1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai của tôi là thái tử - Tứ Nguyệt (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Bạn Trai của tôi là Thái tử – chương 5.2
      [​IMG]
      Tiểu Miêu cả kinh, muốn di động cái mông chuẩn bị chạy trốn, lại cảm thấy tay của đụng chạm đến cánh hoa ấm áp của mình, làm cho giống như bị điện giật.

      Chưa bao giờ có người đàn ông nào thân mật đụng chạm qua như thế, ngón tay của bừa bãi đùa bỡn vườn hoa thiếu nữ, làm nhịn được bật ra tiếng thở dốc.

      “A. . . . . . muốn. . . . . .” giãy dụa eo muốn né tránh động tác vuốt ve của , cũng vô tình trợ giúp tay của càng thêm xâm nhập sâu hơn.

      “A! Chớ vào. . . . . .” cảm thấy mình đơn giản cách nào hít thở, bởi vì vạn vạn nghĩ tới cư nhiên dùng ngón tay tiến vào nơi đó. . . . . .

      Chưa bao giờ có dị vật xâm nhập hoa kính bởi vì ngón tay mỗi tấc tiến vào mà nhạy cảm co rút lại .

      cảm thấy ngón tay mình bị co chặt lại, động hẹp đầy ướt át hút lấy.

      “Em chặt.”

      nhảm, còn là lần đầu tiên a!”Tiểu Miêu rống to, nhưng thân thể cũng dám lộn xộn.

      Nghe được như vậy, lộ ra vạn phần mừng rỡ cười, sau đó nằm ở bên cạnh cắn vành tai của , lẩm bẩm : “Phải ? Vậy tốt quá.”

      “Tốt cái rắm!” muốn kéo cái tay an phận giữa hai chân của mình ra, nhưng là nghĩ muốn làm cho mãn nguyện. Tà mị ở nới ướt át ấm áp trong cơ thể chậm rãi kéo ra đưa vào , đồng thời ở sau lưng của ấn xuống liên tiếp những nụ hôn nhiệt tình.

      bảo đảm làm cho em lần thứ nhất liền nghiện, cố gắng .”

      “Cố gắng cái gì?” mắc cở đỏ mặt gầm . Người đàn ông này cho mình là Ngưu Lang a! Như vậy cố gắng chào hàng, mau tức chết .

      Bất quá, tự hạ thể ngừng truyền tới từng trận khoái cảm lại làm toàn thân tê dại, lý trí của ràng nhắc nhở , thể mặc cho tiếp tục nữa. Nhưng là, thân thể của lại nghe lời, chỉ có thể nằm lỳ ở giường liên tiếp thở gấp, cắn môi dưới thừa nhận tay ở trong động hoa của mình ngang tàn xâm lược

      “Ừ. . . . . . A. . . . . .” cái miệng hồng nộn cách nào khắc chế bật ra liên tiếp tựa như khóc vừa tựa như tiếng rên rỉ.

      Nghe được phát ra thanh kích tình, làm nam căng của sớm còn chịu nổi rồi, cũng muốn nhẫn nại nữa .

      Tiểu Miêu còn nằm lỳ ở giường cố gắng thở, cũng sớm cởi áo quần, dáng đầy dục vọng, đem cái mông của nâng lên, để cho mình kiên định chống đỡ ở giữa nơi mềm mại . . .

      . . . . . . A. . . . . .” sợ cả người muốn bò , nhưng nam nhân sớm bị dục hỏa thiêu đôt này cho toại nguyện

      Hai tay của cầm lấy eo mãnh khảnh, sau đó dùng sức đem kéo hướng mình, đồng thời cũng đem cự vật dũng mãnh to lớn ngoan ngoan xâm nhập trong hoa kính thiếu nữ non nớt . . . . . .

      “A. . . . . . là đau. . . . . .” phòng tuyến cuối cùng của thiếu nữ bị đao cậy mạnh công phá mãnh liệt, vì đau đớn nước mắt lập tức tựa như trân châu rơi xuống, giọt giọt xuống ở gối, thấm ướt dần.

      Ngàn Thần biết mình quá gấp, quên mất đây là lần đầu tiên của , phải đối nhàng, nhưng là, chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể tiếp tục tới, cách nào lui được.

      “Tiểu Miêu, buông lỏng, lát hết đau.” ôn nhu dụ dỗ.

      “Van cầu . . . . . . muốn tiến vào nữa. . . . . . rất là đau. . . . . . Em. . . . . . Em dùng miệng. . . . . .” Tiểu Miêu đau đến thể suy nghĩ trước khi , ngay cả lời xấu hổ này cũng được, chỉ cầu có thể giải trừ phần đau đớn này.

      Giống như an phận, Tiểu Miêu ngừng giãy dụa, làm cũng chịu nổi được nữa, bởi vì nghe kêu khóc mà cố gắng kiềm chế hám muốn của mình.

      Ngàn Thần trong người dục vọng bị thức tỉnh ngay lập tức đem ôm lấy , để cho tựa vào người của mình, sau đó hai tay nắm ở hông Tiểu Miêu, cưỡng bách dưới di động.

      “A. . . . . . cần. . . . . .” Tiểu Miêu thân thể mảnh mai kiều theo dưới luật động kịch liệt đung đưa, bàn tay bé bắt được cánh tay của , bởi vì lần đầu đau đớn móng tay hãm sâu vào trong bắp thịt của .

      “Muốn, nhất định là được.” cảm thấy đau, nhưng bởi vì thể chiếm được hoàn toàn nên tâm càng đau hơn, làm ra hành động cách nào tránh khỏi chọc khóc thút thít. Thân thể cách nào khống chế mãnh liệt co lại đong đưa, đối với thân thể tuyệt mĩ của mà nghiện, chút cũng muốn buông ra .

      Tiểu Miêu cả người như có xương mặc cho phía dưới mạnh mẽ ra vào, còn khí lực phản kháng, chỉ còn lại tiếng rên rỉ từ cái miệng xinh đẹp bật ra.

      “A. . . . . . A. . . . . .” Cái gì mà rất thoải mái khoái hoạt? Mới là lạ! đau muốn chết.

      Lúc này, phía sau nam nhân kéo ra đưa vào càng lúc càng nhanh, càng mạnh bạo hơn, mỗi cái so với trước càng mãnh liệt, cảm thấy cơ hồ muốn đâm thủng mình.

      cần. . . . . . Van cầu . . . . . .” Tiểu Miêu vô lực úp sấp giường, chỉ có thể vểnh lên cái mông, hai tay chặt bấu lấy ra giường, giống như tiểu động vật phát ra hơi thở yếu ớt kiều. Vốn tưởng rằng phần đau đớn này vĩnh viễn hết, đau mãi cho đến kết thúc, nhưng là trong lúc này, đau đớn ở tiểu huyệt từ từ thối lui, có thể cảm nhận được ràng tửng cổ khoái cảm lan dần khắp người.

      Mặc dù thô bạo luật động ra vào, ngừng cùng hoa kính mềm mại ma sát, nhưng là, dần dần, ở tiểu huyệt này, cư nhiên chậm rãi rịn ra cổ dịch vị khoái cảm. Tiểu Miêu cảm giác được tồn tại của ở bên trong mình, cũng càng lúc càng có cảm giác tuyệt vời

      “A. . . . . . Ừ. . . . . .” cái miệng bật ra rên rỉ thoải mái , eo cũng tự giác cùng luật động. Ngàn Thần hiểu gần đạt được khoái cảm, có thể cùng chia xẻ niềm vui sướng hoan ái nam nữ.Vì vậy, yên tâm đoạt lấy , hai tay cũng dọc theo lưng tới trước ngực đung đưa hai vú, vuốt ve âu yếm hai nụ hoa mềm mại.

      Tiểu Miêu bị hành động của làm cho run lên, đồng thời người cũng lên đến cao triều lần đầu tiên trong đời

      “Em là của , là của .” Bên trong tiểu huyện cuồng dã ra vào, Ngàn Thần đem tất cả dục vọng cùng tình cảm của mình, có chút nào cất giữ toàn bộ phóng thích vào bên trong của Tiểu Miêu
      Last edited: 14/9/14

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Bạn Trai của tôi là Thái tử – chương 6.1

      [​IMG]

      Được người đàn ông ôm chặc trong vòn ngực ấm áp vững chãi là như vậy a! Tiểu Miêu nghĩ thầm, cảm giác chẳng qua chỉ là thêm người cùng giành chăn bông, như thế mà thôi.

      Nhưng là, bây giờ thống hận căm ghét nhất là người giám giành chăn bông với mình

      Tiểu Miêu dùng sức kéo lại, chăn bông có thể đoạt lại được, bất quá, còn kịp dương dương đắc ý, lại cảm giác bên cạnh mình có cái gì đó rất ấm áp, cường tráng. A……….! là nam nhân tuấn dật lỏa thể tiêu sái nằm ngủ.

      Rất khó chú ý đến giữa hai chân…, kia chí khí dương cao, khổng lồ hùng vĩ, so với chủ nhân của dạng, rất lớn lối kiêu ngạo.

      Tiểu Miêu nhìn chung quanh, nhớ lại ngày hôm qua rất phong tình.

      Trời ạ, trời ạ! cư nhiên cũng học người khác làm mất trong trắng, lão mẹ a, con là thành con hư, xin lỗi.

      Tiểu Miêu vội vàng muốn xuống giường tìm áo quần, nhưng là mới vừa cử động, giữa hai chân liền truyền đến trận đau đớn.

      “A!” khẽ kêu tiếng, vội vàng lấy tay che miệng thuận tiện xem có hay tỉnh lại.

      Hoàn hảo có tỉnh.

      Tiếp, lại bắt đầu tìm quần lót.

      mặc y phục lại, chuẩn bị muốn bỏ chạy lại kìm được nhìn lại cái.

      “A!” nhịn được phát ra tiếng ca ngợi thở dài.

      Tại sao có thể có nam nhân ngay cả tướng ngủ cũng đẹp trai như vậy, bộ dáng ngủ say như đứa trẻ ngây thơ, nhưng là nằm ở giường trần truồng lại cỡ nào làm cho người ta đỏ mặt tim đập!

      lại nghĩ tới đêm qua , muốn ban thưởng cho bạt tai.

      là quá thô bạo, nghĩ tới dáng dấp lịch , nhân tài xuất chúng, vậy mà, đằng sau con người đó chính làm loại cầm thú.

      Hảo! Nếu tỉnh lại đúng lúc nhất định cho ăn giày!

      “Chào buổi sáng.”

      Thanh người giống u hồn thình lình ở bên tai của nhàng . Tiểu Miêu theo bản năng vươn tay nắm quyền, sau đó hung hăng vung lên!

      “A!” tiếng kêu cực kỳ bi thảm lập tức truyền đến, chỉ thấy Ngàn Thần hai tay che lỗ mũi ngã xuống giường gào khóc.

      Nghe kêu gào thê thảm như vậy, có hay hạ thủ quá nặng?

      “Uy! sao chứ?”

      Tiểu Miêu tới bên cạnh, vội vàng muốn nhìn chút vết thương của , kết quả khóe mắt vừa đưa ra, phát góc tường có tiểu chuột sư huynh nhìn mình… thể nào? Quán trọ này sạch sao? Có chuột!

      “A!” cũng còn suy nghĩ nhiều, thét lớn nhảy lên giường, chỉ sợ nó bò qua .

      “A!” giường nam nhân cũng đồng thời phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

      thể nào? Người dáng dấp lớn như vậy, cũng giống như tiểu nữ sinh sợ con chuột đó?

      “Em dẫm lên tiểu huynh đệ của ! Mèo ngốc.”

      Tiểu Miêu cúi đầu nhìn, lập tức giật mình, phát mình giữa đầu gối và bắp chân vững vàng đè ở huynh đệ của .

      “Xin lỗi, xin lỗi.” dùng dằng muốn rời , kết quả ở trong hỗn loạn, bàn tay cẩn thận lại đè xuống huynh đệ của lần nữa.

      Nong nóng , mềm nhũn . . . . . . Hai người bốn mắt giao tiếp, chỉ thấy sắc mặt xanh mét, lỗ mũi tuấn cũng hồng hồng , giống như mũi ông già noel a.

      buồn nôn.” Tiểu Miêu lập tức rút tay về, ở ra giường nhanh chóng qua lại lau.

      Cái gì? Ghê tởm?

      Ngàn Thần mắt đen nhíu lại, gương mặt tuấn tú trầm xuống, mặc dù huynh đệ của gặp công kích của , đau chết, nhưng là, phái nam danh dự phải lấy lại.

      gì ghê tởm!” tựa như Ngạ Lang bổ nhào phi thân đè lên , khuôn mặt tuấn mỹ chỉ cách mấy tấc mà thôi. “Quên tối hôm qua cái ghê tởm đó làm cho em rên rỉ đến trời sáng sao?” xấu xa , lộ ra mỉm cười chết người .

      “Ít hưu vượn, em là đau đến kêu thành tiếng.” câu hình dung đúng nghĩa bi thảm như thế nào, đó chính là” thoải mái, còn tôi chỉ có khổ” .

      Ngàn Thần đột nhiên vươn tay, ôm lấy mặt của , thâm tình : “Tiểu mèo ngốc, phải cố ý làm đau em.”

      Đó! Là xin lỗi sao? Coi như còn có chút tính người. Tiểu Miêu nghĩ thầm.

      “Biết là tốt rồi.”

      “Bất quá, đừng lo lắng, lần này nhất định rất ôn nhu, rất ôn nhu, để cho em tuyệt cảm thấy đau.”

      hồi kinh ngạc, sau đó liều mạng khước từ , “ đừng mơ tưởng em cùng với nữa, ngày hôm qua hết thảy. . . . . . Chúng ta coi như là tình đêm là được.”

      “Tình đêm?”

      “Đúng, đại gia vui đùa chút là tốt rồi.”

      Tiểu Miêu tựa hồ thấy cổ lửa giận từ tròng mắt xinh đẹp đen sâu của thoát ra, ngay sau đó như điên cuồng thiêu cháy .

      “Vui đùa chút là tốt rồi?” Thanh của lạnh lùng.

      “Đúng vậy!” Nếu làm làm sao? Nếu như bị lão mẹ ở Đài Nam biết được, nhất định bị giết chất mất, cho nên vô luận như thế nào cũng nhất định cùng cho ràng.

      “Dù sao ăn cũng ăn rồi, cũng nên thu tay lại, em biết , đối với em chỉ là loại tình cảm muốn chinh phục, nam nhân ai cũng thích như vậy để chứng minh mình rất…. Được rồi. . . . . . Dù sao em phải là rất ràng sao! chỉ là hy vọng. . . . . . hai người chúng ta mọi chuyện nên ngừng tại đây thôi.”

      “Em nghĩ bởi vì có được em, cho nên phải vứt bỏ em?” Vẻ mặt của càng thêm nghiêm túc.

      “Em chỉ là thay giải quyết phiền toái. . . . . .sau này.”

      đột nhiên buông ra, sau đó vẻ mặt trầm : “Muốn chơi đùa phải ? Được, vậy tới chơi !”

      “A?” hiểu ý tứ của , hơn nữa thoạt nhìn hung dữ, tức giận sao?

      Ngàn Thần đứng lên, sau đó ngồi ghế salon, hai tay khoác lên ghế dựa, hai chân cũng tức giận mở lớn ra, giống như là ngồi ở long ỷ của hoàng thượng dạng.

      Duy nhất làm người ta tim đập dồn dập thôi chính là — có mặc y phục.

      “Tới đây.”

      “Cái gì?”

      “Tới phục vụ! Đến trước mặt của tôi thể là người có mị lực, chứng minh có khả năng quyến rủ được tôi.” từng chữ từng câu mang theo lực sát thương.

      “Em chỉ . . . . .”

      “Dùng miệng của cùng hai tay, tôi luôn luôn đều là như vậy vui đùa hưởng thụ chút khoái cảm.”

      Tiểu Miêu nghe thế mới biết là giận , bất quá, còn tức hơn. tại sao muốn làm việc này. . . . . . cho dù từng có thân mật với nhau nhưng căn bản cũng làm như vậy.
      Last edited: 14/9/14

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Bạn Trai của tôi là Thái tử – chương 6.2

      [​IMG]

      ( H !)

      Tiểu Miêu đối với lắc đầu cái.

      muốn? xấu hổ?” giễu cợt .

      lên tiếng, chẳng qua là quật cường nhìn chằm chằm .

      “Giúp cái đó, tôi và như vậy còn liên quan gì nhau nữa?”

      trầm mặc, nhưng tư thái là khiêu khích .

      Đáng giận! làm làm, nghĩ là sợ sao? Dù sao khi ra khỏi căn phòng này, hi vọng có thể khôi phục như trước là được rồi, tuyệt xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Hãy nghĩ, cái kia là soái ca đẹp trai, lại miễn phí, coi như mình chấp nhất . Chỉ giờ phút này, chấp nhận làm cao mèo dâm đãng a! Dù sao có thể là nữ nhân được Hoàng thái tử xem để trong lòng, muốn cuộc kích tình, như vậy cũng coi kiếm được chút lời.

      Còn có, muốn trả thù!

      Tối hôm qua hành hạ đến chết sống lại, lần này đổi lại .

      tới trước mặt của , đưa ra tay bé, vừa đụng đến, làm hai người giật nảy mình phản ứng mãnh liệt.

      đúng là biết làm thế nào để hạ thủ….

      “Thế nào? Ngay cả việc muốn làm cho nam nhân vui vẻ cũng giám, còn cái gì vui đùa chút là tốt rồi.”

      câm mồm .” Tiểu Miêu tức giận.

      là câm mồm, nhưng ánh mắt càng thêm lạnh như băng, phảng phất cười , làm được nổi trò chơi dẫm đãng

      biết nếu như bị trúng, về sau còn có cơ hội gì đối kháng ? khi kháng cự được, rất sợ mình trở thành thiếu nữ yếu ớt, tâm bị giữ.

      Cá tính chịu thua của giúp lấy dũng khí há cái miệng ra, đưa ra cái lưỡi đinh hương chạm vào tiểu huynh đệ nhàng liếm. có thể cảm nhận được thân thể hơi chấn động, nhưng là rất nhanh lại khống chế được.

      Tiểu Miêu chưa từng nghĩ tới mình làm chuyện như vậy, càng có nghĩ tới lại với nam nhân này, hơn nữa phát , mùi vị của chẳng những có cho cảm giác ghê tởm, ngược lại còn có loại mùi vị nam nhân tinh khiết.

      tựa như liếm cây kem, nhiệt tình qua lại, sau đó tới đỉnh đầu nhạy cảm nhất , tay bé cũng đồng thời dưới vuốt ve.

      Len lén nhìn của phản ứng . Hả? có phản ứng?

      Nghe nam nhân đều thích nữ nhân hầu hạ như thế, nhưng là trừ dục vọng càng lúc càng bộc phát ra, cư nhiên mặt lại chút thay đổi!

      phải là cũng muốn say mê, hưởng thụ dục tiên dục tử ở bộ dạng này sao? Chẳng lẽ đúng như , cái gì cũng biết, ngay cả làm cho nam nhân phát ra dục hỏa đốt người cũng làm được

      “Vì sao lại dừng?” đột nhiên lạnh lùng ra lệnh , “ cho phép ngừng.”

      Tiểu Miêu kiên định đem nam căn của bắt lấy ngậm vào, hết liếm rồi cắn . Nhất định phải làm cho khuất phục, cho biết cũng có thể làm cho điên cuồng!

      Mãi nghĩ, Tiểu Miêu bỗng cảm thấy miệng có vị chua, muốn buông ra đột nhiên bưng lấy đầu của , ép vào sâu hơn, để cho mình ở trong miệng luật động ra vào nhanh hơn, sâu hơn. Cái miệng bị nhét đến phình to lên, hơn nữa sao quá thô lỗ, hại cách nào hít thở được. Tiểu Miêu quơ múa hai tay bé, ý bảo thể tiếp tục.

      Cứu mạng a! muốn trở thành người duy nhất bởi vì bú liếm hít thở thông mà chết.

      Nhưng tựa hồ khống chế được mình, vẫn nhanh chóng luật động, cảm thụ cái miệng của mang đến vô cùng khoái cảm.

      biết sắp ra. Tự cho là mình có thể khắc chế được, cho là có thể dùng loại phương pháp này trừng phạt , trả thù . Nhưng lại mang cho trả thù đầy thích thú.

      Khi cổ quen thuộc khoái cảm xông thẳng lên đầu, đem mình sâu chống đỡ ở trong cổ của , sau đó hồi nóng bỏng bắn ra. . . . . .

      Tiểu Miêu bị hành động của làm cho giật mình, muốn trong miệng phun ra dịch trùng, lại đưa tay nắm cái mũi của

      “Nuốt xuống.”

      thể làm gì khác hơn là nuốt xuống, nhưng là vì ủy khuất nước mắt cũng lúc này vô thanh vô thức từ hốc mắt lăn xuống .

      Nhìn thấy nước mắt của , Ngàn Thần cảm thấy tâm tựa hồ bị đôi tay vô hình hung hăng níu lấy .

      làm gì khóc?”

      ràng chọc người tức đến hộc máu chính là , tức giận cũng là lẽ tự nhiên, thế sao tại đổi thành khóc rồi?

      Tiểu Miêu chạy về bên giường, muốn cho nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của mình. cũng muốn khóc a! Nhưng nước mắt chính là nghe lời cứ xông ra

      Rơi lệ thế này, rốt cuộc biết chuyện.

      thích .

      Cũng bởi vì như thế, cho nên khi đem mình làm thành kỹ nữ, vô tình đùa bỡn cảm thấy tâm mình đau, đau như bị ai cắn xé.

      Giờ mới hiểu được thích sủng ái, mặc dù có chút bá đạo, tự đại, nhưng có thể cho cảm nhận được còn đối với người nào đó có chút ý nghĩa

      Bất quá, giờ biết được quá muộn.

      Nghĩ đến mới vừa rồi vô tình nhìn mình, khuôn mặt tuấn mỹ có bất kỳ biểu cảm gì, biết chẳng qua là thứ cho vui đùa chút, đối với chút ý nghĩa cũng có. Ô ô!

      “Tiểu Miêu?”

      “Tôi thừa nhận thua, tôi chơi nữa.” Tiểu Miêu tức giận lấy tay lau nước mắt. Xoay người tới cửa, vừa mới cầm tay nắm cửa, liền bị tay mạnh mẽ có lực đè xuống tay .

      Tiểu Miêu nhàng nâng lên cặp mắt đầy lệ nhìn lại , bốn mắt giao tiếp khắc, trong hai người tình cảm tràn đầy cũng che giấu được nữa.

      “Vậy cần chơi.” khàn khàn , vốn là cố ý lộ ra ánh mắt lạnh như băng che lấp cuồng nhiệt bộc phát trong người

      Trong căn phòng, khí khẩn trương rồi lại buông lỏng tràn ngập, người nào mở miệng chuyện.

      lâu sau...

      “Vậy sao?” Tiểu Miêu tuyệt vọng hỏi.

      là tốt, được phép kháng cự.” , giọng như gió xuân êm ái, cũng tựa cứng như sắt thép đầy kiên quyết.

      Tiểu Miêu chu cái miệng nhắn, kháng nghị : “Tại sao tôi phải , mà phải là tôi?”

      Đột nhiên, ánh mắt của trở nên ôn nhu làm người ta cách nào hô hấp, nụ cười khóe miệng của ra

      “Bởi vì. . . . . .”

      “Bởi vì như thế nào?”

      sớm em, sớm đầu hàng, phản kháng.” vừa xong, bá đạo ôm hông của , sâu hôn lên môi.

      Tiểu Miêu bị hôn đến choáng váng, cách nào suy nghĩ, chỉ có việc duy nhất tràn đầy trong đầu...

      sớm ?

      Trời ạ! nằm mộng sao?
      Last edited: 14/9/14

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Bạn Trai của tôi là Thái tử – chương 6.3

      [​IMG]

      Tiểu Miêu bắt đầu cảm nhận được mình ở trong giai đoạn tình ngọt ngào, vô cùng tốt đẹp. Cái loại tư vị đó giống như mong ước, tình đầu có thể vừa chua xót trải qua nhiều đắng cay cũng vừa ngọt ngào đầy mềm mại a.

      Đột nhiên, thầy chủ nhiệm chặn lại đường của

      “chào thầy chủ nhiệm, em tên là Lâm Tiểu Miêu.”

      “Cùng với thầy đến phòng hiệu trưởng!”

      “Hả?!”

      Tiểu Miêu dọc theo đường luôn suy nghĩ, có làm ra chuyện gì mà phải cần hiệu trưởng tự mình tiếp kiến sao? cũng có phải là học sinh giỏi nhất trường nha! Có thể chen vào sanh sách 100 người là mừng muốn ăn tiệc rồi.

      Đến phòng hiệu trưởng, thầy chủ nhiệm liền dừng bước lại, sau đó hết sức tàn khốc vô tình đem đẩy mạnh vào.

      Ô ô! Chủ nhiệm, người cũng quá tàn nhẫn !

      Tiểu Miêu vừa vào phòng hiệu trưởng, liền bị khí bên trong làm cho chấn động, xem ra cũng chỉ có trường học tư nhân mới có thể có được phòng hiệu trưởng xoa hoa và phô trương như vậy.

      Hiệu trưởng là người rất nghiêm tkhắc, đối với học sinh cầu nhân phẩm cùng việc học hết sức cao, nếu như về chức trách của hiểu trưởng ông tuyệt đối xứng đáng được học sinh kính nể.

      Quan trọng hơn là, người hiệu trường này là ông của Ngàn Thần

      “Chào hiệu trưởng.”

      Lão nhân đầu tóc trắng, ánh mắt sáng ngời hữu thần, trong miệng còn phả ra cổ khỏi thuốc, thoạt nhìn bộ dạng rất oai phong.

      là Lâm Tiểu Miêu ?”

      “Vâng”

      “Mời ngồi.”

      Tiểu Miêu thấp thỏm trong lòng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

      “Tôi cũng muốn nhiều lời dài dòng vô nghĩa, trường học này của chúng ta có thể là trường học quý tộc nổi danh cả nước, những tập hợp những thầy giáo giỏi nhất, thiết bị hạng nhất, mà điều kiện học tập cũng tốt, nên tất nhiên học phí cũng phải là ít.”

      Đúng a! là danh xứng với thực nha, trường học “Đắt” nhất. Tiểu Miêu hết sức đồng tình.

      “Nghe cha mẹ ở quê làm nghề buôn bán ở chợ đêm ?”

      Bán ở chợ đêm thế nào? Làm gì khẩu khí khinh thường như vậy?

      Người ta ba mẹ bán ở chợ đêm cần nộp thuế lại cần mướn tiệm, mặc dù có cực khổ, bất quá vừa tự do lại bị người khác trông chừng, cũng coi là công việc rất tốt nha.

      “Phải” trong lòng rất bất bình, nhưng là vì người này là hiệu trưởng, thể nhịn xuống.

      “Cha mẹ khổ cực như vậy để cho đọc sách, thể phụ ba mẹ khổ tâm, đúng ?”

      “Đúng!”

      Là ba mẹ đặc biệt gọi điện thoại tới nhờ chiếu cố sao? Cho nên hiệu trưởng mới có thể với những lời này?

      “Xem ra tốt, tôi hi vọng có thể chăm chỉ chú tâm học tập.”

      “Tôi tất nhiên có a! Tôi. . . . . .”

      muốn cùng Ngàn Thần dây dưa .”

      Tiểu Miêu bừng tỉnh hiểu ra, ra là hiệu trưởng là bởi vì bảo bối Tôn Tử của nên mới gọi tới chuyện.

      “Hiệu trưởng, ngài hiểu lầm, tôi cùng Thần. . . . . . Cùng Ngàn Thần học trưởng chẳng qua là đồng học, cũng phải như ngài nghĩ. . . . . .”

      lời chưa xong, hiệu trưởng liền lấy túi giấy màu vàng vứt xuống trước mặt , ” trước nhìn .”

      Tiểu Miêu mở ra vừa nhìn, sắc mặt hồi trắng xanh.”Đây phải là. . . . . .”

      “Chẳng qua là đồng học mà thuê phòng ở quán trọ tình nhân?” Hiệu trưởng hừ lạnh tiếng, “Đừng nghĩ lừa gạt lão nhân gia, tôi còn có lú lẫn.”

      Tiểu Miêu lâu sau mới ngẩng đầu lên, thanh cứng rắn : “Ngài phái người theo dõi chúng tôi, hơn nữa còn chụp hình, như vậy phải là quá hạ lưu. . . . . .”

      Hiệu trưởng tay dùng sức vỗ bàn, “Càn rỡ, dám ta hạ lưu, vậy là con mà cùng nam nhân thuê phòng qua đêm vậy cao thượng tốt đẹp sao?”

      Tiểu Miêu nhanh chóng đứng lên, lớn tiếng hướng về phía lão nhân tự cao tựa đại : “Là đứa cháu bảo bối của ngài theo đuổi tôi, hơn nữa tại cũng là thời đại, tình nam nữ như vậy rất bình thường a!”

      sợ bị nghỉ học?” Hiệu trưởng lạnh lùng : ” muốn ta đem những hình này đưa cho cha mẹ nhìn?”

      Tiểu Miêu thân rét run, thể gì thêm.

      Hiệu trưởng hết sức hài lòng phản ứng của , càng thêm tàn nhẫn : “Hơn nữa Ngàn Thần đối với cũng phải là nghiêm túc, nó chẳng qua là vui đùa chút , bởi vì nó ở quốc có vị hôn thê rồi, chờ sau khi tốt nghiệp, trở về quốc cùng nàng ta kết hôn sinh con, mà còn ! Đừng quốc, sợ rằng ngay cả những nơi trong nước cũng chưa từng được

      Rống! Làm cho người rất tức giận, lão nhân này xem thường người quá đáng!

      Tiểu Miêu hất cằm lên đối với khiêu khích : “Tôi rồi, là cháu của ngài tới trêu chọc tôi, phải là bổn tiểu thư biết xấu hổ dính vào, cho nên chính ngài mới là người nên trông nom ta cho tốt, tôi khinh thường ta.”

      xong, liền sãi bước tới cửa, đến cửa, đầu cũng quên quay lại câu khiêu khích, “Tôi từng qua lục đảo, cho nên có thể được sớm ra khỏi nước?”

      Phanh! Đóng mạnh cửa, cưỡng bách mình làm con Tiểu Miêu dũng cảm về phía trước.

      Nước mắt, vô luận như thế nào cũng được phép rớt xuống.

      cho phép!
      Last edited: 14/9/14

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Bạn Trai của tôi là Thái tử – chương 7.1

      [​IMG]

      Thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật tất cả Tiểu Miêu đều nhốt mình ở trong nhà, quyết định, nơi nào cũng muốn .

      “Uy! Tiểu Miêu ngốc, cậu rất khác thường đó! theo chúng tớ chơi sao?” Tiểu Kim cõng bọc hành lý lớn, cùng bạn trai của Khẩn Đinh nghỉ phép.

      Hành trình này là họ chuẩn bị lâu, Tiểu Miêu nàng đây làm sao có thể cùng , cũng muốn thành kỳ đà cản mũi nha

      được, Khẩn Đinh tớ từng nên giờ muốn nữa, hơn nữa tớ muốn ngồi xe, say xe chết mất.”

      “Ra vậy! Vậy cậu ở nhà mình tốt ?” Tiểu Kim có chút lo lắng hỏi. Con tiểu mèo ngốc này mấy ngày nay mãi buồn buồn vui , mặc dù muốn hỏi, nhưng là hôm nay phải chơi, chờ sau khi trở về thấy tâm trạng nó tốt lên rồi ép hỏi vậy.

      “Tất nhiên!”

      “Sao cậu gọi chàng thái tử của cậu đến chơi, dù sao phòng ốc này cũng tặng cho các người thời gian, muốn mở party tình cũng có thể.”

      Tiểu Miêu trả lời là ném cho Tiểu Kim ôm gối.

      Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng còi xe, hình như bạn trai của Tiểu Kim đến.

      “Mau ! Tránh cho cho việc hưởng lạc của các người mất thêm thời gian.” Tiểu Miêu quơ múa tay, thúc giục bạn.

      “Được rồi, được rồi! Nhớ cửa sổ khóa kỹ, phải ăn cơm a!”

      “Biết, thưa mẹ!”

      Rốt cục có thể còn mỗi mình trong nhà, Tiểu Miêu lại trở về nằm giường ấm áp, tiếp tục để mình trải qua ngày tháng lộng hành thoải mái

      Tiểu Miêu mãi chìm trong giấc mộng đẹp, hề nghe điện thoại của mình mỗi chuông lại có hồi chuông vang lên

      Tiểu Miêu mãi bị đánh thức, là bởi vì nghe được có người ở mở của sổ nhà mình.

      Thiệt là, Tiểu Kim phải là có chìa khóa sao? cửa chính, lại leo cửa sổ làm cái gì? nhắm mắt lại nghĩ tới, sau đó đột nhiên mở to mắt ra.

      đúng! Tiểu Kim phải nghỉ phép rồi! Đó là. . . . . .

      Có người lẻn vào cửa sổ phòng !

      Lập tức ngồi dậy, đột nhiên cùng hé ra mặt tái nhợt mặt đối mặt, còn có là gần, là gần.

      “A! Có quỷ!” bản năng vươn tay quăng cho đối phương bàn tay.

      Ngàn Thần sắc mặt tái nhợt nhanh chóng chuyển thành xanh mét, thanh bắt được vai của , dùng sức lắc lắc.

      “Tiểu Miêu ngốc, bình tĩnh chút, nhìn , là .”

      xem ràng người phía trước, mới miệng lớn tức, “Ngàn Thần, có biết hay dọa chết người a!” lại nằm trở về giường, để cho tâm hoảng loạn có thể bình tĩnh chút.

      Ngàn Thần cũng thừa cơ đè người của Tiểu Miêu, đem khuôn mặt mê hoặc chết người đền mạng lần nữa tiến gần

      làm gì lại leo trộm cửa sổ như thế?” tức giận hỏi.

      “Tiểu Miêu, làm sao nhận điện thoại của ?”

      “Em . . . . . do ngủ thiếp !” còn có nghĩ đến phải như thế nào đối mặt .

      “Phải ?” tựa hồ tin tưởng lời của cho lắm, “Ngủ cả ngày?”

      “Đúng vậy! Em hôm nay buổi sáng cảm thấy đầu có chút đau .”

      dẫn em gặp bác sĩ.” quả quyết hạ quyết định.

      cần.”

      “Thế nào cần?” ôm , giống như ở dụ dỗ bảo bối của mình : “Từ giờ trở , em thể có vấn đề gì, nếu đau lòng .”

      đau lòng cái gì?” nha, ngực của là ấm áp.

      “Đau lòng vợ tương lai.” vừa xong, liền muốn cúi đầu hôn .

      Tiểu Miêu cũng vong tình muốn hôn trả lại, bất quá ở khắc cuối cùng, vội vàng đẩy ra.

      “làm sao vậy?”

      nên đụng em.”

      cự tuyệt làm sắc mặt lạnh lẻo.

      “em. . . . . . sợ cảm mạo lây bệnh cho .”

      Ngàn Thần thở dài cái, đưa tay lại ôm chặt lấy , hôn tóc, bất đắc dĩ : “ ra là như vậy, còn tưởng rằng em còn quan tâm nữa, mới cự tuyệt .”

      Lòng của kinh hoàng, ngẩng đầu lên hỏi, “ tại sao phải như vậy? nghe được phong thanh gì sao?”

      Nhận thấy được có cái gì đó đúng, vươn tay bưng lấy khuôn mặt nhắn của , sâu nhìn chăm chú vào mắt , “Tiểu Miêu, có phải hay có chuyện gì mà với ?”

      “Vậy là cũng có chuyện với em?”

      có.” khẳng định .

      có?”

      có.” cau mày, “ nên có sao?”

      đẩy ra, tới trước bàn rót chén nước, lãnh đạm : “Quên , muốn em cũng miễn cưỡng.”

      Ngàn Thần xông lại bắt được tay của , ép đối mặt mình, khẩu khí có vẻ có chút nóng nảy cùng bất an, “Tiểu Miêu, làm sao vậy?”

      thế nào? nếu như biết bị làm sao tốt rồi. Nhớ lại lời hiệu trưởng uy hiếp…,nhớ lại lão ba cùng lão mẹ bị như vậy, nhớ lại mình cỡ nào vô cùng thích , thậm chí là , vậy mà xuất trở ngại.

      là muốn nhào tới trong ngực của khóc rống, sau đó hướng tố cáo gia gia ăn hiếp mình, để cho cùng ở chung chỗ, còn nghĩ bọn họ vụng trộm. . . . . . , là ước hẹn, nếu là truyền đến tai gia đình ở quê, nhất định chết chắc.

      Tiểu Miêu biết nhất định mà ra mặt, bất quá, thể ích kỷ như vậy, bởi vì vô cùng hiểu và gia gia từ đến lớn sống nương tựa lẫn nhau tình cảm rất tốt. Mà nếu như thương , quan tâm , cũng nên buộc làm ra loại lựa chọn này, tình cảm ông cháu sức mẻ

      Nội tâm cùn người giao chiến làm sắc mặt có vẻ có chút tái nhợt, thân thể cũng mềm nhũn.

      Chẳng lẽ ông trời già ở trừng phạt láo, nên để cho bị cảm ?

      Ngàn Thần nhìn bộ dạng muốn té xỉu bộ, tất cả lửa giận, tất cả nghi hoặc lúc này đều biến mất vô ảnh vô tung. Ôm lấy , để cho nằm giường, sau đó giúp đắp chăn. Tiểu Miêu lẳng lặng nhìn , chỉ thấy mặt thâm tình : ” nghe lời hảo hảo ngủ giấc, nấu chút cháo cho em, i nhất định cả ngày nay em cũng chưa ăn cái gì.”

      cần làm phiền .”

      “Làm sao phiền toái!” khiển trách, “em là bạn của , chiếu cố, thủ hộ em là trách nhiệm, em tốt nhất hưởng thụ niềm hạnh phúc dược che chở !” xong, ấn xuống cái hôn ở trán của .

      Tiểu Miêu nhìn thân ảnh cao lớn ở trong phòng bếp hẹp của mình nấu ăn, cổ cảm giác hạnh phúc ấm áp tràn đầy lòng, nghĩ thầm, bình thường như thế, có tài đức gì có thể lấy được xuất sắc nam nhân như vậy!

      Có lẽ bị bệnh, cảm thấy hỗn loạn, toàn thân càng lúc càng nặng nề, phảng phất cả người muốn nằm mãi giường, ngay cả nghe kêu gọi, cũng vô lực đáp lại, chẳng qua là ngừng phát ra mê sảng cuồng loạn, “ nên ép tôi... Tôi muốn rời ..... Tôi muốn..... muốn.....”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :