1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai của tôi là thái tử - Tứ Nguyệt (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Bạn Trai của tôi là Thái tử – chương 7.2

      [​IMG]

      Khi Tiểu Miêu khi tỉnh lại, phát mình nằm ở trong bệnh viện, chỉ có mình .

      tại sao lại ở chỗ này?

      Tiểu Miêu nhìn chung quanh chút, lại xem mình, người nàng thay y phục bệnh nhân .

      Nữ y tá tới, thấy tỉnh, liền hết sức vui vẻ.

      “Lâm tiểu thư, tỉnh! Cảm giác như thế nào?”

      “Có thể gặm hết đầu bò.”

      Nữ ý tá cười, “Điều này cũng khó trách, sốt nóng rần lên hôn mê ba ngày ba đêm, cũng ăn cái gì, nhưng bạn trai lại vội muốn chết.”

      “Bạn trai tôi?”

      “Đúng a! Lâm tiểu thư, là hạnh phúc, có bạn trai lại ôn nhu lại chìu chuộng, hơn nữa còn dáng dấp rất đẹp trai.”

      Tiểu Miêu lộ ra hơi cười tiếng, ngay cả y tá cũng khó tránh khỏi mị lực của thái tử .

      ấy đâu?”

      “Bình thường tấc cũng rời , trừ. . . . . . Đó! Có thể là hỏi bác sĩ tình huống của rồi! ta mỗi ngày đều uy hiếp bác sĩ, hỏi tại sao còn tỉnh? Có phải là chưa có đem hết toàn lực cứu người?”

      Tiểu Miêu cảm thấy mặt hồi bị đốt nóng. Cái tên đại ngu ngốc, cư nhiên chạy uy hiếp bác sĩ!

      trước chờ chút, lập tức trở lại.”

      y tá, cám ơn ngươi.”

      khách khí.”

      Tiểu Miêu thở dài cái, quyết định chờ chút tuyệt đối mắng mới được.

      Lúc này, nghe được có người ở gõ cửa, cho là tên thái tử ngu ngốc kia trở lại, vội vàng sửa sang lại đầu tóc, sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào muốn đối mặt .

      Vậy mà người tới phải là , là hiệu trưởng cao cao tại thượng

      ***

      20′ sau, mới có người với Ngàn Thần là Tiểu Miêu tỉnh, lập tức hai lời từ phòng bác sĩ vội vàng xông về phòng bệnh.

      “Tiểu mèo ngốc, em tỉnh? . . . . . .”

      vừa vào phòng bệnh, nhưng có nhìn thấy nữ nhân mình mến, chỉ có giường bệnh trống rỗng.

      Người đâu?

      Ngàn Thần thấy giường có tờ tờ giấy, phía chữ viết có thể thấy được người nếu phải rất kích động cũng là vội vả muốn rời khỏi.

      Cám ơn chiếu cố, chúng ta về sau có lẻ gặp mặt nữa tốt hơn, tôi hy vọng xa vời trở thành Phượng Hoàng, khi Ma Tước mới là người thích hợp hơn, tạm biệt!

      Ngàn Thần tức giận run run nắm chặt tờ giấy trong tay.

      Nữ nhân đáng chết, cư nhiên vong ân phụ nghĩa.

      ————–

      Có lẽ lời vô tình của Tiểu Miêu phát huy tác dụng, đả thương tâm Ngàn Thần, cho nên có nữa để ý nữa.

      Gần đến giờ học, Lão sư cũng rất muốn hỏi , tại sao Ngàn Thần chưa có tới? Bất quá nhìn sắc mặt khó coi, nên cũng hỏi .

      Tiểu Miêu nhìn như mừng rỡ nhõm, vậy mà nội tâm của lại loạn giống như những sợi bông, dây dưa .

      rất muốn ở bên cạnh , bất quá vừa nghĩ tới hiệu trưởng lời mà …, trong lòng của rất khó chịu.

      là là do co khổ tâm mới như vậy, tại sao thể thông cảm?

      Nghĩ tới đây, tiểu Miêu có chút nổi giận, tại sao có thể tức giận, mà lại ? cũng phải từ khi sinh ra để bị người ta sỉ nhục .

      Vừa nghĩ tới ba mẹ cực khổ làm việc nuôi ăn học, cũng phải hiểu , nên vì tình phụ ba mẹ khổ tâm.

      Ừ! Tiểu Miêu hai tay nắm quyền, tự khích lệ lòng mình, sau đó cầm bút lên dùng sức, cố gắng , đem tất cả những gì Lão sư dạy viết vào trong vở.

      chữ cũng lọt, liên tục ba ngày, mỗi lớp, đều như vậy, khiến các thầy giáo thiếu chút nữa ôm ôm khóc rống, cấp cho cái khen thưởng sinh viên đại học mẫu mực

      Bất quá, cũng mới ba ngày, bởi vì ngày thứ tư, liền bị người ta cắt đứt cái kỷ lục này, cần phải , có thể làm cho cách nào chuyên chú học tập chỉ có người — đó chính là Ngàn Thần.

      vừa xuất , trong lòng khó nén hồi hưng phấn, đồng thời hiểu ra mình có bao nhiêu nhớ .

      Khi Tiểu Miêu muốn mở miệng lại thấy bên cạnh mang theo nữ sinh xinh đẹp, cảm thấy mình tâm bị ai xâm hại, tim như bị vô số mũi tên đâm tới, chân cũng thể di chuyển tiếp.

      Đừng khóc, khóc là ngươi chấp nhận thua, mất thể diện trước tất cả mọi người .

      Giống như là cố ý chọc giận giận Tiểu Miêu , Ngàn Thần cố ý chọn chỗ ngồi cũ — chính là bên cạnh .

      “Ai nha! Thần, chỉ có chỗ trống, người ta muốn ngồi bên cạnh?”

      Tiểu Miêu bắt lấy vở, thấp giọng : “Nơi này cho bạn ngồi.”

      “Cảm ơn!” Hoa khôi của trường vui vẻ muốn ngồi xuống, lại bị Ngàn Thần thanh kéo cái ghế ra, hại hoa khôi của trường lập tức ngã bốn chân chổng lên trời.

      “A!”

      Hoa khôi của trường kêu to tiếng, ánh mắt của mọi người toàn bộ rơi vào tên người ta cùng Ngàn Thần, bao gồm Tiểu Miêu cũng thế.

      “Chỗ ngồi này có lệnh của tôi, ai cũng cho phép ngồi!” lạnh như băng tuyên bố, ánh mắt ngay cả chớp cũng có cứ nhìn Tiểu Miêu.

      Tiểu Miêu là muốn khóc.

      nghĩ tới Ngàn Thần lại kém cõi như thế, vì trêu tức , cư nhiên mang nữ nhân xinh đẹp ra so sánh với , vóc người của ta đúng là tốt hơn nhiều trường , nhưng lại ra vẻ bộ như cũ quan tâm bộ dáng của .

      Quá ghê tởm.

      Tiểu Miêu hai lời, xoay người liền muốn chạy ra ngoài. Nếu như muốn nghiêm chỉnh nhìn ta và nữ nhân khác ôm ôm ấp ấp trong lớp, tình nguyện trốn học.

      Kết quả bởi vì quá tức giận, có chú ý, cư nhiên như vậy hung hăng đụng phải cửa phòng học.

      Phanh! to tiếng, Tiểu Miêu cả người mềm nhũn, đầu quay cuồng

      Tiểu Miêu cảm thấy kỳ quái, là ban ngày, sao lại xuất nhiều sao? Sau đó, nhắm mắt, té xỉu.
      Last edited: 14/9/14

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Bạn Trai của tôi là Thái tử – chương 8.1

      [​IMG]

      * Cảnh bào: H mạnh

      Nằm ở phòng chăm sóc sức khỏe, Tiểu Miêu chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy trống rỗng, mặt hình như có cái gì.

      Thứ gì a?

      gạt tờ giấy dính vào trán , lúc lôi kéo bởi vì quá dùng sức nên làm đau mình.

      “Đó! là đau!”

      Bất quá, rất nhanh liền quên đau, bởi vì tờ giấy này nhìn rất quen mắt. . . . . .

      Đây phải là tờ giấy ngày đó ở bệnh viện viết sao?

      nghĩ tới em bề ngoài thoạt nhìn mảnh mai như thế, khiến người ta thương, nhưng lòng dạ lại độc ác, tàn nhẫn vô tình nhất Thế Giới”

      Thân thể của bởi vì lời này mà sửng sốt chút, sau đó bất an nhìn nam nhân bên , chỉ thấy mặt tối tăm ngồi ở bên giường, cái chớp mắt cũng , nhìn chăm chú vào .

      Ánh mắt kia có oán, có hận, có giận, còn có tia cố gắng che giấu tình cảm nhưng thể.

      ” rất xin lỗi. . . . . .”

      “Xin lỗi cái rắm.” Ngàn Thần rống to.

      Tiểu Miêu hai mắt nhắm lại, cố gắng chịu đựng lửa giận của .

      Để cho rống lớn cũng tốt lắm, dù sao bất kể thế nào, cư nhiên vô tình, tránh gặp mặt có chút đúng.

      có lời nào để sao?”

      “Tôi tờ giấy để lại ghi rất . . . . . .”

      đột nhiên bắt được cổ tay của , dùng sức, phảng phất giây kế tiếp đem băm thành trăm mảnh.

      “Tại sao?” ép hỏi.

      có vì cái gì cả.”

      hỏi em, vì, cái, gì?” ánh mắt của nhìn trở nên cuồng loạn và nguy hiểm.

      “Chúng ta vốn là nên ở chung chỗ.”

      “Nhưng là chúng ta ở cùng chỗ, em quên là ngươi người đàn ông đầu tiên? em quên chúng ta có thể ôn lại? em. . . . . .”

      “Tôi có thừa nhận là bạn của .”

      “Em!” Ngàn Thần tức giận muốn bóp lấy cái cổ trắng mảnh khảnh của , nhưng là hạ thủ được, hiểu được mình vô luận thể nào tổn thương .

      đột nhiên giống như bị đánh bại, sâu thở dài cái, “Tiểu Miêu, đừng hành hạ nữa, chọc giận em, khiến em vui chổ nào?”

      có.” Tiểu Miêu quay đầu chỗ khác, muốn nhìn thấy vẻ mặt bi thương của

      Ngàn Thần ôm , đầu dựa vào hõm vai , sâu : “Tiểu Miêu, nếu như có, xin khoan hồng độ lượng, đừng cùng so đo.”

      nghĩ rằng chúng ta xứng sao?”

      sửng sốt chút, hiểu hỏi: “Ý em là gì?”

      nâng lên lông mi dài, bất an nhìn , “ xuất thân gia thế, tương lai tiền đồ sáng lạng, tôi chỉ là bình thường, đối với căn bản xứng.”

      cả người trong nháy mắt cứng ngắc, “Em ở đây hưu vượn gì vậy?”

      “tôi quàng, tôi chỉ là đem thực tế trước mắt ràng, gia gia thích tôi, trở ngại chúng ta, đoạn tình cảm này căn bản có kết quả .”

      đột nhiên cười ra tiếng, liều mạng nhìn chằm chằm khó hiểu.

      Cười cái gì? cũng phải là đùa chọc người cười.

      Ngàn Thần ôn nhu nghịch mấy sợi tóc của , khẩu khí như cưng chìu lại như trách cứ : “ ra là em vì lý do ngu ngốc này mà cự tuyệt .”

      “Ngu ngốc?”

      “Ông nội nhất định thích em, bởi vì vô cùng vô cùng thích em.”

      “Nếu như như nghĩ?”

      bắt được vai của nàng, đem hướng thẳng minh, chất vấn “Có phải hay có ai đối với em lung tung ?”

      , đừng loạn tưởng.” Tiểu Miêu giùng giằng.

      có loạn tưởng, bằng em tại sao phải thay đổi nhiều như thế? Trước đó em còn giống như con mèo mềm mại vùi ở trong ngực làm nũng, giây kế tiếp em lại như thế lãnh đạm, thậm chí đối với tránh gặp mặt?”

      Ngàn Thần lay động thân thể của , giống như là muốn dao động cho tỉnh, làm đầu xoay vòng.

      “Tôi chỉ là tò mò.” bật thốt lên.

      “Tò mò? !” gượng hỏi, “Tò mò cái gì?”

      “Tôi. . . . . . tôi có được ai theo đuổi qua, cho nên được đuổi theo, khó tránh khỏi làm tôi nhất thời ý loạn tình mê, hơn nữa theo đuổi tán tỉnh nữ nhân có kỷ xảo như vậy, khiến cho tôi khỏi đối với hảo ý.”

      “Tò mò cái gì?” vẫn hài lòng với lời giải thích của .

      “Tò mò cùng lên giường là như thế nào.” Tiểu Miêu tức giận, có biện pháp khác, chỉ có thể dùng hết lý do trốn tránh hỏi tới.

      “Cái gì?” Ngàn Thần thể tin được, ” Em gì?”

      cũng biết tôi cũng là học sinh mới lớn, còn có ai theo đuổi, còn là xử nữ, như vậy rất mất thể diện, cho nên. . . . . .”

      “Cho nên em liền lợi dụng để để giải quyết vấn đề của mình, dùng xong liền đem quăng, lại dùng đống lý do kỳ quái lấy cớ để tránh ?” Ngàn Thần thanh sắc đanh lại .

      Tiểu Miêu trầm mặc .

      Ngàn Thần nhìn chằm chằm , phảng phất đột nhiên đầu dài ra, bất quá bởi vì dối nên lổ mũi có thể dài ra rồi, còn có thể dài bằng nhánh cây a.

      cư nhiên chẳng qua đem trở thành vật chơi đùa với trinh trắng của mình? !

      Cái này nữ nhân đáng hận !

      chưa từng oán hận qua nữ nhân nào như vậy.

      Ngàn thần đột nhiên đem đẩy ngã ở giường, bàn tay lôi kéo y phục của , vẻ mặt trở nên đáng sợ, hung tợn.

      làm gì?”

      “Tôi làm gì?” cắn răng nghiến lợi : “còn phải hỏi?”

      muốn!”

      cúi đầu bá đạo hôn môi , liền cảm thấy đôi môi hồi đau nhức.

      “A!”

      thấy môi có máu, đưa tay lau môi của mình, phát bị cắn miệng có vết thương

      “Dám cắn tôi, em muốn sống!” Tròng mắt đen tức giận chợt lóe, hung hăng bắt được vai mãnh khảnh của , liều mạng ấn xuống, cơ hồ muốn đem bóp nát.

      “Buông tôi ra, cho phép đụng vào tôi, nếu muốn tìm nữ nhân tiết dục, tìm người khác.”

      lạnh lùng cười, thoạt nhìn là tà ác cùng nguy hiểm, ánh mắt của che dấu chút nào tình cảm cùng dục vọng của mình, nhưng vẻ mặt lại trở nên vô cùng lãnh đạm.

      “Tôi chỉ muốn em, ít nhất cho tới bây giờ, tôi rất hài lòng phản ứng giường của em .” lại tàn nhẫn làm tổn thương .

      Sắc mặt Tiểu Miêu hồi tuyết trắng.

      !” đưa tay muốn đánh , nhưng là ở giữa trung liền bị ngăn cản.

      “Muốn đánh tôi? Em cho rằng tôi ngốc đến nổi để cho em đánh thêm lần thứ hai? Em như vậy quá coi thường tôi sao!”

      vừa xong, phanh! bạt tai liền đánh lên má phải, lớn vang.

      Đáng chết, quên còn có tay trái.

      Ngàn Thần phát ra loại dã thú gầm , bắt được tay trái của , sau đó lấy thắt lưng của mình đem trói chặt.

      muốn trói. . . . . . muốn. . . . . .”

      “Đánh người phải bị trừng phạt.”

      thô bạo xé rách áo quần của nàng, hai vú lập tức nhảy ra ngoài, trông mềm mại ngọt ngào. hớp ngậm lấy nụ hoa sớm động tình, mút nhàn nhạt núm vú hồng nọn.

      !” Tiểu Miêu liều mạng uốn éo người, lại làm cho mình càng thêm cảm nhận được thân thể lửa nóng của , tư thế cảu cũng thay đổi, chống đỡ ở đùi của .

      muốn thả , có lúc nào muốn cùng mất hồn giống lần thứ nhất, còn chưa có thưởng thức đủ thân thể mềm mại của .

      đối đãi như thế, làm thương tổn lòng tự ái nam nhân của , thể tha thứ.

      tốt hơn tốt nên trừng phạt .

      Bàn tay dùng sức xoa bóp lôi kéo tiểu đầu vú màu hồng , tựa như dã thú đầu tham lam chôn ở trước ngực , bừa bãi thưởng thức, gặm cắn.

      được, tiếp tục như vậy nữa, đầu hàng , lần nữa khuất phục, thể. . . . .

      “Tôi la lên.”

      Ngàn Thần lạnh lùng nhìn cái, bàn tay lại xuống trợt, kéo ra bắp đùi thon dài của , lên chữ trạng to đối mặt .

      đừng như vậy. . . . . .”

      “Kêu ! Để cho toàn trường mọi người gặp bộ dạng dâm đảng của em !”

      Trời ạ! hận chết .

      “Tôi hận , hận chết được.”

      “Phải ? Vậy đáng tiếc, bất quá tôi rất thích thân thể em, đơn giản như vậy liền giận.” Ngón tay của ở trong quần lót mỏng của xuống xuống giữa địa phương dưới vạch lên, từ từ rỉ ra chút thủy dịch ướt át .

      Tiểu Miêu chỉ có thể xấu hỗ hai mắt nhắm lại. Đem hết toàn lực chống cự thả xuống.

      Tay của tà mị ở giữa hai chân chạm , môi cũng đồng thời dọc theo môi của , xuống cổ mãnh khảnh, tới hai vú khiên khó có thể chống cự, cuối cùng tới đỉnh núi thiếu nữ, ngậm nụ hoa phấn hồng run rẩy .

      “Ừ. . . . . .” Tiểu Miêu cảm thấy khoái cảm như lửa nóng ngừng thiêu đốt mình, sắp cách nào chịu đựng hành hạ ngọt ngào mà mang đến.

      “Thừa nhận !” hơi thở nóng phun tại ngực của , “Em kháng cự được tôi.”

      Tiểu Miêu cắn môi dưới, quật cường : “!”

      Ngàn Thần cực kỳ tức giận. cư nhiên như thế cố chấp.

      thô bạo xé quần lót của , đem ngón tay dùng sức đâm vào trong hoa kính chặc chẽ . . . . . .

      . . . . . . A. . . . . .”

      tựa như trừng phạt , lại lại thêm vào ngón, hai ngón tay ở trong cơ thể kéo ra đưa vào lại kéo ra, tà ác ma sát tiểu huyệt mềm mại .

      Tiểu Miêu hai mắt nhắm lại, gương mặt phiếm hồng, hô hấp càng lúc càng dồn dập, khi lớn mật lại bá đạo công kích đến, cảm thấy mình sắp hòa tan. chỉ có thể chặc bắt được hai tay, cũng có lực ngăn cản thân thể kịch liệt run rẩy, tiểu huyệt bị trêu chọc càng tiết ra vô số mật dịch, dính lấy ngón tay của .

      “Thần, van cầu , ” cũng thể kháng cự tiếng rên rỉ trong miệng phát ra

      Tiếng phát ra kiều như loại xuân dược càng thêm kích thích dục vọng của , mê luyến nhìn thân thê trắng nọn mê người của dần đỏ lên

      Nhìn thân thể mỗi tấc trơn mềm mê người, khẩn cấp muốn đem mùi thơm của , ngọt ngào, vẻ đẹp của , tất cả đều khắc vào trong chỗ sâu lòng của mình.

      “Tiểu Miêu, em là của tôi, là của tôi. . . . . .” giống như nổi cơn điên giải phóng mình, chậm trễ chút nào tiến vào cơ thể , sau đó như dã thú đói khát từng miếng từng miếng cắn nuốt .

      Tiểu Miêu giương đôi mắt, đón nhận sâu, tức giận, lại che giấu được bi thương dày đặc trong đáy mắt.

      cách nào dời .

      nháy mắt nhìn đôi mắt to của , hai tay ôm chặc , thân thể cuồng dã ở trong cơ thể luật động, kéo ra đưa vào . . . . . .

      Chặc chẽ kết hợp thân thể vội vàng giao hoan , lần lại lần kéo ra đưa vào, hưởng thụ nơi chặc chẽ cùng ấm áp của ngừng đem đến cho mình bao nhiêu khoái hoạt

      Đạt tới cao trào, hai người đồng thời lên Thiên đường, ở trong cơn kích tình tình cảm của cả hai ngừng bùng nổ
      Last edited: 14/9/14

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Bạn Trai của tôi là Thái tử – chương 8.2

      [​IMG]

      “cậu là đại ngu ngốc sao? Sách đọc như vậy chẳng phải quá nhiều? “

      Tiểu Miêu ngồi ở trong sân trường dưới gốc cây đại xuân, Tiểu Kim khách khí ở thẩm vấn cùng trách mắng .

      Nếu như Tiểu Kim làm luật sư, nhất định trở thành luật sư giỏi, người nào muốn kiện tụng nhất định dốc hết sức tố án giúp.

      “Cậu ràng thương ta muốn chết. . . . . .”

      đến nổi khoa trương như vậy.”

      “Đừng bỏ qua tuổi thanh xuân của mình, hãy cùng ta chiến đấu để có thể

      “Cậu lại bậy nữa rồi.”

      “Huống chi đối phương là thái tử đấy! về gia thế có gia thế, về nhân tài liền ai giỏi bằng, bàn về tướng mạo muốn chê cũng thể, quan trọng hơn là ta về sau là chủ trường học này! Trường học mỗi tháng học phí thu được như vậy tiên vào hết, cậu chẳng lẽ muốn thừa cơ kéo lại vốn?”

      “Vô dụng, tới phiên tớ vớt .” để ý tới Tiểu Kim luyên thuyên vẽ cảnh tình của hai người

      “Uy! Con mèo ngốc, cậu chẳng phải đọc rất nhiều sách sao sao lại biết? Bất luận kẻ nào cũng biết, ngay cả trong chỏ ở trong trường cũng biết, thái tử là siêu cấp thích cậu, cậu …”

      Tiểu Miêu liền cắt đứt lời Tiểu Kim…, “Tiểu Kim, tớ đồng ý với mẹ, tới Đài Bắc là để đọc sách học tập , phải là tới để thương , nếu như muốn , tớ từ lâu đáp ứng Hạo ca ca.”

      A! thể ra được, theo hiểu Tiểu Kim , lấy sinh tồn làm mục tiêu, chỉ cần biết điều gì đúng phả trái Tiểu Kim nhất định bỏ qua mà phản kháng đến cùng.

      “Cậu phải. . . . . . bắt cá hai tay ?” Tiểu Kim nhìn từ xuống dưới, nhìn trái sang phải, rất nghi ngờ Tiểu Miêu sao lại làm ra loại chuyện đó.

      Người ta hay nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, lẻ Tiểu Miêu muốn chơi nổi ngược lại lời xua, tính cưới nhiều chồng?

      “Mới có! Cậu đừng có lung tung.”

      “Nếu như tớ là cậu, cần suy nghĩ cũng chọn thái tử.”

      Tiểu Miêu thở dài cái, “Đừng nữa, tớ tại chỉ muốn hảo hảo đọc sách.”

      Tiểu Kim nhìn thấy bạn muốn , đành phải bỏ qua.

      Tiểu Kim rất ràng Tiểu Miêu có ưu điểm lớn nào, duy nhất hết làm người khác đau đầu muốn đếm khuyết điểm cũng hết

      Nếu như Tiểu Miêu quyết định , mặc cho mọi người ép hỏi, cũng hỏi ra nguyên do. Xem ra là công kích thành, chỉ có thể tạm thời hoãn binh bất động.

      “Tiểu mèo ngốc, cậu về nhà ?”

      “Chờ chút ! tại còn sớm, tớ tìm vài cuốn sách hay .”

      “À! Tối nay tớ cùng bạn trai chợ đêm, cậu muốn cùng ?”

      , cậu , đừng lo lắng cho tớ.”

      “Được rồi! khi về mua đùi gà về cho cậu gặm.” Tiểu Kim cũng coi nghĩa khí .

      mau!”

      Thấy Tiểu Kim giống như con bướm nhàng bay về phía người , a! là khiến người khác hâm mộ .

      Vừa nghĩ tới mình. . . . . .Tiểu Miêu dùng sức vẫy vẫy đầu.

      Lâm Tiểu Miêu! cho phép còn nhớ ta. Bổn phận của ngươi là hảo hảo đem đại học đọc xong, sau đó tìm phần công việc tốt để báo hiếu cha mẹ.

      Ừ! là nữ nhi tốt, ba mẹ sinh ra được , có thể hai người tu rất nhiều phúc đấy!

      Đột nhiên, cảm thấy trước mắt tối sầm.

      Di! Trời tối sao?

      Tiểu Miêu ngẩng đầu, phát cũng phải là trời tối, mà là Ngàn Thần đứng ngay trước mặt, thân ảnh cao lớn che hơn phân nửa vùng trời.

      “Tan lớp, vẫn chưa về nhà?”

      Ánh mắt của nhìn chăm chú vào , mặt lạnh như băng như cũ chứng minh mình vẫn còn rất giận , nhưng khẩu khí chuyện cũng tự giác tiết lộ ra đối với đầy quan tâm.

      lát về.”

      “Theo tôi ăn cơm.”

      Tiểu Miêu sửng sốt chút, nhớ lại mẹ có bảo buổi tối hôm nay biểu ca tới tìm , có thể còn ở nhờ đêm, bởi vì ấy hôm sau muốn Cơ Long tìm bạn .

      được, tôi có việc.”

      cự tuyệt làm mất hứng, chân mày tuấn tự chủ được nhăn lại, thẳng nhìn chằm chằm nàng, khẩu khí khàn khàn : “Tối hôm nay em duy nhất chuyện cần làm chỉ có thể theo tôi ăn cơm.”

      ! thể vô lý như thế .” Tiểu Miêu cất xong đồ đứng lên muốn , thể nào để cho mình ở nơi này bị công kích.

      cũng thể mặc cho lạnh lùng, nhanh hơn mau bước tiến lên ngăn trở đường .

      “Lâm Tiểu Miêu, em quên tôi gì sao?”

      làm sao quên, muốn biến thành nữ nhân cho tiết dục, nghe gọi phải lập tức đến.

      “Thái tử, nếu như muốn tìm bạn , tôi tin tưởng có rất nhiều nữ sinh xếp hàng chờ, cần phải cùng tôi dây dưa.”

      “Tôi chính là thích dây dưa với em, như thế nào?”

      phải hối hận.”

      “Hối hận? Tôi. . . . . .” đột nhiên im lặng, tròng mắt đen nhíu lại, sau đó lại bừng tỉnh hiểu ra, vươn tay nắm được cằm của , ép đối mặt mình.
      Last edited: 14/9/14

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Bạn Trai của tôi là Thái tử – Chương 9.1


      [​IMG]


      “Em sợ tôi?”

      Đúng a! sợ, bởi vì mới vừa rồi bất quá là đứng ở trước mặt , mặc dù tức giận, hung ác, lạnh như băng làm cho người khác rét mà run, nhưng là, lại chỉ muốn nhào vào ngực của , lần nữa cảm thụ ôn nhu.

      Nhưng là, thể.

      sợ mình đem tâm địa dắt đá buông thả , như vậy lúc trước nàng cố ý ly khai, lãnh đạm, ngay cả tổn thương , tất cả đều trở nên uổng phí khổ tâm .

      sợ tôi.” có thể trăm phần trăm khẳng định.

      , bậy, . . . . . .”

      Ngàn Thần đột nhiên lôi kéo , hai lời liền về phía trước, mặc cho giãy giụa thế nào, cũng buông tay.

      Sợ có người chú ý, Tiểu Miêu thể làm gì khác hơn là yên lặng mặc cho lôi , biết muốn đâu.

      Kế tiếp, như bị khóa lại, lây nón an toàn đội lên đầu , sau đó cưỡng bách ngồi lên cái xe máy vô cùng đắt tiền, chạy thẳng đường Đài Bắc .

      Hai tay của Tiểu Miêu buộc phải ôm chặt lấy Ngàn Thần, nếu nhất định té xuống , biết ở Đài Bắc, xe máy là công cụ giao thông rất dễ dàng , nhưng là đối với , cảm thấy tại mình căn bản là diễn cùng Lưu Đức Hoa trong bộ phim. . . . . .

      Tựa hồ cảm nhận được sau lưng thân thể run rẩy, Ngàn Thần biết sợ chạy xe nhanh, cho nên liền chậm lại .

      chạy với tốc độ năm mươi sai biệt lắm.

      Tiểu Miêu đem mặt tựa vào lưng của , hai tay kìm hãm được ôm càng chặt hơn, trong lòng nghĩ tới, tại sao phải như vậy? Nếu như đối với hung ác, dã man, có lẽ có thể kiên định sắt đá.

      Nhưng lại làm muốn khóc.

      Vừa nhìn thấy cái cổng to xinh đẹp trước mặt, liền biết là mục đích đưa về nhà

      “Chờ tôi.” Ngàn Thân lạnh nhạt .

      Tiểu Miêu bước nhảy xuống xe, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào , ánh mắt biểu ngây ngô biết gì.

      “Em là muốn chọc tức tôi, đúng ?” khàn khàn , ánh mắt thâm thúy nhanh chóng thoáng qua tia tan nát cõi lòng.

      tựa hồ giây kế tiếp hôn nàng, Tiểu Miêu nghĩ thầm, bất quá, cũng có.

      thôi!”

      Ngàn Thần thô bạo giữ lấy tay bé của , sải bước hướng bên trong nhà tới.

      chậm chút.” cho là tranh tài thi bộ a! Còn là ăn hiếp , nghĩ là chân mèo ngắn?

      Vừa vào cửa, Trương quản gia mặt cười mị mị lại lần nữa xuất ở trước mặt Tiểu Miêu.

      “Lâm tiểu thư, hoan nghênh tới.”

      Tiểu Miêu muốn dùng tay phải cùng Trương quản gia vẫy chào, bất quá tay phải bị bạo quân nắm chặt , thể làm gì khác hơn là đổi dùng tay trái hướng Trương quản gia phất tay cái.

      ngại, tôi lại tới quấy rầy.”

      Trương quản gia cười đến càng vui vẻ hơn .

      “Chuẩn bị xong chưa?” Đây là câu đầu tiên Ngàn Thần mở miệng sau khi vào nhà.

      “Đều tốt rồi, thiếu gia.”

      “Ừ!”

      Vừa tiến vào phòng ăn tràn đầy hương thức ăn mỹ vị , Tiểu Miêu quan sát, mặc dù thấy như lần trước bày ra nhiều thức ăn, hôm nay lại đổi thành ánh nến lung linh.

      Ngàn Thần gì, chẳng qua là rất lịch kéo lại bên ghế, phục vụ ngồi xuống, rồi mới lại ngồi đối diện với Tiểu Miêu.

      “Sâm banh?”

      Tiểu Miêu gật đầu cái, căn bản quên vào lúc này nên giữ vững lập trường đối kháng

      Ngàn Thần rót cho ly, và cũng rót cho chính mình ly.


      “Cái món ăn này sở trường của Trương quản gia, còn có cái này khoai tây salad, rất mới mẻ, mau ăn.”

      “Hảo.” cũng đói bụng, nghĩ, nếu như lát nữa có trận chiến chờ mình, tốt nhất nên ăn no bụng, như vậy mới có khí lực ứng chiến.

      Thức ăn đầy bàn nhìn vào vô cùng hấp dẫn, cũng ăn rất thỏa mãn, bất quá thấy ngay cả hớp đồ cũng còn ăn, chỉ uống sâm banh, ánh mắt vẫn rơi vào người của .

      Tiểu Miêu cố ý để ý , giống như tới nơi này tham gia đại dạ tiệc, cứ ăn cho thỏa thích.

      Trương quản gia đột nhiên bưng tới đạo món ăn, khốn hoặc nhìn, “Đây là. . . . . .”

      “A cho.”

      biết là a cho, bất quá, làm ở nới này lại xuất đống thức ăn ngoại, phải là rất quái lạ?

      “Em thích ăn nhất, phải sao?”

      Tiểu Miêu tâm chấn động, nhớ tới lần trước hai người tắm suối nước ngọt, qua mình thích nhất ăn a cho.

      “Hơn nữa nếu muốn có thể đem về nhà ít.”

      Tiểu Miêu trong lòng rất cảm động, từng chữ từng chữ, nhàng : “ ra cần phí tâm như thế để cho tôi cảm động, tôi. . . . . .”

      là tôi khổ cực có dụng tâm lấy lòng, em cảm động sao?” thẳng thắn.

      thả ra trong tay dao nĩa, dùng loại khách khí, xa lánh : “Tôi ăn no, cám ơn chiêu đãi, tôi cần phải trở về.”

      “Em nơi nào cũng được . Hôm nay buổi tối phải lưu lại.”

      Sắc mặt tái , “ tại sao thay tôi quyết định?”

      “Vì em là của tôi.”


      Tiểu miêu nhìn chằm chằm , sau đó hai lời liền đứng lên muốn ra ngoài, nhưng là nhanh hơn bước bắt được tay của .

      “Buông tôi ra!”

      thả, tôi vĩnh viễn đều thể.”

      nếu như muốn tìm nữ nhân qua đêm, bên ngoài có đống, nên phí thời gian trêu chọc tôi.” Tiểu Miêu liều mạng giãy giụa.

      “Tại sao thể đụng em? Tại sao thể trêu chọc ? Em có nhiều thanh cao? Em quên trước đó còn ở trong lòng của tôi cỡ nào dâm đãng, em cũng có hưởng thụ vui vẻ phải sao?”

      “Câm mồm !” kích động vươn tay, lại quăng cho bạt tai lớn vang dội .

      Ngàn Thần sắc mặt hồi xanh mét, màu đen trong con ngươi thiêu đốt ra hừng hực nhiệt hỏa.

      “Em đánh tôi?”

      “Buông ra.”

      Từ đến lớn, nào có bị người đánh thắng, mà nữ nhân này tại sao luôn đánh ?

      tôi đụng tôi càng muốn đụng.”

      “A! muốn. . . . . .”

      Môi của tuyệt vọng hôn , quan tâm có thể hay làm đau , bởi vì cự tuyệt, lãnh mạc, vô tình, tàn nhẫn đâm bị thương .

      chưa bào giờ cảm thấy bất lực thế này, biết nên làm thế nào để có thể hiểu lòng của , chỉ biết mình lâm vào quá sâu, quá sâu, mà lại khoanh tay đứng nhìn, bình tĩnh giống như chưa bao giờ lâm vào lưới tình.

      tin, tuyệt đối tin đối với mình có cảm giác, cho nên vào giờ phút này, chỉ có thể tuyệt vọng hôn , đụng chạm , hi vọng có thể thức tỉnh nhiệt tình của đối với .

      Ngàn Thần nhất định chắc chắn, cũng tuyệt đối cho việc có thể xảy ra, hôm nay dụng tâm an bài mọi thứ chính là hi vọng có thể làm thay đổi tâm .


      Tiểu Miêu cảm thấy mình sắp cách nào hít thở, hơn hết, lại vô cùng hưởng ứng tiếp nhận loại cảm giác này, chỉ khi cảm nhận thô bạo cưỡng hôn mới có thể che giấu được tình cảm của mình, nếu nhất định liều lĩnh tiếp thục thương , toàn tâm toàn ý, oán hối.

      Nhưng là, thể.

      Lý trí của mình cho biết, vạn lần đều thể, vậy mà, thân thể của lại phát hỏa. Tiểu Miêu quan tâm làm cái gì, lý trí của bị tình hỏa khó chịu thiêu đốt, thân thể của giống như là khát vọng, reo hò khó nhịn muốn được về nhà, thế những căn nhà rộng rãi mà ước ai trở về đó chính là .

      “Ngàn Thần. . . . . .” phát ra đau đớn rên rỉ.

      Bàn tay đặt lên ngực của , cách y phục vuốt ve phần mềm mại bên trong, cảm giác đỉnh nụ hoa vì động tác của và vươn cao.

      Ngàn Thần kéo áo lên, cỡi ra áo lót màu trắng, khí lạnh lẻo lập tức đánh úp về phía bộ ngực của , làm nụ hoa màu hồng lập tức nỡ rộ.

      Đồng thời cũng thổi trở về cho chút lý trí.

      muốn. . . . . .”

      Tiểu Miêu cái gì cũng thể suy nghĩ, bởi vì cúi đầu ngậm lấy nụ hoa , bắt đầu bú mút giày vò trêu đùa.

      “A. . . . . .” Tiểu Miêu cắn môi dưới, cố gắng để cho mình kêu thành tiếng.

      tay xoa nắn tiểu đầu vú, đem nước miếng của mình dính ở điểm kia nhạy cảm. Từ trước ngực vào bắn ra khoái cảm cơ hồ muốn che mất lý trí của , chỉ có thể giãy dụa khi tay miệng của đồng thời công kích đến, “. . . . . .”

      Giống như chỉ chiếm có nửa người điềm mỹ của còn chưa đủ, bàn tay to của tốc váy của lên, tới vườn hoa thiếu nữ giữa hai chân.

      Ngón tay của lặng lẽ từ dọc quần xâm nhập vào, khẽ vuốt qua cánh hoa non nớt đóng chặt.

      Tiểu Miêu toàn thân căng thẳng, ngưng hô hấp, cảm thấy ngón tay lẻn qua nới xấu hổ ở bên trong, tiến vào thân thể của .

      “Ngàn thần. . . . . .” muốn đẩy ra tay của , “Dừng tay.”

      để ý tới, bừa bãi phóng túng tay của mình, lần lại lần ở trong cơ thể hết ra lại vào, muốn ép điên .

      Khi khát vọng có thể cho nhiều hơn, có thể thỏa mãn nàng lại rút tay về. Ánh mắt thâm thúy của Ngàn Thần lưu luyến rời, kích tình nhìn thành quả mình dẫn dụ được .

      Hai vú tuyết trắng cùng nụ hoa đỏ thắm ươn ướt, dính nước miếng của , ở dưới ánh đèn trông mềm mại gợi cảm vô cùng.

      Ngàn Thần thở dốc mà khàn khàn : “Em muốn .”

      Cổ họng của Tiểu Miêu hồi co rút nhanh, nhìn thân thể chút nào xấu hổ của mình phản bội lý trí, Tiểu Miêu khỏi cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.

      , là ép ta. . . . . .” run rẩy kéo y phục, sau khi từ biệt, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.

      biết mất hứng, bởi vì ánh mắt thủy chung của có rời .

      “Em vì sao ghét như vậy?”

      Ngay tại lúc kích động đối , thương , rất , , của lớn bị người mở ra.

      Ánh mắt của hai người nhanh chóng rơi vào người mở cửa, cũng quên bọn họ còn ôm nhau.

      “Gia gia?”

      Ngàn Thần quét Trương quản gia cái, phải tuyết đối để người khác vào phá hư chuyện sao?

      Trương quản gia bất đắc dĩ cười tiếng, tựa hồ muốn : ông cũng biết lão gia làm sao đột nhiên xuất .


      Ánh mắt hiệu trưởng thay phiên nhìn dò xét hai người, cuối cùng ánh mắt sắc bén rơi vào người Tiểu Miêu.

      Trong nhất thời, cảm thấy nội tâm hồi cầm được run rẩy.

      “Gia gia, cháu muốn giới thiệu với ông, ấy là. . . . . .”

      “Ông biết bé.”

      “Phải ? ấy là —”

      Hiệu trưởng lại lạnh lùng cắt đứt lời của Ngàn Thần…, “ trễ, con tốt nên trở về khuya.”

      Tiểu Miêu cảm thấy mặt hồi nóng, vội vàng đẩy Ngàn Thần ra, “Tôi về trước.” vội vàng lướt qua lão nhân bên cạnh, nghe được thanh của ông lạnh như băng, tàn nhẫn, làm người ta rét mà run

      “Saionara!” (Tạm biệt)

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Bạn Trai của tôi là Thái tử – Chương 9.2

      [​IMG]
      cần chờ bị đuổi ra khỏi trường học, bởi vì Tiểu Miêu mau chóng quyết định chuyển trường.

      Cũng may lão ba và lão mẹ có thể thông cảm cho , trở về Đài Nam học cũng vừa có thể ở nhà, bọn họ cũng có thể chiếu cố tốt nữ nhi bảo bối của mình.

      Trường học chút cũng có giữ Tiểu Miêu lại, điều này ở trong long dự liệu.

      hiểu nổi cái lão hiệu trưởng suy nghĩ gì? cùng cháu của ông ta nhiều lắm chẳng qua là mới đương, cũng phải có lập tức gả tới nhà bọn họ, ông ta khẩn trương như vậy làm gì!

      Bất quá, tự giác rời trước còn tốt hơn bị đuổi mới !.

      Chỉ duy nhất trong lòng thể rời bỏ người…. Đó chính là Thái tử!

      bây giờ làm cái gì ?

      Nhất định tìm được mà tức giận !

      Tiểu Miêu tại ngồi ở sân trước cho gà ăn, bất quá, tâm tư của chút cũng có đặt ở đám gà bị đói chết, hạt thóc cũng có rãi xuống…

      “Mimi a! khó khăn lắm con mới trở về, ba muốn dẫn chúng ta tiệm cơm ăn cái gì.”

      “Đó!”

      “Con nhanh thay quần áo, đúng rồi, mặc xinh đẹp chút!” A mẫu lại từ trong phòng bếp hầm hừ, bà luyện thành công thần công sư tử Hà Đông!.

      “Đó!”

      cho là chẳng qua gia đình tụ hội đơn thuần , nào biết đâu rằng, ba cư nhiên đem nó ra dạng giống như tiệc chúc mừng.

      Ông muốn đem con của bạn đồng nghiệp cùng Tiểu Miêu ghép thành đôi.

      Ba, ba muốn ép nữ nhi, sau đó để cho ba mẹ già nua cơ khổ chỗ nương tựa, có con hiếu thuận sao?

      Tiểu Miêu nhìn người trước mặt trông như sinh viên đại học còn chưa có tốt nghiệp

      Mẫu người này mới xem như môn đăng hộ đố với , nếu như hai người trở thành bạn bè trai , có thể đường cũng bị chú ý!

      giống cùng Thái tử ra ngoài, vô số ánh mắt ghen tỵ lại hâm mộ tuyệt đối như thế nào cũng tránh được .

      Vốn tưởng rằng miễn cưỡng ứng phó hết bữa cơm này là tốt, vậy mà ba và mẹ quá đáng, cư nhiên gọi người trẻ tuổi kia đưa về nhà.

      “Ba, con và các người cùng nhau trở về cũng được.”

      “Mấy người chúng ta lão nhân gia còn phải chuyện phiếm, người trẻ tuổi như các con cảm thấy nhàm chán, nên cứ đâu đó chơi hoặc dạo chợ đêm cũng được

      “Ba!”

      Cũng để ý có đồng ý hay , có thích hay , ba cứ như vậy đem ném ra tiệm cơm.

      Tiểu Miêu thể làm gì khác hơn là nặn ra mặt cười đối người trước mắt ” thanh niên ưu tú”, “ nên phiền cha mẹ.”

      Đối phương cũng lộ ra chút hiểu biết cười, “Mới vừa ăn no, dạo vòng cũng tốt.”

      “Ừ!”

      nguyên tưởng rằng mình ghét ta, bởi vì ta cư nhiên tiếp nhận cha mẹ an bài hẹn hò, giống như an bài cuộc đời của mình, chút ý kiến cũng có.

      lúc chuyện mới phát , ta và mình rất giống, bởi vì cảm động và muốn cha mẹ khổ tâm, đành lòng làm trái với ý của bọn họ, cho nên chỉ cần mình có thể làm được, tận lực thỏa mãn hi vọng cha mẹ .

      “Bởi vì hiếu là có thể làm được, mà ‘ thuận ’ nhưng là loại tu luyện.”

      Tiểu Miêu phảng phất thấy được người cõi xuất ở trước mắt, cả người lập tức tất cả đều bị lễ Phật hiệu rửa tội.

      thông minh! Kia. . . . . . Chuyện tình cảm, cũng từng trải qua chưa?”

      lộ ra hiền lành trước mặt : “ xem, e rằng chỉ vì tôi quá bận rộn”

      Đêm đó, Tiểu Miêu liền được kết giao với bạn tốt, là thuộc về cái loại thầy tốt bạn hiền.

      “Văn đại ca, đến nhà tôi.”

      “Có thể hiểu lòng mình chưa?”

      Tiểu Miêu giống như học sinh ngoan dạng, dùng sức gật đầu cái, “Ừ! Tôi biết.”

      “Vậy tôi trước, bye!”

      “Bye!”

      hướng phất tay cái, sau đó tự mình đoạn đường ngắn về nhà.

      Sắc trời rất tối, ba muốn học người ngoại quốc có chút lẵng mạn, nên trang trí đèn đường sáng mờ ảo

      Tiểu Miêu cố ý thả chậm cước bộ, chậm rãi tản bộ, trong lòng suy nghĩ tối hôm nay Văn đại ca cùng chuyện có liên quan đến chuyện tình cảm.

      ra là tình cảm cũng như giáo trình môn học, phải ngồi mới có thể lấy được mà phải có tâm cùng dũng khí. Nghĩ đến mình ngay cả dũng cảm thương cũng có, chỉ bởi vì có người phản đối, liền phụ tình cảm của Ngàn Thần đối với mình.

      là hiểu tình cảm của , bởi vì tự ti, cho nên để cho chịu ít khổ !

      cảm thấy mình đúng là quá ích kỷ, phải là thân tiên mỹ nữ, trong nhà cũng có phú quý vàng bạc, cá tính cũng quá tốt, nếu như sợ có tổn thất, Ngàn Thần tổn thất còn nhiều hơn a!

      còn trẻ, có lẽ tại còn học nên chuyện thương, bất quá, đây chẳng qua là lấy cớ mà thôi.

      là sợ vạn nhất đoạn này tình cảm có kết quả, vạn nhất thay lòng, phải làm cái gì bây giờ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :