1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai của tôi là thái tử - Tứ Nguyệt (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Bạn Trai của tôi là Thái tử – chương 2.1

      Leng keng!

      Tiểu Miêu mở cửa vào quán…

      vì ăn quen khẩu vị thức ăn ở Đài Bắc, thể làm gì khác hơn là tới nơi này mua các món ăn tiện lợi có hương vị quê hương.

      Bên trong là gian sạch sáng ngời tràn đầy nền văn minh tiến bộ, trong quầy cũng dị thường cười khó hiểu.

      Tại sao có cảm giác rất khác thường?

      Bởi vì bình thường trông quầy ở nơi này tựa hồ hay có tâm , làm người ta thường nhịn được muốn hỏi ấy, có phải hay trong nhà có chuyện gì?

      Thế nhưng ít nhất lúc này tới tìm kiếm mua thức ăn, cũng ngờ lại có vinh hạnh nhìn thấy nụ cười khả ái của ấy, bất quá khiến những chuyện xui xẻo trước đây đều đem trở lại trong người

      tại cần lấy thức ăn làm nguồn an ủi a

      Thức ăn, a, là nhiều thức ăn nha!

      Tiểu Miêu dùng cặp mắt sắc bén nhanh chóng quét qua từng dãy thức ăn, sau đó cẩn thận liếc cùng món ưa thích với người đối diện.

      Theo bản năng mỉm cười hạ tay xuống, lại tiếp tục tìm, nhưng cảm thấy là lạ .

      Đối diện gương mặt đó. . . . . .

      Tiểu Miêu đột nhiên nhìn lên ─

      rốt cuộc biết cái gì gọi là tình huống “Oan gia ngõ hẹp”.

      Nếu như đủ thông minh, nên giả dạng làm thấy, lập tức rời .

      cũng quả làm ra thông minh, quay người cái hướng cửa ra…

      được cử động, cướp đây!”

      thể nào! Loại tình huống này phải ở ti vi mới có thể xuất sao?. bị hù ngay cả động cũng giám.

      “Tôi vẫn nhúc nhích.” Tiểu Miêu vội vàng giơ hai tay lên cao, ngoan vô cùng.

      Ở nơi này bây giờ trở nên khẩn trương, ở quầy sợ hãi khóc tại chỗ

      Tiểu Miêu thiếu chút nữa té xỉu.

      Làm ơn , ti vi đều có dạy, gặp phải lúc này được phản kháng, ngoan ngoãn đem tiền giao ra.

      Tiểu Miêu thấy quầy tiểu thư đem tiền giao ra, cho là tên cướp như vậy buông tha, nhưng có nghĩ đến ngay cả khách hàng cũng bỏ qua.

      Tiểu Miêu theo bản năng mở lí nhí bên mắt nhìn xuống, phát ánh mắt của rơi vào túi tiền màu hồng của .

      “Đừng mơ tưởng.” Tiểu Miêu hai tay vội vàng ôm chặt .

      “Lấy ra.”

      được, tháng này tôi toàn bộ dựa vào nó. . . . . . A! muốn!”

      “Lấy ra mau!” Tên cướp khẩu khí cực kỳ hung tợn.

      “Chết cũng muốn!” cũng kiên trì chịu, cứ như vậy cùng tên cướp chơi trò kéo co qua lại.

      câu, vì tiền đánh cuộc tánh mạng.

      “Tìm chết!”

      Lúc này ngoài sau tên cướp bị vật nặng rơi xuống đầu, đầu choáng váng, nhìn nữ nhân trước mặt cũng mơ hồ. Còn Tiểu Miêu vì sợ hãi mà mềm nhũn cả người…… vì thế vững liền bị tên cướp……

      “A! muốn!”

      còn kịp rồi, giây kế tiếp, bị đè ở đất, vì lực ngã mạnh nên tay phải đụng phải vật cứng

      đau a!

      “Ngươi dám đè ở bạn của ta, cho ngươi bài học.” Tên oan gia lại lấy chân đạp tên cướp tới tấp tả tơi.

      Nhìn thấy lúc này giống như Hoàng thái tử cứu mỹ nhân, Tiểu Miêu tuyệt cảm kích, bất quá, nếu như có thể đem cái người khổng lồ này dời khỏi người tốt hơn .

      “Mau kéo ra. . . . . .” Còn có, tay phải của là đau, cảm giác lúc nãy khi va chạm mạnh hình như tay gãy.

      Oan gia lúc này thấy con mèo Tiểu Miêu bị đè sắp gần ngạt thở mới kéo ra, lúc này, cảnh sát cũng tới. . . . . .

      Bạn Trai của tôi là Thái tử – chương 2.2

      [​IMG]

      canh giờ sau, ở trong phòng cứu cấp bệnh viện , có hai người mắt to mắt trừng nhau.

      “Làm gì trừng tôi như vậy?” Cái này dưới người, vạn người Hoàng thái tử hung tợn, oan gia hình như rất nhàn rỗi.

      “Mới vừa rồi giúp tôi cũng tránh khỏi việc bị gãy tay, vì sao trước đó chạy đến giúp tốt hơn sao?” Tiểu Miêu nhịn lâu, rốt cục vẫn phải hỏi ra hoài nghi trong lòng.

      “À!”

      “Cái gì à?”

      “Tôi suy nghĩ.”

      tròn to mắt chớp chớp, “Suy tính cái gì?”

      có đáng giá hay phải vạn nguyên.”

      nhảm, dĩ nhiên đáng giá. . . . . . Nhưng là tại sao như vậy? vạn nguyên? Đó là cái gì? Nàng tò mò nha.

      Lúc này, lấy ra quả bóng tennic, phía bị lõm vào, nhìn vào biết ngay là do đầu tên cướp lưu lại

      . . . . . . . . . . . .” hỏa khí lập tức toàn bộ xông lên đỉnh đầu, lập tức nổi trận lôi đình.

      “Tức giận?”

      Ai mà tức giận, cư nhiên bị so sánh với quả bóng tennic!

      gì, nhảy xuống giường bệnh, muốn bỏ ra ngoài.

      Tại chỗ nam nhân sửng sốt chút, sau đó lập tức xông lên trước ngăn lại.

      “Uy! Mèo con, giám .”

      đợi nữa! vừa gặp phải liền có chuyện tốt, huống chi đói bụng muốn chết, tại cũng hơn mười giờ, bị đói đên muốn ngất xỉu rồi .

      “Uy! Đứng lại cho tôi. . . . . .”

      “Vị đại ca này, tôi rất đói, muốn ăn cái gì, rãnh cùng ở lại, tại gì cũng hỏi xong, tôi cũng băng bó xong cả rồi, sao, cho nên, sớm chút nên về nhà !”

      “Tôi còn có lời muốn với . . . . . .” dừng lại chút, sau đó đề nghị, “ đói bụng đúng ? Tôi cũng vậy chưa ăn gì, để ăn mừng chúng ta cùng nhau vượt qua nguy hiểm, đại nạn chết, tôi mời ăn bữa ăn tối.”

      “Tôi. . . . . .” Vốn là muốn muốn , nhưng là vừa nghĩ tới cư nhiên bởi vì xem nàng đáng giá vạn nguyên, hảo, liền ăn bữa đến cháy túi tiền .

      “Hảo.”

      ***

      “Ở chỗ này?”

      Tiểu Miêu nhìn ngôi nhà lớn như lâu đài trước mặt, trông giống trong phim truyền hình “Đại trạch môn” đầy đủ ra ở trước mắt, rất có cảm giác cổ đại.

      miệng to như vậy làm gì? Người khác nhìn vào còn tưởng rằng chưa từng thấy qua thành phố, quê cục.” dương dương đắc ý , thấy bên cạnh bắn tới sát khí, thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn im miệng.

      “Tôi chính là tên nhà quê! được sao?” Cũng bị hại đến biến thành mèo què, cũng cần giả bộ lễ phép nữa.

      quyết định phải đem xếp tên đầu tiên trong danh sách đen được hoan nghênh

      Nhìn dáng vẻ tức giận vội vàng, tựa hồ có thể nhìn thấy đầu có khói bốc lên.

      Chưa bao giờ có nữ sinh nào đối với có sức ảnh hưởng lớn, càng cho là về sau cũng có, vậy mà cái này mới gặp mặt nữ nhân hung dữ này tới ngày nhưng có thể làm cho cuộc sống của trôi qua rất có nhiều thú vị.

      Hơn nữa, còn có thể lấy được nụ hôn của , nên có thể thế giới tiểu nữ nhân này là may mắn nhất .

      Nếu như lát nữa với quyết định của , tin tưởng nhất định rất cảm động . lòng tin tràn đầy nghĩ.

      thôi!”

      phải là muốn ăn bữa ăn tối sao?” trề môi, bất quá như cũ ngoan ngoãn cùng vào.

      Dù sao ở Đài Bắc là phồn hoa đô thị, có như vậy lâu đài cổ tích tham quan quả là rất tuyệt

      “Đúng a!”
      Last edited: 14/9/14

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Bạn Trai của tôi là Thái tử – chương 2.3


      [​IMG]

      Hai người vừa vào cửa, nam nhân cười nhanh chóng tới, hướng tên hung thần cung kính vô cùng : “Thiếu gia, ngài trở lại.”

      “Ừ! Ta muốn cùng vị tiểu thư này ăn bữa ăn tối, phiền toái Trương quản gia chút

      “Tốt, xin thiếu gia trước phòng khách nghỉ ngơi, lát sau mời thiếu gia đến dùng cơm

      “Ừ!” Ngàn Thần gật đầu cái, “Cám ơn ông.”

      Trương quản gia vừa cười rời .

      thôi! Tôi dẫn đến phòng khách.” hai lời liền cầm tay trái Tiểu Miêu kéo hướng phòng khách , hỏi cũng hỏi có chịu hay cùng mình .

      “Dùng đại gì cũng tốt rồi, ha ha.” có tay phải để ngăn cản, chỉ đành phải chấp nhận bị kéo giống như là kéo con tiểu miêu.

      được, đây là chúng ta lần đầu tiên ước hẹn, sao có thể tùy tiện!”

      Tiểu Miêu sắc mặt hồi tái nhợt, “Ước hẹn? !”

      “Đúng vậy!” nhàng đáp, hơi thở gấp , cũng tuyệt chột dạ.

      thế nào lại hưu vượn rồi, tôi muốn về.” Đúng là nên ham món lợi , nên về nhà là tốt nhất.

      cho phép .”

      Cái gì? hình như nghe ? ở trong lòng .

      Vậy mà đối phương tựa hồ như có thuật đọc tâm, cư nhiên có thể biết trong lòng suy nghĩ cái gì.

      “Tôi , cho phép .”

      “Nếu như tôi mạn phép phải ?”

      cho phép.”

      cho rằng có tư cách gì có thể khống chế, ra lệnh cho tôi?”

      “Cơm nước xong tôi cho biết.”

      “Hừ! là cái gì! Cơm nhà có cái gì đặc biệt? đầu bếp Hoàng kim làm sao? Còn có hương vị đặc biệt? Tôi có phúc ăn nha” cho là có thể vì món ăn ngon sao? Ít xem thường người!

      Hai người giằng co qua lại hết sức ngưng trọng, mắt thấy miệng của cả hai chuẩn bị triển khai công kích, quản gia hé ra nụ cười tà mị đột nhiên xuất .

      cho hai vị tin tức tốt, bữa ăn tối chuẩn bị xong.”

      Tiểu Miêu nhìn chằm chằm vị lão tiên sinh này nghĩ thầm, có cần thiết giống như là tuyên bố người trúng độc đắc vậy ? Chỉ là bữa ăn thôi mà.

      Ngàn Thần bởi vì quen nên mở miệng gì.

      thôi!”

      “Trừ phi đây phải là ước hẹn.”

      rất muốn phản bác, nhưng sợ là ngốc nghếch ─ trâu dắt đến Bắc Kinh vẫn là trâu ─ như vậy ngoan cố, thể làm gì khác hơn là đầu hàng.

      “Hảo, phải là ước hẹn.”

      Phải như vậy mới đúng chứ.

      Tiểu Miêu giống như là người vừa mới thắng trong cuộc chiến tranh, bộ mặt dương dương đắc ý, phải cần mất tiền cũng có thể ăn, haha.

      Khi thấy được bàn ăn nóng hổi, hướng chổ thức ăn chảy nước miếng.

      “Uy! Nước miếng!” cau mày.

      “Đó!” Tiểu Miêu vội vàng dùng tay bé lau , “Thoạt nhìn ngon nha!”

      “Nhìn chắc là no bụng .”

      Khi vừa ngồi vào, mới muốn dùng tay phải cầm đũa Tiểu Miêu lại phát tay phải bị thương thể cử động.

      Vừa nghĩ tới thức ăn ngon trước mặt, mình lại thể động thủ ăn, nước mắt thiếu chút nữa từ vành mặt chảy ra.

      “Khóc cái gì?” con Tiểu Miêu này sao lại thích khóc như vậy a?

      trợn mắt nhìn hại tay bị thương hướng tên thủ phạm liếc mắt cái, muốn mắng có lương tâm tay của tới trước mặt nàng. . . . . .

      làm cái gì?”

      cư nhiên hẹp hòi như vậy, đem miếng thị bò bít tết trước mắt lấy , là…

      “Giúp cắt thành những miếng a! Nếu con mèo gãy tay như phải làm sao ăn?” vừa tay vừa cầm dao nĩa, ưu nhã giúp đem thịt bò bít tết cắt thành ít khối .

      Ô ô! Cảm thấy mình là đổ oan cho , cảm thấy có lỗi đấy!

      “Ăn !”

      cũng khách khí đó!

      Vốn tưởng rằng lúc ăn cơm, chuyện gì đó dăm ba câu , vậy mà, cư nhiên yên lặng vô cùng. Có cần phải tập trung chuyện môn như vậy ?

      Tiểu Miêu khỏi nhìn , phát dáng người là vô cùng đẹp mắt, rất giống với nhân vật trong truyện tranh nha… vai nam chính khí chất tràn đầy u buồn.

      Khuôn mặt hoàn mỹ, lông mày tuấn , tròng mắt thâm thúy, lỗ mũi kiên định, còn có đôi môi rất hút hồn, hôn lên môi đó lại ấm áp vô cùng. . . . . .

      Nghĩ đến môi, Tiểu Miêu nhịn được nhớ tới lúc hai người lần đầu gặp mặt, cẩn thận đụng phải cái môi khêu gợi. . . . . .

      Ngàn Thần chậm rãi ngẩng đầu nhìn , lẳng lặng : “Nhìn nữa, tuyệt đối tôi.”

      cảm thấy hồi lửa đỏ lập tức xông lên đốt nóng khuôn mặt nhắn của , dĩ nhiên, còn có hỏa khí ở trong đó.

      biết xấu hổ.” tay trái dùng sức xiên thịt bò bít tết trong mâm

      chậm rãi khởi cười, nữa, bất quá tay có ngừng lại tiếp tục thay đem thức ăn cắt thành ít khối .

      Tiểu Miêu vẫn còn tức giận miếng lại miếng.

      Oa! là ăn ngon quá, cho nên thừa cơ ăn nhiều chút, nếu liền rất xin lỗi bản thân mình nha.
      Last edited: 14/9/14

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Bạn Trai của tôi là Thái tử – chương 2.4

      [​IMG]

      cũng ở trong lòng có quyết định, sau khi cùng ăn xong, về sau vẫn nên cách đại ôn thần này xa chút. Từ khi gặp mặt đến bây giờ, vẫn có may mắn lần nào.

      Cố gắng đem mình vì bị thương, mà sau khi ăn hết thức ăn vào trong bụng, liền lập tức đứng lên, giống Uyển Như cao cao tại thượng tuyên bố, ” ăn no.”

      “Ăn no?” hiển nhiên hài lòng lắm với cái bụng bé của .

      Tiểu Miêu gật đầu cái, “ muộn, tôi phải về.”

      “Ừ! Đúng là quá muộn.” nhìn trong tay đồng hồ nam, “Cũng hơn mười hai giờ.”

      Đúng vậy! Lão mẹ có qua con đàng hoàng nên ở bên ngoài quá lâu.


      Tiểu Miêu chuẩn bị rời , lại nghe được lẳng lặng : ” Đợi ăn xong món điểm tâm ngọt rồi hãy về.”

      Nhất định là liễu đinh hoặc là ổi, ở quê ăn hoài giờ cũng muốn ăn nữa .

      cần. . . . . .”

      “Là rượu đỏ đào cùng ít bánh cake.”

      Tiểu Miêu cả người dừng lại, nội tâm hồi cùng người giao chiến.

      Cái tên thức ăn vừa nghe, chính là loại điểm tâm ngọt chỉ có nhà hàng năm sao mới có.

      “Ăn ngon đó!”

      Tên này đúng là tu luyện thành ác ma, cư nhiên dùng cái loại ngữ điệu đó hấp dẫn , chẳng lẽ biết món điểm tâm ngọt đối với nữ nhân mà , là thứ hấp dẫn thể kháng cự sao?

      Nhất là , đối với đồ ngọt rất nghiện, liền như ong bướm thấy hoa mật, cách nào kháng cự.

      Có thể bỏ qua sao? Tiểu Miêu tại nội tâm cấp thiết thành khẩn hỏi, nhưng thủy chung ra.

      “Tôi sợ mập.”

      muốn ăn bao nhiêu khối?”

      Tiểu Miêu dừng lại có chừng mười giây lâu, cuối cùng kháng cự được quay đầu lại. . . . . .

      Lần này quay đầu, giống như là chuyện thần thoại xưa trong Xuân thần, người ta gọi nàng được quay đầu lại, nếu cũng bị bắt cùng Hắc Ám Chi Vương .

      vừa nhìn thấy kia bàn để mãn hồng nộn non, kiều diễm ướt át đào tý bánh cake trong lòng hết sức hiểu, mình sắp rơi xuống bóng tối , trầm luân trong địa ngục đồ ngọt.

      “Khối lớn chút.” Tiểu Miêu bật thốt lên.

      Thân thể của tựa hồ nghe lời, để ý tới não bộ cùng lý trí của kêu gọi, lại trở về trước bàn ngồi xuống, khuôn mặt khát vọng, chờ đợi.

      khuôn mặt tuấn mỹ kia nụ cười càng sâu hơn.

      “Nhà bình thường cũng ăn. . . . . . cao sang như vậy?” thoạt nhìn giống mỗi ngày thịt cá , bởi vì vóc người đẹp đến làm phải ghen tỵ.

      nửa người mặc áo sơ mi, nhưng là cúc áo mở ra hai nút, lộ ra rộng rãi cổ da thịt trắng cùng vững chắc

      biết có hay có lông ngực. . . . . .

      “Muốn ăn ?”

      Nàng tâm giật mình, nghĩ là hỏi có muốn ăn hay ăn . . . . . .

      “Hạ lưu!”

      trong tay cầm khỏa hồng đào cấp cho trước nếm thử, lại nghe như vậy liền mãnh liệt nhíu mày.

      Hạ lưu? !

      Cầm bánh cake cho ăn có cái gì hạ lưu ? khó khăn nghĩ.

      Nhìn ánh mắt của , lại nhìn khuôn mặt nhắn kia có chút hồng, lại nhìn chính mình cổ áo bị bung ra, liền bừng tỉnh hiểu ra .

      Cái này tiểu sắc nữ. . . . . . Đó! ! Là con mèo háo sắc.

      trong tay thả ra bánh đào, tới trước mặt , dựa vào là gần.

      . . . . . . định làm cái gì?”

      “Nếu như muốn ăn, xin cứ tự nhiên.”

      “Ăn. . . . . . Ăn cái gì?” nghĩ ra, miệng lắp bắp .

      “Tôi nha!”

      khí đột nhiên trở nên nặng nề, xoay người nhìn cái sau lưng, có ai a!

      là cùng nàng đùa giỡn hay sao?

      “Người nào. . . . . . Người nào. . . . . . Muốn ăn ?” Nàng run càng lợi hại hơn .

      a!” làm như chuyện đương nhiên , gương mặt tuấn tú lại dựa vào nàng gần chút, “Tôi rất thoải mái, ngại cho cắn cái, đến đây !”

      “Thần kinh.” bản năng muốn đẩy ra, kết quả tay phải vừa động ──

      “A! là đau, là đau.” Tiểu Miêu đau đến nước mắt lập tức phun ra ngoài.

      làm gì lộn xộn! Ngu ngốc.” vội vàng vuốt tay phải của , bận rộn cũng quên mắng cái.

      “Đều là do làm hại,!” đau đến nước mắt dừng lại cũng dừng lại được.

      là đau! Trời ạ! Cứu mạng a!

      Đột nhiên, cúi đầu hướng về cánh tay bị thương của há miệng mãnh liệt thổi hơi, làm cảm thấy có cái gì đó rất kỳ quái.

      làm gì thế?”

      “O o cũng đau đớn nữa.”

      O o? là o o sao? Cái loại đó ở nhà trẻ khi tiểu hài tử té bị thường thường được giáo o o cho bớt đau sao?

      Làm ơn! là sinh viên rồi nha!

      Mặc dù rất muốn mở miệng mắng , cười ngây thơ, nhưng là ôn nhu lại làm nước mắt trong hốc mắt chảy nhiều hơn.

      Thấy càng khóc thảm hại, càng thêm hốt hoảng.

      “Tiểu mèo ngốc, còn rất đau sao? Tôi đưa bệnh viện xem sao.” vừa xong, thanh ôm lấy , cả người hóa thân làm hùng cứu hỏa ôm nạn nhân bị nguy tai trường muốn xông ra bên ngoài.

      đưa ra tay trái kéo lấy tóc của , làm đau kêu lên tiếng.

      “A…đau!”

      cần nữa! Tôi sao .”

      ?”

      a!”

      tin.”

      “Tôi chỉ là nghỉ đến người.”

      ngồi xuống, đem đặt ở đùi, có ý định để , bộ dạng chuẩn bị nghe chuyện xưa.

      “Người nào?”

      có chú ý tới khẩu khí ngập tràn vị chua, chẳng qua là đắm chìm ở tuổi thơ, trí nhớ cùng người rất thân thiết.

      ấy gọi A Uy, là đổng học tiểu học của tôi, cũng bảo vệ tôi, nếu như tôi cùng người bạn đánh nhau, ấy cũng o o chỗ tôi bị thương, còn đợi tôi lớn lên cưới tôi nữa, cho tôi làm bà hoàng”

      Tình địch? ! hai tay nắm thành quyền, bộ muốn lập tức tìm cái tên gọi là A Uy đó quyết đấu.

      có đáp ứng ?” cắn răng nghiến lợi hỏi.

      Tiểu Miêu nghĩ đến câu trả lời khi đó , trong lòng đối với mình hối hận gần chết.

      “Sớm biết đáp ứng là tốt rồi.” lẩm bẩm , có chú ý tới nam nhân bên cạnh mặt lúc trắng lúc xanh.

      cho phép đáp ứng!” tự tay cầm vai của , lực đạo lớn làm đau kêu thành tiếng.

      “A… làm tôi đau.”

      “Người đó ở đâu? Là bạn trai của sao?”

      là người cai quản Thái Bình Dương sao?” giãy giụa muốn từ đùi của rời , thấy kịch liệt giãy dụa,mà thân thể xinh đẹp mang lại cho nam nhân như kích thích mãnh liệt.

      được lộn xộn nữa .”

      “Tại sao?”

      có tại sao.” cắn răng nghiến lợi trả lời. Cũng thể thành thực với cái mông ma sát, làm cho thân là nam nhân khống chế cũng khống chế được phản ứng sinh lý!

      . . . . . .” cảm thấy có thứ gì đó khách khí chỉa vào phía dưới mông, lát sau, mới bừng tỉnh hiểu ra.

      “Hạ lưu!” khách khí thưởng cho bạt tai, sau đó thở phì phò bắt lấy cái túi màu hồng, hai lời liền xông ra bên ngoài.

      sờ má trái bị đánh, trong khoảng thời gian ngắn còn có phản ứng kịp mình mới vừa bị cho bạt tai.

      “Uy! cái này biết điều. Xú nha đầu, lại dám đánh bổn thiếu gia, quay lại cho tôi. . . . . .” Đợi đến phục hồi tinh thần lại, bên rống bên xông ra, nhưng đối phương sớm còn thấy bóng dáng .

      chỉ thấy xe máy cấp tốc chạy như bay, biến mất trước mắt.

      Ngơ ngác đứng nghiêm lạnh lùng trong gió đêm, tự tay sờ sờ khuôn mặt bị đánh, sau đó đau kêu, “Đáng chết Xú nha đầu, có luyện qua Thiết Sa chưởng sao? Đánh người cư nhiên đau như vậy.”
      Last edited: 14/9/14

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Bạn Trai Của Tôi Là Thái tử – chương 3.1

      [​IMG]

      Học sinh mới, đều là tốt hết, có mỗi khổ nhất là .

      Bên phải tay bị gãy, Tiểu Miêu giống như nữ binh sĩ bị thương vì ra trận.

      Nếu là sớm biết ngày như vậy, tuyệt đối học tập dùng tay trái, quân hành xuống.

      Giờ phút này, đầy trong đầu suy nghĩ như thế nào dùng tay trái ghi nhớ những gì Lão sư văng nước miếng kia giảng dạy.

      Đồng học như thế nào cũng biết tốt xấu, cũng có người đối với thi triển cái giúp đỡ.

      Cùng là sinh viên đại học, sợ thành tích quá tốt, cùng bọn họ giành sở nghiên cứu sao? là suy nghĩ nhiều quá mà.

      Quên , dù sao vốn là người luôn vui vẻ, chấp mấy chuyện đó nữa.

      Lúc này, cửa phòng học xuất người thân ảnh cao lớn , hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ngay cả Lão sư cũng quên cả dạy, tầm mắt cũng rơi vào người mới tới .

      “Ngàn Thần?” phải là ở lớp của sao? Ban đầu cái này Hoàng thái tử còn giờ lịch sử quá thú vị, hại Lão sư lòng tự ái hỏng mất, nửa đêm cũng phải khóc.

      Ngàn Thần để ý đến Lão sư, cũng có để ý tới những bạn học khác tò mò cùng ánh mắt ái mộ, nhanh chóng quét qua cả lớp, rốt cục cũng có thể thấy con mồi.

      con mồi ngoan Lâm Tiểu Miêu.

      Như con hắc báo di động, Ngàn Thần trầm tĩnh đến trước mặt Tiểu Miêu, cao cao tại thượng nhìn chằm chằm . . . . . .

      Di? Trời tối sao? Làm sao ánh sáng lập tức trở nên tối rồi?

      Tiểu Miêu lúc này mới chú ý tới phải là trời tối, mà là có người chặn lại tầm mắt của

      Rống! Như vậykhông biết chắn tầm mắt sao? phải báo lão sư….Tiểu Miêu mãnh liệt vừa ngẩng đầu.

      “Lão. . . . . .” hít hơi, trong nháy mắt quên mình phải cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng vào người, nhanh chóng khiến toàn thân như biến thành tượng đá .

      tới đây trong làm cái gì?”

      Ngàn Thần có trả lời, chẳng qua là quăng cho người đồng học nam bên cạnh ánh mắt uy hiếp, ý tứ muốn ta ngay, muốn ngồi.

      Nhưng biết đối phương có phải quá khờ hay giả ngu, chút cũng có hiểu ra ánh mắt chứa đầy hàm ý của , còn trưng ra bộ dạng hứng thú dồi dào nhìn hai người.

      Ngàn Thần ánh mắt trở nên sắc bén hơn, càng hung hăng hướng bên cạnh vung tay lên, thoạt nhìn giây kế tiếp động thủ đánh người .

      Tiểu Miêu vội vàng đứng lên, đem mình chỗ ngồi tặng cho .

      nghĩ ra, có nhiều chỗ ngồi trống như vậy, làm gì phải cùng người ta giành? Cái này đúng là thái tử bị chìu làm hư a .

      mới vừa tìm được chỗ ngồi xuống , cái đó sau lưng lại lập tức theo tới bên cạnh.

      nhìn chằm chằm nam nhân ở bên cạnh ngồi xuống, “ làm gì thế?”

      học.”

      và tôi, chúng ta đâu có cùng lớp.”

      “Bắt đầu từ bây giờ. . . . . .” tròng mắt màu đen thẳng tắp rơi vào khuôn mặt nhắn khả ái, sau đó nhàn : “ ở lớp nào, tôi liền ở lớp đó.”

      Lập tức, là nhớ mở cửa sổ ra, sau đó xuống. . . . . . Đó! , kia có phải hơi lố ?, đâu cần phải giống kẹo mạch nha dính liền dính a!

      chuyển liền chuyển?

      ” muốn làm kẹo gì đây?” Nàng khinh thường .

      lộ ra khuôn mặt tuấn tiêu sái cười, Tiểu Miêu ngay cả muốn nghe cũng phải nghe được những bạn nữ thét chói tai.

      Có thể hay quá khoa trương? Tiểu Miêu tức giận muốn rống.

      Bạn các bạn nữ a, các người cần phải tranh thủ như vậy chứ, đừng để sắc nam này mê hoặc, làm mất mặt tất cả phụ nữ chúng ta.

      “Tôi có thể cùng trở thành kẹo dính mãi chỗ” nghiêng người hướng Tiểu Miêu, lộ ra hàm răng sáng trắng bóng loáng

      …bệnh thần kinh a!” bởi vị nụ cười lộ ra răng trắng của làm chói mắt mở mắt ra .

      Người này đóng quảng cáo kém đánh răng, là rất đáng tiếc nha.

      Trừng mắt nhìn người trước mặt mình, Tiểu Miêu cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ, là nam nhân có nhiều quyền lợi nhất trong trường, có muốn cũng thể cản được . Dù sao miễn để ý đến là được rồi.

      Bên tai nghe được Lão sư ho mấy tiếng, “Được rồi, chúng ta tiếp tục học thôi.”

      Tiểu Miêu hết sức vui mừng khi Lão sư có thể đẩy ánh mắt của mọi người người của dời , cố gắng chuyên tâm ghi chép bài.

      Đột nhiên, cánh tay to lớn đưa tới, cầm lấy quyển vở trước mắt cộ.

      Tiểu Miêu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm, nâng lên bên lông mày, trong mắt cũng gần phun ra lửa, “. . . . . .”

      “Tay của có tiện, tôi giúp chép bài”

      “Ách!”

      thể tin được, vốn là suy nghĩ tìm gì để dập tắt lửa giận trong đầu, ngờ bị câu của là cho tắt hỏa.

      có hảo tâm vậy sao?”

      “Tôi vốn chính là người tốt, là quá khó khăn thôi.” cầm bút tiêu sái ghi ghi chép chép

      Tiểu Miêu nguyên muốn phản bác, bất quá ngay sau đó suy nghĩ chút, tay của bị thương cũng là do làm hại, vậy nên cho cơ hội đền bù mới được.

      có để ý tới nữa, Tiểu Miêu cố tập trung nhìn lên bảng….

      tuyệt đối tuyệt đối thừa nhận, cả ngày nay, trong đầu chỉ toàn là hình bóng của tên Ngàn Thần kia.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Bạn Trai của tôi là Thái tử – chương 3.2

      [​IMG]

      Kế tiếp tuần lễ, Ngàn Thần hoàn toàn làm như lời mình , cùng học chung lớp lại càng vắng mặt buổi nào. Nhất thời, ở trong toàn trường liền trở thành tâm điểm, liên tục bị nhiều người “ truy sát”.

      Ngày hôm đó là ví dụ điển hình……..

      “Uy! là Lâm Tiểu Miêu?”

      Tiểu Miêu nhìn thấy trước mặt mình là đám nữ nhân nhìn có vẻ có ý tốt gì, bộ dạng thân thiện chút cũng có , cản trở đường của .

      “Đúng a!”

      “Mau , cùng Ngàn Thần là quan hệ gì?”

      Tiểu Miêu nhìn gương mặt kia mang đầy ghen ghét, thấy liền biết trong lòng. Những nữ nhân này đem coi là cái đinh trong mắt, đại tình địch, nếu như nghĩ cách xử lý tốt tình huống này, có lẽ ngày mai hoặc là sau ngày nào đó, sông xuất xác nữ nhân vô danh là a.

      Ô ô! Người ta còn chưa có kết hôn sanh con nha! Quan trọng hơn là, còn có lần đầu tiên còn chưa thử qua, hưởng thụ khoái cảm mà nữ nhân cần trải qua.

      Tuyệt đối thể bởi vì tên xú nam nhân kia mà cuộc đời của Tiểu Miêu bị phá hủy.

      Tiểu Miêu nặn ra nụ cười, giả bộ thanh mềm mại : “Đó! ta và tôi chút quan hệ cũng có, ta là ta, còn tôi là tôi, các người xem chúng tôi xét hết mặt này đến mặt khác đều bất đồng, tôi lại càng xứng với ta làm sao có thể có quan hệ gì được.”

      “Đừng trưng bộ mặt tươi cười đó ra , mau đem lời ràng minh bạch cho tôi nghe” Dẫn đầu chính là cái nữ sinh khẩu khí hung ác nhất.

      Ai! hy vọng mình cũng có được phần nghị lực kiên trì kia, đối với người mình muốn, người mình thương đều có thể bất chấp tất cả.

      “Được rồi, được rồi! Tôi , tôi , Ngàn Thần là bởi vì đối với tay phải bị thương của tôi mà cảm thấy có lỗi, cho nên tạm thời trong thời gian này ở bên cạnh tôi giúp đở, nghĩa là có chút trách nhiệm ấy mà. . . . . .”

      “Tôi mà, Ngàn Thần là người tốt, hơn nữa còn rất có trách nhiệm.” người khác tóc thiết kế theo mốt nay của các nữ sinh, vì thần tượng của mình mà tung hô.

      ra là ấy chỉ là muốn phụ trách nhiệm, phải là đối với nữ nhân này có ý tứ.” người khác tiểu béo muội dùng sức gật đầu cái, bộ dáng như ta từ lâu biết chuyện này.

      “Như vậy được, Ngàn Thần quả nhiên phải là người có mắt nhìn .”

      Câu này giống như cây gậy đâm thẳng vào Tiểu Miêu, a… cũng đến nổi tệ vậy chứ?

      Huống chi, lời cũng xong, người cũng vẫn còn ở đây, vậy mà liền bị các người bỏ quên, giành nhau là đủ quá rồi.

      “Các vị học tỷ, nếu như có chuyện nữa, tôi có thể !” Nếu mau rời khỏi nữa, nhất định phát sinh việc giết người. Tiểu Miêu thở phì phò nghĩ tới.

      “Ừ!”

      A! Tự do. Tiểu Miêu vội vàng xoay người như muốn chạy trốn, lại bị gọi lại.

      “Chờ chút.”

      Tiểu Miêu dừng bước, nhìn trước mắt các nữ nhân làm thành vòng, nhiệt liệt thảo luận, cái loại khí đó giống như trong chợ bán quán ăn rất giống nhau.

      “Để chứng minh thanh bạch của , tối mai ở ××, chúng ta có tụ hội, hãy cùng Ngàn Thần đến”

      “Cái gì?” Thiên! Lão mẹ bảo lên Đài bắc đọc sách học hành, được đến các quán đêm nha.

      “Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .”

      “Làm sao? muốn?” nữ sinh cao lớn trong đám thanh kéo lấy cổ áo Tiểu Miêu, hung hăng : “Chẳng lẽ những điều vừa mới tất cả đều dối, nghĩ muốn độc chiếm Ngàn Thần?”

      có.” Tiểu Miêu giọng .

      Thấy bộ mềm mại lại giống như có ý định gì, những người khác nhìn cũng rất hài lòng, lúc này mới thả ra.

      “Nhớ, tối mai.”

      Tiểu Miêu cũng có thể muốn, phải sao? tại nội tâm ô ô khóc. Bất quá, khóc về nhà hãy khóc, cũng quên nhanh lên chút thoát nơi này── trường thiếu chút nữa xảy ra án mạng .

      Tiểu Miêu cước bước vào phòng học, đập vào mắt chính là nhìn thấy đống nữ sinh vây tại chỗ, bên kia là nam nhân ngồi, mặt lạnh như băng.

      Người nam nhân kia chính là Ngàn Thần.

      Nhìn toàn thân tản ra cổ sát khí dọa người , là đáng sợ đó!

      Tiểu Miêu theo bản năng muốn quay đầu lại bỏ chạy, nhưng là còn kịp rồi, phát ra .

      Giống như là Hắc Báo nhìn thấy con mồi, Ngàn Thần hai chân thon dài lập tức về phía .

      “Tiểu mèo ngốc, tới trễ, có biết hay ?” Khẩu khí của giống như là bắt thê tử muốn trốn khỏi lão công, vừa cay lại lãnh.

      ghét nhất là chờ người, vậy mà hết lần này tới lần khác con mèo lại làm cho đợi, bất kể là mười phút hay là canh giờ, đối với , đều là thể chịu được .

      “Hả!” sửng sốt chút, từ lúc nào cũng kiêm luôn chức vụ thầy giám thị rồi?

      có sao vậy?”

      có a! Tôi làm gì có chuyện?”

      quên mình là mèo ngốc sao? Tôi sợ ở đây đường. . . . . .”

      khẽ nguyền rủa tiếng, vừa nghe, ánh mắt lập tức bắn ra đạo muốn giết người.

      “Rống! mắng tôi ngu ngốc.”

      “Tôi từ ngày mai đưa đến trường, cho phép xe đạp nữa .” Nghĩ đến hình ảnh tay xe đạp, Ngàn Thần thiếu chút nữa muốn rớt tim ra ngoài. nghĩ mình là có khả năng đặc biệt của mèo sao?

      Lần đầu tiên cảm thấy nếu như có ai đó ăn trộm xe đạp của tốt, chẳng những báo cảnh sát, còn có thể cảm tạ tên trộm kia, nếu ngày mèo này nhất định bị té cho mặt mày bầm dập .

      “Dựa vào cái gì?” phục hỏi .

      “Dựa vào tôi là bạn trai của ──”

      “Hừ! giọng chút, ai bảo là là bạn trai của tôi? muốn cho toàn bộ thế giới mọi người hiểu lầm chúng ta có quan hệ kỳ quái sao?” Tiểu Miêu đè thấp lượng cố gắng khống chế cơn tức.

      nhíu mày, đôi tròng mắt đen xinh đẹp nhìn , phảng phất giống như nhìn người con cả đời nhưng lại nhẫn tâm cầm dao đâm nhát vào tâm .

      Chán ghét, hôm nay cũng phải ngày cá tháng tư, tại đừng có đùa việc bọn họ từ khi nào thành cặp trai đương.

      sợ cùng tôi có quan hệ?” Ngàn Thần điệu khỏi đề cao.

      Theo bản năng, liền ra lời trong lòng…, “Đúng vậy! Tôi còn muốn có người nào đó để ý thăm hỏi đến mình”

      “Hỏi thăm cái gì?” mặt lạnh, chút lưu tình ép hỏi .

      Đương nhiên là hỏi thăm Tiểu Miêu khả ái cùng thiện lương a! Sau đó có thể tự cao tự đại nhìn thẳng mặt ba nữ sinh dát thủ khi nãy mạnh miệng “Mau, mau tới đây gặp tôi. . . . . .” .

      “Dù sao hai chúng ta cũng cùng thế giới, là Hoàng thái tử, tôi nhiều lắm chỉ xem như là nha hoàn mà thôi.” lượng ép tới thấp hơn, tức chết người nam nhân kia như vậy lại cố ý lớn tiếng, sợ người khác nghe thấy sao?

      cần nhìn cũng biết tại bốn phía đống người trợn to mắt, rửa tai lắng nghe màn hay này.

      Oa! Thái tử cùng dân nữ nhau, nhất định là có đại kết cục bi thảm, mọi người nghĩ thầm, TV đều diễn như vậy , môn đăng hộ đối, ở chung chỗ với nhau nhưng gặp rất nhiều đau khổ.

      Tiểu Miêu phảng phất ở trong mắt mọi người thấy được những lời này, làm ơn , cũng phải cùng hẹn hò, cho nên cái tưởng tượng bi thảm như vậy tất nhiên bao giờ phát sinh người a.

      “Dù sao ──”

      Ngàn Thần đột nhiên cắt đứt lời của Tiểu Miêu, đưa ra hai tay ôn nhu nâng lấy mặt của , dùng giọng hết sức cưng chìu: “Tiểu mèo ngốc, cũng đừng lo xa nữa, ngoan ngoãn nghe lời, tôi tan lớp ở cửa trường học chờ , đừng quên.”

      Những lời này khiến cho mọi người há mồm ngậm miếng khí lớn, kế tiếp trán của ấn xuống nụ hôn , có thể làm cho kinh thiên động địa!

      Đại thiếu gia bộ, giữ ở lại bên cạnh khiến ai cũng tò mò hiểu, còn có rất nhiều ánh mắt ghen tỵ.

      Trời ạ! Xú nam nhân, là cố ý chơi tôi! Tiểu Miêu tại nội tâm điên cuồng hét lên, bất quá, chỉ có thể cúi đầu thấp , làm bộ mình bề bộn nhiều việc, bề bộn nhiều việc, tốt nhất bận đến có thời gian nghĩ đến đại ôn thần kia nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :