1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn học, chào em! - Tát Không Không (21 Chương + 1 Kết thúc)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 20:

      Trước khi vào đọc please nắm chặt đá đừng ném quá sớm =D



      Dụ Vi Hề tức giận lao vào phòng làm việc, chuẩn bị cầm túi xách về nhà ai ngờ Dư Tiêu Tiêu lại chặn lại, ánh mắt trào phúng, “Có người tưởng rằng mình được ngồi yên ổn vị trí bà chủ, suốt ngày đắc ý như gì ấy. Kết quả sao, bây giờ phượng hoàng đích thực của người ta tới rồi, con gà rừng như ngoan ngoãn rút lui , đỡ phải bị xấu hổ”.

      Dụ Vi Hề nhẫn nhịn muốn so đo với ta. Nhưng Dư Tiêu Tiêu sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được chứ, ta tiếp tục : “ là, người ta cùng lắm chỉ vì thấy dễ lừa nên mới tùy tiện đùa giỡn chút thôi, loại hàng hoá như ấy hả, đương nhiên là chơi xong ném thôi”.

      Thế giới bé của Dụ Vi Hề nổ tung, bắt đầu đáp trả: “ là cái đồ chân củ cải”.

      Tử huyệt duy nhất của Dư Tiêu Tiêu chính là đôi chân khá thô to, ta lập tức bùng nổ: “ là cái đồ béo phì!”.

      Dụ Vi Hề mặt đổi sắc, tiếp tục : “Chân củ cải”.

      Dư Tiêu Tiêu tức thối phổi, “Cái đồ lùn tịt này!”.

      “Chân củ cải”.

      là người xấu nhất thế giới!”.

      “Chân củ cải”.

      “Đồ quê mùa!”.

      “Chân củ cải”.

      là đồ sống dâm loạn!”.

      “Chân củ cải”.

      chỉ biết câu thế thôi hả?”.

      “… Chân củ cải”.

      Dư Tiêu Tiêu tức đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, hết xanh lại tím, rốt cục, ta ngoác mồm ra: “… Oa oa oa oa oa, Dụ Vi Hề, ức hiếp người khác”. Sau đó, ta khóc chạy .

      Dưới ánh mắt kính nể của mọi người, Dụ Vi Hề bước nhanh ra ngoài. phải về nhà mà là lên phòng tổng thống, trận đấu võ mồm vừa rồi khơi dậy ý chí chiến đấu của , phải đòi lại công bằng.

      Cửa phòng tổng thống vẫn mở, Dụ Vi Hề thèm hỏi xông luôn vào. Vì thế, nhìn thấy hình ảnh mà cả đời mình cũng muốn thấy: Mộ Tử Khâm và Đổng Tả Ưu hôn nhau say đắm.

      Hương thơm tràn ngập, tuấn nam mỹ nữ, hình ảnh đó thực rất hài hoà.

      Cả người Dụ Vi Hề trong nháy mắt còn chút sức lực. xoay người, lặng lẽ ra ngoài.

      này trong lòng Mộ Tử Khâm có vị trí rất quan trọng”. nhớ tới lời của Giản Vu Ngôn ngày đó.

      sai, tận mắt thấy quan trọng của Đổng Tả Ưu trong lòng Mộ Tử Khâm. Chỉ khi ở trước mặt ấy, thái độ của Mộ Tử Khâm mới có thể ôn hòa như vậy. Chỉ có ấy mới có thể khiến Mộ Tử Khâm thuân theo tất cả mọi chuyện.

      Dụ Vi Hề đặt tay lên ngực, bởi vì nơi nào đó rất đau, thực rất đau.

      Người Mộ Tử Khâm nhất là Đổng Tả Ưu mà phải là mình. Giống như Dư Tiêu Tiêu vậy, chỉ là con gà rừng , tất nhiên phải nhường đường cho phượng hoàng như Đổng Tả Ưu.

      Thế nhưng, thực cam lòng. Vừa mới đây bọn họ còn tốt đẹp, hạnh phúc như vậy, thậm chí còn từng đến chuyện muốn có đứa con.

      Thế mà chỉ trong ngày đêm ngắn ngủi, thế giới của sụp đổ. Mộ Tử Khâm rời xa rồi.

      Nước mặt Dụ Vi Hề chầm chậm rơi xuống, thấm vào khóe miệng nở nụ cười gượng gạo. kéo hành lý, hồn bay phách lạc đường, cuộc sống xung quanh rất ồn ào nhưng chẳng hề nghe và cũng chẳng hề nhìn thấy gì. Tất cả những gì thuộc về Mộ Tử Khâm cứ lên trong đầu mà thể kiểm soát nổi, ưu điểm của , nhược điểm của , từng cái từng cái cứ ra trước mặt. Dụ Vi Hề cầm nổi nước mắt.

      Bỗng nhiên, bàn tay nhàng đặt lên vai , giọng của Giản Vu Ngôn vang lên bên tai: “Vi Hề, em làm sao vậy?”.

      Dụ Vi Hề nhìn Giản Vu Ngôn, kìm nổi nữa, tựa đầu vào lòng , khóc ầm lên: “Mộ Tử Khâm… Mộ Tử Khâm cần tôi nữa, phải làm sao bây giờ? Mộ Tử Khâm ấy cần tôi nữa rồi!?”.

      Giản Vu Ngôn đưa Dụ Vi Hề về nhà mình, đưa cho chén trà nóng.

      Dụ Vi Hề chỉ cầm mà uống, hỏi: “Giữa Mộ Tử Khâm và Đổng Tả Ưu rốt cuộc là có chuyện gì?”.

      Giản Vu Ngôn chậm rãi : “Trước đây, Đổng Tả Ưu là bạn nhưng sau đó, Mộ Tử Khâm lại chen ngang, cướp ấy , cũng chính vì thế mà và cậu ta tuyệt giao”.

      “Vậy…”. Dụ Vi Hề cắn môi dưới: “Vì sao bọn họ lại chia tay?”.

      “Hình như là vì Đổng Tả Ưu người khác, có điều”, mặt Giản Vu Ngôn lộ ra ý cười , “Mộ Tử Khâm hình như vẫn quên được ấy”.

      Nghe vậy, trái tim Dụ Vi Hề lại mơ hồ cảm thấy đau đớn, “ ấy đối xử với ấy thực rất tốt”.

      “Em thực thích cậu ta?”. Giản Vu Ngôn hỏi.

      Dụ Vi Hề gì.

      “Cậu ta có cái gì tốt chứ?”. Giản Vu Ngôn hiểu nổi.

      Dụ Vi Hề cũng vì sao mình lại người lúc nào cũng khiến người khác chán ghét như Mộ Tử Khâm.

      “Thực ra, ngẩng đầu lên nhìn sang bên cạnh, biết đâu có người còn hợp với em hơn cả cậu ta sao”. Giản Vu Ngôn .
      Dụ Vi Hề nghe lời ngẩng đầu lên, nhìn thấy ta: “Ý là chính ư?”.

      Giản Vu Ngôn gật đầu.

      Dụ Vi Hề vỗ vỗ vai , “Cảm ơn, bây giờ tôi khá lên nhiều rồi”.

      Giản Vu Ngôn cầm tay , nghiêm túc : “ đấy”.

      “Cái gì?”. Dụ Vi Hề kinh ngạc nhìn .

      , hai người chúng ta mới là phù hợp nhất, phải sao?”. Giản Vu Ngôn cúi đầu hôn lên mu bàn tay : “Vi Hề, hãy thử ở bên nhé”.

      —–o0o—-

      Sau nụ hôn lâu, Đổng Tả Ưu rốt cục cũng đẩy Mộ Tử Khâm ra, nhướn mày, “Hoá ra thực thích em hả?”.

      Mộ Tử Khâm gật đầu, “Tình cảm của đối với em chưa từng thay đổi”.

      Đổng Tả Ưu quan sát kĩ sắc mặt , rốt cục cũng tin. ngồi xuống ghế, thở dài. “ chán chết, em còn tưởng còn tình cảm gì với em nữa”.

      “Người còn tình cảm với em phải , mà là người khác”. Mộ Tử Khâm .

      “Ai, ai, ai?”. Đổng Tả Ưu hỏi gấp: “ mau ”.

      Mắt Mộ Tử Khâm hơi sáng lên, “Giản Vu Ngôn”.

      ấy? thể nào”. Đổng Tả Ưu vô cùng kinh ngạc, “Chính ấy cho em biết có bạn mới, còn em nữa nên em mới đến đây để kiểm tra mà”.

      “Thế chiêu thử vừa rồi cũng là ta dạy em sao?”. Mộ Tử Khâm hơi nheo mắt.

      Đổng Tả Ưu thành thực gật đầu.

      Mộ Tử Khâm lại liếc mắt đưa tình nhìn , “Vậy, em còn nghĩ còn tình cảm với em nữa ?”.

      Đổng Tả Ưu gật đầu mạnh.

      “Thế đúng rồi, thực ra người còn tình cảm với em chính là Giản Vu Ngôn. Cậu ta sợ em quấn lấy nên mới dối, định đẩy em sang cho , có điều”, Mộ Tử Khâm cầm tay , “ còn phải cảm ơn cậu ta ấy chứ, nếu như vậy làm sao có thể có cơ hội gặp lại em? Tả Ưu, đừng nữa, hãy ở lại bên ”.

      Đổng Tả Ưu rút tay lại, cười cười: “Ngại quá, cũng biết mà, em luôn có hứng thú với người đàn ông nào thích em… À thế, em còn phải tìm Giản Vu Ngôn luôn , trước nhé. Bree, sắp xếp hành lý, chúng ta ”.

      Tống cổ được Đổng Tả Ưu xong, Mộ Tử Khâm quay đầu lại, nghiến răng, từng chữ với quản lí bàn tiếp tân: “Sau này nếu như đó còn xuất cho dù có đốt cái khách sạn này cũng được, cho nổ luôn cũng được, chung tuyệt đối được để ta vào lần nữa, biết chưa?”.

      Quản lí tiếp tân vội vàng gật đầu, nhưng ta thực hiểu vì sao thái độ của tổng giám đốc lại thay đổi 180 độ như vậy, đột nhiên tránh Đổng Tả Ưu như tránh độc.

      ~*~ Hết chương 20 ~*~

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 21:

      Khi về đến nhà, Mộ Tử Khâm phát ra tất cả đồ đạc của Dụ Vi Hề đều thấy đâu nữa. bàn phòng khách chỉ còn lại quả cầu hương đưa cho trước đây lâu và… chìa khoá căn nhà.

      Trong lòng Mộ Tử Khâm chấn động, lập tức gọi điện thoại cho Dụ Vi Hề nhưng tắt máy. cố bình tĩnh lại, nghĩ rằng Dụ Vi Hề rất có thể quay về nhà Giản Vu Ngôn nên chạy ngay xem. Nhưng lúc tới nơi thấy cửa mở toang, bên trong bóng người. Mộ Tử Khâm lại chạy ngay tới nhà Ngô Luật Quần, biết, chỗ Lâm Nhan Ngạn nhất định có câu trả lời mà mình muốn.

      Quả nhiên, Lâm Nhan Ngạn sớm ngồi sô pha đợi đến.

      “Dụ Vi Hề đâu?”. Mộ Tử Khâm muốn phí lời vô ích, hỏi thẳng luôn.

      “Chẳng phải cậu đương thắm thiết với cái Đổng Tả Ưu kia hay sao? Bây giờ lại nghĩ tới Vi Hề làm gì?”. Lâm Nhan Ngạn giọng châm chọc.

      ấy rốt cuộc ở đâu?”. Mộ Tử Khâm cụp mắt xuống.

      “Cậu hung dữ thế mà làm gì? Chẳng lẽ muốn đánh tôi?”. Lâm Nhan Ngạn trừng mắt nhìn .

      “Cậu…”.

      Thấy hai bên đều bừng bừng tức giận, Ngô Luật Quần ra làm người hoà giải, “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, mọi người cùng ngồi xuống, chậm rãi … Bà xã à, nể Tử Khâm sốt ruột như vậy, em cho cậu ấy biết ”.

      Lâm Nhan Ngạn hừ tiếng, “Cậu ta sốt ruột? Cậu ta có mà vội vã hôn Đổng Tả Ưu kia mới đúng ấy”.

      Mộ Tử Khâm nhíu chặt mày: “Cậu gì thế hả?”.

      “Đừng có chối, chính Vi Hề tận mắt nhìn thấy đó”. Lâm Nhan Ngạn khoanh hai tay trước ngực, : “Này, nếu như cậu thực thích Đổng Tả Ưu kia đừng có quấn lấy Vi Hề nữa”.

      Mộ Tử Khâm rủa thầm tiếng, Dụ Vi Hề này bình thường đến đâu cũng như là có sét đánh, sao riêng lần này lại biến mất chút dấu vết thế chứ?

      “Dụ Vi Hề rốt cục ở đâu, tôi phải giải thích với ấy”. Mộ Tử Khâm .

      “Sao tôi phải cho cậu biết?”. Lâm Nhan Ngạn cười lạnh tiếng.

      “Bởi vì ấy là người phụ nữ của tôi”. Mộ Tử Khâm tới trước mặt Lâm Nhan Ngạn, từng câu từng chữ : “Nghe chưa? Dụ Vi Hề là người phụ nữ của tôi, ngay bây giờ tôi phải biết ấy ở đâu, tôi phải tìm ấy về!”.

      Lâm Nhan Ngạn bị khí thế của làm giật mình, hơn nữa ngày mới trở lại bình thường được, liếm liếm môi, lẩm bẩm: “Nhưng Vi Hề… cùng Giản Vu Ngôn rồi”.

      “Cái gì?!”. Mộ Tử Khâm xông đến, nắm lấy vai Lâm Nhan Ngạn, “Cậu lặp lại lần nữa xem?!”.

      Sợ vợ bị thương, Ngô Luật Quần vội vàng chen vào giữa bọn họ, “Bình tĩnh, mọi người cùng bình tĩnh lại nào”.

      Lâm Nhan Ngạn thấy hơi sợ, vội luôn hơi: “À , Vi Hề thấy cậu và Đổng Tả Ưu hôn nhau, hết sức đau lòng. Giản Vu Ngôn nhân cơ hội bày tỏ với cậu ấy, cậu ấy nhận lời rồi. Mấy giờ trước, bọn họ lên máy bay đến châu Âu, chuẩn bị qua bên đó du lịch nhân tiện bồi dưỡng tình cảm”.

      Mộ Tử Khâm nhắm mắt lại, quanh người tản mát ra hơi thở lạnh như băng. Lúc lâu sau, mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy kiên quyết, “Luật Quần, tìm giúp tớ thám tử tư tốt nhất, tớ nhất định phải bắt được nàng Dụ Vi Hề chết tiệt kia về”.

      được làm được, Mộ Tử Khâm bỏ hết công việc sang bên, bắt đầu đến châu Âu tìm Dụ Vi Hề. Căn cứ theo tin tức của thám tử, Dụ Vi Hề và Giản Vu Ngôn lèo đến Đức, Đan Mạch, Hà Lan, có vẻ như có mục tiêu nhất định mà chỉ du lịch.

      Mộ Tử Khâm ngừng nghỉ đuổi theo bọn họ, tin rằng Dụ Vi Hề vẫn có thể quay về bên mình. Vì là người phụ nữ của , Mộ Tử Khâm tin tưởng chắc chắn rằng Dụ Vi Hề là của .

      , từ năm năm trước vẫn cứ luôn , thể nhường cho bất cứ ai.

      Mộ Tử Khâm vẫn theo dõi sát sao hành trình của Dụ Vi Hề và Giản Vu Ngôn, mỗi ngày đều ngủ muộn dậy sớm, rất cực khổ.

      Trong khách sạn, mỗi lần buồn ngủ đều thoáng cảm thấy có hình bóng xinh đẹp nhắn nằm trong lòng mình. Thế nhưng khi mở mắt ra, trong tay chỉ còn lại khí và đơn lạnh lẽo. Mộ Tử Khâm bắt đầu nhớ lại từng nụ cười từng cái nhíu mày của Dụ Vi Hề, yếu đuối của , nhớ bộ dạng khi bị bắt nạt, nhớ tiếng cười vui vẻ của , nhớ cả má lúm đồng tiền bên má. Tất cả, tất cả, đều lên ràng trước mắt.

      Mỗi lúc như vậy, lồng ngực Mộ Tử Khâm lại tựa như có lỗ hổng rất lớn. Thời gian trôi , bắt đầu hoài nghi lần đầu tiên rằng nếu như Dụ Vi Hề thực nghĩ Giản Vu Ngôn tốt hơn mình, có lẽ Giản Vu Ngôn, đến lúc đó bản thân ra sao? Từ trước tới giờ đối với Dụ Vi Hề, đều rất tự tin, thế nhưng lần này trong lòng có đến chút của tự tin đó.

      Qua hơn hai tháng ngừng truy tìm, Mộ Tử Khâm rốt cục cũng tìm được bọn họ trong khách sạn ở Pháp. Từ nhân viên khách sạn, tra ra được quả thực có người đàn ông Trung Quốc tên là Giản Vu Ngôn cùng với ở tại phòng 408.

      Bọn họ ở cùng phòng… hoá ra thân mật đến thế rồi.

      Mộ Tử Khâm tới trước phòng 408, giơ tay lên nhưng mãi vẫn gõ cửa. Do dự hồi lâu, quay xuống đại sảnh.

      Dưới tấn công bằng tiền boa của Mộ Tử Khâm, người phục vụ hết từ đầu đến cuối tất cả những gì mình biết.

      ta , bên cạnh Giản Vu Ngôn mỗi ngày đều hết sức vui vẻ, lúc nào cũng cười liên tục; ta , chính tai ta nghe kia “em ” với Giản Vu Ngôn; ta , hai người bắt đầu chuẩn bị đính hôn.

      Mộ Tử Khâm lẳng lặng ngồi trong đại sảnh khách sạn, dưới ngọn đèn mờ tối, gục đầu xuống, bóng của hàng lông mi phủ lên khuôn mặt khôi ngô, nặng nề đến khác thường.

      mất rồi phải ? vĩnh viễn đánh mất Dụ Vi Hề. Cho dù từng thề rằng mình nhất định phải cướp lại Dụ Vi Hề nhưng đoán trước được tình huống lúc này – Dụ Vi Hề, Giản Vu Ngôn.

      Còn phải tranh giành ư? Còn có thể giành lại được ư?

      bây giờ rất hạnh phúc, theo như người phục vụ mỗi ngày đều tươi cười. Nếu vậy từ bỏ thôi, rời xa ấy thôi.

      Chỉ là… thực cho rằng, nếu có ngày sau nhất định có thể biến trở thành người con hạnh phúc nhất thế giới.

      thực từng cho rằng như thế.

      Mộ Tử Khâm nhắm mắt lại, nắm chặt tay, chặt đến mức lòng bàn tay cảm thấy đau. xoè lòng bàn tay ra, bên trong là quả cầu hương kia. Đó là thứ mà phải tìm khắp các chợ đồ cũ, mất rất nhiều công sức mới tìm được. Vì nghe thấy Dụ Vi Hề chuyện điện thoại rằng thích nó. Chỉ bởi vì muốn, chỉ bởi vì muốn nhìn thấy nụ cười của nên cố gắng hết sức khiến hài lòng.

      Thế nhưng bây giờ… Tất cả đều kết thúc rồi.

      Cuối cùng, Mộ Tử Khâm đứng dậy, gọi người phục vụ dặn ta giao món đồ này cho bạn của Giản Vu Ngôn, sau đó ra ngoài cửa. Ngẩng đầu nhìn, bầu trời là màu xanh thẳm. Coi như thế là hết, chỉ cần hạnh phúc là được rồi, chỉ cần … vui vẻ là đủ rồi.

      Mộ Tử Khâm bước từng bước ra ngoài. Nhưng khi vừa tới cửa giọng của người phục vụ kia vang lên: “Tiểu thư, đây là đồ mà vị tiên sinh nhờ tôi đưa cho . À, chính là vị đứng ở cửa kia kìa”.

      Mộ Tử Khâm dừng bước, biết là Dụ Vi Hề đến. Trong lòng vẫn còn lưu luyến, vẫn còn nỡ. Nếu vậy, hãy để nhìn lần cuối cùng, chỉ nhìn mà thôi.

      Vì thế, xoay người, nhìn thấy Giản Vu Ngôn cùng với người bên cạnh ta là… Đổng Tả Ưu?! Sao lại là Đổng Tả Ưu? Mộ Tử Khâm sững sờ.

      Đổng Tả Ưu cười tới, hỏi: “Tử Khâm, đến tìm em à? Sao lại tặng cái này cho em?”.

      “Hình như cậu ta đến tìm Dụ Vi Hề phải”. Giản Vu Ngôn vội vàng : “Tôi biết ngay mà, nhất định là cậu nghe Lâm Nhan Ngạn , cho rằng người cùng tôi là Dụ Vi Hề. Thế nên mới ngại cực khổ mà đuổi theo, Mộ Tử Khâm, xem ra cậu quả thực rất Dụ Vi Hề”.

      Đổng Tả Ưu nhìn Mộ Tử Khâm, trong mắt bỗng nhiên lại tràn ngập hứng thú, “Mộ Tử Khâm, thế à?”.

      Đầu óc Mộ Tử Khâm hoạt động cấp tốc, sau đó, mỉm cười, “Giản Vu Ngôn, tôi hiểu cậu gì. Tôi vì nghe tin cậu và Tả Ưu sắp đính hôn nên mới tới ngăn cản. Tả Ưu, em phải biết rằng cái người tên Giản Vu Ngôn này nhân từ đầu tới cuối căn bản hề em, em thực còn muốn ở bên cậu ta?”.

      “Chính là bởi vì ấy em nên em mới ấy”. Đổng Tả Ưu thản nhiên cười, mị hoặc chúng sinh, “Tử Khâm, rất xin lỗi, chúng ta thể được đâu”.

      “Đừng trúng kế của cậu ta!”. Giản Vu Ngôn vội nhắc nhở: “Cậu ta ràng rất ghét em, người cậu ta thích là Dụ Vi Hề!”.

      “Vu Ngôn, đừng dối nữa, đến cả Dụ Vi Hề cũng nhận ra là muốn đẩy em cho Mộ Tử Khâm. Nhưng”, Đổng Tả Ưu vuốt ve khuôn mặt , nhàng : “Vô ích thôi, Vu Ngôn, vĩnh viễn trốn thoát khỏi lòng bàn tay em đâu”.

      Mộ Tử Khâm cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt lại ra vẻ buồn bực, lấy lại quả cầu hương trong tay Đổng Tả Ưu, tung ra câu trí mạng: “Tả Ưu, chỉ cần em ngày chưa kết hôn với Giản Vu Ngôn ngày cũng buông tha cho em”. xong, sải bước ra khỏi khách sạn.

      Phía sau truyền đến đoạn đối thoại của hai người.

      “Vu Ngôn, chúng ta hãy kết hôn sớm chút , đừng cho Mộ Tử Khâm hi vọng nữa”.

      Giản Vu Ngôn xé rách cái áo khoác mỏng, nghiến răng nghiến lợi hét: “Mộ Tử Khâm, tôi phải giết cậu!”.

      Sau đó, Mộ Tử Khâm về nước với tốc độ của ánh sáng, lao luôn tới nhà Ngô Luật Quần, tìm đôi vợ chồng nhà kia khởi binh vấn tội: “ ngờ hai người các cậu dám liên hợp lại chỉnh tôi?!”.

      “Ai bảo cậu phá đám tiệc cưới của tôi, lại còn chết chịu hối cải? Làm như vậy là hời cho cậu lắm rồi đấy”. Lâm Nhan Ngạn thèm để ý.

      “Tử Khâm, hết cách mà, Nhan Ngạn ấy mang thai, phụ nữ có thai là to nhất, tôi chỉ đành nghe lời ấy chỉnh cậu chút vậy”. Ngô Luật Quần vẻ mặt bất đắc dĩ.

      “Rốt cục mọi chuyện là thế nào?”. Mộ Tử Khâm gặng hỏi.

      Dù sao cũng đùa đủ rồi, cho cậu ta biết cũng chẳng sao, Lâm Nhan Ngạn cười khúc khích ra .

      Hôm đó…

      , hai người chúng ta mới là phù hợp nhất, phải sao?”. Giản Vu Ngôn cúi đầu hôn lên mu bàn tay , “Vi Hề, hãy thử ở bên nhé”.

      Dụ Vi Hề nhìn , lẳng lặng mà nhìn , đáy mắt bỗng nhiên lên hoài nghi, “Giản Vu Ngôn, định lợi dụng tôi để báo thù Mộ Tử Khâm đúng ?”.

      Lông mày Giản Vu Ngôn khẽ giật giật rồi lập tức chối: “Sao có thể thế được? Sao em lại nghĩ vậy chứ?”.

      “Bởi vì thực là như thế”. Dụ Vi Hề liên hệ tất cả mọi chuyện từ trước tới giờ lại, cho ra kết quả cuối cùng, “Nhất định là đến tìm Nhan Ngạn trước, bảo ấy đưa tôi đến nhà . Vì lúc đó Nhan Ngạn còn giận tôi nên đồng ý. Sau đó, lại tới khách sạn, cố ý hôn tôi trước mặt mọi người chính là để khiến cho Mộ Tử Khâm tức giận. Tiếp tục, lại với Mộ Tử Khâm rằng tôi và hẹn hò cũng là vì muốn ấy vui. chung, chính là muốn trả thù ấy. Thế nhưng bây giờ, ấy vẫn quên được Đổng Tả Ưu, theo lý thuyết, hẳn là phải phá đám mới đúng, sao lại đến dụ dỗ tôi?”.

      Dụ Vi Hề chậm rãi nheo mắt lại: “Tất cả mọi chuyện đều bình thường. , rốt cục mưu gì?!”.

      “Em suy nghĩ nhiều quá rồi”. Giản Vu Ngôn chịu thừa nhận.

      “Được, đừng trách tôi vô tình”. Dụ Vi Hề xong liền đứng dậy, vào bếp lấy sốt cà chua ra.

      “Em định làm gì?”. Giản Vu Ngôn cảm nhận thấy nguy hiểm.

      nhất quyết chịu , nếu vậy, tôi đổ sốt cà chua lên sofa! Cho vĩnh viễn cũng dám ngồi xuống!”. Dụ Vi Hề uy hiếp.

      “Dụ Vi Hề, em ngàn vạn lần đừng làm bậy”. Trán Giản Vu Ngôn toát mồ hôi lạnh, chỉ tưởng tượng ra hình ảnh này cũng làm thể chịu đựng được.

      “Vậy hay ?”. Dụ Vi Hề hỏi.

      “Căn bản là mưu gì”. Giản Vu Ngôn thà chết vẫn ngậm chặt miệng.

      “Được, đây là ép tôi đấy nhé!”. Dụ Vi Hề xong bắt đầu phun sốt cà chua ra khắp nơi, chỉ chốc lát, sofa, tường, trần nhà, chỗ nào cũng dính cái chất lỏng màu đỏ.

      Thấy thế, cả người Giản Vu Ngôn như có kiến bò, lập tức lao lên cướp lấy sốt cà chua.

      Dụ Vi Hề chịu ngừng, chạy về phòng lấy cái hộp, mở ra, uy hiếp: “Đây là những sợi tóc rụng mà trước đây tôi nhặt vào. Bây giờ nếu còn chịu tôi cho chúng nó vào chăn , cho lên quần áo, cho vào khắp ngõ ngách trong phòng !”.

      xong chạy vọt vào phòng Giản Vu Ngôn, giả vờ sắp đổ tóc ra. Giản Vu Ngôn rốt cục nhịn nổi nữa, đành : “Bởi vì muốn đẩy Đổng Tả Ưu cho cậu ta!”.

      “Vì sao?”. Dụ Vi Hề hiểu, “Hai người chẳng phải từng vì tranh giành Đổng Tả Ưu mà trở mặt hay sao?”.

      “Bọn là vì muốn đá Đổng Tả Ưu sang cho người kia nên mới trở mặt”. Bị những sợi tóc làm kích thích quá độ, Giản Vu Ngôn hết từ đầu đến cuối, “Đổng Tả Ưu là con độc nhất của vua đồ gia dụng Đổng Thành Huy, từ được nuông chiều tạo thành tính cách quái dị – chỉ thích người nào ghét ta. Ban đầu, ta gặp Mộ Tử Khâm trong bữa tiệc, bị Mộ Tử Khâm mắng nên bắt đầu quấn lấy cậu ta. Em vĩnh viễn cũng biết công lực quấn lấy người khác của ta kinh khủng cỡ nào đâu, đến cả Mộ Tử Khâm cũng thể chịu đựng nổi. Càng mắng chửi ta càng dây dưa kinh khủng hơn, giống như vô số sợi dây quấn chặt lấy em khiến em thể thở nổi vậy. Rốt cục, Mộ Tử Khâm cũng tra ra được nguyên nhân, bắt đầu cố gằng hết sức làm theo mọi điều ta . Kết quả, Đổng Tả Ưu mất hứng thú với cậu ta. Đáng hận nhất chính là, vì muốn được thoát khỏi Đổng Tả Ưu hoàn toàn, Mộ Tử Khâm lại đẩy ta sang cho ! là quá bỉ ổi! Những ngày đó… quả thực là nghĩ lại mà kinh. Sau đó, rốt cục hiểu tính cách của Đổng Tả Ưu, thành công thoát khỏi ra. Mọi chuyện thể quên dễ thế được, quyết định phải trả thù Mộ Tử Khâm. Vì vậy, tìm đến Lâm Nhan Ngạn, liên hợp lại với ấy cùng chỉnh Mộ Tử Khâm. tiếp cận em, hôn em, rằng hẹn hò với em đều là vì muốn cho cậu ta tức giận, thành công. Nhưng chỉ tức giận thôi còn chưa đủ, lại báo tin cho Đổng Tả Ưu, khiến ta cho rằng Mộ Tử Khâm quên ta. Quả nhiên, Đổng Tả Ưu chịu thua, lập tức tới tìm Mộ Tử Khâm. Sau đó sắp xếp để Đổng Tả Ưu nhắm vào em, biết vì sợ ta dây dưa, Mộ Tử Khâm nhất định giúp ta và đồng thời khiến em đau lòng ra , tiến vào vòng tay . Nếu như chuyện này thực xảy ra đó mới chính là đả kích trí mạng với cậu ta”.

      Nghe thế, giọng của Dụ Vi Hề có chút kích động: “Vì sao, vì sao ra của tôi là đả kích lớn nhất đối với ấy?”.

      Giản Vu Ngôn chậm rãi : “Bởi vì, cậu ta vẫn em”.

      Dụ Vi Hề quá xúc động, nhất thời nên lời.

      Giản Vu Ngôn tiếp tục : “Mộ Tử Khâm có bức ảnh của em, cậu ta thường xuyên lặng lẽ lấy ra xem… Mỗi lúc như thế, ánh mắt cậu ta lại trở nên đặc biệt dịu dàng. Chắc chắn, cậu ta vẫn luôn em”.

      Trái tim vốn băng giá của Dụ Vi Hề bắt đầu nứt ra đường, từ bên trong chảy ra dòng nước ấm áp từng chút từng chút khiến cả người tan ra, hoà trong niềm hạnh phúc.

      Mộ Tử Khâm .

      “Vậy tại sao Mộ Tử Khâm cho tôi biết?”. Dụ Vi Hề hỏi.

      “Cậu ta nhất định là xấu hổ nên cho em biết, ngờ cậu ta lại sợ Đổng Tả Ưu, sợ người phụ nữ”. Giản Vu Ngôn xong, thở hơi dài, “Thực ra, chuyện muốn em làm bạn cũng hoàn toàn là vì trả thù. Vi Hề, … cũng thích em”.

      Dụ Vi Hề nhíu mày, “Vì sao lại thích tôi?”.

      “Bởi vì, em là người duy nhất có thể chịu đựng được người nghiện sạch như ”.

      hẳn thế”, Dụ Vi Hề mỉm cười, “Còn có người cũng rất vui vẻ chịu đựng thói sạch của ”.

      “Ai?”. Giản Vu Ngôn hỏi.

      Lúc này, phía sau vang lên giọng : “Hoá ra, người thích Dụ Vi Hề là ”.

      Giản Vu Ngôn cứng ngắc xoay người nhìn thấy Đổng Tả Ưu. Ánh mắt nhìn lại khôi phục hứng thú: “Xem ra Mộ Tử Khâm sai, quả nhiên là cố ý đẩy em sang cho ta”.

      Giản Vu Ngôn hít hơi sâu, nắm chặt lấy tay , “Tả Ưu, em hiểu lầm rồi, em biết em nhiều đến thế nào đâu”.

      phải”, Dụ Vi Hề nở nụ cười tà ác, “Đổng tiểu thư, người Giản Vu Ngôn chính là tôi, ấy vừa mới bày tỏ với tôi xong”.

      Mắt Giản Vu Ngôn bắn ra mấy tia phẫn nộ, “Dụ Vi Hề! Em!

      “”Đừng trốn tránh nữa, đàn ông mà em nhắm chưa ai có thể thoát được”. Đổng Tả Ưu kéo áo Giản Vu Ngôn, “, ngoan ngoãn châu Âu với em, chúng ta từ từ bồi dưỡng tình cảm!”.

      xong, cứ thế lôi Giản Vu Ngôn ra ngoài.

      Lúc này, Lâm Nhan Ngạn chạy tới, nhìn tình cảnh này hiểu ra sao, “Rốt cục là xảy ra chuyện gì?”.

      Dụ Vi Hề hết mọi chuyện từ đầu chí cuối cho biết rồi oán giận :”Nhan Ngạn, ngờ cậu lại cấu kết với Giản Vu Ngôn chỉnh bọn tớ? Tớ thất vọng về cậu quá rồi đấy”.

      “Ai bảo các cậu phá hỏng hôn lễ của tớ?”. Lâm Nhan Ngạn cây ngay sợ chết đứng, tiếp tục thở dài, “Hơn nữa, ai mà biết cậu lại cậu ta sâu đậm đến thế?”.

      Dụ Vi Hề cười khúc khích, “Tớ cũng ngờ ngày như thế”.

      Lâm Nhan Ngạn đảo mắt, “Vi Hề, Mộ Tử Khâm từng cậu ta cậu chưa?”.

      Dụ Vi Hề lắc đầu, “ ấy làm gì có chuyện mấy lời tâm tình như thế chứ?”.

      “Nếu như tớ có cách khiến cậu ta ra sao?”. Lâm Nhan Ngạn nháy nháy mắt.

      “Cậu có cách gì?”. Dụ Vi Hề tò mò.

      Mắt Lâm Nhan Ngạn chợt sáng lên, “Cứ chờ mà xem”.

      ~*~ Hết chương 21 ~*~

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Vĩ Thanh:

      “Vì thế sau đó khi cậu đến tìm tôi, tôi lừa cậu là Vi Hề châu Âu với Giản Vu Ngôn”. Lâm Nhan Ngạn : “Mọi chuyện là vậy”.

      “Vậy Vi Hề bây giờ ở đâu?”. Mộ Tử Khâm hỏi.

      cho cậu biết cũng được, có điều, trước hết cậu phải cho chúng tôi biết rốt cuộc cậu có Vi Hề hay ”. Lâm Nhan Ngạn hỏi.

      Mộ Tử Khâm sốt ruột, “Sao tôi phải trả lời câu hỏi này của cậu? Mau cho tôi biết Vi Hề ở đâu!”.

      được”. Thái độ Lâm Nhan Ngạn rất kiên quyết, “Tôi cứ muốn nghe chính miệng cậu cậu ấy cơ”.

      “Lâm! Nhan! Ngạn!”. Mộ Tử Khâm trừng mắt nhìn , ánh mắt bắt đầu bốc hoả.

      “Đừng trách tôi nhắc nhở cậu”. Lâm Nhan Ngạn thổi thổi móng tay, “Mẹ Vi Hề ở bên Mỹ rất nóng lòng tìm bạn trai cho cậu ấy đây, chậm thêm chút nữa chỉ sợ cậu làm gì được nữa đâu”.

      Mộ Tử Khâm vẫn trầm mặc, hàm dưới căng ra, gân xanh hai bên thái dương cũng nổi lên. Ngô Luật Quần vội vàng dùng thân mình bảo vệ cho Lâm Nhan Ngạn, rất sợ Mộ Tử Khâm trong phút kích động giết bịt đầu mối.

      Nhưng đúng lúc này, Mộ Tử Khâm lại tuy khẽ mà ràng, “Đúng, tôi ấy, tôi Dụ Vi Hề”.

      chỉ có Lâm Nhan Ngạn mà ngay cả Ngô Luật Quần cũng vô cùng kinh ngạc. ngờ Mộ Tử Khâm cũng mấy lời này? Cậu ta thực ra rồi?!

      Vừa dứt lời có tiếng động phát ra từ cầu thang, Mộ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn thấy Dụ Vi Hề.

      đứng cầu thang, nhìn chăm chú, trong ánh mắt có kinh ngạc, có kích động, có vui mừng, có thương.

      Trong tình cảnh đó, Mộ Tử Khâm lại cắn chặt răng, tay nắm chặt đến phát ra tiếng canh cách. Khi khắp thế giới tìm kiếm ngờ này lại bình tĩnh ngồi đợi ở đây? Nghĩ vậy, Mộ Tử Khâm hét lên tiếng, xông luôn lên kéo Dụ Vi Hề vào căn phòng lầu.

      chưa từng thấy cậu ta giận dữ như vậy bao giờ, Vi Hề sao chứ?”. Ngô Luật Quần lo lắng.

      “Cậu ấy nhất định bị trừng phạt nghiêm khắc, có điều đấy cũng là báo ứng cho việc cậu ấy phá hoại tiệc cưới của em thôi”. Lâm Nhan Ngạn lộ ra ánh mắt khát máu, “Kẻ phá hỏng hôn lễ của ta tất cả bao giờ có kết cục tốt đẹp”.

      Nghe vậy, Ngô Luật Quần rùng mình cái. Xem ra, sau này mình phải tự cầu nhiều phúc rồi.

      Khoá chặt cửa vào xong, lửa giận tích tụ lâu của Mộ Tử Khâm rốt cục cũng bùng lên, nắm hai vai , hét ầm lên: “Dụ Vi Hề, em to gan, dám đùa giỡn với !”.

      Dụ Vi Hề lần này hề sợ hãi, trong ánh mắt chứa nét vui mừng, “Mộ Tử Khâm, … thực em ư?”.

      Mặt Mộ Tử Khâm hơi đỏ lên, cứng miệng : “Ai bảo em, chỉ là muốn biết chỗ em ở từ miệng Lâm Nhan Ngạn rồi tóm em về cho trận thôi”.

      Dụ Vi Hề lẳng lặng nhìn Mộ Tử Khâm. gầy và tiều tụy nhiều, râu cạo rậm hẳn lên. Xem ra, hai tháng qua chịu ít cực khổ.

      Trong nháy mắt hiểu ra, nếu như mình quan trọng, nếu như ấy mình tại sao phải vất vả đuổi theo như vậy chứ?

      Dụ Vi Hề cụp mắt xuống, vòng tay níu cổ , chủ động hôn, “Mộ Tử Khâm, em ”.

      Mộ Tử Khâm nhìn chăm chú, “Em cái gì?”.

      Dụ Vi Hề chậm rãi : “Em rằng em , rất , rất ”.

      “Nếu vậy hãy mở cái này ra ”. Mộ Tử Khâm lấy quả cầu hương bằng bạc ra đưa cho .

      Dụ Vi Hề làm theo, kinh ngạc phát ra bên trong nó có chiếc nhẫn kim cương lóng lánh.

      Mộ Tử Khâm cầm lấy chiếc nhẫn kim cương, quì gối xuống, ba chữ: “Lấy nhé”.

      Khoé miệng Dụ Vi Hề kìm được cong lên, nhưng nước mắt cũng nhịn được mà rơi xuống.

      “Sao thế?”. Trong giọng của Mộ Tử Khâm lộ vẻ lo lắng, “Đồng ý hay là đồng ý?”.

      “Nếu”, Dụ Vi Hề hít hít mũi, “Nếu em đồng ý sao?”.

      nhốt em vào chỗ cùng cho đến khi nào em đồng ý mới thôi”. Mộ Tử Khâm trả lời như thế.

      Dụ Vi Hề cười ra tiếng. Đây chính là Mộ Tử Khâm, Mộ Tử Khâm ngang ngược, độc mồm độc miệng; Mộ Tử Khâm nhưng chưa bao giờ chịu ra; Mộ Tử Khâm chỉ thuộc về mà thôi.

      Dụ Vi Hề cầm lấy nhẫn kim cương, : “Muốn em lấy cũng được, nhưng trước hết phải đáp ứng cầu của em”.

      cầu gì?”. Mộ Tử Khâm hỏi dồn.

      Dụ Vi Hề : “Từ nay về sau được mắng em nữa”.

      Mộ Tử Khâm nhíu mày, “Nhưng có rất nhiều lúc em đáng bị mắng”.

      “Em đây lấy chồng nữa!”. Dụ Vi Hề dỗi.

      Mộ Tử Khâm đưa ra cách nhân nhượng, “Cùng lắm lúc nào mắng, em hãy dùng hành động bịt miệng lại, thế là được chứ gì”.

      Dụ Vi Hề sẵng giọng: “Vậy chẳng phải có lợi cho quá à?… Thế này , nếu như mà mắng em hôm đó mà ngủ mình”.

      Mộ Tử Khâm đấu tranh tư tưởng hết sức kịch liệt, rốt cục cắn răng đồng ý, “Được, quyết định thế !”.

      Dụ Vi Hề mỉm cười đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út của mình, “Thế được, em đồng ý lấy ”.

      Sau đó, lau nước mắt, : “Đúng rồi, chúng ta ra ngoài cho hai người Nhan Ngạn biết tin tốt này ”.

      Ai ngờ vừa mới đứng lên Mộ Tử Khâm vươn tay ra ôm lấy , đẩy ngã lên vào giường.

      làm gì thế?!”. Dụ Vi Hề ngạc nhiên.

      Đáy mắt Mộ Tử Khâm bùng lên ngọn lửa dục vọng: “Dụ Vi Hề, em hại cấm dục hai tháng, hôm nay phải bù lại hết”.

      “Đừng!”. Dụ Vi Hề giãy dụa, “Đây là nhà người khác mà!”.

      sao đâu, bọn họ hiểu cho chúng ta thôi”.

      “Đừng, người hôi quá, còn chưa tắm nữa!”.

      “Em nhìn như cái bánh bao mà vẫn làm được đấy thôi?”.

      “Ai bảo em giống bánh bao? Mộ Tử Khâm tránh ra!”.

      “Em nằm mơ!”.

      “A, đừng có chạm vào đấy, tránh ra!”.

      “Dụ Vi Hề, im miệng cho !”.

      “Mộ Tử Khâm, cái đồ con sói háo sắc này! Ưm, ưm, ưm…”

      Bên ngoài, ánh mặt trời ấm áp tràn ngập.

      Trong phòng, cảnh xuân kiều diễm.

      Tương lai, tràn đầy hạnh phúc.



      ~*~ TOÀN VĂN HOÀN ~*~

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :