Chương 10.1
Editor: Lạc Du.
Chờ mọi người tản , Đông Phương Hạo xoay nguời ra cửa công ty, Tô San đuổi theo lại bị hung hăng bỏ lại, "Tôi muốn yên tĩnh mình chút."
" đây là có ý gì?" Tô San thể nào tiếp thu được, phút trước còn ôm , phút này Đông Phương Hạo lại đẩy ra, trong khoảng thời gian này tốt với như vậy, còn để cho nhận điện thoại của Phương Tử Huyên giúp cự tuyệt ta, Tô San tin tất cả đều là giả.
"Trong lòng tôi rất phiền trở về , tôi muốn yên tĩnh mình." Đông Phương Hạo bước nhanh.
" phiền là vì chuyện của Phương Tử Huyên sao? phải là thương ta nữa sao? Tại sao lại muốn đuổi em ? Cũng phải là em hủy đạo quán..." Ý thức được mình lỡ lời, Tô San vội che miệng lại.
Bởi vì câu đó, lông mày Đông Phương Hạo nhíu lên, " phải hủy đạo quán, vậy là ai hủy đạo quán? Chuyện này côlà nhân vật quan trọng trong đó !"
Ngày đó kết hôn, sau khi Đông Phương Hạo xử lý tốt trường hôn lễ, chạy tới đạo quán Chu Húc thấy đạo quán biến thành phế tích, gọi điện về công ty mới biết tất cả là do cha của Tằng Nhã Như ban tặng, mặc dù đối với việc chém trước tâu sau cực kỳ khinh thường, nhưng dù sao là cách làm hợp lý của công ty, cũng tùy tiện truy cướp.
liền biết chuyện này đơn giản, chú Tằng làm việc luôn luôn lỗ mãng như vậy, tình huống chém trước tâu sau là lần đầu tiên, trừ phi...
"Tôi cuối cùng cũng biết tất cả cục diện của ngày hôm nay đều do bày ra, còn muốn diễn tới khi nào?"
" phải là em, là Tằng Nhã Như làm, chuyện này liên quan đến em!" Tô San vội đùn đẩy trách nhiệm.
"Tô San, tôi chưa từng nghĩ là người tâm kế như vậy, biết cha của Tằng Nhã Như giữ chức ở công ty, liền lựa chọn Tằng Như Nhã cùng nhau làm chuyện xấu, để cho tôi cùng Phương Tử Huyên có cách nào hoàn thành hôn lễ." Đông Phương Hạo siết chặt quả đấm, tràn đầy lửa giận.
"Đúng, là do em ghen tỵ với ta, tại sao lại cưng chiều ta như vậy, ngay cả lợi ích của công ty cũng để ý? Là em vào ngày hôn lễ của giựt dây Tằng Nhã Như để cho ta kêu cha mình hủy đạo quán, bởi vì đó vốn chính là tài sản của tập đoàn Đông Phương!" Tô San cực kỳ tức giận hô to.
Bởi vì lần vô tình ở trong nhà Đông Phương Hạo nghe được cha cùng các cấp chủ quản trong công ty chuyên, Đông Phương Hạo vẫn án binh bất động khai phá mảnh đất có đạo quán Chu Húc, cho nên căn cứ quan hệ giữa Chu Húc và Phương Tử Huyên suy đoán trong này phải có tình, còn lâu mới chọn Tằng Nhã Như liên thủ, chỉ để cho ta giựt dây để cho cha ta san phẳng đạo quán thành bình địa mà thôi.
Biết đó là quỷ kế của , trong mắt Đông Phương Hạo lửa giận thiêu đốt, "Tôi hiểu, biết hủy đạo quán là chạm vào tính mạnh của Chu Húc, cho nên lựa chọn vào ngày hôn lễ của tôi để hành động, biết Phương Tử Huyên có bao nhiêu tình cảm với em Chu Húc, cho nên mới nghĩ ra cách khiến Tằng Nhã Như làm cho cha của mình lợi dụng chức quyền san phẳng đạo quán thành bình địa, làm Tử Huyên để ý đến hôn lễ chạy tới trợ giúp em bọn họ!"
"Nhưng phải nhận điện thoại của ta sao? phải lạnh nhạt với ta sao? để cho em ở bên cạnh phải sao?"
"Tôi xa lánh ấy phải vì tôi trách ấy, bởi vì tôi cho là ấy thích Chu Húc nhiều hơn, tôi mới rút lui muốn thành toàn cho ấy, nhưng hôm nay tôi mới hiểu phải như vậy, cho nên thời gian kế tiếp tôi dùng hết toàn lực nghĩ biện pháp đoạt ấy về, lần nữa tổ chức hôn lễ của chúng ta, tôi cho toàn thế giới biết phải Phương Tử Huyên tôi cưới."
"Tại sao? Tại sao ta lại đáng giá để làm như vậy?" Tô San dậm chân cực kỳ tức giận.
"Bởi vì ấy vì hạnh phúc của chính mình mà dùng thủ đoạn phá hư hạnh phúc của người khác, bởi vì ấy là người quan tâm đến hạnh phúc của người khác, ấy mới an tâm về phía hạnh phúc của mình."
" Hạo, cần ...Em , em rất , em biết sai rồi, van cầu đừng rời xa em..." Tô San cầu khẩn, biết hết hy vọng, hơi thể mong manh.
Đông Phương Hạo quay người , lưu lại Tô San đứng bất động tại chỗ.
Ở bên trong phòng vũ đạo rộng rãi sáng ngời, Phương Tử Huyên mặc trang phúc vũ đạo màu trắng đứng ở trung tâm nhảy mẫu cho học sinh.
Kể từ sau khi chấm dứt tình với Đông Phương Hạo, mỗi ngày trừ thừa nhận chê cười của những người đồng nghiệp hay ghen tỵ với , còn thỉnh thoảng khích lệ nhà Chu Húc, thời gian còn lại đều nghiêm túc dạy học.
biết cuộc sống chính là như vậy, đạt được chút phải mất chút, có thể nhớ lại đoạn thời gian tốt đẹp cùng với Đông Phương Hạo, hài lòng rồi.
tiếp tục chủ động liên lạc với Đông Phương Hạo nữa, bởi vì sợ nghe được ở cùng chỗ với Tô San, muốn thời điểm điện thoại được kết nối phải là thanh của , mà là thanh của người phụ nữ khác, mặc dù lần đó Chu Húc ra tay đánh rất đau lòng, dù sao việc cũng qua, muốn lưu luyến nữa, bởi vì mỗi lần đến gần , đều cảm thấy đau lòng.
cố gắng nghĩ về những chuyện vui vẻ, ví dụ như sau việc lần đó ba Chu chừa bạc kiêng rượu, cố gắng kiếm tiền cùng Chu Húc mở lại đạo quán lần nữa, chuẩn bị trở lại như ngày xưa, nhưng phát ngoài những chuyện đó, cái khác cảm thấy vui vẻ.
Mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, bộ dạng Đông Phương Hạo thân mật ôm Tô San lên trước mặt , cho nên để cho mình rất bận rộn, làm như vậy để nỗi nhớ nhung chiếm cứ nội tâm.
chuyên chú nhảy nhàng tung bay, chú ý ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đứng ngoài cửa sổ, Đông Phương Hạo thế nhưng lại đứng ở nơi đó mỉm cười nhìn .
Phương Tử Huyên dừng lại việc nhảy, làm bộ xoa xoa cặp mắt của mình, muốn biết có phải là thực hay .
“ giáo, bạn trai đẹp trai của tới rồi!” Mấy nữ sinh bắt đầu hi hi ha ha.
“Nếu như muốn ở ngày thành lập trường nhận được phần thưởng, các em nghiêm túc luyện tập cho , cần phải nhiều chuyện.” Phương Tử Huyên lui sang bên, đưa lưng về phía tiếp tục dạy học.
Trong lòng của rất thấp thỏm, biết làm sao xuất , càng biết tại sao lại đến đây.
Cái mũi ngửi được mùi thơm thanh nhã, quay mặt sang phát chẳng biết lúc nào Đông Phương Hạo vào phòng vũ đạo, cầm bó hoa bách hợp nâng lên trước mắt .
Thấy trai đẹp công khai tán tỉnh giáo của mình, trong lớp mảnh than thở.
Phương Tử Huyên nhăn lại lông mày thanh tú, “ làm như vậy nhiễu loạn kỉ luật lớp học, mời ra ngoài.”
“Nếu như em nhận hoa, ở lỳ chỗ này.” Đông Phương Hạo nghiêng người tựa vào tường, để ý đến lời của Phương Tử Huyên.
“ giáo Phương, nhận !” Gần như tất cả học sinh đều đứng về phía Đông Phương Hạo.
Phương Tử Huyên kéo lấy tay Đông Phương Hạo kéo ra bên ngoài phòng học, “Mời mang hoa , nên quấy rầy thời gian tôi lên lớp được ?”
“Chỉ cần em nhận hoa, liền .”
“ phải rồi sao? Tôi muốn nhận hoa của .” Nghĩ đến chuyện cho phép Tô San nhận điện thoại của , còn giận; nghĩ đến lúc ở trước mặt ôm ôm ấp ấp với Tô San, liền khổ sở, vốn muốn trịnh trọng lời xin lỗi với , nhưng bây giờ cần thiết rồi.
“ giáo Phương, có cần tôi giúp tay hay ?”Bên cạnh giọng nam truyền tới, khiến hai người hẹn mà cùng quay đầu lại.
“Thầy giáo Cao, cần, cảm ơn .” Phương Tử Huyên mỉm cười vội xua tay, muốn làm cho Cao Hữu Uy đắc tội với Đông Phương Hạo, dù sao cha của Đông Phương Hạo cũng là chủ tịch của trường học.
Nhưng Cao Hữu Uy vừa mới về trường dạy học, biết thân phận của Đông Phương Hạo, càng biết quan hệ của Phương Tử Huyên cùng Đông Phương Hạo, ta đối với Phương Tử Huyên vừa thấy , thấy người đàn ông ở trước mắt dây dưa ngớt với Phương Tử Huyên, mà xét thấy bộ dáng chán ghét của Phương Tử Huyên, cho nên ta kiên trì muốn giúp đỡ.
Mà thấy Phương Tử Huyên bảo vệ đối phương, Đông Phương Hạo cực kỳ khó chịu, tay kéo Phương Tử Huyên vào trong ngực, tay dùng sức đẩy thầy giáo Cao trước mặt này cái, “Lỗ tai nghe được sao? ấy bảo mau tránh ra đừng làm cản trở chúng tôi!”
“Cái người này sao lại như vậy? ràng giáo Phương muốn quấy rầy ấy, bây giờ là thời gian lên lớp, là người nào? Dám đến quấy rối?” Cao Hữu Uy tiến lên bước dùng sức đẩy Đông Phương Hạo cái.
“Như vậy ngay cả chuyện nhà của tôi cũng muốn trông nom sao? quản được sao? tính làm gì tôi? Quả là xen vào chuyện của người khác!” Đông Phương Hạo ôm lấy Phương Tử Huyên, cùng Cao Hữu Uy cãi nhau rùm beng.
“Cái gì mà chuyện nhà phải là chuyện nhà? Nơi này là trường học, cho rằng đây là nhà ?” Cao Hữu Uy phục kêu lên.
“Vậy tốt, tôi liền cho biết, tôi chính là trông nom vị hôn thê của mình, trường học này cũng do nhà tôi xây, được sao?” Đông Phương Hạo bất mãn đáp trả.
“Theo tôi biết giáo Phương vẫn chưa đính hôn.” Cao Hữu Uy chút khách khí .
Hai đấng mày râu tranh cãi càng mãnh liệt, kết quả đánh nhau thành đoàn.
Ngươi vây xem cũng càng ngày càng nhiều, ít người đều ở đây kêu lên thế nào Đông Phương Hạo lại đến đây tìm Phương Tử Huyên, chẳng lẽ ở trong hôn lễ quăng , cũng để ý?
“Đủ rồi!” Phương Tử Huyên đứng giữa hai người đẩy hai người tạo ra khoảng cách, “Mời hai người cần ở nơi công cộng ồn ào, tôi muốn trở về lớp học, hai người phải đứa trẻ, xin tự trọng!”
Phương Tử Huyên vung tóc đuôi ngựa xoay người rời , lưu lại hai đấng mày râu hai mặt nhìn nhau.
Trong phòng làm việc, Đông Phương Hạo ngồi ghế xoay, dựa lưng vào thành ghế, đôi chân thon dài tùy ý khoác lên bệ cửa sổ, ngẩng đầu nhìn mây trắng bầu trời xanh kia mà mất hồn, tài liệu đầy bàn có tâm tình để xem, ngay cả hội nghị cũng hủy bỏ, còn các toàn bộ buổi tiệc tối đều lui xuống.
lòng lưu luyến bên người, rất muốn biết giờ phút này Phương Tử Huyên làm gì, những gì, gặp người nào, gặp những ai, nhưng thấy vẻ mặt khó chịu của , bởi vì bỏ mặc , cùng giữ trạng thái chiến tranh lạnh.
rất sợ dáng vẻ lạnh lùng của .
Tặng hoa, đưa chocolate, đưa đồ trang sức, đưa quần áo giầy dép, chỉ cần có thể để cho đối với tốt, đều làm, nhưng tất cả mọi thứ bị trả lại, căn bản thích thứ gì của .
Mi tâm nhíu chặt, con ngươi lạnh lùng ngưng tụ lên đồ bằng ngọc được trang trí cửa sổ, lòng cũng bay xa.
hiểu nổi Phương Tử Huyên sao có thể thờ ơ đối với hành động điên cuồng theo đuổi của như vậy, theo lý thuyết là người bỏ rơi trong hôn lễ, chủ động lấy lòng , hẳn nên dễ dàng tha thứ cho mới đúng.
Nên giải thích cũng giải thích, nên xin lỗi đều nhận lỗi rồi, còn ngừng lấy lòng , nhưng chút nào cảm kích, khiến Đông Phương Hạo trăm mối vẫn có cách giải.
nhận điện thoải của bởi vì hiểu lầm cùng Chu Húc mập mờ mà tức giận, sau lại bởi vì cho là thích Chu Húc mà tác thành cho , lần đầu tiên nhịn đau cắt thịt, đưa tiễn người phụ nữ mình , thậm chí lợi dụng Tô San lạnh nhạt với .
Sau ba bốn lần tìm giải thích tất cả, tỏ cõi lòng bởi vì Chu Húc đánh hai quyền biết , giữa Chu Húc và Phương Tử Huyên có gì, nhưng dù có cố gắng như thế nào đều thay đổi được tâm ý của , lần này tức giận sau hơn việc bảy năm trước bỏ lại , để cho cảm thấy bọn họ kết thúc.
Bên người có rất nhiều đàn ông nhìn chằm chằm , thể lãng phí thời gian, bằng trơ mắt nhìn Phương Tử Huyên vùi vào lòng người đàn ông khác, đặc biệt là người cùng mình ẩu đả đánh cho sưng mặt sưng mũi Cao Hữu Uy, uy hiếp quá lớn, quả biết sợ, làm việc tại nhà của lại công khai dành phụ nữ với .
Nhìn Phương Tử Huyên ngày càng lạnh nhạt với mình, ngay cả tại trường học công khai tỏ tình đều hờ hững, chỉ có thể nghĩ biện pháp tốt, để cho bọn họ kết thúc trận chiến tranh lạnh này.
Trong đầu xẹt qua phương án nhưng lại bị nhanh chóng đánh chết, xem ra quá khứ cưng chiều Phương Tử Huyên quá rồi, thế nhưng bây giờ có thể ăn gắt gao , biết thể có , nhưng lại hành động, cả trái tim giống như sinh kháng thể lại Đông Phương Hạo, cho nên phải nghĩ cách tốt, để cho cảm thấy mình thể có .
Sau lưng truyền tới hồi bước chân .
“Tôi phải rồi sao? Hủy bỏ hội nghị cùng lịch làm việc ngày hôm nay, đừng đến làm phiền tôi!” Đông Phương Hạo tâm phiền ý loạn, muốn bị bất luận kẻ nào quấy rầy.
Chương 10.2
Editor: Tiểu Cân.
“ Hạo. . .” Sau lưng có tiếng truyền đến, hơi nhíu mày quay đầu lại, Tô San như đứa trẻ làm sai chuyện, đáng thương đứng ở đó.
“ tới làm gì?” Đông Phương Hạo quay ghế lại, lạnh lùng nhìn , gây thương tổn cho Phương Tử Huyên, còn chưa tìm tính sổ, lại tự động đưa đến cửa.
“ Hạo, em tới là để trịnh trọng nhận lỗi với .” Sau khi Tô San gây tổn thương cho Phương Tử Huyên, Đông Phương Hạo để ý đến nữa, cảm thấy rất hối hận, biết trong tim Đông Phương Hạo chỉ Phương Tử Huyên, cho nên lấy lui để tiến, chỉ cần Đông Phương Hạo để cho gọi tiếng Hạo là cũng thấy vui rồi.
“ xin lỗi miễn, sau này đừng xuất trước mặt tôi là được rồi.” Đông Phương Hạo mặc kệ , lạnh lùng xua đuổi .
“ Hạo, em là vô ý làm tổn thương chị Tử Huyên, em biết sai rồi, còn chuyện xảy ra trong hôn lễ của hai người, em xin lỗi. . .”
Nhìn thái độ vô cùng thành khẩn của Tô San, Đông Phương Hạo chợt nảy ra kế, có lẽ là nên để cho Phương Tử Huyên ăn dấm, để cho hiểu lầm ở cùng nữ nhân khác, mới có thể kết thúc chiến tranh lạnh này.
Nghĩ tới đây Đông Phương Hạo gật đầu khẽ mỉm cười, “Muốn tôi tha thứ cho , trước hết phải giúp tôi việc.”
“Việc gì?” Tô San nghiêm túc nhìn , bộ dáng có thể vì Đông Phương Hạo mà vào nơi nước sôi lửa bỏng.
Đông Phương Hạo ngoắc ngoắc ngón tay, Tô San tiến lên vài bước, khuôn mặt sáp lại gần.
thầm hồi, trong mắt Tô San thoáng qua tia giảo hoạt, ngay sau đó lại lộ vẻ rầu rĩ, “Nhưng sao lại làm hại. . .”
“Cứ làm theo lời tôi là được rồi, đây là cơ hội duy nhất cho lập công chuộc tội.”
dễ dàng đợi được đến ngày kỷ niệm thành lập trường, ban ngày là học sinh biểu diễn, đến buổi tối là lễ mừng giáo viên-viên chức, ban giám đốc trường học vì muốn cảm ơn các giáo chức vất vả cần cù nỗ lực, tổ chức buổi tiệc rượu chúc mừng.
Nhóm học sinh của Phương Tử Huyên biểu diễn múa dân tộc giành được giải nhất, cho nên buổi tối vẫn hăng hái cùng co tham gia tiệc rượu, chỉ là ngờ Đông Phương Hạo cũng xuất , mà bên cạnh ta lại là Tô San xinh đẹp động lòng người, người từng hại bị trẹo chân.
Phương Tử Huyên mặc chiếc váy bó màu hồng, như đóa hoa chớm nở tươi mát động lòng người.
cố gắng tránh mặt Đông Phương Hạo, vì vậy cả buổi tối ngừng né né tránh tránh ở trong đám người, nhưng tầm mắt lại luôn lơ đãng quét về phía Đông Phương Hạo.
Tô San mặc bộ lễ phục màu đen cắt may vừa với người, để lộ vóc dáng mỹ lễ, ấy đứng bên cạnh Đông Phương Hạo mời rượu mọi người xung quanh liên tiếp cạn chén, bọn họ giống như cặp tình nhân.
Phương Tử Huyên có chút tức giận, dù gì vài ngày trước Đông Phương Hạo càn lấy lòng , hại cho là ta có thành ý, nhưng lại thể tức giận , để thử thách thành ý của , cố làm vẻ lạnh lùng, thờ ơ với theo đuổi của , có trời mới biết khổ cực giả bộ bao nhiêu, bởi vì ta quá mạnh mẽ cũng quá mức dịu dàng.
Nhưng giờ phút này nhu tình của dường như đều dành cho Tô San con chim nép bên cạnh người, thỉnh thoảng bọn họ lại cúi đầu thầm, chuyện trò vui vẻ, khiến người khác ghen chết thôi.
Phương Tử Huyên đứng cạnh chậu hoa sen trong góc phòng tiệc, từng cánh từng cánh vặt hoa xuống, mặt đầy oán khí nhìn chằm chằm Đông Phương Hạo và Tô San, chỉ thiếu mỗi vẽ vòng vòng nguyền rủa bọn họ thôi.
Chợt giày cao gót của Tô San như bị cái gì giẫm phải, trọng tâm vững sắp ngã nhào, Đông Phương Hạo liền ôm lấy ấy, nhìn bọn họ tiếp xúc thân thể, bốn phía nổi lên mập mờ, Phương Tử Huyên cắn cắn môi.
“Đông Phương Hạo, xoay người có thể đối tốt với khác như vậy, bây giờ tôi nên cảm thấy may mắn vì ngày đó gả cho , hay nên hối hận vì lãng phí bảy năm đợi chờ!” Phương Tử Huyên mình lầm bầm lầu bầu.
Phủ lên khăn trải bàn thanh nhã bàn đầy cánh hoa, tất cả đều là kiệt tác của , vội rút tay về, lại thấy Tô San giày cao gót cầm sâm banh mặt hả hê từng bước từng bước về phía mình.
muốn chạy trốn, xoay người lại là góc chết, có đường lui, khẽ cắn môi, đành phải quay đầu lại nghênh chiến địch.
“ cũng ở đây à, Hạo ở bên kia, sao tới họp mặt?” thanh Tô San trong veo.
Đông Phương Hạo chọn Tô San diện mạo xuất chúng, gia thế tương đối cùng đến dự tiệc cũng kỳ quái, hơn nữa cho tới bây giờ bên cạnh Đông Phương Hạo cũng thiếu nữ nhân.
Tầm mắt Phương Tử Huyên nhìn lên, “ cần, khó có được lần thừa lúc vắng mà vào, tôi cản trở các người bồi dưỡng tình cảm.”
“ gì vậy? Là quý trọng Hạo, tôi mới có cơ hội, cho cùng tôi còn phải cám ơn .” Tô San ngọt ngào cười cười tiếng, “Chẳng qua nếu có , chúng tôi sớm ở cùng chỗ, phải chờ tới bây giờ.”
“ cần khách khí, dù thế nào bây giờ ta cũng là hàng qua sử dụng, chấp nhận điểm này, cứ dùng tự nhiên.” Phương Tử Huyên khoát khoát tay, dùng sức cố nặn ra vẻ tươi cười, biết vì sao, bình thường phải loại người hiếu thắng, nhưng giờ phút này đầu óc của nàng chịu khống chế, nhất thời trở nên mạnh mẽ, dù trong lòng rất đau rất cam lòng cũng để ý.
“ thích người tính toán quá nhiều.” Mặt của Tô San tiến sát tai Phương Tử Huyên, “Mấy ngày nữa tôi cùng Hạo về Mỹ hoàn thành hôn lễ của chúng tôi, chị Tử Huyên chúc phúc chúng tôi chứ?”
ấy lại muốn Mỹ? Nụ cười của Phương Tử Huyên trở nên cứng ngắc.
“Nhìn xem, chiếc nhẫn kim cương này đẹp ?” Tô San giơ ra ngón áp út quơ quơ trước mặt , mặt toát ra nụ cười hạnh phúc, “Là Hạo tặng cho tôi đấy, đây vật đính ước của chúng tôi.”
“ cần phải khoe khoang trước mặt tôi.” Trong mũi ngập tràn chua xót, Phương Tử Huyên biết mình thua trận, tâm trạng vô cùng đau khổ, có cảm giác hô hấp như ngừng lại, muốn tìm góc lấy hơi.
“ cần phải khoe khoang ư. . ., đây là cảm thấy mình hạnh phúc vô cùng hạnh phúc, cho nên kiềm chế được muốn chia với chị, chị Tử Huyên, chị mừng cho tôi sao?” Tô Huyên làm ra vể thất vọng nhìn .
“Tô San, qua đây chụp hình lưu niệm .” thanh Đông Phương Hạo truyền đến, hai người hẹn mà cùng nhìn về phía , mỉm cười nhìn Tô San, còn đối với Phương Tử Huyên lại giống như nhìn thấy.
muốn mất , cũng bao giờ trở lại nữa. . . Phương Tử Huyên cố nén nước mắt, nhìn Tô San hạnh phúc chạy về phía bóng dáng quen thuộc mà xa lạ kia.
Từ nay về sau thể đem diện mạo của , nụ cười từ trong sinh mệnh hoàn toàn xóa , còn chờ mong, cảm giác sức lực bị hút hoàn toàn khiến đau lòng hồi, ra nếu người còn ôm hi vọng, có thể đau cũng có thể hạnh phúc, ngược lại, người chỉ còn lại tuyệt vọng cí gì cũng có.
Giờ mới ý thức được bảy năm qua nhiều bao nhiêu, bởi vì , mới nguyện ý chờ đợi, mới có lý do khổ sở đợi chờ, nhưng tại sao cho tới bây giờ mới biết mình nhiều bao nhiêu?
Trang thứ 30
Hết thảy đều quá muộn, thuộc về mình, cho dù hai tay nắm nhiều bao nhiêu, cuối cùng vẫn mất , lần này bị vứt bỏ rồi.
Nhưng tại sao ràng tính toán ở cùng người khác còn muốn theo đuổi , tỏ vẻ tha thứ? Hại vì mà động lòng, hại bởi vì thể tin được mà thử thách , tại sao 99 bước tới gần hạnh phúc rồi, cũng nguyện ý kiên trì thêm bước, hết 100 bước ôm chặt hạnh phúc? Tại sao mặc cho cưng chiều nữ nhân tới cùng diễu võ dương oai, hại cảm thấy mình đáng thương tầm thường?
Ghê tởm Đông Phương Hạo, tuyệt đối tha thứ cho ta! Cho tới bây giờ chưa từng là người dễ dàng chịu thỏa hiệp.
Phương Tử Huyên nắm chặt tay thành quả đấm, mặt tức giận lên phía trước, người xung quanh chào hỏi cũng để ý, tới trước mặt Đông Phương Hạo, kéo vạt áo vest của Đông Phương Hạo thô lỗ kéo ra bên ngoài hành lang phòng tiệc.
Tô San le lưỡi, biết mình hoàn thành nhiệm vụ liền len lén rời khỏi trường, để lại nhân vật chính tiếp tục nội dung vở kịch.
Phương Tử Huyên nhàng đưa tay Đông Phương Hạo lên, hung hăng cắn cái vào mu bàn tay , dùng sức phát tiết hận ý với , sau đó nâng lên đôi mắt đẫm lệ nhìn .
Lực của rất lớn, Đông Phương Hạo cảm thấy tay của mình rất đau, nhưng biết giờ phút này trái tim của so với mu bàn tay còn đau hơn nhiều, bởi tim cũng đau như vậy.
Nhìn ánh mắt ngân ngấn nước của Phương Tử Huyên, Đông Phương Hạo giấu đau đớn trong mắt, lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ nhìn Phương Tử Huyên trước mắt phát tiết.
“Tôi hận , cắn cái này là để trả thù, sau này phải trông nom nữ nhân của cho tốt, đừng có tìm tôi khoe khoang, tôi cũng cố gắng tìm quấy rầy, chúng ta ai nợ ai nữa!” Phương Tử Huyên buông ray xoay người rời .
“Đừng .” Đông Phương Hạo kéo lại.
“ còn muốn gì nữa? tính toán về Mỹ kết hôn. . .” Phương Tử Huyên nghẹn ngào lên lời.
Nhìn rốt cuộc cũng nổi giận với mình, Đông Phương Hạo rất vui vẻ.
Phương Tử Huyên tìm cách hất tay ra, xoay người ôm mặt muốn , Đông Phương Hạo lại tay kéo lại, ôm chặt trong ngực, nụ hôn của phủ lên môi , đem lấy nặng nề đẩy dựa vào tường.
Đôi mắt đẫm lệ lờ mờ nhìn thấy lông mày của , mắt của , nhưng cách nào nhìn thấu linh hồn của , trái tim của .
Lẽ nào đều chu toàn với nữ nhân vây quanh như vậy sao? dùng sức cắn khẽ, Đông Phương Hạo buông môi ra, lau tơ máu môi, “Rất đau đấy!” Đông Phương Hạo cau mày.
“Nếu có người khác, tại sao còn muốn dây dưa với tôi?” Phương Tử Huyên cố gắng để cho mình khóc.
“Chỉ là lừa em thôi.” Đông Phương Hạo nắm chặt hai tay , “Bởi vì sợ chúng ta có thể lại chiến tranh lạnh, cho nên mới bất đắc dĩ ra hạ sách này, bảo Tô San phối hợp với lừa em.”
“Cái người nay sao phải với tôi? cho rằng tôi tha thức cho sao?” Phương Tử Huyên dùng sức đẩy ra.
“Nếu làm vậy, sợ cả đời này em cũng thèm để ý đến nữa.” Đông Phương Hạo dùng sức ôm sát , chỉ sợ vừa buông tay biến mất.
“Nhưng lừa em, thông đồng với nữ nhân khác lừa em, khiến cho em. . . Khiến cho em rất đau lòng, ô. . .” Phương Tử Huyên khóc òa lên, như đứa trẻ bị thương.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi. . . cố ý tổn thương em.” Đông Phương Hạo kéo vào ngực, trong lòng cũng rất đau.
“Còn nữa nhận điện thoại của em lại để Tô San nhận, có biết em buồn nhiều lắm ?” Phương Tử Huyên nức nở trong lòng , đem tất cả uất ức bộc phát ra.
“Ngốc nghếch, xin lỗi, là tại , nên dùng phương thức như vậy, biết em rất nhạy cảm, căn bản chúng ta có chuyện gì, buổi sáng hôm đó lúc em tới có phải thấy từ thang máy ra ? Bởi vì đêm đó làm thêm giờ suốt đêm, Tô San cầm bản thăm dò lên tìm , thấy em gọi tới ngừng, chỉ nghĩ muốn dùng ấy để né tránh em, bởi vì cho rằng người em là Chu Húc, cho nên muốn dùng sức đẩy em , chết tiệt! vậy mà lại là tên đại ngốc! Tử Huyên, em phải biết, chỉ em!”
Nhìn thấy người mình đau lòng như vậy, lời của Đông Phương Hạo có chút lộn xộn.
Phương Tử Huyên ngước mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của Đông Phương Hạo, hết thảy mông lung đều trở nên sáng tỏ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa giận vừa vội, “ ra em cũng có lỗi, em nên chạy khỏi hôn lễ, khiến thất vọng như vậy, khổ sở như vậy, cũng tại em bốc đồng.”
“Nếu như ai sai, lại càng sai, nên nghe em giải thích, để em phải chịu đựng mình nhiều như vậy, nên gần khác như thế, cố ý chọc giận em, khiến cho em hiểu lầm, nên dùng phương thức như vậy khiến em đau lòng.”
“Hạo, đừng nữa, em !” Phương Tử Huyên vươn cánh tay ôm cổ Đông Phương Hạo.
“Tử Huyên, cũng em, cực kỳ em, thể có em.” Đông Phương Hạo ôm hông , tình nồng ý đậm nhìn trong lòng.
Hạnh phúc lẳng lặng lan tràn.
Kiễng chân lên, Phương Tử Huyên chủ động hôn lên môi , quyết định, dùng tình ngập tràn của trói chặt , về sau bao giờ để rời xa mình nữa.
Nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của , Đông Phương Hạo cùng triền miên hồi, cuối cùng ôm đến phòng khách lầu của khách sạn, vì đối phương thể đợi được mà cởi bỏ quần áo, cho đến khi người chỉ còn lại nội y.
Phương Tử Huyên nhiệt tình leo lên người , ngồi bụng , cúi đầu điên cuồng hôn , đem tình cảm mấy ngày liên tiếp dồn nén phát tiết người , biết nếu ngày đó hôn lễ của bọn họ có thể thuận lợi hoàn thành, cũng biết bọn họ làm bao nhiêu lần, tất nhiên là càng thể đợi đến lúc này.
. . .
“Tối hôm nay mãnh liệt a.” Đầu ngón tay nhàng chạm vào đôi môi Đông Phương Hạo, Phương Tử Huyên giọng đánh giá .
“Có muốn nữa ?” Bàn tay Đông Phương Hạo phủ xương quai xanh , nhàng vuốt vuốt nơi tinh xảo ấy.
“Muốn, nhưng mà lần này đến lượt em cưỡi người .” Phương Tử Huyên nghiêng người trèo lên , hai luồng mềm mại trước ngực buông xuống trước mặt nhàng đung đưa.
Ôm nhìn xem muốn giở trò gì, Đông Phương Hạo cũng có bất kỳ hành động nào, mặc cho càn quấy.
Nụ hôn của nhàng mềm mại, rơi bụng , sắp nhịn được nữa, lại phen buông quay ra nằm vể vị trí của mình: “Được rồi, chúng ta ngủ thôi.”
“Phương Tử Huyên, có phải em muốn ăn đòn ?” Đốt cháy dục hỏa trong , thế rồi nằm xuống như có chuyện gì.
“Chúng ta làm bao nhiêu lần, mệt chết được.”Phương Tử Huyên cố nhịn cười nhìn trần nhà, tiếp tục nghe đại phát bực tức.
“Nhanh bò lên người tiếp tục !” Đông Phương Hạo ra lệnh cho .
“ cũng phải biết, em luôn luôn thích mềm thích cứng.” nghiêng người nằm trước ngực , nháy mắt tinh nghịch, “Nếu muốn, làm nũng cầu xin em , em suy nghĩ chút.”
Trang thứ 31
“Ngoan, chúng ta lại lần nữa là được rồi.” Đông Phương Hạo ném ánh mắt cầu khẩn.
“ có thành ý, em vẫn là ngủ tốt hơn.” Phương Tử Huyên lại ngã nằm giường, thoải mái híp mắt lại.
“Muốn ngủ, dễ dàng như vậy.” Đông Phương Hạo cầm tay cố định đầu, bắt đầu gặm cắn vai .
Hồi cuối.
năm sau, tại biệt thự nằm ở ngoại ô, trong phòng ngủ ấm áp yên tĩnh, gió theo cửa sổ thổi vào, lay động hoa hồng bên rèm cửa sổ, đưa tới hương hoa nhàn nhạt.
Phương Tử Huyên ngồi ghế salon trong phòng ngủ, vẻ mặt tràn ngập tình thương của người mẹ nhìn đứa trẻ trắng trắng mập mập ôm trong lòng, cậu bé nghiêm túc uống sữa, thỉnh thoảng phát ra tiếng thỏa mãn.
Đông Phương Hạo nửa ngồi trước mặt vợ, khó nhìn lửa dục trong cơ thể, chờ con trai ngoan nhanh chút trả lại vợ cho , nhưng dáng vẻ đứa ràng là đối nghịch với , mắt to lông mi dày nghiêng nghiêng nhìn , cái tay còn nhàng che bên ngực, cho người khác chạm vào.
Nhìn hàng mi nét mày dài rũ xuống của vợ khóe mắt tràn đầy tình thương của người mẹ, rất muốn vuốt ve, nhưng con trai của họ. . . Tầm mắt Đông Phương Hạo nhìn đến đứa trẻ kết tinh tình của họ, khuôn mặt nho đẹp như tranh vẽ, đôi mắt to ngập nước có thần, được di truyền những cái tốt nhất từ cha mẹ, tất nhiên tương lai cũng là cực phẩm tiểu mỹ nam khiến người ta nhức đầu, hi vọng mối tình đầu của tốt nhất nên nảy sinh ở nhà trẻ.
Ánh mắt Đông Phương Hạo cưng chiều nhìn con trai, thiếu chút nữa quên mắt mình chờ nhanh nhanh trả bà xã lại cho mình sử dụng.
Tầm mắt bị kiềm hãm, liếc thấy bộ ngực trắng như tuyết của bà xã càng ngày càng đầy đặn, bởi vì kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ, nơi đó đầy đặn rất nhiều.
Chờ con trai của bọn họ bú xong là nửa giờ sau, Phương Tử Huyên đưa Bảo Bảo cho bảo mẫu chăm sóc, sau đó mỉm cười nhìn ông xã ngủ sô pha như đứa trẻ.
là mối tình đầu của , nhớ lúc trước ngây ngô mến nhau từ lúc thiếu niên đến giờ kết hôn năm, suốt tám năm qua, thể tin tưởng vào nhân duyên sớm sắp đặt, nhưng việc tốt phải trải qua nhiều gian nan, rất nhiều việc đời cần khảo nghiệm.
Bây giờ con của bọn họ cũng hơn tháng, nhưng ông xã của có lúc vẫn như đứa trẻ lớn bình thường ghên tuông với con trai, nghĩ tới đây nhịn được buồn cười.
Ngồi bên cạnh nhàng vuốt ve khuôn mặt , ngắm nhìn dung nhan tuấn mỹ ấy, nụ cười hạnh phúc nở môi , bất tri bất giác có chút buồn ngủ, nghiêng người dựa vào bả vai cũng nhắm hai mắt lại.
biết qua bao lâu, cảm giác trước ngực lành lạnh, Phương Tử Huyên chợt mở to hai mắt, chỉ là nụ cười hạnh phúc rất nhanh mặt .
“Hạo. . . chút.” Phương Tử Huyên bị động tác thô lỗ của làm đau chút, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt .
Phát tỉnh, nhàng ngẩng đầu lên, “Em tỉnh rồi?”
“Vâng.” Phương Tử Huyên mỉm cười gật đầu cái.
“Vừa rồi đành lòng đánh thức em, nhưng bây giờ đợi được nữa, nghĩ muốn em.” Đông Phương Hạo vừa vừa cởi áo mình xuống, lộ ra cơ ngực khỏe mạnh.
“Nhưng Bảo Bảo lúc nào cũng có thể tỉnh.” Phương Tử Huyên có tia do dự, Bảo Bảo luôn thân thiết với , tỉnh đậy nhất định phải là ôm mới có thể khóc náo loạn.
“Tỉnh lại rồi được ?” Đông Phương Hạo đợi gật đầu, ôm ngang đặt giường lớn.
“A, chờ chút, sử dụng biện pháp an toàn .” Phương Tử Huyên muốn nhanh như vậy lại trải qua lần đau khi sinh tiểu Bảo Bảo.
“Đừng!” Đông Phương Hạo vội vã hôn , nhịn năm rồi, chính là giờ phút này muốn lấy được thỏa mãn từ vợ mình.
“Hạo, chút, đau!”
“Xin lỗi, chút.”
Biết nhẫn nhịn quá lâu, Phương Tử Huyên nhịn đau ôm chặt , để cả người hoàn toàn giao cho .
thanh giường vang lên theo quy luật, mập mờ nổi lên bốn phía, tiếng thở dốc đan vào thành mảnh, thân thể hai người giao hòa chặt chẽ, đôi tay đan vào nhau, mặc cho hạnh phúc tùy ý tuôn chảy.
--Toàn thư hoàn--
Last edited by a moderator: 25/4/16