu, mùi vị quả lợi hại.

      Giáo sư Cao nghi ngờ nhìn về phía Lục Triêu Thanh, tại sao Tiểu Khả Ái chưa từng hỏi ta có ăn ngon ?

      “Bữa này tôi mời khách, sau này nhờ giáo sư Lục giúp tôi giới thiệu thêm mấy khách hàng là được.” Mạnh Vãn khách khí cười.

      Lục Triêu Thanh có thời gian nhàn rỗi: “Tôi bề bộn nhiều việc, vẫn là tính tiền .”

      xong, đưa màn hình di động ra cho Mạnh Vãn, ra hiệu quét mã.

      Mạnh Vãn:…

      Tác giả có lời muốn :

      Tiểu Diệp: Bà chủ, giáo sư Lục có thể khiến tim chị đập nhanh sao?

      Mạnh Vãn: Có thể! Vì tức giận!

    2. Maii Vii

      Maii Vii Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      34
      Giáo sư Lục, quá lạnh lùng rồi, bao giờ mới chuyển biến đây :3

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Ôi
      Trước lạnh lùng
      Sau là Thê nô
      Mong mỏi từng ngày
      Mạc Thanh Vy thích bài này.

    4. thm13197

      thm13197 New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      12
      Giáo sư Cao hài hước quá, thể mấy "triệu chứng" khi gặp crush luôn:)))
      Hầy, trong khi người ta tấn công Mạnh Vãn dồn dập Triêu Thanh lạnh lùng quá chừng, biết chừng nào mới thích nhau đâyyyy :v

    5. Cá mậpmập

      Cá mậpmập Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      18
      Ôi lại lọt hố của má Tiếu. Hóng nàng từng ngày

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :