Chương 9 Quan hệ giữa Dương Hiểu Hi và Trương Thác Tái vẫn duy trì như cũ. Nhưng từ sau khi trở lại Hongkong, Trương Thác Tái đối với càng bá đạo hơn, có lẽ là bởi vì câu "Kỹ nữ" kia của hù dọa ta. Mà thực tế đúng là vẫn còn phải đối mặt. Ban đầu Dương Hiểu Hi đến Đài Bắc làm việc là vì muốn trợ giúp hội từ thiện, nhưng bắt đầu từ tuần trước, hội trưởng Từ tìm được hai người xã công viên cũng tệ lắm, cũng chính vì vậy Dương Hiểu Hi rốt cuộc có thể trở về phân hội quỹ từ thiện ở Hoa Liên. "Em phải rời ? Có ý gì?" Ở trong khu nhà cấp cao của Trương Thác Tái, trong quá trình Dương Hiểu Hi vẫn cách nào mở miệng, lựa chọn khi ta đưa về nhà mới lên tiếng. "Em vốn làm việc ở nhà từ thiện phân hội ở Hoa Liên, lên Đài Bắc trợ giúp cũng chỉ là tạm thời." Số mạng trêu đùa người ta, ba năm trước chưa từng bước chân trở lại Đài Bắc, nhưng đến khi trở lại, lại cùng Trương Thác Tái gặp nhau, lâm vào tình trạng quan hệ quái dị như tại thể làm cho có cảm giác lúng túng. "Giao dịch của chúng ta đến đây kết thúc." Đây là cầu của Dương Hiểu Hi. Trương Thác Tái cho phép điều đó. "Tôi gặp hội trưởng Từ chuyện, ông ta giữ em lại Đài Bắc." Tính tình bá đạo của ta lại khôi phục như cũ. "Tại sao muốn em ở lại?" Dương Hiểu Hi kích động . Bọn họ thể quay trở lại như ngày xưa nữa rồi, tại quan hệ giữa ta và phải là người thân càng phải là người , nhiều nhất cũng chỉ có quan hệ giường cũng thể lấy đó làm lý do chân chính để giữ ở lại. Những lời này của Dương Hiểu Hi làm cho Trương Thác Tái thể thêm bất cứ điều gì. "Van cầu , Thác Tái, buông tay cho em ." rất khổ sở. Nếu như còn cách nào nữa để có thể trở lại như lúc ban đầu, vì vậy chỉ có thể để cho thôi, thể tiếp tục cùng ta duy trì loại quan hệ giường như thế này nữa. "!" Trương Thác Tái chính là muốn cho . Dương Hiểu Hi tuyệt vọng lùi ra phía sau bước, Trương Thác Tái cho là muốn , vội vàng duỗi tay muốn bắt , nhưng tay ta lại bị Hiểu Hi tránh thoát. "Đủ rồi, như vậy đủ rồi." Có lẽ quá khứ rời làm thương tổn ta, nhưng cũng chịu đựng trong khoảng thời gian khổ sở, thương tâm cũng chẳng kém ta là mấy. Cùng ta lần nữa gặp lại, hai người thực "giao dịch tình " là thủ đoạn trả thù của ta, nhưng mọi chuyện với như thế là đủ rồi, cách nào tiếp tục lưu lại bên cạnh ta nữa. Gần đây vì ta mà khóc lóc biết bao nhiêu lần rồi, quá nhiều rồi. chỉ muốn cách ta xa xa có thể, bởi vì vẫn còn thích còn , cho nên cách nào chịu đựng được cách ta đối với phải loại quan hệ nhau, cũng thể tỏ thái độ quan tâm chăm sóc dành cho người mình .... khổ sở. "Mặc kệ, em chỉ cầu xin để cho em rời ." Nước mắt Dương Hiểu Hi sâu nhìn ta. "Em cứ như vậy thể chờ đợi muốn rời sao? Giống như ba năm trước, em bốc đồng lời chia tay, biến mất lời nào, em rốt cuộc đem tình của tôi đặt ở đâu, thậm chí tôi từng hoài nghi em ra có tôi ?" Trương Thác Tái tâm tính thiện lương, đến cơ hồ rơi xuống đất. Hôm nay cục diện giữa bọn họ biến thành như thế này chẳng lẽ đều là lỗi của ta sao? sai, ta muốn trả thù , nhưng khi nhìn thấy khóc, nhìn thấy đau lòng ta cũng cảm thấy đau lòng. Nhắc tới những việc trải qua, Dương Hiểu Hi im lặng , thể ra ba năm trước đây rời là có nguyên do, chỉ có thể mặc cho ta trách cứ. Trương Thác Tái thấy Dương Hiểu Hi lựa chọn trầm mặc , ta nổi giận rống to: "Được, nếu như em muốn , nhanh cút !" "Tôi Trương Thác Tái muốn dạng phụ nữ gì lại có, cần gì phải giữ ... chẳng qua là phụ nữ tôi bỏ tiền ra bồi ngủ cùng mà thôi." Vì muốn tổn thương Hiểu Hi, ta tiếc lời . Khuôn mặt nhắn của Dương Hiểu Hi bỗng chốc trắng xanh, lòng của đau thắt lại, đau... xoay người tông cửa xông ra, trong khắc kia, ước gì lập tức biến mất khỏi thế giới, để bản thân còn gánh chịu cảm giác đau lòng thương tâm của cuộc sống. Dương Hiểu Hi vọt vào trong thang máy vừa đúng lúc lướt qua người phụ nữ ăn mặc sang trọng, nhưng do lúc này quá mức đau lòng có thấy ràng dung mạo của đối phương, nhưng đối phương lại nhìn thấy , hai mắt kinh ngạc mở lớn. Đó phải là Dương Hiểu Hi sao? nhận lầm, Đinh Điềm Hâm nhìn chằm chằm cửa thang máy khép lại lúc lâu. Nơi này là chỗ ở của Trương Thác Tái, hơn nữa ở phía dưới còn có bảo vệ nghiêm ngặt khu nhà cấp cao phải ai cũng có thể vào, nhưng nếu ấy xuất tại nơi này phải chăng ấy cùng Trương Thác Tái liên lạc với nhau rồi? Đinh Điềm Hâm đẩycửa chính ra, chỉ thấy sắc mặt Trương Thác Tái cực đoan khó coi ngồi ở ghế sa lon. ta cũng có phát diện của lúc này. Đinh Điềm Hâm lặng lẽ đem cửa đóng lại, biến sắc rời . cũng biết Dương Hiểu Hi cùng Trương Thác Tái vì sao lại liên lạc được với nhau... Đây có lẽ là trời cao cho cơ hội chuộc tội. Quá khứ vì ích kỷ của mà chia rẽ bọn họ, tại cũng là lúc nên sửa chữa lỗi lầm của mình rồi. Hi vọng tất cả đều còn kịp. *** Đinh Điềm Hâm bí mật sai người điều tra. ra là Dương Hiểu Hi làm việc ở nhà từ thiện Hội Cơ Kim chính là đối tượng chủ yếu nhà từ thiện quyên góp năm nay của Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích, Đinh Điềm Hâm rất dễ dàng tìm được cách liên lạc với Dương Hiểu Hi. hẹn ấy. Hai người từng là tình địch, hẹn sau giữa trưa gặp ở quán cà phê. Nhiều năm sau lần nữa gặp nhau, cảm khái chiếm đa số, mà Dương Hiểu Hi đối với Đinh Điềm Hâm còn lại là cảm giác tha thứ cùng khiển trách. " đồng ý tôi, ấy cả đời, nhưng lại thay đổi lời hứa của mình người khác." Đối mặt với chỉ trích của Dương Hiểu Hi, Đinh Điềm Hâm biết nên cái gì cho phải. Đích xác là trước đây từ bỏ, vi phạm lời thề đối với Dương Hiểu Hi, làm hại bọn họ chia tay, phần lỗi lầm này cùng áy náy vẫn tồn tại trong lòng bao lâu nay. "Hiểu Hi, trước hãy nghe tôi ..." muốn giải thích. "Mọi chuyện cũng xảy ra, muốn giải thích cũng chẳng ích lợi gì. Tôi muốn nghe, cứ để tất cả qua ." mệt mỏi thở dài. Đinh Điềm Hâm nhìn gương mặt tái nhợt cùng vẻ mặt đơn tiều tụy của , lo lắng hỏi: "Rốt cuộc cùng Thác Tái lần nữa gặp nhau xảy ra chuyện gì?" " biết? ta cho nghe sao?" Dương Hiểu Hi cười khổ. ", Thác Tái chưa từng với tôi bất cứ chuyện gì có liên quan đến , mặc kệ là trước kia hoặc tại." Trước kia là học muội của ta, bây giờ là bạn bè, mặc kệ là thân phận gì, Trương Thác Tái đối với Hiểu Hi bảo vệ đều rất ràng. "Ngày ấy... trong thang máy của nhà Thác Tái chúng ta lướt qua nhau, tôi thấy , nhưng có chú ý tới tôi." Trong ấn tượng giống như có cùng phụ nữ lướt qua nhau, nhưng nhớ . " cùng Thác Tái lại cùng nhau sao?" Đinh Điềm Hâm thận trọng hỏi, nếu là tốt quá, như vậy cảm giác áy náy trong lòng giảm bớt rất nhiều. Dương Hiểu Hi đơn phủ nhận. "Vì sao lại nghĩ như vậy?" "Hiểu Hi, đừng hiểu lầm, tôi là lòng hi vọng cùng Thác Tái ở cùng nhau, năm đó vì bốc đồng tôi mà phá hư hạnh phúc của các người, tôi vô cùng xin lỗi." "Thôi, mọi chuyện đều qua rồi." Chuyện của cùng Trương Thác Tái mọi thứ là quá khứ, dù cho Đinh Điềm Hâm xin lỗi nghìn lần vạn lần cũng thể thay đổi thực tế trước mắt được. "Ngược lại cùng ta... còn cơ hội sao? Tôi nghĩ, ta còn rất ." Bằng ta vì sao lại có thể ở lại cống hiến cho Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích đến tận bây giờ. Đinh Điềm Hâm ràng bị những lời của Hiểu Hi làm cho kinh sợ, vội vã phủ nhận. " , Thác chưa từng tôi, đừng tại, trước kia cũng có, hoàn toàn có." "Nhưng ta còn ở lại công ty nhà , ta phải đợi hồi tâm chuyển ý sao?" "Đó là lời của các tạp chí lá cải, đừng hiểu lầm." Đinh Điềm Hâm đối với Dương Hiểu Hi ra chân tướng. "Sau khi rời , Thác Tái vô cùng nản chí trong khoảng thời gian dài, ta hoàn toàn lao vào công việc, ngày làm việc ít nhất vượt qua mười lăm giờ, có lúc thậm chí dứt khoát ngủ trong phòng họp ở công ty ... Khoảng thời gian đó tôi cơ hồ làm bạn bên cạnh ta, mà cha tôi cũng phát tình ý của tôi đối với ấy, còn thấy thực lực công việc của ta, cho nên cha tôi lần nữa đề bạt ấy, mà ở dưới tình huống lúc đó. . . . . . Tôi muốn ta là cảm kích , cũng có lẽ là đối với tình chết tâm, dưới ám hiệu của cha tôi, ta thế nhưng cầu hôn với tôi, lúc ấy tôi mừng rỡ như điên, cho là ấy rốt cuộc tôi..." Mặc dù buông xuống, nhưng bây giờ khi về chuyện cũ vẫn làm cho còn có chút khổ sở. "Nhưng tôi sai... Tim của ấy chưa bao giờ thuộc về tôi, ấy đối với tôi rất tốt, chưa bao giờ làm cho tôi tức giận, tôi muốn cầu xin cái gì ấy cũng có làm được, nhưng cái tôi muốn phải như thế tôi muốn ấy xem tôi là người , hai người thỉnh thoảng cãi vã, sau khi cãi vã ngọt ngào làm lành lại...." " biết ? ta thậm chí chưa bao giờ từng chủ động hôn tôi, cho tới bây giờ đều là tôi chủ động mà ta rất miễn cưỡng phối hợp... Đính hôn được năm, tôi mới biết được bạn trai tại, mà tôi rốt cuộc cũng tìm được tình của đời mình cho nên mới chủ động giải trừ hôn ước, trả lại tự do cho ấy." Nghe xong lời giải thích của Đinh Điềm Hâm, Dương Hiểu Hi kinh ngạc dứt. "Cho nên việc Thác Tái còn ở lại Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích, hoàn toàn là bởi vì cha tôi hết lòng giữ lại, vốn là sau khi tôi cùng ấy giải trừ hôn ước ấy tính từ chức rời , nhưng cha tôi cam lòng để người tài như ta rời như vậy, cho nên hết sức giữ lại, thậm chí cùng ta bảo đảm, tuyệt đối bởi vì chuyện của tôi đối với ta xảy ta chút hiềm khích nào." "Nghe xong tôi , còn cho là người Thác Tái là tôi sao?" Đinh Điềm Hâm hỏi ngược lại . Hai người bọn họ đúng là buồn cười, cho là Thác Tái thủy chung Hiểu Hi, mà Hiểu Hi lại hiểu lầm người Thác Tái là , số mạng là trêu cợt người ta mà. Vô luận như thế nào ban đầu là tùy hứng chia rẽ bọn họ, cho nên có trách nhiệm đem nút thắt giữa hai bọn họ tháo ra, nối lại dây tơ hồng lần nữa cho hai người, bị hủy hoại lần nữa khôi phục lại quá khứ hạnh phúc. Đinh Điềm Hâm cầm chặt tay Dương Hiểu Hi đặt tại bàn: "Hiểu Hi, xin lỗi, tôi vô cùng xin lỗi , nếu như có thể mà , có thể hay cho tôi cơ hội chuộc lỗi, các người ràng còn thương lẫn nhau, có thể lần nữa bắt đầu lại ?" Dương Hiểu Hi chậm rãi lắc đầu, trái tim thổn thức. "Tôi cùng ấy thể nào, ấy hận tôi, rất hận tôi" "Làm sao có thể?" Trương Thác Tái chẳng phải là rất ấy mới đúng. Vì vậy Dương Hiểu Hi đem chuyện cùng Trương Thác Tái cho Đinh Điềm Hâm nghe, bao gồm cả giao dịch giữa bọn họ. " ta đối với việc tôi rời tràn đầy oán hận, ta chỉ muốn báo thù tôi mà thôi." Dùng thủ đoạn "giao dịch" để cho cảm giác đau khổ, nhưng trách . "Đó là bởi vì ấy hiểu vì sao ban đầu lại đột nhiên rời , chỉ cần giải thích với ấy..." " cần làm vậy." Dương Hiểu Hi cắt đứt lời đề nghị của Đinh Điềm Hâm: "Tôi ngày mai phải rời Đài Bắc rồi." Từ đó về sau xem Hoa Liên là nhà, Đài Bắc cái thành phố này còn gì đáng giá để lưu luyến. "Hiểu Hi, cầu xin , cho ấy cơ hội cũng xem như ình thêm cơ hội, các người cứ như vậy rời tôi ân hận cả đời." Dương Hiểu Hi phát ghét được Đinh Điềm Hâm, mặc dù ấy từng là tình địch của mình. " cần đau lòng, năm đó tìm đến tôi là vì hạnh phúc của mình, tôi có thể làm theo ý mình cần nghe lời đề nghị của ...Ý của tôi là, kết quả hôm nay là lựa chọn của chính tôi, liên quan đến bất cứ ai." Đinh Điềm Hâm nghe những lời của cảm thấy chán nản thở dài. Xem ra tâm ý của Dương Hiểu Hi quyết, năm đó tùy hứng tay tạo thành tiếc nuối... Xem ra cả đời này phải sống trong ân hận. *** 10h sáng, tại phòng tổng giám đốc Khoa Kỹ Công Ty Khai Ích. Hai người trợ lý bận rộn ngừng, còn Trương Thác Tái tiến hành trao đổi giao dịch quan trọng qua cuộc điện thoại quốc tế, mà giờ sau ta liền muốn đứng dậy đến phi trường, nửa tháng sau ta ở các nước Châu Âu tiến hành buôn bán hiệp đàm cùng gặp gỡ khách hàng. Cố tình làm ình bận rộn như vậy muốn bất cứ ai đến quấy rầy, mà đúng lúc này có người vào muốn gặp Trương Thác Tái, hai người trợ lý cùng thư ký cũng ngăn được. Thử hỏi ai dám ngăn cản con của Đổng Trưởng Đinh Điềm Hâm, huống chi còn thở phì phò, bộ dạng ai dám ngăn cản đường của chính là muốn tìm lấy cái chết. "Tổng giám đốc, xin lỗi... ." Thư ký bởi vì ngăn cản được mà liều mạng xin lỗi. Trương Thác Tái kết thúc điện thoại. "Thôi, các người trước ra ngoài ." ta nhìn thời gian rồi đối với Đinh Điềm Hâm : "Năm mươi phút sau đến phi trường, em có chuyện gì mau !" "Trương Thác Tái, là tên khốn!" Nếu ta muốn mau, mở miệng câu đầu tiên thẳng ra cảm giác trong lòng lúc này. Mặc dù, chính cũng là tên khốn... Đinh Điềm Hâm ở trong lòng thầm. Trương Thác Tái đối với "lời bình" của chỉ nhíu mày, có phản ứng. "Em mắng là tên khốn là bởi vì đối với Hiểu Hi làm ra chuyện thể tha thứ được." Trương Thác Tái đối với những lời này thể thờ ơ ơ hờ rồi. "Tại sao em biết Hiểu Hi?" "Em từng là người ái mộ số của , về cuộc sống riêng của em từng thuê người điều tra qua." Đinh Điềm Hâm có chút phiền não hơi mím môi, ra muốn hướng Trương Thác Tái thừa nhận mình từng làm "chuyện xấu" cũng đơn giản. "Hiểu Hi rời Đài Bắc rồi..." "Ừ." Trương Thác Tái phản ứng rất lạnh nhạt. " chỉ có phản ứng như thế?" Đinh Điềm Hâm cảm thấy thể tưởng tượng nổi: "Tại sao còn có thể ngồi ở chỗ này làm việc, làm ra bộ dạng như mọi chuyện hoàn toàn liên quan đến mình như thế chứ?" Trương Thác Tái cũng tính cùng bất luận kẻ nào thảo luận nội tâm của ta lúc này. "Đinh Điềm Hâm, nếu như đây chính là những điều em muốn như vậy em nên , rất vội." "Em muốn rất nhiều!" Đinh Điềm Hâm mới : "Em muốn bây giờ lập tức đến Hoa Liên cầu xin Hiểu Hi trở lại." "Rất xin lỗi, làm được, chân ở người của ấy, muốn cũng quản được, ba năm trước đây cũng vậy, tại cũng vậy. Ba năm trước đây từng cầu xin ấy, dứt khoát chút lưu luyến, chào mà , lời giải thích cũng chưa từng với , như vậy, cần gì uổng phí hơi sức ngăn cản ấy?" Đinh Điềm Hâm cực kỳ tức giận: "Ba năm trước đây ấy có điều khổ tâm bất đắc dĩ, ấy là bị buộc... bị em ép..." "Em cái gì?" Trương Thác Tái nghi hoặc nhìn Đinh Điềm Hâm. Đinh Điềm Hâm tròng mắt tràn ngập áy náy, đem chuyện ba năm trước đây từng bí mật tìm Hiểu Hi, hơn nữa ra điều kiện cầu xin đem nhường ta làm ình. " xin lỗi, Thác Tái, xin lỗi, Hiểu Hi ấy rất , ấy biết mình cái gì cũng thể cho , chỉ có rời đối với mới là tốt nhất." Trương Thác Tái mất khống chế muốn mắng thô tục. ta muốn mắng bốc đồng của Đinh Điềm Hâm, còn mắng thiếu tự chủ của Hiểu Hi... ra là ta trách lầm Hiểu Hi, vẫn cho là năm đó rời bởi vì chịu nổi cuộc sống khổ cùng ta, hơn nữa từng hoài nghi có lẽ bên ngoài quen biết người đàn ông khác... "Xem như em cầu xin , Hoa Liên tìm Hiểu Hi , các người ràng còn rất nhau..." Trương Thác Tái đột nhiên từ ghế làm việc đứng lên, mặc bộ tây trang vội vàng ra ngoài, vừa đúng đụng phải thư ký từ bên ngoài tiến vào. "Tổng giám đốc, đến giờ ngài nên lên đường đến phi trường rồi. "Tôi tại phải Hoa Liên chuyến, hành trình công tác toàn bộ đổi do phó tổng giám đốc thay mặt." "Cái gì?" Đổi Đinh Điềm Hâm nhảy lên, nhất thời hoa dung thất sắc, bởi vì chính là phó tổng giám đốc của Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích. Trương Thác Tái lạnh lùng mắt quét qua . "Đinh Điềm Hâm, đây là em thiếu nợ ." Nếu phải là chuyện tốt làm năm đó, hôm nay ta cùng Hiểu Hi cũng lâm vào hiểu lầm lớn như vậy. Đinh Điềm Hâm tự nhiên đuối lý, thể làm gì khác hơn là rưng rưng nhận công tác tới Châu Âu làm khổ sai nửa tháng, ô ô, quả nhiên là làm chuyện xấu gặp báo ứng, chỉ là báo ứng xảy ra ngay mà đợi đến ba
Chương 10 " Dương, có khách, chú ấy chờ ở bên ngoài dưới cây ngô đồng ." Hai người bạn thở hổn hển chạy đến phòng làm việc tìm Dương Hiểu Hi. "Khách?" "Đúng, là chú rất cao rất tuấn tú." người bạn khoa trương vừa ra dấu tay cùng giọng điệu . Dương Hiểu Hi thể tưởng được vào thời khắc này, là ai tới? ra khỏi phòng làm việc, ánh mặt trời giữa buổi trưa chiếu khiến mở mắt ra, là ai đứng ở dưới cây ngô đồng, cách nào nhìn . Ở Đài Bắc rất khó bị ánh mặt trời chiếu vào thẳng như thế, nhưng khí nơi này cực kỳ tốt, đôi khi còn có những cơn gió ấm áp lướt qua, mặc dù chia đều nhiệt độ cao điểm, nhưng mà chút cũng cảm thấy khó chịu. Hơn nữa gió thổi qua cây ngô đồng phát ra thanh, cảm giác rất thích thú. Cũng khó trách Hiểu Hi thích cái chỗ này... Trương Thác Tái đưa ánh mắt về căn nhà trệt phía trước, ta nhìn thấy bóng dáng ra hướng này nhìn ngắm. Tầm mắt của bọn họ ở giữa trung giao nhau, ánh mắt Trương Thác Tái trong nháy mắt mềm lại, nhưng cự ly quá xa, Hiểu Hi hề phát . Thẳng thắng mà , khi Dương Hiểu Hi biết vị khách đến tìm là Trương Thác Tái nhất thời có suy nghĩ quay người bỏ chạy. muốn giữ lại khoảnh khắc tốt đẹp nhất của hai người khi nhau, mà phải sau đó gặp lại là trả thù, khổ sở cùng hận ý. Nhưng vẫn có cách nào trốn tránh , muốn đến gần ta. Trầm mặc giữa hai người lan tràn... có nên mở miệng hỏi ta tới Hoa Liên làm gì ? Trương Thác Tái cũng lúc này ngửa đầu nhìn thấy trời xanh thăm thẳm, từng đám mây trắng làm đẹp đó. "A, có máy bay." Giữa trời cao giống như chiếc máy bay đồ chơi, nhìn lấy như tốc độ chậm chậm xẹt qua bức tranh sơn dầu quang đãng, kéo thành đường thằng. Theo tiếng kêu lên của Trương Thác Tái, Dương Hiểu Hi cũng ngửa đầu theo. biết tính sao, cũng theo trong lời của ta vui mừng cảm thấy vui vẻ. Nhưng ngay sau đó nhắc nhở mình, ở chỗ này máy bay mỗi ngày đều nhìn thấy, có gì ngạc nhiên, huống chi ta đặc biệt tới đây hẳn phải là đến xem máy bay. đợi Dương Hiểu Hi phản ứng, Trương Thác Tái tiếp: " bị Đinh Điềm Hâm dạy dỗ ..." Trương Thác Tái thẳng nhìn chằm chằm Hiểu Hi, cho chút nào phản ứng: " ấy thẳng thắn với về chuyện ba năm trước đây ấy từng tìm em, cầu xin em rời ." " ấy kể với ...." Dương Hiểu Hi bị lời của làm cho ngạc nhiên: "Điều này cũng thay đổi được gì vì chúng ta càng ngày càng xa nhau, cơ hồ là người xa lạ thực... ", phải thay đổi được, mà là vẫn chưa từng thay đổi." Dương Hiểu Hi lạnh nhạt khiến Trương Thác Tái bắt đầu kích động. "Mặc dù biết chân tướng khiến rất hận em, nhưng lòng của vẫn thủy chung còn rất em... thay đổi, chưa từng thay đổi ... ." Cho nên ta mới làm ra hành động ngây thơ như vậy, lấy tiền uy hiếp , muốn trở thành bạn tình của ta, đối tượng để phát tiết. Bởi vì có , nên có hận. Bọn họ đều như thế. Trương Thác Tái nắm tay Hiểu Hi, hốc mắt chứa đầy nước mắt trong suốt. Cảm giác được muốn trốn thoát, Trương Thác Tái cầm tay càng chặt chịu buông ra. "Tại sao vào lúc này vẫn bá đạo như vậy?" Dương Hiểu Hi khóc lóc lên án. " bá đạo được, muốn mất em..." Trương Thác Tái chuyện đương nhiên. Dương Hiểu Hi cười rộ lên, người đàn ông này đó, bất trị, tựa như năm kia khi ta ép buộc rời khỏi chỗ ở của người chị quen trong nhi viện, làm cho thể phản bác. giãy dụa nữa, vì vậy ta thuận lợi lôi vào trong ngực, thâm tình ôm lấy . *** "Cho nên xác định ngày sinh nhật em thể tới?" Dương Hiểu Hi ôm điện thoại, muốn hiển lộ quá ràng biểu thất vọng lúc này trong lòng này, nhưng lại khó tránh khỏi. "Ừ, có chuyến công tác vô cùng quan trọng, cho nên phải đến Nhật Bản chuyến, lần này Đinh Điềm Hâm thay thế được." Trương Thác Tái ở văn phòng, bên ta cùng Hiểu Hi điện thoại, bên vừa mở hộp nhung tinh sảo cao nhã bàn, bên trong là... đến tính bá đạo của ta mặc dù có thể khiến cho ta có cơ hội trở về bên cạnh Hiểu Hi, nhưng Hiểu Hi vẫn cố chấp khiến cho bọn họ mỗi người ở nơi. kiên trì muốn tiếp tục công việc ở Hoa Liên, cũng kiên trì bắt ta phải quay trở lại đài Bắc. Cho nên tại hai người bọn họ trong tình trạng xa. "Cũng đúng á..., Đinh Điềm Hâm cũng có bạn trai, nên cho ấy có thời gian hẹn hò, chỉ có chúng ta có thể." Hiểu Hi từ trước đến giờ dịu dàng săn sóc, hơn nữa sau lại cùng Đinh Điềm Hâm trở thành bạn tốt, hai người vẫn thường hay chuyện với nhau. "Giữa chúng ta có ba năm xa cách, có rất nhiều chuyện chúng ta nên làm." Trương Thác Tái ngược lại cho là như thế. Hiểu Hi trở lại bên cạnh ta cũng ba tháng, ta chuyên cần chạy trốn đến Hoa Liên, hành trình công việc phân phó cho hai người trợ lý cầu bọn họ mỗi thứ Hai để trống ra ngày để cho ta có thời gian đến Hoa Liên gặp bạn . Vì thế khi trợ lý có việc gọi, Trương Thác Tái chỉ việc với bọn họ đem chút hành trình ném cho phó tổng quản lý. Đổi lại bị Đinh Điềm Hâm oán trách, nhưng thường thường Trương Thác Tái chỉ việc câu "Em nợ " liền hoàn toàn chận lại miệng của . "Ha ha, đừng khi dễ Đinh Điềm Hâm nữa." Dương Hiểu Hi cảm thấy Thác Tái kể từ khi biết Đinh Điềm Hâm hại hai người bọn họ chia tay nhau, ta đối với khỏi oán. " đúng là thù dai..." Dương Hiểu Hi khỏi lại muốn nhắc tới trước chuyện giao dịch xấu hổ của ta. Trương Thác Tái tự biết đuối lý, chỉ có thể mặc cho bạn thân ái xấu hổ ta. Nhớ đến ta Trương Thác Tái người quản lý hai công ty, dưới cờ biết bao nhiêu nhân viên, nhưng ta vẫn trở thành kẻ đại bạn trước Dương Hiểu Hi, nhưng mà ta cam tâm tình nguyện. Trong hộp kim cương tương đối lóng lánh, hi vọng nó có thể mang lại may mắn cho ta, ta muốn lần cầu hôn này thành công. Bọn họ lại hàn huyên lát, Dương Hiểu Hi đuổi Trương Thác Tái nhanh lên chút về nhà nghỉ ngơi, cũng mười giờ đêm mà vẫn còn trong phòng làm việc. "Ai, về đến nhà đối mặt phòng ốc có bóng người, rất đơn." Trương Thác Tái cố ý thế, ta luôn nghĩ đủ mọi cách dụ dỗ Dương Hiểu Hi trở lại Đài Bắc, nhưng mỗi lần lân đều ủ rũ trở về. "Ai bảo mua nhà lớn làm chi." Dương Hiểu Hi cố ý xuyên tạc ý tứ của ta. "Được rồi được rồi, xem ra phải bán căn nhà rồi, dời đến Hoa Liên." Ở trước mặt Dương Hiểu Hi ta rất dễ dàng ra những lời ngây thơ . " đến Hoa Liên làm gì? Nơi này vừa có Đại Xí Nghiệp để cho trông nom." " Hoa Liên phải muốn làm việc, chỉ muốn đến để cho em trông nom." Khóe miệng Dương Hiểu Hi ra nụ cười hạnh phúc. Hai người đều lớn cả phải còn , hơn nữa lời tâm tình nội dung còn chút ý nghĩa cũng có, nhưng có ý nghĩa hay quan trọng, quan trọng là bọn họ cảm giác hạnh phúc là tốt rồi. "Em mới muốn quản ." " được, em thể bỏ mặc ." Trương Thác Tái giả bộ tức giận. "Được rồi, nên tan ca về nhà ." Dương Hiểu Hi thúc giục ta. "Hiểu Hi." "Hả?" " em." Đây là câu mỗi ngày trước khi cúp điện thoại Trương Thác Tái phải . "Em cũng ." Hạnh phúc của bọn ta có được dễ, chuyện trước đây luôn nhắc nhở bọn họ phải quý trọng lẫn nhau. *** Buổi tối thứ sáu, Dương Hiểu Hi được đồng nghiệp cùng những người bạn trong viện mừng sinh nhật. Sau khi tắm xong lại đến từng phòng của những người bạn xem xét lần sau mới trở về phòng chuẩn bị ngủ, hôm nay sinh nhật quả làm cho rất vui vẻ, tiếc nuối duy nhất là Thác Tái ở bên cạnh. ta đến Nhật Bản công tác, Nhật Bản chênh lệch với Đài Loan giờ, như vậy tại Nhật Bản cũng sắp mười hai giờ khuya rồi, sao ấy vẫn chưa gọi điện thoại tới? Vừa mới nghĩ như vậy, điện thoại di động của liền vang lên. "Sinh nhật vui vẻ, bảo bối của ." thanh Trương Thác Tái xuyên qua điện thoại di động truyền tới, giống như gần trong gang tấc. "Là em quá nhớ sao? Sao lại cảm thấy thanh của nghe giống như ở bên cạnh em." "Em xem chút bây giờ ở đâu? Ách, hình như là ở dưới cây ngô đồng, hình như còn có mùi hoa quế nhàn nhạt bay tới, bây giờ là ban đêm thấy được máy bay, chỉ là Mãn Thiên Tinh Đấu, Ngân Nguyệt như bàn, cực kỳ xinh đẹp." Dương Hiểu Hi càng nghe càng cảm thấy có cái gì đúng, đứng dậy xuống giường, mở cửa ra ngoài. tới dưới mái hiên, trông về phía xa, quả nhiên ở cửa chính, dưới cây ngô đồng có bóng dáng cao lớn, mặc tây trang thủ công đẹp trai vô cùng. Dương Hiểu Hi cúp điện thoại lấy chạy như bay tư thái hướng đến ta, Trương Thác Tái rộng mở đôi tay ôm vào trong lòng. "Sao lại tới đây? phải đến Nhật Bản sao?" Trương Thác Tái ôm trọng bạn thân ái trong ngực, quyến luyến nhìn ta tư tư niệm niệm bảo bối. "Bởi vì quá nhớ em, cho nên thể làm gì khác hơn là xin lỗi Đinh Điềm Hâm." "A kha, lại hãm hại ấy." " có, chỉ với ấy, đây là lần sinh nhật đầu tiên sau khi với em gặp lại cho nên vô cùng quan trọng, ấy tự biết đuối lý, ngoan ngoãn thay thế bay Nhật Bản." "Đáng thương cho Đinh Điềm Hâm." Trương Thác Tái siết chặt mũi thon của . "Nếu như ấy đáng thương, đổi lại làm cho em trở nên đáng thương, hôm nay là sinh nhật em cũng chưa có quà sinh nhật, cũng có thương." Dương Hiểu Hi quả nhiên là người thiện lương, lâm vào cảnh khó cả đôi đường. "Em yên tâm, bạn trai ấy cũng theo, hào phóng đưa hai người bọn họ Nhật Bản hẹn hò, như vậy em cảm thấy ngượng chứ?" "Ừ." Dương Hiểu Hi nắm bàn tay to của ta, nũng nịu đung đưa trái phải: "Em biết ngay tốt nhất." "Có ? Nếu cảm thấy tốt nhất, vậy em nhưng ngàn vạn lần được cự tuyệt ..." Trương Thác Tái hồi hộp. Từ trong tây trang móc ra chiếc nhẫn sớm chuẩn bị, ta mở hộp nhung lấy chiếc nhẫn ra. "Gả cho , cùng đến già, giữa chúng ta bỏ qua lần thứ nhất, lại cũng muốn để cho em rời khỏi , gả cho được ?" Giương Hiểu Hi thể tin mở to mắt, vui mừng cùng vui vẻ nước mắt nhanh chóng rơi. "Làm sao có thể... Chọn lúc người ta mặc đồ ngủ mà cầu hôn... Bởi vì nghĩ ta đến, vì vậy chuẩn bị lên giường ngủ. "À?" Trương Thác Tái kinh ngạc. Chẳng lẽ cầu hôn của ta thua ở cái dưới áo ngủ? "Chỉ là như vậy mới có thể trọn đời khó quên đúng !" đời này vĩnh viễn nhớ đến thời khắc xinh đẹp này. Dương Hiểu Hi vươn tay... Trương Thác Tái lại vẫn ngốc nghếch, nghe hiểu ý tứ Dương Hiểu Hi. "Còn mau chút giúp em đem chiếc nhẫn đeo lên?" kiều mị . "Em đồng ý?" Trương Thác Tái lúc này mới phản ứng kịp, vừa mừng vừa sợ. ta vội vã đeo nhẫn giúp , ôm lấy kích động thôi. "Trời ạ, muốn kêu to..." " được, như vậy ầm ĩ đến những người bạn ngủ." "Vậy phải làm thế nào?" Đôi tay Dương Hiểu Hi nhốt chặt gáy của ta, ngửa đầu dâng lên môi của mình ... *** Gần đây Tổng giám đốc Khai Ích Khoa Học Kỹ Thuật có thể là rạng rỡ, vui vẻ vô cùng. Lúc trước khi có cuộc họp lúc chỉ cần cấp dưới có đạt tới mục tiêu dự tính của , ta cần chuyện chỉ là lạnh lùng nhìn chăm chú là có thể khiến cấp dưới liền phát run, trán đổ mồ hôi. Nhưng ta bây giờ lại đối với cấp dưới : " sao, lần sau cố gắng hơn." Còn tặng nụ cười. Trời ạ, cấp dưới cũng cảm thấy Tổng giám đốc uống lộn thuốc. , Trương Thác Tái cũng có uống nhầm thuốc, chỉ là Hiểu Hi đồng ý lời cầu hôn của ta, chưa tới lâu đến Đài Bắc, vào ở trong khu nhà cao cấp của ta, chính thức trở thành Trương phu nhân. Tin vui như vậy làm sao ta có thể che giấu, gần đây ngay cả bạn bè ở thương trường gặp mặt, bọn họ cũng hỏi ta có phải gặp chuyện tốt gì? Chuyện tốt đương nhiên là có, còn lần lượt từng chuyện. Như thế này ta phải đến ga xe lửa đón Hiểu Hi, bắt đầu từ hôm nay nghỉ phép tuần lễ, cách khác, bắt đầu từ hôm nay ta có thể ôm ngủ.... Trương Thác Tái cảm giác mình lúc này trong giống quay lại thời thanh xuân. Hiểu Hi hi vọng về sau vẫn trải qua cuộc sống của người bình thường, làm cái gì Tổng giám đốc phu nhân, khát vọng cùng có được hạnh phúc giản đơn. Này dĩ nhiên cũng là ta chỗ mong đợi, ta toàn lực mang lại hạnh phúc suốt đời cho . Trương Thác Tái vẫn còn ở mơ ước tương lai mình cùng Hiểu Hi. Đinh Điềm Hâm vừa nổi giận đùng đùng vừa đẩy ra trực tiếp xông vào phòng làm việc của ta. Dù thế nào nữa ta cũng quen rồi. Chỉ thấy đinh Đinh Điềm Hâm tức giận đem quyển tuần san lá cải để lên bàn ta: "Trương Thác Tái, cái người này cái có thể giết người! Em là nhìn lầm !" Trương Thác Tái bị mắng giải thích được. "Làm sao lại phụ lòng Hiểu Hi, thế nhưng cùng thiên kim tổng giám đốc ngân hàng Cường Thịnh đính hôn!" "Em bậy bạ gì đó?" Trương Thác Tái căn bản nghe hiểu lời . "Chính nhìn ." Đinh Điềm Hâm muốn Trương Thác Tái nhìn bài viết tạp chí lá cải. tạp chí lá cải đăng từng tờ là hình ảnh Thác Tái cùng thiên kim tổng giám đốc ngân hàng Cường Thịnh, còn có ba , cũng là Đổng Trưởng Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích cùng nhau ở sân đánh Golf lập thêm phòng cà phê trò chuyện với nhau vui . Trương Thác Tái nhìn hình cùng báo viết nội dung bên trong, sắc mặt nghiêm túc. "Phía bài viết tổng giám đốc ngân hàng Cường Thịnh : đối với hôn của hai người trẻ tuổi lạc quan vô cùng ... Đây phải là định ra hôn ước là cái gì?" "Đinh Điềm Hâm, chuyện này hoàn toàn biết." Trương Thác Tái so với Đinh Điềm Hâm còn khẩn trương hơn, chính lúc này là thời khắc quan trọng giữa ta cùng Hiểu Hi, cái xì căng đan lộn xộn lung tung này có thể lần nữa lấy mọi tín nhiệm của Hiểu Hi với ta. "Nhưng chính nhìn, trong hình bộ dạng tươi cười mặt xuân phong hả hê, ràng chính là đối với thiên kim Cường Thịnh có ý tứ." Trương Thác Tái than : " gần đây mặt thường có loại vui thích ngu xuẩn, em hỏi trợ lý của biết." "À? Tại sao?" "Bởi vì Hiểu Hi đồng ý lời cầu hôn của ." Chuyện này ta chưa có cùng bất luận kẻ nào nhắc qua. " cầu hôn Hiểu Hi rồi, làm gì thế còn cùng thiên kim Cường Thịnh gặp mặt xem mắt." Trương Thác Tái xoa xoa huyệt Thái Dương: "Còn phải là Đổng Trưởng..." "Ba em?" "Đúng." Chỉ đổ thừa ta gần đây tâm tình quá tốt, quên đề phòng Đổng Trưởng nghĩ muốn thay ta giới thiệu đối tượng. "Ngày đó vốn là cùng khách hàng đánh Golf, Đổng Trưởng gọi điện thoại cho , lại trùng hợp đều ở đây cùng sân đánh Golf, Đổng Trưởng liền muốn sang, muốn giới thiệu vị lão bằng hữu cho biết. sang sau mới phát thiên kim tổng giám đốc ngân hàng Cường Thịnh cũng ở đây, nghi ngờ gì, cho là ấy cùng cha mình đến đây chơi Golf... Đinh Điềm Hâm nghe xong toàn bộ, sắc mặt ảm đạm. là muốn làm mai muốn kết hợp hai người bọn họ trở lại bên nhau muốn điên, vất vả Hiểu Hi mới cùng Thác Tái lại lần nữa ở chỗ, cho là mọi thứ trở nên ngày càng tốt đẹp vô cùng, vậy mà cha lại tới tham gia náo nhiệt. "Vậy phải làm thế nào? Ngộ nhỡ Hiểu Hi nhìn thấy xì căng đan này ...." "Đây cũng là lo lắng của , vất vả mới ợp lại với Hiểu Hi." Sắc mặt của Đinh Điềm Hâm rất khó coi: "Có muốn em giải thích cho ấy..." "Hiểu Hi có lẽ tới Đài Bắc rồi, xem ra trước đối với thẳng thắn, giấu giếm cũng phải phương pháp tốt." "Ừ, vậy về nhà mau còn em tìm người cha ngốc của mình!" Đinh Điềm Hâm vô lực . Tại sao trời cao liền trêu đùa ta kiểu này? Này nhưng chút cũng buồn cười. *** Trương Thác Tái có vẻ băn khoăn lo lắng, từ sau khi đến trạm xe lửa đón đến khi lên xe, mặc dù chuyện cùng cử chỉ tất cả đều rất bình thường, nhưng Dương Hiểu Hi chính là chỗ này cảm giác có điều gì đó bình thường. " có phải có lời muốn với em?" Dương Hiểu Hi chủ động hỏi. "Ách... Có, có..." "Rốt cuộc là có hay có?" Dương Hiểu Hi bật cười. "Có, nhưng nghĩ biết nên thế nào..." Ngộ nhỡ xong được, vậy coi như hỏng bét. Kết quả Trương Thác Tái còn chưa , Dương Hiểu Hi trước hết thay ta : "Có phải có liên quan đến tin tức cùng thiên kim Cường Thịnh sắp kết hôn?" "A, cái gì? Em biết?" Trương Thác Tái thất kinh, kinh hoảng thiếu chút nữa đụng vào xe trước mặt. Dương Hiểu Hi bị làm cho sợ hết hồn. "Em nghĩ trước tiên nên dừng xe ở bên đường ." So với ta Hiểu Hi bình tĩnh đến lạ thường. Trương Thác Tái tìm chỗ đậu xe trước, Hiểu Hi rất đúng, tại ta bị kích động có biện pháp lái xe. "Làm sao em biết?" "Chính là lúc đón xe lửa sợ ngồi đoạn đường dài nhàm chán có gì làm liền mua quyển tạp chí lá cải ..." Kết quả lại rất khéo để cho nhìn thấy "tin vui" vị hôn phu của mình cùng thiên kim nhà giàu. Ai, xem ra chuyện tình của cùng những "thiên kim nhà giàu" tương đối có duyên. Nghe được Hiểu Hi thở dài, Trương Thác Tái càng khẩn trương hơn, ta tóm lấy bàn tay mềm mại của : "Hiểu Hi, em ngàn vạn đừng hiểu lầm, đó phải là ..." Trương Thác Tái đem cả kiện trải qua giải thích lần cùng Hiểu Hi, bao gồm cả chuyện cha của Đinh Điềm Hâm vô cùng tích cực giúp ta tìm đối tượng xem mắt. "Hiểu Hi, em nhất định phải tin tưởng ..." "Em tin tưởng ." "Nếu em chịu tin tưởng lời của ... cái gì?" Trương Thác Tái cho là mình nghe lầm. Dương Hiểu Hi khẽ mỉm cười với ta, cảm thấy bộ dáng ta hốt hoảng chơi rất vui, đáng . "Em , em tin tưởng , từ giây đầu tiên khi nhìn thấy bài báo, em có chút nào hoài nghi ." "Vậy ... là tốt quá..." Trương Thác Tái thở dài hơi, đem Hiểu Hi ôm trọn trong lòng mình. ", dẫn em gặp Đổng Trưởng , với ông ta ràng." Trương Thác Tái quyết định, trước cũng bởi vì ta chuyện riêng của mình, mới có thể gặp phải những tình huống như vậy. ta quyết định với Đổng Trưởng: ' ta có người phụ nữ mình mến, hơn nữa hai người đính hôn, cả đời này ta chỉ mình , tuyệt đối thể tiếp nhận bất cứ người phụ nữ nào khác. Trương Thác Tái nhanh chóng khởi động xe, hướng đến nơi mình muốn đến cùng người phụ nữ thương. Cha của Đinh Điềm Hâm có mái tóc trắng phơ, nhưng mặt mày ông lại hồng hào, hai mắt lấp lánh có hồn. "Ta muốn chuyện mình với Hiểu Hi, Thác cậu tránh chút được chứ?" hổ là người tay trắng dựng nghiệp, ông ta sau khi nghe xong Trương Thác Tái mọi chuyện cùng thỉnh cầu, mặt biến sắc đưa cầu. Trương Thác Tái chịu muốn phản bác, Dương Hiểu Hi lại lấy tay cản ta, muốn ta tỉnh táo hơn nữa tạm thời tránh. "Em có việc gì, cứ yên tâm." thấp giọng với ta. Đợi sau khi Trương Thác Tái rời , Đổng Trưởng đối với Trương Hiểu Hi trực tiếp thẳng vào vấn đề : " cũng phải đối tượng mà ta hướng đến." "Tôi hiểu ." Hiểu Hi tâm bình khí hòa trả lời. "Chuyện trước đây của và Thác Tái Đinh Điềm Hâm cũng qua cho ta biết, ta vì tùy hứng của con muốn lời xin lỗi với . Nhưng ta muốn thẳng thắn cho điều, lấy người vừa ưu tú cùng năng lực như Thác Tái, hình như xứng với ta." Đổng Trưởng vừa vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Hiểu Hi. "Đổng Trưởng, tôi cũng nghĩ là ông như vậy, vấn đề này tôi chưa từng để ý qua." Dương Hiểu Hi bảo vệ tình của mình bằng phương thức tự nhiên thanh thản: " ưu tú cùng năng lực của Thác Tái chỉ cần là người có con mắt nhìn đều có thể nhận ra, tôi cũng phải cám ơn Đổng Trưởng ngài tán dương ưu tú của ấy, chỉ là về phần tôi xứng hoặc xứng với ấy, đây phải vấn đề Đổng Trưởng ngài có thể can thiệp." Dương Hiểu Hi lặng lẽ vuốt bàn tay đeo chiếc nhẫn đính hôn Trương Thác Tái trao cho . "Tôi cùng Thác Tái từng tiếc nuối lần trong đời, lần kia đủ để cho hai người chúng tôi chịu tổn thương cực lớn, tại chúng tôi nỗ lực vì đối phương xoa dịu vết thương quá khứ, cũng có lẽ bởi vì từng mất , cho nên tại khi có lại được chúng tôi càng thêm quý trọng lẫn nhau." Dương Hiểu Hi lấy dũng khí đối với Đổng Trưởng : "Tôi cho là ngài sai rồi, tôi hoàn toàn xứng với Thác Tái, bằng vào tình của tôi dành cho ấy như vậy đủ rồi..." Hồi lâu sau, Dương Hiểu Hi bước ra cửa lớn về phía đình viện nhìn thấy vẻ lo lắng của Trương Thác Tái. ta nhìn thấy , khẩn trương đón lấy , nắm lấy hai tay lo lắng quan sát. " yên tâm, Đổng Trưởng cũng phải là mãnh thú, em toàn thân cao thấp bị mất miếng thịt nào." "Làm khẩn trương chết." "A." "Đổng Trưởng gì?" Dương Hiểu Hi quay đầu cố ý nghĩ chút: "Ông ta rất nhiều, muốn nghe câu nào à?" "Được rồi, đùa với nữa." Nhìn vẻ mặt Trương Thác Tái lo lắng, Dương Hiểu Hi quyết định làm khó ta. "Ông ta , ngày chúng ta kết hôn tuyệt đối muốn làm người chủ hôn cho chúng ta." "Có ?" Trương Thác Tái cho là Dương Hiểu Hi bị làm khó, ngờ... "Là ." Dương Hiểu Hi những lời khó chịu mà Đổng Trưởng với , cuối cùng Đổng Trưởng bị dũng khí của làm cảm động, ông ta : "Ta nhìn lầm, đúng, hoàn toàn xứng với cậu ấy. " tốt quá." Trương Thác Tái thở dài hơi, ta với Hiểu Hi : "Chúng ta nhanh lên chút xác định ngày kết hôn, muốn đợi thêm ngày nào nữa." "Ừ, tốt." ngờ Dương Hiểu Hi cũng đồng ý. Trương Thác Tái mừng rỡ. "Chuyến này em chính là muốn cho biết chuyện, chúng ta phải nhanh cử hành hôn lễ, bởi vì nếu kéo dài ... Con của chúng ta sợ rằng ra đời trước, đến lúc đó chúng ta phải ôm nhóc con tham gia hôn lễ cuả chúng ta rồi." "Cái gì?" Lời của Dương Hiểu Hi khiến Trương Thác Tái trong lúc nhất thời cách nào tiêu hóa được, miệng ta thốt thành lời, bộ dáng có chút ngây ngô. Dương Hiểu Hi cầm lấy bàn tay của ta đặt lên bụng . "Đứa bé..." Hốc mắt Trương Thác Tái sắp ướt. Từ đến lớn hai người bọn họ thân mình, có bất kỳ người thân thích nào rốt cuộc cũng đợi đến ngày họ có nhà cửa riêng của chính mình, tương lai sắp có thêm những thành viên mới. Cảm giác vô cùng thõa mãn, hạnh phúc bảo ta làm sao cảm động, làm sao khóc thút thít đây? Hồi lâu sau, đổi lại là Hiểu Hi ôm lấy Thác Tái cao hơn cả cái đầu. "Cám ơn em, em..." ta mang theo giọng nghẹn ngào với Hiểu Hi. "Em cũng ..." , là chúng ta phải dùng hết tất cả tinh thần và sức lực để , khi chúng ta có dũng khí để tựa như chúng ta có toàn thế giới. [Hoàn]