Chương 8.2
còn chưa mở miệng phát thấy trong nháy mắt khí liền trở nên nặng nề, vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người đàn ông há to miệng đứng sau lưng Đồng Vũ Thiến, lấy ánh mắt giết người nhìn bọn họ.
"Người kia là bạn trai sao?"
Đôi tay nằm ngực của Thiệu Vịnh Bình, Đồng Vũ Thiến vất vả mới kéo dài được khoảng cách của hai người, chợt nghe lời cùng tiếng cười của trong mơ hồ.
"Cái gì?"
"Bạn trai trừng mắt nhìn tôi."
"Bạn trai?"
Đồng Vũ Thiến lấy lại tinh thần, nhìn theo ánh mắt của Thiệu Vịnh Bình, đáy mắt lập tức thấy vẻ mặt xanh mét của Ân Hạo.
"Ân. . . . . ."
còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Ân Hạo xông lên, đẩy ra, dùng tay nhắc cổ áo của Thiệu Vịnh Bình, cắn răng tức giận : "Đáng chết! Cậu biết. . . . . ."
Những lời vừa đến khóe miệng, bị lời giáo huấn kia làm cho Thiệu Vịnh Bình cảnh giác mà nắm chặt quả đấm trong tay, nặng nề thưởng cho cú đánh
cú đánh mạnh mẽ đánh vào mặt Ân Hạo, gọng kính lập tức bay ra ngoài.
Tức giận và đau đớn nơi má khiến cho chút lý trí còn sống trong đầu Ân Hạo biến mất hoàn toàn.
nắm chặt quả đấm, hai mắt bởi vì ghen tỵ mà lộ ra vẻ tàn nhẫn, kích động vui mừng liền muốn đánh người.
Ngay lúc Thiệu Vịnh Bình muốn vì mình mà lời xin lỗi,
ngờ người đàn ông có vẻ ngoài lịch kia thế nhưng chút khách khí nào mà lập tức ra tay đánh lại, nhất thời, bạo lực trong đôi mắt hai người được dẫn lên.
khí cực kỳ khẩn trương.
Hai người đàn ông rất hăng hái chiến đấu, quyền tôi lại quyền, trình diễn những màn lăn lộn trước mặt Đồng Vũ Thiến, chẳng thua gì những màn đánh đấu tivi
tại xảy ra chuyện gì?
Đồng Vũ Thiên đưa ánh mắt thể tin nhìn hai người đàn ông hiểu vì sao lại đánh nhau này, Đồng Vũ Thiến kinh hãi la hét: "Dừng tay! Dừng tay!"
người bị ghen tỵ làm đầu oc choáng váng, bị trong tình trạng bạo lực được khơi dậy trong cơ thể, căn bản có người nào nghe thấy lời .
Thấy ai thèm nghe đến lời , lại thấy khóe mắt của Ân Hạo , khóe miệng chảy máu. Đồng Vũ Thiến vội vàng kéo Ân Hạo ra, đau lòng : "Đừng đánh nhau!"
Nếu như tận mắt thấy, tuyệt tin tưởng, người đàn ông lịch nho nhã như Ân Hạo thế nhưng cũng có mặt khác rất bạo lực.
Cảm giác được bàn tay mỏng manh của cầm lấy tay mình, tâm tình Ân Hạo từ từ lạnh đến cực điểm.
Sau khi Đồng Vũ Thiến rời khỏi phòng làm việc của , lập tức cắm đầu vào công việc, về sau hơi lơ đãng phát ra chùm chìa khóa của được đặt bàn, chút nghĩ ngợi liền quyết định vì ngu ngốc này mà chạy đến đây.
Vốn là muốn cho niềm vui bất ngờ, ngờ vừa đến chỗ của nhìn thấy hình ảnh tựa vào ngực người đàn ông khác.
Trơ mắt nhìn mà mình mến vùi đầu vào lồng ngực của người đàn ông khác, Ân Hạo chỉ biết đứng sững sờ tại chỗ, dám tin tưởng những gì xảy ra trước mắt.
Mà bây giờ, thế nhưng lại kéo ra, trước mặt mà đau lòng vì người đàn ông khác?
Trong nháy mắt, ghen tỵ khiến cho lửa đốt cháy cả lý trí của Ân Hạo, tất cả suy nghĩ của đều bị cháy sạch, còn dư chút nào cả.
Tại sao?
Trước đây, bao lâu, phải bọn họ còn rất ngọt ngào trong thế giới hai người sao? Mới có vài phút, thế nhưng sao vị mật ngọt kia lại chuyển thành cay đắng như thế này?
"Ân Hạo, có nghe được những gì em hay ?" Phát tay ngừng chuyển động, lại có bất kỳ phản ứng nào, Đồng Vu Thiến vội vàng hỏi.
Trong tai truyền đến giọng đau lòng của , Ân Hạo từ từ mở mắt ra, hề chớp mắt mà cứ nhìn chằm chằm , hỏi: "Em.....Đau lòng sao?"
Đồng Vũ Thiến chú ý đến những vết thương gương mặt của , còn cả vết thương ở mắt phải, vết thương đầu, đau lòng ập đến khiến cho phải khóc lớn lên.
"Dĩ nhiên đau lòng!"
Thiệu Vịnh Bình quả là người hàng xóm hư, tự nhiên lại đánh người đàn ông mà ra bộ dạng như thế này! Nhìn khuôn mặt đẹp trai, dịu dàng của chảy máu, làm sao đau lòng cho được?
Đau lòng...Bên tai vang lên câu trả lời của Đồng Vũ Thiến, suy nghĩ của Ân Hạo bị vùi lấp lần nữa, cảm giác bị phản bội tràn ngập trong lòng, hoàn toàn biết lo lắng cho ai.
đau lòng vì người kia chứ phải vì .....
Nghĩ tới đây, cảm thấy cổ họng nồng nặc vị ghen tuông và nó truyền khắp lục phủ ngũ tạng, đố kị sắp nổi điên.
Cuối cùng cũng phát vẻ khác thường của , Đồng Vũ Thiến lo lắng hỏi: "Ân Hạo, xảy ra chuyện gì? Có khỏe ?"
Giống như nghe thấy câu hỏi của , Ân Hạo đem theo bi thương trong lòng, sau khi đưa chìa khóa cho , chết lặng cất bước về phía thang máy, hờ hững ấn xuống phím mở cửa, chuẩn bị xuống.
Đồng Vũ Thiến theo, trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, hiểu nên kéo lại hỏi: "Ân Hạo, đâu?"
Ân Hạo ngẩng đầu lên nhìn cái, lấy giọng ưu buồn nặng nề mà : "Cái gì cũng đừng ."
biết vì sao, tình cảnh trước mắt, giống như phát bạn trước của mình ở cùng người đàn ông khác vậy. Những hình ảnh ấy cứ kéo về, trùng trùng điệp điệp trong đầu .
Lúc ấy, bạn trước của chẳng có bất kỳ chột dạ hay áy náy nào, chỉ quở trách , đem toàn bộ lỗi đẩy đến người .
Đồng Vũ Thiến đuổi theo, có đúng hay cũng cho biết, thương người đàn ông khác cũng là lỗi của nữa sao?
"Cái ý gì?" u mê nhìn bộ dáng khổ sở của , hiểu ra sao.
có mắt kiếng, tầm mắt của Ân Hạo trở nên mờ mịt, thấy nét mặt của , hơn nữa quả đấm tình địch mạnh, lúc này mắt nổ đom đóm, đầu choáng váng, chân nặng trịch.
Cái mà lúc này ý thức được chỉ là nỗi buồn tồn tại trong lòng.
Lần này còn thảm hơn lần trước rất nhiều, ít nhất, lần trước cái người cướp bạn của cũng ra tay đánh .
Last edited by a moderator: 21/1/15